1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 34

      Dịch giả: Hương Ly

      Chập tối, ở phía chếch đối diện quán mì, chiếc xe cảnh sát chầm chập dừng lại.

      Lâm Kỳ định mở cửa bước xuống xe, Tiểu Lý chỉ về phía trước cửa quán mì, : “Ơ, đó phải là Quách Vũ sao? ta cũng vào trong quán mì rồi.”

      “Cậu ta chính là Quách Vũ à?” Lâm Kỳ nhìn chằm chằm vào người nam giới đeo kính, gầy bước vào quán mì. quen với Quách Vũ nhưng chắc là do thói quen nghề nghiệp, trí nhớ của rất tốt, vẫn nhớ tối hôm qua khi đến quán mì hỏi về con dao gọt hoa quả, người này chính là ngồi ở bàn phía trước.

      Lâm Kỳ nghĩ lát, rồi : “Ngày nào cậu ta cũng đến đây ăn mì à?”

      Tiểu Lý lắc đầu: “ biết, nhưng ta ta thầm Chu Tuệ Như, chắc là thường xuyên đến.”

      Lâm Kỳ gật đầu, : “Vậy vừa vặn, vốn dĩ cũng muốn thu thập dấu vân tay của cậu ta.”

      Tiếp đó hai người liền xuống xe, bước vào trong quán, lúc này quán rất đông khách, bên trong đầy chật kín người, nhìn thấy hai người cảnh sát bước vào, những người khác đều ngẩng đầu nhìn. mình Quách Vũ ngồi chiếc bàn sát phía trong gần kề, nhìn thấy cảnh sát, theo bản năng cúi đầu xuống. Nhưng hình ảnh này lọt qua được đôi mắt của Lâm Kỳ, Lâm Kỳ nhìn lướt qua Quách Vũ cái, rồi giả vờ như nhìn thấy, thẳng đến quầy thu ngân. Chu Tuệ Như cố gắng giả vờ nhiệt tình nghênh đón: “Đồng chí cảnh sát, các muốn ăn gì ?”

      Lâm Kỳ mỉm cười: “ cần, làm phiền thêm chút, chúng tôi lấy dấu vân tay rồi ngay.”

      “Lấy dấu vân tay?” mặt Chu Tuệ Như thể nỗi băn khoăn.

      Lâm Kỳ hạ thấp giọng, nhưng lại cố tình điều chỉnh giọng vừa vặn có thể khiến Quách Vũ nghe được: “Đúng vậy, ở trường chúng tôi tìm được dấu vân tay của hung thủ, theo như quy định của cuộc điều tra, tất cả những người liên quan đều phải lấy dấu vân tay để so sánh. ra cũng khéo, có đoán được chúng tôi tìm được dấu vân tay như thế nào ?”

      Chu Tuệ Như cảm thấy đối phương cố tình thăm dò mình, bèn luôn: “Tôi biết.”

      Lâm Kỳ giải thích: “Ở trường lưu lại mấy lon bia, chúng tôi điều tra rồi, lon bia có dấu vân tay, hơn nữa có dấu vết dùng vải lau sạch. ràng việc này là do hung thủ làm. Nhưng ở phía sau gốc cây bên cạnh, chúng tôi tìm thấy được lon rỗng, đó ngờ còn lưu lại dấu vân tay còn chưa bị lau , ra thân cây đó vừa vặn chắn tầm nhìn, có lẽ là do trời tối hung thủ nhìn thấy chiếc lon đó ở phía sau thân cây.”

      Chu Tuệ Như chợt giật nảy mình, nhớ lúc đó sau khi làm rơi các lon bia xuống đất, giơ tay ra nhặt, chú ấy bảo được nhặt, giúp lau sạch dấu vân tay ở bên , nhưng tại sao lại còn có lon bia lăn vào phía sau thân cây chứ? Lúc đó trời quá tối, lại căng thẳng, vốn nhớ được chi tiết lúc đó nữa. Thực có lon bia lăn vào phía sau thân cây mà bị chú ấy phát ra sao? Hay là... đây chỉ là cảnh sát thăm dò.

      Trong lòng vô cùng hoảng loạn, nhưng mặt vẫn cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, : “Ừm... như vậy có thể rất nhanh bắt được hung thủ nhỉ? Bây giờ lấy dấu vân tay phải ?”

      “Đúng vậy.” Lâm Kỳ bảo Tiểu Lý lấy ra tờ giấy, cầu Chu Tuệ Như để cả hai bàn tay ấn lên bên .

      Chu Tuệ Như đành phải làm theo.

      Tiếp đến, Lâm Kì lại : “Gọi cũng ra để lấy dấu vân tay.”

      tôi cũng phải lấy sao?” Chu Tuệ Như .

      “Đúng vậy.”

      Chu Tuệ Như quay vào nhà bếp hơi, Chu Phúc Lai mím môi bước ra ngoài với nét mặt rất kì quái, sau đó ấn dấu vân tay lên giấy trong trạng thái hơi căng thẳng, rồi lại nhìn em với ánh mắt vô cùng quan tâm, rồi lặng lẽ quay trở vào bếp.

      Lâm Kỳ mỉm cười, ra hiệu bằng mắt với Tiểu Lý, Tiểu Lý lập tức quay sang bàn Quách Vũ, : “Ơ, Quách Vũ, cũng ở đây à? Cuộc điều tra của chúng tôi cần lấy dấu vân tay qua tất cả những người có liên quan, phiền chút.”

      Quách Vũ miễn cưỡng mỉm cười, giơ hai tay ra ấn xuống giấy.

      Làm xong những việc này, Lâm Kỳ dẫn Tiểu Lý ra khỏi quán mì, trong lòng chỉ có thứ thanh, khả nghi, nét mặt và hành động của những người này ràng đều rất khả nghi. Họ hình như đều rất sợ hãi. Tất cả mọi việc cứ đợi kết quả đối chiếu dấu vân tay tối nay là được.

      Sau khi cảnh sát rời khỏi đó, giờ đồng hồ sau, Lạc Vấn khoác túi xuất trước quán mì, ông nhìn thực đơn chuẩn bị gọi món, Chu Tuệ Như bước đến bên cạnh ông, thầm: “Cảnh sát vừa mới đến lấy dấu vấn tay, cháu sợ...”

      Lạc Vấn lập tức ngắt lời : “Mì thịt bò, bây giờ tôi có việc về nhà trước phiền làm xong đem đến.”

      Mười phút sau, Lạc Vấn mở cửa, nhìn thấy Chu Tuệ Như mang đồ ăn đến, sau khi đón vào nhà, liền đóng cửa lại, : “Có việc gì cháu hãy nhanh, mấy hôm nay cảnh sát rất nghi ngờ các cháu, rất có thể phái cảnh sát mặc thường phục theo, nếu như phát ra thời gian cháu dừng lại ở đây quá lâu, e rằng càng gây nên nhiều nghi ngờ hơn.”

      Chu Tuệ Như càng lộ vẻ căng thẳng, lắp ba lắp bắp, mãi lên lời.

      Lạc Vấn cười gượng: “Có lẽ lời của ta làm cho cháu sợ hãi rồi. ngại quá.”

      ... sao. Hôm nay chính là hơn giờ đồng hồ trước, người cảnh sát ngày hôm qua lại tới, ta muốn lấy dấu vân tay, lấy của cháu, của Quách Vũ và trai cháu.”

      “Của trai cháu?” Lạc Vấn khẽ chau mày, lập tức hiểu ra, “Đương nhiên, tối qua cháu dối nên họ đương nhiên cũng nghi ngờ cậu ấy. Nhưng việc này cũng liên quan gì đến hai cháu cả. Dù sao gì trai cháu cũng hoàn toàn liên quan tới vụ án, mặc họ điều tra như thế nào cũng là vô can với vụ án.”

      Chu Tuệ Như gật đầu, lại : “Cảnh sát ... cảnh sát họ tìm thấy lon bia ở phía sau thân cây, đó có dấu vân tay được nghi ngờ của hung thủ. Họ ... họ các lon khác đều được lau sạch dấu vân tay, chỉ có mình lon này, chắc là do hung thủ lúc đó tầm nhìn bị cây che khuất nên nhìn thấy sau thân cây vẫn còn lon.”

      Lạc Vấn cười thoải mái: “Chính là việc này sao?”

      Chu Tuệ Như nhìn ông với vẻ vô cùng khó hiểu: “Đúng vậy.”

      Lạc Vấn thẳng ra luôn điều nghi ngại: “Cháu cho rằng ta nhìn thấy lon bia đó à?”

      “Cháu... cháu...”, Chu Tuệ Như biết cần phải trả lời như thế nào, dù sao tất cả những việc này đều là nhờ ông chú này giúp đỡ bọn họ, cho dù có sơ suất cũng trách cứ chú ấy được.

      Lạc Vấn hỏi: “Lúc cảnh sát hỏi như thế, cháu có căng thẳng ?”

      “Cháu... trong lòng cháu có hơi... căng thẳng, nhưng mặt chắc là vẫn tạm ổn.”

      Lạc Vấn thoáng chau mày: “Ta với cháu, bất luận bọn họ điều tra như thế nào, cháu quyết được thể ra căng thẳng, thậm chí là sợ hãi.”

      Chu Tuệ Như tỏ ra vô cùng áy náy: “Đều tại cháu, đều tại cháu cả...”, nước mắt chuẩn bị trào ra.

      Lạc Vấn : “ cần tự trách mình nữa, là tại ta cầu quá cao đối với các cháu, dù sao những người bình thường khi đối diện với những lời chất vấn của cảnh sát rất khó có thể tỏ ra chút căng thẳng, nhưng người khi đối diện với chất vấn của cảnh sát, biểu tự nhiên, cảnh sát cũng chỉ coi là đối tượng tình nghi phương diện cảm giác, nhưng khi ta phát ra mọi chứng cứ đều chứng tỏ vụ án liên quan gì đến các cháu, ta coi căng thẳng của các cháu thành phản ứng thông thường của người bình thường khi bị cảnh sát thẩm vấn.”

      “Ý chú là...” Mắt Chu Tuệ Như sáng rực.

      “Đúng vậy, dấu vân tay đó phải của cháu.”

      “Vậy dấu vân tay đó là của ai ạ?” Chu Tuệ Như vẫn rất băn khoăn, đột nhiên trợn trừng mắt, “Là chú để lại chính dấu vân tay của mình à?”

      Lạc Vấn cười thểu não, : “Cháu cần nghĩ nhiều đâu, vốn dĩ hôm qua các cháu được an toàn rồi, nhưng tình hình điều tra hung khí ngày hôm qua khiến cho cảnh sát nghi ngờ, các cháu vẫn cần phải chịu đựng thêm vài ngày nữa. Việc ngày mai cháu đến trung tâm thành phố mua điện thoại di động, cháu cho trai cháu chưa?”

      “Cháu rồi, ấy cũng nghi ngờ gì cả.”

      “Tốt lắm, tất cả hãy tiến hành như theo kế hoạch, thời gian giao hàng cũng đủ lâu rồi, bây giờ nếu cháu về luôn kì lạ đấy.” Lạc Vấn gật đầu với .

      Chu Tuệ Như bước ra khỏi nhà Lạc Vấn, trong lòng vẫn vô cùng trống rỗng, dấu vân tay lưu lại... ông chú này vì muốn loại trừ mối hiểm nguy phạm tội của bọn họ, lẽ nào thực để lại dấu vân tay của chú ấy tại trường sao... chẳng phải là chú ấy tự đặt mình vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm sao?

      Nếu như ngày nào đó điều tra chú ấy, chú ấy có thể ứng phó như thế nào được? Tại sao chú ấy lại phải giúp bọn họ như vậy chứ?

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 35

      Dịch giả: Hương Ly

      Bác sĩ pháp y Cổ khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị bước vào trong văn phòng của Lâm Kỳ, : “Dấu vân tay của cả ba người đều phù hợp với dấu vân tay lưu lại ở trường.”

      “Đều phù hợp?” Lâm Kỳ há to miệng tỏ vẻ ngạc nhiên.

      Bác sĩ Cổ lạnh lùng trả lời : “Đúng là thừa, chắc chắn là phù hợp rồi. Tôi từ trước rồi, Chu Tuệ Như và Quách Vũ thể nào là hung thủ được. Thời gian xảy ra vụ án là 10 giờ 50 phút, máy quay camera giám sát quay được họ rời khỏi đó, họ rời trước lúc đó, nếu quay trở lại đoạn đường có máy quay đủ thời gian, hai người bọn họ có chứng cứ ngoại phạm vô cùng chắc chắn.”

      “Vậy ... Chu Phúc Lai có chứng cứ ngoại phạm phải ?”

      Bác sĩ pháp y Cổ tỉnh bơ: “Tôi thực thể hiểu nổi tại sao cậu có thể nghi ngờ Chu Phúc Lai được, ta là người bị thọt, hành rất thuận tiện, ở trường vốn để lại bất cứ dấu vết đặc trưng nào của người bị thọt. Đương nhiên, cậu có thể trường bị phá hoại, vậy tôi hỏi cậu, người dân thường mở quán bán mì có bản lĩnh gì mà có thể phá hoại được trường khiến chúng ta thể tìm ra được chút manh mối nào. Hơn nữa, sau khi giết người, hung thủ còn dùng dao tỉ mỉ cứa từng vệt máu ở thi thể, ít nhất cũng phải mất nửa giờ đồng hồ, ta có lí do gì để làm như vậy? ta có được tố chất tâm lí tốt như vậy hay ? Hơn nữa, sáng sớm ngày hôm sau, hung thủ rải tiền để khiến mọi người phá hoại trường, người dân thường mở quán bán mì có thể thông minh được như vậy ? Được, cho dù ta thông minh được như vậy, nhưng nghe số tiền rải xuống đất cũng phải đến mấy vạn tệ, ta làm gì nỡ bỏ ra mấy vạn tệ để xử lí trường như vậy chứ?”

      “Việc này...”, Lâm Kỳ bị hỏi liền loạt, biết phải trả lời ra sao.

      “Sao cậu cứ nhất định phải túm chặt ba người này, chịu buông tha chứ? Hãy tìm manh mối khác , đừng có lãng phí thời gian nữa, có được ?” Bác sĩ Cổ hôm nay ràng là có phần chèn ép.

      Lâm Kỳ đành phải nhẫn nại giải thích: “, tôi cảm thấy ba người rất khả nghi, tôi cho rằng vẫn nên tiếp tục điều tra bọn họ.” kể ra câu trả lời hoàn toàn tương phản của Chu Tuệ Như và Chu Phúc Lai ngày hôm qua khi hỏi về hung khí.

      Bác sĩ pháp y Cổ cười khẩy: “Đúng là như thế à, vậy là cậu mắc phải chứng bệnh nghi ngờ rồi, mang theo tâm trạng chủ quan, ngay từ đầu cho rằng họ có mối hiềm nghi, con dao này mua mấy tháng rồi, Chu Phúc Lai quên là ta mua là điều rất bình thường, người bán quán hàng ăn thường xuyên mua cái này cái khác nên quên cũng là điều hết sức bình thường.”

      ,” Lâm Kỳ lắc đầu, “ tận mắt nhìn thấy nét mặt của bọn họ, nét mặt của bọn họ rất khả nghi.”

      “Là biểu rất căng thẳng ấp a ấp úng giống như là sợ hãi gì đó, rồi né tránh điều tra có đúng ?”

      “Sao biết được?” Lâm Kỳ hỏi vẻ hiếu kì.

      Bác sĩ Cổ cười nhạt: “Rất nhiầu người khi đối diện với việc thẩm vấn của cảnh sát đều như vậy, tôi chỉ cần nghĩ qua là biết rồi, chắc chắn là như vậy mới khiến cho cậu cảm thấy bọn họ khả nghi. Tôi hỏi cậu, cậu và thuộc hạ của cậu thường xuyên đến tìm họ, đổi thành bất cứ người bình thường nào khác, cảnh sát ngày ngày đến tìm, lại là điều tra vụ án mạng, có thể bình tĩnh, căng thẳng được ?”

      Lâm Kỳ suy nghĩ lát, : “Ừm, có lẽ là như vậy.”

      “Lần đầu tiên đến gặp họ tìm hiểu tình hình, họ có căng thẳng ?”

      “Lần đầu tiên phải là tôi , là Tiểu Lý và Tiểu Tống, ừm... nghe hai người bọn họ đối phương phản ứng bình thường.” Lâm Kỳ trả lời đúng thực.

      “Vậy được rồi, tôi quen biết nhiều năm nay, người cảnh sát luôn chèn ép người giống như cậu, chuyển sang người khác, có ai căng thẳng chứ?”

      Lâm Kỳ ngượng ngùng gật đầu, có vẻ như đúng là như vậy. lại nghĩ ra vấn đề gì đó, cảm thấy hơi kì lạ: “ Cổ, hôm nay sao vậy? ăn phải thuốc nổ à?”

      “Tôi khó chịu vì cậu làm cuộc điều tra vớ vẩn này, lãng phí thời gian của tôi, hại cho tôi cả tối qua phải ở lại đây làm đêm, tôi cảm thấy rất buồn bực.

      Tôi đề nghị cậu sau này, loại công việc đơn giản là đối chiếu dấu vân tay này ban ngày hãy cầm đến là được rồi, hoặc là người của cậu xem cũng được, việc đối chiếu dấu vân tay vốn là công việc chẳng cần kĩ thuật mấy, ai cũng có thể làm được. Loại việc này nhất định cần phải là tôi kí tên báo cáo chứ?”

      Lâm Kỳ vẻ áy náy: “Được được, rất xin lỗi ông , sau này tôi thay đổi.”

      “Tôi quen biết cậu bao năm nay rồi, tính cách của cậu có bao giờ thay đổi được chứ.” Bác sĩ pháp y Cổ cuối cùng cũng bật cười, : “Vụ án này cậu cần quá lo lắng đâu, dù sao với bản lĩnh của cậu cũng thể nào phá được đâu.”

      Lâm Kỳ tỏ ra vô cùng ngượng ngùng, vẻ vui: “ Cổ, cũng tin tưởng về năng lực của tôi à? Vụ án mới xảy ra có mấy ngày, việc điều tra gặp chút phiền phức cũng là hết sức bình thường, có rất nhiều vụ án chẳng phải là phải mất mấy tháng mới phá được sao? Bây giờ nên những câu ủ rũ nản chí như vậy chứ?”

      Bác sĩ pháp y Cổ : “Thôi , dựa vào cậu á? Vụ án này đừng mấy tháng, cho cậu hẳn mấy năm cậu cũng chẳng phá nổi.”

      Mặt Lâm Kỳ rất hài lòng, : “Tôi có phải là mới làm cảnh sát đâu, tỉ lệ phá án của tôi đứng đầu trong Sở đấy, ông ạ.”

      Bác sĩ pháp y Cổ bật cười ha ha, : “Tôi biết cậu phá án rất giỏi, là người phá án tiêu chuẩn của Chi cục, thế sao nào? Nếu cậu biết vụ án này là do ai gây ra cậu dám như vậy rồi.”

      Lâm Kỳ chau mày: “ biết được là ai gây ra sao?”

      “Ai gây ra tôi biết, tôi chỉ biết tên hung thủ này Sở Công an tỉnh và thành phố điều rất đông đảo chuyên gia trinh sát hình , lực lượng cảnh sát tiêu tốn thời gian mấy năm mà bắt được.”

      “Là chuyện gì vậy?” Lâm Kỳ nhìn bác sĩ Cổ với vẻ rất trịnh trọng.

      “Cậu có biết dạo này Triệu Thiết Dân bận rộn việc gì ?”

      “Đội trưởng Triệu...”, Lâm Kỳ đột nhiên trợn trừng mắt, “Ý là...”

      Bác sĩ Cổ gật đầu: “Tôi vừa mới vô hình lật giở tập hồ sơ từ Sở Công an thành phố gửi xuống cầu các Chi cục hỗ trợ điều tra, tôi nhìn dấu vân tay rất quen thuộc bèn đem đối chiếu. ngờ dấu vân tay lon bia đó chính là của kẻ mấy năm chúng ta bắt được.”

      Lâm Kỳ lập tức ngồi thẳng người, hít sâu vào hơi lạnh.

      Tổ chuyên án về chuỗi án mạng từng được thành lập bốn lần và bốn lần đều có các chuyên gia trinh sát hình có kinh nghiệm phong phú và các cảnh sát hình lão luyện đều cũng ra trận nhưng ngay cả cái bóng của hung thủ cũng bắt được, ngờ lần này vụ án tên tiểu lưu manh bị sát hại lại là do người đó gây ra. cảm thấy cổ họng mình nóng ran.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 36: Phần V - Hệ Phương Trình Có Cách Giải

      Dịch giả: Hương Ly

      Triệu Thiết Dân, dưới dẫn đường của Chi cục trưởng Chi cục công an khu vực và Phó dủ cục trưởng quản lí trinh sát hình , bước ngay vào phòng làm việc của Lâm Kỳ.

      Chi cục trưởng giới thiệu: “Đội trưởng Lâm, đây là đội trưởng Triệu, chắc các vì quen nhau từ trước nhỉ, tôi cần giới thiệu nhiều nữa, bây giờ vụ án này giao cho tổ chuyên án của Sở Công an thành phố phụ trách, chúng ta cần phải dốc toàn lực để giúp đỡ cho công tác của tổ chuyên án.”

      Lâm Kỳ gật đầu. Trong công tác trước đây, và Triệu Thiết Dân tiếp xúc với nhau vài lần, cả hai người đều xa lạ với nhau, Triệu Thiết Dân từng phá được mấy vụ án lớn, trong hệ thống công an toàn thành phố rất là nổi danh, ấy là đội trưởng của chi đội, cùng cấp bậc với Chi cục trưởng chi cục bọn họ, cao hơn mấy cấp bậc liền. Sau khi bố trí xong xuôi, Triệu Thiết Dân cầu tập hồ sơ và những ghi chép điều tra, Triệu Thiết Dân : “Tôi ngồi ở trong văn phòng của cậu để đọc, có câu hỏi gì hỏi cậu luôn.”

      vấn đề gì.”

      Tiếp đó, Triệu Thiết Dân sang phòng Hội nghị ở bên cạnh, tỉ mỉ đọc tập hồ sơ vụ án, những ghi chép điều tra vụ án, những người mà ông dẫn đến làm công tác gặp gỡ với những người liên quan của chi cục làm theo phân công để tìm hiểu tình hình vụ án.

      Ông tỉ mỉ xem mấy lần liền bản ghi chép điều tra khám xét trường vụ án, khi lật giở đến điều tra mối quan hệ của Từ Thiêm Đinh, ông lật giở rất nhanh vì bây giờ biết hung thủ giết tên tiểu lưu manh này ngờ lại là hung thủ của chuỗi án mạng lớn. Lúc trước khi điều tra về những người có khả nghi, những người được hỏi đến đều là những người từng xảy ra mối bất hòa với tên lưu manh đó, những người này đều là những người dân thường, khả năng có thể gây ra chuỗi án mạng lớn như vậy vô cùng bé.

      Đúng lúc ông nhanh chóng lật giở qua bảng ghi chép mối quan hệ xã hội, cái tên của người lọt vào trong tầm mắt ông.

      “Lạc Vấn?” Ánh mắt ông dừng lại cái tên này, tiếp sau đó liền nhìn về phần giới thiệu thân phận của người này, “Cố vấn kĩ thuật, Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty Trách nhiệm hữu hạn cổ phần máy vi trắc lượng XX?”

      Ông khẽ chau mày, lẩm bẩm: “Cái tên Lạc Vấn này có nhiều, chẳng lẽ lại là Lạc Vấn ở thành phố Ninh sao? Hơn nữa công việc lại đúng là vi trắc lượng”.

      Rồi lại xem độ tuổi, 48 tuổi. Rồi lại xem hộ tịch, đúng là người của thành phố Ninh.

      “Đúng là ấy sao?”

      Triệu Thiết Dân ngay lập tức trở lại văn phòng của Lâm Kỳ, hỏi: “Cậu từng gặp người này chưa?”

      “Tôi chưa gặp, ông ta là do cấp dưới của tôi điều tra, phỏng vấn.”

      Triệu Thiết Dân vội bảo Lâm Kỳ hãy gọi Tiểu Lý - người phỏng vấn Lạc Vấn đến, mượn vi tính của Lâm Kỳ, tìm ra được bức ảnh ở trong bản tin của mạng nội bộ công an, chỉ cho Tiểu Lý, hỏi: “Lạc Vấn mà cậu gặp, có phải là ông ấy ?”

      Tiểu Lý nhìn lát, rồi trả lời: “Đúng là ông ấy, nhưng người bên ngoài già hơn trong ảnh nhiều.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu: “Đương nhiên, đây là ảnh chụp từ nhiều năm trước rồi.” Ông khẽ chau mày: “ ngờ ấy lại sống ở thành phố Hàng.”

      Lâm Kỳ hỏi vẻ băn khoăn: “Đội trưởng Triệu, nghi ngờ nhân vật có tên Lạc Vấn này có vấn đề à?”

      Triệu Thiết Dân bật cười, lắc đầu: “Sao ấy lại có vấn đề được, tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy ấy đến thành phố Hàng, lại còn trùng hợp bị các thẩm vấn.”

      “Người này có lai lịch gì ?” Lâm Kỳ hỏi.

      có biết Đội trưởng đội Kĩ thuật hình của công an thành phố Ninh quản lí hai ban lớn về Bác sĩ pháp y và Giám định vật chứng của họ ?”

      “Hình như... hình như là họ Lạc, chính là ông ta ư?”

      Triệu Thiết Dân gật đầu: “Đúng vậy, là bác sĩ pháp y cấp 1 của quốc gia, chuyên gia cao cấp đặc biệt, trong danh sách Pháp y học và khám xét vật chứng học đều xuất tên ông ấy, trước đây còn là thành viên của tổ chuyên gia của Sở Công an tỉnh, chưa đến 40 tuổi là Trưởng ban của ban Kĩ thuật hình thành phố Ninh.”

      Lâm Kỳ nhìn giới thiệu thân phận của Lạc Vấn ở bản ghi chép điều tra, : “Sao ông ấy lại từ chức để làm doanh nghiệp vậy?”

      Triệu Thiết Dân cười : “Chắc chắn là doanh nghiệp trả nhiều tiền thù lao hơn, cậu thấy ông ấy ở trong công ty lớn, chức vụ là Chủ tịch Hội đồng quản trị, Tổng cố vấn, chắc là thu được rất nhiều tiền.”

      Tiểu Lý : “Đúng vậy, lúc đó ông ấy còn chiếc xe Audi Q7 kìa.”

      Triệu Thiết Dân : “Thấy chưa, nếu như ấy tiếp tục ở trong thế chế, đương nhiên ấy là nhân viên kĩ thuật, lương cao hơn những người nhân viên công vụ như chúng ta, nhưng có tiền cũng tiện để mua chiếc xe sang, như vậy gây ra lời đàm tiếu. Cậu thấy đấy, ấy bây giờ làm công ty tư nhân, nhiều tiền hơn, muốn tiêu tiền cũng bị nhiều qui tắc gò bó. Phải rồi, lúc đó các cậu gặp ấy, ấy có đưa ra lời kiến nghị gì về vụ án cho các cậu ?”

      Tiểu Lý lắc đầu: “Chẳng gì cả, chúng tôi cũng biết ông ấy trước đây là bác sĩ pháp y, nhìn dáng vẻ ông ấy hình như cũng chẳng hề quan tâm gì đến nạn nhân cả.”

      Triệu Thiết Dân khẽ thở dài: “Sao cứ sau khi làm cảnh sát nữa, đều có hứng thú gì với vụ án nữa cả?” Ông đồng thời nghĩ đến Nghiêm Lương.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 37

      Dịch giả: Hương Ly

      Ông , vị trí ở trong văn phòng này phải là tiến sĩ cũng phải là thạc sĩ, chỉ là người tốt nghiệp đại học, lấy đâu ra dũng khí gõ cửa mà lao thẳng vào, lại còn ngồi vắt vẻo nữa chứ.” Nghiêm Lương lạnh lùng liếc nhìn Triệu Thiết Dân ở bên cạnh.

      Triệu Thiết Dân thản nhiên kéo chiếc ghế ra ngồi bên cạnh Nghiêm Lương: “Lời cũng cần phải khắc nghiệt thế chứ?” Triệu Thiết Dân cảm thấy bất lực, chau mày: “Hôm nay tôi đến là để báo cho tin tức tốt lành.”

      “Tin tức tốt lành?” Nghiêm Lương ngẫm nghĩ rồi bật cười: “Bắt được tên biến thái đó rồi à?”

      “Bắt được rồi.”

      “Bao giờ thông báo ở trong bản tin?” Nghiêm Lương lại rất quan tâm đến tin tức này.

      Mặc dù ngay hôm sau, ông vẫn đến trường giảng dạy, nhưng ông luôn cảm thấy ánh mắt sinh viên nhìn ông rất kì lạ, ông thực rất muốn tuyên bố thông tin này giữa giảng đường.

      Triệu Thiết Dân : “Dù sao cũng chỉ trong mấy ngày hôm nay thôi, cũng cần vội.”

      “Được rồi.” Nghiêm Lương thở phào, “Nhưng nhìn nét mặt của , hình như được vui lắm, chắc chắn là điều tra ra tên biến thái đó phải là hung thủ, bây giờ bước tiếp theo biết phải làm như thế nào.”

      Triệu Thiết Dân chau mày : “Đúng vậy, gã phải là hung thủ, nhưng hung thủ lại giết thêm người, quả thực quá phiền toái.”

      “Cái gì? Sao mới cách có mấy ngày xảy ra vụ án nữa rồi, mấy lần trước chẳng phải cách nửa năm mới giết người sao?” Đôi mắt Nghiêm Lương khẽ nheo lại.

      “Đúng vậy, tôi mới tiếp quản mấy hôm mà lại có thêm vụ án nữa, thực quá phiền lòng, nhưng vụ án lần này hoàn toàn khác với các vụ án lần trước.

      Trong những vụ án lần trước, hung thủ đều nhét điếu thuốc lá Lợi Quần vào trong miệng nạn nhân, rồi lại để lại hàng chữ “Hãy đến bắt ta”, hơn nữa lại vứt hung khí ở gần trường vụ án. Nhưng lần này, vốn dĩ là vụ án mạng thông thường, nhưng khi đối chiếu dấu vân tay lưu lại ở trường, bất ngờ phát ra do cùng hung thủ. Lần này, sau khi giết hại nạn nhân, hung thủ còn ở lại trường rất lâu, lấy dao cứa những vệt máu tròn ở xác nạn nhân, khoảng cách rất đều, chúng tôi thảo luận rất nhiều lần, nhưng nghĩ được ra mục đích của hung thủ là để làm gì. Cho nên tôi mới tìm để thương lượng.”

      “Xin lỗi việc các nghĩ ra, tôi càng thể nào làm được gì.”

      Nghiêm Lương hiểu ra ý tứ cuộc viếng thăm của Triệu Thiết Dân, lập tức bày ra bộ dạng hề muốn nhúng tay vào.

      “Thực muốn tham gia vào à?”

      “Tôi cảm thấy thái độ của tôi như thế là rất ràng rồi.”

      Triệu Thiết Dân bất lực thở dài: “Thôi , tôi sớm đoán được có thái độ như vậy rồi, con người quá lạnh lùng, chứ được như tôi, lúc nào cũng nghĩ đến việc của .”

      “Việc của tôi?”

      “Lần trước chẳng phải mấy năm rồi gặp được Lạc Vấn sao?

      Lần này khi điều tra vụ án, chúng tôi gặp được ấy rồi!”

      Nghiêm Lương mắt sáng rực: “Lạc Vấn trở lại làm cảnh sát rồi à?”

      , ấy làm ăn kinh doanh, có vẻ như cuộc sống khá tốt. Lần này, vụ án xảy ra, nạn nhân là tên lưu manh, chi cục ban đầu biết vụ án này là do hung thủ của chuỗi án mạng gây ra, cho nên tiến hành phỏng vấn điều tra loại trừ mối quan hệ xã hội của tên lưu manh đó. Thế nên hỏi hết lượt tất cả những người có thể kết oán với tên lưu manh lúc sinh thời. Trước mấy hôm tên lưu manh bị giết hại, có lần ngược đãi chú chó , chú chó được người tốt bụng cứu, sau đó người ta tặng cho Lạc Vấn con chó đó. Tên lưu manh nhìn thấy Lạc Vấn giữ con chó, đòi ấy trả ba trăm tệ để mua, nếu đòi lại, Lạc Vấn liền trả tiền và mua con chó đó. Chính là như thế nên nhân viên điều tra tìm đến Lạc Vấn.”

      Nghiêm Lương bật cười: “Các điều tra cũng tỉ mỉ, ngay cả người bỏ ra ba trăm tệ mua con chó mà cũng liệt vào đối tượng khả nghi.”

      Triệu Thiết Dân : “Lúc đó biết là tên lưu manh đó là do hung thủ của chuỗi án mạng giết hại, cứ tưởng là vụ án giết người trả thù thông thường cho nên đến khắp nơi để điều tra mối quan hệ xã hội, nếu cũng gặp được Lạc Vấn.”

      “Tôi cảm thấy tìm tôi còn được như tìm Lạc Vấn, ấy thường phạm tội vì bất cứ lí do gì đều vô sỉ, cho nên ấy chọn làm bác sĩ pháp y. Thái độ của ấy thường rất nghiêm túc, luôn thông qua giám định vật chứng thực tế, bắt buộc hung thủ phải chịu hình phạt trước pháp luật. Cho dù nay ấy phải là cảnh sát nữa, nhưng tôi nghĩ các tìm ấy, tin rằng ấy đưa ra nhiều lời kiến nghị. ấy giống tôi ha ha, biết rồi đấy.”

      Triệu Thiết Dân mỉm cười, ông nghĩ tới rất nhiều việc trước đây, Nghiêm Lương là người ứng dụng tốt nhất logic học tội phạm mà Triệu Thiết Dân từng gặp, rất giỏi thông qua hành vi của hung thủ trong quá trình xảy ra vụ án để suy luận ra vụ án, nhưng phải là người cảnh sát đạt qui chuẩn.

      Có lẽ chính là vì vậy, sau khi xảy ra việc đó, Nghiêm Lương từ chức quay trở lại trường học để làm giảng viên.

      Nhưng tìm Lạc Vấn để nhờ ông đưa ra kiến nghị, Triệu Thiết Dân lắc đầu:

      “Thuộc hạ của tôi , ấy tỏ ra chút quan tâm gì đến vụ án cả, chắc là cũng giống như thôi, khi còn là cảnh sát nữa muốn tham gia vào công việc của cảnh sát nữa.”

      Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Thiết Dân vang lên, ông bắt máy, sau khi nghe hồi rồi gác máy, đứng dậy, : “Tôi vẫn còn có việc, đây là cách liên hệ với Lạc Vấn, muốn liên lạc với ấy tự mình liên hệ nhé.”

      Nét mặt rất trịnh trọng, sau khi để lại tờ giấy cho Nghiêm Lương, vội bước nhanh khỏi đó.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 38

      Dịch giả: Hương Ly

      Khi Triệu Thiết Dân chuyện ở chỗ Nghiêm Lương, Lâm Kỳ gọi cho ông cuộc điện thoại: “Đội trưởng Triệu, cậu bạn thân từ đến lớn của Từ Thiêm Đinh là Trương Binh, nhà họ vừa gọi điện đến Chi cục báo án, báo rằng nhặt được tờ giấy in ở trước cửa nhà, đó có ghi: “Người tiếp theo là mày”. Tôi bảo họ để nguyên cho vào trong phòng bì gửi đến Sở Công an thành phố của các để hóa nghiệm rồi. Chúng tôi bố trí đưa bố mẹ Trương Binh tới Sở Công an thành phố để hỗ trợ điều tra, bản thân Trương Binh vẫn ở lại Chi cục. Thế nào, có muốn gặp chút ?”

      “Được, tôi lập tức đến ngay.” Sau khi gác máy, Triệu Thiết Dân liền từ biệt Nghiêm Lương rồi lái xe đến Chi cục.

      Từ trường đại học đến chỗ Chi cục công an chỉ khoảng bốn, năm ki-lô-mét.

      Mười phút sau, Triệu Thiết Dân đến được Chi cục, Lâm Kỳ dẫn ông vào gian phòng khách , trong đó có cậu thanh niên trẻ, tóc hơi dài, mặc áo sát nách màu trắng, lúc này đây mặt buồn so, khác biệt hoàn toàn với ngày thường, thái độ rất hung hăng, ngồi co ro, thấp thỏm ở trong ghế, ngón tay liên tục xoay cốc nước nhưng lại uống.

      Triệu Thiết Dân nhìn cậu ta cái, hắng giọng, rồi hỏi: “Trương Binh phải ? Cậu cần lo lắng, cảnh sát chúng tôi chắc chắn phụ trách an toàn của cậu, quyết để cậu xảy ra chuyện. Tờ giấy đó nhặt được từ bao giờ vậy?”

      Trương Binh e dè, ngẩng đầu nhìn nét mặt trấn tĩnh, thản nhiên của Triệu Thiết Dân, tâm trạng cũng nới lỏng đôi phần, nuốt nước bọt: “Là buổi chiều, lúc bố tôi ra khỏi nhà, nhìn thấy tờ giấy nhét tay nắm cửa.”

      “Lúc trước khi ra khỏi cửa, tay nắm cửa có giấy à?”

      “Cả ngày hôm nay tôi đều ở nhà chơi game, ra khỏi nhà. Bố tôi buổi trưa cũng ra khỏi nhà, ông lúc buổi trưa quay lại hề có, nếu như có, khi mở cửa chắc chắn nhìn thấy.”

      “Mấy giờ chiều nay bố cậu nhìn thấy tờ giấy này vậy?”

      “Ba giờ. Vừa nãy bố tôi với các rồi.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu, lại : “Dạo này có nhìn thấy ai có hành vi lời bình thường hay ?”

      Trương Binh nghĩ hồi, lắc đầu: “Hình như có.”

      “Vậy , cách khác, nếu như có người muốn giết cậu và Từ Thiêm Đinh, cậu nghĩ là ai có khả năng?”

      “Việc này...”, Trương Binh nêu ra tên của mấy người, rồi lại liệt kê ra những việc khúc mắc giữa bọn họ, phần lớn đều là đánh lộn lẫn nhau. Triệu Thiết Dân biết khả năng mà những tên tiểu lưu manh này là hung thủ thực của chuỗi án mạng vô cùng bé, nhưng cảnh sát cũng được phép khinh suất, nhân viên ghi chép ngồi bên cạnh kiên nhẫn ghi lại tất cả những thông tin liên quan để phục vụ cho việc điều tra sau này. Lại hỏi thêm hồi, có thêm manh mối, Triệu Thiết Dân và Lâm Kỳ bước ra ngoài, lại : “Đội trưởng Lâm, nếu như kết quả điều tra của tờ giấy này là trò đùa ác của ai đó, vậy việc này sang hướng khác, nhưng nếu kết quả giám định tờ giấy này là của hung thủ công tác an toàn cho cả gia đình nhà Trương Binh cần Chi cục các phụ trách cách thỏa đáng.”

      Lâm Kỳ nghiêm túc gật đầu: “ có vấn đề gì, tờ giấy viết “Người tiếp theo là mày” có lẽ là nhằm vào Trương Binh. Bố mẹ của Trương Binh đều là người thuộc những hộ bị tháo dỡ nhà ở gần đây, tiền cho thuê nhà vốn là nguồn thu nhập chính, nghe thường ngày bố cậu ta ngoài việc thích đánh bạc, những phương diện khác vẫn là người khá an phận thủ thường.

      Trương Binh và Từ Thiêm Đinh chơi thân với nhau từ đến lớn, thường ngày quan hệ rất tốt, khả năng Trương Binh là mục tiêu tiếp theo của hung thủ là rất lớn. Nhưng để cho đảm bảo, cả gia đình ba người nhà họ đều cần được bảo vệ, đợi bố mẹ cậu ta từ Sở Công an thành phố trở về, tổ chúng tôi thương lượng để bố trí nhân lực bảo vệ an toàn cho gia đình họ suốt 24/24 giờ.”

      Triệu Thiết Dân rất hài lòng với sắp xếp của Lâm Kỳ, : “Ừm, hung thủ muốn giết người tiếp theo, chúng ta quyết thể để xảy ra sai sót nào.

      Phải rồi, tờ giấy ở nắm tay cửa được nhét vào trong khoảng thời gian từ trưa đến 3 giờ chiều, ở tiểu khu dân cư nhà họ có máy quay giám sát ?”

      “Trong khu dân cư có hai, ba cái, nhưng đều ở trong khu vực bãi đỗ xe, e rằng cũng có mấy tác dụng gì cả.”

      “Vậy cần phải tiếp tục phỏng vấn những người dân xung quanh xem xem có ai thấy tờ giấy này do ai nhét vào ?”

      Lâm Kỳ : “Việc làm vẫn cứ bắt buộc phải làm, nhưng tôi nghĩ kết quả cũng mấy lạc quan. tờ giấy có thể tiện tay nhét vào trong túi, trong túi của hung thủ nhét tờ giấy đến cửa nhà bọn họ rất khó gây ra chú ý của những người bên cạnh.”

      Triệu Thiết Dân rất hiểu khó khăn trong công tác điều tra của họ, đành : “Tạm thời chúng ta cũng có cách điều tra nào tốt hơn, chỉ có thể cứ làm như vậy trước .”

      Đúng lúc này Lâm Kỳ nhận được cuộc điện thoại, sau khi nhấc máy, khổ não xòe hai bàn tay ra, : “Vốn dĩ trước đây có dạo tôi nghi ngờ cái chết của Từ Thiêm Đinh có liên quan tới Chu Tuệ Như - người cuối cùng gặp cậu ta. Tôi cử người theo dõi hai em Chu Tuệ Như, chiều hôm nay Chu Phúc Lai đều ở trong cửa hàng, Chu Tuệ Như rủ ở cửa hàng bên cạnh lên khu vực trung tâm để mua điện thoại di động. Còn có người nam giới thích Chu Tuệ Như tên Quách Vũ hôm nay làm. Tờ giấy thể nào do ba người bọn họ nhét vào đó được. Xem ra tôi thực nghi ngờ nhầm rồi.”

      Triệu Thiết Dân quan tâm lắm tới việc của mấy người này, tỉ mỉ xem lại tập hồ sơ, rồi nghe Lâm Kỳ về tình hình điều tra của mấy người này, nhưng họ đều có chứng cứ ngoại phạm, dấu vân tay cũng phù hợp. Hơn nữa với thân phận, bối cảnh, năng lực, điều kiện, đặc biệt là hành động hung thủ rải mấy vạn tệ để khiến cho những người đường liên quan đến phá hoại trường, Triệu Thiết Dân tin chút nào rằng hung thủ có thể là trong số những người này. Triệu Thiết Dân vỗ vai Lâm Kỳ: “Được rồi đội trưởng Lâm, công việc ở đây tạm thời giao cho cậu, tôi phải quay trở về Sở Công an thành phố để đợi kết quả hóa nghiệm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :