1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 29

      Dịch giả: Hương Ly

      Chập tối, đúng vào giờ cơm, cũng chính là lúc những quán bán hàng ăn ở xung quanh thôn Thanh Trung đông khách nhất.

      Lạc Vấn khoác túi đến trước cửa quán mì, quán rất đông khách, ngồi kín bàn, ông định bỏ , nhìn thấy Quách Vũ ngồi trong đó, ra hiệu bằng mắt với ông. Ông vẫn đứng ở vị trí cũ, giả vờ lơ đễnh nhìn khắp xung quanh lượt, thấy gì khác thường, cũng có ai bám theo, ông liền thản nhiên bước vào trong quán, gọi bát mì, sau đó ngồi xuống bên cạnh Quách Vũ.

      Ông vừa ngồi xuống, Quách Vũ vội vàng ngay: “Hôm nay cảnh sát tới tìm cháu rồi.”

      Lạc Vấn tỉnh bơ mỉm cười, ông biết Quách Vũ cũng qua khỏi cửa ải này rồi, nếu giờ này ngồi ăn mì ở đây. Tiếp đó liền hạ giọng, :

      “Hôm nay cảnh sát cũng tìm ta rồi.”

      Quách Vũ vô cùng kinh ngạc: “Sao lại... sao lại tìm đến chú?”

      Lạc Vấn vội ra hiệu bằng mắt để nhắc nhở cậu nên kích động, bình tĩnh mỉm cười: “Cảnh sát điều tra xung quanh mối quan hệ của người đó, muốn tìm hiểu chút về những người gần đây gieo thù chuốc oán với cậu ta...”

      Chưa đợi Lạc Vấn xong, Quách Vũ ngắt lời: “Chú... chú sao lại cũng gieo thù chuốc oán với ta được chứ?”

      “Cậu quên rồi à, hôm đó ta mua con chó của người đó, bỏ ra ba trăm tệ đấy.”

      “Việc này... việc này cũng tính là gieo thù chuốc oán sao?”

      “Chắc là cảnh sát bảo với lũ bạn của người đó hãy cố gắng nhớ hết những đối tượng có khả năng gieo thù chuốc oán. Có lẽ cảnh sát nghĩ ta bỏ ra ba trăm tệ để mua con chó đó là bị thiệt, biết đâu trong lòng lại ghi hận, thế nên bèn đến tìm ta.”

      “Họ tìm đến chú bằng cách nào được ạ?”

      Lạc Vấn : “Ta hỏi họ làm thế nào tìm đến ta được, họ hỏi Chu Phúc Lai, hôm đó Chu Phúc Lai cũng có mặt ở đó, chắc chắn nhớ ta, hơn nữa, ta cũng gọi đặt giao đồ ăn đưa đến nhà, có để lại số điện thoại.”

      Quách Vũ hỏi vẻ căng thẳng: “Họ đến gặp chú, chú thế nào ạ?”

      Lạc Vấn vẻ thoải mái: “Lúc đó vừa vặn ta ở nhà, bèn hẹn gặp họ ở dưới tòa nhà khu dân cư. Họ hỏi ta ở đâu vào tối hôm xảy ra vụ án, ta hồi tưởng lại rồi , chắc là dạo ngoài đường. Ta hiểu ý tứ việc người ta đến hỏi chuyện, bèn luôn với họ, bỏ ra ba trăm tệ là ý của ta, phải là cậu chàng đó ép bán cho ta, mà là ta chủ động đề nghị, điều này mọi người có mặt ở đó đều có thể làm chứng. Ngoài ra, ta và người đó thù oán, hơn nữa, thu nhập của ta cũng khá, thể nào chỉ vì ba trăm tệ mà ôm hận trong lòng, thế nên cần làm mất thời gian của đôi bên nữa. Ta đưa cho họ xem thẻ công tác của ta, họ lập tức tin ngay.”

      Cho dù Quách Vũ biết công việc của Lạc Vấn rốt cuộc là gì, nhưng thấy ông giàu có như vậy, đơn vị chắc chắn rất tốt, cho nên cảnh sát vừa nhìn thẻ công tác của ông, tin ngay ông thể nào vì ba trăm tệ oan uổng mà giết người được.

      Lạc Vấn lại : “Còn cậu sao, chỗ cậu như thế nào?”

      Quách Vũ : “Tất cả đều làm theo như lời chú dặn, họ cũng tin rồi ạ.”

      “Họ có hỏi về mối quan hệ giữa cậu và Chu Tuệ Như ?”

      “Có ạ. Cháu cũng làm theo lời chú dặn, ban đầu là bạn bè bình thường, sau khi họ truy hỏi, mới cháu thích ấy, còn dặn họ nhớ giữ bí mật giúp cháu. Nghe , sau đó họ còn tìm gặp đồng nghiệp của cháu tìm hiểu tình hình, hỏi về tính cách của cháu.”

      Lạc Vấn mỉm cười nhìn cậu ta: “Tâm trạng cậu lúc có đạt ?”

      Quách Vũ cuối cùng cũng mỉm cười: “Cháu cảm thấy mình biểu cũng khá tốt.”

      Lạc Vấn gật đầu: “Vậy tốt, có lẽ tiếp theo có vấn đề gì nữa.”

      Quách Vũ tỏ ra khó có thể tin nổi: “Việc này... việc này như vậy là kết thúc được sao ạ?”

      “Đúng vậy, ta nghĩ sau này cảnh sát chắc đến tìm các cháu nữa. Cho dù họ vẫn đến hỏi, vẫn cứ trả lời như vậy là được. Phải rồi, Chu Tuệ Như đâu, đưa hàng cho khách à?”

      “Vâng, lúc cháu vừa đến vẫn ở đây, sau đó đưa hàng rồi. ấy mấy câu ngắn gọn với cháu, chỗ ấy cũng qua cửa ải rồi.” mặt Quách Vũ lộ ra nụ cười vui mừng.

      Lạc Vấn : “Đừng có để lộ nụ cười như vậy.”

      “Ồ, vâng.” Quách Vũ vội thu nụ cười lại.

      Đúng lúc đó, có người bước vào quán, nhưng người này mặc thường phục, Lạc Vấn và Quách Vũ đều biết ta là cảnh sát.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 30

      Dịch giả: Hương Ly

      Lâm Kỳ sau khi tan làm, thay quần áo thường phục, mình đến nơi xảy ra vụ án, nhìn chăm chăm vào con sông nước bốc mùi hôi thối, bao cảm xúc trong lòng đan xen lẫn lộn.

      Vốn dĩ chỉ là vụ án mạng giết hại tên tiểu lưu manh hết sức bình thường, mà lại khiến cho đau đầu nhức óc, tất cả các manh mối đan xen lẫn nhau, cảm thấy đầu óc mình như bị nhồi chật cứng.

      Trước đây, cũng từng xử lí mấy vụ án bọn lưu manh bị giết hại, gần như đều chỉ trong mấy ngày là có thể thuận lợi phá được vụ án, đồng thời bắt được hung thủ. Thường những vụ án thế này, trình độ của hung thủ rất kém, trường đầy manh mối, cho dù có thiếu hụt manh mối chăng nữa, thông qua việc điều tra loại trừ và dò hỏi các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, cũng xác định được nghi phạm trong khoảng thời gian rất ngắn. Tố chất tâm lí của những nghi phạm kiểu này rất thấp, thấy cảnh sát đến nhà tìm, lập tức lộ ra nét mặt như sắp bị bắt đến nơi rồi.

      Nhưng đối thủ trong vụ án lần này ràng giống như vậy.

      Trước tiên, đối phương dám dùng mấy vạn tệ tiền mặt để làm mồi nhử, dụ cho những người đường tiến vào để phá hoại trường vụ án, thủ pháp này, quả thực chưa từng nghe đến.

      Tiếp theo, hung thủ sau khi giết người, còn kéo thi thể nạn nhân vào trong lùm cây, lưu lại ở trường ít nhất nửa giờ đồng hồ, tỉ mỉ dùng dao cứa từng vòng tròn vệt máu vào xác nạn nhân. Mục đích của hành động này là gì ai đoán ra được, nhưng chỉ riêng việc hung thủ sau khi giết người thành công, vẫn còn lưu lại ở trường nửa tiếng đồng hồ, chứng tỏ tố chất tâm lí của đối phương vô cùng tốt.

      Hung thủ xử lí dấu chân, đồng thời còn lau dấu vân tay lon bia. Hành động này chứng tỏ, lon bia vốn dĩ có dấu vân tay của hung thủ, cho nên mới cần phải làm như vậy. Nhưng số bia này là do Từ Thiêm Đinh mua về để dụ dỗ Chu Tuệ Như, chứ phải để mời người khác. Sau khi Chu Tuệ Như rời khỏi đó, rốt cuộc là người nào đến trước mặt Từ Thiêm Đinh, động vào những lon bia này trong tình huống nào nhỉ? thể nào tưởng tượng ra được bất cứ tình huống nào cả.

      Nếu như Chu Tuệ Như là hung thủ, lại dễ dàng giải thích được về những lon bia này, ta có thể chạm vào lon bia trong lúc giằng co với Từ Thiêm Đinh, sau đó đương nhiên cần phải lau dấu vân tay. Nhưng sau khi Chu Tuệ Như rời khỏi đó, Từ Thiêm Đinh mới bị giết chết, máy quay camera lừa ai cả. ta và Quách vũ đều có chứng cứ ngoại phạm hoàn toàn, hơn nữa lúc hơn 11 giờ đêm, Quách Vũ còn đến cửa hàng tiện lợi, còn có cả thời gian để cứa vệt máu, hề nhận ra bất cứ vấn đề gì trong khẩu cung của hai người bọn họ.

      Tối hôm xảy ra vụ án, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Lâm Kỳ suy nghĩ mãi vẫn thể nào hiểu nổi. Chẳng biết làm gì, bèn đứng ở bên sông lúc, cảm thấy hơi đói bụng, bèn về hướng thôn Thành Trung, biết ở đó có rất nhiều quán ăn.

      đến bên ngoài “Quán mì Trùng Khánh”, Lâm Kỳ bước vào, trong quán chỉ có mình Chu Phúc Lai, mặc dù Quách Vũ cũng ngồi trong đó, nhưng người lấy lời khai của Quách Vũ là cấp dưới của Lâm Kỳ, nên Lâm Kỳ quen cậu ta.

      Chu Phúc Lai nhìn thấy Lâm Kỳ, nhận ra là người cảnh sát sáng nay, bèn vội bước tập tễnh đến đó, hỏi vẻ hơi hoảng hốt: “Đồng chí cảnh sát, là muốn ăn gì đó, hay là... hay là muốn hỏi...”

      Quách Vũ và Lạc Vấn nghe thấy hai tiếng “cảnh sát”, đều kìm lòng được lén nhìn về phía đối phương.

      Lâm Kỳ : “Hãy đem cho tôi bát mì thịt.” định tìm chỗ để ngồi, chợt nhớ ra việc, mang theo suy nghĩ thử xem may mắn có mỉm cười với mình hay , bèn rút con dao gọt hoa quả ra, hỏi: “Ông chủ, giúp tôi nhìn xem, ông nhìn thấy loại dao này chưa?”

      Chu Phúc Lai nhìn con dao đó, mặt lộ ra cảnh giác: “Đây... đây chẳng phải là con dao gọt hoa quả thông thường sao? Hỏi việc này làm gì... là... là có liên quan đến vụ án sao?”

      Lâm Kỳ khẽ nheo mắt nhìn ta: “Ừm, có nhìn thấy con dao này ở đâu ?”

      Lạc Vấn cười thầm, chỉ cần Chu Phúc Lai đưa con dao gọt hoa quả trong cửa hàng ra cho đối phương xem, vậy mối hiềm nghi của Chu Tuệ Như càng có thể triệt để loại bỏ rồi.

      Bởi vì con dao gọt hoa quả trong cửa hàng chính là con dao mà Lạc Vấn mua mới để đưa cho Chu Tuệ Như, con dao giết người do đâm vào xương sườn người, lưỡi dao chắc chắn bị mòn ít nhiều, trong con mắt của những người chuyên nghiệp, nó hoàn toàn khác biệt so với con dao gọt hoa quả mới.

      Manh mối này được Chu Phúc Lai - người liên quan gì đến vụ án cung cấp cho cảnh sát, là việc quá tốt rồi.

      Nào ngờ câu trả lời tiếp theo của Chu Phúc Lai khiến Lạc Vấn vô cùng kinh ngạc: “Chưa bao giờ nhìn thấy.”

      Lâm Kỳ nhìn chằm chằm ta hồi lâu, cuối cùng mỉm cười hòa nhã, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh bàn của Lạc Vấn và Quách Vũ.

      Đúng lúc Lạc Vấn thể hiểu nổi sao Chu Phúc Lại lại phải dối, Chu Tuệ Như giao hàng trở về, còn chưa vào trong, Lâm Kỳ đứng dậy, kéo sang bên, : “ Chu, có từng nhìn thấy loại dao gọt hoa quả này bao giờ chưa?”

      Chu Tuệ Như giả vờ hiểu, “Việc này có liên quan đến vụ án sao? Đây chỉ là con dao gọt hoa quả thông thường mà.”

      “Ừm, hung khí chính là cái này, chúng tôi điều tra hỏi thăm xung quanh, muốn thử vận may xem có thể tìm ra được nguồn gốc của loại dao này hay ?” Lâm Kỳ nhìn cái.

      khẽ nheo mắt: “Ừm... có vẻ loại này rất hay gặp đấy, ồ, phải rồi, hình như trước đây trai tôi cũng mua con dao gần giống thế này, chắc là để ở trong ngăn kéo phải.”

      Ngay lập tức, Lạc Vấn ngậm chặt miệng lại, nét mặt rất khó coi.

      Chu Tuệ Như quay người bước đến bên ngăn kéo, lật tìm hồi, rồi lấy ra được con dao gọt hoa quả giống y hệt, chính là con dao mà Lạc Vấn đưa cho , Lạc Vấn than thầm, tệ hại quá, lần này câu trả lời hoàn toàn trái ngược của hai em họ gây ra mâu thuẫn lớn rồi.

      Lâm Kỳ nhận lấy con dao trong tay , nhìn lướt qua, lưỡi dao còn rất mới, hề thấy dấu vết hao mòn, dựa vào kinh nghiệm của , có thể lập tức đưa ra được phán đoán đây quyết thể là hung khí, nhưng câu trả lời của hai em họ... khẽ nheo mắt, : “Con dao này, hình như các vị chưa sử dụng à?”

      Chu Tuệ Như : “Đúng vậy, trước đây mua, định là để gọt hoa quả, về sau hình như cứ để mãi trong ngăn kéo, chưa dùng đến.”

      “Con dao này được mua từ khi nào?”

      “Ừm... chắc là hai tháng trước phải, trai tôi mua, để tôi hỏi ấy. ơi, ra đây , con dao này mua từ khi nào vậy?”

      Lạc Vấn nghe vậy, bỗng chốc cảm thấy tình hình còn tồi tệ hơn nữa, con dao do chính Chu Phúc Lai mua, sao lại chưa bao giờ nhìn thấy chứ?

      Chu Phúc Lai từ trong bếp bước ra, nét mặt có vẻ sượng sùng, ta ho hắng tiếng, : “Con dao này tìm được ở đâu vậy?”

      Chu Tuệ Như : “Ở trong ngăn kéo mà.”

      Chu Phúc Lai vội : “Ồ, phải rồi, con dao này mua ở siêu thị bên kia đường, hình như mua cũng được hai tháng rồi, cứ để yên chưa hề dùng tới, quên mất.”

      “Là thế à.” Lâm Kỳ gật gật đầu mỉm cười với ý tứ sâu xa, đưa trả con dao lại cho Chu Tuệ Như, rồi lại quay trở lại bàn của mình.

      Đúng lúc này, Lạc Vấn ăn xong, bèn đứng dậy, đến bên cạnh Chu Tuệ Như, : “Ông chủ, bao nhiêu tiền? Mười tệ phải , đây. Mì hôm nay ngon lắm, muộn chút nữa tôi gọi suất mang đến.”

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 31

      Dịch giả: Hương Ly

      Sau khi Lạc Vấn mở cửa ra, Chu Tuệ Như đứng run rẩy ở trước cửa, ràng là vô cùng căng thẳng. Lạc Vấn gật đầu với , : “Cháu vào !”

      Sau khi bước vào, Chu Tuệ Như cứ thế cúi đầu, dám ngồi xuống.

      Lạc Vấn rót cho cốc nước, kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy? cháu hôm nay sao lại như vậy?”

      “Cháu... cháu cũng là chờ sau khi cảnh sát rời khỏi đó mới biết, cháu... cháu ấy cứ tưởng tên lưu manh là do cháu giết.”

      “Sao lại thành ra như vậy được?” Lạc Vấn chau mày.

      ấy , tối hôm đó, cháu mãi sau mới trở về, hơn nữa lại còn ngã bị thương, ngày hôm sau biết được tên lưu manh chết ở đó, bị đâm mấy nhát dao, ấy ... thực ra ấy nhìn thấy cháu cầm con dao gọt hoa quả trước khi , mới... mới chữa lợn lành thành lợn què, đều tại cháu cả, cháu xin lỗi, đều tại cháu cả!” xong, Chu Tuệ Như khóc thút thít.

      Lạc Vấn mím môi, lại lại mấy lượt.

      “Người cảnh sát này giống như người mới vào nghề, qua trạng thái cách đặt câu hỏi của ta, có thể đoán được.” Ông nhớ lại lời và hành động của người cảnh sát lúc đó nên vậy.

      Chu Tuệ Như nấc nghẹn, : “Sáng nay ta tìm cháu, cháu cảm thấy... cháu cảm thấy ta luôn nghi ngờ cháu.”

      ta nghi ngờ cháu ư?” Lạc Vấn dừng bước, quay sang hỏi: “Sáng nay ta hỏi cháu những gì?”

      Chu Tuệ Như miêu tả lại tỉ mỉ toàn bộ tình hình xảy ra ban sáng.

      “Câu trả lời của cháu có vấn đề gì.” Lạc Vấn vẻ chắc chắn: “Có thể... có phải là lúc đó cháu thể ra dáng vẻ căng thẳng hay ?”

      “Có... có chút ạ.”

      Lạc Vấn suy ngẫm rồi : “Chỉ cần người cảnh sát hình chuyên nghiệp chút, đến giờ chắc kiểm tra video của máy camera giám sát rồi, như vậy nhất định biết được cháu và Quách Vũ đều có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa, qua việc xét nghiệm thi thể, phát ra các cháu có đủ thời gian để phạm tội. Ta thấy người cảnh sát hôm nay đủ chuyên nghiệp. Ừm... ta hiểu rồi, việc ta nghi ngờ cháu chỉ là hoài nghi phương diện cảm giác, chứ phải là phán đoán nền tảng chứng cứ, có lẽ là do biểu tự nhiên của cháu khiến cho ta nghi ngờ. Đúng thế, chính là như vậy, nếu như có bất cứ sơ hở nào chứng tỏ cháu có liên quan đến vụ án, ta cần phải giả vờ thăm dò bằng cách đến tận nơi nhờ cháu giúp đỡ cung cấp manh mối, mà trực tiếp gọi cháu đến Sở. sao đâu, cháu cần lo lắng.”

      Chu Tuệ Như lau nước mắt: “ sao ạ... sao hả chú?”

      phương diện chứng cứ, họ có cách nào nghi ngờ cháu, nhưng lời hoàn toàn tương phản giữa hai em cháu ngày hôm nay, ừm... e rằng khiến cho cảnh sát tiếp tục tiến hành điều tra về cháu.”

      Chu Tuệ Như chau mày oán trách: “Đều tại cháu cả, đều tại cháu! Còn... có thể suýt chút nữa liên lụy đến chú.”

      “Trách cháu gì chứ?” Lạc Vấn cười, “Trách cháu cho trai cháu là cháu giết người, để cậu ta cũng thống nhất khẩu cung à? Thêm người biết chuyện, cho dù là người thân của cháu, cũng là thêm phần nguy hiểm. Nếu như cần phải trách ai đó, có lẽ là trách ta, là do ta nghĩ chưa được chu toàn, suy nghĩ đến yếu tố trai cháu.”

      , chú đừng như vậy.”

      Lạc Vấn : “Dù sao việc xảy ra, nên suy nghĩ xem tại sao việc lại như vậy, chỉ cần suy nghĩ xem nên giải quyết như thế nào. Yên tâm , cháu và Quách Vũ vẫn rất an toàn. Có thể thêm khoảng thời gian nữa, khi cảnh sát phát ra vụ án này thực ra...” Ông ngừng lại, nốt câu, mà chuyển ý, “Đến lúc đó đương nhiên triệt để từ bỏ nghi ngờ đối với cháu. Đương nhiên, câu trả lời của cháu có vấn đề gì, nhưng sau này đặc biệt cần chú ý đến lời và sắc thái của mình khi đối diện với câu hỏi của cảnh sát.”

      "Có lẽ cháu thử ngồi trong phòng tự luyện tập vài lần, tưởng tượng ra bộ dạng của người cảnh sát nghiêm nghị nhất, như vậy giúp ích được cho cháu. Chỉ cần khẩu cung của cháu có vấn đề gì, họ vốn có bất cứ cơ hội nào. Ừm... nhưng để giúp cháu sớm bước qua được bậu cửa này, ta cần phải đánh ra quân bài thứ hai rồi.”

      “Là gì vậy ạ?” Chu Tuệ Như mở to mắt vẻ hiếu kỳ.

      “Cháu biết càng ít càng tốt,” Lạc Vấn xoa xoa cằm, khẽ như chỉ với chính mình, “Ngày mai tìm hiểu nơi ở của đối phương, ngày kia hành động là ổn. Ngày kia là thứ sáu, Quách Vũ chắc chắn làm, phía cậu ta cần nghĩ đến, chủ yếu là phía Chu Tuệ Như.”

      Sau khi suy nghĩ xong, đưa ra quyết định, ông ngẩng đầu lên hỏi: “Ban ngày thường cháu làm gì? Ý ta muốn hỏi là ngoài thời gian bán đồ ăn ấy.”

      Thường buổi sáng cháu dậy khá muộn, sau khi dậy giúp cháu chợ và dọn dẹp các thứ, chuẩn bị đồ bán hàng cho buổi trưa. Buổi chiều có lúc ngủ chút, có lúc đến trung tâm mua sắm mini ở gần đây để ngắm nghía, chỉ như vậy thôi ạ.”

      “Bình thường cháu có xem phim điện ảnh ?”

      “Cháu xem vi tính ạ.”

      , ý ta là có đến rạp chiếu phim xem ?”

      Chu Tuệ Như lắc đầu: “Hồi cháu từng xem, lớn lên xem nữa, rạp chiếu phim ở quê cháu bị đóng cửa từ lâu rồi.”

      Lạc Vấn quay sang nhìn chú chó bên cạnh, cười khổ não: “Ta cũng xem, có lẽ cũng phải tám, chín năm rồi.”

      “Ơ, sao chú lại cũng ạ?” Chu Tuệ Như cảm thấy điều kiện của chú ấy tốt như vậy, trong lại có vẻ có nhiều thời gian rảnh rỗi, chắc là muốn cứ thôi.

      Lạc Vấn hắng giọng, trả lời cách chính diện, chỉ : “Vốn dĩ định bảo mình cháu hoặc rủ thêm trai cháu xem phim, nhưng nhiều năm cháu chưa xem, đột nhiên chạy xem phim điện ảnh, ràng là được tự nhiên. Ừm... được rồi, cho chú xem chiếc di động của cháu chút.”

      Chu Tuệ Như hiểu ý của ông, nhưng vẫn đưa di động ra.

      “Đây là di động dùng để gọi điện giao đồ ăn của cửa hàng các cháu phải ? Bản thân cháu có chiếc di động cá nhân khác chứ?”

      Chu Tuệ Như đưa ra chiếc điện thoại di động khác, điện thoại trông rất bình thường, nhưng đó đính đầy những ngôi sao lấp lánh, vừa nhìn biết ngay đây là di động của .

      Lạc Vấn cầm lấy, nhìn qua, rồi hỏi: “Chiếc di động này mua bao nhiêu tiền?”

      Chu Tuệ Như hiểu gì, vẫn trả lời: “ nghìn hai trăm tệ, việc này... chú hỏi việc này làm gì ạ?”

      Lạc Vấn quay người, rút từ trong túi ra tiệp tiền, sau đó đột nhiên ném mạnh chiếc điện thoại xuống dưới đất.

      Chu Tuệ Như kinh ngạc kêu “a” tiếng, vội vàng nhặt.

      Lạc Vấn đưa tiệp tiền cho , : “Đây là hai nghìn tệ, ngày kia cháu hãy mua chiếc điện thoại di động mới. Cháu hãy nhớ, lát nữa trở về, cháu với trai cháu là điện thoại của cháu bị rơi hỏng rồi, chuẩn bị mấy hôm tới mua cái máy mới. Số tiền này, cháu được để cho cháu nhìn thấy, tránh để cậu ấy phải suy nghĩ. Ngoài ra, cháu cần đến khu trung tâm thành phố mua, đến trung tâm lớn buôn bán điện thoại di động, càng to càng tốt, tốt nhất là gọi bạn cùng. Hãy ngắm đồ lâu, về muộn chút. Cháu cần phải xuất phát vào khoảng 1 giờ trưa ngày kia.”

      “Việc này... việc này là vì sao vậy ạ?”

      “Cháu biết nguyên nhân, khi đối diện với câu hỏi thẩm vấn của cảnh sát, những điều cháu ra đều là thực, càng an toàn hơn.” Lạc Vấn mỉm cười.

      Chu Tuệ Như đẩy tiền trở lại: “ , chú giúp chúng cháu quá nhiều rồi, nếu như cháu bắt buộc cần phải làm như vậy, cháu tự bỏ tiền ra mua, cháu thể dùng tiền của chú được.”

      Lạc Vấn cố nhét tiền vào trong tay , : “Cháu cứ cầm , với ta chẳng là gì cả đâu.” Chu Tuệ Như vốn hề hay biết, ngay từ đầu Lạc Vấn vì giúp họ mà ném hai vạn năm nghìn tệ, càng chẳng cần nhắc đến hai nghìn tệ này.

      Chu Tuệ Như tỏ ra lo lắng bất an, hỏi: “Chú... vì sao... vì sao chú lại giúp cháu nhiều như vậy?”

      Lạc Vấn mỉm cười chút che giấu: “Cháu yên tâm, ta có bất cứ suy nghĩ gì khác đối với cháu cả. Ta làm như vậy đối với các cháu, là ta cứu rỗi niềm hi vọng vào tương lai của hai bạn trẻ; đối với bản thân ta, có lẽ cũng vậy... ha ha, có lẽ là chuộc tội ở tầng ý nghĩa nào đó. Sau khi việc này kết thúc, cháu hãy quên ta nhé, cũng được nhắc đến ta với bất kì ai.”

      Ông gật đầu với , vẻ mặt rất chân thành.

      Chu Tuệ Như dù “ý nghĩa” trong lời của ông chú này là gì, nhưng có thể nhận ra, người đàn ông trung niên này chắc chắn phải là kẻ xấu. Nếu như chú ấy có suy nghĩ gì khác, từ lâu chú ấy có cơ hội thực rồi.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 32

      Dịch giả: Hương Ly

      Trong khu văn phòng của chi đội Trinh sát hình , Triệu Thiết Dân vội vàng bước vào, đến cửa văn phòng, Dương Học Quân Liền ra đón, :

      cả, quay lại nhanh đấy.”

      thừa quá, các cậu bắt được tên biến thái đó, tôi vừa nghe điện thoại, lập tức chạy đến ngay.” Triệu Thiết Dân dừng bước, hỏi luôn: “Gã ở phòng số mấy?”

      “Phòng thẩm vấn số 2 ạ.”

      “Gã khai chưa?”

      Dương Học Quân lắc đầu: “Chưa đâu, còn cứng miệng lắm, nhất định chịu thừa nhận, cứ mực biết vì sao chúng ta lại bắt ta.”

      Triệu Thiết Dân dừng bước, chau mày : “Bắt về đây rồi mà mồm miệng vẫn kín thế, chắc phải là bắt nhầm người đấy chứ?”

      Dương Học Quân cười : “ nhầm được đâu, tìm thấy được con dao găm và mũ trong hộp dự phòng phía sau xe ta. Bọn em liên hệ với mấy nạn nhân nữ để họ đến xác nhận kẻ tình nghi.”

      “Sao các cậu lại bắt được gã nhanh thế?”

      “Trong đoạn video của hai máy camera giám sát ở hai đầu con đường, bọn em phát ra tên biến thái đó sau khi vào thấy gã ra, nhưng khi gã vào lúc thang máy camera lại quay được chiếc xe BMW ra. Bọn em nghi ngờ đây chính là chiếc xe của gã, bèn điều tra thông tin về biển số xe, dựa vào địa chỉ của gã là bắt được luôn.” Nét mặt Dương Học Quân có vẻ hơi đắc ý.

      Triệu Thiết Dân gật đầu khen ngợi: “Ừ, lần này các cậu làm tốt lắm.”

      “Nhưng, bây giờ có việc hơi phiền phức.”

      “Việc gì?”

      “Vừa rồi vợ của gã đó đến Sở, còn dẫn theo hai người phóng viên của đài truyền hình, cảnh sát chúng ta bắt người vô tội vạ, chỉ dựa vào mỗi tờ lệnh bắt giữ, cũng nguyên nhân gì, vô duyên vô cớ bắt chồng ta, ta muốn đến để cho ngọn ngành.”

      “Thế à...”, Triệu Thiết Dân chau mày, những nhân viên công chức ngại nhất là dính líu đến giới truyền thông, nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười tươi rói,

      “Cậu gã đó chịu khai nhận à?”

      “Đúng vậy, từ đầu đến cuối chỉ sao lại bắt gã, nhưng em nhìn nét mặt gã, thấy đúng là có tật giật mình.”

      Triệu Thiết Dân vui vẻ : “Cậu hãy đón tiếp vợ gã, lát nữa tôi dẫn gã ra.”

      Triệu Thiết Dân nhận lấy tập tài liệu thông tin về tên biến thái từ tay Dương Học Quân. Người này tên Uông Đức Huy, người thành phố Hàng, 41 tuổi, sống ở tiểu khu dân cư cao cấp ở phía tây thành phố, xe BMW, trông có vẻ là người giàu có.

      Triệu Thiết Dân bước nhanh đến phòng Thẩm vấn, nhân viên cấp dưới ở trong phòng lên tiếng chào , gật đầu, kéo chiếc ghế ra ngồi xuống, : “Uông Đức Huy phải ? Những vụ án uy hiếp quấy rối nữ giới trong mấy tháng nay đều do gây ra phải ?”

      Uông Đức Huy lập tức lắc đầu, : “Sao có thể như vậy được chứ, tôi biết các gì?”

      Triệu Thiết Dân mỉm cười: “ như vậy phải do làm à?”

      “Chắc chắn phải, sao tôi lại có thể làm cái việc này được chứ?”

      Triệu Thiết Dân vẻ rất thoải mái: “Vậy được, vợ kêu oan cho kìa, hơn nữa còn dẫn theo hai phóng viên đài truyền hình ở bên ngoài đợi , tôi dẫn ra ngoài, lát nữa mấy nạn nhân nữ đến đây, để họ xác nhận xem, nếu như họ phải do làm, chúng tôi lập tức thả về, còn trịnh trọng xin lỗi trước mặt những phóng viên đài truyền hình.”

      Khi Uông Đức Huy nghe thấy ba chữ “đài truyền hình”, sắc mặt lập tức trắng bệch, rồi lại nghe thấy nạn nhân đến để xác nhận miệng gã bắt đầu run rẩy, thốt nên lời.

      Triệu Thiết Dân cười : “Thế nào, dẫn ra ngoài, để trả lại trong sạch cho trước ống kính máy quay nhé?”

      Cả cơ thể Uông Đức Huy lập tức mềm nhũn, giọng run run: “Liệu có thể... các có thể để cho vợ tôi về trước ?”

      Triệu Thiết Dân xòe tay ra, thể nét mặt bó tay biết giải quyết ra sao: “Tự vợ muốn đến, chứ có phải là chúng tôi bắt đến đâu, công an chúng tôi có quyền cầu ấy đến chỗ này chỗ khác, có cách nào cả đâu.”

      “Tôi... tôi”, gã thực biết xử trí ra sao.

      có chịu khai nhận ?” Triệu Thiết Dân mỉm cười, “Nếu chịu hợp tác chút, chúng tôi còn suy nghĩ cho vấn đề cá nhân của . Nhìn bộ dạng vợ , xem ra ấy vốn hề hay biết lại làm những việc như thế này nhỉ?”

      Cả khuôn mặt Uông Đức Huy đỏ lựng: “Tôi... tôi, xin các chớ nên ra bên ngoài, tôi... tôi khai hết tất cả.”

      “Tốt lắm.” Triệu Thiết Dân với nhân viên thẩm vấn đứng bên, “Hãy trả di động lại cho ta, để ta gọi điện thoại cho vợ ta.”

      Uông Đức Huy đón lấy điện thoại, hít thở hơi sâu rồi lại thở dài, sau đó liền ấn số máy của vợ gã, lấy cớ là gã có dính líu đến vụ án kinh tế, e là mấy hôm nay phải ở lại Sở Công an, bảo ta được gây chuyện nữa, hãy về nhà trước.

      Đợi gã gọi điện thoại xong, Triệu Thiết Dân đứng dậy, với hai người cấp dưới: “Hãy hỏi kĩ, lát nữa sau khi chỉnh lí xong khẩu cung đưa đến chỗ tôi.” xong bèn ra ngoài.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 33

      Dịch giả: Hương Ly

      Triệu Thiết Dân quay trở lại văn phòng được lúc, Dương Học Quân bước vào : “ cả, vợ Uông Đức Huy nhận cuộc điện thoại, sau đó biết là có chuyện gì, tự ta chuyện với phóng viên hồi, rồi dẫn bọn họ rời khỏi đó.”

      Triệu Thiết Dân bật cười, thực ra lại hi vọng phóng viên rời khỏi đó, vụ án quấy rối suốt mấy tháng nay khiến cho thành phố hoang mang. Hôm nay trước mặt phóng viên làm cuộc thông báo tình hình vụ án cũng hay đấy. Nhưng suy nghĩ đến thời gian trinh sát vụ án vẫn còn rất nhiều điểm chưa tiện tiết lộ cho nên mới để cho Uông Đức Huy đuổi vợ gã về.

      Dương Học Quân lại : “Vừa rồi có hai nữ nạn nhân đến, họ xác nhận là gã. Nhưng em thấy gã lúc đó khai nhận rồi, ghi chép khẩu cung rất thuận lợi, biết vì sao gã đột nhiên lại mở miệng.”

      Triệu Thiết Dân cũng muốn giải thích thêm, hôm nay tên này thuận lợi khai nhận, mặt cũng phải cảm ơn vợ gã, ngờ lại dẫn theo phóng viên đến. ràng gã rất sợ nhỡ may tivi quay chiếu đến thông tin gã phạm phải loại vụ án này, gã có cách nào làm người được nữa.

      Bây giờ điều phiền toái duy nhất chính là, mặc dù Uông Đức Huy thừa nhận mình là nhân vật chính trong vụ án quấy rối, nhưng gã rốt cuộc có phải là hung thủ của toàn bộ các chuỗi án mạng này hay ? Nghiêm Lương ngay từ đầu đưa ra kết luận gã phải, cảm xúc trong lòng Triệu Thiết Dân đan xen lẫn lộn, nếu như tên này phải là nhân vật chính của chuỗi các vụ án mạng, cảnh sát mấy năm vẫn chưa bắt được , thực giống như truyện Nghìn lẻ đêm. Nhưng nếu như phải là hung thủ, vậy tiếp sau đây cần phải theo hướng nào để phá án?

      Người của đội thẩm vấn hình nhanh chóng đưa bản ghi chép lời khai đến:

      cả, Uông Đức Huy nhận toàn bộ các vụ án quấy rối, chỉ có điều... chỉ có điều hoàn toàn thừa nhận giết người. Thực phải là gã sao?”

      Triệu Thiết Dân mím môi: “ lấy dấu vân tay của gã chưa?”

      “Lấy rồi ạ, sau khi đem đối chiếu phát ra dấu vân tay của gã phù hợp với dấu vân tay lưu lại hung khí.”

      Triệu Thiết Dân nhận lấy bản ghi chép, lật giở đến phần ghi chép tình hình vào tối hôm xảy ra vụ án, đọc tỉ mỉ lượt.

      Tối đó, Uông Đức Huy tiếp mấy vị khách xong xuôi là 11 giờ hơn, mình gã lái xe đến đường Văn Nhất Tây, sau khi xuống xe, đội mũ lên để ngụy trang, đến gần đó để chờ cơ hội gặp được phụ nữ bộ mình để ra tay.

      Sau đó gặp được làm việc ở quán bar đó, gã uy hiếp ta vào trong khu vực cây xanh, cầm dao uy hiếp tiến hành quấy rối. Sau khi quấy rối xong, chuẩn bị dọa dẫm vài câu rồi mới rời khỏi đó, đột nhiên nhìn thấy phía đằng sau dãy hàng cây trước mặt có người đàn ông đứng, khoảng cách chừng hai mươi, ba mươi mét, cộng thêm trời tối ánh sáng , thể nào nhìn khuôn mặt, nhưng gã nhớ được người nam giới này hình như khoác túi xách. tay người nam giới hình như còn cầm thứ gì đó, nhưng gã nhìn . Gã phát người nam giới từ từ tiến lại phía gã, ràng là nhìn thấy gã. Đúng lúc này gã rất sợ hãi, kịp uy hiếp nữa, bèn vội vàng quay đầu bỏ chạy.

      Trong não Triệu Thiết Dân tưởng tượng lại tình tiết xảy ra lúc đó, thảo nào, khi lấy lời khẩu cung của nữ nạn nhân, cảm thấy lời khẩu cung đó có gì ổn. Sau khi phân tích tỉ mỉ, phát ra lúc kết thúc các vụ án lạm dụng trước đây, gã đó đều những lời uy hiếp, sau đó mới vênh váo rời khỏi đó. Nhưng lần cuối cùng này, gã đó lại vội vàng bỏ chạy.

      ra là Uông Đức Huy nhìn thấy hung thủ thực và hung thủ còn về phía gã. Nhưng lúc đó Uông Đức Huy chỉ nhìn thấy hung thủ về phía gã, chứ nhìn thấy quá trình hung thủ giết người. Uông Đức Huy sau khi bỏ chạy, nữ nạn nhân cũng nhìn thấy có ai bước ra, chứng tỏ sau khi hung thủ nhìn thấy Uông Đức Huy bỏ chạy cũng đuổi theo mà tự mình bỏ .

      Triệu Thiết Dân thầm cảm khái, hung thủ về phía Uông Đức Huy ràng là lo lắng việc mưu sát bị phát . Uông Đức Huy cũng đúng là mệnh lớn, nếu như lúc đó gã phát ra hung thủ về phía gã, bây giờ e rằng gã trở thành người chết rồi.

      Qua khẩu cung của Uông Đức Huy biết được lúc đó hung thủ khoác túi xách, nhưng điều này cũng có nhiều tác dụng cho lắm.

      Trong cuộc điều tra máy quay camera trước đây tìm thấy được nhân vật khả nghi nào, đặc biệt là người mang túi hay những thứ có thể cất được đồ đạc đều kiểm tra tỉ mỉ, tất cả đều bị loại trừ. Nếu chỉ biết hung thủ lúc đó khoác cái túi xách, nhưng bình thường như thế nào, chắc phải lúc nào cũng khoác cái túi xách chứ. Manh mối này ràng giúp đỡ được nhiều cho vụ án.

      Ngoài tình tiết này, vụ án này của Uông Đức Huy vốn liên quan gì đến các vụ án mạng, lời khẩu cung của Uông Đức Huy được ghi chép rất tường tận tỉ mỉ, có bất cứ hành vi giấu giếm nào. Gã thừa nhận việc uy hiếp nữ giới và đại tiện trong cầu thang máy đều là do gã làm, gã bởi vì áp lực của công việc và cuộc sống quá lớn, gã đặc biệt muốn làm số việc kích thích.

      Nhưng gã cũng biết làm những việc kích thích cũng rất nguy hiểm, cho nên khi gã quấy rối nữ giới, hề cưỡng bức, cũng cầu đối phương thủ dâm cho mình. Gã tưởng nếu làm như vậy tình tiết rất , hề hay biết nó cũng tương tự chạm phải luật hình . Gã làm những việc này ràng là kiểu tâm bệnh nghiêm trọng, nhưng vụ án này tiếp sau đây cần phải giải quyết như thế nào? Liệu có cần phải tiến hành giám định thần kinh cho gã hay , những việc này Triệu Thiết Dân chả còn tâm trí này mà để ý tới. nay vô cùng đau đầu, công tác trinh sát điều tra của vụ án gặp phải nút thắt cổ lọ lớn nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :