1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 24

      Dịch giả: Hương Ly

      giờ đồng hồ sau, Lâm Kỳ đứng trước chiếc máy vi tính trong trung tâm Kĩ thuật hình , Tiểu Tống đứng bên cạnh, chỉ vào màn hình, :

      Lâm, đoạn video này rất thú vị, 10 giờ 19 phút, Chu Tuệ Như xách đồ ăn qua máy quay camera, hướng về phía con sông. 10 giờ 20 phút, cũng chính là khi ta rời khỏi máy quay phút, có người đàn ông bước rất nhanh lướt qua máy quay, cũng hướng về phía bờ sông. 10 giờ 39 phút, người đàn ông đó cõng Chu Tuệ Như lại lần nữa xuất ở trong máy quay, hướng về phía khu dân cư.”

      Lâm Kỳ thoáng nheo mắt, quay người, tính toán chút, : “Từ vị trí máy quay đến địa điểm xảy ra vụ án bên sông khoảng cách chừng năm, sáu trăm mét, theo tốc độ bước chân của Chu Tuệ Như, đoạn đường này mất khoảng ba phút. Trừ khoảng thời gian về hai đoạn mất sáu phút, cũng có nghĩa là Chu Tuệ Như ở lại bên sông mười bốn phút. Ừm... ở lại mười bốn phút, đúng là khá lâu đấy, Từ Thiêm Đinh động tay động chân với ta, hai người xảy ra giằng co, dù thế nào cũng cần đến mười bốn phút nhỉ?”

      Tiểu Lý đứng bên cạnh : “Em nhớ là sau khi ngã bị thương ở chân, ngồi ở bên đường lúc, có lẽ là ta ở bên đường chăm sóc vết thương cũng mất ít thời gian.”

      Lâm Kỳ : “Nhưng nếu như vậy, người đường chắc chú ý đến bên đường có bị thương, nhưng khi các cậu hỏi thăm những người xung quanh, có ai nhắc đến tình huống này ?”

      Tiểu Lý lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng điều này cũng thể chứng minh ta dối mà, vào thời gian đó vốn có rất ít người qua con đường đó.”

      Lâm Kỳ : “Nếu ít người vậy càng dễ chú ý thấy bên đường có người bị thương.”

      Tiểu Lý : “Có thể có người nhìn thấy, nhưng trong số những người bọn em phỏng vấn vẫn chưa gặp.”

      Lâm Kỳ : “Tình hình về người nam giới cùng với Chu Tuệ Như, các cậu hỏi chưa?”

      Tiểu Tống : “Sáng nay ta là có người bạn nhìn thấy ta ngã, thấy ta thể được bèn cõng ta về. Tình hình cụ thể bọn em chưa tiện hỏi kĩ.”

      Lâm Kỳ tiếp: “Người nam giới đó lần đầu tiên xuất trong máy quay, bước rất nhanh như thể nóng lòng muốn làm việc gì đó, ừm... cần phải điều tra kĩ người đàn ông này. Trong vụ án này, hung thủ đâm ba nhát dao, hơn nữa còn kéo thi thể vào trong lùm cây, còn dùng số thủ đoạn để tiêu hủy chứng cứ, vốn dĩ tôi cảm thấy khả năng làm được việc này là rất thấp bây giờ cộng thêm người đàn ông này ừm... có thể làm được rồi.”

      “Nhưng người nam giới này có vết máu,” Tiểu Lý , “Bác sĩ pháp y Cổ hung thủ liên tiếp đâm ba nhát dao, trong đó nhát đâm thẳng vào tim, khi rút dao ra chắc chắn phụt ra lượng máu lớn, bắn vào người .”

      Lâm Kỳ nhìn Tiểu Lý, : “Ánh sáng trong máy quay tốt lắm, sao cậu có thể nhận ra là người ta có vết máu.”

      Tiểu Lý : “Nếu như người ta dính máu, người qua đoạn đường này chắc chắn nhìn thấy.”

      Lâm Kỳ gật đầu, người nếu dính khá nhiều máu, cho dù là buổi tối cũng rất dễ khiến những người bên cạnh chú ý tới. Tiếp đến, ánh mắt hướng tới Chu Tuệ Như, mặc chiếc áo sơ mi tối màu, nhưng được người nam giới cõng lưng, càng thể nào phán đoán được người ta có dính máu hay , có thể... có thể người ta có vết máu nên mới để người nam giới cõng, để tránh để người ta phát ra phải...

      Nhưng là có thể đâm Từ Thiêm Đinh ba nhát dao, đến nỗi như vậy chứ.

      Tiểu Lý lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng điều này cũng thể chứng minh ta dối mà, vào thời gian đó vốn có rất ít người qua con đường đó.”

      Lâm Kỳ : “Nếu ít người vậy càng dễ chú ý thấy bên đường có người bị thương.”

      Tiểu Lý : “Có thể có người nhìn thấy, nhưng trong số những người bọn em phỏng vấn vẫn chưa gặp.”

      Lâm Kỳ : “Tình hình về người nam giới cùng với Chu Tuệ Như, các cậu hỏi chưa?”

      Tiểu Tống : “Sáng nay ta là có người bạn nhìn thấy ta ngã, thấy ta thể được bèn cõng ta về. Tình hình cụ thể bọn em chưa tiện hỏi kĩ.”

      Lâm Kỳ tiếp: “Người nam giới đó lần đầu tiên xuất trong máy quay, bước rất nhanh như thể nóng lòng muốn làm việc gì đó, ừm... cần phải điều tra kĩ người đàn ông này. Trong vụ án này, hung thủ đâm ba nhát dao, hơn nữa còn kéo thi thể vào trong lùm cây, còn dùng số thủ đoạn để tiêu hủy chứng cứ, vốn dĩ tôi cảm thấy khả năng làm được việc này là rất thấp bây giờ cộng thêm người đàn ông này ừm... có thể làm được rồi.”

      “Nhưng người nam giới này có vết máu,” Tiểu Lý , “Bác sĩ pháp y Cổ hung thủ liên tiếp đâm ba nhát dao, trong đó nhát đâm thẳng vào tim, khi rút dao ra chắc chắn phụt ra lượng máu lớn, bắn vào người .”

      Lâm Kỳ nhìn Tiểu Lý, : “Ánh sáng trong máy quay tốt lắm, sao cậu có thể nhận ra là người ta có vết máu.”

      Tiểu Lý : “Nếu như người ta dính máu, người qua đoạn đường này chắc chắn nhìn thấy.”

      Lâm Kỳ gật đầu, người nếu dính khá nhiều máu, cho dù là buổi tối cũng rất dễ khiến những người bên cạnh chú ý tới. Tiếp đến, ánh mắt hướng tới Chu Tuệ Như, mặc chiếc áo sơ mi tối màu, nhưng được người nam giới cõng lưng, càng thể nào phán đoán được người ta có dính máu hay , có thể... có thể người ta có vết máu nên mới để người nam giới cõng, để tránh để người ta phát ra phải...

      Nhưng là có thể đâm Từ Thiêm Đinh ba nhát dao, đến nỗi như vậy chứ.

      phim có số vụ án mưu sát, ở trường lưu lại số kí hiệu hoặc biểu tượng mang ý nghĩa tôn giáo. Trong vụ án gần đây, Sở Công an thành phố vẫn luôn điều tra sê-ri vụ án mà trong miệng nạn nhân đều được cắm điếu thuốc lá Lợi Quần. Lần này nửa thân của nạn nhân đều bị cứa nhiều vệt máu, tôi lật giở rất nhiều tài liệu của các vụ án khác, có những ghi chép tương tự, cho nên cũng thể nào phán đoán được hàm nghĩa của nó.”

      Lâm Kỳ gật đầu với vẻ cam tâm : “Cho dù là như vậy ngày mai tôi vẫn cứ tìm Chu Tuệ Như, dù sao ta cũng lưu lại trường xảy ra vụ án những mười bốn phút, sau khi bị thương ngồi ở bên đường nhưng lại có người đường nào làm chứng, tôi muốn xem xem ta giải thích như thế nào. Phải rồi, Cổ, hình dạng của hung khí xác định được chưa?”

      Bác sĩ pháp y Cổ giơ ra tấm ảnh, : “Theo như sơ đồ hình dạng của vết thương, mô hình hung khí làm ra trông giống như con dao gọt hoa quả thông thường, phải là dao găm chuyên dùng để giết người.”

      “Dao gọt hoa quả?” Lâm Kỳ cầm bức ảnh nhìn lúc trầm tư suy ngẫm.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 25

      Dịch giả: Hương Ly

      Trong Sở Công an thành phố, việc điều tra chuỗi vụ án mạng vẫn gấp rút tiến hành.

      Bác sĩ pháp y Trần cầm tập tài liệu bước vào văn phòng Triệu Thiết Dân, : “ cả, có kết quả của mô phỏng lực học của trường rồi, người để lại dấu chân cỏ có cân nặng từ 60 - 75 ki-lô-gam, thế nhưng cân nặng của nạn nhân Tôn Hồng Vận lại tầm 85 ki-lô-gam, cho nên dấu chân đó là của hung thủ, chứ phải do Tôn Hồng Vận để lại lúc giãy giụa. Ngoài ra nhà trường cũng dấu vết của dấu chân đó trông giống như là của người kéo lê chứ phải là của người bị kéo lê lưu lại trong lúc giãy giụa. Điều này chứng tỏ rằng hung thủ giày của Tôn Hồng Vận, sau khi kéo nạn nhân đến giữa khoảng đất xi măng, rồi lại giày lại cho nạn nhân, đương nhiên suốt cả quãng đường kéo lê Tôn Hồng Vận, lúc bước vết chân cố gắng mô phỏng tình trạng giãy giụa khi bị kéo lê. mô phỏng chuẩn xác như vậy, xem ra hung thủ khá chuyên nghiệp, chỉ ở trình độ giết người, còn cả xử lí trường.”

      Triệu Thiết Dân cầm bản báo cáo, khẽ chau mày, kết quả này thể ngờ lại bị Nghiêm Lương trúng phóc. Khi vụ án vừa mới xảy ra, Nghiêm Lương chỉ dựa vào đặc điểm, dấu vết kéo lê có dấu chân hung thủ, Nghiêm Lương quả nhiên vẫn là Nghiêm Lương của năm nào. Nhưng nếu như vậy, vậy điều phán đoán tiếp theo của Nghiêm Lương cũng được thành lập. Tôn Hồng Vận phải là đến mãi sau khi bị kéo lê đến bãi xi măng mới bị giết hại, mà là ngay từ ban đầu hung thủ giết chết ta rồi, sau đó mới kéo thi thể của ta vào giữa bãi xi măng. Nếu , nếu như lúc đó Tôn Hồng Vận vẫn còn sống, vậy trong dấu vết kéo lê, ngoài dấu chân hung thủ mô phỏng, cũng có dấu chân trân giãy giụa của Tôn Hồng Vận. Nhưng thực là có.

      Nhưng hung thủ vì sao phải làm như vậy?

      nghĩ lát, : “Vậy đặc trưng thể hình của hung thủ cũng có rồi phải ?”

      Bác sĩ pháp y Trần ủ dột lắc đầu: “Vết chân lưu lại quá tản mạn, hơn nữa là hung thủ để lại trong quá trình kéo lê người to mập. Phía nhà trường hung thủ khi qua khu vực cây xanh, bước chân mô phỏng theo bộ dạng người bị kéo lê giãy giụa, và phần đất ở khu vực cây xanh, hàm lượng nước mỗi ngày giống nhau dẫn đến trạng thái lực nén cũng giống nhau. Bởi vì trực tiếp làm thí nghiệm vào đúng ngày xảy ra vụ án, cho nên chỉ có thể đưa ra phỏng đoán hung thủ có chiều cao từ 1,7 mét - 1,8 mét, cân nặng ở trong khoảng 60 - 75 ki-lô-gam, kết quả này thực quá mơ hồ.”

      Triệu Thiết Dân lấy tay đỡ trán, kết quả này quả thực là đem lại tác dụng bao nhiêu cả, chiều cao và cân nặng của phần lớn mọi người đều ở trong quãng này, kết quả này chỉ là loại bỏ khả năng hung thủ là người quá thấp hoặc quá cao.

      Bác sĩ Trần lại : “Nhưng vẫn còn thông tin này hình như phù hợp với manh mối mà chúng ta biết.”

      Triệu Thiết Dân nghiêm túc hỏi: “Là gì vậy?”

      “Trong những cuộc điều tra lúc trước, chúng ta luôn cho rằng hung thủ là người thuận tay trái, thông thường những người thuận tay trái sức mạnh của chân trái cũng lớn hơn chân phải, nhưng qua dấu chân tại trường thấy lực của chân phải lại sâu hơn chút.”

      Triệu Thiết Dân nhìn bác sĩ Trần hết sức chăm chú: “Điều đó mang ý nghĩa gì?”

      “Hung thủ có thể phải là người thuận tay trái, trong lúc phạm tội, cố tình thể lực của tay trái mạnh hơn tay phải, để ngụy tạo mình là người thuận tay trái.”

      Triệu Thiết Dân hỏi vẻ khó tin: “Cần thiết phải làm như vậy sao?”

      Bác sĩ pháp y Trần chau mày: “Đây chỉ là suy đoán của tôi, ở trong những trường hợp thông thường cần thiết, bởi vì phần lớn mọi người thuận tay phải, trong các trường hợp phạm tội trong và ngoài nước ít người thuận tay trái, nên cố ý ngụy tạo trường trở thành kẻ tội phạm thuận tay phải, như vậy có thể tăng thêm điều tra của cảnh sát, đồng thời giúp mình thoát khỏi hiềm nghi. Nhưng khi bản thân vốn là người thuận tay phải, chưa từng thấy kẻ tội phạm nào cố ý ngụy trang trở thành người thuận tay trái.”

      Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát, : “Phán đoán này của có đáng tin ?”

      Bác sĩ Trần lắc đầu luôn: “ đáng tin, đây được coi là phán đoán, chỉ có thể coi là phỏng đoán của cá nhân tôi, người thuận tay trái cũng chưa chắc sức lực của chân trái mạnh hơn chân phải. Giống như là hầu hết mọi người thuận tay phải, nhưng cũng vẫn có người chân trái khỏe mạnh hơn chân phải.”

      Triệu Thiết Dân thở dài, tới lui tất cả mọi loại khả năng đều có thể xảy ra, cũng chỉ là cho có chuyện, cũng chẳng đem lại được kết quả gì cả.

      Ông nghĩ giây lát, rồi : “Trong dấu vết kéo lê, chỉ lưu lại dấu chân của người, tại chứng thực dấu chân đó chính là của hung thủ, chứ phải là của nạn nhân Tôn Hồng Vận. Vậy cũng có nghĩa là Tôn Hồng Vận trong khi tiểu ở khu vực cây xanh bị tấn công, ngay lúc đó ta bị hung thủ giết hại, nếu , trong quá trình kéo lê chắc chắn để lại dấu chân trần của ta giãy giụa. Chứ phải là ta sau khi bị kéo lê đến khoảng xi măng mới bị giết hại. Kết luận này có vấn đề gì chứ?”

      có vấn đề gì.”

      “Vậy còn điểm nữa, đó là chữ viết ở nền xi măng, vốn phải là của Tôn Hồng Vận để lại, mà là của hung thủ. Hung thủ viết chữ ở nền xi măng rồi sau đó nhét viên đá đó vào trong tay Tôn Hồng Vận, ngụy tạo thành tượng giả Tôn Hồng Vận trước khi chết viết ra mấy chữ đó.”

      Bác sĩ pháp y Trần suy nghĩ lát rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

      vấn đề mới lại xảy ra trước mắt chúng ta, hung thủ vì sao lại phải mượn tay của Tôn Hồng Vận để viết ra ba chữ “người bản địa” chứ?”

      Bác sĩ Trần mơ hồ: “ biết, câu hỏi này giống như việc hung thủ tại sao lại nhét điếu thuốc lá Lợi Quần vào trong miệng nạn nhân, thể nào nghĩ ra được lí do.”

      Triệu Thiết Dân nhắm mắt lúc rồi lại mở mắt ra: “Tôi nghĩ đến hai loại khả năng, là hung thủ phải là người bản địa, cố gắng để lại ba chữ này để cảnh sát chúng ta chuyển hướng điều tra người bản địa, như vậy càng an toàn hơn. Thứ hai là, hung thủ chính là người bản địa, chính ra là kẻ điên khùng vô cùng tự cao tự đại, cảm thấy cảnh sát chúng ta mãi vẫn chưa bắt được , muốn để lại cho chúng ta chút gợi ý. Ồ, hai loại khả năng này cũng đều chỉ là chuyện phiếm, ra cũng như là chưa .”

      Bác sĩ pháp y Trần do dự chút, rồi : “ cả, vậy tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?”

      Triệu Thiết Dân tỏ ra vô cùng bất lực, : “Còn có thể làm thế nào được chứ, chỉ có thể tìm ra tên biến thái vào buổi tối hôm đó, xem xem có liên quan gì đến hung thủ hay ?”

      Sau khi bác sĩ Trần rời khỏi đó, Triệu Thiết Dân lại chìm đắm trong suy tư, bây giờ hề có chút phương hướng nào để tìm ra hung thủ, kết quả điều tra hôm nay cho thấy hung thủ tiến hành rất nhiều điểm ngụy tạo đối với trường xảy ra vụ án, tên hung thủ có khả năng ngụy tạo những manh mối để lại trường, chắc chắn phải là kẻ tầm thường.

      Mặc dù mấy điểm ngụy tạo bị bọn họ lật tẩy, nhưng những manh mối khác mà họ phát ra liệu có phải là ngụy tạo hay nhỉ? Nếu như là... thậm chí nếu như phát ra tất cả các manh mối đều là do hung thủ ngụy tạo.

      Triệu Thiết Dân hít vào hơi thở lạnh. Ông mím chặt môi, vẻ hơi buồn bực, quay lại lật giở tất cả những tài liệu về tên biến thái đó, rồi lại đọc mấy lượt lời khai của họ Lưu bị quấy rối tối hôm đó mà ông tự thẩm vấn, ngay hôm đó ông thứ cảm giác bản lời khai này có vấn đề, nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn phát ra được có vấn đề ở chỗ nào. Bây giờ, ông đọc liền mấy lượt, trong lòng vẫn cứ cảm thấy có gì khác lạ.

      Đúng vậy, bản lời khai này đúng là có vấn đề! Ông vội vàng lật giở những bản ghi chép lời khai khác lần nữa đem ra so sánh, và phát ra vấn đề.

      Trong những ghi chép của các lời khai trước đây, tên biến thái đó mỗi lần sau khi quấy rối nữ giới xong đều cầm con dao về phía nạn nhân và loạt những câu uy hiếp, sau đó mới huênh hoang bỏ . Chỉ duy nhất ở trong bản cuối cùng này chính là buổi tối hôm xảy ra vụ án, họ Lưu miêu tả tên biến thái đó, sau khi quấy rối xong tỏ ra vô cùng hoảng hốt, vội vàng bỏ chạy.

      Vậy lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới khiến cho hoảng hốt?

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 26

      Dịch giả: Hương Ly

      Chập tối, Lạc Vấn khoác túi của ông vai xuất ở trước quán mì, Chu Tuệ Như vừa nhìn thấy ông, giả vờ cúi đầu như quen biết, sau đó nghĩ lát lại ngẩng đầu lên vội vàng ra hiệu bằng mắt với ông.

      Lạc Vấn nhìn về phía Chu Tuệ Như mà yên lặng đứng yên tại chỗ rồi nhìn xung quanh lượt, sau đó mới bước vào quán.

      Ông đứng trước bảng menu, giả vờ như xem thực đơn: “Ồ, ăn gì bây giờ nhỉ?”

      Chu Tuệ Như vội tới, hạ giọng : “Hôm nay cảnh sát đến tìm cháu rồi.”

      Lạc Vấn khẽ mỉm cười, gật đầu, tiếp đó liền : “Vẫn ăn mì thịt bò vậy, ồ... biết cửa hàng mình có giao đồ ăn đến tận nơi ? Bây giờ tôi vẫn còn có chút việc, có thể làm xong rồi đưa đến.”

      Chu Tuệ Như lập tức hiểu ý, liền : “ vấn đề gì, chú hãy địa chỉ, lát nữa cháu đưa đến.”

      “Ồ, ngại quá, làm phiền rồi.” Lạc Vấn địa chỉ của ông, sau đó liền bước ra ngoài quán.

      Sau khi về đến nhà, chờ thêm hơn mười phút, chuông cửa vang lên, Lạc Vấn ra mở cửa, Chu Tuệ Như cầm đồ ăn đứng ở trước cửa. Lạc Vấn lên tiếng:

      “Cháu vào .”

      Đúng lúc này con chó liền chạy ra, sủa mấy tiếng gâu gâu khe khẽ, rồi lại chạy trốn vào cạnh ghế sofa.

      Chu Tuệ Như vui vẻ nhìn chú chó : “Ôi, vết thương của nó khỏi hẳn rồi, chạy được rồi.”

      Lạc Vấn mỉm cười, nhìn chú chó rồi : “Đúng vậy, khỏe rất nhanh, chỉ mấy hôm chạy nhảy được rồi.”

      xong, ông quay lưng lại, ánh mắt hơi tối lại. Ông nhớ đến tám năm trước, gần như là chú chó giống y hệt, cũng bị thương, cũng là chỉ mấy hôm sau khỏi hoàn toàn, chạy nhảy tung tăng - giống như bây giờ vậy. Lúc đó con ông vui mừng lắm, nó cùng với mẹ tắm cho chú chó vô cùng sạch , ôm nó trong tay, chơi đùa. Lạc Vấn nhìn thấy luôn giằng chú chó ra, chó bẩn, sức đề kháng của trẻ con rất kém, khéo mắc bệnh.

      Con ông lập tức òa khóc, Lạc Vấn đành phải bất lực trả con chó lại cho nó.

      Nhớ đến chuyện cũ, tất cả các thứ cảm xúc trong ông lại trào dâng, con mắt bất giác hơi ươn ướt. Nếu như thời gian có thể dừng lại tuyệt biết bao.

      Ông khẽ thở dài, mím môi, kéo tâm trạng quay trở lại thực tại, thu cảm xúc lại, rót cho Chu Tuệ Như cốc nước, : “Hôm nay có tình hình gì vậy? Cháu cứ từ từ .”

      Chu Tuệ Như cố gắng tường thuật lại tỉ mỉ nhất cuộc hội thoại sáng nay cho Lạc Vấn nghe.

      Nghe xong, Lạc Vấn mỉm cười, : “Rất tốt, chính là cần như vậy, cháu làm đúng lắm. Phải rồi, sáng nay cháu cũng mặc chiếc quần này phải ?”

      “Đúng vậy, chú bảo cháu mấy ngày này đều mặc quần dài mà.”

      Lạc Vấn tối hôm đó bởi vì thời gian gấp rút cho hai bạn trẻ biết nguyên nhân mà chỉ kịp dặn dò những việc mà họ cần phải làm, nhưng Chu Tuệ Như và Quách Vũ đều nhất nhất làm theo.

      Lạc Vấn : “Thế tốt. Bây giờ vết thương thế nào rồi?”

      đóng vẩy rồi ạ.”

      “Ừm... nếu phiền liệu có thể để chú nhìn xem thế nào ?”

      “Đương nhiên ạ.” Chu Tuệ Như xắn ống quần lên, nhưng vết thương ở đầu gối, ống quần bò xắn lên được, Chu Tuệ Như ngại ngùng :

      “Cháu... cháu vào nhà vệ sinh thay đồ được ạ?”

      Lạc Vấn vội lắc đầu: “ cần đâu, cháu là trẻ, thay đồ ở trong phòng ta như thế hợp lí, như vậy chẳng phải ta trở thành ông chú quái dị rồi sao?”

      Lạc Vấn làm mặt quỷ, rồi lại : “Xắn ống quần lên, ta nhìn qua là được rồi.”

      Chu Tuệ Như lộ ra nụ cười dịu dàng, lại càng tin tưởng thêm người chú này, bởi vì nhận ra giúp đỡ của chú ấy kèm theo bất cứ ý đồ đen tối nào.

      cố gắng hết sức để xắn ống quần lên, Lạc Vấn cũng nhìn thấy sơ qua, bèn : “Bây giờ nhiệt độ cao, tốc độ lành vết thương còn nhanh hơn so với dự liệu của ta. Phải rồi, miệng vết thương có ngứa ?”

      “Ngứa lắm ạ, nhưng cháu dám gãi, rất là khó chịu.”

      Lạc Vấn gật đầu: “Vậy , bắt đầu từ sáng ngày mai, cháu hãy mặc váy ngắn , để lộ đầu gối ra, nhưng ngày mai cháu cần phải băng bó vết thương, nhưng cần băng bó toàn bộ cả vết thương mà hãy để lại chút để người khác có thể nhìn thấy, đến ngày kia cần phải băng bó nữa, chỉ bôi chút thuốc tiêu độc là được rồi.”

      “Vâng ạ.”

      “Phải rồi, chỗ bị trẹo ở cổ chân cháu sao?”

      “Hôm qua còn hơi đau chút, nhưng hôm nay hình như khỏi hẳn rồi, cháu cảm thấy đau nữa.”

      tệ quá, khỏi nhanh quá rồi, tại ta hôm đó ra tay đủ mạnh, tình huống lí tưởng nhất chính là bị bong gân sưng lên, như vậy mới càng có thể giải thích là được cần phải có người cõng. Nhưng có điều, người khác phải là cháu, biết là cháu có đau hay , vậy trong mấy ngày tiếp theo, cháu vẫn cứ cố gắng cà nhắc chút để tỏ ra gần khỏi, cháu hiểu ý của ta chứ?”

      Chu Tuệ Như liền gật đầu: “Cháu hiểu ạ, nhưng cháu có chút thắc mắc, tại sao mấy ngày vừa qua phải mặc quần dài, nhưng bắt đầu từ ngày mai lại mặc váy ạ?”

      Lạc Vấn : “Ta xin lỗi, hôm đó có đủ thời gian để giải thích với cháu. Lần đầu tiên cảnh sát đến tìm cháu, cháu cho họ biết cháu bị ngã, chảy khá nhiều máu, cảnh sát rất muốn xem cháu có bị thương hay để xem cháu có dối hay . Nhưng nếu cháu mặc váy để cho cảnh sát nhìn thấy vết thương, người cảnh sát ngốc nghếch đương nhiên phát ra vấn đề gì, nhưng gặp phải người cảnh sát mẫn cảm, đặc biệt nếu như là cảnh sát nữ, họ có kinh nghiệm cuộc sống. Thông thường các đùi bị thương mặc quần dài để che vết thương, dù sao với các vẻ bề ngoài vẫn quan trọng hơn thuận tiện. Hôm nay cảnh sát tới tìm cháu nhìn thấy cháu mặc quần dài, chỉ cần nghĩ chút thấy ngay trạng thái của cháu rất phù hợp với lẽ thường. Và lần sau khi họ đến tìm cháu, cháu mặc váy, quấn băng. Đây là bởi vì mùa hè khi vết thương bắt đầu lên da non rất ngứa, mặc quần dài vô cùng khó chịu. Nhưng bên ngoài vết băng bó vẫn cần phải để hở ra chút vết thương, để họ nhìn thấy cháu thực là bị thương, chứ hề dối. Tiếp theo đó, khi vết thương bắt đầu bong vẩy, đương nhiên cần đến tẩm gạc băng bó, mấy hôm nữa là khỏi.”

      Chu Tuệ Như trợn trừng mắt với vẻ khó tin: “ ra là như vậy?”

      “Hôm nay cháu có gặp Quách Vũ ?”

      “Lúc chú vừa lát ấy đến, cháu với ấy hôm nay cảnh sát tới tìm cháu, cháu đến tìm chú trước, ấy đợi chút nữa ấy quay lại ăn đêm để thương lượng với cháu.”

      “Được, vậy lát nữa, cháu hãy chuyển lời cho cậu ấy, trong mấy ngày nữa, khả năng cảnh sát lần lượt tìm hai người các cháu để tìm hiểu tình hình, tất cả mọi việc cứ tiến hành theo kế hoạch. Ta đặc biệt nhắc nhở thêm lần nữa, hai người các cháu bất luận có việc gì gấp rút, đều được phép gọi điện thoại hay nhắn tin cho nhau.”

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 27

      Dịch giả: Hương Ly

      Sáng sớm ngày hôm sau, quán mì vừa mới mở cửa, Lâm Kỳ dẫn theo Tiểu Tống vào trong quán.

      Chu Phúc Lai nhìn thấy bọn họ, vội vàng ra đón: “Đồng chí cảnh sát, ở cửa hàng chúng tôi làm đồ ăn sáng, hãy chờ đến buổi trưa ghé lại vậy.”

      Lâm Kỳ mỉm cười, : “Chúng tôi phải đến để ăn sáng, tôi tìm Chu Tuệ Như để chuyện số tình hình.”

      mặt Chu Phúc Lai lộ ra căng thẳng: “Lại là... lại là chuyện của tên Tiểu Thái Bảo ư? Ôi, ôi, cái chết của ta liên quan gì tới chúng tôi mà, buổi tối hôm đó ta gọi suất cơm rang trứng bảo em tôi đưa đến, sau khi em tôi đưa đến liền động tay động chân, còn khiến cho em tôi trong lúc chạy trốn bị ngã, ngã cũng nặng lắm đấy.”

      “Thế à?” Lâm Kỳ tỉnh bơ hỏi câu, nhìn thăm dò Chu Phúc Lai, chân ta chân ngắn chân dài, là người thọt chân, hơn nữa là người thọt thực , chứ phải là đóng giả bị thọt. Điều này chứng tỏ người nam giới trong đoạn video phải là Chu Phúc Lai. ta bị thọt, cũng có thể giải thích tại sao việc giao đồ ăn lại do Chu Tuệ Như đảm nhiệm, mà phải ta.

      Đúng lúc này, Chu Tuệ Như nghe tiếng từ trong bếp bước ra, nhìn thấy bọn họ, thoáng chau mày: “Đồng chí cảnh sát, hôm qua vẫn còn chưa hỏi xong sao ạ?”

      Lâm Kỳ vội mỉm cười, : “Rất xin lỗi lại đến làm phiền rồi, bởi vì là người cuối cùng gặp nạn nhân, cho nên vẫn còn số chi tiết muốn phiền đối chiếu chút.” nhìn thấy Chu Tuệ Như có vẻ vui, vội bổ sung: “Làm phiền thực rất ngại, nhưng phối hợp với công tác của cảnh sát chúng tôi chính là nghĩa vụ của mỗi công dân mà.”

      Chu Tuệ Như liền : “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.”

      “Phải rồi, hôm nay có thể chuyển chỗ khác để chuyện ?” Cho dù cách của Lâm Kỳ rất khách khí nhưng thần thái mặt lại thể ý để cho đối phương có thể từ chối.

      Chu Tuệ Như hỏi vẻ thận trọng: “ đâu ạ?”

      “Cứ dẫn chúng tôi đến bên sông chuyến, kể tỉ mỉ lại cho chúng tôi tình hình lúc đó, điều này rất có lợi cho cuộc điều tra của chúng tôi.”

      “Cũng được.” Chu Tuệ Như cúi đầu, bước ra ngoài với vẻ hơi căng thẳng.

      “Ơ”, Lâm Kỳ nhìn với vẻ hiếu kỳ, “Chân của khỏi rồi à?”

      Theo bản năng Chu Tuệ Như ngừng lại, bây giờ mới đột nhiên nhận ra mấy bước này của hơi nhanh, bởi vì vết trẹo ở cổ chân hoàn toàn còn đau đớn gì nữa, nhất thời căng thẳng quên mất lời Lạc Vấn dặn là tiếp tục tập tễnh mấy hôm.

      Hôm nay, kể từ khi người cảnh sát này đến quán của họ, cảm thấy người này hoàn toàn giống như hai người đến hôm qua. ràng cảm nhận thấy được hai người hôm qua là lính mới, có nhiều kinh nghiệm, nhưng người hôm nay từng lời và cử chỉ của ta đều khiến cảm giác như thể ta biết tất cả rồi. Hơn nữa, những cầu vai người cảnh sát ngày hôm nay nhiều sao, gạch hơn hẳn hai người hôm qua. Cho dù nhận biết những sao, gạch đó đại diện cho những cấp bậc gì, nhưng có thể khẳng định chắc chắn người này có cấp bậc cao hơn hai người hôm qua. Xem ra đây là người rất khó đối phó.

      Chu Tuệ Như là do mình có tật giật mình hay đó chính là cảm giác chuẩn xác, cảm thấy người này từ khi bắt đầu bước nào trong quán là quan sát và thăm dò rồi.

      Vì nghĩ như thế, nên trong lòng càng cảm thấy căng thẳng, nhưng Lạc Vấn dạy bất luận ở trong tình huống nào cũng cần phải biểu tự nhiên, điều này in sâu vào trong tâm trí .

      Đối diện với câu hỏi của Lâm Kỳ, đành phải tùy cơ ứng biến, quay người lại : “Cổ chân quá đau nữa, về cơ bản là có thể được rồi.”

      Lâm Kỳ gật đầu: “Thế khỏi nhanh đấy, tối hôm trước chân bị trẹo, lúc đó còn được, bây giờ còn đau nữa rồi.”

      Chu Tuệ Như lúc này vốn biết phải trả lời như thế nào, đành gượng cười cho qua chuyện.

      Lâm Kỳ lại : “Vết thương ở đầu gối của thế nào rồi?” chú ý thấy đầu gối của Chu Tuệ Như dán băng gạc, phía bên dưới tấm băng gạc lộ ra chút vết thương đóng vảy.

      Chu Tuệ Như làm theo lời dặn của Lạc Vấn, trả lời rất gãy gọn: “ đóng vảy rồi, chắc mấy hôm nữa là ổn thôi, bây giờ đau nữa, chỉ có điều rất ngứa.”

      cảnh giác xem Lâm Kỳ có hỏi thêm gì nữa , nào ngờ Lâm Kỳ lại hỏi nữa, chỉ : “Được rồi, chúng ta hãy đến bên sông trước, hỏi xong sớm tình hình, để làm phiền công việc làm ăn của các vị.”

      rồi, cả ba người bước ra khỏi quán, về hướng bên sông. đường , Lâm Kỳ hỏi về tình hình cụ thể của vụ án, mà chỉ hỏi những câu như thể chuyện phiếm, nào là hỏi là người vùng nào, đến thành phố Hàng từ khi nào, mở quán được bao lâu, việc làm ăn ra sao, vv...

      Khi đến bên sông, Lâm Kỳ dừng bước, quay người lại, mắt nhìn chằm chằm vào Chu Tuệ Như, Chu Tuệ Như sợ sệt quay , nhưng lại cảm thấy như vậy được tự nhiên, đành phải hướng ánh mắt sang người cảnh sát có tên Tiểu Tống.

      Lâm Kỳ hỏi: “ Chu, có thể tường thuật lại lần nữa tình hình tối hôm đó ?”

      “Ưm, lúc đó tôi xách hộp đồ ăn đến đây, nhìn thấy tên lưu manh đó... tên đó đứng máy tập thể dục, chỉ về chiếc máy tập xoay eo ở gần đó, đây đúng là vị trí lúc đó của Từ Thiêm Đinh. tiếp, “Tôi đặt hộp đồ ăn xuống đất, chuẩn bị quay về...”

      “Đợi ,” Lâm Kỳ nở nụ cười đầy ý, “ quên lấy tiền phải?” chăm chú theo dõi nét mặt của Chu Tuệ Như.

      Chu Tuệ Như ngừng lại mà trả lời luôn: “Lúc trước, khi ta đến quán chúng tôi, cầu suất cơm rang trứng, tôi mấy lần trước ta vẫn còn chưa trả tiền, bán. ta liền ném tờ 100 tệ, trả luôn tiền bữa này và mấy bữa trước, nhất định bắt tôi đưa đồ ăn đến.”

      Lâm Kỳ gật đầu, nhìn nét mặt của , có vẻ giống như dối. Đương nhiên rồi, những lời miêu tả này của Chu Tuệ Như chính là thực xảy ra tối hôm đó, cần phải dối.

      tiếp !” Lâm Kỳ ra hiệu.

      “Ssu đó ta đến, bảo tôi đừng vội quay về, hãy đến chỗ bãi cỏ ngồi chơi chuyện, cùng uống bia, còn đặc biệt mua bia vì tôi. Tôi đồng ý, ta kéo tôi lại, cố kéo tôi vào phía trong, tôi đương nhiên phản kháng nhưng ta khỏe hơn tôi, tôi vùng thoát ra được, bị ta kéo vào bãi cỏ phía trong.”

      “Cụ thể là chỗ nào?”

      Chu Tuệ Như dẫn họ đến chỗ bãi cỏ, đây chính là hướng khác của nơi xảy ra vụ án tối hôm đó, chỉ và : “Chắc là chỗ này.”

      “Được, tiếp .”

      “Sau đó, ta liền động tay động chân với tôi, tôi chỉ có thể liều mình phản kháng, tôi và ta giằng co nhau. Phải mất rất nhiều sức lực, cuối cùng tôi cũng đẩy được ta ra, cuống cuồng chạy ra phía ngoài đường, vừa chạy vừa kêu cứu. ta đuổi theo, may mà lúc đó có người bạn của tôi qua, ta nhìn thấy tôi chạy đến khu vực đường dành cho người bộ, lại có người tới, nên đuổi tiếp nữa. Kết quả là, khi tôi chuẩn bị chạy ra đến đường cái, liền bị ngã, nên thành ra bộ dạng này đây. Sau đó ta xảy ra chuyện gì, tôi biết.”

      “Khi ta xảy ra xung đột, hộp cơm đem tới đặt ở đâu?”

      “Khi tôi vừa tới đặt dưới đất.” Điều này đương nhiên cũng là thực.

      vẫn nhớ ngã ở chỗ nào chứ?”

      “Tất nhiên, ở đó có hòn đá nhọn làm tôi bị vấp.” Chu Tuệ Như dẫn họ đến bên cạnh hòn đá có hình dạng hơi dẹt, đầu hòn đá cắm xuống đất, đầu nhọn lại hướng lên , đây chính là điều mà tối đó họ làm theo lời dặn của Lạc Vấn.

      Lâm Kỳ quỳ xổm xuống, lấy từ trong túi ra đôi găng tay, lôi viên đá lên, nhìn cẩn thận lượt, ở đầu nhọn thấp thoáng nhìn thấy vết máu, đặt hòn đá vào trong túi đựng vật chứng, đưa cho Tiểu Tống, rồi hỏi: “bạn tên là gì? Có thể cho chúng tôi số điện thoại liên lạc của cậu ta được ?”

      Chu Tuệ Như tên và số điện thoại của Quách Vũ cho Tiểu Tống.

      Lâm Kỳ lại hỏi: “ có còn nhớ, thời gian mà và Từ Thiêm Đinh xảy ra xung đột kéo dài bao lâu ?”

      “Chắc là ...”, Chu Tuệ Như làm ra vẻ như hồi tưởng lại, “mấy phút phải.”

      “Cụ thể là bao lâu?”

      “Có lẽ chừng bốn, năm phút.”

      “Sau khi bị thương, và bạn về luôn à?”

      , lúc đó tôi cảm thấy chân bị trẹo rồi, hơn nữa đầu gối cũng chảy khá nhiều máu, được. Tôi lại sợ người đó... người đó đuổi tới, cho nên cùng với Quách Vũ đến phía bên kia đường để xem xét vết thương, sau đó mới quay về.”

      và Quách Vũ ở lại đó bao lâu?”

      “Ừm... khá lâu, chắc là khoảng mười phút phải.”

      Lâm Kỳ khẽ cắn răng, câu trả lời của đối phương hôm nay hình như hề có chút sơ hở nào cả, xung đột của ta với Từ Thiêm Đinh xảy ra chừng bốn, năm phút, chờ ở bên đường khoảng mười phút cùng với Quách Vũ, như vậy tính tổng thời gian vừa vặn phù hợp với kết quả dừng lại mười bốn phút. Lẽ nào ta thực có chút liên quan gì đến vụ án?

      lại hỏi: “Tiểu Thái Bảo có ý đồ với như vậy, sao lúc đó lại báo cảnh sát?”

      “Báo cảnh sát ư?” Chu Tuệ Như cười nhạt, “Báo cảnh sát có tác dụng gì chứ, cứ coi như đồn công an bắt , mấy hôm sau đến quán chúng tôi làm náo loạn để trả thù. Chúng tôi chỉ làm ăn cỏn con, làm gì dám gây chuyện chứ, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng thôi.” Vừa , vừa lộ ra bộ dạng vô cùng đáng thương.

      Lâm Kỳ thoáng ngượng ngùng, người dân gặp chuyện dám báo cảnh sát, cho cùng, vẫn là vấn đề của cảnh sát, nghĩ lát, : “Phải rồi, và Quách Vũ dừng lạ ở bên đường lâu như vậy, trong khoảng thời gian đó, có ai qua ?”

      “Có chứ.”

      có nhớ ai qua đây ?” Lâm Kỳ nghĩ thầm, chỉ cần ra được ai qua, đối chiếu, chỉ cần có thể xác nhận chắc chắn Chu Tuệ

      Như tối đó đúng là bị thương, ngồi ở bên đường khoảng mười phút, vậy mối hiềm nghi của ta cũng hoàn toàn biến mất.

      Chu Tuệ Như lắc đầu: “Tôi nhớ được, nhìn thấy người quen nào cả.”

      Lâm Kỳ nghĩ bụng, câu trả lời này cũng hoàn toàn bình thường bởi vì nếu như có người lạ lướt qua bạn, đừng là sau mấy ngày, chỉ cần sau mấy giờ đồng hồ, bạn cũng chẳng thể nào nhớ được.

      thoáng suy nghĩ giây lát, lập tức nghĩ ra kế, hỏi dò: “Tối đó, có người nào dắt hai con chó qua chỗ hai người ? Bởi vì khi dò hỏi điều tra cư dân, có người tối đó ta dắt chó dạo, nhìn thấy ở bên đường có người nam và người nữ. biết có phải là hai vị ?”

      Lâm Kỳ cố tình bịa ra chuyện này, chờ đợi câu trả lời của Chu Tuệ Như. Trong cuộc điều tra của , vốn hề gặp người dẫn chó dạo, nếu như Chu Tuệ Như về hùa với câu hỏi của , là hình như nhìn thấy, vậy mối nghi ngờ đối với Chu Tuệ Như càng lớn hơn.

      Nào ngờ, từ đầu Lạc Vấn dặn dặn lại hai người bọn họ, nhớ kỹ là được suy nghĩ vấn đề từ góc độ của cảnh sát, cũng được cố gắng hoàn thiện mối nghi ngờ của cảnh sát, biết biết, biết biết. Khi đối diện với những việc thể nào phán đoán được nhất loạt trả lời là biết. nghĩ lát, : “Hình như chú ý đâu.”

      Lâm Kỳ gật đầu, nhớ đến lon bia duy nhất có dấu vân tay, cuối cùng hỏi câu: “ có động vào lon bia của Từ Thiêm Đinh ?”

      , ta bắt tôi uống, nhưng tôi uống ngụm nào cả.”

      phải, ý tôi là, tay có động vào lon bia ?”

      .”

      “Phải rồi, tối đó mặc chiếc áo nào?”

      “Ưm... là áo sơ mi màu tím.”

      Câu trả lời này của Chu Tuệ Như cũng đúng như hình ảnh hiển thị trong máy camera, chứng minh dối. Lâm Kỳ nghĩ lát, : “Có thể đưa tạm cho tôi chiếc áo về xem được ?”

      “Việc này...” thoáng do dự, ý tỏ ra băn khoăn hiểu.

      yên tâm, đây chỉ là quy trình điều tra, trả lại áo cho .”

      “Vậy được.”

      Tiếp đó, Lâm Kỳ theo Chu Tuệ Như về chỗ ở của ở tiểu khu, mang theo chiếc áo sơ mi tím của , rồi cùng Tiểu Tống rời khỏi đó.

      Đợi đến khi xa, Tiểu Tống : “Đội trưởng Lâm, chắc còn mối nghi ngờ gì về Chu Tuệ Như rồi chứ?”

      Lâm Kỳ bĩu môi: “Câu trả lời đúng là kín kẽ chút sơ hở đấy.”

      vậy, vẫn cứ nghi ngờ ấy à?”

      Lâm Kỳ xác nhận cũng phủ định, chỉ : “Ban đầu, có lúc nét mặt của ta hơi khác lạ, rất tự nhiên, tôi có thứ cảm giác mơ hồ, như là ta dối.”

      Tiểu Tống lại cho là như vậy: “Đối diện với lời tra hỏi của cảnh sát, phần lớn mọi người đều căng thẳng, đặc biệt đây lại là vụ án mạng, nếu như ấy chút căng thẳng, mới càng giống như giả vờ. Còn nữa, nay tình hình cơ bản ràng rồi, Từ Thiêm Đinh vì muốn dụ dỗ Chu Tuệ Như, cho nên mới cố tình gọi đồ ăn, còn mua túi bia. Lời miêu tả của Chu Tuệ

      Như về Từ Thiêm Đinh hoàn toàn khớp với kết quả điều tra của chúng ta. Kết quả xét nghiệm thi thể cho biết, trong dạ dày của Từ Thiêm Đinh có cơm rang trứng. Khi Chu Tuệ Như vừa mới đưa cơm rang đến, Từ Thiêm Đinh muốn sàm sỡ với ấy, chắc chắn ăn cơm rang ngay. Chắc chắn là đợi đến khi Chu Tuệ Như rời khỏi đó, cậu ta cảm thấy tẻ nhạt, mới bắt đầu ăn. Hơn nữa, Chu Tuệ Như và Quách Vũ rời khỏi trường lúc 10 giờ 39 phút, Từ Thiêm Đinh chết vào lúc 10 giờ 50 phút, hai người bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm.”

      Lâm Kỳ tỏ thái độ gì, chỉ : “Được rồi, vậy tiếp theo tìm hiểu tình là ở chỗ Quách Vũ, nếu như lời kể của hai người có chỗ sai lệch, vậy xem ra vụ án mạng này đúng là liên quan gì đến hai người bọn họ.”

      Ở hướng ngược lại, Chu Tuệ Như mình quay trở lại quán mì, trái tim trong lồng ngực đập dồn dập, cửa ải của ngày hôm nay xem ra lại qua được rồi, nhưng mong rằng sau này cảnh sát đến nữa. thầm cầu nguyện.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 28

      Dịch giả: Hương Ly

      Trong văn phòng làm việc của chi cục công an khu vực, Tiểu Lý : “Bác sĩ pháp y Cổ nhận định chiếc áo sơ mi của Chu Tuệ Như, tìm thấy dấu vết máu chiếc áo đó.”

      “Ồ.” Lâm Kỳ gật đầu.

      Tiểu Lý lại đưa cho tập tài liệu: “Đây là phần ghi chép lời khai của Quách Vũ sau khi chỉnh lí, khẩu cung của ta và Chu Tuệ Như hoàn toàn nhất quán, có bất cứ sai lệch nào. Tối hôm đó, ta làm tăng ca từ công ty trở về, về thông tin ta tăng ca, nhận được chứng thực từ đơn vị. Sau đó, ta ăn đêm trong quán mì, trong khoảng thời gian đó, Từ Thiêm Đinh đến, ném xuống bàn tờ 100 tệ, đòi Chu Tuệ Như đưa suất cơm rang trứng đến bên sông. Về điều này, cũng hoàn toàn khớp với lời kể của Chu Phúc Lai.

      Sau khi Chu Tuệ Như rời quán giao hàng, ta càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng cho Chu Tuệ Như, sợ xảy ra chuyện, cho nên mới theo xem sao. Lúc ta vừa đến bên sông, tìm lượt nhìn thấy người đâu. Khoảng bốn, năm phút sau mới nhìn thấy Chu Tuệ Như chạy từ trong bãi cỏ ra, Từ Thiêm Đinh đuổi theo sau. Lúc chạy gần ra đến đường cái, Chu Tuệ Như bị ngã, ta vội chạy đến dìu đỡ. Từ Thiêm Đinh thấy có người đến, nên cũng đuổi theo nữa, mà quay trở lại bãi cỏ phía trong. Bởi vì Chu Tuệ Như ngã khá nặng, nổi nữa, hai người bèn ngồi ở phía bên kia đường để xem xét tình hình vết thương. ta , họ chờ ở đó chắc khoảng mười phút, Chu Tuệ Như xoa bóp cổ chân khá lâu nhưng vẫn lại được, cuối cùng hai người thương lượng, để Quách Vũ cõng Chu Tuệ Như về. Trong khoảng thời gian này, ta chắc chắn có người qua, nhưng ta nhớ được cụ thể là ai, bởi vì đều quen những người đó. Cả hai người bọn họ đều là người ngoại tỉnh, vốn cũng quen biết rất ít người ở khu vực quanh đây.”

      “Thế à?” Lâm Kỳ suy ngẫm giây lát, : “ ta là bạn trai của Chu Tuệ Như à?”

      phải.”

      phải ư? Vậy ta theo đến bên sông làm gì? Rồi lại còn cõng ta về nữa?” Lâm Kỳ hỏi.

      Tiểu Lý : “Theo như những lời miêu tả của những người khác về con người ta, thường ngày Quách Vũ là người nhút nhát, bọn em chuyện trực tiếp với ta, cũng cảm nhận thấy điều này. Ban đầu ta chỉ đơn thuần là bạn bè bình thường, sau đó, sau khi bọn em truy hỏi mãi, ta mới ấp a ấp úng thừa nhận ta thích Chu Tuệ Như, còn dặn bọn em phải giữ bí mật, được cho ta biết.” Lâm Kỳ : “Cậu cảm thấy lời giải thích của ta đáng tin ?”

      “Đáng tin, bọn em tìm hiểu qua các đồng nghiệp của ta, ta chính là người có tính cách như vậy. Ngoài ra, dựa vào khẩu cung của ta, bọn em lại điều tra thêm, vào khoảng thời gian hơn 11 giờ đêm hôm xảy ra vụ án, Quách Vũ đến cửa hàng tiện lợi 24/24 ở cạnh khu dân cư để mua bông băng và thuốc bôi chống sưng tấy, điều này cũng khớp với tình hình Chu Tuệ Như bị thương. Còn nữa, bác sĩ Cổ , hung thủ sau khi giết chết Từ Thiêm Đinh, bỏ ra ít nhất nửa giờ đồng hồ để cứa các vệt máu thi thể. Loại công việc này, chắc chắn như Chu Tuệ Như thể nào làm nổi, Quách Vũ lúc hơn 11 giờ đêm lại xuất ở cửa hàng tiện lợi, có máy camera chứng thực, ràng ta có thời gian để gây án.”

      Lâm Kỳ gật đầu, thêm gì nữa, sau khi điều tra, cả hai người đó hình như đều có vấn đề gì, chỉ duy nhất, trong khoảnh khắc lúc buổi sáng, Chu Tuệ Như có biểu được tự nhiên khiến có ấn tượng sâu sắc, điều này chỉ là căng thẳng do đối diện với dò hỏi của cảnh sát, hay là do có tật giật mình?

      Tiểu Lý : “Đội trưởng Lâm, khẩu cung của hai người này phù hợp với thực, hơn nữa hai người đều có thời gian phạm tội, manh mối này có thể tạm gác được rồi chứ?”

      Lâm Kỳ chỉ có thể : “Tạm thời hãy suy xét đến những nhân vật khả nghi khác .”

      Đúng lúc này, nhân viên của nhóm bước vào trong văn phòng, người đó : “Đội trưởng Lâm, bọn em căn cứ theo sơ đồ cắt lát hung khí của bác sĩ pháp y Cổ tìm lượt, tìm được ra loại dao gọt hoa quả này.” đưa con dao cho Lâm Kỳ, “Loại dao gọt hoa quả này có bán ở khắp các siêu thị và cửa hàng tạp hóa quanh khu vực xảy ra vụ án, có cách nào điều tra ra được danh sách những người mua hàng.”

      Lâm Kỳ nhận lấy con dao, nhìn chăm chú lúc rồi đặt xuống bàn, ngẩng đầu lên : “Việc điều tra những người thời gian gần đây có xảy ra mâu thuẫn với Từ Thiêm Đinh thế nào rồi?”

      Bọn em chủ yếu hỏi cậu bạn thân của Từ Thiêm Đinh là Trương Binh và mấy tên lưu manh khác, bọn này gần như ngày nào cũng đàn đúm với Từ Thiêm Đinh. Theo trí nhớ của bọn chúng, bọn em liệt kê ra được khoảng mười bảy, mười tám người gần đây gieo thù kết oán với Từ Thiêm Đinh. Tên Từ Thiêm Đinh này chịu yên ổn chút nào, trong số mười bảy, mười tám người này, có người bị cậu ta đánh, có người bị cậu ta nợ tiền chịu trả, thậm chí có lần Từ Thiêm Đinh ngược đãi chú chó con, được người tốt bụng cứu, cuối cùng Từ Thiêm Đinh lại lời ba trăm tệ mới chịu đưa con chó cho đối phương, người này em cũng ghi vào danh sách rồi. Đây là khoảng thời gian gần đây thôi đấy, lâu hơn nữa, ví dụ những người Từ Thiêm Đinh thu phí bảo kê, rồi đánh những ai, ăn uống chịu trả tiền, chung thể nào thống kê hết nổi.”

      Lâm Kỳ chau mày, : “Mối quan hệ xã hội của người này phức tạp đấy, có cách nào cả, chúng ta chỉ có thể đối chiếu từng người thôi.”

      “Qua điều tra, em cảm thấy người khả nghi nhất chính là người nam giới tối hôm đó bị Từ Thiêm Đinh đánh ở chỗ dãy hàng quán bán đồ ăn đêm. Bọn em chuyện với ta, ta , tối đó sau khi về nhà ở hẳn trong nhà, nhưng chỉ có duy nhất bạn ta có thể làm chứng. Nhưng thái độ của ta rất kiên quyết, mình thể nào vì chuyện cỏn con này mà lại giết người được. Đội trưởng Lâm, xem, liệu có cần thiết đưa ta đến Sở để thẩm vấn ?”

      Lâm Kỳ vẻ bất lực: “ có chứng chứ gì mà đưa ta đến Sở, vậy tất cả những người có tên trong danh sách đó đều có thể đưa về đây. Nếu như vụ án liên quan gì đến ta, cẩn thận ta tố cáo chúng ta.”

      Người đó đành hỏi: “Vậy chúng ta cần phải làm thế nào?”

      “Vẫn cứ phải điều tra từ góc độ bạn ta, nếu như đúng là dối, thông thường tố chất tâm lí của nữ giới rất kém, lời dối dễ dàng bị lật tẩy.”

      “Cũng chỉ có thể làm như vậy được thôi.”

      Lâm Kỳ vỗ tay, : “Được rồi, hôm nay mọi người đều mệt rồi, hết giờ làm rồi, hãy về nhà nghỉ .”

      Sau khi mọi người rời khỏi đó, liền cầm theo con dao gọt hoa quả đó, rời khỏi phòng làm việc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :