1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 19

      Dịch giả: Hương Ly

      Chập tối, Lâm Kỳ ngồi trong văn phòng làm việc, hai nhân viên trinh sát khiêng thùng công cụ bước vào, người : “Đội trưởng Lâm, bọn em hỏi thăm xung quanh lượt, làm tình hình chung về nạn nhân. Nạn nhân tên Từ Thiêm Đinh, là hộ nông dân trong diện giải tỏa, mẹ cậu ta nghe thấy tin tức này liền ngất lịm, cho nên ghi chép lại những thông tin do bố cậu ta cung cấp. Ngoài ra thông qua người thân bạn bè của cậu ta và hàng xóm lân cận, được biết đây là tên lưu manh có tiếng, biệt hiệu là Tiểu Thái Bảo, bắt đầu từ hồi cấp hai đến giờ, biết vào đồn công an bao nhiêu lần rồi.

      Trước đây cậu ta thường đến các trường học để thu phí bảo kê, mấy năm nay trị an quản lí nghiêm ngặt hơn, nghe vẫn lén lút thu. Còn phần lớn thời gian đều lượn lờ quanh đây, việc đánh đấm thường xuyên như cơm bữa. Ở bên ngoài cậu ta kết giao với rất nhiều tên lưu manh, tên lưu manh có mối quan hệ thân thiết nhất, chơi với cậu ta từ bé cho đến giờ, tên gọi Trương Binh. Nghe Trương Binh , tối qua hai người bọn họ và ba tên lưu manh khác cùng ăn đêm, ăn xong là lúc khoảng 10 giờ đêm, cậu ta cậu ta muốn dạo mình. Rồi tại siêu thị ở gần nơi xảy ra vụ án, tìm hiểu được lúc 10 giờ hơn, Từ Thiêm Đinh tới mua sáu lon bia, chính là những lon để lại ở trường vụ án, trong đó có lon cậu ta uống gần hết, còn năm lon chưa hề động tới.”

      Lâm Kỳ suy nghĩ giây lát, : “ mình cậu ta mua nhiều bia thế làm gì? Tìm ai đó uống cùng à?”

      Nhân viên điều tra lắc đầu : “ ạ, hỏi mấy tên đồng bọn tối qua đều cậu ta hề nhắc đến lí do uống bia, khi cậu ta mua bia ở siêu thị cũng gì.”

      Lâm Kỳ chau mày : “Qua dấu vết ở trường, hung thủ có mối thù hận rất lớn đối với nạn nhân, chắc chắn là giết người vì mối thù hận cá nhân. Trong mối quan hệ của cậu ta, tình hình gieo thù chuốc oán như thế nào?”

      Nhân viên trinh sát bật cười: “Người gieo thù chuốc oán với cậu ta cả con đường này đều có hết. Những người dân sống xung quanh đều cậu ta là tên khốn. Ví dụ những người mở cửa hàng hai bên đường phần lớn đều là những người ngoại tỉnh, cậu ta thường xuyên ăn hàng trả tiền, những người ngoại tỉnh mở quán ăn muốn gây chuyện, hơn nữa số tiền nợ cũng nhiều lắm cho nên đều nhẫn nhịn. Thêm nữa hành vi của cậu ta cũng được nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng có các ngoại tỉnh qua, cậu ta đều phải trêu chọc chút. Việc đánh nhau thường xuyên như cơm bữa, hôm qua chính vì mà xém chút nữa đánh nhau với người ta.”

      “Tối hôm qua ư?”

      “Đúng vậy.” Nhân viên trinh sát kể lại lượt việc hôm qua Từ Thêm Đinh bỡn cợt xinh đẹp đó, rồi đánh bạn trai của ta.

      Lâm Kỳ cười khẩy, thể ra chút bất lực, : “Gieo thù kết oán nhiều như vậy, điều tra các đối trượng khả nghi có thể giết người để trả thù trong mối quan hệ của người này có lẽ phải kéo dài đến mấy trang mất.”

      “Mấy trang có lẽ cũng thể liệt kê ra hết. Những người có thể biết được đều là những tên lưu manh cùng với cậu ta làm những việc xấu, gây với mọi người, ai biết được mình cậu ta ở bên ngoài còn ức hiếp bắt nạt ai nữa chứ.”

      “Được rồi.” Lâm Kỳ nghĩ lát, rồi : “Ngày mai các cậu hãy tiếp tục phỏng vấn nhân dân ở xung quanh, xem xem có những ai có thể là nghi phạm ở mức độ lớn nhất. Điều tra trọng điểm đôi nam nữ hôm qua bị đánh xem sao, ngoài ra xem gần đó có máy quay camera giám sát ?”

      “Con đường ở bên sông này có, cách đó nửa đường ở ngã tư có cái.”

      “Được, vậy hãy lấy đoạn video của máy quay camera xem xem. Ừm, tôi tìm bác sĩ pháp y Cổ để hỏi tình hình.”

      Lâm Kỳ quay người đến phòng thí nghiệm của bác sĩ pháp y, bác sĩ Cổ ăn mì, trong thùng rác ở bên cạnh còn có đôi găng tay dính máu. Lâm Kỳ nuốt nước bọt, : “ Cổ, điều tra thế nào rồi?”

      Bác sĩ Cổ vỗ tay đứng dậy, cười vẻ giễu cợt: “Trong dạ dày của Từ Thiêm Đinh có khá nhiều thứ, cậu có hứng thú xem ?”

      Lâm Kỳ ho hắng tiếng, và bác sĩ pháp y Cổ quen biết nhau nhiều năm rồi, điều chịu được nhất chính là hài hước của ông ấy, chau mày : “Thôi tôi vừa mới ăn cơm xong, chẳng có khẩu vị tốt như đâu, cứ thẳng ra .”

      nhìn bát mì rồi lại nhìn thấy đôi găng tay dính máu ở trong sọt rác, vội quay người , tố chất tâm lí của phải là quá tệ, dù sao cũng làm cảnh sát hình nhiều năm như vậy, thi thể nhìn thấy nhiều rồi, chỉ có điều có trải nghiệm ăn cơm ngay bên cạnh xác chết, và cũng muốn có.

      Bác sĩ pháp y Cổ bật cười ha ha, tiếp: “Tên này ăn giỏi đấy, đừng thấy cậu ta gầy như thế, đúng là kẻ dạ dày to. Trong bụng cậu ta ngoài phần thịt nướng chưa kịp tiêu hớa, còn có rất nhiều bia, ngoài ra còn có khá nhiều cơm rang trứng. Nhưng cơm rang trứng chỉ có phần ở trong dạ dày, ngoài ra còn phần vẫn ở trong thực quản của cậu ta. Việc này có hai loại khả năng, là cậu ta nôn mửa nhưng chưa nôn ra được. Nguyên nhân nôn cũng có hai loại, là cậu ta uống nhiều bia rượu, nôn do say, hai là khi cậu ta bị hung thủ tấn công, do đằng sau bị cục đá đập vào gây nên rối loạn thần kinh thực vật nên nôn mửa. kiểu khác phải là do cậu ta nôn mửa, mà là khi cậu ta ăn cơn rang trứng bị hung thủ tấn công, cho nên cơm còn chưa được nuốt hết xuống. Nhưng dù là loại khả năng nào cũng liên quan mấy đến vụ án, điều quan trọng chính là cơm lưu lại ở trong dạ dày cơ bản đều chưa tiêu hóa, ràng thời gian cậu ta ăn cơm rang và thời gian bị hại rất gần nhau.”

      “Cơm rang trứng?” Lâm Kỳ , “Cơm rang trứng cậu ta mua ở đâu vậy?”

      “Từ sau khi tôi phát ra cơm rang trứng trong dạ dày của cậu ta, đặc biệt sai người tìm kiếm ở trường xảy ra vụ án, phát ra hộp cơm hộp ở chỗ bãi cỏ phía bên ngoài lùm cây, bên trong đó vẫn còn nửa già bát. Ngoài ra khu vực cây xanh đó phải là trường trực tiếp xảy ra vụ án, trường trực tiếp là bãi cỏ ở phía bên ngoài, cũng chính là chỗ đặt hộp cơm rang trứng. Ở phía dưới đất, chỗ đó phát ra lượng máu lớn, nhưng đất bùn được người ta lật lên để che giấu. đoạn đường mấy chục mét từ nơi xảy ra vụ án đến chỗ lùm cây phát ra thi thể, mặc dù sáng nay bị rất nhiều người đường giẫm vào, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vệt kéo lê rất . Cũng chính là, hung thủ sau khi giết người ở bãi cỏ, kéo vào trong lùm cây để tạm thời giấu xác. Nhưng vết chân của hung thủ, do vết chân tại trường quá hỗn loạn, hoàn toàn thể nào tìm ra được nữa rồi. Đặc biệt là vị trí trong lùm cây, ràng hung thủ phá hoại nền đất.”

      “Làm như vậy để làm gì nhỉ?” Lâm Kỳ có vẻ như hiểu.

      “Tôi cho rằng hung thủ dùng cách thức rải tiền ở dưới đất để khiến cho người đường giẫm hỏng trường, mục đích đương nhiên là phá hủy dấu vết trường, bao gồm cả dấu chân của . Nhưng chắc chắn cũng nghĩ đến trong lùm cây chưa chắc có rất nhiều người bước vào, cho nên khoảng đất trong lùm cây đó tự bản thân cũng phá hủy, ngay cả dấu chân cũng còn lưu lại nữa.”

      “Thời gian xảy ra vụ án sao?”

      “Qua hai phương diện, từ việc tìm hiểu được thời gian ăn đêm và kết quả giải phẫu, tổng hợp lại đưa ra phán đoán thời gian tử vong là từ 10 giờ đến 11 giờ 30 phút tối hôm qua. Nhưng thông qua điện thoại di động của cậu ta, chúng ta tìm thấy được nhật kí cuộc gọi. Vào lúc 10 giờ 50 phút tối, Từ Thiêm Đinh gọi cuộc điện thoại cho Trương Binh, tôi bảo Tiểu Tống hỏi Trương Binh, Trương Binh lúc đó Từ Thiêm Đinh chỉ câu “Ngày mai chúng ta cùng ăn trưa nhé”, tiếp đó đột nhiên truyền tới tiếng thét “A”, như thể xảy ra chuyện gì đó, sau đó điện thoại liền bị ngắt. Trương Binh gọi trở lại có ai nghe máy, sau đó máy nhanh chóng ở trạng thái liên lạc được. Trương Binh hề nghĩ đến việc Từ Thiêm Đinh bị hại, cho nên lúc đó cũng để tâm. Xem ra thời gian xảy ra vụ án vào lúc 10 giờ 50 phút, lúc Từ Thiêm Đinh gọi điện thoại.”

      Lâm Kỳ gật đầu, thời gian xảy ra vụ án có thể chuẩn đến từng phút, điều này có tác dụng rất lớn đối với công tác trinh sát tiếp theo. : “ Cổ, có nghĩ hung thủ chính là người quen của Từ Thiêm Đinh ?”

      “Người quen ư? Tại sao lại phán đoán như vậy?”

      Lâm Kỳ : “Hôm qua Từ Thiêm Đinh mua sáu lon bia ở siêu thị mini gần đó, mình cậu ta ràng là uống hết được, đem theo sáu lon bia đến bãi cỏ, theo lẽ thường cần phải tìm người nào đó để cùng uống chứ, nhưng mấy người bạn của cậu ta lại biết việc này.”

      Bác sĩ pháp y Cổ gật đầu: “Rất có lí. Nhưng tôi nghĩ bên sông nhiều muỗi như thế, mình cậu ta chạy đến đó làm gì chứ?”

      Lâm Kỳ khẽ nheo mắt: “Phải rồi, thông thường cho dù có tìm bạn uống bia rượu, cũng chọn địa điểm ở bên sông có nhiều muỗi thế, nay việc làm điều này vô cùng quan trọng! Nhưng, món cơm rang trứng của cậu ta lại chỉ có suất, hề mua cho đồng bọn của cậu ta. Ừm, ngày mai tôi sai người điều tra xem cậu ta mua cơm rang trứng ở cửa hàng nào, vào lúc mấy giờ, chừng lại có manh mối liên quan.”

      Bác sĩ Cổ bổ sung: “Ngoài ra khi điều tra tốt nhất hãy hỏi thêm những người xung quanh, tối hôm đó liệu có nhìn thấy có ai người dính máu.”

      người hung thủ có dính máu à?”

      Bác sĩ Cổ gật đầu: “Đây là kết quả rất hiển nhiên. người nạn nhân bị ba nhát dao đâm liên tiếp, đặc biệt là nhát ở tim, chắc chắn lúc rút dao ra phụt ra lượng máu tươi, tay hung thủ và cả quần áo hung thủ chắc chắn dính ít máu.”

      Lâm Kỳ từ từ gật đầu.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 20

      Dịch giả: Hương Ly

      Triệu Thiết Dân hôm nay nhận được bốn tin xấu.

      đường điều tra khắp lượt mấy chiếc máy quay camera ở xung quanh nơi xảy ra vụ án ở đường Văn Nhất Tây, phát ra nhân vật khả nghi nào, bởi vì máy quay đường cái có rất nhiều góc chết, ví dụ như khu vực trồng cây xanh và đường dành cho người bộ đều chiếu được tới. Bốn lần phạm tội trước hung thủ đều cố tình né tránh được máy quay lần này cũng ngoại lệ. Mặc dù điều này cũng nằm trong dự liệu của Triệu Thiết Dân nhưng ông vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng.

      Thứ hai là cuộc điều tra loại trừ mối quan hệ xã hội cũng hề có chút kết quả nào, ai biết trước được Tôn Hồng Vận lúc đó mình qua con đường đó, lại còn dừng lại ở khu vực cây xanh để tiểu. Có thể thấy rằng hung thủ bám theo chứ phải đứng canh ở địa điểm cố định để chờ thời cơ ra tay, nhưng tối hôm đó có ai nhìn thấy có người theo, điều này chứng tỏ đối phương khi bám theo vô cùng thận trọng. Và trong mối quan hệ xã hội của Tôn Hồng Vận, mấy người tiềm mối thâm thù trải qua bước đầu điều tra đều loại bỏ khả năng phạm tội. Đồng thời kết hợp với bốn vụ án lần trước, cảnh sát cũng tin tưởng lắm việc người quen của nạn nhân gây ra.

      Thứ ba là tờ giấy mà hung thủ viết chữ để lại, qua giám định của chuyên gia vật chứng của Công an tỉnh, đều là dùng loại giấy A4 phổ thông nhất, loại mực phổ thông nhất, máy in phổ thông nhất. Trong toàn quốc loại máy in này, loại mực này ít nhất có hàng triệu máy, vốn thể nào điều tra ra nguồn gốc được.

      Thứ tư là công tác thăm hỏi phỏng vấn những cư dân xung quanh cũng rơi vào cục diện bế tắc. Hỏi mấy người qua đường lúc đó, mọi người đều hề chú ý thấy có nhân vật hay việc nào khác lạ cả. Điều này rất dễ hiểu, bình thường trong cuộc sống, khi có người lạ qua, trừ khi bộ dạng giống như người ngoài hành tinh, nếu chẳng ai lại vô duyên vô cớ để ý dáng vẻ của đối phương xem có gì khác thường hay . Nhưng công việc này vẫn phải dựa vào cảnh sát cơ sở để tiếp tục tiến hành, biết đâu lại có người chú ý được sao, chỉ là vẫn chưa hỏi được đến người này thôi.

      Công tác điều tra bốn phương diện này chỉ mới xảy ra trong ngày, gần như toàn bộ đều bế tắc, khiến cho Triệu Thiết Dân vô cùng ủ dột, nhưng cuộc điều tra liên quan tới sợi dây nhảy thể thao làm hung khí lại khiến ông suy nghĩ thêm.

      Cảnh sát hình mang theo sợi dây nhảy thể thao để phỏng vấn rất nhiều các cửa hàng bán đồ văn phòng phẩm dụng cụ học tập ở khu vực phía tây thành phố, kết quả biết được, loại dây nhảy thể thao nhãn hiệu này ngừng sản xuất từ lâu, đợt hàng cuối cùng là hai ba năm trước hết hàng.

      Thông tin này khiến cho Triệu Thiết Dân hết sức kinh ngạc, điều này có nghĩa là từ hai, ba năm trước hung thủ mua sẵn loại dây này rồi, lẽ nào từ hai, ba năm trước khi lần đầu tiên phạm tội, dự định gây ra cả chuỗi án mạng sao?

      Triệu Thiết Dân bỗng chốc lạnh mà run.

      Ông điều tra nhiều lần về sợi dây nhảy thể thao, sợi dây rất mới, chắc chắn là hung thủ mua mới chứ phải là nhặt từ bãi rác bị người ta vứt . Ông lật giở tập tài liệu về bốn vụ án trước, qua những tấm ảnh ông quan sát rất tỉ mỉ từng sợi dây mà hung thủ dùng trong mỗi lần gây án, phát ra các sợi dây đều rất mới, nhưng giữa chúng lại có khác biệt, chứng tỏ phải là sợi dây nhảy thể thao của cùng nhà sản xuất. Điều này chứng tỏ có lẽ hung thủ phải là đến cửa hàng văn phòng phẩm đồ dùng học tập và lúc mua nhiều sợi dây mà là mua ở mỗi nơi sợi. Nếu mua như vậy vốn gây cho ai ấn tượng nào cả. Có thể nhận thấy hung thủ hành vô cùng cẩn mật.

      Sợi dây là do hung thủ mua từ mấy năm trước, cho nên thể nào điều tra ra được nguồn gốc của hung khí.

      Bây giờ có thể điều tra theo hướng nào đây?

      Triệu Thiết Dân ngồi thẳng người ghế trong phòng làm việc, ngẩng đầu, trợn trừng mắt nhìn trần nhà. Ngày thứ ba sau khi xảy ra vụ án mạng, phương án điều tra của cảnh sát hầu như đều vào ngõ cụt. Lẽ nào năm lần phạm tội rồi mà vẫn bắt được sao?

      Lẽ nào chỉ có thể dựa vào cách thức giống như mò kim đáy biển cầu tất cả các cư dân ở quanh đây đăng kí dấu vân tay, rồi lại đối chiếu từng người .

      Đúng lúc này, bác sĩ pháp y Trần bước vào, trong tay cầm tập tài liệu, :

      cả, chuyên gia giám định nét chữ của Sở Công an tỉnh đối chiếu ba chữ "Người bản địa" ở dưới đất rồi.”

      Triệu Thiết Dân lập tức ngồi thẳng người, hỏi: “Kết quả thế nào?”

      Bác sĩ Trần trả lời: “ thể nào xác định được có phải là nét chữ của Tôn Hồng Vận hay .”

      “Tại sao lại như vậy?”

      “Vốn dĩ Tôn Hồng Vận rất ít khi viết chữ, tìm kiếm rất lâu ở trong nhà ta, chỉ tìm thấy được mấy tờ hóa đơn nhận hàng ta viết mấy chục chữ, sau khi đưa đến cho chuyên gia nét chữ của Sở Công an tỉnh, chuyên gia chữ viết ở dưới đất và chữ ở đơn nhận hàng ràng cùng thế chữ, nhưng như vậy cũng thể nào phán đoán được ba chữ “Người bản địa” có phải do Tôn Hồng Vận viết hay . Bởi vì ta trong lúc tình huống nguy cấp, hơn nữa cũng nhìn thấy được chữ mình viết ra, ta vừa giãy giụa và dựa vào cảm giác để viết chữ xuống đất, cho dù bất cứ ai nữa, chữ viết ở dưới đất hoàn toàn giống như chữ viết hàng ngày.” Triệu Thiết Dân bất lực mím môi: “Vậy dấu chân ở trong khu vực cây xanh, liệu có thể xác nhận của Tôn Hồng Vận hay là hung thủ giày của Tôn Hồng Vận lưu lại được ?”

      “Tình hình vết chân lần này khá phức tạp, công việc giám định của chúng ta phương diện này làm được, liên hệ với tổ chuyên đề Lực học của Đại học Chiết Giang, mời họ giúp đỡ thông qua thí nghiệm để đưa ra kết quả chắc chắn.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu: “Được, vậy đợi tin tức bên trường vậy.”

      Bác sĩ pháp y Trần do dự lát, rồi vẫn : “Tôi nghe Tiểu Vương mấy công tác trinh sát thường quy đều gặp phải chút phiền toái à?”

      Triệu Thiết Dân thở hắt ra, nào chỉ là gặp phiền toái, gần như hoàn toàn điều tra ra được chút manh mối nào cả. Ông suy nghĩ giây lát: “Còn có điểm đột phá, bắt được tên biến thái đó biết đâu lại có manh mối mới. Ngày mai tôi bố trí lại nhân lực để bắt được tên biến thái đó rồi tính tiếp.”

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 21

      Dịch giả: Hương Ly

      Mặt trời gần lặn về phía tây, con đường phía bên ngoài quán mì, Lạc Vấn khoác túi xách của ông, bước chậm rãi về phía trước.

      Khi đến trước quán mì, ông thoáng dừng lại, nhìn vào bên trong.

      Lúc này đây, Quách Vũ ngồi tại chiếc bàn phía bên trong ăn mì, Chu Tuệ Như thu dọn ở bên quầy thu ngân, cả hai người cũng đồng thời nhìn thấy ông, đều ngừng động tác lại, mặt lộ ra căng thẳng. Lạc Vấn né tránh tầm nhìn của họ, rồi lại nhìn xung quanh con đường, sau đó liền tỏ ra thản nhiên bước vào trong quán, nhưng lại ngồi ở chiếc bàn mà Quách Vũ ngồi, mà ngồi xuống chiếc bàn trống, ngẩng đầu lên nhìn menu dán tường.

      Chu Tuệ Như vội vàng chạy đến bên cạnh ông, : “Quý khách muốn ăn gì?” Tiếp đó lại hạ giọng : “Sao... sao chú ngồi ở bàn của ấy, ấy muốn chuyện với chú.”

      Nghe Quách Vũ muốn chuyện với mình, Lạc Vấn hề tỏ ra căng thẳng, ông tin chắc cách xử lí ở trường hoàn toàn lừa được cảnh sát rồi, nếu thực có tình hình gì, Quách Vũ giờ phải ở trong Sở Công an rồi chứ phải là còn ngồi thoải mái ở đây mà ăn mì.

      “Ừm... để tôi xem nào, mì trứng cà chua à? Mì trứng cà chua dạo này ăn nhiều quá, để tôi nghĩ xem...”, Lạc Vấn tương tự hạ giọng , “Có bàn trống mà ngồi, lại ngồi cùng bàn với cậu ấy được tự nhiên.”

      Ông lại lớn tiếng : “Vậy mì thịt bò .”

      “Vâng.”

      Chu Tuệ Như đáp lời, định quay người , Lạc Vấn lại hạ giọng :

      “Cháu hãy nghĩ cách .”

      Ánh mắt Lạc Vấn hướng về phía rá mì treo ở phía sau của quầy thu ngân, Chu Tuệ Như ngay lập tức hiểu ý, vào Chu Phúc Lai làm bát mì thịt bò, sau đó lấy rá mì xuống, với Lạc Vấn vẻ ái ngại: “Cháu cần phải phơi bánh, liệu có thể phiền chú ngồi vào bàn bên cạnh được ?”

      Lạc Vấn vui vẻ đứng dậy, ngồi xuống đối diện với Quách Vũ. Quách Vũ đặt đũa xuống, định lên tiếng, Lạc Vấn vội lấy tay che miệng, hạ giọng :

      “Tiếp tục ăn, vừa ăn vừa .”

      Quách Vũ lập tức làm theo lời ông, vội cầm đũa lên giả vờ ăn mì, đồng thời khẽ : “Chu Tuệ Như ban ngày hôm nay ấy nhìn thấy cảnh sát lại ở gần đây, hình như vào số cửa hàng để hỏi gì đó nhưng chưa đến đây.” Cậu mỉm cười có vẻ như thở phào nhõm.

      Lạc Vấn chẳng lấy làm lạ chút nào: “Mới ngày đầu tiên mà, họ chỉ làm số công tác điều tra cơ bản nhất, nhưng ta nghĩ , hai ngày tới cảnh sát chắc chắn tìm đến cửa hàng đấy.”

      “A, nhanh như vậy sao?”

      Lạc Vấn khẽ : “ cần căng thẳng, đây chỉ là cuộc điều tra như thường lệ, cảnh sát chỉ muốn biết xem tên đó mấy giờ cầu đưa đồ ăn từ quán này, Chu Tuệ Như đưa đồ đến đó từ bao giờ... Cứ trả lời như những gì ta dặn xảy ra bất cứ điều gì đâu.”

      “Ồ.” Quách Vũ thấp thỏm gật đầu.

      “Con bé cho cậu biết tình hình vừa rồi vào lúc nào vậy?”

      “Vừa mới đây thôi, khi cháu vừa bước vào quán.”

      Lạc Vấn dặn dò câu: “Cẩn thận chút, đặc biệt là trong di động của hai cháu được bất cứ thông tin gì liên quan, bao gồm cả điện thoại và tin nhắn.”

      “Vâng, cháu biết rồi, bất kể điều gì chú dặn dò, bọn cháu đều ghi nhớ kĩ.”

      Đúng lúc này Chu Tuệ Như bê mì ra cho Lạc Vấn.

      Lạc Vấn lấy những gia vị ở bên cạnh, đổ hết toàn bộ giấm vào trong bát mì, sau đó : “ , giấm hết rồi, hãy đem đến cho ta thêm chút.”

      Chu Tuệ Như lập tức hiểu ý, lập tức chạy vào trong bếp để lấy giấm, lúc đến, cố ý rót giấm vào trong lọ chậm. Lạc Vấn ngồi cạnh, khẽ : “Hôm nay ta nhìn thấy hai cháu hơi có vấn đề, hãy nhớ kĩ, các cháu và ta là những người xa lạ, sau này nhìn thấy ta được có bất cứ cách thể thiếu tự nhiên nào cả. Còn nữa, chân của cháu bị trẹo, cần phải thể ra bộ dạng lại khó khăn. Phải rồi chiếc áo đó của cháu giặt mấy lần rồi?”

      làm theo lời chú , giặt bột giặt hơn mười lần rồi hoàn toàn thể nhận ra nữa.” Khả năng diễn xuất của Chu Tuệ Như thể rất tốt, miệng của gần như động nhưng vẫn có thể được.

      “Nhìn nhận ra có nghĩa là vẫn ổn thỏa, thuốc thử vết máu rất nhạy, cháu hãy ngâm vào nước xà phòng thêm nhiều lượt nữa.”

      Chu Tuệ Như rót giấm xong, định , Lạc Vấn lại : “rót nhiều thêm chút.” Tiếp đó nhanh chóng rút từ trong túi ra con dao gọt hoa quả, lén đưa cho Chu Tuệ Như, : “Vừa mới mua, giống y hệt, cầm lấy cất . Ngoài ra, trong vòng hai hôm nữa cảnh sát đến hỏi về việc người đó gọi đồ ăn đem giao, nhớ là mọi việc cần phải tiến hành theo kế hoạch.”

      Chu Tuệ Như gật đầu, hai người càng lúc càng nảy sinh tin tưởng và dựa dẫm vào Lạc Vấn.

      Ăn mì xong, Lạc Vấn đứng dậy trả tiền, Chu Tuệ Như lại chịu nhận, Lạc Vấn mỉm cười, hạ giọng : “Hãy nhớ, cháu và ta là những người xa lạ.”

      Ông lớn tiếng câu: “Ông chủ, thanh toán?”

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 22

      Dịch giả: Hương Ly

      9 giờ sáng ngày hôm sau, Chu Phúc Lai chợ, Chu Tuệ Như dọn dẹp ở trong quán để chuẩn bị bán hàng vào buổi trưa.

      Hai người cảnh sát Tiểu Tống và Tiểu Lý bước vào trong quán: “Bà chủ quán, xin hỏi chút, gần đây có gặp người này ?” Tiểu Tống rút ra tấm ảnh.

      Chu Tuệ Như nhìn thấy cảnh sát, thoáng ngẩn người, tiếp đó lập tức trấn tĩnh lại, ghé tới xem tấm ảnh, người trong tấm ảnh chính là tên tóc vàng chết.

      “Gặp...” cảm thấy như cổ họng mình khô roong, “Có gặp, người này hình như sống ở trong khu dân cư.”

      biết ta xảy ra chuyện sao?” Tiểu Tống hơi ngạc nhiên vì quán mì này cách nơi xảy ra vụ án chưa đến ki-lô-mét, hôm qua, sau khi vụ án xảy ra, khi bọn họ đến những cửa hàng khác hỏi, gần như ai cũng biết người chết là ta.

      “Xảy... xảy ra chuyện gì rồi?” Chu Tuệ Như hơi căng thẳng, Lạc Vấn dạy cách trả lời như thế nào đối với các loại câu hỏi then chốt của cảnh sát, nhưng ông phải là thần tiên, ông thể dự liệu được câu hỏi mào đầu của cảnh sát là như thế nào, chỉ với Chu Tuệ Như là cần giữ được trạng thái tự nhiên, được sợ hãi, tùy cơ ứng biến, lời có thể chậm chút, nhưng nhất định phải nghĩ xong rồi mới , được sai. Nhưng Chu Tuệ Như dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với cảnh sát, căng thẳng cũng là điều khó có thể tránh khỏi.

      Những người dân ở khu vực xung quanh đây hầu như đều biết về cái chết của Từ Thiêm Đinh, điều này cũng còn là bí mật gì cả, cho nên hai người cảnh sát cho biết: “Chuyện ở bên sông tối hôm kia biết chứ? Người nằm ở đó chính là ta, biệt hiệu là Tiểu Thái Bảo.”

      ra người chết là ta à?” Chu Tuệ Như nét mặt như bừng hiểu ra, đồng thời làm theo lời dặn dò của Lạc Vấn, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý.

      Tiểu Lý và Tiểu Tống cùng nhìn nhau, rồi hỏi: “ quen với ta à?”

      Chu Tuệ Như hừ giọng: “ quen, chỉ nhớ rằng ta thường xuyên đến ăn mà trả tiền còn thường xuyên vô duyên vô cớ chọc ghẹo người khác.”

      Tình hình chiến tích nhơ nhuốc của Từ Thiêm Đinh, cảnh sát biết từ lâu cho nên cũng lấy làm lạ trước biểu của Chu Tuệ Như. Ngược lại cảm thấy rất bình thường bởi vì trong khi phỏng vấn những cư dân xung quanh, mọi người đều có thái độ vui mừng trước cái chết của ta, đương nhiên ngoài người nhà, cho dù Từ Thiêm Đinh ở bên ngoài là tên lưu manh ai gặp cũng căm ghét, những hàng quán xung quanh đây chỉ mong ngày nào cũng bị xe đâm, nhưng trong con mắt của phụ huynh chỉ là đứa trẻ tinh nghịch, đặc biệt là bà nội khóc lên khóc xuống, chỉ đáng tiếc là những người hàng xóm rất ít đến an ủi.

      Tiểu Lý : “Lần cuối cùng gặp ta là khi nào?”

      “Lần cuối cùng à?” Chu Tuệ Như chau mày cái, buột miệng nới: “Tối hôm kia.”

      “Tối hôm kia là lúc nào vậy?”

      “Khi chúng tôi chuẩn bị dọn hàng, người này đến muốn ăn cơm rang trứng, tôi muốn làm cho ta, bèn hết cơm rồi, nhưng ta tỏ ra rất hung dữ, trai tôi sợ ta thế nên...”

      Còn chưa đợi xong, Tiểu Tống há to miệng: “Cơm rang trứng là do cửa hàng các làm à?”

      “Đúng vậy”, Chu Tuệ Như trả lời tỉnh bơ.

      Tiểu Tống vội : “Sau đó sao?”

      Chu Tuệ Như : “Tôi rất muốn làm đồ ăn cho ta nhưng trai tôi sợ làm cho ta bực bội, thế nên vẫn làm đồ ăn. ta ta trước, đợi đến khi làm xong đồ ăn đưa đến công viên bên sông cho ta.”

      ta bảo sau khi làm xong cơm rang trứng đưa đến công viên bên sông cho ta à?” Hai người cảnh sát nhìn nhau, ràng là phát ra manh mối mới.

      “Đúng vậy.” Chu Tuệ Như thản nhiên nhìn hai người.

      Tiểu Tống hỏi tiếp: “ ta mua mấy suất cơm rang trứng?”

      “Mỗi suất thôi.”

      “Sau đó, có làm theo như ta ?”

      Chu Tuệ Như mím môi: “Tôi đương nhiên muốn đưa rồi, nhưng trai tôi muốn gây chuyện, nếu tôi đưa ấy đưa . trai tôi từ chân có tật, lại tiện, thường ngày đều là tôi giao đồ ăn, có cách nào khác nên tôi phải đưa đến đó.”

      “Sau khi đưa đồ ăn đến bên sông, tình hình như thế nào?”

      ta... ta...”, Chu Tuệ Như định nhưng ngừng lại.

      Hai người cảnh sát bỗng chốc hào hứng, biết rằng chắc chắn có tình hình gì. Tiểu Tống vội hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”

      Chu Tuệ Như thần sắc ngượng ngùng, : “ mình ta uống bia ở công viên, trong tay còn xách túi bia, sau khi nhìn thấy tôi... sau khi nhìn thấy tôi, ta đến kéo tôi, muốn... muốn tôi uống bia cùng ta, lại còn... lại còn...”

      “Lại còn làm sao?” Tiểu Lý vội hỏi.

      ... có gì...”, Chu Tuệ Như hình như rất muốn .

      Tiểu Tống định thần lại, vẻ nghiêm túc: “Thưa , chúng tôi điều tra vụ án, mong hãy cho chúng tôi biết tình hình lúc đó.”

      Chu Tuệ Như bị ta làm cho hoảng sợ, do dự giây lát mới lắp ba lắp bắp, : “ ta kéo tôi, muốn tôi cùng uống bia, còn... còn động tay động chân sờ mó linh tinh.”

      “Như vậy à?” Tiểu Tống tức giận nắm chặt tay lại, hỏi vẻ căng thẳng: “Sau đó thế nào?”

      “Tôi muốn bỏ chạy nhưng ta giữ chặt tôi thả ra, nhất định bắt tôi uống bia cùng ta, tôi biết là ta say hay giả vờ say, tôi hét lên cầu cứu, ta liền bịt chặt miệng tôi, tôi đánh ta cái, gồng hết sức để chạy thoát ra, chạy đến bên đường ta mới đuổi theo, kết quả là khiến cho tôi bị ngã cái, chảy rất nhiều máu, còn bị sái cả chân, cuối cùng phải nhờ người bạn tôi qua đường cõng tôi trở về. Xém chút nữa... xém chút nữa dọa cho tôi sợ chết khiếp.” Nét mặt của vô cùng hoảng sợ, nhưng đây cũng là do Lạc Vấn dạy , khi biểu tâm trạng sợ hãi, trong não nhớ đến tâm trạng lúc vừa mới giết chết gã tóc vàng, như vậy sợ hãi càng chân thực.

      Hai người cảnh sát nhìn lượt, mặc chiếc quần bò nên nhìn được thấy chân có bị thương hay . Nhưng họ cũng thể

      vì để chứng nhận lời mà bắt cởi bỏ quần bò ngay tại đó.

      Hai người cảnh sát lại hỏi những câu hỏi rất chi tiết về tình hình lúc đó nhưng cũng có được bất cứ manh mối có giá trị nào, hai người thương lượng lát rồi quyết định đến các cửa hàng khác để tìm hiểu tình hình, quay về báo cáo rồi có những dự tính tiếp theo.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 23

      Dịch giả: Hương Ly

      “Chân của ta thực bị thương sao?” Ở trong văn phòng, Lâm Kỳ xoa xoa cằm, nhìn Tiểu Tống và Tiểu Lý.

      Tiểu Tống : “Nhìn bộ dạng ta lại, hơi khập khiễng, nhưng vẫn có thể được, cũng phải bị thương nặng lắm.”

      ,” Lâm Kỳ lắc đầu, mấy bước, : “ ta sau khi bị ngã, những chân bị trật khớp mà ở đùi cũng bị chảy rất nhiều máu phải ?”

      “Đúng vậy, là ta như thế.”

      “Các cậu có nhìn thấy vết thương ở đùi ta ?”

      Tiểu Tống lắc đầu: “ nhìn thấy, ta mặc quần bò.”

      “Quần bò dài à?”

      “Đúng vậy. Có vấn đề gì à?”

      Lâm Kỳ gật đầu, quay người bước mấy bước, chau mày : “Như vậy lại hợp lí.”

      “Là ý gì vậy?” Hai người đều hiểu.

      Lâm Kỳ : “Bây giờ là mùa hè, nếu như bị vết thương ngoài trầy da cách tốt nhất là để ra ngoài để tránh nhiễm trùng, mưng mủ, như vậy mới nhanh khỏi được.”

      Tiểu Lý trợn tròn mắt: “Sếp muốn đùi ta thực có vết thương, là lừa bọn em à? Cho nên mới cố ý mặc quần dài để chúng em nhìn thấy là có bị thương hay à?”

      Lâm Kỳ lắc đầu phủ nhận: “ , nếu như ta mặc váy để các cậu nhìn thấy vết thương, ngược lại lại hợp lí, bởi vì đối với con , vẻ bên ngoài còn quan trọng hơn. đùi bị trượt da, chảy nhiều máu, ta mặc váy để lộ ra vết thương lớn ở đùi, điều này gần như là muốn cố tình khoe vết thương cho chúng ta nhìn thấy. Nhưng ta lại mặc quần dài, ngược lại lại rất hợp tình hợp lí.”

      Lâm Kỳ nghĩ lát, lại : “Khi các cậu hỏi ta tình hình lúc đó, ta trực tiếp cho các cậu biết việc Từ Thiêm Đinh động tay động chân với ta, hay là các cậu phải mất nhiều công mới hỏi ra được.”

      Tiểu Tống hồi tưởng lại, rồi : “Ban đầu ta chịu , chỉ mỗi chuyện đưa đồ ăn, nhưng bọn em cảm thấy lời của ta chưa trọn vẹn cho nên truy hỏi, ta mới ấp a ấp úng ra việc này.”

      Tiểu Lý cũng : “Lúc đó, Tống trợn trừng mắt với ta là chúng tôi điều tra vụ án, cầu ta hãy hết tình ra, ta mới chịu .”

      Lâm Kỳ suy nghĩ, rồi : “Việc này cũng hợp lí. Gặp phải chuyện bị sàm sỡ, quấy nhiễu, ngay lúc đó ta báo cảnh sát, sau khi việc xảy ra chắc chắn cũng muốn để cho nhiều người biết. Nếu như ta vừa nhìn thấy các cậu mà kể hết toàn bộ việc, ngược lại lại có vẻ giống như diễn kịch.”

      Tiểu Tống : “ như vậy, Chu Tuệ Như có điều gì khả nghi à?”

      “Cũng chưa chắc”, Lâm Kỳ hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại, thoáng nheo mắt, lại : “Qua biểu bên ngoài của ta thấy có bất kì điều gì, cũng rất hợp với lẽ thường, nhưng nếu như những biểu này là do ta diễn kịch sao? Điều đó chứng tỏ suy nghĩ của ta trước cảnh sát chúng ta bước, vậy người phụ nữ này hề đơn giản.”

      Tiểu Tống bật cười ha ha: “Điều này là thể, những chi tiết này hai người bọn em cũng chả nghĩ nhiều như vậy, bán quán nếu như biết diễn kịch như vậy trước mặt cảnh sát, vậy những kẻ tội phạm thế giới này đều quá lợi hại, sau này chúng ta còn phá án được thế nào chứ?”

      Tiểu Lý cũng : “Đúng vậy, bán quán bình thường sao có thể thông minh được như vậy, nếu như ta giết người, cho dù ta muốn che giấu, chắc chắn ta nóng lòng muốn để cho chúng ta nhìn thấy vết thương ở đùi của ta, nóng lòng muốn ra việc xảy ra vào tối hôm kia để chúng ta từ bỏ nghi ngờ đối với ta, chứ làm ngược lại như vậy.”

      Tiểu Tống tiếp lời: “Tôi nghe thầy Cổ , tại trường lúc đó có rất nhiều tờ 100 tệ được gấp thành hình trái tim, rải xung quanh nơi xảy ra vụ án để cho mọi người nhặt, rất có khả năng là để phá hoại trường, dự tính chắc cũng phải mấy vạn tệ. bán quán làm gì nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy, lại còn nghĩ ra được cách thức khôn khéo thế để phá hoại trường chứ. Hơn nữa, hung thủ sau khi giết chết Từ Thiêm Đinh còn cứa rất nhiều vết tròn lên người ta, vạch ra những đường máu chi chít, loại hành động này trẻ thể nào làm nổi.”

      Lâm Kỳ mím môi, : “Cũng phải, đổi sang góc độ khác thấy mối hiềm nghi đối với Chu Tuệ Như đúng là đủ, nhưng bây giờ điều chúng ta biết được, ta là người cuối cùng xảy ra giằng co với Từ Thiêm Đinh. Còn Từ

      Thiêm Đinh mua nhiều bia như vậy, phải là hẹn người khác mà là muốn tìm Chu Tuệ Như uống cùng, để mượn cớ hơi men mà nảy sinh mối quan hệ. Ít ra, Từ Thiêm Đinh tối đó mình xuất bên sông, rồi lại mua túi bia lon, hai hành động này đều là vì Chu Tuệ Như, chứ phải vì người khác. lon bia có dấu vết bị lau dấu vân tay , ràng dấu vân tay có liên quan đến hung thủ, vậy sau khi Chu Tuệ Như rời khỏi đó, là ai giết Từ Thiêm Đinh, đồng thời còn chạm vào lon bia chứ? Điều này vô cùng kì lạ.”

      Tiểu Tống : “Chẳng phải là còn tìm thấy lon bia, đó ngoài dấu vân tay của Từ Thiêm Đinh, còn có dấu vân tay của người nữa sao?

      Cầm dấu vân tay này đem so với dấu vân tay của Chu Tuệ Như, chẳng phải như vậy biết được có liên quan tới ta hay sao?”

      Lâm Kỳ : “ vội, đối chiếu là điều chắc chắn phải làm, nhưng bây giờ vẫn chưa có cách nào khẳng định dấu vân tay để lại chắc chắn là của hung thủ, có thể là của người bán hàng trong siêu thị, có thể là nhân viên vận chuyển hàng. Nếu như bây giờ đối chiếu mà phát phải, dễ dàng ảnh hưởng tới phán đoán của chúng ta đối với nghi phạm tiềm . phương diện chủ quan, tạm thời phủ định khả năng Chu Tuệ Như dính líu đến vụ án. Tiếp theo tôi tìm gặp Chu Tuệ Như chuyến, tôi muốn xem biểu của ta.

      Các cậu hãy lấy đoạn băng video của máy quay camera về đây, tôi muốn xem trạng thái của Chu Tuệ Như tối hôm đó lúc xuất ở trong máy quay.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :