1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 14

      Dịch giả: Hương Ly

      “Cứu vãn bằng cách nào ạ?” Quách Vũ vội hỏi.

      “Ừm,” Lạc Vấn do dự lát rồi vẫn cứ , “Ví dụ, xử lí chút trường để chứng minh cái chết của người này liên quan gì đến hai cháu cả, các cháu vẫn có thể tiếp tục sống cuộc sống của các cháu.”

      “Việc này có thể được sao?” Trong khoảnh khắc tất cả mọi cảm xúc ở trong lòng Quách Vũ, sợ hãi, do dự, mơ hồ đều trộn lẫn vào nhau. Cậu nhớ đến bố mẹ ở nông thôn, và cả em tàn tật, nếu như cậu vào tù, cả nhà những có nguồn thu nhập nào cả, sau khi ra khỏi tù, cậu cũng hoàn toàn thể nào đảm nhận được công việc lập trình viên, đến lúc đó làm thế nào có thể kiếm tiền được đây? Chả lẽ về quê làm ruộng sao? Huống hồ, cậu xem tin tức cũng biết, xảy ra chuyện như thế này, bồi thường dân đối với cậu cũng là con số trời, con số trời mà cả đời này cậu cũng đền được hết. Nếu như... nếu như có thể phải chịu trách nhiệm... cậu thực hi vọng thời gian mấy phút này có thể quay ngược trở lại.

      Chu Tuệ Như mở to mắt: “Ý chú là, chúng cháu có thể bỏ chạy và chúng cháu có thể chạy trốn sao ạ?”

      Lạc Vấn lắc đầu: “ phải chạy trốn, mà là xử lí tất cả những nhân tố trường có liên quan tới hai cháu, và người biết được hai cháu giết người chỉ có chính hai cháu và ta, nếu như ba người đều ra cảnh sát điều tra ra được.”

      Quách Vũ còn cân nhắc, biết nên như thế nào: “Nếu như cuối cùng cảnh sát vẫn cứ điều tra ra được, vậy chúng cháu vốn là ngộ sát, chẳng phải biến thành cố ý giết người sao? Đến lúc đó có muốn gì cũng ràng được nữa.”

      Lạc Vấn gật đầu : “Đúng vậy, quả thực là như thế, nhưng cuối cùng khả năng duy nhất cảnh sát điều tra ra được, hai cháu giết người là tự hai cháu cho cảnh sát biết.”

      Ông nhìn hai bạn trẻ lát, cả hai người đều hết sức chăm chú dõi theo ông, ông tiếp: “Chỉ cần hai cháu giữ bí mật, vậy vụ án này cảnh sát vĩnh viễn thể nào điều tra ra được.”

      Quách Vũ ấp úng: “Chú... sao chú có thể khẳng định như vậy được?”

      Lạc Vấn vẻ nghiêm túc: “Bởi vì ta từng là bác sĩ pháp y, ta hiểu rất về cách thức điều tra của cảnh sát, ta có khả năng thay đổi trường của vụ án.”

      Quách Vũ và Chu Tuệ Như đều nhìn nhau, cả hai người đều thể đưa ra quyết định được. Trong lòng Quách Vũ nghĩ, nếu như tự thú ít nhất cũng phải ngồi bảy, tám năm, còn cả số tiền bồi thường dân khổng lồ, cả đời này cũng nhìn thấy được niềm hi vọng nào trong cuộc sống. Có tồi tệ hơn nữa còn có thể như thế nào, hay là cứ thử xem sao. Nhưng trong lòng cậu lại có câu hỏi, ông chú lạ mặt này chỉ với mình có mấy câu mà thôi, tại sao lại phải giúp bọn mình chú, bèn hỏi: “Tại sao chú lại muốn giúp bọn cháu?”

      Lạc Vấn bình thản trả lời: “Ta cảm thấy các cháu đáng gặp phải loại tai ương này.” Ông lại nhìn Chu Tuệ Như, “Cảm ơn cháu tặng ta con chó .”

      Trong khi Quách Vũ vẫn do dự vẫn dám quyết định, Chu Tuệ Như đột nhiên ngẩng đầu : “Hãy cho chúng cháu biết tiếp theo đây cần phải làm thế nào?”

      Lạc Vấn vẻ nghiêm nghị: “Trước khi các cháu đưa ra quyết định, ta muốn các cháu hãy suy nghĩ vấn đề, nếu như sau này cảnh sát tìm đến, các cháu có dám dối hay ?”

      dối cảnh sát ư?” Quách Vũ lắp bắp lặp lại lời ông , cậu chưa bao giờ tiếp xúc với cảnh sát, trong khái niệm của cậu, cảnh sát là người minh, hiểu biết như thần, dối với cảnh sát chắc chắn bị lật tẩy.

      Chu Tuệ Như lại hề do dự, hỏi thẳng luôn: “Cần phải dối như thế nào ạ?”

      Lạc Vấn : “ dối như thế nào là suy xét phương diện kĩ thuật, ta bố trí của mình, vấn đề then chốt chính là các cháu có dám dối hay , nếu như dám, hoặc là cảm thấy bản thân mình đến lúc đó sợ hãi, hãy quên những lời vừa rồi của chúng ta, hãy tự thú , bởi vì ta muốn làm việc vô tác dụng, như vậy kết quả duy nhất chính là cả hai cháu bị xử tội nặng hơn, ta cũng bị liên lụy, cả ba người chúng ta đều bị xử tội.”

      Cả hai người trầm mặc giây lát, Chu Tuệ Như kiên định nhìn thẳng vào Lạc Vấn: “Cháu dám!” Rồi nhìn sang Quách Vũ.

      Quách Vũ cắn răng, : “Cháu cũng dám.”

      “Quyết định rồi chứ?”

      “Quyết định rồi ạ.” Cả hai người dị khẩu đồng thanh trả lời. Nếu như bây giờ tự thú, cả cuộc đời của hai người cũng coi như là bị hủy hoại luôn, nếu như mạo hiểm lần, chừng còn có cơ hội xoay chuyển. Có tồi tệ hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là ngồi thêm mấy năm tù. Cuộc đời con người cũng chỉ sống lần, mới trẻ tuổi như vậy mà bị đóng sập cánh cửa tương lai lại, vậy cuộc đời con người còn có ý nghĩa gì nữa đây. Cả hai người thanh niên đều muốn cuộc đời mình bị viết lên dấu chấm.

      “Được!” Lạc Vấn nhìn đồng hồ đeo tay, “Cuộc chuyện của chúng ta tốn gần bốn phút đồng hồ rồi, may mà trong bốn phút này có ai qua đây. Tiếp theo đây lập tức phải ra tay, ta cần các cháu hoàn toàn nghe theo lời chỉ huy của ta.”

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 15

      Dịch giả: Hương Ly

      Lạc Vấn hỏi tên của hai người, lấy từ trong túi xách ra đôi găng tay cao su màu đen, đeo vào tay mình, rồi : “Ta kéo thi thể vào trong đám cây cối, tránh để bị người ta phát ra cái xác quá sớm.”

      Quách Vũ vội hỏi: “Cháu khiêng cùng chú nhé?”

      , nếu cùng khiêng xảy ra chuyện đấy.” Ông giải thích, “Bởi vì ở vị trí thi thể tử vong, dưới đất có rất nhiều máu, cho nên thể nào thay đổi được vị trí xảy ra vụ án. Nếu như cả hai người cùng khiêng vào trong bụi cây từ nơi xảy ra vụ án đến bụi cây, có dấu vết kéo lê, cảnh sát phát ra là có hai người khiêng thi thể nạn nhân, có lí do để phán đoán vụ án này có kẻ đồng mưu. Nhưng nếu chỉ mình ta kéo đến đó, cố ý để lại dấu vết kéo lê thi thể, có thể tránh được điều này.”

      Quách Vũ và Chu Tuệ Như liên tục gật đầu, lúc này đây, trong lòng Quách Vũ mới dần tin tưởng người này “chuyên nghiệp” hơn bọn họ.

      Lạc Vấn lại : “Quách Vũ, cậu hãy tìm cục đá, đào xới phần cỏ bị dính máu lên, đừng để người ta vừa nhìn nhận ra ngay ở đây có quá nhiều máu.”

      “Vì sao phải làm như vậy? Cuối cùng cảnh sát vẫn cứ phát ra vết máu ở đây chứ?” Quách Vũ hỏi đầy băn khoăn.

      “Nếu các cháu biết quá nhiều chi tiết, sau này khi đối diện với lời thẩm vấn của cảnh sát, có khả năng tiết lộ ra những tin mà lẽ ra các cháu được biết, cho nên, ta định cho các cháu đâu.”

      Chu Tuệ Như : “Vậy bây giờ cháu làm gì ạ?”

      Lạc Vấn : “Tay cháu dính khá nhiều máu, đừng động vào bất cứ thứ gì.

      Cháu hãy đến bên sông rửa cho sạch trước .”

      “Vậy áo cháu mặc làm thế nào ạ?” chiếc áo sơ mi màu tím của Chu Tuệ Như cũng có khá nhiều máu, cho dù buổi tối nhìn được lắm, nhưng nếu nhìn ở cự li gần cũng rất .

      phải cuống, lát nữa ta có cách. Nhanh lên, hai đứa các cháu cần phải tranh thủ thời gian.”

      Lạc Vấn chuẩn bị kéo thi thể về phía bụi cây, Quách Vũ hỏi đầy quan tâm: “Chú... chú trực tiếp kéo vào như vậy, để lại dấu chân của chú phải?”

      Lạc Vấn vừa kéo vừa trả lời: “Cháu cần phải lo đâu, ta có cách xử lí đặc biệt.”

      Thời gian trôi trong trạng thái vô cùng gấp rút, Lạc Vấn vẫn kiểm tra thi thể ở trong bụi cây, Chu Tuệ Như rửa tay xong chạy lại, : “Cháu rửa tay xong rồi.”

      Lạc Vấn tìm được chiếc di động trong túi thi thể, cúi đầu chăm chú xem xét, lên tiếng: “Ta nhớ ở phía mép bãi cỏ có hộp đồ ăn sẵn, là cháu đưa đến phải ? Cháu hãy cầm hộp đồ ăn đến đây, cả túi bia và lon bia rỗng đất. Khi cháu đến bên ngoài bãi cỏ cần phải thận trọng, nếu như ở đường có ai qua, đừng đến đó vội, đợi người ta qua rồi hãy đến lấy.”

      Chu Tuệ Như vội vàng làm theo lời dặn dò. Sau khi cầm lấy hộp đồ ăn chưa được động tới, bèn xách túi bia, rồi lấy lon bia rỗng cho luôn vào trong túi nilon, chạy đến đó. Kết quả là bởi vì khoảng cách từ đó đến chỗ bụi cây quá xa, đèn đường vốn chiếu tới được, gần như đen sì, nên bị ngã. Toàn bộ số lon bia trong túi đều bị đổ ra, Chu Tuệ Như vội vàng giơ tay ra nhặt.

      Lạc Vấn : “Đừng nhặt!”

      Chu Tuệ Như vội vàng dừng lại, nhưng kịp nữa, tay chạm vào mấy lon bia liền.

      Lạc Vấn : “Cũng sao. Những lon bia cháu động vào, để lại dấu vân tay, đợi lát nữa ta lau sạch, cháu cần lo lắng.”

      “Cháu nhớ chạm vào những lon nào.”

      “Ta xử lí hết lượt.”

      Nhưng có lon bia lăn vào phía sau thân cây.

      Đúng lúc đó, Quách Vũ : “Để cháu giải quyết cho.”

      Lạc Vấn ngừng xem di động, đứng lên, bước nhanh ra khỏi bụi cây, nhìn xuống dưới đất, về cơ bản tạm ổn, : “Đưa cho ta xử lí con dao gọt hoa quả đó.”

      Chu Tuệ Như đưa con dao cho ông.

      Lạc Vấn lại : “Từ lúc xảy ra cố đến giờ, chắc cũng gần mười phút rồi, thời gian của các cháu rất hạn chế, bắt buộc phải gấp rút, số thông tin cần cung cấp cho các cháu tạm thời giải thích nữa. Các cháu đến đây bằng con đường nào? Là con đường phía trước quán mì à?”

      “Vâng ạ.” Cả hai người đều gật đầu xác nhận.

      “Ở giữa đoạn đường này, chỗ ngã tư có máy camera giám sát, ta phạm vi cụ thể của camera, nhưng cần phải chuẩn bị tình huống xấu nhất, camera quay được hình ảnh khi các cháu đến đây. Lúc về, nếu các cháu cố tình né tránh máy camera, ngược lại càng có vẻ khả nghi. Thế nên, các cháu vẫn cứ tuyến đường như bình thường hơn. áo của Chu Tuệ Như có vết máu, mặc dù buổi tối đứng ở xa nhận ra, nhưng vẫn bắt buộc cần phải đề phòng những người qua đường nhìn thấy. Cho nên, Quách Vũ, cậu cùng Chu Tuệ Như trở về, như vậy còn nhìn thấy vết máu ở ngực bé nữa. Lí do cậu cõng con bé là chân bé bị thương. Để đề phòng cảnh sát điều tra, bắt buộc phải làm giống như . Chu Tuệ Như, bây giờ ta cần phải làm chân cháu bị thương, cháu hãy chuẩn bị tinh thần nhé.”

      “A, bắt buộc phải làm như vậy sao ạ?” Nét mặt Quách Vũ tỏ ra xót xa.

      Chu Tuệ Như ngược lại, sau khi khẽ nhíu mày, liền gật đầu, vẻ kiên cường: “ sao ạ, cháu chịu được.”

      “Được, đắc tội với cháu rồi.” Lạc Vấn quyết đoán nhặt hòn đá lên, cứa thẳng vào đầu gối . Ngay lập tức, da bị cứa rách, máu nhanh chóng ứa ra.

      Tiếp đến, ông lại cầm hòn đá gõ mạnh vào cổ chân Chu Tuệ Như. Chu Tuệ Như rên lên tiếng, nhưng liền kiên cường cố gắng chịu đựng cơn đau.

      Lạc Vấn đưa cho Quách Vũ hòn đá mảnh cứa rách da đó, : “Khi các cháu đến phía bên ngoài bãi cỏ, tìm chỗ nào dễ bị ngã, găm hòn đá xuống đất chỗ hơi dốc, bất luận là ai hỏi, đều là ngã ở chỗ đó. Bây giờ, Quách Vũ cậu hãy cõng Chu Tuệ Như, theo đúng con đường ban đầu để trở về. Phải rồi, Chu Tuệ Như, khi về đến nhà, cháu phải tránh trai cháu, trước tiên hãy thay quần áo, đừng để cháu biết được việc này. là để tránh cho cậu ấy lo lắng, hai là có thêm người biết thêm phần nguy hiểm. Cháu có cách nào thực được việc này ?”

      Chu Tuệ Như : “Dạ được, cháu gọi điện cho cháu trước, là cháu bị ngã, về quán nữa, mà về thẳng nhà để thay đồ.”

      “Ừ, như vậy là tốt nhất. Sau khi về nhà, Quách Vũ, cậu hãy đến cửa hàng tiện lợi ở trước cổng tiểu khu, mua cho bé bông băng thuốc bôi rửa vết thương cơ bản. Hãy nhớ, nhất định phải đến cửa hàng tiện lợi đó, tốt nhất là thêm vài câu, để cho nhân viên bán hàng có ấn tượng về cậu.”

      Quách Vũ thấp thỏm : “Như vậy... như vậy là xong rồi ạ?”

      “Đương nhiên là chưa xong, ta còn cần phải xử lí thêm, các cháu cứ về trước . Hai đứa các cháu đều sống trong tiểu khu chứ?”

      “Vâng.” Hai người dị khẩu đồng thanh trả lời.

      Lạc Vấn : “Các cháu sống ở tòa số mấy đơn nguyên mấy, cho ta biết, đúng 2 giờ đêm nay, ta lái xe đến đón các cháu đến nhà ta. Ta cho các cháu biết cần phải ứng phó với cuộc điều tra sau này như thế nào. Các cháu xuống dưới lầu được làm kinh động bất cứ ai, có làm được ?”

      Cả hai người đều cho Lạc Vấn biết địa chỉ của mình, trong lòng mặc dù vẫn còn ít nhiều nghi ngại, nhưng nhìn thấy ánh mắt khiến người ta tin tưởng và tự tin thoáng ra giữa đôi lông mày của ông chú trung niên này, bọn họ cũng yên tâm hơn nhiều.

      Mong rằng tất cả mọi việc có thể được như lời chú ấy .

      Sau khi hai người rời khỏi đó, Lạc Vấn mím môi, về việc xử lí trường, ông vô cùng tự tin, điều duy nhất ông lo lắng là hai người đó quá non nớt trong lúc đối diện với cuộc điều tra sau này của cảnh sát, lộ ra sơ hở. Nếu như vậy chính bản thân ông cũng bị liên lụy. Cái kế hoạch mà mình thực mấy năm qua cũng bị phá sản.

      Giúp đỡ đôi bạn trẻ xa lạ này, có phải là quá nhiều chuyện?

      Trong lòng Lạc Vấn cũng cảm thấy nỗi u uất vô cớ, có thể là cảm thấy cảnh ngộ mà họ gặp phải thực ra là lỗi của mình? Có thể là vì chính bản thân mình phạm tội quá nhiều cho nên muốn làm việc tốt nhỉ? Nhưng cái gọi là việc tốt này, cũng là kiểu phạm tội.

      Được rồi, dù sao cũng giúp rồi, giúp cho đến cùng thôi, để cho đôi bạn trẻ đó có được tương lai hoàn toàn mới.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 16

      Dịch giả: Hương Ly

      2 giờ đêm, Lạc Vấn lái chiếc xe Audi của ông lần lượt đón Quách Vũ và Chu Tuệ Như rời khỏi khu dân cư của họ, tránh qua máy quay camera giám sát, về khu dân cư của ông.

      “Chiếc Audi Q7 phải hơn trăm vạn tệ phải,” Quách Vũ sau khi ngồi vào xe liền nhìn ngó xung quanh.

      “Ừm.” Lạc Vấn đáp lời.

      “Đây... đây là xe của chú à?” Quách Vũ rất kinh ngạc, ông chú giúp đỡ bọn họ ngờ lại giàu có như vậy.

      “Ừm.”

      “Giàu quá!” Quách Vũ cúi đầu đầy mặc cảm.

      Lạc Vấn cười buồn rầu, gì cả.

      Từ trước tới nay ông luôn là người coi vật chất, ông hề coi trọng là mình xe gì và ở căn hộ như thế nào. Trước đây khi ông vẫn còn là bác sĩ pháp y, do ông có địa vị cấp bậc kĩ thuật cao, thuộc về nhân tài mang tính kỹ thuật, thu nhập cao hơn những người cảnh sát bình thường rất nhiều. Hơn nữa, ông còn có cả thu nhập đặc biệt của Sở Công an tỉnh và Bộ Công an, nhưng ông vẫn luôn sống rất giản dị, chưa bao giờ nghĩ xem nên tiêu tiền như thế nào.

      Theo như cấp bậc của ông, đơn vị có thể điều cho ông chiếc xe cao cấp, nhưng ông từ chối bởi vì ông biết lái xe. Lãnh đạo đơn vị còn mời riêng cho ông tài xế nhưng ông cũng từ chối, bởi vì ông muốn phô trương. Cho đến ba năm trước, sau khi từ chức, ông mới đặc biệt học lái xe và mua chiếc xe này.

      Chiếc xe nhanh chóng tiến vào tiểu khu dân cư cao cấp nổi tiếng trong vùng, sau khi xe dừng đỗ ở bãi đỗ xe, Lạc Vấn : “Sau khi xuống xe, các cháu hãy theo ta, bắt buộc theo phía sau ta. Bởi vì trong bãi gửi xe ở tầng hầm này có mấy chiếc máy quay camera giám sát, ta biết từng vị trí của chiếc máy camera, ta dẫn các cháu vòng qua máy quay. Lát nữa ta cầu thang máy, các cháu đừng cầu thang máy, các cháu hãy cầu thang bộ, tương tự trong cầu thang máy cũng có máy quay camera chính là để cho máy quay quay được đến các cháu. Cho dù cuối cùng khả năng cảnh sát có điều tra ra máy quay camera ở đây là rất thấp, nhưng ngộ nhỡ xuất trường hợp này, điều tra ra được ba người chúng ta nửa đêm cùng với nhau có cách nào giải thích được. Cho nên, nhằm mục đích thận trọng, vẫn phải bỏ chút công sức.

      “Sao chú lại nắm được máy quay ở những vị trí nào vậy?” Quách Vũ hỏi, cậu nhớ đến lúc trước Lạc Vấn con đường ở cửa quán mì, ở ngã tư chỉ có duy nhất máy camera, dặn cậu nhất định phải cõng Chu Tuệ Như qua đó.

      Lạc Vấn mỉm cười: “Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp thôi.”

      Quách Vũ và Chu Tuệ Như càng lúc càng cảm thấy con người trước mặt đây thâm sâu bí hiểm, thể nào đo được, những việc mà ông nghĩ tới họ chưa từng nghĩ tới bao giờ, bèn nghi hoặc thêm gì nữa, hoàn toàn làm theo chỉ dẫn của Lạc Vấn.

      Quách Vũ và Chu Tuệ Như cầu thang bộ lên đến tầng 7, Lạc Vấn cầu thang máy lên trước mở sẵn cửa, giơ tay ra hiệu cho hai bạn trẻ bước vào.

      Căn phòng rất rộng, ràng là phải bỏ ra rất nhiều tiền, nhưng trang trí lại đơn giản đến mức quá đỗi đơn sơ. Nền nhà được lát gạch màu trắng giá rẻ vẫn thường thấy, tường quét vôi trắng loại đơn giản nhất, hề dán giấy dán tường, ngay cả những bức tường phong cảnh bình thường hay những bức tranh treo tường đều có. Dưới đất, đường dây mạng, đường dây cáp tivi bừa bãi sàn, ghế sofa và các đồ gia dụng cũng đều là những sản phẩm, rất thông thường, rèm cửa sổ cũng là loại rèm cửa che nắng đơn điệu thường thấy ở văn phòng làm việc. Cửa phòng ngủ mở ra, bên trong chỉ có chiếc giường và hai tủ kê đầu giường, ngay cả ti vi cũng có, giường chỉ có cái chăn, trong phòng khách lại có tivi và máy vi tính.

      Quách Vũ nhìn lượt, hỏi vẻ hiếu kì: “Căn nhà này chú mới mua phải ?”

      “Cũng được coi là như vậy, cũng mua mấy năm rồi.”

      “Thế ... thế sao lại sửa chữa chút ạ?”

      Lạc Vấn vẻ ngượng ngùng: “Đây chẳng phải là sửa chữa rồi sao?”

      “Việc này...” Hai người đều biết gì, cách sửa chữa này chỉ gần giống căn phòng họ thuê, thậm chí còn kém cả căn phòng trọ họ thuê.

      Lạc Vấn gãi đầu cười : “Ta hiểu lắm về những thứ này, dù sao cũng chỉ có mỗi mình ta ở, có thể ở được là được rồi.”

      Chu Tuệ Như nhìn căn phòng lượt, nhanh chóng thấy món đồ trang trí duy nhất ở tường, chính là chiếc khung ảnh thông thường, bên trong đó là bức ảnh , là bức ảnh chụp gia đình ba người, người đàn ông trong đó chính là gương mặt của ông chú này lúc trẻ hơn tầm mười tuổi.

      Chu Tuệ Như chỉ về phía tấm ảnh : “Đây... đây là vợ và con chú phải ? Sao họ lại ở nhà?”

      vừa hỏi xong cảm thấy hối hận, nhìn vào chiếc giường ở trong phòng ngủ chỉ có cái chăn, những phòng khác đều để trống, chứng tỏ vợ và con chú ấy đều ở trong căn phòng này, cũng có thể là li hôn rồi, hỏi như vậy có phần như dò hỏi chuyện riêng tư của người khác.

      Nghe đến vợ và con , ánh mắt Lạc Vấn tối sầm xuống, : “Vợ và con ta nhiều năm trước mất tích, đến bây giờ cũng vẫn chưa tìm thấy.”

      Ông quay người thở dài, tiếp đó liền : “ đến những điều này nữa, ta rót nước cho các cháu, đợi lát nữa có việc quan trọng cần phải .”

      Ông vào bếp, tiếp đó liền nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng thất sắc của ông:

      “Ôi ôi!”

      Quách Vũ và Chu Tuệ Như đều vô cùng kinh ngạc, vội chạy đến xem.

      Lạc Vấn, khuôn mặt khổ sở nhìn xuống dưới sàn: “Con... con chó này sao lại vệ sinh bừa bãi thế?”

      Con chó đó lúc này co rúm vào góc, căng thẳng nhìn ba người, ở dưới nền nhà khắp nơi mỗi chỗ bãi nước tiểu.

      Lạc Vấn đứng chỗ biết phải làm thế nào, như thể ông chỉ biết xử lí trường phạm tội, ông hoàn vàn bó tay bất lực trước “ trường phạm tội” của động vật.

      Quách Vũ và Chu Tuệ Như đều bật cười. Chu Tuệ Như lập tức tìm được khăn giấy rồi dọn dẹp, Quách Vũ chút về tính cách của con chó và cả cách để huấn luyện cho chó có thể đại tiểu tiện đúng nơi quy định. Lạc Vấn luôn miệng cảm ơn, dưới giúp đỡ của hai bạn trẻ, công việc được hoàn tất, mới coi là hồi phục lại Lạc Vấn của thường ngày, ông dẫn hai bạn trẻ ra phòng khách ngồi rồi bắt đầu chủ đề cuộc chuyện đêm nay.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 17

      Dịch giả: Hương Ly

      Lạc Vấn nhìn Chu Tuệ Như trước, : “Con dao gọt hoa quả đó lấy từ đâu vậy?”

      “Trong... trong cửa hàng ạ.” Sau khi tư duy của quay trở lại việc của tối ngày hôm nay, Chu Tuệ Như khó tránh khỏi hoảng sợ, bất an.

      Lạc Vấn rất bình tĩnh: “Ta thấy con dao này hình như rất mới, mua từ khi nào, có nhớ ?”

      Chu Tuệ Như suy ngẫm lát: “Chắc là hơn tháng trước, trai cháu mua trong siêu thị mini ở đối diện cửa hàng.”

      “Tất cả mua mấy con?”

      “Chỉ mỗi con này thôi, mua về để gọt hoa quả, nhưng rất ít dùng.”

      “Con dao này thông thường để ở bên ngoài hay bên trong?”

      “Để ở trong ngăn kéo.”

      cháu có hay dùng con dao này ?”

      “Cũng rất ít dùng.”

      “Tối nay cháu đem con dao , cậu ấy có biết ?”

      ấy chắc là nhìn thấy.”

      “Vậy cậu ấy có biết con dao này đặt ở trong ngăn kéo ?”

      “Biết, nhưng cháu nghĩ ấy cũng để ý đến những tiểu tiết này.”

      “Ồ.” Lạc Vấn gật đầu, bèn hỏi thêm về chuyện con dao gọt hoa quả nữa. Tiếp đó, ông lại bảo hai người bọn họ kể tỉ mỉ về chuyện xảy ra trong tối ngày hôm nay lượt, suy ngẫm giây lát, : “Lúc đó tên lưu manh đến quán mình bảo cháu đưa đồ ăn đến bên sông à?”

      “Đúng vậy.” Chu Tuệ Như gật đầu.

      “Tình hình dường như có vẻ thuận lợi hơn chút so với dự tính ban đầu của ta, theo như tình hình này người biết được việc tên lưu manh đó cầu cháu đưa đồ ăn đến, ngoài ba chúng ta còn trai cháu.” Ông mím môi, rồi tiếp: “Nhưng thể cầu mong may mắn. Quách Vũ, lúc trước cậu cậu nhìn thấy tên đó và mấy tên khác cùng ăn đêm với nhau à?”

      “Đúng vậy.”

      “Vậy cũng có khả năng thực tế khi nó và mấy đứa bạn cùng ăn đêm từng lát nữa đến tìm cháu. Nếu tình huống như vậy, khi mà cảnh sát hỏi đến cháu đêm qua chưa gặp người này, rất dễ gây cho cảnh sát nghi ngờ và bị lật tẩy. Cho nên, nếu như cảnh sát hỏi đến cháu cứ hoàn toàn đúng như thực.”

      hoàn toàn đúng như thực ư?” Chu Tuệ Như hơi há miệng.

      “Đúng rồi, nếu như cảnh sát đến điều tra hai đứa bọn cháu, tất cả mọi việc đều đúng , điều duy nhất cần dối là khoảng thời gian giết người.

      Quách Vũ, cậu thích con bé chứ?” Lạc Vấn nhìn Quách Vũ.

      Quách Vũ đỏ mặt, cúi đầu, tiếng nào. Trước buổi tối hôm nay, cậu chưa bao giờ biểu lộ với Chu Tuệ Như là cậu có thiện cảm, đến bây giờ ông chú này lại hỏi thẳng như vậy.

      Lạc Vấn mỉm cười, : “Đúng rồi, chính là trạng thái này, nếu như cảnh sát hỏi, tốt nhất cậu hãy giữ trạng thái này, trong lòng thích nhưng lại ngượng ngùng, dám ra.”

      Chu Tuệ Như cố kìm nén để khỏi bật cười.

      Lạc Vấn rất nghiêm túc: “Nếu như cậu trực tiếp thừa nhận phù hợp với tính cách của cậu, những người cảnh sát có kinh nghiệm thông qua điều tra những người xung quanh cậu, tìm hiểu tính cách và thói quen của cậu.

      Nếu cậu biểu ra bình thường gây nên nghi ngờ, cho nên hai đứa bọn cháu, tất cả những lời bao gồm lời dối đều phải giữ được trạng thái lúc bình thường, được cố gắng thêm mắm thêm muối.”

      Cả hai người đều gật đầu.

      Lạc Vấn tiếp: “Ta lại lượt toàn bộ quá trình việc xảy ra, sau dó ta cho các cháu toàn bộ những chi tiết bao gồm những câu hỏi mà cảnh sát có thể hỏi tới, hướng dẫn các cháu cần trả lời như thế nào, chỉ nội dung mà còn cả ngữ khí khi trả lời. Tất cả những điều này đều rất quan trọng, mặc dù vụn vặt nhưng đều vô cùng quan trọng, bắt buộc phải như vậy. Ta nhận ra các cháu đều là người có đầu óc linh hoạt, phải là những người đầu óc chậm chạp, trăm nghìn lần cũng vẫn hiểu.”

      Hai người đều bật cười. Chu Tuệ Như chợt nghĩ trai có lẽ được coi là kiểu người có dạy vĩnh viễn hiểu được trong cách của ông chú này phải.

      Lạc Vấn : “Hơn 10 giờ tối nay, tên lưu manh đó đến cửa hàng mì của cháu, cầu cháu đưa suất ăn đến bên sông. Cháu mặc dù muốn nhưng vì muốn gặp phiền toái cho nên vẫn phải . Lúc đó Quách Vũ ăn mì, do trong lòng cậu thương thầm cháu, nghe thấy lời tên lưu manh nên trong lòng lo lắng cháu xảy ra chuyện, cho nên sau khi cháu rời khỏi đó, cậu suy nghĩ lát rồi quyết định theo xem thế nào. Sau khi cháu đưa đồ ăn đến bên sông, tên lưu manh muốn sàm sỡ cháu, cháu gắng giằng chạy thoát, kết quả là bị ngã cái, lúc đó Quách Vũ tới, tên lưu manh thấy có người bước tới liền chạy quay trở lại bên sông. Chân của cháu bị rách da, lại còn bị trẹo chân nữa, rất đau, thử hồi lâu phát ra thể nào bộ được, Quách Vũ phải cõng cháu trở về. Sau khi trở về bèn đến cửa hàng tiện lợi để mua bông băng và thuốc. Cả quá trình việc chính là như vậy.”

      “Như thế là xong rồi sao?” Quách Vũ ràng cảm thấy hơi bất ngờ.

      “Đây chỉ là tình hình chính. Cụ thể chi tiết và cách trả lời tất cả những câu hỏi có khả năng xảy ra, lát nữa ta dạy các cháu.” Lạc Vấn vỗ đầu, : “Phải rồi, xém chút nữa quên mất việc.”

      Ông đeo đôi găng tay cao su, quay người kéo khóa túi xách, lôi từ trong đó ra hai tập tiền 100 tệ, rồi lại lấy ra hai đôi găng tay cao su mới tinh, nhìn hai người Quách Vũ và Chu Tuệ Như vô cùng ngạc nhiên, : “Ở đây có tất cả là 2 vạn 5000 tệ, các cháu hãy giúp đỡ, đeo găng tay vào, gấp từng tờ tiền thành hình trái tim. Ta biết gấp nhưng ta nghĩ các cháu đều biết. Đây là khâu vô cùng quan trọng, các cháu cần biết việc này là để làm gì, chỉ cần làm theo là được rồi. Đeo găng tay là để ở tiền lưu lại dấu vân tay của các cháu. tờ tiền có rất nhiều dấu vân tay của nhiều người, nhưng để lưu lại bất cứ tì vết gì, dấu vân tay cũng được để lại mới là an toàn nhất.”

      Cả hai bọn họ đều nhìn nhau, vốn hiểu được dụng ý của Lạc Vấn.

      Lạc Vấn giải thích: “Đây là cách thức giải quyết trường vụ án, nhưng ta định cho các cháu biết lí do. Nếu như các cháu biết quá nhiều lí do, lộ ra những thông tin mà các cháu nên biết, như vậy vô cùng nguy hiểm. Hai đứa các cháu chỉ cần biết những lời dối ta với các cháu và cách trả lời tất cả những câu trả lời có liên quan, các cháu cần phải dò hỏi tình hình vụ án, đặc biệt là ngày mai sau khi thi thể bị người ta phát ra, ở xung quanh đây chắc chắn là có rất nhiều người bàn tán. Các cháu chỉ cần ghi nhớ phiên bản câu chuyện trong hang cùng ngõ hẻm mọi người bàn luận, chứ cần nhớ đến việc.”

      Ông giải thích thêm: “Phàm là bất cứ vụ án nào, cảnh sát đều phải điều tra ra chân tướng thực, cũng chỉ nhằm vào ba yếu tố. Nhân chứng, vật chứng và khẩu cung. Cái gọi là phạm tội hoàn mĩ, trong những tình huống thông thường thuộc về nhân chứng, vật chứng, khẩu cung của nghi phạm.

      Việc xảy ra ngày hôm nay nhân chứng chỉ có ta, chỉ cần ta , có người thứ hai làm chứng. Vật chứng, ta tiêu hủy hoàn toàn rồi, chỉ còn lại hạng mục gấp hình trái tim tiền thôi. Cho nên, nguy hiểm lớn nhất vẫn tồn tại ở khẩu cung.

      Nếu như vào ngày nào đó, cảnh sát đến và hỏi các cháu, người cảnh sát có kinh nghiệm hỏi rất nhiều câu hỏi vặn vẹo, để rồi tổng hợp hết tất cả những câu của hai đứa các cháu lại, xem xem có điểm nào mâu thuẫn hay . Trong những lần phạm tội có đồng bọn, thông thường những lời khẩu cung ngụy tạo rất dễ bị cảnh sát phát ra được.

      Sắc mặt Quách Vũ và Chu Tuệ Như đều thay đổi, tỏ ra vô cùng căng thẳng.

      Lạc Vấn cười: “Chúng ta có thể suy ngẫm thêm chút tại sao lời khẩu cung ngụy tạo lại rất dễ bị cảnh sát phát , tìm ra nguyên nhân để ngăn chặn, chẳng phải là ổn sao? Trong trường hợp, lời khẩu cung của từng người bọn cháu có sơ hở trong logic, ví dụ khi hai người hồi tưởng lại trình tự trước sau của việc, thứ tự giống nhau. Điều này khi ta cho các cháu khẩu cung tồn tại rồi, chỉ cần các cháu miêu tả tình hình thực tế giống như thực lời khẩu cung trong khoảng thời gian đó hoàn toàn lại giống như những gì ta cung cấp cho các cháu. Các cháu cần thêm mắm thêm muối gì cả, cũng cần phải phát huy bất cứ tưởng tượng nào, mọi tưởng tượng đều là thừa thãi, chỉ mang đến phiền toái mà thôi. biết trả lời là biết, khi tình hình giống như những gì cháu biết, đừng có thử suy nghĩ thay cho cảnh sát. Cảnh sát hỏi câu cháu chỉ trả lời câu đừng có cảnh sát hỏi câu lại trả lời ba câu, nhiều rất nguy hiểm. Loại thứ hai, cảnh sát thường xuyên đồng bọn khai rồi, lúc này nếu mà kẻ phạm tội tố chất tâm lí được tốt hàng rào tâm lí bị đổ, trong lời dẫn dụ “sớm khai mọi việc được khoan hồng” của cảnh sát, rất nhanh chóng lộ ra sơ hở.

      Nguyên nhân quan trọng để ta giúp đỡ các cháu chính là cả hai cháu đều có tâm lí chịu tội thay cho đối phương. giống như những người cùng phạm tội khác, khi cảnh sát dối là người khai ra rồi đồng thời sau khi mấy chi tiết về quá trình phạm tội, tâm lí của ta liền sụp đổ, và cùng khai ra hết. Hãy nhớ điều này, hai người các cháu đều muốn bảo vệ đối phương, vậy bất luận cảnh sát có hỏi như thế nào các cháu cũng đều được thừa nhận. Cho dù cảnh sát đối phương khai nhận rồi, thậm chí đúng rất nhiều các chi tiết trong quá trình phạm tội, các cháu cũng được tin. Các cháu cần phải tin tưởng lẫn nhau, đối phương dứt khoát , các cháu chỉ có cách duy nhất là mới bảo vệ được đối phương. Nếu người khai nhận cả ba chúng ta đều tiêu tùng.”

      Lạc Vấn nhìn hai người họ với thái độ vô cùng trịnh trọng, họ cũng gật đầu, hết sức nghiêm túc. Lạc Vấn cũng biết đây là khâu nguy hiểm nhất. Chỉ cần qua được khâu này cả hai người bình an vô .

      Quách Vũ hỏi: “Cảnh sát lúc này đến tìm bọn cháu?”

      Lạc Vấn cười, : “Có lẽ tìm, cũng có lẽ tìm, có thể cho dù bọn họ tìm đến các cháu, cũng chỉ coi như là tìm hiểu manh mối đối với quần chúng xung quanh thôi, chứ coi các cháu là những nhân vật nghi vấn.”

      “Nếu như... nếu như những người khác biết cháu đưa đồ ăn cho tên lưu manh đó, cảnh sát... liệu có đặc biệt nghi ngờ cháu ?” Chu Tuệ Như cảm thấy thấp thỏm yên.

      Lạc Vấn : “Ban đầu có khả năng là nghi ngờ, nhưng họ nhanh chóng từ bỏ - nếu như bọn họ là những người cảnh sát đạt tiêu chuẩn.”

      “Tại sao ạ?” Chu Tuệ Như rất hiếu kỳ.

      Lạc Vấn cười vẻ bí : “Nếu như tố chất nghiệp vụ của họ đủ chuyên nghiệp, phát ra hai người các cháu có chứng cứ ngoại phạm và các cháu vốn đủ có thời gian đế phạm tội. Nếu như vậy, họ vốn thể nào coi các cháu là nghi phạm được.”

      “Gì cơ ạ?” Cả hai người đều trợn trừng mắt, hai người ràng đến trường, hơn nữa Lạc Vấn cả hai người bọn họ đều bị máy quay camera quay vào trong đoạn video, sao lại có được chứng cứ ngoại phạm chứ?

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 18: Phần IV - Thiên Tài Dàn Dựng Chứng Cứ Ngoại Phạm

      Dịch giả: Hương Ly

      9 giờ sáng, đường dành cho người bộ phía bên ngoài công viên bên sông, người dân đứng đầy xung quanh.

      Đội trưởng Lâm Kỳ của trung đội II Trinh sát hình Chi cục công an khu vực dẫn người qua đường dây cảnh giới, vừa đến trường, hét lên với thuộc hạ đến lúc trước: “Làm gì thế?” Các cậu bảo vệ trường thế nào đấy? cả bãi cỏ, khắp nơi đều là đầu mẩu thuốc lá, còn có đủ các loại dấu chân, thậm chí đến viên đá cũng bị lật lên, còn có cả các cành cây bị bẻ gẫy.”

      Nhân viên trinh sát Tiểu Tống vẻ bất lực: “Khi bọn em đến như thế này rồi mà, mọi người đều chạy cả vào, ngay cả đến ăn xin cũng đến rồi mấy lượt, giẫm lộn xộn hết lên trường, dấu chân cũng thể nào lấy được nữa.”

      phải là những người dân ngốc nghếch này động cả vào thi thể đấy chứ?”

      Tiểu Tống : “Việc ấy , em hỏi những người chứng kiến tại trường, khu vực để thi thể chỉ có hai người bước vào, nhìn thấy có xác chết liền vội vàng chạy ra ngoài báo cảnh sát, những người khác đều vào, những người này đều đến để nhặt tiền.”

      “Nhặt tiền?” Lâm Kỳ trợn trừng mắt vẻ khó hiểu.

      Tiểu Tống xòe tay ra : “Đúng vậy, ban đầu là lúc 4 giờ 40 phút sáng, lao công quét dọn ở khu vực lân cận, nhặt được hình trái tim được gấp từ tờ tiền 100 tệ, sau đó lại nhặt được mấy cái liền, rồi tiếp đến phát ra bãi cỏ này tản mạn rất nhiều hình trái tim được gấp từ tờ tiền 100 tệ còn có cả ít tiền xu, cả tiền 5 tệ, 10 tệ vương vãi. Những người dậy sớm tập luyện thể dục thể thao, làm qua đây đều chạy đến nhặt, có ít tiền ném lên cây, còn có cả bị nhét ở dưới viên đá, cho nên cả bãi cỏ này bị bọn họ xới tung cả rồi. Sau đó có hai người vào trong khu vực cây xanh để xem, để lục tìm trong đám lá rơi dưới đất, phát ra phía bên dưới có thi thể, vô cùng sợ hãi chạy ra báo cảnh sát.”

      “Thi thể bị phát như vậy à?” Lâm Kỳ vô cùng kinh ngạc, sáng nay làm, đường nhận được cuộc điện thoại, trực tiếp đến luôn trường, nên chưa kịp tìm hiểu những chi tiết phát thi thể.

      “Đúng vậy, ở dưới đất được rải bao nhiêu tiền như vậy có lẽ cũng liên quan đến vụ án. Toàn bộ số tiền đều được gấp thành hình trái tim, có thể dùng để biểu lộ tình , có thể là người đàn ông này ngoại tình, người phụ nữ giết chết ta, vứt hết tất cả những tín vật làm chứng cho tình ban đầu.” Tiểu Tống phát huy toàn bộ sức tưởng tượng trong phim tâm lí tình cảm, liên kết những manh mối ở trường lại với nhau cách “hoàn mĩ”.

      Nếu như Lạc Vấn nghe được những câu này chắc vô cùng kinh ngạc, ông vốn thể nghĩ đến được tình tiết này. Ông vốn dĩ muốn gấp tiền hình trái tim và rải xung quanh là để cho những người đường phải tìm vất vả chút, như vậy đông người lại, lục tìm khắp nơi, phá hủy hoàn toàn trường. Nếu như trực tiếp để cả tờ 100 tệ mà gấp vào, chừng nhân viên lao công là người đầu tiên tìm thấy nhanh chóng nhặt toàn bộ số tiền, trường cũng chỉ có thêm mỗi dấu chân của người lao công mà thôi, như vậy phá hủy được triệt để. Thế 2 vạn 5000 tệ bị lãng phí vô ích mất rồi. Để đảm bảo, ông những ném ít lên cây, nhét xuống dưới viên đá mà còn ném ít các loại tiền tản mạn, như vậy nếu muốn nhặt hết toàn bộ số tiền cũng là việc hề nhanh chóng. Hơn nữa, ở dưới đất bỗng dưng có tiền, có việc gì có thể khiến cho những ông bà già dậy sớm tập luyện trở nên hưng phấn bằng, người nhặt tiền lập tức khiến cho cả đoàn người lao theo.

      Quách Vũ và Chu Tuệ Như có nằm mơ cũng thể ngờ được Lạc Vấn lại dùng 2 vạn 5000 tệ tiền mặt để ngụy tạo trường giúp cho hai người lạ là bọn họ.

      Lâm Kỳ trợn trừng mắt với Tiểu Tống, cậu ta là cảnh sát mới, chưa tiếp xúc với các vụ án lớn, cách suy nghĩ khác lạ thế cũng thấy gì làm lạ. hừ tiếng, dẫn theo bác sĩ pháp y đến phía lùm cây. Bác sĩ pháp y lấy ra những thiết bị chuyên nghiệp, chụp ảnh để lấy các thông tin xung quanh trường, sau khi xác nhận lượt để sót bất cứ thông tin nào, hai người cùng bước vào trường.

      Bên cạnh thi thể có hai người cảnh sát đứng bảo vệ bây giờ là mùa hè, mới qua đêm mà xác chết toát ra mùi khó chịu. Đương nhiên Lâm Kỳ là người cảnh sát hình lão luyện hoàn toàn miễn dịch với việc này, nhìn nhiều quá quen rồi. Nhưng khi đến bên cạnh xác chết, Lâm Kỳ vẫn kìm được, rùng mình cái: “Độc ác quá, đây là mối thù lớn đến dường nào!”

      Chiếc áo phông sát nách của thi thể bị cứa rách, vứt bên cạnh, ở vị trí trái tim của nạn nhân có vết thương, có vũng máu lớn đông lại ở xung quanh, phần bụng cũng có hai vết thương, có thể thấp thoáng nhìn thấy cả ruột.

      Nhưng như thế vẫn còn chưa là gì, cả phần bụng phần ngực và hai cánh tay của thi thể còn có vết dao sắc cứa từng vòng tròn máu, khoảng cách giữa các vệt máu gần như đều nhau. Từ xa nhìn lại giống như là thi thể mặc chiếc áo có hoa văn.

      Bác sĩ pháp y nhìn Lâm Kỳ, há miệng, bộ dạng cứ như thoáng chút vui mừng trước tai họa của người khác: “Đội trưởng Lâm, hôm nay gặp phải vụ án lớn rồi đấy.”

      Lâm Kỳ chau mày, có vẻ như hơi bất lực, nếu như đơn thuần chỉ phát ra xác chết, vậy đó chỉ là vụ án mạng thông thường. Nhưng lúc này đây thi thể đầy những vòng tròn máu, vậy ràng hung thủ sau khi giết người, bỏ rất nhiều công sức, đây là vụ hung án đáng sợ, ác liệt gây ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, dễ gây ra tâm lí hoảng sợ cho dân chúng. Vụ án có tính chất càng nghiêm trọng cũng có nghĩa là áp lực phá án càng lớn.

      Bác sĩ pháp y tiếp tục kiểm tra, vừa tiếp: “Thời gian tử vong là đêm hôm qua, cụ thể thời gian cần phải giải phẫu mới biết chắc chắn được. Bây giờ nhiệt độ cao quá, nếu chỉ nhìn thôi dễ phán đoán. Ừm... điện thoại di động và ví tiền của nạn nhân đều ở đây, ha ha, đội trưởng Lâm, là giết người trả thù, trong ví tiền có thông tin của nạn nhân. Lát nữa, hãy bảo cấp dưới điều tra xem.”

      Bác sĩ pháp y lại nâng cánh tay của nạn nhân lên để kiểm tra, chép miệng:

      “Sao trong móng tay toàn là đất thế? Ồ, bây giờ kiểm tra toàn bộ cơ thể rồi, những đường máu được cứa rất đều, ràng là sau khi nạn nhân chết rồi mới được thực , qua vết máu có thể thấy thực khi nạn nhân mới chết lâu, nếu như chết lâu rồi máu đông tụ, những đường máu cứa ra như thế này. Đòn chí mạng chính là vết thương ở tim, trông có vẻ như là vết dao đâm, khi quay về giải phẫu chỉnh lí ra được hình ảnh của hung khí. Hai vết thương ở bụng đều phải là đòn chí mạng, ngoài ra phía sau gáy nạn nhân có dấu vết bị thứ hung khí tù đập vào, tình hình trường cụ thể có thể khôi phục được ở mức độ nào phải chờ tôi lát nữa kiểm tra thêm những thông tin xung quanh, nhưng cũng được lạc quan lắm đâu, thấy đấy, trường bị phá hoại thành ra thế này rồi.”

      Lâm Kỳ bất lực bĩu môi: “Dù sao cứ xem tình hình mà giải quyết .”

      Đúng lúc này, chú ý đến bên cạnh thi thể có mấy lon bia, : “ Cổ, hãy xem mấy lon bia ở dưới đất.”

      Vị bác sĩ pháp y họ Cổ liền bỏ đôi găng tay dính máu, đeo vào đôi mới, nhặt lấy những chiếc lon ở dưới đất, dùng kính lúp chuyên dụng để kiểm tra lượt, đôi lông mày dần chau lại.

      “Sao thế?” Lâm Kỳ phát ra khác thường trong ánh mắt của bác sĩ Cổ.

      Bác sĩ pháp y Cổ trịnh trọng ngước đầu lên nhìn , : “Đội trưởng Lâm, vụ án này có khả năng còn phức tạp hơn suy nghĩ lúc trước của tôi. Vốn dĩ tôi tưởng rằng đây là vụ án mạng thông thường, hung thủ có mối thù sâu sắc với nạn nhân, cho nên những giết người mà còn muốn cứa xác. Nếu như vậy giúp đỡ của tôi cũng được nhiều, cấp dưới của thông qua mạng lưới mối quan hệ của nạn nhân tin rằng cũng có thể nhanh chóng phát được ra nghi phạm. Nhưng lon bia này lại... lại ràng bị lau , có đến nửa dấu vân tay.”

      Lâm Kỳ lấy làm lạ, : “Bây giờ hung thủ xem nhiều các tiết mục trinh sát hình , những phần tử phạm tội đều biết được để lại dấu vân tay, như bọn trộm vặt bây giờ lúc cậy cửa còn biết cầm theo cái khăn mặt.”

      chợt ngần ngại, ngẩn người, rồi tiếp: “Đây phải là vụ hung sát, là vụ án mưu sát! Nếu như chỉ cần thông qua mạng lưới mối quan hệ để tìm được hung thủ, vốn cần phải xứ lí dấu vân tay. Kết hợp vừa rồi dưới đất đều là tiền, nếu như số tiền này đều là do hung thủ để lại, và mục đích của vốn là muốn cho tất cả những người đường liên quan tới vụ án đều bước vào trong trường, phá hoại trường, vậy ...”

      hít vào hơi thở lạnh.

      “Tên hung thủ cố ý rải tiền xuống đất để dẫn dụ những người liên quan bước vào phá hoại trường, từng gặp bao giờ chưa?” Bác sĩ pháp y Cổ hỏi vẻ vô cùng nghiêm nghị.

      Lâm Kỳ trợn mắt, từ từ lắc đầu: “Chưa, chưa bao giờ. Chưa có hung thủ nào nghĩ như vậy và làm như vậy.”

      Bác sĩ pháp y Cổ gật đầu: “Mong rằng là chúng ta nghĩ về hung thủ quá cao siêu, chắc là đến nỗi thông minh như vậy.”

      Lâm Kỳ cũng gật đầu để an ủi mình, bởi vì làm cảnh sát hơn mười năm qua, tiếp xúc qua mấy chục vụ án mạng lớn , phần lớn những hung thủ đều là những kẻ có trình độ văn hóa tương đối thấp, cho dù cũng có số người học theo thủ pháp giết người tivi, nhưng trong con mắt cảnh sát, những cách thức ở tivi đều là trí tuệ thấp.

      Tiếp đó bác sĩ Cổ và những thành viên khác nhặt lon bia cho vào trong túi đựng vật chứng. Khi ông tưởng rằng đựng xong hết, thuộc hạ của ông : “Thầy Cổ, ở đó còn lon nữa.”

      Bác sĩ Cổ lúc này mới chú ý thấy lon tương tự ở phía sau thân cây.

      Ông giơ tay ra nhặt, tưởng rằng nó cũng giống như những lon khác, đó cũng có dấu vân tay, thế nhưng vừa nhìn kêu lên: “Ở lon này có dấu vân tay!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :