1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 9

      Dịch giả: Hương Ly

      Thời gian trôi qua nhanh đấy, loáng cái đến trường dạy học năm năm rồi, trước tiên là , sau đó là Lạc Vấn - Trưởng ban Kĩ thuật hình của thành phố Ninh, đều hết cả. Mấy năm nay có mấy người mới đến, tôi cứ luôn cảm thấy thể nào bằng hai người các .” Triệu Thiết Dân uống ngụm nước, nhìn Nghiêm Lương.

      Nghiêm Lương khẽ nheo mắt: “ là Lạc Vấn làm cảnh sát nữa rồi à?”

      Triệu Thiết Dân thoáng kinh ngạc: “ biết sao? Ồ, phải rồi, từ chức còn sớm hơn cả Lạc Vấn, xem ra đúng là mảy may quan tâm gì đến việc của cảnh sát nữa rồi.”

      “Lạc Vấn đâu vậy?”

      Triệu Thiết Dân lắc đầu: “ , tôi nghe bạn bè ở thành phố Ninh , ấy từ chức để kinh doanh làm ăn, tính ra cũng phải được ba năm rồi đấy.”

      ấy mà cũng từ chức để làm ăn kinh doanh sao?”

      “Đúng vậy, ai nấy cũng đều muốn kiếm được nhiều tiền, nghe lúc đó, khi ấy nộp đơn từ chức, lãnh đạo Sở Công an thành phố đều ra sức níu giữ, còn đăng kí cho ấy căn hộ cao cấp hơn, kết quả là ấy vẫn quyết chí ra .

      Hình như là trong tay ấy có mấy bằng sáng chế, rồi lại có mấy hạng mục chức danh chuyên gia, từ chức và ra ngoài làm, chỉ cần cầm mấy bằng sáng chế và chức danh là có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

      Nghiêm Lương thở dài: “Phần lớn bằng sáng chế đều là danh nghĩa đơn vị, nhưng ấy cũng giữ lại vài bằng sáng chế vi trắc lượng cho riêng mình, ừm... nhưng từ trước tới nay tôi vẫn cho rằng ấy là người màng tới danh lợi, ấy chọn lựa làm bác sĩ pháp y cũng xuất phát từ say mê nhiệt huyết với công việc này, tôi nghĩ ấy từ chức chắc là còn có lí do nào khác nữa - có lẽ giống như tôi. Tính ra, kể từ sau khi tôi rời khỏi Sở Công an tỉnh, cũng gặp lại ấy nữa. ấy từ chức rồi, ôi, đáng tiếc... là đáng tiếc.”

      Triệu Thiết Dân đón lời: “Đúng vậy, khối kiến thức chuyên nghiệp, dùng để giải quyết vấn đề thực tế lại nằm im trong trường để dạy học, thực quá đáng tiếc.”

      Nghiêm Lương liếc nhìn Triệu Thiết Dân cái, bật cười: “ cũng học được cách châm biếm người khác rồi à?”

      “Quen biết lâu như vậy, ít nhiều cũng học được chút chứ.” Triệu Thiết Dân vỗ tay : “Được rồi, quay về chủ đề chính, cầu bắt tên biến thái đó, tôi đồng ý rồi. Đến giờ hãy giúp tôi nghĩ xem hung thủ làm thế nào để lưu lại dấu chân? Tiếp đến, liền cho Nghiêm Lương biết từng chi tiết tại trường.

      Nghe xong, Nghiêm Lương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Thiết Dân, : “ ngờ lại gặp phải đối thủ như thế này.”

      Triệu Thiết Dân khẽ chau mày: “Sao vậy?”

      “Tổ chuyên án thành lập bốn lần và giải tán bốn lần, dốc vào đây bao nhiêu nguồn nhân lực, điều tra gần ba năm rồi, đến tận bây giờ ngay cả hình dáng cơ bản nhất của hung thủ cũng có, khả năng phản trinh sát của tên này hề tầm thường chút nào.”

      “Đúng vậy, nếu tôi cũng cần đến tìm .”

      “Nhưng lại để lại hàng chữ "Hãy đến bắt ta" để khiêu chiến với cảnh sát.”

      “Rất huênh hoang.”

      Nghiêm Lương lắc đầu: “Tôi cho rằng nếu chỉ định nghĩa hung thủ huênh hoang, là rất phiến diện. Hung thủ phạm tội sử dụng rất nhiều thủ đoạn phản trinh sát, ràng là muốn bị cảnh sát bắt được. Trong vụ mưu sát, nếu như hung thủ muốn bị bắt, thông thường thủ đoạn của càng đơn giản càng tốt. Nếu như để lại tờ giấy này, e rằng cũng chỉ là vụ án mạng thông thường, kinh động đến lực lượng cảnh sát của hai cấp thành phố và tỉnh, cũng do - người thuộc cấp độ lãnh đạo này phụ trách đôn đốc phá án. Nguồn vực cảnh sát chuyên nghiệp được dốc vào đương nhiên cũng ít, đối với chính bản thân hung thủ, đương nhiên cũng an toàn hơn.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu: “Nếu như phải vì hàng chữ “Hãy đến bắt ta”, vụ án này có lẽ cũng chỉ do Chi cục khu vực phụ trách thôi, thành lập tổ chuyên án liên hiệp giữa hai cấp tỉnh, thành phố.”

      dùng rất nhiều thủ đoạn phản trinh sát, ràng là muốn bị bắt.

      Nhưng để lại hàng chữ này, gây nên quan tâm chú ý của cảnh sát, ràng lại làm tăng thêm khả năng bị bắt. Đây chẳng phải là việc rất mâu thuẫn sao?”

      Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát, rồi : “Vậy có suy nghĩ như thế nào?”

      Nghiêm Lương : “Tôi biết, qua những manh mối thể nào tiến hành suy luận, chỉ có thể là phỏng đoán, mà phỏng đoán lại phải là thế mạnh của tôi. Tóm lại, cảnh sát dàn thế trận như vậy mà trong suốt ba năm vẫn bắt được , ràng là đối thủ rất cao minh. Từng động tác trong quá trình phạm tội của đối thủ cao minh, chắc chắn là có dụng ý của .”

      Triệu Thiết Dân xoa cằm, : “Tạm thời cần quan tâm đến dụng ý của , việc trước tiên tôi cần phải làm làm thế nào để kéo được nạn nhân qua khu vực cây xanh mà để lại dấu chân.”

      Nghiêm Lương : “Muốn kéo nạn nhân hàng chục mét mà để lại dấu chân, cũng phải là có cách, chỉ có điều tôi hiểu tại sao hung thủ lại phải làm cho việc trở nên phức tạp như vậy.”

      có cách nào?”

      “Những điều kiện hạn chế ở trường rất nhiều. Trước tiên, hung thủ là người, biết bay. Tiếp theo, khu vực cây xanh toàn là đất ẩm, chỉ cần giẫm lên, tất để lại dấu chân. Cách hung thủ kéo nạn nhân chỉ có hai loại khả năng.

      là, hung thủ đúng là bước lên khu vực cây xanh, hai là, hung thủ hề bước qua khu vực cây xanh.”

      hề bước qua khu vực cây xanh, làm sao có thể như vậy được chứ?”

      Triệu Thiết Dân lắc đầu.

      Nghiêm Lương : “Nếu như hung thủ sau khi thít chặt cổ nạn nhân, lại lấy thêm ra sợi dây thừng dài để buộc chặt, sau đó ném đầu sợi dây thừng dài sang phía đối diện khu vực cây xanh, sau đó vòng qua khu vực cây xanh sang phía đối diện, nắm lấy sợi dây thừng kéo người qua đó, việc này có thể thực được. Nhưng làm như vậy có hai vấn đề, là nạn nhân lúc đó có thể chưa chết, nếu như hung thủ làm như vậy, nạn nhân rất có khả năng chạy thoát. Hai là chạy vòng qua phía sau khu vực cây xanh lãng phí mất rất nhiều thời gian, nếu như vừa vặn lúc đó có xe ô tô qua, vậy bị phát ngay tại chỗ.”

      Triệu Thiết Dân nghĩ lát : “Nếu như hung thủ là hai người sao?

      người khống chế nạn nhân, còn người đứng ở phía bên kia khu vực cây xanh kéo người.”

      Nghiêm Lương kiên quyết lắc đầu: “ thể nào vụ án này phải vì tiền bạc, cũng phải là giết người trả thù. Thế nhưng nếu phạm tội theo nhóm, thường là vì tài sản, hai là vì có kẻ thù chung, nếu thiếu hụt mất nền tảng lợi ích chung cần thiết của nhóm tội phạm, do đó nhóm tội phạm có khả năng tồn tại. Hơn nữa, qua việc điều tra năm vụ án mạng của các , những manh mối có được đều rất hạn hẹp, dấu vân tay cũng là của cùng người, hơn nữa nếu phạm tội theo nhóm thông thường để lại nhiều dấu vết hơn nữa. Cho dù đoàn đội có hai người nữa cũng nhất thiết phải làm vậy.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu, : “Vậy khả năng khác mà đến, hung thủ đúng là qua khu vực cây xanh, nhưng để lại dấu chân, sao có thể làm được việc này chứ?”

      “Rất đơn giản, hung thủ giày của nạn nhân. Chẳng phải là ở dấu vết kéo lê có dấu chân của nạn nhân sao? Các cho rằng nạn nhân bị hung thủ kéo lê, trong lúc giãy giụa để lại dấu chân, nhưng rất có thể dấu dân này vốn phải của nạn nhân, mà là của hung thủ. Hung thủ những giày của nạn nhân, mà trong lúc kéo lê còn cố tình mô phỏng theo đặc trưng loại dấu chân của nạn nhân để lại trong lúc giãy giụa.”

      Triệu Thiết Dân : “Nhưng nếu như vậy, hung thủ đôi giày của nạn nhân, nạn nhân chân trần giãy giụa, cũng để lại dấu chân trần chứ?”

      Ánh mắt Nghiêm Lương khẽ nheo lại, : “Nếu như nạn nhân lúc đó chết rồi sao?”

      “Nhưng sau đó nạn nhân vẫn còn viết lại mấy chữ ở nền xi măng, chứng tỏ lúc trước ta vẫn chưa chết.”

      “Các chắc chắn mấy chữ đó là do nạn nhân viết sao?”

      Triệu Thiết Dân nghĩ lát, : “Việc này vẫn phải quay về điều tra tỉ mỉ hơn, nhưng nếu như mấy chữ đó là do hung thủ để lại, viết mấy chữ đó có ý nghĩa gì chứ?”

      Nghiêm Lương lắc đầu: “Việc này tôi , có lẽ là việc mà cảnh sát các vị cần suy nghĩ. Tóm lại, căn cứ vào manh mối mà cung cấp, bất luận dùng cách nào để kéo lê, kết quả mà tôi đưa ra chỉ có , chính là Tôn Hồng Vận khi ở khu vực cây xanh chết rồi, chứ phải là sau khi bị

      kéo vào chỗ nền xi măng mới bị giết chết. Mấy chữ viết nền xi măng, chắc chắn là do hung thủ để lại. Tôi kiến nghị là trở về đối chiếu giám định nét chữ ở nền xi măng, hai là tìm chuyên gia giám định dấu chân của Sở Công an tỉnh để điều tra xem dấu chân để lại mặt đất rốt cuộc là của ai?”

      Nghiêm Lương thái độ vô cùng chắc chắn đối với phán đoán của mình.

      Triệu Thiết Dân chậm rãi gật đầu: “Được!”

      Nghiêm Lương lại : “Nhưng vì sao hung thủ lại làm như vậy, đây là vấn đề lớn.”

      “Là ý gì vậy?”

      Nghiêm Lương lại giải thích: “Đối với hung thủ, cách làm đơn giản nhất là khi ở khu vực cây xanh tấn công nạn nhân trực tiếp giết chết ta luôn, sau đó ném vào trong khu vực cây xanh rồi bỏ luôn. Đây mới chính là cách làm an toàn nhất đối với hung thủ. cần gì phải kéo nạn nhân ra khoảng nền xi măng, mất bao nhiêu công như vậy còn dựng lên trường phạm tội để lại dấu vết. chắc chắn có logic phạm tội của , chỉ là tôi nghĩ cho thông suốt được, cho nên lãnh đạo Triệu à,” ông mím môi, “thời gian ba năm qua, tổ chuyên án thành lập bốn lần và cũng giải tán bốn lần, chỉ đơn thuần là bởi vì cảnh sát được may mắn, mãi bắt được hung thủ, mà là tuyệt đối hề đơn giản, phải có tâm lí chuẩn bị tốt.”

      Triệu Thiết Dân hít thở hơi sâu, thần sắc càng trở nên nặng nề.

      Nghiêm Lương mỉm cười, làm dịu bầu khí, : “Phải rồi, lúc trước tên biến thái đó dính líu đến trường vụ án mạng lần này à?”

      Triệu Thiết Dân khôi phục lại thần sắc bình thường, gật đầu : “Đúng vậy.”

      “Đối với tên biến thái đó, có những manh mối nào?”

      “Những manh mối trực tiếp mà chúng tôi nắm được cũng tương tự với những gì trong bản tin nhắc đến, người nam giới này ngoài 40 tuổi, đeo kính, chiều cao và thể hình đều ở mức trung bình, ừm... trông giống như vậy.”

      Ông nhìn sắc mặt có vẻ khó coi của Nghiêm Lương, mỉm cười, tiếp:

      “Mấy tháng trở lại đây, người này nhiều lần xuất ở khu vực phía tây thành phố, giữa đêm khuya uy hiếp những trẻ về nhà mình, kéo vào trong những góc hay khu vực lùm cỏ để tiến hành quấy rối. Khi phạm tội thường đội mũ cho nên máy quay camera quay được khuôn mặt thực của gã. Sau khi việc xảy ra, các nạn nhân hồi tưởng lại cũng chỉ có thể miêu tả lại được hình dáng khái quát, ngũ quan hoàn toàn có đặc trưng đặc biệt để phân biệt. Sau khi người này nhiều lần gây án, đồn cảnh sát xem xét những máy quay camera giám sát suốt dọc đường ở khu vực lân cận, kết quả phát ra người này mấy lần nửa đêm chạy vào cầu thang máy của khu vực dân cư gần đó để đại tiện. đúng là tên biến thái đạt tiêu chuẩn.”

      “Quấy rối mà đến... là ở mức độ nào?”

      Triệu Thiết Dân chau mày, : “Chỉ là làm việc đó trước mặt nạn nhân, ngoài ra gã hề tiến hành xâm hại tình dục đối với nạn nhân, cũng lấy bất cứ tài sản gì của nạn nhân cả.”

      Nghiêm Lương chép miệng: “Đúng là tâm lí kì quái . Nhưng, dựa vào đâu mà cho rằng gã có liên quan đến vụ án mạng?”

      “Gần 12 giờ đêm ngày hôm kia, đồn công an quản hạt khu vực thành phố phía tây nhận được lời báo án của , mình bị quấy rối. đó làm việc ở quán bar, tối hôm đó tan ca trở về nhà, sau khi xuống khỏi trạm xe bus, mình men theo đường cái thẳng về phía trước, phía trước có người nam giới trung niên đeo kính tới. Người nam giới đó ban đầu thấy có biểu gì khác thường, đến khi chuẩn bị lại gần, gã chợt lao về phía , rút ra con dao, rồi kéo ta vào khu vực cây xanh, sau đó tiến hành quấy rối. Và trường vụ án mạng của chúng tôi cách địa điểm báo án ngày hôm kia chỉ mấy chục mét. Kết quả xét nghiệm thi thể của bác sĩ pháp y phán đoán thời gian tử vong và thời gian xảy ra vụ quấy rối rất sát nhau, cho nên chúng tôi có lí do để nghi ngờ vụ án mạng đó là do tên biến thái đó gây ra.”

      Nghiêm Lương mỉm cười, : “Cá nhân tôi cho rằng khả năng này gần như bằng .”

      Triệu Thiết Dân lên tiếng hỏi: “Vì sao lại như vậy?”

      “Tôi nghe trong bốn lần phạm tội trước, các đều kiểm tra máy quay camera giám sát đều phát ra hung thủ, điều đó có nghĩa là, hung thủ đều né tránh tất cả các máy quay camera ở xung quanh địa điểm gây án phải ?”

      “Đúng như vậy, mặc dù máy quay camera có rất nhiều điểm mù, nhưng mỗi lần phạm tội đều né tránh được tất cả các máy quay, ràng hung thủ chuẩn bị rất đầy đủ trước khi phạm tội.”

      Nghiêm Lương : “Hung thủ của vụ án mạng là kẻ có trình độ rất cao, lẩn khuất rất giỏi, chưa ai từng nhìn thấy . Thế nhưng gã biến thái đó chưa bị bắt đơn thuần chỉ vì gã may mắn, nếu như lúc gã quấy rối nữ giới vừa vặn có người qua đường, chừng giờ này gã có mặt ở trong Sở Công an rồi.

      Cho dù khi phạm tội, gã đội mũ, nhưng ngay cả việc đại tiện ở trong cầu thang máy cũng bị các tra ra được, ràng gã này có bao nhiêu ý thức phản trinh sát cả. Trình độ của hai người này khác biệt quá lớn.”

      rất có lý.” Triệu Thiết Dân mím môi, “Vậy xem cần phải điều tra như thế nào?”

      “Chi tiết cụ thể tôi muốn hỏi kĩ, nhưng thời gian nạn nhân tử vong và thời gian tên biến thái đó rất sát nhau, tôi nghĩ nếu bắt được tên biến thái đó biết đâu lại tìm ra được điểm đột phá. Theo tình hình trước mắt, gần như cũng chỉ có thể như vậy được thôi.”

      Triệu Thiết Dân mỉm cười, nhìn Nghiêm Lương: “Cảm ơn !”

      Nghiêm Lương : “Hôm nay tôi nhiều như vậy về đề tài bên ngoài chức trách công việc của mình, đơn thuần chỉ là bởi vì hứa bắt tên biến thái đó. Chỉ lần này thôi, có lần sau nữa, tôi hi vọng lần sau chúng ta gặp mặt chỉ đơn thuần là ăn cơm, tôi muốn thêm về đề tài vụ án nữa.”

      Triệu Thiết Dân thở dài, nhưng vẫn cứ gật đầu, tôn trọng lựa chọn của Nghiêm Lương.

      Hôm nay ông quay trở về, cần làm thêm hai việc, là sai người đối chiếu nét chữ, xem xem ba chữ “người bản địa” có đúng thực do chính Tôn Hồng Vận viết hay , hai là kéo lê dấu chân của Tôn Hồng Vận, làm giám định về chiều cao, thể trọng, nếu như nhất quán, vậy vết chân này đúng là của Tôn Hồng Vận, nếu như nhất quán, vậy có nghĩa là hung thủ giày của Tôn Hồng Vận và để lại dấu chân, cũng chính là đúng theo phán đoán của Nghiêm Lương.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 10: Phần III - Tội Lỗi Chứng Cứ

      Dịch giả: Hương Ly

      ◄○►◄○►◄○►

      Chương 10

      Đêm nay phải làm thêm đến tận 9 giờ tối, Quách Vũ mới tan ca.

      Cậu kéo lê tấm thân mệt mỏi rã rời lên xe bus, ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến bến, về phía trước là loạt các quán hàng ăn đêm.

      Lúc này đây, tên tóc vàng hôm qua và mấy thằng thanh niên lưu manh ngồi xung quanh bàn ăn ngoài trời, chúng ăn thịt nướng và uống bia.

      Quách Vũ nhìn thấy bọn chúng, bèn ngoảnh mặt về hướng khác và bước , cậu muốn động chạm gì đến nhóm người này. Hôm qua bị gõ mạnh cái vào gáy, đến giờ cậu vẫn ghi nhớ, , lúc đó cậu rất sợ hãi, chỉ sợ hai tên lưu manh đó dần cho trận.

      Mấy tên lưu manh hôm nay buồn chú ý đến cậu, bởi vì tầm nhìn của tên tóc vàng bị thu hút bởi xinh đẹp qua. đó mặc chiếc váy đen cực ngắn, đùi thon dài, người mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, kiểu nhân viên công sở, xem ra chắc là nhân viên kinh doanh của công ty.

      Dưới kích thích của men rượu, tóc vàng buồn để tâm đến việc bên cạnh vẫn có chàng trai có vẻ như là bạn trai của , cứ thế bỗ bã cười với lũ bạn: “Ngon đấy, mông vừa tròn vừa to, chạm vào chắc là thích lắm đây!” Lũ bạn bật cười ha ha, thổi còi huýt sáo với lạ đó.

      bực bội trợn trừng mắt nhìn bọn chúng, buông câu: “Đồ thần kinh!”

      “Ha ha, đanh đá gớm nhỉ, tao thích rồi đây.”

      Bọn lưu manh hét lớn.

      Cậu bạn trai bên cạnh với : “ thôi, mặc kệ lũ ngốc này.”

      Lúc hai người vừa định , nào ngờ lời của người bạn trai này hơi vang chút, lọt vào tai đám lưu manh. Tên tóc vàng lập tức đứng dậy, hét lên: “Con mẹ mày, mày chửi ai là đồ ngốc đấy?”

      Bạn trai của muốn gây chuyện, thấy đối phương vừa đông người, lại vừa hùng hổ, rất hoảng sợ, nhưng ở nơi công cộng, lại trước mặt bạn , muốn bị mất mặt, hạ giọng : “Tôi có đâu.”

      “Vậy trong miệng mẹ mày lẩm bẩm gì thế?” Tóc vàng lao đến trước mặt ta, chỉ thẳng vào mũi ta chất vấn.

      vội vàng kéo người bạn trai, hừ giọng, quay đầu bước nhanh.

      “Có gan đừng có mà kéo!” Tên tóc vàng thấy đối phương sợ hãi, bằng khẩu khí của kẻ thắng lợi, tiện đà vỗ vào gáy người con trai đó. Cậu con trai liền quay người lại, : “Mày làm gì thế?”

      Tóc vàng ngờ đối phương dám quay lại, lên mấy bước, tiếp tục chỉ vào người con trai đó, : “Thằng ôn này, mày thử thêm câu xem nào?

      Mẹ mày chứ, thử thêm câu xem nào?”

      Đồng bọn của tên tóc vàng cũng lần lượt đến, vây xung quanh bọn họ.

      Mọi người xung quanh thấy vụ xích mích cũng xúm đến, lên tiếng khuyên nhủ:

      “Thôi bỏ , có gì, việc lớn hóa thành việc , việc hóa thành có, hai bên đều bớt giận chút.”

      Cậu thanh niên phải đối diện với năm, sáu thằng dáng vẻ lưu manh, cũng cảm thấy sợ hãi, biết làm thế nào, bạn cũng rất sợ, vội kéo cậu bạn trai: “Bỏ , mau thôi.”

      Cậu thanh niên hừ tiếng, quay người bước , nào ngờ tên tóc vàng đột nhiên giơ chân lên đạp đúng vào phần eo của cậu: “Thằng ôn, mày hừ với ai đấy?” Đồng bọn thấy đối phương sợ hãi, vốn định chuẩn bị quay về bàn nhậu tiếp, nào ngờ tóc vàng lại biết kiềm chế như vậy, đối phương chuẩn bị rồi, lại còn bồi thêm cú đá, sợ xảy ra chuyện, dù sao từ trước tới nay trị an phía tây của thành phố Hàng đều quản trị rất nghiêm ngặt, bèn vội vàng chạy đến kéo gã lại, cũng khuyên nhủ thôi bỏ , tiếp tục uống.

      sợ hãi bật khóc, cậu bạn trai lồm cồm bò dậy, cũng dám gì, cúi đầu bước nhanh ra khỏi đó cùng với bạn .

      Quách Vũ đứng xem gần đó thở dài, loại lưu manh này đúng là rác rưởi của xã hội, nhưng bản thân cậu cũng chẳng làm gì được cả, chỉ có thể tự dặn dò mình mấy câu, lần sau gặp mấy tên này càng phải thận trọng hơn, nhất định được gây chuyện với bọn chúng. Nhỡ may làm cho loại người này tức giận, chúng dần cho cậu trận, cho dù đồn công an có bắt gã, cũng chỉ có thể xử phạt theo quản lí trị an, nhốt hai ngày là xong, sau khi ra ngoài tìm cậu để tính sổ.

      Lúc này đây, đột nhiên có người bước đến bên cạnh cậu, hỏi câu:

      “Mấy đứa này từ trước đến nay đều xấu xa như vậy sao?”

      Quách Vũ quay sang nhìn, là ông chú trung tuổi nhận nuôi con chó trong quán mì ngày hôm qua, cậu gật đầu, trong giọng có vài phần bất lực: “Ở khu vực này, bọn chúng cũng được coi là nổi tiếng rồi. Cái người đó,” cậu chỉ vào tên tóc vàng, “Hình như tên là Tiểu Thái Bảo, được coi là kẻ cầm đầu bọn chúng, thường xuyên như vậy.”

      “Ồ”, Lạc Vấn gật đầu, mỉm cười với cậu ta rồi quay người bước .

      “Phải rồi, chú ơi, con chó hôm qua chú đem về thế nào rồi ạ?”

      Lạc Vấn quay lại, : “Tôi xem xét rồi, có vẻ như đều là những vết thương ngoài da, chắc là mấy hôm nữa bình phục thôi. Nhưng tôi nghĩ chắc là nó bị làm cho sợ hãi quá, đến giờ vẫn chỉ nằm im trong ổ, vốn chịu cử động, mua cho nó miếng thịt bò, hình như nó cũng thích ăn, nước cũng uống, ừm... thực cũng hơi phiền toái.”

      Lạc Vấn khẽ cười.

      “Trước đây chú từng nuôi chó chưa?”

      “Trước đây à?” Lạc Vấn nhớ đến con chó tám năm trước, nhưng lúc đó khoảng thời gian tiếp xúc giữa ông và con chó đó rất ngắn ngủi, ông gật đầu:

      “Nuôi mấy tháng, sau đó nó lạc mất rồi.”

      Quách Vũ : “Chú con chó ăn uống, cháu cho là đến môi trường xa lạ nên nó sợ hãi. Trước đây, những con chó cháu nuôi đều như vậy, mấy hôm đầu về nhà mới đều rất rụt rè, sợ hãi. Ba, bốn hôm sau, khi con chó quen rồi lại ăn uống, huống hồ con chó của chú giống như là chó ta tạp chủng, sau này nó ăn rất nhiều đấy.”

      “Ha ha, thế à, tôi ít kinh nghiệm nuôi chó, sau này có gì nhờ cậu chỉ giáo.”

      “Cháu cũng rất thích chó, chỉ có điều, sống ở đây tiện nuôi. Ít hôm nữa, đợi nó lành vết thương, chú hãy dắt nó ra ngoài chơi nhé. Cháu dạy nó biết đứng hai chân, biết ngồi xuống, biết tha đồ, sau khi huấn luyện xong rất thú vị.”

      Lạc Vấn ở thành phố Hàng ba năm, ngoài những người trong đơn vị, rất ít tiếp xúc với người khác, cũng có nhiều bạn bè, nghe Quách Vũ như vậy, ông cảm thấy rất ấm áp, bèn mỉm cười với cậu: “Được, nếu như thực được như vậy, cảm ơn cậu quá.” Sau đó Lạc Vấn quay người bước , ánh mắt quét qua tên tóc vàng đó cái mặt lạnh lùng.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 11

      Dịch giả: Hương Ly

      Cũng như thường ngày, Quách Vũ đến quán mì Trùng Khánh, khi nhìn đồng hồ là 10 giờ tối, quán còn khách nào nữa cả, em nhà họ Chu thu dọn cửa hàng để chuẩn bị đóng cửa.

      Quách Vũ định rời khỏi đó, Chu Tuệ Như nhìn thấy cậu, liền chạy tới chào mời: “ muốn ăn mì phải ?”

      “Ơ... nếu quán đóng cửa thôi vậy.” Cậu khẽ nghiêng đầu, khi đối diện với Chu Tuệ Như, cậu luôn ngượng ngùng dám nhìn thẳng.

      sao đâu, cũng chẳng vội chút thời gian.” Chu Tuệ Như rất nhiệt tình.

      “Ừm, vậy hãy làm cho tôi bát mì vằn thắn.”

      Chu Phúc Lai vào trong bếp nấu mì, Chu Tuệ Như ngồi xuống đối diện cậu, hỏi vẻ hiếu kì: “Sao hôm nay về muộn như vậy? Hình như cũng thường xuyên rất muộn phải?”

      Quách Vũ cảm thấy mặt mình thoáng ửng hồng, giống bộ dạng như đối mặt với ông chủ, thà trả lời: “Công ty nhiều lúc cần phải tăng ca, chẳng có cách nào khác cả.”

      làm công việc gì vậy?”

      “Là lập trình viên, viết các công thức mã code trong vi tính.”

      Chu Tuệ Như nghịch ngợm di động, rồi : “Giống như game ở trong di động, chính là viết bằng mã code phải ?”

      “Ừm, nhưng tôi làm về mạng di động, tôi làm về trang mạng Internet, chính là lúc khi máy vi tính của lên mạng cần phải dùng tới.”

      “Ôi, giỏi quá, tại hồi trước tôi chịu học hành, cảm thấy học rất khó, chắc chắn là phải học rất nhiều mới giỏi được như vậy.”

      Lần đầu tiên có người khen ngợi mình “giỏi quá”, Quách Vũ mỉm cười, khẽ cúi đầu. Hai người chuyện hồi, bát mì được bê ra, Chu Tuệ Như vẫn ngồi đối diện cậu, khiến cho cậu ăn cũng vô cùng thấp thỏm, như thể là ăn miếng lớn, bộ dạng khó coi đó bị lọt vào mắt của vậy. Cậu cảm thấy khoảnh khắc này rất ấm áp, có thể là... có thể là ấy cũng có thiện cảm với mình sao? Nhưng cậu từ xưa đến nay đều dám thổ lộ bất cứ suy nghĩ thực của mình, bởi vì tình trạng giờ của cậu để nuôi sống được bản thân mình khá chật vật, cậu dám nghĩ nhiều gì đến tương lai cả.

      Đúng lúc này, tên tóc vàng mình đến trước cửa quán, với Chu Tuệ Như: “Này, người đẹp, làm cho suất cơm rang trứng, lát nữa hãy đem đến công viên bên sông.”

      Chu Tuệ Như nhìn thấy tên đó, liền chau mày, thể căm ghét: “Cửa hàng chúng tôi đóng cửa rồi; hôm nay làm nữa đâu.”

      Gã tóc vàng trừng mắt chỉ vào Quách Vũ: “Chẳng phải là vừa mới làm sao, sao đến lượt tôi làm nữa, có ý gì thế hả?”

      “Hôm nay hết cơm rồi, làm được cơm rang trứng.”

      “Cơm hết rồi mì cũng được, đưa đến nhanh đấy.”

      “Mì cũng hết rồi.” Chu Tuệ Như ràng muốn bán cho cái kẻ thường xuyên ăn quỵt này.

      Gã tóc vàng giận dữ hét lên: “Mày có ý gì thế?”

      Chu Phúc Lai thấy vậy, liền vội vàng chạy tập tễnh từ phía trong ra, luôn miệng : “Có đấy, có đấy, đợi lát, tôi làm ngay.”

      !” Chu Tuệ Như hằn giọng tiếng.

      Gã tóc vàng ném lại câu: “Người đẹp, tôi có việc trước đây, đợi lát nữa đưa đồ ăn đến công viên bên sông, nhất định là phải đưa đến đấy, thiếu tiền của đâu, tiện thể trả luôn mấy lần trước.” rồi, gã rút ra tờ 100 tệ, lại tiếp: “Số còn lại để lần sau ăn mì rồi tính.” xong liền bước .

      Chu Tuệ Như miễn cưỡng đứng dậy, cầm lấy tờ 100 tệ đút vào trong ngăn kéo, than thở: “ à, loại thần kinh này phiền toái quá .”

      Chu Phúc Lai khuyên nhủ: “Ôi, có cách nào cả, chúng ta làm ăn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn hơn thôi. Nếu em muốn đưa , để lát nữa đưa đến đó nhé.”

      “Thôi thôi , chân của ...”, Chu Tuệ Như nhìn đôi chân tập tễnh của trai, : “ cứ ở lại trong quán thu dọn , em đưa là được rồi.”

      Quách Vũ suy nghĩ giây lát, thận trọng hạ giọng hỏi: “Sao gã đòi đưa đến công viên bên sông nhỉ?”

      “Ai mà biết giở trò gì chứ?” Chu Tuệ Như làu bàu, nhớ đến mấy lần trước đưa đồ ăn đến, gã tóc vàng đều động tay động chân với mình, đưa đến bên sông, ngộ nhỡ gã muốn... chắc cũng đến nỗi thế đâu, tên lưu manh này là người bản địa, chắc to gan như thế nhỉ? Thôi cứ đề phòng chút hơn, Chu Tuệ Như đeo túi ngang bụng, sau đó bước đến chỗ ngăn kéo, vì muốn để trai lo lắng, lén lấy ra con dao gọt hoa quả đặt vào trong túi.

      Món cơm rang trứng nhanh chóng được làm xong, Chu Tuệ Như thành thục đóng hộp lại, rồi về phía công viên bên sông.

      Quách Vũ cảm thấy lo lắng cho - đưa đồ ăn đến nơi vắng vẻ cho tên lưu manh, cậu yên tâm, nhưng cậu có thể bảo vệ được cho sao? Nghĩ lát, lấy hết dũng khí đặt lại tiền mì lại bàn, cũng bước nhanh về phía công viên bên sông.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 12

      Dịch giả: Hương Ly

      Con đường phía trước quán mì thẳng đến cuối về phía tây khoảng chừng bảy, tám trăm mét là con sông, hai bên sông đều là cỏ cây được trồng và cắt tỉa gọn gàng. Cái nơi được gọi là công viên thực ra chỉ là nơi lắp thêm dụng cụ tập thể dục bằng sắt để cho người dân tập luyện. Mùa đông mọi người đến đây khá đông đúc, mùa hè bởi vì bên sông có rất nhiều muỗi, đặc biệt là buổi tối cho nên ít người tới đây. Lúc này lại là lúc tối muộn, nơi này càng vắng vẻ hơn.

      Chu Tuệ Như mình xách đồ ăn, đến chỗ công viên, nhìn thấy gã tóc vàng giẫm lên dụng cụ tập lưng và rung lắc, bực bội gọi: “Này, đưa đồ ăn đến cho đây này.” đặt túi nilon xuống rồi chuẩn bị bước .

      Gã tóc vàng gọi lại: “Đừng , người đẹp.” Gã tay cầm lon bia, tay xách túi nilon tới, “Hôm nay hiếm hoi trời mát mẻ, chúng ta cùng uống bia rồi trò chuyện có được ?”

      Chu Tuệ Như chả buồn để tâm: “Tôi rảnh, phải về ngủ rồi.”

      “Đừng có thèm nể nang như vậy chứ, chỉ chuyện tiếng đồng hồ thôi, chắc cũng nhận ra tôi rất thích mà.” Gã tóc vàng bộ dạng mồm mép tép nhảy.

      “Tôi phải đây.” Chu Tuệ Như chau mày, muốn đôi co với tên lưu manh này chút nào cả.

      “Ôi, nể mặt tôi thế sao?” Gã bước tới kéo cánh tay , “Cùng uống bia nào, xem này, tôi mua túi bia, chính là muốn chuyện với được nhiều hơn.”

      “Thả tôi ra!” Chu Tuệ Như kêu lên, bắt đầu giãy giụa để vùng ra.

      Gã tóc vàng cười ha ha, kéo về phía đám cỏ.

      Chu Tuệ Như bị gã cứ thế kéo lê đến bên sông, gắng dùng hết sức để đánh vào tay gã: “Thả ra! Thả ra! làm thế tôi báo cảnh sát đấy!”

      Tay gã tóc vàng bị đánh đau, lại cộng thêm kích thích của hơi men, bực bội hét lên: “Tôi với bao nhiêu lần cùng uống và trò chuyện sao! đừng có mà giằng co, tôi cho biết, ngồi xuống mau!”

      Chu Tuệ Như dùng hết sức lực để ngọ ngậy cánh tay, muốn vùng thoát ra, định chạy trốn, gã tóc vàng ném bia xuống, cả hai tay túm chặt lấy :

      “Hôm nay ông mày nhất định phải thơm được !” rồi, miệng gã ghé sát vào mặt .

      thả tay ra! thả tay ra!” Chu Tuệ Như dốc hết sức lực của mình để giãy giụa, kéo túi đeo bên hông, lôi ra con dao gọt hoa quả, giơ lên trước ngực gã: “ còn tiến thêm bước nữa tôi đâm đấy!”

      Gã tóc vàng lùi lại bước, toàn thân gã toát ra hơi men, cười khẩy, nhìn : “Cá tính đấy, quá tuyệt!” rồi lại bắt đầu ép sát lại gần muốn giằng lấy con dao.

      Chu Tuệ Như từ từ lùi lại, giữ khoảng cách với gã, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi: “... còn lại gần tôi thực khách sáo đâu.”

      Gã tóc vàng vẫn cười nhăn nhở: “ như vậy là muốn mưu sát chồng đấy, đưa dao cho tôi, ngồi xuống cùng uống bia, rất thương em mà.”

      “Đừng có lại đây, đừng có lại đây!”

      Đột nhiên đúng lúc này, gã tóc vàng lao mạnh lên trước Chu Tuệ Như theo bản năng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, giơ con dao gọt hoa quả lên trước đâm loạn xạ. giây sau, cảm thấy tay mình có dòng chảy ấm, mở mắt ra, kinh hãi nhìn thấy ngực và bụng gã tóc vàng có ba vết đâm đầm đìa máu, trong đó máu ở vết đâm ở lồng ngực phun ra ngoài, bắn cả vào người .

      Chu Tuệ Như kêu thét lên tiếng, hoảng hốt đẩy gã tóc vàng cái, run rẩy lùi về phía sau mấy bước, cả cơ thể gã tóc vàng ngờ cứng đơ người ngã ngửa về phía sau, chỉ phát ra mấy tiếng kêu rên trầm đục. Sau khi gã ngã ra, phía sau, thứ xuất trước mặt Chu Tuệ Như là đôi mắt trợn trừng của Quách Vũ. Trong tay cậu vẫn còn cầm hòn đá, nhìn gã tóc vàng ngã xuống nằm giữa vũng máu, Quách Vũ trong khoảnh khắc sợ hãi mặt cắt còn giọt máu.

      “Sao lại... sao lại có thể như thế này được chứ?” Ánh mắt sợ hãi run rẩy của Quách Vũ nhìn gã tóc vàng co giật ở dưới đất.

      Có nằm mơ cậu cũng thể ngờ được cậu tận mắt nhìn thấy Chu Tuệ Như bị làm nhục, muốn lao lên để giúp đỡ. Nhưng từ đến lớn, cậu chưa từng đánh nhau bao giờ, cậu là kẻ yếu đuối nhút nhát, cậu dám đánh chọi với gã tóc vàng. Cậu dồn toàn bộ dũng khí của mình gạt bỏ việc sau này gã tóc vàng có thể gây phiền toái với cậu, cậu gạt bỏ hết suy nghĩ đáng sợ là gã tóc vàng sau này tìm cậu để trả thù, cậu nhặt hòn đá bên cạnh, lao đến và đập vào gã tóc vàng, cú đập này khiến cho gã tóc vàng này lao lên phía trước, Chu Tuệ Như tưởng rằng gã muốn cướp lấy con dao, theo bản năng cứ đâm loạn lên giữa trung, kết quả là đâm cho gã tóc vàng ba vết thương sâu.

      Chính tại giây phút này, bầu khí tĩnh mịch đến độ có thể nghe được tiếng muỗi vo ve, cả hai người đều ngẩn người ở nguyên tại chỗ, đều biết phải làm thế nào với những gì xảy ra trước mắt.

      Tất cả những việc này đều xảy ra rất nhanh, trong lòng có chút tâm lí chuẩn bị gì cả.

      Hai người bọn họ đều chỉ là muốn nhanh chóng để thoát khỏi gã tóc vàng, ai có thể ngờ được lại có thể tạo nên thảm kịch nhường này.

      Gã tóc vàng liệu có chết ? Cho dù chết, những ngày tháng sau này chắc chắn gã báo thù, hơn nữa như vậy ... phải đền bao nhiêu tiền?

      Nhưng ngay chính lúc cả hai người trợn trừng mắt, đầu óc hoàn toàn bị trống rỗng, Chu Tuệ Như liếc nhìn thấy ở phía trước bãi cỏ lúc này có người đứng, trong khoảnh khắc chợt sợ hãi ngẩn cả người.

      Người đó đứng yên tại chỗ lát, rồi sau đó bước luôn về phía hai người bọn họ.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 13

      Dịch giả: Hương Ly

      Lạc Vấn dừng lại ở phía bãi cỏ giây lát, bước nhanh tới nhìn thấy tên tiểu lưu manh nằm dưới đất, toàn thân đầy máu, chân tay vẫn co giật, ngẩn người vài giây, quay sang nghiêm giọng với đôi bạn trẻ hoảng sợ đến ngẩn người: “ cậu làm gì thế này?”

      Chu Tuệ Như được câu nào, sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt trợn trừng.

      Quách Vũ miệng run run, giọng run rẩy: “Mau, mau đưa đến bệnh viện.”

      Lạc Vấn cúi người xuống nhìn tên tiểu lưu manh, thở dài: “ rách cả tim rồi, cứu sống được đâu.”

      cứu sống được?” Quách Vũ lặp lại câu này, mắt nhìn chân tay tên tiểu lưu manh dần dần ngừng cử động, kìm được trào nước mắt.

      Lạc Vấn nhìn hai người bọn họ cúi đầu khóc thút thít, mím môi :

      cậu mau báo cảnh sát, tự thú .”

      “Báo cảnh sát tự thú...”, Quách Vũ đứng ngẩn người, tiếp đó đứng vững nữa, ngã xuống, “Nhưng... nhưng mà gã suồng sã động chạm với ấy trước, đây có lẽ được gọi là phòng vệ thích đáng chứ? Như vậy... như vậy có phải ngồi tù ? Phải... phải đền bao nhiêu tiền?” Đầu óc cậu ràng vô cùng hoảng loạn, thực biết phải làm như thế nào.

      Lạc Vấn chăm chú nhìn cậu: “Cậu có muốn nghe lời ?”

      Cậu đờ đẫn gật đầu.

      “Ta nhìn thấy đầu thi thể có vết thương, ở người cũng bị đâm ba nhát dao, hơn nữa nhát đâm xuyên qua cả xương sườn, đâm thẳng vào tim.

      Thông thường xương sườn rất cứng chắc, dễ dàng bị đâm xuyên qua.

      đầu nạn nhân bị đập, ở người bị đâm ba nhát, thậm chí bị đâm qua cả xương sườn, liệu có phòng vệ chính đáng nào như vậy ? E rằng, ngay cả việc được coi là ngộ sát cũng được tính.”

      Quách Vũ đau khổ kêu lên: “Nhưng... nhưng thực chính là như vậy mà.

      Chính là gã thô lỗ với ấy trước, như vậy sao lại được coi là phòng vệ chính đáng chứ?”

      Lạc Vấn lắc đầu: “Cảnh sát cần phải nhìn chứng cứ, khi đứng trước những chứng cứ trực tiếp của thi thể, liệu có tin vào khẩu cung đối phương của cậu hay , cũng khó lắm.

      “Việc này!” Việc này khiến Quách Vũ buồn nôn, cậu ngậm chặt miệng lại, cảm giác như cả thế giới chỉ là mảng tăm tối. Cậu nghĩ đến khoản thu nhập ít ỏi của mình, cậu nghĩ đến bố mẹ ở vùng quê nghèo khó của cậu, cậu nghĩ đến đứa em tật nguyền vẫn cần người chăm sóc ở nhà của cậu. Cậu cảm thấy cuộc sống này đột nhiên mất toàn bộ sắc màu.

      Lạc Vấn nhìn hai người, khẽ thở dài, mím môi lắc đầu.

      Đột nhiên đúng lúc này, Quách Vũ mở mắt long sòng sọc nhìn Lạc Vấn :

      “Người là do tôi giết, tôi nhìn thấy vô lễ với ấy, liền chạy đến đập vào đầu , lại đâm mấy nhát dao, liên quan đến ấy.”

      Câu này vừa buông ra, Lạc Vấn vô cùng kinh ngạc, bởi vì lúc này đây ông nhìn thấy con dao vẫn nằm trong tay Chu Tuệ Như, ở tay và quần áo của Chu Tuệ Như đều đầy máu, thế nhưng tay và người của Quách Vũ có đến nửa giọt, cậu ấy muốn gánh tội thay cho ấy sao?

      Chu Tuệ Như đồng thời cũng kinh ngạc nhìn Quách Vũ: “... tại sao ... tại sao lại như vậy?”

      ... vì sao cả, chính là do tôi làm, liên quan đến , cần phải sống tốt.” Cậu hoảng hốt cúi đầu, lôi di động ra, “Tôi... tôi bây giờ báo cảnh sát, tôi... tôi bây giờ tự thú.”

      , việc này vốn phải như vậy mà! Người ràng là do tôi giết, phải do giết!” Chu Tuệ Như vội vàng kêu lên, đồng thời nước mắt càng tuôn rơi lã chã.

      “Chàng trai, đợi lát” Lạc Vấn bình tĩnh gọi cậu, “Cậu người là do cậu giết, nhưng sao con dao lại ở trong tay ấy, người ấy sao lại toàn là máu, mà người cậu lại có?”

      “Việc này... việc này...”, Quách Vũ ngẩn người rồi phản ứng lại, cho dù mình có như vậy cảnh sát cũng tin.

      Đúng lúc này, Chu Tuệ Như chợt dừng khóc, chậm rãi : “Người là do tôi giết, chú cũng nhìn thấy rồi, có thể làm chứng, dao cũng ở trong tay tôi, người tôi dính đầy máu, liên quan đến , .”

      Lạc Vấn lại lần nữa kinh ngạc, cho dù vừa rồi ông nhìn thấy họ giết người, nhưng theo như con mắt chuyên nghiệp của ông có thể nhận ra, việc tên tiểu lưu manh bị giết hại đều có liên quan tới cả hai người, phải riêng cá nhân người nào có thể giết được.

      Ông nhìn cả hai người: “Cả hai cháu đều muốn che giấu cho đối phương sao?”

      Cả hai người đều lên tiếng.

      “Các cháu là người của nhau phải ?”

      Quách Vũ thoáng đỏ mặt, bắt đầu: “ phải.”

      Chu Tuệ Như tương tự cũng phủ nhận.

      Lạc Vấn nhìn Quách Vũ: “Vậy cậu rất thích ấy có phải ?”

      Quách Vũ liền ngẩn người, sau đó chậm rãi gật đầu.

      Chu Tuệ Như kinh ngạc nhìn cậu: “ thích tôi sao? Sao chưa bao giờ với tôi cả?”

      “Tôi...”, Quách Vũ thốt lên lời.

      “Ta hiểu rồi”, Lạc Vấn thở dài, “Người là do cả hai các cháu giết, cho dù đó là cố ngoài mong muốn, có phải vậy ? Nhưng ta , với trường như thế này thể nào khiến cho cảnh sát tin rằng đây là phòng vệ chính đáng. Nhưng nếu báo cảnh sát tự thú sớm, cho tình huống lúc đó có thể được xử thành tội ngộ sát, có thể có thể chắc được miễn giảm số hình phạt. Ta cần phải nhắc nhở các cháu đừng có nghĩ cách gánh tội thay cho đối phương, bởi vì kết quả của hành động như vậy chỉ là vô ích mà thôi, hơn nữa nếu như vậy, cho dù sau này các cháu có tình hình lúc đó ra cảnh sát vẫn nghi ngờ tính chân thực.” xong, ông quay người bước từng bước nặng nề rời khỏi đó, ông cũng muốn gây thêm phiền phức.

      Sau khi thêm mấy bước, ông nghe thấy tiếng Quách Vũ đau khổ kêu rên:

      “Tại sao lại như thế này? Tại sao lại như thế này!”

      Ông quay đầu nhìn thấy hai người vẫn ngồi im ở vị trí cũ, trong mắt tràn ngập nỗi tuyệt vọng. Ông thở dài, rồi lại cúi đầu về phía trước, sau khi mấy bước, lại quay đầu lại nhìn, hai người vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ, ông lại cắn chặt răng lên phía trước mấy bước rồi lại quay đầu nhìn, hai người vẫn cứ như vậy, trái tim ông chợt co thắt lại.

      Trong quỹ đạo cuộc sống của hai bạn trẻ này, chỉ vì cố ngoài mong muốn trong buổi tối ngày hôm nay, chính là bởi vì tên tiểu lưu manh gây chuyện thị phi mà thay đổi hoàn toàn sao?

      Cho dù có xử , bị nhốt bảy, tám năm, nhưng bọn họ đều còn trẻ, đây là quãng thời gian tuổi trẻ trân quý nhất, bị vùi dập, sau khi ra tù, họ cần phải tiếp tục sống như thế nào đây?

      Trong lòng ông trào lên niềm xúc động vô cớ, sau khi đắn đo giây lát, rốt cuộc lần này kích động chiến thắng lí trí, ông liền quay người lại, bước nhanh lại chỗ hai người bọn họ, ngừng lát rồi lên tiếng: “Nếu như, nếu như vẫn còn cách thức khác để cứu vãn, các cháu có muốn thử ?”

      Sau khi xong câu này, chính Lạc Vấn cũng giật nảy mình.

      Ông từng là thành viên của tổ Chuyên án hình của Sở Công an tỉnh, là Trưởng ban Kĩ thuật hình của Sở Công an thành phố Ninh, hơn 40 tuổi là thiên tài nhận được giải thưởng hạng nhất về việc nghiên cứu khoa học kĩ thuật giám định của Bộ Công an, là chuyên gia tài năng của hai khoa Pháp y và Kiểm định vật chứng. Lần này đây, ông quyết định dùng khả năng của mình để thay đổi số phận của hai bạn trẻ bất lực có ai giúp đỡ, ông chuẩn bị tạo dựng nên tội lỗi chứng cứ, vụ án mãi mãi thể nào phá nổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :