1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 4

      Dịch giả: Hương Ly

      Ban ngày của mùa hè luôn rất dài, 7 giờ tối, ông mặt trời vẫn còn lưu luyến chút ánh sáng cuối cùng xuống mặt đất, nóng bức oi ả của ngày nguội dần.

      Bên cạnh con sông ở phía tây thành phố, lúc này đây mấy người già ngồi chiếc ghế để hóng gió và trò chuyện. Ở phía trước, đôi vợ chồng trẻ dắt con chó cảnh Poodle, chậm rãi dạo bước. Cạnh đó có đứa bé chừng 4, 5 tuổi, vừa nhìn thấy chó con, định chạy đến để chơi đùa, bị mẹ bé nghiêm khắc ngăn lại. Hướng tiếp lên , bên cạnh trạm xe bus có đôi sinh viên hình như hờn giận nhau, tiết tấu cuộc sống của cả thành phố này dường như chậm lại khi màn đêm buông xuống.

      Lạc Vấn khoác túi xách, cúi đầu bước chậm rãi theo tiết tấu cố định của ông về phía trước, những người dạo bộ lướt qua, ông hề ngẩng đầu lên nhìn. trẻ mặc váy siêu ngắn, lộ ra đôi chân dài tuyệt đẹp cười trò chuyện bên cạnh, ông cũng coi như nhìn thấy, như thể tất cả những việc này đều tạo nên chút gợn sóng trong tâm trạng của ông.

      Gần đó có tiểu khu dân cư tái định cư, cũng chính là thôn Thành Trung mà mọi người vẫn thường . Giá thuê phòng ở đây khá rẻ, phàm những bạn trẻ mới làm thường chọn lựa thuê ở đây.

      Bên ngoài tiểu khu có dãy các cửa hàng men theo mặt đường bán đồ ăn và hoa quả.

      Vẫn như thường lệ, Lạc Vấn bước vào quán ăn có tên “Mì Trùng Khánh” rồi ngồi xuống, gọi bát mì Tứ Xuyên.

      Chủ quán là hai em người Trùng Khánh đến đây làm ăn. Người trai tên Chu Phúc Lai, dáng người thó, còn bị thọt, thường khá kiệm lời, chỉ phụ trách làm mì. em tên Chu Tuệ Như, người giống như tên, là thông minh nhanh nhẹn, hoạt bát vui vẻ, chào mời tiếp đón thực khách, giao hàng, làm các công việc vặt trong quán.

      Trong thời gian chờ đợi mì đưa lên, Lạc Vấn lôi ví từ trong túi ra, giở ra xem, trong đó kẹp bức ảnh ba người trong gia đình. Người đàn ông trong bức ảnh là Lạc Vấn, nhưng trông trẻ hơn nhiều so với Lạc Vấn bây giờ, người vợ quá xinh đẹp mà ông vô cùng thương, giữa hai người bọn họ còn có 4 tuổi xị mặt, hình như thích chụp ảnh chút nào.

      Nhìn nét mặt kì quặc của con , Lạc Vấn kìm được mỉm cười, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại nét mặt u uất khó có thể nắm bắt được.

      Ông cất ví lại vào túi, khẽ mím môi ngước mắt lên nhìn bầu trời.

      Tính ra họ mất tích hơn tám năm rồi, bây giờ liệu có còn sống hay ?

      Nếu như con vẫn còn sống, lúc này chắc cũng học lớp 6 rồi.

      Để tìm kiếm vợ và con , suốt tám năm nay, ông vẫn luôn vất vả khổ sở tìm kiếm từng chút manh mối, phân tích từng chút dấu vết. Ông từ bỏ công việc và nghiệp, từ bỏ chức vụ Trưởng ban Kĩ thuật hình ở Sở Công an thành phố Ninh, từ bỏ cả chức vụ chủ quản hai phòng ban Pháp y và Giám định vật chứng, từ bỏ cả danh hiệu Chuyên gia Trinh sát hình Sở Công an tỉnh, chỉ để tìm đáp án đó mà thôi.

      Lần theo những manh mối vụn vặt trong việc vợ và con bị mất tích, từ thành phố Ninh, ông điều tra theo đến tận thành phố Hàng. Ông ở lại thành phố hàng ba năm liền, ông biết những ngày tháng thế này còn phải trải qua bao lâu nữa. Dù thế nào, cho dù chỉ còn phần vạn hi vọng, ông cũng cần phải điều tra đến cùng.

      Nhưng nếu như có hi vọng sao đây? Ông thoáng mỉm cười đau khổ, đầy bất lực.

      Lúc này đây, phía sau ông vang lên giọng : “ ơi, em nhặt được con chó .”

      Chu Tuệ Như thần sắc hoảng hốt ôm chú chó màu vàng, người dính đầy máu, chạy và trong quán. Ánh mắt chú chó này tràn ngập nỗi sợ hãi, cả cơ thể run bần bật.

      Chu Phúc Lai đứng ở trong bếp nhìn ra ngoài, càu nhàu: “Bẩn chết được, em ôm con chó này về đây làm gì chứ, mau ném nó .”

      được đâu!” Chu Tuệ Như dường như đoán được trai chắc chắn như vậy, bèn : “Là mấy tên lưu manh đó dùng sợi dây thép quấn lấy con chó này kéo lê nó, con chó suýt chút nữa bị bọn chúng hình hạ cho đến chết.”

      “Tên lưu manh nào? Em đừng có mà gây chuyện đấy.” Chu Phúc Lai nhìn em với vẻ lo lắng.

      là hai đứa ở trong khu dân cư này, bọn chúng xấu xa quá !”

      “Hai đứa đó à?” Chu Phúc Lai chau mày , “Em sao lại gây chuyện với chúng nó chứ.”

      Chu Tuệ Như giải thích với vẻ hơi bực bội: “ phải là em gây chuyện với chúng nó, mà là chúng nó muốn giày vò con chó này đến chết, rất nhiều người đều chịu nổi nữa!”

      Đúng lúc này, Quách Vũ cũng bước vào trong quán gọi bát mì, cậu nghe thấy hai em chủ quán tranh cãi, lén ngước mắt nhìn Chu Tuệ Như nhưng gì.

      Chu Phúc Lai bê bát mì từ trong bếp ra cho Lạc Vấn, tiếp đó lại quay sang nhìn chú chó , chau mày vẻ kiên quyết: “Em mau ném con chó này , sau này đừng có gây chuyện với mấy người đó!”

      Chu Tuệ Như vẻ bất mãn: “Em đâu có gây với bọn họ chứ! Hơn nữa, em cũng có định nuôi con chó này mãi đâu, nhưng nhìn thấy cũng thể nào thấy chết mà cứu được! Bây giờ con chó thành ra thế này rồi, ném nó chắc chắn nó chết, đợi nuôi nó lớn hơn chút nữa rồi đem tặng cho ai vậy.”

      “Người khác sao ôm về nhà, chỉ có em là nhiều chuyện!”

      “Dù sao cũng phải có người lo việc này chứ.”

      “Em lo nổi đâu!” Chu Phúc Lai bực bội quay trở vào bếp, tiếp tục nấu mì.

      Chu Tuệ Như bực bội đặt con chó xuống đất, con chó gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng lại lập tức ngã sõng soài, sau đó lại gắng sức bước mấy bước vào phía dưới bàn của Lạc Vấn, co rúm người lại góc, sợ sệt nhìn xung quanh.

      Lạc Vấn cúi đầu nhìn con chó , ánh mắt chú chó này cũng vừa vặn nhìn vào ông. Đây là chú chó ta rất bình thường, lông màu vàng xám, giữa hai mắt có nhúm lông màu trắng giống như là con mắt thứ ba.

      Lạc Vấn ngẩn người giây lát, tiếp đến kí ức chợt dâng trào.

      Tám năm trước, ông tan làm trở về nhà, nhìn thấy ở trong nhà có thêm chú chó , con chơi đùa cùng với nó. Ông phải là người thích động vật, bèn kéo con sang bên, chó rất bẩn, được chơi với nó, hãy ném con chó ra ngoài. con cuống lên òa khóc, vợ cũng ngăn cản ông, con chó này vừa mới nhặt được ở bên đường, mới chỉ có mấy tháng tuổi, chắc là bị xe đâm vào, đứng dậy nổi, cho nên cứ ôm về nhà trước. con từ trước tới nay chưa bao giờ tiếp xúc với những con vật ở cự li gần như vậy, ràng rất thích chú chó này, nhất định muốn giữ chú chó ở lại. Lạc Vấn đành phải miễn cưỡng đồng ý, rồi lại phát huy nghề nghiệp bác sĩ của ông, chữa trị vết thương cho chú chó . Nhưng mấy tháng sau, khi vợ và con ông mất tích, ngay cả con chó đó cũng biến mất luôn.

      Ông nhớ rất chú chó đó cũng có bộ lông màu vàng, giữa hai mắt có đốm màu trắng; rất giống chú chó này.

      Khi đối diện với ánh mắt của chú chó , Lạc Vấn chợt rùng mình, gắp miếng thịt ở trong bát, cúi xuống đưa đến trước mõm chú chó, chú chó do dự giây lát, rồi ăn luôn miếng thịt.

      Lạc Vấn mỉm cười, quay sang với Chu Tuệ Như: “Có thể cho tôi con chó này được ?”

      Chu Tuệ Như nhận ra ông là khách hàng thường xuyên của quán, chỉ là từ trước đến nay chỉ đến ăn mì, chưa bao giờ chuyện, vẻ do dự: “Chú muốn nuôi nó à?”

      Lạc Vấn gật đầu: “Tôi chữa khỏi bệnh cho nó và nuôi nó.”

      Còn chưa đợi Chu Tuệ Như trả lời, Chu Phúc Lai ở bên trong vội đồng ý: “Thế tốt quá, Tuệ Như, em tìm cái hộp, để tiện cho vị khách này mang về.”

      Chu Tuệ Như nghĩ lát, bèn gật đầu, dù sao trong quán cũng phù hợp để nuôi chó.

      Sau khi quyết định xong xuôi, Lạc Vấn lại chợt bắt đầu cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình, bây giờ lẽ ra cần phải chuyên tâm đến công việc mình cần làm, làm gì có sức đâu để nuôi chó nữa chứ? Nhưng cúi đầu nhìn thấy ánh mắt chú chó co rúm vào góc, ông lại mỉm cười, nếu như có con ở đây, nó chắc chắn cũng làm như vậy.

      Sau khi thanh toán, Lạc Vấn định ôm hộp giấy rời khỏi đó, có hai tên tiểu lưu manh lao vào trong quán, đứa tóc vàng đầu trừng mắt nhìn Chu Tuệ Như : “Này, mày đưa con chó của tao đâu rồi?” Tiếp đó nhìn thấy chú chó ở trong hộp giấy, cười khẩy: “ ra là ở đây à?”

      định ôm lấy hộp giấy, Lạc Vấn giơ chân ra khều hộp giấy về phía mình.

      Tiểu lưu manh bực bội hét lên: “Ông làm gì thế?”

      Lạc Vấn bình tĩnh trả lời: “Con chó này của cậu à?”

      “Đương nhiên rồi, mau trả cho tôi!”

      “Ồ, ra là của cậu. Vậy hãy bán cho tôi.”

      “Bán cho ông à?” Tên tiểu lưu manh nhìn đối phương là người trung niên nên cũng dám quá hỗn xược, nghĩ lát, nó : “Được rồi, 300 tệ được ? Đây là con chó mẹ nhà tôi đẻ ra, nuôi mấy tháng rồi, nuôi cho béo tốt lắm…”

      Còn chưa đợi ra hết những ưu điểm, Lạc Vấn : “ vấn đề gì, 300 tệ phải ?” xong liền rút ví ra, đưa luôn cho 300 tệ.

      Tiểu lưu manh thấy đối phương nhanh nhẹn rút ra 300 tệ mua con chó này, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi nhận lấy tiền mới hối hận nhẽ ra nên đòi nhiều hơn, có lẽ lên tiếng đòi 500 tệ, “tên ngốc” này chắc cũng vẫn đưa. Bỗng dưng lấy được của “tên ngốc” 300 tệ, hai đứa bọn đắc ý ngồi xuống bàn, lớn giọng: “Cho hai bát mì lươn!”

      Chu Tuệ Như bực bội : “ làm, mấy lần trước các người ăn đều trả tiền!”

      “Mẹ kiếp…”

      Chu Phúc Lai sợ em lại gây ra chuyện, vội vàng bước cà nhắc chạy ra : “ sao, sao, Tuệ Như, em vào bên trong ! Tôi nấu ngay đây, các đợi lát.”

      ! Đừng nấu mà?” Chu Tuệ Như bực bội , “Sao lại cứ để cho bọn chúng ăn quỵt! mấy lần rồi! Lần trước em đem đồ đến, những đưa tiền, còn… còn…”

      “Còn làm gì em chứ? Chẳng qua cũng chỉ đụng chạm mấy cái thôi mà, ha ha, đừng em chưa bị đàn ông chạm vào bao giờ đấy.” Tên tóc vàng lập tức lộ ra khuôn mặt vô lại.

      Chu Phúc Lai lộ ra ánh mắt vừa thương xót, vừa bất lực, nhưng ta chỉ là kẻ thọt chân, từ đến lớn bị những bạn bè đồng trang lứa ức hiếp, quen nhẫn nhịn chịu đựng rồi, ta chỉ có thể cắn chặt răng, khẽ kéo cánh tay em , ngăn cản tiếp tục nảy sinh xung đột với đối phương.

      Đúng lúc này, nghe thấy Chu Tuệ Như bị sàm sỡ, Quách Vũ ăn mì ở bàn bên cạnh thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, bèn đặt đũa xuống, đập bàn cái, mím chặt môi, phẫn nộ trừng mắt nhìn hai tên lưu manh đó.

      Nghe thấy tiếng động, tên tóc vàng quay sang, phát ra Quách Vũ trừng mắt nhìn bọn chúng, lập tức đứng dậy: “Nhìn gì mà nhìn hả thằng oắt con?” thẳng tới, chỉ vào mũi cậu hỏi, “Thằng ôn này muốn ra oai à?”

      Quách Vũ mím môi, cậu chỉ là nhất thời kích động mà thôi, con người cậu vốn yếu đuối sợ sệt lập tức bị đối phương dọa cho sợ hãi, hoảng hốt cúi đầu.

      có gan mày đừng có mà trợn mắt linh tinh, biết chưa!” Tên lưu manh đó nhìn thấy bộ dạng của cậu, biết ngay là dễ bắt nạt, liền vỗ mạnh vào gáy Quách Vũ cái rồi vênh váo quay trở lại chỗ ngồi.

      sao chứ?” Chu Tuệ Như chạy tới hỏi đầy quan tâm, đồng thời trừng mắt nhìn tên lưu manh đó với vẻ oán hận, tên lưu manh đó chẳng buồn để tâm.

      Quách Vũ mặt đỏ bừng, cúi đầu : “ có gì.”

      Lạc Vấn ngồi xuống ghế, im lặng nhìn cả quá trình của cuộc xung đột sau đó nhìn chằm chằm tên lưu manh đó vài giây, mỉm cười lắc đầu, ôm lấy thùng giấy rời khỏi đó.
      Tôm Thỏly sắc thích bài này.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 5

      Dịch giả: Hương Ly

      Trong văn phòng làm việc của Sở Công an thành phố, các thành viên chủ chốt của tổ chuyên án lần này đều có mặt ở đó.

      Trinh sát viên Dương Học Quân cho mọi người biết kết quả điều tra mới nhất: “Thời gian xảy ra vụ án, qua xác nhận của bác sĩ pháp y Trần, thời gian xảy ra vụ án chính là vào khoảng thời gian giữa 11 giờ đến 12 giờ đêm hôm qua. Nạn nhân là Tôn Hồng Vận, người Sơn Đông, từng có tiền án phạm tội nhiều lần, có ghi chép ba lần bị bắt giam. Năm 19 tuổi, do mắc tội trộm cướp bị xử bốn năm tù ở quê , năm 25 tuổi, vì tội cố ý làm bị thương người khác ở quê cũng bị xử bảy năm tù. năm sau khi ra khỏi tù bèn đến Hàng Châu, ở liền mạch hơn mười năm, nghe ban đầu buôn bán đồ ăn cắp, mấy năm nay tập hợp được nhóm người, ở khu vực phía tây thành phố kinh doanh vận chuyển hàng, thông qua rất nhiều thủ đoạn phi pháp như uy hiếp để lủng đoạn thị trường thép, năm kia do mâu thuẫn cho nên đánh người tài xế chở hàng bị thương nặng, năm nay vừa mới ra khỏi tù. Nghe con người rất hung dữ. Ở đây có hai người , bọn họ đều qua được bước điều tra ban đầu, cả hai người đều hề hay biết về tình hình tối hôm qua của . Điều tra nhiều tên thuộc hạ của , đều thời gian làm việc nghỉ ngơi của cố định. Tối qua sau khi cùng với bạn bè ăn đêm ở con đường nằm ở khu vực phía tây thành phố trở về, khi đến đường Văn Nhất Tây bèn chia tay với mới người, mình về nhà. Khi đến khu vực cây xanh đó, bắt đầu tiểu, và cũng chính lúc đó bị hung thủ tấn công từ phía sau, kéo suốt cả chặng đường từ vùng cây xanh đến giữa bãi xi măng, thắt cổ cho đến chết. Vũng nước tiểu ở khu vực cây xanh được giám định, chính là của . Thế nhưng tối hôm qua, những người cùng đều phát ra điều gì bất thường, tiếp theo chúng ta vẫn còn phải điều tra từng người, xác định chắc chắn xem có điều gì khả nghi hay ?”

      Triệu Thiết Dân hít thở hơi sâu, : “Việc ta về nhà mình ở đường Văn Nhất Tây có ai biết trước hay ?”

      Dương Học Quân lắc đầu: “Chúng tôi hỏi những người bạn ăn đêm với ta đêm qua, rằng buổi ăn đêm là vừa mới được quyết định, lúc trước hề bố trí, mấy giờ ăn xong, ta liệu có về nhà mình đồng thời đường Văn Nhất Tây hay , tất cả những điều này đều thể dự liệu trước được.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu: “Vậy có nghĩa là hung thủ theo ta suốt cả dọc đường, chứ phải là chờ đợi sẵn ở khu vực cây xanh.”

      Dương Học Hữu : “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng theo như những người khác kể lại, lúc đó họ đều hề cảm thấy có người bám theo, xem ra khi bám theo, hung thủ vô cùng cẩn thận. đoạn đường này lại có nhiều máy camera giám sát, tôi lấy được máy camera giám sát từ chỗ cảnh sát giao thông, điều tra xem có phát ra nhân vật khả nghi nào ?”

      Triệu Thiết Dân : “Trong bốn vụ án lần trước, trong đoạn video đều hề phát ra đối tượng khả nghi nào cả, mấy chiếc máy quay đoạn đường này đều chỉ quay về hướng đường cái, đường dành cho người bộ và những khu vực cây xanh hầu như đều ở trong vị trí góc chết, tôi mấy lạc quan đối với kết quả của việc kiểm tra máy quay camera giám sát. Nhưng vẫn cứ phải điều tra máy quay.”

      Triệu Thiết Dân quay sang bác sĩ pháp y Trần, : “ Trần, điều tra trường rồi, tìm thấy vết chân của hung thủ à?”

      “Nền đất xi măng vốn dĩ rất khó để lưu giữ được dấu chân, hơn nữa còn xuất cả tình huống hung thủ cố tình phá hủy trường. Dấu chân ở khu vực cây xanh lại được lưu giữ rất hoàn chỉnh, nhưng ngờ lại hề có dấu chân của hung thủ.”

      Triệu Thiết Dân mím môi, nhìn về phía những người khác: “Hung thủ kéo nạn nhân hàng chục mét, nhưng lại để lại dấu chân, mọi người nhìn nhận như thế nào?”

      Mọi người đều lần lượt nhìn nhau, bởi vì theo như lẽ thường, đây là việc vốn thể nào xảy ra được, trừ khi hung thủ biết bay.

      Triệu Thiết Dân xoa xoa cằm, mọi người đều im lặng trước câu hỏi này cũng là điều ông có thể đoán biết được, ông cũng thể hiểu sao hung thủ có thể làm được như vậy.

      Trầm ngâm hồi lâu, ông với mọi người: “Về chi tiết này, mọi người nhất thiết phải giữ bí mật, mọi người về thông báo cho cấp dưới của mình. Trừ những thành viên của tổ chuyên án, những chi tiết này được nhắc đến cho bất cứ ai, bao gồm cả những cảnh sát khác thuộc tổ chuyên án.”

      Ông nhìn nét mặt mọi người đều tỏ vẻ hiểu, bèn giải thích: “ việc này nếu như bị truyền ra ngoài, hung thủ kéo nạn nhân hàng chục mét mà để lại dấu chân, rồi lại thêm loạt các vụ án chúng ta điều tra suốt ba năm nay mà hề hay biết chút gì về hung thủ, e rằng trong xã hội xuất những lời đồn thổi, đại loại như hung thủ phải là người”, “ biết bay”. Đặc biệt là khi gặp phải truyền nhiễm của giới truyền thông, rất dễ gây nên tâm lí hoảng loạn, như vậy tạo nên áp lực dư luận rất lớn cho việc điều tra vụ án của chúng ta.”

      Mọi người đều lần lượt gật đầu, những người có mặt trong cuộc họp này đều là những người cảnh sát già, họ đều là những người theo chủ nghĩa duy vật, biết rằng hung thủ chắc chắn biết bay, chỉ là kẻ bình thường, chắc chắn là dùng cách thúc nào đó mà thôi. Nhưng bây giờ những người bình thường ở trong xã hội chưa chắc lí trí như vậy. Các kiểu đồn thổi được tung ra, gây thêm nhiều phiền toái cho công việc tiếp theo của cảnh sát. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vụ án càng bị truyền ra vẻ huyễn hoặc, lãnh đạo cấp càng cầu gắt gao về thời gian phá án, như vậy áp lực điều tra phá án của họ càng lớn.

      Triệu Thiết Dân giờ là đội trưởng chi đội, cấp dưới chịu quản hoạt trực tiếp của ông có tới mấy trăm người, vụ án này cho dù phá được, ông chẳng qua cũng chỉ là mặt mày được vẻ vang cho lắm, chứ đến nỗi bị kỉ luật, nhưng ông từ trước đến nay vẫn luôn muốn vào vị trí lãnh đạo của Sở Công an tỉnh, nếu như vụ án nhanh chóng phá được, vậy cộng thêm cho ông khá nhiều điểm. Cho nên vụ án trước khi được làm , ông muốn có thêm áp lực phương diện dư luận.

      Triệu Thiết Dân tiếp: “ việc này tạm gác sang bên , mọi người hãy quay về nghĩ xem có cách nào để có thể làm được việc lưu lại dấu chân, bây giờ chúng ta hãy tổng hợp phân tích chút về điểm chung của năm vụ án. Trước tiên tính cả nạn nhân ngày hôm nay, năm nạn nhân đều là người được thả ra khỏi tù, hơn nữa tội lỗi mắc phải hề , có người cưỡng hiếp, có người trộm cắp, có người cố tình gây thương tích cho người khác.”

      người cảnh sát hình : “Đội trưởng Triệu, ý của là… hung thủ là muốn trừng phạt phạm nhân ở ngoài chế độ pháp luật?”

      Triệu Thiết Dân : “Thông thường động cơ phạm tội của những vụ án mạng thường chẳng qua là ngộ sát, cướp của, trả thù. Năm vụ án này ràng phải là ngộ sát. Hơn nữa tất cả tài sản người nạn nhân đều nguyên vẹn, đương nhiên cũng phải là cướp của. Xem ra dường như cũng chỉ còn lại giết người trả thù. Nhưng theo như điều tra trước đây, những nạn nhân đó hoàn toàn hề quen biết nhau, cũng tìm ra được nhân vật khả nghi nào có mối thù oán với tất cả bọn họ. Cho nên động cơ giết người trả thù cũng ổn. Trừ phi loại bỏ ba kiểu động cơ phạm tội thường gặp này, rồi kết hợp thêm năm nạn nhân đều được thả ra tù, cho nên tôi cho rằng hung thủ muốn thay trời hành đạo, rất có khả năng trừng trị kẻ có tội bên ngoài pháp luật.”

      Trương Học Quân : “Nhưng tôi xem hết tài liệu của năm nạn nhân này, lúc đó họ phạm tội và bị bắt, mức hình phạt về cơ bản là hợp lí, cũng hề được xử hơn mà.”

      Triệu Thiết Dân : “Có thể trong suy nghĩ của hung thủ, tội lỗi mà họ mắc phải lẽ ra cần phải xử tội tử hình.”

      vị chuyên gia tâm lí học tội phạm gật đầu đồng tình: “Xét phương diện tâm lí học tội phạm, tên hung thủ này tự cho rằng mình là hóa thân của chính nghĩa, muốn thay trời hành đạo. cần biết đến phán quyết của pháp luật, mà dựa theo tiêu chuẩn mức hình phạt trong lòng mình.”

      người cảnh sát già đồng tình: “Nhưng trong đó có nạn nhân chỉ mắc vào tội trộm cắp. Trộm cắp mà cũng bị xử tử hình, hung thủ có phải là bị điên rồi hay ?”

      Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát, cảm thấy ông ấy cũng hơi có lí, bèn : “Về vấn đề động cơ giết người, chúng ta tạm thời đặt sang bên, chúng ta phân tích động cơ phạm tội đối với tình hình vụ án lần này cũng mang lại lợi ích gì lớn, chỉ đưa vào động cơ chúng ta cũng thể nào phác họa ra được đặc trưng cụ thể của hung thủ. Trước tiên hãy về điểm chung thứ hai của năm vụ án này, sau mỗi lần gây án, hung thủ đều vứt công cụ gây án ở nơi cách trường xa, hơn nữa lần nào cũng đều dùng sợi dây nhảy thể thao. Vì sao hung thủ lần nào cũng dùng dây mà phải dùng dao hay các loại công cụ khác? Dùng dao giết người còn nhanh gọn hơn, hơn nữa dùng dây thít cổ đối phương, nếu như nạn nhân có sức phản kháng mạnh, hung thủ rất có thể bị thất bại.”

      Mọi người đều lắc đầu thể khó hiểu. Nếu như cố ý muốn mưu sát dùng dao là nhanh gọn nhất, là thủ đoạn có khả năng thành công cao nhất, sao lần nào cũng đều phải thít cổ cho đến chết?

      Triệu Thiết Dân tiếp tục : “Thứ ba, lần nào cũng đều là dùng sợi dây nhảy thể thao của học sinh trong giờ thể dục - loại có cán gỗ cầm, và ở cán gỗ đều tìm được dấu vân tay của hung thủ. Lẽ nào hung thủ sợ dấu vân tay gây nguy hiểm cho mình sao?”

      Trương Học Quân : “Hoặc là người này hề nhận được ra việc để lại dấu vân tay gây nguy hiểm cho ta.”

      thể nào”, Triệu Thiết Dân kiên quyết lắc đầu, “Qua năm vụ án, đến giờ chúng ta vẫn hề nắm bắt được hình dáng của hung thủ, có thể thấy rằng con người này chắc chắn có khả năng phản trinh sát khá tốt, thể nào nghĩ ra được dấu vân tay gây nguy hiểm cho ta.”

      người khác : “Tôi nghĩ người này trong lần đầu tiên phạm tội do có đủ kinh nghiệm, do hoảng loạn mà vứt công cụ gây án. Từ đó trong những lần phạm tội về sau, biết rằng cảnh sát nắm được dấu vân tay của , cũng cần tiếp tục phải giấu giếm nữa, cho nên lần nào sau khi gây án cũng đều vứt công cụ , để cho chúng ta nhìn thấy dấu vân tay. phương diện nào đó, đây cũng là kiểu thách thức, đồng nhất với hành vi để lại tờ giấy của .”

      Triệu Thiết Dân : “Điều này cũng rất có khả năng, chỉ là trong mấy vụ án trước đây, chúng ta đều tiến hành đối chiếu dấu vân tay lượng cư dân lớn vùng lân cận nhưng vẫn tìm ra được hung thủ.”

      Người đó : “Việc đem ra so sánh có cách nào thu thập được dấu vân tay của tất cả mọi người, chắc chắn là bị để lọt lưới rồi, hơn nữa hung thủ liệu có ở gần đây hay cũng thể chắc chắn được.”

      Triệu Thiết Dân : “Tôi nghĩ hung thủ chắc là sống ở gần khu vực phía tây thành phố, bởi vì năm vụ án mạng đều xảy ra ở khu vực phía tây thành phố, cũng đều xảy ra vào buổi tối. Nếu như hung thủ sống ở khu vực khác, cứ phải buổi tối đến đây để thăm dò, chờ thời cơ tấn công mất quá nhiều công sức.”

      Người cảnh sát đó tỏ ra bất lực: “Nhưng bây giờ số người lưu động quá lớn, nếu như hung thủ cố tình né tránh cảnh sát đến nhà để thu thập dấu vân tay cũng là điều rất dễ thực .”

      Triệu Thiết Dân gật đầu, tiếp tục : “Thứ tư, sau khi hung thủ hoàn thành việc phạm tội, đều để lại hàng chữ “Hãy đến bắt ta”, đủ để thấy được ý tứ khiêu khích cảnh sát chúng ta. Và trong năm lần đều nhét điếu thuốc lá Lợi Quần vào miệng nạn nhân, điều này càng thể hiểu nổi.”

      Trương Học Quân : “Có thể là hung thủ cố tình để lại số manh mối kì quặc để khiến chúng ta điều tra sai lệch sao.”

      Những người khác cũng đều gật đầu tán thành, : “Chỉ có thể giải thích như vậy được thôi, nếu , để lại điếu thuốc đó còn ý nghĩa gì cả.”

      Trương Học Quân lại : “ cả, vậy bây giờ chúng ta phải điều tra tiếp như thế nào?”

      Triệu Thiết Dân : “Phương hướng trinh sát điều tra tiếp theo đây được tiến hành theo mấy hướng sau. Thứ nhất, Học Quân, người của cậu phụ trách điều tra máy camera và hỏi thăm về mối quan hệ của nạn nhân. Thứ hai, Đội trưởng Tống, bố trí người cầm hung khí - dây nhảy thể thao điều tra ở các cửa hàng bán văn phòng phẩm trong khu vực phía tây thành phố, xem xem có thể tìm ra nơi bán hay . Ngoài ra, cầu chuyên gia giám định vật chứng của Sở công an tỉnh giám định vết mực và chất liệu giấy của tờ giấy “Hãy đến bắt ta”, xem xem có thể phát được gì . Thứ ba, điều thêm người phỏng vấn dò hỏi nhiều cư dân ở khu vực đường Văn Nhất Tây, hỏi xem tối qua liệu có ai nhìn thấy người nào hoặc việc nào khác thường hay , bao gồm nhân vật khả nghi dạo này xuất ở gần đây. Hi vọng ba hạng mục công việc này có thể đem lại tin tức tốt lành, nếu , chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng, thu thập lượng lớn dấu vân tay của dân chúng để đối chiếu. Lần này, nạn nhân để lại ba chữ “người bản địa”, mọi người cần phải đặc biệt chú ý người dân địa phương.

      Sau khi tan họp, Triệu Thiết Dân vừa quay trở lại văn phòng, người cấp dưới chạy vào, : “ cả, vừa mới nhận được manh mối quan trọng.”

      Đêm hôm qua, ở đồn công an khu vực phía tây thành phố nhận được tin báo án của người phụ nữ, khi ta tan làm từ quán bar về nhà, bị người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi uy hiếp, kéo vào trong khu vực cây xanh ở gần đó để tiến hành quấy rối tình dục. Thời gian quấy rối trùng khớp vời thời gian xảy ra vụ án mạng. Và địa điểm quấy rối chính ngay cạnh nơi xảy ra vụ án, cách bãi xi măng trống đó chỉ 50 - 60 mét, ở giữa cách bãi cỏ và mấy hàng cây.

      Mắt Triệu Thiết Dân chợt sáng bừng: “Lẽ nào, cái tên quấy rối nữ giới tối qua chính là hung thủ?”

      Ông nheo mắt lại, xem ra nhất định phải điều tra cẩn thận vụ án quấy rối tình dục tối qua rồi.
      ly sắc thích bài này.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 6

      Dịch giả: Hương Ly

      Sáng sớm, Triệu Thiết Dân vừa mới đến đơn vị, Trương Học Quân đến tìm ông: “ cả, Chi cục cầm đến tài liệu vụ án Quấy rối. Nghe người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi này trong mấy tháng trở lại đây nhiều lần nửa đêm uy hiếp quấy rối nữ giới. Lần nào cũng đều kéo người phụ nữ về nhà mình vào trong khu vực cây xanh, cầm dao uy hiếp, sau đó tiến hành quấy rối. Sau khi quấy rối xong, còn vênh váo đe dọa mấy câu, sau đó huênh hoang bước . Trong bản tin cũng nhiều lần nhắc đến.

      Triệu Thiết Dân trừng mắt : “Vậy sao vẫn chưa bắt được?”

      “Tên đó luôn chọn lựa canh chừng ở những đoạn đường có ai qua lại để chờ đợi những người phụ nữ về nhà mình trong đêm, chờ cơ hội để ra tay, cho nên vẫn chưa bắt được ngay tại chỗ. Chi cục ban đầu mặc dù lập án, nhưng cũng quá coi trọng, và dù sao tên đó cũng chỉ quấy rối nữ giới, chứ hề trực tiếp cưỡng dâm hay có những hành động gì nguy hại, cũng cướp giật tài sản, tính chất nghiêm trọng lắm. Mấy tuần nay tần suất gây án của tên đó tăng lên rệt, bình quân cứ hai, ba ngày lại phạm tội lần, trong sổ lập án có tới tám nữ nạn nhân, cho nên Chi cục tăng cường việc tuần tra ban đêm, cũng thông qua máy camera giám sát xung quanh để tìm kiếm nghi phạm. Nhưng người này thường xuyên đội mũ, quay được đặc trưng chính diện của khuôn mặt. Sau khi điều tra toàn bộ máy camera giám sát ở suốt dọc đường, phát gã có sở thích quái dị.”

      Triệu Thiết Dân thấy khuôn mặt của Trương Học Quân có vẻ hơi khác lạ, lấy làm lạ, hỏi: “Sở thích quái dị gì vậy?”

      Trương Học Quân bĩu môi : “Truy lùng dấu vết của gã qua máy quay camera suốt dọc đường, lần theo được gã nửa đêm vài lần chạy vào số khu vực dân cư, rồi đại tiện trong cầu thang máy.”

      Triệu Thiết Dân xoa trán, : “Chạy vào trong cầu thang máy để đại tiện? Đơn thuần chỉ là đại tiện thôi sao?”

      Trương Học Quân gật đầu: “Đúng vậy, lần nào gã cũng đều đội mũ, rúc vào trong cầu thang máy, đại tiện, rồi lại rời khỏi khu dân cư.”

      Đây là loại tâm lí gì vậy?

      Triệu Thiết Dân chợt trào dâng thứ cảm giác kỳ quái.

      Xem ra là kẻ biến thái, kẻ biến thái này liệu có phải là hung thủ của chuỗi các vụ án mạng hay , ông thể nào xác định chắc chắn được.

      Triệu Thiết Dân nhận lấy tập hồ sơ của Chi cục, xem lướt qua lượt, nghĩ lát rồi : “ liên hệ với người phụ nữ báo án tối hôm kia chưa?”

      hẹn rồi, tôi chuẩn bị lát nữa đến đó chuyện với ta để làm tình hình.”

      “Được, nhà ta ở đâu?”

      “Ở ngay đường Văn Nhất Tây về phía bắc, nằm trong khu dân cư phía tây nam của trường Đại học Chiết Giang.”

      “Đại học Chiết Giang?” Triệu Thiết Dân thần người đứng nguyên tại chỗ, nhắc đến Đại học Chiết Giang, ông liền nhớ đến người bạn cũ, người đó chắc là có cách để giải thích tại sao hung thủ lại để lại dấu chân. Ông ngừng lát, : “Được, lát nữa tôi cùng cậu tới đó.”

      cả, muốn tự đến đó sao?” Trương Học Quân cảm thấy hơi bất ngờ.

      Trước đây những công tác điều tra cơ sở thế này, gần như đều là những người trinh sát phổ thông như Trương Học Quân phụ trách, Triệu Thiết Dân là Đội trưởng Chi đội Trinh sát hình , cũng tương đương với cấp bậc đồn trưởng của Chi cục. Những vị quan chức cấp bậc này thường rất ít khi tự mình tham gia phá án, phần lớn thời gian đều làm những việc “chỉ đạo lí luận”, đưa ra số “chỉ thị”, càng thể nào tự mình đến cơ sở để điều tra.

      Triệu Thiết Dân gật đầu: “Đúng vậy, cùng .”

      giờ đồng hồ sau, họ đến nhà đó. đó họ Lưu, người phương Bắc, thuê căn hộ ở phía tây thành phố.

      Triệu Thiết Dân nhìn gương mặt của ta, mặc dù mới sáng sớm chưa trang điểm, nhưng cũng có thể được coi là đẹp, thân hình rất gợi cảm.

      cho biết mình là nhân viên phục vụ ở quán bar, cho nên gần như ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối mới làm, thông thường nửa đêm trở về nhà, thời gian về nhà hầu như đều vào lúc 12 giờ đêm. Do tối hôm kia, bị làm cho sợ hãi xin nghỉ ngày nên tối qua làm. Về tình hình cơ bản của , Triệu Thiết Dân chỉ hỏi sơ qua như vậy thôi, còn về việc chỉ đơn thuần là nhân viên phục vụ ở quán bar hay , hay còn làm thêm những mối làm ăn khác, liên quan đến vụ án ông đương nhiên cũng hiếu kì để hỏi cho kĩ.

      Sau khi tìm hiểu được tình hình chung, Triệu Thiết Dân : “ Lưu, đối với tình hình ngày hôm kia, liệu có thể mời tường thuật lại tỉ mỉ hơn cho chúng tôi nghe được ?”

      “Thực có thể bắt được kẻ biến thái đó chứ?” hồi tưởng lại hình ảnh tối ngày hôm kia, trong ánh mắt lộ ra ghê tởm.

      Trương Học Quân ngẩn người, bất cứ người cảnh sát nào cũng đều thể dám chắc là liệu có thể bắt được nghi phạm hay , cậu nghĩ xem cần phải ứng phó như thế nào, Triệu Thiết Dân trả lời luôn: “Chắc chắn có thể, nhưng chúng tôi cần phải tìm hiểu tỉ mỉ hơn nữa, phần ghi chép báo án của ở đồn công an vẫn chưa được tỉ mỉ cho lắm.”

      “Vậy được.” gật đầu, “Đêm hôm kia, chắc là chưa đến 12 giờ, tôi bước từ xe bus xuống, lúc đó tôi nhìn thấy ai ở đường Văn Nhất Tây, cứ thế về phía trước.”

      khoảng bao nhiêu mét?” Triệu Thiết Dân hỏi.

      từ trạm xe bus hướng thẳng đến chỗ đó, chắc là khoảng , hai trăm mét.”

      “Ừm, được, tiếp ”, Triệu Thiết Dân ghi vào quyển sổ.

      “Đúng lúc đó người đàn ông khoảng ngoài 40 tuổi đeo kính đến, trông ta… ừm… khuôn mặt rất bình thường, hơi dài chút, mặt có nếp nhăn, tóc trung bình, dài cũng ngắn, nhìn trông có vẻ là người cũng rất sạch .”

      Triệu Thiết Dân lại cắt ngang: “ ta có đội mũ ?”

      lắc đầu: “ đội, nhưng ta vai đeo cái túi, hình như… hình như là túi to đựng đàn ghita, tóm lại người đó xem ra trông có vẻ rất có tiền, phải là kiểu công nhân. Lúc đó tôi cũng thể nào có thể ngờ được ta lại có hành động như vậy. Sau đó tôi nghe thấy người của đồn cảnh sát máy camera quay được ta đội mũ, tôi nghĩ lúc đó chắc ta giấu mũ vào trong túi rồi, nếu như lúc đó giữa đêm hôm khuya khoắt ta còn đội mũ xuất trước mặt tôi, có khả năng tôi đề phòng nhất định.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu, đêm khuya xung quanh có ai, nếu như có người đội mũ về phía , phục trang đúng kiểu kẻ xấu như vậy, đương nhiên khiến cho nạn nhân đề cao cảnh giác. Thế nhưng đối phương lại đội mũ, cách ăn mặc cũng rất bình thường, trông cũng rất sạch , thậm chí còn có nạn nhân khác khi hồi tưởng lại, rằng tay người này còn đeo chuỗi ngọc phỉ thúy. Trông ta có vẻ rất giàu có, ai có thể ngờ được người đàn ông trung niên lịch nho nhã như vậy, quay đầu lại kéo nạn nhân vào trong khu vực cây xanh để tiến hành quấy rối.

      mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ, tiếp: “Tôi vừa lướt qua ta, mới được có vài bước, đột nhiên nghe thấy phía đằng sau có tiếng bước chân chạy tới. Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, tên súc sinh đó kéo giật tóc tôi lại, gã còn cầm con dao, kéo tôi vào trong khu vực cây xanh, còn đe dọa nếu tôi kêu lên gã giết tôi ngay.”

      Cho dù trải qua ngày, nhưng khi nhớ lại cảnh tượng đó, vẫn sợ hãi, run rẩy.

      Khi đến trình bày việc ở đồn công an, phương thức gã quấy rối là… Triệu Thiết Dân hắng giọng, nhưng vẫn phải nốt câu, “Phương thức quấy rối của gã là bắt giúp gã thỏa mãn à?”

      chau mày, lộ ra nét mặt ghê tởm, cúi đầu : “ phải, là gã dùng dao ép tôi, còn gã tự mình làm việc đó.”

      phải là giúp, mà là gã tự mình làm việc đó sao?”

      “Ừm”, gật đầu vẻ vô cùng ghê tởm.

      “Trong khoảng bao lâu?”

      “Chỉ chút.” xong, chợt cảm thấy ổn, liếc nhìn cảnh sát, nét mặt hai người tỏ ra rất nghiêm túc, vội bổ sung thêm, “Chắc là khoảng , hai phút.”

      Nét mặt Triệu Thiết Dân tỏ ra ngượng ngùng, ông cảm thấy hai người cảnh sát nam đứng trước mặt hỏi nữ nạn nhân về chi tiết bị quấy rối của đối phương rất ổn, nhưng vì điều tra vụ án nên vẫn cứ phải hỏi đến cùng: “Sau đó ta liền bỏ à?”

      “Đúng vậy, sau đó bộ dạng của gã rất hoảng hốt, lập tức chạy , thực ra tôi còn sợ hãi hơn, đợi đến khi gã được lúc tôi mới dám đứng dậy, chạy mạch đến cổng khu dân cư, gọi bảo vệ, rồi báo cảnh sát, nhưng cũng bắt được gã.”

      Triệu Thiết Dân nghe lời miêu tả của , thấp thoáng cảm thấy có điều gì đó bất bình thường, nhưng nhất thời lại thể nào nghĩ ra được trong lời miêu tả của ta rốt cuộc là có vấn đề gì. Sau đó lại xác nhận lượt địa điểm phạm tội, chính là khu vực chỉ cách trường xảy ra vụ án có 50 - 60 mét, ở giữa cách số cây cối và cỏ xanh.

      Sau khi điều tra xong, Triệu Thiết Dân và Trương Học Quân lái xe cảnh sát đến trường Đại học Chiết Giang, quyết định tìm gặp người bạn cũ đó để trò chuyện.
      ly sắc thích bài này.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 7: Phần II - Bi Kịch Của Chuyên Gia Logic

      Dịch giả: Hương Ly

      ◄○►◄○►◄○►

      Chương 7

      Nhiệt độ nắng nóng vẫn hoành hành, hôm nay là buổi học đầu tiên của học kì mới trong trường Đại học Triết Giang, thầy giáo Nghiêm Lương của khoa Toán đứng ở cầu thang máy phía dưới tòa lầu của giảng đường, ấn thang máy.

      Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào hành lang, làm đổ bóng của ông vào bức tường, Nghiêm Lương nóng đến nổi mẩn, chỉ muốn nhanh chóng được vào lớp học để hưởng bầu khí mát lạnh từ chiếc điều hòa.

      “Kính coong”, cửa thang máy bên trái mở ra, Nghiêm Lương vội vã bước vào.

      “Ơ.” - Chính trong khoảnh khắc chân ông vừa chạm đất, theo bản năng, Nghiêm Lương đưa chân về chỗ khác, bởi vì khóe mắt ông phát ra ở dưới chân ông có đống lù lù.

      Đợi đến khi ông đứng vững rồi mới nhìn , bỗng chốc chợt rùng mình, ngờ giữa hai chân ông là đống phân!

      Ông lập tức nhảy dựng lên, lao ra khỏi thang máy, nhấc hai chân lên để xem xét tình hình, phù, giẫm phải. Ông cảm thấy vô cùng may mắn như vừa được tái sinh bởi vì ông sandal, nếu mà giẫm phải những dép sandal bị vứt luôn, ngay cả bàn chân này cũng có thể cưa được ấy chứ.

      Chuyện gì vậy chứ? ngờ có kẻ dám đại tiện ở trong cầu thang máy.

      Giữa ban ngày ban mặt, ở trong thang máy lại xuất đống phân? chỉ là kinh ngạc, trong đầu ông còn xuất dấu cảm thán.

      Ông lắc đầu thở dài, ngao ngán về tâm lí của con người đại, vừa tiếp tục ấn cầu thang, muốn vào trong thang máy phía bên phải. Nhưng con số màn hình hiển thị ở thang máy bên phải vẫn dừng ở tầng số 6, mỗi lần ông ấn thang máy có bãi phân ở bên trái tự động mở ra. Nếu như phía tầng có ai xuống, theo như trình tự thiết kế của thang máy, thang máy ở bên phải nhất định mở ra.

      Ánh nắng chói chang khiến cho ông toàn thân đầm đìa mồ hôi, phòng học ở tầng 6, thời tiết thế này ông muốn cầu thang bộ chút nào, dù sao chịu đựng chút cũng đến ngay thôi. Ông đành phải bịt mũi bước vào trong thang máy bên trái, ấn số 6.

      Rất nhanh chóng, cầu thang máy lên đến tầng 6, tiếp đó là tiếng “Kính coong”, nhưng xảy ra cố, cửa thang máy hề mở ra.

      Ông lại lần nữa ấn nút mở, cánh cửa rung lắc nhưng vẫn mở ra. Ông lại ấn tiếp nút mở, kết quả là tất cả các con số đều bừng sáng, thang máy hề nhúc nhích chút nào nữa.

      Đúng là khốn khổ, Nghiêm Lương vô cùng bực bội, buổi đầu tiên của học kì mới mà bị nhốt ở trong thang máy, lại là ngày trời nắng nóng oi bức, bên trong còn có bãi phân bốc mùi hôi thối, đúng là sắp ngộp thở rồi.

      Ông ấn nút báo động trong thang máy, vào bộ đàm rất lâu nhưng có ai nghe.

      Khốn khiếp, bọn quản lí hậu cần của trường học làm cái khỉ gì thế!

      Đợi suốt mấy phút liền, tình hình có gì tiến triển cả, ông nóng nực tài nào chịu nổi nữa, bèn kéo áo sơ mi lên để làm quạt.

      Bắt buộc phải nghĩ ra cách khác thôi, ông lôi di động ra, ấn nút điện thoại của sinh viên, bảo các em đến trước cửa thang máy để mở, kết quả là vẫn mở ra được.

      Sinh viên bèn gọi bảo vệ, đến tận khi chuông vào học vang lên, bảo vệ cuối cùng cũng đến, mở nút cấp cứu, như vậy ông mới lại được nhìn thấy mặt trời.

      Nghiêm Lương vung tay, bước nhanh ra khỏi thang máy, hít hà sâu bầu khí tươi mới ở bên ngoài. Ông nhìn thấy bảo vệ và bảy, tám em sinh viên bèn tỏ lời cảm ơn, rồi than thở: “Đây đúng là trải nghiệm đau khổ, may mà ra được rồi, ôi, chịu hết nổi rồi, tiếng chuông vào lớp vang lên rồi phải ? Chúng ta vào lớp thôi.”

      Ông gọi các sinh viên vào học, nhưng khi ông bước lên mấy bước lại phát ra các sinh viên ở phía sau mình vẫn đứng nguyên hề nhúc nhích. Ông dừng bước, lấy làm lạ quay lại xem, nét mặt của các sinh viên đều vô cùng sửng sốt, miệng há hốc, mắt trợn tròn nhìn chăm chăm vào bãi phân trong thang máy.

      Nghiêm Lương ngẩn người, lập tức phản ứng lại ngay, lớn tiếng : “Đợi lát, việc này… tôi có thể giải thích được ?”

      giây sau, bầu khí đọng xung quanh cuối cùng cũng được chuyển động trở lại, bảo vệ ràng rất nhanh nhẹn tốt bụng giải vây cho ông, “ sao, sao, thầy giáo cứ lên lớp trước , đợi lát nữa tôi dọn dẹp chút là được thôi mà.”

      Các em sinh viên cũng tỏ ra rất thấu hiểu: “Thầy giáo yên tâm, chúng em lộ ra ngoài đâu.”

      “Phải rồi, đấy là lẽ thường tình của con người mà. Lại bị nhốt lâu như vậy…”

      “Ừm, thầy giáo cũng là người mà.”

      “Đây vốn phải là việc thể ra ngoài được, câu “chịu hết nổi rồi” mà tôi vừa phải là ý chỉ điều này…”

      Các em sinh viên lại lần lượt an ủi ông: “ sao đâu ạ, ai cũng gặp phải cố mà, bọn em đều có thể hiểu được nhất định giữ bí mật!” rồi, tất cả sinh viên ngờ đều coi như có gì xảy ra, tất cả cùng bước vào lớp học.

      Nghiêm Lương trợn tròn mắt vẻ khoa trương, ngẩn người đứng nguyên vị trí cũ, nhìn vạt áo sơ mi nhăn nhúm buông ra ngoài và chiếc thắt lưng bị nới rộng của mình, bây giờ cho dù ông có trăm cái miệng cũng thể nào giải thích nổi.

      Ngày đầu tiên của học kì gặp phải việc như thế này, tâm trạng của Nghiêm Lương thực vô cùng tồi tệ.

      Vốn dĩ tiết đầu tiên của năm học mới, theo thường lệ ông chuẩn bị loạt những lời mở đầu, thông qua phong cách hài hước thú vị của ông, để có thể lên chủ đề “Toán học là cha đẻ của tất cả các môn khoa học”.

      Còn bây giờ sao, cần lời mở đầu nữa, học sinh đủ cảm thấy ông vô cùng hài hước rồi.

      Ông còn chút hứng thú nào, chỉ có thể sống sượng giảng hai tiết về toán logic. Cuối cùng cũng gắng gượng được đến lúc hết giờ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó.

      nam sinh viên vừa sắp xếp cặp sách chuẩn bị ra về, vừa nhìn vào di động và đọc lớn tiếng: “Bản tin của thành phố Hàng hôm nay thông báo, trong khu vực phía Tây thành phố gần đây xuất người nam giới biến thái, nhiều lần nửa đêm uy hiếp những trẻ trở về nhà mình, kéo họ vào trong khu vực cây xanh để tiến hành quấy rối. Theo như lời miêu tả của nạn nhân, người này khoảng ngoài 40 tuổi, tóc hơi ngắn, đeo kính, dáng vẻ bên ngoài trông rất nho nhã. Qua tìm hiểu ở Chi cục Công an khu vực Tây Hồ, phóng viên cho biết cảnh sát nắm được nhiều đặc trưng của người này, thông qua điều tra những máy quay camera xung quanh, người này nhiều lần nửa đêm vào trong thang máy của khu dân cư gần đây để đại tiện, hành vi vô cùng quái dị. Cảnh sát gấp rút tiến hành công tác vây bắt, đồng thời cũng tăng cường tuần tra ban đêm ở khu vực lân cận…”

      Cậu sinh viên cứ đọc, còn tất cả ánh mắt của những sinh viên khác đều hướng về phía Nghiêm Lương.

      Hơn 40 tuổi, tóc hơi ngắn, đeo kính, dáng vẻ nho nhã, điều quan trọng nhất là… đại tiện trong thang máy… phải chứ, hoàn toàn nhất quán kìa?

      Nghiêm Lương thu dọn bục giảng, cảm thấy bầu khí khác lạ, khóe mắt ông liếc nhìn thấy khác thường của các sinh viên, khuôn mặt chợt nóng bừng, càng luống cuống. Trời ơi, hôm nay thực có thể xui xẻo được như vậy sao?

      Nhưng chưa phải là rất xui xẻo, mà còn là xui xẻo hơn nữa. Đúng lúc này, sinh viên nữ vốn chạy khỏi phòng học, liền chạy trở lại, hét lớn: “Thầy giáo Nghiêm, phía bên ngoài… phía bên ngoài có cảnh sát tìm thầy.”

      Tất cả các sinh viên đều hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa lớp học, ở đó có hai người cảnh sát đứng, Triệu Thiết Dân hất cằm trợn mắt, nhìn Nghiêm Lương với nét mặt vô cùng nghiêm nghị, kêu lên câu với vẻ sốt ruột: “Nhanh lên , tìm lâu lắm rồi.”

      Ánh mắt của các sinh viên lại quay trở về gương mặt Nghiêm Lương, nét mặt của các bạn trẻ tràn ngập chấn động, như thể “chân tướng việc ràng”. Trong suy nghĩ của mọi người đều lên hình ảnh Nghiêm Lương bị đeo còng số 8 và dẫn .

      Nghiêm Lương bỗng chốc như thể bị tảng băng làm cho đông cứng lại, ông nhìn Triệu Thiết Dân, cuối cùng nhét dụng cụ giảng dạy vào trong cặp da, sau đó mím chặt môi, cúi đầu bước ra ngoài cửa như thể là người có tật giật mình.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 8

      Dịch giả: Hương Ly

      Nghiêm Lương cắn chặt răng, trừng mắt với Triệu Thiết Dân, khẽ hạ giọng trách móc: “ mặc cảnh phục chạy đến trường làm gì thế?” Ông liếc nhìn thấy ở bên dưới tòa giảng đường đậu chiếc xe như chiếc xe cảnh sát BTU, là loại xe thường dùng để truy bắt tội phạm, ông càng như muốn thổ huyết, “Gì cơ, ngờ còn cả xe BTU đến, cả tấm thân trong sạch của tôi coi như là bị hủy hoại trong ngày rồi.”

      Triệu Thiết Dân tỏ vẻ vô tội: “Cái gì mà trong sạch bị hủy trong ngày?

      Tôi vừa mới điều tra vụ án ở ngay đường Văn Nhất Tây, kịp thay quần áo, nhớ đến liền tiện đường đến đây.”

      “Được rồi, được rồi, có chuyện gì ? Việc liên quan đến công việc đừng có tìm tôi, nếu mời tôi ăn hôm khác đợi thay quần áo rồi hãy đến nhé”. Ông bước nhanh về phía trước, thèm tiếp xúc với người cảnh sát này.

      Triệu Thiết Dân theo phía sau ông, mỉm cười : “Được, vậy cùng ăn, tôi lên xe thay quần áo.”

      Nghiêm Lương quay người : “Người em à, tìm tôi rốt cuộc là có việc gì vậy? giống chỉ đơn thuần là mời tôi ăn đâu.”

      Triệu Thiết Dân mím môi: “Thực ra là có vụ án.”

      Nghiêm Lương mặt tỉnh bơ, : “Thế cần phải tiếp nữa đâu, năm năm trước tôi từ chức rồi, từ lâu còn là cảnh sát nữa, bây giờ tôi chỉ là người thầy giáo, muốn có bất cứ liên quan gì với cảnh sát nữa cả.”

      “Ừm... Tôi biết suy nghĩ của . Nhưng chắc chắn cũng đoán ra được, những vụ án thông thường tôi vốn đến đây để tìm . Chỉ là vụ án lần này rất hóc búa, hôm qua ở đường Văn Nhất Tây vừa mới xảy ra vụ án mạng, có nghe ?”

      “Chưa nghe thấy, cũng quan tâm.”

      Triệu Thiết Dân ho khan mấy tiếng, “Trước đây giới truyền thông cũng đăng tin, trong khu vực phía tây thành phố suốt ba năm nay xảy ra nhiều vụ án mạng, lần nào ở trường vụ án hung thủ cũng đều để lại hàng chữ “Hãy đến bắt ta”, điều này chắc cũng nghe thấy rồi chứ?”

      Nghiêm Lương nhìn Triệu Thiết Dân: “Vụ án thứ năm rồi à?” Ông bật cười nhìn người đồng nghiệp cũ với vẻ vui mừng trước tai họa của người khác.

      “Nhưng việc này có liên quan gì đến tôi chứ?”

      “Dù sao trước đây cũng từng là cảnh sát, còn là thành viên tổ chuyên gia của Sở Công an tỉnh nữa mà.”

      “Đừng có nhắc đến trước đây với tôi. Nếu như có chuyện gì nữa tôi trước đây, phá án bận rộn, cũng đừng lãng phí thêm thời gian ở chỗ tôi nữa.” Nghiêm Lương quay người bước .

      Triệu Thiết Dân kéo ông lại ghé sát đến, : “ bàn về vụ án cũng được, hãy cho tôi biết việc. Nếu như hung thủ kéo người ở nền đất ẩm hơn chục mét có cách nào để lại dấu chân của được ?”

      nền đất ẩm mà để lại dấu chân ư? Việc này chưa bao giờ gặp cả.” Nghiêm Lương nhíu mày vẻ hỏi hiếu kì, nhưng ngay lập tức lại khôi phục được vẻ mặt lạnh lùng vừa nãy, : “Phá án là việc của cảnh sát các , liên quan tới tôi.”

      Triệu Thiết Dân : “Tạm thời có thể coi tôi là cảnh sát nữa, chỉ coi như chúng ta chuyện phiếm với nhau thôi.”

      Nghiêm Lương suy nghĩ lát : “ chỉ có câu hỏi này thôi phải ?”

      Triệu Thiết Dân gật đầu, : “Đúng vậy, chỉ hỏi mỗi câu này thôi.”

      cho biết đáp án ngay, đến quấy nhiễu tôi nữa chứ?”

      Triệu Thiết Dân tươi cười trả lời: “Được, đến quấy nhiễu nữa.”

      Nghiêm Lương : “Nhưng tôi có điều kiện.”

      cứ .” Triệu Thiết Dân rất thoải mái.

      Nghiêm Lương : “ là lãnh đạo, lời có sức nặng, tôi hi vọng có thể tạo thêm chút áp lực cho Chi cục Tây Hồ, để họ chịu bỏ chút sức lực nhanh chóng tóm được tên biến thái ở khu vực phía tây thành phố đó.”

      Triệu Thiết Dân chợt biến sắc, vẻ nghiêm túc: “Ý muốn đến thằng cha được nhắc đến trong bản tin phải ?”

      “Đúng vậy.”

      Triệu Thiết Dân vẻ nghiêm nghị: “ có manh mối gì vậy?”

      Nghiêm Lương chỉ vào thang máy, : “Trong thang máy phía bên trái này, sáng nay có bãi phân, tôi thấy trong bản tin có , rất có khả năng đó là do tên biến thái đó ị ra.”

      Triệu Thiết Dân vội vàng quay người gọi Trương Học Quân, dặn dò với cậu hồi, bảo cậu ta đến bộ phận bảo vệ của trường học lấy đoạn băng video giám sát cầu thang máy về để điều tra. Sau đó với Nghiêm Lương: “ yên tâm , tôi nhất định nhanh chóng tóm được thằng cha này. Vụ án của tên biến thái này bắt đầu từ hôm qua còn thuộc về quản lí của Chi cục nữa, trực tiếp do tôi giải quyết.”

      Nghiêm Lương cảm thấy vô cùng bất ngờ: “ phụ trách loại vụ án cỏn con này sao?”

      Triệu Thiết Dân nghiêm túc, : “Bởi vì chúng tôi nghi ngờ người đàn ông biến thái và hung thủ trong vụ án thứ năm là cùng người.”

      Nghiêm Lương cười khẩy: “Ha ha, sao?”

      “Bây giờ vẫn chưa thể xác định chắc chắn được, đêm hôm kia, nơi mà tên biến thái quấy rối nữ giới chính là ở ngay bên cạnh trường vụ án mạng, hơn nữa thời gian rất sát nhau, cho nên việc bắt được tên biến thái đó là việc hết sức cấp bách của chúng tôi nay. Ồ, nhưng tôi cũng rất hiếu kì sao lại quan tâm tới vụ án này như vậy chứ?”

      Nghiêm Lương lộ ra bộ mặt sượng sùng, vẻ hàm hồ: “Cũng có gì, sáng nay tôi bước vào trong chiếc thang máy bên trái này, khi ra vừa vặn gặp mọi người, xảy ra chút hiểu nhầm.” Ông vội vàng bổ sung thêm, “Chỉ là chút hiểu lầm nho , đừng nghĩ nhiều, tôi giải thích từ lâu rồi, nhìn này, tôi sao có thể giống loại người đó được chứ? Tôi lên giảng đường đại học, sao có thể.”

      Triệu Thiết Dân lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Lương chuyện rườm rà, dài dòng như vậy, ông cố gắng kìm nén để khỏi bật cười, kéo Nghiêm Lương lại, : “Được rồi, tôi nghĩ nhiều đâu, chúng ta hãy ăn cơm nào!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :