1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 59

      Dịch giả: Hương Ly

      Nghiêm Lương gõ cửa, Triệu Thiết Dân ngồi trong văn phòng đáp lời: “Mời vào!”

      Nghiêm Lương đẩy cửa bước vào, thẳng vào, : “Nghe các bắt được hung thủ rồi à?” Ông cảm thấy bầu khí hơi khác lạ, ngước nhìn Triệu Thiết Dân châm thuốc, cúi đầu lặng lẽ hút.

      Nghiêm Lương khẽ nheo mắt, : “Hung thủ chịu khai à?”

      Triệu Thiết Dân hút mạnh hơi, ấn đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn, ngẩng đầu lên, nét mặt vô cùng buồn bực: “ ngờ tên này lại có chứng cứ ngoại phạm.”

      “Các điều tra chứng cứ ngoại phạm của ta rồi à?”

      Triệu Thiết Dân từ từ gật đầu, : “Người này tên Lý Phong Điền, có quầy bán sơn ở chợ Kiến Tài - chuyên buôn bán vật liệu xây dựng. Ngày 7 tháng 9, ta đến Giang Tô để nhập hàng, chiều ngày 9 mới quay về, trong khoảng thời gian đó, vợ ta trông cửa hàng. Từ Thiêm Đinh bị hại vào tối ngày 8, mà lúc đó ta còn ăn đêm với nhân viên nhà xưởng ở Giang Tô, ăn đến tận hơn 10 giờ tối, vốn có thời gian để phạm tội. Việc này tới mấy người có thể làm chứng. Vốn dĩ chúng tôi tưởng ta cố tình dối để ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm nhưng khi điều tra mấy người ăn cùng với ta, tất cả mọi người đều làm chứng cho ta. chỉ như vậy trước đây ta luôn làm ăn ở Giang Tô, năm ngoái mới quay trở lại thành phố Hàng, khi xảy ra hai vụ án mạng đầu tiên, ta đều ở Giang Tô. Hơn nữa, ta quen biết với bất cứ nạn nhân nào. Từ lúc chúng tôi bắt ta và đến giờ hơn bốn mươi tiếng đồng hồ, từ đó đến giờ cho ta ngủ, nhưng đến tận bây giờ ta vẫn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, vẫn luôn miệng kêu oan. Hơn nữa, cũng khám xét nhà ta rồi, tìm thấy bất cứ đồ vật nào liên quan đến hành vi phạm tội.”

      Nghiêm Lương gật đầu, : “ ta còn khai gì ?”

      “Chúng tôi đưa ảnh của từng vụ án, hỏi ta chi tiết từng vụ án, nhưng ta vẫn khai gì cả.”

      “Ngoài mấy vụ án này, ta có khai những chuyện khác ?”

      Triệu Thiết Dân nhìn Nghiêm Lương với vẻ nghi hoặc: “Cái gì mà chuyện khác chứ?”

      Nghiêm Lương cười, lắc đầu: “Nhìn bộ dạng , chắc là có rồi.”

      muốn gì? Có phải vẫn cho rằng ta phải là hung thủ, Lạc Vấn, Chu Tuệ Như, Quách Vũ mới là hung thủ?”

      ,” Nghiêm Lương , “ ta cũng đúng là hung thủ, nhưng chỉ là hung thủ phụ, hung thủ chính là Lạc Vấn.”

      Triệu Thiết Dân chau mày : “ trường phạm tội làm gì có chứng cứ nào nhằm vào Lạc Vấn chứ? Tất cả chứng cứ đều nhằm vào Lý Phong Điền. Dấu vân tay hoàn toàn trùng khớp, ta là người bản địa, ta lại thuận tay trái, hơn nữa ta còn hút thuốc lá Lợi Quần.”

      Nghiêm Lương liên tục gật đầu, : “Thế đúng rồi, quả nhiên là như vậy!”

      Triệu Thiết Dân vội hỏi: “ đến thành phố Ninh rốt cuộc là điều tra cái gì?”

      Nghiêm Lương đứng dậy, co duỗi gân cốt, rót cốc nước rồi uống ngụm, chậm rãi : “Việc này cần phải từ đầu. Có còn nhớ lúc bắt đầu chúng ta về vấn đề đó chứ, hung thủ giết người sao lại dùng dây nhảy thể thao, mà dùng dao trực tiếp đâm luôn?”

      Triệu Thiết Dân trầm ngâm suy nghĩ giây lát, : “Phải rồi, đến điều nghi vấn này, đến giờ cũng đáp án.”

      “Hung thủ khi giết hại Tôn Hồng Vận, tại sao trực tiếp giết chết ở bên cạnh khu vực cây xanh, mà lại kéo vào bên trong, còn đặc biệt tạo ra trò để lại dấu chân dưới đất?”.

      “Tăng thêm khó khăn cho công tác điều tra phá của chúng ta?”

      Nghiêm Lương lắc đầu: “Việc này chỉ tăng thêm độ khó trong quá trình phạm tội của chính hung thủ mà thôi.”

      “Bây giờ biết được đáp án rồi à?”

      Nghiêm Lương phủ nhận, ông tiếp: “Vì sao hung thủ lại phải giả mạo nạn nhân trước khi chết viết ra ba chữ “người bản địa” chứ?”

      Triệu Thiết Dân vẫn lắc đầu hiểu.

      “Sau khi giết người tại sao lại phải đặt điếu thuốc lá Lợi Quần vào miệng nạn nhân?”

      Triệu Thiết Dân chau mày nhìn Nghiêm Lương. “Tại sao lại để lại tờ giấy ghi “Hãy đến bắt ta”?”

      tiếp !” “Tại sao những người bị giết đều là những phạm nhân hình mãn hạn tù?”

      “Xem ra biết hết đáp án rồi.”

      Nghiêm Lương thở dài, : “Đúng vậy, tất cả các câu hỏi, đều có thể dùng lí do để trả Lời.” Ông chậm rãi tất cả những đáp án này cho Triệu Thiết Dân.

      Nghe xong, Triệu Thiết Dân há cái miệng khô khốc, hồi lâu còn chưa định thần lại, lại lúc lâu sau nữa, mới mở miệng : “Tất cả những điều ...”

      Nghiêm Lương vẻ nặng nề: “Tất cả những điều này chỉ là suy đoán của tôi! Lời suy đoán của tôi có thể giải thích mọi điều thắc mắc, nhưng, đứng phương diện pháp luật, suy đoán của tôi cho dù có thể giải thích mọi điểm nghi vấn, nhưng lại vốn thể chứng minh Lạc Vấn phạm tội. Cũng có nghĩa là, đây là hành vi phạm tội có chứng cứ, chúng ta có cách nào đối phó với Lạc Vấn cả.”

      Triệu Thiết Dân xoa xoa trán, ánh mắt lạnh lẽo chợt lóe sáng, mím môi : “Tôi lập tức phái người đưa Lạc Vấn về, thẩm vấn ta ba ngày ba đêm, tôi tin suốt ba ngày ba đêm được chớp mắt, ý chí của ta vẫn có thể chống đỡ cho ta khai ra.”

      có tác dụng gì đâu.” Nghiêm Lương cười khẩy, : “ phải tất cả mọi người đều bị khuất phục trước thẩm tra áp lực cao đâu. Đúng là phá được rất nhiều vụ án, những nghi phạm bị bắt vào, tôi tin là ai có thể cắn răng kiên trì đến cuối mà khai nhận. Nếu như cho rằng đây là công lao của việc thẩm tra áp lực cao, sai rồi. Cuộc thẩm tra dưới áp lực cao đúng là gây nên áp lực tâm lí và thể chất rất lớn cho nghi phạm, rất nhiều người thể chống đỡ nổi, tuyến tâm lí phòng ngự bị sụp đổ, cuối cùng chỉ có thể khai nhận. Nhưng tại sao ràng có rất nhiều người tố chất tâm lí cực tốt, trước khi bị bắt, luôn nhắc nhở bản thân, quyết được khai nhận, nếu phải đối diện với những hình phạt nặng nề nhất, nhưng cuối cùng họ vẫn cứ khai nhận? Bởi vì trong quá trình thẩm vấn, cảnh sát đưa ra được số chứng cứ, trực tiếp miêu tả lại chân tướng số việc của vụ án, nghi phạm lại tưởng rằng cảnh sát nắm được toàn bộ chứng cứ và thực trong quá trình phạm tội của mình, tự nhiên thấy rằng mình có chống đỡ cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, đành phải khai nhận. Những vụ án lần này giống như vậy, bởi vì bản thân Lạc Vấn biết rất , trong tay chúng ta có bất cứ nhân chứng, vật chứng, có bất cứ quân bài nào có thể uy hiếp được ấy, chỉ cần ấy khai nhận, có khẩu cung, chúng ta cũng làm được gì ấy cả. Còn nếu khi ấy khai nhận, phải đối diện với công kích chí mạng. xem, ấy chọn lựa thế nào?”

      Triệu Thiết Dân đứng dậy, lại lại mấy vòng, : “Vậy phải làm thế nào? thể cứ thế nhìn hung thủ lượn lờ trước mặt mà lại có cách nào đối phó với ta chứ?”

      Nghiêm Lương : “Trong vụ án này, vẫn có điểm tôi hiểu, Lạc Vấn tại sao lại giúp đỡ Chu Tuệ Như và Quách Vũ là hai người chỉ đơn thuần là bèo nước gặp nhau với ấy chứ?”

      Triệu Thiết Dân : “Nếu như chính ta ra, chúng ta càng thể nào biết được. Cuộc điều tra trước đây của chúng tôi cũng hề phát ra giữa ta và Chu Tuệ Như, Quách Vũ có mối quan hệ gì đặc biệt. Cũng thể nào ta là bố của Chu Tuệ Như được chứ, ha ha!” Ông cố tình cười lớn, để phá vỡ bầu khí bức bối trong phòng.

      Nghiêm Lương : “Tôi có cách này, có thể thử xem sao.” “Cách gì vậy?”

      “Lý Phong Điền có đủ chứng cứ chứng minh ta giết người, chắc giờ chúng hết thời hạn giam giữ để thẩm vấn điều tra rồi chứ, hay là cứ thả ta ra.”

      “Thả ư?”

      “Đúng vậy, cứ thả Lý Phong Điền trước . Sau đó tôi muốn cho Lạc Vấn xem thứ này, thiết kế cho ấy cái bẫy.”

      Nghiêm Lương cho Triệu Thiết Dân kế hoạch tỉ mỉ của ông.

      Nghe xong, nét mặt Triệu Thiết Dân tỏ ra lo âu, : “Tôi nghĩ, với kinh nghiệm của Lạc Vấn, chắc chắn nhận ra được đây là cái bẫy, ta liệu có mắc bẫy ?”

      Nghiêm Lương vẻ chắc chắn: “ ấy chắc chắn mắc bẫy, phải là vì ấy nhận ra được đây là cái bẫy. Mà là, ấy chờ đợi bao năm như vậy, chính là chờ đợi cái bẫy này. ấy nhất định đến.”

      Triệu Thiết Dân : “Hay là nghĩ ra cách khác xem? Đưa cho ta xem thứ đó, nhất định chính phải tới đó. Nếu như ta phát ra trả lời được tất cả các câu hỏi, tôi e rằng ta làm gì ...”

      , tôi bắt buộc phải tự mình đến tìm ấy.” Nghiêm Lương cắn răng, mặt ra nỗi bực tức, “Tôi muốn xem lương tâm con người của ta rốt cuộc đâu?”

      Triệu Thiết Dân trầm mặc nhìn Nghiêm Lương, ông chưa bao giờ thấy con người này lộ ra thứ ánh mắt này. Ông ho hắng tiếng, xua bầu khí nặng nề trong phòng, cười : “Được rồi, nếu như vậy, tự mình đến đó . Nếu như xảy ra chuyện gì, cho dù bây giờ còn là cảnh sát nữa, tôi nhất định vẫn tìm cách tình hình với cấp , cho danh phận hi sinh vì việc công.”

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 60: Phần VIII - hấp dẫn của chân tướng thực

      Người Dịch: Hương Ly

      Công ty phát hành: Cổ Nguyệt Books

      Đơn vị xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học

      - --

      Đả tự: Google Drive

      ◄○►◄○►◄○►

      Chương 60

      7 giờ tối, Lạc Vấn nằm sofa xem tivi, chú cún con nằm ngủ bên cạnh dép lê của ông.

      Mấy hôm nay rất yên bình, Nghiêm Lương và cảnh sát đều đến nữa.

      Mấy ngày nay, ông vì tránh gây nghi ngờ, đến quán mì, cũng gọi đưa mì đến nhà, nhưng hôm nay ông gặp Chu Tuệ Như đưa đồ ăn ở đường, hai người trò chuyện gì nhiều, Chu Tuệ Như chỉ với ông câu, dạo này tất cả mọi việc đều yên ổn, thấy cảnh sát xuất nữa.

      Ông cũng yên tâm, xem ra, Nghiêm Lương trong hoàn cảnh có chứng cứ, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

      Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang yên, chú chó sủa gâu gâu mấy tiếng liên chạy ra.

      Lạc Vấn cảnh giác đứng dậy, trong đầu chợt lên suy nghĩ, sao đây, lại định giở chiêu này à? Lần trước là bắt ma túy, lần này định làm gì, chắc phải là nghĩ ra kiểm tra giấy đăng kí tạm trú đấy chứ? Nhưng hình như mặc dù căn hộ này là của ông nhưng ông lại có hộ khẩu ở đây, cũng có giấy đăng kí tạm trú. Ông biết phương diện pháp luật, trong tình huống này, bọn họ rốt cuộc có lí do để tùy ý vào nhà ông hay ?

      Ông đến cửa, nhòm ra ngoài qua mắt mèo. “Nghiêm Lương ư? Sao lại là ấy nhỉ?”

      Lạc Vấn khẽ nhíu mày, mặc dù mục đích cuộc viếng thăm của Nghiêm Lương, nhưng vẫn ra mở cửa.

      Cún con nhìn thấy người đến, vừa sợ sệt lùi lại, vừa gánh trách nhiệm thiên tính trông coi cửa nhà, miệng sủa vang.

      Lạc Vấn xùy tiếng, đuổi chú cún vào trong.

      Nghiêm Lương cười tít mắt nhìn chú cún, : “Lần trước đến con chó này sủa, xem ra nó nhận là chủ của nó, coi đây là nhà rồi.”

      Lạc Vấn cũng cười : “Đúng vậy, nuôi nó lâu như thế, túi đồ ăn tặng sắp bị nó ăn hết rồi, nếu nó còn nhận chủ nhân, thực có lương tâm chút nào cả.”

      Nghiêm Lương cầm lấy khúc xương cao su đạt bàn, ném cho con chó, chú chó vội ngoạm lấy, chạy ra chỗ khác bắt đầu nhai. Nghiêm Lương cười : “Chắc rất thích con chó này nhỉ?”

      “Ừ.” Lạc Vấn gật đầu.

      “Bởi vì con chó này trông giống con chó trước đây con nuôi à?”

      Lạc Vấn khẽ cười, gật đầu: “Đúng vậy.”

      Nghiêm Lương cười thở dài: “Chu Tuệ Như tặng con chó này xứng đáng đấy!”

      “Sao cơ?” Lạc Vấn liếc nhìn Nghiêm Lương.

      Nghiêm Lương ho hắng tiếng, : “Chu Tuệ Như nhặt con chó ta này về, nuôi nó là gánh nặng, sớm muộn gì cũng phải đem cho người khác. Nếu cho người khác, có khi họ cũng thích, tặng cho mới là xứng đáng.”

      “Ha ha, đúng thế.” Lạc Vấn hời hợt đáp lời.

      Nghiêm Lương đến phòng khách, nhìn xung quanh lượt, cuối cùng nhìn vào chiếc tivi: “ cũng xem tivi sao?”

      Lạc Vấn thể nét mặt kì quái: “Tôi xem tivi rất kì lạ sao?”

      “Con người Lạc Vấn nhàn hạ như vậy hoàn toàn giống với Lạc Vấn trước đây.”

      Lạc Vấn : “Bây giờ rảnh rỗi rồi, thường buổi tối bận gì, tôi thường nhà xem tội giết thời gian, tôi cũng thích kiều cuộc sống này lắm.”

      “Đúng vậy.” Nghiêm Lương cười, mắt chợt lóe sáng. “Muốn uống chút gì ? Hình như chỉ có trà, uống tạm nhé?” Lạc Vấn đến bên cây nước nóng lạnh, cầm cốc lên.

      “Nước lọc là được rồi.” “Được.” Lạc Vấn rót cốc nước mát, đưa đến trước mặt Nghiêm Lương.

      “Cảm ơn!” Nghiêm Lương đón lấy cốc nước, : “Thực ra hôm nay tôi tìm là muốn chuyện nghiêm túc.”

      “Ồ? Chuyện nghiêm túc gì?” Lạc Vấn cũng ngồi xuống phía sofa.

      Nghiêm Lương nhìn Lạc Vấn, : “Với con mắt chuyên nghiệp của , cho rằng, thế giới này liệu có hành vi phạm tội nào hoàn mĩ ?”

      “Hành vi phạm tội hoàn mĩ đến là gì? Vĩnh viễn bắt được hung thủ à?”

      ” Nghiêm Lương lắc đầu. “Rất nhiều vụ án đều là vĩnh viễn thể nào bắt được hung thủ. Ví dụ như những nghi phạm khắp nơi gây án lại chạy vào vùng núi hẻo lánh, sau khi giết người lại tiếp tục lẩn trốn, những vụ án như vậy trừ khi gặp may, nếu vĩnh viễn tài nào phá được. Hay đôi bạn cùng leo núi, người rắp tâm hãm hại, nhân lúc người kia chú ý, đẩy người đó xuống dưới núi ngã chết. Ngoài việc ta tự mình khai nhận, nếu cũng vĩnh viễn thể nào điều tra ra được chân tướng việc. Những vụ án loại này, hoặc là bởi vì thiếu những manh mối hữu hiệu, hoặc là bởi vì thiếu đối tượng điều tra loại trừ, có thể phá được án hay hoàn toàn dựa vào may mắn. Những vụ án này phá được, nguyên nhân chủ yếu là do điều kiện ban đầu đầy đủ, chứ phải là thủ đoạn của hung thủ tài giỏi đến đâu. Hành vi phạm tội hoàn mĩ mà tôi đến là, hung thủ sau khi giết người, lại có thể triệt để đảo lộn mọi thứ, ngụy tạo toàn bộ trường, tiêu hủy tất cả mọi chứng cứ liên quan đến ta.”

      Sắc mặt Lạc Vấn vẫn bình thản, mỉm cười, : “ phương diện tự luận, tình huống đến hoàn toàn có khả năng tồn tại. Cho dù trình độ kĩ thuật trinh sát hình đại rất cao nhưng mấu chốt của các cách thức xét nghiệm tử thi, khám xét kiểm tra vật chứng đều nằm ở mấy hạng mục như dấu vân tay, dấu chân, DNA, chất sợi, vật chứng vi lượng. Nếu như những hạng mục này đều được xử lí có vấn đề gì nữa.”

      “Vậy , nếu như trong vụ án, mấy hạng mục thông tin mà kĩ thuật trinh sát hình có thể nắm được đều bị người khác thay đổi, làm cách nào để có thể phá được vụ án như thế?”

      Lạc Vấn cười : “Việc này cũng tức là công tác của bác sĩ pháp y hoàn toàn vô hiệu, còn lại chỉ trông chờ vào suy luận logic của thôi.”

      “Nhưng nền tảng của suy luận logic lại dựa vào công tác điều tra khám xét của bác sĩ pháp y.”

      Lạc Vấn chau mày : “Đây là mệnh đề mâu thuẫn, vụ án thiếu vật chứng cần dựa vào suy luận logic, mà nền tảng của suy luận logic lại có là vật chứng. Vậy vụ án này có cách nào để phá được cả.”

      Nghiêm Lương gật đầu: “Tôi hiểu rồi, quả nhiên biết được đáp án, quả nhiên là vụ án này thể nào phá được. Phải rồi, lúc đến vội quá, tôi vào nhà vệ sinh lát được ?”

      “Đương nhiên.” Lạc Vấn chỉ vào cửa nhà vệ sinh, “Cứ tự nhiên!”

      Nghiêm Lương cầm lấy túi của ông, bên dưới túi còn có phong bì, bước vào nhà vệ sinh.

      phút sau, vang lên tiếng kêu “ối”, Lạc Vấn vội đứng dậy, đến bên ngoài nhà vệ sinh, hỏi: “Sao thế?”

      “Ồ, sao, suýt chút nữa bị trượt.” Trong lúc , nghe thấy tiếng xả nước, tiếp đó, Nghiêm Lương bước ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa lại, : “Tôi còn có việc, lần sau chuyện nhé, tạm biệt.”

      Lạc Vấn tiễn Nghiêm Lương ra cửa, sau khi đóng cửa lại nằm sofa lim dim.

      Xem ra Nghiêm Lương hiểu , vụ án này tài nào phá được, lần này chắc ấy chịu từ bỏ rồi nhỉ.

      giờ đồng hồ sau, di động của Lạc Vấn đổ chuông, cầm lên xem, lại là cuộc gọi của Nghiêm Lương. Ông thoáng do dự giây lát, rồi ấn nút nghe.

      Lạc, xem giúp tôi, có phải là tôi để rơi phong bì trong nhà ?”

      Lạc Vấn nhìn quanh sofa, : “ có.”

      “Trong nhà vệ sinh sao? Lúc đó suýt chút nữa tôi bị trượt ngã, có thể là rơi ở đó.”

      Lạc Vấn vào nhà vệ sinh, quả nhiên, dưới góc bồn rửa mặt có lá thư. Lạc Vấn : “Phải rồi, có cái, bây giờ đến lấy à?”

      “Ồ, đâu, muộn quá rồi, ngày mai tôi đến chỗ lấy.”

      Sau khi tắt máy, Lạc Vấn đứng nguyên vị trí cũ, khẽ chau mày, nhìn chằm chằm phong bì rơi dưới đất. Ông nhúc nhích, chỉ quan sát. phong bì có đóng dấu của Sở Công an tỉnh, dán mép.

      Lạc Vấn nghĩ lát, quay người vào thư phòng lấy ra hộp dụng cụ, tắt đèn trong nhà vệ sinh, bật đèn huỳnh quang, tỉ mỉ chiếu lượt vào phong thư, phát ra điều gì khác lạ. Tiếp đó, ông đeo găng tay, cầm lấy cái kẹp gạt mép phong bì, nhìn kĩ vào bên trong hồi. Ông đề phòng Nghiêm Lương thiết kế bẫy, cố ý để ông động vào phong bì. Sau khi xác định tờ giấy bên trong phong bì bị đánh dấu, ông dùng cái kẹp thận trọng kẹp tờ giấy ra, tiếp đó lại kiểm tra hồi, rồi mới mở ra xem.

      Bên trong là tờ ghi nội dung văn kiện quan trọng.

      Ông nhìn vào nội dung tờ giấy đó, dần dần, bàn tay ông nắm chặt lại, toàn thân kìm được bắt đầu run rẩy.

      Ông biết rất , thứ viết ra trong tờ giấy, chắc chắn Nghiêm Lương cố tình để cho ông xem.

      Có lẽ, hành vi phạm tội của mình khiến Nghiêm Lương bó tay, nhân chứng, vật dụng đều có, nhưng Nghiêm Lương vẫn cứ tóm được điểm yếu của ông.

      Đây là cái bẫy!

      Nhưng cho dù biết đây là cái bẫy, liệu có nên vẫn phải nhảy vào đó hay ?

      Lạc Vấn rơi vào trạng thái vô cùng mâu thuẫn.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 61

      Người Dịch: Hương Ly

      Công ty phát hành: Cổ Nguyệt Books

      Đơn vị xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học

      - --

      Đả tự: Google Drive

      Dương Học Quân bước vào trung tâm chỉ huy tạm thời của tổ trọng án, với Triệu Thiết Dân và Nghiêm Lương: “ cả, thầy Nghiêm, căn cứ vào máy camera ở cổng tiểu khu dân cư nhà Lạc Vấn để tìm hiểu tình hình trở về nhà thường ngày của Lạc Vấn. Thời gian ông ta trở về, nhà hề cố định, có khi trước 6, 7 giờ tối về rồi, có lúc 9, 10 giờ, có lúc thậm chí tận nửa đêm. Trong đó, khi Tôn Hồng Vân bị giết hại, ông ta mãi rạng sáng mới về nhà, còn vụ Từ Thiêm Đinh 12 giờ đêm. Khi xảy ra hai vụ án mạng này, ông ta đều ở nhà. Nhưng thường ngày ông ta cũng có khi về nhà rất muộn, e rằng điều này thể cấu thành uy hiếp thực chất đối với ông ta.”

      Nghiêm Lương gật đầu, khẽ thở dài, quay sang Triệu Thiết Dân, : “Đây là ấy cố tình, độ tinh tế của ấy thực quá kinh khủng. ấy cố tình thường xuyên về nhà muộn, như vậy , vào ngày ấy phạm tội, nửa đêm quay về nhà cũng có vẻ đường đột. Cho dù chúng ta hỏi ấy vào tối hôm xảy ra vụ án, ấy đâu làm gì, ta cũng chắc chắn có thể tìm ra được lí do mà chúng ta có cách nào kiểm chứng được.”

      Dương Học Quân tiếp: “Ngoài ra, vào buổi tối xảy ra vụ án Từ Thiêm Đinh, máy camera trong thang máy của tiểu khu quay lại, chỉ thấy mình Lạc Vấn, hề phát ra Chu Tuệ Như và Quách Vũ.”

      Nghiêm Lương nghiến răng: “Tất cả mọi việc ấy đều tính đến cả, chắc chắn là ấy bảo Chu Tuệ Như và Quách Vũ cầu thang bộ, để máy camera quay lại được. Như vậy ngay cả chứng cứ phạm tội của Chu Tuệ Như và Quách Vũ cũng đều có!

      Triệu Thiết Dân nhíu mày : “Vậy phải làm thế nào?” “Chỉ có thể đợi.”. “ chắc chắn ta bước vào bẫy sao?” “Tôi tin là như vậy.”

      “Ngộ nhỡ ta nhìn bản văn kiện đó sao? hôm qua khi lấy phong bì đó về, nhận ra được bên trong có bị ta động vào hay . Bác sĩ pháp y dùng máy móc kiểm tra dấu vân tay tờ giấy văn kiện, cũng phát ra dấu vân tay mới.”

      Nghiêm Lương : “Nếu ấy muốn động vào phong thư, chắc chắn dùng tay trần đâu.”

      Triệu Thiết Dân cảm thấy đối phương thực quá cao siêu, mím môi : “Nhưng hôm qua người của chúng tôi đứng theo dõi ở gần nhà ta mãi, mà thấy ta có động tĩnh gì khác thường.”

      “Có thể ấy phát ra có người theo dõi.” “ đến nỗi thể chứ, nhân viên theo dõi khi nhìn thấy ta nhìn về phía

      họ.”

      “Tôi nghĩ ấy chắc chắn nhận ra đây là cái bẫy, nên ấy đợi đến khi chúng ta mất đề phòng mới ra tay. Tôi đề nghị giải tán tất cả những nhân viên theo dõi ở gần nhà ấy, chỉ cần tóm được ấy ở phút cuối là được.”

      Triệu Thiết Dân lắc đầu: “, tôi quyết chỉ phép đến phút cuối lại xảy ra sai sót gì, tôi thể thấy lại xảy ra vụ án mới được. Vì vụ án này, từ trước đến giờ tốn rất nhiều sức người sức của, bây giờ nghi ngờ ta như vậy, tôi bắt buộc phải nắm vững được hành tung của ta 24/24.”

      Nghiêm Lương gật đầu, “Được rồi, vậy cứ đợi thôi.”

      Triệu Thiết Dân vẫn bán tín bán nghi, : “ chắc chắn là ta mắc bẫy?”

      Nghiêm Lương trình trọng gật đầu với Triệu Thiết Dân: “ ấy bắt buộc phải mắc bẫy!”

      Triệu Thiết Dân cũng từ từ gật đầu.

      Nước cờ này, chính là toàn bộ hi vọng của ông để phá được vụ án.

      Đúng lúc đó, máy điện thoại trước mặt Triệu Thiết Dân chợt đổ chuông, đây là điện thoại đường dây chuyên dụng của tổ trọng án, những điện thoại liên quan gọi được vào máy điện thoại này, người gọi điện thoại bắt buộc phải là những người theo dõi.

      Triệu Thiết Dân nhìn vào màn hình bên cạnh, hiển thị là cuộc điện thoại là do nhân viên nằm vùng theo dõi con đường trước cửa quán mì, ông vội vàng nghe máy.

      cả, mục tiêu bộ xuyên qua đường, rẽ về phía bắc. Ông ta mới lấy thứ từ túi xách khoác vai ra, bọc trong túi nilon màu đen, có vẻ rất thận trọng nhìn xung quanh mấy lượt, cuối cùng ném thứ đó vào trong thùng rác ở chỗ rẽ.”

      Triệu Thiết Dân hạ lệnh: “Các cậu mau đến nhặt ra.”

      Ông quay sang Nghiêm Lương, hạ giọng : “Có khả năng là công cụ gây án, lần trước chắc là ta cất giấu kĩ, bị khám xét ra, bây giờ ta muốn vứt .”

      Nghiêm Lương do dự lắc đầu: “ có khả năng lắm, xử lí công cụ gây án có rất nhiều cách, thiêu hủy là cách tốt nhất, ấy có lí gì lại làm thế.”

      Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới câu trả lời của nhân viên trinh sát: “ nhặt được cái tôi rồi, ưm... đây là gì nhỉ?”

      “Bên trong đó là cái gì?” Triệu Thiết Dân hỏi vẻ nôn nóng. “ miếng thịt.” nhân viên trinh sát cùng cũng : “Là miếng thịt.” “Gì cơ!” Triệu Thiết Dân kinh hồn thất sắc, “Là... lẽ nào là thịt người...” “ giống, ừm... chắc là miếng thịt ức gà.”

      Người khác cũng theo: “Chính là miếng thịt ức gà, bị đông lạnh, có vẻ như vừa mới lấy từ trong tủ lạnh ra. 0... ông ta xa như vậy để vứt miếng thịt làm gì?”

      Triệu Thiết Dân và Nghiêm Lương đều nhíu mày nghi hoặc, cùng nhìn nhau, tài nào hiểu nổi. Đúng lúc đó, giọng của người theo dõi lại truyền tới: “Chú ý! Mục tiêu đột nhiên quay đầu, quay trở lại con đường vừa .”

      Nghiêm Lương tập trung suy nghĩ giây, vội : “Mau, mau ném túi nilon trở lại thùng rác, cố gắng ném lại nguyên vẹn như ban đầu.”

      Triệu Thiết Dân trong khoảnh khắc cũng bừng tỉnh, : “ mau!”

      Nhân viên trinh sát nhanh chóng đáp lời: “ ném túi nilon nguyên vẹn trở lại thùng rác rồi.”

      Hai phút sau, nhân viên trinh sát lại : “Mục tiêu mở thùng rác ra, lại nhặt túi nilon lên rồi... Ông ta về phía nhà ông ta rồi.”

      Triệu Thiết Dân thở phào, nhìn Nghiêm Lương, hạ giọng : “Xem ra quả nhiên ta phản trinh sát thăm dò xem cảnh sát có theo dõi ta . ta cố tình bọc miếng thịt vào trong túi nilon, làm ra vẻ thế bí thế, sau khi ném , mấy phút sau lại quay trở lại nhặt ra. Ừm... may mà kịp thời đặt trở lại, nếu bị ta phát ra rồi.”

      Nghiêm Lương nhíu chặt lông mày, đáp lời, nhưng giây lát sau, với nhân viên trinh sát ở đầu dây bên kia: “Vừa rồi, miếng thịt ức gà trong túi có đặc điểm gì?”

      “Chẳng có đặc điểm gì, chỉ là vừa mới lấy ra từ tủ lạnh.”

      “Các có chạm vào miếng thịt đó ?”

      , chỉ chạm vào túi nilon.”

      “Vậy người trong hai người các chạm vào túi đó quay về đây, tạm thời được lau rửa tay, đợi về đây để bác sĩ Trần kiểm tra xem đó liệu có thứ gì khác ?”

      Triệu Thiết Dân hạ giọng hỏi: “Vì sao vậy?” Nghiêm Lương : “ thấy rằng hành động nhặt túi nilon từ thùng rác về rất bình thường sao?”

      Triệu Thiết Dân thắc mắc: “Thế là sao?”

      “Trước tiên ấy cầm miếng thịt gà cho vào trong túi nilon đen, cố tình tỏ ra bí mật, rồi đến cạnh thùng rác, ném túi nilon vào đó. Sau khi tiếp tục lên phía trước mấy phút, lại quay trở lại bên thùng rác. Nếu như chỉ đơn thuần dùng cách này để thăm dò xem có người theo dõi ấy hay , cần gì phải nhặt túi nilon từ thùng rác đem về nhà chứ?”

      Triệu Thiết Dân suy ngẫm rồi gật đầu: “Đúng thế, làm vậy quả là thừa thãi.”

      Nghiêm Lương : “ ấy nắm quá cách thức của cảnh sát, những phương pháp chúng ta có thể sử dụng, có thể nghĩ đến, ấy chắc chắn cũng dự liệu được cả rồi.”

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 62

      Người Dịch: Hương Ly

      Công ty phát hành: Cổ Nguyệt Books

      Đơn vị xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học

      - --

      Đả tự: Google Drive

      Lạc Vấn trở về nhà, bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, nhưng bật đèn.

      Ông cầm chiếc đèn huỳnh quang ở bên cạnh, chiếu vào chiếc túi nilon và miếng thịt ức gà, ông cúi đầu nhìn mấy giây, bèn tắt đèn, mặt lạnh tanh, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc trước ông bôi thuốc huỳnh quang vào túi nilon và miếng thịt, lúc này ông phát ra, thuốc huỳnh quang miếng thịt vẫn nguyên vẹn, nhưng ở phía bên ngoài túi nilon, ngoài mấy dấu vân tay của chính ông, còn có thêm mấy dấu vân tay lạ nữa.

      Quả nhiên là cái bẫy, Nghiêm Lương để lại tờ văn kiện đó là để cho mình nhìn thấy nội dung ở bên trong, sau đó mắc bẫy.

      túi nilon có thêm mấy dấu vân tay lạ, chứng tỏ mình bị theo dõi, túi nilon bị vất ở thùng rác bị người theo dõi nhặt lên kiểm tra. Điều đáng sợ hơn nữa chính là, khi ông quay trở lại thùng rác, cái túi vẫn còn ở đó. Điều này chứng tỏ, chỉ khi mình đến chỗ thùng rác có người theo, sau đó mình quay trở lại, tương tự cũng bị họ nắm nhất cử nhất động. Điều này chứng tỏ, cảnh sát chỉ phải tổ theo dõi mình, mà là nhiều tổ theo dõi, chia nhau phạm vi năm vùng theo dõi nhất cử nhất động của ông.

      Còn bản thân ông lúc vừa mới bước ra khỏi cửa, mặc dù đường giả vờ như có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tế là ông tập trung cao độ, từ đầu đến cuối luôn lén quan sát xem có ai theo mình hay . Nhưng vừa rồi ông nhìn thấy nhân vật khả nghi nào bám theo, chứng tỏ lần này cảnh sát điều động toàn những nhân vật kì cựu.

      Nghiêm Lương còn là cảnh sát nữa, ấy có quyền ra lệnh bố trí nhiều tổ nhân viên trinh sát kì cựu như vậy để theo dõi mình. Cách giải thích duy nhất chính là, vị tổ trưởng tổ chuyên án Triệu Thiết Dân của bọn họ nảy sinh mối nghi ngờ sâu sắc đối với ông.

      biết rốt cuộc Nghiêm Lương nắm được bao nhiêu thông tin để có thể thuyết phục tổ trưởng tổ chuyên án đầu tư bao nhiêu nguồn lực cảnh sát vào ông như vậy.

      Điều duy nhất Lạc Vấn có thể khẳng định là, tổ chuyên án có được chứng cứ để có thể truy bắt ông, nếu , vốn cần phải làm thế này rồi.

      Con đường bày ra trước mắt ông rất ràng, chỉ có hai con đường, là hai con đường dẫn đến hai kết quả hoàn toàn khác biệt.

      là tiếp tục giả vờ thành người ngoài cuộc, giả vờ như xảy ra chuyện gì, vẫn sống như trước đây. Như vậy , cho dù cảnh sát có ngày ngày theo dõi ông, cũng có thể làm gì được chứ? Khi ngày nào cũng nhận ra được ông có bất cứ điều gì khác thường, cảnh sát cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ việc điều tra về ông. Về phần Chu Tuệ Như và Quách Vũ, ông rất yên tâm, trải qua mấy lần, họ càng có kinh nghiệm đối phó hơn. Còn những chứng cứ tố cáo họ, vốn hề có. Như vậy , cả ba người bọn họ đều rất an toàn.

      Con đường còn lại là, bước vào cái bẫy của Nghiêm Lương. Như vậy gây nên kết quả ra sao, ông có cách nào dự liệu được. Nhưng chờ đợi bao nhiêu năm nay, chẳng phải là muốn chờ đợi để tìm kiếm được đáp án hôm nay sao?

      Ông rơi vào nỗi trăn trở đầy mâu thuẫn

      Lạc Vấn nghĩ suốt buổi chiều, đến chập tối, lấy số đồ cho vào trong túi xách, đổ vào bát đựng thức ăn của chú chó lượng thức ăn cho mấy ngày, rồi bước ra khỏi cửa.

      Lần này, ông còn chú ý xem chỗ nào có người lớn theo dõi ông, bởi vì ông biết, kể từ khoảnh khắc ông bước xuống tầng dưới, xung quanh chắc chắn là có tới mấy đôi mắt quan sát ông, phát ra cũng làm được gì chứ? Dù sao ông cũng có cách nào trốn tránh được theo dõi của họ.

      Ông tự tin bước ra đường cái, mấy phút sau, khi đến cửa quán mì, ông hề do dự mà bước thẳng vào quán.

      Ông vào hẳn trong cùng, nhìn chăm chăm vào thực đơn dán tường. Chu Tuệ Như vội đến, : “Chú muốn ăn gì?”

      “Ừm... hôm nay ăn gì được nhỉ?” Ông giơ tay lên gãi đầu, rồi nhanh, “Hôm nay ta chỉ với cháu câu thôi, nếu như cảnh sát tiếp tục điều tra các cháu, thậm chí ta bị bắt rồi, thậm chí được ra rất nhiều chi tiết, các cháu được tin, tất cả đều làm theo những đều trước đây ta bảo với các cháu cần làm như thế nào. Bởi vì tất cả những điều này đều chỉ là muốn dụ các cháu ra mà thôi. Chỉ cần tin chắc điều, hai đứa các cháu , bọn họ cũng có bất cứ chứng cứ nào cả.”

      “Ồ... sao... sao đột nhiên...”, Chu Tuệ Như phần nào biết xử trí ra sao, bởi chưa từng thấy ông chú này nhanh như thế bao giờ. May mà nét mặt của bị cánh tay và cơ thể của Lạc Vấn che khuất.

      “Nét mặt cháu cần tự nhiên chút, hãy ghi nhớ kĩ những lời ta dạy các cháu ngay từ ban đầu. Ba người , tất cả an toàn. Chỉ cần người ra, tất cả tiêu tùng. Ừm... còn mì bò chứ, thêm bát mì lạnh nữa, được rồi, thế nhé.” Ông buông cánh tay xuống.

      Chu Tuệ Như : “Vâng, chú ngồi , đợi cháu lát.” quay người bước vào bếp.

      Sau khi ăn mì xong, Lạc Vấn thanh toán, bước ra khỏi quán, rồi lại đến quán cơm ở gần đó.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 63

      Người Dịch: Hương Ly

      Công ty phát hành: Cổ Nguyệt Books

      Đơn vị xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học

      - --

      Đả tự: Google Drive

      Trong phòng thí nghiệm bác sĩ pháp y, bác sĩ Trần tay cầm mảnh kính mỏng, giơ ra cho Triệu Thiết Dân và Nghiêm Lương: “Từ loại vật chất dạng hạt siêu được gạt từ tay Tiểu Châu xuống, phát ra tình thể dạng bột vi lượng, thông qua giám định, là bột huỳnh quang.”

      “Bột huỳnh quang ư?” Triệu Thiết Dân và Nghiêm Lương đều chau mày.

      phải là bột huỳnh quang phổ thông dùng trong công nghiệp, mà là loại bột huỳnh quang chuyên dụng của bác sĩ pháp y, chuyên dùng để kiểm định số chứng cứ vi lượng. Loại hạt này rất , mắt thường gần như nhìn thấy các nhìn xem, ở tấm kính này, trông còn trong suốt. Tôi hỏi Tiểu Châu rồi, cậu ấy chỉ chạm vào phía ngoài của túi nilon, chứng tỏ phần bên ngoài túi bị bôi bột huỳnh quang. Tôi nghĩ, Lạc Vân sau khi đem túi nilon về nhà, dùng đèn huỳnh quang của ấy chiếu vào, là có thể phát ra được túi nilon xuất thêm dấu vân tay phải của ấy.”

      Nghiêm Lương : “Vậy cũng có nghĩa là, Lạc Vấn phát ra chúng ta phái người theo dõi ấy rồi à?”

      Bác sĩ Trần gật đầu: “Chắc là như vậy.”

      Triệu Thiết Dân cười thểu não, nhìn Nghiêm Lương: “ ta dùng loại thủ đoạn này, chúng ta biết làm thế nào tiếp đây?”

      Nghiêm Lương mím môi, : “Bị ấy phát cứ phát thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm cả, nếu như ấy hoàn toàn hay biết gì cả, phải là Lạc Vấn nữa rồi. Nhưng, như vậy cũng là việc hay.”

      “Việc hay?” Triệu Thiết Dân hỏi vẻ băn khoăn, “Hay ở đâu? ta phát ra chúng ta theo dõi ta, ta còn ngốc nghếch đến độ nhảy vào trong bẫy sao?”

      Nghiêm Lương khẽ cười, : “Đúng thế, chính là như vậy. Tôi nghĩ, nếu như từ nay ấy rửa tay phạm tội nữa, với những chứng cứ có, có thể làm gì được ấy chứ?”

      Triệu Thiết Dân hừ tiếng, trả lời. Nhưng ràng ông cũng thừa nhận, nếu như việc đến đây là kết thúc, vĩnh viễn có cách nào bắt được Lạc Vấn.

      “Chúng ta chỉ bó tay với Lạc Vấn, cả Chu Tuệ Như và Quách Vũ, hai người bọn họ khi đối diện với câu hỏi thẩm vấn trực tiếp chèn ép của cảnh sát, cũng vẫn biểu ra trạng thái tâm lí vững vàng, hơn nữa, khẩu cũng rất kín kẽ, có cách nào để lật đổ. nền tảng có bất chứng cứ nào, chúng ta lưỡng tự cũng bó tay với họ.”

      Triệu Thiết Dân nghiến răng, vẫn gì.

      Nghiêm Lương tiếp: “Lạc Vấn ràng biết tôi thăm dò ấy, cảnh sát cũng điều tra ấy, nếu như ấy muốn được yên ổn, trong khoảng thời gian nhạy cảm này, tốt nhất nên án binh bất động, sống cuộc sống như những người bình thường khác. Cho dù là ấy biết cảnh sát theo dõi ấy, ấy cũng vẫn nên giả vờ biết, chứ phải là chủ động xuất chiêu, để thử thăm dò xem cảnh sát có theo dõi ấy hay .”

      Triệu Thiết Dân gật đầu: “Đúng là như vậy.”

      Nghiêm Lương : “Nhưng ấy chủ động xuất chiêu, dùng kế để thăm dò xem cảnh sát có theo dõi ấy hay . việc như vậy, cảnh sát chẳng phải càng có lí do để nghi ngờ ấy sao? Chắc chắn căn chặt ấy chịu nhả ra.”

      “Hừ hừ.” Triệu Thiết Dân cắt ngang lời Nghiêm Lương, “Xin hãy chú ý động từ hình dung về cảnh sát.” Nghiêm Lương bừng hiểu ra, cười cười, : “Ý tôi là muốn là gấp rút điều tra ấy, quyết buông tha. Tại sao ấy phải chủ động xuất kích? Vì sao lại phải mạo hiểm? Đó là vì ấy muốn bước vào trong bẫy.”

      “Nhưng bây giờ ta biết cảnh sát chúng ta theo dõi ta rồi, ta liệu còn bước vào ?”

      Nghiêm Lương vẻ chắc chắn: “Có. ấy chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy để thử, ngờ còn thăm dò ngược lại cảnh sát, vậy chỉ có thể chứng tỏ, sức hấp dẫn của cạm bẫy này đủ lớn, ấy tất nhiên đến. ấy đợi bao năm như vậy, biết phía trước có mối nguy hiểm, cũng chắc chắn phải hành động. Nhưng bây có vấn đề, tôi lo lắng dạo này ấy có thể án binh bất động đợi đến ngày nào đó cảnh sát uể oải, ấy đột ngột hành động.”

      Triệu Thiết Dân nghiêm giọng: “ thể cho phép xảy ra điều đột ngột

      này.”

      “Nhưng nếu như ấy cứ đợi mãi sao? ấy người rất có nhẫn

      nai.”

      Triệu Thiết Dân vẻ nghiêm túc: “Tôi cũng đến cùng với ta.”

      “Nếu như trong mấy tháng sau, thậm chí hai năm đều có chút động tĩnh sao? vẫn cứ phái người theo dõi mãi thể ư?”

      Triệu Thiết Dân thở dài, ấn nắm đấm: “Tôi điều chỉnh chút phương án, giảm bớt số lượng người theo dõi. Nhưng tôi quyết để cho ta xuất tình trạng đột ngột này.”

      Nghiêm Lương gật đầu: “ có lòng quyết tâm thế này, tôi yên tâm rồi. Cũng cần phải bị quan thế đâu, tôi nghĩ ấy đợi bao năm như vậy, chắc chắn rất nôn nóng biết được đáp án, ấy nhẫn nại được quá lâu đâu.”

      Chập tối, Triệu Thiết Dân ăn tối cùng Nghiêm Lương, hai người đến phòng chỉ huy.

      Triệu Thiết Dân hỏi người cảnh sát trực ban: “Thế nào, có tin tức gì mới ?”

      “Tổ số 4 mục tiêu vừa mới ăn mì ở quán mì, sau khi ra ngoài lại vào trong quán cơm gần đó.”

      Nghiêm Lương khẽ chau mày, : “ ấy vừa mới đến quán mì Trùng Khánh sao?”

      “Đúng vậy. Tổ số 4 ban đầu ta đứng lúc xem thực đơn, sau khi gọi món bèn ngồi ăn mình, trong quá trình đó chuyện với ai cả.”

      Nghiêm Lương gật đầu, lại : “ ấy ăn mì xong, lại đến quán cơm gần đó à?”

      “Phải rồi.”

      bao lâu rồi?”

      “Chắc khoảng hai mươi phút phải.” “ ấy ăn cơm trong đó à?” “Vâng, chúng tôi cũng lấy làm lạ, ta vừa ăn mì xong, lại ăn cơm.”

      Triệu Thiết Dân nghĩ lát, vội ấn máy gọi cho tổ số 4: “Mục tiêu vẫn ở trong quán cơm phải ?”

      “Đúng vậy, ta chưa ra.”

      ta ăn cơm à?”

      “Quán cơm này rất đông khách, sau khi ta vào trong đó nhìn nữa.”

      Sắc mặt Triệu Thiết Dân chợt thay đổi.

      Nghiêm Lương lập tức : “Bảo cảnh sát mặc thường phục vào xem thế nào.”

      Mấy phút sau, trong điện thoại vang lên giọng căng thẳng của cảnh sát mặc thường phục: “ hay rồi, mục tiêu chạy trốn rồi! Chúng tôi hỏi chủ quán, chủ quán ta gọi mấy món, rồi lại mang theo điện thoại di động, mượn máy bàn của quán gọi taxi, mấy phút sau ta có việc bận phải , sau khi thanh toán xong tiền đồ ăn, cũng ăn, thẳng từ cửa phía sau nhà bếp vào tiểu khu rồi.”

      “Bọn các cậu...”, Triệu Thiết Dân đấm tay xuống bàn, định mắng mỏ trận, Nghiêm Lương kéo Triệu Thiết Dân dừng lại.

      Ông : “ sao đâu, tiểu khu dân cư chỉ có cổng chính và cổng phụ phía tây, con đường cổng phụ đó cũng có người canh chừng mà.”

      Triệu Thiết Dân liền gác máy, ấn nút gọi cảnh sát mặc thường phục ở cổng phụ, họ cả ngày hôm nay chưa từng nhìn thấy Lạc Vấn.

      Triệu Thiết Dân vội hạ lệnh cho cấp dưới nhanh chóng liên hệ với hãng taxi để xác nhận. Năm, sáu phút sau liền nhận được thông tin, Lạc Vân gọi chiếc taxi trực tiếp đến cổng chính. Bởi vì cổng chính đông người, mà cảnh sát

      mặc thường phục lại chăm chú theo dõi người ra vào chỗ cổng quán cơm, cho nên chú ý được ta lẻn ra ngoài khi nào. Và câu trả lời của tài xế là, Lạc Vấn sau khi lên xe, chỉ năm, sáu ngã từ về phía đông rồi xuống xe, sau đó biết đâu nữa.

      Sắc mặt Triệu Thiết Dân lập tức tím ngắt, Lạc Vấn lẻn được ngay trước mũi ông, thực quá đáng hận!

      Bây giờ phải làm thế nào? Chỉ biết được ta xuống xe ở đâu, đương nhiên, nếu tỉ mỉ truy sát kiểm tra, chắc chắn là có thể biết được ta đâu, nhưng liên quan đến việc kiểm tra máy camera, kiểm tra các xe taxi ta thể có ngay kết quả được.

      lúc ông cảm thấy bó tay bất lực, Nghiêm Lương khẽ suy nghĩ, : “Tôi nghĩ, có khả năng ấy đợi được nữa, trực tiếp hành động luôn rồi.”

      Ánh mắt Triệu Thiết Dân chợt lóe sáng, : “ cho rằng ta đến thắng...”

      ấy biết chúng ta theo dõi ấy, cũng chắc chắn nghĩ được rằng, khi cảnh sát phát ra ấy biến mất khỏi tầm nhìn, đương nhiên lập tức tìm ấy. Cho nên, ấy chạy đua với chúng ta, ta muốn tìm thấy Lý Phong Điền trước chúng ta bước.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu, cười khẩy tiếng: “Dưới tòa nhà Lý Phong Điền cũng toàn là cảnh sát, ta đến đó cũng chỉ là tự chui đầu vào rọ.”

      “Đúng vậy, cho nên, đợi ấy sau khi tìm đến chỗ Lý Phong Điền, cảnh sát có thể bắt ấy được rồi. Nhưng cần phải kiểm soát được đúng thời cơ, nếu , tóm được chứng cứ phạm tội của ấy.”

      “Tôi biết rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :