1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 54

      Dịch giả: Hương Ly

      Lạc Vấn thở dài cảm thán, tư duy kéo ông trở lại thực tại. Ông mím môi, lấy lại tinh thần, tiếp tục về phía công viên bên sông.

      Nhìn từ xa, Nghiêm Lương đứng tập ở máy xoay eo mà tối đó Từ Thiêm Định đứng. Trong lòng ông lại trào lên điều nghi vấn đó, rốt cuộc Nghiêm Lương tại sao lại nghi ngờ ông?

      Từ khi ông cảm nhận được Nghiêm Lương bắt đầu nghi ngờ ông, ông luôn hỏi mình như vậy, đồng thời cũng suy ngẫm lại toàn bộ chi tiết xử lí sau khi xảy ra vụ việc rất nhiều lần, từ đầu đến cuối vẫn nhận ra có sơ hở nào.

      Có lẽ chỉ là cảm giác của Nghiêm Lương? Nhưng ấy vốn phải là người làm việc dựa vào cảm giác. Cho dù là cảm giác, cũng là vài chi tiết nào đó khiến ấy nảy sinh loại cảm giác này chứ? Rốt cuộc là gì nhỉ?

      tài nào biết được!

      Nhưng may mà ông biết, Nghiêm Lương nhiều nhất cũng chỉ là cảm giác, có chứng cứ thực tế, nếu chỉ là cứ thăm dò thăm dò lại thế này đâu.

      “Ở đây cũng được đấy chứ?” Lạc Vấn bước tới, lên tiếng chào hỏi.

      “Đúng là rất được.” Nghiêm Lương ngừng động tác lại, vươn vai, nhìn những ông bố bà mẹ đẩy xe nôi, hoặc là dẫn con trẻ nô đùa dạo bước xung quanh, : “Khu vực phía tây thành phố rất phù hợp để sinh sống, nhưng nếu như sống mình trong khoảng thời gian dài, dù cho hoàn cảnh sinh sống có tốt hơn nữa, cũng khó tránh khỏi cảm giác chán chường, tẻ nhạt.”

      chắc định lại giới thiệu nữ đồng nghiệp cho tôi đấy chứ?”

      “Ha ha, tôi cũng đến nỗi nhiều chuyện như thế đâu, nhưng nếu muốn, lúc nào tôi cũng có thể dốc sức.”

      “Ý tốt của , tôi nhận rồi. , hôm nay tìm tôi lại là vì vụ án chứ?”

      “Ơ? Sao biết?” Nghiêm Lương hơi mở to mắt, như thể rất ngạc nhiên.

      Lạc Vấn : “Tối qua tôi gọi suất ăn đem tới nhà, Chu Tuệ Như quán mì khi ấy đem đồ đến gặp , lại nhưng lại rất kì quái, tôi nghĩ chắc là điều tra đó. Hôm nay lại đứng ở đây, cách đằng kia...”, ông chỉ vào khu vực cây xanh nơi phát ra thi thể, “Nghe thi thể phát ra ở đằng kia.”

      “Ồ, Chu Tuệ Như với như thế nào?”

      ấy khi ấy đến cổng tiểu khu dân cư, gặp người bạn đó của tôi, hỏi ấy có phải là tôi gọi đồ ăn đến nhà , tìm gặp ấy mấy lần để tìm hiểu tình hình rồi.”

      Nghiêm Lương hắng giọng, : “Đúng vậy, tôi quả thực nghi ngờ ấy, và cả Quách Vũ, hôm qua tôi theo ấy, chiều nay, tôi và người cảnh sát hình ở Chi cục hẹn gặp hai người bọn họ. Hai người đó rất kín miệng, hỏi được điều gì cả, phiền phức!” Lạc Vấn cười: “Xưa nay đều rất thận trọng, tin rằng nghi ngờ bọn họ như vậy, là họ có rất nhiều điểm nghi vấn.”

      “Đúng vậy, điểm nghi vấn rất đầy đủ, chắc chắn hai người bọn họ là hung thủ.”

      Lạc Vấn nghĩ thầm, nếu như thực điểm nghi vấn rất đầy đủ có thể trực tiếp bắt người rồi. Ông cười : “Nếu như vậy, đưa hai người bọn họ về thẩm vấn chẳng phải là xong sao, cần tôi giúp gì cho ? Bây giờ tôi phải là bác sĩ pháp y nữa, dù kiến thức cũng chưa quên hết, nhưng e rằng cũng bằng được bác sĩ pháp y chuyên nghiệp của công an nữa, hơn nữa, tôi cũng có bất cứ máy móc nào, những công việc này đều cần dựa vào máy móc.”

      “Tôi tìm chẳng qua chỉ muốn hỏi về việc,” Nghiêm Lương nhìn chăm chú vào mắt Lạc Vấn, như thể muốn nhìn thấu ông, “ người sau khi chết, có cách nào để cho nạn nhân ăn được nửa bát cơm rang trứng ? Hơn nữa còn làm cho phần lớn số cơm đó vào trong hẳn dạ dày.”

      Việc này mà cũng bị ấy phát ra rồi à?

      Lạc Vấn thầm kinh ngạc, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, giả vờ suy ngẫm vài giây, : “Đương nhiên có thể, nhét vào thôi. có biết cá lù đù ?”

      “Đó là đặc sản của thành phố Ninh các , nghe rất đắt.”

      “Đúng vậy, khá đắt. Cá lù đù tự nhiên, chắc phải đến nghìn tệ nửa cân, trước đây khi tôi còn ở đơn vị, sắp đến Tết, phó giám đốc cho tôi hai con, tôi đem về nhà cho vợ. Sau khi mổ bụng con cá ra, phát ra trong bụng mỗi con cá đều có quả rọi, đem cân mỗi quả rọi tới hai lạng, khiến tôi ngẩn cả người.”

      “Ha ha, thế người mua chắc chắn gặp phải người kinh doanh xấu xa rồi. Nhưng, người chết cũng có thể như thế được sao?”

      “Đương nhiên, chỉ là nếu như đối với tử thi, làm như vậy hơi gớm ghiếc thôi. Thực quản của người khá dài, sau khi nhét cơm vào họng, cần phải lấy vật thon dài từ từ ấn vào dạ dày, giống như khi đến bệnh viện làm nội soi dạ dày, bác sĩ phải nhét cái ống nội soi qua họng rồi mới xuống dạ dày. Như vậy quá gớm ghiếc.”

      “Ô, như vậy tố chất tâm lí của hung thủ nhất định phải cực kì vững nhỉ, ha ha.” Nghiêm Lương mặc dù cười nhưng ánh mắt ông lại toát ra tia sắc nhọn.

      “Có lẽ là như vậy.” Lạc Vấn tương tự cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

      “Phải rồi, còn câu hỏi nữa tôi muốn hỏi . Chắc cũng xem được bản tin giới thiệu của truyền thông về chuỗi án mạng, sau mỗi lần giết người, hung thủ đều nhét điếu thuốc Lợi Quần vào miệng nạn nhân, cho rằng hung thủ muốn thể điều gì?”

      Lạc Vấn khẽ cười, : “Có thể là hung thủ thích hút thuốc lá Lợi Quần.”

      “Ha ha, vậy sao? Nếu như hung thủ hút thuốc sao?”

      Lạc Vấn lắc đầu: “Thế tôi . Đều này có lẽ là sở trường của chứ, cho dù khi tôi ở đơn vị, công việc cũng chỉ là tìm ra những thông tin ở trường, còn về ý nghĩa đằng sau thông tin, tôi biết phân tích.”

      Nghiêm Lương gật đầu, : “Ồ, thôi được, hôm nay lại làm phiền rồi, thực ngại quá.”

      sao, trong khả năng kinh nghiệm của tôi, có gì có thể giúp được, cứ , nhưng tôi bây giờ, chưa chắc chuyên nghiệp được như trước đây.”

      “Vậy sao? Nhưng tôi thấy vẫn cứ khá chuyên nghiệp. Những vị bác sĩ pháp y có kinh nghiệm chắc chắn thể nghĩ ra được đáp án vừa rồi của .”

      “Ha ha, dù sao tôi cũng làm mấy chục năm rồi.” “Được rồi, hôm nay cảm ơn nhé, lần sau tôi mời bữa.”

      “Tôi đợi !”

      Sau khi Nghiêm Lương chào từ biệt, quay người bước mấy bước, rồi lại quay lại, cười : “Tôi cảm thấy câu đó của rất hay, phạm tội vì bất cứ lí do gì đều vô sỉ, câu này thực khích lệ con người.”

      Lạc Vấn gật đầu với Nghiêm Lương.

      Nhìn bóng lưng rời của Nghiêm Lương, trong lòng Lạc Vấn chợt cảm thấy ớn lạnh, đồng thời còn cả thứ cảm giác lo sợ. phải vì chính bản thân ông, mà là ông nghĩ, biết trong những năm tháng còn lại của đời mình, ông có thể còn được gặp lại vợ con mình .

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 55: Phần VII - Cạm Bẫy Bắt Buộc Phải Bước Vào

      Dịch giả: Hương Ly

      ◄○►◄○►◄○►

      Chương 55

      Sau khi Dương Học Quân dẫn Nghiêm Lương vào văn phòng, Triệu Thiết Dân xua tay đuổi cậu ra ngoài, rồi đóng cửa phòng lại, tự rót cốc nước, đặt xuống trước mặt Nghiêm Lương, còn mình ngồi xuống phía bên kia sofa, : “ Nghiêm, điều tra số ngày rồi, có kết quả gì ?”

      “Vẫn chưa có, có kết quả, tôi báo với ngay.” Câu trả lời của Nghiêm Lương rất thẳng thắn.

      “Mấy ngày nay, cảnh sát trong các khu vực ở địa phận phía tây thành phố đến từng hộ gia đình để thu thập dấu vân tay của nam giới trưởng thành, chắc cũng hơn trăm ngàn người, nhưng vẫn chưa tìm được hung thủ. cảm thấy có cần tiếp tục phải tiến hành tiếp ?”

      “Tất nhiên rồi, manh mối trực tiếp nhất có chỉ có mỗi yếu tố dấu vân tay, cho dù việc đối chiếu dấu vân tay quy mô lớn là công việc vô cùng vất vả, nhưng đây cũng là công việc trực tiếp nhất.”

      “Liệu có hiệu quả ? Nếu như hung thủ cố ý muốn lẩn trốn, e rằng cũng quá khó.”

      “Bất cứ việc điều tra nào cũng đều tồn tại khả năng hung thủ lẩn trốn được, lẽ nào đều làm gì sao?”

      Triệu Thiết Dân mím môi vẻ vui, đứng dậy, lại lại : “Về việc hung thủ sau khi giết người, tại sao lại nhét điếu thuốc lá vào miệng nạn nhân, lần cuối cùng sao lại cố tình mượn tay nạn nhân để viết mấy chữ “người bản địa” lưu lại đất, có cách giải thích nào ?”

      “Chẳng có cách giải thích nào cả.”

      Triệu Thiết Dân chau mày nhìn Nghiêm Lương, “Những câu hỏi này ngay cả mà cũng nghĩ được ra sao?”

      Nghiêm Lương cười khẩy, : “Tất nhiên, tôi có phải là thần tiên đâu, sao mà tôi biết được chứ.”

      Triệu Thiết Dân hừ giọng: “Trước nay tôi vẫn luôn cảm thấy rất lợi hại cơ đấy.”

      “Những vấn đề này, hàng trăm người trong mấy lần tổ chuyên án đều nghĩ ra được đáp án, trí lực của tôi thể nào thắng được mấy trăm người, tôi đương nhiên cũng biết rồi. Huống hồ, tìm kiếm đáp án, phải là dựa vào đoán mò, mà là dựa vào những thông tin mình nắm được để suy luận ra. Những thông tin chúng ta biết rất hạn chế, cho nên đáp án cũng chỉ có mình hung thủ biết được thôi.”

      “Liệu có phải là hung thủ cố ý bày bố thế trận ảo, để làm nhiễu loạn hướng trinh sát điều tra của chúng ta?”

      Nghiêm Lương quả quyết lắc đầu: “ đâu, vốn dĩ vụ án có manh mối, hung thủ vốn cần phải làm thêm việc thừa thãi này. Hơn nữa, với khả năng của hung thủ ta cần phải làm thế.”

      “Vậy là gì nhỉ?” Triệu Thiết Dân xoa cái đầu đinh.

      “Tôi biết.” Nghiêm Lương thực lòng.

      Triệu Thiết Dân nhìn nét mặt Nghiệm Lương, châm điếu thuốc, hít hơi, chậm rãi : “Nghe mấy hôm nay vẫn luôn điều tra về Chu Tuệ Như và Quách Vũ à?”

      Nghiêm Lương phủ nhận: “Lâm Kỳ cho phải ?”

      “Đúng vậy, nghe tin chắc hai người này là hung thủ, có thể lí do được ?”

      Nghiêm Lương xòe hai tay ra: “Xin lỗi, tôi thực vẫn chưa có được chứng cứ nào để chứng minh hai người bọn họ là hung thủ.”

      “Vậy sao lại...?”.

      loại giả thiết, vẫn cần phải chứng thực.” “ giả thiết táo bạo, thận trọng chứng thực là hướng tư duy toán học của .”

      Nghiêm Lương nhìn Triệu Thiết Dân sẻ kinh ngạc: “ cũng hiểu về toán học sao?”

      Triệu Thiết Dân bĩu môi: “Đừng có nghĩ tôi lại có chút văn hóa nào thế có được ?”

      Nghiêm Lương bật cười ha ha.

      Triệu Thiết Dân tiếp: “Nhưng lần này giả thiết hai người có khả năng như vậy thành hung thủ, còn tin chắc họ chính là hung thủ, thực hợp với thói quen của . Hay là để tôi thêm cho người nhé - Lạc Vấn?” Ông ngẩng đầu nhìn Nghiêm Lương.

      gì vậy?” Nghiêm Lương khẽ nheo mắt.

      “Tại sao Lạc Vấn lần nào cũng khoác túi xách?”

      Nghiêm Lương trợn mắt: “ gặp ấy rồi sao?”

      Triệu Thiết Dân hề phủ nhận: “Nhìn ấy khiến tôi nhớ đến lời của tên biến thái đó, hung thủ khoác túi xách.”

      Nghiêm Lương thoáng chau mày: “Khoác túi xách phải là cách phục trang gì đặc biệt đến bất kì con đường nào cũng thấy đầy người như vậy.”

      “Đương nhiên rồi, hung thủ khi phạm tội khoác túi, có nghĩa là bình thường cũng khoác như vậy. Nhưng...”, Triệu Thiết Dân chăm chú nhìn Nghiêm Lương, “Vốn dĩ đến gặp Lạc Vấn lần cũng có gì lạ, nhưng mấy ngày nay, tần suất gặp ấy hình như hơi cao quá phải? Hơn nữa, Lâm Kỳ với tôi, hôm qua lúc gặp Chu Tuệ Như và Quách Vũ, khi đến đặc trưng của hung thủ, có vẻ hơi khác thường.”

      Nghiêm Lương lặng lẽ nhìn Triệu Thiết Dân, trầm mặc hơi lâu mới : “ theo dõi tôi à?”

      , tôi chỉ là điều tra tình hình vụ án.” Triệu Thiết Dân giải thích.

      “Cho nên hôm nay gọi tôi tới, chính là muốn hỏi tôi, rốt cuộc Lạc Vấn có phải là hung thủ hay ?”

      “Bởi vì hôm qua khi miêu tả về đặc trưng của hung thủ, hình như khá giống Lạc Vấn...”

      Nghiêm Lương cười, rồi lắc đầu: “Thế sao chứ?”

      Triệu Thiết Dân đứng dậy, rót thêm nước cho Nghiêm Lương, : “Tôi gần như chưa tiếp xúc với Lạc Vấn, cũng hiểu về ấy, ấy khá thân quen. Với kĩ năng chuyên nghiệp của ấy, ấy hoàn toàn có đủ năng lực để trở thành hung thủ của vụ án này. Tố chất tâm lí của ấy - e rằng ấy tiếp xúc với hàng trăm, hàng nghìn tử thi, việc cứa vết máu lên xác chết sau khi giết người đương nhiên cũng thành vấn đề. Nhưng...dù sao lúc trước ấy cũng là cảnh sát, còn là trưởng ban của hai ban Bác sĩ pháp y và Giám định vật chứng của Sở Công an thành phố Ninh, động cơ phạm tội của ấy... tôi thể lý giải nổi.”

      Nghiêm Lương thở dài, cười : “Sao lại nhận định hung thủ có là Lạc Vấn?”

      “Hôm qua, những lời miêu tả về đặc trưng của hung thủ, ngoài Lạc Vấn, còn có người khác sao?”

      “Chứng cứ đâu?” Triệu Thiết Dân xòe tay ra : “Tôi còn muốn hỏi chứng cứ kìa.”

      Nghiêm Lương cười khổ não, lắc đầu: “Tôi có bất cứ chứng cứ nào cả.”

      Triệu Thiết Dân nhìn Nghiêm Lương với vẻ kì lạ: “Vậy tại sao lại vô duyên vô cớ nghi ngờ ấy? Chỉ bởi vì ấy ở phía tây thành phố, ấy có khả năng và tố chất tâm lí của hung thủ?”

      Nghiêm Lương : “Chứng cứ mà tôi có được, chỉ ở phương diện logic, chứ phải là bước phá án được pháp luật công nhận. Nhưng như vậy, tôi cũng có thể thẳng thắn cho biết, đúng vậy, tôi nghi ngờ Lạc Vấn phạm tội. Từ hôm đầu tiên tôi bắt đầu gặp Lạc Vấn, tôi nghi ngờ ấy phạm tội. Đây cũng là lí do tại sao tôi đột nhiên lại cầu tham gia vào vụ án. Nếu phải là vì tôi nghi ngờ ấy phạm trong tội, những vụ án mạng này của , tôi vốn có hứng thú tham gia.”

      Triệu Thiết Dân ngẩn người, nét mặt tỏ ra ngượng ngùng, quả thực lúc Nghiêm Lương đột nhiên muốn tham gia điều tra, ông rất lấy làm lạ, nhưng Nghiêm Lương là giúp đỡ bạn cũ. Lúc đó ông cũng nghĩ được sâu xa như vậy, cũng vốn thể nào ngờ được nguyên nhân là do Nghiêm Lương nghi ngờ Lạc Vấn gây ra những vụ án này.

      Ông ho hắng tiếng, khôi phục lại thần sắc, : “Theo hiểu biết của về Lạc Vấn, tại sao ấy lại giết người, hơn nữa còn giết người hàng loạt? Những nạn nhân bị giết đều là những phạm nhân được phóng thích, ấy thù hằn pháp luật muốn trừng phạt ngoài pháp luật sao?” Nghiêm Lương quả quyết lắc đầu: “, ấy phải là loại người đó, đánh giá sai quan điểm chính nghĩa của ấy rồi. Quan điểm chính nghĩa của ấy trước nay luôn được tiến hành trong khuôn khổ của pháp luật. ấy căm ghét trừng phạt vượt pháp luật, cho dù đây là hành vi nhiều người cho là chính nghĩa. ấy theo đuổi chính nghĩa đúng theo quy trình, cho nên ấy lựa chọn ngành này, bởi vì công việc của ấy có thể đưa ra được những chứng cứ chắc chắn trong quá trình phạm tội, để định tội cho phạm nhân, chứ phải đơn thuần dựa vào khẩu cung, dựa vào nhân chứng. ấy từng , nếu đem so sánh, vật chứng còn đáng tin hơn nhân chứng và khẩu cung. Nhân chứng có thể dối, khẩu cũng có thể dựa vào dùng hình bức cung, duy chỉ có vật chứng, là thực, thể thay đổi được. ấy càng phải là người theo đuổi trừng phạt ngoài pháp luật, ấy từng , phạm tội vì bất cứ lí do gì đều vô sỉ.”

      “Vậy ấy...”

      “Nếu như thực ấy phạm tội, chắc chắn là ấy có mục đích khác, mục đích này quyết thể chỉ đơn thuần là trừng phạt ngoài pháp luật. Nhưng đến giờ, tôi vẫn hiểu được mục đích thực của ấy.”

      “Vậy Từ Thiêm Đinh sao? Tôi nghe Lâm Kỳ , cậu ta bị Chu Tuệ Như và Quách Vũ giết, có người khác giúp họ che giấu hành vi phạm tội. Người đó đương nhiên là Lạc Vấn rồi. ấy hình như có mấy mối quan hệ với hai người này, việc này là vì cái gì chứ?”

      Nghiêm Lương lắc đầu: “Tôi biết.”

      Triệu Thiết Dân lại lại mấy vòng, quay đầu lại : “ như vậy, chỉ là nghi ngờ, ấy, có chứng cứ.”

      “Đúng vậy.”

      “Được rồi, vậy việc điều tra chứng cứ, hãy giao cho tôi làm. Tôi chỉ hi vọng, nghi ngờ của là đúng, chứ đừng để đến cuối, Lạc Vấn vốn phải là hung thủ, chỉ là bởi ấy có năng lực phạm tội gây nên nghi ngờ của .”

      Nghiêm Lương liền hỏi: “ định làm gì?”

      Triệu Thiết Dân cười: “Rất đơn giản, lấy dấu vân tay của ấy đối chiếu chẳng phải là xong rồi sao?”

      Nghiêm Lương chợt lắc đầu: “Tôi nghĩ nên manh động, làm như vậy có được bất cứ kết quả gì, ngoài việc đánh rắn động cỏ.”

      Triệu Thiết Dân thắc mắc: “ nghi ngờ ấy là hung thủ, vậy thu thập dấu vân tay của ấy đem đối chiếu chẳng phải là có ngay đáp án rồi sao?”

      Nghiêm Lương tỉnh bơ: “Nếu như vậy là có được đáp án, ấy phải là Lạc Vấn nữa rồi.”

      “Dấu vân tay ta để lại lúc gây án, lẽ nào lại là của người thứ ba liên quan sao?”

      Nghiêm Lương : “Đổi thành người khác thể nào, nhưng Lạc Vấn, ấy rất có khả năng. Tôi cho biết nhé, nếu như ấy phạm tội, dựa vào kĩ năng chuyên nghiệp của ấy, hoàn toàn có thể làm được đến độ để lại bất cứ chứng cứ nào cả. Bởi vì, sau khi xuất vụ án mạng, cảnh sát đến trường để khám xét điều tra, theo như những thông tin, số liệu được lưu lại tại trường, có thể phân tích đưa ra được những kết luận gì, ấy đều nắm như lòng bàn tay. ấy càng hiểu tường tận việc khám xét điều tra thu thập được những số liệu thông tin gì, từng bước trong việc thu thập, quá trình phân tích. trường nào có thể đưa ra được kết luận nào, còn có ai hiểu hơn ấy được sao? Cho nên, nếu như đúng thực là ấy phạm tội, vậy , tất cả kết quả có được do khám xét điều tra ở trong chuỗi án mạng này, đều là thứ mà ấy mong muốn các vị có được. Cũng có nghĩa là, ấy chỉ đưa ra bài thi toán, còn in sẵn đáp án chuẩn cho rồi, hãy chờ các điền đáp án chuẩn ấy đưa ra vào chỗ trống trong bài thi mà thôi.”

      Trong mắt Triệu Thiết Dân lên tia sáng lạnh lẽo, giây lát sau, ông lắc đầu, : “Tôi tin, tôi kiểm chứng. Ngoài dấu vân tay, còn có cả gậy phóng điện, dây nhảy thể thao, có thể những công cụ phạm tội này được giấu ở ngay trong túi xách của ta.”

      Nghiêm Lương vẻ tức giận: “Tôi với nên manh động, làm như vậy chẳng điều tra ra được kết quả gì đâu!”

      Triệu Thiết Dân chợt nghiến răng : “Tôi điều tra vụ án còn cần người khác dạy bảo sao?! Chỉ cần ta là hung thủ thực , tôi chắc chắn lôi ra được chứng cứ của ta.”

      Nghiêm Lương mím môi, cả hai người nhìn chằm chằm nhau giây lát, ông thở dài, : “Tùy , có lẽ kích động ấy chút cũng hay. Bây giờ tôi chỉ cần giúp tôi việc.”

      !” Nét mặt Triệu Thiết Dân ràng là tức giận, nhưng xem ra, việc này nhất định ông vẫn giúp.

      Nghiêm Lương bật cười, : “Được rồi, tôi tranh luận với nữa. Tôi muốn nhờ viết tờ giấy giới thiệu, tôi muốn đến thành phố Ninh điều tra mấy thứ.”

      “Về Lạc Vấn à?”

      “Đúng vậy.”

      mình sao?”

      “Đúng thế, trước khi việc được ràng, tôi cũng muốn người khác biết được đối tượng tôi nghi ngờ.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu: “Được, có vấn đề gì.”
      Last edited: 20/10/19

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 56

      Dịch giả: Hương Ly

      Hôm nay là thứ bảy, Lạc Vấn vẫn như thường ngày, xuống dưới tầng ăn sáng, quay về nhà, xem tivi để giết thời gian.

      Sở thích của ông rất ít, hồi trước khi còn ở đơn vị, ông gần như có bất cứ hoạt động nào về phương diện vui chơi giải trí, lúc rảnh rỗi cũng chỉ đọc số sách chuyên ngành của nước ngoài. Mấy năm trở lại đây, ông có thêm sở thích, đó là nằm sofa xem phim.

      Ông thường nghĩ, nếu có thể tìm lại được vợ con, vậy nằm sofa xem tivi việc vô cùng thoải mái dễ chịu, có lẽ vợ ông gọi ông là “người đàn ông nhà quê”, bây giờ có lẽ là “ông chủ nhà quê” rồi, cảm giác đó tuyệt. Nhưng mỗi lần định thần lại, ông chỉ có thể nhìn vào tấm ảnh tường.

      Thêm vài năm nữa, ông 50 tuổi rồi, tóc bạc đầu ngày càng nhiều lên, như vậy trong mình có phải già quá ?

      Vợ và con trong kí ức của ông, là hình ảnh của tám năm trước. Những người trong kí ức, con lớn lên vợ ông già , mãi mãi được định hình trong những năm tháng trước đây, chỉ có mình ông, trong những năm tháng rệu rã, già hơn người đàn ông trong khung ảnh rất nhiều, như thế còn là chồng của vợ ông, bố của con ông nữa.

      Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Lạc Vấn đứng dậy, trong lòng có chút hiếu kì.

      Từ khi ông vào sống trong căn nhà này, trong mấy năm qua ngoài hai, ba lần công nhận sửa chữa tìm nhầm tầng và người đưa đồ ăn đến, chuông cửa bị ai ấn cả.

      Lúc này liệu có thể là ai được nhỉ? Ông đến cửa, thông qua mắt mèo, nhìn ra bên ngoài.

      Phía bên ngoài có ông già, nhìn khá quen, Lạc Vấn nghĩ lát, hình như là nhân viên công ty quản lí tiểu khu.

      “Có việc gì vậy?” Lạc Vấn cách cánh cửa, lên tiếng hỏi.

      Đối phương trả lời: “Chào , chủ căn hộ tầng dưới nhà bị dột, chúng tôi lên kiểm tra chút.”

      Tầng dưới?

      Lạc Vấn phản ứng rất nhanh, tầng dưới vốn có ai ở, là căn hộ để , khi ông ra ban công, có thể nhìn thấy ban công của tầng dưới, được sửa chữa, cũng chưa hề thấy ai xuất . Hơn nữa, nơi duy nhất có thể dột là nhà vệ sinh, nhưng nhà vệ sinh, hôm qua ông tắm vẫn ổn mà. Dạo này trời cũng mưa, ở tầng dưới sao có thể bị rò nước được chứ?

      Ông làm việc ở Sở công an bao năm như vậy, đương nhiên là hiểu số chiêu trò. Nếu thực như vậy, chứng tỏ chỉ có mình Nghiêm Lương nghi ngờ ông, liệu ấy có phát thêm được điều gì ? Chu Tuệ Như và Quách Vũ bây giờ ra sao rồi?

      Trong lòng Lạc Vấn trào lên cảm giác lo lắng.

      Nhưng, họ đến rồi, có trốn tránh cũng được, ông quyết định thản nhiên mở cửa.

      “Lạch cạch”, ông vừa mới mở khóa cửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, rồi lại nghe từ tiếng va vào cửa.

      Lạc Vấn mặc dù đề phòng, nhưng vẫn giật nảy mình.

      “Ôi!” Bên ngoài cửa vang lên tiếng kêu, bên vai phải của Dương Học Quân mặc cảnh phục bị đau ê ẩm, cậu đứng cùng với ba người cảnh sát khác. Dương Học Quân chau mày, nét mặt sượng sùng.

      Kế hoạch ban đầu của cậu là, chờ sau khi Lạc Vấn vừa mở cửa, mấy người ngay lập tức xông vào, khống chế Lạc Vấn, tiếp đó bắt đầu tìm kiếm chứng cứ. Mục đích của hành động này chính là ngay từ đầu uy hiếp, gây ra được chấn động tâm lí cho nghi phạm, chừng bị bại lộ ngay tại chỗ.

      Nhưng điều cậu ngờ được là, mặc dù Lạc Vấn mở cửa, nhưng sợi khóa xích ở trong cửa vẫn treo, cửa chống trộm của căn hộ cao cấp vô cùng kiên cố, Dương Học Quân sau khi lao mạnh vào, chỉ cảm thấy xương cốt mình như sắp rời tung ra.

      Lạc Vấn thầm cảm thán, may mà vừa treo sợi khóa xích lên, nếu , họ lao vào như vậy, đâm ông ngã bay mất. Ông cố tình trợn mắt lên kinh ngạc: “Các định làm gì thế?”

      Bốn người cảnh sát đều sượng sùng, đây vốn dĩ là phương án lục soát được thiết kế cẩn thận, vừa mở cửa là lao vào tấn công, khiến đối phương kịp trở tay, để cho đối phương tưởng rằng hành vi phạm tội của mình bị bại lộ, suy sụp tâm tư, chừng trước khi lục soát ra được chứng cứ, nhận tội rồi. Nào ngờ, phương án xuất sắc bén thế lại bị sợi dây khóa xích dễ dàng cắt ngang tiết tấu.

      Dương Học Quân khôi phục lại trạng thái, hắng giọng, lộ ra nét mặt nghiêm nghị, : “Chúng tôi là đội phòng chống ma túy, nhận được tin báo, nghi ngờ trong phòng ông cất giữ ma túy, chúng tôi cần vào lục soát.”

      Thế mà cũng được sao?

      Lạc Vấn nghĩ thầm, đây chắc chắn phải là Nghiêm Lương dạy họ, bản thân mình hút thuốc uống rượu, sao có thể dùng ma túy được, tên ngốc mới nghĩ ra được lí do này để vào khám xét nhà ông.

      . Nhưng nghĩ lại, ông thấy đây cũng là tín hiệu tốt. Họ bịa ra lí do để đến lục soát, chứ là đến điều tra án mạng, đây chính là con đường lui mà cảnh sát còn chừa lại, chứng tỏ đến thời điểm này, họ vẫn có bất cứ chứng cứ nào. Và tất nhiên, lúc này Chu Tuệ Như và Quách Vũ vẫn được an toàn.

      Lạc Vấn thoáng nhau mày, nhìn bọn họ: “Cảnh sát chống ma túy thường đều mặc thường phục khi hành động, nên mặc cảnh phục chứ nhỉ?”

      Dương Học Quân thoáng ngẩn người, cậu biết Lạc Vấn hiểu rất về chức năng và cách bố trí của từng đội cảnh sát, nhưng bây giờ như vậy rồi, chỉ có thể nghiến răng đến cùng. Cậu nghiêm giọng : “Đừng nhiều lời, mở cửa!”

      “Tôi nghĩ các chắc chắn nhầm lẫn rồi, hoặc là người báo án nhầm lẫn, thậm chí là trò đùa tai quái.” Ông bình thản , thoải mái mở cửa, đứng tránh sang bên - ông chẳng muốn mình bị ấn chặt vào tường.

      Thấy ông thản nhiên mở cửa, đứng tránh sang bên, trong đầu Dương Học Quân lại trào dâng cảm giác kinh ngạc.

      Người này đâu có giống hung thủ của chuỗi vụ án giết người hàng loạt chứ? Cảnh sát đến tận nhà để lục soát, ngay lập tức có được kết quả, mà còn có thể bình thản được như vậy chứ? Chắc chắn là nhầm lẫn rồi. Cậu dần xóa bỏ mối nghi ngờ đối với Lạc Vấn.

      mặt cậu vẫn thể trang nghiêm, nhưng thái độ khách khí hơn nhiều: “Chúng tôi điều tra theo đúng quy trình, mong ông hợp tác.”

      “Đương nhiên rồi, tôi nhất định hợp tác.” Biểu của Lạc Vấn cũng rất chừng mực.

      Dương Học Quân tiếp: “Theo như qui định, chúng tôi tiến hành lục soát trong và ngoài căn hộ, để đề phòng thất lạc những đồ vật quí, hãy theo chúng tôi để giám sát.

      “Tôi nghĩ chắc chắn các nhầm lẫn rồi, nhưng tôi hiểu được qui trình của các . Các muôn lục soát, cứ bắt đầu .” Lạc Vấn theo cảnh sát, đến tìm căn phòng nhìn họ lục soát. Trong nhà có rất ít đồ đạc, đồ gia dụng cũng chẳng có bao nhiêu, mấy người cảnh sát nhanh chóng tìm kiếm tất cả các phòng lượt. Tất nhiên, họ khám xét rất tỉ mỉ, dưới gầm giường, khe giữa đồ đạc và bức tường, hộp đèn của đèn trần, tất cả đều bỏ sót. Thậm chí Lạc Vấn phát ra họ còn xem xét tỉ mỉ từng bức tường, có lẽ là muốn xem xem trong lòng có hộp ngầm . Do căn hộ rất trống trải, nên lần lục soát này chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, kết quả thu được gì. Dương Học Quân liếc nhìn vào túi xách ông để bàn, : “Có thể xem túi được ?”

      “Tất nhiên.” Lạc Vấn thản nhiên đưa túi cho cậu ta.

      Dương Học Quân mở luôn túi xách trước mặt Lạc Vấn, tỉ mỉ xem xét, chỉ có tệp tiền mặt, mấy tấm thẻ ngân hàng và vài loại giấy tờ tùy thân.

      Dương Học Quân mím môi, : “Có thể kiểm tra xe của ông được ?”

      “Được, đỗ ở bãi gửi xe dưới tầng ngầm, tôi dẫn các vị xuống đó.”

      Cảnh sát nhanh chóng kiểm tra xong chiếc xe Audi, xe ngoài giấy tờ xe và số đồ do khách hàng tặng, có đồ vật nào khác.

      Cuối cùng, Dương Học Quân về có chút ngượng ngùng: “ ngại quá, xem ra lần này tình báo của chúng tôi nhầm lẫn rồi, làm phiền ông rồi.”

      sao, hợp tác với cảnh sát điều tra là việc mỗi cá nhân cần làm. Trời nóng nực thế này, các vị còn phải ra ngoài làm việc, vất vả.” Lạc Vấn rất khách khí.

      Những câu này khiến mấy vị cảnh sát đều rất thiện cảm với ông.

      Dương Học Quân mím môi, khẽ mỉm cười, : “Cuối cùng, mời ông để lại dấu vân tay, chúng tôi về cần lưu vào hồ sơ.”

      “Được.” Lạc Vấn giơ hai tay ra, ấn dấu tay tờ giấy lấy dấu vân tay, cuối cùng thêm, “Tôi cần nhờ các vị việc. việc hôm nay chỉ là hiểu nhầm, vậy khi các vị ra, hãy giải thích chút với nhân viên làm công tác quản lí của tiểu khu, nếu họ lại tưởng tôi liên quan đến việc sử dụng và tàng trữ ma túy.”

      “Đương nhiên rồi, điều này là cần thiết.” Dương Học Quân vội , tiếp đến liền dẫn ba người cảnh sát rời khỏi đó.

      Lạc Vấn thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, lẩm nhẩm: “Nghiêm Lương ơi, lần này nên từ bỏ rồi chứ?”

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 57

      Dịch giả: Hương Ly

      Dấu vân tay khớp ư?” Triệu Thiết Dân ngẩng đầu lên nhìn Dương Học Quân đứng trước mặt, sau đó lại nhìn Nghiêm Lương ngồi đối diện ông.

      Dương Học Quân : “Đúng vậy, dấu vân tay của Lạc Vấn hoàn toàn giống với dấu vân tay của hung thủ.”

      Triệu Thiết Dân : “Còn những thứ khác sao?”

      “Trong nhà và xe ông ấy, bọn em đều lục soát rất tỉ mỉ, tìm thấy được bất cứ đồ vật khả nghi nào liên quan đến việc phạm tội. Nhưng chưa đến công ty ông ấy, hình như có lí do nào thích hợp để đến công ty ông ấy lục soát phải?”.

      có sợi dây sao?”

      có, cũng có gậy điện.” Nghiêm Lương : “Có xem túi xách của ấy ?” “Xem rồi, có rất nhiều tiền mặt, còn có thẻ ngân hàng và giấy tờ gì đó.” Dương Học Quân trả lời đúng thực.

      Nghiêm Lương hỏi: “Có bao nhiêu tiền? “Chắc là mấy nghìn tệ phải.”

      “Chỉ có mấy nghìn tệ sao? Những chỗ khác ở trong nhà ta có để tiền mặt ?”

      “Trong ngăn kéo ở phòng ngủ có khoảng mấy vạn tệ.”

      Nghiêm Lương khẽ nheo mắt, gật đầu.

      Triệu Thiết Dân xua cằm suy ngẫm giây lát, xua tay ra hiệu cho Dương Học Quân ra ngoài, sau đó nhìn Nghiêm Lương: “Thế nào? Chẳng tìm được gì cả.”

      Nghiêm Lương : “Tôi làm như vậy chỉ là đánh rắn động cỏ, điều tra được bất cứ chứng cứ gì đâu.”

      “Dấu vân tay sao, giải thích thế nào?”

      “Là giả.” Nghiêm Lương tỉnh bơ.

      “Dấu vân tay cũng là giả?” Triệu Thiết Dân cười khẩy, : “Dấu vân tay của ta sao có thể làm giả được?”.

      Nghiêm Lương : “Làm giả dấu vân tay rất đơn giản, có số công ty khi làm cầu nhân viên quẹt dấu vân tay, mạng có cửa hàng chuyên làm mô hình dấu vân tay cho mọi người. Chỉ cần gửi dấu vân tay cho đối phương, nhanh chóng có được mô hình. Thế nên liền có nhân viên làm mô hình đưa cho đồng nghiệp của mình, nhờ quẹt dấu vân tay lúc vào và lúc tan làm.”

      Tôi đương nhiên là biết việc này, nhưng cách làm giả này dù sao dấu vân tay vẫn là chứ? Vẫn phải có dấu vân tay của ai đó chứ? thể nào là ta tự tạo ra được hình ảnh của dấu vân tay chứ? Nếu cho rằng Lạc Vấn chính là hung thủ, dấu vân tay phải của ta, vậy dấu vân tay là của ai?”

      Nghiêm Lương bĩu môi : “Có lẽ là của người xa lạ liên quan gì cả, có thể là ấy tìm thấy tháng hồ sơ của vụ án nào đó trước đây.”

      thế cũng như là gì!” Triệu Thiết Dân nghiến răng trợn mắt nhìn Nghiêm Lương, giơ nắm đấm lên: “Theo cách của , dấu vân tay cũng là giả, tôi điều bao nhiêu người thu thập dấu vân tay và đem đối chiếu, tất cả công việc này đều hoàn toàn vô dụng, cần làm sao?”

      Nghiêm Lương mím môi : “Đây là bước điều tra theo lệ thường, tôi có lý do gì phản đối.”

      Triệu Thiết Dân hừ tiếng, : “Lí do nghi ngờ Lạc Vấn rốt cuộc là gì? Chỉ vì ấy sống ở khu vực phía tây thành phố, hơn nữa ấy có khả năng xử lí trường phạm tội sao? Lí do này thực quá khiên cưỡng, tôi thể nào tin được, và tin rằng những người khác cũng thể nào tin phục được.”

      Nghiêm Lương cười tỏ vẻ bất lực: “Lí do của tôi càng khó khiến người khác tin phục. Rất xin lỗi, bây giờ tôi chỉ là giả thiết ra nghiệm của hệ phương trình, khó khăn của quá tính toán vượt qua dự liệu ban đầu của tôi.”

      “Nếu như giả thiết của sai ngay từ đầu sao? Lạc Vấn vốn có mối liên hệ nào với vụ án sao?”

      Nghiêm Lương khẽ lắc đầu nhìn Triệu Thiết Dân: “Hình như từ khi tôi tham gia điều tra đến giờ, hề lãng phí nguồn nhân lực cảnh sát của nhỉ? Điều tra Lạc Vấn là do phải cấp dưới làm, tôi hề ủng hộ. phái người mất công theo dõi tôi, cũng tiện tính vào phần tôi chứ? Ngoài việc này ra, tôi hề điều khiển binh tốt nào của cả. Cũng có nghĩa là, cho dù từ đầu đến cuối, tôi sai lầm , vậy cũng ảnh hưởng đến công việc của , có phải vậy ?”

      ảnh hưởng đến phán đoán và tư duy phá án của tôi.”

      Nghiêm Lương thản nhiên khiêu khích: “Hình như vốn dĩ cũng có hướng tư duy nào với vụ án này.”

      !” Triệu Thiết Dân bực tức nhìn Nghiêm Lương, hồi lâu sau, thở hắt ra như trút được gánh nặng, lại bật cười. Ông ngẫm nghĩ về những lời Nghiêm Lương , đúng là cũng có lí vài phần. Từ sau khi Nghiêm Lương tham gia vào vụ án, đúng là đưa ra cầu với ông về nhân lực cảnh sát từ đầu đến cuối đều là mình Nghiêm Lương bận rộn điều tra. Mặc cho ấy muốn điều tra thế nào, dù sao có manh mối đương nhiên là việc tốt, có kết quả, hình như cũng thể nào trách Nghiêm Lương được.

      Ông vươn vai, ngồi trở lại ghế, lên tiếng hỏi: “Tiếp theo đây, định làm thế nào?”

      “Ngày mai tôi cầm theo giấy giới triệu của đến thành phố Ninh chuyên, nhưng...”, Nghiêm Lương ngừng lại, : “ phải người đến tận nhà tìm Lạc Vấn rồi, vậy , hãy cứ tiếp tục điều tra ấy .”

      Triệu Thiết Dân ngẩn người, trừng mắt : “Điều tra cái gì? Còn phải đến công ty ta để lục soát sao? Nếu như ta liên quan gì đến vụ án, cần phải biết rằng, trước đây ta là nhân vật quan trọng trong Sở Công an thành phố Ninh, ở Sở Công an tỉnh cũng có nhiều người quen, nếu ta tố cáo tôi, tôi vô duyên vô cớ điều tra ta, ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của ta, tôi biết giải thích ra sao?”

      Nghiêm Lương lắc đầu: “ cần điều tra những thứ này, đồ ở trong nhà và xe của ấy, chắc ấy cũng dám để ở công ty, công ty là nơi công cộng, nếu để đồ ở đó càng nguy hiểm hơn. chỉ cần kiểm tra máy quay camera của tiểu khu Lạc Vấn ở vào buổi tối hôm Từ Thiêm Đinh bị giết hại. Tôi đến thấy ở cổng khu dân cư ấy ở có máy camera, bên trong cũng có khá nhiều máy quay, ở tầng ngầm chỗ bãi đỗ xe và trong cầu thang máy cũng đều có camera. Tôi tin rằng, tối đó ấy chắc là về rất muộn, thậm chí... về nhà.”

      “Kiểm tra camera tiểu khu nhà ta à?” Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát gật đầu, “Việc này khó.”

      “Được rồi, vậy chúng ta mấy hôm nữa gặp lại nhé.”

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 58

      Dịch giả: Hương Ly

      cả, đêm ngày 8 tháng 9, Lạc Vấn gần 12 giờ mới trở về tiểu khu dân cư, bộ mình về.” màn hình máy vi tính chiếu đoạn video của máy camera, Dương Học Quân đứng bên giải thích.

      Triệu Thiết Dân nhìn chằm chằm vào hình ảnh, dù điều kiện ánh sáng buổi tối được lí tưởng, nhưng dù sao cũng là khu dân cư cao cấp, độ phân giải của máy quay cũng cao hơn những camera thông thường khác chút. Ở cổng tiểu khu dân cư vừa vặn có hai ngọn đèn đường, cho nên đại khái vẫn nhận ra được khuôn mặt của người xuất trong đó.

      ta đường hề cúi đầu, hành động rất tự nhiên, người hình như cũng có vết máu, nhận ra có điều gì khác lạ cả. Nhưng tận gần 12 giờ đêm mới về nhà... ưm, có vẻ hơi muộn.” Triệu Thiết Dân .

      “Phía sau vẫn còn.” Lâm Kỳ tắt đoạn video này , rồi lại mở file video tiếp theo, kéo đến quãng giữa, “Mấy tiếng sau, lúc 2 giờ kém 10 phút, Lạc Vấn lái chiếc xe Audi của ta rời khỏi tiểu khu. Đương nhiên, ánh sáng được tốt, nhìn được khuôn mặt của người lái xe, nhưng biển số xe nhìn rất , chiếc xe này đúng là của ông ta. Hai mươi phút sau, 2 giờ 10 phút Lạc Vấn lái xe quay trở về tiểu khu. Đêm hôm khuya khoắt, ông ta ra ngoài hai mươi phút, được bình thường cho lắm.”

      Triệu Thiết Dân nhíu mày từ từ gật đầu: “Quả thực đúng như Nghiêm Lương nghi ngờ phải?” Ông tua tua lại xem mấy lần hình ảnh Lạc Vấn lái xe quay trở về tiểu khu : “Có thể phán đoán khi ta quay trở lại, xe có còn ai ?”

      Dương Học Quân lắc đầu: “Chỉ có thể phán đoán ghế lái phụ có ai, nhưng xem được ở hàng ghế sau có người hay .”

      “Hình như việc này vẫn chưa đủ.”

      Dương Học Quân đóng file video này lại, rồi lại mở file tiếp theo: “3 giờ 35 phút, Lạc Vấn lại lần nữa lái xe rời khỏi tiểu khu dân cư, nhưng sau lần này, đến tận 9 giờ hơn, ông ta mới quay trở về.”

      Triệu Thiết Dân thở phào , “Nghiêm Lương Từ Thiêm Đinh là do Chu Tuệ Như và Quách Vũ giết chết, Lạc Vấn chỉ là người xử lí chuyện phía sau, khẩu cung của hai người đó cũng là do Lạc Vấn dạy. Nếu Lạc Vấn cần phải dạy bọn họ ứng phó như thế nào, vậy chắc chắn sau khi xảy ra vụ án phải dạy họ luôn. Gần 2 giờ sáng, ta lái xe rời khỏi tiểu khu, hai mươi phút sau lại trở về, khoảng thời gian hai mươi phút cần dạy hai người về khẩu cung ràng đủ, liệu có phải là... lúc đó xe ta chính là chở hai người này, đưa hai người này về nhà ta nhỉ?”

      “Quá dễ mà, cứ trực tiếp tìm Lạc Vấn, hỏi xem ông ta nửa đêm ra ngoài làm gì, bất luận ông ta thế nào, chúng ta đều chứng thực, xem ông ta có thể ra được lí do gì.”

      Triệu Thiết Dân lắc đầu: “Rất khó, nếu ta mình nửa đêm ngủ được, dạo phố vòng sao? Đêm hôm khuya khoắt, chẳng có cách nào chứng thực được những lời ta hay .”

      “Việc này...”

      “Những điều này thể là chứng cứ chứng minh ta phạm tội, chỉ có thể nhận ra ta rất khả nghi, nếu ta tùy tiện viện ra lời dối, chúng ta cũng chẳng có cách để phản bác.”

      “Vậy phải làm thế nào?” Dương Học Quân cảm thấy tình thế khó khăn. Triệu Thiết Dân nghĩ lát, : “ ta sống ở tầng mấy?” “Tầng 7.”.

      “Ồ, vậy hay rồi, trong thang máy có camera, sống ở tầng 7 chắc chắn thang máy. Kiểm tra xem đêm đó khi ta ra vào, trong thang máy ngoài ta, liệu có Chu Tuệ Như và Quách Vũ , nếu có...” ông cười khẩy tiếng, “Thế sợ ta cãi chày cãi cối được nữa rồi.”

      “Vâng, em điều tra ngay đây.”

      Dương Học Quân vừa rời khỏi văn phòng chưa đến năm phút, cuống cuồng chạy trở về, cuống quýt : “ cả, bắt được rồi, bắt được hung thủ rồi.”

      “Gì cơ?” Triệu Thiết Dân kinh ngạc trợn trừng mắt.

      “Vừa mới bắt về!” Dương Học Quân thở dốc, : “Người của trung đội 2 sau khi thu thập dấu vân tay của người dân trong tòa lầu, quay trở lại xe, bước đầu tiến hành đối chiếu, phát ra dấu vân tay của người hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay của hung thủ! Lúc đó bọn họ trực tiếp lên lầu bắt người, vừa mới đưa về. Người đó tên là Lý Phong Điền, 32 tuổi, người bản địa thành phố Hàng, ngoài phù hợp dấu vân tay, ta còn là người thuận tay trái, hơn nữa loại thuốc ta hút chính là thuốc lá Lợi Quần, hoàn toàn trùng khớp! Việc của mấy người bọn Lạc Vấn, chỉ thuần túy là chúng ta quá đa nghi rồi.”

      Triệu Thiết Dân kích động đứng bật dậy, lại lại mấy bước, : “Tốt quá, mau thẩm tra, ghi chép khẩu cung, bắt phải quá trình giết người trong từng vụ án! Lần này làm tốt lắm, ngờ lại phá án được nhanh như vậy ha ha, rất tốt!” mặt ông nở nụ cười đắc ý, ràng, chuỗi án mạng này là vụ án lớn được hai cấp tỉnh thành phố vô cùng coi trọng, ngờ chỉ có mấy tuần ngắn ngủi có thể phá được án, dù là dồn nhiều nguồn lực cảnh sát, nhưng tất cả những điều này đều rất xứng đáng! Những nhân viên liên quan, lần này đều lập được công lớn!

      Còn về những lời phân tích của Nghiêm Lương, mấy nhân vật như Lạc Vấn, Chu Tuệ Như, Quách Vũ, đó thuần túy chỉ là những khúc nhạc đệm liên quan gì đến vụ án.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :