1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 49

      Dịch giả: Hương Ly

      Chín giờ rưỡi tối, Chu Tuệ Như nhận được cuộc điện thoại gọi đưa đồ ăn đến nhà của Lạc Vấn. Sau khi chuẩn bị xong, vội vàng về phía nhà ông.

      Trưa hôm nay, người đàn ông trung niên đeo kính đó đến quán ăn mì, sau khi hỏi loạt những câu hỏi kì quặc, trong lòng Chu Tuệ Như luôn thấp thỏm yên, rất muốn việc này cho chú ấy. Nhưng cả ngày hôm nay chú ấy đều đến. Lúc trước chú ấy rồi, sau khi việc khép lại bọn họ coi như hề quen biết, cần phải giảm bớt số lần liên hệ. rầu rĩ biết bao giờ mới có thể gặp lại chú ấy.

      Chu Tuệ Như đến cổng tiểu khu dân cư của ông chú, đột nhiên bên cạnh truyền tới giọng lạnh lùng: “ đem đồ ăn tới cho người bạn tôi phải ?”

      Chu Tuệ Như giật mình kinh ngạc, dừng bước, nhìn về hướng phát ra giọng , người đàn ông trung niên đeo kính đó về phía . cảm thấy vô cùng căng thẳng, cố ý nhìn xung quanh, giả vờ như nhìn thấy Nghiêm Lương, vội bước nhanh về phía trước. Nhưng đúng lúc này, Nghiêm Lương đến bên cạnh mỉm cười hỏi: “Đưa đồ ăn tới cho người bạn tôi phải ?”

      Chu Tuệ Như trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn mím môi, gật đầu thừa nhận. Nghiêm Lương cũng gật đầu với , tiếp đó liền qua người

      Trái tim Chu Tuệ Như đập dồn dập, nhưng vẫn có thể ra bộ dạng thản nhiên như có chuyện gì, tiếp tục bước đúng nhịp bước ban đầu vào trong khu dân cư.

      Đến nhà Lạc Vấn, Chu Tuệ Như vừa đặt đồ ăn xuống, vội vàng kể cho ông nghe chuyện trưa hôm nay và chuyện vừa xảy ra. Vừa xong, bật khóc: “Cháu xin lỗi, đều là tại cháu tốt, cháu phản ứng được nhanh nhẹn, vừa rồi cháu nên thừa nhận là đưa đồ ăn đến cho chú, như vậy làm liên lụy đến chú!”

      Lạc Vấn xua tay, : “Vừa rồi cháu làm đúng lắm. Nếu như cháu là cháu đem đồ cho người khác, vậy ấy bảo cảnh sát điều tra số điện thoại đặt hàng, lập tức phát ra cuộc điện thoại đó là do ta gọi tới, tiếp theo càng nghi ngờ cháu, và nghi ngờ cả ta nữa. Cho nên, cháu làm rất đúng. Hãy ghi nhớ kĩ lời ta , ngoài bản lời khai về việc xảy ra tối hôm đó, tất cả những việc khác đều được dối.”

      “Cháu... vừa rồi cháu làm đúng ạ? Vừa rồi cháu , như vậy chú ấy nghi ngờ cháu phải ?” Chu Tuệ Như vẫn dám tin, tiếp đến vội , “Nhưng cháu thấy chú ấy nghi ngờ cháu mà.”

      “Đương nhiên, ấy đương nhiên là nghi ngờ cháu.” Lạc Vấn ràng, “Vừa rồi, cháu gặp ấy ở cồng khu dân cư, cháu cho rằng đó là trùng hợp sao? đâu, muộn như vậy, thể nào là trùng hợp gặp gỡ được. ấy đợi cháu, có lẽ, ấy luôn ở gần quán mì để theo dõi cháu, quan sát nhất cử nhất động của cháu suốt cả ngày.”

      Toàn thân Chu Tuệ Như bỗng chốc lạnh toát, mở to mắt, : “Chú ấy... chú ấy rốt cuộc là ai? Chú ấy ... chú ấy phải là cảnh sát, còn , còn là bạn của chú.”

      ấy giờ quả thực phải là cảnh sát,” Lạc Vấn ngừng lát, tiếp, “ ấy là giảng viên môn Toán trong trường đại học, nhưng ấy còn nguy hiểm hơn bất cứ người cảnh sát nào. Hơn nữa, lần này ấy tham gia vào cuộc điều tra của cảnh sát. ấy chỉ nghi ngờ cháu, ta cho rằng, ấy cũng nghi ngờ ta rồi. Ta phân tích lượt, nghĩ ra được rốt cuộc dựa vào đầu mà ấy lại nảy sinh mổi nghi ngờ đối với cháu và với ta. Nhưng theo hiểu biết của ta về con người, ấy phải là người điều tra bừa có phương hướng, cũng làm những việc vô ích. khiến cho ấy nghi ngờ, vậy nhất định xảy ra vấn đề trong khâu nào đó, hơn nữa vấn đề này bị ấy phát ra.”

      “A, xảy ra vấn đề gì vậy ạ?” Chu Tuệ Như tỏ ra vô cùng lo lắng, “Sao chú ấy lại nghi ngờ? Cháu nghĩ ra được làm tốt ở điểm nào.”

      Lạc Vấn mỉm cười nhìn , bình tĩnh : “ cần căng thẳng, cần căng thẳng chút nào cả, việc tệ như cháu nghĩ đâu. ấy đến tìm cháu và những lời kì quặc, là muốn điều tra cháu sao? đâu, vốn thể là điều tra được, chỉ là thăm dò cháu mà thôi. Ta có thể khẳng định, ấy nắm được bất cứ chứng cứ nào có thể uy hiếp được cháu. Ta thừa nhận, ấy là người rất thông minh, cho nên ấy nghi ngờ chúng ta, có lẽ chỉ là do câu nào đó trong cuộc đối thoại. Với những người bình thường khác chỉ nghe lướt qua, nhưng ấy lại đặc biệt lưu tâm. Trong bộ não của ấy, nó được chuyển hóa thành thông tin phong phú, rồi cộng thêm phân tích, đây là thói quen nghề nghiệp của người học Toán. Nhưng cảnh sát phá án cần phải dựa vào chứng cứ, cho dù ấy có nghi ngờ hơn nữa, có thăm dò thêm nữa, trong trường hợp có bằng chứng cũng hoàn toàn có tác dụng gì cả. Cháu yên tâm , cho dù lần này ấy có đoán đúng nữa, ấy cũng thể nào tìm ra được bất cứ chứng cứ mang tính thực tế nào cả, e là dù nửa chứng cứ cũng tìm thấy được.”

      “Thực... thực như vậy ạ?” Chu Tuệ Như bán tin bán nghi.

      “Đúng vậy, lúc trước ta với các cháu, đây là vụ án có nhân chứng và vật chứng, cảnh sát tìm được bất cứ chứng cứ thực tế nào. Chỉ cần các cháu kiên định làm theo lời ta . Ba yếu tố phạm tội là nhân chứng, vật chứng, khẩu cung, cảnh sát chẳng có lấy yếu tố nào? Lấy gì để bắt người được chứ?” Lạc Vấn nhìn với ánh mắt tự tin và nghiêm túc.

      Chu Tuệ Như nghĩ lát, lại mở to mắt, : “Nhưng chú để lại dấu vân tay đó.”

      Lạc Vấn mím môi, ông thể ra về dấu vân tay, bởi vì việc này liên quan gì tới Chu Tuệ Như, chỉ : “Việc về dấu vân tay đó các cháu cần lo, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta.”

      Nhìn vào ánh mắt kiên định của Lạc Vấn, nỗi hoảng sợ trong lòng Chu Tuệ Như cũng giảm đần, cảm thấy ông chú này là người mà có thể tin tưởng hoàn toàn. ngoan ngoãn gật đầu, : “Tiếp theo đây, chúng ta cần phải làm gì ạ?”

      “Tất cả mọi việc vẫn như cũ, ngoài lời khai về quá trình vụ án, tất cả những việc khác đều được dối. ấy điều tra các cháu mấy ngày, sau đó phát ra tìm được bất cứ chứng cứ nào, đương nhiên giống như những người cảnh sát trước đây, từ bỏ nghi ngờ. Đương nhiên, nếu như nghi ngờ của ấy đối với các cháu giảm bớt, nhưng lại tìm ra được chứng cứ có thể gọi các cháu đến Sở Công an để hỗ trợ việc điều tra. Đến lúc đó, các cháu vẫn cứ đối phó theo cách này, bất luận ấy gì, thậm chí ấy còn chính xác ra được quá trình phạm tội, cũng được tin. Bởi vì, tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của ấy, ấy có chứng cứ.”

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 50

      Dịch giả: Hương Ly

      "Cả ngày hôm qua Nghiêm Lương làm gì vậy?” Mới sáng sớm, trong phòng làm việc, Triệu Thiết Dân uống cà phê, nhìn Dương Học Quân và hỏi.

      “Buổi trưa hôm qua, thầy Nghiêm đến quán mì đó, ăn bát mì, cấp dưới của em nhìn thấy thầy ấy chuyện lúc với tên Chu Tuệ Như đó. Buổi chiều, thầy ấy đến Chi cục công an, sau đó quay trở lại trường giảng dạy. Dạy xong, thầy ấy ăn bữa tối rất sớm ở trường, rồi lại đến bên sông gần nơi xảy ra vụ án dạo hồi. Trong quá trình đó, thầy ấy gặp người bạn, chính là người này...”, Dương Học Quân mở máy ảnh kĩ thuật số, chỉ vào bức ảnh màn hình.

      “Lạc Vấn?” Triệu Thiết Dân nhìn người trong ảnh, khẽ nheo mắt.

      Lạc Vấn trong bức ảnh, khoác túi xách vai, tay dắt chú chó.

      “Ông ấy chính là Lạc Vấn ư?” Dương Học Quân có nghe đến Lạc Vấn, nhưng chưa từng gặp mặt.

      “Đúng vậy, trước đây là bác sĩ pháp y giỏi nhất tỉnh, cũng là chuyên gia giám định vật chứng giỏi nhất, trong tài liệu qui phạm thu thập chứng cứ của cảnh sát cũng có tên ấy.” Triệu Thiết Dân lại nhìn vào tấm ảnh, : “Lạc Vấn dắt chó dạo à?”

      “Đúng vậy, khi bọn em nhìn thấy, ông ấy dắt chó dạo.”

      “Ồ, Triệu Thiết Dân gật đầu: “Họ chuyện bao lâu?”

      lâu lắm, nhìn có vẻ chỉ là chào hỏi nhau khi vô tình gặp đường thôi. Nhưng sau khi chào tạm biệt Lạc Vấn, thầy Nghiêm hề rời khỏi đó.”

      Triệu Thiết Dân khẽ chau mày: “ ấy còn làm gì?” “Nhìn bộ dạng của thầy ấy, chắc cũng theo dõi.” Mắt Triệu Thiết Dân chợt sáng rực: “ ấy theo dõi Lạc Vấn à?”

      Dương Học Quân lắc đầu: “ phải, sau khi thầy ấy lên xe, bèn lái xe đến bên kia đường phía đối diện quán mì, cứ nhìn chăm chăm vào quán mì. Trong khoảng thời gian đó, mỗi lần có tên Chu Tuệ Như ra ngoài đưa đồ ăn, thầy ấy đều vội vã xuống xe, lén theo. theo rồi lại theo về, lặp lặp lại rất nhiều lần. Lần cuối cùng là lúc gần 10 giờ tối, khi Chu Tuệ Như đem đồ ăn đến cổng tiểu khu dân cư, thầy ấy chỉ lén theo sau nữa, mà thẳng đến trước mặt Chu Tuệ Như, gì đó với ấy, sau đó rời khỏi đó, lên xe về nhà.”

      Triệu Thiết Dân nhìn chăm chú vào tập hồ sơ vụ án trước mặt, trầm mặc suy nghĩ hồi, cuối cùng cầm cuốn hồ sơ lên, lật giở đến phần điều tra về Chu Tuệ Như và Quách Vũ, xem tỉ mỉ lượt từ đầu đến cuối, mím môi : “Kì lạ, theo như hành vi của Nghiêm Lương, ấy chắc là điều tra Chu Tuệ Như nhỉ?”

      “Đúng thế, chắc chắn là như vậy. Thầy Nghiêm theo cả buổi tối, trong khoảng thời gian đó liên tục theo ấy rồi về, bỏ sót lần nào.”

      “Nhưng tôi đọc ghi chép điều tra về Chu Tuệ Như, Chu Tuệ Như thể nào là hung thủ được, chứng cứ vô cùng vững chãi.”

      Dương Học Quân cũng : “Hôm qua, sau khi em quay về, cũng đọc lại hồ sơ, quả thực Chu Tuệ Như chắc chắn liên quan gì đến vụ án, phải là thầy Nghiêm chưa đọc hết toàn bộ hồ sơ chứ?”

      thể nào.” Triệu Thiết Dân lắc đầu, “ ấy xưa nay vẫn luôn tỉ mỉ thận trọng, ấy tham gia điều tra, vậy tất cả các chi tiết trong cả vụ án, chắc chắn ấy thuộc làu làu rồi. Hơn nữa, ấy là người rất lười biếng.”

      “Rất lười biếng ư?” Dương Học Quân thè lưỡi, tỏ ra kinh ngạc.

      Triệu Thiết Dân cười : “Đúng vậy, ấy rất lười biếng. Lúc trước, ấy luôn , cần phải xác định ràng phương hướng điều tra rồi hãy làm, bởi vì ấy muốn lãng phí thời gian vào công việc vô ích. Hơn nữa, ấy chỉ thích hoạt động đầu óc, thích những công việc thể lực. Trước đây, khi còn là cảnh sát, những việc như thám thính thăm dò, theo dõi, truy bắt, ấy chưa bao giờ tham gia. Nhưng hành động lần này của ấy khiến tôi càng thể nào nghĩ thông suốt được. ràng Chu Tuệ Như thể nào là hung thủ, ấy vẫn tốn bao công lực để theo dõi suốt cả buổi tối, rốt cuộc là ấy phát ra điều gì?”

      Trực tiếp tìm thấy ấy hỏi chẳng phải là xong rồi sao?”

      Triệu Thiết Dân liếc nhìn Lâm Kỳ cái: “Việc ấy chịu , có ép ấy cũng có tác dụng gì. Lần trước ấy đợi ấy điều tra rồi mới cho tôi biết. Nếu , tôi bảo cậu bố trí người theo dõi ấy làm gì chứ?”

      Dương Học Quân tỏ vẻ bất lực: “Vậy phải làm thế nào?”

      Triệu Thiết Dân gập hồ sơ lại, vỗ tay, : “Thôi, cậu cứ tiếp tục phái người theo dõi ấy, tìm hiểu động thái phương hướng của ấy . Còn về những việc khác, phá án cũng thể chỉ dựa vào mỗi mình ấy, nếu tôi đặt cửa hết vào ấy, còn điều tra vụ án gì chứ. Chúng ta bây giờ vẫn cần phải gấp rút đẩy mạnh công tác điều tra dấu vân tay. Hung thủ gửi cho nhà Trương Binh lá thư đe dọa, cho dù cả gia đình nhà họ bây giờ đều có cảnh sát theo dõi bảo vệ, nhưng đây phải là kế lâu dài, chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng tìm ra được hung thủ, mới có thể triệt để giải trừ được hậu họa. Trong mấy ngày nay, điều tra được dấu vân tay của bao nhiêu người rồi?”

      “Đến hôm qua, thu thập được dấu vân tay của hơn năm mươi ba nghìn người rồi, sau khi lần lượt đối chiếu, vẫn chưa tìm ra được hung thủ.”

      “Tốc độ như thế cũng tạm được, chỉ sợ là... sợ là lần này hung thủ lại trốn được.” Triệu Thiết Dân mím môi.

      “Chắc đâu, lần này làm theo quy hoạch của cả, tính theo đơn vị tổ dân cư trong toàn bộ khu vực xảy ra từng vụ án mạng và khu vực lân cận ở phía tây thành phố, đối chiếu tỉ mỉ dấu vân tay từng người nam giới trưởng thành. Khi đến tận nhà thu thập dấu vân tay, người nào ở nhà đều được ghi tên lại, sau đó liên hệ để đến lấy dấu vân tay, để lọt bất cứ hộ dân nào. Mấy ngày nay, gần như tất cả cảnh sát khu vực và những người cảnh sát hỗ trợ đều ra quân, mức độ tỉ mỉ còn hơn cả điều tra nhân khẩu. Còn có hơn hai trăm người cảnh sát hình dày dạn kinh nghiệm, chuyên trách việc đối chiếu dấu vân tay của những vân tay thu thập về. Em cảm thấy, chắc chắn lần này hung thủ thể nào chạy thoát được.”

      Bây giờ lượng người lưu động rất lớn, chỉ sợ hung thủ nhìn thấy cảnh sát đến từng hộ gia đình thu thập dấu vân tay, lại chuyển nhà chạy trốn từ trước. Hoặc là hung thủ là người thuê nhà, tìm lí do để người sống cùng trong căn hộ chỉ có mình ta sống thôi, công tác điều tra của chúng ta cũng chỉ có thể hỏi thăm xem trong hộ gia đình có mấy người nam giới trưởng thành, chứ cũng thể lục soát nhà dân được.”

      Dương Học Quân cúi đầu vẻ bất lực: “Kiểu tình huống này có cách nào khống chế được.”

      Triệu Thiết Dân thở dài: “Được rồi, cứ tiếp tục điều tra như vậy , nhanh chóng đối chiếu lượt tất cả những đối tượng có khả năng phạm tội.”

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 51

      Dịch giả: Hương Ly

      Lâm Kỳ mở phần mềm thanh ở vi tính, sau khi ấn nút, trong máy phát ra giọng : “Ngày mai cùng ăn trưa nhé.”

      Nghiêm Lương ngồi ở đối diện bàn làm việc, mặt thoáng lên nụ cười: “Quả nhiên là như vậy.” Lâm Kỳ : “Thầy Nghiêm, thấy là lợi hại, ngờ đúng là tìm thấy được câu này của Từ Thiêm Đinh trong điện thoại di động của cậu ta.

      Câu này phải là trực tiếp được lưu trong file ghi trong máy, mà là trong phần mềm Wechat. Ban ngày hôm xảy ra vụ án, Từ Thiêm Đinh chuyện qua Wechat với , đây là câu trong số những câu trong cuộc trò chuyện.”

      Nghiêm Lương : “Điều này chứng minh suy đoán của tôi, sau khi Từ Thiêm Đinh chết, có người cầm điện thoại di động của cậu ta, tìm được câu này ở phần mềm Wechat trong di động, sau đó bật câu này lên, đồng thời dùng điện thoại của chính ta để ghi lại. Vào lúc 10 giờ 30 phút tối, ta gọi điện cho Trương Binh, rồi bật câu này lên, tiếng “a” cuối cùng, chính là tiếng kêu của ta. Vì chỉ có tiếng “a”, Trương Binh đương nhiên thể nào ngờ được, tiếng “a” này phải do Từ Thiêm Đinh phát ra. Đối phương làm như vậy, là muốn cảnh sát xác định thời gian xảy ra vụ án là 10 giờ 50 phút tối. thực tế, thời gian xảy ra vụ án phải sớm hơn.”

      “Nếu như trong điện thoại di động của Từ Thiêm Đinh có câu này sao?”

      Nghiêm Lương : “Cho dù có câu này, Wechat vẫn còn những câu khác, đối phương tương tự có thể ghi lại, gọi điện thoại cho Trương Binh. Cho dù trong điện thoại của Từ Thiêm Đinh cài đặt phần mềm Wechat, tôi nghĩ đối phương vẫn có thể nghĩ ra cách khác để ngụy tạo thời gian xảy ra vụ án.”.

      Lâm Kỳ vẫn hiểu: “Hung thủ sao lại phải làm như vậy chứ?”

      “Đối phương biết rất , ngày hôm sau, sau khi cảnh sát phát ra thi thể, chỉ có thể phán đoán chung chung về khoảng thời gian xảy ra vụ án, thể chuẩn xác đến từng giờ từng phút. Trong khoảng thời gian chung chung này, khi cảnh sát phát ra Quách Vũ và Chu Tuệ Như tiếp xúc với hung thủ trong khoảng thời gian, đương nhiên liệt họ vào đối tượng khả nghi và tiến hành điều tra. Chỉ có làm cho thời gian tử vong chính xác đến từng phút, thông qua cuộc điện thoại đó, làm cho cảnh sát tin rằng thời gian tử vong của Từ Thiêm Đinh là 10 giờ 30 phút tối, cũng chính là khoảng thời gian sau khi Quách Vũ và Chu Tuệ Như rời khỏi đó, vậy điều này có thể tạo ra được chứng cứ ngoại phạm cho cả hai người bọn họ.”.

      “Nhưng Quách Vũ và Chu Tuệ Như vẫn còn những chứng cứ khác nữa.”

      Nghiêm Lương gật đầu : “Vậy hãy để chúng ta từng bước lật đổ những chứng cứ chứng minh họ phạm tội nhé. Trước tiên, vụ án này, ngoài Quách Vũ và Chu Tuệ Như, vẫn còn người thứ ba giúp đỡ, giúp đỡ của người này mới là mối then chốt của vụ án, cũng chính là ta giúp Chu Tuệ Như và Quách Vũ tạo ra mắt loạt những chứng cứ chứng tỏ họ phạm tội. Ngoài yếu tố thứ nhất là về khoảng thời gian tử vong, vẫn còn hai điểm Quách Vũ và Chu Tuệ Như có chứng cứ ngoại phạm mà cậu nhắc đến. là sau khi Từ Thiêm Đinh chết, hung thủ ở lại trường, tốn rất nhiều thời gian để cứa vệt máu người nạn nhân, thế nhưng lúc này, Chu Tuệ Như và Quách Vũ về đến nhà. Hơn nữa, trong thời gian này, Quách Vũ còn đến cửa hàng tiện lợi để mua bông bằng thuốc bôi cho Chu Tuệ Như. Giải thích về yếu tố chứng cứ ngoại phạm này là, người ở lại trường để cứa vệt máu phải là Chu Tuệ Như và Quách Vũ, mà là người thứ ba. Yếu tố thứ hai là, trong dạ dày và thực quản của Từ Thiêm Đinh còn có cơm rang trứng, gần như có thể chứng minh được, sau khi bọn họ rời khỏi đó, Từ Thiêm Đinh trong lúc ăn cơm mới bị giết hại, bởi vì lúc Chu Tuệ Như vẫn còn ở đó, Từ Thiêm Định vô cớ mà ngồi ăn cơm rang mình. Nhưng tôi chú ý thấy trong bản báo cáo tử thi có nhắc đến điều này, Từ Thiêm Đinh ăn rất no. Tối đó, Từ Thiêm Đinh ăn rất nhiều đồ nướng, lại uống khá nhiều bia, cậu ta vốn dĩ rất no rồi, tại sao còn ăn thêm cơm rang? Bây giờ là mùa hè, người ta đói bụng quá nhanh.”

      “Vậy ... là chuyện gì?” Lâm Kỳ chau mày.

      “Về việc này, tôi hỏi bác sĩ pháp y Trần của Sở Công an thành phố, ấy thấy suy đoán của tôi hoàn toàn có khả năng xảy ra. Khi Từ Thiêm Đinh chết, chưa từng ăn cơm rang trứng, mà là sau khi cậu ta chết, có người cố nhét cơm rang vào miệng cậu ta. Cách này vô cùng kinh khủng, vượt xa sức chịu đựng của người bình thường. Cố nhét nửa bát cơm và miệng người chết, dùng tay nhét từng ít , sau đó dùng chiếc gậy mảnh dài đẩy từng chút cơm xuống tận dạ dày. Giống như phương pháp nội soi dạ dày.”

      Lâm Kỳ cắn răng, cổ họng cậu như tê dại, cảm giác dạ dày mình cuộn trào.

      Nghiêm Lương tiếp: “Đây chính là lí do vì sao, khi kiểm tra tử thi phát ra chỉ trong dạ dày Từ Thiêm Đinh có cơm rang, mà còn có phần cơm rang lưu lại ở thực quản, còn chưa nuốt xuống. Ban đầu bác sĩ pháp y nghi ngờ đó là kết quả của việc lúc đó Từ Thiêm Đinh vừa vặn bị nôn, nhưng ngẫm nghĩ lại, cậu ta có phải thằng ngốc đâu, tại sao phải ăn món cơm rang no đến cứng bụng như vậy? Cho nên, đây vốn là sau khi cậu ta chết, mới cố nhét cơm vào.”

      Lâm Kỳ nghĩ lát, : “Những điều thầy đúng là có thể giải thích được mấy yếu tố chứng cứ ngoại phạm, nhưng vẫn còn những chứng cứ chứng minh họ phạm tội nữa mà?”.

      Nghiêm Lương lôi cuốn sổ ra, liếc nhìn, : “Yếu tố thứ hai, cậu hung thủ vì muốn khiến cho người đường phá hoại trường, nên bỏ ra mấy vạn tệ, Quách Vũ và Chu Tuệ Như có nhiều tiền như vậy, cũng thông minh như thế. Cậu phải lăm, bởi vì việc này phải do hai người đó làm, là người thứ ba làm. Người đó những có tiền, hơn nữa còn vô cùng thông minh. Mấy vạn tệ đối với người đó vốn chẳng là gì cả. Yếu tố thứ ba, con dao gọt hoa quả trong cửa hàng bọn họ mới tinh. Đó là vì con dao này được người thứ ba đưa cho họ sau khi xảy ra vụ việc. Yếu tố thứ tư, lời khẩu cung của bọn họ có sai sót. Đó là vì người thứ ba dạy bọn họ, người đó rất thông minh, tư duy rất cẩn mật. Yếu tố thứ năm, khi gia đình Trương Binh nhận được thư đe dọa, Chu Tuệ Như và Quách Vũ đều có chứng cứ ngoại phạm. Đó là bởi vì thư đe dọa cũng do người thứ ba đưa đến. Yếu tố thứ sáu, dấu vân tay phát được trong vụ án Từ Thiêm Đinh tương đồng với những vụ án mạng khác, mà dấu vân tay của em Chu Tuệ Như và Quách Vũ đều được đối chiếu hề trùng khớp với dấu vân tay của hung thủ. Đó là vì dấu vân tay đó thực ra là dấu vân tay của người thứ ba đó để lại, hơn nữa, ta cũng thực là hung thủ của chuỗi các vụ án mạng. Cho nên, chỉ cần có thêm yếu tố tham gia của người thứ ba vào vụ án này, tất cả những chứng cứ chứng tỏ Chu Tuệ Như và Quách Vũ phạm tội đều có thể bị lật đổ.”

      Lâm Kỳ ngồi yên tại chỗ, tròn mắt kinh ngạc. Qua những lời phân tích vừa rồi của Nghiêm Lương, gần như tất cả những chứng cứ chứng minh Chu Tuệ Như và Quách Vũ phạm tội trong khoảnh khắc đều bị sụp đổ.

      Nhưng suy nghĩ hồi, cảm thấy có gì đó ổn: “Thầy Nghiêm, cá nhân tôi cảm thấy... tất cả những điều này hình như đều là suy đoán của thầy.”

      Nghiêm Lương thản nhiên ngả người ra sau, : “Đúng vậy, cách chính xác, là giả thiết. Tất cả những điều tôi , đều là giả thiết, bởi vì bây giờ tôi thể đưa ra được bất cứ yếu tố nào có thể chứng minh chứng cứ thực tế của giả thiết này.”

      “Tôi hiểu lắm, vì sao vụ án của Từ Thiêm Đinh lại nhất định phải có liên thủ của người thứ ba can dự vào, mà phải là sau khi Quách Vũ và Chu Tuệ Như rời khỏi đó, người thứ ba mới giết chết Từ Thiêm Đinh? Tại sao thầy lại tin chắc là Quách Vũ và Chu Tuệ Như có liên quan đến cái chết của Từ Thiêm Đinh?”

      phải là có liên quan, mà là, người giết chết Từ Thiêm Định phải là người thứ ba, mà chính là Quách Vũ và Chu Tuệ Như!” Nghiêm Lương nhìn Lâm Kỳ với vẻ rất nghiêm túc.

      “Tại sao?”

      “Có hai nguyên nhân. là con dao gọt hoa quả đó. Vết thương của Từ Thiêm Đinh hoàn toàn trùng khớp với con dao của cửa hàng. Nếu như người thứ ba giết chết Từ Thiêm Đinh, khả năng ta dùng con dao gọt hoa là quả loại giống hệt như của cửa hàng là quá thấp. Thứ hai, nếu như thực là người thứ ba giết Từ Thiêm Đinh, vậy tôi cần phải ngồi ở đây nữa, cũng cần phải suy nghĩ nát óc, chau mày khổ não, nghĩ mọi cách để phá án nữa.”

      Lâm Kỳ thắc mắc: “Vì sao?”

      Nghiêm Lương hít thở hơi sâu, mím môi: “Nếu như người đó trực tiếp phạm tội, vốn để lại bất cứ chứng cứ nào, vụ án này vốn thể nào phá được.”

      Ông nhìn Lâm Kỳ, ông trực tiếp thẳng ra tên của Lạc Vấn, mà giải thích: “Người đó sau khi gây ra loạt các vụ án mạng, tổ chuyên án điều tra ta ba năm, hề có chút thu hoạch nào, trường được xử lí sạch . Chính là bởi vì Từ Thiêm Đinh phải do ta giết, ta chỉ là người xử lí giúp sau khi vụ việc xảy ra, che giấu cho bọn họ. Chu Tuệ Như và Quách Vũ trong lúc giết chết Từ Thiêm Đinh để lại quá nhiều manh mối, ta có cách nào để xử lí cách triệt để, cho nên mới cần dùng cách rải tiền nhằm khiến cho người đường phá hoại trường.”

      “Nếu đúng như lời thầy , người xử lý vụ việc giúp Quách Vũ và Chu Tuệ Như chắc chắn phải rất mạo hiểm. Lúc đầu khi tôi kiểm tra mối quan hệ của Quách Vũ và Chu Tuệ Như, chú ý thấy trong số những người có mối quan hệ mật thiết của họ, có người nào có khả năng phạm tội thế này.”

      Nghiêm Lương trầm mặc giây lát, : “Về mối quan hệ giữa người này và bọn Chu Tuệ Như, tôi cũng lắm. Có thể, bọn họ đúng là thực thân quen.”

      “Người thân quen lắm mà lại chấp nhận mối nguy hiểm lớn như vậy để giúp đỡ sao?”

      Nghiêm Lương lắc đầu, cười khó não: “Việc này tôi cũng thể hiểu nổi. Tương tự, tôi cũng tài nào hiểu được tại sao sau khi Quách Vũ và Chu Tuệ Như giết người, người đó lại vừa vặn xuất ở bên cạnh.”

      Lâm Kỳ : “Thầy Nghiêm, bây giờ thầy muốn làm thế nào? Mặc dù giả thiết của thầy có thể giải thích được mọi vấn đề, nhưng cũng thể chứng minh được tất cả những gì thầy chính là tình hình thực tế khi đó. có cách nào chứng minh Chu Tuệ Như và Quách Vũ giết người, cũng có cách nào chứng minh có tham gia của người thứ ba như thầy .”

      Nghiêm Lương thừa nhận: “Cậu đúng lắm, tổ đáp án mà tôi đưa ra là tổ nghiệm của phương trình. Nhưng bây giờ vẫn thể chứng minh là nghiệm duy nhất của phương trình. Giống như bình phương của X là 4, 2 là nghiệm, -2 tương tự cũng là nghiệm. tại tôi có cách nào để chứng minh hệ phương trình này chỉ có nghiệm duy nhất. Cho nên giải thiết của tôi, đối với cả hệ phương trình, chỉ là điều kiện đủ, vẫn chưa thể chứng minh ngược lại là điều kiện cần.”

      Lâm Kỳ nhìn ông chăm chú: “Thầy có mấy phần chắc chắn về giả thiết của mình.

      “Chắc chắn 100%. Chỉ có điều,” Nghiêm Lương mỉm cười, “Đứng từ góc độ thận trọng của việc điều tra vụ án, người ngoài cũng cảm thấy, những giả thiết này của tôi đơn thuần chỉ là đoán bừa, chỉ cố miễn cưỡng để giải thích mà thôi.”

      Lâm Kỳ : “Nếu thầy chắc chắn như vậy, vậy tôi lập tức phái người đưa Chu Tuệ Như và Quách Vũ về thẩm vấn.”

      Nghiêm Lương lập tức ngăn lại: “, tuyệt đối thể làm như vậy được.”

      “Vì sao? Thầy chẳng phải vừa bây giờ có cách nào để chứng minh sao? Vụ án này có nhân chứng, vật chứng, chỉ còn lại khẩu cung thôi. Nếu như có thể ép hỏi ra được chân tướng , vậy những có thể bắt được người thứ ba, những chứng cứ để định tội khác cũng đều xuất cả.”

      “Đưa về Sở thẩm vấn là cách bất đắc dĩ cuối cùng, nên tùy tiện dùng tới. Bởi vì có bất cứ chứng cứ gì có thể chứng minh hai người bọn họ phạm tội, xin được lệnh bắt giữ, lí do duy nhất để đưa bọn họ về chỉ là lệnh gọi đến để hỗ trợ điều tra. Nhưng nếu khi gọi họ đến, mà họ vẫn chịu khai nhận sao? Vậy đó chẳng phải là khiến ta vô cùng bị động, sau này vốn còn cách nào để điều tra bọn họ được nữa sao? Vụ án này có nhân chứng, có vật chứng, chỉ còn lại khẩu cung của nghi phạm, tôi tin rằng, về điều này, chỉ mình tôi hiểu , người đó cũng hiểu rất . ta dạy học lời khẩu cung trong cả quá trình xảy ra vụ án, tất cũng dạy họ các cách đối phó với lời tra hỏi của cảnh sát. Chỉ cần Chu Tuệ Như và Quách Vũ kín miệng, chúng ta vốn làm gì được họ cả.”

      “Vậy thầy cần phải làm gì đây?”

      Nghiêm Lương ngồi thẳng lưng, : “Giám sát nghe lén 24/24 máy điện thoại di động của Chu Tuệ Như và Quách Vũ, đồng thời theo dõi tất cả tin nhắn điện thoại di động của họ. Nhưng... tôi tin điều này ta cũng nghĩ chu đáo cả rồi. Tư duy của người đó quyết thua kém gì tôi, điều tôi có thể nghĩ đến, ta lí gì lại nghĩ đến được. Tôi biết liệu có thể tìm ra được sơ suất nào của đối phương hay . Nếu như có thời gian, hôm nay hãy cùng với tôi đến gặp Chu Tuệ Như và Quách Vũ nhé. Tôi phải là cảnh sát, có quyền ép họ chuyện. Tôi muốn thăm dò chút, xem rốt cuộc người đó dạy hai người bọn họ bao nhiêu bản lĩnh?”

      Ánh mắt ông hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm vô định.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 52

      Dịch giả: Hương Ly

      2 giờ chiều, trời rất nóng, nhiệt độ đường đủ để rán trứng ốp la. Người lại đường rất thưa thớt, trong quán mì đương nhiên cũng có khách.

      Chu Phúc Lai cởi trần, nằm ngủ trưa chiếc ghế gấp ở phía sau quầy thu ngân, quạt gió thổi vù vù, Chu Tuệ Như dựa người chiếc ghế mây, nghịch điện thoại để giết thời gian buổi trưa hè oi bức.

      Đúng lúc này, Nghiêm Lương và Lâm Kỳ mặc cảnh phục áo ngắn tay cùng bước vào trong quán mì, Chu Tuệ Như hề cảm nhận thấy.

      Lâm Kỳ nhìn Chu Tuệ Như chuyên tâm nghịch điện thoại, hắng giọng, : “À... Chu, lại làm phiền rồi.”

      Chu Tuệ Như ngẩng đầu, nhìn thấy bọn họ, thoáng chau mày.

      Chu Phúc Lai cũng tỉnh giấc, nhìn thấy lại là cảnh sát, vội đứng dậy bước tới nhìn hai người họ, : “Đồng chí cảnh sát, lần này... còn có việc gì ?”

      Lâm Kỳ : “Chuyện là thế này, vẫn là việc về vụ lần trước đó, chúng tôi cần phải hỏi Chu đôi điều.”

      Chu Phúc Lai : “Em tôi chẳng phải hết những gì nó biết rồi sao? Còn... còn cần hỏi gì nữa?”

      Lâm Kỳ chuẩn bị viện ra lí do nào đó để đuổi Chu Phúc Lai , hẹn Chu Tuệ Như ra ngoài đúng như kế hoạch. Nghiêm Lương cười khẩy tiếng, luôn: “Chưa chắc hết nhỉ?”

      Sắc mặt Chu Phúc Lai thoáng thay đổi, Chu Tuệ Như lại tỉnh bơ, tỏ ra bộ dạng bất lực: “Tôi hết những gì tôi biết rồi, với các biết bao nhiêu lần rồi mà.”

      "Ừm, lúc trước tốt lắm.” Nghiêm Lương mỉm cười , “Lần này chúng tôi cần hỏi thêm có số điểm còn hơi mơ hồ.”

      Lâm Kỳ cho phép đối phương có cơ hội từ chối, liền bổ sung: “Hỗ trợ công an điều tra là nghĩa vụ của công dân, đề nghị hợp tác. Chúng tôi đặc biệt chọn thời điểm này, bởi vì lúc này quán của các vị vắng khách, Chu cũng có thời gian. Thời tiết nóng nực thế này, chúng tôi phải lại cũng rất vất vả, mong các vị thông cảm cho công việc của chúng tôi. Phiền cổ Chu với chúng tôi lát!”

      Sắc mặt Chu Phúc Lai lập tức thay đổi: “ đâu cơ?”

      Lâm Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt Chu Phúc Lai, nhưng lại với Chu Tuệ Như: “Tôi tìm quán cà phê gần đây, đến đó ngồi điều hòa, chuyện lát.”

      Chu Phúc Lai tỏ ra lo lắng, : “ cần ra ngoài chứ, ở đây có được ? Tôi bật điều hòa lên.” ta vội vàng cầm điều khiển, bật chiếc điều hòa treo tường.

      Lâm Kỳ vẫn dõi theo từng động tác của Chu Phúc Lai, : “ cần phiền thế, chúng tôi còn hẹn bạn Quách Vũ của Chu cùng đến đó.”

      Chu Phúc Lai định thêm gì nữa, nhưng Chu Tuệ Như lại thoải mái đồng ý: “Được rồi, dù sao đầu giờ chiều chúng có việc gì, uống ké bữa cà phế của chú cảnh sát.” đứng dậy, đút điện thoại di động vào túi quần, luôn ra ngoài trước.

      Lâm Kỳ khẽ há miệng, kinh ngạc nhìn bộ dạng thản nhiên của , làm gì có chút cảm giác sợ hãi căng thằng nào chứ, Nghiêm Lương mỉm cười, kéo Lâm Kỳ, ra hiệu bọn họ có thể rồi.

      Ba người cùng đến quán cà phê, Lâm Kỳ đặt trước chỗ, sau khi ngồi xuống, Chu Tuệ Như : “Các chú còn cần hỏi những gì nữa?”

      Nghiêm Lương : “Chưa vội, đội Quách Vũ đến .” “Cũng được.” Chu Tuệ Như lôi điện thoại ra, cúi đầu nghịch.

      Lâm Kỳ nhìn , rồi lại nhìn Nghiêm Lương, Nghiêm Lương vẫn thoáng nở nụ cười, nhìn Chu Tuệ Như, Lâm Kỳ cũng đành phải im lặng gì.

      Quách Vũ nhanh chóng đến, trán cậu lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy hai người bọn họ, rồi đột nhiên phát ra còn có Chu Tuệ Như ngồi ở đối diện họ, ánh mắt chợt bừng sáng, nhưng lại vội vàng trở lại như cũ. Cậu gật đầu với họ, : “Tôi đến rồi. Ở, ừm... Tuệ Như, em cũng ở đây à?”

      “Đúng vậy, chú cảnh sát còn có vài điều cần hỏi em.”

      Lâm Kỳ giơ tay ra : “Mời ngồi, thực xin lỗi, trời nóng nực thế này còn hẹn cậu từ công ty ra đây, ngại quá.”

      “Ồ sao, tôi xin nghỉ nửa ngày.” Quách Vũ lau hai tay vào quần, ngồi cùng phía với Chu Tuệ Như.

      “Muốn uống gì, ăn gì, cứ tùy chọn.” Lâm Kỳ đẩy menu về phía hai người bọn họ.

      “Ồ, cảm ơn, tôi uống ly nước ngọt là được.” Quách Vũ .

      Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng lên cà phê, nước hoa quả và bánh điểm tâm, Quách Vũ uống ngụm nước ngọt, còn Chu Tuệ Như lại ăn bánh với vẻ rất thoải mái, còn uống cà cà phê nữa.

      Nghiêm Lương cười với hai người: “Rất xin lỗi làm phiền các bạn. Lần trước, lời miêu tả của các bạn về tình hình vụ án, chúng tôi xem rồi, rất cảm ơn hợp tác của các bạn đối với công việc của cảnh sát. Lần này tìm các bạn, chủ yếu là muốn hỏi việc. Vào buổi tối hôm xảy ra vụ án ở bên sông, các bạn có phải là nhìn thấy người nam giới khoác túi xách ?”

      Quách Vũ cúi đầu hút nước ngọt, gì.

      Chu Tuệ Như thoáng chu môi, nghĩ lát, : “Người nam giới khoác túi xách à? Tôi chú ý, huống hồ, việc xảy ra lâu như vậy, cho dù từng nhìn thấy, tôi cũng nhớ được nữa. sao, Quách Vũ?”

      “Tôi... ừm, tôi cũng có ấn tượng gì.” Quách Vũ bẩm sinh có khuôn mặt thà chất phác, cho dù là dối, cậu cũng đem lại cho người khác cảm giác là . Lạc Vấn từng với cậu, khuôn mặt này của cậu, lúc dối vốn cần phải thể nét mặt gì cho giống , khuôn mặt ngơ ngác thể chút cảm xúc nào của cậu đạt được hiệu quả chân thực nhất rồi.

      Nghiêm Lương cười, : “Có lẽ tôi ra tướng mạo của người này khiến cho các bạn nhớ ra được. Người đó chừng hơn 40 tuổi, gần 50 tuổi, tóc dài, khoác chiếc túi xách, hơn nữa, người đó gần như ngày nào cũng đều đeo túi. Ông ấy trông có vẻ rất giàu có, chiếc xe thể thao đa dụng rất sang, là xe Audi, sống ở trong căn hộ ở khu dân cư, cao cấp, nhưng căn phòng lại rất đơn giản, ông ấy sống mình, bức tường trong nhà có tấm ảnh chụp ba người trong gia đình. Còn cần tôi miêu tả nhiều hơn nữa ?”

      Chu Tuệ Như và Quách Vũ ngay từ đầu được ông chú đó dặn dò kĩ lưỡng, cho dù cảnh sát kể ra được chân tướng việc, cũng được thừa nhận. Bởi vì đó chỉ là suy đoán của cảnh sát, họ có bất cứ chứng cứ nào. Cho dù sau khi mới xảy ra vụ án, khi cảnh sát đến điều tra hai người bọn họ, họ đều lộ ra căng thẳng trong khoảnh khắc nào đó. Nhưng đó chỉ là vì họ hoàn toàn tin tưởng ông chú đó có thể giúp họ che giấu được vụ việc.

      Nhưng trải qua khoảng thời gian lâu như vậy, cảnh sát chưa từng nắm được bất cứ chứng cứ chân thực nào để điều tra bọn họ, bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của ông chú đó. Cũng là trải qua mấy cuộc thẩm vấn trực diện của cảnh sát, tố chất tâm lí của hai người bọn họ cũng được nâng lên kha khá. Hoặc có thể , quen với việc thản nhiên ứng phó với những câu hỏi của cảnh sát.

      Cho nên, cho dù Nghiêm Lương miêu tả tất cả đặc trưng của ông chú đó, dù trong lòng họ vô cùng chấn động, lo lắng cho chú ấy, cũng lo lắng cho chính họ, nhưng tất cả những điều này đều thể ra ngoài.

      Nhưng Lâm Kỳ nghe thấy Nghiêm Lương miêu tả về người thứ ba như vậy, trợn tròn mắt kinh ngạc. chỉ biết trong hồ sơ vụ án ghi lời khai của tên biến thái lúc bị bắt là lúc đó nhìn thấy người nam giới khoác chiếc túi xách. Nhưng Nghiêm Lương sao có thể biết được người đó cũng khoác túi vào cái đêm Từ Thiêm Đinh bị giết hại? Sao lại biết được người đó hơn 40 tuổi? Sao lại biết được người đó xe sang, sống ở căn hộ cao cấp, ngay cả bố trí ở trong căn hộ cũng ra được?

      Lúc này đây, chỉ muốn kéo ngay Nghiêm Lương ra ngoài, hỏi cho tình hình này trước .

      Chu Tuệ Như tỏ ra khó hiểu: “Chú ai cơ?”

      Nghiêm Lương trả lời ngay, mà tiếp: “Tôi tin rằng, cái chết của Từ Thiêm Đinh rất có khả năng là cố ngoài mong muốn. Hai người về bản chất đều là người lương thiện, đều là người dân thường giản đơn, giống phần đông mọi người xung quanh. Cho dù trong cuộc sống có gặp phải số việc hoàn toàn được như ý, hoặc là vài điều sỉ nhục, hoặc bị lợi dụng, hoặc bị vô gáy, cũng đều chọn lựa nín nhịn, vốn hề nghĩ đến việc giết chết người đó. Nhưng nếu vốn dĩ là vụ án mạng do cố ngoài mong muốn, hai người cuối cùng vì muốn tránh được trừng phạt thích đáng, mà chọn lựa dối, vậy tư chất của cả việc hoàn toàn thay đổi. Bây giờ nếu kịp thời tỉnh ngộ, cho dù phải chịu trừng phạt nhiều hơn lúc ban đầu chút, nhưng như vậy còn hơn tiếp tục che giấu gây ra hậu quả nghiêm trọng. Các bạn xem, tôi có đúng ?”

      Trong mắt Chu Tuệ Như toát ra tia nhìn sắc bén, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Lương, : “Ý của chú là gì vậy?”

      Quách Vũ ho hắng tiếng, cũng nhìn ông, khẽ : “Đồng chí cảnh sát, ý của chú... hình như nghi ngờ chúng tôi?”.

      Nghiêm Lương cười khẩy, : “Có thể người khoác túi đó, trong suy nghĩ của vài người là người tốt, bởi vì họ vốn hiểu được những tội lỗi mà ông ta gây ra. Đây phải là lần đầu tiên ông ta phạm tội. biết các bạn có để ý đến chuỗi các vụ án mạng ở khu vực phía tây thành phố được nhắc đến trong bản tin thời hay , chính là sau khi giết người còn nhét điều thuốc lá vào miệng nạn nhân, sau đó để lại tờ giấy ghi chữ “Hãy đến bắt ta”. Tôi có thể cho các bạn biết, người khoác túi đó, chính là hung thủ của các vụ án giết người hàng loạt đó, ông ta ít nhất giết chết năm người rồi. Ông ta là nhân vật rất nguy hiểm nếu như che giấu thông tin cho kẻ giết hại năm người cách tàn bạo, có thể tưởng tượng được hậu quả. Nếu như tôi nắm được đủ chứng cứ, vốn ngồi đây với các bạn những điều này!” Ánh mắt ông sáng rực, lướt qua đôi bạn trẻ, đồng thời ngón tay gõ xuống mặt bàn, mặc dù rất khẽ, nhưng thanh này lại có thâm nhập vào tận trái tim mỗi người.

      Quách Vũ cầm cốc nước ngọt, hút ngụm, : “Tôi hiểu ý của chú lắm.”

      Chu Tuệ Như cũng cầm lấy ly của mình uống ngụm, hừ giọng : “Tôi cũng thể nào hiểu được, tôi nghe hiểu chú gì.”

      Nghiêm Lương hơi sượng sùng ngẩn người nguyên vị trí, hồi lâu sau, ông mới mím môi, cười khan mấy tiếng: “Tốt lắm. Nếu các bạn chưa từng gặp cái người khoác túi xách đó, vậy buổi chuyện hôm nay đến đây là kết thúc nhé. Thực rất xin lỗi làm phiền hai vị.”

      Chu Tuệ Như hơi bất ngờ: “Chúng tôi có thể được rồi à?”

      Nghiêm Lương gật đầu: “Có thể được rồi.”

      “Ỏ, thế cũng được.” Chu Tuệ Như vừa đứng dậy, lại ngồi xuống, : “Cà phê ngon quá, tôi muốn uống hết. Ừm, phải rồi, buổi hôm nay, là... các chú trả tiền hay là?”

      Lâm Kỳ : “Đương nhiên là tôi thanh toán.”

      Chu Tuệ Như do dự nhìn các thứ bàn, : “Ừm... các chú gọi mấy món bánh điểm tâm này, sao các chú ăn?”

      Nghiêm Lương cười, : “Trời nóng quá, muốn ăn, nuốt trôi.” “Thế tốt quá. Ồ, ý tôi là tôi nuốt trôi, nếu như các chú ăn, tôi gói đem về, ngon lắm.”

      “Đương nhiên rồi.” Lâm Kỳ trợn tròn mắt nhìn với vẻ kinh ngạc, như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh. làm cảnh sát bao năm nay, từng gặp vô số người để tìm hiểu tình hình, lần đầu tiên nhìn thấy người bị điều tra mà lại cầu được gói đồ mà cảnh sát gọi để đem về ăn.

      Đợi sau khi đôi bạn trẻ rời khỏi đó, Lâm Kỳ mới hết kinh ngạc, : “Hai người này, có nhìn thế nào cũng có vẻ gì là nghi phạm mà.”

      “Biểu của họ hôm nay đủ để đạt điểm tuyệt đối.” Nghiêm Lương mím môi, : “Đó là bởi vì người đó dạy quá giỏi. Hôm nay tôi cũng biết được người đó dạy họ kĩ năng ứng phó rồi. Cậu xem đấy, tôi thẳng như vậy, mà hai người bọn họ vẫn đổi sắc mặt, nếu như bây giờ mà đường đột đưa họ về Sở để thẩm tra, có thể thu hoạch được gì chứ? Họ qua được cửa ải trong Sở, sau này có đặt ra những câu hỏi hóc búa cũng chẳng làm khó bọn họ được nữa.”

      “Nhưng tôi cảm thấy hai người bọn họ trong sạch mà.” Lâm Kỳ , “Nếu như khả nghi, tôi lại cảm thấy Chu Phúc Lai còn khả nghi hơn, như thể ta luôn chất chứa tâm trạng, nhìn thấy chúng ta đến là tỏ vẻ lo lắng sợ hãi.”

      ta liên quan gì đến vụ án cả, ta thể nào là hung thủ được.” Nghiêm Lương vẻ chắc nịch.

      “Tại sao? Chu Tuệ Như và Quách Vũ đều bình tĩnh thản nhiên như vậy, thầy lại luôn cho rằng hai người bọn họ giết người, còn biểu của Chu Phúc Lai có vẻ như có tật giật mình lại phải.”

      Nghiêm Lương : “Có nhớ lần cậu đến quán mì hỏi về chuyện con dao gọt hoa quả ? Chu Phúc Lai lại là chưa từng nhìn thấy, sau đó lại chính Chu Tuệ Như tìm luôn ra được con dao, đưa cho cậu xem. ràng hành vi của hai người đó thống nhất, họ thông đồng thông tin trước với nhau. ràng Chu Tuệ Như muốn dùng con dao gọt hoa quả mới để chứng minh trong sạch của mình. Còn Chu Phúc Lai, tôi đoán có thể ta cảm nhận được điều gì đó, nhưng ta lại cố che giấu việc về con dao gọt hoa quả, thực thông minh cho lắm, liên quan gì đến vụ án cả.”

      Lâm Kỳ nhìn ông vẻ nghiêm trang, : “Vừa rồi thầy ra đặc trưng của hung thủ, sao có thể nét được như vậy? Cứ như thể thấy nhìn thấy hung thủ, thậm chí... thầy còn đến nhà hung thủ rồi.”

      Nghiêm Lương cười, “Tôi chỉ suy đoán thôi.”

      Lâm Kỳ truy hỏi: “Vậy thầy đoán hung thủ hơn 40 tuổi, có xe sang, ở khu dân cư cao cấp, căn hộ bố trí đơn giản, tường có treo tấm ảnh là dựa vào đâu?”

      Nghiêm Lương : “Chỉ là do tôi bịa ra thôi, muốn tạo ra áp lực tâm lí cho Quách Vũ và Chu Tuệ Như. Tôi rồi, bây giờ tất cả mọi thứ đều là giả thiết của tôi, đợi đến khi tôi tìm được đủ chứng cứ, tôi với cậu tất cả mọi việc.”

      Lâm Kỳ nhíu mày tỏ vẻ bán tín bán nghi.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 53

      Dịch giả: Hương Ly

      Hơn 6 giờ tối, mặt trời xuống núi, nhưng bầu trời vẫn sáng tỏ.

      Lạc Vấn khoác túi, hai tay vắt ra sau lưng hơi khom, chậm rãi men theo bờ sông. Ông vẫn luôn lưu tâm hành động của cảnh sát, mấy ngày hôm nay, thông qua những lời bàn tán của mọi người xung quanh, ông biết được cảnh sát của từng khu vực thuộc địa phận phía tây thành phố đều đến tận nhà để thu thập dấu vân tay. Quy mô lần này rất lớn, nghe là lần huy động nhiều cảnh sát nhất, tỉ mỉ đến từng nhà, để sót ai. Nhưng hình như tốc độ này cũng được nhanh như ông nghĩ, ít nhất trong tiểu khu dân cư nơi ông sinh sống vẫn chưa thấy cảnh sát tới.

      Điều này cũng khó trách, cả khu vực phía tây thành phố có tới mấy trăm nghìn nhân khẩu, quy mô rất lớn. Cảnh sát chỉ cần thu thập dấu vân tay của dân chúng, đem về còn phải tiến hành đối chiếu từng dấu vân tay, lượng công việc rất lớn. Khi điều tra nhân khẩu, nhà nước điều động các loại nhân viên công tác trung khu vực quản hạt, cho nên mới có thể điều tra xong nhân khẩu trong khoảng thời gian chỉ vài ngày ngắn ngủi. Thế nhưng việc thu thập dấu vân tay ràng thể bố trí để cho những nhân viên bình thường làm được, mà bắt buộc phải là cảnh sát. Thế nhưng số lượng cảnh sát có hạn hơn nhiều.

      Lạc Vấn ngẩng đầu, nhìn về phía xa, mặt lạnh tanh lẩm nhẩm câu: “Nếu như cố ý tránh né việc cảnh sát đến lấy dấu vân tay, cũng phải là việc khó.” Ông mím môi, về phía trước.

      Hôm nay Nghiêm Lương hẹn gặp mình ở công viên bên sông, xem ra chính chàng này vẫn chưa từ bỏ, cứ nhất quyết theo dõi mình. Nhưng Lạc Vấn chẳng hề căng thẳng chút nào, ông hiểu rất điều này, tất cả quân bài đều nằm trong tay mình, trong tay Nghiêm Lương vốn có quân bài, cho dù có vài quân bài trong tay mình bị ấy đoán trúng, ấy cũng chẳng có cách nào để phán đoán quân bài tiếp theo mình đánh ra là quân gì.

      Đây là trận đấu ngầm thắng rồi, Nghiêm Lương có làm thêm nhiều việc hơn nữa, đến cuối cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi.

      Nhưng ông ngẫm lại, cho dù Nghiêm Lương thắng được mình, nhưng trong cuộc cá cược này, người cuối cùng chiến thắng chắc chắn là mình sao? Ông thở dài tiếng, cười khổ não, lắc đầu.

      Có lẽ cuộc cá cược này, ngay từ lúc bắt đầu, chính là mình cá cược với chính mình phải?

      Kết thúc rốt cuộc là gì? Ông là người dàn dựng nên cuộc chơi này mà cũng biết.

      Ông tiếp tục bước chậm rãi theo thói quen của mình. chắc là vừa mới tan ca lướt qua bên cạnh ông, cổ đeo sợi dây chuyền bạch kim, có mặt đá shapphire xanh hình ô van.

      Ông chợt dừng bước, ngẩn người, tư duy đột nhiên bị lôi trở lại tám năm trước.

      Đó là buổi tối trong tuần cuối cùng ông ở Bắc Kinh, ông nhớ được cụ thể là ngày nào tháng nào, bởi vì lúc đó ông vốn thể nào ngờ được đó lại là cuộc chuyện cuối cùng của ông với vợ. Nhưng cuộc chuyện cuối cùng của ông với con là lúc nào, những gì nhỉ? Ông hoàn toàn tài nào nhớ nổi.

      ăn cơm rồi chứ?” Ông gọi điện thoại về nhà.

      9 giờ rồi, đương nhiên là ăn rồi. vừa mới ăn xong phải ?” Vợ ông .

      “Ừ, vừa ăn xong.” Lạc Vấn cười.

      “Nếu chẳng phải ăn xong rồi, rảnh rỗi có việc gì, sao mà nhớ đến việc gọi điện thoại về nhà.” Vợ ông trách móc.

      Lạc Vấn cười : “Bận nhiều việc mà, chẳng có cách nào khác cả.”

      “Nhưng đây phải là lí do,” vợ ông bóc mẽ lời dối của ông, “Suốt hai tháng nay, tất cả gọi điện về nhà được mấy lần? thể nào mà ngày nào cũng bận rộn cả chứ? Trong lòng vốn nghĩ đến mẹ con em."

      Lạc Vấn vội vàng xin lỗi: “Được, chú ý, chắc chắn chú ý, sau này nhất định sửa đổi.

      Vợ ông bật cười, “Lần nào nhận lỗi cũng đều rất tích cực.” “Cần phải thế mà, khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình của tổ chức mà.” “Hừ! Em cho biết, con ôm rồi đấy.” “Bị bệnh gì thế?”

      “Cảm, còn sốt nữa.” “ đưa đến bệnh viện khám chưa?”

      “Buổi tối vừa mới sốt, uống thuốc giảm sốt, đỡ chút rồi, ngày mai em xin nghỉ đưa con đến bệnh viện.”

      “Ồ, thế được,” Lạc Vấn nghĩ lát, dặn dò, “Tốt nhất là kết hợp số thuốc, nên tiêm khoáng sinh, tiêm khoáng sinh ảnh hưởng tới hệ miễn dịch...”

      Chưa đợi ông xong, vợ ông đa ngắt lời: “Em biết rồi, nhiều quá, những lí luận này của , từ khi con vừa mới sinh ra cho đến giờ, chưa bao giờ ngừng cả.”

      Lạc Vấn cười ngượng ngùng: “ ở độ tuổi này, bước vào thời kì “mãn dục” rồi, khó tránh khỏi dài dòng, em thông cảm.”

      Vợ ông bật cười: “Phải rồi, rốt cuộc bao giờ mới về nhà được? Lúc mới , con thường xuyên hỏi , nhưng dạo này nó chẳng nhắc đến nữa

      rồi.”

      “Thế à...” Trong lòng Lạc Vấn thương cảm thấy xót xa, mím môi, : “Tuần sau, cụ thể là thứ mấy vẫn chưa chắc chắn, đến hôm đó gọi điện cho em. Em phải nhớ nhắc nhiều về với con đấy, tránh để nó quên mất ông bố này.”

      mà còn quay về, thực quên luôn đấy. Con cún con, hai tháng nay cũng lớn lắm, chúng cũng quen đâu, nếu về nhà mình, cẩn thận nó cắn đấy.”

      “A, biết rồi, ha ha.” Lạc Vấn nghĩ đến về nhà, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp.

      “Mà mua quà cho con chưa?”

      Lạc Vấn vẻ áy náy: “Vẫn chưa. Cuối tuần xem, phải rồi, ở Bắc Kinh mua đồ ở đâu được? Vương Phủ Tỉnh à?”

      “Em đến Bắc Kinh bao giờ đâu, em sao biết được chứ? Chính ở Bắc Kinh tận hai tháng rồi, mà chưa đến đó sao?”

      “Khi vừa đến Bắc Kinh, mọi người cùng Trường Thành, sau đó chỉ ở lì trong khách sạn, cũng chưa mua đồ bao giờ cả.”

      aVợ ông hiểu rất về con người Lạc Vấn, những việc như kiểu mua sắm bao giờ có thể trông mong gì được vào ông cả, đành : “Vậy cứ đến Vương Phủ Tỉnh .”

      “Mua cho con cái gì nhỉ?”

      Vợ ông vẻ bất lực: “Trước khi , chẳng phải mua đồ ăn vặt cho con và con cún sao, ngoài đồ ăn vặt, hãy chọn thêm mấy món là chơi nữa nhé!”.

      “Em có cần quà ?”

      Vợ ông biết phương diện này, Lạc Vấn là tên ngốc, điều này mà còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên, giận dỗi cần. Bởi vì biết, nếu cần, Lạc Vấn tưởng là cân , thực mua. quả quyết : “Cân, mua cho em sợi dây chuyền.”

      “Được, xem.”

      Cuối tuần đó, Lạc Vân mình đến Vương Phủ Tỉnh, làm y hệt như lời vợ dặn dò, mua đồ ăn vặt cho con và cún con, rồi lại chọn mấy con búp bê, cuối cùng mua sợi dây chuyền, là sợi dây chuyền bạch kim có mặt đá shapphire xanh, rất giống với sợi dây chuyền cổ vừa qua này.

      Nhưng, đến buổi tối thứ tư tuần sau ông gọi điện thoại về nhà ai nghe máy, điện thoại di động của vợ cũng tắt máy. Ông cứ tưởng vợ ông dẫn con ra ngoài chơi, di động hết pin, ông hề để tâm. Cho đến ngày hôm sau, sau khi lên máy bay trở về thành phố Ninh, ông vẫn thể nào gọi được điện thoại về nhà, điện thoại di động của vợ vẫn tắt máy. Đến lúc này, ông mới thoáng cảm thấy có gì đó ổn. Sau khi mở cửa ra, lại phát ra trong nhà trống , ngay cả con cún đó cũng thấy đâu cả. Trong khoảnh khắc đó, bản năng nghề nghiệp cho ông biết, xảy ra chuyện rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :