1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 44

      Dịch giả: Hương Ly

      Triệu Thiết Dân mặc thường phục, bước thẳng vào văn phòng làm việc của Nghiêm Lương, lướt nhìn qua mấy người thạc sĩ mà Nghiêm Lương hướng dẫn, hạ giọng : “Tôi có điều cần với .”

      Nghiêm Lương đứng dậy, dẫn Triệu Thiết Dân sang căn phòng họp bên cạnh, đóng cửa lại, : “ !”

      Triệu Thiết Dân chau mày, nhìn Nghiêm Lương lát, : “ tìm Lâm Kỳ hỏi về tình hình vụ án, sao trước với tôi?”

      Nghiêm Lương cười, ngồi xuống ghế, : “ hối hận để tôi tham gia điều tra à?”

      Triệu Thiết Dân thở dài, kiềm chế thái độ, : “ biết nguyên nhân mà, làm như vậy khiến tôi rất khó xử.”.

      Nghiêm Lương : “ yên tâm, tôi dặn dò cậu ấy rồi, tôi bây giờ còn là cảnh sát, cho nên việc tôi tham gia điều tra, được với người khác.”

      “Thế à.” Nét mặt Triệu Thiết Dân dịu nhiều, liền , “Xin lỗi nhé vừa rồi thái độ của tôi được tốt.”

      Nghiêm Lương cười nhạt, : “Tôi hiểu, ở vị trí của , có lập trường của mình.”

      Triệu Thiết Dân ho hắng, xua tay, : “ có phát được thêm gì ?”

      “Có chút, nhưng tôi vẫn cần tìm chứng cứ để chứng thực cho suy đoán của tôi.”

      Mắt Triệu Thiết Dân sáng rực, vội hỏi: “ phát ra điều gì?”

      Hai bàn tay Nghiêm Lương bắt tréo, bày ra tư thế thể ra được: “Tạm thời, phát của tôi chỉ là suy đoán, trước khi tìm ra được chứng cứ, tôi cho .”

      !” Triệu Thiết Dân trợn trừng mắt, : “Vì sao thể cho tôi? sợ rằng suy đoán của cuối cùng được kiểm chứng là sai lầm, bị bẽ mặt, cho nên mới muốn sau khi chứng thực?”

      Nghiêm Lương , “Đại khái là như vậy đấy.”

      “Cái gì là đại khái?” Triệu Thiết Dân tỏ vẻ bất mãn, vừa rồi ông chẳng qua là muốn dùng kế kích tướng, nào ngờ Nghiêm Lương lại thà thừa nhận chính là bởi vì sợ suy đoán là sai lầm bị bẽ mặt. Theo như hiểu biết của ông đối với Nghiêm Lương, Nghiêm Lương quyết phải là người dễ dàng chịu thua đâu.

      Nghiêm Lương mỉm cười: “Hãy cho tôi chút thời gian để tìm kiếm đáp án chính xác. Đội trưởng Triệu, đối thủ lần này quyết phải là hạng thường đâu, cần phải chuẩn bị tâm lí.”

      Triệu Thiết Dân chau mày, ngừng lát, : “ cần phải chứng thực những thông tin gì, giao cho tôi, tôi phải người cung cấp cho đáp án mà muốn biết.”

      ,” Nghiêm Lương lắc đầu, “Tạm thời tôi cần tìm bất cứ ai điều tra giúp tôi cả. Đương nhiên, có thể sau này cần, tôi với .”

      Triệu Thiết Dân nhìn chằm chằm Nghiêm Lương hồi lâu, ông biết tính cách của Nghiêm Lương, đành phải nhẫn nhịn, : “Tiếp theo đây, chuẩn bị làm thế nào?”

      Nghiêm Lương lấy ra cái bút, khoanh vòng bảng đen: “Cho đến thời điểm này, có tất cả sáu vụ án mạng. Thực ra cũng có thể quy kết lại thành hai vụ án. Năm vụ án bao gồm cả vụ án của Tôn Hồng Vận, thủ pháp phạm tội về cơ bản là giống nhau, manh mối mà cảnh sát thu thập được cũng cơ bản giống nhau, có thể coi là vụ án. Vụ án của Từ Thiêm Đinh lần này, tất cả thủ pháp phạm tội hoàn toàn khác biệt với những vụ án trước. Có thể coi là vụ án thứ hai. Về điều này, có ý kiến gì chứ?”

      “Ừm, đúng vậy, có thể như vậy, sau vụ án có thể quy thành hai vụ.”

      “Trước khi tôi bày tỏ quan điểm dưới đây của mình, tôi cần phải giải thích cho vấn đề toán học. biết phương trình bậc cao chứ?” Triệu Thiết Dân thoáng suy nghĩ lát, : “Bậc hai? Bậc ba?” Nghiêm Lương lắc đầu: “Bậc hai, bậc ba đều được gọi là phương trình giải được, định nghĩa phương trình bậc cao trong toán học là chỉ phương trình từ bậc năm trở lên.”

      “Ừm, sau đó sao?” “Tôi tin rằng, hồi học cấp ba, rồi học đại học mấy chục năm trước, chắc là chưa tiếp xúc với loại phương trình bậc cao rồi.”

      “Ừm... hình như là chưa.”

      Nghiêm Lương : “Bất luận là học cấp ba hay đại học, những học sinh học chuyên ngành toán, phương trình mà họ có thể tiếp xúc nhiều nhất là phương trình bậc bốn, được tiếp xúc với phương trình bậc cao từ bậc năm trở lên.

      Phương trình bậc hai, bậc ba, bậc bốn đều có công thức dạng căn thức, có thể tính được nghiệm. Thế nhưng phương trình bậc cao, toán học đại từ lâu chứng minh được, phương trình bậc cao - giải được bằng căn thức. Vậy trong lĩnh vực toán học, làm thế nào để giải được phương trình bậc cao đây? Chỉ có cách duy nhất phương pháp lặp. Trước tiên đoán nghiệm của phương trình là con số giả định nào đó, tính toán phương trình thay thế, xem xem con số này là lớn hay hơn, cứ thế làm làm lại nhiều lần, mới có thể tạm được nghiệm, hoặc nghiệm gần đúng của phương trình.”

      Triệu Thiết Dân hỏi đầy băn khoăn: “Nhưng việc này có liên quan gì đến vụ án chứ?”

      “Phá án cũng cùng đạo lí này, phần lớn các vụ án đều rất đơn giản, giống như là các phương trình trong phạm vi bậc bốn, thông qua điều tra để thu thập chứng cứ, tập hợp các manh mối lại, sắp xếp theo cách phá án cố định quy chuẩn, giống như là công thức có sẵn, lập tức có thể tìm ra được nghi phạm. Những vụ án lần này giống như vậy, hung thủ rất cao minh, những manh mối để lại sau khi xảy ra vụ án đủ để suy luận ra ai là nghi phạm. Việc này cũng giống như là phương trình bậc cao mà tôi đến, có công thức sẵn có, qua cách thức qui chuẩn thông thường thể nào tìm ra được đáp án.”

      Triệu Thiết Dân nheo mắt lại: “Thủ pháp phá án theo qui chuẩn thông thường tìm ra được nghi phạm, vậy ý của là?”

      Nghiêm Lương dùng phấn viết nhanh mấy chữ lên bảng đen - Phương pháp lặp”.

      Triệu Thiết Dân suy ngẫm rồi : “Trước tiên cần tìm ra đối tượng khả nghi, rồi đặt đối tượng khả nghi vào trong vụ án, giả định phạm tội, sau đó xem xem có phù hợp với đặc trưng hung thủ trong vụ án hay ?”

      Nghiêm Lương gật đầu: “Đúng vậy. Vụ án này thể nào dùng cách thức thông thường để suy luận ra hung thủ, chỉ có thể làm ngược lại, xác định trước hung thủ, sau đó phán đoán xem nếu như phạm tội, liệu tất cả mọi việc có thể giải thích thông suốt được hay .”

      Triệu Thiết Dân liền hỏi luôn: “Vậy lựa chọn được nghi phạm rồi chứ?”

      Nghiêm Lương gật đầu. Triệu Thiết Dân vội hỏi: “Là ai?”

      Nghiêm Lương : “Tôi vẫn chưa xác định chắc chắn, trước khi tôi hoàn toàn chắc chắn, tôi cho biết đâu. Độ phức tạp của vụ án này vượt qua tưởng tượng của tôi. Hai vụ án mạng hoàn toàn khác biệt nhau, giống như là hệ phương trình được tạo thành từ hai phương trình bậc cao, số cần tìm chưa chắc chỉ có , có thể... là ba.” Ánh mắt ông hướng về phía xa bên ngoài cửa sổ, giây lát sau, ông mới tiếp, “Bước đầu tiên của việc giải phương trình chính là xác định trong hệ phương trình rốt cuộc có mấy số. Sau đó thay mấy số đó vào phán đoán xem liệu có phải là lời giải mà mình cần tìm hay ? Việc bây giờ tôi làm chính là phán đoán xem trong hệ phương trình có tất cả mấy số. Tiếp theo, tôi tìm ra mấy số này, đặt chúng vào. Cuối cùng, nghiệm lại xem hệ phương trình có được thỏa mãn hay . Đến lúc đó cần nhờ bên làm công tác điều tra thu thập chứng cứ.”

      “Được rồi.” Triệu Thiết Dân tỏ ra bất lực, ông hiểu rất tính cách của Nghiêm Lương, hơn nữa, Nghiêm Lương cũng phải là cấp dưới của ông, ông cũng có cách nào bắt ép Nghiêm Lương được. Nếu như chuyển thành bất cứ người cấp dưới nào của ông, khi bàn đến việc phá án lại dám đến cách giải phương trình mà lãnh đạo còn động đến trong mấy chục năm, chắc ông lao đến bóp cổ ta rồi.

      Triệu Thiết Dân đành phải chuyển đề tài, “Sau khi đọc hồ sơ, có cách nhìn nhận như thế nào về việc tại sao hung thủ lại cắm điếu thuốc vào trong miệng nạn nhân? Trong vụ án Từ Thiêm Đinh, tại sao hung thủ lại phải cứa vệt máu người nạn nhân?”

      Nghiêm Lương : “Tôi rồi, hệ phương trình này, người ra để quá cao siêu, để lại quá nhiều hàm số, thể nào trực tiếp giải ra được kết quả, bắt buộc phải dùng phương pháp lặp. Và mấy câu hỏi này của , chính là bước cuối cùng trong giải phương trình, khi kiểm chứng xem phương trình có thỏa mãn hay . Mà khi đến được bước đó, tôi tin rằng đáp án của những câu hỏi này đều nảy bật ra rồi. Cho nên, bây giờ cần gấp rút tìm câu trả lời về mấy vấn đề này.”

      Triệu Thiết Dân chau mày, cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn phá hủy tòa giảng đường khoa Toán này luôn. Ông nghe Nghiêm Lương truyền bá hội về tư tưởng toán học, đành phải khéo: “Ưm... có thể đây là hướng tư duy phá án rất đặc biệt của , ừm... thực rất đặc biệt, cũng cứ thử xem sao.”

      Nghiêm Lương : “Bây giờ, tôi có hai vấn đề, cần kiểm chứng.”

      !”

      “Xác của Tôn Hồng Vân vẫn ở trong Sở Công an thành phố chứ?” “Ở trong phòng lạnh của bác sĩ pháp y, tạm thời vẫn chưa hỏa táng.”

      hãy kiểm tra xem, ở vị trí cổ hay những chỗ khác thi thể Tôn Hồng Vận, xem xem có vết tương tự như vết bỏng hay ?”

      “O? Vì sao?” Thấy Nghiêm Lương còn tuyên giáo lí luận toán học, Triệu Thiết Dân trong khoảnh khắc cũng khôi phục lại tính hiếu kì.

      Nghiêm Lương : “Tôi gặp Lạc Vấn, với ấy về vụ án này, mấy nạn nhân đều bị hung thủ dùng sợi dây nhảy thể thao thít cổ chết, nhưng giữa nạn nhân và hung thủ gần như xảy ra xung đột chân tay và cơ thể trực tiếp, tôi hỏi ấy có mấy khả năng có thể thực được. ấy nêu ra mấy loại, trong đó có cách là trước tiên dùng gậy điện cao áp làm cho nạn nhân hôn mê, sau đó thít cổ chết. Nghe mấy năm trước, ở thành phố Ninh của họ cũng xuất vụ án tương tự. Mà gậy điện cao áp sau khi kích điện vào cơ thể con người, chắc chắn để lại vết bỏng điện, cho nên cần phải kiểm tra lại thi thể của Tôn Hồng Vân.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu, : “Rất tốt. chàng Lạc Vấn này đến giờ vẫn cứ chuyên nghiệp như vậy đấy.”

      Nghiêm Lương cười khẩy tiếng, ánh mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rầu rầu câu: “ ấy đương nhiên là rất chuyên nghiệp rồi.”

      Triệu Thiết Dân : “Vấn đề thứ hai của là gì?”

      “Tôi nhớ là, những tội phạm hình khi được phóng thích, đều bị cầu ghi lại địa chỉ và phương thức liên lạc, đặc biệt là những người bị xử tội nặng, để thuận bện cho cộng đồng xã hội khu vực và đồn công an giám sát xem đội phương có bước vào con đường lương thiện hay ?”

      “Đúng là có quy định này. Ô, phải... cũng hoàn toàn đúng, phải là giám sát những người được phóng thích, mà là xã hội và đồn công an đôi khi quan tâm giúp đỡ, để họ sớm hòa nhập với cộng đồng, trở thành phần tử hòa hợp trong đại gia đình xã hội.”

      Nghiêm Lương lườm Triệu Thiết Dân cái: “ với tôi đừng có dùng giọng điệu quan cách như vậy.”

      Triệu Thiết Dân ngượng ngùng : “Ờ... được, cứ coi như đúng vậy.”

      “Vậy tôi hỏi , có thể tra ra được nơi ở và thông tin cá nhân của những tội phạm hình được phóng thích ở đâu?”

      Triệu Thiết Dân bĩu môi, : “Ở mạng nội bộ công an của chúng ta.”

      “Tất cả các cảnh sát đều có thể tra ra được các thông tin này sao?”

      Triệu Thiết Dân lắc đầu: “Đây là những thông tin cá nhân, đương nhiên thể tùy tiện để cho bất cứ người cảnh sát nào cũng có thể xem được. Những người trong hệ thống cai ngục, người trong ủy ban chính trị pháp luật, đồn công an, người của đội cảnh sát hình đều có số hiệu có thể tra cứu thông tin. À, ngoài ra, lãnh đạo công an vùng chắc cũng đều có quyền hạn tra cứu.”

      “Như vậy cũng có nghĩa là rất nhiều cảnh sát đều có thể nhìn thấy được những thông tin này?”.

      “Đương nhiên rồi, mỗi vùng quản hạt đều cần phải biết trong khu vực mình quản có những tù nhân hình nào được mãn hạn, nhiều khi điều tra vụ án cần phải đặc biệt lưu ý những phần tử có tiền án tiền . Phải rồi, hỏi điều này làm gì?” Nghiêm Lương nhìn Triệu Thiết Dân, : “ cho rằng động cơ phạm tội của hung thủ là gì?”

      “Trừng trị ngoài pháp luật,” Triệu Thiết Dân vẻ rất khẳng định “Tôn Hồng Vân và mấy người kia đều là từ hình được thả ra, người cuối cùng là Từ Thiêm Đinh mặc dù chưa từng ngồi tù, nhưng cũng vào đồn nhiều lần rồi, cũng chẳng khác là mấy.”

      Nghiêm Lương : “Tôi biết được động cơ giết người thực của hung thủ, nhưng tôi cho răng giả thiết trừng trị ngoài pháp luật rất khiên cưỡng. Được rồi, tạm thời hãy bỏ qua động cơ phạm tội, cho rằng, hung thủ giết nhiều tù nhân hình được phóng thích như vậy, tìm được họ bằng cách nào, làm sao biết được họ là từ hình mãn hạn?”

      Triệu Thiết Dân : “Mấy nạn nhân từ hình được phóng thích đều sống ở phía tây thành phố, hung thủ chắc cũng sinh sống lâu ở khu vực này, cho nên biết về tình hình người dân nơi đây, biết được những người này là từ hình được phóng thích.”

      “Câu hỏi của tôi là, làm cách nào để biết được?”

      “Việc này có gì khó chứ, thường những hộ gia đình nào có người tù được thả, những hộ sống xung quanh chắc chắn cũng nghe đến.”

      Nghiêm Lương lắc đầu: “ nghĩ đơn giản quá.” Triệu Thiết Dân tỏ vẻ vui, ông làm đến chức đội trưởng đội Cảnh sát hình , trực tiếp quản lí mấy trăm nhân viên, ngoài Nghiêm Lương ra, đúng là chưa có ai dám ông nghĩ đơn giản, chau mày : “Vậy xem?”

      “Thực tế là người rất khó biết được trong khu vực lân cận có những người nào là từ hình được phóng thích. Hung thủ thể nào đường hỏi hết người này đến người khác xem hộ gia đình nào có người từng ngồi tù chứ? Cho khoảng thời gian ngày để đường hỏi, tôi tin rằng chẳng hỏi ra được người nào cả. Những người khác coi như người thần kinh, hơn nữa ghi nhớ , để lại ấn tượng sâu sắc. Đây là tình huống mà hung thủ muốn gặp phải nhất.”

      Triệu Thiết Dân mặc dù miệng “hờ” tiếng, nhưng trong lòng vẫn tán đồng cách của Nghiêm Lương.

      Nghiêm Lương tiếp: “Muốn biết trong khu vực có những ai là từ hình được thả ra, hơn nữa có được thông tin cụ thể về đặc trưng ngoại hình, nơi ở để thuận tiện cho việc theo dõi trước khi phạm tội, có phải chỉ có cách là điều tra trong trang mạng nội bộ của công an?”

      Trong mắt Triệu Thiết Dân toát ra tia nhìn lạnh giá, trầm mặc hơi lâu, hạ giọng : “ cho rằng vụ án này là người trong nội bộ công an gây ra sao?”

      “Cũng chưa chắc là người trong nội bộ, chỉ cần là người có thể đăng nhập vào mạng để tra cứu thông tin là được.”

      Triệu Thiết Dân quay người, im lặng . Giả thiết này của Nghiêm Lương quá đáng sợ, nếu như thực là người trong nội bộ gây ra, cảnh sát phạm tội, giết hại nhiều người, cho dù là phá được vụ án, e là cũng gây rúng động khắp nơi. Đến lúc đó cần phải giải quyết thế nào, phải là mình Triệu Thiết Dân ông có thể quyết định được.

      Nghiêm Lương nhận ra lo ngại của Triệu Thiết Dân : “ yên tâm , vụ án này phải do cảnh sát gây ra đâu.”

      “Nhưng vậy...”

      “Tôi rồi, bây giờ tất cả những gì tôi điều tra ra được, đều trong giai đoạn giả thiết, tôi nhanh chóng tìm ra được đáp án chính xác cuối cùng. Tóm lại, cứ yên tâm, vụ án này phải là do cảnh sát gây ra.” Nghiêm Lương nhìn Triệu Thiết Dân vẻ chắc chắn, ánh mắt tràn ngập kiên nghị.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 45

      Dịch giả: Hương Ly

      Tối đó, trong phòng làm việc của Triệu Thiết Dân, Dương Học Quân với ông về kết quả kiểm tra thi thể Tôn Hồng Vân lần hai của bác sĩ pháp y Trần. cổ nạn nhân có vết bầm, nhìn rất có khả năng là vết bỏng điện. Ngoài ra, bức ảnh chụp thi thể của bốn nạn nhân lúc trước, cũng phát ra ở cổ có vết thương tương tự. Có thể phán đoán, năm nạn nhân đúng là bị tấn công bằng gây điện cao áp trước, tiếp đến là bị hung thủ thít cổ chết. Nhưng thi thể nạn nhân trong vụ cuối cùng - Từ Thiêm Đinh lại tìm thấy vết thương tương tự.

      Triệu Thiết Dân nghe xong, gật đầu, Dương Học Quân chuẩn bị bước , ông suy nghĩ giây lát, gọi giật cậu ta lại: “Cậu hãy kết quả này cho thấy Nghiêm.”

      “Vâng", Dương Học Quân đáp lời.

      “Ngoài ra...”, Triệu Thiết Dân do dự lát, đứng dậy, đến trước mặt Dương Học Quân, ghé sát lại : “Cậu hãy lén bố trí người theo dõi thầy Nghiêm, nhớ kĩ, việc này được để bất cứ ai biết được.”

      “Việc này...”, Dương Học Quân nghĩ ngợi giây lát, đột nhiên mở to mắt, “ cả, nghi ngờ thầy Nghiêm là hung thủ, cố tình thăm dò thầy ấy?”

      “Thăm dò con khỉ!” Triệu Thiết Dân bĩu môi, hừ tiếng: “Cậu nghĩ gì thế chứ! Nghiêm Lương sao có thể là hung thủ được, cho ấy trăm lá gan, ấy cũng dám giết người.”

      Dương Học Quân sượng sùng cúi đầu: “Vậy... vậy tại sao lại phải theo dõi thầy Nghiêm?”

      Triệu Thiết Dân chau mày : “ ấy , ấy điều tra ra được vài manh mối, vẫn còn cần phải kiểm chứng, nhưng lại chịu cho tôi biết. Tôi bảo cậu phái người theo dõi ấy, xem xem rốt cuộc ấy đâu, gặp những ai, cố gắng lén chụp ảnh lại cho tôi. Tôi luôn cảm thấy trong lời của ấy có ý gì đó, giấu giếm tôi điều gì đó. Việc này nhất định phải giữ bí mật, được để cho bất cứ ai biết, đặc biệt là người của Sở Công an thành phố, chưa?”

      Dương Học Quân nhanh nhẹn gật đầu: “ vấn đề gì. Nhưng cả à, thầy Nghiệm này rốt cuộc là ai, để thầy ấy tham gia vài vụ án, thầy ấy phải là cảnh sát, e rằng... phù hợp lắm phải?”

      Triệu Thiết Dân suyt tiếng, thở than: “ ấy vốn là cảnh sát cảnh sát hình , là người cảnh sát hình giỏi nhất nhưng sau đó xảy ra cố.” Triệu Thiết Dân nhìn Dương Học Quân, cậu chàng này từ khi làm cảnh sát hình đều theo ông, việc của Nghiêm Lương cũng chẳng cần phải giấu cậu ta, bèn : “Trước đây ấy là thành viên tổ chuyên gia Trinh sát hình của Sở Công an tỉnh.”

      “A!” Dương Học Quân há to miệng đầy kinh ngạc, cậu biết, tổ chuyên gia Trinh sát hình của Sở Công an tỉnh đâu có dễ mà vào được. Ngay cả Triệu Thiết Dân phá được rất nhiều vụ án lớn mà cũng được bình chọn. Tổ trưởng của tổ chuyên gia chính là Phó giám đốc Cao của Sở Công an tỉnh, chủ quản Trinh sát hình . Ông ấy trước khi làm phó giám đốc Sở Công an tỉnh là thần thám nổi tiếng khắp toàn tỉnh, phá được rất nhiều vụ án lớn gây chấn động. Những thành viên khác bao gồm cả vài vị phó giám đốc người tổng chỉ huy trong Sở Công an mấy thành phố lớn trong tỉnh, thân phận thành viên của tổ chuyên gia chỉ chứng minh kinh nghiệm trinh sát hình phong phú, mà còn chứng tỏ có cấp bậc rất cao trong ngành.

      Triệu Thiết Dân tiếp: “Trước đây Nghiêm Lương là Phó chỉ đạo viên của đội Trinh sát hình của Sở Công an tỉnh, cũng là giáo sư đặc biệt được thỉnh giảng ở Học viện Công an tỉnh. Rất nhiều vị lãnh đạo của Sở Công an tỉnh trước đây khi còn đảm nhiệm chức vụ ở địa phương, Nghiêm Lương hỗ trợ họ phá được nhiều vụ án, cho nên họ đặc biệt tôn sùng Nghiêm Lương, phá cách bầu chọn ấy lên chuyên gia. Khá nhiều đồng chí cốt cán Trinh sát hình của các đơn vị trong toàn tỉnh cũng đều từng nghe bài giảng của Nghiêm Lương.”

      Dương Học Quân thắc mắc: “Vậy tại sao giờ thấy ấy lại đến trường Đại học Chiết Giang để làm giảng viên Toán chứ?”

      Cho dù giờ Nghiêm Lương làm giáo sư hướng dẫn tiến sĩ, thuộc vào hàm giáo sư cao cấp, nhưng thân phận này, nếu so với chức vụ trước đây của ấy, thực chẳng đáng gì cả.

      ấy bị “ngã ngựa” trong vụ án,” Triệu Thiết Dân nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi, “Khoảng năm năm trước, tôi nhớ chắc là tháng 10, ở phía đông thành phố có khu dân cư mới xây dựng, lẽ ra đầu năm cần phải bàn giao nhà, nhưng do công ty bất động sản xảy ra vấn đề về quay vòng vốn, ông chủ ôm tiền bỏ trốn nhưng bị bắt, khu dân cư đó liền trở thành khu bỏ hoang. Sau đó nhà nước tham gia giải quyết, bố trí cơ quan nhà nước thu mua công ty bất động sản này. Trước khi bị thu mua, kết cấu của khu dân cư này hoàn thiện, chỉ còn lại số công tác lắp ghép hoàn thiện nữa thôi. Sau khi bị thu mua, hơn nửa năm sau, chừng tháng 10, các căn hộ chính thức được bàn giao. Nhưng chính hôm chủ nhà nọ đến nhận nhà, họ phát ra ở sân thượng thi thể thối rữa chỉ còn lại xương. Theo kết quả kiểm tra thi thể của bác sĩ pháp y, đây là thi thể của nam giới, phần sau hộp sọ có lỗ hổng lớn, là do vật tù đập mạnh vào gây nên tử vong. Người này chết khoảng ba, bốn tháng, tức là vào khoảng tháng 5, tháng 6. Do trải qua cả mùa hè, thi thể hoàn toàn bị phân hủy, chỉ còn lại xương và phần da bị khô cứng. thi thể cũng có các chứng cứ hay quần áo, đồ vật gì có thể cung cấp để nhận biết được thân phận nạn nhân. Việc này cũng chưa là gì, vì theo như tình hình lúc đó, chỗ thông ra sân thượng của chung cư được khóa bằng cánh cổng sắt. Cánh cổng sắt là loại song sắt, khoảng cách giữa các song rất hẹp, chỉ có thể thò cánh tay ra được thôi, cả người thể nào lọt qua được. Theo như công ty bất động sản cho biết, nửa đầu năm, khi tòa chung cư bị bỏ dở sân thượng bị khóa rồi, trong suốt khoảng thời gian khu dân cư được hoàn thiện cơ sở hạ tầng, cánh cổng sắt cũng chưa từng được mở ra. Và ổ khóa cánh cổng vẫn nguyên vẹn, hề có dấu vết của cạy phá. Chìa khóa vẫn luôn để trong ngăn kéo văn phòng làm việc của công ty bất động sản, do nữ quản lí của công ty bảo quản. Người phụ nữ này tính tình dịu dàng, hơn nữa còn mới mang thai, thể nào bị liệt vào đối tượng khả nghi.”

      Dương Học Quân chau mày vẻ nghi hoặc: “Việc này sao có thể được chứ? Cánh cổng sắt vẫn nguyên vẹn, hề được mở ra lần nào, ống khóa cũng bị cạy phá, bảo quản rất tốt, ngay cả chính nạn nhân cũng thể nào ra được sân thượng mà.” Tiếp đến, mắt cậu sáng rực. Em biết rồi, hung thủ chắc chắn là dùng loại thiết bị máy móc nào đó, đưa thi thể nạn nhân từ bên ngoài tòa chung cư lên sân thượng.”

      Triệu Thiết Dân lắc đầu : “Đó là khu chung cư dùng cầu thang máy, tất cả hơn hai mươi tầng, máy móc thể nào đưa lên đó được.

      Dương Học Quân mím môi : “Vậy em chẳng nghĩ ra được.”

      Triệu Thiết Dân tiếp tục : “Chi cục công an khu vực sau mấy ngày điều tra, nhanh chóng điều tra ra được thân phận của nạn nhân. Vào tháng 6, trong khu dân cư cũ gần đó, có người phụ nữ trung niên báo với đồn công an vụ án mất tích, tuần nay chưa thấy bóng dáng chồng ta đâu cả, cũng liên hệ được. Căn cứ theo manh mối này, cảnh sát thông qua việc lấy DNA người nạn nhân, đối chiếu với con trai của người phụ nữ, chứng minh nạn nhân chính là người đàn ông mất tích của gia đình đó. Thông qua người phụ nữ, cậu con trai học lớp 12 của ta và cả hàng xóm xung quanh cùng người thân quen, cảnh sát ở đồn công an tìm hiểu được tình hình sau: Gia đình này rất nghèo, nhưng người đàn ông này lại là tên ham mê nhậu nhẹt, gú, cờ bạc, thường xuyên mấy ngày mấy đêm về nhà, lăng nhăng với mấy ở tiệm gội đầu, mối quan hệ xã hội khá phức tạp. Cho nên tận sau khi ta mất tích tuần, thể nào liên hệ được, vợ ta mới báo cảnh sát.”

      “Những vụ án xảy ra ba tháng rồi, việc nạn nhân lên sân thượng bằng cách nào cũng chẳng nghĩ ra được, tất cả mọi vật chứng đều có, sao mà phá được vụ án chứ?” Dương Học Quân hỏi.

      “Chính là vì nhìn thấy sân thượng là địa điểm bị phong tỏa, ai ra đó được, nạn nhân sao lại xuất được ở đó càng trở thành câu đố, cho nên đây là vụ điển hình thể nào phạm tội. Và bởi vì hôm phát ra thi thể chính là ngày bàn giao nhà của khu chung cư, lúc đó có rất nhiều người chứng kiến, cho nên vụ án lập tức gây nên chấn động lớn. Chi cục công an khu vực điều tra rất lâu, nhưng vẫn có manh mối, thế nên Sở Công an tỉnh điều Nghiêm Lương xuống để phá vụ án này. Nghiêm Lương là người thông thạo nhất về các loại vụ án kì lạ, đặc biệt là loại thể nào phạm tội này. ấy nhanh chóng biết được cách thức hung thủ dùng để đưa nạn nhân ra sân thượng chính là: “Hung thủ trực tiếp dùng khoan điện tháo những đinh ốc gắn cố định cánh cổng sắt vào tường, cũng chính là tháo cả cánh cổng sắt ra, sau đó liền đưa nạn nhân ra sân thượng, cuối cùng, sau khi hung thủ rời khỏi đó, lại lắp các đinh ốc gắn cánh cổng sắt cố định vào bức tường như cũ.”

      ra là cách này.”

      Triệu Thiết Dân tiếp: “Sau đó, Nghiêm Lương thông qua thẩm vấn vợ của nạn nhân, ấy nhanh chóng phát ra thiếu logic trong lời khai của đối phương, rồi lại phát ra chiếc khoan điện trong nhà họ. Còn chưa đợi ấy tìm ra thêm chứng cứ để định tội cho đối phương, vợ của nạn nhân vội vàng ra tự thú. Theo như ta , chồng ta nhiều năm nay đều rượu chè gú, cờ bạc ở bên ngoài, về nhà thường xuyên say xỉn, là lại gây ra bạo lực gia đình, chỉ cần lời vừa ý là lập tức đánh đập dã man, những chỉ đánh ta, mà còn đánh cả cậu con trai. Hồi tháng 6, cậu con trai học lớp 11, về nhà tuần, sau khi thi xong kì thi cuối năm phải học lớp bồi dưỡng hè, để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp năm sau, cần năm trăm tệ. Người đàn ông mấy hôm nay thua bạc, vừa nghe con trai xin tiền, liền trút giận nên đầu cậu con trai, cậu là kẻ phá gia chi tử. vợ lên tiếng khuyên nhủ, xin ta cho con trai tiền đóng học phí, nhưng ta hơi men bốc lên, liền bắt đầu chửi rủa hai mẹ con, chịu đưa đồng nào. ta thực thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, nỗi oán hận tích tụ bao năm qua sắp sửa bùng nổ. Hôm sau, khi cậu con trai đến trường ta nhân lúc người đàn ông chú ý, cầm búa đập vào đầu ông chồng khiến ta tử vong luôn. Sau khi việc xảy ra, ta lo lắng việc giết người bị bại lộ, bèn nghĩ cách để xử lí thi thể. Nhà họ có xe, cũng dám ôm xác để bắt taxi đến chỗ xa để ném xác. ta nghĩ đến khu dân cư bên cạnh bị dừng thi công, thường ngày ai ở đó, ngay cả người bảo vệ cũng có. Cho nên, đêm hôm đó người phụ nữ đưa xác người đàn ông đến khu dân cư bên cạnh, kéo lên sân thượng, hi vọng trong mấy tháng bị ai phát . Như vậy sau này ai nhận được ra thi thể nữa. Và tuần sau, ta cố tình đến đồn công an để báo án giả về việc chồng mình mất tích, cũng giấu cậu con trai về cái chết của bố nó. Sau đó, ta còn thường xuyên đến đồn công an để hỏi thăm xem tìm được ta chưa, diễn rất đạt. Về tính cách của người đàn ông, qua điều tra họ hàng bạn bè và hàng xóm, cảnh sát cũng kiểm chứng được, thực tên khốn. Nhưng dù sao cũng là người phụ nữ giết người, người phụ trách vụ án mặc dù rất đồng tình, nhưng cũng vẫn chỉ có thể làm việc theo pháp luật, điều duy nhất có thể làm chính là họ quyên góp được chút tiền cho cậu con trai học lớp 12 của ta, an ủi cậu bé chăm chỉ học tập. Người phụ nữ vô cùng cảm kích.”

      Dương Học Quân hỏi vẻ nghi hoặc: “Vụ án này như thế chẳng phải là kết thúc sao? Sao thầy Nghiêm lại có vấn đề gì chứ?

      Triệu Thiết Dân liếc nhìn Dương Học Quân cái, : “Cậu nghe ra trong đoạn kể vừa rồi có vấn đề sao?”

      Dương Học Quân sượng sùng cúi đầu: “Có vấn đề gì ạ?”

      "Vấn đề ở chỗ, người phụ nữ trung niên, làm gì có sức mà chuyển được xác người đàn ông trưởng thành sang khu dân cư bên cạnh, hơn nữa còn lên tận sân thượng? Được rồi, coi như ta thực có đủ sức khỏe như vậy , nhưng người phụ nữ trung niên có mấy văn hóa, khi ta chuyển thi thể lên mái, nhìn thấy cánh cổng sắt bị khóa, ta sao có đủ thông minh để nghĩ ra được việc tháo từng đinh ốc ở cánh cổng sắt, đưa xác ra sân thượng rồi lại lắp cánh cổng sắt lại y nguyên được chứ? Thông thường xảy ra khả năng, ta trực tiếp vứt xác lại ở tầng mái, chứ phải là nhất định đưa ra được sân thượng.”

      “Ô... Vậy đúng là hợp lí.” Dương Học Quân nghĩ lát, chau mày , “Lẽ nào con trai ta cùng tham gia việc chuyển xác?”

      Triệu Thiết Dân gật đầu: “Thực ra hung thủ phải là ta, mà là con trai ta. Sau khi ta chính thức bị bắt, nửa tháng sau, con trai ta đến đồn công an tự thú, khai nhận cậu ta mới là hung thủ, còn mẹ cậu ta chỉ là nhận tội thay cho cậu ta mà thôi. Tình hình thực của vụ án như sau: Hôm đó cậu con trai về nhà xin tiền học, người đàn ông uống say, chửi bới hai mẹ con họ, thậm chí vung tay đánh con trai. Bà mẹ vì muốn bảo vệ con trai, dùng cơ thể mình chống đỡ nắm đấm của ông chồng. Cậu con trai từ chứng kiến cảnh bạo lực gia đình của bố, lần này nhìn thấy người đàn ông này dùng thắt lưng đánh mẹ mình, cậu thể nào nhẫn nhịn được nữa, bèn cầm lấy cái búa, dồn sức đập mạnh vào đầu người đàn ông. Cú đập này vừa giáng xuống, mẹ cậu sợ hãi cứng đờ người, nhưng cậu con trai lại có cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng. Tiếp đến, cậu con trai cậu bất hiếu, thể chăm sóc được mẹ nữa, muốn đến đồn công an tự thú. Đúng lúc cậu ta chuẩn bị , bà mẹ chợt quỳ xuống sau lưng cậu ta, rằng cậu chính là lí do duy nhất mà mình nhẫn nhịn chịu đựng bao năm qua. Tất cả tâm huyết của ta đều là mong ngóng con trai sau này tài giỏi hơn người, nếu như thằng bé xảy ra chuyện, chính mình cũng thể nào sống tiếp được. Cho nên, cho dù là tự thú, cũng hãy để ta thực , chỉ cần cậu con trai sau này có tương lai tốt đẹp. Cậu con trai này từ luôn nỗ lực học tập, mặc dù điều kiện gia đình khó khăn, nhưng thành tích học tập của cậu ta luôn rất tốt, trong trường điểm cấp ba, luôn đứng trong top ba. Nếu có gì biến động, chắc chắn có thể vào được trường Đại học Thanh Hoa. Cậu ta chính là toàn bộ kí thác của mẹ cậu ta. Cậu ta có cách nào cả, cậu ta biết, sau khi mình tự thú, niềm hi vọng cuộc sống của mẹ cậu cũng bị dập tắt, thể nào tiếp tục sống được. Vì muốn bảo vệ mẹ, cậu ta chỉ có thể nghĩ ra cách để cả hai người đều bị bắt. Nhà họ có xe, thể vứt xác ở nơi xa được, chỉ có thể chọn lựa khu dân cư dừng xây dựng có người ở gần đó. Nhân đêm tối, hai mẹ con cùng khiêng xác đến đó, khiêng lên tận tầng thượng. Khi nhìn thấy cánh cửa thông ra sân thượng bị khóa, người mẹ vốn muốn cứ thể vứt xác ở đó, nhưng cậu con trai lại cảm thấy như vậy an toàn. Cậu ta là người thông minh, nghĩ rằng nếu như có thể đưa xác ra sân thượng, xác suất bị phát ra thấp hơn.

      Cậu ta quan sát ổ khóa cửa, phát ra đó phủ đầy bụi, chứng tỏ rất lâu rồi có ai mở ra. Nếu như cứ thể phá khóa, vậy người tuần tra phát ra, ra sân thượng để xem xét. Cho nên cậu ta chạy về nhà, lấy chiếc khoan điện cầm tay, sau khi tháo cả cánh cổng sắt nguyên vẹn xuống, bèn chuyển thi thể ra sân thượng, đặt ở góc phía sau ống khói. Cho dù có người bước ra sân thượng, cũng khó phát ra thi thể ngay. Cứ thế, trải qua mấy tháng, cả hai mẹ con đều an toàn, nào ngờ, thi thể vẫn bị phát , Nghiêm Lương nhanh chóng nghi ngờ hai mẹ con họ. Người mẹ vì muốn bảo vệ con trai mình, với cậu, nhất định phải chăm chỉ học hành, cố gắng vào được trường đại học tốt, ta muốn gánh tội thay cho cậu ta. Cậu con trai đương nhiên chịu, nhưng bà mẹ dùng cái chết để uy hiếp, cậu con trai chỉ có thể bất lực đồng ý. Nhưng bà mẹ sau khi bị bắt, cậu con trai ngày nào cũng đều sống trong cảm giác tội lỗi, thể nào thoát ra được. Cuối cùng, nửa tháng sau, cậu ta thể kìm chế được thêm nữa, đến đồn công an, quỳ xuống trước mặt người cảnh sát, khai ra hành vi phạm tội của cậu ta.”

      Dương Học Quân nghe xong, vô cùng cảm khái, trước đây khi họ phá án, cũng tiếp xúc với số gia đình bất hạnh, chính là vì gã đàn ông khốn nạn, khiến cho cả gia đình đều tắt ngấm hi vọng. Cậu hoàn toàn có thể hiểu được tâm lí lựa chọn lúc đó của hai mẹ con nhà nọ, vô cùng bất lực, giống như là giãy giụa trong đầm lầy, gồng hết toàn bộ sức lực của mình để bị rơi xuống. Nhưng đây là vụ án mạng, cảnh sát cho dù có đồng tình với mẹ con họ nữa, cũng thể làm gì để giúp đỡ họ được. thể nào vì đồng tình mà tha cho nghi phạm được.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 46: Phần VI - Phép Phản Chứng

      Dịch giả: Hương Ly

      ◄○►◄○►◄○►

      Chương 46

      Buổi trưa, quán mì mở cửa bán hàng, nhưng trọng điểm kinh doanh của ngày là vào buổi tối, lúc này đây, trong quán chỉ có thưa thớt vài thực khách.

      Nghiêm Lương đỗ xe phía bên kia đường phía đối diện quán mì, ngồi trong xe quan sát hồi lâu, rồi mới chậm rãi bước xuống xe, về phía quán mì.

      “Chú muốn gọi món nào?” Chu Tuệ Như nhìn thấy ông, hình như hơi có chút ấn tượng, nhưng nhất thời nhớ ra được.

      Nghiêm Lương đứng trước bảng thực đơn dán tường nhìn hồi lâu, trong quá trình đó cũng lén nhìn sang Chu Tuệ Như đứng bên cạnh, cuối cùng gọi suất mì hầm và chai nước ngọt.

      Ông ngồi vào vị trí hôm qua Lạc Vấn ngồi ăn mì, gần kề quầy thu ngân, đợi Chu Tuệ Như bước từ bếp ra, ông cầm chai nước ngọt uống mấy ngụm, mỉm cười: “ rất thân quen với Lạc Vấn phải ?”

      “Lạc Vấn là ai ạ?” Chu Tuệ Như mặt ngơ ngác.

      Nghiêm Lương nhìn chăm chú vào ánh mắt , giây, hai giây, ánh mắt đó rất ổn định, hề thấp thỏm, lẽ nào Lạc Vấn hề cho biết họ tên của mình? Vậy giữa bọn họ là mối quan hệ gì nhỉ?

      Ông thể nào khẳng định được, nhưng vẫn tiếp: “Chính là người chập tối hôm qua ngồi ở vị trí tôi ngồi đây này, tôi ngồi đối diện ấy.”

      Vừa nhắc đến ông chú trung niên, ánh mắt Chu Tuệ Như liền vụt sáng, nghiêng đầu sang bên, theo bản năng, dám nhìn Nghiêm Lương, mà giả vờ thu dọn đồ vặt vãnh quầy thu ngân, tỏ ra suy ngẫm: “Hôm qua ư? Khách hàng đông như vậy, cháu quên mất chú muốn đến vị nào rồi.”

      “Chẳng phải cháu tặng ấy con chó sao?” Nghiêm Lương tiếp tục nhìn .

      chợt giật mình, dám nhìn Nghiêm Lương trong khoảng thời gian quá lâu, sợ gây nên mỗi hoài nghi trong lòng đối phương, bèn nhìn ông, : “Ò... phải rồi, là vị khách đó, hôm qua chú ấy ngồi ở vị trí này, mà... có việc gì ạ?” “ quen thân với ông ấy ?” Nghiêm Lương vẫn nở nụ cười hiền lành hòa nhã.

      Chu Tuệ Như lắc đầu: “ thân quen, lần đó cháu nhặt được con chó con, may mà chú ấy chú ấy muốn nuôi, nên tặng chú ấy, sao vậy ạ?”

      Nghiêm Lương lại cười: “Tôi là bạn của ấy, nghe ấy ấy thường xuyên đến quán các vị ăn mì, có phải vậy ?”

      “Ừm... đúng là như vậy.” “Thường ngày ấy thích ăn món mì gì?”

      Chu Tuệ Như hiểu ý ông ta, cũng hiểu ông ta hỏi như vậy là có mục đích gì, nhưng nhớ đến hôm qua ông ta ngồi cùng với chú ấy, cười rôm rả, xem ra đúng là bạn bè, chắc cũng chỉ là tiện miệng hỏi thôi, có ý gì khác nhỉ? thể nào xác định được, vẫn cứ thận trọng theo cách chú ấy dạy , trả lời rất tự nhiên: “Mì trứng, mì bò, mì tương, đều ăn hết, hình như cố định thích ăn món mì nào cả.”

      “Thế à, tôi lại cứ tưởng hiểu rất về ấy.”

      “Tại sao tại vậy? Cháu nhớ chú ấy đặc biệt thích ăn món mì nào.”

      “Có phải là ấy thường xuyên giúp đỡ các vị ?” Nghiêm Lương tiếp tục nhìn chăm chăm vào mắt .

      “...” Chu Tuệ Như lại giật mình, bỗng chốc trong lòng trào dâng cảnh giác cao độ theo phản xạ, ánh mắt di chuyển đến đồ đạc quầy thu ngân, cố ép mình phải trấn tĩnh. “Giúp gì cơ ạ?”.

      Nghiêm Lương cười : “ ấy là người rất thích giúp đỡ người khác, ấy từng giúp chuyện lớn, quên nhanh như vậy sao?”

      “Gì cơ? Giúp cháu việc lớn, việc lớn gì?” Chu Tuệ Như cố tình to hơn chút để che giấu nổi hoảng loạn trong lòng.

      ấy với tôi như vậy, tôi cũng ấy giúp việc lớn là việc gì.”

      “Ô... có lẽ là con chó đó.” Chu Tuệ Như trả lời rất nhanh, “Sau khi cháu nhặt được con chó ta đó, biết phải giải quyết nó như thế nào, trai cháu phải ném con chó đó , cháu đồng ý, nhưng cũng tiện nuôi nó ở quán, may mà chú ấy đồng ý nuôi, giải quyết được vấn đề nan giải này.”

      “Tôi nghe ấy , lúc ấy nhận nuôi con chó mà tặng, có tên tiểu lưu manh đến, rằng đó là con chó của gã, muốn đòi về, cuối cùng bạn tôi bỏ ra ba trăm tệ để mua con chó, có việc này ?”

      “Ừm, có việc này.” “Kết quả là tối ngày hôm sau, tên tiểu lưu manh đó chết phải ?”

      Chu Tuệ Như rất nóng lòng muốn kết thúc cuộc đối thoại này, nhưng nhất thời tìm được lí do để chấm dứt, đành phải : “Đúng vậy, chính là xảy ra ở bên sông.”

      “Tôi còn nghe , ngày hôm tên đó chết, là người cuối cùng nhìn thấy cậu ta?”

      “Ừm... việc này cảnh sát điều tra rồi.”

      “Vết thương bằng dao ở người tên lưu manh đó giống y hệt với con dao gọt hoa quả trong quán của các vị, có phải vậy ?”

      Chu Tuệ Như trong lòng càng kinh hãi hơn, vội nghĩ cách đối phó, : “Chú là cảnh sát à?”

      Đúng lúc này, Chu Phúc Lai bước từ trong bếp ra, thoáng chau mày, đặt bát mì xuống trước mặt Nghiêm Lương, câu “xin mời”, sau đó chẳng thêm gì quay trở vào bếp.

      Nghiêm Lương liếc nhìn Chu Phúc Lai, rồi chậm rãi với Chu Tuệ Như: “Tôi phải là cảnh sát.”

      Bước chân của Chu Phúc Lai chợt khựng lại.

      Chu Tuệ Như vội : “Cảnh sát cầu cháu phải giữ bí mật những việc liên quan đến cuộc điều tra, được cho người khác biết.”

      Nghiêm Lương cười ha ha, : “Xin lỗi, thông cảm cho tính hiếu kì quá trầm trọng của tôi, ha ha.”

      Chu Phúc Lai bước hẳn vào trong bếp.

      Nghiêm Lương gắp mì lên, ăn miếng, lại : “Có đôi khi giúp đỡ người khác, ngược lại lại đem đến cho mình và người khác điều phiền toái hơn nữa.”

      Chu Tuệ Như mở di động ra nghịch, muốn chuyện với ông ta. Nghiêm Lương nhìn cái, hỏi: “Có phải thế ?”

      “Gì cơ ạ?” Chu Tuệ Như có vẻ như lúc này mới phản ứng lại, : “Chú gì cơ, cháu nghe .” Nghiêm Lương lặp lại câu vừa rồi. Chu Tuệ Như : “Ồ, nếu như bạn của chú cảm thấy việc nuôi con chó quá phiền toái, vậy hãy đem con chó trở lại đây, cháu nghĩ cách đem tặng người khác.”

      Nghiêm Lương cười : “Cho dù phiền toái, nhưng chú nghĩ, ấy giúp chắc chắn giúp đến cùng, ấy chính là người như vậy.” Chu Tuệ Như lại cúi đầu nghịch điện thoại, muốn tiếp chuyện Nghiêm Lương.

      Sau khi ăn mì xong, Nghiêm Lương rời khỏi quán, trong lòng ông thoáng có suy đoán. Mặc dù ông nắm được bất cứ chứng cứ nào, nhưng ông cảm thấy con số của số này cũng gần như được thỏa mãn, bước suy đoán về số hoàn thành, tiếp theo đây, chính là cần phải chứng minh nghiệm của hệ phương trình bậc cao này.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 47

      Dịch giả: Hương Ly

      “Tôi muốn thảo luận với chút về khả năng liên quan đến vụ án giết người của Chu Tuệ Như và Quách Vũ.” Trong văn phòng làm việc của Lâm Kỳ, Nghiêm Lương ngồi đối diện, uống cốc nước mát.

      “Hai người bọn họ ư? Hai người bọn họ đều có đầy đủ chứng cứ chứng minh phạm tội mà.” Lâm Kỳ thoáng chau mày, hỏi vẻ băn khoăn, “Mối hiềm nghi của họ ngay từ lâu hoàn toàn được loại bỏ rồi, thầy Nghiêm, thầy nghi ngờ bọn họ à?”

      “Liệu có thể lại với tôi lượt tất cả các lí do mà các loại bỏ mối nghi ngờ đối với hai người bọn họ được ?” Nghiêm Lương lấy giấy và bút, nhìn Lâm Kỳ với bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

      “Ô, được.” Lâm Kỳ gật đầu, bởi vì người ngồi đối diện là Nghiêm Lương, nên mới bằng lòng nhẫn nại trình bày lại lần nữa. Nếu như là người phải là cảnh sát, hoặc là người cảnh sát non trẻ, chắc chắn hét lên với đối phương, có bao nhiêu chứng cứ chứng tỏ họ liên quan gì đến vụ án, vẫn còn muốn điều tra khỉ gì?

      Lâm Kỳ lật mở tập hồ sơ, sắp xếp lại tư duy lượt, : “Thứ nhất, họ có chứng cứ ngoại phạm. Vụ án xảy ra vào lúc 10 giờ 30 phút, trước thời gian này, họ rời khỏi trường, xuất trong máy camera, cho dù sau đó có đường vòng cũng thể thực được. Hơn nữa kiểm tra trong dạ dày của nạn nhân có cơm rang trứng, chỉ có sau khi họ rời khỏi đó, nạn nhân mới bắt đầu ăn cơm rang trứng. Hung thủ sau khi giết người còn cứa vết máu lên nạn nhân, hơn nữa cửa hàng tiện lợi ở cạnh tiểu khu chứng thực Quách Vũ sau khi công Chu Tuệ Như về nhà còn đến cửa hàng tiện lợi mua bông băng và thuốc bôi, khoảng thời gian này vừa vặn là khoảng thời gian hung thủ cửa vết máu, cho nên họ có chứng cứ ngoại phạm rất vững chắc. Thứ hai, hung thủ bỏ ra khoản tiền lớn tới mấy vạn tệ để dụ những người đường phá hoại trường. Họ có nhiều tiền như vậy đâu, nỡ cũng thể nghĩ ra được cách để phá hoại trường như vậy. Thứ ba, con dao trong quán họ hoàn toàn mới, hơn nữa trong các cửa hàng lân cận, thấy họ mua con dao gọt hoa quả mới tương tự. Thứ tư, lời khai của họ có thiếu sót nào. Thứ năm, vào chiều thứ sáu, Trương Binh nhận được bức thư đe dọa được giám định là của hung thủ, hai người bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm. Thứ sáu, vụ án được chứng thực là do hung thủ của chuỗi án mạng gây ra, nhưng khi xảy ra vụ án đầu tiên, Chu Phúc Lai, Chu Tuệ Như vẫn còn chưa đến thành phố Hàng, Quách Vũ cũng có năng lực giết người hàng loạt, dấu vân tay của họ cũng khớp.”

      Nghiêm Lương ghi nhanh sau điểm này vào cuốn sổ, rồi lại xem hồi, gật đầu, lẩm bẩm: “ quá lợi hại!”

      “Thầy cái gì lợi hại cơ?”

      Nghiêm Lương ngẩng đầu : “ vụ phạm tội mà có thể tạo ra được chuỗi các chứng cứ chứng minh thể phạm tội, hơn nữa có vẻ như các chứng cứ này đều vô cùng vững chắc, thực quá lợi hại.”

      Lâm Kỳ tỏ vẻ tin tưởng lắm đối với lời phán đoán của Nghiêm Lương: “Những thứ này đều là chứng cứ chắc chắn, có cách nào để ngụy tạo cả.”

      Nghiêm Lương mỉm cười: “Gần như có thể như vậy, cho dù là tất cả mọi người trong khu vực này đều có thể nghi ngờ, duy nhất bọn họ là thể phạm tội nhất.”

      Lâm Kỳ há cái miệng khô khốc, đáp lời: “Nếu như bọn họ là hung thủ, thể nào ngụy tạo ra được những chứng cứ chắc chắn này.”

      đúng đấy.” Nghiêm Lương gật đầu, “Nhưng, nếu như nền cơ bản này, chỉ cần có thêm điều kiện, tất cả những chứng cứ chắc chắn nêu đều bị tan rã hết.”

      “Ô? Điều kiện gì vậy?” Lâm Kỳ nhìn Nghiêm Lương với vẻ kinh ngạc.

      “Ngoài hai người bọn họ, còn có giúp đỡ của người thứ ba.”

      “Người thứ ba ư? Ồ, thầy muốn đến Chu Phúc Lai à? Cho dù lúc đầu điều tra, tôi cũng có lúc cảm thấy ta rất khả nghi, nhưng ta là người bị thọt, vốn tự hành động rất khó khăn. Hơn nữa, phần lớn thời gian ta đều ở trong quán, lúc nhét tờ giấy vào nhà Trương Binh, ta cũng có chứng cứ ngoại phạm. Cho dù thực ta dùng cách nào đó để tránh được điều tra, tham dự vào việc phạm tội, nhưng với khả năng của người thọt như ta, cũng thể nào làm được những việc này chứ?”

      “Người bình thường đương nhiên làm được, cho dù việc cũng chăng làm nổi, chỉ có...” Ông chợt ngừng lại, tiếp, mà chuyển hướng, “Tôi muốn thảo luận với cậu về từng điểm, trước tiên là chứng cứ ngoại phạm đầu tiên.”

      Nghiêm Lương uống ngụm nước, nhìn đối phương với vẻ rất nghiêm túc, : “Cái gọi là chứng cứ ngoại phạm, định nghĩa trực tiếp cơ bản nhất là, khi xảy ra vụ án, có chứng cứ chứng minh nhân vật hiềm nghi có mặt tại trường. Trong vụ án của Từ Thiêm Đinh, 10 giờ 39 phút, Quách Vũ và Chu Tuệ Như xuất trong máy camera, do đây là hệ thống ghi giờ của máy móc, thể nào ngụy tạo được. Đây chính là thực khách quan nhất. Ba yếu tố thời gian, địa điểm, nhân vật đều thể ngụy tạo. Và logic cơ bản khiến các cho rằng họ có chứng cứ ngoại phạm là, thời gian xảy ra vụ án là vào 10 giờ 50 phút. Sau khi họ qua máy quay, cho dù vòng lại từ xa chỗ có máy quay trở về trường vụ án, với thời gian mười phút thể kịp được. Cho nên, điểm then chốt để giải thích chứng cứ ngoại phạm này, chính là thời gian xảy ra vụ án, phải là 10 giờ 30 phút, mà nên là trước 10 giờ 39 phút. Kết hợp với khoảng thời gian họ dành ra để lại đường, tôi cho rằng, thời gian xảy ra vụ án chính xác ở trong khoảng thời gian từ 10 giờ 20 phút đến 10 giờ 30 phút.”

      Lâm Kỳ lắc đầu: “10 giờ 30 phút, Trương Minh nhận được cuộc điện thoại của Từ Thiêm Đinh, trong điện thoại nghe thấy cậu ta xảy ra chuyện, chứng tỏ thời gian xảy ra vụ án chính là vào lúc 10 giờ 30 phút. Nếu như trước đó Từ Thiêm Định chết rồi, vậy 10 giờ 30 phút là ai gọi điện thoại?”

      “Người đó chính là... là người thứ ba của vụ án này ngoài Chu Tuệ Như và Quách Vũ.”

      Lâm Kỳ lắc đầu vẻ được hài lòng: “Chu Phúc Lai ư?”

      Nghiêm Lương lắc đầu : “Tôi chỉ có người thứ ba, chứ người đó chắc chắn là Chu Phúc Lai.”

      “Được rồi,” Lâm Kỳ thở dài tỏ vẻ bất lực, “Nhưng cuộc điện thoại lúc 10 giờ 50 phút đúng là do chính Từ Thiêm Định gọi, chúng tôi hỏi Trương Binh, cậu ta khẳng định chắc chắn đó là giọng của Từ Thiêm Đinh. Cậu ta và Từ Thiêm Đinh quen nhau mười mấy năm rồi, suốt ngày quấn lấy nhau, thể nào nghe nhầm giọng của Từ Thiêm Đinh được.”

      “Có khả năng khác ?”

      Lâm Kỳ nghĩ lát, : “Nếu như ban đầu hung thủ khống chế Từ Thiêm Đinh, sau đó uy hiếp cậu ta, bắt cậu ta mấy câu, rồi ghi lại, cũng có thể thực được. Nhưng nhìn vết thương thi thể nạn nhân, ba nhát dao đó ràng là đầm liền mạch, ở sau gáy còn bị vật từ đập vào, ràng là quá trình xảy ra vụ án rất đột ngột. Chứ phải là hung thủ khống chế Từ Thiêm Đinh trước, ghi xong mới giết chết cậu ta.”

      “Vậy ...”, Nghiêm Lương suy ngẫm, “Muốn có được giọng của Từ Thiêm Đinh, chắc chắn cần phải ghi lại trước. Từ Thiêm Định chết rồi, người cậu ta... phải rồi trong di động của cậu ta liệu có file ghi câu "Trưa mai cùng ăn cơm nhé" ?”

      “Ồ, cái này chúng tôi chưa kiểm tra.”

      Nghiêm Lương : “Di động của cậu ta giờ ở đâu?”

      “Tạm thời, vật chứng vẫn để ở chỗ Chi cục chúng tôi.”

      “Vậy phiền cậu bố trí người, kiểm tra tỉ mỉ kĩ điện thoại di động của cậu ta, tìm ra được câu này trong điện thoại, có được ?”

      “Việc này đương nhiên vấn đề gì, nhưng...”, Lâm Kỳ mím môi, nhưng vẫn ra, “Tôi cảm thấy phán đoán này của thầy...)..., phương diện các bước phá án có vẻ có chút... vấn đề, cũng giống với cách điều tra vụ án mà trước đây thầy .”

      “Sao cơ?”

      Lâm Kỳ hằng giọng thẳng luôn kiêng dè: “ phương diện các bước điều tra vụ án của công an, là trước tiên cần điều tra chứng cứ, rồi mới xác định nghi phạm. Nhưng lần này, thầy là... xác định nghi phạm trước rồi mới tìm chứng cứ phạm tội của họ. Ha ha, tôi câu được chính xác cho lắm, số cảnh sát ở khu vực lạc hậu, vì tỉ lệ phá án, sau khi xảy ra vụ án mạng, trước tiên xác định nghi phạm, rồi mới trở về ghi khẩu cung, nghĩ cách để tìm ra chứng cứ nhằm chứng minh họ phạm tội. Trong tình hình này, xảy ra rất nhiều vụ án oan, án sai. Phần lớn những vụ án oan đều xuất phát như vậy. Dạo này Sở Công an tỉnh cũng điều tra lại số vụ án sai, xử lí nhóm người chịu trách nhiệm trước đây. Tôi nghĩ... nếu như làm theo cách ngược lại này, điều tra theo cách áp đặt nghi phạm trước, e là... được thích hợp lắm.

      Hơn nữa, trước đây khi giảng dạy thầy cũng , lúc điều tra vụ án, kị nhất là áp đặt nghi phạm trước, trước tiên nghi ngờ ai là nghi phạm, sau đó cố tìm ra mọi chứng cứ liên quan tới ta, càng điều tra phán đoán cùng chủ quan, cuối cùng là thường bắt nhầm người. Thầy cách làm này giống như giải phương trình, cứ thế lắp vào công thức có sẵn, thuần túy là điều tra mang tính khách quan lí tính, mang theo bất cứ quan điểm phiến diện chủ quan nào. Cứ thế điều tra được chứng cứ, sau khi thay vào công thức, tự nhiên có được đáp án thôi.”

      Nghiêm Lương gật đầu, thừa nhận: “Đúng vậy, tôi từng giảng về quan điểm này, hơn nữa tôi luôn công nhận quan điểm này. Tôi từng , phá án giống như giải phương trình, phần lớn các vụ án đều có thể dựa vào cách phá án có sẵn, tương đương như công thức, đặt từng chứng cứ thay vào, tự nhiên có được kết quả. Nhưng, đó chỉ là phần lớn các vụ án. Phần lớn các vụ án đều chỉ tương đương phương trình học ở cấp hai, cấp ba. Kết quả những phương trình này đều có công thức cố định để tính, cứ làm theo là được. Nhưng, nếu như vụ án vô cùng phức tạp, giống như là phương trình bậc cao trong toán học, lí thuyết là thể nào giải được. Cách duy nhất để giải chỉ có là, trước tiên đại khái đoán nghiệm của số, sau đó đặt nghiệm vào, kiểm chứng suy đoán của . Bây giờ, vụ án này cũng giống như hệ phương trình có cách giải điển hình, thể nào dùng phương pháp phá án qui chuẩn thường dùng để tìm ra được đáp án, chỉ có thể đặt thế vào, rồi kiểm chứng.”

      Lâm Kỳ trầm mặc lúc, bật cười, : “May mà hồi trước tôi học toán cũng khá, có thể hiểu được cách của thầy. Thôi được, tôi lập tức phái người điều tra, trả lời thầy sớm nhất có thể.”

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 48

      Dịch giả: Hương Ly

      Chập tối, Lạc Vấn khoác túi xách, dẫn con chó , dọc theo phần đường dành cho người bộ con đường ven sông.

      Chú chó cứ mỗi lần đến gốc cây, đều dừng lại ngửi lúc, sau đó hào hứng để lại chút nước tiểu nhằm đánh dấu. Lạc Vấn rất kiên nhẫn dắt nó, nhìn chăm chú vào nó, bất giác, dòng suy tư lại trội về tám năm trước.

      “Bố ơi, con chó này bao giờ mới lớn ạ?” con cầm dây xích, cưỡng ép lôi chú chó đến trước mặt Lạc Vấn.

      “Ô... có lẽ là phải hai năm nữa đấy.” Lạc Vấn cũng hiểu về loài chó lắm, ông sắp xếp túi hành lí, trả lời qua loa với con .

      “Sao lại lâu thế chứ?”

      Đúng lúc đó, vợ ông nhét mấy chiếc áo sơ mi gấp gọn gàng vào tron túi hành lí của Lạc Vấn, cúi người ôm lấy vai con , mềm cười : “Bố con linh tinh đấy, chỉ cần mấy tháng nữa là chú chó trưởng thành.”

      Chỉ cần mấy tháng nữa thôi sao?” Lạc Vấn đến bên cạnh bàn làm việc, mở ngăn kéo, sắp xếp tập giấy tờ trong đó.

      vợ cười trêu ông: “Loài chó năm là trưởng thành rồi, điều này mà cũng biết á, thể mà còn học ngành Y cơ đấy.”

      “Thế à?” Lạc Vấn cầm mấy loại giấy tờ lên, nhét vào trong túi hành lý, đáp lời, “Vậy đến khi về nhà, thành con chó to rồi.”

      vợ bĩu môi: “Lần này rốt cuộc phải bao lâu?”

      “Lần này là nhận ủy thác của Bộ Công an, sau khi tham gia mấy cuộc họp ở Bắc Kinh, còn phải ở lại Bắc Kinh giảng dạy cho số bác sĩ pháp y và nhân viên giám định vật chứng trẻ tuổi, ừm chắc khoảng , hai tháng.” Ông lại đứng dậy sắp xếp tài liệu, trả lời vợ.

      cứ luôn bận rộn như vậy.” Giọng vợ có ý than thở trách móc, rồi lại tỉ mỉ kiểm tra vật dụng trong túi hành lá, để chồng bị thiếu sót thứ gì.

      “Chẳng có cách nào khác cả, công việc mà.”

      vợ chu môi : “Năm nay vừa được thăng chức thành trưởng ban, lại được bình chọn làm chuyên gia của sở Công an tỉnh. Em còn tưởng sau này chỉ cần chỉ huy người khác làm việc, còn mình cần động tay vào cơ, nào ngờ còn bận rộn hơn lúc trước. Bây giờ, ở trong Sở, kiêm nhiệm mấy chức vụ, vừa là chủ quản Pháp y, vừa là chủ nhiệm Trung tâm Giám định vật chứng. xem có ai gánh vác cả hai mảng công việc này lúc như , hay là xin từ chức việc?

      Lạc Vấn ôm tập tài liệu nhét vào túi hành lí, rồi tiện tay kéo khóa lại, ngồi xuống giường, mỉm cười nhìn vợ, : “Từ chức công việc nào?”

      vợ biết ông chỉ đùa thôi, nhưng vẫn giả vờ ngây thơ tung hứng: “Ừm... từ chức công việc Pháp y , công việc của Trung tâm Giám định vật chứng, ban ngày có thể làm được, còn công việc của bác sĩ pháp y, có khi xảy ra vụ án, đêm hôm khuya klloắt cũng gọi đến.”

      “Nhưng vốn dĩ là học ngành Y ra mà, đây mới chính là chức vụ chính của mà.”

      “Vâng... thế hãy từ chức Chủ nhiệm Trung tâm Giám định vật chứng Lạc Vấn cười : “ cũng lấy được học vị tiến sĩ của ngành Giám định vật chứng mà, còn cả chức danh chuyên gia cao cấp của kĩ thuật vi trắc. Ở nước ta, rất ít người làm lĩnh vực này, còn hiếm hoi hơn bác sĩ pháp y nhiều.”

      vợ đẩy ông cái: “Được rồi, em biết trong lòng luôn thầm đắc ý, chắc ngày nào cũng thầm hét vang, tôi có hai học vị tiến sĩ về bác sĩ pháp y và giám định vật chứng.”

      Lạc Vấn cúi đầu, ôm con lên, thơm lên trán, : “Bố tài giỏi ?”

      Con cố chấp lắc đầu: “ tài giỏi, mẹ tài giỏi hơn. Con muốn chú chó mau mau trưởng thành.”.

      “Được rồi, đợi lần này bố về, con chó trưởng thành đấy.” “Bố phải mua đồ ăn cho con cún đấy.”

      thành vấn đề, mua đồ ăn. Thế con có cần đồ ăn vặt ?” Lạc Vấn ôm lấy hai vai con .

      “Con cần, bây giờ con muốn uống nước hoa quả.” “Việc này bố quyết định được.” Lạc Vấn quay con về phía vợ.

      được uống, con sắp ngủ rồi, bây giờ mà xuống đêm tè dầm đấy.” vợ nhìn con lấy vẻ nghiêm nghị.

      con lập tức chạy đến bên cạnh mẹ, dùng đủ các chiêu trò nũng nịu, Lạc Vấn thấy vậy, nở nụ cười mãn nguyện.

      Nụ cười mỉm này lập tức di chuyển đến khuôn mặt Lạc Vấn của tám năm sau.

      “Lạc Vấn, hôm nay sao trùng hợp thế.” giọng quen thuộc truyền tới, cắt ngang dòng hồi tưởng ấm áp của ông.

      Nụ cười mỉm môi Lạc Vấn dần biến mất, tư duy quay trở lại thực tại, ánh mắt di chuyển từ chú chó lên khuôn mặt người đối diện mình, Nghiêm Lương nhìn ông mỉm cười.

      “Thầy Nghiêm, sao lại gặp mặt rồi?” Lạc Vấn cố mỉm cười lên, “Sao, lại đến nhà thầy giáo khác à?”

      , hôm nay là điều tra vụ án, vừa vặn qua đây.” “Điều tra vụ án?” Lạc Vấn tỏ ra hơi bất ngờ.

      Nghiêm Lương : “Đúng vậy, lần này tôi quyết định tham gia vào vụ án của Triệu Thiết Dân, hỗ trợ ấy điều tra.”

      quay trở lại làm cảnh sát à?”

      phải, tôi vẫn là giảng viên đại học, bây giờ là thế, và sau này cũng vẫn vậy.

      “Vậy ... sao đột nhiên lại thay đổi thái độ đối với cảnh sát?”

      “Có lẽ là vì .” Nghiêm Lương nhìn Lạc Vấn.

      Bỗng chốc, con người mắt Lạc Vấn thoáng thu lại, khẽ giật mình, nhưng sắc mặt vẫn hề thay đổi: “Vì tôi ư?”

      Nghiêm Lương cười ha ha, : “Sau khi gặp , khiến tôi nhớ đến câu trước đây của , phạm tội vì bất cứ lí do gì đều vô sỉ. Tôi rất thích câu này của , câu này của thay đổi số suy nghĩ ban đầu của tôi.”

      “Ha ha,” Lạc Vấn cười khan mấy tiếng, : “Dù sao làm giảng viên cũng có khá nhiều thời gian rảnh, thỉnh thoảng đóng góp sức lực của mình cho xã hội cũng rất tốt.”

      “Thế à?” Nghiêm Lương mỉm cười , “Vậy liệu cũng có suy nghĩ tương tự ?”

      “Tôi à...”, Lạc Vấn lắc đầu, “Sau khi từ chức, tôi quan tâm đến những việc này rồi, làm công dân bình thường rất tốt.”

      “Ừm, thế cũng hay.” Nghiêm Lương cười , “Ồ, phải rồi, trong quán mì hôm qua tên Chu Tuệ Như ấy, có than quen ?”.

      Trong lòng Lạc Vấn suy tính, nhưng nét mặt vẫn hề thay đổi: “Tôi ăn ở quán đó rất nhiều lần, nhưng tôi trò chuyện gì mây với chủ quán mì đó, điều tra được gì rồi?”

      có tên Chu Tuệ Như đó, có mối hiểm nghi phạm tội rất lớn.” Nghiêm Lương tiếp tục săm soi Lạc Vấn.

      Lạc Vấn vẫn tỏ ra bình thản như cũ: “Thế à? Tôi lại nhận ra, chỉ là trẻ thôi mà, người như vậy mà cũng có khả năng phạm tội sao? Ha ha, tôi cũng chưa thấy loại vụ án này.”

      Ha ha, nghe ra đúng là thực tế lắm, tôi cũng thể xác định chắc chắn, tôi vẫn còn có việc, hôm nay làm phiền nữa, hôm khác gặp lại nhé.”

      “Tạm biệt!”

      Đến khi Nghiêm Lương biến mất khỏi sau lưng, nét mặt Lạc Vấn vẫn hề có chút xao độn, ông vẫn giống như ban nãy, từ tốn dắt chú chó bước chậm rãi về hướng nhà mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :