1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 30: Để cho Lâm Hi Hi cùng



      Bờ môi mềm mại thơm ngát, có chút lành lạnh, nàng thậm chí hề phản ứng lại, đôi mắt trong veo vẫn nhìn , đầu lưỡi truyền đến sức nóng cháy bỏng, nàng nhàng “Ưhm” tiếng, cảm giác như thể có cảm xúc mãnh liệt vừa mới truyền đến hệ thần kinh của nàng, toàn bộ thế giới của nàng bị hơi thở của Tần Dịch Dương bao phủ, nàng giãy giụa thoát ra được, nàng đành phải tựa vào , hầu như tiến sâu vào từng góc trong khoang miệng nàng.

      Điệu bộ Lâm Hi Hi xấu hổ, thân thể cứng ngắc, hầu như quên mất phải phản kháng.

      Tần Dịch Dương hồi lâu mới chịu buông nàng ra, Lâm Hi Hi thở dốc dữ dội, lần nào cũng đều có cảm giác hít thở khó khăn như thế này, nàng nghe được giọng của : “Vị quá nhạt…nếm thấy ngon.”

      Thần kinh của Lâm Hi Hi cuối cùng cũng bị kích thích, nàng như bị điện giật, lùi về sau mấy bước.

      Sợi tóc của nàng còn quấn trong tay , bị giật ra đột ngột thành ra nhói đau cái.

      Lâm Hi Hi đứng vững lại, đôi mắt trong veo lên tia kinh hoảng, buổi sáng thanh tĩnh thế này, nàng hiểu vì sao đột nhiên lại hôn môi nàng, đầu lưỡi còn bị hôn đến rã rời, thậm chí còn có chút đau nhức, thế mà lại còn là vị quá nhạt?!

      Lâm Hi Hi đỏ mặt, nàng bắt đầu năng lắp bắp: “Tần tiên sinh…”

      Đôi mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương đảo qua tập tài liệu bàn tay nàng, ngón tay hướng về phía nàng: “ tìm người phiên dịch tiếng Đức, phần còn lại cần sửa.”

      Lâm Hi Hi tay chân luống cuống, đôi mắt long lanh, tròn xoe như đôi mắt nai.

      Đầu nàng trống rỗng, mặt đột nhiên nóng lên, nàng có chút hoang mang, biết có nên rời hay . Người đàn ông trước mắt ràng là rất lạnh lùng, hờ hững, thế nhưng vẫn hôn nàng rất đỗi say mê làm cả người nàng nóng rực lên, có lẽ là khác biệt với nàng, thế nhưng Lâm Hi Hi cũng biết cuối cùng là khác biệt ở đâu.

      Thấy nàng vẫn còn chưa , đôi mắt sắc sảo của Tần Dịch Dương nhìn qua, dáng người cao lớn tựa ở ghế xoay, xoay ra nhìn nàng.

      “Còn chưa về chỗ sao?” Giọng êm dịu của thốt lên, phảng phất như hơi thở.

      Lâm Hi Hi đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất giống con gà con bị con diều hâu đe dọa, điều này hình như là đúng.

      Nàng lắc đầu, sợi tóc lất phất qua gương mặt, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ khuôn mặt mình: “ có.”

      Lần thứ hai Tần Dịch Dương nhìn nàng trong vài giây, rồi : “ ra ngoài .”

      Lâm Hi Hi rời bước ra ngoài.

      Lần nữa Tần Dịch Dương mở bản kế hoạch ra, lật giở đến phần cuối, thấy được bản danh sách, chính giữa đề tên Nhạc thị. tại chính là cổ đông lớn nhất của Hoành Cơ, cho nên phải đứng ra chịu trách nhiệm cho Hoành Cơ, bản dự án này dù có bao nhiêu mưu mô cũng thể qua mặt được .

      Tần Dịch Dương mím môi suy nghĩ trong chốc lát, bấm số điện thoại nội bộ, hờ hững ra lệnh: “Để cho Lâm Hi Hi cùng .”

      Phía bên kia, Nguyên Đồng im lặng trong giây lát, yếu ớt : “Được, Dịch Dương.”

      Tần Dịch Dương tắt điện thoại, lẳng lặng suy nghĩ, vì sao vẫn cứ muốn hôn nàng.

      ———— là vì từng nếm qua mùi vị đó lần, cho nên thể dứt ra được sao?

      cũng nhớ nhiều lắm, chỉ là khi nhắm mắt lại, trong đầu lên hình ảnh thân thể tuyệt mỹ, dù chịu đựng đau đớn vẫn vờ như có gì. Bị hôn mà đôi mắt trong veo cũng biết nhắm lại.

      Tần Dịch Dương lắc đầu xua ý nghĩ trong đầu, mở mắt, bắt đầu làm việc.

      “Chiều nay có buổi tranh thầu, cùng chuẩn bị cho tốt .” Nguyên Đồng gõ gõ tay vào bàn làm việc của nàng.

      Lâm Hi Hi ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.

      Cánh tay bé và yếu ớt của nàng buông tập tài liệu cho vay xuống, nhu thuận gật đầu: “Em biết rồi, chị Đồng, là cùng chị ạ?”

      Nguyên Đồng cười cười, trong dáng vẻ tươi cười có chút lạnh giá thê lương: “ phải, cùng với Nguyễn Húc.”
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 31: Ở bên cạnh Tần Dịch Dương



      Lâm Hi Hi giật mình, nhàng thoát khỏi ánh mắt của Nguyên Đồng, ôn nhu : “Em biết rồi.”

      Nguyên Đồng bước mà cứ lẳng lặng đứng yên, bỗng nhiên chậm rãi cúi đầu, đứng sát vào gáy của nàng ——- Lâm Hi Hi lại càng hoảng sợ, đôi mắt trong trẻo nhìn Nguyên Đồng, tay cầm tấm ngăn, hô hấp như ngừng lại.

      Ánh mắt khiêu khích Nguyên Đồng liếc nhìn nàng rồi quay , hơi thở mong manh : “Vì sao tôi lại cảm thấy người có mùi của người đó nhỉ?”

      Lâm Hi Hi lắc đầu, khuôn mặt mỹ lệ nhắn chút mưu toan: “Em biết”

      Nguyên Đồng xoắn xoắn vài sợi tóc: “ tốt nhất là biết…Hãy cẩn thận chút, đừng để tôi bắt được.”

      Đợi đến khi Nguyên Đồng bỏ , Lâm Hi Hi mới thở phào nhõm.

      Nghĩ đến nụ hôn kia, nàng lắc đầu, chuẩn bị đứng lên.

      Thời gian đến buổi đấu thầu rất gần kề, đường Nguyễn Húc đều nhìn đồng hồ, giọng hỏi: “Hi Hi, biết tình hình thực tế bây giờ của tập đoàn Nhạc thị ?”

      Lâm Hi Hi ngẩn ra, lắc đầu: “Cũng lắm.”

      Nguyễn Húc bật cười: “ ? và Nhạc Phong chẳng phải trước đây vốn có quan hệ tốt sao? biết tình hình công ty sao?”

      Tâm trạng Lâm Hi Hi có chút phức tạp, liên tục lắc đầu.

      Mặt trời hắt nắng, Nguyễn Húc nhìn thoáng qua Tần Dịch Dương, cười cười giọng với Lâm Hi Hi: “Vậy nên chú ý chút…Đối thủ của chúng ta bây giờ là tập đoàn Nhạc thị, Hi Hi, nên quan tâm đến thương trường chút.”

      Nàng…tối thiểu…hẳn phải biết, năng lực tài chính của tập đoàn Nhạc thị, dự án lần này, bọn họ đầu tư số tiền ít. Thế nhưng Lâm Hi Hi biết điều đó.

      Chẳng mấy chốc đến nơi, Lâm Hi Hi chần chừ xuống xe, nếu đối thủ là Nhạc Phong, như vậy chẳng phải lát nữa người mà nàng gặp là sao? Nguyễn Húc đóng cửa xe, trước dẫn đường, Lâm Hi Hi phía sau, nàng vẫn còn mãi trầm tư.

      Thình lình có cánh tay vòng ra phía sau ôn lấy nàng, siết chặt thắt lưng nàng!

      Lâm Hi Hi bị đẩy ngã vào vòng ngực to lớn, kịp thốt lời, đôi mắt lạnh như băng của Tần Dịch Dương nhìn nàng, giọng du dương mang theo lành lùng: “Đưa đến đây, phải để suy nghĩ đến việc gặp lại người xưa thế nào, Lâm Hi Hi, ở bên Tần Dịch Dương tôi, nên biết bổn phận của mình chứ.”

      Toàn bộ thân thể mềm mại của Lâm Hi Hi đều bị giọng đó làm cho đông cứng lại.

      Nàng hơi thu mình vào áo, cắn môi gật đầu, kề sát vào như vậy, nàng hầu như có thể cảm nhận được tiếng trái tim đập hoảng loạn của mình.

      “Tôi biết rồi, Tần tiên sinh.” hơi thở của Lâm Hi Hi mỏng manh, sau khi xong câu đó, nàng cảm giác được bên hông mình được thả lỏng.

      Nàng bước lùi bước, nhìn thấy dáng người cao lớn phía trước nhấc chân tiến về phía trước, nàng liền vội vã đuổi theo.

      thực tế nàng hiểu, nàng chút cũng hiểu! Mới đây, tại công ty, cuồng nhiệt làm nàng tưởng chừng như bị phỏng, thế mà thoáng cái có thể lạnh lùng như vậy, Lâm Hi Hi cố gắng xua suy nghĩ trong đầu, cùng bước vào hội trường.

      Toàn bộ đại sảnh to lớn như vậy đều được bao phủ bởi luồng khí lạnh, chiếc đèn chiếu màu da cam sân khấu soi sáng cả gian phòng, ngoài cửa có rất nhiều người. Lâm Hi Hi gắng sức chen vào, đột nhiên có bàn tay vươn ra, nắm lấy bàn tay bé của nàng, đột ngột kéo nàng về phía trước, gắt gao ôm lấy nàng, thân thể nhắn xinh xắn của nàng bị lẫn vào đám đông.

      Hơi nóng dần dần tăng cao, Lâm Hi Hi bám chặt tay vào chiếc túi bên người , mồ hôi cũng dần chảy ra.

      Nàng bỗng nhiên đụng phải người, chỉ sượt qua vai, kêu lên tiếng, Tần Dịch Dương siết chặt tay lại, gần như ôm lấy người nàng. Lâm Hi Hi ngoái đầu nhìn lại, giọng hướng về phía người nàng vừa đụng trúng : “Xin lỗi…”

      Người đàn ông ấy khẽ động đậy, đôi mắt lưu luyến mà dịu dàng nhìn nàng.

      Thoáng nhìn, chỉ là thoáng nhìn qua.

      Lâm Hi Hi che giấu tiếng tim đập loạn, nàng quay đầu lại, đầu óc trống rỗng.

      Là Nhạc Phong.

      Người mà nàng vừa đụng phải, chính là Nhạc Phong!
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32: Có người vẫn luôn nhìn



      Các nhà thầu đều đến đủ, Lâm Hi Hi vẫn có cảm giác như có ai đó chăm chú nhìn nàng.

      Bọn họ ngồi ở vị trí quan sát, bóng lưng bé của Lâm Hi Hi chợt cứng lại.

      Có rất nhiều xí nghiệp tham gia, Hoành Cơ và Nhạc thị là hai xí nghiệp lớn nhất, những xí nghiệp còn lại chỉ để làm nền. Nhạc Phong cầm trong tay bản dự thảo, đôi mắt thâm thúy dừng ở người trắng nõn mềm mại.

      Hi Hi.

      Hi Hi của .

      Khóe miệng hé nở nụ cười mê say, Nhạc Phong thầm nghĩ, quả đáng tiếc, trong tay có rượu, Hi Hi của so với rượu lại càng ngất ngây hơn.

      Nàng khỏe lại chưa? còn đau nữa chứ? Ngón tay thon dài của Nhạc Phong khẽ vuốt ve, tự mường tượng lại hướng từ lưng nàng xuống dưới, đôi môi bạc khẽ run run, đôi mắt nhàn nhạt hằn lên tia đỏ.

      vẫn rất kích động muốn gặp lại nàng.

      Thế nhưng khi thực gặp được….Lại biết được người đàn ông bên cạnh nàng là ai.

      Từ trong tay Nhạc Phong phát ra tiếng động, thả cây bút xuống, ánh mắt nóng rực của vẫn lay động.

      Lâm Hi Hi vẫn có cách nào tĩnh tâm lại được.

      Mắt nàng cụp xuống, nhìn xuống bàn, đôi tay nhắn lần giở bản dự án.

      Nguyễn Húc vẫn tiếp tục ngồi bên nàng chuyện, giải thích những từ khó cho nàng, tư thế và giọng điệu của rất đúng mực, thỉnh thoảng quay đầu lén nhìn sang Tần Dịch Dương ngồi ở ghế bên cạnh, rồi mới dám tiếp tục kề sát nàng chuyện.

      nhận ra được tâm tình Tần Dịch Dương được tốt. tại Tần Dịch Dương hệt như cơn gió lốc chưa có điều kiện để nổi lên, tốt nhất là nên đụng vào .

      Trong đại sảnh này, ngoại trừ người con mỹ lệ này là có thể làm cho rung động, còn lại ai có thể chạm vào được tử huyệt của Tần Dịch Dương cả. Đôi mắt Nguyễn Húc tràn đầy dáng tươi cười, du dương mở miệng: “Hi Hi, thấy có người vẫn luôn nhìn sao?”

      Ngón tay Lâm Hi Hi khẽ run, nàng ngẩng đầu, hàng lông mi dài khẽ lay động.

      có. Tôi vẫn nghe giảng giải, chẳng phải sao?” Giọng nàng êm dịu, mang theo chút phản đối.

      Nguyễn Húc cười rội lên, định gì đấy với nàng, thấy hai mắt Tần Dịch Dương mở to, bàn tay chậm rãi đặt phía sau lưng Lâm Hi Hi, Nguyễn Húc nhàng hít hơi, mím môi nhìn Lâm Hi Hi cười cười, biết điều lên tiếng nữa.

      “Đều nhìn thấy gì?” Tiếng trầm thấp tràn đầy áp lực từ phía sau nàng vang lên.

      Lâm Hi Hi có thể cảm giác được bàn tay đặt phía sau mình, nàng dám động đậy, nhìn thoáng lên sân khấu, giọng : “Vừa rồi Hoành Cơ có chút vội vàng, tuy rằng chưa để lộ chân tướng, thế nhưng bộc lộ lập trường hơi sớm, dễ mất cơ hội.”

      Nàng biết mình còn non nớt, chỉ có thể phân tích được đến thế thôi.

      Tần Dịch Dương tựa người vào ghế dựa, cánh tay vẫn tiếp tục ôm chặt, làm cho thân thể xinh xắn của Lâm Hi Hi lại kề sát vào hơn.

      “Vậy ưu thế của Nhạc thị là ở đâu?” tiếp tục hỏi, đôi mắt chuyển động linh hoạt, có thể thao túng được mọi thứ.

      Lâm Hi Hi nghiêng đầu sửng sốt vài giây, sau đó quay đầu lại, suy nghĩ lát.

      có…,” nàng giọng , khẽ rung bờ vai, lắc đầu, “Nhạc thị vẫn chưa hề có động thái gì, ra bởi vì Nhạc thị có thể đưa ra mức giá qui định đối với Hoành Cơ, cho nên trước mắt chỉ có thể ổn định tình hình mà thôi.”

      xong, ánh mắt nàng đảo qua phía Nhạc thị, đột nhiên đụng phải ánh mắt hung dữ của Nhạc Phong!

      Thân thể Lâm Hi Hi khẽ run lên, đôi mắt trong veo lại lộ ra chút yếu đuối.

      Nàng gắng sức dời mắt , chính nàng cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Nhạc Phong, hầu như muốn phá hủy nàng.

      Nàng vô thức tựa lưng nhàng vào ghế, lại chạm vào khuôn ngực rộng lớn của Tần Dịch Dương, tư thế này của nàng hệt như chủ động sà vào lòng vậy, mà Tần Dịch Dương cũng lạnh lùng cười, cánh tay cũng thuận theo đó mà ôm chặt, ánh mắt nàng hoảng hốt. đem thân thể lả lướt mềm mại nõn nà của nàng ép sát vào ngực .
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 33: Cho biết thế nào là đau đớn



      “Có cần tôi nhắc nhở cho biết chút thế nào là đau đớn ?” Giọng du dương, lộ ra vẻ lạnh lùng.

      Cả người bị ôm chặt, tim Lâm Hi Hi đập loạn nhịp, nàng từ nãy đến giờ vẫn bấn loạn yên, Tần Dịch Dương dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nàng, đôi mắt nàng mở to nhìn lại , biết có lẽ là nàng làm sai, thế nhưng nàng biết mình sai ở chỗ nào.

      tại nàng thấu hiểu tí chút ý của .

      Nỗi đau này, như là cắm sâu vào trong tim nàng, nàng thể vì ánh mắt của Nhạc Phong mà trở nên yếu đuối được.

      Lâm Hi Hi cắn đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt nhắn hơi tái nhợt, giọng mở miệng giải thích: “Tần tiên sinh…”

      Tần Dịch Dương cúi đầu xuống, trong nháy mắt khuôn mặt nhắn của nàng bị ép nâng lên cao, đôi môi nàng đỏ thắm đáng . Cả người Lâm Hi Hi khẽ run lên, nàng bị ôm chặt cứng, nhưng hôn nàng, giọng dịu dàng mà lạnh lùng: “Có chút luyến tiếc sao? Tôi giúp nhớ lại ngày đau thương đó nhé.”

      xong chặn miệng nàng bằng nụ hôn, vị ngọt ngào, càng hôn càng sâu.

      “————-!” Lâm Hi Hi run rẩy chút, bị siết sao ôm vào trong lòng hôn, rất đau… phải là đau nhói, nhưng dùng lực rất mạnh, làm tuôn ra dòng máu tanh, nỗi đau kiệt quệ.

      Nguyễn Húc ở bên cạnh nhìn hai người dây dưa, gì, chỉ dời mắt chỗ khác.

      thấy bàn làm việc của Nhạc thị là Nhạc Phong, ràng tâm trạng ta có chút thoải mái.

      Lâm Hi Hi nhịn được ho khan tiếng, nàng cảm giác ràng cánh tay , lưỡi liếm qua vết thương của nàng, cảm giác ngứa ran, lực đạo mạnh mẽ làm nàng thể chống cự, chỉ có thể nắm lấy áo sơmi của , uốn lưỡi trong khoang miệng nàng, nàng khó khăn thốt ra ba chữ: “Tần tiên sinh…”

      Ba chữ kia, mang theo cả dư vị thương cảm cầu xin của nàng.

      Ánh mắt Tần Dịch Dương say mê, nghe được lời cầu xin của nàng, lát sau mới chậm rãi buông nàng ra, nới lỏng vòng ôm của , chậm rãi tựa lưng vào ghế dựa.

      Lúc này toàn cảnh buổi đấu thầu hoàn toàn bị đảo ngược, những thanh ồn ào ngày to dần lên.

      Nguyễn Húc thu dọn tài liệu, nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp ngồi ngẩn kế bên, nhàng cười. “Tôi quên nhắc đừng khiêu khích Dịch Dương… nên biết chỉ trong tháng cậu ấy bắt thóp được Hoành Cơ dĩ nhiên là phải có lí do, tuyệt đối như những gì thấy đâu… thôi, nào thôi.”

      Dòng người tản .

      Lâm Hi Hi sau đó vẫn còn ngơ ngẩn, cầm tài liệu, theo Nguyễn Húc.

      Trước cửa hội trường là dòng xe cộ đông kịt, Lâm Hi Hi đem tập tài liệu giao lại cho , khuôn mặt nhắn, ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn trương: “Tôi toilet chút, tôi trở lại ngay.”

      Nguyễn Húc cầm lấy tập tài liệu, nhìn theo bóng dáng yếu ớt của nàng, ngực trào dâng ấm áp.

      có chút lo sợ, đột nhiên nhớ tới, từ lúc kết thúc buổi chào giá, biết chủ tịch Nhạc thị – Nhạc Phong đâu.

      Ngày đó, chiếc áo thấm đẫm máu của nàng làm Nguyễn Húc hơi sợ, tay bất giác nắm chặt lại.

      Trong toilet rất yên tĩnh, nàng bước vào trong, cảm thấy thư thái, nàng mở vòi cho dòng nước mát chảy qua bàn tay mình.

      Sau đó nàng mới bước ra ngoài.

      Toilet của nam và nữ trong hội trường cách nhau dải hành lang dài, Lâm Hi Hi nhàng ngẩng đầu, nàng thấy được mái đầu cùng dáng người quen thuộc kia, trong thoáng chốc nàng hoảng loạn, dáng người đó càng ngày càng đến gần nàng, nàng mới nhìn , đó là Nhạc Phong.

      Trong tay cầm điếu thuốc lá hút dở, như con báo lớn, nhìn nàng chằm chằm, tiến về phía nàng.

      Bụng Lâm Hi Hi đánh thót cái, đột nhiên bấn loạn!

      Nàng lấy tay gạt tóc che mặt, nép vào bên tường, nghĩ phải mau chóng rời khỏi chỗ này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34: nên cử động, hãy ngoan ngoãn nghe lời



      Hành lang rất dài, còn có khoảng cách, Lâm Hi Hi càng chạy càng nhanh, khuôn mặt nhắn mỹ lệ tái nhợt, nàng chạy trốn! Lần trước tên ác ma Nhạc Phong làm nàng bị thương vết quá sâu, nàng càng ngày càng sợ hãi, trái tim đập loạn nhịp gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng chạy chậm lại, ngay góc quẹo bỗng va phải người!

      “…!” Lâm Hi Hi lảo đảo đứng vững, vội vàng “Xin lỗi”, thân người tựa vào tường, nghĩ rằng cánh tay của người đó lại hướng về phía nàng, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng nàng, ôm chặt lấy thân thể nàng.

      Lâm Hi Hi ngước mắt nhìn, ánh đèn màu cam chiếu sáng nhàn nhạt, đôi mắt Tần Dịch Dương sâu xa thâm thúy.

      Trong nháy mắt, nỗi xót xa trào dâng trong lòng nàng.

      Nàng thấy may mắn…may là…may là .

      “Sợ cái gì thế?” giọng hỏi, từ mặt nàng nhận ra được nét sợ sệt.

      Trán Lâm Hi Hi lấm tấm mồ hôi, nàng muốn lắc đầu, thế nhưng kịp, Nhạc Phong đuổi đến, nàng nhịn được nép sát vào bờ vai rộng của Dịch Dương, khuôn mặt nhắn nép vào ngực , giọng khẽ run: “ ở phía sau…”

      Tần Dịch Dương thản nhiên nhìn lướt qua góc tường, biết bên góc hành lang, hẳn là người đàn ông khác thong thả dừng lại bước chân, quan sát mọi thứ.

      Theo tầm nhìn của Nhạc Phong mà , chỉ có thể mơ hồ thấy bóng lưng của Lâm Hi Hi, cũng thấy cánh tay của Dịch Dương vòng quanh chiếc eo nhắn của nàng.

      Tần Dịch Dương trong nháy mắt hiểu vấn đề, cúi đầu xuống phía dưới, thấp giọng ra lệnh: “Ôm lấy tôi.”

      Lâm Hi Hi ngẩn ra.

      Tần Dịch Dương kề sát bên tai nàng, cảm nhận được hương thơm cùng cơ thể mềm mại của nàng, lạnh giọng ra lệnh: “Ôm lấy tôi.”

      Lâm Hi Hi kịp suy nghĩ, vươn tay ôm lấy , đôi tay trắng muốt nhắn, nàng miễn cưỡng ôm lấy thắt lưng . thân mật kia làm nàng run sợ, thế nhưng nàng ngờ, tiếp theo đó, Tần Dịch Dương lại đem toàn bộ thân thể của nàng nhàng ôm vào lòng, bàn tay luồn ra phía sau, kéo khóa bộ lễ phục của nàng, làm cho toàn bộ phần thân thể trắng nõn mềm mại phía lưng nàng lộ ra!

      “———-!” Lâm Hi Hi mở to đôi mắt, vừa định phát ra tiếng , đôi môi bị nụ hôn chặn lại! Cảm giác rất quen thuộc, mang theo hơi nóng nam tính tiến vào khoang miệng nàng, khuôn mặt tuấn tú của Tần Dịch Dương như được phóng lớn lên, Lâm Hi Hi cảm giác được làn môi nóng hổi đầy khoái cảm, có chút mãnh liệt, ngừng tiến sâu vào trêu chọc.

      Lâm Hi Hi chưa từng thấy Tần Dịch Dương thế này, tàn bạo mà nguy hiểm, ngừng xâm phạm nàng.

      “A…”Lâm Hi Hi bị ép ngửa đầu, chịu đựng cuồng phong cướp đoạt, nàng cảm giác phía sau lưng rất lạnh, có bàn tay vuốt ve tấm lưng của nàng, lần theo đường cong mỹ miều của nàng, sau đó ngược ra phía trước, vuốt ve phần đẫy đà của nàng!

      Lâm Hi Hi muốn khuỵu xuống, cảm giác đụng chạm kia quá mức ràng, lực dùng rất mạnh, gần như muốn bóp nát nàng, Lâm Hi Hi nép vào ngực , hơi thở nóng hổi, hổn hển : “Tần tiên sinh———-“

      muốn qua đây tốt nhất nên cử động——-” Tần Dịch Dương lạnh lùng đè mạnh lên môi nàng mang theo dục vọng hề che giấu, dịu dàng dọc theo đường nét mềm mại của nàng, lạc vào chiếc gáy quyến rũ của nàng, “Ngoan nào…”

      “…” Cổ Lâm Hi Hi trở nên đầy mẫn cảm, nàng nên lời, chỉ có thể cắn chặt môi.

      Vì sao? Vì sao môi lại nóng bỏng như thế, nhưng giọng lại vẫn lạnh lùng như thế!

      Lâm Hi Hi tài nào suy nghĩ được, cảm giác cơ thể nàng đều bị lột trần dưới ánh đèn màu cam nhàn nhạt, môi lại bắt đầu di chuyển, nàng vẫn bị ôm chặt, cả người như búp bê bị ôm lấy, tùy ý để thâm nhập, nàng bị đẩy vào thế giới của dục vọng và đam mê.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :