1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25: Bọn họ ở chung với nhau



      Chờ mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy, Lâm Hi Hi mới để ý đến tờ biên lai Nguyễn Húc cầm trong tay.

      Tần Dịch Dương đằng trước, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị làm hai người bọn họ dám năng gì.

      Lâm Hi Hi nhìn Nguyễn Húc : “Chủ quản Nguyễn, có thể trả tờ biên lai lại cho tôi ?”

      Nguyễn Húc đưa mắt nhìn nàng: “Trả lại để làm gì?”

      Lâm Hi Hi nhàng cắn môi, ôn nhu mở miệng: “Tiền thuốc men là giúp tôi thanh toán, cho tôi xem qua biên lai chút, tôi trả lại ngay.”

      Nguyễn Húc có chút sửng sốt, nhìn về phía Tần Dịch Dương, lại nhìn ánh mắt nhu nhược trong sáng của phía sau.

      Sao đôi mắt kia lại có thể trong sáng, tinh thuần như thế chứ?

      Nguyễn Húc giơ tay búng vào bên tai nàng, : “ cần.”

      Nàng có phải là ngốc nghếch đây? Ở bên cạnh Tần Dịch Dương, chút tiền cỏn con thế này lại để nàng phải bận tâm sao?

      Lâm Hi Hi bị búng tai, đôi mắt nàng nhíu lại tỏ vẻ hài lòng. Hai người bọn họ khá xa nàng. Lâm Hi Hi xiết chặt túi xách trong lòng bàn tay, bước nhanh để đuổi kịp bọn họ.

      Ba người bọn họ cùng lên xe, Nguyễn Húc cầm lái, Tần Dịch Dương và Lâm Hi Hi ngồi ở phía sau.

      Ngoài cửa sổ, phong cảnh vụt qua rất nhanh, Lâm Hi Hi dám gì, nàng càng nhìn càng thấy con đường này hoàn toàn xa lạ, nàng nhịn được bèn mở miệng hỏi: “Tần tiên sinh, chúng ta đâu thế?”

      Từ lâu đối thoại giữa bọn họ trở thành dạng thế này, chúng ta muốn làm gì, đâu? Lâm Hi Hi đoán ra suy nghĩ của người đàn ông này, nàng nhớ đến vòng tay ôm, khuôn mặt ửng đỏ và tiếng tim đập của , thế nhưng, nàng biết muốn làm gì.

      Ở đằng trước, khóe miệng Nguyễn Húc có chút co giật – Tần tiên sinh? Nàng gọi là Tần tiên sinh?

      Tần Dịch Dương trả lời, chỉ lạnh lùng hỏi: “ muốn đâu?”

      Lâm Hi Hi suy nghĩ chút, lắc đầu: “Tôi tạm thời chưa thể dọn đâu cả, chỉ có thể trở lại phòng trọ mà tôi và người bạn thuê chung mà thôi, nhưng mà —–ngài yên tâm , tôi lúc này cố gắng hết sức để chuyện xấu nào xảy ra cả.”

      Đôi mắt trong veo của nàng, trong màn đêm yên tĩnh như chợt tỏa ánh sáng lóng lánh.

      Tần Dịch Dương thoáng nở nụ cười, từ chối cho ý kiến.

      Lâm Hi Hi tuy rằng còn nghi hoặc, nhưng nàng hỏi nữa, chí ít biết ý muốn và quyết tâm của nàng, nàng cũng tin tưởng làm hại nàng.

      Cuối cùng xe dừng lại ở nhà hàng Pháp, Nguyễn Húc vào trong trước, chỉ còn lại Tần Dịch Dương và nàng.

      lái xe, đưa nàng đến khu nhà trọ.

      Chậm rãi lướt trong bóng đêm, xuyên qua cửa sổ xe, Lâm Hi Hi nhìn thấy dãy nhà trọ xa hoa, hệt như những cung điện bằng thủy tinh, hoàn toàn yên tĩnh, cũng bị tiếng xe cộ và tiếng ồn ở gần đấy gây ảnh hưởng gì nhiều, có rất nhiều mảng xanh, lại còn nghe được tiếng nước chảy róc rách nữa.

      “Hôm nay dẫn đến đây tham quan chút, ngày mai dọn đến đây.” Tần Dịch Dương đưa nàng xuống xe, nhàn nhạt .

      Lâm Hi Hi lại càng hoảng sợ.

      Nàng lúc này mới nhận ra đây chính là nhà trọ riêng của Bác Viễn, tòa nhà được thiết kế theo phong cách châu Âu trang nhã làm nàng chấn động, nàng thậm chí còn quên buông cửa xe ra, Tần Dịch Dương vỗ vỗ vào thắt lưng nàng, thấp giọng : “Tay .”

      Lâm Hi Hi vội buông lỏng cửa xe, nàng nghe thấy tiếng đóng cửa xe phía sau lưng mình, giọng đó lại lần nữa cất lên.

      “Vào xem .”

      Cửa lớn màu bạch kim, hề vương hạt bụi nào, bảo vệ từ trong nhìn ra thấy được Tần Dịch Dương đến, vội vàng đứng dậy, ánh mắt cung kính, trầm giọng kêu tiếng: “Tần tiên sinh.”

      Trong suốt quá trình Lâm Hi Hi đều cảm thấy rất mơ hồ, biết thế nào lại cùng lên lầu. Nàng lâu nay vẫn rất sợ độ cao, nhất là lại thấy tòa nhà trọ hai mươi mấy tầng có cửa cửa sổ thiết kế sát đất, nàng nhàng hít vào hơi ——– có chút kinh ngạc, có chút dám bước lại gần.

      Cảnh đêm tại thành phốC rất đẹp, hầu như toàn bộ khung cảnh đều được cửa sổ trong suốt phản chiếu lại tường.

      “Thủy tinh đặc chế, nguy hiểm đâu,” Tần Dịch Dương kéo bàn tay bé của nàng, “Qua đây xem .”
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 26: Tôi cho hai lựa chọn



      Lâm Hi Hi thu gom dũng khí bước đến phía trước tấm kính thủy tinh.

      Có trời mới biết được cảm giác đứng tòa nhà hai mươi mấy tầng nhìn xuống là thế nào, nàng suýt chút là bị choáng.

      Thân thể mềm mại tựa vào kính thủy tinh, đôi lông mi Lâm Hi Hi khẽ rung động, cuối cùng nhịn được, nhắm mắt lại.

      là có chút sợ hãi.

      phải là nàng sợ độ cao, mà là mọi người nếu đứng cùng chỗ này hẳn là đều có chút hoảng sợ như vậy, hầu như bất cứ lúc nào cũng có cảm giác mất trọng lực, Lâm Hi Hi nhắm đôi mắt lại, cảm giác được phía sau mình có thân thể cao lớn kề sát vào, bao phủ lấy mình.

      Tần Dịch Dương cúi đầu bên tai nàng : “Hãy xem phía trước kìa.”

      Đúng, phải nhìn xem phía trước có gì.

      Lâm Hi Hi chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía trước, cả tòa thành được đèn neon thắp sáng như thể bây giờ là ban ngày, màn đêm tối đen như được rửa sạch, những vì sao lúc lúc tỏa ánh sáng lấp lánh, đó là vẻ đẹp tự nhiên nhất và cũng .

      “Đẹp quá.” Nàng nhịn được giọng thốt lên, đầu ngón tay trắng nõn khẽ cảm nhận hơi lạnh của tấm kính thủy tinh.

      Trong màn đêm như thế, làm cho trái tim cũng có chút rung động theo, có cảm giác như sương mù vây quanh nàng, nàng tưởng chừng như muốn khóc. Đẹp quá. đẹp quá.

      Đôi mắt sâu lắng của Tần Dịch Dương nhìn trong lòng, nàng rất dễ xúc động, chút quang cảnh mỹ lệ cũng đủ làm cho nàng chìm đắm, hề đề phòng. Cánh tay đặt lên tấm kính thủy tinh, nhàn nhạt mở miệng: “Thích ?”

      ra những lời này, làm cho chính Tần Dịch Dương cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

      Trong đôi mắt ánh lên vẻ thâm thúy, chốc lát sau lại tan biến mất.

      Lâm Hi Hi mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trước mặt kề sát bên nàng.

      Đó là khuôn mặt tuấn mị hoặc lời nào tả xiết, trong nháy mắt Lâm Hi Hi như ngừng thở. Đôi mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh, lông mi tạc như tượng điêu khắc, bờ môi của rất mỏng, bàng bạc làm cho đối phương muốn chủ động được nếm thử mùi vị của nó. Lâm Hi Hi từng nếm thử bờ môi kia, nhìn lạnh bạc như thế, nhưng nếu chạm vào, trào dâng biết bao hơi nóng. Nàng chịu được sức nóng và mãnh liệt đó.

      Lòng của nàng, trong màn đêm tĩnh lặng như mặt hồ này, vì kinh hoàng mà có chút sợ sệt.

      Lâm Hi Hi xấu hổ quay đầu lại, nhàng “Ưhm” tiếng.

      Thích.

      Cảnh đẹp như vậy, nàng làm sao có thể thích được?

      Lâm Hi Hi hơi lắc đầu, cố gắng thoát khỏi giấc mộng huyền ảo, nhàng mở miệng: “Tần tiên sinh, tôi có thể đánh bạo hỏi về mức giá cho thuê ở đây ? Tôi hỏi phòng hành chính, công ty hỗ trợ phần tiền thuê nhà, có phải ?”

      Nàng phải là bé lọ lem, nàng rất thực tế, phòng ở thành phố C này tất cả đều được lắp đặt trang thiết bị đại, nàng căn bản cũng dám vọng tưởng.

      Tần Dịch Dương đứng dậy bỏ , cũng nhìn nàng, thân thể cao lớn hướng về phòng khách, buông mình ngồi vào ghế sô pha.

      Lâm Hi Hi hơi choáng váng, giải thích được hành động của .

      Người đàn ông này, trong đêm tối tĩnh mịch, hệt như con báo săn, lộ ra luồng khí nguy hiểm, nàng cũng muốn đến gần, chỉ là tới gần bên , lẳng lặng đứng lại.

      gian tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở khẽ của hai người.

      “Cho hai lựa chọn,” Tần Dịch Dương nhàn nhạt mở mắt ra, ngón tay thon dài nhàng đặt lên tay vịn ghế sofa, cất giọng lạnh lùng trong gian tĩnh lặng, “Lâm Hi Hi, đó là dọn đến đây hay là quay về nơi từng ở.”

      Lâm Hi Hi hơi kinh ngạc.

      Nàng cũng thể đoán được ý nghĩ của Tần Dịch Dương, thế nhưng trong giọng ấy lại có chút chết chóc làm nàng hoảng sợ.
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 27: Đảm đương nổi nhiều thứ như vậy



      Bờ môi sắc sảo của Tần Dịch Dương phun ra hai chữ “Chọn .”

      ra lệnh.

      Thân thể Lâm Hi Hi khẽ run lên, cảm giác được thúc ép bức bách trong mệnh lệnh của .

      Thế nhưng hề trả lời câu hỏi của nàng, phải sao?

      Lúc mới đến cổng bảo vệ, nhìn thấy tòa nhà trọ cao cấp xa hoa này, cũng phải là nơi ai cũng có thể vào, ít nhất phải có vị thế nào đó, Bác Viễn Thế Kỷ hổ danh là tập đoàn quốc tế hàng đầu, có thể đảm bảo cho nhân viên có chỗ ở an toàn, nàng rất thích, rất vui vẻ, thậm chí còn rất chờ đợi, thế nhưng ————–

      Mồ hôi tứa ra trong lòng bàn tay Lâm Hi Hi: “Tần tiên sinh…”

      Hồi lâu sau, Tần Dịch Dương mới từ ghế sofa đứng dậy, thân người cao lớn bước về phía nàng.

      Lâm Hi Hi thậm chí dám bước lui về sau, bỗng chốc thân người bị cánh tay kéo vào lòng!

      Lâm Hi Hi hít thở khó khăn, kề sát ngực , những ngón tay trắng xanh đặt ngực . Tần Dịch Dương hờ hững cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng: “Đến khi nào mới trực tiếp với tôi? Trực tiếp cho tôi biết muốn hay muốn thứ gì, Lâm Hi Hi ———– vẫn nhút nhát như vậy, phải ?”

      Lâm Hi Hi lắc đầu, chịu đựng hơi thở ấm nóng cùng mẫn cảm của , dịu dàng mở miệng: “Xin lỗi, Tần tiên sinh, tôi chỉ là…chỉ là sợ tôi đảm đương nổi thôi…”

      số thứ nàng có thể hoàn trả được, nhưng có số thứ, nàng căn bản biết phải làm sao để trả lại.

      Ân huệ.

      thực tế, ân huệ của Tần Dịch Dương đối với nàng, nàng sớm thể báo đáp. làm nhiều việc cho nàng như thế, nàng chỉ biết cảm kích và kính nể ở trong lòng, nàng biết phải đền đáp thế nào.

      Tay Tần Dịch Dương áp chặt gáy nàng, tựa như thể chỉ cần dùng chút ít sức lực cũng có thể nắm chặt người phụ nữ yếu đuối trước mặt vào lòng, cúi đầu xuống bên tai nàng, : “Chuyện phải đảm đương sau này vẫn còn nhiều, muốn trốn sao?”

      Lâm Hi Hi hơi chấn động, có chút khủng hoảng, thế nhưng lại biết vì sao mình lại kinh sợ.

      Nàng lắc đầu, rồi lại gật đầu, rối loạn biết phải làm sao cho đúng.

      Tần Dịch Dương nhìn dáng vẻ hỗn loạn của nàng, muốn ép buộc, bèn nhàng vỗ vỗ đầu nàng, thản nhiên : “Quay về sắp xếp đồ đạc , ngày mai chuyển đến đây, vấn đề tiền thuê nhà được nhắc lại nữa.”

      Lời kia như gió mát thổi qua tai nàng, từ từ bay xa.

      Đến khi Lâm Hi Hi bắt đầu phản ứng lại Tần Dịch Dương đến cửa, đôi mắt thâm thúy nhìn lại nàng.

      nỡ sao?” Trong giọng du dương của có pha chút ý trêu chọc.

      Lâm Hi Hi nhất thời đỏ mặt, ý thức được tình cảnh tại, vội vàng đuổi theo , bước theo sát đằng sau .

      Ánh sáng từ chiếc Ferrari chiếc sáng vùng đêm tĩnh lặng.

      Lâm Hi Hi xuống xe, chào tạm biệt Tần Dịch Dương rồi về nhà trọ của nàng.

      Lên đến lầu ba, nàng nhịn được bèn nhìn ra ngoài cửa sổ lát, khoảng cách xa như vậy, nàng vẫn cảm nhận được người đàn ông độc đoán mạnh mẽ kia, nàng đưa tay khẽ chạm vào má, cổ họng khô nóng. Nàng đưa tay mở cửa bước vào nhà.

      Trong phòng khách, Tống Viện Y ngồi xem TV, nghe được tiếng động của nàng, cũng quay đầu lại.

      Lâu Hi Hi khẽ thở , đặt chìa khóa lên giá, khóe miệng nở nụ cười: “Viện Y, hôm nay mình xuất viện, quên báo cậu biết, hai ngày nay cậu đều ở nhà mình à? Thế buổi tối có sợ ?”

      Tống Viện Y lúc này mới quay đầu lại, gọi tiếng: “Hi Hi.”

      Lâm Hi Hi nhận thấy có chút bất ổn, đôi mắt trong trẻo của nàng khẽ nhìn khuôn mặt Viện Y, giọng hỏi: “Sao thế?”

      Tống Viện Y nở nụ cười, khó chịu, hỏi: “Hi Hi, mình hỏi cậu, vì sao cậu lại muốn chia tay lớp trưởng Nhạc?”
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 28: Tôi cũng phải là người của



      Hô hấp của Lâm Hi Hi trở nên khó khăn hơn.

      “Giữa chúng mình… xảy ra số chuyện, Viện Y, ta lại tới à?”

      Tống Viên Y lắc đầu: “Lớp trưởng Nhạc chưa từng tới đây.” nhìn chằm chằm Lâm Hi Hi, ánh mắt lạnh lùng trước nay chưa hề có: “Thế nhưng lúc nãy mình đứng ở cửa có thấy cậu được người đưa về, là người đàn ông, mình còn thấy cả chiếc Ferrari, là người rất giàu có, đúng thế ?”

      Tống Viện Y nhàng , có ý châm chọc cùng chất vấn.

      Lòng bàn tay Lâm Hi Hi toát mồ hôi lạnh, nàng đem giày để vào tủ, giọng trả lời: “Đó là chủ tịch công ty mình, Tần tiên sinh.”

      Giọng Tống Viện Y kiên định : “Mặc kệ là ai – Hi Hi, mặc kệ là ai, đều vì cậu, lớp trưởng Nhạc mới đau khổ chia tay với cậu, đúng ? Hôm đó mình trở về thấy cậu bị thương, mình còn gọi điện riêng cho lớp trưởng Nhạc chất vấn , nhưng sau này mình mới biết, Lâm Hi Hi, là cậu bên ngoài…! Mình hôm nay tận mắt thấy rồi, là cậu có lỗi trước!”

      Tiếng trong trẻo của vang cả phòng khách, như luồng khí lạnh lẽo, bao phủ lấy Lâm Hi Hi.

      Lâm Hi Hi chậm rãi đứng dậy, nghiêng khuôn mặt, khó khăn hít thở, giọng : “Viện Y, Nhạc Phong gì với cậu?”

      Tống Viện Y chớp mi: “Cậu sợ sao? Hi Hi, cậu biết , cậu trong mắt mình vẫn luôn luôn thanh thuần, mình luôn cho rằng chỉ có cậu mới xứng đôi với lớp trưởng Nhạc, nhưng sao cậu lại thế này? Lớp trưởng phải là người có tiền, cậu lại thấy người sang bắt quàng làm họ? Cậu bị thương lưng phải là lỗi của ấy? Thực ra là do cậu tự ngã? Cậu cho rằng trước mặt người từng bị cậu phản bội giả vờ đáng thương sao ư? Lớp trưởng Nhạc thủy chung nỡ bỏ cậu, ngược lại cậu thế nào, đương vụng trộm lại còn dẫn đến nhà chúng ta trọ ở, nếu như hôm nay mình có nhà, cậu cùng chủ tịch của cậu, hai người chắc hẳn đêm mộng đẹp nhỉ?”

      Ngón tay Lâm Hi Hi run nhè .

      Tất cả đều do sao?

      Nhạc Phong rốt cuộc gì với cậu ấy?

      Lâm Hi Hi nghĩ mãi cũng ra tình, nhưng hình như Viện Y hiểu lầm nàng, chắc chắn hiểu sai mà. Vì sao Viện Y khi nhắc đến Nhạc Phong lại có chút ám muội như thế? Các học cùng đại học bốn năm, hai năm sau khi tốt nghiệp đều nương tựa vào nhau, thế nào lại…

      Lâm Hi Hi cố nén cảm xúc mãnh liệt cuộn trào trong lòng, cố gắng nghĩ tới những gì xảy ra hôm đó tại phòng trọ này, Nhạc Phong hề giấu giếm lộ bộ mặt tàn nhẫn trước nay chưa hề có, hung hăng làm nàng bị thương như thế nào, bằng mọi cách làm nhục nàng, Lâm Hi Hi muốn nhắc lại nữa.

      nhàng trút hơi thở, khiến chua xót cùng khuất nhục vơi , Lâm Hi Hi qua, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa nhìn Tống Viện Y, ôn nhu : “Chúng ta những … chuyện này nữa được ? Viện Y, từ từ mình giải thích cho cậu nghe…”

      Tống Viện Y đẩy nàng ra, đứng lên, mang dép lê bước lùi vài bước, nhìn nàng chằm chằm.

      Lâm Hi Hi hề để ý, cánh tay chống xuống ghế sofa, vết thương khép lại nửa bất thình lình bị xé rách, nàng đau đến nỗi phải gắt gao cắn chặt môi!

      “Đừng giải thích với tôi, tôi cũng phải là người đó.” trong mắt Tống Viện Y lên tia thương cảm, sau khi câu đó, liền bỏ lại điều khiển tivi vào phòng.

      Cửa phòng đánh “rầm” tiếng, Lâm Hi Hi có chút chán nản, nàng vùi người vào ghế sofa, hàng lông mi dài mệt mỏi nhắm lại.

      Điện thoại di động lại vang lên lần nữa.

      Lâm Hi Hi chẳng buồn xem là ai, trực tiếp nhận điện thoại: “Alo”

      “Hi Hi …”

      giọng trầm thấp mang theo men say nồng, xen lẫn tiếng bước chân lảo đảo, chậm rãi truyền đến.

      Lâm Hi Hi run lên, hàng lông mi chậm rãi giương lên. Nàng nghe tiếng đối phương, rất quen thuộc, chẳng phải hôm nay vừa gọi điện thoại uy hiếp nàng sao? Bây giờ lại muốn làm gì đây? Ngón tay Lâm Hi Hi đặt ở nút hồng bên , nếu được tắt ngang cuộc gọi.
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 29: Tất cả mọi người đều hận nàng



      “Hi Hi … em…” tiếng của Nhạc Phong lộn xộn, rất thống khổ, ý thức hình như ràng lắm, “Hi Hi … Đau lắm phải ? cố ý…Hi Hi … em…”

      Như nhiễm phải hơi đêm lạnh lẽo, cơ thể Lâm Hi Hi cứng lại ghế sofa, nàng thể cử động được.

      Trái tim như bị thắt lại có chút đau nhức, thậm chí thở nổi, Lâm Hi Hi nhắm mắt lại, muốn lại bị lừa dối, ôn nhu hỏi: “ uống say phải ?”

      Ngay sau đó, điện thoại bị người khác giật lấy, tức giận như ngọn lửa bùng lên.

      “Lâm Hi Hi!” Tiếng Kiều Nhan run rẩy, như muốn xé xác nàng.

      Lâm Hi Hi cảm thấy sống lưng ớn lạnh, buông người xuống, tay vịn lấy ghế sofa, nàng biết, Kiều Nhan ở bên cạnh .

      có biết giờ tôi hận như thế nào ? Tôi hận ngay bây giờ thể đến giết chết !” Để điện thoại sang bên, Kiều Nhan cố hết sức đỡ thân thể to lớn say rượu của Nhạc Phong ở phía sau mình, tiếng cũng run run: “ cũng biết ấy thể uống nhiều rượu mà? Bao nhiêu công sức làm ra, giờ mượn rượu để quên , cho là Nhạc Phong dốc sức làm nên dễ dàng lắm sao!”

      Lâm Hi Hi thở nổi, nàng tận mắt chứng kiến, nhưng có thể tưởng tượng đến cảnh tượng kia. Kiều Nhan khan cả giọng khiến nàng thở yếu ớt, ngoại trừ im lặng lắng nghe, nàng còn biết làm gì hơn.

      Kiều Nhan vừa mấy câu, nàng liền quay người , thanh buổi đêm cực kì ràng, nàng có thể nghe được Kiều Nhan quát Nhạc Phong: “ được lại gọi Hi Hi của , ta có ở đây! còn ta cái nỗi gì!”

      Đưa tay nhấn phím tắt, Lâm Hi Hi ngắt điện thoại.

      Bóng đêm yên tĩnh.

      Hận nàng. Dường như chỉ trong đêm, tất cả mọi người đều hận nàng.

      Lâm Hi Hi đứng dậy, ma xui quỷ khiến, nàng lấy ra từ ngăn tủ phía dưới chai rượu đỏ, nhàng nhấp ngụm. cảm giác mát lạnh tinh khiết và thơm ngát tràn ngập đầu lưỡi, nàng có chút hơi say, song khóe miệng nhếch lên nụ cười đau khổ.

      ***

      Sáng sớm, tại tòa nhà Bác Viễn Thế Kỉ, Lâm Hi Hi gõ cửa văn phòng Tần Dịch Dương.

      Người đàn ông tuấn lãng, đôi mắt sắc sảo dường như dời ánh mắt khỏi tập tài liệu đọc.

      “Đây là tài liệu phiên dịch mà ngài cần,” Lâm Hi Hi đưa tài liệu qua, lại cúi người xuống dưới, mở ra bên trong có tờ giấy, nàng giọng , “Chỗ này có vài từ tiếng Đức, khả năng có liên quan đến lai lịch bên hợp tác, tôi có chỗ lắm, tiện thể phiên dịch chút, có chỗ chưa được đúng lắm…” Có trời biết, tiếng Đức của nàng chỉ dừng ở mức giao tiếp, thể làm gì khác hơn là mượn phần mềm chuyển ngữ.

      Tần Dịch Dương giương đôi mắt tuấn lên nhìn nàng, đảo qua hướng ngón tay nàng chỉ.

      sợi tóc cũng theo đó buông xuống, thân thể nàng cúi xuống rất thấp, có mùi thơm nhàn nhạt vương tại chóp mũi .

      Ngón tay thon dài giơ lên, ôm trọn từng sợi tóc của nàng, trong giây lát rồi lại buông ra.

      Lâm Hi Hi cả kinh, cảm giác toàn bộ thân thể rất gần với , đôi môi lạnh bạc tuấn dật của dừng tại trán của nàng, mở miệng : “ uống rượu à?”

      Hơi thở của Lâm Hi Hi như ngừng lại, ngực thắt lại.

      —Sao lại thế được? Nàng tối qua có uống rượu, sáng sớm đánh răng rồi. Vẫn còn có mùi sao?

      “Tôi…” Nàng có chút nghẹn lời, da thịt trắng nõn bởi tia nắng mai chiếu vào có phần ửng sắc hồng.

      Ngón tay thon dài của Tần Dịch Dương ôm lấy bờ gáy tuyết trắng của nàng mân mê khiến nàng cúi đầu, mang theo hơi thở sớm mai sảng khoái sạch , hôn môi của nàng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :