1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện cuối: Tiểu Vương tử – Kết thúc mở



      Vài năm sau.


      Dưới bầu trời trong xanh, mặc toàn thân mặc váy dài trắng từ xe Lincoln nhảy xuống, vội vàng ngừng nghỉ hướng hoa viên chạy tới.


      “Công chúa! Mũ của !” Phía sau có người hô lớn.


      Tần Vũ Lạc đột nhiên ngừng lại, cầm lấy, cào cào tóc thái dương đội cái rồi tiếp tục chạy.


      Hoa viên lớn như vậy, yên tĩnh mà say lòng người, thiếu niên tuấn tú dưới ánh mặt trời ấm áp lặng lẽ lật những trang sách của mình, ngón tay thon dài của cậu rất nhàng mà lật những trang sách ố vàng, đôi mắt thâm thúy đắm chìm trong những ký hiệu cùng loại ngôn ngữ nào đó thế giới.


      Miệng cậu nhàng lẩm bẩm mấy câu, thứ ngôn ngữ tựa như bị lãng quên từ rất lâu rồi.


      Nữ hài tử thở hổn hển đứng ở trước mặt cậu.


      ơi, !” Tần Vũ Lạc qua ôm tay cậu, “Chú Lạc mang theo vợ tới đây, nhìn sao?”


      Ánh mắt mêly, chút nào che giấu mê luyến, kính trọng cùng sùng bái trai mình.


      Đôi mắt hẹp dài của Tần Mặc lộ ra tia luyến tiếc, ánh mắt từ trang giấy chậm rãi nâng lên, dừng ở tiểu nương phấn nộn trước mắt.


      “Chú Lạc?” Thanh dễ nghe mà tao nhã của cậu hỏi tiếng.


      “Vâng!” Tần Vũ Lạc gật gật đầu, cánh mi cong dày tựa như bú bê sứ, da thịt tuyết trắng dưới ánh nắng mặt trời nổi lên phấn hồng.


      Tần Mặc đứng dậy, cốt cách thiếu niên trưởng thành từ từ giãn nở mở ra bộ dáng khiến người ta động lòng.


      Liếc mắt cái nhìn qua, trong chiếc xe Lincoln xa hoa màu đen kia, quả nhiên có hai thân ảnh ra, người tĩnh lặng băng lãnh, người nháo loạn như thỏ . Cậu nheo mắt lại, thực có thể đoán được người đến là ai.


      Ngón tay thon dài đem sách vở gấp lại, nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của em : “Chạy về hầm rượu báo với mẹ, sau đó gọi điện báo cho ba, trước.”


      Tần Vũ Lạc ngẩn ra, đôi mắt đen láy trợn lớn, biết làm sao.


      Tần Mặc vừa bước vài bước nhận ra tâm tình của .


      Bước chân dừng lại, khuôn mặt còn tuổi nhưng mị hoặc lòng người của cậu lên chút biểu cảm khác thường.


      Tao nhã cúi người, trong lúc đó ánh mắt cậu mang theo chút bất đắc dĩ, tay đỡ lưng tay còn lại vòng qua đầu gối đem nhấc bổng lên ôm vào trong ngực.


      “Em có biết là chỉ lớn hơn em có tuổi hử?” Tần Mặc cúi đầu với .


      Tần Vũ Lạc dừng ở trong lòng cậu rên lên tiếng, ngoan ngoãn cuốn lấy cổ cậu, đầu chôn chặt vào hõm vai cậu “Ông trời là bất công! Dựa vào cái gì mà ông trời lại cho trai từ lúc sinh ra đến giờ đều cao như vậy chứ? phải ai cũng là nam sinh đến tận trung học mới cao sao? phải sao, phải sao? ? ?”


      cao hơn em nhiều . . . .” Tần Vũ Lạc uỷ khuất lại già mồm át lý lẽ câu.


      Tần Mặc gì, chỉ là thản nhiên cụp mắt xuống nhìn: “Em rất nặng!”


      Tần Vũ Lạc ngẩn ra, mắt càng trừng lớn hơn nữa.


      Lam Đóa vốn đứng rất lâu nhìn ngắm thời tiết, chỉ có núp ở dưới bóng Lạc Thành mới có thể tránh được chút ánh mặt trời, nghe được động tĩnh liền quay mặt tìm hiểu, liền nhìn thấy bức tranh quỷ dị như vậy.


      Trước tòa lâu đài khổng lồ xa hoa, thiếu nhiên mặc quần áo hưu nhàn tao nhã qua, tay ôm mặc toàn màu trắng, vừa chuyện điện thoại, cúp máy, sau đó đem bé trong lồng ngực đặt xuống đất.


      cao thấp, tuấn tú xinh đẹp, vô cùng đẹp mắt đứng ở chỗ.


      “Chú Lạc!” Tần Mặc rất lễ phép chào tiếng.


      Lạc Thành chưa kịp đáp lời, tiểu nữ nhân phía sau nổ tung, túm lấy tay liều mạng : “Thực đáng nha . . . . Thực là đáng nha! ! Chồng à, về sau em cũng sinh đứa như vậy nha, còn có đứa con như vậy nữa! ! !”


      Những lời Lạc Thành vừa định nghẹn trong cổ họng, nhìn thấy phía đối diện Tần Vũ Lạc che miệng cười trộm, cũng thản nhiên cười rộ lên, cầm lấy tay Lam Đóa kéo lên phía trước, khó khăn mới có được câu ôn nhu : “Đừng muốn loạn nữa, em có cái gen kia.”


      Khuôn mặt nhắn sáng lạng của Lam Đóa nháy mắt liền suy sụp.


      Khuôn mặt tuấn tú đến ghen tị của Tần Mặc cũng ôn hòa hơn chút, lông mi dài khẽ run, tao nhã mà tránh đường: “Ba mẹ cháu hồi nữa tới, hai người mệt mỏi ạ? vào nghỉ ngơi chút .”


      Lam Đóa hoạt bát chạy đến trước mặt cậu “Thực đẹp trai nha, cháu cười, cười cái thôi! So với cha cháu, cháu còn đáng hơn, cháu biết khi cha cháu còn là chủ tịch đâu, thực là dọa người! ta bao giờ cười đâu, chỉ ánh mắt tùy tiện cũng khiến người ta sắp chết nha. Dì Lam Đóa của cháu làm việc ngay tại căn phòng bên cạnh. Thực là kiên cường có phải ? Rất có khí chất có phải ?”


      Tần Mặc chỉ là lẳng lặng nghe, ánh mắt mị hoặc lộ ra tia sáng lấp lánh, chăm chú nhìn .


      “Tiểu Du có tới sao?” Mắt cậu đảo qua mặt trong xe Lincoln phía sau, nghĩ muốn xác nhận xem có còn người bên trong hay .


      “Cháu hỏi nó à?” Lam Đóa nhíu mi, rối rắm , “ có cách nào, nó ngoan, là rất ngoan, cư nhiên ngay cả chút gen tốt đẹp của dì đây cũng kế thừa được! Cuối cùng nghiêm phạt khó khăn lắm biết dì có thể cho nó vào được trung học nữa? Trung học cháu có biết ? Ở Trung Quốc đó là 9 năm bắt buộc phải học đó, cháu biết chứ? nữ sinh còn tuổi như vậy lại ngâm mình trong mấy thứ ma thú vớ vẩn có khái niệm chăm chỉ học tập là gì, Lạc Thiên Du nó chính là tụt hậu có hai của nền giáo dục Trung Quốc. Làm gì có ai nữa?”


      Lạc Thành nghe xong hơi hơi nhíu mày: “Em cái gì?”


      “Em con bảo bối của !” Lam Đóa tức giận oa oa mà nhìn . “Còn phải là quá nuông chiều nó sao, khiến cho nó như vậy ham mê cái gì là thần điêu, cái gì là cường hóa, nó là nữ sinh là đủ rồi? Chẳng lẽ muốn đem con tu luyện thành sư phụ của mấy thứ trò chơi sao?”


      Lạc Thành mím môi, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra biểu tình tựa như rất muốn trừng phạt vậy.


      biết gì đừng có lung tung, em chính là nhìn hiểu những số hiệu trình tự trò chơi mà con viết ra thôi, đợi cho em hiểu được biết còn tốn bao nhiêu thời gian nữa đâu, ngốc.” xong nắm chặt bàn tay bé của vợ mình, túm về phía trước.


      Tần Vũ Lạc thực ngoan ngoãn dẫn đường cho bọn họ, thỉnh thoảng Lam Đóa lại giơ tay véo véo cái má phấn nộn của nó, nó cười trốn , bộ dáng đáng rất giống với mẹ nó.


      Mà Tần Mặc lại ở lại cuối cùng, thân ảnh cao ngất chậm rãi quay trở về, đôi mắt hẹp dài mảnh mêly.


      Cậu nhớ tới lần duy nhất nhìn thấy Lạc Thiên Du lần đó cùng chú Lạc và dì Lam Đóa, bầu trời London đầy tuyết rơi, sương mù bao phủ khí lạnh buốt, cậu nhìn thấy Lạc Thiên Du thân lửa đỏ, khuôn mặt nhắn bị lạnh cóng đến mức đỏ bừng lên, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo khí từ xe nhảy xuống, ven đường đống những đứa con trai mắt xanh tay cầm máy điện tử gầm rú chơi game, thân ảnh nho của nó ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt trong veo nhìn người kia khóe miệng méo mó: “KSB, loại này nhìn cũng tầm thường thôi.”


      May mắn, mấy đứa con trai kia nghe hiểu tiếng Trung.


      Mà ở bên Tần Mặc chịu trách nhiệm đến đón nó lại nheo nheo mắt lại, đánh giá bé này biết hơn mình bao nhiêu tuổi, tầm mắt hoảng hốt bắt đầu thể chuyển động.


      Lạc Thiên Du kéo theo valy kéo lớn hành lý tới, nhìn thấy cậu chính là kinh ngạc chút, sau đó nhíu mi hô: “ phải tới đón em sao? Rất nặng nha, kéo giúp em với.”


      Tần Mặc lần đầu tiên thất thần, nhìn bé xa lạ khéo léo nhưng lại làm càn trước mặt mình.


      Thời điểm nào đó cha , “Đời người đàn ông đều gặp phải cái khắc tinh, cái gọi là khắc tinh chỉ là dụ, đại khái là kiếp trước con nợ ai đó, sang kiếp này con nhất định phải ở bên cạnh người đó cả đời, vĩnh viễn được quay lưng .”


      Ngón tay tao nhã day day thái dương, Tần Mặc nghĩ, phải là cậu sớm thành thục, mà nguyên nhân chính là “Lạc Thiên Du, bé đó xuất quá sớm.”


      Lúc mà bọn cậu cùng nhau chơi trò “Mê vụ chi sâm”, ở cửa ải cuối cùng cậu cùng bé đánh boss, thế nhưng thời điểm còn giọt huyết cuối cùng cậu bị bé chém toi mạng.


      Nhìn thấy bé thuận tay đem chiến lợi phẩm sau khi chém được đại boss cướp , Tần Mặc nghiến răng nghiến lợi, hận thể dùng bạo lực để đến xử lý bé giống như em mà cũng tựa như kẻ thù vênh váo trong màn hình máy tính kia.


      Cuộc gọi video ở nơi khác, khuôn mặt nhắn đỏ rực của Lạc Thiên Du mảnh tiếc hận: “Ai nha, toi rồi, là yếu ớt.”


      Khuôn mặt Tần Mặc xanh mét có cảm xúc gì, có biểu tình gì.


      “Lạc Thiên Du, em có giỏi đến , với em đấu trận.” Thanh của cậu lạnh như băng .


      Tiểu nha đầu trong máy tính liếc cái tỏ vẻ xem thường: “ có hứng thú, London có cái gì hay chứ?”


      “Em dám?” Thanh thản nhiên của Tần Mặc hơi hơi lên giọng.


      Lạc Thiên Du đem máy chơi game ném sang bên, nằm úp sấp trước mặt màn hình máy tính, khuôn mặt ủy khuất dán chặt vào hướng camera màn hình: “Em rất muốn . . . Nhưng mà ba mẹ em cấm cho , em có tiền . . . . .”


      Trái tim Tần Mặc lập tức tan chảy như nước.


      Cậu vẫn cảm thấy lừa gạt tình cảm của tiểu hài tử phải là chuyện tốt, cho nên cẩn thận suy trước tính sau, mặt chậm rãi tiến lại phía màn hình, thản nhiên :


      “Lạc Thiên Du, chỉ cần em lại đây, hết thảy mọi việc đều giao cho .”


      Ý tứ của cậu chính là tiền, tiền chính là hết thảy.


      Lạc Thiên Du nho , khi còn chưa có tốt nghiệp tiểu học, chiếm được nam sinh tình nguyện bao dưỡng, mối tình nồng nàn của bé. Đây là chuyện tình tốt đẹp hãm cha hại mẹ đến cỡ nào.


      Lúc đó Tần Mặc biết món nợ cả đời mà từ miệng cha cậu ra từ khắc kia bắt đầu thực thi.


      Từ nay về sau mãi mãi hãm sâu.


      Trọn đời được thay đổi.


      ~~~~~~~~~~~~Vficland~~~~~~~~~~~~~

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Trong phòng khách, đèn phalê đỉnh đầu tỏa những tia sáng trong lành vụn vặt.


      Thời khắc Lam Đóa vừa chạy vào, Lâm H Hi chỉ cảm thấy thắt lưng của mình tựa như bị chặt đứt, trận ngạt thở.


      “Mình rất nhớ cậu. . . Mình nhớ cậu muốn chết . . . .” Lam Đóa gắt gao ôm nàng kêu la, từ mấy năm trước có ghé qua London lần sau đó liền ngoan ngoãn cùng Lạc Thành quay về Trung Quốc nghỉ ngơi lấy lại sức, bước bay lên trời! Bất quá chính là thay người đàn ông nuôi dưỡng đứa , đúng là đau khổ, còn chưa có hưởng thụ qua tình ngọt ngào cùng hôn nhân hạnh phúc liền bị hãm hại phải sinh đứa . . . .


      Cũng may, cũng may sinh được đứa cũng đáng hãnh diện nha, nhảm, so với mẹ của nó thông minh hơn, so với ba nó cũng có giọng ngọt ngào hơn.


      “Mình biết, mình cũng nhớ cậu, trước cậu buông ra được ?” Lâm Hi Hi cười cười, vỗ vỗ đầu của .


      Lam Đóa nước mắt lưng tròng, bộ ủy khuất: “Mình bị cấp dưới của đàn ông nhà cậu lừa bán, cậu nên vì mình mà làm chủ .”


      Còn nhớ khi lần đầu bọn họ đến , Tần Dịch Dương dọc theo cầu thang màu trắng tao nhã xuống, ánh mắt thâm thúy dừng ở bai bàn tay gắt gao nắm chặt của Lạc Thành và , khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng mà mị hoặc, sâu xa : “Mặc kệ tất cả chuyện tình ở đây chạy về Trung Quốc, chính là vì cái này?”


      Lam Đóa lập tức mặt đỏ, rất muốn biết xấu hổ mà hô tiếng: “Chủ tịch.” Lại bị Lạc Thành kéo về phía sau, nhíu mi : “ có, đây là ngoài ý muốn.”


      Lúc trước thời điểm khi về nước cũng có nghĩ tới chính mình bị tiểu nữ nhân này ôm lấy cho nên mới trở về.


      Lâm Hi Hi cũng ngạc nhiên, vội chạy đến tiếp đãi bọn họ, thừa dịp tất cả mọi người có chú ý đến mới giọng hỏi Lạc Thành: “Cậu xác định, cậu có lừa ấy? Cậu là sao?”


      Ánh mắt Lạc Thành vẫn bình tĩnh như thường, tùy ý để cho vị công tước phu nhân này dưới đánh giá mình.


      “Xem như là nghiêm túc.”


      Lâm Hi Hi nhàng cắn môi, lại hỏi: “Vậy ấy đồng ý sao? Cậu có đối xử tốt với ấy chứ?”


      Tần Dịch Dương hiểu được lo lắng của nàng, từ phía sau lưng đem thân thể xinh của nàng ôm vào lòng, ở bên tai nàng dịu dàng thấp giọng : “ dùng thân phận ông chủ của cậu ấy để cam đoan, đủ chưa? Vợ , em quản nhiều chuyện rồi . . .”


      Nháy mắt khuôn mặt Lâm Hi Hi đỏ bừng, tê dại từ vành tai truyền đến khiến mọi nghi vấn của nàng ngay lập tức đình chỉ.


      có ngờ rằng, lần gặp lại tiếp theo là rất nhiều năm sau.


      “Hi Hi, Mặc Mặc nhà cậu đáng , có muốn kết thân cùng với Thiên Du nhà mình ? Thiên Du nhà mình trừ bỏ học tập tốt tất cả những mặt khác đều tốt, cậu có muốn suy nghĩ chút ?” Lam Đóa vô cùng mạo hiểm, thực rất thích cậu bé có khuôn đẹp trai lạnh lùng kia, là rất thích.


      Lâm Hi Hi gì, đôi mi thanh tú nhíu lại, dở khóc dở cười.


      “Lam tiểu thư, biết là con của còn chưa có tốt nghiệp tiểu học sao, việc này hình như bàn quá sớm phải?” thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương qua, cúi đầu nhàng kéo tiểu nữ nhân ngồi sofa dậy, ngồi xuống sủng nịnh kéo nàng vào trong lòng, mắt lúc này mới liếc nhìn Lam Đóa.


      Lam đóa


      Vì cái gì? Vì cái gì, vì cái gì? ràng còn là ông chủ của nữa, vì cái gì vẫn sợ hãi như vậy . . . . Ô ô . . . . Chồng ơi . . .


      Lạc Thành nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của , cũng chỉ là thờ ơ như .


      cần đem con chính em tựa như bán đổ bán tháo vậy.” thản nhiên , “Nó đến mức thể lấy được chồng.”


      Lam Đóa càng 冏


      Mà trong phòng khách thời điểm thiếu niên tuấn lãng kia ngang qua nghe được đối thoại của bọn họ, mặt lên tia mất tự nhiên rất quỷ dị, sau đó cậu thản nhiên chống lại ánh mắt phóng tới của Tần Dịch Dương, cảm thấy có chút chột dạ, né tránh, coi như có việc gì lên lầu.


      “Kỳ , mình có chút hoài nghi về tính hướng của Mặc Mặc. . .” Lâm Hi Hi nằm trong lồng ngực giọng , do dự giọng mở miệng “Mình nghe Vũ Lạc , ở trường học nó được rất nhiều bạn nữ thích, nhưng là rất kỳ quái, chưa từng đến gần bạn nữ nào hết . . .”


      Tần Dịch Dương nhíu mi, mang theo chút bất đắc dĩ nhìn ở miệng nàng.


      Lâm Hi Hi cảm thấy có lẽ mình sai rồi, kịp thời ngậm miệng lại.


      “Trừ bỏ em ra, ở ngoài cũng có hứng thú với bất kỳ người đàn bà nào . . . . Có phải tính hướng của cũng có vấn đề hay ?” Tần Dịch Dương cũng chỉ trích, chỉ là từ từ ghé sát vào khuôn mặt nhắn của nàng, dừng chóp mũi nàng .


      Lâm Hi Hi cắn môi, chịu đựng hơi thở nóng bỏng của , ngoan ngoãn trầm mặc.


      Lam Đóa ngồi bên thấy vậy huyết mạch tựa như sắp phun trào: “A, các người cần ân ái lộ liễu như vậy được ? Đàn ông nhà mình . . . . A a a . . . Đàn ông nhà mình cho tới bây giờ cũng chưa từng ôn nhu, chính là cầm thú đấy, các người cần khiêu khích mình như vậy chứ?”


      Thân thể đôi nam nữ sofa đột nhiên cứng đờ.


      Lạc Thành cười nhạo tiếng, “Em ai cầm thú? Lam Đóa em ngứa vảy phải ?”


      “Hừ hừ, chớ quên đây đấy nhé, công tước phu nhân nhà rất che chở em, vị tiểu soái ca khí suất lầu kia năm đó là do em xả thân mới bảo hộ được, dám phát hỏa với em sao? dám à?”


      Lạc Thành áp chế kích thích, sắc mặt dịu .


      “Buổi tối trở về chúng ta sau? Được chưa?” cười cười, rất thân mật.


      Khuôn mặt nhắn mới vừa vênh lên của Lam Đóa lập tức bí xị. muốn buổi tối sau!


      Ánh mặt trời chiếu rọi tòa lâu đài huy hoàng, bên trong phòng khách, những tia sáng mặt trời vụn hắt vào, tương lai hết thảy đều bởi vì chưa biết mà trở lên mê ly mà tuyệt diệu.


      Nếu , xin dũng cảm .


      Nếu , xin hãy bằng cả con tim.


      Nếu , xin trọn đời trọn kiếp . . . .

      -----------HOÀN------------

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :