1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20: Cũng may là nàng phản đối



      muốn tôi phải thế nào với đây?” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhàn nhạt .

      rất nhiều năm, Tần Dịch Dương chưa bao giờ gặp phải việc thế này, phải rất lý trí mới có thể đưa ra được quyết định, luôn phân biệt ràng thứ mình muốn và muốn. Lúc này đây, hơn ai hết biết nợ nàng cái gì.

      Tình cảm trong lòng nàng rối bời, chỉ cần kích động chút lập tức bùng phát. Thực ra tàn nhẫn của luôn luôn tồn tại, chỉ là chưa từng bộc lộ trước mặt nàng mà thôi. muốn giúp nàng chịu thương tổn ít nhất, thế nhưng nàng vẫn cứ mềm yếu như vậy, tự bảo vệ được chính mình.

      Rốt cuộc cũng thể giúp nàng cả đời, phải sao?

      Bất luận là chuyện gì, đều có thể giúp nàng. Chỉ là thiếu cái cớ hợp lí.

      có lý do gì ngoài việc bồi thường.

      giường Lâm Hi Hi khẽ cựa, chậm rãi mở mắt.

      Nàng cảm nhận được lưng mình bị giữ chặt. tài nào nhúc nhích được, nới lỏng tấm chăn nàng “Ưm” tiếng, ánh mắt mơ hồ từ từ ràng, nhìn người đàn ông trước mắt.

      Tần Dịch Dương hề buông nàng ra.

      Lâm Hi Hi hơi hoảng hốt, nhất thời biết gì, cánh môi tái nhợt giật giật, cúi đầu thốt ra tiếng: “Tần tiên sinh”.

      biết vì sao, mặc dù tại là sếp của nàng, nhưng nàng vẫn quen gọi là “Tần tổng”, từ đáy lòng nàng luôn có loại cảm giác kính trọng, đó là cảm giác của nàng đối với ngay từ lần đầu gặp mặt, uy nghiêm lạnh lùng.

      “Rất đau phải ?” Tần Dịch Dương nhàng hỏi.

      Lâm Hi Hi ngẩn ra, có chút nghẹn lời.

      “Tôi từ tối hôm qua đến giờ chưa từng rời , rất đau phải ?” Tần Dịch Dương ràng hơn.

      Mặt Lâm Hi Hi tái nhợt, nàng hiểu ý của .

      Nàng muốn giải thích, lại biết nên thế nào, nàng nghĩ đến hôm qua, lúc nàng dây dưa cùng Nhạc Phong chắc nghe thấy hết cả rồi, mà tâm tình của , nàng tài nào đoán được.

      cơn đau đớn cùng sợ hãi kéo đến, đáng sợ, lông mi nàng run rẩy, bàn tay bé chậm rãi nắm chặt tấm drap giường.

      có.” tiếng Lâm Hi Hi tựa gió thoảng, cố gắng nhìn thẳng , đôi mắt trong veo có tia sáng loé lên, “Tôi… sao.”

      Tần Dịch Dương lẳng lặng nhìn nàng lát.

      Sau đó thu hồi ánh mắt đứng dậy, tới bên cửa sổ.

      Đến buổi trưa, những tia nắng ấm áp chiếu đến, hai tay Tần Dịch Dương chống khung cửa sổ, khuôn mặt tuấn lãng phản chiếu tầng sáng nhu hoà.

      Lâm Hi Hi nhìn , giọng mở miệng: “Tôi hôm nay làm…”

      “Lo tĩnh dưỡng .” Tần Dịch Dương lạnh lùng đáp lại.

      Lâm Hi Hi nhõm hẳn, nàng nhắm mắt lại, cảm giác buồn ngủ chợt kéo tới.

      cảm giác rất kỳ lạ, trong gian yên tĩnh này, nàng dám ngủ. Lông mi hạ xuống, nhanh chóng khép lại, thế nhưng trong đầu nàng mông lung xuất hình ảnh . Cảm giác đó khiến nàng an tâm, biết có người ở bên cạnh mình, trong lòng nàng cũng còn sợ hãi nữa.

      Có tiếng bước chân.

      Lâm Hi Hi nhìn quanh, thấy dáng người mặc Âu phục từ phía cửa sổ bước lại phía nàng.

      Giường bị lún xuống dưới, thân thể đè ép tới.

      Hơi thở của ngày càng gần, Lâm Hi Hi có chút hoảng hốt nhìn , chưa kịp trấn tĩnh thân người lành lạnh liền bao phủ lấy nàng, khi Lâm Hi Hi phản ứng lại, hơi thở của nàng bị bờ môi chặn lại.

      Trong nháy mắt Lâm Hi Hi muỗn dãy dụa, vết thương lưng khẽ động làm cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hàm răng nhàng hé mở, cánh môi lạnh bạc của cắn nuốt lấy nàng khiến nàng thở dốc, đầu lưỡi mang theo luồng lửa nóng, nơi mẫn cảm của nàng chợt cứng lại, dần dần nhiệt liệt đáp lại.

      Nàng phản đối.

      Tần Dịch Dương cúi đầu thở dài. Cũng may là nàng phản đối.
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21: Nàng quá ngây thơ



      Nguyễn Húc vừa bước vào, vô tình trông thấy cảnh tượng trước mắt.

      hơi khiếp sợ, lại thấy xấu hổ, liền mím môi gì, ra ngoài.

      Đóng cửa lại, trong nháy mắt nhíu mày lại, trong lòng rất đỗi kinh ngạc, theo Tần Dịch Dương nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy Dịch Dương như vậy, thể kiềm chế được, chưa bao giờ thấy chủ động với phụ nữ. Mà người phụ nữ yếu đuối nằm giường bệnh kia, rốt cuộc là có mị lực gì?

      Nguyễn Húc ngồi dựa tường suy nghĩ hồi lâu, có câu trả lời, chỉ có thể cười khổ.

      đột nhiên có lòng tốt, quyết định bảo vệ cho nàng chứ?

      Nụ hôn kia, ẩm ướt cùng nóng bỏng, kịch liệt triền miên khiến nàng nghẹt thở, Lâm Hi Hi gần như ngất , chỉ cảm thấy tràn ngập người mình là hơi thở của , cánh môi lạnh bạc xâm nhập mang theo cảm giác cháy bỏng, đầu lưỡi nàng bị cắn nuốt, ngay cả hơi thở yếu ớt cũng thể duy trì, khuôn mặt Lâm Hi Hi bắt đầu trở nên rất nóng, hình như toàn bộ linh hồn đều bị hút .

      Nụ hôn này mang theo bất cứ điều gì nhưng lại rất nồng nàn, nàng ngờ lại bị cuốn sâu vào, viền mắt ẩm ướt, nóng bỏng thêm chút dịu dàng.

      Tần Dịch Dương rốt cuộc cũng chịu buông nàng ra, Lâm Hi Hi lập tức quay đầu , vội thở gấp.

      Nàng hiểu, hiểu vì sao đột nhiên lại hôn nàng.

      rất mong tôi giúp ?” Tần Dịch Dương hỏi nàng.

      Lâm Hi Hi hơi hoảng hốt, đôi mắt trong veo nhìn . Nàng biết, tối hôm đó giọng của nàng rất chật vật cùng thống khổ. nghe thấy hết.

      “Đối với loại người nham hiểm, muốn tránh cũng tránh khỏi, ai trách . Thế nhưng lại nhận thức được có bao nhiêu nguy hiểm, đến khi nếm thử, hậu quả nghiêm trọng bấy nhiêu.” nhàng , từng tiếng từng tiếng ràng vang vọng trong phòng bệnh.

      Lâm Hi Hi có thể hiểu được ý , cắn môi, cẩn trọng suy nghĩ.

      Cùng Nhạc Phong nhau lâu như vậy, nàng có thể hiểu được Nhạc Phong là người thế nào, tuy rằng bên ngoài đồn rằng thủ đoạn làm ăn của Nhạc Phong thâm độc lại rất mờ ám, còn có đối với phụ nữ, gần như biến thái chỉ thích trinh, thế nhưng nàng cũng để ý lắm. Nhạc Phong vẫn rất dịu dàng với nàng, nàng từng hay đùa rằng nếu như nàng chẳng may còn trinh trắng nữa, thế nào, lúc đó Nhạc Phong phản ứng rất đáng sợ. luôn luôn dịu dàng nhưng ngay liền lúc đó đôi mắt lại trở nên lạnh băng, lòng mà , Hi Hi, nên thử nghiệm giả thiết này.

      Nàng hẳn phải nhận thấy .

      Lẽ ra nàng phải sớm nhận ra.

      Về sau lại làm những chuyện tàn nhẫn đẫm máu với nàng như vậy, phải là có lý do!

      Lâm Hi Hi dám nhìn thẳng vào mắt Tần Dịch Dương, đôi mắt quá đỗi trầm tĩnh, trầm tĩnh đến nỗi khiến cho nàng cảm thấy tất cả mềm yếu của mình đều bị đôi mắt đó nhìn thấu, nàng cúi đầu, vài sợi tóc theo đường cong của khuôn mặt duyên dáng buông xuống.

      “Có lẽ tâm lý ta bình thường, chắc là có gì đó bất thường…” Lâm Hi Hi cắn môi , “Tôi xin chị Đồng chỗ ở khu nhà ở của công ty, biết có thể được ?”

      Đôi mắt trong suốt của Tần Dịch Dương chăm chú nhìn nàng.

      Nàng quá ngây thơ.

      Nàng biết rằng, Bác Viễn nếu muốn xây nhà ở cho nhân viên cần khu vực đất rất rộng lớn, lượng tiền đầu tư cũng . Nhưng nếu để khu đất đó lại và bán theo giá bất động sản thị trường được khoản tiền lớn. Bác Viễn có hơn mười ngàn công nhân, có thể xây nhà ở được cho mấy người, ràng Nguyên Đồng cho nàng, mà để chính nàng hiểu lầm nghiêm trọng như vậy.

      “Nghỉ ngơi .” Tần Dịch Dương để lại câu như thế rồi chậm rãi đứng lên.

      luồng hơi thở bay mất, rời khỏi nàng. Nàng cảm thấy như có vật gì đó rời khỏi nàng, lòng Lâm Hi Hi bỗng nhiên có chút quyến luyến cùng đau nhức, nàng mở miệng kêu : “Tần tiên sinh!”

      Tần Dịch Dương dừng bước, nhìn nàng.
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22: đơn giản chỉ là giúp đỡ



      Đôi mắt Lâm Hi Hi trong sáng, nhàng : “… Cảm ơn ngài.”

      Nàng muốn cảm ơn .

      người đàn ông lạnh lùng như vậy, luôn tạo cho nàng cảm giác khó hiểu, nàng hình như có cách nào khiến cho hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng của chút ấm áp được, mà kỳ thực, cho tới bây giờ cũng có lý do hay giao tình gì phải giúp nàng.

      Tần Dịch Dương chậm rãi đến, cúi người xuống.

      Hô hấp của Lâm Hi Hi trở lên khó khăn, nàng biết muốn gì, nhưng khi khuôn mặt tuấn lãng của sát lại càng gần, nàng hồi hộp nắm chặt drap giường, ánh mắt trong veo nhìn mắt , cảm giác đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng. dùng lực vừa phải, làm đau nhức vết thương buộc chặt sau lưng, đem toàn bộ thân thể mềm mại kéo vào trong ngực.

      Lâm Hi Hi ngửi thấy mùi bạc hà và thuốc lá nhàn nhạt, trái tim nàng đập mạnh, có chút cảm giác thương.

      cần tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt tôi, cũng cần phải cảm ơn tôi, ” Tần Dịch Dương cúi đầu, hơi thở ấm áp lại truyền đến, ngón tay thon dài của từ gáy nàng chuyển về phía trước quấn lấy những sợi tóc của nàng, “Tôi có lòng tốt chỉ đơn thuần là giúp đỡ như vậy đâu, Lâm Hi Hi , hãy nhớ kỹ điều này.”

      Giọng vẫn lạnh lùng như trước, Lâm Hi Hi nghe thấy thế hơi run người, nhất là lúc gọi tên nàng, ngực đập như sắp vỡ tung. Nàng cúi đầu “Ưm” tiếng, cảm giác ôm chặt hơn, trán nàng in lại nụ hôn.

      Cả người Lâm Hi Hi đều bị hơi thở của vây quanh, cho đến khi câu “Nghỉ ngơi cho tốt.” xoay người rời , nàng cũng phát ra.

      Phòng bệnh rất nhanh sau đó liền khôi phục lại tĩnh lặng vốn có.

      Tần Dịch Dương ra, Nguyễn Húc ở bên ngoài.

      “Cái kia… chuyện hôm nay, là mình sai, mình nên trêu đùa ấy, ấy sao nữa chứ?” Nguyễn Húc chịu nổi cảm giác bị phớt lờ này, gãi gãi đầu .

      Tần Dịch Dương chỉ vào bên trong: “ với ấy đấy.”

      Trong đầu Nguyễn Húc thầm mắng tiếng, mãi vẫn chưa tiến vào.

      “Cậu định làm thế nào? ấy đủ sức để chịu đựng thêm nữa, tên họ Nhạc đó đúng là tên biến thái.” Nguyễn Húc cười khổ tiếng hỏi . Nhớ tới lời bác sĩ vừa , là đàn ông mà khi nhớ lại cảnh tượng đó, cũng có chút rùng mình.

      Người phụ nữ này sao lại có thể vờ như có việc gì, vẫn còn tinh thần để làm sao?

      Tần Dịch Dương ngồi xuống ghế, thân thể rắn chắc dựa về phía sau, dễ chịu, điềm đạm : “Cái gì là làm như thế nào?”

      Nguyễn Húc hơi nghẹn chút, có chút kinh ngạc trước phản ứng của .

      cách khác, cũng có chút ý định nào là bảo vệ Lâm Hi Hi, nhưng cảnh tượng thấy lúc vừa bước vào là có ý gì?

      ấy là người phụ nữ của cậu.” Nghẹn nửa ngày, Nguyễn Húc phun ra câu.

      Dưới ánh sáng đèn nhàn nhạt, đôi mắt sắc sảo của Tần Dịch Dương có chút lạnh giá, khóe miệng vẽ ra nụ cười làm điên đảo người nhìn, sau đó từ từ lan rộng.

      Ngón tay thon dài của khẽ vuốt cà- vạt lát, động tác thong thả mà mê người.

      Người phụ nữ của .

      “Mấy chữ này, nên lung tung.” tiếng của Tần Dịch Dương trầm thấp, vẻ mặt hờ hững.

      Nguyễn Húc lúc này liền thêm gì nữa. hiểu Tần Dịch Dương, tuy rằng có rất nhiều phụ nữ, thế nhưng có thể ở lại bên cạnh , được thừa nhận là người phụ nữ của mình, kể ra là rất ít.

      Nguyễn Húc nghĩ tới nghĩ lui, ngực lại có chút hoảng loạn, nhớ lại ngày hôm nay lưng nàng chảy ra dòng máu đỏ, huyệt Thái Dương của đập thình thịch, ngón tay rất nhanh lại buông ra, thấp giọng : “Mình mua chút đồ rồi trở về.”

      Dứt lời liền xoay người rời .

      ***

      Lúc Nguyên Đồng gọi điện thoại tới trời chập choạng tối.

      Lâm Hi Hi chống thân đứng bên cửa sổ, cơ thể suy yếu trong chiếc áo bệnh nhân khiến người nàng có vẻ gầy.

      “Khỏi bệnh chưa?” Giọng Nguyên Đồng từ bên kia bận rộn vang lên.

      Lâm Hi Hi hơi kinh ngạc, liền đáp: “Dạ… sao rồi.” Miệng vết thương lành, chỉ là cần tĩnh dưỡng thôi.

      “Vậy khi nào trở lại làm,” Nguyên Đồng nhíu mày, bước nhanh tới điều phối công việc, bấm điện thoại di động lạnh giọng oán giận, “ biết công ty bề bộn nhiều việc sao? Bác Viễn Thế Kỷ năm cho mỗi nhân viên bao nhiêu ngày nghỉ, biết phải hỏi chứ, hiểu chưa?”

      Lâm Hi Hi căng thẳng, lưng có chút đau nhức, nàng cắn môi chịu đựng, chốc lát sau mới vững giọng : “Tôi biết rồi, chị Đồng, ngày mai tôi làm.”
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23: Có thể giúp chút ?



      Thu dọn đồ đạc, xuất viện.

      Lâm Hi Hi ngờ lại gặp phải Tần Dịch Dương tại phòng làm thủ tục xuất viện.

      Ánh mắt tối lại, thân thể cao lớn của được bao bọc bởi bộ Âu phục cao cấp, cả người toát lên vẻ nghiêm nghị, bước về phía nàng.

      “Tần tiên sinh…”Lâm Hi Hi ngây người, vô thức kêu lên tiếng.

      Tần Dịch Dương nhìn qua tờ biên lai trong tay nàng. “ thôi!”

      Lâm Hi Hi khôi phục lại tinh thần, gật đầu: “Ngày mai tôi muốn làm.”

      Tần Dịch Dương đưa mắt nhìn đoàn người xếp hàng, lạnh lùng mở miệng: “ về phòng bệnh trước .”

      Lâm Hi Hi nghẹn lời, biết muốn làm gì, Nguyễn Húc từ phía sau tới, trong tay cầm chìa khóa xe, ràng là khóa xe rồi mới tới đây, nhìn Lâm Hi Hi cười cười, liếc nhìn tờ biên lai trong tay nàng.

      Lâm Hi Hi sáng tỏ chút ít, ra bọn họ tới đây là để giúp nàng.

      Nàng vẫn còn mặc quần áo của bệnh nhân, đứng cùng chỗ với những bệnh nhân khác, mặt mày ai nấy đều tái nhợt, uể oải, Tần Dịch Dương thấy nàng vẫn còn lo lắng, dượm bước : “ thôi”

      Lâm Hi Hi lúc này mới chịu rời , theo về phòng bệnh, còn Nguyễn Húc ở lại lo nốt thủ tục.

      Đồ đạc của nàng cũng nhiều, thế nhưng nhất thời, nàng lại quên mang theo quần áo để thay lúc xuất viện – đó chính là đồ thiết yếu mà.

      Làm sao bây giờ, chẳng lẽ bây giờ lại gọi điện thoại nhờ Viện Y mang đồ đến sao?

      Lâm Hi Hi có chút ảo não, nàng sao lại có thể quên mất việc này cơ chứ.

      “Mau thay .” Tần Dịch Dương cầm chiếc túi bên trong là quần áo được xếp ngay ngắn đặt lên giường.

      Tim Lâm Hi Hi đập liên hồi, ánh chiều tà che lấp bóng dáng thẳng đứng của . Đôi mắt sâu của nhìn lướt qua nàng, nàng liền cúi đầu, đưa tay cầm lấy chiếc túi, giọng : “Tôi thay đồ ngay đây.”

      Trong phòng khá tối, Lâm Hi Hi chịu đựng cơn đau ở phía lưng, mặc được phân nửa quần áo, thế nhưng dây khóa phía sau lưng kéo mãi vẫn được.

      Nàng biết rất xấu hổ, rất phật lòng, thế nhưng…

      Cửa phòng nhàng mở ra, Lâm Hi Hi có chút xấu hổ, suýt chút nữa bật khóc.

      “Tần tiên sinh…có thể giúp tôi chút ?” ra những lời này, Lâm Hi Hi chỉ muốn ngạt thở chết quách cho rồi.

      Tần Dịch Dương nhìn nàng trong chốc lát, hiểu ngay ý của nàng.

      Thân thể cao lớn của tiến vào, nhàng khóa trái cửa lại, gian tràn ngập mùi thuốc lá.

      “Là do tôi chu đáo,” hờ hững , “ quên lưng có vết thương.”

      Lúc chọn trang phục, chỉ nghĩ đơn giản là lựa chọn cho phù hợp với nàng.

      Lâm Hi Hi qua quýt gật đầu, mặt nóng lên, chỉ cảm thấy rất gần, rất gần nàng, tay ôm lấy nàng, tay kia luồn ra phía sau, ngón tay thon dài lần theo đường cong lưng nàng mà kéo khóa, cố gắng chạm đến miếng băng gạc.

      Hơi thở của Tần Dịch Dương trong suốt quá trình ấy vẫn rất bình thường, ấm áp phả vào đỉnh đầu của nàng.

      Toàn thân Lâm Hi Hi trái lại hoàn toàn cứng ngắc.

      Khóa kéo lên đến đỉnh, nàng vừa mới thở ra hơi điện thoại liền rung lên.

      Đôi lông mi của Lâm Hi Hi hơi nhíu lại, nhàng tiếng “ phải”, đưa tay treo bộ quần áo bệnh nhân lên tường.

      gian u tối, màn hình điện thoại di động tên người gọi khiến tim nàng đập liên hồi! Bàn tay run lên, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại.

      Ánh sáng dịu từ màn hình chiếu sáng hai chữ “Nhạc Phong”.

      Lâm Hi Hi cầm điện thoại di động trong tay mà toát mồ hôi lạnh, hô hấp cũng trở nên khó khăn, nàng biết Tần Dịch Dương ở ngay đây, nàng dám ở trước mặt lộ ra dáng vẻ sợ sệt, thế nhưng…

      Cánh tay lưng nàng bỗng nhiên siết chặt, luồng khí ấm ấp phả vào bên tai mẫn cảm của nàng, giọng trầm thấp rót vào tai nàng: “Nghe điện thoại .”

      Lâm Hi Hi như ngừng thở.

      Đôi lông mi của nàng khẽ chớp , nàng nâng mắt nhìn , nàng có thể nghe thấy được tiếng trái tim đập mạnh mẽ, áp đảo nàng.
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 24: Nếu như phải do ở đó



      Nàng ấn nút “Trả lời”.

      Lâm Hi Hi nỗ lực kiềm chế hơi thở, mở miệng : “A lô?”

      Nhạc Phong chậm rãi lên tiếng, như vừa trải qua trận hoan ái, giọng khan khàn, cười : “Hi Hi, có nhớ ?”

      Lâm Hi Hi nhắm mắt lại, cảm giác toàn bộ thân thể nàng run rẩy.

      May mà Tần Dịch Dương ôm nàng. mạnh mẽ ôm nàng vào ngực , vòng tay ra phía sau nàng, cúi đầu dán vào mặt nàng. Thân thể Lâm Hi Hi căng thẳng, nàng có thể cảm nhận được đau đớn đằng sau lưng, khó khăn mở miệng, rành mạch : “Nhạc Phong, là đồ biến thái.”

      Điện thoại chợt im lặng, Nhạc Phong khẽ nở nụ cười.

      nhớ lại ngày đó tàn sát bừa bãi nàng, nàng mềm yếu bất lực, khóc lóc cầu xin tha thứ, thế mà giờ đây, ai cho nàng dũng khí dám hai chữ “Biến thái” với ? thương sâu đậm Hi Hi, nàng nên sợ hãi gạt bỏ như vậy.

      “Hi Hi… phải cố ý, em biết hôm đó phải cố ý mà,” Nhạc Phong vào điện thoại, dụ dỗ nàng, “ biết ngày hôm đó có Hoành Cơ đến giúp em, em cho biết, sao em lại nhận giúp đỡ của chứ? Hả?”

      Tiếng cười của Nhạc Phong càng lúc càng lớn, đôi mắt lộ ra tia nhìn lạnh lùng u ám.

      “Hoành Cơ là đối thủ của tôi, Hi Hi… từ lúc nào bắt đầu phản bội lại tôi? Thân thể và cả trái tim nữa, lần đầu tiên là dành cho ai? Hi Hi, tôi hối hận, tôi coi dáng vẻ yếu đuối rụt rè của , nhưng lại rất phóng đãng dưới thân người đàn ông khác, còn bằng tự mình nếm thử mùi vị…Hẳn là rất mê người, xem có phải ?”

      luồng cảm xúc nhục nhã ùa đến nàng, làm nàng muốn ngất .

      Nhất là khi nàng biết , Tần Dịch Dương cũng nghe thấy hết, người nàng mềm oặt, khuôn mặt nóng bừng, quả nàng còn sức đứng vững nữa.

      lưng nàng truyền đến lực mạnh mẽ, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng.

      Lâm Hi Hi ngước mắt nhìn, nàng cảm nhận được hơi thở của Tần Dịch Dương.

      Hơi thở mỏng manh của kề sát bên tai nàng, bàn tay xoa tóc nàng, cúi đầu vài câu gì đấy.

      Lâm Hi Hi nhàng thở hơi, vào điện thoại di động: “Tôi biết ai là Hoành Cơ…Nhạc Phong, nên tiếp tục gọi điện thoại dây dưa với tôi, tôi rồi, chúng ta chia tay rồi, còn bất cứ quan hệ gì nữa cả.”

      Nhạc Phong dừng chút, giọng lạnh lùng: “Hi Hi… nên dùng những lời này để kích thích tôi, chẳng phải biết hậu quả rồi sao, hả?”

      Lâm Hi Hi run lên, cắn chặt môi, đôi mắt trong veo lên vẻ kiên định, giọng dịu dàng nhưng ràng: “Tôi biết hậu quả, Nhạc Phong, làm như vậy bị kết thành tội cố ý gây thương tích, tôi muốn làm vậy với , cũng vừa hai phải thôi.”

      Chỉ với câu của nàng, quả Nhạc Phong hít thở cũng trở nên khó khăn, suýt nữa bóp nát ly rượu trong tay.

      “Còn nữa, tâm lí của có vẻ bình thường, tôi đề nghị khám bác sĩ tâm lí .” Lâm Hi Hi xong, bèn tắt điện thoại.

      Hồi hộp hít thở khí xung quanh, lông mày nàng chậm nhãi giãn ra.

      Có lẽ còn phải sợ hãi như vậy nữa.

      Lâm Hi Hi ngẩng đầu, ngước đôi mắt nhìn Tần Dịch Dương.

      Nàng biết rằng trong đôi mắt nàng cháy lên bao nhiêu khát vọng, lúc nãy, nếu như chỉ có mình nàng, nàng căn bản thể làm được như vậy.

      Thân hình đàn ông cao lớn tuấn, bóng lưng che khuất ánh mặt trời, khuôn mặt lộ ra luồng khí vương giả.

      Tần Dịch Dương cũng nhìn nàng, nhàng gạt sợi tóc của nàng, cúi đầu xuống.

      làn hơi nóng rực mà mạnh mẽ chảy vào trong cái miệng nhắn của nàng, Lâm Hi Hi bị ép ngẩng đầu, hoảng hốt bị hôn môi.

      Cảm giác kia nàng còn chưa kịp thưởng thức, vội bỏ , nhàn nhạt câu “Làm rất tốt”, buông nàng ra.

      Trong nháy mắt, nét mặt của Lâm Hi Hi trở nên ửng hồng!

      Cũng may là quay nên nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của nàng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :