1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 2: Chi mê tình Đóa Thành – P5


      Chỉ là nụ hôn rất dừng ở cánh môi của , có thâm nhập, quá thân thiết, chỉ là như chuồn chuồn lướt qua, nhưng đều nghe thấy hơi thở của nhau.

      Mắt Lạc Thành mở lớn, dừng ở khuôn mặt nữ hài tử trước mặt, nhìn có vẻ hưởng thụ lắm, có chút khẩn trương, bàn tay áp lên mặt cũng có điểm nóng lên, nhưng là, luôn luôn bao giờ giao quyền chủ động cho người khác.

      Còn có, cánh môi kia thực mềm thực ẩm ướt, thể nhịn được, ôm lấy thắt lưng của , hôn lại mãnh liệt.

      Lam Đóa cả kinh, há miệng định hô lớn, nhưng lảo đảo cái bị ôm gọn lấy.

      Hơi thở nam tính ùn ùn kéo tới, có sức lực để chống đỡ, "Đừng, đừng . ." hai tiếng liền ra lời nữa, Lạc Thành hung hăng mà tàn sát cánh môi của , đầu lưỡi nóng bỏng cậy mở hàm răng khép chặt của , nhấm nháp lời trong miệng của .

      Lam Đóa kinh ngạc trừng lớn mắt, hai tay đặt trong ngực , theo bản năng muốn chạy trốn.

      chưa từng cùng người khác hôn môi như vậy!!!

      Nghĩ lấy chồng, bàn chuyện thương, cùng lắm hôn môi cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, hai cánh môi mềm mại dây dưa, đụng tới răng nanh liền tự động lùi về phía sau, nhưng mà giống như bây giờ, hôn sâu như vậy, răng của cũng thể khép lại, hơi thở mùi đản hương quanh quẩn, ngọt ngào trong miệng bị người đàn ông này hút lấy, cái lưỡi mẫn cảm bị chà xát, nặng nề mà thương.

      cũng vô cùng thưởng thức hương vị sạch của người đàn ông này, nhàng khoan khoái, khí phách ngang ngạnh.

      Mà tư thế tại, là bị ôm ngồi đùi , gáy bị đè xuống, hai tay gắt gao ôm lấy vai , tiếp nhận tàn sát của , Lạc Thành nhíu mi, cảm thấy miệng vẫn cứng ngắc, hôn thoải mái.

      Bàn tay dời khỏi lưng của , tay hơi hơi dùng sức chế trụ cằm dưới của , Lam Đóa bị đau, khớp hàm vô thức buông lỏng ra, tiến quân thần tốc, cường ngạnh cướp đoạt hô hấp của .

      Lam Đóa chịu nổi, càng thấy khó thở, sợ đến phát khóc.

      Lạc Thành cũng nhận ra khác thường của , buông cái lưỡi ngọt ngào ra, ôm lấy thắt lưng của , đẩy khỏi lồng ngực, nhíu mi nhìn .

      "Em khóc cái gì?" phải chủ động hôn sao?

      " … " Đầu lưỡi Lam Đóa đau nhức, chuyện cũng lưu loát, " ôm tôi làm gì? Tôi chỉ muốn xem xem cảm giác hôn như thế nào mà thôi, làm gì vậy?"

      Lạc Thành có chút hậm hực nhìn vài giây.

      Ngón tay thon dài nắm lấy cằm của "Vậy bây giờ có cảm giác chưa? Chưa có tôi liền tiếp tục"



      "Vâng . . . Cái kia, đừng hung dữ, cảm giác tốt mà . . . ." Mặt đỏ bừng câu như vậy, che giấu ngực trái của chính mình oành oành đập loạn lên, kỳ thực bọn họ đều rất khẩn trương, tựa như tìm được báu vật mà ôm lấy bờ vai của , nghĩ muốn nằm ngốc hồi trong ngực , "Vậy có cảm giác ?"

      Lạc Thành thể có cảm gác, tại nằm trong lồng ngực này khiến cho có cảm giác rất khác thường, nhưng khác ở chỗ nào thể nên lời được.

      Ngón tay thon dài vuốt ve cánh môi của , Lạc Thành nheo mắt lại, "Em xem cảm giác của em khi hôn là gì?"

      "Gì?" Lam Đóa kinh ngạc "Chuyện này có gì khác sao?"

      Lạc Thành nhịn xuống ý cười môi, điều chỉnh chút tư thế làm cho thoải mái để ôm vào trong ngực, "Em cứ , tôi chán ghét, chính là kỹ thuật hôn quá kém, em rất ít hôn môi sao?"

      Lam đóa hôn mê. . . . . .

      "Tôi . . ." cúi đầu, chôn ở cần cổ của , than thở : "Trước kia tôi cũng có bạn trai, nhưng mà cảm giác thích hợp, hôn môi cũng chỉ cảm giác như thịt đụng thịt mà thôi, hiểu thịt đụng thịt là gì chứ? Tôi sợ đụng tới nước bọt trong miệng ta, hôn chút tôi liền tránh , hai người chỉ tương kính như tân thôi, tựa như hữu nghị cùng làm cách mạng vậy, tình như thế như chẳng có ý nghĩa gì vậy."

      Lạc Thành lời nào, cũng hiểu biết về tình .

      Bàn tay tao nhã với lên bàn, lấy đồ uống nhấp ngụm.

      "Tiếp tục!" thản nhiên .

      "Còn có cái kia . . . . Cái kia . . . ’ Lam Đóa ở trong lòng cựa quậy chút, nhíu mi , " nghĩ ham muốn giữa nam nữ lúc đó là bản năng trời sinh sao? Chẳng lẽ là chon nên mới có cảm giác như thịt chạm thịt sao? Khi tìm mấy tiểu thư kia, chút , có cảm giác gì? cũng thích kia mà, làm sao có thể cùng ta chứ? Trước kia thời điểm tôi cùng với bạn trai tôi, tôi ngại ta ôm, nhưng mà rất kỳ quái nha, khi gặp ta ở những nơi khác tôi liền thấy khó chịu, ràng là bạn trai của tôi nha, tôi có cảm giác tình của ta giống như lưu manh vậy, xem ý nghĩ này có kỳ cục ?"

      Lạc Thành lẳng lặng nghe, nghĩ muốn xem phản ứng của vị trí nào đó cơ thể.

      là người đàn ông bình thường, chẳng qua là nhiều năm được huấn luyện nên tôi luyện khiến cho sức chịu đựng trở lên tốt lắm, đến mức phát tác bừa bãi, cho dù là phản ứng cũng có thể cố gắng khống chế được.

      Khuôn mặt tuấn tú lên tia khác thường, bạc thần của khẽ mở: "Em ta."

      Lam Đóa nghẹn lời, ngẫm lại, "Ừ!" tiếng.

      " là tôi thương ta, sau khi chia tay tôi khổ sở có hai ngày có chuyện gì, hơn nữa nguyên nhân khổ sở vẫn là có người mang vác đồ cho tôi cơ." thành thực thừa nhận.

      Lạc Thành mím môi, đem ly nước thả lại bàn.

      "Lam Đóa!" nhàng kêu tiếng.

      "Gì ạ?" ngẩng đầu.

      "Em có biết ở người đàn ông mà cọ tới cọ lui là chuyện vô cùng nguy hiểm ?" giữ điệu bộ của người chính nhân quân tử, Lam Đóa á khẩu.

      "Ực!" tiếng nuốt ngụm nước bọt, mẫn cảm nhận thấy giọng của có chút mờ ám.

      "Là chủ động ôm tôi, cũng phải là tôi tự ngồi lên người nha . . ." luống cuống chân tay muốn từ người nhảy xuống.

      Cánh tay Lạc Thành đè chặt lại, ánh mắt đen tối của tràn ngập dục vọng nổi lên, nhìn xuống khiến cho Lam Đóa có chút nghẹn thở.

      "Tôi có chút nghĩ ràng lắm, em giúp tôi lý giải chút." Thanh của Lạc thành vô cùng dễ nghe vang lên, ánh mắt nhìn thẳng vào như đà điểu nằm trong lòng, thanh mang theo từ tính mê người, "Hẳn là phải em có bạn bè, tôi ở bên 5 năm, tại sao em vẫn kiên trì gián đoạn mà gửi mail cho tôi, em xác định được sau khi Lâm Hi Hi bị Vinson mang tôi nhất định có hứng thú với em, hoặc là nhất định chúng ta có thể gặp lại."

      Hơi thở ấm áp phả lên mặt , cánh môi Lạc Thành càng sát gần lại, tới gần cái bí mật trong lòng , "Trong thư chưa bao giờ em cảm giác của em với tôi là gì, chuyện vụn vặt như vậy em vẫn luôn báo cáo với tôi, tận đến khi em đến chuyện em xem mắt . . . . Mà tôi lại đột nhiên trở về nước, em giống như có chút kinh ngạc nào."

      "Lam Đóa, làm sao tôi lại có cảm giác, em có mưu từ rất lâu rồi?" Suy luận ăn khớp của cuối cùng cũng đưa ra câu khẳng định.

      Sắc mặt tiểu nữ nhân trong lòng đỏ bừng lên, đem tất cả những gì chột dạ đều bại lộ hết.


    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 2: Chi mê tình Đóa Thành – P6


      "Tôi . . . tôi gửi mail cho có gì kỳ quái sao? Các mang Hi Hi tôi còn lạc thú gì nữa chứ? Hơn nữa tôi gửi mail cho bằng hòm thư của công ty, trả lời lần tôi mới biết vẫn còn dùng, cho nên mỗi lần mới gửi thư cho , biết có loại bạn bè tên là ‘thu dọn phế phẩm’ sao? Tôi có tâm tình tốt hay tốt gì đều cho biết, méo mó có hơn đúng ? Dù sao cũng muốn quay về, ở bên xa như vậy dù sao cũng thể tìm tôi chuyện, vậy nên đương nhiên tôi kiêng nể gì rồi." bô bô đống lớn, áp chế khuôn mặt nóng bừng lên, trợn tròn mắt .

      Lạc Thành lời nào, ánh mắt tối màu có chút mê ly, dừng ở cái miệng mấp máy của .

      Hai người trong lúc đó chỉ có trầm mặc.

      Thân mình Lam Đóa cựa quậy liên hồi, giờ phút này yên lặng như vậy, sắc mặt rất khó hiểu cũng thèm câu nào, lại tựa như ngồi đống lửa, như ngồi đống than.

      Đột nhiên nhìn thấy cúi đầu xuống, Lam Đóa kinh ngạc, hít hơi dài.

      Lạc Thành cúi đầu hôn lên môi .

      "Tôi vốn rất ghét những ai tự cho mình là đúng, nhất là phụ nữ tự cho là có thể chọc đến tôi" Lưu luyến ở cánh môi mềm mại của , Lạc Thành mơ hồ , "Ba năm trước khi em gửi mail tôi hề có cảm giác gì, cuộc sống của tôi thực rất tẻ nhạt, có thói quen ỷ lại ai đó, nhưng là ngạo mạn đó lại trở thành ỷ lại từ lúc nào, bất quá em cũng chỉ là bình thường, làm sao lại khiến tôi có chút vướng bận chứ?"

      Thanh của rất thấp, lượn lờ bay vào màng nhĩ của .

      Lam Đóa say.

      Kỳ thực mục đích của căn bản phải là muốn dụ dỗ Lạc Thành, ngay từ đầu cảm thấy thực tò mò với người đàn ông lạnh lùng này, tựa như khi cảm thấy tò mò hành động Hi Hi trốn vậy, phải là loại phụ nữ có dục vọng muốn chiếm giữ gì đó, người đàn ông này ngay từ đầu nếu check mail lại cũng có chuyện gì mà , chính là sau này lại muốn làm cho vui vẻ, muốn làm cho lộ ra nụ cười hiếm có.

      Những nụ hôm ùn ùn kéo tới môi xua tan tia lý trí cuối cùng của .

      Lam Đóa nhịn được đáp lại nụ hôn của , bàn tay ôm chặt lấy mặt , muốn làm cho cánh môi của dời .

      Lạc Thành giống như đùa giỡn vậy, chỉ hôn rất hời hợt.

      Lam Đóa nóng lòng, chủ động dán chặt vào, ngăn chặn lấy cánh môi cho phép dời .

      "Được rồi, tôi thừa nhận được chưa?" tức giận , "Tôi chính là có kế hoạch từ lâu, muốn dụ dỗ ! Thế sao nào? Họ Lạc nhà cũng có tý tiền đồ nào , mới năm bị tôi dụ dỗ tới tay! Nghe thấy tôi xem mắt sốt ruột đúng ? Khai , sốt ruột đúng ? Nhất định là rất sốt ruột, nếu về nước làm gì? cần nhiều, cũng khó thu phục lắm."

      Cuối cùng, Lam Đóa rốt cục cũng thừa nhận,

      Lạc Thành ngửa người dựa vào thành ghế, nheo mắt lại, rốt cục cũng nghe được câu .

      đỏ mặt, lặp lại " cũng có tiền đồ gì . . ." Làm bộ khinh thường quay nhìn , nhưng là Lạc Thành có thể nhận ra bộ ngực phập phồng của , cùng với ngực trái của , nơi đó loạn nhảy lên.

      căng thẳng, vô cùng căng thẳng.

      "Vậy em lo lắng cái gì?" Nắm chặt lấy cằm , xoay về phía mình, Lạc Thành nhíu mi hỏi, "Cùng chỗ với tôi, em cũng muốn đúng ? Rốt cục em do dự cái gì?"

      Lam Đóa nghẹn lời.

      Đôi mắt trong veo của lên tia mờ mịt, há miệng biết nên cái gì.

      "Tôi thể quyết định qua loa như vậy được . . . . Ở cùng chỗ với , phải là tình cũng phải là kết hôn, cũng chỉ cảm thấy tò mò với tôi mà thôi, đợi cho đến lúc hết hứng thú rồi, ai biết đối xử với tôi thế nào chứ. . ."

      "Những người phụ nữ từng theo tôi, tôi chưa từng bạc đãi bọn họ." trắng ra.

      "Ý tôi phải cái kia!" Lam Đóa thực hung dữ nhìn "Tôi mà muốn tiền lần trước khi mà các mang Hi Hi số tiền mà các để lại cho tôi, à mà hình như cũng biết là bao nhiêu sao? Nhiều năm như vậy tôi đều chưa từng động đến, nguyên nhân căn bản là vì tôi nghĩ lúc trước đó là bạn của tôi, phải là lấy tiền thay người ta làm việc, tại cũng giống vậy, tôi muốn hoa phí tuổi thanh xuân của mình, sau đó lấy chi phí tổn thất tuổi thanh xuân từ tay người đàn ông, quá rẻ rúng."

      từ người nhảy xuống, sắc mặt tốt lắm, ngồi trở lại chỗ của chính mình, tiếp tục ăn cơm.

      Vừa mới bị giày vò trận, hao phí tâm lực, lại đói bụng rồi.

      bàn nồi lẩu vẫn sôi ùng ục, Lam Đóa hơi ăn hết ba bát, cuối cùng cũng đem cỗ oán niệm trong lòng áp chế xuống, tiếp tục cắn răng ăn cơm, căn bản là mặc kệ người đàn ông kia có biểu tình gì.

      Lạc Thành ở bên cạnh lẳng lặng nhìn , ánh mắt ngưng tụ ở môi .

      Cái miệng nhắn kia, có đôi khi là oang oang cực kỳ huyên náo.

      lấy điếu thuốc ra hút, động tác cực tao nhã, thong thả, khói thuốc quanh quẩn, Lam Đóa khó hiểu nhìn khói thuốc lượn lờ, đem ha người ngăn cách.

      Thời gian chậm rãi chỉ hướng 1h40, rốt cục Lam Đóa cũng buông bát xuống, " đến giờ, đưa tôi về công ty !"

      Điếu thuốc trong tay Lạc Thành cũng sắp cháy hết.

      Khuôn mặt tuấn tú của dưới khói thuốc lượn lờ lại càng thêm tà mị, Lam Đóa lại có điểm trầm ngâm, trấn định tinh thần, lặp lại câu: " nhanh lên , tôi bị muộn rồi."

      Lạc Thành đem tàn thuốc nghiền nát gạt tàn, đứng dậy, đến bên cạnh .

      Lam Đóa trận khẩn trương, sau đó lại càng khẩn trương, bởi vì Lạc Thành trực tiếp ôm lấy thắt lưng của , tay xuyên qua dưới đầu gối của , đem cả người ôm lên .

      "A!" Lam Đóa hét lên tiếng, tay ôm choàng lấy cổ .

      Lạc Thành thèm để ý đến hò hét, ôm đến sofa dưới cửa sổ, sofa màu trắng tản ra vẻ cao quý thanh lịch, đặt lên , tay đè chặt xuống, tay kia bắt đầu cởi cà – vạt của chính mình.

      Lam Đóa sợ hãi, kêu to: "Lạc Thành muốn làm cái gì hả?"

      Mắt Lạc Thành vẫn lạnh nhạt, cũng thèm để ý đến , chỉ là cởi bỏ cà–vạt, đem hai tay cột lại cùng chỗ, thét chói tai giãy giụa, hạ thân bị đè chặt thể nhúc nhích, hai tay vài cái bị cột chặt lại, cổ tay bị cà-vạt cột chặt lại khiến cho vô cùng luống cuống, nước mắt đều tuôn trào, "Rốt cuộc muốn là gì thế? A! Đau!"

      "Em có thói quen sau khi dụ dỗ người ta sau đó liền chạy biến sao?" Lạc Thành cúi người, thanh rét lạnh nổ tung bên tai .

      Lam Đóa ngẩn ra, giãy giụa càng thêm kịch liệt :" Tôi đâu có, tôi đâu có dụ dỗ ! buông tôi ra, tôi còn chưa đồng ý cùng chỗ với , làm như vậy với tôi là phạm pháp đó!"

      xong thét tiếng chói tai, nhìn thấy Lạc Thành thực cởi xong áo khác ra, ném cái mạnh sang bên cạnh.

      Thân thể đàn ông cao lớn nam tính, vững vàng bao trùm thân thể xinh của ở bên dưới, tay Lạc Thành đè chặt cổ tay bị buộc của , tay cố định mặt , hung hăng hôn xuống như muốn cắn nuốt.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 2: Chi mê tình Đóa Thành – P7


      "Uhm . . ." Lam Đóa hô , rầu rĩ vì cánh môi bị ngăn chặn.

      Mùi thuốc lá trong miệng bức bách phải nhận lấy, sặc sắp ho khan, môi lại gắt gao bị cuốn lấy, đầu lưỡi bị trêu chọc nháy mắt khiến run rẩy, ngay sau đó là những nụ hôn như cuồng phong vũ bão tàn sát bừa bãi.

      Lạc Thành đè mạnh tiểu nữ nhân dưới thân xuống, tay tiến vào bên trong tà váy xòe của , chạm đến cái đùi bóng loáng trơn mịn, men theo tất chân lên đến vòng eo mềm mại, sau đó là đến bộ ngực phập phồng, váy xòe liền thân bị kéo lên tận ngực , thuận thế vuốt ve toàn thân , nâng gáy lên, sau đó là đến cổ tay bị buộc chặt của .

      Tình huống này, tựa như khỏa thân mà nằm dưới thân .

      Lam Đóa sợ đến mức giật mình cả người run lẩy bẩy, nước mắt chốc lát tuôn trào, lực đạo hôn môi của Lạc Thành hơn chút, tay nhàng vuốt ve thân thể , giúp thư giãn giảm bớt căng thẳng.

      "Đừng, đừng" Lam Đóa khản thiết muốn gì đó, mắt ngập nước mơ màng liều mạng giãy dụa.

      Tất thảy những điều này đến quá bất ngờ, thực tõ ràng lắm tại sao lại có thể gặp lại người đàn ông này dưới tình huống như thế này, cúc áo sơ mi của cởi bỏ hết, kề sát nơi mềm mại của , bàn tay hơi lạnh của định mở cúc cài nội y tối màu của , tay đem hay nắm chặt lại chỗ, nặng nề mà xiết chặt.

      ngửa đầu khóc, khoái cảm từ khắp cơ thể tập kích khiến bị dọa cho hoảng sợ.

      Nếu tại có người đẩy cửa tiến vào, nhất định là chảy máu mũi khi nhìn thấy hình ảnh này, người đàn ông tuấn lãng như thiên thần ánh mắt tràn ngập dục vọng, áp sát xinh động lòng người, bàn tay to lớn chà đạp nụ hoa nhắn của , mặt nó lưu lại dấu ấn hồng hồng của ngón tay. Hai chân của bị tách ra, bị cỗ lửa nóng bỏng kia dần tới gần . . .

      Rốt cục Lạc Thành cũng buông cánh môi của ra, cho cơ hội hít thở, bàn tay vươn lên vuốt ve cánh môi mềm mại của .

      ". . ." Lam Đóa há miệng hít thở, mắt ngập nước, nhìn được khuôn mặt , tận đến khi cảm giác được nơi mẫn cảm nhất cơ thể bị tay nặng nề kích thích mới hấp ngụm khí, khóc hét ra tiếng.

      "Buông . . . Lạc Thành buông ra. Tôi muốn!" thét chói tai, trốn thoát khỏi ngón tay tàn sát bừa bãi của .

      Lạc Thành thể tại sao nhanh như vậy muốn , hơn nữa lý trí thoát cương càng thêm điên cuồng muốn. Vừa mới, khi ngồi cựa quậy người bắt đầu động tình, chính là thói quen lãnh đạm nên muốn biểu ra ngoài, nhưng khi vừa rời khỏi, cỗ dục vọng kia lại càng trào dâng lên gấp vạn lần.

      hôn lên trán , im lặng mà dỗ dành .

      chưa từng gặp qua nào như vậy, bởi vì lần hoan ái mà chống cự như thế, những người mà từng gặp phần lớn đều rất chủ động, cho dù là lần đầu tiên cũng có xúc động quá, nhưng mà kháng cự, lại biết được nguyên nhân mà kháng cự là cái gì.

      khóc, có chút đau lòng, nhưng mà bản năng lại càng muốn chà đạp .

      Ngón tay hạ xuống, len lỏi vào u cốc ẩm ướt của .

      Khuôn mặt tuấn lãng của Lạc Thành có chút ửng hồng, giải phóng dục vọng của chính mình, nặng nề mà đè lên thân thể , nhắm ngay mảnh đất ướt át của thong thả nhưng rất dứt khoát mà tiến vào.

      Lam Đóa hét lên tiếng, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt vỡ đê.

      "Đừng như vậy. Tôi muốn cùng như vậy, đây là cường bạo." Lam Đóa đau đến hét toáng lên, nước mắt tựa như trân châu mà tuôn trào, "Lạc Thành, hỗn đản, buông ra!"

      Lạc Thành đắm chìm trong mơ màng lập tức thanh tỉnh, động tác đột nhiên cứng lại.

      đúng. . .

      Tại sao lại đau như vậy?

      Ánh mắt mát lạnh lập tức sáng lóe lên, Lạc Thành nhíu mày sâu, dừng động tác lại chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn đau đến cắn chặt môi của .

      "Em là lần đầu tiên?" Thanh của cũng khôi phục tỉnh táo, mang theo chút khàn khàn.

      "Tôi phải lần đầu tiên sao chứ? có thể đối xử như vậy với tôi sao? có xem coi tôi có đồng ý hay sao?" Lam Đóa khóc mắng , phía dưới đau muốn chết ngay cả động cũng dám động, "Tôi đau quá . . . . buông ra!"

      xong lời cuối cũng thể mắng được nữa, trong lòng ủy khuất vượt qua phẫn nộ, ô ô khóc lớn lên.

      Rốt cục Lạc Thành cũng hoàn toàn thanh tỉnh.

      Cúi đầu giọng chửi tiếng, hít hơi đứng dậy, đem cà–vạt trói chặt cổ tay mở ra, lấy áo khoác ném bên cạnh trùm lên người , sau đó mới ôm vào lòng.

      Toàn thân Lam Đóa run rẩy, xoa xoa cổ tay mình, ủy khuất đến rối tinh rối mù, lệ nóng thi nhau ào ào chảy xuống.

      "Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc, đừng khóc. . . . . ." Lạc Thành ôm lấy ôn nhu , ánh mắt lộ ra vài phần đau lòng "Là sai."

      luôn khống chế rất giỏi, nhưng mà vừa nãy hiểu tại sao lại thể khống chế được

      Đối với phụ nữ cũng cưỡng cầu, huống chi lại nguyện ý đến như thế, lại càng thể cứng rắn mà hủy diệt lần đầu tiên của được, tại đây, trong hoàn cảnh này, vô luận như thế nào cũng thích hợp.

      vẫn khóc, cả người run đến thể khống chế được.

      "Lam Đóa . . ." Lạc Thành cúi đầu kêu tiếng, phát an ủi của có chút tác dụng nào, trong thanh tia khàn khan "Đóa Đóa . . . . . . Đừng khóc. . . . . ."

      Trước kia nghe được Lâm Hi Hi gọi như vậy, nhưng tại cũng từ miệng mình thoát ra, mới cảm nhận được có vài phần sủng nịnh, nhưng cũng kịp thu hồi lại, đơn giản hôn lên mắt .

      xinh như vậy, áo khoác của có thể đem vây kín, ôm vào trong lòng có chút dư sức. Nước mắt của hung hăng rơi xuống, dấp dính ở nơi hai người kề sát, cánh môi Lạc Thành bao trùm ánh mắt ướt sũng của , mãi cho đến khi nước mắt của tuôn rơi nữa.

      Chút nước lẩu còn lại trong nồi vẫn ùng ục sôi, mảnh hương vị tinh khiết bao trùm hai người, cuối cùng tiếng khóc của Lam Đóa cũng chỉ còn là thút thít, mở lớn mắt nhìn thấy cổ áo bị cởi ra của người đàn ông này, lộ ra xương quai xanh tà mị, ôm ấp của thực ấm áp, ôn nhu, cơ ngực cùng cơ bụng vô cùng rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ khóa chặt , ngay cả nhúc nhích cũng thể.

      khóc nửa ngày mới xác định thực còn dục vọng nữa, trái tim bị gắt gao nhéo chặt mới chậm rãi buông ra.

      Ánh mặt trời dần dần ngả bóng, chiếc Bugatti mạch chạy thẳng đến cửa công ty của .

      Dọc đường lời nào.

      Khuôn mặt tuấn lãng của Lạc Thành phản chiếu của kính, vẫn lạnh lùng như thường.

      Lam Đóa ôm chặt túi xách bé của mình cuộn chặt ngồi bên, xoa cổ tay bị nắm đau nhức.

      Vừa đến nơi, bật người xuống xe, tựa như trốn chạy mà mất, cũng quay đầu lại chạy thẳng vào trong công ty. Ánh mặt trời ngả bóng, xe im lặng dừng chỗ, Lạc Thành đem cửa kính chậm rãi hạ xuống, dừng ở cánh cửa công ty của .

      "Lạc tiên sinh, chúng ta trở về sao?" Lái xe dè dặt hỏi.

      Lạc Thành dừng chút, thản nhiên : "Thay tôi tìm hiểu về công ty này, còn có chức vị của ấy ở trong này là gì, nghĩ biện pháp làm ấy phải thôi việc, những chuyện còn lại cần phải xen vào."

      "Vâng, Lạc tiên sinh!" Lái xe lên tiếng trả lời.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 2: Chi mê tình Đóa Thành – P8


      Cuộc sống tại thành phố này rất tất bật, hối hả, ai có thể ngừng vài giây mà nghe những khúc nhạc giữa đường được. Ánh mặt trời hạ xuống chiếu rọi lên chiếc xe đen bóng hắt ra những tia sáng chói lọi. Cửa kính xe chậm rãi đóng lại, xoay vòng biến mất ở góc đường.

      Tâm tình Lam Đóa yên ổn. Vài ngày sau nhận được kết quả đúng như dự đoán.

      Lam Đóa gọi đến số di động của Lạc Thành, đây là dãy số trước đây khi ở Trung Quốc dùng đến, thời gian 5 năm, chỉ có kẻ ngốc mới tiếp tục dùng.

      Kỳ chuyện này quá quan trọng, chuyện quan trọng là có cách nào liên hệ được với .

      Lam Đóa khóc ra nước mắt.

      Ngày đó liền vội vàng chạy như vậy, trừ việc biết ở Trung Quốc những chuyện khác đều hay biết, Lam Đóa nghĩ muốn né tránh, càng xa càng tốt, nhưng mà ai biết ngày sau lại phát sinh chuyện này chứ?

      đường cái, dãy số kia gọi vẫn thông, chỉ có điều người ta có ý muốn tiếp phải.

      Nước mắt trong suốt của Lam Đóa ầng ậc chảy, ngồn xổm xuống bên đường.

      chiếc xe từ từ chạy chậm dừng lại trước mặt Lam Đóa, người đàn ông ngồi ở bên trong xe.

      mắt đẫm lệ ngồi đường lập tức đứng dậy, tay xát xát qua loa nước mắt, mang theo vài phần ai oán mà nhìn thân ảnh sồ sề của tên đàn ông mới sa thải , cắn môi, có chút oán hận.

      "Lưu tổng. . ." có chút cắn răng kêu lên, ánh mắt trong veo có tia đề phòng.

      Bị gọi như vậy Lưu tổng có chút mất tự nhiên, ho khan hai tiếng ; "Về chuyện . . . về công việc của , cũng phải là quyết định của nội bộ công ty tôi, mà là . . . phải làm, rốt cục là chọc tới vị cán bộ cao cấp của công ty nào rồi, đột nhiên lại gây sức ép. . . Ai, ai, tiểu nương, đừng khóc, đừng khóc. . ."

      Lam Đóa trừng mắt, nước mắt trong veo ngưng tụ lại,

      "Tôi đắc tội nhân viên cấp cao?" nghiến răng nghiến lợi mà .

      " trêu chọc sao lại bị đối xử như thế?" Lưu tổng kinh ngạc tin.

      "Vậy công việc của tôi, từ đầu tới giờ hình như có sai sót gì, cũng có trộm cắp gì, cũng có điều gì hổ thẹn với đảng và nhân dân . . ."

      Lam Đóa tức giận tiến lên đá đá vào xe , "Dựa vào cái gì hả?"

      Lưu tổng xót của chạy nhanh ngăn cản, "Bà , được rồi, đừng tức giận, đừng phát hỏa nữa."

      Thở dài, Lưu tổng từ trong xe lấy ra tờ giấy đưa cho , "Địa chỉ này, tự tìm ."

      Tức giận của Lam Đóa vẫn chưa có tiêu tan, mắt hằn thù nhìn , cầm lấy tờ giấy. "Tìm đến nơi này làm cái gì?"

      "Lam Đóa có số việc cần hỏi cũng biết là ai làm đúng ?" Lưu Lục Thiệu cực kỳ bình tĩnh : "Tuy chỉ là nhân viên bé, có ảnh hưởng đến ai cả. Ngàn vạn lần đừng có phân cao thấp với tôi, đến nơi này, có thể hỏi ra tất cả, quấy rầy công của nữa."

      xong Lưu tổng liền chậm rãi vào xe, lái .

      Đợi khi rồi, lúc sau Lam Đóa mới cẩn thận nhìn địa chỉ trong tay, lòng càng thêm rối rắm.

      Có đến hay đây? Hả?

      Xuân Thành Thế Kỷ là khu cao ốc mới xây dựng dành cho những nhân viên cấp cao của tập đoàn N, vào đó tìm ai nha?

      Trong lòng loạn thành mảnh, Lam Đóa cắn môi, lài ai tự mình tìm hiểu khắc biết, trong lòng thầm thế, liền bắt chiếc taxi thẳng đến đó.

      Mặc kệ thế nào thực muốn biết người đàn ông này rốt cục muốn làm cái gì.

      Tên này trộm công việc của , muốn đến đây để diễn kịch sao? Hay là vị công tử đó gây sức ép bắt đáp ứng tình ? Ai nha, phiền quá.

      Tòa cao ốc rộng lớn như vậy, nhân viên bảo vệ ở cửa chính đem vững vàng ngăn lại.

      "Tiểu thư, xin hỏi đến tìm ai?"

      Lam Đóa nhìn mẩu giấy trong tay bị mình vò đến nhăn nheo, khuôn mặt mếu máo.

      Nhân viên bảo vệ lịch : "Phiền chờ lát, để chúng tôi tra lại thông tin ." Khi nhìn thấy mẩu giấy kia há hốc miệng, sắc mặt hơi tái .

      "Vị tiểu thư này, xin hỏi có hẹn trước ?"

      Lam Đóa lắc lắc đầu.

      Nhân viên lễ tân đúng là hết chỗ với , " đợi lát." ta bấm điện thoại, nhanh chóng thông suốt: "Tiên sinh, dưới này có vị tiểu thư muốn tìm ngài, có được ? . . . . Đúng rồi . . . . Vị tiểu thư này, họ gì?"

      Lam Đóa nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, thể cho ta biết: "Họ Lam."

      Nhân viên lễ tân cung kính trả lời xong, nghe được thanh từ tính từ phía người đàn ông bên kia, trong lòng hiểu , cười cười cắt đứt điện thoại.

      "Lam Tiểu thư, thất lễ quá, bắt phải đợi lâu, tại có thể lên rồi."

      Lam Đóa rảnh để nghe nhiều như vậy, lập tức vọt vào thang máy bấm tầng 21, khi thang máy từ từ lên, lòng lại càng thêm căng thẳng, cửa thang máy mở ra liền hướng bên ngoài tới, tòa nhà lớn như vậy, đều được thiết kế bằng cửa thủy tinh cao sang quý phái, tìm nửa ngày mới đến cửa chính, mở ra, bước vào trong, quát lớn " kêu người giỡn tôi làm gì hả?"

      thề, lúc ấy trợn mắt nhìn, mười phần rung chuyển.

      Chính là khi cánh cửa mở ra kia, người đàn ông tao nhã chói lóa ngồi bàn làm việc ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào , ánh mắt tựa hồ như muốn "Đóng cửa lại."

      khí ngưng trọng lại, Lạc Thành thu hồi ánh mắt, nhìn hàng chữ cuối cùng màn hình, sau đó chuyển sang đối diện với , hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

      Lam Đóa bừng tỉnh.

      " dựa vào cái gì mà kêu người ta đuổi việc tôi hả?" kích động, " cần giả vờ biết nha, địa chỉ này là người ta đưa cho tôi đấy, đúng là ăn cướp mà."

      "Trước kia em công việc này rất mệt, bằng làm." Lạc Thành làm như có việc gì, vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt mang theo nghi ngờ: "Như thế này hợp với nguyện vọng của em sao?"

      Lam Đóa hoàn toàn rối rắm.

      " điên à? Tôi làm lấy đâu tiền lương? Ai nuôi tôi bây giờ, hử?" căm giận.

      Lạc Thành đứng dậy, chậm rãi hướng phía qua.

      Lam Đóa có ý nghĩ muốn chạy trốn, nhưng mà có đường lùi.

      Lạc Thành vẫn tới, ra vẻ nhẫn nại đáp lại lời , lông mi chậm rãi cụp xuống: "Có lý."

      "Tôi cũng có thể trả tiền lương cho em, có thể nuôi em đến già, em còn muốn thế nào nữa, chính là em cần . . . ." Thanh thuần hậu của nặng trĩu xuống, có loại áp bách mãnh liệt, "Lam Đóa, em có chán ghét tôi ?"

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 2: Chi mê tình Đóa Thành – P9


      đến gần, áp sát vào tường, tiểu nữ nhân dưới thân lại rối rắm.

      "Tôi lại lần nữa, cần lấy mấy thứ đó để mê hoặc tôi, tôi thiếu tiền, lại càng thiếu ." Lam Đóa trừng mắt nhìn câu, thân thể cúi thấp xuống định trốn thoát khỏi khuỷu tay .

      Hừ hừ, ngốc như vậy đâu, sức lực giữa nam và nữ khác biệt nhau quá xa, dựa vào ưu thế thân thể cao lớn từ cao nhìn xuống khinh bỉ , như thế nào có thể để đối phương tùy ý đè ép, áp đảo hoàn toàn chứ?

      Bị dạy dỗ lần là quá đủ rồi.

      Hương thương tươi mát thoang thoảng trong lồng ngực rời xa, khiến cho ánh mắt rét lạnh của Lạc Thành lên tia hờn giận, nhìn ra vẫn cố ý quan trọng hóa vấn đề.

      "Vậy em giúp tôi tìm biện pháp . . . Nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đem em ở lại bên cạnh tôi?" Đôi mắt thâm thúy của dừng ở , tao nhã qua, ở thời khắc trước khi muốn chạy trốn vội vàng chế trụ cổ tay , đột nhiên kéo tiến nhập vào trong lòng mình, "Em thiếu ? Có ai em sao? Ngày đó ràng tôi phát đó là lần đầu tiên của em, em thiếu đàn ông sao?"

      Mặt Lam Đóa lập tức hồng thấu lên.

      "Những chuyện đó cần quản. Nếu tôi nghĩ muốn phá thân, ra ngoài đường tùy tiện tìm tên đàn ông thuận mắt, phải là được chắc?" nghiến răng nghiến lợi , cảm giác bản thân mình như thịt lợn bị xẻ ra bán ngoài đường vậy.

      Lạc Thành nhìn lâu, đôi mày hơi hơi nhíu lại nhưng lại làm cho lòng Lam Đóa dâng trào vài phần đành lòng.

      "Tôi cũng kỳ quái, tại sao phải em thể." cúi đầu “Ngày đó sau khi em mất có người đề suất tôi đến câu lạc bộ đêm, con ở trong đó ai so với em cũng đều xinh đẹp hơn, dáng người so với em đều hoàn hảo hơn, tính tình lại dễ chịu hơn em, tôi còn thấy kỳ quái vì cái gì tôi lại thể làm cùng được với bọn họ. Nếu em giúp tôi giải thích"

      Lam Đóa nghe thấy lời chậm rì rì khi chuyện của , càng nghe càng thấy quá đáng, chờ đợi đôi mắt mèo kia nhìn vào mắt .

      " câu lạc bộ đêm?" yếu ớt hỏi?

      Lạc Thành , chỉ nhìn .

      "Lạc Thành! Cư nhiên vừa thoát khỏi tôi mò đến câu lạc bộ đêm?" Lam Đóa đột nhiên bị kích thích đến giơ chân lên, ánh mắt nhìn đôi mắt sau kính của , hận thể xông lên cắn cho miếng.

      " có tiền đồ nha? Là tôi hiểu nhầm rồi. Đàn ông là động vật sống bằng nửa thân dưới, mặc kệ mẹ nó nằm người là ai. làm sao mà thể làm chứ? cần gì phải thể làm được?"

      Bộ dáng gầm rống của rất giống con sư tử .

      Lạc thành nhàng buông mi tâm nhí chặt ra, nhàng đem ôm vào lòng, thấp giọng hỏi: "Tức giận?"

      Lam Đóa cả kinh, hiểu nổi bản thân mình loi choi đến cỡ nào.

      "Tôi . . . Tôi có!" chột dạ nghĩ muốn đẩy ra, "Tôi tức giận cái quỷ gì, muốn tìm ai mà tìm."

      "Tôi tôi có làm."

      "Bị điên mới tin có làm. phải mấy ta so với tôi xinh đẹp hơn, dáng người bốc lửa hơn, còn tính tình cũng tốt hơn tôi sao? tại sao mà làm chứ? Người phong lưu phí tuổi trẻ. bị ngốc mới làm." trừng mắt rống, cảm giác được ánh mắt ác liệt của người đàn ông này.

      Lạc Thành hít sau hơi, ôm vào trong ngực, " được, nếu em giúp tôi nghiệm thân."

      Lam Đóa nghẹn lời.

      "Tôi dựa vào đâu chứ? phải đàn ông sao? có hay chưa ai mà biết được? có biết xấu hổ hay hả?" nghẹn nửa ngày mới thốt ra được 1 câu.

      "Vậy em xem nên làm cái gì bây giờ nào?" Lông mày Lạc Thành nhíu càng thêm chặt, đem dán lên vách tường, thân thể chậm rãi vây quanh , "Tôi gì em cũng tin, là bởi vì tôi từng mạo phạm em cho nên ở trong lòng em sớm kế án tử hình cho tôi, tôi có cách nào chứ? Lam Đóa, tôi chưa từng theo đuổi phụ nữ, bởi vậy tôi ràng lắm nên làm như thế nào, chính là tại, hình như tôi thích em rồi phải."

      khí xung quanh bỗng nhiên trở lên loãng hơn.

      Lam Đóa trợn trừng hai mắt, biết làm sao.

      "Em thiếu tiền, cần phải. Làm việc chết mệt như vậy, muốn làm gì theo ý mà làm , đây là việc tốt nhất mà tôi cảm thấy tôi có thể làm cho em. Em còn muốn cái gì, cho tôi biết, tôi đều có thể thỏa mãn em." Hơi lạnh từ đầu ngón tay kích thích cằm của , Lạc Thành chậm rãi cúi đầu xuống, nhàng dán sát vào môi , "Em mở rộng lòng chấp nhận tôi khó khăn vậy sao? Vốn ngay từ đầu là em động tâm với tôi trước, vì cái gì tại tôi cho mà em lại muốn, em già mồm cãi láo cái gì?"

      Lam Đóa tựa như hồ đồ, lại cảm giác được độ ấm nhu hòa môi, theo bản năng dám động đậy.

      Đúng vậy. . . . . .

      Rốt cuộc ở đây già mồm cãi láo cái gì chứ?

      Người đàn ông này thực rất được, cũng sớm nghĩ muốn thu phục nắm vào trong tay, ngẫm lại xem, người đàn ông cao lớn có khí chất lạnh lùng như vậy, ở bên cạnh mình là chuyện đáng tự hào đến cỡ nào. . . . Nhưng mà tại sao lại sợ đến vậy chứ?

      Thẳng đến khi đầu lưỡi kia tiến nhập vào trong miệng của , nhàng khơi mào mẫn cảm của , bàn tay to lớn cũng kiêng nể gì mà xiết chặt vòng eo của , Lam Đóa mới đột nhiên tỉnh táo lại, biết được đến tột cùng là mình do dự cái gì.

      "Lạc Thành!" nắm chặt tay , nhíu mày nhìn .

      "Ừ". Người đàn ông hôn từ từ ngẩng đầu lên, con ngươi tối màu quả nhiên nhuốm tia dục vọng.

      " . . . . cần nhàng như vậy." thử giảng đạo lý với , "Nếu như là vừa mới bị theo đuổi, lời của như vậy nhất định dọa cho người ta chạy mất! Có hiểu hay ?"

      "Chúng ta đều là người trưởng thành, ngay cả những thứ đó mà cũng biết, hơn nữa. Em cũng phải là mới 17, 18 tuổi, em cũng biết thẹn thùng sao?" Lạc Thành dán lên trán , nhanh chậm hỏi.

      Lam Đóa trầm luân.

      "Nhưng mà tôi còn có lần đầu tiên nha." tức giận đến mức hoa chân, "17, 18 tuổi sao chứ?" phải về phương diện nào đó vẫn còn trống rỗng sao?

      "Ừ, chuyện này tôi biết." Lạc Thành đè thấp thanh , "Lần trước thử qua."

      Lam Đóa chỉ cảm thấy mặt mình có khả năng bốc hỏa mất . . .

      " . . thực thích tôi sao?" có chút mơ hồ thể xác định, cũng mơ màng hỏi.

      "Trong khái niệm của em, thích có nghĩ là gì?" Lạc Thành hỏi.

      "Gì . . ." Lam Đóa suy nghĩ rất kỹ lưỡng, "Thích là cảm giác rất kỳ lạ nha, thực mầu nhiệm cùng kỳ quái"

      "Vậy hẳn là có rồi. . ." Lạc Thành ôm chặt , hơi thở ấm áp phả lên mặt , "Mỗi lần khi tôi nhìn thấy em đều có ít nhiều cảm giác, đương nhiên, em có biết, là cảm giác muốn ăn tươi em"

      Mặt Lam Đóa biến sắc, thực biết hôm nay là lần thứ mấy hồng thấu rồi.

      "Cái kia của phải là thích." biện giải.

      "Vậy đó gọi là gì?" Lạc Thành dán lên môi , thanh ở trong trung du dương quẩn quanh, "Em hẳn là biết em cũng phải quá được, lại càng có gì đặc biệt để khơi mào dục vọng của đàn ông, nếu phải là vì thích, em tìm ra lý do đặc biệt nào làm cho tôi nghĩ muốn em như vậy chứ? Hử?"

      Lam Đóa sắp ngạt thở chết mất.

      "Tôi . . . tôi biết." cố gắng hít thở, muốn cho chính mình nhớ đến nguyên nhân mình chạy vào đây tìm là vì sao, nhưng lại chỉ nghĩ được có nên hay , người đàn ông trước mắt này bóng dáng mơ hồ mà tuấn lãng, trốn thoát, mới vừa né sang . . . cằm bị nhàng nắm lấy, nụ hôn nóng bỏng của tậ kích đến, cạy mở hàm răng của ra, ôn nhu mà khí phách tiến công.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :