1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 8: thực đáng sợ - P8


      Phòng khách có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.

      Tần Mặc nhìn thấy cuốn "Ai Cập đồng sử" cánh mi dài khẽ run lên, khuôn mặt nhắn lạnh chút, tựa vào sofa ngồi nhúc nhích.

      Bước chân Tần Dịch Dương vừa mới vào đến nơi, liếc mắt cái liền nhìn đến đứa bé thiếu nợ kia.

      "Pa Pa về!" giọng thanh thúy vang lên, cầu thang tiểu nương ánh mắt mở lớn trong veo như nước, lảo đảo chạy xuống đến nơi, dang hai tay hướng vội vàng chạy: "Pa pa, pa về rồi!"

      Sắc mặt Tần Dịch Dương lập tức nhu hòa, mở lớn hai cánh tay ra, trong nháy mắt khi mà nó nhào vào mạnh mẽ ôm lấy, cười giơ giơ lên cao nhìn xem cái, tiểu nương cười khanh khách, vội vàng ôm lấy cổ , bị ôm vào trong ngực.

      "Mấy ngày nay Vũ nhi có ngoan ? Có nhớ papa hay ?" Giọng du dương lộ ra từ tính, Tần Dịch Dương nhìn bé xinh đẹp ngây thơ vướng bụi trần lớn giọng hỏi.

      "Nhớ rất rất nhiều." Tần Vũ Lạc kéo dài thanh , khuôn mặt nhắn phấn nộn hồng thấu: "Papa hôn , mấy ngày nay Vũ nhi ngoan ngoan nhất."

      Tần Dịch Dương cười rộ lên, ở cái trán hồng hào cùng khuôn mặt nhắn của nó in lên vài nụ hôn tràn ngập tình thương của người cha.

      sofa, đứa bé lạnh lùng kia trông lại càng có vẻ đơn, nhịn được buông sách xuống, từ xa nhìn bọn họ.

      Lúc này Lâm Hi Hi cũng từ bên ngoài tiến vào, thân váy dài màu vàng nhạt, tóc dài đen bóng xõa xuống, quyến luyến lại lộ ra chút khí chất của tiểu nữ nhân thành thục, mang đến cho căn phòng khách rộng lớn quạnh quẽ tia ấm áp, mà phía sau nàng mấy người đàn ông mặc đồ đen cũng đem hành lý tiến vào, mang những lễ vật từ Hà Lan vào.

      Tiểu Vũ rất là vui vẻ, được papa ôm xong lại đến mẹ ôm, khuôn mặt nhắn phấn nộn hề che giấu hưng phấn. Dù sao đứa bé này cũng hơn Tần Mặc 1 tuổi, tâm tư đơn thuần hơn rất nhiều, chỉ chốc lát bị món quà mà cha mẹ mang về từ Hà Lan hấp dẫn. Lâm Hi Hi ôm nó, mặt nở nụ cười ngọt ngào, dưới ánh sáng nhu hòa từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, hết sức mê người.

      Tần Dịch Dương dừng ở màn này, trong lòng dâng lên cỗ ấm áp, nhưng khi ánh mắt thâm thúy đảo qua nhìn thấy biểu tình lãnh đạm của thằng bé sofa sắc mặt ngay lập tức lạnh xuống, trong ánh mắt hai người lớn tựa như nổi lên lửa đỏ khiêu chiến.

      Đối diện, nhìn chằm chằm hồi lâu, cũng ai lời nào.

      Cuối cùng vẫn là Tần Dịch Dương thỏa hiệp trước, thân ảnh cao ngất qua, ngồi xuống sofa.

      " muốn Windy House cho ba lý do? Được chứ?" Toàn thân tỏa ra cỗ khí phách thản nhiên, ở khuôn mặt nho kia cũng ngoại lệ, hơn nữa còn ngập tràn khiêu khích của tiểu hài tử.

      Tần Mặc nhìn , ánh mắt sáng ngời, áo sơ mi kẻ carô khiến cho cậu bé càng thêm tao nhã và trầm tĩnh, nhưng là lạnh lẽo từ trong đôi mắt toát ra khiến cho người ta thể làm ngơ.

      "Những gì cần học ở đó con đều học hết, muốn nữa, ba tìm cái gì đó mới mẻ chút cho con , ba, sợ rằng ngay cả tại trình độ của con như thế nào ba cũng biết ?" đứa bé nho , mà lời quả là tốt chút nào.

      Tần Dịch Dương nhíu mi.

      Trình độ? đứa bé 5 tuổi, Windy House thực làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, tại nó còn , nơi đó xứng cho nó học?

      Ánh mắt lạnh hơn chút, gần đây đúng là hơi xem sách vở bài tập của nó, nhưng mà đến mức ngay cả những điều cơ bản cũng biết, vừa định mở miệng cái gì, liền nhìn thấy cuốn sách trong tay thằng bé.

      "Con đọc cái gì?" Tần Dịch Dương có chút tò mò, lời lạnh lùng hỏi.

      Tần Mặc dấy lên mạt cười lạnh, nhìn , tiếp tục đọc sách của chính mình.

      "Ai Cập đồng sử!" Tại sao nó lại có hứng thú với loại sách này? Cánh mày nhăn của Tần Dịch Dương càng thêm nhíu chặt.

      Lâm Hi Hi cũng nhận thấy phía đối diện có chút khác thường, đem tiểu công chúa trong lòng mình dàn xếp ổn thỏa, xác định nó bị áo choàng cùng chiếc váy xinh đẹp của nó hấp dẫn lực chú ý, ngồi ở sofa yên lặng chơi với cái váy, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, hướng đôi cha con bên kia sofa đến.

      Giống như là ánh nắng ấm áp chậm rãi đến gần.

      Khuôn mặt Tần Mặc vẫn cúi xuống, tầm mắt dừng lại ở tập sách vở có hình ảnh kỳ dị.

      Lâm Hi Hi qua nhìn liếc mắt , những cái này nàng chưa từng xem bao giờ, hiểu sao môt đứa còn như vậy vì sao lại si mê, sắc mặt Tần Dịch Dương có chút khó coi, nàng có thể nhận ra.

      "Mặc Mặc . . ." Lâm Hi Hi ôn nhu gọi tiếng.

      Lông mày của Tần Mặc nhảy dựng lên, sắc mặt có chút biến đổi, chính là vẫn như trước có ngẩng đầu lên.

      Lâm Hi Hi đem Tần Dịch Dương từ từ đẩy ra, thân thể tinh tế yểu điệu chậm rãi ngồi xổm xuống, mỉm cười, hai cánh tay nhàng nắm lấy thân ảnh nho sofa, thương : "Mặc Mặc nhớ mẹ sao? Mẹ 1 tuần, vất vả mới trở về thế nào con lại nhìn mẹ cái, quà mẹ mang về cho con . . . Con đoán xem là cái gì?"

      Tần Mặc có chút thích ứng kịp, khuôn mặt lãnh đạm như băng có tia rối rắm.

      "Con thích cái này sao?" Ánh mắt nhu hòa của nàng đảo qua cuốn sách tay nó giọng , "Lần sau mẹ cùng con tìm sách được ? Mặc Mặc . . . . Mẹ rất nhớ con . . . ."

      Cánh môi đào hồng nhạt của nàng in lên khuôn mặt đứa kia, như là muốn đem nụ hôn thức tỉnh khuôn mặt lạnh lùng của nó vậy.

      Đứa mới hơn 5 tuổi, lệ khí trung cổ người chậm rãi rút .

      Hình như nó mệt mỏi, ánh mi xinh đẹp cong dài lộ ra tia ủ rũ, bỏ sách xuống, hai cánh tay chậm rãi bò lên cổ Lâm Hi Hi: "Mẹ!"

      Tính cách trẻ con bây giờ mới lên, trong lòng Lâm Hi Hi thở phào hơi, đem thân thể nhắn của nó ôm vào trong lòng nhàng vỗ về, sợ khuôn mặt lạnh lùng của Tần Dịch Dương tiếp tục dọa nó.

      Nàng cần cái gì là thiên tài hay thần đồng, nàng chỉ cần cục cưng của nàng vui vẻ an toàn lớn lên. Nàng còn nhỡ rất hình ảnh khi Mặc Mặc còn rất khi nó chập chững tập , mỗi lần nhớ lại khuôn mặt bọn họ là nở nụ cười chói lọi như pha lê, nó thực rất đáng , nhưng là mấy năm nay tính tình bị tôi luyện đến như vậy.

      Lâm Hi Hi có chút đau lòng, ôm chặt nó, ngồi ở sofa để cho nó cuộn mình trong lòng mình, giọng chuyện làm cho nó vui vẻ. Mặc Mặc là đứa com trai rất xinh xắn, khi nó cười rộ lên làm cho người ta có cảm giác bị mê hoặc, rất giống Tần Dịch Dương, mỗi lần nàng thấy đều thất thần, nghĩ rất muốn rất muốn thương nó.

      Tần Dịch Dương thực còn cách nào nữa, đối với đứa con này, cảm thấy nó thực kỳ lạ nhưng làm thế nào cũng thể gọt giũa được.

      Giống như tại, rất muốn như trước đây, dựa gần vào ôm lấy tiểu nữ nhân mà mình thương, chính là nàng ôm cục cưng, bộ dáng như là ôm lấy khắp thiên hạ vậy, ngọt ngào động lòng người, cũng nhẫn tâm phá hư.

      Khẽ thở hơi, quyết định vẫn là từ xa nhìn là được rồi.

      Mà vô thức, thừa dịp Lâm Hi hi trở mình hài lòng cầm lấy tờ tạp chí, có kẽ hở, khuôn mặt nhắn của Tần Mặc ngẩng lên, ánh mắt trong veo lại u tĩnh xuyên qua khí nhìn thẳng vào mắt Tần Dịch Dương.

      Đúng, hai cha con, lớn , ánh mắt lại chạm nhau.

      Mà lúc này đây, lạnh lùng trong mắt Tần Mặc còn rệt nữa, khóe miệng lại nổi lên nụ cười nhàn nhàn, đôi mắt đen dài lộ ra tầng sáng, ánh mắt kia thực ràng, nó tên là khiêu khích.

      "Nhìn xem, ai bảo ba giành mẹ với con!"

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 2: Chi mê tình Đóa Thành


      Ngoại truyện 2: Chi mê tình Đóa Thành –P1


      Máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay thành phố C - Trung Quốc.

      Đây là lần đầu tiên sau 5 năm ở , Lạc Thành chân chính hề có bức bách mà trở về Trung Quốc.

      vì công việc, vì mệnh lệnh, có bất kỳ mục đích cùng toan tính gì.

      Năm năm quả thực là dài, thậm chí khiến cho còn ràng lắm bản thân mình là bao nhiêu tuổi. Lạc Thành tựa vào ghế sau chiếc Bugatti, ánh mắt mang theo tia lãnh liệt nhìn bao quát phía sau, ở đôi mắt kính trong suốt của ngưng tụ thành luồng sáng chói mắt, tao nhã thản nhiên miết miết môi, nghe được điện thọai di động mang bên mình có tiếng "Đing" vang lên, là tiếng tin nhắn đến.

      tin nhắn mới báo có mail gửi về.

      Trước khi trở lại Trung Quốc đem tất cả mọi công việc bàn giao ràng, ở đó làm việc gần 10 năm, tất cả ở đó Lạc Thành so với ai khác đều thông thạo hơn, Vinson là công tước, thế lực cùng địa vị rất cường đại, muốn loại người như thế nào đều chả được? Vậy nên nên công thành lui quân về phía sau, trước khi hẳn là nên chào hỏi Vinson cùng Lâm Hi Hi chuyến, nhưng là khi đó bọn họ ở Hà Lan.

      Cũng may, vẫn còn nhiều cơ hội khác .

      Ngón tay thon dài theo thói quen miết miết mi tâm, đột nhiên Lạc Thành nhớ tới lý do mình đột nhiên quay về Trung Quốc, càng nghĩ càng cảm thấy quỷ quái. đem laptop mở ra đặt lên đùi, ngón tay thuần thục chỉ vài thao tác ra tất thảy.

      Chủ đề của mail thực vô vị, tên là: " xem mắt, mày dám lừa lão nương!"

      Trong số đống những mail mới của thị trường thương mại, có cái mail được đánh dấu: "Thư mới." Lại được có biểu tượng ngôi sao của mail quan trọng trông có vẻ ăn khớp.

      Chẳng biết tại sao, khóe miệng Lạc Thành lại nổi lên nụ cười nhạt.

      mở bức mail mới ra, nhìn lướt qua nội dung bên trong, bất quá chỉ có mấy câu nhưng là như có ánh mặt trời từ đó toát ra.

      Mở đầu câu: "Này! Tôi cho biết nha!" Đúng, tốt , ngay cả xưng hô cũng tỉnh lược.

      "Lạc tiên sinh, chúng ta trước mắt đến khách sạn hay thế nào? Hành lý của ngài cũng nhiều lắm, hoặc là trực tiếp đến khách sạn phía trước mặt ở cũng được, thủ tục linh tinh tôi lo sau, ngài xem thế nào?" Lái xe ngồi hàng trước lễ phép hỏi.

      Lạc thành nâng tầm mắt lên, khuôn mặt tuấn tú mị hoặc có góc cạnh ràng, giống như điêu khắc.

      đảo qua liếc mắt cái cảnh sắc bên ngoài, mở miệng : "Lâu lắm rồi tôi quay về, shoping toàn thành phố C ."

      Lái xe sửng sốt, sau đó liền chở quam sát đổi mới sau 5 năm của mấy khu buôn bán sầm uất nhất trong thành phố C.

      Ánh mắt Lạc thành nhìn quan cảnh thất thần hồi, cụp mắt, tiếp tục xem mail.

      "Uy tôi cho biết nha, lần sau nếu muốn tìm vợ, ngàn vạn lần đừng có xem mắt nha, cái tên tiện nhân đó dám lừa bà nó. Lão nương cũng phải là hoa tàn liễu dại mà phải làm cái tình này. là cái loại mặt hàng nào cũng đều hướng lão nương ném tới, ngày hôm qua sau khi nhìn cái về, ta há mồm ngậm miệng đều là hàng hiệu, sợ tôi nghe hiểu, câu lại giải thích câu, nào là LV, cái quái gì mà cao cấp, hàng thủ công, vớ vẩn. Làm như lão nương ngu lắm bằng! Chính là cái đó thôi cũng được, về sau ta còn cái gì chăn chăn đệm đệm chứ? ta những chuyện đó đó, mặc dù mấy thứ này tôi đều có, nhưng là – phụ nữ cũng phải là loại nông cạn, nhìn về mà coi, đàn ông như vậy có nghĩa lý gì chứ? Trực tiếp gả cho người có tiền phải là tốt rồi sao? Lại còn thế này nữa: "Lam tiểu thư, tôi nhìn chúng ta cũng có chút thích hợp, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận là bạn , mang gặp dì và mẹ tôi cho bọn họ khỏi lẩm bẩm, bọn họ mới mua tòa biệt thự ba tầng, đương nhiên cũng chỉ là để ngắm mà thôi, cũng phải là thứ con chết tiệt phải dựa vào biệt thự cao cấp gì đó mới gả chứ? Tôi là dựa vào chính mình mà lên, tôi cũng phải thần mã mà phi cái rũ sạch bùn lầy như đám con kia nhìn vào, tôi cũng là người a, cũng phải cấp ăn cấp mặc sinh hoạt cho ba mẹ tôi! Đàn ông còn có cái gì khác chứ? A? A? thể cấp ăn, cấp uống, bộ dạng như vậy thực phải xin lỗi ba mẹ , những người đó trước đây còn phải giặt quần áo, nấu cơm, chịu trả tiền xem tiền thuê nhà hầu hạ cho chính , lão nương ngu quá sao?"

      Lạc Thành mím môi, lộ ra nụ cười mê người.

      " nha, có thể hiểu tôi ? Lão nương thực là bị tức đến muốn ngất có hiểu hử? Rốt cục có muốn về nước hay hả? Dù gì nước cũng chỉ có thể coi là mẹ kế của thôi, phải là mẹ ruột nha, tốt nhất vẫn nên về đây . Về đây tỷ tỷ mời ăn súp lạnh. ! Thành phố C bữa nay nóng quá a a a a a!!!!!!!!"

      Cuối cùng là dấu chấm lửng đến cả nửa trang mail.

      Lạc Thành yên lặng xem hết, ý cười khóe môi còn chưa có tán , bấm tắt , ngón tay thon dài gập laptop lại.

      bé như vậy, sao mà công lực gào thét lại lợi hại như thế cơ chứ?

      Năm năm tới nay, mail là liên hệ duy nhất của với Trung Quốc.

      Đương nhiên đây là ngẫu nhiên mới liên hệ mà thôi, 10 ngày hoặc nửa tháng, hoặc là khi nào bận bịu quá có đến 2 tháng cũng liên hệ, chính là gần đây nhất bắt đầu than phiền.

      Nguyên nhân cũng chỉ có 1 rất đơn giản, Tiểu Lam Đóa rít gào , 27 tuổi, phụ huynh bắt ấy xem mặt a a a!

      Ngày nào đó, đêm muộn Lạc Thành vội vàng dựa vào sofa dưỡng thần, biểu tình vẫn lãnh đạm như ban ngày khi xử lý công việc, trong bàn tay tao nhã chỉ có ly café đen, nhìn thấy mail mới, uống xong ngụm, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.

      ấy phải xem mắt.

      Khép máy tính lại thế mà lại mất ngủ suốt nửa đêm, cuối cùng sắc mặt Lạc Thành xanh mét từ giường đứng dậy, lại mở hộp mail ra lần nữa, và sau đó là quyết định trở về Trung Quốc.

      Bởi vì Trung Quốc đương thời, có cái danh từ điên cuồng thịnh hành, đó là "cưới vội"!

      Ánh sáng mặt trời chiếu rọi thân ảnh người đàn ông cao ngất đứng ở ven đường, cánh tay tao nhã đóng cửa xe lại.

      Lái xe chậm rãi đem xe dừng lại, ở bên cạnh im lặng chờ .

      Phía trước chiếc xe là dãy những nhà trọ sắp bị phá bỏ phải dời nơi khác, cánh cửa lớn có thông báo viết như vậy.

      "Các hộ gia đình xin chú ý: Nhà trọ sắp tới bị dỡ bỏ, mời những hộ gia đình chưa dọn dẹp xong mau chóng đến chỗ quản lý cho thuê nhà để báo cáo, cũng nhanh chóng thanh toán hết nửa năm tiền nhà trước đó. Cám ơn hợp tác!"

      Bị phá bỏ?

      Ngón tay thon dài của Lạc Thành dừng giây ở mặt, sau đó tao nhã thu hồi lại ánh mắt xuyên thấu qua mắt kính đảo đến lầu 3.

      nhớ lầm Lam Đóa ở nơi này, bây giờ còn ở ?

      Năm năm trôi qua, ở Trung Quốc, có thể thuê căn phòng suốt 5 năm có thay đổi sao? Thời gian lâu như vậy, chắc là cảm thấy nó thực là phí thời gian, hận thể thoát khỏi đó mới lạ đấy.

      "Lạc tiên sinh, ngài muốn lên hay ?" Lái xe tới hỏi, "Ngài có thể lên nhìn xem chút, vạn nhất mọi người đều chuyển rồi xem cũng có việc gì đâu, tôi ở dưới này chờ ngày, sao đâu, bao nhiêu lâu cũng được.

      Thân thể Lạc Thành khẽ cứng đờ chút.

      muốn lên nhìn xem, ý đồ này chẳng lẽ hiển lộ như vậy sao?

      Hồi lâu hai chân vẫn là hướng về phía trước, thản nhiên : "Tôi làm số việc cần thiết, chờ tôi."

      với chính mình, xem , có gì cả, cùng lắm . . .

      Cách 5 năm, lại lần nữa vào khu nhà trọ cũ kỹ oi bức chút thoáng gió này, loại nhà trọ này quả là giống với nha đầu kia.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 2: Chi mê tình Đóa Thành – P2


      Uống ly nước lớn, ủy khuất trong lòng Lam Đóa càng tràn trề đến cực điểm.

      Cái tên tiện nhân đối diện cư nhiên còn ngại chưa đủ.

      "Lam tiểu thư, tôi cảm thấy, làm ba món đồ ăn này có vẻ hơi đơn giản chút, còn có thể làm món nào khác ? Ví dụ như canh chua hay là sườn lợn linh tinh gì đó . . . ." Tên đào mỏ kia trong ánh mắt có tia chán ghét.

      Khóe miệng Lam Đóa quả là bắt đầu có chút run rẩy.

      Trời đất quỷ thuần ơi, tôi please ông ngay lập tức đem tên đàn ông biết xấu hổ này biến tận lên sao hỏa giùm tôi với!

      Cuộc xem mắt, sau khi dạo vòng đường cái, tiến vào quán café kêu uống gì cũng quá đắt, cuối cùng đề nghị đến nhà trọ của nấu cơm, nấu cơm được rồi nấu, tên đàn ông cư nhiên hai tay trống trơn, ngay cả cọng xà lách cũng chịu bỏ tiền ra mua, tại lại còn biết xấu hổ mà theo sát đòi ăn canh chua sườn lợn?

      Trời ạ, sườn lợn 18 đồng 1 cân a! Lão nương phải vay nợ để hầu tên vương bát đản nhà ngươi sao?

      " có, ăn kiêng nên ăn!" Lam Đóa cầm giấy ăn có in hoa màu xanh, cố ý ngồi xuống.

      "Lam tiểu thư, đây có vẻ phải đạo đãi khách cho lắm, tôi vẫn luôn cảm thấy là kẻ ham hư vinh, mà đến bây giờ tôi thấy ngoài tham vinh hoa ra còn là người rất keo kiệt . . . ." Người đàn ông nhíu mày, lại bắt đầu liên miên cằn nhằn giảng đạo lý với .

      Lam Đóa trừng lớn mắt, nhìn trân trối bộ dáng thao thao bất tuyệt của .

      biết là phụ nữ vì sao thường keo kiệt ? Bởi vì hơn phân nửa những người phụ nữ như vậy đứng phía sau họ là những tên đàn ông hãm tài biết kiếm tiền! Lam Đóa cảm thấy nhẫn nại của mình là đáng nể nha, chưa có điên lên mà cầm dép phang thẳng vào mặt tên đàn ông đáng khinh này.

      Tiếng chuông cửa vang lên.

      "Lam Đóa ‘ba’ cái ném đôi đũa xuống đĩa đồ ăn trước mặt mình, thèm nhìn đến ánh mắt ngây ngốc của tên đàn ông kia, đứng dậy mở cửa.

      Trong nháy mắt khi cửa được mở ra, Lam Đóa nghĩ đến mình gặp được thiên thần rồi.

      Ối trời ơi!

      Động tác hân hoan định bắt tay của cứng ngắc tại chỗ, nhìn thấy người đàn ông cao ngất như núi lạnh lùng đứng trước mặt, trong con ngươi tràn ngập hình ảnh của , giây trong lúc đó quả là lên lời: " . . . , , . . . . ."

      như thế nào lại có thể ở Trung Quốc chứ ?!!!!

      Lam Đóa suýt nữa chết sặc nước bọt, người đàn ông này từ trước tới giờ chỉ có thể ra hình ảnh máy tính cư nhiên lúc này đây đứng trước mặt , lên lời kích động của chính mình, đúng là ngoài kích động cũng chỉ là kích động, nhất là tại trong căn phòng của chính mình vẫn còn có người đàn ông khác.

      Lạc Thành liếc mắt cái nhìn toàn bộ phòng khách, liền đại khái hiểu được đây là tình huống gì.

      tới phải lúc sao?

      chiếc bàn bằng thủy tinh, nam nữ ôn nhu dạt dào, thoạt nhìn có vẻ như là đôi tình nhân thực hạnh phúc, người ta vội cùng nhau ăn trưa, đến đây xem náo nhiệt gì chứ?

      Khóe miệng nổi lên nụ cười lãnh đạm, Lạc Thành nhìn Lam Đóa, tiéng dễ nghe đến muốn chết: "Quấy rầy sao?"

      Lam Đóa từ trong kinh hồn bạt vía hoàn hồn lại, sống chết lắc đầu.

      Lạc Thành nhìn thấy ánh mắt sâu xa của , miệng là quấy rầy, nhưng mà đôi chân thon dài lại từng bức tiến vào, tao nhã đem cánh cửa đóng lại. Trong căn phòng khách lớn như vậy, vốn chút chen chúc nào, chính là người đàn ông này vừa tiến vào, thân thể cao lớn mang lại cảm giác mãnh liệt áp bức, mà người đàn ông ngồi bàn ăn giờ phút này kinh ngạc đến mức há hốc miệng ra, như thể thể tin được mặt hàng cao giá này dĩ nhiên lại có quen biết với Lam Đóa.

      Ở thời khắc mà sắp thu phục được tiểu nữ nhân như thế nào lại xuất đại soái ca cản đường chứ?

      "Lạc Thành . . . . ." Lam Đóa biết tính tình tốt đến cỡ nào, chạy nhanh tới, giật tay áo của , cũng đồng nghĩa xác định chính là Lạc Thành, mặt khác là lấy lòng: " trở về khi nào thế? . . . . có muốn cùng ăn cơm hay ?"

      Ăn cơm?

      Dưới mắt kính Lạc Thành lộ ra tầng sáng, đảo qua mặt .

      Cùng ăn cơm với đối tượng xem mắt của ?

      Có phải là hai năm nay ấy phải xem mắt nhiều quá đâm ra chỉ số thông minh hội tụ về 0?

      "Vị tiên sinh này, cần phải xưng hô thế nào đây?" Người đàn ông bàn thể chịu được tình huống xấu hổ này, chống đỡ hỏi.

      Lạc Thành thản nhiên liếc cái, cảm giác áp bức mãnh liệt nhất thời ngưng tụ tại đây, bàn tay tao nhã vươn ra: "Lạc Thành."

      Người đàn ông nuốt nuốt nước miếng, cũng bắt tay với .

      Lam Đóa hớp ngụm khí lạnh . . . lừa bà mày à? Làm sao lại có cảm giác giống như tình địch chạm mặt nhau thế này? Lạc đồng học, trở về tốt xấu cũng nên cho tôi tiếng, tại làm lão nương trở tay kịp a!!!

      "Kìa . . . . ngồi, ngồi . . . ." Lam Đóa kéo cái ghế dựa lại đây, cười quyến rũ tiếp tục lấy lòng . " phải vừa mới xuống máy bay sao? có mệt ? vất vả quá rồi, ở đây ăn bữa cơm , được chứ?" Van xin tổ tông của tôi ơi, khuôn mặt cùng ánh mắt lạnh như tiền của nhất định có thể giết chết người đó.

      Hai người đàn ông bắt tay xong, tên tiện nam nhân bàn ăn : " có thể ngồi xuống cùng nhau ăn chút, là bạn của Lam Đóa sao? Tôi ngại đâu, ấy như vậy tôi cũng để ý lắm đâu, cho nên cũng để ý đến việc cùng ăn cơm với bạn của ấy, nhưng mà thoạt nhìn có vẻ hai người đơn giản như vậy phải, cho nên lần sau có đến nên cân nhắc coi ấy dùng cơm trưa hay chưa, bằng nhìn xem tại đây, ấy làm sao mà chuẩn bị kịp chứ? Nếu uống súp ? Đường vẫn còn nhiều đó."

      Lam Đóa toát mồ hôi . . . .

      tại mới biết được, tiện nam nhân cũng chỉ có thể là tiện nam nhân, đó là thành quả nhiều năm khổ sở tu luyện mới có được thu hoạch này . . . .

      Nếu làm sao dám giảng đạo với Lạc Thành như vậy chứ? "Suy luận có logic" người đàn ông như vậy . . . .

      Quả nhiên, dưới mắt kính của Lạc Thành là đôi mắt hàm chứa ý giễu cợt, mỗi con ngươi dưới mắt kính ngưng tụ lại, tiếng "Đinh" chói lọi vang lên, cúi người xuống đem Lam Đóa kéo đến đè ngồi lên ghế, ngữ khí cực kỳ khó chịu: "Đóa Đóa có bộ dáng gì so với bất kỳ ai tôi là người hơn hết, vị tiên sinh này, bị bại não hả? Lại dám hoa chân múa tay với người phụ nữ của tôi?"

      Lam Đóa giật bắn người đứng dậy.

      Người đàn ông đối diện cũng dựng đứng dậy.

      Nguyên nhân Lam Đóa dựng đúng có hai cái, là cái từ ‘Đóa Đóa’ cái còn lại là ‘người phụ nữ của tôi’ được nhấn mạnh cuối câu kia. thể tưởng tượng nổi người đàn ông lãnh đạm có khí chất sát thủ bẩm sinh lại có thể hỏi ra câu khôi hài như vậy, "Vị tiên sinh này, bị bại não hả? ’

      Mà người đàn ông phía đối diện, sắc mặt quả là vàng như nghệ.

      "Vị tiên sinh này, nên xúc phạm nhân phẩm của người khác như vậy, tôi từng tu nghiệp ở nước ngoài cũng có tìm hiểu qua chút về luật pháp, hành vi xúc phạm danh dự người khác như tại ở nước ngoài có thể bị khỏi tố rồi đó. Đương nhiên là biết rồi, làm sao mà biết được chuyện tình của nước khác chứ . . . ." Tên tiện nam nhân lại cằn nhằn , chút cũng biết rằng lời mình phạm phải bao nhiêu sai lầm.

      Lạc Thành đẩy đẩy mắt kính, cảm thấy rằng vừa mới mình tiếp lời với tên đàn ông này quả là hạ thấp chính mình.

      nữa, nhưng mà ánh mắt lãnh liệt nhìn thoáng qua Lam Đóa, có mang theo tia khiêu khích lạnh như băng, ý tứ như muốn : "Đối tượng xem mắt là tốt đẹp a, đây là đối tượng xem mắt tiếp theo của sao?"

      Sắc mặt Lam Đóa hết trắng rồi đen, từ hồng thấu đến đủ loại màu sắc trông rất đẹp mắt.

      "Hơn nữa vị tiên sinh này, ở tại thời điểm người Trung Quốc chúng tôi ăn cơm mà quấy rầy như vậy quả là rất lễ phép, tại cứ ngồi đây chúng tôi làm sao có thể ăn cơm chứ? Tiên sinh hẳn là nên học chút phép lịch của người nước ngoài , còn về những lễ nghi cơ bản nhất của người Trung Quốc, làm sao chỉ có tý tẹo thế mà cũng hiểu chứ . . . ."

      Lạc Thành gật gật đầu, tính nhẫn nại vốn được nhiều lắm của bị đập nát còn mảnh.

      đứng dậy, tay xách cổ tên tiện nam nhân ngồi ghế, tay còn lại bẻ oặt tay của ra sau lưng, ở thời khắc mà đau đớn cùng hoảng sợ hét lên oe óe, ánh mắt càng trở lên lạnh lùng, trực tiếp kéo ra, mở cửa nhà trọ ra, đem tống cổ ra ngoài.

      "Phanh" tiếng giòn tan, cửa phòng đóng lại.

      Lam Đóa sợ tới mức run cầm cập, tim đập loạn lên.

      "Ực!" nuốt nước miếng, nhìn Lạc Thành mình đầy sát khí lại đây, nhất thời chột dạ rất muốn chạy trốn . . . .

      Nhưng mà, vì sao? Vì sao phải chột dạ chứ?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 2: Chi mê tình Đóa Thành – P3


      thân lãnh liệt, Lạc Thành chậm rãi đến trước mặt , biểu tình mặt cuối cùng cũng thư thái chút.

      "Đây là đối tượng xem mắt của ?" Ánh mắt bao trùm trước mặt, tiếng mát lạnh có chút băng lãnh, cũng có chút khiêu khích lên lời.

      Lam Đóa hậm hực, biện minh : "Đúng là người trong số đó, có vẻ thể dựa vào a, nhưng mà so với người khác vẫn còn hơn nhiều lắm?"

      Lạc Thành gật gật đầu, nghe hiểu ý tứ của , " cách khác, chỉ có người."

      Lam Đóa nghe được dè dặt nhìn , dè dặt suy nghĩ, thế nào lại có cảm giác như mình là dâm phụ bị bắt gian tại giường chứ, nhưng mà thực sụ phải mà. Người đàn ông này từ nước xa xôi trở về, đặc biệt đến nhà ở đây để tiến hành tuyển chọn cho sao? Hơn nữa chuyện phải xem mắt vốn sớm biết rồi còn gì, có gì đâu mà khủng bố vậy chứ?

      "Tôi đói bụng . . . ." Lam Đóa quay về bàn ăn, cầm lấy cái bánh mỳ nhét vào miệng, ánh mắt trong veo như nước liếc mắt nhìn cái, có ăn cơm hay ? Người bị cưỡng chế đuổi rồi, bằng đó đồ ăn tôi ăn hết.

      Ngồi ở chiếc bàn bằng thủy tinh ở phòng khách nhìn thấy tiểu nữ nhân kia, tóc dài xõa tung mặt áo choàng, chiếc váy dài màu vàng nhạt mặc trênn người, có loại hấp dẫn khiến người ta chìm đắm, Lạc Thành qua, xanh tại bên cạnh bàn ngồi, mắt kính trong suốt, hai mắt tản ra tầng sáng mị hoặc khiến tim kẻ khác phải đập lọan lên.

      Lam Đóa có cảm giác nghẹt thở.

      ta. . . . ta muốn làm gì chứ?

      Bánh mì vẫn ngậm miệng, dám cắn, ánh mắt tội nghiệp nhìn người đàn ông trước mắt.

      Chỉ chốc lát, Lạc Thành nhíu mi, giơ tay lên, mạnh mẽ lấy ra, đem túm đứng dậy, lôi kéo ra ngoài.

      Lam Đóa hoàn toàn hoảng sợ.

      ", , . . . muốn làm gì a? dẫn tôi đâu chứ? Buổi chiều tôi còn phải làm đấy." kịp cảm thụ được bàn tay nắm tay của có bao nhiêu cứng rắn có bao nhiêu lạnh lẽo, tựa như động kinh muốn trốn thoát.

      Lông mày Lạc Thành càng nhíu chặt, túm áp lên tường, chậm rãi ghé sát lại nhìn từ xuống dưới :" Ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng tranh thủ xem mắt, quá thèm khát rồi có phải hay ? Hử?"

      Lam Đóa bị bức tường gồ ghề phía sau đâm vào lưng đau đớn chịu nổi, vừa nghe thấy như vậy liền nóng nảy: "Cái gì a? Tôi thèm khát cái quỷ gì? Năm nay tôi 27 tuổi rồi, 27 tuổi đấy? Tôi muốn đem mình gả được chưa? gặp qua nào 27 tuổi còn chưa lập gia đình ? Cũng phải ai cũng tốt phúc như Hi Hi, có Tần Dịch Dương ấy, đến mức bày mưu tính kế để có thể kết hôn cùng với ấy, tôi thực rất muốn bị người ta tính kế a, nhưng mà những người theo đuổi tôi đều thấy rồi đấy, đều là đức hạnh như vậy, tôi có biện pháp gì chứ?"

      Lạc Thành nín thở, cảm thụ được khẩu khí vẫn còn kiêu ngạo bệ vệ của .

      Cách xa 5 năm, này vẫn như trước đây, lắm lời ai ngăn được, gào thét khiến người ta cảm thấy phiền phức.

      nhàng xoa xoa mi tâm, Lạc Thành lại lần nữa túm lấy , thản nhiên : "Tôi mới vừa xuống máy bay, chưa có ăn cơm, cùng với tôi ra ngoài ăn."

      Có thể bởi vì ngữ khí của khá tốt, Lam Đóa còn so đo gì nữa, thế nhưng cứ mơ mơ màng màng bị túm lấy lôi ra khỏi căn phòng, trước khi cố sức mà cầm lấy cái túi xách của mình, đến mức ra khỏi cửa mà ngay cả di động cùng tiền cũng mang, bằng bị bán cũng biết.

      Dưới lầu, ánh nắng tươi sáng, lái xe nhìn thấy hình ảnh đôi nam nữ xuống có chút giật mình.

      ra là như vậy.

      Thoạt nhìn nữ hài tử cũng phải là tuổi trẻ non nớt, chính là vẫn có cỗ hơi khí an phận, thân ảnh Lạc Thành to lớn bao trùm khiến cho thân thể càng thêm nhắn xinh xắn, từng bước lảo đảo vì bị túm lấy.

      " có thôi hả?" Ý nghĩ của Lam Đóa ứ đọng trong ánh mắt, ngẩng đầu nhìn : " tới Trung Quốc cũng thèm gọi lấy cuộc điện thoại, làm sao mà tôi biết khi nào về, loại thời tiết này, đồ ăn thừa ở nhà tôi ăn hết cũng chỉ có đổ cho chuột gián ăn thôi, có biết hả . . . ."

      Cằn nhằn lan man, vẫn như năm đó.

      Lạc Thành sải bước lên phía trước, đẩy vai Lam Đóa đem nhét vào bên trong.

      Cửa xe đem toàn bộ thanh của nhốt ở bên ngoài, qua cửa kính Lạc Thành nhìn liếc qua bộ dáng bị ngã đau đến nhíu mày kia, trong lòng có chút mềm mại, biết vì sao mà rung động, sang bên kia, mở cửa ngồi vào trong.

      "Tùy tiện tìm khách sạn, có thể ăn được là tốt rồi, nhanh lên." Lạc Thành đơn giản vài câu, tựa như thức ăn mà Lam Đóa làm ở nhà thể ăn được vậy.

      Nghĩ nghĩ, vẫn là nằm úp sấp lên ghế trước, tốt bụng : "Bác lái xe, đến ngã tư phía trước quẹo phải, thêm 800m nữa có khách sạn lớn đó."

      " ta là từ trở về a! Nước đấy! ta có tiền, hãm hại chút nào đâu."

      mặt lái xe nín cười, mặt Lạc Thành lại chút thay đổi, mặc kệ cho hồ nháo.

      "Tôi cùng ăn bữa cơm, sau đó đưa tôi đến công ty, khoảng cách từ chỗ đó đến công ty xa lắm, chúng tôi có 2 tiếng nghỉ trưa thôi." Lam Đóa tiếp tục chỉ huy, nghĩ như thế nào cho tốt đẹp nhất, "Tôi nhất định cho ăn rất vui vẻ."

      Giống như tất cả giới trí thức làm trong thành phố này, cuộc sống của cũng có quy luật, vòng qua vòng lại, thời gian 5 năm vội vã lùi về quá khứ, đảo mắt cái thực 27 tuổi, mặc kệ có tích cóp thế nào, cuộc sống vẫn thực vất vả.

      Lạc Thành nhìn thấy công trình xây dựng bên ngoài cửa sổ, hoa lệ chói mắt, trong lòng có chút cảm giác lạnh lẽo.

      " rất vất vả?" hỏi.

      Lam Đóa lắc lắc đầu, "Cũng tính là vậy, chính là có chút vội vàng, Hi Hi rồi tôi có việc để làm, mỗi ngày đều ở trong công ty tám chuyện linh tinh, cùng với mấy em cùng làm ăn cơm mua sắm, rất tốt. ở nước chắc là tốt lắm nhỉ? có thể kể cho tôi nghe chút tình của Hi Hi bên đó được ? Có được ?"

      có chút lớn mật, giơ tay giật giật tay áo của .

      Trong lòng Lạc Thành có tia phức tạp, thể thành lời.

      giơ tay cầm lấy bàn tay có chút gầy yếu kia.

      Xương ngón tay nho , mảnh mai yếu ớt, cầm trong lòng bàn tay có cảm giác muốn thương . Lạc Thành rất ít cầm tay con , cơ hồ là chưa từng có, tại mới ràng ra cảm giác là như vậy.

      "Lam Đóa" Lạc Thành nhàng hấp hơi, thản nhiên quay đầu lại , cặp mắt tuấn tú có chút hoảng hốt hờ hững, dùng lời lẽ thương lượng : "Nghỉ công việc tại , theo tôi, tôi cam đoan cái gì cũng thiếu, thế nào?"

      Lam Đóa choáng váng.

      hoảng hốt nửa ngày cũng hiểu được ý tứ của Lạc Thành là gì.

      "Đương nhiên còn có điều kiện nữa." bổ sung, "Dừng tất cả mấy cuộc xem mắt chết tiệt của ."

      Lam Đóa càng choáng váng

      thực cẩn thận suy nghĩ chút, tại phải là bông hoa xinh đẹp 19, 20, lại càng phải xinh đẹp như Hi Hi khiến người ta vừa nhìn thấy muốn chà đạp, vận khí càng may mắn đến mức gặp được người đàn ông có tiền cùng đoạn hôn nhân có hai kia. Hơn nữa từ đến lớn thầy tướng số đều cả đời này vô tài cũng vô tai, đần độn cũng có mặt tốt đó chứ.

      Như vậy, tình huống trước mắt rốt cuộc là cái gì?

      " . . . Thiếu đàn bà sao?" đè nén rung động cùng si mê, tò mò hỏi.

      Lạc Thành nghĩ nghĩ, hẳn là phải thiếu đàn bà, có thể chưa từng có đàn bà.

      Như vậy ra chuyện này rốt cục là muốn gì chứ???

      Kỳ thực trong lòng Lạc Thành vẫn luôn hiểu rất , xem là công thành danh toại, chỉ có thể xem như cả đời này thực có gì băn khoăn cùng ưu sầu, mọi chuyện ở bên ổn định vào quỹ đạo cần phải bôn ba nữa, người đàn ông như vậy, có lẽ là trong lòng nghĩ muốn tìm chốn yên ổn.

      muốn yên ổn, muốn này ở bên cạnh , tựa như 5 năm qua vẫn chỉ có mình liên lạc với qua mail, đây là mối liên hệ duy nhất của với Trung Quốc, cũng tin tưởng rằng này nếu như xem mắt kết hôn về sau còn có thời gian nhàn hạ mà thoải mái lải nhải cằn nhằn chuyện với nữa.

      Chưa bao giờ cảm thấy được ở bên cạnh người lại có cảm giác tốt gì cả, chính là đột nhiên có người buông tay rời , thấy mình thể thích ứng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 2: Chi mê tình Đóa Thành – P4


      Lam Đóa hơi chút giật mình, tay bị nắm ở lòng bàn tay, muốn động đều thể động được, đôi mắt trong veo có tia sợ hãi, dù sao cũng chưa từng được nghe Lạc Thành giãi bày lòng mình như vậy, cho tới bây giờ khuôn mặt vẫn lãnh đạm như sát thủ kiếm hiệp, đột nhiên như vậy, làm cho đầu óc của loạn mảnh.

      "Cái kia... đợi chút... đợi chút a, được ?" tỏ ra yếu thế cầu xin.

      Lạc Thành cũng có dự định thêm gì nữa, chút thời gian ăn cơm, hẳn là nên để cho ổn định, sau này về rồi cũng chưa muộn.

      Vẻ mặt thay đổi như chớp mắt của Lam Đóa rơi vào mắt Lạc Thành nghiễm nhiên khiến cho hiểu được thèm đem những lời để trong lòng, cầm lấy túi xách đứng dậy ra ngoài, bộ dáng cười ha hả giống như lén nút gì đó.

      Có bồi bàn người nước ngoài tiến lên mở cửa, dùng tiếng hỏi câu, Lam Đóa nghe hiểu được, mồ hôi tuôn như tắm, thực tiếng của được tốt lắm nha.

      May mắn phía sau có người đàn ông cao lớn tới, ngũ quan góc cạnh lộ ra lực sát thương vô hình cũng khiến người khác mê mẩn, đôi mắt thâm sâu tĩnh lặng khiến kẻ khác tim đập nhanh, chỉ nhìn liếc mắt cái hơi thở của liền trầm tĩnh lại, tùy ý để nắm ấy tay.

      Lạc Thành cũng cúi đầu, câu tiếng , mang ngữ điệu chính thống London, giọng rất êm tai.

      " vào !" thay đổi tiếng Trung Quốc với người trước mặt.

      Lam Đóa ngượng ngùng theo sát vào trong, đại sảnh xa hoa bên trong khiến cho có chút nghẹn thở, đúng là tiên cảnh, trần nhà được nạm ít pha lê nhìn như là kim cương vậy, tựa như muốn tạo thành bầu trời xanh thẳm, ánh sáng xanh ngọc càng ngừng lóe ra, ôn nhu mà mê người, ngẩng đầu mê muội xem, có cảm giác được Lạc Thành nắm tay mình, đem kéo vào căn phòng thuê chung.

      Điều hòa mở lên khí thực thoải mái, Lam Đóa vô cùng ngạc nhiên nhìn hết thảy bên trong, chỉ kém là khóc thút thít mà thôi.

      "Ôi, cái bàn lớn" sờ sờ mặt bàn "Chúng ta chỉ có 2 người, hay là đổi sang phòng khác "

      " có phòng hơn!" Lạc Thành thản nhiên giải thích, khi nghe được những lời này, miệng Lam Đóa mở lớn hình chữ O.

      “Bởi vì có phòng hơn nên liền thuê phòng Vip cao cấp nhất? Đại gia, ngài đùa sao? ’’

      Nhưng rất nhanh Lam Đóa biết giỡn, bởi vì khi ngoan ngoãn ngồi vào ghế ngồi chưa đến 10 phút loạt những phục vụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám hướng phía bàn ăn tới, trong những chiếc nồi màu bạc biết đựng cái gì, từng màu xanh xanh khiến cho sợ hãi than , kỳ ở Bác Viễn phải chưa nhìn thấy xa xỉ bao giờ, chỉ là ở đây bọn họ chỉ có 2 người nha! Gọi nhiều đồ ăn như vậy làm gì chứ?

      bữa cơm thôi mà, Lam Đóa có chút yên lòng.

      Bọn họ ngồi cách nhau ba ghế, Lam Đóa trừ bỏ cắm đầu ăn còn có động tác duy nhất là giương mắt nhìn Lạc Thành phía đối diện, kỳ thực khuôn mặt người đàn ông này cũng rất tuấn tú, nhưng mà bình thường cứ bày ra cái bộ mặt lãnh đạm khiến cho người khác thể thưởng thức được vẻ mị hoặc của nó, giờ phút này Lam Đóa cầm chén canh mà nhìn , thế nhưng lại cảm thấy thực vô cùng tuấn tú.

      "Nhìn no rồi sao?" Lạc Thành lấy giấy ăn lau miệng, ngẩng đầu hỏi.

      "Kỳ thực rất đẹp trai nha . . ." ăn ngay , mặt đám mây đỏ cứ dần dần lan tràn.

      " suy nghĩ đến việc ở bên cạnh tôi hay chưa?" Lạc Thành trực tiếp hỏi.

      Lam Đóa bị nghẹn, vị cay dừng ở cổ khó chịu, vội vàng uống ngụm nước, bên dùng sức ho khan bên oán hận nhìn người đàn ông kia.

      "Cái kia, kỳ . Tôi đến bây giờ cũng biết được đến tột cùng là muốn cái gì!" rối rắm , "Theo lý thuyết muốn tìm người phụ nữ như thế nào mà chả có, nhưng tại sao lại cố tình tìm tôi! Sau nữa là phải muốn có người cùng , mà là quá đơn, muốn tìm người lấp vào, chỉ biết là cần tìm ai, biết sau này có cưới tôi hay , chừng cũng thèm nhận tôi là bạn , chuyện mà có kết quả gì, tôi làm chi phải đáp ứng chứ?"

      Lạc Thành hơi hơi nhíu mi, ngồi dựa vào ghế nhìn .

      Lam Đóa xong, cũng hiểu được mình có chút uất ức, loại đàn ông như vậy toàn chỉ dựa vào mình có chút thân thiết liền tưởng mình muốn dính vào. "Cảm thấy buồn chán quá tìm người XXOO, tùy tiện tìm mấy tiểu thư chân dài cao ngất đó chắc chắn là hầu hạ rất khá nha, khi nào tâm tình thấy đơn đến tìm tỷ tỷ đây, chỉ cần đánh cuộc điện thoại, nghĩ muốn tán gẫu đến ai đại ca đây liền tán gẫu với . Làm gì phải gây tai họa cho nhà lành chứ?"

      Lam Đóa phải là người mà cứ là nhất định phải cưới, phải là vì duy trì trinh tiết khi lần đầu tiên bị hủy liền tìm đường tự sát, thanh xuân, tình , có khả năng, nhưng là tại tuổi của cho phép mạnh miệng

      27 tuổi, sau này khi kết hôn, thể với chồng của mình, tôi trước đây được đại soái ca nuôi dưỡng, ta dùng tôi làm công cụ thỏa mãn . . . . Cuộc sống hôn nhân của khi đó còn hạnh phúc sao?

      Thế giới này, thầm nghĩ chỉ cần bình an ổn định là đủ rồi.

      Lại uống ngụm nước nữa, vị cay trong miệng liền giảm hẳn, Lam Đóa khẽ cắn môi, "Trước kia có đàn bà sao?"

      Khuôn mặt tuấn lãng của Lạc Thành có chút cảm xúc nào, chính là ánh mắt của trước đây có đàn bà là bậy.

      Là đàn ông ai cũng có nhu cầu sinh lý, có thời điểm thuần túy chỉ là phát tiết cùng thỏa mãn, đích xác từng có đàn bà giường, cũng thể là nhiều nhưng mà cũng ít, càng biết đến đối phương là ai, hết thảy đều là đôi bên tự nguyện mua bán, ngươi tình ta nguyện. Tính tình của vốn lạnh lùng, thậm chí sau khi ân ái với bất luận kẻ nào cũng đứng dậy mặc quần áo, nhanh chóng rời .

      Thậm chí ngay cả cũng chưa thèm câu với những người đó.

      "Có!" Ánh mắt Lạc Thành dịu chút, giọng .

      Lam Đóa giận dữ, " tính tìm mấy minh tinh chân dài kia?"

      "Vậy có!"

      Rất kỳ quái, nồi lẩu trước mặt cứ ùng ục sôi, tâm tình Lam Đóa lại cũng ùng ục mà sôi lên.

      " dối chứ? chưa từng có bạn ? Chỉ cần ở cạnh nhau lâu lâu chút cũng được!" gợi ý cho .

      " có!" Lạc Thành khẳng định , lời chút cảm xúc khiến cho mặt Lam Đóa cứng đờ hồi, đây quả thực là cực phẩm nam nhân nha.

      "Kia . . . Vậy , vì sao lại muốn tìm tôi?" to gan phen, rất mặt mũi mà hỏi nguyên nhân là gì.

      Lạc Thành nhíu mi suy nghĩ nửa ngày.

      " biết, đừng ép hỏi tôi về vấn đề này được ? ’ Lạc Thành hơi chút suy tư: "Thời điểm tôi bình tĩnh rất nhiều, rất ít khi xúc động như vậy, có nguyên nhân."

      Lam Đóa có chút thất vọng, thề, đúng là có chút thất vọng nha.

      hỏi nữa, ngoan ngoãn ăn cơm, đem những mỹ vị này nếm thử gần hết, ngẩng đầu làm điệu bộ no rồi, lau miệng, đứng dậy uống ngụm nước lạnh lấy lại tinh thần, sau đó đến trước mặt Lạc Thành, bình tĩnh dừng ở mặt .

      "Nếu như là chủ động muốn cùng chỗ với tôi, tôi đây suy nghĩ, là dựa vào cảm giác của để làm việc, tôi cũng dựa vào cảm giác của mình để hành , cho nên tại . . . đừng có động đậy!" Lam Đóa cúi đầu, có chút nghiến răng mà .

      Lạc Thành gặp tình thế nguy nan rất nhiều, chiêu thức của tiểu nha đầu này căn bản là thể hù dọa được .

      tao nhã ngồi dựa vào ghế, đầu hơi ngẩng lên, lông mày dày đậm khiến cho người ta mê muội.

      Tim Lam Đóa đập ầm ầm, ôm chặt lấy khuôn mặt tuấn tú của , hôn lên . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :