1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 3: thực đáng sợ - P3

      cái dùng sức Lâm Hi Hi ngã vào vòm ngực cực nóng của .

      Nàng có chút kinh ngạc, cái lảo đảo, thắt lưng lại bị nắm lấy, thân thể của nàng gắt gao dán chặt vào lồng ngực , Tần Dịch Dương vùi đầu thấp, áp sát vào cánh môi nàng .

      "Bổ sung . . . . Vận động?"

      Lâm Hi Hi trố mắt chút, lại lập tức hiểu được, ánh mắt trong veo có tia cảnh giác nhìn , cánh tay đặt bờ vai của , mẫn cảm chống cự: " . . . cần như vậy, tối hôm qua em . . ."

      Nàng được nữa, ràng còn nhìn thấy người hầu còn đứng sau lưng , lúm đồng tiền nở rộ như hoa của nàng vì xấu hổ mà có chút ửng đỏ, thể cứ như vậy mà cùng thân thiết chút kiêng kị nào.

      "Hư . . . ?" Tần Dịch Dương làm sao lại biết có người ngoài ở đây chứ? Thanh vỡ vụn của lọt vào màng tai nàng, giọng khàn khàn : "Đừng , ngoan ngoãn theo , được chứ?"

      Cục cưng ở giường chớp đôi mắt to tròn nhìn thấy thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương đem mẹ nó vây khốn, hiểu được muốn làm gì, thẳng đến khi ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương hướng nó cười cười, đem nữ tử xinh đẹp kia ôm vào lồng ngực mang , cục cưng mới hốt hoảng phản ứng lại, giang hai tay lên, miệng lả lướt nha nha phản kháng, đôi mắt ngập nước trừng lớn muốn từ giường đứng dậy.

      khóc, chẳng qua là chỉ dùng ít thanh kêu lên tỏ ý kháng nghị, thân thể nho phấn nộn cố gắng muốn ngồi dậy, thậm chí còn muốn dùng khí lực bé ngây thơ của mình đem mẹ đòi về.

      "Tiểu vương tử!" Người hầu cả kinh kêu ra tiếng chạy nhanh ngăn nó lại, sợ nó rớt xuống giường.

      Lâm Hi Hi cũng đau lòng, ý định ngăn cản bước chân của Tần Dịch Dương, nhàng kéo lấy cổ áo của cầu xin : " từ từ, cục cưng còn nhìn thấy, con ban ngày thể tách khỏi em, đừng náo loạn được chứ?"

      Cổ áo bị khẽ động, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương vô cùng nóng bỏng, nhíu mày đem bàn tay nàng nắn nắn vài cái. Cho rằng biết sao? Tiểu tử kia tinh lực dồi dào, nó có thể chơi đến cả ngày, nếu tại buông nàng ra, như vậy phỏng chừng đến đêm khuya mới có thể đợi cho tiểu gia hỏa kia ngủ, cho rằng có thể đợi được lâu như vậy sao?

      "Kệ nó !" Tần Dịch Dương nhíu mày , căn bản để ý đến phản kháng của nàng, mạnh mẽ ôm nàng mang .

      "A, đợi chút!" Lâm Hi Hi dám cứ như vậy mà nghe theo, trong lòng có chút rối rắm, ánh mắt trong veo lướt qua bả vai nhìn đến thân ảnh cục cưng đứng ở phía sau, cục cưng nhìn thấy ánh mắt của nàng càng thêm ầm ĩ, ở trong lòng người hầu giãy giụa phản kháng, nhưng là nó khóc, dùng khí lực lớn nhất đấu tranh, tiếng hét rất lớn.

      Tần Dịch Dương kiên nhẫn ngoái đầu nhìn lại, dừng ở thân ảnh phấn nộn náo loạn kia, khuôn mặt tuấn lãng lên tia mị hoặc, du dương : "Đừng có lăn qua lăn lại như vậy, phải là thiên tài hay sao, vậy nhanh chóng học chuyện , nghĩ muốn cái gì, cho ba, ba cho . . . . cần mệt thế."

      Thực ràng, cục cưng nghe hiểu được lời , nhưng là vừa nhìn qua hiểu ánh mắt của .

      Ánh mắt của người đàn ông kia thâm thúy sâu như biển khơi, có khí phách lạnh lùng, cũng có khiêu khích ngang ngạnh, những chuyện liên quan đến vợ của mình, khoan dung cũng lùi bước.

      Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tiểu nữ nhân của chính mình, ngang ngược đem nàng mang .

      Cục cưng chớp chớp mắt, hiểu sao lại tự nhiên im lặng luôn.

      Cánh cửa phòng nhanh chóng bị mở ra, Lâm Hi Hi vẫn bị ôm vào trong ngực, thắt lưng bị trói chặt đến mức thể cựa quậy.

      vất vả ngẩng đầu lên, cánh cửa “chi cha” tiếng bị đóng lại, cái xoay người tao nhã, thân thể bị áp cửa.

      Nàng còn chưa kịp thở gấp, cánh môi liền "Ưm" tiếng bị ngăn chặn lại.

      Khát vọng cất giấu trong thân thể Tần Dịch Dương nháy mắt bùng phát, khuôn mặt tuấn lãng có chút ửng đỏ, cuồng dã muốn cắn nuốt cánh môi của nàng, áp nàng chặt lên cánh cửa, mạnh mẽ hút lấy.

      Tay phải thăm dò ra ngoài, sờ soạng đến chốt cửa, xoay mạnh sau đó lại rút chìa khóa ra ném mặt đất.

      Tiếp theo cánh tay mang theo lửa nóng từ phía sau lưng vuốt ve về phía vòng eo của nàng, nặng nề mà nhào nặn, dùng thân thể cao lớn áp nàng chặt lên cửa, bàn tay cuồng loạn kiêng nể gì vuốt ve toàn thân thể nàng, từ đường cong xinh đẹp dưới vòng eo nàng hướng lên , vượt khỏi loạt cúc áo vụn màu trắng áo nàng, tham lam thăm dò bắt được nơi mềm mại khiến tim kẻ khác phải đập loạn lên của nàng.

      Thực rất vừa với bàn tay của , cái có thể bao trùm toàn bộ, dưới nắm bóp năm ngón tay của hằn những vết đỏ nền da thịt trắng như tuyết, vô cùng ái muội.

      "A. . ." Lâm Hi Hi khó nhịn vặn vẹo thân thể, bàn tay mềm mại bao trùm nên bàn tay kiêng nể gì của , có ý đồ ngăn cản, lại bị cánh tay kia của nắm lấy, nắm chặt lấy cổ tay nàng ép về phía sau, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên, lộ ra bả vai cùng xương quai xanh xinh đẹp của nàng. Thân thể phụ nữ thành thục tỏa ra mùi hương thực đặc biệt, mùi hương người nàng hấp dẫn lại khiến cho lực đạo của Tần Dịch Dương càng thể khống chế được, hơi thở dồn dập, cánh môi hôn nàng bắt đầu có những tiếng rên vụn thoát ra, lực đạo vẫn cứng rắn như trước, cắn nuốt lấy thanh của nàng, khí lực vuốt ve nàng càng thêm cuồng loạn.

      Đỉnh núi mẫn cảm bị ngón tay vuốt phẳng, bắt đầu căng cứng dựng đứng lên, nở rộ, đỏ bừng như máu.

      Lâm Hi Hi thể chịu đựng được kích thích mãnh liệt này, ở dưới nụ hôn mãnh liệt của ngân nga "Ưm, ưm" ra tiếng, Tần Dịch Dương càng thêm quá phận mà cởi quần áo của nàng ra, thương mà hôn lấy toàn bộ khuôn mặt nhắn đỏ bừng của nàng, ngón tay xé nát cầu áo vai nàng xả xuống dưới, làm cho thân thể trắng nõn trơn bóng của nàng rơi vào trong khuỷu tay , nóng vội cởi cúc áo sơ mi ra, da thịt nhanh chóng dán chặt vào nhau.

      Cảm giác kỳ diệu nhanh chóng từ hai người tràn ra, cứng rắn cùng mềm mại, tuyết trắng cùng màu đồng, cơ hồ thời điểm nàng vừa dựng đứng nên Tần Dịch Dương đem toàn bộ xương cốt của nàng nhào nặn.

      Lâm Hi Hi than ra tiếng, thể chịu nổi công kích mạnh mẽ như vậy của , cánh tay gắt gao ôm chặt cổ , khổ sở cầu xin: "Chậm chút. . . Dịch Dương. . . Đừng. . ."

      Từ trước đến nay nàng vẫn thích ôn nhu đùa giỡn lâu dài, mà phải cảm tình mãnh liệt cuồng dã như thế này, cho dù là Tần Dịch Dương phải lần nào cũng tốt bụng mà kiên nhẫn chờ cho khoái cảm của nàng được khơi mào, cơ hồ mỗi lần đều cấp tốc vọt vào thân thể của nàng, nhìn thấy hốc mắt sương mù có chút đau đớn hơi đỏ lên của nàng mới cố nén dục vọng thong thả chút, cúi đầu ôn như dỗ dành nàng, vẫn như trước thể nhịn được nửa phút. Chỉ cần nàng hơi có chút thích ứng, liền lại khó có thể nhịn được mà tiếp tục điên cuồng.

      Lúc này đây cũng ngoại lệ.

      " đến nơi. . ." Tần Dịch Dương cắn vành tai kiều nõn nà của nàng, mơ hồ , hơi thở ngắt quãng phả lên cổ nàng: "Hi Hi, . . . bảo bối . . . muốn ăn em luôn bây giờ."

      Cùng nàng hoan ái càng nhiều lần, lại càng kiêng nể gì, ngay cả lời trong lúc hoan ái cũng giống nhau, mỗi câu mỗi lời đều khiến nàng đỏ mặt tía tai, thể tưởng tượng nổi người đàn ông cao lớn lạnh lùng như vậy lại có mặt cuồng loạn bá đạo như vậy.

      Hai người vội vã ngã nhào lên giường, Lâm Hi Hi hét lên tiếng, cảm giác được tay nháy mắt chui vào quần lót của nàng.

      Ngón tay thon dài kiêng nể gì ở mặt nơi mềm mại kia trượt trượt lại, quan tâm đến nàng hấp khí cùng lùi bước, chế trụ thắt lưng của nàng ngừng luồn vào sâu, nàng trốn, liền kích thích càng sâu. Khơi mào lớp vải mỏng manh kia, tay cùng nàng thực hành vi tiếp xúc thân mật nhất, ở nháy mắt là nàng chịu được nữa kẹp chặt đùi ngọc lại, đâm cái sâu vào kẽ hở mất hồn kia của nàng. . . .

      "Ngoan, Hi Hi, buông tay ra, đừng ngăn cản . . . ." Gắt gao áp chế tiểu nữ nhân dưới người, thanh khàn khàn của Tần Dịch Dương kề sát vào vành tai mẫn cảm của nàng, ong ong như rót mật vào tai, thậm chí còn đem đầu lưỡi tiến nhập vào trong vành tai nàng, dùng cánh môi ngậm lấy nhàng dụ dỗ nàng, "Tối hôm qua em bất tỉnh mất rồi, hôm nay rất thương em. Buông ra nghe thấy ?"

      Động tác tiếp cận của quá mãnh liệt, để ý đến bàn tay mềm mại của nàng ngăn cản, chân dài mạnh mẽ tách hai đầu gối của nàng ra, ngón tay ở kẽ hở chật hẹp gian nan tiến vào trong, hung hăng bất chấp tất cả tiến đế nơi sâu nhất . . . . .

      . . . . Thực chặt . . . .

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 4: đáng sợ - P4


      Lâm Hi Hi cắn môi, khuôn mặt tái nhợt ngoái nơi khác, dồn dập thở

      dốc, mới có thể giảm bớt khoái cảm từ đầu ngón tay của mang đến.

      Như là cơn lốc xoáy ngưng tụ, an ủi vỗ về, tập trung ở chỗ tư mật

      giữa đôi chân oánh thuận của nàng.

      Tần Dịch Dương cúi người, hít sâu tại cần cổ tuyết trắng mẫn cảm của nàng.

      "A!" Lâm Hi Hi buông cánh môi đỏ bừng ra, thấp giọng hét chói tai, thân thể mãnh liệt run rẩy, ôm chặt lấy bờ vai của , tại thời điểm đó hai ngón tay của lại cường ngạnh vào dò xét, tại nơi u cốc chật hẹp của nàng gian nan vào. Nàng gắt gao cuộn chặt người nằm ở trong lồng ngực , miệng trằn trọc phát ra những thanh khiến ngay cả nàng cũng mặt đỏ tai hồng. Chính là lời càng thêm phóng đãng của nỉ non bên tai càng kích thích cảm giác của nàng.

      "Đủ sâu chưa? Hử?" Hơi thở nóng bỏng phun lên vành tai hồng hào oánh thuận của nàng, Tần Dịch Dương đè nặng thân thể lả lướt xinh của nàng, thong thả mà kiên định đem dục vọng đâm đến nơi sâu nhất, khàn khàn : "Có muốn sâu hơn chút hay ? Thích như vậy với em ?"

      Khoái cảm trong thân thể kịch liệt tập kích, Lân Hi Hi trằn trọc khó chịu, là khát vọng thô bạo như vậy sao? Mà lại cố tình thong thả cọ xát nàng, để cho nàng thỏa mãn, trán dán chặt lên trán quan sát vẻ mặt ửng đỏ của nàng, ánh mắt khát vọng nhưng cách nào có thể ra, thấp giọng dẫn dụ.

      "Nghĩ muốn cái gì? Nghĩ muốn thế nào cứ ra , Hi Hi, em biết . . . . Ách!" Lửa nóng của đột nhiên bị cái đùi ngọc ngà của nàng nâng lên cọ xát, phát ra tiếng rên khàn khàn, nhanh chóng túm chặt lấy nàng, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng như dã thú tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, "Chết tiệt . . . . . Em cũng biết làm thế nào để trêu chọc đúng ?"

      Cố nén ý muốn hung hăng đáp ứng dục vọng của nàng. Tần Dịch Dương chế trụ tứ chi mảnh khảnh, cả bàn tay bao trùm tại mảnh đất mềm mại của nàng, mãnh liệt ra vào, tốc độ dồn dập tựa như muốn cướp hô hấp của nàng! Lâm Hi Hi oa oa khẽ hét tiếng, nhanh chóng khép chặp hai chân lại, lại vẫn như trước thể ngăn cản động tác càn rỡ của , ánh sáng trước mắt nàng chợt trở lên mờ ảo, trắng toát, thân thể hư thoát, rốt cuộc dưới những đòn tấn công mãnh liệt kia cũng bùng nổ, nức nở ra tiếng, mặc kệ cho ngón tay tà ác của thi triển lực đạo, đôi mắt dâng lên tầng hơi nước, ngẩng đầu, tóc đen lả tả rơi rụng xuống mặt giường tạo ra cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp.

      "Dịch Dương . . . ." Nàng thực bất lực, mắt tối sầm nhu thuận gọi tên của : "Dịch Dương. . . . ."

      " đây . . ." Tần Dịch Dương đáp lại thanh kiều mị thỏa mãn trong tình cảnh mơ màng có ý thức của nàng, nắm chặt lấy cái mông tròn trịa của nàng, nâng lên, thở dốc cái đem dục vọng nóng bỏng tiến nhập sâu vào cơ thể nàng, khi mà khoái cảm của nàng còn chưa kịp rút , mãnh liệt đâm sâu vào trong u cốc ấm áp của nàng. Cảm giác bị lấp đầy to lớn kia khiến cho nàng nhíu chặt mày, cắn chặt môi, ủy khuất muốn trốn tránh, cánh tay chế trụ sau gáy nàng, chậm rãi ép xuống.

      Nàng thể lùi về phía sau, ngược lại càng khiến tiến đến nhanh hơn, va chạm càng nhanh chạm tới nơi tư mật sâu nhất của nàng.

      "A. . . !" Lâm Hi Hi ôm chặt lấy cổ , cảm nhận được tồn tại của , thân thể có chút căng cắng.

      Lại lần nữa chặt chẽ kết hợp, Tần Dịch Dương thỏa mãn thở dài, ám muội trong ánh mắt thâm thúy càng thêm cực nóng, biết lòng nàng vẫn còn sợ hãi, cẩn thận hôn lên mặt nàng, khóe môi cùng chóp mũi của nàng, chậm rãi bắt đầu luật động.

      Càng vào sâu, lần sau do với lần trước càng thêm no đủ, to lớn khiến cho thân thể nàng khẽ run rẩy.

      Hô hấp của Tần Dịch Dương ổn định, lại lần nữa đẩy vào hoàn cảnh buồn bực, thân thể dưới thân càng lúc càng thể chống đỡ, run rẩy càng ngày càng mãnh liệt.

      Khi lại bắt đầu công kích nhịn được lại co rúm lùi về phía sau, ánh mắt tối màu của có chút biến hóa, trở nên đỏ tươi, nhận thấy được nàng muốn trốn tránh liền vùi sâu vào cái rồi bất động, ngang ngược ấn chặt thắt lưng của nàng, bắt buộc nàng tiếp nhận bao trùm cực đại của cho phép buông ra, Lâm Hi Hi thể nhịn nổi khóc nức nở, thân thể căng cứng dám thả lỏng, nơi sâu nhất trong cơ thể lại bị chiếm giữ, cảm giác căng cứng, đau nhức, lại mãnh liệt co rút, an ủi, nàng khó có thể thừa nhận!

      Cứ như vậy nhắm mắt hưởng thụ chặt chẽ của nàng, lại nghe được tiếng nức nở của nàng, Tần Dịch Dương cũng nhịn được cúi xuống hôn lên mắt nàng.

      giọng dỗ dành, như là muốn kéo dài cuộc hoan ái này, thời gian lâu chút, chậm rãi hưởng thụ nàng.

      Quá nhanh nàng chịu nổi, chính là người đàn ông này quá ma quái, thong thả lên xuống cọ xát thân thể bé như con mèo con của nàng, khuôn mặt trắng noãn từng đợt mê ly, mồ hôi đầm đìa, giữa hai đùi mãnh liệt co rút, bởi vì liên tục tiến vào có ngừng lại, động tác chút kiêng nể người nào cả.

      Nàng khổ sở cầu xin , nhưng cũng biết muốn cầu xin cái gì, chỉ biết là thân thể rất khó chịu, nóng lạnh đan xen kịch liệt thổi quét, nàng muốn chạy trốn truy đuổi này, chạy trốn nóng cháy này, nhưng mà vô dụng, co rút trong thân thể cùng với an ủi vẫn là điên cuồng tập kích, cho dù là thong thả chiếm giữ nàng cũng thể nhẫn nại được nữa, rốt cục ở mỗi lần đâm sâu xuống, thần kinh buộc chặt cũng mãnh liệt run rẩy, nàng ôm chặt cổ khóc thành tiếng, lên đến đỉnh.

      Tần Dịch Dương cười yếu ớt, hôn lấy nước mắt của nàng, hưởng thụ nàng từng đợt co rút, mang đến thỏa mãn cho .

      "Bảo bối, để . . . ." thấp giọng đứt quãng mờ ám : " muốn nếm của em thêm chút . . . . Chống đỡ, đừng hôn mê nữa . . ."

      Sau gáy bị bàn tay to nâng lên, ôn nhu vuốt ve, thanh bên tai tựa như là đến từ gian khác vậy.

      Lâm Hi Hi mồ hôi đầm đìa, nghiễm nhiên có chút thả lỏng, nghe được thanh của lại bắt đầu căng cứng lại. hôn mi tâm nàng, từ từ hạ vòng eo mềm mại của nàng xuống, lại khởi động thâm thể đem mình càng chôn sâu vào bên trong . . . .

      Nàng nhìn ánh mắt điên cuồng của , chậm rãi lắc đầu: " cần . . . . A!"

      Động tác tiếp theo, cố hết sức hung hăng tiến công trong cơ thể nàng, bàn tay to lớn tóm chặt hai tay nàng đặt lên đỉnh đầu, tay kia tựa như kìm sắt nắm chặt lấy eo cho phép nàng vặn vẹo lần tránh, cơ hồ muốn đem thân thể nàng biến thành tư thế mềm mại nhu thuận, trừ bỏ bị động để cho tiến công, nàng cái gì cũng làm được. Nàng ngửa đầu thét chói tai, thân thể bị kịch liệt va chạm run càng nhanh, lưng ong trơn bóng ma sát nệm giường, cảm giác nóng cháy truyền khắp toàn thân, mỗi nơi mềm mại nhất của nàng đều bị hung hăng xâm lấn, liên tục tập kích, ngay cả tiếng kêu của nàng cũng thể khống chế? Làm sao bây giờ. . .

      20 phút, 30 phút . . . . vẫn duy trì động tác như vậy, khi ánh mắt nàng trở lên mơ hồ, cánh môi tái nhợt là lập tức chậm lại, cúi đầu hôn lên mắt nàng, sau là tiến đến càn quét cái lưỡi đinh hương của nàng.

      Đợi nàng có thể thở dốc, lại là lần tập kích thứ ba thứ tư, ngược lại với những lần trước, duy trì được thanh tỉnh của nàng, nhưng mà càng thanh tỉnh tựa hồ lại càng có chừng mực, dồn dập ra vào . . .

      Lâm Hi Hi khàn cả giọng, cả người bị mồ hôi tẩm ướt, tóc dán chặt từng lọn cổ.

      Trung gian giữa mỗi đợt tấn công nàng lại bị đổi loại tư thế, cả người bị cuốn lấy, từ phía sau lưng lại hung hăng tiến nhập vào nơi chật hẹp của nàng khiến cho thân thể bé tựa như sắp vỡ ra.

      Cánh tay đặt sẵn sau thắt lưng nàng từng chút từng chút mạnh lên, chiếm đến nơi sâu nhất. Từ chậm đến nhanh, từ nông đến sâu, bàn tay hung ác của lại càng thêm công kích cơ thể nàng, ở giây phút mà nàng tiếng la của nàng trở lên thảm thiết khẽ thở dài tiếng, thân thể to lớn cũng đạt được co rút cực điểm.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 5: đáng sợ – P5



      Đợi đến thời khắc mà chính thức phóng thích, tiểu nữ nhân dưới thân thực còn lấy tia khí lực, túm chặt lấy ga giường tiếp nhận đột kích cuối cùng của , tại đó lưu lại cỗ dịch nóng bỏng khiến nàng kịch liệt run rẩy, bị chèn ép, thể lẩn tránh mà tiếp nhận mầm mống của .


      Trong mơ hồ, Lâm Hi Hi mới chợt nhớ đến mấy ngày nay cũng phải là thời kỳ an toàn của mình, cánh mi ướt sũng nâng lên, nghĩ muốn ngăn cản , vòng eo lại bị bóp chặt thể nhúc nhích, hạ thân co rút càng nhanh, thậm chí còn dùng tay tham nhập đến nơi bọn họ kết hợp, đem lại cho nàng kích thích càng mạnh mẽ hơn. Lâm Hi Hi nức nở tiếng đem mặt chôn sâu vào mặt giường, Tần Dịch Dương liền âu yếm ôm thân thể của nàng vào lòng, vẫn gắt gao chôn chặt trong nơi ấm áp của nàng, cứ thế mà ôm nàng vào lòng, tận lực ôn nhu hôn lên cánh môi đào của nàng.


      Nàng cực kỳ mệt mỏi, mồ hôi nhớp nháp đầy người khiến toàn thân rất thởi mái, mà vẫn ôm chặt lấy.


      Lời lửa nóng cậy mở hàm răng nàng ra, thương cái lưỡi mềm mại phấn nộn của nàng.


      “Em . . . .” Lâm Hi Hi chỉ ra được chữ này, toàn bộ những lời còn lại đều bị ăn luôn, tại thời khắc này có gì quan trọng cả, Tần Dịch Dương hôn nàng sâu, bàn tay to lớn âu yếm sau gáy nàng, muốn cho nàng im lặng mà ngủ ngon giấc.


      Ôm ấp của người đàn ông này vẫn rộng lớn vững chắc như trước, nàng nằm trong khuỷu tay tựa như trôi dạt giữa biển khơi, lúc này đây thực là còn hôn nữa, nhưng mà so với hôn còn khó chịu hơn, thân thể nàng tấc nào là đau nhức cả, nhất là nơi đó . . . có buông ra, nàng cũng chỉ có thể bao trùm lấy , hai chân oánh bạch ôm chặt lấy thắt lưng , mặc tư thế đó mà bị ôm vào giấc ngủ.


      cỗ chua xót trong lòng dâng lên, Lâm Hi Hi hiểu sao lại thấy vô dùng ủy khuất, rất nhanh nắm chặt tay lại, đánh cái vào ngực .


      Tần Dịch Dương hôn lên khóe môi nàng, khóe miệng cũng nổi lên tia cười yếu ớt.


      “Bảo bối, mệt mỏi phải ? Mệt quá ngủ thôi . . . . Chồng ở bên cạnh em, cam đoan là . . . .” thấp giọng lẩm bẩm cam đoan với tiểu nữ nhân, trong lòng bàn tay giống như cầm bảo vật quốc gia vô cùng quý gá vậy.


      Lâm Hi Hi khó khăn trấn tĩnh chút, vô cùng ủy khuất, hô hấp dịu , mặt đỏ lên giọng : “ . . . Trước . . . ra. . .”


      Nàng bị mồ hôi nhễ nhại là khó chịu.


      Tần Dịch Dương đương nhiên chịu, ánh mắt thâm thúy có chút ảm đạm, giống như lòng sông sâu thẳm, “ muốn ra … Bảo bối, bên trong em thực ấm, thực thoải mái . . . .”


      Mặt Lâm Hi Hi càng đỏ ửng, nghĩ đến ra như vậy. Lời như vậy người ta rất khó ra nha, phải công tước sao? Bình thường lạnh lùng nghiêm khắc, câu quyết định đều khiến mọi người câm như hến răm rắp làm theo, tại sao có thể vô lại như vậy chứ?


      Cánh mi cong dày run rẩy cụp xuống, nàng chôn chặt vào trong ngực , nghẹn ngào : “ phải thời kỳ an toàn của em, để ở bên trong . . . . Rất khó chịu . . . .”


      Chất lỏng nóng ấm tràn đầy bụng dưới, bọn họ có thể cảm giác được.


      Ánh mắt tối màu của Tần Dịch Dương càng thêm ẩm đạm, bàn tay xuống xoa bụng của nàng, mất tiếng : “ sao, cho vào bên trong đừng để nó ra, bảo bối . . . Ăn luôn nó . . . .”


      Bàn tay nặng nề vuốt, Lâm Hi Hi, nhíu mày chịu đựng, phần cơ thể chôn chặt trong nàng lại đột nhiên thức tỉnh, trở lên cực đại lại vô cùng nóng bỏng, khiến cho nàng vô cùng căng cứng, đau nhức . . . .


      . . . .” Lâm Hi Hi theo bản năng hét ra tiếng, bàn tay mềm mại ôm chặt lấy bàn tay , cầu xin, “Từ bỏ, Dịch Dương, chịu được!”


      Nàng thực rất rất đau, chính là bị bá đạo chiếm giữ như vậy thực chịu nổi.


      Sóng lớn cuồng vọng trong đôi mắt tối màu của Tần Dịch Dương thực thể bình ổn, chỉ có thể hung hăng nuốt hết lời từ cánh môi đào của nàng, xoay người, ngăn chặn nàng, gắt gao cọ xát vài cái ở nơi sâu nhất của nàng, xem như giải khát vậy.


      Rốt cục cũng rút ra, thong thả từ tốn, đem tia cảm giác cuối cùng áp bách rút ra khỏi thân thể nàng.


      Cánh mi nhíu chặt của Lâm Hi Hi từ từ buông ra, khuôn mặt nhắn xinh đẹp lộ ra tia yếu ớt, rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi chút, nhưng mà bàn tay của lại tham lam càn quét, lòng bàn tay chặt chẽ bao trùm nơi mẫn cảm của nàng, nặng nề vuốt ve. Dịch lỏng vừa mớt phát tiết lần ào ạt chảy ra, dấp dính tay , cùng nàng tiến hành tiếp xúc thân mật nhất.


      “A. . .” Lâm Hi Hi khó chịu than tiếng, theo bản năng biết được động tác như vậy là đùa với lửa trong thời kỳ nguy hiểm của nàng, như vậy nhất định mang thai . . .


      “Hi Hi. .” Tần Dịch Dương vô cùng đau lòng nhìn tiểu nữ nhân dưới người, phủ phục tại bờ môi ngọt ngào của nàng, thanh khàn khàn , “Lại sinh bảo bối nữa được ? Chúng ta cùng có công chúa, giống như em vậy . . .”


      Lực đạo nhanh hơn từ bàn tay , khiến nàng có chút hoảng hốt, chất lỏng này cũng giống như mang theo lửa vậy, kích thích giữa hai chân nàng.


      phải rồi sao?” Lâm Hi Hi có chút sợ hãi, cánh mi ướt sũng nâng lên, thấp giọng hỏi: “ còn muốn nữa . . .”


      Tần Dịch Dương thưởng thức phản ứng đáng của nàng, thanh vô cùng ôn như, giỗ dành nàng, “Muốn đứa nữa, bằng cục cưng rất đơn, lần trước em mang thai có ở bên cạnh em, bây giờ toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh em, Hi Hi, được ?”


      Lâm Hi Hi nghẹn ngào, cảm giác như chính mình nằm đám mây bay bổng vậy, nàng có thể để ý tới vô cớ gây , nhưng lại thể chịu được tiếng gọi nỉ non của , nàng buồn ngủ, sắp ngủ say mất, mà chỉ cần tiếng gọi dịu dàng “Hi Hi” kia của , quanh quẩn bên tai nàng, quấn quýt lấy linh hồn nàng, làm tan chảy tất cả ý chí của nàng.


      Bàn tay lửa nóng kia vẫn ra sức làm càn, ngón tay cường ngạnh, từ từ đâm vào cấm địa ướt át của nàng.


      Ngón tay đem chất lỏng bên trong bao trùm lấy, hướng tới nơi sâu nhất, ma sát vào vách tường bên trong.


      “Hi Hi . . . lại có cục cưng nữa . . .” Tần Dịch Dương cố tình cho nàng ngủ, thanh khàn khàn như là khẩn cầu.


      “. . .” Lâm Hi Hi còn chút khí lực nào mà ngăn cản ngón tay gây rối loạn của .


      Mắt nàng thực thể mở ra được, mơ màng ngày càng trầm trọng, sắp thể nghe được thanh của nữa, chỉ có thể thừa dịp còn tia thanh tỉnh mà hàm hồ đáp ứng .


      Lừa gạt thành công, Tần Dịch Dương kích động hôn lên môi nàng, nụ hôn nồng nhiệt đem nàng đẩy vào bên trong mộng đẹp.


      Ánh mắt vẫn thâm thúy sâu xa, ngón tay lại lần nữa đẩy mạnh, ý định muốn cho nàng khi ngủ cũng cảm nhận được bị giữ lấy . . . .


      Liên tục mấy cuối tuần tiếp sau đó, Lâm Hi Hi mỗi ngày đều trải qua môt trận lăn qua lăn lại tựa như cuộc chiến sinh tử.


      cố ý dồn hết sức . . . cố ý vào sâu quá . . . kiềm chế được chừng mực . . . Tại đây ở loại tình này đúng là khát cầu ngừng, mỗi lần đều muốn làm nàng đến sức cùng lực kiệt, ngày hôm sau thân thể đau nhức đến cựa nổi người.


      “Tần Dịch Dương, biết là muốn mang thai cũng chỉ cần làm lần là đủ rồi sao? Sao mà cứ ầm ĩ làm nhiều lần thế hả?” Lâm Hi Hi đỏ mặt, đẩy thân thể muốn dựa sát của ra.


      Người đàn ông tuấn lãng ôn nhu dừng ở nàng, hai cánh tay đồng loạt nắm lấy cổ tay của nàng mà vuốt ve, cúi đầu : “Coi như là tin tưởng chính mình được ? Hi Hi . . . phải cố gắng nhiều hơn mới được.”


      Cố gắng?


      Hình như là cố gắng đến xả phanh rồi?


      Lâm Hi Hi vừa xấu hổ vừa buồn bực, ánh mắt lướt qua bả vai nhìn đến cục cưng chơi dưới sàn nhà, cục cưng giống như có mục đích mở đôi mắt tro tròn ngập nước nhìn bọn họ, rất kỳ quái là hề có náo loạn, chỉ là miệng ngẫu nhiên i ô gì đó, mỗi lần xong là như khiêu khích mà vênh cái cằm lên, nhìn Tần Dịch Dương, nhìn vẻ mặt như : “Đừng khinh con còn nhé, chờ con học được chuyện, xem ba như thế nào giành mẹ với con nào!”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 6: thực đáng sợ - P6



      Trong căn phòng yên tĩnh, thanh lải nhải của nàng bị nuốt mất, người đàn ông cao ngất đem thân ảnh mảnh mai của nàng ôm chặt vào trong lòng, ngón tay thon dài thâm nhập vào mái tóc mềm mại của nàng, tinh tế mà vuốt .

      Trong căn phòng mảnh dạt dào ấm áp, mà nàng cũng biết từ khi nào bắt đầu tiểu sinh mệnh hình thành phát triển trong bụng nàng, sinh sôi, giống như là mầm non xanh mơn mởn mùa xuân vậy, tĩnh lặng từ từ lớn lên.

      Tần Mặc vừa tròn 5 tuổi, cũng quá thân thiết với người khác lắm.

      cục cưng ầm ĩ trước đây hiểu thế nào mà tính cách càng ngày càng có chút khác thường. Dưới cánh mi công dài luôn cụp của nó là ánh mắt xinh đẹp khiến người ta phải trầm luân, môi rất mỏng, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra hơi thở quý tộc, nó thích mặc áo sơ mi tối màu hơn, thích ôm em xinh đẹp của mình ngồi ở sofa, ánh mắt dời , nhìn nó ăn hạt hạnh nhân.

      Trong căn phòng khách lớn như vậy, gian mang đậm phong cách bài trí cả phong kiến Châu Âu, ánh mắt trời len qua song cửa sổ chạm trổ chiếu vào trong phòng, chiếu rọi lên bức tranh cổ tinh tế, cũng chiếu rọi lên hai thân thể nho ngồi sofa màu trắng.

      Tiểu nương có chút vụng về, ngón tay bé mập mạp luôn luôn biết làm thế nào để tách được vỏ hạt hạnh nhân mở ra.

      Tóc dài đen bóng vương vãi vai, nó chớp chớp mắt, cọ xát lên đùi đứa bé trai ôm nó, giọng ngọt ngào kéo dài: " ơi. . ."

      Ánh mắt Tần Mặc dời khỏi hình ảnh tờ báo trong tay, nhìn về phía hạt hạnh nhân tay nó.

      Còn dính nước bọt, nó cắn qua, cắn ra.

      Ánh mắt bé trai nho lên tầng sáng, tựa như là chán ghét vậy, cũng có thể là sủng nịnh, đón lấy hạt hạnh nhân trong bàn tay bé của bé , sau đó giúp nó tách ra, dạy nó làm cách nào để tách ra mà mãi nó thể nhớ được, "Em nhìn thấy có lỗ hổng chỗ này sao? Mỗi lần đều phải cắn từ giữa cắn ra."

      Nó đưa hạt hạnh nhân tới miệng của bé , ánh mắt sáng ngời, thanh vô cùng dễ nghe mà ngắn gọn câu: "Lại gọi tiếng!"

      Cái miệng nhắn của tiểu nha đầu vừa mới hé mở lại mím chặt lại, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm , giọng cực êm ái: " ơi!”

      Ánh mắt Tần Mặc dịu dàng chút, nhìn cái miệng nhắn mềm mại như nước của nó ngậm lấy ngón tay của chính mình.

      Nó rất ngoan, chưa bao giờ náo loạn ầm ĩ, bảo nó làm cái gì nó cũng làm theo, cho nên ba lại càng thích nó hơn, mỗi lần trở về đều ôm nó chịu buông ra, ôn nhu cùng nó chuyện. Tần Mặc mỗi lần ở bên cạnh nhìn thấy đều nhíu mày, cánh môi mỏng chu lên, cho dù bất mãn cũng buồn tiếng, đúng là ba rất quá đáng, mỗi ngày chẳng những chiếm giữ lấy mẹ, tại ngay cả em của nó cũng muốn chiếm giữ.

      Trong căn phòng khác im lặng, Tần Mặc ném quyển tạp chí xuống, yên tĩnh nhìn em đem đĩa hạt hạnh nhân tiêu diệt hết.

      Người hầu men theo hành lang dài vào, mang đến trong phòng tia ấm áp, cười yếu ớt nhìn hai đứa bé sofa, cung kính đến trước mặt chúng, giọng : "Tiểu vương tử, đến giờ, chúng ta phải thôi."

      Ánh mắt Tần Mặc có ngẩng lên, chỉ là giơ cánh tay nhìn đồng hồ cổ tay.

      Áo sơ mi kẻ caro màu xám càng tôn lên hơi thở quý tộc của nó, đơn giản nhưng tao nhã, đứa bé như vậy, khi cánh môi mím lại ai biết được nó suy nghĩ cái gì.

      "Chút nữa cháu , dì kêu xe chờ ở ngoài của." Thanh vẫn còn có chút non nớt, khuôn mặt nhắn lạnh lùng nhưng vẫn có chút trong trẻo.

      Người hầu giật mình, chần chờ : "Tiểu vương tử, công tước , ba giờ là cậu phải đến đó, hơn 1 tuần nay cậu có tới rồi, ngay cả giáo sư cũng có ý kiến đó."

      Windy House, là ngôi trường giảng dạy cho thiếu niên quý tộc, Tần Mặc ở đó học tập 1 năm, những gì cần học đều học đủ, từ lớp 1 trực tiếp nhảy lên lớp 4, giáo sư ở đó rất thích nó.

      Tần Mặc đồng ý, ánh mắt vẫn lãnh đạm như trước.

      "Ba cháu mỗi lần cùng mẹ ra ngoài công du đều là chiều tối trở về, nhưng mà lần nào cũng rạng sáng hôm sau mới lên máy bay tư nhân trở về đúng ?" Khuôn mặt nhắn xinh đẹp của nó có tia khiêu khích, cũng để ý tới: "Dì chờ cháu là tốt rồi."

      Người hầu lập tức nghẹn lời, thể giải thích càng thể khuyên bảo, nhìn thấy tiểu nương xinh đẹp tựa như thiên sứ lạc vào chốn phàm trần ngồi sofa, giọng : "Công chúa, nên ngủ thôi."

      hiểu rất , so với khuyên bảo tiểu vương tử Windy House, thà rằng dỗ công chúa ngoan ngoãn ngủ trưa trước còn dễ hơn.

      Quả nhiên, ánh mắt trong veo của tiểu nương kia ngẩng lên, mút ngón tay cái, giọng ngọt ngào vang lên: " ơi, em ngủ."

      Sắc mặt Tần Mặc trầm xuống chút.

      " muốn ăn nữa sao?" Thanh của nó cực , khẽ khàng dụ dỗ bé .

      Tiểu hài tử luôn thoát khỏi dụ dỗ, bé ngây ngốc run sợ vài giây, cũng cảm giác thấy mình có chút quen, nhưng mà thói quen ngày nào cũng ngoan ngoãn chạy ngủ trưa, nhưng mà . . . . . rất muốn tiếp tục ăn. . . . . .

      Tiểu nương nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng thỏa hiệp chính mình, ôm cái đĩa đựng trái cây, với người hầu: "Chờ chút nữa cháu mới ngủ, cháu tự mình ."

      Người hầu nhìn thấy hai đứa bé khó đối phó này, đầu bỗng đen sì nghĩ ra được cách gì.

      Ngẫm lại vẫn là công chúa dễ đối phó hơn chút sắc mặt người hầu càng thêm hòa nhã muốn khuyên bảo gì đó, thân ảnh nho chắn ngang trước mặt , ánh mắt Tần Măc vô cùng sắc lạnh, tiếng động mà ngăn chặn được lời của .

      "Trời. . ." người hầu thực nhức đầu, rất khó tưởng tượng ra đứa bé còn như vậy mà khí phách cường ngạnh đến thế, chỉ cần ánh mắt cũng có thể toát ra toàn bộ độc chiếm ngang ngược của nó, chút sai biệt với công tước đại nhân.

      "Tiểu vương tử, nếu chúng ta lại tới muộn nữa, công tước đại nhân nhất định rất tức giận." Người hầu hạ quyết tâm, quyết định phải hù dọa nó mới được.

      Tần Mặc giơ tay, kéo sợi tóc mà em ăn dính vào miệng ra, ngoảnh mặt làm ngơ.

      "Vậy dì cho ba biết !" Giọng của nó lại có chút trong trẻo, "Nếu ba vẫn còn đem mẹ ra ngoài lúc mẹ kể chuyện cho cháu nghe, cháu tức giận."

      Người hầu 冏. . . . . .

      vất vả nó mới chịu , muốn là 4h chiều.

      chiếc giường màu hồng nhạt, tiểu nương ôm con gấu bông so với nó còn to gấp đôi yên tĩnh ngủ say, ánh mắt chậm rãi mở ra lại nhắm lại, cái miệng nhắn vẫn còn mùi hạnh nhân. Tần Mặc nhìn thoáng qua cái sâu, xoay người ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại.

      "Tiểu vương tử, chúng ta có thể rồi chứ . . . . ." Người hầu sốt ruột, theo sát phía sau nó.

      "Mấy giờ rồi?"

      "Ách . . . 4 giờ!"

      "Chúng ta hai giờ rồi lại về sao?" Tần Mặc hỏi trở lại.

      ". . . ." Người hầu nghẹn lời, khó khăn : "Tiểu vương tử, đó là chương trình học bắt buộc, công tước đại nhân . . ."

      "Cha công du nước ngoài sao?"

      "Vâng, đúng!" Tần Mặc bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, ánh mắt tối màu có tia ngang ngược, giọng : "Dì gọi điện thoại cho ba, cho ba biết, nếu muốn cháu Windy House, đêm nay mang mẹ về cho cháu."

      Người hầu ngóng nhìn nhiều bóng người đợi ở ngoài cửa phòng khách, cùng với chiếc xe sắp bị ánh nắng nướng cháy, nhất thời có chút mất trật tự . . . . . Bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại đến Hà Lan cho công tước đại nhân.

      Điện thoại kết nối chưa đến 3 hồi chuông, sắc mặt tươi rói của Tần Dịch Dương có chút sầm xuống.

      Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào cửa sổ, dừng ở tiểu nữ nhân ngủ say ở trong lòng, lại nghĩ đến đứa bé có vẻ mặt lạnh lùng giống như mình kia, ngón tay thon dài nhịn được xoa xoa mi tâm.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 7: thực đáng sợ - P7


      "Người khác đâu?" Tần Dịch Dương dùng chăn mỏng gói gém kỹ tiểu nữ nhân trong lòng, thân ảnh cao ngất từ giường đứng lên, thanh đè thấp hàm chứa tia tức giận.

      "Tiểu vương tử tiếp tục ngồi dưới lầu đọc sách, công tước đại nhân, tôi có cần phải gọi điện báo với giáo sư của Windy House tiếng hay , nếu . . . Tiểu vương tử sinh bệnh, cho nên có tới được. . . . ? Người hầu tìm lý do, sợ công tước nổi giận, cách đường điện thoại có thể cảm nhận được hơi thở lạnh như băng của , khi chuyện vô cùng dè dặt, cẩn thận.

      Khóe miệng tần Dịch Dương nhếch lên nụ cười lạnh: " cần."

      Ngắt điên thoại, ánh mắt tức tối của càng sầm xuống, lòng bàn tay nắm chặt lấy chiếc di động, cánh tay xanh tại bệ cửa sổ sát đất, nhìn thấy cánh đồng hoa xinh đẹp bên dưới 10 tầng lầu, phong cảnh của Hà Lan luôn có cỗ hơi thở tinh khiết trong lành, làm cho người ta có chút mê luyến, Hi Hi rất thích nơi này, nhưng mà phải lúc này quá gấp gáp vui vẻ cùng nàng shoping. Ngày thường phải xử lý quá nhiều công việc, công phiền toái khiến có thời gian mà ôm nàng vào ngực, ôn nhu dụ dỗ cho nàng cười, trước lúm đồng tiền xinh đẹp thuần khiết của nàng, mọi áp lực cùng phiền não của đều buông xuống, chút là biến mất.

      Nhưng mà những ngày như thế này lại luôn bị hai tiểu ác ma trong nhà phá hỏng mất.

      Ngón tay thon dài lại miết miết mi tâm, nghe được động tĩnh giường, thế nhưng nàng tỉnh lại.

      Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương ngưng tụ mảng, đứng dậy hướng phía nàng đến, nhìn đến bộ dáng còn buồn ngủ của nàng mà có chút đau lòng, cúi người ngồi xuống nhàng ôm lấy nàng: "Làm sao vậy? Ngủ nhiều chút cũng sao đâu, đến giờ gọi em."

      Lâm Hi Hi ý thức mông lung, cánh mi dài hé mở, mê man : "Em nghe thấy chuyện điện thoại, có chuyện gì sao?"

      Tần Dịch Dương mím môi, cũng muốn cho lắm.

      "Là đứa con bảo bối của em chứ còn ai?" thở dài hơi, ở trước mặt người con mà mình âu yếm có nửa điểm giấu giếm, "Càng ngày càng có quy củ, có phải nên giáo dục lại nó hay ? Còn như vậy, ai dạy nó dám tranh giành đàn bà với ba nó chứ?"

      Lâm Hi Hi giật mình, ngọt ngào cười rộ lên, khẽ đánh : " nháo cái gì, em là mẹ của nó, cũng biết nó còn , trẻ con đứa nào chẳng thích quấn mẹ?"

      " sao?" Tần Dịch Dương nhíu mi. Ánh mắt tràn đầy bất mãn. Cúi đầu nhàng cắn cánh môi mềm mại của nàng, " cũng thích vợ của , thích ôm vợ , đến chết mất . . . . Hi Hi người phụ nữ nên đem toàn bộ tâm tư của mình giao cho đời sau, hiểu ? Tương lai của chúng nó do chính chúng nó quyết định, nghĩ muốn gì tự mình mà sáng tạo cùng tranh thủ cơ hội, em cần phải quan tâm là . . . là đây này. . . ."

      "Ư. . . . ." Lâm Hi Hi có chút trốn tránh, cánh tay trắng nõn tinh tế đặt trong ngực , cúi đầu thở dốc, giọng cãi lại, "Vậy lúc trước còn muốn cục cưng làm gì, ràng đứa, còn muốn thêm đứa thứ hai nữa . . ."

      " sợ Tần Mặc mình đơn." Tần Dịch Dương nhíu mi giải thích, "Nhưng mà tên xú tiểu tử kia, cư nhiên có chút cảm kích, hừ!"

      Lâm Hi Hi suýt nữa bật cười, trời biết, thiên vị con đến cỡ nào chứ?

      "Thôi được rồi . . . Chúng ta trở về , cần chờ đến sáng mai mới về, về còn phải xử lý nhiều việc." Nàng quyết định ngủ nữa, lên máy bay cũng có thể ngủ tiếp mà: "Em nhớ cục cưng, em muốn trở về xem con."

      Tần Dịch Dương cũng trả lời, cứ như vậy mà bao vây lấy nàng, cánh tay to lớn đem thân thể bé của nàng ôm chặt vào trong ngực, thấp giọng : "Thực ngoan. Ở dưới thân chỉ có thể nghĩ đến , trừ bỏ ra đừng có nghĩ đến ai khác. Hi Hi, em quên sao?"

      Lâm Hi Hi dở khóc dở cười, mặc cho mạnh mẽ áp chế trong ngực, thể ngăn cản được hành vi vô lại của .

      "Dịch Dương . . . . cần! A! . . . Ngứa lắm . . . ." Nàng cười rộ lên, ranh mãnh mà cựa quậy trong ngực , cố ý trốn tránh, ôm lấy bụng cùng thắt lưng mình, cho phép ngón tay kiêng nể của khiêu khích thần kinh cảm giác của nàng.

      Tần Dịch Dương thích nhất những giây phút như thế này, cúi đầu vội vàng hôn lên cánh môi trốn tránh của nàng.

      Nàng vẫn còn sợ hãi muốn trốn tránh, Tân Dịch Dương lại đem cả hai tay bao trùm lên lưng nàng, vuốt ve thân thể nàng, làm cho nàng từ từ trầm tĩnh lại, hơi thở bị giữ lấy, lời lẽ bị nụ hôn của thương.

      Sau đó phong ba tình cảm mãnh liệt suýt nữa bị khơi mào, áo sơ mi vừa mới mặc vào của Tần Dịch Dương nóng vội muốn cởi ra, cơ hồ khó chịu muốn chết mà nhịn xuống, chỉ là ra sức nhào nặn tiểu nữ nhân dưới thân vài cái liền từ bỏ.

      Buông cánh môi của nàng ra, hít hơi sâu, Tần Dịch Dương hôn khóe môi nàng như là muốn bảo nàng cứ yên tâm .

      Cầm lấy di động bấm bấm mấy cái, thản nhiên dặn: "Điều chỉnh lịch trình chút, mấy giờ sau cất cánh, phu nhân cùng với tôi. Đúng rồi, Lạc Thành đâu?"

      có thói quen rất nhiều chuyện đều do Lạc Thành an bài, nhiều năm như vậy, người bên cạnh có thể làm việc tốt ít, nhưng là đắc lực nhất lại cũng chỉ có người.

      biết điện thoại bên kia gì, lông mày của tần Dịch Dương nhíu chặt lại, nhưng là rất nhanh từ từ giãn ra.

      "À. . ." môi nổi lên mạt cười nhợt nhạt, "Biết rồi!"

      Lâm Hi Hi chống đỡ thân thể ngồi dậy, tóc đen mềm mượt rơi rụng vai, nghi ngờ nhìn : " biết gì sao?"

      Cắt đứt điện thoại, Tần Dịch Dương tới, nhàng ôm nàng vào lòng, thở dài hơi : " có gì . . . Là sơ suất. tiếng nữa chúng ta về , lần này nhất định phải giáo huấn tốt tên tiểu tử hỗn đản kia, thể để thế này được."

      Hơi thở nóng bỏng của phun vào cần cổ nàng, Lâm Hi Hi cười yếu ớt, né tránh: "Cấm cho, đó là cục cưng của em."

      "Nó cũng là của !" Tần Dịch Dương chỉnh nàng, " cũng rất thương nó, nhưng là có chuyện được, Hi Hi . . . Đừng để cho thấy trong mắt em cục cưng quan trọng hơn , đàn ông khi ghen rất đáng sợ, nhất là người đàn ông như đây!"

      Lâm Hi Hi phì cười, " là loại đàn ông như thế nào?"

      Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương lóe sáng lộ ra tia mị hoặc, hai ngón tay mân mê chiếc cằm non mịn của nàng: "Em ràng lắm sao?"

      Lâm Hi Hi mím môi, cười nhưng , nhớ đến thời điểm từ lúc bọn họ gặp mặt đến khi nhau, người đàn ông này vẻ ngoài đáng sợ, nội tâm lại thâm trầm nham hiểm. Được đúng là niềm hạnh phúc vô bờ, chính là để được đến hạnh phúc này, nàng cũng đắng cay ít.

      " cẩn thận đấy! Nàng quay đầu, ôn nhu : "Mặc Mặc rất thông minh, nhất định sau này con vượt cho coi."

      Khóe môi Tần Dịch Dương cong lên, lại hôn lên cánh môi nàng, mơ hồ : " chờ ngày nào đó . . . ."

      Nàng kinh ngạc, ý cười dạt dào, cẩn thận để cho chạm được đầu lưỡi mềm mại, lại là trận dây dưa mất hồn.

      Máy bay cất cánh rồi lại hạ xuống, trải qua mấy giờ, ở đường băng bên ngoài lâu đài chậm rãi lướt qua rồi dừng lại, chiếc xe Lincoln màu đen lộ ra tao nhã, tiến vào cánh của uy nghiêm của lâu đài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :