1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 230: Kết thúc – 4


      Trong lòng Lan phu nhân nổi lên cỗ cảm xúc khác thường, nhất là ánh mắt thương khắc cốt của Tần Dịch Dương khi ôm nàng vào, tựa hồ như có tia gợn sóng sau đó sóng triều liền ầm ầm nổi lên, biết đời này có số việc mà chung quy là bà thể ngăn cản được nữa.

      Chính là đứa bé kia còn có thể sống, quả là kỳ tích.

      Trong chiếc nôi, bé con phấn nộn dụi dụi hai mắt của mình, ánh mắt mê hoặc mở lớn nhìn bốn phía, tay chân an phận cựa quậy lung tung, đầu cố ngoái sang nhìn bên cạnh chính mình, nắm tay hồng nhạt cọ cọ cái miệng nhắn, bộ dáng miên man bất định.

      Nóng sốt trong thân thể rốt cục cũng hoàn toàn rút , lông mi dài run rẩy chút, cư nhiên tỉnh lại.

      Trần nhà màu trắng vẽ những hoa văn thanh lịch, trang trí bởi những màu sắc xa hoa, Lâm Hi Hi cảm được mềm mại dưới người mình, như là thình lình bị ném vào chiếc xe chạy hồi lâu trong sương mù vậy, má lúm đồng tiền sâu rộng bỗng giãn ra, nàng nâng tay dụi mắt chính mình, biết xảy ra chuyện gì.

      Hấp ngụm khí, lồng ngực truyền đến vài tia đau đớn, thấy được kim chuyền cắm sâu vào tay mình.

      Băng gạc màu trắng tay và lưng lộ ra, tựa như là bừng tỉnh sau giấc ngủ ngàn thu, đây là thế nào?

      Lâm Hi Hi dừng ở ánh sáng sáng lạng ngoài cửa sổ, rốt cục cũng giật mình nhớ lại ngày mưa to kia, nàng bị mưa nặng nề táp vào người, sắp đứng vững nữa, vách núi cao cao, lòng của nàng bị hung hăng xé nát thành mảnh , cùng với thân thể đau đớn buông xuống vực sâu.

      Trong giây phút đó mặt nàng tái nhợt, cảm giác mãnh liệt sợ hãi nổ tung tràn ra.

      Thế nhưng bên cạnh lại có động tĩnh.

      Nàng sửng sốt chút, nhìn thấy cái nôi quen thuộc, đại não từ từ trấn định lại, cảnh tượng trước mắt ràng, bé con phấn nộn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt trong veo như nước mở lớn, miệng đô đô bắt đầu cười, nắm tay hồng nhạt y y ô ô múa máy.

      “Cục cưng!”

      Trong lòng Lâm Hi Hi kịch liệt run rẩy, thất thanh kêu lên: “Cục cưng!”

      Nàng xoay người xuống giường, để ý đến kim chuyền còn cắm ở mu bàn tay, đến bên cái nôi, chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt chứa đựng lo lắng cùng tình bao la nhìn cục cưng bên trong.

      Nó thực nghịch ngợm, tinh thần có vẻ tốt lắm, vết xước mặt có vẻ phai nhạt rất nhiều. Khả năng liền sẹo của trẻ con luôn luôn tốt lắm, dần dần đều nhìn thấy.

      “. . . .” Trong nháy mắt Lâm Hi Hi cảm động đến lên lời, bịt kín miệng, nàng biết xảy ra chuyện gì, nàng cư nhiên có chết. Cục cưng liền ở bên cạnh nàng, bên ngoài là ánh mặt trời sáng lạn.

      “Ô. . . . . . Ô. . . . . .” Cục cưng vô cùng vui mừng, khó có thể tưởng tượng được đứa mới hơn tháng lại có thể có biểu cảm đa dạng đến vậy, tinh lực cũng dồi dào.

      “Cục cưng . . .” Lòng Lâm Hi Hi dâng lên trận đau đớn, giơ tay ôm lấy cục cưng khỏi chiếc nôi, tuy rằng vừa tỉnh dậy chưa nhiều khí lực, nhưng mà nàng ôm rất cẩn thận, làm cho cục cưng thả lỏng trong lồng ngực mềm mại của nàng, tham luyến hương thơm người nàng, nàng giọng nỉ non; “Mẹ ở đây… Mẹ lo lắng con đến chết mất . . . .”

      Bên ngoài hành lang, thân ảnh cao ngất mang Tây trang của Tần Dịch Dương hướng bên này tới, phía sau là người đàn ông tóc vàng Colin, tựa hồ cuộc hội nghị chính thức còn chưa có chấm dứt, hai người giọng thảo luận cái gì, Tần Dịch Dương yên lòng bước càng nhanh, Colin vẫn theo sát bước chân của .

      “Hắc hắc, trai thân của em, cần gấp gáp quá như vậy chứ? Lâm luôn luôn có người chăm sóc 24/24 mà.”

      “Em theo làm gì hả?”

      hỏi em theo làm cái gì?” Thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương dừng lại, ánh mắt thâm thúy đảo qua khuôn mặt Colin, “ phải là công việc còn đống sao? Em rất nhàm chán đúng ?”

      Biểu tình mặt Colin thực rực rỡ, gian nan : “, có biết là từ khi Lâm tìm được đường sống trong chỗ chết em còn chưa có gặp ấy hay , bây giờ lại là cuối tuần, em muốn nhìn xem tình trạng của ấy! Còn có được quên nha, ngày mà ấy gặp chuyện may ấy chỉ gọi điện cho mà còn gọi cả cho em nữa. Những điều này cho thấy ấy cũng thực để ý đến em, có biết hả?”

      Tần Dịch Dương nhìn Colin, đè nén ý nghĩ muốn bóp chết xuống dưới, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

      “Ngày đó ở trong cuộc họp thương mại có biện pháp nghe điện thoại, còn mày… nhớ nhầm hình như ngày hôm đó, mày hẳn là ở trong khách sạn trung tâm của London phải, hình như là giường của người đàn bà nào đó, phải ?”

      Colin nghe được nhũng lời , mặt xanh đến mức như ăn phải cà độc dược.

      “Chuyện này . . . chỉ là ngoài ý muốn . . . .”

      Tần Dịch Dương thèm nhìn lại , nhấc chân hướng phía cánh của lớn đến, trong lòng tại tràn ngập hình ảnh tiểu nữ nhân sốt mê man kia, bác sĩ trong vòng 2 ngày nàng hạ sốt, tại thế nào? thấy nàng tốt hơn chút nào cả.

      Cánh cửa “Cạch!” tiếng trầm trọng mở ra.

      , em cam đoan, cho em vào xem xong ngay . . . .”

      “Mày dám kinh động đến ấy, cam đoan ném mày lên tầng cao nhất của lâu đài.”

      Trong căn phòng trống trải tràn ngập hương hoa bách hợp, Tần Dịch Dương vào, liếc mắt đảo qua cái, hô hấp nhất thời nghẹn lại, thể nhúc nhích, sau lúc lâu, sắc mặt tái nhợt mới dịu chút.

      xinh đẹp kia, ánh mắt trong veo ngây dại nhìn cục cưng trong lồng ngực, cười yếu ớt, tuy rằng khuôn mặt còn chút tái nhợt, nhưng nàng tỉnh . . . Nàng thực tỉnh rồi.

      “Hi Hi! ” Tần Dịch Dương dám tin kêu lên tiếng, nhanh chóng qua, “Hi Hi . . .”

      Nghe được tiếng gọi kia, Lâm Hi Hi run sợ chút, vừa ngẩng mắt lên nhìn thấy thân ảnh cao lớn hướng phía mình đến, nàng nhàng mấp máy môi đào, kích động trong lòng vượt xa tưởng tượng.

      . . . . như thế nào?” Nàng ôm bé con, tay vẫn còn kim chuyền, Tần Dịch Dương dám đến ôm chặt lấy nàng, chỉ có thể run nhè ôm lấy thắt lưng đem nàng kéo vào trong ngực, ánh mắt thâm thúy liếc mắt nhìn cục cưng trong ngực nàng, sau đó ánh mắt lưu luyến dừng mặt nàng, thanh ôn nhu: “Tỉnh lúc nào? Sao lại biết đường gọi người lại đây?”

      Lâm Hi Hi nên lời, nàng rất kinh ngạc, lại nhìn thấy khuôn mặt bất động của .

      “Chết tiệt!” Tần Dịch Dương đột nhiên nhíu mày, nắm lấy cổ tay nàng chậm rãi nâng lên, “Bảo bối, cần xuống giường, đem con buông ra, lên giường nằm, nghe ?”

      Ống chuyền cắm vào tay nàng kia bị máu chảy ngược nhuộm đỏ tươi đoạn. . .

      Lâm Hi Hi buông cục cưng ra, sau đó còn chưa kịp dùng sức, cả người bị ôm lấy, tay còn lại của nàng vòng qua cổ , tùy ý để thương nắm lấy cổ tay của nàng, đem nàng đặt lên giữa giường.

      mặt Colin khẽ lên tia chấn động cùng kinh hỉ, tới gần : “Hắc, Lâm, tôi thực rất vui, thực tỉnh! còn nhớ tôi ? Tôi là Colin a!”

      Lâm Hi Hi lại khẽ giật mình, nhìn nam nhân vui vẻ trước mắt, biết nên trả lời thế nào.

      Nàng tất cả đều tốt lắm, chẳng qua là nàng biết tột cùng xảy ra chuyện gì, ai tới cho nàng biết với?

      ra ngoài!” Thanh lạnh như băng của Tần Dịch Dương vang lên bên tai.

      Colin giật mình, ngây người: “Kìa, trai!”

      “Kêu mày ra ngoài nghe thấy hả, ầm ĩ.” Tần Dịch Dương kiên nhẫn nhíu mi nhìn , tay kia quên hạ thấp cổ tay của Lâm Hi Hi xuống, đề phòng máu lại chảy ngược lên.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 231: Kết thúc – 5


      Colin hoàn toàn im lặng, nhưng biết, đối với những việc như thế này trai của luôn luôn bá đạo đến mức thể thương lượng, trong thời điểm này dại gì mà chọc vào hổ, nhún nhún vai, hướng tới tiểu nữ nhân xinh đẹp giường kia cười cười, “Ha ha, Lâm, lần sau tôi lại đến tìm .”

      xoay người ra khỏi phòng, còn quên giúp đỡ bọn họ đóng cửa tốt, dặn người hầu bên ngoài cần làm phiền.

      Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại có hai người.

      Rốt cục Lâm Hi Hi cũng hoàn hồn, dừng ở , “Em . . . .”

      cần . . . .” Tần Dịch Dương thản nhiên ra lệnh, làm cho người nàng dựa vào đệm, ngồi ở bên cạnh nàng hai tay đặt hai bên hông nàng, chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn rất gần của nàng, vuốt ve tóc nàng, “Có mệt ?”

      Lâm Hi Hi lắc lắc đầu, dùng thanh vẫn còn khàn khàn hỏi: “Xảy ra chuyện gì? phải em. . . phải thực . . . . ?”

      Rớt xuống vách núi hay sao?

      Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương bỗng nhiên ảm đạm, tĩnh lặng như băng.

      nhớ tới ngày đó bản thân điên cuồng mà tìm kiếm.

      có việc gì. . . Em chết. . . nên ông trời giúp tìm được em. . . .” Hơi thở ấm áp của phun mặt nàng, nhắm mắt cảm thụ được nhiệt độ của nàng, tồn tại của nàng, cánh tay Tần Dịch Dương ngừng xiết chặt, hận thể đem nàng dung nhập vào thân thể chính mình, “Hi Hi, sao em lại ngốc như vậy, ai cho phép em cứ như vậy mà nhảy xuống. Ai cho em dũng khí nhảy xuống? Em sợ còn gặp lại , còn được gặp lại cục cưng hay sao? Sao em có thể nhẫn tâm như vậy mà rời khỏi ?”

      kìm nén thanh khàn khàn từ trong cổ họng phát ra, hơi thở khó khăn mà nóng bỏng, như là muốn đem nàng hòa tan ra vậy. Cánh môi nóng bỏng của in lên mắt, mũi, môi của nàng, lại dây dưa đến vành tai của nàng.

      Trong nháy mắt Lâm Hi Hi trở lên vô cùng yếu ớt, nhớ tới ngày nào đó, tất cả mọi phòng tuyến của nàng đều đổ vỡ, ánh mắt buồn bã bất lực.

      “Em có cách nào. . . .” Chua xót cùng ủy khuất trong lòng tại thời khắc này hết thảy dâng trào, tay nàng bám chặt vào bả vai người đàn ông trước mắt này, hốc mắt ẩm ướt, “Em nhìn thấy cục cưng gặp mưa, em nhìn thấy Lily thương tổn con, em thể làm gì, em chỉ có thể nhảy xuống. Em cũng rất sợ thấy được , đối với có cách nào. . . . .”

      Nhu tình trong lòng Tần Dịch Dương rốt cục nhịn được nữa, nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên hôn sâu.

      “Thực xin lỗi. . . .” giải thích, thanh nghẹn ngào “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Hi Hi, . . . là sai, tại thời khắc nguy hiểm đó ở bên cạnh em, là bất lực.”

      phải cố ý với nàng như vậy. Chẳng qua là sốt ruột, chẳng qua là sợ hãi. Nàng rất kiên cường, kiên cường đến mức có chút biện pháp nào, tiểu nữ nhân nhu nhược như vậy tại sao lại có dũng khí lớn như thế? đau đớn, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực kịch liệt mà hôn nàng, rồi lại sợ lực đạo quá lớn làm đau nàng. . . . .

      Cánh môi bị lửa nóng kịch liệt bao trùm, Lâm Hi Hi chưa kịp chuẩn bị bị hôn lấy, đầu lưỡi ôn nhu đẩy ra cánh môi hơi mấp máy của nàng, nàng run rẩy hé mở, cảm giác được xâm nhập tiến vào, chạm được đầu lưỡi mẫn cảm của nàng, muốn vặn vẹo chút lại bị nhàng giữ chặt khuôn mặt, bao trùm đầu lưỡi của nàng.

      Cảm giác tê dại mà chân , từ đầu lưỡi của nàng lan ra, tràn đầy cả đại não.

      Ôm ấp của tràn ngập mùi vị nam tính, cường ngạnh, bá đạo, nhu tình khắp nơi, thân thể nhắn của nàng đắm chìm bên trong, dựa vào bả vai rộng lớn như ngọn núi của , bị hôn đến nghẹt thở.

      Cả căn phòng tràn đầy hơi thở ôn nhu, mà trong chiếc nôi bên cạnh, trẻ con chớp mắt to ngập nước nhìn hai người thân mật kiêng nể gì, giơ nắm tay , tiếp tục phát ra thanh i ô đáng . Đề kháng của nó tốt hơn so với mẹ, sau khi phát sốt cư nhiên dựa vào thể chất mạnh mẽ mà bình phục lại, bị viêm phổi, giống như thiếu niên hùng cường tráng bị đánh bại. . . .

      Trời biết, cục cưng của bọn họ sau này lớn lên bộ dáng mị hoặc lòng người đến mức nào.

      biết qua bao lâu, Lâm Hi Hi cảm giác được quần áo của bọn họ đều ướt đẫm mồ hôi, cử chỉ ôn nhu thể thỏa mãn được nỗi hoài niệm cùng tình say đắm giữa hai người, lúc này mới nhàng dùng tay chống cự chút, ý bảo buông môi nàng ra.

      Tần Dịch Dương làm sao có thể dừng lại chứ?

      chỉ cho nàng hơi để thở dốc, ngay sau đó, ngón tay thon dài chế trụ cái cằm non mềm của nàng, tiếp tục hôn, xâm nhập vào, hung hăng đòi lấy, đem tất cả những ưu thương khắc cốt nhiều ngày qua trả lại cho nàng, giờ khắc này, những việc từng phát sinh giữa bọn họ đều còn quan trọng, nàng! đến hủy thiên diệt địa! Thần tiên cũng thể ngăn cản.

      “Ưm. . .” Lâm Hi Hi có thể cảm nhận được tình khắc cốt của , lông mi cong dài khẽ mở, nhìn đến mi tâm nhíu chặt của , trong lòng trận đau đớn.

      Nàng hề giãy giụa, mà khẽ thả lỏng, nhu thuận đón ý hùa theo , thậm chí đáp lại nụ hôn của , mềm mại nhưng rất nét. . . . Thân thể Tần Dịch Dương khẽ run lên, lưng trận tê dại, động tác nho của nàng cơ hồ trêu chọc đến phát điên.

      Nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân, lực đạo liều mạng ôm nàng cũng dần dần buông lỏng, trở lên ôn nhu triền miên, như là dốc lòng thương bảo vật trân quý của mình. . . . . giường trong căn phòng lớn, cảnh tượng vô cùng kiều diễm.

      “Sau đó thế nào?” Lâm Hi Hi buồn ngủ, đầu tựa lên ngực , oa oa thấp giọng hỏi, tiếng của nàng như là loại độc dược, khiến cho người nghe cảm giác bị mê hoặc.

      Tần Dịch Dương ôm chặt nàng, cánh môi vuốt ve bên má nàng, tóc mềm gáy nàng. Nàng hơi nhột, né chút, gì khẽ cười, lại đem nàng kéo trở về, gác lại ngực.

      “Sau đó em gặp thiếu phụ hái nấm. ấy nhìn thấy em, thấy em thực đáng thương, liền cõng em về nhà. . . .” Tần Dịch Dương vuốt tóc nàng, giống như dỗ dành đứa kể lại cho nàng những chuyện phát sinh sau khi nàng nhảy xuống, biết nàng mệt chết rồi, có chút khí lực nào mà hỏi lại lời của .

      thiếu phụ hái nấm. . . . ?

      Lâm Hi Hi nghẹn chút, đôi mắt trong veo nhìn : “ cũng được thiếu phụ hái nấm cứu về sao?”

      Tần Dịch Dương trầm mặc lên tiếng, ý cười bên môi lộ ra chút ái muội, nghe thấy nghi vấn của nàng cũng vội trả lời, chẳng qua là nhắm mắt lẳng lặng cảm thụ tồn tại của nàng trong lồng ngực , bàn tay ôm trọn eo của nàng, ở bên tai nàng : “Là em cứu . . . Hi Hi là em giúp có thể tiếp tục sống. . . .”

      Môi có chút tái nhợt, lộ ra hình ảnh ngày đó tìm thấy nàng có bao nhiêu lo lắng.

      Lâm Hi Hi khẽ nở nụ cười, viền mắt có lệ.

      Nàng ràng lắm, người đàn ông ngày đêm luôn luôn lạnh như băng làm sao lại có thể ra những lời có khả năng mê hoặc thâm tình đến như vậy, nàng ngẩng đầu, hôn lên đôi mắt của .

      “Tần Dịch Dương. . . .” Lâm Hi Hi nắm chặt cổ áo của , cánh môi chạm vào lông mi của , chuẩn xác mà thấp giọng : “Em có biện pháp… Em vẫn còn .”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 232: em


      Vẫn là còn , trước sau như .

      Thân thể Tần Dịch Dương đột nhiên chấn động, thời khắc mà nàng nhìn thấy được sắc mặt cùng cảm xúc của , hung hăng ôm chặt lấy thắt lưng nàng.

      Lâm Hi Hi cảm thấy sắp ngạt thở, cảm nhận được mặt của vùi vào sau gáy nàng, trận tê dại, đó là nơi mẫn cảm nhất của nàng, nàng dám lộn xộn, chỉ cảm thấy những nơi còn dấu vết mà hôn mặt nàng, sau đó nhịn được mà theo tư thế hôn sâu dài của ngâm ra tiếng.

      cũng em. . . bảo bối. . . !” bá đạo đòi lấy ngọt ngào của nàng, nguyện ôm nàng cùng chỗ vĩnh viễn sánh cùng trời đất.

      Ở trong cái nôi , tiếng trẻ con i i ô ô vì thế càng vang lớn.

      Bầu trời xanh trong, tòa lâu đài to lớn trông như là chốn bồng lai, kiến trúc xa hoa cùng quang cảnh xinh đẹp tự nhiên. Hoa viên cùng bãi cỏ vẫn đẹp tựa như lúc trước ở Tần trạch, Lâm Hi Hi đặt cái nôi xuống mặt đất, chậm rãi qùy xuống, để mặc cho gió thổi bay tà váy của mình, nụ cười môi sáng lạn như ánh mặt trời.

      Đó là buổi chiều rất bình thường, nàng muốn ra ngoài hít thở chút.

      Những ngày này khi đến , cho tới bây giờ nàng chưa từng có nhàn hạ thoải mái mà tận hưởng cùng thăm thú tòa lâu đài này. Bộ quần áo người này là sáng nay do Lan phu nhân sai người mang tới, là chiếc váy dài liền thân được thiết kế theo phong cách Châu Âu thời trung cổ, cổ tay áo được thêu rất khéo léo, làn váy dài xinh đẹp mà quý phái.

      Lâm Hi Hi cúi người xuống, tóc dài mềm mại cũng lả tả rớt xuống, nàng giơ tay trêu đùa cục cưng trong cái nôi, đứa trẻ phấn nộn kia nghịch ngợm chơi đùa tóc của nàng, nhích tới nhích lui rất là đáng .

      Phía sau có tiếng bước chân thong thả tới, thanh phát ra rất dễ nghe.

      Lâm Hi Hi gạt gọn tóc, xoay người lại, thấy được vị phu nhân quý phái tới.

      “Phu nhân!” Nàng nhàng gọi tiếng.

      Cánh môi Lan phu nhân khẽ nở nụ cười, cảnh tượng này hiếm thấy, hôm qua Tần Dịch Dương ra ngoài, cũng là khoảng thời gian tốt cho bà cùng xinh đẹp này chuyện.

      “Cha mẹ của con vẫn còn ở Trung Quốc phải ?” Bà liếc mắt nhìn qua cục cưng, vẻ mặt vô cùng vui mừng, giọng hỏi.

      Lâm Hi Hi gật gật đầu.

      “Chọn thời gian gọi cuộc điện thoại bảo bọn họ qua đây chuyến . . .” Lan phu nhân nhàng thở dài, “Dù sao con cũng phải rời xa như vậy, cùng bọn họ chuyện tiếng có vẻ đúng đạo lý lắm. . . Con xem phải ?”

      Lâm Hi Hi có chút kinh ngạc, dừng ở Lan phu nhân, dám nửa lời.

      Lan phu nhân thấy đươc biểu tình của nàng lại nở nụ cười, “Con nghĩ gì, cứ ra .”

      “Phu nhân . . . .” Ánh mắt Lâm Hi Hi chân thành nhìn bà, “Ý tứ của người, con có thể hiểu là, con có thể ở lại , ở lại lâu đài này, hơn nữa là lâu dài phải ?”

      Lan phu nhân cười cười, “Ý tứ của ta là tình nguyện cho con cùng Vinson tổ chức hôn kễ thực long trọng, muốn cho tất cả mọi người phải thừa nhận thân phận và tồn tại của con, tiếp nhận chức vị Công tước phu nhân, con chuẩn bị tốt chưa?”

      Giờ khắc này đến, trái tim Lâm Hi Hi càng ngừng kinh hoảng.

      phải chưa từng kết hôn, phải chưa từng có nếm trải cuộc sống hôn nhân, chính là cuộc hôn nhân này lại được gắn với gia đình giàu có danh tiếng cùng quyền thế như vậy, nàng có chút xúc động. phải đảm đương nổi, mà là cuộc hôn nhân này đến quá bất ngờ, nàng cần chút thời gian để thích ứng.

      chỉ là thích ứng người đàn ông kia, còn có cả thế giới của nữa.

      “Nhiều nhất là đợi nửa tháng.” Lan phu nhân giành quyền trước, ý cười trong trẻo, “Chờ đợi cho thân thể con khỏe hơn chút là có thể tham gia hôn lễ được rồi, con xinh đẹp của ta, con phải nếm trải quá nhiều đau khổ, tại ta cũng nên bù đắp lại chút, nhưng còn việc quan trọng, nếu vậy con có thể xem xét xử lý chút chuyện tình của Lily, con muốn ta bị trừng phạt như thế nào?”

      Lâm Hi Hi nheo mắt lại, trong lòng có chút lãnh đạm.

      Lily. . .

      Cái tên này chính là cái ký hiệu quỷ dị xuất trong sinh mệnh của nàng, nàng từng có ý định thân thiết với ta, chính là lần lại lần, ta cơ hồ đem tất cả những cơ hội còn lại đạp đổ .

      Con người Lâm Hi Hi, có lòng thiện lương và bao dung bao la, lúc này đây, nàng nên tiếp tục tha thứ sao?

      Im lặng suy nghĩ chút, cục cưng trong nôi hắt xì cái, thực đáng , chóp mũi hồng hồng, dùng bàn tay xíu vô thức dụi dụi.

      Má lúm đồng tiền mặt Lâm Hi Hi lên, nở nụ cười, nhìn cái dấu vết còn lại mặt cục cưng, nhạt nhìn nữa, chính là giờ khắc này nó nhắc nhở nàng việc: “ tại ta ở đâu?” Lâm Hi Hi hỏi.

      nhốt lại rồi.” Lan phu nhân đột nhiên cũng cảm thấy rất tò mò nàng xử lý Lily như thế nào, “Con tính toán ban cho ta án tử sao? tại con có quyền lợi này, hơn nữa là ta đích vi phạm pháp luật, hay là con muốn làm gì khác? Nhưng ta nhắc nhở con, thân phận của ta chính là bà con xa của vương phi, nếu ra chết, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới công tước.”

      Lâm Hi Hi ngồi xổm xuống, gió nhàng thổi bay tóc nàng, làn váy, còn có chiếc mũ đầu cục cưng nữa.

      “Dịch Dương có ý kiến gì ạ?” nàng giọng hỏi.

      “Bên kia công tước chỉ nó con muốn xử lý thế nào liền làm như thế ấy, vô luận con muốn gì cậu ấy đều thay con chịu trách nhiệm.” Thời điểm Lan phu nhân những lời này mày khẽ nhíu lại, ngẫm lại như vậy cũng thích hợp với tính cách của Tần Dịch Dương.

      Lâm Hi Hi cười cười.

      Người đàn ông này!

      “Con bắt ta phải chết . . .” Nàng xa xôi , ánh mắt khẽ hướng về nơi xa “ ta thực ngu ngốc, chết còn cho ta quá.”

      Lời của nàng có chút lãnh liệt: “Con muốn ta nhìn thấy hôn lễ của con, nhốt ta trong lâu đài phía đối điện, sinh lão bệnh tử, được bước chân vào lâu đài này nửa bước.”

      Lan Phu nhân nhân lẳng lặng nghe, chỉ cảm thấy trừng phạt này cũng nặng lắm, chính là có thể tưởng tượng ra, đích là do ghen tỵ mà Lily mới làm ra cái chuyện điên khùng như vậy, tại đem ta nhốt tại tòa lâu đài kia, cách tầng thủy tinh nhìn thấy bọn họ ân ái, kia mới là đau khổ trí mạng nhất.

      “Chỉ như vậy sao?” Lan phu nhân hỏi câu, khi mà bà hỏi ra câu này mới cảm thấy có chút hối hận, bởi vì bà đột nhiên nhớ tới vừa rồi Lâm Hi Hi có nhắc tới “sinh lão bệnh tử.” cách khác là nhốt Lily cả đời, tự do, bạn bè, được thương ai, sinh con đẻ cái, như hoạt tử nhân mà nhìn bọn họ ân ái sống hết đời sao?

      Sống lưng lạnh giá, Lan phu nhân cảm thấy thực u ám, trong con người tiểu nữ nhân nhu nhươc này rốt cục cất giấu gì vậy? Ngay cả bà – công tước phu nhân tiền nhiệm cũng có cảm giác thể nhìn thấu nàng.

      “Cả đời, giày vò như vậy so với chết còn thống khổ hơn.” Lan phu nhân thực tình .

      Khuôn mặt thanh thấu nhắn của Lâm Hi Hi lại hề có biểu tình gì, im lặng mà lắc lư cái nôi: “Thời điểm ta bức con nhảy xuống vách núi, cũng có nghĩ đến con chết có bao nhiêu thống khổ, phải sao? Thời điểm ta đem cục cưng của con ra bức hiếp con cũng có nghĩ đến nó còn như vậy có thể thừa nhận hay , phải sao? Con vì sao phải thiện lương? Ngay cả thương tổn cũng phải tự mình chịu đựng cho rằng những chuyện ta làm chưa từng xảy ra sao, nếu như ta có thể chịu, con có thể thương hại mà khoan dung mà buông tha, coi như chưa từng xảy ra những chuyện kia.”

      Lan phu nhân mực trầm mặc, đột nhiên cảm thấy nàng thực cứng cỏi, cứng cỏi giống như cây sậy trước gió bấc vậy.

      Bên trong vẻ hoàn mỹ lộ ra tính cách thể xâm phạm.

      Lâm Hi Hi đứng dậy, tầng ánh sáng mặt trời thản nhiên chiếu rọi người nàng, vẻ mặt nàng cũng từ trong lãnh bừng tỉnh lại, má lúm đồng tiền lộ ra nụ cười nhợt nhạt, cầm cái nôi cùng cục cưng về phía trước.

      “Phu nhân, người đồng ý sao?” ’

      Lan phu nhân lại cảm thấy được ánh mắt trong veo của tiểu nữ nhân này chút che giấu gì cả, yên lặng theo nàng lên vài bước, giọng hỏi, “Nếu con thực muốn làm như vậy, tại con có cái quyền này mà.”

      Lâm Hi Hi nhìn chằm chằm vào bộ dáng đáng của cục cưng, trố mắt cái: “Gì ạ?”

      “Ý ta là, tại con có quyền ra lệnh.” Lan phu nhân nhàng hấp hơi, “Hôn lễ của các con ta dự kiến tổ chức vào đầu tháng tới. Đến lúc đó con có thể nắm trong tay toàn bộ lâu đài này.”

      Lâm Hi Hi hiểu được ý tứ của bà, môi tràn ra nụ cười, tiếp tục hướng phía trước lên: “Phu nhân như vậy, là dọa con phải ? Vừa rồi con chỉ đùa giỡn chút, người phải coi là chứ?”

      “Cái này . . .” Lan phu nhân vô cùng kinh ngạc, được rốt cục ý tứ của nàng là gì.

      “Chuyện này để cho Dịch Dương xử lý . . .” Nàng giọng , bên môi nở nụ cười ấm áp, “ ấy biết chừng mực hơn con, những lời vừa rồi của con hù dọa tới người rồi sao, chỉ cần khi cục cưng của con lớn lên biết được đến những chuyện này, con có suy nghĩ gì, khoan dung của con so với ta trợn mắt há mồm có lẽ là tốt hơn nhiều, cục cưng, con phải ?”

      Nàng cúi người xuống chuyện, tóc lả tả xuống dưới, chạm vào ngón tay đứa bé, nó lại được trận vui mừng mà đùa nghịch.

      Tiếng cười như chuông bạc vang lên, Lan phu nhân nghe được lời của nàng trong lòng phảng phấp trận hoảng hốt.

      Ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt đất, xinh đẹp tĩnh lặng như nước nhàng tới, Lan phu nhân nheo mắt lại nhìn nàng, trong lòng có chút tâm tư khác thường, như vậy, đáng để , đáng quý trọng, và quan trọng hơn là, người nàng luôn toát lên cỗ hơi thở thiện lương có lực hấp dẫn trí mạng, trách được . . . .

      Đây phải là lần đầu tiên bà thấy cảm phục, trách được Tần Dịch Dương lại sủng nàng như vậy.

      tháng sau, hôn lễ xa hoa được tổ chức trong giáo đường bên ngoài tòa thành.

      Phương Đông xinh đẹp lọt vào ánh mắt mọi người, bộ dáng e thẹn cúi đầu tĩnh lặng như nước hồ thu, lắng đọng mà lại sáng chói dưới ánh mặt trời, mị hoặc lòng người, uyển chuyển thanh nhã. Người đàn ông cao lớn nắm lấy bàn tay bé của nàng nhàng hôn lên, nụ hôn như vậy là cả đời hạnh phúc, pháo hoa lần lượt nổ tung, cánh hoa tung bay ngập tràn trung.

      Thề nguyện nắm tay trọn cuộc đời.

      Lâm Hi Hi bị ôm vào lồng ngực ngay trước tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, hai má ửng hồng như say men rượu, Tần Dịch Dương cúi đầu thầm gì đó.

      Mà cách đó khá xa, Colin cẩn thận ôm đứa bé mềm mại trong lồng ngực, mặc cho nước miếng của nó dính bừa bãi người chính mình, phá hủy hình tượng cao lớn khí suất khiến người khác ghen tị của .

      Hạnh phúc tới quá nhanh, Lâm Hi Hi có chút mê muội, cánh tay nàng leo lên bả vai rộng lớn của người đàn ông trước mắt này, cảm thụ lực đạo của lưng chính mình, mảng sương mù. mị hoặc mà cười, ôm chặt nàng tựa vào lồng ngực mình, vui đùa cúi đầu ở bên tai nàng : “Bảo bối, em . . .”

      Chân Lâm Hi Hi càng mềm nhũn, nàng tựa như thân cây chết khô được ngập trời hạnh phúc cứu sống, ngưng mắt sâu lắng nhìn khuôn mặt người đàn ông này, nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông này toát lên điều gì đó, cách trăm sông ngàn núi, nàng đọc ra được hai từ ‘vĩnh viễn’. Cảm động từ đáy lòng dâng lên, giọng nàng run rẩy: “ thêm vài lần nữa, trước kia quá ít!”

      Tần Dịch Dương cười rộ lên, ánh mắt sáng lạng. tay đem nàng ôm lấy quay lưng về phía quan khách, lời lẽ nóng bỏng áp sát vành tai của nàng, dùng thanh nùng tình nhất lặp lặp lại mấy chữ khiến kẻ khác mặt đỏ tim loạn.

      Rốt cục nàng say.

      Trong màn sương mù lúc đó, tựa như nàng trở lại ngày nào đó trong năm nào đó: Trung Quốc, ánh mặt trời ấm áp bao phủ cả thành phố C, nàng từ khu vực phỏng vấn ra, cái xoay người liền đụng vào người đàn ông cao lớn, sơ yếu lý lịch trong tay đều rơi xuống đất. Nàng cuống quýt cúi người nhặt lại, vừa ngẩng mặt liền đối diện với khuôn mặt tuấn của , nghiêm nghị lãnh đạm, lại mị hoặc lòng người.

      Đó là hình ảnh đẹp nhất cả cuộc đời này.

      cuộc sống mới, tương lai mới ……

      ___________________Toàn văn hoàn.__________________

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện


      Ngoại truyện 1: đáng sợ

      Ngoại truyện 1: đáng sợ - P1

      Trong tòa lâu đài, thân thể bước lắc la lắc lư, men theo vách tường mà ra đến cạnh cửa, thân thể cọ sát vào tường về phía trước.

      Mọi nơi thực tĩnh lặng, ai có thể nghe được lấy tiếng động, thân thể bé kia lắc lư vài cái suýt nữa ngã xuống, đôi mắt to tròn sáng rực lên, khuôn mặt nhắn đáng tỳ vết nào, cánh tay bé mập mạp bắt được cánh cửa bằng gỗ lim có khắc hoa văn.

      "Chi cha!" tiếng . . . .

      Thân thể chống đỡ của cục cưng bị tiếng mở cửa làm cho giật mình, ánh mắt ngập nước ngẩng lên, nhìn khuôn mặt của người phía .

      Sau buổi trưa yên tĩnh, ngay cả nữ hầu cũng nghỉ ngơi.

      Tòa lâu đài rộng lớn như vậy càng thêm trống trải, cục cưng cũng có chút buồn ngủ, ánh mắt mơ màng trợn lớn nhìn bốn phía, thấy mẹ mà mình thích nhất, cánh tay béo mập dụi dụi vài cái lên mắt, ngáp cái to.

      chỗ khác hành lang dài, người hầu mới đem quà đến tặng Lan phu nhân trở về, ngang qua phòng công tước đại nhân, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh mềm mại như vậy xuất ở ngoài cửa, nghi hoặc tiến đến, mãi cho tới khi đến gần mới thấy thân ảnh kia, nhưng mà lại kinh ngạc quá đỗi.

      "Ông trời của tôi ơi!" Người hầu cứng mặt kêu lên tiếng, vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống đỡ lấy thân hình của cục cưng mệt chết vì dựa vào ván cửa để cố đứng vũng kia: "Tiểu vương tử, cậu . . . cậu. . ."

      Trời ạ . . . . Người hầu sợ ngây người, tiểu vương tử mới chưa đến tám tháng, nó cư nhiên . . . . . Cư nhiên chính mình mon men từ trong phòng ra tới đây? ai dạy nó biết tự tập ?

      Cục cưng lập tức rơi vào cái ôm ấp, phát ra thanh bi bô đáng , cánh tay phấn nộn có lực, túm lấy lớp ren mỏng trước ngực áo của người hầu xé rách, đôi mắt vừa mới buồn ngủ rũ rượi sáng lên nhấp nháy liên hồi.

      Kinh ngạc mặt người hầu thủy chung có rút , chạy nhanh ôm lấy tiểu vương tử vào trong phòng, trong căn phòng trống trải mà tao nhã có ai cả, bên cạnh chiếc giường lớn mềm mại có cái nôi như cái giường , vậy cục cưng chính là từ nơi này ra sao? Người hầu ngây ngốc nhìn nhìn, quan sát kỹ cái giường kia, trong lòng càng thêm khiếp sợ.

      Nhìn như vậy. . . . nó leo ra sao?

      mặt lại nở nụ cười kinh hỉ, nắm lấy cánh tay bé của cục cưng, "Thượng đế của tôi ơi! Tiểu vương tử tuyệt vời! Nhất định công tước đại nhân rất vui vẻ! Ha ha!"

      Cục cưng biết ấy vì sao mà cao hứng, chính là cũng vui vẻ toét miệng cười theo, khuôn mặt xinh đẹp đáng khiến người ta chỉ muốn hôn lên đó.

      Trong lòng người hầu vui sướng tràn trề, nghĩ là nên thế nào khi công tước đại nhân khi ngài trở về, cả tòa lâu đài ai cũng biết thể chất của tiểu vương tử rất tốt, mặc kệ là phát triển trí tuệ hay thân thể đều vượt mức bình thường, mà lúc này đây nó cư nhiên có thể tự mình leo khỏi giường run rẩy mon men đến tận cửa. phải trẻ con thường ngủ rất nhiều sao, so sánh với đây sao? Chính là thân thể bé này dường như tinh lực dư thừa quá nhiều, đôi mắt ngập nước ôm lấy cổ người hầu, cựa tới cựa lui, nhìn mọi nơi đều i ô hô lên, miệng mấp máy muốn nó chuyện.

      mặt vui mừng nở rộ, người hầu ngồi ở bên cửa sổ, im lặng chờ bọn họ trở về.

      Mà bên ngoài lâu đài, chiếc xe Lincoln dài từ từ tiến vào, chậm rãi dừng ở trước gara.

      Lâm Hi Hi từ trong xe ra, thân ảnh mảnh khảng thoảng qua bóng cây loang lổ, cử chỉ tao nhã động lòng người, khuôn mặt nhắn trong trẻo lộ ra chút lạnh lùng, có chút buồn bực, đóng của xe nhanh chóng hướng trong lâu đài vào.

      Thân thể cao lớn của người đàn ông phía sau, miệng khẽ nở nụ cười, ánh mắt liếc qua xe chút rồi bắt đầu chăm chú dừng ở nàng.

      "Hi Hi!" Chân bước nhanh, tay bắt lấy tay nàng giữ chặt lại, người đàn ông phía sau đem nàng ôm vào trong lồng ngực, cười yếu ớt : "Làm sao vậy? nhanh như vậy để làm gì?"

      ". . ." Lâm Hi Hi nghĩ tới vừa mới xuống xe chút bị ôm ấy, cái vòng ôm chết tiệt này vẫn nhanh chóng và rộng lớn như vậy, giống như càng theo thời gian càng thêm rắn chắc, kiên cố, thân thể mảnh khảnh của nàng bị ôm chặt bên trong căn bản thể động đậy, " cần ôm tôi . . . . Tần Dịch Dương, buông ra!"

      Dung mạo xinh đẹp tức giận ngút trời lưu tình chút nào hướng người đàn ông cao lớn trước mặt mà phát hỏa.

      Tần Dịch Dương lại nỡ nhìn nàng như vậy, biết nàng nóng giận, cánh tay kiên cố hơi nới lỏng chút để cho nàng có thể dễ dàng cử động hơn, chính là như vậy vẫn chưa đủ, nàng vẫn quật cường muốn để ý đến vào trong lâu đài, cũng cười yếu ớt miễn cưỡng nữa, ôn nhu ở bên tai nàng thầm, ôm nàng cùng chỗ thất tha thất thểu vào bên trong. Người đàn ông cao lớn tựa như vị thần, từ sau buổi lễ hội mừng được vạn dân chúc mừng kia rút toàn bộ hơi thở lạnh lùng cơ thể, tựa như con dã thú biến thành ôn nhu, bình ổn lửa giận của nàng.

      "Hi Hi, đừng tức giận. . . ." Tần Dịch Dương cười đến vui vẻ, hiếm khi có thể nhẫn nại như vậy, lần nữa cầm lại cánh tay ngừng đẩy tay ra của nàng, rất nhanh đem nàng ôm vào đối diện với chính mình, bờ ngực mềm mại của nàng dán chặt vào vòm ngực rắn chắc của , dán chặt vào chóp mũi đáng khuôn mặt nhắn của nàng: "Đừng tức giận nữa được ? Có chuyện gì xảy ra sao? vẫn đều giữ mình mà, cũng chỉ bởi vì công việc quá bận rộn mới thể về phòng sớm được thôi. Làm sao vậy? cho biết . . ."

      Tiểu nữ nhân của , từ sau khi lễ mừng sáng nay kết thúc có biểu tình hơi hơi tức giận như vậy rồi. Lòng ngứa ngáy, nàng vẫn cười yếu ớt giải thích, ở trong xe cũng lạnh với nàng cả nửa ngày, mãi cho đến khi về đến lâu đài mới mở thế tiến công, ngờ nàng tức giận đến mức độ này rồi.

      "Hừ . ." Lâm Hi Hi oán hận muốn giẫy ra, lại vẫn chỉ có thể thở hồng hộc mà nhìn thẳng , thắt lưng bị ôm chặt lấy chỉ có thể ngửa đầu đối diện với khuôn mặt dán sát của , cánh tay ngừng đẩy bả vai ép tới gần của , tay kia bị nắm chặt trong lòng bàn tay, "Tần Dịch Dương, cần phải giả bộ!"

      Nàng thở phì phì, khuôn mặt đỏ ửng, nhịn được trừng mắt lườm .

      Ý cười môi Tần Dịch Dương càng sâu, cánh môi phun ra hơi thở nóng bỏng phả lên quanh quẩn ở chóp mũi nàng, "Giả bộ? giả bộ cái gì nào?"

      " đừng tưởng rằng tôi có nghe thấy, chủ buổi tiệc hôm nay phải gọi điện thoại cho sao, phải là ông ta chuẩn bị đem con của chính mình tặng cho sao? 18 tuổi, thời kỳ tươi đẹp nhất, hơn nữa lại cực kỳ thông minh xinh đẹp,vừa mới tốt nghiệp đại học Cambridge, chẳng lẽ thích sao? cư nhiên còn chuyện với ông ta lâu như vậy?"

      Nàng đợi mãi cho đến tận nửa đêm cũng thấy trở về, đợi được nữa liền nặng nề ngủ thiếp , nửa đêm gần sáng lại bị nụ hôn nhiệt tình của đánh thức, toàn thân trần trụi nằm ở trong ngực , nơi mềm mại nhất cơ thể bị mạnh mẽ chiếm giữ, tham lam mà làm . . . . Nàng biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng ngủ an ổn lại bị gây sức ép suốt của đêm đến mồ hôi đầm đìa, nàng . . . . Mệt mỏi quá!

      Sáng sớm tỉnh lại, vẫn tinh thần sáng láng như trước, lật tung chăn mỏng ra đem cả cơ thể buồn thiu của nàng hôn lượt, hỏi: "Bảo bối, đau ?"

      Lâm Hi Hi thực buồn bực!

      Nàng chưa từng có tức giận như vậy, cho dù là có mâu thuẫn với , nàng cũng chỉ là thương tâm khổ sở, mình chịu đựng thương tổn liếm láp miệng vết thương của chính mình, mà tại, rốt cục nàng cũng có thể có đủ dũng khí để đối diện với người đàn ông tuấn lãng bức người này, ở trước mặt mà trách móc, chất vấn . Trong lòng nàng cũng lo lắng lắm chứ, tia thắng lợi cũng có.

      Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương nổi lên tia mờ mịt, như là nhớ lại điều gì đó, rốt cục cũng nhớ ra, quả thực người chủ buổi tiệc hôm nay có từng nhắc qua về con của ông ta, 18 tuổi, mới vừa tốt nghiệp Cambridge . . . Nàng làm sao có thể biết như vậy chứ?

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 2: đáng sợ – P2


      cần bao biện rằng mình có biết, tôi nhìn thấy những cử chỉ mà theo chân bọn họ cùng chỗ chuyện, có nhớ mấy giờ mới trở về ? 3giờ, 3 giờ mới trở về đấy!” Miệng nàng lẩm bẩm , khuôn mặt nhắn nhuộm tầng phấn hồng mê người, cánh mi dài khẽ rung động dưới ánh mặt trời vụn, Tần Dịch Dương thấy mơ màng, ôm chặt nàng, từ từ nhắm mắt lại nghe nàng .

      Đúng vậy, 3 giờ. Nàng nhớ thực ràng.

      Tất nhiên cũng nhớ thời gian kia, nàng tựa như đứa bé sơ sinh cuộn tròn nằm trong chăn, điều hòa rất lạnh, khi xốc chăn lên khí ùa vào khiến nàng co rúm người lại, đành phải cúi người ôm lấy nàng, để cho thân thể nóng bỏng dán lên da thịt nõn nà của nàng. Trong lúc ngủ mơ nàng mơ màng mà đáng , thân thể lộ ra những phản ứng tự nhiên nhất, ban đầu nghĩ đánh thức nàng, chính là khí lực vô thức mà mạnh dần, ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, đem dục vọng nóng bỏng hung hăng chôn chặt vào nơi sâu nhất trong thân thể nàng, nụ hôn như cắn nuốt cánh môi đào của nàng . đẹp. Chẳng qua trời rất nhanh sáng mất rồi, nàng chịu nổi tình cảm mãnh liệt ngất mất, nằm trong khuỷu tay của mồ hôi đầm đìa, mới đành buông tha, thực bực bội, mới làm có…cũng chưa đủ vui sướng gì. . . .

      có lỗi . . . .” Tần Dịch Dương giải thích, thâm oa oa, kìm nén xúc động giữa ban ngày ban mặt đem nàng ôm vào trong lòng mà thương trận, nhàng dỗ dành nàng, “ về sau về muộn như vậy nữa là được chứ gì? Mặc kệ là chuyện gì cùng với ai quan trọng như thế nào nhất định mang em theo, như vậy phải để em mình ở trong phòng đơn mà chờ . . . . Được , Hi Hi?”

      Mặt Lâm Hi Hi đỏ bừng, thể hiểu nổi, ràng là người đàn ông này có lỗi, vì cái gì lại bị thành bản thân nàng đơn chứ, tựa như dùng độc thủ để an ủi người ta vậy.

      Ai hiếm lạ mỗi buổi tối bị lăn qua lăn lại đến toàn thân mệt phờ ra mới được ngủ chứ?

      Cắn chặt môi dưới, Lâm Hi Hi giãy khỏi ôm ấp nùng tình mật ý của , khuôn mặt ửng hồng tức giận mắng: “ cần tìm tôi làm gì! Tôi là phụ nữ từng sinh đứa , thể lực thể so với trước kia, tôi đáp ứng được , . . . . .” Nàng buồn bực đến ra lời: “Còn có người xếp thành hàng dài chờ thương đấy.”

      Nàng uốn éo thân mình, dưới ánh sáng mặt trời le lói chạy thẳng vào trong lâu đài, ánh nắng ấm áp xẹt qua bóng dáng của nàng.

      Lồng ngực trống , Tần Dịch Dương có chút quen như vậy, chính là dục vọng trong thân thể bị khơi mào lên, áp chế cũng phải là biện pháp tốt, chỉ có thể dùng ánh mắt thâm thúy đuổi theo thân thể chạy vào lâu đài của nàng, quay người lại dặn dò người hầu ra xe lấy những đồ vật mang về cho nàng và cục cưng, xong đâu đấy, lúc này mới lới lỏng cà – vạt bên hướng trong phòng vào, bên môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt.

      Phòng khách, yên tĩnh đến kỳ lạ.

      “Phu nhân đâu?” nhàng hỏi.

      “Công tước đại nhân, phu nhân lên lầu, có lẽ là xem tiểu vương tử .” Người hầu đáp.

      Tần Dịch Dương nhíu mày, cởi Tây trang vứt lên sofa phòng khách ngồi xuống hồi, ngón tay tao nhã di di bờ môi, nhưng là nhấm nháp tia hờn giận, đứa bé còn chưa đầy tuổi kia cơ hồ là cả ngày quấn quýt lấy nàng, khắc cũng rời, nhưng thực ra cũng thể là nó nghe lời đến khóc nháo loạn lên, mà là do Hi Hi quá quan tâm đến nó, có tia động tĩnh cũng chạy tới xem. Mà tính cách của cục cưng cũng ngang bướng, thời điểm có nàng ở đó vui mừng tột độ, có lẽ là cố tình muốn nàng rời , nếu ầm ĩ đến cả lâu đài cũng ai được phút yên tĩnh cả.

      Nhíu mày, khuôn mặt tuấn lãng lên tia rối rắm.

      ghen sao?

      lại ăn dấm chua của chính con trai mình sao?

      Tần Dịch Dương cảm thấy thực khó mà tưởng tượng nổi, tiện tay cầm lấy tờ báo ở bên cạnh mở ra xem, thậm chí mặt còn có ảnh chụp của chính , rất hào nhoáng, thế mà ngay cả chữ cũng đọc vào, sắc mặt càng ngày càng lạnh, gấp tờ báo lại hướng lầu nhanh tới.

      khí yên tĩnh bị đuổi dần đánh gãy bởi chút thanh .

      Kia như là tiếng hoan hô vui mừng, Tần Dịch Dương càng gần tới, đến gần cánh cửa khép hờ kia, nghe thấy tiếng cười kinh hỉ của tiểu nữ nhân mà mình thương ở bên trong, lòng khỏi chấn động, đẩy cưa vào.

      Bên trong cánh cửa, Lâm Hi Hi ôm thân thể bé phấn nộn ngồi giường, lúm đồng tièn nở rộ như hoa, nó giơ bàn tay đô đô bé nắm lấy bàn tay của nàng chống đỡ thân thể đứng dậy, lúc sau lại đẩy tay nàng ra, lắc la lắc lư ở giường vài bước, sau đó bị đệm dưới dường lún xuống, nở nụ cười đáng nằm gục xuống giường.

      Tần Dịch Dương giật mình, nhìn thấy màn như vậy cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt thâm thúy có tia mơ màng.

      Nhìn hồi lâu, cục cưng có thể đứng vững mà càng lâu hơn, bước chân cũng càng lúc càng ổn định hơn, trách được có người , nhìn thấy đứa lớn lên có khi chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi, chúng ta thể biết được khi nào nó có thể nắm bắt được những tượng khoa học Trái Đất, chỉ chút biến đổi, cũng khiến cho chúng ta có vui mừng ngọt ngào nhất.

      nín thở, qua.

      “Công tước đại nhân” Người hầu kinh hỉ ngẩng đầu lên, ý cười môi còn chưa có tản , nhìn tới.

      Tần Dịch Dương cúi đầu nhìn thấy tiểu nữ nhân ngồi giường vui vẻ đến mức lúm đồng tiền hằn sâu mặt, trong lòng lên chút mờ ám, sau đó đem tầm mắt dời về phía cục cung, khuôn mặt nhắn xinh đẹp kia cũng trân trối nhìn , ánh mắt đen láy như trân châu, còn có khát vọng cùng vui mừng.

      “Dịch Dương . . . .” Lâm Hi Hi ôm cục cưng, nhịn được quay đầu giọng kêu tiếng, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc mãn nguyện khoe khoang, “Con được, vừa mới có nhìn thấy ? Em có dạy con, chính con học mà được đó!”

      tiếng Dịch Dương kia, nhưng lại khiến vào phần hoảng hốt . . . .

      Tần Dịch Dương đè nén nóng lòng, ánh mắt đen bóng thâm thúy, giơ tay cầm lấy ngón tay béo mập đô đô của cục cưng, như là bảo hộ bảo bối quốc gia mà đem nó từ trong lòng nàng ôm ra, kéo đến trước mặt mình.

      Cục cưng lảo đảo, lại vẫn cố gắng cần vịn vào , khuôn mặt nhắn phấn nộn ngẩng lên, miệng y y ô ô muốn cái gì đó, ý cười giấu ở trong mắt lóe sáng, làm cho người ta nhịn được mà thêm vài phần thương.

      “Thực ngoan . . . !” Tần Dịch Dương khen ngợi tiếng, cánh tay to lớn ôm lấy nó, đem nó ôm đến trước mắt mình, nhìn thấy lúm đồng tiền ngọt ngào của nó, thấp giọng : “Bảo bối ngoan chút đươc chứ? Ba muốn mượn mẹ con mấy tiếng, con nên tranh với ba, nghe được ?”

      Cánh tay thon dài của người đàn ông tuấn lãng kia rất có lực, đem cục cưng xinh đẹp ôm lấy, dán chặt vào chóp mũi mềm mại của nó xong cái gì đó, người bên ngoài nghe thấy gì cảm thấy thực quỷ dị, đứa bé còn như vậy có thể nghe hiểu được cái gì chứ? Qủa nhiên, cục cưng gần gũi dừng ở mặt , vui mừng hôn chụt cái lên mặt , miệng phát ra thanh khiến cho người ta thấy vô cùng ngọt ngào.

      Tần Dịch Dương cười yếu ớt, cảm thấy thể cùng nó giảng đạo lý được, vẫn là . . . trực tiếp ôm thôi.

      Ôm lấy cục cưng đặt ở giường mềm mại thời điểm đứng dậy dắt lấy bàn tay của tiểu nữ nhân bên cạnh, thản nhiên : “ thôi . . . Con rèn luyện mệt mỏi quá cần nghỉ ngơi mình, bảo bối. Có phải chúng ta nên vận động bồi đắp tình cảm rồi hay ?”

      Ngón tay thon dài xẹt qua cái cằm non mịn của nàng, Tần Dịch Dương bật cười, nhàng nâng mặt nàng lên, tiến khàn khàn mà mị hoặc, hỏi: “Em tức giận?”

      Là cái gì?

      thoáng hoảng hốt, Lâm Hi Hi nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng lại cảm giác được tựa như chính mình có chút cố tình gây .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :