1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 224: Chính là ta tự mình mất tích


      Người đàn ông phía sau cũng lời nào, trong hoàng thất tranh đấu như vậy thấy quá nhiều rồi, chính là nữ nhân có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy đây là lần đầu tiên mà thấy, cho dù là Lan phu nhân trước đây cũng có ngoan độc như vậy

      “Từ nơi này ngã xuống, khả năng còn sống cơ bản là có.” Người đàn ông mang kính râm thản nhiên , “Công chúa, chúng ta có thể trở về rồi chứ?”

      Trong lòng Lily suy nghĩ làm thế nào để che giấu bí mật động trời như vậy, run rẩy đứng lên, người tràn đầy nước mưa run rẩy hướng phía xe chạy tới, như là sợ nàng lên vậy, nghĩ muốn nhanh chóng chạy thoát.

      Kéo nửa ngày, nhưng là có mở ra được cửa xe.

      Người đàn ông phía sau đến gần, giúp mở của ra, mà trong lòng đứa bé vẫn khóc thét lên tê tâm liệt phế truyền vào màng tai.

      Cả người Lily run rẩy, nhìn đứa bé trong lồng ngực , đột nhiên ngăn động tác mở cửa của , hung tợn : “ được với ai cả, nghe chưa?”

      Người đàn ông đeo kính đen cũng lời nào, kỳ vẫn luôn thức thời.

      “Chỉ cần công chúa nghiêm ngặt bưng bít người trong lâu đài, kỳ cũng có ai phát ra động thủ với Lâm tiểu thư cả.” Người đàn ông thản nhiên phân tích, “Tất cả người hầu trong lâu đài bây giờ xử lý xong, khẩu cung của mọi người đều đồng loạt lời, chỉ còn có vài việc rất thôi.”

      dừng chút, nhìn thoáng qua Lily: “Công chúa quần áo cùng tóc của cũng cần phải xử lý, còn có, vết xước mặt đứa bé này, phải giải thích thế nào đây?”

      Mưa to liên miên, Lily cảm thấy cả người đều lạnh lẽo, mưa tạt vào người rất đau, cả người phát run lên nghĩ phải xử lý thế nào, ánh mắt vô thức mà nhìn màn mưa, đe dọa : “ cho phép ngươi ra, nếu như ngươi chỉ cẩn hé răng ta khiến cho ngươi chết toàn thây, ngươi cũng biết ta có năng lực như thế nào rồi đấy, ta sớm an bài tất cả rồi. Ta sợ ta chết, ta sợ mọi người nghi ngờ ta! Những chuyện này tất thảy đều liên quan đến ta, là chính ta rời khỏi lâu đài rồi mất tích.”

      thực chột dạ, lần lại lần hướng tới người đàn ông kia rống to, lặp lại những lời này.

      Người đàn ông cầm chiếc ô màu đen, ôm chặt đứa bé, rất nhẫn nại mà nghe uy hiếp lặp lặp lại của ta, thản nhiên : “ nhàng chút công chúa, nếu như chúng ta còn có trở về lâu đài, hết thảy đều kịp che giấu, hơn nữa, Lan phu nhân buổi trưa trở về, cần phải nắm chắc thời gian.”

      Trong lòng Lily bỗng sốt ruột, lúc này mới chạy nhanh mở cửa xe ngồi xuống. mang theo rất nhiều nước mưa vào, cũng quản toàn thân đều là bùn đất, cuộn mình ở ghế run rẩy.

      Người đàn ông đóng cửa lại, mở điều hòa lên, nhìn thoáng qua hướng vách núi mà kia ngã xuống, trong lòng có tia đau đớn cùng tiếc hận, sau đó ngồi vào ghế lái.

      Có biện pháp nào chứ? Hoàng thất luôn ngoan độc hiểm ác như vậy, nếu là sao có tên Bruce ác ma khủng bố xuất ? Rồi sau đó lại là xuất này khiến cho tất cả hoàng thất đều ghen tỵ, khiến cho có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy? Mà hết thảy bọn họ, vì sinh mệnh mà phải giấu giếm hết thảy?

      Khóe miệng gợi lên mạt cười, phát động xe, mà giờ phút này, đứa bé trong lòng vẫn ngừng khóc hét lên.

      Cả người bị nước mưa làm ướt đẫm, tã lót cũng dính đầy nước nưa, ánh mắt của đứa bé mở lớn, dừng khóc, vết xước rớm máu ở mặt trắng nõn nhắn của nó lại càng thêm nổi bật, nắm tay hồng nhạt của nó ướt sũng, mở ra lại khép vào, như là ở trong gian bé của chiếc xe có rèm che tìm kiếm người nào đó, mà thể lên lời.

      Người đàn ông cười lạnh chút, tiểu gia hỏa này, thât rất đáng thương, người thương nhất vừa vì mà nhảy xuống vách núi, mà sinh mệnh của nó lại kiên cường đến mức nào, thế nhưng khóc nữa.

      Xe lượn vòng con đường núi lầy lội, chậm rãi hướng tới phương hướng tòa thành về.

      3 giờ chiều Lan phu nhân trở lại lâu đài, trút xuống áo choàng chống thấm nước người, thân mệt mỏi, vẻ mặt của bà vẫn cao quý, tao nhã, thậm chí mang theo vài tia vui sướng thản nhiên.

      Lily thay quần áo ở nhà, làm tóc xoăn như cũ, ở sofa uống trà nóng hơn 2 tiếng mới cảm thấy người ấm hơn chút, yên chờ đợi Lan phu nhân thậm chí là Vinson trở về.

      “Phu nhân! Người trở lại!” ta đứng dậy, khóe miệng nổi lên nụ cười sáng lạn.

      Lan phu nhân ngưng mắt, cảm thấy ngạc nhiên khi ta ngồi ngoài đại sảnh, ngoài trờ mưa bớt nặng hạt, tinh thần của bà cũng tốt hơn nhiều.

      ở đây?”

      “Đúng vậy, phu nhân người ra ngoài lâu như vậy cũng có tin tức, con lo lắng gần chết a!” ta tiến lên ôm lấy tay của bà, nũng nịu .

      Lan phu nhân phủi phủi nước mưa còn lưu lại người, lên phía trước, nghe được lời của ta có chút vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Hôm nay ở trong phòng trút giận sao? Chuyện của công tước đại nhân, có nghe ?”

      Tim Lily đập ình ình, sắc mặt trắng bệch: “Cái gì… Chuyện gì a?”

      “Rốt cuộc Vinson xảy ra chuyện gì, căn bản là có ai cho ta biết?”

      Nữ hầu đến đặt ly trà, Lan phu nhân lặng yên ngồi sofa, bưng ly trà nhàng ngửi chút làm dịu mệt nhọc cùng đau nhức trong thân thể: “Ta lại cho rằng biết, cho nên mới mực chờ ở đây… Vinson quả nhiên là phụ lại kỳ vọng của ta, chuyện tình của Bruce xử lý rất rốt, đêm qua còn có người đến tìm ta, ta còn tưởng có chuyện gì. ngờ trước khi trở về lâu đài bị người của Bruce mai phục, đường trở về biết được tin tức, Bruce bị bắt được, mà cũng sai chiếc xe quay về báo cho ta biết, dù sao đây cũng là chuyện kinh động quốc gia, cầu ta đưa ra đề nghị, hôm nay đưa lên bản tin chính trị . . .”

      Nước trà ấm nóng ẩm ướt đầu lưỡi, mặt Lan phu nhân lộ ra nụ cười hiếm thấy.

      Lily im lặng ngồi nghe, lo lắng cùng căng thẳng trong lòng bỗng nhiên biến mất. Vinson có việc gì… có việc gì! Hơn nữa lại mang về tin tốt lành. chỉ biết, Bruce theo ngay từ đầu đấu lại , đến cuối cùng cũng nhất định phải đối thủ của !

      mặt cũng rất nhanh nổi lên tươi cười, nước mắt vui mừng tràn ra hốc mắt.

      “Đúng rồi… Đứa kia đâu?” Lan phu nhân bận rộn đêm, đột nhiên lại nhớ đến Trung Quốc xinh đẹp kia.

      Bà bắt đầu cảm thấy được này quả là may mắn, có thể được công tước ôm trong lòng mà thương.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 225: Nàng vì sao có thể bỏ chứ?


      Phu nhân vẫn là con người uy nghiêm có quy tắc như vậy, có tính tình ôn hòa cùng lòng vị tha bao la, nhưng khi phải đứng ở hoàn cảnh chèo chống gia tộc như thế này, người bà có thêm khả năng uy hiếp trí mạng, có oai nghiêm của vị công tước phu nhân hơn hai mươi năm khiến người ta lạnh cả sống lưng.

      Bà quả nhiên là có nhìn lầm người.

      Trái tim Lily đột nhiên bị bóp nghẹt. Nhảy cuồng loạn lên, áp chế hơi thở loạn nhịp, khó nhọc : “Nó… Nó ở đây, con lập tức đem nó ôm tới cho người nhìn chút!” xong vội chạy lên lầu.

      “Từ từ!” Lan phu nhân khẽ ngăn lại, có chút dở khóc dở cười, “ phải ta đến vương tử mà là đến… Lâm kia!”

      Từ ngày mà Lâm Hi Hi bước vào tòa lâu đài này, bà cơ hồ chưa từng kêu tên của , chỉ thấy có chút hứng thú với này, có gì đó để cho bà cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn chưa thể thân mật được.

      khắc kia Lan Phu nhân đột nhiên cũng rất muốn cùng tiểu nữ nhân này lảm nhảm chuyện trong nhà.

      Sắc mặt Lily trắng bệch, suýt nữa từ cầu thang ngã xuống.

      “Con… Con biết, cả ngày hôm nay con cũng có nhìn thấy ta, từ lúc ngủ dậy đến khi ăn trưa cũng chưa có thấy…” ta nóng lòng có chút yên, ánh mắt hơi né , đột nhiên nhìn thấy nữ hầu ở bên cạnh, “Tôi đúng phải ?”

      Người hầu giúp Lan phu nhân thay trà, đột nhiên bị hỏi như vậy, tay kịch kiệt run rẩy.

      Nước trà tràn ra, nóng đến bỏng tay.

      “… Đúng! Công chúa rất đúng, tôi cũng vậy có nhìn thấy!” nữ hầu mặt cũng trắng bệch tiếp lời ta.

      Lan Phu nhân ngưng mắt nhìn thân ảnh đứng lầu kia, lông mày tao nhã khẽ nhíu lại, phát có cái gì đó đúng. Phía ngoài có chút ồn ào, bà vô thức đứng dậy, trong lòng có tia lo lắng, men theo cầu thang lên lầu, đột nhiên lại muốn biết đó xảy ra chuyện gì, bà biết tiểu nữ nhân đó nhu hòa có yên tĩnh trời sinh, nhưng là lúc này trời mưa, chắc chắn nàng cũng lo lắng an tòa của công tước, đilên cho nàng biết chút tin tức vẫn hơn.

      Lòng Lily có chút trầm xuống, sắc mặt tái nhợt vô cùng, vội vàng lên, làm bộ như có chuyện gì xảy ra cả, nhanh chóng tiến lên ôm chặt lấy tay Lan phu nhân như mọi khi vậy

      Khoảng cách đến cánh cửa mùa đỏ có chạm trổ hoa văn càn gần, hô hấp của càng thêm yếu ớt.

      “Két!!” tiếng, cánh cửa nặng nề bị mở ra.

      chiếc nôi xinh đẹp đặt giữa nền nhà bằng gỗ, bên trong đứa bé phát ra hồi tiếng động huyên náo, bảo bối còn chưa thể chuyện chỉ có thể hoa chân múa tay, thanh kia khiến cho người ta nghe thấy lòng cũng nhũn mấy phần.

      Sắc mặt Lan Phu nhân có chút khó coi nên này có lương tâm sao? Bỏ rơi đứa con còn như vậy còn chưa tính, trong phòng ngay cả người hầu cũng có, nhỡ có chuyện gì xảy ra làm sao bây giờ? Là công tước đại nhân đem con trả lại cho nàng, nàng cứ biết quý trọng như vậy sao?

      Chậm rãi tới trước mặt đứa bé, bà giận giữ hỏi: “Người ở đây đâu rồi hả?”

      Người hầu chậm rãi lắc đầu: “ thấy, từ sáng đến giờ ở đây đều đóng cửa có ai thấy gì cả.”

      Lông mày Lan Phu nhân càng thêm nhíu chặt.

      “Lên lầu xem chút,” ánh mắt bà nhìn lướt qua cầu thang lên lầu, nghĩ đến cảnh tượng 4h chiều kia có thể làm gì, “Rốt cuộc ta có ở đây hả?”

      Người giúp việc ứng biến chạy lên lầu tìm, nhưng vẫn như cũ thu hoạch được gì.

      Nghi ngời trong lòng Lan phu nhân càng trỗi dậy, muốn tiếp tục tìm kiếm nữa, chẳng qua là tới bên cái nôi, lại ngoài ý muốn phát ra mặt nó có vết xước màu hồng: “Có chuyện gì xảy ra?”

      Câu hỏi đột nhiên vang lên, khiến cho toàn thân Lily chấn động, lòng lại càng bị nhéo chặt.

      biết… vào…” giọng , cảm giác được cơn thịnh nộ của Lan Phu nhân sắp trỗi dậy.

      Sắc mặt binh chút huyết sắc, Lan Phu nhân phẩy tay áo bỏ , lạnh lùng bỏ lại câu : “Ở trong lâu đài tìm chút ! Thấy được bảo ta đến gặp tôi.”

      tại bà muốn im lặng suy nghĩ chút, có nên chính thức truyền lại ngôi vị công tước phu nhân cho nàng hay .

      giờ sau, những người nhận lệnh tìm Lâm Hi Hi trở lại, sắc mặt đềutái nhợt: “ có, Phu nhân, vẫn có người nào thấy qua Lâm tiểu thư!”

      Chén trà trong tay Lan phu nhân run lên cái, sắc mặt ngưng trọng, biết suy nghĩ gì.

      ta rồi sao? Có hỏi qua bảo vệ chưa?” Lan phu nhân biết trong lòng tiểu nữ nhân này vẫn thích ở trong tòa lâu đài cùng đất nước xa lạ này, nàng có thanh lệ, tính cách đáng quý của người phương Đông, nhưng lòng lại cực kỳ kiên cường.

      “Bảo vệ , mấy giờ trước ấy mình đội mưa lảo đảo chạy ra ngoài, là buổi sáng, cho đến bây giờ cũng chưa thấy quay trở lại.” Người hầu cẩn trọng trả lời, cố gắng để cho giọng trở nên hốt hoảng, đồng thời cũng rất sợ mà liếc nhìn Lily.

      “Chưa có trở về sao?” Lan phu nhân cười lạnh, “Chẳng lẽ chỗ này của ta còn níu kéo được ta sao? Chẳng lẽ công tước đại nhân còn chưa đủ tốt đủ cưng chiều với ta sao? Rốt cuộc ta còn hài lòng cái gì, cứ như vậy mà bỏ con chạy sao?”

      Bà nhớ nữ nhân kia coi con của mình như sinh mạng, làm sao có thể bỏ lại con mình rời ? Còn nữa,vết thương mặt đứa bé kia do đâu mà có? vết xước hồng dài như vậy, ràng chính là vừa mới bị lâu.

      Cả căn phòng tâm trạng người hầu đều căng thẳng muốn chết, ai dám tùy hứng lên tiếng.

      Chương 226: Kết thúc - 1


      “Phu nhân… Phu nhân!” Người giúp việc chạy vào, sắc mặt vô cùng lo lắng, nhanh chóng cho bà biết “Công tước đại nhân trở lại!”

      chiếc màu đen xa hoa chậm rãi vào trong lâu đài, mang theo tia bức người, lượn đường vòng cung tao nhã, dưới màn mưa lác đác lộ ra vẻ thần bí khiến người ta run sợ.

      Nền lâu đài được ghép bởi rất nhiều phiến đá lớn, được tinh tế mài giũa, Tần Dịch Dương xuống xe giày da đen bóng giẫm lên mặt đất, rất nhanh có ô chạy tới che, giúp che mưa, trong đôi mắt lộ ra chút nóng lòng cùng ấm áp, giống như từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thoát khỏi bầu khí ấm áp, mệt nhọc suốt cả đêm, chấn động kinh hồn, thời điểm bắt được Bruce tựa như đối mặt với cuồng phong bão tố, tại toàn thân Tần Dịch Dương đều mệt rã rời, hy vọng duy nhất bây giờ là có thể nhìn thấy tiểu nữ nhân mà thương kia, ôm nàng vào trong ngực, hỏi nàng có lo lắng hay ?

      Ánh mắt sắc lạnh cụp xuống, có chút dục vọng chôn sâu ở bên trong, có chút nhịn được.

      Bước dài chân vào trong đại sảnh, ánh nến huy hoàng vách tường, bên trong Lan phu nhân mặc thân váy dài Âu phục phong thái điềm đạm, thanh tĩnh ngồi ở chỗ, người hầu bên cạnh đều cúi đầu, ánh mắt Lily cũng sáng ngời lên.

      “Vinson!” giống như con chim mà chạy tới, để ý đến ánh mắt mọi người, nhào vào trong lòng , khắc chế run rẩy ôm lấy thắt lưng , mặt vùi vào ngực , “ trở lại.”

      Tần Dịch Dương ngoài ý muốn khi nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lạnh hơn chút, nhìn liếc mắt cái trong lồng ngực, tự dưng có tia hờn giận.

      Bàn tay to đẩy bả vai của ta ra, để ý được ta bắm chắc đến cỡ nào, thong thả mà cường ngạnh đem ta đẩy ra, khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên, xa cách : “ chưa từng ôm qua sao? Có cần ôm chặt vậy ?”

      câu này là tuyện đối châm chọc, ta biết Hi Hi ở trong tòa lâu đài này, còn cố ý giả bộ thân mật với như vậy, lúc trước vô cùng lãnh đạm với , cư nhiên ta quả là rắn rết.

      Tuy rằng Hi Hi có hay ghen tỵ, nhưng mà cũng muốn nàng phải có tia nào thoải mái.

      Lily giống như bị xô nước lạnh tạt cho tỉnh mộng, thể ôm lấy thắt lưng , lại bị ánh mắt lạnh như băng của làm cho sợ tới mức dám níu lấy quần áo của nữa.

      nên vội vã trách móc người khác.” Thanh lạnh lùng của Lan phu nhân vang lên: “Vinson, cậu hẳn là nên hỏi người phụ nữ của cậu chạy đâu rồi? Tôi tìm khắp lâu đài cũng tìm thấy ta, bảo vệ lại bảo ta chạy ra khỏi lâu đài từ sáng sớm tận bây giờ còn chưa có trở lại… ta sao lại thế này? Tối hôm qua phải rất tốt hay sao? tại lại bày cái trò mất tích gì chứ?”

      Tần Dịch Dương lẳng lặng nghe, thời điểm nghe những lời này, sắc mặt tái mét đến dọa người.

      “Ngài cái gì?” vứt bỏ tất thảy suy nghĩ, lạnh giọng hỏi.

      Lan phu nhân thản nhiên hừ tiếng, nhưng là lại thầm suy nghĩ chút Vinson cũng biết chân tướng vậy tại cũng biết kia ở đâu, trong lòng bà cũng sốt ruột, dịu chút cảm xúc : “Lâm Hi Hi mất tích, ta kêu là Lâm Hi Hi đúng , ta nghe qua Lạc Thành về mâu thuẫn của cậu với ta, có lẽ là do tức giận mà bỏ ra ngoài, ta biết tối hôm qua hai người xảy ra chuyện gì, như thế nào lại khiến ta hạ quyết tâm như vậy chứ? Ngay cả con cũng cần.”

      Lần này, sắc mặt Tần Dịch Dương quả là tái nhợt đến cực điểm.

      “Ngài , ấy rồi?” cố bình tĩnh hỏi Lan phu nhân, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh băng: “Làm sao lại có thể?”

      Lan phu nhân nhíu mày, cũng gắt gao nhìn .

      Tần Dịch Dương căng thẳng đứng tại chỗ ba giây, đau lòng cùng lo lắng nháy mắt đánh bay tất thảy, cởi bỏ cà-vạt, bên hướng lầu tới, bước chân càng lúc càng nhanh.

      Kia phải là , nàng làm sao có thể bỏ chứ?

      Tối hôm qua nàng còn nằm trong ngực , hôn nàng, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, ràng nghe được nàng gọi tên của , nhìn thấy tất thảy mọi mâu thuẫn của bọn họ trong nháy mắt đều tiêu tan, hận thể đem nàng thương hồi mà nuốt vào trong bụng . . . Hi Hi!

      Cánh cửa chạm khắc hoa văn ra trước mắt, bị cánh tay Tần Dịch Dương đẩy cái mạnh mở ra, sắc mặt tái nhợt xông vào trong phòng, quả nhiên có lấy thanh , trong cái nôi cục cưng bình yên vô quơ quơ nắm tay bé, chính là tinh thần so với thường ngày có vẻ kém chút, thoạt nhìn có lẽ là do đói bụng lâu quá, chỉ lo mút tay của mình cho đỡ đói.

      Đứa đáng như vậy . . .

      Tần Dịch Dương cúi người xuống nhìn thân hình mềm mại bé của nó, ánh mắt giống nàng đến bảy phần kia, ánh mắt tội nghiệp đen láy lại sáng như pha lê kia, khỏi mềm lòng giơ tay nhàng vuốt ve thân thể của nó, lại đột nhiên chạm vào vết xước rớm máu khuôn mặt phấn nộn của ! Thậm chí ngay cả khuôn mặt của đứa bé cũng bị sốt đến đỏ ửng lên, tay bé lạnh như băng, gương mặt cũng nóng bỏng lên.

      Trái tim Tần Dịch Dương giật mình.

      Chuyện gì xảy ra? Nàng có chăm nom con sao?

      Hi Hi, Lâm Hi Hi!

      Lúc này điên cuồng tìm kiếm, trong đôi mắt lộ ra tia máu dọa người.

      Từ tới dưới lầu, mỗi căn phòng cánh cửa đều bị mở ra kiểm tra, vọng tưởng có thể nhìn thấy thân ảnh tinh tế nhu nhược kia lẳng lặng tựa vào song cửa sổ, có lẽ là ở nơi nào đó mà ngủ quên mất, hoặc là cẩn thận lạc đường, làm sao nàng lại có thể mất tích trong tòa nhà này.

      Tần Dịch Dương run sợ, trong con ngươi đen láy lại lắng đọng áp lực cùng đau nhức, cực nóng mà cháy bỏng, bàn tay to đem từng cánh cửa mở ra nhìn liếc mắt qua căn phòng, rồi lại tiếp tục như trước mở ra cánh cửa tiếp theo.

      có. Tất cả đều có.

      có khả năng như vậy… Tối hôm qua nàng còn nằm trong lồng ngực , từ khi bọn họ cách xa hơn nửa năm tới nay, đó là lần duy nhất nàng nằm trong ngực , lạnh lùng, bài xích, nhu thuận mà hưởng thụ cái hôn của , thanh nhàng gọi của , ở trong lồng ngực của mềm mại tựa như nước… Làm sao mà nàng có thể bỏ mà rời được? Nơi này có cục cưng của nàng, cục cưng nàng thề sống chết cũng phải giữ bên người, nàng làm vậy.

      Hi Hi.

      Tất cả mọi người trong tòa nhà đều nhốn nháo cả lên, gắt gao đuổi theo bước chân của Tần Dịch Dương, chẳng qua là nhìn thấy hành động gần như điên cuồng của cũng có ai dám ngăn cản và khuyên can, tận cho đến khi sắp đem cả toà thành lật tung lên, Lan phu nhân trong đại sảnh mới nhận ra có gì đó thích hợp, kéo theo Lily xuống dưới tầng trệt nơi điên cuồng tìm kiếm, hé ra khuôn mặt lạnh lùng mà châm chọc cũng lộ ra vài phần lo lắng vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, ta xảy ra chuyện gì sao?”

      Sắc mặt Tần Dịch Dương xanh mét buộc chặt thực đáng sợ, thở hồng hộc mà đóng lại cánh cửa, lòng đau như cắt.

      Nàng có ở đây.

      Chỗ nào cũng nhìn thấy bóng dáng của nàng. Nàng có ở đây.

      Hi Hi… Toàn bộ đầu óc tại chỉ có cái tên này, toàn bộ đầu óc chỉ là thân ảnh của nàng. Bảo bối làm sao vậy? Nàng làm sao vậy? Mấy giờ ở đây rốt cục phát sinh chuyện gì, ai có thể cho biết?

      “Chẳng lẽ nàng tự mình muốn mất tích hay sao? Bảo vệ đều nhìn thấy nàng ra ngoài!” Giọng Lan phu nhân có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, tuy rằng như vậy, nhưng mà trong lòng bà cũng mâu thuẫn mà căng thẳng, bà cũng biết thái độ làm người của Lâm Hi Hi, nếu như nàng có muốn biến mất nhưng là tuyệt đối nàng bỏ lại đứa bé mà biến mất như vậy.

      Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      đạo ánh mắt lạnh như băng của Tần Dịch Dương quét về Lan phu nhân, Lily vẫn đứng ở phía sau Lan phu nhân thấy được ánh mắt như vậy, sợ tới mức cả người đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

      “Em…Đừng nhìn em, Vinson, em cũng có nhìn thấy ấy, mọi người đều có thể làm chứng. . . .” Lily cố gắng đứng thẳng người, cánh môi chút huyết sắc vội vàng , đem hình ảnh cả người Lâm Hi Hi thấm đẫm nước mưa lao người xuống vách núi bỏ , chuyện đó có quan hệ gì với có vấn đề gì.

      Giờ phút này Tần Dịch Dương thực thể nghĩ nhiều được như vậy.

      đẩy ra cánh cửa cuối cùng vẫn tìm được thân ảnh của nàng, sắc mặt xanh mét lạnh như băng sải bước hướng bên ngoài tới, thể nhớ đây là lần thứ bao nhiêu tìm thấy nàng, tại đất nước xa lạ cùng tòa thành này, mỗi giây nhìn thấy thân ảnh của nàng, chuyện gì cũng có thể phát sinh.

      Tất cả mọi người trong tòa thành đều sợ hãi.

      Bảo vệ sợ tới mức chỉ dám đứng bên cạnh cửa sắt có ai dám buông ánh mắt xuống, chỉ nghe thấy có tiếng bước chân người tới gần, ngay sau đó có tiếng súng lên đạn, viên đạn sượt qua đầu , tiếng nổ của viên đạn vang lên giòn vang mà khí phách như vậy. hấp hơi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy người Công tước đại nhân thấm đầy nước mưa lội mưa xuất trước mặt .

      ấy ở đâu?” Tần Dịch Dương cười giễu cợt ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm người đàn ông trước mắt.

      Bảo vệ lập tức quỳ mặt đất: “Tôi nhìn thấy! Tôi nhìn thấy! Công tước đại nhân! Cái gì tôi cũng biết!”

      “Bùm” tiếng nổ. Viên đạn găm vào cửa sắt. Sượt qua người.

      “Ta hỏi lại lần, có nhìn thấy ấy ra ngoài hay ? lúc nào?” Họng súng lần nữa gắt gao nhắm vào thái dương của người bảo vệ.

      “Tôi có nhìn thấy! Tôi có nhìn thấy ấy ra ngoài!” Phòng tuyến của người bảo vệ cuối cùng trong nháy mắt bị công phá, bị dọa đến mức khóc hét lên: “Lâm tiểu thư từ đây ra ngoài, trời mưa… mưa rất lớn… ấy mình ra ngoài.”

      Sắc mặt Tần Dịch Dương nhất thời càng thêm trắng bệch.

      Thu hồi súng, có chút lảo đảo tới mở cửa xe, ngồi vào trong đạp mạnh chân ga.

      mồn .

      Thủ đô London rộng lớn như vậy, phương hướng của lâu đài vùng ngoại ô trong mưa cũng bị lệch rất nhiều, thế giới rộng lớn xa xôi đến vậy, Tần Dịch Dương biết phải đâu để tìm nàng.

      Hi Hi. . .

      sai, tất cả đều do sai, em cần phải giận dỗi nữa, xuất được ?

      Hay cánh tay mạnh mẽ bóp chặt tay lái, những gân xanh ngón tay đều trở lên trắng bệch, Tần Dịch Dương biết mình đâu, điên cuồng mà chuyển hướng, điên cuồng mà tìm kiếm nàng.

      Chúng ta vất vả mới về được bên nhau, em cần cục cưng sao? cần con của chúng ta sao?

      mím môi, thậm chí trong mắt còn dâng lên tầng hơi nước chưa từng thấy.

      Thế giới rộng lớn mà xa lạ như vậy, ai cho biết, muốn tìm người, nên từ nơi nào bắt đầu?

      Cơ hồ Tần Dịch Dương rơi vào tuyệt vọng, cánh môi chút huyết sắc phát ra thanh nghe , gục vô- lăng tiếp tục lái xe, căn bản quan tâm tới có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng chỉ có khắc đó tại đây, nhớ tới tia hy vọng duy nhất.

      Di động ở trong túi quần bên hông, ngẩng đầu, sắc mặt xanh mét đem di động rút ra.

      Suốt đêm bận rộn căn bản là có lúc nào để tiếp điện thoại, nhìn qua người gọi tới là ai, ánh mắt tuyệt vọng của nhìn qua lịch sử cuộc gọi, đột nhiên đạp mạnh chân phanh , phanh gấp lại.

      Trong lịch sử cuộc gọi, hiển thị lúc rạng sáng, nàng có gọi cho .

      phải chỉ lần.

      Trong lịch sử cuộc gọi ghi lại chỉ có lần.

      Như là túm được tia hy vọng trong lúc bị hủy diệt, Tần Dịch Dương tỉnh táo lại, gắt gao nhìn chằm chằm thời gian trong lịch sử cuộc gọi, tự hỏi, bắt buộc chính mình suy nghĩ. Rạng sáng nàng còn ở… Buổi sáng bảo vệ liền nhìn thấy nàng ra ngoài… Nàng gọi điện cho .

      Rốt cục xảy ra chuyện gì?

      Trong mưa bụi lất phất, nam nhân tuấn lãng cao ngất ngồi trong xe, chống trán suy nghĩ, hồi lâu, ánh mắt lạnh như băng của mở ra, đạp mạnh chân ga, bẻ quặt tay lái, loạn tay lái hướng phía lâu đài trở về.

      Lily mở trừng trừng mắt nhìn thấy Tần Dịch Dương ra ngoài, chậm rãi đến bên cạnh người bảo vệ.

      Bảo vệ thực sợ tới mức đái ra quần, xụi lơ mặt đất hề nhúc nhích.

      đừng có lại đây… cần lại đây!” Bảo vệ nhìn thấy Lily cảm thấy càng thêm sợ hãi, biết bản thân mình làm gì, giúp nữ nhân này giấu giếm thực tới cùng.

      cho phép cho ai khác. Ngươi từng đáp ứng ta. . . Nếu ta cho cả nhà ngươi xác toàn thây, nghe chưa?”

      Trong mưa phùn lất phất, bảo vệ đứng cạnh Lily, sắc mặt ta tái nhợt khiến cho Lily cũng phải sợ.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 227: Cho cơ hội cuối cùng


      Chẳng qua là thể ngờ tới, Tần Dịch Dương ràng lái xe ra ngoài, thế nhưng chưa đến hơn mười phút liền trở lại, chiếc xe màu đen có rèm che kia sáng lạng trong tiết trời u, đâm xuyên qua cửa sắt vọt tới đây, cả người Lily run rẩy chạy nhanh tránh né, thế nhưng chiếc xe kia lại “Két” tiếng, dừng lại ngay bên cạnh người .

      Trong xe, thân ảnh Tần Dịch Dương giống như thần chết, làm cho tim người ta sợ run rẩy.

      Lily ngây dại, ánh mắt trợn to, biết bị làm sao, tim lại áp lực đập cuồng loạn như trước, run giọng : “Vinson, tại sao trở lại. . . .”

      Tần Dịch Dương thản nhiên xuống xe, thân ảnh cao lớn như ngọn núi áp bức tới, Lily cố gắng kiên trì nhìn , buộc bản thân được sợ hãi, nhưng là sống lưng vẫn là hơi chùng xuống chút, suýt nữa lảo đảo ngã xuống trước mặt .

      Cánh tay Tần Dịch Dương giơ ra đỡ lấy cho ngã xuống, hung hăn kéo ta đứng thẳng trước mặt mình.

      Cổ tay Lily bị xiết chặt tựa như là hai gọng kìm.

      Lily đau tới mức mặt nhăn nhó lại, hít sâu, lại hít sâu, đều có biện pháp giảm đau đớn đến nát xương cổ tay.

      làm gì?” nâng lên ánh mắt lợi hại có tia huyết sắc, thản nhiên hỏi.

      Tần Dịch Dương nhìn chằm chằm hồi, cười lạnh tiếng kéo sát lại gần, hơi thở mong manh, “ có biết hay , căn bản là biết dối? khi dối cũng chỉ có thể được vài câu như vậy là bị phát ? Lily, tôi cho cơ hội cuối cùng, cho tôi biết rốt cục làm gì?”

      Họng súng đen ngòm xuyên qua làn tóc của , tìm đến sau gáy .

      Lily hấp ngụm khí, cảm giác được cái chết đến gần.

      “Hi Hi ở đâu?” Thanh của Tần Dịch Dương trở lên khàn khàn “Mười giây, đủ cho suy nghĩ chứ? Tôi vẫn luôn cảm thấy nghe và hiểu được những lời tôi , có thể hiểu được ý tứ của tôi, thế nhưng biết mà còn dám làm, Lily, thực làm tôi thất vọng.”

      “Cạch” tiếng giòn vang, tiếng lên đạn, dí mạnh, phát súng là có thể nổ tung đầu của ta.

      “Vinson. . .” Lily bị dọa đến khóc ra tiếng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

      Có chuyện gì đau lòng hơn thế này nữa, người đàn ông mà suốt mười năm, ôm vào ngực, cũng lấy cái chết để bức , bắt phải thực.

      “Vì sao lại cho là em làm? Cái gì em cũng có làm, cái gì cũng đều có làm Vinson, cần tìm, em như vậy tại sao lại thể chấp nhận em, em mà . . .” nhìn đến sắc mặt thể khống chế của , mặt hoa khóc lóc, chẳng qua là trong khoảnh khắc này, cầm tay , túm lấy Tây trang của , run rẩy giống như lá cây sắp rụng.

      “Còn năm giây…” Cánh môi tái nhợt của phun ra mấy chữ, càng lúc càng mím chặt.

      Lily hét chói tai, trốn thoát kìm kẹp của , ràng bị người đàn ông mà mình thích nhất bức đến đường chết.

      “Kìa Vinson, cậu làm gì?” Lan Phu nhân từ trong đại sảnh ra, nhìn thấy đôi nam nữ dây dưa ngoài cửa lớn, nhìn cái tư thế kia là biết bọn họ làm cái gì, Lan phu nhân cũng sợ tới mặt tái nhợt, cho tới bây giờ bà vẫn biết Vinson thích Lily, nhưng mà cũng đến mức hận ta như vậy chứ.

      “Phu nhân. . . . Phu nhân cứu cứu tôi! Tôi muốn chết. Tôi muốn chết a, Lily khóc thét lên, ở trong ngực Tần Dịch Dương giãy giụa, miệng bị người ta ngăn chặn, sau gáy lại là nguy hiểm rình rập.

      Lan Phu nhân lên phía trước, cũng dám dùng hành động để ngăn cản, chỉ có thể lớn tiếng quát lớn: “Vinson, buông ra!”

      Tần Dịch Dương ngoảnh mặt làm ngơ, cười lạnh tiếng, trực tiếp bóp cò súng.

      Họng súng dán chặt da đầu, Lily rằng nghe được thanh “Bùm” tiếng đạn bùng nổ bên tai.

      Sắc mặt Lan phu nhân nháy mắt trắng bệch, mà nữ hầu phía sau bà đều hét ầm lên, bị cảnh tượng kia dọa đến sắp xụi lơ, thậm chí có người sợ tới mức chạy loạn lên, bên trong tòa lâu đài mảng tĩnh mịch, lại mảng hỗn loạn.

      Lily kêu thảm thiết tiếng, nhắm lại mắt tựa như sắp ngất , sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      ngây ngốc, ngẩn người, thể động đậy.

      Sau lúc lâu mới ràng bản thân có bị thương, còn có thể thấy ngón tay tái nhợt của mình, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng của người đàn ông trước mặt, . . . . chưa chết!

      Hơi nước còn đọng bên tai, lúc nãy Tần Dịch Dương lệch chút góc, viên đạn xuyên qua tóc chạy xẹt bên tai bay ra ngoài, lỗ tai Lily nóng lên, máu tươi ồ ồ toát ra. . . .

      giơ tay kên sờ thử, nửa đầu đều ong ong đau đớn, tay đầy máu . . . .

      cơ hội cuối cùng… ” Tần Dịch Dương lên đạn lần nữa, lúc này áp sát thái dương của . “Có tin tôi dám nổ súng ? Tôi hỏi câu, ấy ở đâu?”

      bên, Lan phu nhân cũng sửng sốt đến chôn chân chỗ, thể động đậy.

      Lily biết ngay lúc này nếu mở miệng, viên đạn xuyên qua thái dương của , mang theo ít dịch não dính ở đó…

      há mồm, toàn bộ những gì sợ hãi nhất thế giới này đều ngưng tụ trong con mắt mở lớn của , cánh môi run rẩy, gắt gao nắm chặt quần áo Tần Dịch Dương, nhưng Tần Dịch Dương chỉ đợi có vài giây, cũng gì, lại cười lạnh, chuẩn bị bóp cò súng.

      “. . . . Tôi ! ! ! ! ! ! !” Đột nhiên tiếng la bùng nổ vang vọng trong lâu đài. Lily cảm giác được giọng của mình phát ra có thể phá tan cả sống chết, nỗi kinh hãi bên bờ vực tuyệt vọng, kích thích màng nhĩ của mọi người.

      ta chết. . . ta từ vách núi nhảy xuống, ta chết!!!!!” Rốt cục có thể rống ra bí mật đè nặng trong đáy lòng chính mình, Lily đem tất cả tội ác của mình phơi bày trước mặt mọi người, khiến tất cả những ai nghe được đều sửng sốt, ngay cả Lan phu nhân, sắc mặt bà tái nhợt suýt nữa ngất , có chết cũng muốn nghe đến loại tin như vậy.

      Tần Dịch Dương để họng súng áp sát ở thái dương của , như là bị sét đánh ngang tai, sắc mặt lạnh lùng bỗng chốc trở lên khiếp sợ tái nhợt, cánh môi khẽ mở, khàn khàn hỏi: “ cái gì?”

      “Tôi muốn ta chết. . . Là tôi muốn cho ta chết, tôi bức ta từ đó nhảy xuống dưới.” Lily ôm mặt khóc rống lên, thanh run rẩy hô “Vinson, ta chết, ta thực chết, nên tiếp tục ta, nên ta… “

      Súng trong tay Tần Dịch Dương rơi xuống, khuôn mặt tuấn tú còn chút huyết sắc, lùi về sau mấy bước nhìn từng cử chỉ của Lily.

      Hi Hi của . . . .

      Nàng mạo hiểm ra khỏi lâu đài lúc trời mưa lớn, từ vách núi cao ngất nhảy xuống, phải ?

      Tần Dịch Dương gian nan tự hỏi vết thương mặt cục cưng là do đâu tạo thành, dùng hết khí lực cuối cùng để cẩn thận suy xét hết thảy… Đau quá, đau đến trái tim như ngừng đập, như ngừng thở…

      Vách núi cao như vậy, nàng cứ như thế mình nhảy xuống! ! ! ! !

      “Hi Hi. . . .” Tần Dịch Dương mờ mịt kêu lên tiếng, tựa như người điên nhằm phía chiếc xe, mở cửa xe, nổ máy, điên cuồng mà hướng vách núi kia lao tới. Toàn bộ trong đầu là hình ảnh cả người nàng ướt sũng rơi xuống vực sâu.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 228: Kết thúc - 2


      Chiếc ô đỉnh đầu Lan phu nhân biết rơi xuống đất từ lúc nào, mưa bụi lất phất rơi người bà, rất lạnh, rất lạnh.

      Ánh mắt bà vất vả lắm mới có thể chuyển động, chậm rãi nhìn Lily đứng im tại chỗ, ánh mắt hàm chứa nghi hoặc cùng thất vọng, vì sao ta có thể làm ra loại tình như thế này? Thừa dịp bà và Công tước đại nhân ở đây có mấy giờ mà mình ta có thể làm ra cái loại tình này sao?

      Lúc trước khi ta bị Công tước đại nhân đuổi về nước, bà còn suy nghĩ đến tột cùng là có chuyện gì mà có thể khiến người đàn ông đối xử nhẫn tâm với người phụ nữ của mình như vậy, cho dù có niềm vui mới cần tình cũ cũng hà tất phải như vậy, nhưng bây giờ hiểu. Người này ở trước mắt mình tươi đẹp biết bao, này nghe lời như vậy, nhưng là cũng cỡ nào ngoan độc. . .

      ta cư nhiên có thể lấy đứa bé chưa đầy hai tháng tuổi uy hiếp sống chết của mẹ nó.

      “Phu nhân…”

      “Đứng lại đó!” Lan phu nhân lớn tiếng quát, thế nhưng nhịn được mà lùi về phía sau từng bước, bà gắt gao nhìn chằm chằm ta, nhìn thấy bảo vệ lâu đài tới. Ngón tay run rẩy chỉ về hướng này. “Trước mắt hãy bắt ta lại. . . Lập tức bắt, bắt ngay lập tức.”

      “Phu nhân. . . Đừng lại đây.” Lily hoảng sợ lùi về phía sau kinh hãi hét lên: “Các người được lại đây, có nghe được hả? Ta là công chúa, cút, ta là Công Tước phu nhân tương lai, các người lại dám đối xử với ta như vậy, tránh xa ra, cút ra xa chút.”

      trước mắt tựa như hoàn toàn nổi điên, nửa bên mặt toàn là máu, hai tay cũng dính đầy máu tươi bị mưa xối rớt xuống quần áo trông thực thê thảm, nhưng giờ phút này căn bản có năng lực để phản kháng, chỉ có thể giãy giụa cùng điên cuồng chạy trốn thoát khỏi nguy cơ bị bảo vệ bắt được, hung hăng mà vùng vẫy hai tay, mà vẫn như cũ từ bỏ hét lớn, “ liên quan gì đến tôi, các ngưởi to gan, hỗn đản, buông ra . . .”

      Lâm Hi Hi. . . .

      Lan phu nhân nhớ tới phương Đông nhu nhược tinh tế kia, lần đầu tiên nàng xuất ở lâu đài này, khi đó ánh mắt nàng lãnh đạm có lễ phép hòa cùng xa cách, nàng thong dong theo bà ở hành lang vẽ tranh, bình tĩnh đến mức người ta nghi ngờ tuổi đời cùng từng trải của nàng, nàng cục cưng đến đau lòng, tất cả hàm chứa trong mắt, cùng thái độ kiên định đến chết của nàng. . .

      Đứa kia xảy ra chuyện sao?

      Lan phu nhân có chút chán nản nhìn về hướng vách núi, lạnh lùng : “Nhanh theo công tước đại nhân, đừng để xảy ra việc gì may, cho dù có tìm thấy thi thể cũng phải bảo toàn việc gì, biết ?”

      đám thị vệ đeo kính râm mặc Tây trang màu đen nhận được mệnh lệnh, lúc sau cẩn thận chỉnh lại tai nghe thông báo cho đối phương, vội vàng hướng tới phía xe chạy đến, đến lúc, đoàn xe xơ xác tiêu điều chỉnh tề từ trong lâu đài ra đường lớn, hướng phía vách núi chạy rất nhanh.

      Thời tiết vẫn mưa bụi nặng hạt, bầu trời sắp tối đen.

      Thời điểm Tần Dịch Dương đến nơi hai tay đều run rẩy, quãng đường phía trước xe thể qua, xuống xe, thân ảnh có chút lảo đảo trong trời mưa, ánh mắt thâm thúy lắng đọng lại đau đớn cùng nóng lòng, trong miệng vẫn lẩm bẩm cái tên, làn môi tái nhợt, tìm kiếm khắp nơi.

      “Công tước đại nhân, để chúng tôi đến.” Đội thị vệ đeo kính râm tiến lên, chạy tới nhanh chóng ngăn lại .

      Từ đêm khuya đến giờ bận rộn cơ hồ đều chưa có chợp mắt, tại trong loại thời tiết ác liệt này nếu tiếp tục tìm người chỉ sợ ngã xuống lúc nào biết. Bọn thị vệ đều được huấn luyện, ăn ý liếc mắt nhìn nhau, lại ăn ý mà tản ra bốn phía xung quanh khe núi tìm kiếm, núi đá sừng sững, cây cối dây dợ quấn quýt lấy nhau đứng cùng chỗ, như vậy tìm kiếm cỗ thi thể là khó càng thêm khó, hơn nữa lại là từ phía rơi xuống mà , đừng thấy bờ vực nho từ vách núi nhìn xuống, nhưng là bên dưới vách núi cơ hồ có rất nhiều cây cối to lớn che khuất, còn có vô số bụi rậm từ trong vách núi mọc ra. Ai biết được vị tiểu thư kia rốt cục là dừng ở chỗ nào…

      Trời cao làm cho người ta sợ hãi, như vậy làm sao còn có hy vọng sống chứ?

      ________***_________

      Suốt bốn giờ từ lúc trời bắt đầu tối mãi cho đến khi màn đêm hoàn toàn bao trùm, khí ở khe núi bốc lên lạnh như băng, căn bản là có chút dấu hiệu của sống, Tần Dịch Dương ngồi ở trong xe, đám người sức cùng lực kiệt quay trở về đứng ở tại chỗ, sau lớp kính râm khỏi lên hai chữ “mất mát”, thu hoạch được gì.

      “Công Tước đại nhân, chúng tôi thực lật tung tất cả mọi nơi, nơi này là khe núi tắc nghẽn, từ phía rơi xuống có khả năng dừng ở chỗ khác… Chúng tôi tìm thấy… ” người đàn ông đứng ra, thanh khàn khàn chậm rãi .

      Mưa vẫn rơi xuống, mưa bụi lớn, nhưng lại có thể lạnh thấu vào trong trái tim mọi người, làm băng lãnh lòng người.

      “Các người trở về trước !” Tựa lâu như thế kỷ, làn môi tái nhợt của Tần Dịch Dương mới phun ra câu, vô cùng khàn khan, với mọi người.

      Mấy người đàn ông nhíu mày, đứng yên tại chỗ, ai dám động

      “Công tước đại nhân. . .”

      về trước!” Tần Dịch Dương quyết đoán đánh gãy lời của họ, sắc mặt tái nhợt mang theo tuyệt vọng, “Nếu phu nhân có hỏi đến, có thể với bà ấy, tôi tìm được rồi trở về… “

      Mấy người đàn ông mím môi, mực im lặng.

      Bọn họ tìm suốt bốn giờ đều thấy, chẳng lẽ muốn mình tìm sao?

      Đừng đến thi thể, ngay cả vết máu bọn họ cũng đâu có nhìn thấy.

      “Công Tước đại nhân, thực quá muộn, bằng về trước, ngày mai chúng ta lại phái nhiều người hơn đến tìm được ?” người đứng ra khuyên giải cũng là đề nghị, cho rằng đây là phương pháp tốt nhất.

      Tần Dịch Dương buồn bã cười.

      Cánh tay tao nhã chống tay lái, nghĩ muốn gì nữa, miệng phun ra hai chữ: “ về.”

      Trời biết làm sao có thể để mặc nàng ngây ngốc ở nơi hoang vu như thế này buổi tối? Có lẽ nàng còn sống, có lẽ nàng chưa có chết… để cho nàng phải đơn quá lâu như vậy, như thế nào lại có thể tiếp tục để mặc mình nàng?

      Người đàn ông còn muốn gì đó, bị mấy người bên cạnh ngăn lại, lắc đầu, ý bảo khuyên cũng vô tác dụng.

      đoàn xe xơ xác lại xếp thành hàng loạt chạy trở về, để lại hai người đứng tại chỗ để ý tình huống của Công Tước đại nhân, tất cả đều dám để mình ở lại nơi này, tóm lại bọn họ muốn cam đoan an toàn của công tước đại nhân.

      Mãi cho đến đêm khuya.

      Bóng tối nặng nề, hơi lạnh của mưa thực có thể ngấm tới tận xương cốt, Tần Dịch Dương xuống xe, đầu là đầy trời sao sáng.

      Những cây cổ thụ cao lớn trong bóng đêm trông giống như hình người quỷ dị, thân ảnh to lớn cao ngất của tới, mờ mịt mà , mờ mịt mà cảm giác nơi nào có nàng tồn tại, nhớ những động tác khi nàng ở trong ngực , thực ấm, thực ngoan, lần đầu tiên kiềm chế được mà nhàng hôn nàng, có khúc mắc và chuyện gì phải giấu giếm, chỉ còn lại , tình đơn thuần nhất, cháy bỏng nhất…

      ‘Hi Hi, em ở đâu, cho biết được chứ?’ mạch tới, trong đầu lên mỗi việc phát sinh từ sau khi và nàng gặp nhau…

      Ngày nào đó, vừa mới xuống máy bay vào đại sảnh của trung tâm thương mại, cẩn thận đụng phải toàn thân quần áo trắng tay cầm hồ sơ lý lịch.

      Ngày nào đó, ở trong khách sạn cùng người của Hoành Cơ đàm phán, nàng từ trong căn phòng sát vách lao ra, quần áo chỉnh tề, lưng ong trơn bóng lõa lồ, khóc cầu xin cứu nàng.

      Ngày nào đó, vô lý nảy sinh dục vọng với nàng, vây nàng ở sofa trong phòng, thân thể gắt gao đè ép xâm phạm từng chỗ mẫn cảm người nàng. . .

      Lần đầu tiên nghe nàng , lần đầu tiên với nàng.

      Từ khoảng cách rất xa nhìn cuộc sống của nàng, nhìn mình nàng mang cục cưng của mình, nhìn nàng kiên cường rơi lệ.

      ‘Hi Hi tìm thực mệt quá… cho biết em chết. cho biết. . . . .’

      kia sớm mọc rễ ở trong trái tim , chiếm hết toàn bộ tư tưởng của , có thể ngửi được hơi thở của nàng từ nơi cách xa, thà rằng tin tưởng nàng chưa có chết.

      dây leo quấn vào dưới chân, cái lảo đảo, Tần Dịch Dương tái nhợt nghiêm mặt giơ tay túm lấy thân cây bên cạnh.

      Bụi cây mềm yếu căn bản chống đỡ nổi lực túm, bàn tay to lớn cứng cáp của nắm chặt ít cành cây, đồng thời cũng nắm phải cái gì đó lành lạnh. . . .

      Ánh trăng tĩnh mịch từ đỉnh đầu chiếu rọi xuống dưới, trong tay mảnh vải lụa màu trắng, ướt đẫm nước mưa. Thứ mềm nhẵn kia bị xiết ở trong tay, khiến cho có vài gợn nhăn.

      Đó là quần áo của nàng.

      ‘Hi Hi chết. . . . Nàng chết phải ?’ Tần Dịch Dương nín thở, ánh mắt thâm thúy như áng mây che phủ ánh mặt trời, kích động cực nóng bỏng, xiết chặt mảnh vải dệt kia, tìm kiếm điên cuồng ở bên cạnh. . . . . Chẳng qua là trừ bỏ mảnh vải lụa, ngoài ra có thêm gì nữa.

      Vết máu thân cây đều bị nước mưa cọ rửa, nếu như quần áo của nàng bị xé rách ở đây, như vậy nhất định nàng ở quanh quẩn đây đúng ? Ai cho biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì rồi?

      Đêm khuya Tần Dịch Dương ở cùng chỗ, tìm kiếm suốt hai tiếng đồng hồ vẫn là thể nhìn thấy thân ảnh của nàng.

      Mặc đêm đen mù mịt, nghiêm khuôn mặt tái nhợt mạch tiếp tục lên phía trước, mở rộng vòng tìm kiếm, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy những ngôi sao kia, có chút hoảng hốt, cúi đầu kêu tiếng, ‘Hi Hi’, bước lên phía trước từng bước, đầu óc bỗng nhiên mê muội. . .

      Huyết sắc môi nhanh chóng biến mất, Tần Dịch Dương dựa vào thân cây, lại như trước ngăn chặn cảm giác mê muội đánh úp tới, đem đả kích trầm trọng cùng áp lực đè nén xuống dưới lâm vào hôn mê.

      ………

      Ở cùng chỗ lại có tới hai người, có phải là trùng hợp hay ?

      Thôn phụ xinh đẹp kinh ngạc nhìn khuôn mặt người đàn ông ngã dưới đất trước mắt, sau lưng là cái giỏ, trong giỏ là con sóc bị nước mưa làm ướt run rẩy cuộn mình ở bên trong, còn có con thỏ, còn có con vật nhìn bộ dáng đầy người là bùn đất.

      Hai ngày này đều lên núi, bất quá là tìm đến những con vật kịp chạy vào khe núi trốn mưa.

      nghĩ rằng cư nhiên lại gặp được hai người?

      Lần thứ nhất là vào lúc giữa trưa cõng trở về cả người đều là vết thương… mà tại bây giờ… Là đem người đàn ông?

      “Ôi thượng đế của tôi… Lần này tôi cũng có biện pháp mà cõng trở về .” thôn phụ xinh đẹp kinh hô tiếng.

      Lầm trước nữ hài tử kia rất rất , chỉ cần đỡ nàng lên lưng rồi cõng về, mà tại nam nhân này, phải làm thế nào mới tốt? Thôn phụ có chút đẫy đà kia tự hỏi lâu, qua xem xét còn hơi thở chứng minh chỉ hôn mê còn có thể cứu được, đứng dậy bắt đầu nghĩ biện pháp cứu người.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 229: Kết thúc – 3


      Dùng vỏ cây nứt ra làm thành cái giường lớn, đem bụi cây phủ lên , sau đó lại kéo người đàn ông to lớn đặt ở mặt , thôn phụ xinh đẹp sau khi trải xong bụi cây bắt đầu dùng hết sức lực để kéo .

      Thực là nặng, phải cố hết sức, đúng là làm cho người ta tuyệt vọng…

      khe núi, hai người bảo vệ mất liên hệ với công tước vẻ mặt xanh mét, bắt đầu tìm kiếm, có khả năng đánh mất người phụ nữ rồi đến ngay cả công tước cũng đánh mất.

      “Hừ, hừ,” theo con đường mòn uốn lượn đem người kéo , phía trước cách vài km là nhà của . Từ đây mỗi ngày có thể nhìn sang tòa thành có kiến trúc xa hoa kia, chính là nghe cuộc sống bên trong cũng được bình an lắm, hoàng thất đích là nơi mà người ta mơ ước, nhưng có lẽ là thích hợp với gia đình bé hơn . . . .

      “Ây da!” Người đàn ông này thế nào lại nặng như vậy chứ?

      Trong căn phòng có chút hôn ám, đôi mắt Tần Dịch Dương mở ra trong giây, lại nhanh chóng nhắm lại, ánh mắt bị ánh đền màu cam kích thích có chút nhức mỏi, lông mi dày đậm của rung động, cố gắng dịu hơi thở.

      Chủ nhân căn phòng đứng dựa thân hình đẫy đà vào bên cửa, ngạc nhiên đánh giá hình dáng của người đàn ông này.

      Lông mày mũi mắc sắc bén, khuôn mặt có ngũ quan ràng, cánh môi tao nhã, lộ ra tia tà mị cùng tuấn, khi cánh mi dày đậm kia hé mở lộ ra đôi mắt thâm thúy chỉ trong giây, nhưng cũng đủ để nhìn thấy tia lãnh liệt cùng xa cách bên trong.

      Người đàn ông như vậy là . . . làm cho người ta cảm thấy khó thở.

      Khi tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, giống như là thiên đường cũng phải là địa ngục, chỉ là thôn phụ mê mệt mà nhìn mình.

      “Khụ, khụ, xin hỏi…” Tiếng du dương của lộ ra tia khàn khan, tiếp: “ nhìn đủ chưa?”

      Thôn phụ ngẩn ra, mừng : “Ôi cậu bé đáng của tôi, cậu tỉnh?”

      câu , làm cho đầu óc Tần Dịch Dương có chút chấn động, chống đỡ tay muốn ngồi dậy, Tây trang cả người đều ướt đẫm, cánh môi tái nhợt hé ra chút huyết sắc, lúc này mới nhận ra bản thân ở trong căn phòng bình dân, mà người phụ nữ trước mặt này . . . .

      cứu tôi?” Tần Dịch Dương chần chờ hỏi ra câu.

      “Đúng vậy nha!” Thôn phụ vui mừng , “Cậu cùng vị tiểu thư xinh đẹp kia đều ngã cùng chỗ, may mắn là nhà của chúng tôi cũng rộng, bằng cũng thể chứa được nổi hai người đâu.”

      Sắc mặt Tần Dịch Dương bỗng nhiên bị bao trùm bởi tầng hàn băng ngàn năm.

      hoài nghi là bản thân mình nghe lầm, nhịn được muốn lại lần nữa.

      “Này, vị tiên sinh này, cậu phải là tìm tiểu thư xinh đẹp chứ? ấy . . . .” Thôn phụ ngập ngừng tìm từ ngữ miêu tả: “ ấy rất được, hơn nữa người còn mặc chiếc váy dài liền thân mỏng. ấy thực phát sốt nhiều ngày nha . . .”

      Tần Dịch Dương đột nhiên bắt lấy cổ tay của thôn phụ. Sắc mặt tái nhợt thực dọa người, ánh mắt tản ra tia cực nóng tựa như có thể đem người ta ăn tươi nuốt sống, dồn đập hỏi: “ ấy ở đâu? ấy ở chỗ của sao? ấy chết. dẫn tôi gặp ấy, nhanh.”

      Cổ tay của thôn phụ bị bóp rất đau: “Tiên sinh . . . . Cậu cần kích động, ở chỗ này của tôi đúng là có như vậy, cậu cần gấp gáp, tôi mang cậu gặp ấy . . .”

      Thanh của thôn phụ ôn nhu như là an ủi, Tần Dịch Dương có chút bình tĩnh lại, áp lực trái tim đập loạn lên, buông lỏng cổ tay ta ra, nhìn thấy thôn phụ trước dẫn đường, nhấc chân đuổi kịp theo.

      Trong căn phòng ánh sáng chan hòa, giường, ôn nhu xinh đẹp yên lặng ngủ, chiếc giường kia được trải rất nhiều tầng đệm, ga trải màu vàng có vẻ rất sạch , mặt thôn phụ lộ ra vui sướng, tựa như là cất giữ báu vật quốc gia bây giờ có người đến nhận lấy, khó dằn lòng mà muốn đứng lại xem.

      “Cậu nhìn xem, chính là vị tiểu thư mỹ lệ này, ngày đó giữa trưa tôi phát thấy ấy ở vách núi, ấy bị té xuống, bất quá cũng nặng lắm, bôi thuốc là được rồi, chính là vẫn phát sốt, hôn mê bất tỉnh…”

      Chỉ cần liếc mắt cái, cả người Tần Dịch Dương đều khống chế được.

      Hi Hi.

      cắn chặt cánh môi tái nhợt, sải bước qua, hai tay xanh tại bên cạnh thân hình của xinh đẹp.

      Nàng im lặng ngủ, mặt có vài vết xước , như là bị bụi cây sượt qua, khuôn mặt trắng nõn phấn nộn có những vết hồng mất tự nhiên, nàng thực phát sốt.

      Thôn phụ cười yếu ớt nhìn người đàn ông cao lớn kia qua cúi người quan sát nàng, hai bàn tay nắm chặt buông lỏng ra, ánh mắt thâm thúy nồng đậm say đắm lại dày đặc hơn là tia cảm kích. hận thể đem giường gắt gao ôm vào trong lòng chính mình, nhưng là lại sợ hãi thương tổn nàng, vậy nên chỉ có thể dùng ánh mắt thâm tình như vậy mà ngắm nàng, giây cũng rời, như là cả người đều phải tập trung mà che chở cho nàng, coi nàng như bảo bối, bao giờ để nàng phải chịu nửa điểm thương tổn nữa.

      “Cảm ơn ông trời . . . ấy chết, ấy chết.”

      “Hi Hi. . . .” Thanh của Tần Dịch Dương run nhè gọi ra cái tên này, ngón tay tái nhợt vuốt ve mỗi tấc da thịt khuôn mặt nhắn của nàng, hơi thở ấm áp phun lên mặt nàng, vạn phần thương tiếc, thanh lộ ra tia mừng rỡ trong thống khổ: “Hi Hi. . . . Hi Hi. . . .”

      Cánh tay đem chăn níu chặt lại, gắt gao siết chặt lấy thân mình nàng, cúi người càng thấp, giống như chỉ vậy mới có thể ôm được nàng, nếu đánh mất nàng vậy . . .

      Thôn phụ hài lòng nhìn cảnh này, đôi mắt tràn ra tia ôn ái, tay chân ra ngoài, đóng cửa lại.

      Ngoài cửa, chồng bà ta trở về, cởi xuống chiếc mũ bám đầy bụi, khuôn mặt đôn hậu nở lên nụ cười hài hước, thôn phụ áp ngón tay vào môi nhàng nhắc nhở, ý bảo thôi, có điểm tiện .

      Bên trong phòng, ánh đèn dào dạt.

      ………..

      Khi mà Lâm Hi Hi tỉnh lại cũng tuần sau.

      Sốt cao kéo dài giảm, nàng chìm trong mông lung mơ màng, căn bản biết là bên ngoài xảy ra chuyện gì, chính là đêm nào cũng có thân ảnh ở bên cạnh chăm sóc nàng, dùng khăn mặt lạnh lau mồ hôi của nàng, hôn lên cái trán nóng bỏng của nàng, nàng chịu nổi thanh thân thiết đó, giọng nam nhân trầm thấp, lại có những nụ hôn trong trẻo rơi xuống, mềm mà an ủi nàng.

      Nàng thích trong trẻo như vậy, nhịn được truy đuổi, đáp lại, mặc cho cảm giác tê dại kia lan truyền khắp toàn thân.

      Sốt cao trải qua thời gian nguy hiểm kia, sau đó liền chậm rãi ổn định lại.

      ngày kia, khi mà chiếc xe màu đen xa hoa có rèm che chậm rãi mà tiến vào lâu đài, Lan phu nhân ôm đứa bé đứng bên cửa sổ, nhíu mày nhìn về phương xa, nghe được người hầu phía sau báo tin, cánh tay mềm nhũn suýt nữa đánh rơi đứa bé, khuôn mặt tái nhợt nhất thời dịu lại, đem cục cưng đặt vào chiếc nôi, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

      Xuống lầu, thở gấp, rốt cục bà cũng thấy được người biến mất mấy ngày qua – Tần Dịch Dương, vẫn như trước tuấn lãng cao ngất đứng ở trước mặt bà. Từ trong xe ôm ra ngủ say được bọc bằng chăn mỏng, cơ hồ làm cho Lan phu nhân kinh ngạc đến rớt hàm. Đứa bé xinh đẹp đó cư nhiên vẫn còn sống.

      Trong vòng tuần sau, cả tòa thành đều loan truyền tin tức về tiểu mỹ nhân ngủ say trở về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :