1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 218: Mưa lớn cọ rửa tòa thành.


      Ban đêm, tia chớp xẹt qua đỉnh đầu, từng trận mưa tầm tã đổ xuống.

      Lily sau khi phát tiết những tức giận xong ánh mắt sắc lạnh sáng lóe lên, mắt trợn lên khẽ liếc đoàn người của Lan phu nhân bí mật rời khỏi lâu đài kia, có chút dự tính trước nào, kế hoạch lớn mật hình thành trong đầu , ngẩng đầu nhìn, biết là trong căn phòng đối diện của Vinson kia có người phụ nữ ngủ say.

      Lâm Hi Hi…

      Móng tay đâm sâu vào da thịt, Lily cảm thấy đau đớn, nhưng là thể nào sánh kịp với đau đớn trong lòng.

      đời này có bất kỳ chuyện gì mà làm nổi, vẫn ở bên cạnh bọn họ, lễ phép nhu thuận, nhiệt tình như lửa muốn bù đắp lại những tổn thương của , nhưng lại vô thức khiến mình trở thành tên hề, mà người đàn bà kia sao? Nàng tốn chút công sức nào mà dễ dàng chiếm được tình của , trong ánh mắt thâm thúy của chưa từng chấp nhận người phụ nữ nào.

      Từ mười bốn tuổi, thầm ở bên cạnh . Toàn bộ mười năm ở bên cạnh, nhưng vẫn là thể sánh kịp đoạn gặp gỡ ngắn ngủi kia, Lâm Hi Hi thâm nhập vào tính mạng của .

      “Công chúa. . . “ Người hầu nữ sợ hãi kêu tiếng: “ Mưa lớn như vậy gặp mưa mang bệnh”

      Trong lòng Lily mảnh đau đớn, cách nào ngủ được, càng cách nào dừng lại oán hận thấu xương với người phụ nữ kia.

      tới đây.” lạnh lùng phân phó.

      Người hầu nữ run lên, vẫn còn có chút khiếp đảm. Sắc mặt Lily liền biến sắc: “Tôi kêu tới đây!”

      Người hầu nữ vội vàng tiến lên bước đứng ở bên người ta, ngoài cửa sổ mưa gió bão bùng khiến cho người ta rùng mình cái, cái mũ nữ hầu suýt nữa bị thổi bay, mà Lily lại đến gần bên tai , chậm chạp mà ràng mấy câu.

      Người hầu nữ kinh hãi, sắc mặt cũng biến, ở tia chớp chói sáng lên sợ hãi khôn nguôi.

      “Công chúa. . . ” muốn cự tuyệt.

      dám chữ xem tôi làm gì với ?” Thanh êm ái của Lily lộ ra tia bén nhọn, ánh mắt u tĩnh như bừng tỉnh, “Tôi biết nhà của thị trấn phụ cận lâu đài, nếu như dám đem chuyện này ra, có tin hay tôi làm cho cái thị trấn kia cùng người thân của cùng nhau biến mất? sợ cái gì? Cứ theo lời tôi giao phó mà làm, kế hoạch rất chu toàn, cũng có ai hoài nghi cả.”

      Sắc mặt người hầu nữ càng trắng bệch, nghe được ta nhắc tới cái thị trấn kia, vội vàng níu lấy tay áo của ta: “, Công chúa… đừng!”

      “Tôi nghe công chúa, ngài bảo tôi làm cái gì tôi biết phải làm gì, điều này có bất kỳ quan hệ nào với người nhà của tôi, công chúa, đừng làm chuyện tuyệt tình như vậy. . .”

      Lily lười nghe ta cầu xin, giật tay áo, liếc nhìn chằm chằm ta: “Nghe những gì tôi vừa phân phó chưa? Nếu như có người hỏi, cũng nên cho tôi câu trả lời vừa lòng, có ai hoài nghi các ngươi cả, nhiệm vụ của chính là khiến cho ta tự mình ra khỏi lâu đài, công tước chưa biết, mà khi có tìm được ta ta cũng cái xác hồn rồi, hiểu chưa?”

      Người hầu nữ rùng mình cái!

      “Công chúa, chúng ta nhất định phải làm như vậy sao? “

      “Nhất định phải làm vậy!” Lily thét chói tai, thanh như là chim quyên kêu đến chảy máu đầu, ánh mắt tản ra tia giết chóc chói mắt, “Tôi thể nào nhìn ta ở trong tòa thành này giễu võ dương oai, càng thể nào nhìn ta đứng ở bên cạnh Công Tước cùng kết hôn, có hiểu hay ? Tôi muốn tay ta phá hủy tất cả của tôi, tôi sớm là đàn bà bên cạnh , nếu như quan tâm tôi tôi làm sao bây giờ? Tôi thể làm thường dân, ngoại trừ ra tôi có thể gả cho bất kỳ người đàn ông nào nữa, chút nữa làm , hết thảy theo đúng như tôi phân phó, cút!”

      lần nữa bắt đầu nổi điên, đem những thứ còn lại ở bên cạnh bắt đầu điên cuồng đập phá.

      Người hầu nữ bị ta dọa cho sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau, ở trong màn đêm mưa gió bão bùng, lảo đảo chạy ra khỏi gian phòng của ta.

      Trời chưa sáng, nhưng sợ hãi thực , cũng chính là bắt đầu khi trời sáng.

      Bầu trời u ám, biết là buổi sáng hay là buổi chiều, mây đen ngìn nghịt, mưa lớn cọ rửa tòa thành. “Ầm” tiếng vang lớn, khiến cho ngủ mê bừng tỉnh. Trong phòng đen như mực, tia sáng, cái gì nhìn cũng .

      Lâm Hi Hi xuống giường, khẽ thở dốc, vẫn có thể nghe được ràng tiếng sấm vừa mới vang lên kia, lòng chấn động run sợ. Nàng biết mình ngủ bao nhiêu lâu, nhưng là, tiết trời đáng sợ… đêm tối qua sao?

      Thân thể thanh tĩnh lại, cả người cũng bắt đầu bủn rủn, Lâm Hi Hi xuống giường mở rèm cửa sổ ra, lại thấy bên ngoài vẫn là mảnh u ám và ướt át như cũ, sắc trời vẫn đen tia nào báo hiệu là tốt lên cả.

      Trái tim của nàng, lại bị nhéo chặt hơn.

      Cả đêm trôi qua sao?

      tại trời sáng, có phải có thể biết có sao rồi?

      Nàng buông rèm cửa sổ xuống, xoay người xuống lầu, những gian phòng chung quanh cũng có mở đèn, nàng qua nơi nào cũng mở đèn lên, cả tòa tòa lâu đài vẫn yên tĩnh như vậy, nàng muốn tìm người giúp việc, lại phát , nơi nào cũng có.

      Sắc mặt khẽ biến thành tái nhợt, lâm Hi Hi bật vội cái đèn, lớn tiếng hỏi: “Có người ở đây ?”

      có ai đáp lại.

      Nàng nhìn thấy điện thoại chỗ khúc uốn cầu thang, nàng vôi chạy nhanh bắt lấy, có chút vô lực mà nắm chắc tai nghe. Nàng nhớ lại dãy số, ngón tay yếu cẩn thận run run bấm, chỉ hy vọng mình bấm nhầm.

      Cái dãy số kia là lần đó nàng thấy trong điện thoại di động lưu là dãy số của Tần Dịch Dương, hôm nay, ở nơi này trong tình thế bế tắc này, nàng cảm giác nàng cùng cách nhau đến trăm sông ngàn núi.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 219: xảy ra chuyện gì.


      “Đô… Đô… Đô…” thanh trống rỗng, tiếng tiếng tựa như tuyệt vọng.

      Nghe điện thoại. . . .

      Xin , nghe điện thoại . . . . . .

      Tay đem tai nghe nắm tới nóng ran lên, thanh đô đô kia lại làm cho nàng mất tất cả khí lực.

      Lâm Hi Hi cúp điện thoại, hướng cửa tới, nàng mở ra chốt của, cánh cửa sơn màu đỏ có chút nặng nề bị đẩy ra, hành lang tĩnh lặng vẫn bóng người.

      “Có người ở đây ?” Nàng lần nữa lấy can đảm hỏi tiếng nữa.

      ai trả lời.

      Nhưng là trong mơ hồ, nàng nghe được chút tiếng động , rất , nhưng lại lay động đến dây cung yếu ớt trong người nàng.

      Nàng hít hơi, quay đầu lại, thấy ngay giữa gian phòng trong cái nôi có chút động tĩnh, nàng buông cửa ra chạy tới, nguyên lai là bảo bối tỉnh, bị tiếng sấm dọa cho sợ đến có chút co rúm lại, đôi mắt to tròn nháo nhác tìm kiếm, ở trong nôi bất an giãy dụa, nắm tay hồng hào nhàng quơ múa.

      “Cục cưng. . . ” Lòng Lâm Hi Hi đau xót, đem nó ôm ra, nhàng dỗ dành, “ phải sợ, mẹ ở đây. . . ”

      Tiếng sấm vẫn như cũ rầm rập vang lên, nàng đem bảo bối trong ngực chặt hơn.

      “Tiểu thư! Lâm tiểu thư!!!” thanh gấp gáp đột ngột vang lên ngoài hành lang, mang theo hoảng sợ. Trong nháy mắt khi đẩy cửa ra, Lâm Hi Hi thấy người ướt nhẹp nhào vào.

      “Thế nào? Xảy ra chuyện gì?” Lâm Hi Hi vội vàng hỏi.

      xảy ra chuyện, Công Tước đại nhân xảy ra chuyện !!!!” người hầu nữ khóc hét lên, tiến lên với nàng, “Ban đêm có người báo tin, Lan phu nhân suốt đêm qua, trong lâu đài tất cả mọi người đều biết, nhưng là có ai tới cho chúng ta biết”

      Sắc mặt Lâm Hi Hi nháy mắt trở lên tái nhợt.

      Cánh tay ôm bảo bối run lên cái suýt nữa ôm được, đè nén trong lòng rung động cùng đau đớn, nghẹn giọng hỏi: “ ấy xảy ra chuyện gì? đừng khóc nữa, cho tôi biết, công tước xảy ra chuyện gì?” người này lúc phải là rất tốt sao?

      Người hầu nữ khóc đến thảm hại, cố nén chế trụ thút thít, khàn giọng : “Là ở đường, đường có người của Bruce phục kích bọn họ, mưa quá lớn, bọn họ có cách nào phát ra, nghe thời điểm phu nhân chạy tới còn gì nữa, rất nhiều máu, rất nhiều thi thể, bọn họ tìm thấy công tước đại nhân, tìm được…”

      Trong nháy mắt đó, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy bầu trời sụp đổ trước mắt mình, mảnh máu tanh tan nát.

      Cái gì gọi là tìm thấy?

      Bọn họ cũng có tìm, nhìn thấy thi thể, cái gì gọi là tìm được?

      “Ầm” tiếng sấm đánh xuống, bảo bối trong ngực trận run rẩy, lông mi dài chớp cái, lộ ra ánh mắt có mây phần mờ mịt của đứa bé, càng thêm dán chặt vào trong lồng ngực mềm mại của xinh đẹp ôm lấy nó. Ấm áp, hương vị ngọt ngào, hơi thở an toàn.

      thể nào…” Mặt Lâm Hi Hi tái nhợt như tờ giấy mặt, hơi thở mong manh , “ ấy làm sao có thể gặp chuyện may chứ?”

      “Lâm tiểu thư. . .”

      Lâm Hi Hi nhìn ánh mắt veo tội của bảo bối trong ngực, đau đớn cùng chua xót trong lòng mãnh liệt dâng lên, đau như dao cắt lấy da thịt vậy.

      thể nào… đừng gạt tôi!” Ánh mắt nàng ngập nước, đem bảo bối nhanh chóng đặt vào trong nôi, thương đem chăn mỏng đắp cho nó, nhanh chóng đứng dậy hướng ngoài cửa phóng tới. “Tôi tin!”

      “Lâm tiểu thư!!” người hầu nữ mang theo nức nở kêu nàng, cũng đứng lên theo nàng xông ra bên ngoài, “Lâm tiểu thư, nên hồ đồ, đừng loạn lên, Lan phu nhân xác nhận, công tước đại nhân thực xảy ra chuyện ….”

      “Câm miệng!” Lâm Hi Hi lộ ra ánh mắt sắc bén, tràn ngập nước mắt nóng bỏng, hung hăng hét tiếng, “Ai cho phép ở trong lâu đài tung tin vớ vẩn hả, ai cho phép cái quyền đó hả? Trước khi thấy thi thể, đem toàn bộ những lời này nuốt vào trong bụng cho tôi, nghe chưa?”

      Người hầu nữ gương mặt đầy nước mắt bị nàng hù doạ tới, khóc cũng dám khóc, chẳng qua là cuống quýt gật đầu: “Biết, tôi biết…”

      Lâm Hi Hi trực tiếp ra ngoài, xuyên qua hành lang dài, xuyên qua tầng tầng cánh cửa, xuyên qua đại sảnh bóng người, đến cửa lâu đài, nước mắt hòa vào nước mưa tuôn trào mãnh liệt, người gác cổng chỉ thấy có thân ảnh mảnh khảnh chạy như bay qua, ngay cả mưa gió cũng cản nổi gì sức người.

      “Lâm tiểu thư!” vẫn theo ở bên người nàng, người nữ hầu xông theo ra ngoài, mặc cho nước mưa phả vào mặt mình đau rát, chạy qua ngăn nàng lại, “Lâm tiểu thư, muốn làm cái gì mưa quá lớn, cùng tôi trở về được ?”

      Thanh khóc toáng vang lên, mang theo nồng đậm cầu xin.

      thân quần áo trắng của Lâm Hi Hi bị ướt sũng, tóc tai toán loạn lưng vai, nàng rất nhanh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. “Nơi này còn có thể lái xe ra ngoài sao? cho tôi biết!” nàng cố gắng đè nén nức nở, nhưng thanh vẫn là run rẩy, nhìn màn mưa trước mắt cuộn dâng lên cỗ bất lực

      “Lâm tiểu thư…”

      Người hầu nữ còn gì nữa nhưng nàng có nghe được, trong đầu nàng lúc này chỉ còn lại hình ảnh khuôn mặt ôn tồn tuấn lãng của Tần Dịch Dương lúc rời , thanh trầm thấp mà ấm áp của , ‘chờ trở lại’

      làm sao có thể gặp chuyện may chứ?

      Nước mắt đau đớn từ hốc mắt chảy ra, Lâm Hi Hi giơ tay hung hăng bịt chặt miệng lại, mới có thể nhịn được nức nở nghẹn ngào, nàng tới gara khổng lồ, dùng toàn bộ khí lực đẩy cửa sắt ra, để ý đến ngăn trở của người hầu. Nàng biết lái xe, nàng có thể tự mình tìm .

      Chương 220: Nàng đột nhiên nhớ tới cục cưng


      chiếc xe màu đen có rèm che đỗ ở gần cánh cổng, Lâm Hi Hi chạy tới tranh mở cửa xe.

      Thế nhưng cửa xe lại bị khóa, nàng làm thế nào cũng đều mở được, nữ hầu khuyên ngăn mà trong lòng lo lắng phát khóc, trái tim nàng tựa như sắp ngừng đập, sắc mặt vừa nãy tái nhợt bây giờ còn mang theo vẻ thống khổ, mọi chua xót trong lòng càng tăng lên, như núi lửa mãnh liệt phun trào.

      cho em có việc gì…

      Tần Dịch Dương, rằng có việc gì !!!

      Nàng ở trong lòng mà hô gọi tên , lòng đau như cắt.

      “Tại sao lại ra?” Nàng nghẹn ngào hô lên tiếng: “Mở, mở, mở.” mà đập vào cửa xe, tại sao lại mở ra, “Các người ai có thể đem tôi ra ngoài?” thanh cuối cùng tựa như thét lên mang theo tiếng khóc nức nở.

      Bây giờ mưa to ngớt, ở trong thế giới này, nàng bất lực, nàng biết có phải cách nàng trăm núi nghìn sông hay , chỉ biết là tại đây nàng ở trong tòa lâu đài này vẫn làm gì được ngoài bao nhiêu dày vò chờ đợi trở về!

      “Lâm tiểu thư, cần như vậy.” Nữ hầu rưng rưng tiến lên giữ chặt nàng: “Lan phu nhân thực đuổi theo, qua chút nữa người đưa tin tức khẩn cấp trở về cho chúng ta. Tiểu thư người biết đường, người thể mình nha.”

      !!”

      Trong đầu Lâm Hi Hi ngừng kinh hãi, đôi mắt nàng tối tràn đầy nước mắt mà thể suy nghĩ, hung hăng đẩy cửa xe mà ra ngoài, trời đất trong lúc đó mưa gió nổi lên ầm ầm, nàng thấy vị trí cánh cổng, lập tức hướng chỗ kia mà tới.

      Nữ hầu theo phía sau, nhìn thấy nàng làm chuyện điên rồ để biết tin tức chồng mình.

      Nàng vẫn nghĩ là trái tim của chính mình lạnh như băng, chỉ có thể oán hận, thể thương cảm! Thế nhưng tại sao giờ khắc này lại nóng ruột đến thế, nàng hận thể cùng theo gian nan cùng sinh tử đều để ý đến dù sao cuộc sống khá giả tại, tại đây đất nước rộng lớn mà xa lạ này, bọn họ cách mưa gió bão bùng sống chết biết!

      ngày kia ở tòa lâu đài, bóng dáng mảnh khảnh lao ra khỏi cổng, khống chế được dưới màn mưa chạy xa. Những vùng lân cận tòa lâu đài đều bị mưa to làm cho lầy lội, đá ở núi gần đó đột nhiên lăn xuống, bóng dáng nhắn màu trắng của nàng ở trong mưa to đau đớn khóc thành tiếng.

      Thực biết qua bao lâu, nữ hầu rốt cuộc cũng khuyên được này, tùy ý mưa to trút người, mang theo nàng hồn bay phách lạc mà trở về lâu đài, nàng loạng choạng, mất khống chế mà lao ra ngoài, bị nữ hầu gắt gao mà ôm lấy, lần cuối cùng, rốt cuộc hoàn toàn bị ngất , bị bảo vệ canh giữ cổng cùng nhau đưa vào bên trong tòa nhà.

      Tấm chăn ấm áp bọc lấy nàng, bên cạnh là lò sưởi bốc cháy.

      Ý thức dần dần theo tứ chi hoạt động trở lại, thời điểm này Lâm Hi Hi rốt cuộc thanh tỉnh, từng bị mưa tạt ướt nên khuôn mặt nhắn vẫn tái nhợt như cũ, dùng khăn mặt lau đầu tóc còn ướt sũng.

      Nữ hầu bên cạnh thấy nàng tỉnh lại, lông mi dài hơi hơi rung động, cuống quít : “Lâm tiểu thư?”

      Giống như vừa tỉnh lại sau giấc mộng dài, trong mơ nàng còn nắm chặt tay , tỉnh lại liền thấy mình ở trong phòng, nhìn thấy cửa sổ kia vẫn còn lại vết mưa.

      Ý thức lập tức thanh tỉnh.

      Nàng đứng dậy, làm khăn lau người rơi mặt đất, thế nhưng bởi vì đứng dậy rất mạnh, đầu óc liền nổi lên trận choáng váng.

      “Tiểu thư!” Nữ hầu vội vàng tiến lên đỡ nàng.

      “Có tin tức gì ?” Lâm Hi Hi thấy được mình ở trong đại sảnh của tòa nhà, cửa sổ nơi này đều được điêu khắc cùng loại hoa văn giống nhau, cửa sổ tứ phía đều gắt gao mà đóng lại, lò sưởi trong phòng cháy rất mạnh, cùng với mưa to bên ngoài ràng đối lập, nàng nhớ tới mình lúc trước điên cuồng, liền thốt lên hỏi câu.

      Nữ hầu đau lòng mà nhìn đôi môi đào tái nhợt của nàng, lắc lắc đầu: “ có tin tức, điện thoại cũng vẫn liên lạc được.”

      Lâm Hi Hi tuyệt vọng hồi, chịu đựng choáng váng, nàng đứng dậy đến điện thoại bên cạnh, có chút run rẩy mà cầm ống nghe lên quay số điện thoại của Tần Dịch Dương, liên lạc được. Vẫn như cũ, liên lạc được.

      Đầu ngón tay mảnh khảnh bị mưa bão làm cho tái nhợt, nàng run rẩy mà quay số điện thoại của Colin, muốn từ mà biết được chút tin tức. Nơi này rấy yên lặng, yên lặng đến mức bình thường!

      “Tút . . . Tút”

      thanh nghe xa xôi như vậy, cuối cùng vẫn là hoàn toàn vô vọng.

      Nhìn thấy Lâm Hi Hi quả thực cầm lấy ống nghe đợi lâu mà có phản ứng, nữ hầu tiến lên vỗ vai nàng, đem ống nghe tay lấy ra khỏi tai: “Tiểu thư, chúng ta chờ tin tức được ? Thời tiết như vậy ai dám ra ngoài, chính là Lan phu nhân có đội hộ vệ cùng mới dám ra khỏi nhà, chúng ta chờ chút, nhất định có tin tức, được ?”

      Đầu ngón tay Lâm Hi Hi lạnh lẽo, chống đỡ thân thể, cắn môi, tự với chính mình rồi ngã xuống.

      Đầu óc nàng quay cuồng, tự hỏi còn có thể có biện pháp nào, đột nhiên có tia sáng lóe lên trong óc nàng, nàng khẩn trương: “Mở TV!”

      Nữ hẩu ngẩn ra.

      “Nếu bởi vì mưa to mà gặp chuyện may, TV chắc chắn đưa tin, phải ?” Lâm Hi Hi ngẩng đầu lên hỏi nữ hầu, trong trí óc đem tất cả những tình huống có thể xảy ra nghĩ đến lần, cho dù biết nửa đường có phát sinh cố bất ngờ gì hay , cho dù tại tung tích, xảy ra chuyện, hội nghị thương mại bên kia nhất định có tin tức, có phải ?

      Nữ hầu há hốc miệng muốn cái gì cũng được, bởi vì Lâm Hi Hi quá nhanh, vô cùng lo lắng rồi cũng tìm được điều khiển từ xa, ấn nút bật, trong nháy mắt, trong phòng khách tràn ngập thanh cùng ánh sáng của TV, bởi vì vẫn là rạng sáng, tất cả tin tức đều chưa có? Nàng đổi kênh, chớp mắt mà quan sát mọi việc TV, cố gắng tìm kiếm tin tức của .

      Có rồi.

      Giờ đều có rồi.

      Toàn bộ tin tức đều là ngày hôm qua, bên trong đột nhiên lên thân ảnh cao ngất của , cũng là hình ảnh ngày hôm qua còn lưu lại của , Lâm Hi Hi gắt gao cắn chặt cánh môi tái nhợt, ngón tay khẽ run .

      Có chút suy sụp mà ngồi lên sô pha, toàn bộ cách thức của nàng đều tác dụng, biết nên làm cái gì bây giờ.

      Cả người đều là tuyệt vọng, lạnh như băng, ánh mắt người phụ nữ phiếm hồng mà ngồi sô pha, thống khổ đáng thương mà cuộn mình ở bên trong, trán xanh xao, chịu đựng đau đớn xé rách trong lòng.

      Nữ hầu ở bên cạnh giọng an ủi, bên ngoài lại là từng đợt sấm vang.

      Như là nhớ tới cái gì, lông mi Lâm Hi Hi đột nhiên run lên, ngẩng đầu nhìn tia chớp sáng chói, trong lòng lo lắng! Nàng quên mất bảo bối, bảo bối còn ở trong phòng.

      Bất kể thân thể vô cùng yếu ớt, nàng đứng dậy hướng phía lầu tới.

      Nữ hầu kiệt sức cũng bị làm khó, nhưng vẫn đuổi kịp bước chân của nàng. lầu vẫn yên lặng như trước, màu sơn cùng dáng vẻ của cánh cửa làm bằng gỗ lim vẫn còn duy trì như lúc sáng, Lâm Hi Hi đau lòng, tự trách chính mình quá mức sốt ruột mà đem cục cưng mình để lại nơi này, đau lòng thôi, vội vàng chạy tới.

      Cái nôi lẳng lặng mà được đặt ở trong phòng, nhưng lại yên lặng có chút tiếng động.

      “Cục cưng…” Lâm Hi Hi kêu tiếng, chạy tới, lại phát chuyện ngoài ý muốn trong cái nôi trống , nàng hít hơi sâu, run run mà kêu lên: “Cục cưng”

      Nữ hầu nghe tiếng liền tiến vào: “Làm sao vậy? Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 221: Lily muốn làm cái gì?


      Trong cái nôi trống , xác định là buổi sáng nàng quấn chăn cho con, thế nhưng tại cục cưng ở đó!

      Trong nháy mắt sắc mặt Lâm Hi Hi trở nên trắng bệch, tay nàng bắt lấy cái chăn mỏng, xốc lên, bên trong chỉ là khí lạnh lẽo, căn bản là có hơi ấm, sớm có bóng dáng của cục cưng!

      “Cục cưng…” Nàng thấp giọng: “Cục cưng, con ở đâu?”

      Nàng thể khống chế được mà đứng dậy, nhìn khắp mọi nơi, nước mắt thi nhau trào ra, lảo đảo nhìn xung quanh căn phòng, hi vọng có thể nhìn thấy dấu vết của cục cưng! Mới có mấy chục phút ngắn ngủi mà, chính là đứa trẻ mới hơn tháng, nó có thể đâu?

      Nữ hầu nhìn cái nôi, nháy mắt cũng chấn kinh, rất sợ hãi mà nhìn qua toàn thân nàng.

      Cả người Lâm Hi Hi hoàn toàn hoảng loạn, tóc của nàng vẫn còn rối, cả người còn chút sức lực, lộ ra bóng dáng mảnh khảnh yếu ớt làm cho người ta đau lòng, càng ngừng chạy khắp nơi trong phòng, đau lòng gọi “cục cưng”, tìm kiếm tung tích đứa , nàng nghĩ có phải người hầu ôm con rồi hay , nghĩ có thể đem cục cưng đặt ở nơi khác rồi hay ! Thế nhưng có, tất cả đều có! Nàng nhớ ràng thời điểm ban sáng nhìn qua con, bàn tay hồng nhạt bé của con nắm lại rồi rất nhanh buông ra, bị tiếng sấm làm cho sợ hãi, mở to đôi mắt đen láy mà nhìn nàng. . .

      Cục cưng, cho mẹ biết con ở đâu?

      Con hù dọa mẹ rồi…

      Mẹ rất sợ, con phát ra chút thanh có được ?

      Nữ hầu kinh hãi khi thấy nàng lao ra ngoài, bộ dạng nàng gào thét trong hành lang dài, làm kinh hãi trong lòng gia tăng gấp bội, chạy ra giữ chặt nàng, đau lòng mà khuyên nhủ: “Lâm tiểu thư, nên xúc động, đừng xúc động nha, tiểu vương tử như vậy, chắc chắn là thể chạy , chỉ có thể là người khác ôm cậu ấy , người đừng có gấp, tôi lập tức tìm, được … ?”

      “Đùng đoàng!” tiếng vang rất lớn do sẩm sét nổ ra, thân thể Lâm Hi Hi chấn động dữ dội.

      tay nàng siết chặt lồng ngực đau đớn, đau đớn sốt ruột đến thể hô hấp, tay kia chống vào vách tường, gắt gao cắn chặt môi làm cho chính mình thanh tỉnh, lúc gương mặt tràn ngập nước mắt, nàng rốt cuộc cũng nghe được lời của nữ hầu, rốt cuộc bắt đầu tự hỏi, đúng vậy, cục cưng như vậy, nó tự được, là có người mang nó .

      Tia chớp sáng chói xuyên qua cửa sổ ở mái nhà chiếu sáng khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng, sống lưng Lâm Hi Hi liền có cảm giác rét lạnh.

      Nàng dĩ nhiên tỉnh táo lại, phát chuyện bất thường kia.

      “Tiểu thư… người, người làm sao vậy?” Nữ hầu nhìn thấy sắc mặt yếu ớt của nàng, có chút dọa người, ôn tồn hỏi.

      Lâm Hi Hi nhìn hành lang bóng người, run giọng hỏi: “Chuyện hôm nay là ai cho ?”

      Nhìn thấy đôi mắt trong veo của nàng tràng đầy nước mắt, nữ hầu đau lòng, thế nhưng lại bị câu hỏi của nàng làm cho kinh ngạc, chần chừ : “Cái gì… Chuyện gì?”

      “Lan phu nhân ở trong lâu đài là bởi vì công tước đại nhân gặp chuyện may, là ai cho ?” Lâm Hi Hi bình tĩnh mà tững chữ, cánh môi có chút tái nhợt.

      Nữ hầu chậm chạp : “Tôi… Là lúc rạng sáng tôi từ nơi này đến phòng đối diện, người hầu trong lâu đài đều ở gian phòng này! Tôi vừa mới rời giường chợt nghe có hai người công tước đại nhân xảy ra chuyện, tôi tin, tôi thậm chí còn chạy đến phòng Lan phu nhân để nhìn, thế nhưng được người hầu cho biết, là buổi tối nửa đêm phu nhân ra ngoài, tôi hỏi các ấy công tước đại nhân xảy ra chuyện có phải hay , các ấy còn bảo tôi cần hỏi nhiều! Tiểu thư, tôi… “

      Lâm Hi Hi tái mặt khi nghe được, nàng biết, bất luận kẻ nào gặp phải tình huống như vậy, Lan phu nhân rời khỏi lâu đài cố ý giấu giếm công khai tin tức, như vậy tin tức thể truyền ra, nhất là có đủ chứng cứ để báo chí đưa tin, công tước mất tích, khiến cho thần dân khủng hoảng.

      “Tại sao nơi này có ai? Vì cái gì mà người cũng đều có?” Cái miệng sắc bén của nàng mang theo chút lạnh lùng cùng run rẩy, chăm chú nhìn xung quanh.

      Nữ hầu nghẹn lời: “Tôi biết… Tôi biết! Tiểu thư, tôi cũng vậy, đêm nay cũng chạy tới đây mới biết nơi này có lấy người, tôi… Tôi cũng thấy rất kì quái!”

      Sống lưng Lâm Hi Hi lại càng ớn lạnh, như kim châm, hung hăng đâm vào lòng nàng.

      Trúng kế…

      Vừa rồi đột nhiên nàng cảm giác bị trúng kế! Tại sao đúng lúc trong lâu đài lại có ai, tại sao chỉ có nữ hầu cho nàng Tần Dịch Dương xảy ra chuyện, lại vì sao mà các nàng ra ngoài chưa tới giờ, cục cưng thấy tăm hơi?

      Cục cưng. . . . .

      Trong đầu như có tia sét xoẹt qua, Lâm Hi Hi thiếu chút nữa đứng vững, trong lòng nàng rất hoảng sợ đoán rằng trong thời gian nàng rời mấy chục phút, đủ thời gian cho người ta mang cục cưng !

      Từ đêm khuya Tần Dịch Dương rời đến rạng sáng, trong phòng đều đóng chặt, trừ bỏ nữ hầu bình thường ở bên nàng ở bên ngoài ai có thể vào, mà nàng nghe được tin tức Tần Dịch Dương gặp chuyện may lúc sau hoàn toàn khống chế được, thời điểm chạy ra cũng có đóng cửa…

      Cho nên, cục cưng mới thấy! Đúng hay ?

      “Tiểu thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Người cần làm tôi sợ…” Nữ hầu hoảng hốt suýt nữa rơi lệ, giống như chính mình sai chuyện gì rất lớn, việc tiểu vương tử mất tích, có thể hay là do mù quáng dễ tin người?

      “Đoàng đoàng!” Lại đợt sấm sét nổi lên, cuối hành lang dài càng ràng hơn là có lấy bóng người.

      Lâm Hi Hi ngước mắt lên nhìn phía trước, kia nghiễm nhiên cũng là nữ hầu, cấp bậc cũng có cao hơn nữ hầu bên người nàng, nhàng thong thả mà hướng phía bên này bước tới.

      Đôi mắt nàng khô nước mắt, ở đây thời tiết mưa to liên tục, vách tường ngọn nến tĩnh mịch cháy, mà ở đối diện nữ hầu ngày càng tiến lại gần, rốt cuộc dừng lại ở trước mặt nàng.

      “Lâm tiểu thư. . . .” Nữ hầu trẻ tuổi dừng lại trước mặt nàng : “ có lỗi, tiểu vương tử bị người ta ôm mất, nếu muốn tìm nó về, muốn nó có việc gì, nửa tiếng nữa đến vách núi gần nhất trong lâu đài, công chúa Lily mang theo tiểu vương tử ở nơi đó chờ người, nếu người muộn phút đồng hồ, như vậy có lỗi, người hãy vĩnh viễn cùng đứa lời từ biệt .”

      Lâm Hi Hi run rẩy, suýt nữa ngã xuống.

      cái gì?” Nàng khó khăn hỏi “Lily… Là ta mang con của tôi ?”

      Nữ hầu trẻ tuổi nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Người còn lại hai mươi chín phút.”

      từ từ!” Lâm Hi Hi run rẩy hô tiếng, suy nghĩ ý tứ của ta, để làm cho mọi việc thông tỏ: “Rốt cuộc việc là như thế nào? Là ta bịa đặt làm cho tôi đến có phải hay ? Là ta thừa dịp tôi ở đây đem cục cưng mang phải ? ta muốn làm cái gì? Con của tôi là vô tội, vì cái gì muốn bắt nó ?”

      Nữ hầu trẻ tuổi có chút xúc động, nhưng tiếng vẫn lạnh lẽo: “Còn hai mươi tám phút rưỡi.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 222: Xin đừng thương tổn đứa bé


      hãy trả lời tôi!” Lâm Hi Hi lớn tiếng quát.

      Thân mình nữ hầu trẻ tuổi run lên, ràng là ở đây để uy hiếp người ta, lại nghĩ rằng bị phương Đông xinh đẹp này đoạt lấy quyền chủ động, trái lại còn bị gào thét, giống như nếu trả lời bị ăn tươi nuốt sống ngay tại đây vậy.

      ấy. . .” Nữ hầu trấn tĩnh tinh thần chút, trong mắt phát ra tia lạnh lùng đáp: “Lâm tiểu thư, còn lãng phí thời gian kịp, Lily công chúa có nếu , liền đem đứa bỏ mặc lại vách núi, xem sức sống của nó kiên cường cỡ nào!”

      Như bị sét đánh ngang tai, trái tim yếu ớt của Lâm Hi Hi sớm chịu nổi đau đớn như muốn vỡ vụn.

      Đầu óc nàng quay cuồng mà nghĩ, thân thể lảo đảo lui lại mấy bước, nữ hầu theo bên người nàng lớn tiếng cái gì, nàng cũng có nghe được, chỉ ba giây sau nàng hoàn toàn phản ứng lại, đẩy người bên cạnh ra, lảo đảo chạy ra ngoài!

      Bên ngoài tòa lâu đài, mưa gió kéo đến!

      Nửa giờ. Vách núi gần nhất.

      có xe, có phương tiện giao thông, chỉ có mưa to cùng gió bão từ trời giáng xuống, đem thân ảnh nhu nhược của tiểu nữ nhân làm ướt đẫm.

      Nàng khó khăn lặn lội tìm đường, đường lên núi bên ngoài tòa lâu đài rất lầy lội, đường hướng tới vách núi cao kia tới, nàng biết rằng, toàn bộ bên ngoài lâu đài cũng chỉ có ngọn núi này là gần nhất, cố tiếp cận đỉnh núi nhọn hoắt vách núi cao cao, trong lúc đó trời mưa to làm nàng xác định được tình hình đường , trượt nhân cái mà cả thân thể đều bị ngập trong vũng bùn, thân thể bủn rủn vô lực, mệt mỏi đau đớn tới cực hạn, nhưng nàng phải , nàng nhất định phải !

      Bên cạnh có ai cùng, mình Lâm Hi Hi hướng về phía ngọn núi kia chạy tới.

      Giờ khắc này, tất cả những ý tưởng trong đầu nàng đều biến mất! Nàng đủ sức lực để suy nghĩ ràng mọi thứ, đủ sức mà suy nghĩ rằng rốt cục Lily làm như vậy là có mục đích gì! Nàng chỉ biết mưa to như vậy cục cưng rất sợ hãi, có người che ô cho con ? Có người che chở cho con hay ? Mưa to như vậy, chỉ là đứa trẻ mới hơn tháng, Lâm Hi Hi ngẩng đầu lên làm gương mặt tràn đầy nước mưa, lòng đau như cắt!

      Cục cưng. . . . .

      “Cục cưng phải sợ, mẹ lập tức tới ngay đây!”

      Nàng thẳng đường chạy tới, từ trong vũng bùn bị té ngã đứng dậy, khoảng cách tới vách núi càng ngày càng gần, nàng có thể nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm che đỗ ở đó, bị mưa giội vào, như là chờ đợi nàng từ rất lâu rồi, nàng chạy liên tục rất lâu, nước mưa thấm vào từng góc cơ thể nàng, rét lạnh như băng, nhưng trong lòng nàng lại ngọn lửa thiêu đốt rất đau đớn, thực vô cùng lo lắng, ngẩng đầu lên, rốt cuộc nàng cũng thấy được Lily.

      cái ô lớn màu đen che chắn cho thân thể của ta, vẫn như trước kia là công chúa mang váy dài xinh đẹp, bị ngấm nước mưa nhếch nhác, đôi mắt Lily lạnh lùng mà nhìn tiểu nữ nhân chạy lên kia, trong lòng khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

      “Cục cưng. . .” Trong mắt Lâm Hi Hi chỉ có đứa bé, muốn chạy nhanh tới phía trước.

      “Đứng lại!” Lily quát lớn tiếng, người đàn ông phía sau thay tay cầm ô có chút xúc động, đôi mắt dưới kính râm màu đen lóe lên tia cảm xúc khác thường.

      Lâm Hi Hi bị bắt dừng bước lại, nhìn thấy trời vẫn mưa to như trước mà Lily lại cả vú lấp miệng em, ánh mắt trong veo cuồn cuộn đau đớn, thực oán hận, nghi ngờ, thể tin nổi! Nhưng điều mà nàng lo lắng nhất cũng chỉ là cục cưng tay Lily! Trời mưa lớn, cho dù là chiếc ô lớn màu đen che toàn bộ thân thể nó, để cho mưa gió chạm tới, thế nhưng ôm ấp xa lạ kia cùng với mưa to tầm tã làm cho cục cưng sợ tới mức oa oa khóc lớn, nắm tay hồng nhạt vùng vẫy trong trung, khóc đến nỗi cả thân thể đều run lên.

      Cục cưng!

      Trong lòng Lâm Hi Hi đau đớn kêu gào.

      “Lily, muốn làm cái gì?” Mưa lớn tạt vào thân thể nhu nhược của nàng, nàng cố nén nước mắt trong lòng, chịu đựng lạnh lẽo cùng đau đớn bỏng rát khi bị mưa tạt vào, lớn tiếng hỏi.

      “Tôi muốn làm gì ư?” Ánh mắt sâu xa của Lily nhìn chằm chằm nàng, nghiêng đầu, cười lạnh tiếng: “Hẳn là tôi phải hỏi muốn gì mới đúng! Trước đây chúng ta như thế nào mà bây giờ lại biến thành thế này? Đều là tại ! ! Lúc trước ở Trung Quốc, ràng biết rằng tôi và Vinson ở cùng chỗ, ràng biết tôi là đàn bà của ấy, cư nhiên biết xấu hổ mà tiếp cận ấy, thậm chí từ thủ đoạn làm cho ấy kết hôn với , trở thành chồng , thế nhưng tại các người còn có con! còn xem tôi là cái gì? Lúc trước tôi xem là bạn bè nhưng Lâm Hi Hi lại là kẻ lừa đảo biết xấu hổ! biết , tôi hận , tôi hận thể giết chết !”

      Lily rất kích động, tay càng thuận theo mà xiết chặt cục cưng hơn nữa.

      Lâm Hi Hi cố nén lại ý muốn xông lên trước đem cục cưng đoạt lại vào lòng, trong lòng vô cùng xúc động, ra sức trấn an chính mình.

      Đừng hoảng.

      Hi Hi, phải sợ!

      “Chuyện đó liên quan gì đến cục cưng. Lily, muốn làm gì hãy hướng vào tôi đây, cần lấy cục cưng của tôi ra đặt điều kiện! Nó mới chỉ có hơn tháng, nó vô tội, cần đem nó ra làm chuyện quá đáng, tôi van cầu .” Lòng tự trọng mạnh mẽ lúc này lập tức sụp đổ, chỉ có Lâm Hi Hi tự biết mình gì, nàng có sai, có mất tự trọng đến nỗi muốn phá hoại tương lai cùng hạnh phúc của người khác, thế nhưng nàng có cách nào giải thích! Chỉ có thể nhịn đau mà khiển trách chính mình, những giọt lệ ấm áp từ hốc mắt tuôn trào, nhưng lại nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch!

      “Tôi cần cầu xin tôi! Là tôi nên cầu xin mới đúng!” Lily khống chế được, trong mắt lên tia máu đỏ tươi trừng mắt nhìn nàng: “Tôi van rời khỏi nơi này có gì tốt? Tôi xin hãy chết liệu có biến mất được , dùng những lời này để kích động tôi sao? Mỗi lần tôi nhìn thấy cùng Vinson thân mật ở chung mỗi chỗ trong lòng tôi đau thế nào biết ? Lâm Hi Hi, những điều này hẳn là phải gánh chịu!”

      ta xong liền đoạt lấy cái ô trong tay người đàn ông phía sau vứt sang bên!

      Mưa to tầm tã khắp bầu trời, rầm tiếng giội lên thân thể của nó, cũng giội vào trong lòng , đứa trẻ trong ngực cũng mới chỉ hơn tháng mà thôi.

      “Đừng!” Lâm Hi Hi tê dại hét lên, ánh mắt trừng lớn nhìn thấy cục cưng ở trong lồng ngực ta, định xông tới.

      Vẻ mặt Lily lạnh lùng mà nhìn nàng, thế nhưng lại đem dao găm hung hăng hướng tới giữ tã lót của đứa bé: “Tới gần nó phải chết! Đừng lại đây! Lui ra phía sau!”

      Dưới mưa lớn, cục cưng khóc đến khan cả tiếng, thế nhưng lại bị tiếng mưa ầm ầm che phủ.

      Chân Lâm Hi Hi lảo đảo suýt nữa té ngã, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, nhìn thấy con dao kia trong tay Lily, nàng sợ hãi, sợ hãi từ tận đáy lòng dâng lên! Nàng cũng dám tiến lên phía trước nữa, yếu ớt mà cố đứng vững, mọi chú ý người đều tập trung con dao kia! Nàng nhìn cục cưng, quật cường cùng kiên trì trong lòng nháy mắt sụp đổ!

      Giờ khắc này, thế giới trong mắt nàng tối tăm, hư vô, mờ mịt.

      Giờ khắc này, nàng tình nguyện biến mất, tình nguyện tan xương nát thịt, cũng muốn đổi lấy an toàn của cục cưng.

      “Xin đừng như vậy” Tiếng của nàng từ trong lồng ngực phát ra, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hai hốc mắt làm tầm nhìn mơ hồ, nàng lại vẫn vững vàng nhìn chằm chằm cục cưng: “Lily, cho tôi biết rốt cuộc muốn như thế nào, muốn như thế nào cũng được! Chỉ cần đừng làm tổn thương cục cưng của tôi! Tôi van cầu ! cho tôi biết muốn cái gì! !”

      Tiếng hét vỡ vụn, vang vọng khắp vách núi.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 223: Tôi chính là muốn chết .


      Lily đương nhiên biết, nữ nhân này thực bị chính mình bức tới đường cùng rồi.

      Trong mắt hằn lên tơ máu, trong tay cũng nắm chặt con dao găm sáng lóe, biết rằng, nếu lúc này có Vinson ở đây, vĩnh viễn thắng được Lâm Hi Hi! Nam nhân kia che chở nàng. Chỉ hận thể đem toàn bộ thế giới tặng cho nàng! Cho dù chính qùy dưới thân cầu xin trăm lần cũng liếc lấy lần, mà tại thế nào?

      “Lâm Hi Hi, cũng có ngày hôm nay sao?”

      “Đứng lên về phía bên kia !” Lily dùng dao nhọn chỉ hướng, dưới màn mưa cọ rửa, Lâm Hi Hi có thể thấy ràng đó là đường kéo dài đến vách núi bên ngoài tảng đá, vách núi nguy hiểm ở sát bên cạnh!

      Sắc mặt đau đớn mà trắng bệch.

      dám sao? Đứng lên !” Lily quát.

      Lâm Hi Hi chấn động cả người, nhìn thấy ta lần nữa kề con dao bên thân thể cục cưng, đau đớn hô thành tiếng: “ cần!” Ở trong mưa lặn lội tới, gian nan mà đến gần vách núi bên cạnh, đứng ở đỉnh núi nguy hiểm!

      Cả chặng đường, nàng vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm đứa . Trái tim đau đến nghẹt thở!

      muốn con của có việc gì phải ? Lâm Hi Hi, rất đơn giản!” Lily thực vừa lòng mà nhìn thấy nàng đứng ở nơi đó, thù hận cùng đố kị hằn mặt, biến thành nụ cười dữ tợn: “ nhảy xuống ! Từ chỗ đứng tại mà nhảy xuống , tôi tha cho nó! nhảy !”

      Mưa to, thân thể nhu nhược của Lâm Hi Hi kịch liệt run lên, sắc mặt trắng bệch.

      Nàng run rẩy gian nan quay đầu lại, nhìn thoáng qua vách núi phía dưới, hồi chóng mặt!

      mảng sương mù mênh mông cuồn cuộn, cái gì nàng cũng thấy , phía dưới là màu đen của núi non cùng cây cối, giống như vực sâu vạn trượng! Thế nhưng xem ra, cảm giác mãnh liệt kia cuốn sạch suy nghĩ của nàng!

      ta muốn nàng chết.

      hận nàng đến mức muốn nàng chết sao?

      “Ha ha ha. . . . .” Lily cười lớn, nước mắt giàn giụa hòa cùng nước mưa, ràng điên cuồng, vui vẻ khi có thể nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Hi Hi, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, thể tưởng tượng nổi, nhìn thấy nàng bị bức đến tuyệt vọng ánh mắt đờ đẫn! rất vui vẻ! “ phải con của các người sao? Lâm Hi Hi, phải vì nó mà cái gì cũng có thể làm sao? nhảy . nhảy xuống tôi làm hại nó, tôi đối với nó tốt như tiểu vương tử.”

      “Được ? mau mau nhảy xuống !”

      Môt trận sét nổ vang bầu trời.

      Cả người Lâm Hi Hi ngây dại, sắc mặt tái nhợt mà nhìn cục cưng trong lòng ta. Nó vẫn khóc, mực khóc, khóc đến khi còn sức lực cũng ra tiếng nữa, chỉ còn lại có thân thể run rẩy, bị mưa gió điên cuồng giội vào suýt mất dấu hiệu của sống.

      ở đâu?” Thân thể nàng giống như chiếc lá khô sắp bị cuốn , hơi thở mong manh từ cánh môi tái nhợt thoát ra.

      “Dịch Dương. . . ở đâu?”

      “Em thực bất lực. . . . . . Em biết nên làm cái gì bây giờ, tới cứu . . . cứu em, cứu con chúng ta !”

      “Lâm Hi Hi, do dự cái gì? nhảy có phải ?” thanh khàn khàn của Lily hướng về phía nàng .

      Cả người Lâm Hi Hi chấn động!

      “Hừ!” Lily lộ ra tiếng cười lạnh, cơ mặt co quắp lại, nhẫn tâm đem con dao hạ thấp xuống, hướng đứa trẻ trong lồng ngực đâm chút, con dao kia đâm vào cổ đứa trẻ, thấy được màu đỏ tươi chói mắt!

      “Oa. . . . . .” Đứa trẻ đột nhiên khóc lớn, thanh khàn khàn!

      “Đừng làm vậy!” Lâm Hi Hi đau đớn gọi, giống như là lấy máu chim hoàng oanh!

      “Dừng tay. . . . . . Lily dừng tay!” Nàng muốn tiến lên, cũng dám tiến lên, chỉ có thể gắt gao ôm lấy thân thể của chính mình, điên cuồng mà cầu, điên cuồng mà khóc cầu xin ta: “ cần đối xử với con tôi như vậy, cần!”

      “Vậy cũng nên dông dài nữa!” Tiếng của Lily cũng phát run, cả đời , chưa bao giờ cảm thấy được mình ác độc như lúc này, chưa bao giờ nghĩ chính mình bị ném vào địa ngục! Thế nhưng vào giờ khắc này, biết chính mình bị thượng đế phán tội tử hình! quả biết hận thù của chính mình lại sâu như vậy, có thể đem sinh mệnh trong lòng coi như miếng thịt để uy hiếp, đâm cái chảy máu để làm cho nữ nhân đối diện cảm thấy đau lòng.

      “Nhảy xuống . nhảy xuống tôi móc mắt nó ra cho xem!” Như phát điên, Lily đau đớn quát, ánh mắt như điên dại.

      Mưa to gột rửa cả thế giới, trời đất trong lúc đó giống như chỉ còn lại người khốn khổ, Lâm Hi Hi đứng thẳng người, chịu đựng đau dớn mãnh liệt từ trong trái tim nan ra tứ chi, nàng khóc hô cầu xin, hít sâu hơi, sắc mặt tái nhợt ngẩng lên: “Tôi nhảy. . . . .”

      Mọi ý thức đều trống rỗng, hoàn toàn là trống rỗng, nàng biết ánh mắt chính mình có bao nhiêu tê tái cùng vô vọng, thanh khàn khàn đến mức nào, nàng có thể cảm nhận được cục cưng thống khổ, nàng nên làm cho nó tiếp tực thống khổ nữa!

      “Tôi nhảy. . . . . .” Từ trong lồng ngực gian nan mà phát ra hai chữ này, Lâm Hi Hi chậm rãi đứng thẳng người, suy yếu giống như ngay sau đó biến mất: “Tôi nhảy xuống đây. . . . . . .”

      “Lily, buông dao ra, tôi nhảy xuống đây” thanh tắc nghẹn, Lâm Hi Hi lần đầu tiên cảm thấy chính mình lại gần cái chết đến như vậy, gần đến mức nàng chỉ cần vung chân xoay người cái là có thể bước tới, trong đáy mắt nàng chỉ có cục cưng của nàng!

      Lily lạnh lùng nhìn nàng, đem dao chậm rãi dời .

      Trời đất trong lúc đó, nàng chỉ có thể nghe thấy được tiếng khóc trẻ con, tiếng lại tiếng, xé rách lòng của nàng.

      Cục cưng, đừng khóc, mẹ ở đây. . . . . .

      “Nhảy nhanh lên!” Lily chờ được, ánh mắt hằn lên tia máu mà nhìn nàng, chờ xem khoảnh khắc nàng chết kia!

      Lâm Hi Hi lui về phía sau, từng bước lại từng bước, lùi đến bên cạnh vách núi, chân thực lơ lửng giữa trung.

      Nàng đau đớn mà cố đứng vững chút, trong ánh mắt sâu sắc nhớ lại toàn bộ việc trong đời, cha mẹ nàng, bạn bè của nàng, chồng của nàng, nàng đều nhớ lại và quý trọng hết thảy.

      Tại đây trong khắc, tất cả đều tái lại!

      Cánh tay tái nhợt nâng lên, che miệng lại cho chính mình khóc thành tiếng, nàng thấy chiếc dù màu đen chỗ cục cưng chuẩn bị bung ra, sắc mặt tái nhợt mà trầm tĩnh, kiềm chế thanh gian nan từ trong lồng ngực phát ra, khàn khan : “Em . . . . .”

      thanh vụn vặt kia, ai có thể nghe được.

      Cũng ai biết được, nàng rốt cuộc là với ai.

      Ở trong mưa nhắm mắt lại, nàng ngửa đầu, thân thể giống như con bướm trắng mất đôi cánh, nhanh chóng chìm vào màn sương mù bên trong vách núi đen tối.

      thanh, hề động tĩnh, chỉ có nàng rơi xuống dưới, thân ảnh phút chốc biến mất ở trong vách núi đen kia, trái tim Lily như bị búa tạ đánh phen loảng xoảng tựa ly thủy tinh vỡ, hoàn toàn yên ả.

      Ào ào . . . . .

      Mưa to vẫn còn trút xuống, vẫn trút xuống.

      Khuỷu tay buông lỏng, đem đứa trong lồng ngực buông ra, mà người đàn ông phía sau sắc mặt có chút biến đổi, tiến lên đỡ được đứa bé, cũng để ý đến Lily chạy thẳng đường lên trước, dùng ô che cho đứa bé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :