1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 213: Xin đừng rời khỏi lâu đài


      Lâm Hi Hi lẳng lặng nghe, ánh mắt lưu luyến nhìn ra phía cửa.

      “Có chuyện gì xảy ra sao?”

      “Xem như gặp chuyện may .” Colin đơn giản câu, cúi người mỉm cười đùa giỡn với đứa trong nôi, “ cả bắt người xấu . . . Đứa này thực đáng , Lâm, nó rất giống .”

      Lâm Hi Hi ngẩn ra, lúc này mới phát cục cưng thực tỉnh, đùa giỡn ngón tay của Colin, ánh mắt lại vẫn nhìn Lâm Hi Hi nhúc nhích, cánh môi phấn nộn khẽ ngáp cái.

      Lâm Hi Hi dỗ dành cục cưng vừa mới tỉnh dậy, trong lòng chút căng thẳng.

      “Bruce là ai?” Nàng đột nhiên giọng hỏi.

      Colin khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt có tia sửng sốt, “ biết ta?”

      Lâm Hi Hi lắc lắc đầu. thực tế trước kia nàng nghe được cái tên này trong tin tức thời , cũng nghe Lan phu nhân qua, nàng vẫn đều cảm thấy thực khó hiểu, là bởi vì trong lòng nàng vẫn luôn bài xích, cũng cảm thấy chính là nơi nàng có thể dừng chân lại quá lâu, cho nên căn bản là có để ý.

      Thế giới của , hình thù như thế nào nàng thực xa lạ.

      Lúc này Colin mới dừng chơi đùa với cục cưng, nghiêm mặt đứng dậy, cho rằng ở Trung Quốc xảy ra ngần ấy chuyện, Lâm ít nhiều cũng phải biết chút chứ, lại ngờ đến trai ngay cả điểm như đầu đinh cũng cho nàng biết.

      Bất quá, cũng đúng thôi.

      Colin cười khổ tiếng, đây cũng là nguyên nhân khiến buồn bực, tính cách của trai đúng là bá đạo, đem tất cả những người để ý tới giấu ở nơi sâu nhất, chỉ là bảo vệ bọn họ, cho dù là có nguy hiểm cũng để cho bọn họ biết có nguy hiểm này tồn tại, thân là công tước mà lại tự mình chỉ đạo, cũng chịu để cho em trai chính mình cùng.

      đương nhiên biết, trai là bảo vệ .

      Ngay cả đối đều như thế, lại cần phải đến người con ấy sâu đậm đến tận xương tủy.

      “Lâm, khi còn ở Trung Quốc, có phải có buổi tối bị tập kích?” Colin giọng hỏi nàng.

      Hoảng hốt chút, Lâm Hi Hi nhớ tới buổi tối kia.

      Tai nạn xe cộ, giết người, còn có xác người chết ở bên cạnh mình . . .

      Đầu ngón tay hơi hơi tái nhợt, nàng đương nhiên có thể nhớ lại ngày nào đó, bất quá là bởi vì gặp lại Tần Dịch Dương, nguyện vọng của nàng thổi bay tất cả, căn bản là có hỏi, buổi tối hôm đó xảy ra chuyện gì.

      Nàng gật gật đầu, đôi mắt trong veo có tia mong mỏi.

      “Đó chính là sát thủ do Bruce an bài.” Colin nhún vai, nhíu mày , bất quá tôi nghe thực dũng cảm, Lâm cư nhiên có thể giằng co đuổi bắt xe với bọn chúng, bên cạnh còn có xác người chết nằm đó, cũng thấy sợ hãi sao?”

      Chuyện đó phải trọng điểm.

      Khuôn mặt nhắn của Lâm Hi Hi hé ra chút tái nhợt, những gì nàng muốn nghe phải những điều này.

      Colin tự nhiên cũng có thể hiểu được mê man cùng mờ mịt của nàng, nhàng hấp hơi, chậm rãi : “ thực ra cũng trai giống như ấy .”

      Môt câu này làm cho tiểu nữ nhân trước mắt hoàn toàn choáng váng, Colin nhìn nàng tiếp tục .

      “Bruce chính là con trai cả trong gia tộc chúng tôi, cũng là con trai của trai công tước tiền nhiệm, mà về Vinson, tôi nghĩ cũng biết, mẹ của ấy cũng phải là Lan phu nhân, mà là người phụ nữ Trung Quốc. Năm đó công tước rất sủng ái người phụ nữ này, nhưng là hẳn cũng biết đấy.” Lông mi tuyệt đẹp của nhíu lại chút, “Tựa như và Lily tại vậy, hoàn cảnh của bọn thực giống nhau, lúc đó mẹ của Vinson sinh ấy rồi, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, bà ấy rời khỏi , tung tích, mà phu nhân lại tiến hành cuộc hôn nhân hợp pháp với công tước.

      “Nếu như đứng về phía người Trung Quốc các , trai cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi.”

      “Từ trước khi cuộc tham tuyển chính thức bắt đầu, Lan phu nhân, cũng chính là mẹ tôi, vẫn luôn luôn giúp đỡ ấy, đương nhiên, nguyên nhân cũng là bởi vì tôi chơi bời lêu lổng chuyện ác nào làm, cho nên ‘mẫu thân đại nhân’ cũng có ý định để cho tôi kế vị.” Colin cười cười câu trêu chọc, “Nhưng là Bruce cũng thể làm được những gì muốn, cũng được coi là người thừa kế chính thất trong cơ thể cũng chảy hai dòng máu, cũng có tư cách tham tuyển, mà con người này, cũng chính là đối thủ nặng ký nhất của trai, như chứng kiến được đấy, chuyện gì cũng có thể làm ra, biết máu lạnh thừa kế ở đâu mà có, may mắn chính là chưa thể thương tổn được và con của . . .”

      “Lâm, hãy tin tôi, chỉ có trong tòa lâu đài này mới thực an toàn, Bruce từ hơn nửa năm trước để mắt đến , trai chỉ có thể bỏ mặc mới có thể làm tan biến băn khoăn của ấy, nhưng là thực ràng, ấy thể tiếp tục bỏ mặc được nữa, lòng của phụ nữ thực yếu ớt, thể chịu đựng được hiểu lầm lớn như vậy, chính là xin hãy tin tưởng, trai thực , vẫn luôn luôn .”

      Con mắt trong veo của Lâm Hi Hi đầy kinh ngạc và sửng sốt.

      “Vì sao?” Nàng cảm thấy thể hiểu nổi: “Vì sao? ấy giải thích cho tôi nghe?”

      Colin nhún vai, “Đây là nguyên tắc của ấy, ấy cảm thấy rất có lỗi với , mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, những thương tổn mà ấy gây ra cho , giải thích chính là phương pháp bù đắp hèn mọn nhất, việc này này hiểu tất cả, mà muốn cho lần nữa tin tưởng ấy, cũng chỉ có thể dùng di động để cho biết.”

      “Lâm, tôi chỉ có thể những lời này, đối với thương tổn tôi từng gây ra cho , tôi thành thực xin lỗi.” Colin chân thành .

      Lâm Hi Hi có phản ứng gì, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

      Colin nhíu mi cái, tiếp tục mở miệng thừa nhận: “Thời điểm kia, khi tôi đến Trung Quốc, mục đích cũng chỉ là cho rời khỏi ấy, trừ ra, ấy còn uy hiếp nào nữa, khi tham tuyển phải kiêng dè cái gì. . . Lâm, thực có lỗi.”

      Những chuyện này, tựa hồ nàng biết gì cả.

      Nàng có chút mờ mịt nhàng lắc đầu, lúc này mới phát nguyên lai mưa gió bão bùng bên ngoài nàng mực biết, nàng thủy chung vẫn nằm trong che chở của , trong thế giới mà có rời , là như vậy đúng ?

      Nàng hồi tưởng lại buổi đêm khuya kia, gió lạnh lạnh thấu xương, người máu me nằm trong xe, bên ngoài xe tiếng súng khô khốc khiến người ta run rẩy, nháy mắt khi cửa xe mở ra nàng nghĩ đến mình phải tìm đến cái chết, nhưng lại đem nàng từ trong xe ôm ra, thu tiến vào trong lồng ngực.

      tay còn đọng mùi máu tanh, chính là cái ôm ấp kia, ấm áp như mùa xuân.

      “Lâm, có việc gì sao?” Colin nhíu mi, giọng hỏi.

      Lâm Hi Hi từ trong suy tư hoàn hồn lại, thanh ảnh mảnh mai nhàng quỳ xuống nền nhà, đẹp tao nhã như nữ thần.

      Nàng nhàng lắc đầu: “Tôi sao.”

      Cánh mi dài rung động dưới nắng chiều, nàng gian nan hỏi: “Vừa mới, ấy phải làm gì vậy?”

      ấy. . .”

      “Colin!” trợ thủ Leo xuất ở ngoài cửa, sắc mặt hơi căng thẳng, “Phu nhân tìm cậu, qua mau thôi.”

      Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cũng vội vàng đứng dậy tính toán rời , rồi lại xoay người, hướng nàng cười cười: “Lần sau lại với , trai lần này biết có gặp nguy hiểm gì , nhưng là, nhất định đừng có ngốc nghếch rời khỏi lâu đài đấy, nhớ kỹ rồi chứ?”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 214: Nếu tôi đẩy xuống dưới…?


      chiếc xe Lincoln xa hoa chậm rãi rời khỏi tòa lâu đài.

      con đường được trang trí xa xỉ, cây cối hai bên cũng được cắt tỉa rất chỉnh tề, xe chậm rãi lướt ra ngoài, qua cánh cửa sắt rất lớn chạm trổ tinh xảo, trừ bỏ ngày nào đó từ bên ngoài vào, nàng chưa có qua cánh cửa như vậy nữa.

      Lâm Hi Hi ngồi ở trong xe, ánh mắt u tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, chứa chút lo lắng.

      lo lắng cái gì?” Thanh du dương của Lan phu nhân vang lên.

      Lâm Hi Hi ngừng suy tư, khuôn mặt mỹ lệ lộ ra nụ cười tươi mát, ôn nhu thành : “Tôi lo lắng cục cưng ở nhà.”

      Lan phu nhân lại nhíu mày như trước, nàng đành phải giọng tiếp lời: “Nó ngủ say, tôi sợ khi tỉnh dậy thấy tôi khóc.”

      Nghe vậy, khóe miệng Lan phu nhân lại lộ ra nụ cười.

      Ở phía sau, Lily cũng cười ra tiếng.

      “Lâm, cho rằng mình hiểu biết trẻ con lắm sao?” Lily lắc đầu , “Cục cưng bất quá cũng chỉ mới hơn 1 tháng mà thôi, dựa vào đâu mà cho rằng nó có thể nhận thức, nhận ra , có phải quá tự tin rồi ?”

      Trong khí u tĩnh mà ẩm ướt, lại vang lên lời có vài phần khiêu khích.

      Lâm Hi Hi thèm nhìn ta, chính là đôi mắt trong veo vẫn nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên : “Người khác đương nhiên tôi hiểu lắm, nhưng con của chính tôi tôi thừa hiểu, cần người khác nhắc nhở.”

      Lily ngồi ghế sau, nụ cười khiêu khích thể nhịn được.

      “Tôi nghĩ là nhầm rồi, phải đây mới là lần đầu tiên tôi với sao, đứa bé có phải của hay quan trọng, quan trọng đó là con của công tước đại nhân, cần lần nào cũng tỏ ra bộ dáng tự phụ thế được ? Phu nhân còn ở đây.”

      Ngày nào đó đích xác Vinson cảnh cáo , cho nên cũng dám càn rỡ mà khiêu khích Lâm Hi Hi, chính là giờ phu nhân ở đây, cũng cảm thấy Lâm Hi Hi có gì đó lo lắng.

      Lâm Hi Hi buồn nhắc lại, phải là chịu thua, chính là khi nhắc tới Tần Dịch Dương lòng của nàng dâng lên cỗ đau đớn thành lời. biết tại như thế nào.

      Lúc này mới nghe vùng đất phía Nam mới giải phóng bị tập kích, các chính khách Châu Âu đều hội tụ về đây, lâu đài chuẩn bị nghênh đón hơn vạn khách quý từ mấy tháng nay, Bruce lại lấp ở đây thiết lập mai phục, lẫn vào hội nghị thương mại này, khiến cho tình hình đều thêm căng thẳng, cả lâu đài đều cảm thấy khủng hoảng.

      Đó là sau buổi trưa, nữ hầu của Lan phu nhân đến gọi nàng: “Sau khi dùng bữa trưa mời cùng phu nhân đến phòng vẽ tranh ở phía tây tòa thành.”

      Lâm Hi Hi có chút cả kinh, trong lòng thản nhiên dâng lên cỗ đề phòng.

      vào trong đó làm cái gì?”

      “Đó là nơi khi sinh thời mẹ của công tước đại nhân ở, phu nhân muốn dẫn đến, thuận tiện mang ra ngoài dạo chơi giải sầu.” Nữ hầu tao nhã đáp.

      Lâm Hi Hi do dự, ánh mắt trong veo dừng ở đứa bé trong cái nôi.

      “Vị tiểu thư xinh đẹp này, xin yên tâm.” Nữ hầu nhàng , ánh mắt cũng vô cùng thân thiện, “Đây là con trai của công tước đại nhân, có mệnh lệnh của phu nhân, có ai dám động đến cậu ấy dù chỉ là cái móng tay, nếu như là phu nhân ban ra mệnh lệnh này ai dám cãi lời, tiểu thư, mời thôi.”

      cái chớp mắt kia, đúng là Lâm Hi Hi muốn gọi cuộc điện thoại, gọi đến nơi mà nàng biết, muốn có được lời cam đoan của , lời xác nhận, chỉ có nghe được thanh của nàng mới an tâm.

      Ngồi ở xe, lòng của nàng trước sau cũng ngừng căng thẳng.

      Xe chạy qua vòng xoay , Lan phu nhân vẫn nhàng mà hỏi về hoàn cảnh của nàng, chính là hỏi đến người thân ở Trung Quốc của nàng, có thể xác định được nàng xuất thân từ gia đình có gia thế gì, sắc mặt bà trầm hẳn xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, biết suy nghĩ cái gì.

      đến hành lang vẽ tranh.

      Lily xuống xe, ánh mắt chút thân mật vẫn dừng ở bóng dáng Lâm Hi Hi, tuy rằng sau khi phu nhân hỏi về hoàn cảnh của nàng bà có tỏ thái độ gì, chẳng lẽ bà ta đồng ý cho Vinson cưới này sao? phẫn hận, muốn phát tiết.

      Trong hành lang tao nhã được trang trí bởi những bức tranh, có cỗ khí u ám.

      Lâm Hi Hi cũng xuống xe theo, đến phía bên trái Lan phu nhân.

      Lan phu nhân xoay người, ý cười mông lung, “Nơi này đẹp ?”

      Lâm Hi Hi nhìn bao quát toàn cảnh, nơi này có vẻ ẩm ướt, ở sườn núi cao này lại có hành lang vẽ tranh, quả nhiên đúng là rất nên tán thưởng, có chút nào tranh đua quyết liệt, chỉ có những tác phẩm nghệ thuật thuần khiết như thiên đường.

      Nàng nhàng gật đầu: “Rất đẹp.”

      Lan phu nhân gật gật đầu, ngửa đầu công trình kiến trúc xinh đẹp kia: “Đây là nơi chồng của tôi vì người phụ nữ mà ông ấy xây dựng lên, đoán xem, vì cái gì tôi phải lưu giữ lại nơi này, mà lại hủy ?”

      Lam Hi Hi nín thở, cảm nhận được có gì đó khác thường trong lời , nhàng lắc đầu, những chuyện nên tốt nhất đừng có ra.

      Lan phu nhân cười yếu ớt, tao nhã cao quý: “Tôi phá, đó là muốn cho người đàn bà kia nhìn ràng, người làm chủ hoàng gia là tôi, người chấp chính chèo chống hoàng gia cũng là tôi, là tôi làm bạn với công tước cho tới khi ông ấy tạ thế, có thể lưu danh ở trong sử sách của gia tộc ông ấy, mà phải là nhắc đến hành lang vẽ tranh, phải chìm trong hồi tưởng mà sống đến già. . . bé xinh đẹp của tôi, thử so sánh xem, cái nào tốt hơn?”

      Đôi mắt trong veo tĩnh lặng của Lâm Hi Hi nhìn bà ta, thản nhiên : “Mỗi người có suy nghĩ riêng, tôi có quyền bình xét, có người có thể cả đời, lại có người chịu đựng đắm chìm để tìm thấy thanh tịnh của bản thân, họ cảm thấy tốt là được, đó là điều tốt nhất.”

      Lan phu nhân chăm chú nhìn nàng, ánh mắt có chúy tĩnh mịch.

      Lily có mở miệng, cả người mặc môt bộ lễ phục công chúa cao quý, nhìn Lâm Hi Hi thân váy dài màu trắng quyét đất, ánh mắt ta vẫn lạnh lùng như trước.

      “Con , ngươi quả hiểu hiểm ác là gì.” Lan phu nhân dừng ở tiểu nữ nhân tinh tế nhu nhược trước mắt, vòng quanh nàng vòng: “ tại rời khỏi lâu đài, có phương tiện giao thông cùng truyền thông nào, cho dù là tôi đem đẩy từ sườn núi xuống cũng ai có thể biết mà gì, tất cả mọi người tromg lâu đài cùng lắm cũng chỉ cho là mất tích mà thôi. . . Con , ngươi sợ sao?”

      cảm giác run sợ từ đáy lòng dâng lên, rất nhanh truyền đến toàn thân tứ chi.

      Lily tức trợn tròn ánh mắt, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được ý tứ của Lan phu nhân, lại cảm thấy có chút hưng phấn, căn bản còn tưởng rằng phu nhân là đưa ta giải sầu, chính là ngờ tới, thực ra phu nhân cũng vô cùng thích này. Trong lòng kinh hoảng, hận thể lập tức đẩy nàng ta xuống vực.

      Khuôn mặt vẫn tĩnh lặng, gợn sóng sợ hãi, Lâm Hi Hi nhìn người phụ nữ cao quý trước mắt này, kéo cao váy, nhàng mà cúi người, thực lễ tiết cung đình đúng tiêu chuẩn, giống như lúc nàng đến, thong thả mà lạnh nhạt :

      “Chuyện gì phu nhân cảm thấy có thể vẹn toàn tự nhiên có thể làm.”

      Giờ phút này, ánh mắt trong veo của nàng hoàn toàn trong sáng ai có thể biết nàng suy nghĩ cái gì.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 215: Em làm lo lắng


      Yên tĩnh.

      Thác nước xinh đẹp chảy từ đỉnh núi xuống, lộ ra loại yên tĩnh khiến người ta ngạt thở.

      Lan phu nhân nheo mắt lại, tinh tế quan sát nàng.

      “Đến đây, cho ta biết, phía trước làm những gì?” Bà đột nhiên cũng rất tò mò, phương Đông bé này rốt cục có bao nhiêu tự tin, mình theo bọn họ đến nơi hoàn toàn xa la mà lại chút sợ hãi.

      Lâm Hi Hi cũng lời nào, ánh mắt tĩnh lặng dừng ở vách núi, thoạt nhìn cũng sâu lắm, chính là khi bị rơi xuống, khả năng sống là rất ít.

      nghe được sao? Phu nhân hỏi đấy.” Nghe những lời phu nhân vừa , trong lòng Lily cũng có chút sợ hãi, trước kia chỉ biết Lâm Hi Hi là người vô cùng đơn thuần, nhưng nghĩ tới nàng có thể che giấu, trong lòng có chút mất kiên nhẫn, nhịn được hướng nàng quát câu.

      “Phu nhân còn muốn vào xem sao?” Tiếng của Lâm Hi Hi thánh thót như tiếng suối chảy nhàng vang lên, “Nếu tại vào, có lẽ tối chúng ta cũng kịp về mất.”

      Lan phu nhân vẫn quan sát biểu tình của nàng, bà nhìn ra được, nàng cũng muốn .

      cần diễn kịch ở đây.” Lily đánh gãy lời của nàng, sắc bén , “Trong lâu đài, có quen lấy người, có thể có đường lui nào sao? Đừng tưởng rằng sợ hãi bình yên vô , phu nhân có thểmang ra, có tính toán để cho trở về, nằm mơ rồi.”

      rất hy vọng tôi vĩnh viễn thể quay về, phải ?” Lâm Hi Hi khôngcách nào nhịn được những tuyên cáo hàm hồ như vậy nữa, ánh mắt lãnh liệt chuyển hướng Lily, lãnh đạm nhìn. Cả người tản ra khí chất tao nhã mà lịch , “ có lỗi, Lily công chúa, trước khi tôi gọi điện thoại cho Colin rồi, ấy biết hành tung của tôi, nếu tôi chưa về, ta nhất định hỏi mẫu thân đại nhân của mình, điểm này, tôi nghĩ cần công chúa phải nhọc lòng quan tâm rồi.”

      Đột nhiên trong lòng Lily chấn động mạnh.

      ngờ trước kia Lâm Hi Hi lại tùng có liên hệ với Colin, bình thường Colin chính là người chơi bời lêu lổng có coi quyền thế là cái gì, chính là cũng là con đẻ của Lan phu nhân, phu nhân mạo hiểm như vậy mà để cho đứa con để của mình nhìn đến bộ mặt xấu xa tàn ác của mình.

      Những điều này là hồi chiến tranh có thuốc súng, Lily chột dạ cùng oán hận nhìn Lâm Hi Hi, chỉ cảm thấy bản thân mình có lấy nổi nửa phần thắng, nhưng lại đem toàn bộ nội tâm dơ bẩn đáng ghê tởm của bản thân bày hết ra.

      Ngay cả bản thân Lâm Hi Hi cũng nhìn ra được, hận thể khiến cho nàng biến mất có phải ?

      Lan phu nhân lẳng lặng nhìn màn này, ánh mắt lên tia khâm phục.

      “Đúng là thời gian còn sớm.” Bà ta kéo tà váy dài, ánh mắt tao nhã hướng phía trước, “Vào thôi.”

      Đoàn người đều hướng hành lang vẽ tranh vào, tâm tình căng thẳng của Lâm Hi Hi có chút thả lỏng, nhàng thở phào hơi, cất bước theo vào, Lily ở sau cùng, trong lòng tràn đầy ủy khuất cúi chằm chằm nhìn mặt đất.

      Cả hành lang đều có tranh vẽ, nhiều nhất là những bức họa về người phụ nữ Trung Quốc kia.

      Nhìn ra được, rất nhiều bút tích là của công tước đại nhân tiền nhiệm.

      Khi mà vẽ những bức tranh về chính người mà mình , hẳn là ông ấy vô cùng chuyên tâm, đơn giản mỗi nét bút đều phác lên hình dáng, từ khuôn mặt tinh tế, cánh môi xinh đẹp, từng đường cong cùng với thần thái đều xinh đẹp động lòng người.

      vẻ đẹp đạm chất phương Đông, từ từ dâng lên, thổi quyét tất cả kiến trúc tuyệt diệu.

      Trong lòng Lâm Hi Hi hơi hơi kinh ngạc.

      thực muốn biết, tại sao bà ấy thể trở thành công tước phu nhân sao?” Lan phu nhân đến phía trước bức tranh xinh đẹp, xa xôi hỏi.

      Hồn phách Lâm Hi Hi thực bị những bức tranh xinh đẹp thu hút hơn nửa, bàn tay chạm đến tấm kính phủ bên ngoài bức tranh, thành thực : “, tôi muốn.”

      Lan phu nhân nhìn nàng, cười cười.

      phải bởi vì bọn họ nhau sâu đậm, lại càng phải vì tôi là người phá hoại, trong hoàng gia cũng có nhiều người có dòng dõi hỗn huyết, cho dù là tương xứng cũng mấy người so đo cả . . . .” Ánh mắt Lan phu nhân trở lên xa xôi, nhàng ra chân tướng, “Là bởi vì người phụ nữ này có đủ khả năng để gánh vác trọng trách kia, biết ? Công tước phu nhân chỉ đơn giản là vợ của công tước mà thôi, chuyện phải làm cũng phải chỉ có chồng của mình . . . . Bà ta thể làm được, hiểu ?”

      Lâm Hi Hi giật mình, có chút hiểu ý tứ của bà ấy.

      “Có số người đàn ông, trời sinh vận mệnh của họ gắn liền với an nguy của đất nước, nghiệp của họ gắn liền với nó, có thể cùng gánh vác, chấp nhận thế giới của người đàn ông này sao? có thể thừa nhận được đau đớn khi dùng tính mệnh của mình để trấn an thần dân của trong các cuộc chiến loạn sao? có thể sau khi qua đời nhiều năm mà ngồi yên ổn vị trí công tước phu nhân hay , giấu giếm vui buồn, bình tĩnh chấp chính chọn người thừa kế tham tuyển ?” Ánh mắt lợi hại của Lan phu nhân dừng ở bên cạnh, nhàng mà kiên định hỏi, “ , rất đơn giản, thích tất cả những gì thích đam mê, có thể gánh vác tất thảy. có đơn giản như vậy. Con , con hiểu sao?”

      Giờ khắc này, Lâm Hi Hi nghiềm ngẫm suy nghĩ từng lời của bà ta, lần đầu tiên cảm thấy tôn kính với vị trưởng bối cao quý này.

      Còn câu kia “ có thể sau khi qua đời nhiều năm mà ngồi yên ổn vị trí công tước phu nhân hay , giấu giếm vui buồn, bình tĩnh chấp chính chọn người thừa kế tham tuyển ?”

      đủ khiến cho lòng nàng kịch liệt chấn động.

      người đàn ông như vậy, cần có bao nhiêu trí tuệ cùng sức lực, lại phải chấp nhận bao nhiêu tịch?

      “Phu nhân!” Lâm Hi Hi giọng kêu bà ta.

      Ánh mắt Lan phu nhân quay lại, nhìn đấy ánh sáng lấp lánh trong ánh mắt tiểu nữ nhân này, lông mày hơi nhíu lại.

      “Xin hãy tha thứ cho những thất lễ trước đây của tôi đối với ngài.” Nàng nhàng , ánh mắt lộ ra tia chân thành, “ có lỗi.”

      Sắc mặt Lan phu nhân có chút biến hóa, khóe miệng cong lên, tạo thành nụ cười lãnh bạc.

      cần sớm khuất phục như vậy.” Thanh du dương của bà ta quanh quẩn trong hành lang dài này. “Tôi cũng thích phụ nữ Trung Quốc nguyên nhân là vì bọn họ quá ích kỷ, thầm nghĩ được như thế nào, căn bản lại cân nhắc đến mình cần trả giá những gì. Tôi nhận thấy, theo Vinson cũng chịu ít ủy khuất, cho nên bây giờ cũng định chấp nhận , phải ?”

      Cánh mi dài khẽ rung động, Lâm Hi Hi biết nên trả lời thế nào.

      Nàng thể thừa nhận, đầu óc của nàng còn có chút loạn.

      nên cảm thấy may mắn, như vậy.” Lan phu nhân xoay người, ánh mắt cũng quay theo đến chỗ nàng, thanh thực , thực : “Phải biết rằng suốt hơn hai mươi năm qua, đối với ta gì nghe nấy, cho dù là hài lòng cũng miễn cưỡng chấp nhận, đơn giản là vì đứa con riêng, mà tôi vẫn coi ngang hàng với mọi người khác . . . . . chính là thà rằng trở mặt với ta, đơn giản.”

      Lòng Lâm Hi Hi càng loạn, trong hoàn cảnh u tĩnh như thế này, nàng dường như có thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của , bá đạo cùng cường thế từng như vậy bao phủ nàng, đem vào nhét vào lồng chim, chịu buông tay.

      Nếu đến , nhìn thấy hoàn cảnh sinh tồn xung quanh , cùng những người này, nàng có thể rất lâu, rất lâu nữa mới cảm nhận được tình của .

      rất ít ra miệng, lại thực sâu lắng kín đáo, nhưng chưa bao giờ ngừng nàng.

      “Trước kia ta từng đem Lily đẩy đến bên cạnh , là do ta cũng ràng lắm là loại đàn ông như thế nào, có những cầu như thế nào đối với vợ của mình, Lily rất thích , là loại thương cuồng nhiệt, sở dĩ vậy nên, ta cũng sợ Lily từ thích , cự tuyệt , phản bộ , đây là ước nguyện ban đầu của ta.” Lan phu nhân lẳng lặng giải thích, ngóng nhìn ánh mắt của nàng, “Chính là Vinson quá cố chấp, lấy những quyền lợi cùng uy nghiêm tại của ta, cũng đủ để thay đổi quyết định của , chính là nghĩ muốn người phụ nữ như thế nào. . . .”

      “Điểm này, thắng.”

      Lâm Hi Hi yên lặng đứng tại chỗ, mất năng lực chuyện.

      Nàng bắt đầu hiểu, đến tột cùng Lan phu nhân muốn biểu đạt ý tứ gì?

      Khi mà bà ta tựa hồ tính toán thêm gì nữa, ánh mắt hẹp dài xinh đẹp dời khỏi người nàng, thanh lạnh lùng : “ thôi.”

      Hành lang dài, đoàn người đều theo đuôi bà ta rời .

      Lam Hi Hi ngừng chút, mới nhấc chân đuổi kịp.

      Màn đêm thong thả buông xuống, Lily lạnh lùng ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe Lincoln, trong lòng bắt đầu lo sợ bất an, vừa mới bị bắt rời khỏi bọn họ, có thể nghe bọn họ chuyện, cũng biết được phu nhân những gì với nàng.

      “Lâm, phải muốn đem cục cưng rời khỏi sao? Khi nào ?” Lily nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

      Khuôn mặt nhắn thanh thấu lộ ra tia mê man, Lâm Hi Hi bắt đầu nghĩ ra, bản thân mình ban đầu vì sao lại đưa ra quyết định như vậy, hòan toàn rời khỏi chỉ còn mình nàng, lúc đó nàng tuyệt vọng đến nông nỗi đó sao?

      Lan phu nhân ở trong xe chợp mắt, để ý tới đối thoại của bọn họ.

      “Tôi biết . . .” Nàng nhàng mà , cố gắng muốn từ trong mơ màng tìm ra phương hướng, lại chính là phí công, “Tôi . . . . Chờ ấy quay về rồi quyết định tiếp.”

      Ánh mắt Lily tối sầm lại, những gì vừa muốn , liền bị luồng ánh sáng làm cho đau đớn mắt.

      “A. . . .” chống đỡ luồng sáng kia, nhìn những chuyện xảy ra bên ngoài là cái gì.

      Xe nhanh chóng về đến cửa lâu đai, mấy chiếc xe bọc thép lộn xộn dừng ở đường của bọn họ.

      Lan phu nhân cũng bị bừng tỉnh, cũng hiểu được xảy ra chuyện gì. Hàng dài lái xe đứng trước cơ hồ cho xe vào, nhưng cũng biết là ai làm, tận đến khi cánh cửa mở ra, ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi người đàn ông cao lớn kia lái xe mới kinh hô, “Phu nhân, là công tước đại nhân.”

      Trong màn đêm đen tối, sắc mặt hơi nhăn nhó, giống như bị trời đánh gậy vậy, cả người mang theo hơi thở cường đại, đóng cửa lại hướng nơi này đến, phía sau theo mấy trợ thủ đắc lực mặc đồ đen, đem bọn họ bao vây hoàn toàn.

      Trong ánh mắt Tần Dịch Dương ra tia lo lắng.

      nín thở qua mở cửa xe Lincoln ra, đáy lòng căng thẳng khi nhìn đến tiểu nữ nhân vẫn bình yên vô ngồi ở xe, đột nhiên buông lỏng xuống, cơ hồ là trong nháy mắt cúi người đem nàng ôm chặt vào trong lồng ngực.

      “. . .” Lâm Hi Hi khiếp sợ, tận để khi cảm nhận được căng thẳng người , mới xác định là ôm lấy nàng.

      Căn bản chú ý tới Lan phu nhân vẫn có ở đó, Tần Dịch Dương gắt gao ôm lấy trong lòng, hơi thở có chút loạn nhịp.

      “Vì sao lại đợi trở về?” tiếng trầm thấp nồng đậm của vang lên, sốt ruột trong mắt chưa có tản , bàn tay tao nhã giữ chặt sau gáy nàng, hô hấp ồ ồ nàng có thể nghe thấy được: “Em làm lo lắng, có biết ?”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 216: Trong lòng chỉ còn lại có oán hận.


      Vốn tiến hành điều tra ở hiệp hội thương mại, người ở đó cơ hồ tới chật như nêm cối, biện pháp bảo vệ cũng được bố trí cẩn thận đến mức Bruce có cơ hộ ra tay, trường giới nghiêm như vậy, nếu phải là do cuộc điện thoại kia của Colin có lẽ ở đó 3 ngày 3 đêm cũng về.

      Người đàn ông mị tóc vàng mắt xanh Colin dùng ngôn ngữ trầm bổng của người bậc làm em : “ trai thân của em, Lâm cùng với Lan phu nhân và Lily ra ngoài, đến đâu chưa có , có muốn em truy tìm hành tung , hay là muốn chính mình về nhìn cái?”

      Tần Dịch Dương thể thừa nhận, khắc kia, trái tim muốn căng thẳng của lại bị nhéo càng đau đớn.

      Sắc mặt xanh mét cắt đứt điện thoại, gấp gáp lên ô tô suốt 4 tiếng mới trở về, chỉ vì liếc nhìn nàng cái, xác nhận nàng có an toàn hay .

      Ba người phụ nữ ngồi xe, trong nháy mắt bị hơi thở áp bức của khiến cho căng thẳng.

      Hồi lâu có nhìn qua cảnh tượng như vậy, Lan phu nhân nheo mắt lại, ý muốn chợp mắt nghỉ ngơi cũng tan biến, mạo muội chăm chú nhìn đôi nam nữ trước mặt.

      “Em . . . .” Khuôn mặt nhắn của nàng có tia tái nhợt, bị lo lắng trong mắt dọa tới, tận lực khống chế cảm xúc đáp: “Em có gọi cho Colin, cũng có chuyện gì xảy ra, em vẫn rất an toàn.”

      Cách khoảng cách gần như vậy, cánh môi đào non mịn của nàng nhàng mấp máy, nếu phải có người nhìn, Tần Dịch Dương nhất định hôn lên đó, an ủi cho đau khổ cùng quyến luyến những ngày này.

      Tay chỉ nhàng vuốt ve cằm dưới của nàng, mạnh mẽ đem nàng từ trong xe kéo ra, ôm chặt vào trong lồng ngực.

      Bước chân Lâm Hi Hi lảo đảo, chỉ có thể mặc ôm chặt lấy thắt lưng đem nàng ôm chặt vào trong lòng.

      “Làm phiền phu nhân lo lắng.” Đóng cửa xe, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn vào Lan phu nhân ngồi ở phía sau, lạnh nhạt : “Người tôi mang trước, phu nhân nghỉ ngơi cho tốt.”

      xong, ngay cả ánh mắt lạnh lùng cũng ban cho Lily, trực tiếp ôm lấy người trong lòng, hướng xe của chính . Trong màn đêm tĩnh lặng, bởi vì đột nhiên có đèn xe lóe sáng lên mà khiến người ta kinh hãi, lại ôn nhu đem nàng ôm vào trong xe của chính mình, cẩn thận bảo vệ an toàn nàng, xiết nhanh lấy eo nàng, nặng nề ở gáy nàng hít vào ngụm khí.

      cỗ tê dại mạnh mẽ thổi quyét toàn thân, Lâm Hi Hi cảm thấy tinh thần chưa kịp ổn định, hơi co người lại cúi đầu ngâm ra tiếng, ánh mắt thâm trầm của Tần Dịch Dương càng thêm nhu hòa, thương mà xoa mái tóc của nàng, đứng dậy đến chiếc xe khác vừa chạy lên.

      Xung quanh cái cửa tắc nghẽn, mấy chiếc xe màu đen có rèm che dứt khoát rời , tiến nhập vào con đường lớn của tòa thành, lúc này mới bắt đầu có vẻ có hàng lối.

      Mà trong chiếc xe Lincoln dài hơn, sắc mặt Lily tái mét đến chưa từng có.

      gắt gao bám vào chỗ ngồi lại gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe xa dần kia. nhìn thấy rất . Thấy được vừa rồi Vinson ôm ta thân thiết đến cỡ nào, cả người đều tản ra thương đối với nàng. Cho dù là thời điểm trước kia khi còn ở Tần trạch cũng chưa từng kiêng nể như vậy, chút gì che giấu như thế. Mà giờ phút này, thế nhưng lại có thể làm trò trước mặt Lan phu nhân, ôm lấy Lâm Hi Hi kiêm quyết rời .

      “Phu nhân . . .” Lily run giọng kêu lên.

      “Cái gì ?” Lan phu nhân hờ hững đáp lại tiếng.

      thể để cho ta tiếp tục ở trong này lâu hơn nữa.” Lily thể khống chế được khóc hét lên, “Phu nhân, ngài từng đáp ứng truyền ngôi vị công tước phu nhân cho con, con Vinson, ai có thể ấy hơn con cả, phu nhân. Người phải giúp con.”

      “Những chuyện này . . . . cần phải với ta. . .” Lan phu nhân im lặng nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cơ trí bình tĩnh ban nãy của kia, biểu của nàng khiến bà có chút mất hồn, “Vinson muốn cái gì chính ràng hơn ai hết, nghĩ muốn có kết quả như thế nào chứ? có người phụ nữ này, có con của ta, Vinson chấp nhận sao hả? giờ công tước hoàn toàn đứng ra điều hành hoàng gia, mà ta bất quá chỉ là cái người sắp bị phế thải mà thôi. Đến bây giờ cũng còn chưa hiểu ra sao?”

      Tiếng khóc của Lily bị cắt đứt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn bà ấy.

      “Phu nhân… nhưng mà người từng đáp ứng với con.” cam lòng, rất cam!

      “Ta đáp ứng cho cùng với Vinson, nhưng mà khi bị đuổi về nước từng với , đừng có vọng tưởng xa vời đàn ông quay đầu lại, chụ chấp nhận lời ta , ta có biện pháp gì sao?” Lan phu nhân có chút phiền, mày nhíu chặt lại, tay xoa xoa thái dương.

      Tựa như tiếng sét đánh ngang tai, cả người Lily ngây dại.

      Rốt cục cũng bắt đầu hiểu được, chỗ dựa duy nhất trong lâu đài này của sụp đổ rồi. ngốc, chẳng lẽ nhìn ra được Lan phu nhân bắt đầu cảm thấy hài lòng với Lâm Hi Hi hay sao? Chẳng nhẽ lại thể nhìn ra mình mất lợi thế sao, ngay cả chuyện Vinson làm trò thân mật với Lâm Hi Hi ngay trước mặt bọn họ, bà ấy cũng chút phản đối gì cả.

      Móng tay đâm sâu vào ghế ngồi, suýt nữa ứa máu ra, tất cả hy vọng của Lily đều chìm xuống vực thẳm, tựa như tòa lâu đài xa hoa tráng lệ này còn chút quan hệ nào với cả. Từ nay về sau, còn có lý do gì để có thể đứng ở bên cạnh người đàn ông mà điên cuồng kia nữa.

      Xe Lincoln tao nhã chậm rãi tiến vào gara, đột nhiên bị mảnh bóng tối bao phủ.

      Lily trừng lớn đôi mắt đẫm nước, tại đây trong khắc này, tất cả tương lai đều sụp đổ, lòng của , chỉ còn có oán hận cùng cam lòng.

      Cánh cửa lớn chậm rãi bị đẩy ra, Lâm Hi Hi bị lôi kéo vào, vẫn chăm chú quan sát sắc mặt của , chính là trong nháymắt khi cánh cửa mở ra, lòng của nàng bị khát vọng khác lôi kéo, đẩy tay ra, hướng tới bên cạnh cái nôi.

      Suốt ngày đều được nhìn đến cục cưng của nàng, lòng nàng sớm nóng như lửa đốt!

      Trong cái nôi, đứa bé ngủ say. Nàng ngưng mắt nhìn nó, lo lắng trong lòng tiêu tan ít, những vẫn có chút hơi hơi đau lòng.

      “Nó có khóc hay ?” Gặp nữ hầu tới, nàng giọng hỏi.

      “Khóc lâu!” Nữ hầu thành đáp, “Chúng tôi có dỗ nó nhưng vô dụng, mãi cho đến khi mệt rồi nó mới chịu ngủ.”

      Thanh vụn vang lên trong căn phòng, người vội cả ngày Tần dịch Dương ngưng mắt nhìn bóng hình mặc váy trắng dài kia, tim mãnh liệt cảm động, nhịn được qua.

      Nữ hầu thực thức thời, nhìn thấy công tước đại nhân tới, hơi hơi lui về phía sau rồi lại xoay người rời .

      Lâm Hi Hi vốn muốn nhìn lúc nữa, lại nghĩ rằng thân ảnh màu đen cao ngất cúi xuống bao trùm lấy, kéo cổ tay bé yếu ớt của nàng, đặt lên cổ , nàng sửng sốt, cảm giác cả thân thể bị kéo mạnh, lúc mà còn chưa kịp phản ứng lại cả người bị chặn ngang ôm lấy!

      . . .” Lâm Hi Hi hoảng hốt, hai cánh tay bò lên cổ .

      Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương chút nào che dấu dục vọng sáng lóe, nhiều hơn chưa tiêu tán là nùng tình cùng lo lắng, nhàng hôn lên trán nàng, mím môi câu, nhấc chân hướng lầu lên.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 217: Lại thể khống chế sao?


      Nàng chưa từng lên lầu, có nghĩ đến bố cục bày biện ở đây cũng tương tự như ở Tần trạch, lầu hai trống trải, sàn nhà bằng gỗ tản ra khí thanh khiết ôn hòa, chiếc giường lớn mềm mại như nắng ban mai, nàng nhàng ngả xuống

      Tần Dịch Dương buông nàng xuống, nhàng bao trùm lên .

      Chìm sâu vào giường lớn mềm mại, trong lòng Lâm Hi Hi kinh hãi, nghĩ muốn chống đỡ thân thể để ngồi dậy, lại bị hơi thở tới gần mê hoặc, cả người nằm thẳng xuống, ngoan ngoãn để bao trùm lên.

      Tim đập rối loạn, vang dội giữa hai người.

      “Hôm nay nơi nào?” Thanh của có chút tắc nghẽn, giọng hỏi.

      Lâm Hi Hi bình ổn tinh thần, ôn nhu trả lời:” Phía Tây tòa thành có hành lang vẽ tranh, nghe là nơi mà mẹ từng ở thời gian.”

      Ánh mắt Tần Dịch Dương trở lên thâm trầm, cũng lời nào.

      “Lan phu nhân chỉ là muốn mang em đến đó giải sầu thôi, cũng với em số chuyện, mà có làm chuyện gì khác cả.” Theo bản năng, nàng cảm nhận được lo lắng của , bởi vậy nàng đơn giản ngắn gọn, làm cho yên tâm hơn.

      “Bà ấy gì với em?” Nhắc tới mẹ, lãnh liệt cùng nôn nóng người Tần Dịch Dương tản ít, ánh mắt cũng thêm nhu hòa rất nhiều.

      “Bà ấy , phụ nữ Trung Quốc đều rất ích kỷ, chỉ muốn được , cũng bao giờ cân nhắc đến việc mình có cần phải trả giá gì hay .” Thanh mềm mại ấm áp của Lâm Hi Hi cực an ủi lòng người, lộ ra tia hấp dẫn, làm cho ánh mắt trở lên nhòe mờ, “Cho nên bà ấy thích phụ nữ Trung Quốc, vị trí công tước phu nhân phải chỉ cần là có thể kế thừa được.”

      Tần Dịch Dương nhíu mày: “Bà ấy với em những điều này?”

      Nàng gật gật đầu.

      Trong màn đêm mờ ảo, Tần Dịch Dương mẫn cảm nhận thấy nàng có gì đó khác thường, từ ngày tìm được nàng đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ có thể chút trở ngại mà tâm với nhau, như là chưa từng có phát sinh chuyện gì vậy, nàng vẫn như trước kia ở dưới thân nhu thuận hầu hạ, người phụ nữ sâu đậm.

      Cảm giác được môi tự do du ngoạn mặt nàng, cuối cùng bao trùm lấy toàn bộ cánh môi đào của nàng.

      Nàng có bài xích.

      Tâm tình Tần Dịch Dương có chút nhộn nhạo, cướp lấy ngọt ngào trong miệng nàng, hôn nàng càng thêm sâu, bàn tay ấm áp cố định gáy nàng, khiến nàng phải thừa nhận cảm tình mãnh liệt nóng bỏng của .

      “Hi Hi. . . .” giọng kêu nàng, thanh khàn khàn chịu nổi.

      Tìm được ngụm hô hấp từ nóng bỏng hắng say của , hai gò má nàng ửng hồng, có chút kịch liệt thở dốc, mê man hỏi: “Vì sao lại cho em biết?”

      Vì sao trước đây, mỗi lần đều chút giải thích lạnh lùng rời .

      Ý thức Tần Dịch Dương thanh tỉnh hơn chút, đôi mắt hẹp dài tuấn tú đầy mê hoặc.

      “Hận sao?” thản nhiên hỏi.

      Ánh mắt Lâm Hi Hi lên chút yếu đuối, lòng : “Có, khi mang cục cưng , em thực hận rất hận .”

      Hơi thở của ngừng lại, chậm rãi di động đến cái cổ trắng ngần xinh đẹp của nàng, nhàng hôn lên.

      “Cho nên có lỗi, Hi Hi. . . khiến em hận .” Ánh mắt lạnh giá của nâng lên, nhìn vào sâu đôi mắt ướt át của nàng, lòng bàn tay ôn nhu vuốt tóc nàng, cần thiết phải giải thích quá nhiều, những thương tổn này là do chính tay gây ra cho em, em có thể hướng đòi lại. Em có thể hoài nghi bất cứ điều gì, chính là có điều muốn em ràng, Hi Hi, em, rất em.”

      Trong chớp mắt kia, trái tim Lâm Hi Hi bị hung hăng nhéo chặt, mỗi chữ , ràng như vậy lọt vào màng tai nàng.

      Người đàn ông phía tận lực xanh tại bên người nàng, có áp chế nàng. Tây trang tuấn nhã hạt bụi toàn bộ cúc áo đều được cởi ra, cách lớp áo sơ mi mòng ôm lấy thân thể của , thân thể tinh tráng, tuyệt đẹp, có nửa điểm sẹo lồi, riêng cánh tay cũng khiến nàng cảm giác được sức lực mạnh mẽ. Nàng ngửa đầu, bám chặt bờ vai của , cảm giác được nụ hôn của bao trùm cần cổ nàng.

      nóng bỏng, nụ hôn nóng bỏng, mang theo dục vọng thổi quyét toàn thân nàng.

      Di động ở trong túi ong ong rung lên.

      Trong đêm tối, thanh đột ngột lại liên tục vang lên, cũng vì người đàn ông để ý đến mà chịu buông tha.

      Tần Dịch Dương chậm rãi buông trong lồng ngực ra, ánh mắt màu đen lên ánh sáng lấp lánh, với tay vào túi đem di động cắt đứt, chậm rãi nâng khuôn mặt của nàng lên.

      thể ở lại lâu lắm.” nhàng hôn lên tóc nàng: “Hôm nay còn phải trở lại đó.”

      Lâm Hi Hi cả kinh, chậm rãi lay động thân mình.

      Trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng thản nhiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu lên người nàng, đẹp.

      Tần Dịch Dương nghe được thanh áp chế khát vọng trong người chính mình, ánh mắt thâm thúy của trở lên dị thường nguy hiểm, Lâm Hi Hi chỉ ra tiếng, bị cánh tay mạnh mẽ của ôm vào trong lòng, nâng cằm nàng lên, hung hôn nàng sâu.

      “Đừng. . .” Nụ hôn nồng nhiệt tập kích toàn bộ ý thức của nàng, Lâm Hi HI bị buộc ngẩng đầu lên, hai tay dán tại nồng ngực thể động đậy, đầu lưỡi bị hung hăng quấn quýt mút lấy, từng trận tê dại thổi quyết ý thức.

      “Dịch Dương . . .” Thanh của nàng yếu ớt mang theo tia run rẩy, nhân lúc thở dốc mà vội vàng gọi .

      Trái tim Tần Dịch Dương bị tiếng gọi khẽ này làm cho chấn kinh, hôn càng thêm mạnh mẽ triền miên, các làn váy mỏng mang mà vuốt ve thân thể nàng, nghe được những tiếng ngâm thể khống chế được của nàng, hận thể đặt nàng dưới thân hung hăng mà nuốt lấy.

      Chính là thể. Tay liền thể khống chế được, đem thân thể của nàng vuốt ve đến đỏ ửng lên.

      Di động lại vang lên, bám riết buông tha.

      Tần Dịch Dương biết cục diện rối rắm phía nam thành phố chờ đợi , nguy hiểm trí mạng rình rập khắp nơi, tất nhiên phải đối mặt, ôm chặt nàng vào ngực, môi buông tha cánh môi đào của nàng, cắn cằm của nàng.

      “. . .” Ăn đau, Lâm Hi Hi kiều kêu ra tiếng.

      “Ở đây chờ .” Thanh của khàn khàn ra mệnh lệnh cho nàng.

      Thân thể Lâm Hi Hi thể nhúc nhích được, bị lực đạo đùa giỡn của làm cho có chút đau, chỉ có thể nhàng thở dốc, gật gật đầu.

      Tần Dịch Dương đem nàng vây ở trong ngực, nhàng mấy câu, khẽ hôn cánh môi nàng, chậm rãi đứng dậy rời .

      Đêm, thực yên tĩnh.

      Lâm Hi Hi vẫn cảm nhận được nóng cháy môi, đứng dậy xuống giường, đến bên cửa sổ kéo rèm lên.

      Phía dưới tòa thành, con đường rộng lớn, Lạc Thành cắt đứt di động, nhìn người đàn ông nghênh diện tới, vẻ mặt lúc này mới có chút thả lỏng, đứng dậy thay mở cửa xe, bên hướng báo cáo những tình huống vừa mới phát sinh, bên theo ngồi vào trong xe.

      Đèn xe bật lên, mấy chiếc xe nhanh chóng biến mất ở cửa tòa thành.

      Bóng đêm lạnh lẽo, Lâm Hi Hi ôm chặt lấy bả vai chính mình, nhìn đoàn xe xa kia, những vướng bận trong lòng bay xa lúc nào. Tòa thành cùng quốc gia này xa lạ với nàng như vậy, lại khiến nàng có tia quyến luyến, nếu nàng ở lại, có thể ở này mọc rễ hay , tương lai có đủ đoan trang tao nhã mà đứng bên cạnh hay ?

      Nàng bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, ngọt ngào nhưng cũng có chút lớn mật, nàng quả thực biết tại sao bây giờ nàng lại còn chút khúc mắc nào, có lẽ là vì cục cưng, cũng có lẽ là vì điều gì khác.

      Tần Dịch Dương. . .

      Nàng lại thể khống chế được mà lần nữa sao?

      ___________***__________

      Mưa to trắng xóa suốt cả đêm.

      Ban đêm cảm nhận được chút lạnh lẽo, Lâm Hi Hi đứng dậy đóng cửa sổ, trong lúc vô ý nhìn đến phía đối diện vẫn còn bật đèn, ánh đèn có màu cam nhạt, có thể , cửa sổ lên bóng dáng rất xinh đẹp.

      Mưa quá lớn, thỉnh thoảng có gió lớn cuốn mưa bụi tiến vào, đập vào người thực lạnh như băng, nàng kiên trì có đóng cửa sổ, mà dừng lại ở tòa lâu đài hắc ám kia, ban đêm mưa to xối xả làm cho nó còn vẻ xa hoa huy hoàng như lúc ban ngày nữa, có vẻ u ám rất nhiều, mà cửa sổ đối diện ràng phản chiếu ngược ra hình ảnh của người phụ nữ, đem tất cả đồ vật trong phòng đập bể , thanh vỡ vụn bị tiếng mưa che lấp, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

      Lâm Hi Hi vươn tay, đóng cửa sổ lại.

      Nàng nhàng dựa vào bên giường, im lặng mà suy nghĩ, đêm khuya mưa to ngớt như vậy, phải ô tô suốt bốn tiếng trong đêm để chạy về có xảy ra tai nạn gì hay ? Bốn tiếng, đến thời điểm này hẳn là cũng sắp rạng sáng, trong hoàn cảnh thời tiết xấu như vậy, làm sao có thể đường chứ?

      Nàng thể nhắm mắt lại, lông mi dài run nhè , chỉ cần nhắm mắt lại bị rung động mạnh mẽ làm bừng tỉnh.

      giờ có khỏe ?

      Ngoài cửa sổ có sấm sét chém vào khoảng trời đêm, tại nơi bầu trời bị nứt ra có tiếng nổ lớn làm nàng rùng mình cái.

      Nàng đột nhiên nhớ tới thời điểm ở Tần Trạch, cũng thời tiết như vậy, từng gắt gao ôm lấy nàng, hôn nàng, bàn tay ấm áp bao trùm lấy vành tai nàng, làm giảm tiếng vang của thanh đáng sợ kia, đêm khuya mưa to lâu, nàng rúc sâu vào lồng ngực mà chiếm cứ thân thể .

      cũng từng , “Em có thể hoài nghi hết thảy, chỉ có điều em thể phủ nhận, Hi Hi, em.”

      Lâm Hi Hi thử trở về giường, kéo chăn mỏng quấn quanh thân thế chính mình, lọt vào bên trong chiếc đệm êm ái mềm mại. Thế nhưng giông tố vẫn còn tiếp tục, lông mày hơi hơi nhíu lại, bên tai quanh quẩn lặp lại những thanh, là khi rời , lúc ôm nàng, đôi môi nóng bỏng áp sát tai nàng, khàn khàn : “Ở đây chờ trở về.”

      Dây dưa hồi, ngón tay bé và yếu ớt của nàng lại nhanh chóng buông ra, có chút kiềm lại được ấm áp của .

      Cứ như vậy, khuôn mặt của tràn ngập trong suy nghĩ của nàng, nàng có cách nào lần nữa vào giấc ngủ.

      Mà cùng lúc đó, ở trong phòng hiểu Lan phu nhân đâu mất rồi.

      có ai chú ý đến nhóm người mặc áo mưa đen tiến vào trong tòa lâu đài, đến trước người nữ hầu mà nhíu mày báo cáo tình hình, nữ hầu kinh hãi, chạy đến trong phòng Lan phu nhân mà đánh thức bà, mặt phu nhân liền xuất vẻ nghiêm trọng, vội vàng đứng dậy mặc quần áo vào, giữa đêm khuya rời khỏi tòa lâu đài, chẳng biết đâu.

      Mưa to xen lẫn sấm sét gột sạch phòng ốc cùng cây cối, Lily mở lớn cửa sổ, hít thở sâu khí trời, gương mặt còn có nước mắt chật vật, vừa mới hung hăng ở trong phòng phát tiết cuối cùng cũng thông suốt, tất cả nữ hầu trong phòng đều câm như hến, cả thở mạnh cũng dám.

      Mà nháy mắt ngay tại trong phòng, nhìn thấy đoàn người kia ra.

      “Này! lại đây xem, những người kia là ai!” còn chưa hết tức giận, thanh chói tai, gào thét nữ hầu.

      Nữ hầu cả kinh cả người run lên, có chút sợ hãi mà tới, chịu đựng bên ngoài gió lớn thổi tới cùng mưa bụi lạnh như băng, sợ hãi đáp: “Hình như là cận thần thân tín của Lan.”

      gương mặt xinh đẹp của Lily là đống nước mắt hỗn độn, nghe xong chuyện này khỏi giật mình, ánh mắt lạnh lùng: “Bọn họ ban đêm ra ngoài làm cái gì?”

      Nữ hầu lắc lắc đầu: “ ràng lắm, chắc là có việc gấp, công tước đại nhân trễ thế này còn mạo hiểm mưa to mà trở về, có thể gặp chuyện may gì hay . . . “

      ăn bậy bạ gì đó!” Lily rống lên tiếng, nữ hầu sợ đến mức lời còn chưa kịp ra ngậm miệng lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :