1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 202: sớm cùng đường mạt lộ



      Brown hiểu vì sao vợ của mình đối với tin tức này lại hứng thú như vậy.

      Con ngươi màu nâu của lên chút nhường nhịn, nhún nhún vai: “Em muốn tìm những gì vừa , cùng em tra.”

      Maria ở bên dưới chòm râu của hôn cái, ngón tay bàn phím đánh nhanh, trang web mở ra rất nhanh, đối với tiếng Trung bọn họ hiểu biết nhiều, cũng rất ít mở ra trang web của Trung Quốc, lúc này đây, chỉ là đánh vào ba chữ ‘Lâm Hi Hi’ cũng vô cùng khó khăn.

      Enter cái, quả nhiên lên rất nhiều ảnh chụp cùng tin tức.

      Phần lớn là thông tin về việc Bác Viễn thu mua Nhạc Thị từ rất lâu trước đây, còn có ảnh chụp là Lâm Hi Hi nắm tay Tần Dịch Dương, có thể rất ràng người đàn ông thân ảnh cao ngất kia chính là người thừa kế ngôi vị Công Tước, ba tháng trước đây trong hội nghị tranh cử chính thức tiếp nhận ngôi vị Công Tước.

      Mà còn rất nhiều ảnh chụp, là hình ảnh Tần Dịch Dương gắt gao ôm Phương Đông xinh đẹp kia vào trong ngực, thân mật cùng nàng chuyện, bộ dạng nhu thuận cúi đầu trong lúc đó tràn đầy thương cùng sủng nịnh.

      “Oh! My God!” Maria trợn tròn hai mắt, nhịn được kinh hãi hô ra tiếng.

      Lâm Hi Hi trong ảnh cùng với Lâm trong trang viên của bọn họ giống y như đúc, hai người là .

      Chồng của cũng vô cùng kinh ngạc, mở miệng hỏi: “ cách khác, Lâm trong nhà chúng ta là vợ trước của Công Tước đại nhân?”

      Maria gật gật đầu, di di chuột, miệng ngừng khâm phục :

      “Lâm với em là ấy trốn nhà ra , mà cùng thời điểm này Công Tước lại vội vàng tới Trung Quốc, , cảm thấy chuyện này có liên quan gì , nếu chúng ta hỏi ấy, ấy liệu có thừa nhận mối quan hệ của ấy với Công Tước hay ?”

      Brown cụp mắt, nhìn vợ mình, lại nhíu mày.

      “Maria, đối với chuyện này có vẻ em rất hứng thú?”

      “Đương nhiên, Công Tước đại nhân là thần tượng trong lòng em a!” Maria chút che giấu hai tay vòng lên cổ chồng mình, “ bé Lâm này em cũng rất thích, nghĩ bọn họ hẳn là cãi nhau nên giận dỗi hay sao? ’’

      Brown vừa định gì, từ phòng khách lại truyền đến tiếng .

      Hai người đều kinh ngạc.

      Trong phòng khách, đứa bé 8, 9 tuổi chân mang giày patin trượt dẫn theo chú chó lông màu vàng chạy vào, hướng tới trước giá treo đồ lấy túi đựng gì đó: “Lâm! Bắt lấy! Đó là ô mai cháu lấy từ trong nhà tới a.”

      Lâm Hi Hi vừa vặn bắt được, túi ô mai thơm ngát bay tới trước mặt đập vào miệng.

      Nàng nhợt nhạt cười: “Thanks!”

      Vợ chồng Brown từ phòng ngủ ra, nhìn thấy Lâm Hi Hi, lại liên tưởng tới hình ảnh nàng trong ảnh chụp, ánh mắt trở lên khác thường.

      “Maria.” Lâm Hi Hi cũng nhìn thấy hai người, giọng gọi: “Chuyển phát nhanh của ký gửi rồi.”

      “À, cám ơn, bé đáng của tôi.” Maria tiến lên ôm lấy nàng, tỉ mỉ nhìn bộ dáng đoan trang của nàng. “Lâm, tôi thực rất muốn hỏi chuyện, cùng Công Tước đại nhân. . . . À là tôi muốn hỏi, chính là người vợ Trung Quốc của Công Tước sao?”

      Vấn đề này giống như quả bom đột nhiên nổ vang trong phòng khách.

      Khuôn mặt nhắn của Lâm Hi Hi đột nhiên tái nhợt.

      Maria vừa mới nhìn thấy biểu tình của nàng biết ngay đáp án, chạy nhanh tới ôm nàng, giọng an ủi: “Lâm, đừng lo lắng, tôi vì tò mò nên mới mở internet để tra tìm chút, bé đáng thương, có nhà để về nhất định là có lý do phải ? Nếu muốn , chúng tôi bức , chúng ta vẫn là người nhà a.”

      nhiệt tình tăng vọt của vị phu nhân này, cho dù ở bất kỳ tình huống nào cũng đều có thể an ủi lòng người.

      Sắc mặt tái nhợt của Lâm Hi Hi có chút khôi phục, cũng biết nên cái gì, ‘Công Tước’ hai chữ này trong ý nghĩ của nàng là địa vị cao quý cùng quyền thế, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng tưởng tượng nổi, biệt hiệu này gắn lên người Tần Dịch Dương có cảm giác gì.

      Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng bản tin, dưới ánh sáng máy ảnh, khuôn mặt tuấn lãng như điêu khắc, vung tay toát ra hơi thở vương giả, rất quen thuộc, lại khiến nàng nghĩ muốn tới gần.

      “Maria, cám ơn !” nàng giọng , ánh mắt trong veo có tia khẩn cầu.

      Maria lập tức hiểu được ý tứ của nàng, nếu như bé thông minh xinh đẹp này lựa chọn rời , như vậy nhất định có lý do của nàng: “Lâm, tôi để lộ tin tức ở đây đâu.”

      Nàng khe khẽ ngẩn ngơ, cụp mắt, sâu trong đôi mắt chứa tia tuyệt vọng.

      Maria biết, từ rất lâu trước đây, nàng thực bị bỏ rơi cách tàn nhẫn.

      Mà mới mấy ngày trước đây, cái người đàn ông biến mất nửa năm kia chợt xuất , đều chỉ muốn cướp cục cưng vừa mới sinh ra của nàng.

      “Maria quý, phải tôi lẩn trốn, mà là bị bỏ rơi, ta để ý, cũng tìm tới.”

      ta phải cần đứa bé, cần hôn nhân, cần tình , chẳng qua là ta cần tôi mà thôi.’

      ***

      Trong bệnh viện.

      Chưa bao giờ ở nơi như thế này ngây ngốc lâu như vậy, sắc mặt Tần Dịch Dương tái nhợt, tay còn có kim chuyền, tay còn lại mạnh mẽ bấm bàn phím.

      Lạc Thành cùng cán bộ chính trị vừa chuyện vừa vào, lại nhíu mày.

      “Công tước đại nhân ở đây nếu cần giúp đỡ gì, cứ việc mở lời, chúng tôi hết sức hỗ trợ.” Vị cán bộ ân cần .

      Lạc Thành liếc mắt nhìn người đàn ông giường bệnh, sắc mặt xanh mét, thản nhiên : “ cần, ngài ấy có thể tự mình làm.”

      Đợi cho mọi người đều rời , Lạc Thành qua, mạnh mẽ đem máy tính của gập lại, mở miệng : “Bên vô cùng rối ren, Bruce mấy ngày gần đây ngang ngược hung hăng, toàn bộ ủy viên chính trị cùng Lan phu nhân đều đứng ra ứng phó. Cái chính là theo như suy nghĩ của tôi, đây chính là thủ đoạn lừa bịp, biết hành tung của chúng ta ở Trung Quốc, tại ngài cũng an toàn.”

      Ánh mắt thâm thúy đảo qua lượt phòng bệnh, Tần Dịch Dương trầm giọng : “Trước đây ấy ở bệnh viện này sinh sao?”

      Lông mày Lạc Thành giãn ra chút, cảm nhận được ngậm ngùi trong giọng của .

      Tần Dịch Dương mím môi, dựa vào gối sau lưng, sắc mặt ủ dột, con ngươi vô cùng tái nhợt.

      và nàng cứ như vậy vào ngõ cụt.

      Lần đầu tiên sợ hãi như vậy, sợ tìm khắp nơi cũng thấy nàng, vĩnh viễn cũng thấy bóng dáng nàng, nửa tỉnh nửa mơ thức dậy nhìn đến cũng chỉ là ảo giác, duy nhất có hy vọng là ngày nào đó xuyên qua cửa sổ nhìn thấy thân ảnh kia, có thể làm cho xác định, Hi Hi của còn sống, nàng còn cùng hít thở bầu khí, ở cùng thành phố, có thể nghe thấy hơi thở của nàng.

      tung tin 3 ngày nữa ở hội trường lớn nhất thành phố C mở cuộc họp báo.” Tần Dịch Dương thản nhiên ra lệnh. “ cho ấy biết, tôi chỉ vì mình ấy mà đến, nếu ấy muốn gặp con, hãy đến trước mặt tôi.”

      Đây là uy hiếp.

      Lạc Thành lại nhíu mày, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt chỉ còn lại tuyệt vọng này. Chỉ có mới biết, khi trong lòng lo lắng cùng tuyệt vọng chồng chất mới đưa ra quyết định như vậy.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 203: Cái gì đều có thể mang đến đổi



      “Được.” Lạc Thành cụp mắt, bình tĩnh lên tiếng.

      ra cửa, cân nhắc mọi khả năng có thể xảy ra, còn có đe dọa đến an nguy, cơ hồ có thể cảm nhận được tin này tung ra làm chấn động cả thành phố C.

      Buổi trưa tĩnh lặng như vậy, Lâm Hi Hi đem những cốc chén rửa xong đặt ở bàn, thân ảnh mảnh khảnh lướt qua tivi, thấy được bên trong có chút ồn ào cùng rối loạn.

      Ngoài ý muốn làm nàng dừng chân, đứng lại xem.

      Trang viên lớn như vậy, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tivi vang vọng.

      Thân ảnh người đàn ông kia cao ngất chân thực, Âu phục tối màu toát ra hơi thở mạnh mẽ mà lãnh liệt của , ánh mắt thâm thúy lắng đọng ngưng trọng, còn có chút mê muội nàng nhìn ra, hình như là mệt mỏi, lại có thể là đau lòng.

      “Rạng sáng hôm nay, Công Tước hoàng gia cho hay ba ngày nữa mở họp báo chiêu đãi tại đại sảnh lớn nhất thành phố, mà cuộc chiêu đãi lần này được biết là “do người mà đến” đó là người mà ai cũng biết Lâm Hi Hi tiểu thư – vợ trước của Công Tước, theo như thân tín bên cạnh Công Tước cho biết, nửa năm sau khi hai người ly hôn con của hai người ra đời, mâu thuẫn cùng khúc mắc giữa hai người thể , nhưng giờ phút này đứa bé được đưa đến London , vợ trước của Công Tước Lâm tiểu thư lại tung tích. Nghe chiêu đãi lần này mở ra mục đích là hy vọng Lâm tiểu thư có thể xuất , mà kết quả cuối cùng như thế nào, chúng ta cùng chờ đợi. . . .”

      Cánh tay bé yếu ớt của Lâm Hi Hi cẩn thận đụng phải cái chén bên cạnh bàn, “Xoảng. . .” tiếng giòn vang, cái chén vỡ vụn bên chân nàng.

      Nàng hoảng sợ, khuôn mặt nhắn tái nhợt, ánh mắt lần nữa nhìn phía TV.

      Hình ảnh đó, khuôn mặt giống như điêu khắc của Tần Dịch Dương màn ảnh, như là vẫn nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy có tia đau lòng khắc cốt: “Hi Hi, chờ em.”

      Tâm trạng thản nhiên như vậy, sống lưng nàng ớn lạnh, truyền tới từng mạch máu trong cơ thể nàng.

      Ánh sáng chiếu rọi nàng, bóng hình xinh đẹp cùng với khuôn mặt nhắn tái nhợt như trước.

      về đến Trung Quốc. về tới thành phố sao?

      Sau khi ly hôn suốt nửa năm ròng, sau khi để lại bản hợp đồng lạnh lùng bỏ , lại xuất sao?

      Lâm Hi Hi khó có thể lý giải nổi tâm trạng của mình lúc này.

      Chỉ là ngón tay mảnh khảnh càng thêm trắng bệch, càng ngừng run rẩy, nàng cúi người xuống muốn thu dọn cái chén mới bị rơi vỡ, từng tiếng động vụn vang lên, trái tim mềm yếu tự nhiên vỡ vụn, đau thể hết: “Con.”

      cỗ chua xót mãnh liệt dâng lên, Lâm Hi Hi đứng dậy, chạy nhanh tới nắm lấy điều khiển, bật lại, tìm kiếm tin tức vừa mới phát ra, đây là lần đầu tiên nàng khát vọng nghe được giọng của như vậy, nghe được điều kiện của , nàng cần cái gì để đánh đổi.

      : ‘chỉ cần nàng xuất , là nàng có thể nhìn thấy con nàng’. Nàng nghe được vừa mới qua xong.

      Khóe mắt Lâm Hi Hi trận nước mắt tràn ra, thân thể cũng run rẩy, liều mạng đổi kênh, rốt cục sau hồi đổi đến tin tức quốc tế có thể nhìn đến thân ảnh . Nàng sớm có hơi sức xem xét tâm tình của Tần Dịch Dương là gì, nàng chỉ biết là, nàng phải đoạt về bảo bối của nàng, đó là từ lúc nàng sinh xong ngay cả đến liếc mắt cũng chưa có nhìn được lần.

      sinh mệnh, từ trong bụng nàng đau đớn ra, lúc sau liền biến mất thấy nữa.

      Loại đau đớn này mãnh liệt cào xé trái tim nàng, nàng hận người đàn ông này, chính là , chỉ có mới đem đến cho nàng tia hy vọng.

      ***

      Ba ngày sau, gần bảy giờ sáng, đại sảnh hội trường.

      Đám người nhốn nháo ồn ào, chật ních cả đại sảnh.

      Chỉ còn khoảng mười phút nữa là đúng bảy giờ.

      Trong đại sảnh sáng lóa ánh đèn pha lê, toàn bộ phóng viên các nơi đều ngồi từ phía dưới xa xa nhìn lên khán đài, thầm trao đổi.

      Cuộc họp báo này có rất nhiều vấn đề cần giải đáp, nhưng đó cũng phải là điều khiến bọn họ bận tâm, vấn đề quan trọng là Lâm Hi Hi có xuất hay .

      Hậu trường, ánh đèn mờ ảo, thân ảnh đàn ông cao ngất tuấn lãng tựa người vào sofa, nhắm mắt chờ đợi.

      Lạc Thành từ dưới hội trường vội vàng chạy tới, thanh ồn ào bên tai khiến khó chịu, chờ tới khi đến hậu trường nhìn thấy bộ dạng của Tần Dịch Dương, tim lại đập loạn hơn chút.

      Nhìn đồng hồ, mở miệng : “ đến giờ, phải ra thôi.”

      Tần Dịch Dương chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy tỏa ra tia cương quyết giọng :

      “Mỗi đoạn đường đều cho người theo dõi và chuẩn bị tốt. . . Đừng để ấy gặp phải chút nguy hiểm nào. . . .” khó khăn căn dặn, khuôn mặt tuấn tú biểu tình.

      “Được, Tần tiên sinh.” Lạc Thành biết, đây mới là điều trọng yếu.

      Đợi cho tới khi Tần Dịch Dương xuất , trong nháy mắt toàn bộ phóng viên trong hội trường nhốn nháo ồn ã, thân phận cao quý mang lại cho vài phần khí chất vương giả cùng thần bí, nếu trước đây ở Los Angeles cùng Châu Á, Tần Dịch Dương sáng lập ra hệ thống tài chính thần kỳ khiến người ta khiếp sợ, hơn nữa thân phận Công Tước hoàng gia càng khiến trở thành người như trong thần thoại.

      Ai cũng có thể nhận ra được, lực chú ý của cũng đặt ở những câu hỏi của phóng viên, cho dù là trả lời cũng rất ngắn gọn, nghĩ muốn giải thích nhiều, tình cảnh khó xử đó kéo dài tới tận 3 tiếng đồng hồ, thực sắp hết nửa thời gian nàng vẫn là chưa có xuất .

      Ánh sáng đèn máy ảnh, microphone, đại sảnh trống trải, hội trường ồn ã huyên náo, khí làm lòng người vướng bận.

      “Công Tước đại nhân, thực tốn rất nhiều thời gian, ngài xác định hôm nay Lâm tiểu thư xuất ở đây sao?” phóng viên nhìn đồng hồ, đứng lên hỏi.

      Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương lên tia đau lòng, hơi liếc mắt qua.

      “Tôi hi vọng ấy có thể đến.” Giọng khàn khan của cất lên làm mềm lòng bất cứ người phụ nữ nào, người đàn ông có mị lực lại biến thành cái bộ dạng này chỉ vì người phụ nữ, ảm đạm mà đau thương, khó có được huống chi đó lại là Công Tước đại nhân.

      “Lúc ngài cùng Lâm tiểu thư ly hôn, ngài có biết ấy mang thai , sau khi ly hôn lại muốn gặp lại Lâm tiểu thư nguyên nhân là vì đứa hay vẫn là ngài đối với Lâm tiểu thư tình cũ khó quên?” Phóng viên to gan phen, động đến vấn đề quan trọng mà vô cùng mẫn cảm khiến cho khí cả hội trường vô cùng căng thẳng, hơi thở khó khăn.

      Lạc Thành hơi hơi nhíu mày, từ xa ra hiệu cho nhân viên bảo vệ bảo người phóng viên này ngồi xuống.

      Ngón tay thon dài khẽ bóp trán, Tần Dịch Dương thản nhiên : có tình cũ. . . . Chỉ là ấy ràng lắm vị trí của ấy trong lòng tôi mà thôi . . . .” Cái vị trí đó tên là ‘’, đem nàng đặt vào, cũng chưa từng bao giờ đẩy ra.

      Khóe miệng nổi lên nụ cười yếu ớt, mang theo toàn bộ đau lòng cùng bất đắc dĩ. biết rốt cuộc bây giờ nàng ở đâu, chẳng qua là nếu phí công chờ đợi như vậy, sợ rằng thể tiếp tục kiên trì nữa.

      Di động trong túi chấn động vang lên.

      Dưới khán đài phóng viên vẫn ngừng dông dài vấn đề, ánh sáng máy ảnh ngừng lóe sáng người .

      Tần Dịch Dương ngừng thở, đè nén hơi thở sắc mặt tái nhợt tiếp điện thoại: “Alo?”

      “Tần tiên sinh, đây là Cừ Lâm Quan, Lâm tiểu thư người mà ngài muốn tìm vừa mới xuất chiếc taxi, ngang qua, tất nhiên là bộ dáng phải đặc biệt ràng, nhưng 80% có thể khẳng định là ấy.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 204: Cậu mình cẩn thận



      Trong nháy mắt toàn bộ phóng viên trong hội trường đều giật mình, chỉ thấy sắc mặt của người đàn ông đài kia đột nhiên cứng ngắc, vung tay cụp di động lại, ngón tay thon dài hung hăng kéo tai nghe, đứng bật dậy chạy ra ngoài.

      Cả hội trường ồ lên.

      Mà cùng lúc đó, ngón tay thon dài của Lạc Thành cũng giữ chặt tai nghe, bình tĩnh với nhân viên bên trong mấy câu gì đó, giúp Tần Dịch Dương dẹp đường, nhanh chóng theo chạy tới Cừ Lâm Quan.

      Bởi vì lúc mà cuộc điện thoại kia vừa gọi đến Lạc Thành cũng nhận được tin tức.

      Cho dù là từ ngoại thành hay bất cứ từ đâu hướng phía đại sảnh hội trường tới bọn họ đều có thể nhận được tin báo, mà nhìn thấy được Tần Dịch Dương hung hăng áp chế kích động, tiếng gió lạnh thấu xương gào thét xẹt qua bên tai, ánh mắt thâm thúy của phát ra tia băng lãnh khiến cho toàn bộ những phóng viên muốn bủa vây xung quanh phải đứng yên tại chỗ.

      Trong hội trường được sắp xếp cẩn thận phóng viên mảnh hỗn loạn, ai biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chiếc xe sáng lóa từ phía sau hội trường chạy tới cửa mở sẵn, chạy với tốc độ nhanh như chớp đột nhiên đứng khựng, mà Tần Dịch Dương chặn lái xe lại đẩy ra, chính mình ngồi vào ghế lái, động tác dứt khoát nhanh chóng khởi động xe, hung hăng đạp mạnh chân ga, tiếng bén nhọn lốp xe bị ma sát, chiếc xe như mũi tên chạy xa mấy trăm mét.

      Lạc Thành nhíu mày, vượt tới mở cửa chiếc xe chạy ngay phía sau, lạnh lùng đè chặt di động: “Kêu bọn họ giải tán.”

      nhanh chóng đuổi theo Tần Dịch Dương, dùng hết toàn bộ khả năng để có thể nhìn thấy đuôi xe của , người đàn ông này quá điên cuồng rồi, từ Cừ Lâm Quan đến đây chỉ có con đường cao tốc gần nhất, có thể khiến điên cuồng như vậy phải là có khả năng.

      Tai nghe điện thoại truyền đến loạt thanh hỗn tạp, Lạc Thành điều chỉnh lại tai nghe đến vị trí thích hợp, xoay tay lái suýt nữa va vào thân ảnh xinh đẹp, lạnh lùng : “Chuyện gì?”

      “Lạc tiên sinh, phía sau chiếc taxi chở Lâm tiểu thư ban nãy có xe bám theo, nếu phải người của chúng ta vậy chỉ có thể là sát thủ của Bruce bên kia.”

      Sắc mặt Lạc Thành trắng bệch, tay nắm vô-lăng suýt nữa buông xuống.

      Chết tiệt, như thế nào lại nghĩ đến khả năng này.

      Mở cuộc họp báo mục đích là dụ nàng tới, ràng là đem tung tích của nàng bày ra trước mắt bàn dân thiên hạ, vậy Tần Dịch Dương cũng ngờ tới điều này. Lạc Thành càng nhíu chặt lông mày, thế mới biết vừa rồi vì sao Tần Dịch Dương lại điên cuồng mà đuổi tới đó như vậy, nếu dùng cách này nàng xuất , mà khi xuất , nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể đem nàng ôm vào bên người, chỉ như vậy nàng mới gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

      cỗ vô cùng lo lắng nổi lên trong lòng, Lạc Thành hung hăng đạp chân ga, đường lớn luồn lách điên cuồng, nhưng lại vẫn thể đuổi kịp tốc độ của Tần Dịch Dương, người đàn ông kia thực là nổi điên rồi.

      Ngón tay thon dài cầm lấy di động, trực tiếp gọi tới số của lái xe, khi mà cuộc gọi vừa được kết nối, trong nháy mắt lạnh giọng hét: “Vinson! Cậu mình phải cẩn thận.”



      Đây cũng là lần duy nhất, kịp cung kính gọi ‘Tần tiên sinh’ mà trực tiếp hét tên của .

      Nguy hiểm chính thức bắt đầu là từ khi chạy vào đường cao tốc.

      Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có dãy đèn đường nho phát ra những tia sáng mờ nhạt.

      Trong kính chiếu hậu, có hai chiếc xe vẫn tiếp tục bám theo, lạng lách như rắn, tốc độ kiểm soát vượt qua ít đèn đỏ.

      Tần Dịch Dương lạnh lùng liếc qua kính chiếu hậu, thấy được chiếc xe giống như tử thần tới gần.

      Người của Bruce, quả nhiên mỗi người đều có thể lấy cái chết ra để đọ sức.

      Chính là giờ phút này, trong lòng tràn ngập thân ảnh, khoảng cách của bọn họ ngày càng gần, tất cả mọi việc cần làm là bảo hộ nàng an toàn, nhưng trước tiên giờ phút này thể xảy ra chuyện gì.

      Đem tốc độ phóng tới mức kinh người, chiếc Ferari màu đen kia lướt đường vòng đẹp mắt vượt qua cái biển báo, chiếc xe phía sau vẫn truy đuổi gắt gao dứt.

      “Ầm.” tiếng, cửa kính sau xe bị đánh xuyên qua, viên đạn in lại dấu vết sau lưng ghế lái phụ.

      Ngay sau đó là chuỗi tiếng nổ, xe tông vào đuôi xe, mãnh liệt va đập vào nhau.

      Chiếc Ferrari màu đen mãnh liệt rung động, nhanh chóng thay đổi chạy sang làn đường an toàn, Tần Dịch Dương lãnh liệt quét qua kính chiếu hậu, sắc mặt có tia tái nhợt, những người này cư nhiên ngay cả bị thương vẫn cứ xông tới.

      Ánh mắt thâm thúy của phát ra tia máu lạnh buốt, đột nhiên đảo ngược tay lái, đồng thời phanh gấp xe. Chiếc xe phía sau kịp dừng lại, ngay tại lúc hướng tới đuôi xe của đụng phải cỗ va chạm mạnh khiến cho đuôi chiếc xe quẹt về phía rào bảo vệ.

      Bên kia đường cao tốc là vực sâu hoang vắng.

      Tần Dịch Dương lại hung hăng giẫm triệt để chân ga, mím chặt môi trắng bệch, đảo ngược tay lái . . .

      Người trong xe nhìn ra ý đồ của , kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch, vội vã muốn thay đổi phương hướng chạy lên phía trước thoát thân, nhưng sớm còn kịp nữa, mắt ngơ ngác nhìn thấy đuôi xe lao tới, hoảng sợ mà hét lên tiếng, rào bảo vệ bị cỗ va đập mạnh đứt gãy, xe bị đánh bay xuống, mà thân xe bị đè bẹp dí, người ở trong xe toàn thân rũ xuống, bị máu tươi bao phủ.

      Sau va chạm kịch liệt đó, khối khí bảo hộ cũng được bật ra, Tần Dịch Dương đột nhiên nổ bùng lên, sau khi chấn động chấm dứt, trán chảy đầy mồ hôi, lồng ngực bị đè ép đến hít thở cũng thông.

      Cách đó xa, chiếc xe thứ hai đuổi theo cũng dừng lại, nhìn thấy toàn bộ trường, chỉ lạnh lùng xuống xe.

      người đàn ông có cặp mắt màu xanh, chắc chắn là người Châu Âu, giơ tay lên đạn súng, tới.

      Xác định đồng bọn của mình thực chết, gã người Tây Âu tới trước cửa kính xe, nhìn thấy người đàn ông được túi khí bảo hộ ngồi bất động, hung dữ hét lên : “Công Tước đại nhân, gặp tử thần thôi.”

      Lòng súng màu đen ngắm ngang đầu Tần Dịch Dương, trong đêm tối mờ mịt, con ngươi mắt sáng lóe lên, tay trái hung hăng giữ chặt tay lái, nhanh chóng đạp văng gã Tây Âu ra khỏi xe rồi, va chạm mạnh như thế, cổ tay bị hung hăng chế trụ. “Phanh!” tiếng súng bắn trượt, xẹt qua ghế ngồi của Tần Dịch Dương.

      “A. . . . .” Người Châu Âu thảm thiết hét tiếng, cảm giác thân thể bị cửa xe đâm thủng, cổ tay bị cửa kính xe đánh lệch 90o.

      Tần Dịch Dương khó khăn áp sát sàn xe, dùng lực đạo mạnh mẽ gỡ súng khỏi tay , qua cửa kính xe, giật mạnh cánh tay hướng về phía trước bẻ.

      tiếng kêu thảm thiết vang lên trong trung, tay tra đạn vào súng, nhanh chóng lên đạn, trong tích tắc “Bùm!” viên đạn xuyên qua cần cổ của người đàn ông Châu Âu, ta trợn ngược mắt, thể nhìn thấy máu tươi trào ra từ cổ chính mình. . . . .

      Trong đêm nay, người đàn ông này giống như tử thần.

      Ánh mắt khát máu của lạnh lùng có thể ‘hủy thiên diệt địa’, cho dù là từ hơn chục năm trước đây cùng Bruce thầm tranh chấp, cũng chưa từng độc ác và máu lạnh như vậy.

      Chính là trong đêm nay, để có thể tìm được người sâu sắc, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 205: Trời biết có bao nhiêu cảm kích



      tia cảnh giác ập lên trong đầu.

      Đó là cảm giác lâu thấy, trước kia khi còn ở bên cạnh luôn luôn có thể cảm nhận được nguy hiểm như thế này, giờ, khi rời xa lâu như vậy mà lại vẫn còn có cảm giác này hay sao?

      Ngón tay mảnh khảnh xiết chặt túi xách trong tay, Lâm Hi Hi hỏi: “Chúng ta còn có đường nào khác để ?”

      “Đoạn này có nhưng đến ngã tư phía trước có bất quá chúng ta phải luẩn quẩn vòng lớn mới có thể đến nơi, tiểu thư, hay ?”

      Nàng nheo mắt bị ánh đèn xe kích thích nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thấy được chiếc xe ngày càng tới gần. Tựa như bóng đêm kéo tới, đèn xe sáng tối lên, khiến nàng cảm giác tia lãnh ý.

      Trong lòng căng thẳng Lâm Hi Hi : “Phiền nhanh chút, đến phía trước quẹo.”

      “Tiểu thư tại sao lại muốn vòng đường xa như vậy?”

      “Tôi . . a !” Lời của Lâm Hi Hi còn chưa có hết, đạo ánh sáng sáng chói liền từ phía sau kính chiếu hậu mà đến, là đèn xe chiếu vào kính xe, kích thích ánh mắt của nàng, ngay sau đó truyền đến tiếng nổ xe taxi bị va đập kịch liệt rung chuyển ầm ầm.

      tiếng rên đau đớn, va chạm kịch liệt khiến cho thân thể của nàng va đập vào cửa xe.

      Lái xe kinh hãi, căn bản biết cái xe ma quỷ này muốn làm gì.

      Bối rối lái xe liền hãm phanh lại, còn cho rằng chiếc xe phía sau muốn vượt qua mình nên thả chậm tốc độ, nhưng có nghĩ đến khi chiếc xe áp sát vừa mới vượt lên phía trước liền lập tức quặt tay lái chặn ngay đoạn đường phía trước, phanh gấp dừng lại.

      “A. . . .” Lâm Hi Hi rên lên tiếng, ngực bị dây an toàn xiết chặt, chiếc xe hổ báo dừng lại.

      Nàng nhịn đau ngẩng đầu lên, ngoài chiếc xe màu xám có rèm che có nhìn thấy gì khác nhưng lại cảm thấy có luồng khí lạnh ùa vào mặt.

      Ngực nhàng phập phồng, nàng áp chế cỗ căng thẳng dâng lên khó khăn với lái xe: “Lái xe , đừng dừng lại, đừng có dừng.”

      Lái xe thực vô cùng sửng sốt, biết vì sao lại thế này, do dự : “Tiểu thư chung quy lại muốn làm cái gì?”

      Lúc chuyện có hai người từ chiếc xe màu xám có rèm che kia xuống, tây trang màu đen lãnh khiến người ta khiếp sợ, càng đáng sợ hơn là trong tay họ là hai cây súng làm cho khuôn mặt nhắn của nàng lập tức trở lên tái nhợt.

      Màu đen ngưng trọng như thế, trước đây đường ít có chiếc xe nào từng trải qua như vậy, quả thực Lâm Hi Hi cảm giác được cái chết tới gần.

      Nàng chậm rãi lắc đầu, trong giọng mang theo run rẩy cầu xin: “ nghe tôi được , lái xe .”

      Còn đợi lái xe phản ứng lại, liền truyền đến ba tiếng nổ, “Bang, bang, bang”, nàng thất thanh hét chói tai.

      Cửa kính trước xe liền bị bắn nát tươm, đạn bắn phá càn quét khiến cho lái xe căn bản kịp trốn tránh, còn trố mắt, viên đạn liền xuyên thẳng vào yết hầu của .

      Thân thể cứng ngắc lúc, lái xe suy sụp ngã xuống, máu tươi ồ ồ chảy ra. . . .

      Bị bức bách trong xe Lâm Hi Hi bó gối hai tay ôm đầu cuộn mình góc, mảnh vụn thủy tinh tung tóe bả vai của nàng.

      Nàng vất vả mới lấy lại hô hấp của chính mình, hô hấp run rẩy, khuôn mặt nhắn tái nhợt toát đầy mồ hôi. Nàng chậm rãi quay đầu lại, thấy được người bên cạnh trợn trừng mắt tê liệt ngã xuống bên cạnh mình, nhất thời sợ tới mức hấp phải ngụm khí mạnh, nức nở bụm kín miệng.

      “. . . . .” Chua xót mãnh liệt cùng sợ hãi bao trùm trí óc, nàng ngậm miệng nhưng lại ngăn được thanh nức nở.

      Trừ bỏ lần từng nhìn qua thi thể của Viện Y, nàng còn có tận mắt thấy qua người chết, lưng nàng dính sát vào cửa xe lạnh lẽo, gắt gao uất hận mình thể rời xa cỗ tử thi chút, xa hơn chút.

      Nàng biết xảy ra chuyện gì.

      . . . . . . . . . . . . . . .

      Tại sao lại như thế này? Ai tới cho nàng biết tại sao lại như thế này, nước mắt nóng bỏng tràn ra, toàn bộ đầu óc Lâm Hi Hi hỗn loạn cả người khống chế được mà run rẩy.

      Hai người lãnh bên ngoài xe tới gần, như là muốn kiểm tra trong xe rốt cục chết hay chưa, Lâm Hi Hi nghe được tiếng động, thân thể mảnh khảnh dán chặt cửa xe, mở lớn ánh mắt bị kích thích qua làn nước mắt nhìn thấy thân ảnh của hai người kia ngược trở lại.

      Đừng lại đây. . . .

      Đừng lại đây. . . .

      Trong lòng nàng ngừng kinh hô, sợ hãi tới cực điểm.

      Đêm khuya đường cao tốc có rất ít xe qua lại, Lâm Hi Hi cố nén nước mắt sợ hãi nhanh chóng đem thi thể gục bên sườn xe đẩy xuống ngồi vào vị trí lái xe, cả người nàng đều run bần bật như trong hầm băng, nàng thể dừng lại.

      Bàn tay lạnh lẽo run rẩy sờ soạng đến vị trí chìa khóa dùng hết khí lực phát động xe.

      Hai người tới gần nghe được tiếng động ngây ngẩn ra, ràng thấy được thân ảnh tinh tế nhu bạch kích thích mị tử kia toát ra yếu ớt, lại tỉnh lại mà mưu cầu mạng sống.

      “311” hai người đàn ông thô bạo hô lên câu, giơ súng hướng về phía nàng.

      Trong đêm tối lãnh, “Bang, bang” tiếng nổ lại lần nữa càn quét, mà khiến cho Lâm Hi Hi rưng rưng nước mắt cuộn mình ngồi thẳng dậy chuyển động tay lái hung hăng đạp chân ga nhanh chóng chạy , hướng tới hai người kia lao tới.

      Viên đạn sượt qua tóc nàng găm vào ghế ngồi, nàng hét lên tiếng, cuộn mình ôm bả vai, tinh thần sớm băng lãnh.

      Hai người đàn ông vừa nghiến răng nghiến lợi hung hăng nổ súng bên giật cửa xe ngồi vào trong xe của chính mình nhanh chóng phát động hướng nàng đuổi theo, tiếng súng nổ nhanh chóng kéo cảnh sát tới, thời gian của bọn họ thực quý giá.

      cuộc đua sinh tử.

      Hai cánh tay bé yếu ớt của Lâm Hi Hi gắt gao nắm chặt tay lái lung tung mà lái xe, như là nàng lẩn trốn tử thần chẳng qua là biết làm sao để thoát khỏi những đợt tấn công ngừng nghỉ từ phía sau, nàng xót xa, mặt tóc thực bị mồ hôi làm ướt nhẹp, bàn tay run rẩy lấy di động trong túi xách ra, biết bấm gọi tới dãy số nào đó.

      Vội vã dán vào bên tai: “Cứu tôi, van cầu tới cứu tôi. . . .”

      Nàng nghẹn ngào, thanh nửa là run rẩy nửa là hét lên

      Mà ở chiếc di động ở chỗ khác, trong chiếc xe điên cuồng lao đường, Tần Dịch Dương sau hơn nửa năm cách xa nhau nghe được thanh của nàng phát ra, nàng cho câu đầu tiên.

      Nàng , cứu, cứu tôi.

      Trong chớp mắt kia tất cả thương cùng đau đớn đè nén chất lên thành núi, tại đây trong đêm tối mù mịt mà đẫm máu này từ từ ầm ầm đổ vỡ.

      Phía trước xuất chiếc xe màu trắng có rèm che, Lâm Hi Hi kịp chuyển hướng chỉ có thể hung hăng dẫm chân phanh.

      Thanh bén nhọn, vang lên trong đêm khuya đường cao tốc, như là lời cầu xin giúp đỡ của sinh mệnh.

      Chiếc xe màu xám có rèm che dừng lại ngay sát phía sau.

      Lâm Hi Hi thực còn khí lực để tiếp tục giãy dụa cùng phản kháng nữa, nàng chỉ nghe được tiếng súng vang lên, “Bang, bang” vô cùng chấn động, vang vọng tận chân trời.

      Nàng thét chói tai ôm lấy đầu, cuộn mình ở góc trống trải trong xe.

      biết vì sao có những thanh này, càng nhìn ngoài màn đêm thấy bất luận kẻ nào.

      Thủy tinh vỡ vụn bén nhọn cắt lên cổ tay lên cổ chân nàng, nàng lui vào góc bảo hộ chính mình, nhịn được thấp giọng khóc nức nở, lồng ngực nàng kịch liệt run rẩy, thể ngừng, thể ngừng lại.

      Tận đến khi xung quanh trở lên yên tĩnh.

      Tần Dịch Dương phớt lờ vết thương tay nghiêm khuôn mặt tái nhợt, che cánh tay vừa bị viên đạn sượt qua, bàn tay dính đầy máu. xoay người hướng tới chiếc xe kia, trong nháy mắt mở ra cửa xe thấy được thân ảnh chính mình ngày đêm mong nhớ.

      Trong chớp mắt kia thời gian hận thể đứng yên.

      thân váy dài màu trắng của nàng đầy vụn thủy tinh, cánh tay mảnh khảnh dày đặc vết thương vụn, đỏ thẫm mà chói mắt, nàng thu vào chỗ ngừng run rẩy bên cạnh xác người lái xe chết.

      “Hi Hi. . . .” Thanh khàn khan từ trong lồng ngực phát ra, cúi người, ôm lấy nàng.

      Đem thân thể dính đầy máu của nàng từ trong xe kéo ra gắt gao mà ôm vào trong ngực, Tần Dịch Dương có thể cảm giác được nhiệt độ của người trong lồng ngực, tay nàng rất rất lạnh, trong ánh mắt ngập tràn nước mắt, ôm rất chặt rất chặt, mới có thể xác định được người trong lòng là nàng. Là người con tìm lâu như vậy tìm khắp nơi thấy.

      “Đừng giết tôi . . . .” Thanh lẫn hơi thở mong manh, run rẩy từ trong yết hầu của nàng phát ra.

      Cả người Lâm Hi Hi đều mềm nhũn đứng vững, chỉ có thể mặc kệ tùy ý ôm vào nức nở phát ra thanh vô cùng sợ hãi từ đáy lòng.

      Sắc mặt Tần Dịch Dương tái nhợt, giống như có lưỡi dao chí mạng hung hăng đâm vào trái tim .

      sao rồi. . . .” Gió thổi tới lạnh thấu xương, thanh khàn khàn của Tần Dịch Dương áp sát bên tai nàng, nâng lên bàn tay làm cho nàng dựa vào cần cổ ấm áp của mình, lại: “ sao rồi” tận cho đến khi thanh trở nên nghẹn ngào.

      Có bao nhiêu may mắn, mới có thể đem nàng từ khoảng cách gần cái chết đến vậy nhập vào lòng.

      Trời biết biết ơn ông trời thế nào.

      “Hi Hi . . . .” Làn môi bao trùm vành tai lạnh giá của nàng, đem bao nhiêu thương da diết cùng đau lòng truyền đến nàng, “ về rồi. . . . .”

      ***

      Trong căn phòng trống trải, có ánh sáng ấm áp tỏa ra.

      Trần nhà màu trắng đến cả bình hoa cũng màu trắng, bức rèm bị gió thổi phập phồng cũng là màu trắng. Trong nháy mắt tỉnh lại kia nàng chỉ thấy chính mình.

      Lông mi dài uyển chuyển hé mở rồi khép lại, thích ứng ánh sáng màu trắng ngà. Lâm Hi Hi nhàng hít hơi, lại cảm giác được đau đớn ỉ trong người đều bộc phát, cảm giác được bản thân được đặt trong giường lớn mềm mại.

      Nàng nâng tầm mắt trông thấy cảnh tượng trần nhà.

      trần nhà phản chiếu hình ảnh của nàng.

      Lâm Hi Hi mơ màng rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh táo

      Nàng chống đỡ cả người đau nhức ngồi dậy, ý thức lại lúc trước mình xảy ra chuyện gì, nàng mở mắt ra, nhìn đến quần áo của mình bị thay đổi, còn có những miệng vết thương được xử lý.

      Đầu nàng chợt trống rỗng, như bị hoàn toàn tẩy sạch chừa tí dấu vết gì.

      Chẳng qua là nàng nhớ rất ràng, buổi tối nào đó nàng gặp phải chuyện kinh khủng nhất trong cuộc đời này, buổi tối ngưng trọng, gió lạnh thấu xương, còn có bản thân nàng thét chói tai đến khàn cả giọng.

      Lâm Hi Hi cố gắng xoay đầu, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, con mắt sâu trũng xuống. Đột nhiên hình như nàng nghe được tiếng chuyện từ bên ngoài. Trong lòng Lâm Hi Hi chợt căng thẳng, chân trần xuống giường, mạch đến bên cửa từ đây có thể nhìn thấy cảnh tượng từ bên ngoài. đại sảnh trống trải, vẫn là màu trắng.

      Lạc Thành dựa vào song cửa sổ, chuyện gì đó với người đàn ông cao lớn, thanh vô cùng thấp tựa như sợ kinh động đến ai đó. Cái bóng dáng kia quen thuộc đến nỗi khiến tim ai đó đập loạn lên.

      Lạc Thành gật gật đầu phụ họa Tần Dịch Dương, nhưng sau mắt kính sáng chói lại phát được thân ảnh mảnh khảnh.

      Ánh mắt sau mắt kính của lên luồng sáng thân thể chậm rãi đứng thẳng lên, thản nhiên kêu lên: “Lâm tiểu thư.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 206: Hung hăng tát bạt tai

      tiếng kêu này, khiến cho khí cả phòng khách đều trở nên căng thẳng.

      Lạc Thành đứng cạnh người đàn ông kia, quay lưng về phía nàng, chậm rãi xoay người, trong đôi mắt trong veo của nàng lên hình ảnh quen thuộc, khuôn mặt góc cạnh ràng, có khí phách mị hoặc lòng người, nàng dừng lại, giống như đóa hoa bách hợp nở rộ, chỉ là đứng ở rất xa mà nhìn, cũng tới.

      Khuôn mặt nhắn vẫn còn tái nhợt, lại mềm mại nhu thuận, trong sáng như pha lê.

      Tần Dịch Dương nhấc chân hướng nàng qua, trong nháy mắt kia, cả người Lâm Hi Hi run lên, ánh mắt trong veo có tia đề phòng, lùi về phía sau.

      Sắc mặt ngưng trọng của Tần Dịch Dương chùng xuống chút, con ngươi xẹt qua tia đau xót, tiếp tục đến trước mặt nàng.

      “Tỉnh rồi?” Thanh của khàn khàn, giơ tay chạm vào mặt nàng: “Có còn đau ?”

      Lâm Hi Hi ngây người có phản ứng lại, tận tới khi nhiệt độ ấm nóng từ bàn tay bao trùm nửa khuôn mặt nàng, thân thể của nàng tới khi đó mới đột nhiên có phản ứng, run rẩy né tránh, nàng chợt nhớ tới chuyện tối qua, lòng vẫn còn rất sợ hãi.

      Bàn tay ưu nhã rơi giữa trung, khẽ nắm lại, buông xuống.

      “Con tôi đâu?” Tiếng của nàng trở lên khàn khàn, run rẩy hướng thốt ra câu hỏi đầu tiên.

      Nàng có quên mục đích mình đến tìm , có quên tại mối liên hệ duy nhất giữa nàng và là cái gì. Đau đớn hơn tháng trước, nàng chịu đến bây giờ, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt , có thể hướng đòi về cốt nhục của nàng.

      ở bên !” trong ánh mắt sâu thẳm của Tần Dịch Dương toàn là bóng dáng nàng, ôn nhu mà chăm chú nhìn, cái chớp mắt cũng rời.

      Quả nhiên là nước .

      Nước mắt Lâm Hi Hi tràn ra, nàng cào cào mái tóc, cũng tính hỏi xem rốt cục Quốc cách nàng có xa lắm ? Nàng muốn dùng hai chân đến bao giờ mới tới nơi?

      “. . . . . . . Trả lại cho tôi!” Làn môi đào của nàng run rẩy, đè nén nước mắt: “ đem con trả lại cho tôi.”

      “Hi Hi . . . . . .” nhấc chân hướng nàng đến.

      đứng ở đó, đừng có cử động!” Cả người Lâm Hi Hi đều run rẩy, hai mắt toàn lệ nóng hướng hét, đúng vậy, nàng nhịn được, cả nửa năm thống khổ cùng giãy giụa, kiên nhẫn của nàng muốn mất? “Tần Dịch Dương, có biết tôi hận đến mức nào ? có thể vứt bỏ tôi, cần tôi, có thể coi như cả đời này chưa từng gặp qua tôi, sao cả. Chính là dựa vào cái gì mà cướp con của tôi? Nó vừa mới được sinh ra, ngay cả nhìn tôi cũng chưa kịp, dựa vào đâu mà mang nó ?”

      Ngày đó, trong phòng bệnh, sinh nở đau đớn rút hết sức lực của nàng, nàng biết bản thân mình chảy bao nhiêu máu, chỉ biết là tất cả hộ sĩ trong phòng sinh đều la hoảng lên, miệng ghé vào bên người nàng hô: ‘ ơi cố gắng tỉnh lại, xin đừng hôn mê’, vì vậy nàng chỉ có thể tỉnh lại, trận sinh nở này nàng trải nghiệm bạc bẽo của cuộc đời, nàng nhớ từng chi tiết khi xoay người rời , đau đến thấu xương, vào thời khắc cấp cứu đó, giống như ai oán dày vò trái tim.

      Chẳng qua là lúc nàng thanh tỉnh, con của nàng thấy, nàng cầm di động nghe được ràng phía bên kia tiếng máy bay cất cánh gầm rú, từng phút từng phút giống như đem máu thịt của nàng cắt xé.

      “Hi Hi . . .” biết tại tâm tình nàng có bao nhiêu kích động, cảm xúc của nàng thể khống chế đến mức nào, chỉ có thể nghiêm khuôn mặt tái nhợt đè nén mọi áp lực đau đớn trong lòng tiến lên ôm lấy nàng. cho phép nàng lùi về phía sau.

      Ôm ấp của là cạm bẫy nguy hiểm nhất.

      Lâm Hi Hi theo bản năng lùi về phía sau, muốn đụng tới thân thể , muốn nghe đến thanh của . ít lần, nàng chính là bị thanh cùng với ôn nhu này mê hoặc, chẳng qua là tại, mỗi bước tới gần, lòng của nàng như bị xé rách thành mảnh vụn.

      “Buông . . . . Tần Dịch Dương buông tôi ra.” Nàng hét lên tê tái, nghĩ muốn đẩy lồng ngực ra.

      “Hi Hi . . .” Tần Dịch Dương khàn giọng khó khăn , ánh mắt thâm thúy cụp xuống cảm xúc, muốn khống chế động tác kịch liệt của nàng cho nàng tự thương tổn chính mình, rồi lại sợ vòng tay quá chặt càng khiến trong lòng nàng càng hận . . . . . Trong lòng đau đớn xé nát, nhắm mắt, tiếng tựa như “Hãy nghe , nên như vậy . . .”

      Bên ngoài phòng, Lạc Thành nghe được động tĩnh bên trong, sau mắt kính lên tia phức tạp, biết điều xoay người rời .

      Kịch liệt giãy giụa, căn bản nàng thể đứng vững, bị gục xuống đống dày đệm giường, thân thể những vết thương vụn bị xé rách, nàng kêu tiếng, cả người đau đến run rẩy.

      “Hi Hi!” Tần Dịch Dương cúi người, đem đỡ phía sau lưng nâng nàng lên, ánh mắt thâm thúy lên tia đau xót tái nhợt, chăm chú nhìn nàng lâu.

      Ủy khuất cùng chua xót trong lòng Lâm Hi Hi dâng trào, chống khủi tay đỡ thân thể, vung bàn tay hung hăng tát vào mặt “Ba!” tiếng giòn vang. Trong đôi mắt nàng tràn đầy nước mắt đau đớn cùng oán hận thấu xương, nước mắt ngừng run rẩy tuôn trào.

      Sắc mặt Tần Dịch Dương méo sệch, quay sang bên.

      khí yên lặng lại bao trùm.

      ngọn gió nhàng lay động rèm cửa trắng muốt, còn có khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông cùng hai tay vịn bên thành giường, giọng mang theo đau đớn nhưng nhàng buông xuống “Hi Hi, đừng khóc . . . đem con trả lại cho em, em muốn gì đều có thể cho . . . . Là đúng, đừng khóc, được ?”

      Tại nơi đây trong nháy mắt, Tần Dịch Dương chịu đựng cái tát đau đớn bỏng rát từ bàn tay bé của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, giờ phút này mới biết được đau lòng cũng có thể vượt xa tất thảy, nghe nàng khóc, hận rằng thể đem cả thế giới này đền bù cho nàng, đổi đến cho nàng còn thương tâm.

      Tình của , thực có lỗi, khiến em đau đớn lâu như vậy.

      Trong đêm tối yên tĩnh, sắc mặt tái nhợt của Tần Dịch Dương lên đè nén đau đớn, đem thân thể nhu nhược của nàng ôm vào trong lòng, ở giây phút sau khi xa cách nửa năm, dùng cánh môi bao trùm vành tai lạnh giá của nàng, hơi thở mong manh : “Hi Hi . . . . em!”

      Chỉ ba chữ, ánh mắt đầy tơ máu của trở lên ướt át.

      ***

      Lily mạch tới, cũng để ý tới nữ hầu hướng mình khom người hành lễ, lập tức hướng tới căn phòng yên tĩnh cửa khắc hoa màu đỏ tới, đẩy cửa ra, có nhìn thấy thân ảnh mà mình muốn tìm, lại thấy cái nôi kia trong phòng.

      “Lily công chúa, phu nhân có ở đây, người có việc gì ?” Nữ hầu tiến lên hỏi.

      Ánh mắt Lily vương vấn chỗ đặt cái nôi, khuôn mặt xinh đẹp cùng biểu tình nhanh nhẹn hướng nơi đó hỏi:

      “Đây là con trai của Công Tước đại nhân sao?”

      Nữ hầu ngẩn ra, giơ ngón tay lên miệng ở bên cạnh nôi : “Suỵt, công chúa thôi, tiểu vương tử vừa mới ngủ thôi.”

      Lily suýt nữa bật cười, ngón tay đùa vỡn mấy lọn tóc quăn gáy, lạnh lùng liếc liếc cái nữ hầu kia; “Cái gì tiểu vương tử? Ngươi ngu ngốc biết, nếu công tước đại nhân có cưới mẹ nó làm Công Tước phu nhân, như vậy cái đứa bé trong giỏ kia cùng lắm cũng chỉ là con riêng mà thôi. Ngươi ở hoàng gia làm việc được bao nhiêu năm? Ngay cả bằng ấy quy củ cũng đều hiểu?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :