1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 15: Xé nát tình của



      Nghe đoạn hội thoại, cả người Lâm Hi Hi như bị sét đánh ngang tai!

      Khuôn mặt nhắn của nàng nhất thời trắng bệch, hai hàng nước mắt đẫm lệ mông lung nhìn Nhạc Phong, nhìn người đàn ông nàng từng , người những lời dơ bẩn nhục mạ nàng, lòng nàng trào dâng nỗi khiếp sợ cùng đau đớn!

      biết rồi sao?

      ______ Việc đó, chính là biết rồi?!

      “Em run ư?” Nhạc Phong cúi đầu, hơi thở rời rạc của , nhìn nàng hết sức thương , “Hi Hi, tôi em như vậy, em sao lại lừa dối tôi làm ra chuyện đê tiện này?”

      “Em biết vì sao tôi tìm đến Kiều Nhan ? ta còn sạch hơn em, chí ít lần đầu tiên của ấy là cho tôi, bất kể tôi đối xử với ấy thế nào, ấy vẫn bằng lòng làm bạn cùng giường của tôi … Hi Hi, em làm được sao?”

      Những lời này giống như luồng khí độc thổi vào lỗ tai nàng, toàn thân Lâm Hi Hi kích động run rẩy.

      “Đừng nữa… tôi xin đừng nữa!!” Nàng bịt tai lại, nước mắt điên cuồng rơi xuống.

      Chuyện xảy ra hai năm trước kia, nàng cố hết sức che lấp!

      Đêm hôm đó nàng suýt nữa bị hủy diệt, nàng sớm biết hậu quả của chuyện đó là hết sức nghiêm trọng! phải là nàng cố ý, nàng cũng là bị hại! Tại vì sao… Vì sao hết lần này tới lần khác nàng đều bị người mình hung hăng nhục mạ?

      “Em cũng biết em có lỗi với tôi có đúng hay ?” giọng điệu Nhạc Phong chậm lại, ôm nàng, nhìn nàng triều mến. vén sợi tóc lòa xòa trước khuôn mặt nhắn đáng điềm đạm của nàng, cúi đầu , “Nếu thấy có lỗi với tôi, vậy giúp tôi tiếp vị khách nhé? Em nên tỏ vẻ giả bộ có biết ? Hi Hi… biết hôm nay lúc đến công ty, nhận được tờ giấy hủy bỏ hiệp ước mười triệu kia, tôi muốn bóp chết , biết ?”

      Đó là vào lúc sáng, Kiều Nhan như người mất hồn bước vào phòng làm việc, thất kinh với .

      Lúc đó là do tình thế bắt buộc, trong đầu có sẵn kế hoạch, mọi thứ cũng chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ còn chờ đến lúc thực mà thôi, thế nhưng trong nháy mắt, Hoa Phong lại hủy bỏ hiệp ước, rủi ro đẩy ngược trở lại phía bọn họ, trong nháy mắt có thể bị phá sản!

      Có trời biết, đối với Nhạc thị mà , tổn thất là !

      chỉ về mặt tài chính, ngay cả danh dự cũng bị ảnh hưởng.

      Lâm Hi Hi lần nữa khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong. Người đàn ông này từ đầu đến chân, nàng dường như chưa từng quen biết.

      Nàng nhàng lắc đầu, đôi mắt trong veo ướt lệ, ánh mắt lại thất thần: “ phải tôi sai, Nhạc Phong, cũng tôi, tình của là tình điên loạn, căn bản là bình thường! Cho dù hận tôi, cũng nên xem tôi như điếm, đưa cho người khác! Tôi căn bản phải người như vậy, tôi vì sao được tìm giúp đỡ chứ?”

      bạt tai giáng mạnh xuống mặt nàng nghe “Bốp!” tiếng!

      Lực tát rất mạnh, Lâm Hi Hi đứng vững, lùi về phía sau, cơn đau đớn thê lương truyền đến, lưng nàng đụng vào tấm kính bàn trà trước ghế sofa! Mảnh thủy tinh bén nhọn đâm mạnh vào lưng nàng!

      “A_____!” “Bịch” có tiếng va đập dữ dội phía sau, hai tay Lâm Hi Hi chống xuống đất, ngửa đầu, hung hăng cắn môi, cố xoa dịu đau đớn kịch liệt từ lưng truyền đến.

      Nhạc Phong tức giận cùng cực, sau đó mới giật mình.

      biết nàng vừa rồi phải chịu đau đớn thế nào.

      Mảnh thủy tinh bàn trà vẫn còn lưu lại vết máu đỏ tươi… Nhạc Phong bước qua chậm rãi ngồi xuống, nâng khuôn mặt đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng của nàng lên, nhìn nàng đau đớn, nhìn nàng run rẩy yếu ớt, phát chính mình lại cái loại cảm giác này.

      “Hi Hi, rất đau phải ?” Nhạc Phong ôm lấy nàng, ôm thắt lưng của nàng ép vào trong lòng ngực , nhìn khuôn mặt đau thương, dịu dàng , “Nếu đau nên thông minh nghe lời chút, tôi còn em, có gì thay đổi, tôi vẫn muốn em…”

      “Em làm sao vậy? Khóc cái gì? Hả?”
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16: Hi Hi, là em ép tôi



      Lâm Hi Hi sít sao cắn môi, lời cũng thốt nên, chỉ có thể tùy ý để mặc cho ôm.

      Rất đau… thực là rất đau….

      Khuôn mặt nhắn của nàng còn chút máu, đau nhức kịch liệt làm cho nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, giọng của Nhạc Phong quẩn quanh bên nàng, nàng như bị ma quỷ đưa xuống địa ngục. Động tác của còn nhàng nữa, tư thế tại làm cho lưng nàng nhức buốt khôn nguôi!

      “Đừng khóc… Hi Hi.. đừng khóc…” Nhạc Phong cúi đầu, hôn lên đôi mắt ướt sũng của nàng.

      Lâm Hi HI lúc này chỉ cảm thấy đau lòng và sợ hãi, nàng tay gắt gao bám vào sofa, miễng cưỡng chống đỡ thân thể, nàng nhớ để điện thoại trong góc sofa, nàng muốn cầu cứu, nàng muốn ở cùng nữa!

      “Em muốn đền bù cho tôi thế nào đây?” Cảm thấy nàng trở nên bình thường , Nhạc Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng, “Hi Hi, tôi phấn đấu lâu như vậy mới đạt đến vị trí như ngày hôm nay, em lại làm hỏng hiệp ức với Hoa Phong, cũng là gián tiếp hại tôi… Em muốn đền bù tôi như thế nào đây?”

      Tay nắm lấy thắt lưng của nàng, đau nhức làm Lâm Hi Hi run rẩy. Chất lỏng ấm áp từ lưng nàng chảy xuôi xuống, Lâm Hi Hi biết đó là máu. Nàng mở mắt nhìn Nhạc Phong, trong mắt lộ lạnh lùng, nàng biết, khuôn mặt ấy có đúng là còn nàng hay !

      Má nàng bị đánh nóng rát đau nhức.

      Lâm Hi Hi lắc đầu, kiềm chế cảm xúc chua xót khổ sở cùng tuyệt vọng: “Đó phải là lỗi của tôi, tôi cần phải trả tiền cho tuyệt tình của , cũng có quyền bắt tôi đưa tới đưa lui! Nhạc Phong, tự làm tự chịu !”

      Trong nháy mắt khi tay hung hăng hạ xuống , nàng đối với chút tình cảm cũng còn!

      Vẻ mặt của Nhạc Phong cũng dịu xuống, rồi trở nên tái nhợt, chậm rãi đứng dậy.

      Tay chậm rãi bao trùm hết toàn bộ đôi mắt trong veo của nàng, Lâm Hi Hi ngăn tay lại nhưng bị đè chặt, môi rơi xuống môi nàng, trêu chọc, thưởng thức.

      “Hi Hi, đây là em ép tôi…”

      Lâm Hi Hi bị che hai mắt, nghe được tiếng và hơi thở mong manh của Nhạc Phong.

      Tiếp đó nhà trọ của nàng tràn ngập tiếng kêu đau nhức thảm thương!

      Cùng lúc ấy tại khách sạn, Tần Dịch Dương cùng các nhà đầu tư thương thảo.

      Tiếng của Tần Dịch Dương lưu loát trôi chảy khiến đối tác tán tụng ngớt, cười cởi mởi, liên tục cụng ly.

      Chín chắn, điềm tĩnh, thản nhiên hấp tấp. Người đàn ông tuấn tú trước mắt làm cho họ có ấn tượng chê vào đâu được, người Mỹ mắt xanh cúi đầu , ông ta cùng Nguyễn Húc đàm phán về vấn đề lợi nhuận và phân phối.

      Con mắt đào hoa của Nguyễn Húc lại cười, nhìn về phía Tần Dịch Dương, chờ phản ứng của .

      Ngón tay thon dài cầm khăn tay, khẽ lau khóe miệng, Tần Dịch Dương thản nhiên dùng tiếng Trung đáp lại: “Khi dùng bữa chuyện công việc.”

      Lấy lui làm tiến, Nguyễn Húc gật đầu, lịch cười hòa hảo với đối phương biểu đạt ý tứ.

      Điện thoại di động vang lên hồi, Tần Dịch Dương do dự biết có nên nghe hay .

      Trong lúc này thích bị quấy rầy, nhíu lông mày, cầm chiếc điện thoại màu đen lên, ấn nút nghe.

      Sóng điện thoại có chút hỗn loạn.

      Trong gian phòng sang trọng có tiếng Violong tao nhã du dương như tiếng chuông ngân vang, khác biệt hoàn toàn với tiếng rên rỉ có chút chói tai bên trong điện thoại.

      Tần Dịch Dương lắng nghe hồi lâu, mới nghe ra được đó là giọng của Lâm Hi Hi

      Qua sóng điện thoại, có thể nghe được đó là thanh của hai người, người như ma quỷ, người đáng thương. Người đàn ông bên kia biết làm gì với nàng, hình như nàng đau đớn sắp chết ngất rồi, tiếng khóc đau khổ bị buộc phải phát ra.
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: trang điểm đẹp

      Người đàn ông bên kia buộc nàng phải vào điện thoại câu “Tôi là tiện nhân”. bắt nàng ra câu nhục nhã này. Tiếng yếu ớt của Lâm Hi Hi có chút khàn khan, ngay từ đầu bị bắt buộc thầm, đến cuối cùng khàn cả giọng. Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông giống như hồn, vẫn tiếp tục ngừng dằn vặt nàng, cái loại đau đớn làm cho nàng muốn khóc cũng thể khóc được, lại bắt đầu trò gian trá mới.

      Tần Dịch Dương lờ mờ nghe hết tất cả.

      Nguyễn Húc nhìn ra chút thay đổi ở , nhấp hơi rượu nồng tinh khiết, mở miệng khẽ: “Cậu sao thế?”

      Ngón tay thon dài của Tần Dịch Dương đưa điện thoại bên tai dời , ngắt cuộc gọi.

      Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như dòng nước của lướt qua sơn hào hải vị bàn, thản nhiên : “ có gì.”

      Nguyễn Húc có chút hiếu kỳ, nhưng cuối cùng cũng tin tưởng lời .

      Kết thúc buổi ăn tối, ai nấy đều vui vẻ thoải mái, hai bên đối tác thỏa thuận địa điểm kí kết hợp đồng cũng như phương án thực cụ thể vào ngày mai.

      Tần Dịch Dương cũng nở nụ cười, ánh mắt lưu chuyển ai biết nhìn về phía nào.

      Gió đêm ào ào thổi đến, Nguyễn Húc theo phía sau , nhìn theo mấy vị đối tác phương Tây xa dần, nhịn được bèn hỏi: “Vừa rồi là điện thoại của ai thế?”

      “Cậu hỏi để làm gì?” Tần Dịch Dương cũng nhìn lại Nguyễn Húc

      Nguyễn Húc cười cười: “ biết, trực giác thôi. Chơi với cậu lâu như vậy, dù sao cũng học được chút khả năng quan sát chứ.”

      Tần Dịch Dương cười cười, giọng điệu có chút lãnh đạm: “ Cẩn thận đấy, tính hiếu kỳ hại chết con mèo đấy.”

      ***

      Sáng sớm.

      Tại phòng khách của Bác Viễn Thế Kỷ, cửa kính tự động mở, dáng người yểu điệu nhàng bước vào.

      Nguyên Đồng thu dọn chút bàn làm việc, đứng dậy pha cà phê, đảo mắt qua vị trí Lâm Hi Hi_____ nàng còn chưa đến.

      để ý đến, gõ cửa, vào phòng làm việc của chủ tịch.

      Hương vị tuyệt mỹ của cà phê loại thượng hạng, Nguyên Đồng rất hiểu khẩu vị của Tần Dịch Dương. tới, đưa ly café cho , nhàng mở miệng: “Sáng sớm uống chút để nâng cao tinh thần, lộ trình sắp xếp đến tối khuya, nhất định là rất mệt.”

      xinh đẹp, váy trắng sọc đen thể che lấp đôi gò vung tròn cùng với đôi chân thon dài thẳng tắp. Nguyên Đồng dịu dàng cất lời, cười ôn hòa, lộ ra chút quỷ quái quyến rũ mê người.

      Ánh mắt Tần Dịch Dương từ tập tài liệu đảo qua ly cà phê, còn có đôi chân trắng như tuyết của Nguyên Đồng đứng gần sát lại.

      “Cảm ơn.” thản nhiên đáp lại, cầm lấy ly cà phê.

      Sắc mặt Nguyên Đồng lộ chút bất mãn, chậm rãi đứng thẳng lên mỉm cười như trước: “Tôi ra ngoài đây, có chuyện gì gọi cho tôi.”

      Cách thức ở cùng Tần Dịch Dương vẫn kỳ lạ như thế, kiên trì gọi là “Tần tổng”, kiên trì xưng hô “ – tôi”, như vậy có thể có chút cảm giác thân mật với , mặc dù hề đáp lại .

      Vừa ra khỏi cửa, lại thấy Lâm Hi Hi đứng ở tấm vách ngăn, bước nhanh lại.

      Đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn đúng phút nữa là chín giờ_____ vậy là nàng vừa kịp giờ. Nguyên Đồng đứng tại chỗ nhìn chút, nàng hôm nay mặc chiếc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, chiếc eo mảnh khảnh có thắt nơ kéo đơn giản, thoạt nhìn rất nghiêm túc mà cũng rất cởi mở, Nguyên Đồng nhìn khuôn mặt nàng, làn da trắng nõn.

      “Ngày hôm nay trang điểm sao?” Nguyên Đồng gật đầu sau đó giọng hỏi.

      Lâm Hi Hi gọi tiếng “Chị Đồng.”, đôi lông mi dài của nàng hạ thấp xuống, giọng có chút nghèn nghẹn: “Tối qua em có cảm sốt chút, sắc mặt trắng bệch, thế nên em có đánh thêm chút má hồng.”

      Nàng chính là , lúc sáng sớm, sắc mặt nàng nhợt nhạt đến đáng sợ.

      tại thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều.

      Nguyên Đồng lại nhìn nàng lần nữa, xẹt qua vai nàng bước , thản nhiên lưu lại câu, “ trang điểm rất đẹp”.

      Lâm Hi Hi nhàng thở hơi, cố gắng nghĩ đến vết thương đau nhức, mở miệng : “Chị Đồng, chị có thể giúp em chút được sao?”
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18: Nguyễn Húc cố ý nhắc đến nàng



      Nguyên Đồng dừng lại, nhìn nàng.

      Lâm Hi Hi cắn cắn môi : “Công ty mình có nhà ở cho cán bộ ạ? Em muốn chuyển đến đấy ở.”

      Nguyên Đồng nhíu mày.

      Ánh mắt Lâm Hi Hi trầm mặc mà kiên trì. ta suy tư chút: “Có có, nhưng chỉ là phòng bình thường, phải ở mình, có người ở cùng, nếu muốn ở mình cũng được, tan tầm tìm bộ phận hành chính tìm hiểu thử tình hình xem sao, có thể nhanh được có nhà ở.”

      Lâm Hi Hi gật đầu: “Cám ơn chị, chị Đồng, tan tầm em tìm hiểu thử.”
      Nàng cụp mắt xuống, ánh mắt lần nữa lại ngước lên nhanh nhạy, lần lượt từng bộ hồ sơ được đặt bàn làm việc, những nét chữ như rồng bay phượng múa, nàng có phần nhìn được người đó là ai.

      Có người từ phía sau bước lại gần, cười hì hì, cúi người : “Người đẹp, chào buổi sáng!”
      Lâm Hi Hi cả kinh, đứng bật dậy, chớp chớp mắt, lưng đụng phải khoang ngực cứng cáp, nàng đau lúc, cắn môi quay đầu vè phía sau, ánh mắt Nguyễn Húc nhàng nhìn nàng.

      “Nguyễn chủ quản, chào buổi sáng.” Nàng ngay cả hít thởi cũng thấy khó khăn, ngữ điệu bẫng tựa làn khí mỏng.

      Nguyễn Húc cười nhìn nàng, thực là xinh đẹp. Mọi phụ nữ trong công ty này đều bị đùa giỡn qua, duy chỉ có nàng, hề mỉm cười đáp lại , mặt còn lộ ra vẻ khó chịu.

      “Hi Hi…Di động đâu? Tôi chỉnh lại thời gian chút.” Nguyễn Húc đem tập công văn đặt lên bàn, tùy ý .

      Lâm Hi Hi hơi hơi kinh ngạc nhưng vẫn đưa điện thoại di động cho : “Thời gian của tôi cũng chính xác lắm đâu.”

      Nguyễn Húc cười, thêm gì nữa, thừa dịp nàng cúi đầu, kiểm tra mục nhật kí cuộc gọi trong máy nàng.

      Tối qua, từ lúc tám giờ đến chín giờ, trong điện thoại nàng ghi nhận hai cuộc điện thoại.

      Dãy số kia, Nguyễn Húc thoạt trông thấy quen thuộc quá.

      Khóe miệng hé nụ cười, Nguyễn Húc có ý muốn nắm lấy tay của Hi Hi, ngay lúc đó cửa văn phòng chủ tịch chợt mở ra, Tần Dịch Dương bước ra nhìn ánh mắt đầy gain tà của Nguyễn Húc, giơ tay nắm lấy bả vai Lâm Hi Hi.

      “Vẫn còn chưa chuẩn xác lắm, nhưng cứ thử sửa lại theo cách tôi làm xem sao”, Nguyễn Húc cười, thân mật đưa trả lại điện thoại. Cánh tay ôn hòa vòng tay ôm nàng bước .

      Lâm Hi Hi hơi kinh hãi, có chút lảo đảo, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Húc, đụng chạm này là quá mức bình thường so với mối quan hệ đồng nghiệp.

      Cách đó xa, Tần Dịch Dương thấy Nguyên Đồng cầm tập văn kiện đưa lên đọc nhưng mắt lại nhìn về phía này.

      “Nguyễn chủ quản, tôi có việc, trước nhé…” Bàn tay mềm mại của Lâm Hi Hi nằm gọn trong tay , nàng lặng lẽ cùng rời .

      Nguyễn Húc cười thầm, cúi đầu : “ bận việc gì? Bộ phận thư kí nhiều người như vậy, bọn họ còn mong bận hơn cả đấy, dù sao cũng là giúp việc cho Dương tổng, bọn họ so với cũng nhiệt tình lắm.”

      Toàn thân Lâm Hi Hi vã mồ hôi, tay vịn tấm ngăn, cứng ngắc : “Nguyễn chủ quản, có thể để tôi ?”

      Trong long Nguyễn Húc cười đến sảng khoái, rốt cuộc biết nàng là đóa hoa hồng gai.

      cố tình nắm chặt tay nàng, cười “Được”, hề báo trước đột nhiên buông tay nàng ra.

      Lâm Hi Hi sau khi được tự do liền bước lui ra sau, Nguyễn Húc sở dĩ chịu buông nàng ra, đơn giản vì nhìn thấy đôi chân nàng run run, quả nhiên, vừa buông tay, nàng lập tức lảo đảo, cả người ngã vào máy đánh chữ.

      Chỉ là phần lưng bị chạm phải, tiếng động cũng lớn.

      Nguyễn Húc che miệng cười rộ lên trước trò đùa quái đản của mình.

      Thế nhưng rất nhanh sau đó, thể cười nổi nữa.
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19: Ai tàn nhẫn với nàng như vậy?



      Lưng đụng vào máy đánh chữ, Lâm Hi Hi đúng lúc níu được tấm ngăn nhưng vẫn giảm bớt được phần nào lực va chạm. Nàng đứng yên bất động, vết thương lưng lại toác miệng, nàng cắn môi chịu đựng đau đớn, đầu truyền xuống cảm giác xây xẩm.

      Nguyễn Húc chậm rãi kinh ngạc, khẽ kêu tiếng:”Hi Hi.”

      Vì đứng đối mặt với nàng nên ràng nhìn thấy được vết thương lưng đằng sau làn áo sơ mi trắng của nàng. Vết thương chảy máu đỏ sẫm, càng ngày càng nhiều. “Lâm Hi Hi!” Nguyễn Húc nhíu mày, qua giữ chặt nàng.

      Sao lại thế này? Nàng sao lại bị thương nặng như vậy?

      xem báo cáo, Tần Dịch Dương vươn tay, đem tập văn kiện nhàng đẩy ra, hướng bên này tới.

      Nguyễn Húc quả thực dám qua giúp nàng, bởi vì biết nên chạm vào đâu. Máu từ vết thương lưng nàng ngừng tuôn ra, hé lộ khuôn mặt nhắn trắng bệch, ngay cả đôi má hồng cũng trở nên tái nhợt.

      Tần Dịch Dương tới, kéo Nguyễn Húc ra xa, ôm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng tựa vào trước ngực của mình.

      Lâm Hi Hi hoàn toàn ngất . Nàng khó khăn giương mắt nhìn, cảm giác được hơi thở rất cường đại, cánh tay kiên cố nắm ở thắt lưng nàng, ở bên tai nàng câu gì đấy, nàng nghe nữa. Nàng chỉ biết là tối qua, trong mớ hỗn độn đó, sau khi Nhạc Phong rời khỏi, nàng cố gắng chống chọi lại cơn đau, nàng tìm trong mục “Nhật kí cuộc gọi” số điện thoại quen thuộc kia. Nàng nhắm mắt lại, nhớ tới Tần Dịch Dương đẹp đẽ tuấn dật, lòng nàng chợt nhói lên cảm giác tuyệt vọng.

      Đúng vậy, tuyệt vọng.

      Thời khắc đó, bị vứt bỏ cách tuyệt vọng.

      Miệng vết thương có lẽ lại nứt ra rồi, Lâm Hi Hi tựa vào ngực , hốc mắt ấm áp, khan khan tiếng: “Cám ơn.”

      ***

      Tại bệnh viện

      Cách tấm rèm trắng, Nguyễn Húc rất khẩn trương.

      làm nhiệm vụ lái xe, lúc đó Tần Dịch Dương vẫn ôm nàng, đối với những ánh mắt dò xét ở tầng trệt, Dịch Dương vờ như thấy, thản nhiên bảo Nguyễn Húc lái xe, Nguyễn Húc đương nhiên làm theo, dù sao cũng là do đúng.

      Bởi lẽ nghĩ là Lâm Hi Hi bị thương!

      Hơn nữa, vết thương gì lại có thể gây ra được ở lưng? Nàng bị đánh sao?

      Tần Dịch Dương vẫn ngồi im lặng ghế, lời.

      “Các là gì của bệnh nhân?” Vị bác sĩ đeo kính từ trong phòng bước ra, nhìn hai người bọn họ.

      “Là đồng nghiệp.” Nguyễn Húc đỏ mặt lên đáp.

      Vị bác sĩ lắc đầu: “Vậy phải là các .”

      Nguyễn Húc có chút kì quái: “Cái gì mà phải chúng tôi?”

      Vị bác sĩ ngồi xuống, giương mắt nhìn bọn họ: “ ấy hẳn là cẩn thận nên bị thương, thế nhưng những loại thương tổn thế này, thể nào để lại vết to như vậy. Vết thương chỉ cần được cầm máu, đưa đến bệnh viện băng lại chút là sao. Nhưng vết thương của ấy lại như thế, vết thương này chí ít cũng từng bị tổn thương mười lần rồi.”

      Chỉ với câu , nét mặt Nguyễn Húc nháy mắt trở nên tái nhợt.

      Mười lần.

      Vậy là có ý gì?

      giờ bệnh tình thế nào?” Tần Dịch Dương thản nhiên mở miệng hỏi thanh mang theo trầm thấp mà có từ tính.

      Vị bác sĩ thở dài, đeo mắt kính lên, viết vào bệnh án: “Khả năng để lại sẹo, hơi xấu tí, các chỗ khác có vấn đề gì.”

      Vết thương thân thể phụ nữ xinh đẹp, miệng vết thương nằm dưới xương bướm, nếu mặc áo hở lưng chút lộ ra ngay, rốt cuộc là ai tàn nhẫn với nàng như vậy?

      Tần Dịch Dương gật gật đầu, qua vén rèm lên nhìn nàng.

      Giường bệnh trắng như tuyết, bên trong bộ y phục màu xanh nhạt lộ ra khuôn mặt điềm tĩnh nhắn bên trong chăn, suy yếu đến cực điểm.

      Nàng ngủ yên giấc, mày hơi hơi nhíu lại, hệt như là gặp ác mộng vậy.

      Tần Dịch Dương cúi người ngồi xuống cạnh nàng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :