1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 187: Để lại nàng mình ở lại




      Tần Dịch Dương hưởng thụ nàng khẩu thị tâm phi, cúi đầu hôn lên bả vai nàng, nhàng mà cắn quai áo bé của nàng, váy dài theo bờ vai oánh thuận chảy xuống dưới, thân thể nàng run lên, càng thêm hướng sâu vào trong lòng , lại chú ý đến bàn tay to lớn của lại lướt từ đầu gối nàng lên, hướng vào bên trong đùi của nàng đụng chạm tới.

      “A. . .” Lâm Hi Hi khẽ kêu lên tiếng, gò má ửng đỏ, cắn môi đào.

      Ngón tay tao nhã của thực chạm tới nơi mềm mại mị hoặc lòng người của nàng, lòng run lên, cúi đầu áp sát cánh môi nàng dụ dỗ: “ ướt như vậy rồi, nghĩ muốn phải ? Có nghĩ để muốn em ?”

      Thân thể người phụ nữ trong thời gian mang thai thực mẫn cảm, chịu nổi trêu chọc, ràng biết, lại vẫn như trước muốn khơi mào dục vọng trong thân thể nàng, muốn nhìn xem nàng có như trước mà nở rộ dưới thân hay .

      Đó là thời khắc xinh đẹp mê người nhất của nàng.

      Tần Dịch Dương cúi đầu thở hổn hển, mặc kệ cho nàng trằn trọc trong ngực mình, động tác tay chút nào ngừng nghỉ. Nàng ngoan, hai chân thon dài oánh thuận liều mạng khép lại, mang theo thanh mông lung trong tiếng khóc cầu xin cần.” Tần Dịch Dương nghe được, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng càng thêm kịch liệt. hôn nàng, nâng lưng nàng lên, khẽ hạ thấp thân thể của , ngón tay dính đầy dịch ngọt ngào của nàng, bàn tay bao trùm nơi mẫn cảm của nàng, cử động mạnh.

      “A. . . . .” Nàng rung rẩy rên , thanh bị nuốt vào trong miệng.

      Cách làn váy đơn bạc mỏng manh, tay ở trong thân thể nàng ráo riết tàn sát, nàng trừ bỏ gắt gao ôm lấy cổ cái gì cũng làm được, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận.

      Trong nháy mắt vật lạ xâm nhập vào trong cơ thể, nàng tựa như bị điện giật, lắc đầu cho tiến vào.

      “Ngoan . . . . Hi Hi, có việc gì, thực hơn ba tháng, làm con bị thương . . . .” Tần Dịch Dương thấp giọng dụ dỗ nàng, cúi người phủ lên thân thể ngọt ngào của nàng, hôn lên cánh môi nàng, “Mở chân ra . . . Để cho em tốt. . .”

      Lâm Hi Hi run rẩy buông mọi đề phòng, nhưng có nghĩ đến tay lại gắt gao xỏ xuyên tiến vào.

      trận tê dại trí mạng hướng trong thân thể đánh úp vào. Nàng suýt nữa chịu nổi, cái rùng mình hướng phía sau lùi về. Ngón tay Tần Dịch Dương tiến vào càng sâu, chậm rãi xỏ xuyên rồi rút ra, từ ôn nhu đến tàn sát bừa bãi, nàng rốt cục cũng thể kiềm chế được nữa, bắt đầu rên rỉ.

      “Hi Hi . . . . Hi Hi. . .” ngừng gọi tên của nàng, làm cho ý thức của nàng ngưng tụ lại, có thể cảm nhận được động tác tà mị của . Ngón tay chuẩn xác tìm đến nơi mẫn cảm nhất của nàng, ở giây phút trước khi nàng kịp phản kháng đâm mạnh cái, quả nhiên nàng hét lên tiếng chói tai, cả người bắt đầu run rẩy, cúi đầu vùi vào cổ nàng hít lấy hương vị của nàng, chuyên tâm duy trì cao triều của nàng.

      Cách của phòng hóa trang cũng thực tốt, chính là bên ngoài yến hội bắt đầu, ai đến đây tìm người. Huống chi lúc vào khóa trái lại, ngay từ đầu tính toán buông tha nàng.

      Đoạt lấy thời khắc xinh đẹp nhất của nàng, Tần Dịch Dương chăm chú nhìn dưới thân, bé nằm đống lễ phục bằng vải dệt, thân thể tuyết trắng thon thả chút mỡ thừa, trong lòng rung động mãnh liệt, cúi đầu hôn lấy nụ hoa đỏ bừng trước ngực nàng, dưới thân lại ra sức xỏ xuyên.

      Bị ẩm ướt nóng bỏng bao trùm hút vào, lại ra sức ra vào cọ sát hết lần này đến lần khác, thân thể nàng từng đợt từng đợt run rẩy, khoái cảm từng đợt chồng chất ập tới, muốn tránh né, lại mãnh liệt lao xuống chiếm giữ.

      “A. . . .” Lâm Hi Hi thét chói tai, nghiêng khuôn mặt nhắn đầm đìa mồ hôi, cảm giác thân thể rã rời sắp hỏng mất.

      Tần Dịch Dương cúi đầu hôn nàng, cánh môi nóng bỏng men theo đường cong duyên dáng của nàng lần xuống xương quai xanh xinh đẹp, nghe thanh ngâm nga thể kìm nén của nàng, động tác lại càng thêm xâm nhập.

      Thân thể của nàng quá mức mẫn cảm, dù chỉ là kích thích cũng nhanh chóng lên đỉnh, Tần Dịch Dương thở gấp ngậm lấy vành tai đỏ bừng của nàng, ngăn chặn cánh tay an phận của nàng bên người, lại lần nữa mãnh liệt xuyên qua đem thân thể nàng chìm sâu vào khoái cảm hưởng thụ, nàng thét chói tai, thân thể kịch liệt run rẩy . . . .

      lần lại lần, thân thể nàng đỏ bừng lên, ý thức tan rã như nước.

      bên mãnh liệt chiếm giữ lấy nàng, bên bàn tay ấm áp lại nhàng vuốt ve bụng nàng, nhằm dịu lực đạo xâm phạm. Thân thể Lâm Hi Hi sớm thể chịu nổi cuộc tàn sát bừa bãi như vậy, mở cánh mi bị mồ hôi làm ướt nhẹp, thanh đứt quãng, cầu xin : “Từ bỏ . . . em chịu nổi . . . . . Dịch Dương. . . .”

      Xuyên qua dưới nách dùng tay chế trụ bả vai của nàng, đem nàng khống chế thành hình dạng nữ thần xinh đẹp, cố định cái mông nhắn, hôn lên cánh môi đỏ bừng hơi sưng của nàng, thanh ngắt quãng đáp lại nàng: “Ngoan . . . . lần nữa . . . . Lập tức tốt rồi . . . .”

      Nàng chưa kịp cái gì, cảm giác dưới thân lại bị mãnh liệt xỏ xuyên, tàn sát lại lần nữa bắt đầu, nàng nghĩ muốn phản kháng nhưng thể động đậy, chỉ có thể để mặc cho khoái cảm đánh úp, mặc tiến vào sâu, nàng chịu nổi khóc thành tiếng, cảm giác tựa như thân thể sắp nổ tung thành từng mảnh.

      Nơi mềm mại mẫn cảm nhất, lần lại lần ngừng va chạm, khoái cảm kích thích dâng trào, tựa như vĩnh viễn cũng thể ngừng lại, nàng cảm giác bị ôm lấy, thân thể nam tính nóng bỏng, ngay cả thở dốc cũng thể khống chế được, cánh môi lửa nóng bao trùm bên tai nàng, thanh tắc nghẹn : “Hi Hi . . . . em . . .”

      Trước mắt mảnh diễm lệ, chua xót mãnh liệt dâng lên trong mắt nàng, rồi đột nhiên chìm vào bóng đêm.

      Trong tầm mắt mông lung, thể nhìn hình dạng vật gì.

      Trong căn phòng trống trải giống như chỉ còn lại hô hấp của mình nàng, Lâm Hi Hi hơi hơi cựa người đứng dậy, cảm giác được đau nhức cùng chua xót trong người, miệng khẽ rên tiếng, sau đó mới ngồi xuống.

      Thân thể thực mệt mỏi, so với ngày thường lại càng thêm mệt mỏi.

      Người mang thai luôn như vậy, ham ngủ, nàng cũng ngoại lệ, chính là tàn sát bừa bãi như vậy, cơn buồn ngủ kia lại cành dâng lên mãnh liệt hơn.

      Nàng nhìn liếc mắt cái mới biết đây là nhà trọ của Bác Viễn.

      Nơi này từng là phòng của nàng.

      Trong lòng Lâm Hi Hi căng thẳng, như là cảm thấy tia bối rối, đứng dậy, phát người mình mặc chính là bộ váy ngủ mềm mại, mà ngoài cửa sổ, đương nhiên là bóng đêm mịt mù.

      Thực là đêm khuya sao?

      Nàng nhớ cùng Lam Đóa tham gia tiệc tối, cư nhiên . . . . Mặt nàng có chút ửng đỏ, nghĩ hiểu lắm tại sao lại bị hấp dẫn ngay tại phòng hóa trang, thế nhưng lại . . .

      Ngón tay mảnh khảnh chống đỡ cái bàn, trong lòng nàng mờ mịt nhớ tới câu qua, biết rốt cuộc là mộng hay vẫn là chân . là . . . . nàng sao?

      Như thế tỉnh lại lại nhìn thấy bóng dáng , trong lòng thực tia mất mát.

      Đêm thực khuya, nàng mình ở trong này, phải rất lạ sao?

      người nàng có đồ vật truyền thông nào hết, cũng có biện pháp hỏi bất luận ai, vừa muốn ra ngoài xem có ai khác ở đây hay , tiếng chuông cửa ngoài phòng khách vang lên, khí phòng khách trở lên chấn động.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 188: Tất cả các chết


      Nàng ngẩn ra, nhưng đành phải qua.

      “Xin chào ” thanh Lâm Hi Hi có chút ngại ngần, nhàng .

      thanh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vang lên, nàng dừng lại chút rồi tự hỏi mới nghĩ đến là ai. Đêm khuya tĩnh lặng như vậy có thể nghe thấy tiếng Lạc Thành cũng là tốt.

      “Lâm tiểu thư tỉnh rồi phải ? ” Tiếng Lạc Thành vang lên, mang theo độ ấm.

      Lâm Hi Hi nhàng đưa điện thoại lên sát tai : “Đúng vậy”.

      Lạc Thành dừng chút, tiếp tục : “Trước tiên, đêm nay Lâm tiểu thư hãy ở lại nhà trọ này, nếu cần gì có thể trực tiếp với tôi. Tôi chuẩn bị. Sáng mai có người đến đón , đây là ý của Tần tiên sinh. “

      Lâm Hi Hi hiểu ra sao.

      Nàng lắm ý tứ của Lạc Thành, nhàng hít hơi, giọng hỏi : “Vậy ấy ở đâu?”

      Tiếng lạnh lùng của vang lên dứt khoát: “Tần tiên sinh có việc gấp phải trước, còn gì phân phó nữa ?”

      Có việc trước. . .

      Lâm Hi Hi cảm thấy cả người dường như mất hết khí lực, hàng lông mi thanh thoát dài chậm rãi hạ xuống, ngồi sàn nhà, thấp giọng : “ cần đâu.”

      “Vậy tốt, Lâm tiểu thư, cần nghĩ ngợi nhiều. Tần tiên sinh có , vô luận phát sinh chuyện gì, chỉ mong tin tưởng vào chính trực giác của mình. Xin hãy bảo trọng.”

      Lạc Thành bổ sung thêm câu, thanh dịu dàng hơn chút.

      Lâm Hi Hi vẫn là để ý lắm đến ý tứ của , thậm chí cũng để những lời ấy ở trong lòng.

      Nàng cũng rất muốn tin tưởng , tin tưởng tình của chính mình. Chỉ là trong màn đêm yên tĩnh, tịch ấy, cùng nàng triền miên hoan ái, vậy mà lúc sau bỏ nàng lại ở căn phòng trống trải này. Nàng nghĩ mãi mà hiểu, rốt cuộc bỏ vì cái gì? ?

      Trong lòng phảng phất tia mất mát, giống mạch máu đỏ quấn quanh cổ tay nàng, ngừng chảy mãi.

      “Cảm ơn, tôi biết.” Nàng tắt điện thoại, ngồi lặng lâu trong phòng khách.

      Sàn nhà rất lạnh, nàng còn đủ sức lực để ngồi ở đó cả đêm, vì thế chậm rãi đứng dậy, về phía phòng tắm, để nước nóng làm nàng dễ chịu hơn chút, cảm nhận từ đầu đến chân mình đều được tẩy trừ sạch .

      tay vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, tất cả sinh mệnh cùng tâm tư của nàng đều ở cả nơi này.

      Gặp gỡ người đàn ông, thương người đó, có đứa con chảy chung dòng máu của bọn họ, đây chẳng phải là hạnh phúc mà nàng mong đợi hay sao? Chính là trong giờ phút này, cõi lòng nàng lên làn gió mát mẻ. Từ trong phòng tắm bước ra, nàng quấn chặt thân thể trong chiếc khăn bông dày, do dự ngồi ở ghế sofa hồi lâu, lại vẫn có dũng khí để gọi điện cho .

      Dãy số mà nàng thuộc nằm lòng.

      Bàn tay mảnh khảnh chống đỡ cái trán, thể lý giải được vấn đề ở đâu, cho dù nàng và cùng chung sống dưới mái nhà, nhưng sao vẫn có cảm giác ấm áp mà vốn dĩ “gia đình” cần phải có ? Hoặc cũng có thể vấn đề là ở , có thể vẫn chưa tin tưởng nàng, vì chưa bao giờ chuyện thẳng thắn cùng nàng.

      Đầu óc loạn. . .

      Thân ảnh mảnh mai dựa vào thành ghế, ôn nhu vuốt ve cái bụng, nàng thương hỏi : “Cục cưng muốn gặp ba con ?”

      Mềm mại lộ ra tia yếu ớt, nàng nhàng gập đầu gối lên sofa, cúi đầu nỉ non: “Mẹ cũng rất nhớ ba, muốn gặp ba, chỉ là mẹ muốn phải ở mình qua đêm, cục cưng, con cùng ở với mẹ chứ?”

      Đầu mùa thu vẫn mang theo hơi lạnh, Lâm Hi Hi cuộn mình ở ghế sofa ngủ đến nửa đêm, đứng lên về phía ngăn tủ cầm ra chiếc chăn mỏng. Nàng rất quen thuộc nơi này, ban công bên ngoài le lói chút ánh sáng, xua sương mù dày đặc, mặt trời sắp lên.

      Cảm giác hơi buồn ngủ, nàng lấy tay xoa thái dương, làm dịu hoài nghi cùng lo lắng trong lòng mình.

      nhàng vào giấc ngủ, mơ giấc mơ đẹp.

      Đêm khuya, chiếc xe lao như bay đường, Lam Đóa ngồi bên lẳng lặng nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn.

      có chịu ? Rốt cuộc mang ấy đâu rồi ? tôi nhảy xuống xe đấy!” cắn răng uy hiếp.

      Lạc Thành vẫn mực im lặng, trả lời.

      muốn gạt ấy có đúng ? muốn ấy biết chuyện xảy ra ở bữa tiệc. Tôi cho hiểu, sớm muộn gì ấy cũng biết. Tóm lại các người muốn làm gì ? Muốn đưa ấy đâu?” Ánh mắt Lam Đóa phát hỏa, khuôn mặt lên tức giận thể che giấu, liến thoắng ngừng.

      Lạc Thành vẫn như cũ lạnh nhạt, chuyên tâm lái xe, có ý định giải thích, cũng muốn mở miệng chuyện.

      “Họ Lạc kia, tôi dừng xe.” Lam Đóa rống lên tiếng.

      ràng vừa nghe thấy Lạc Thành gọi điện cho Hi Hi, cũng biết ấy khẳng định là bọn sớm an bài để ấy tham dự bữa tiệc, cũng cho ấy xảy ra chuyện gì. Có lẽ đến lúc này ấy còn biết gì cả.

      Lạc Thành cuối cùng cũng có chút động đậy, ánh mắt thản nhiên liếc nàng cái.

      “Lam tiểu thư, vô luận phát sinh chuyện gì, đều là chuyện riêng của Tần tiên sinh và Lâm tiểu thư, cần nhúng tay vào, có hiểu ?” Giọng của chút nào biến đổi, vẫn là lạnh lẽo như thế.

      “Tôi nhúng tay vào ấy có thể sống được sao?” Lam Đóa nổi giận thực .

      “Tần Dịch Dương có ý gì vậy ? Hai ngày trước còn đến nơi ở của tôi để nhìn ấy, đối xử với ấy tốt như vậy. Đêm nay lại xuất chuyện này, đùa giỡn đàn bà thấy vui vẻ lắm đúng ? Muốn ấy ngay từ đầu tự sinh tự diệt sao?”

      Lạc Thành biểu tình lạnh lùng, ánh mắt nhìn cứng lại thoáng rồi chậm rãi tan ra.

      cần kích động như vậy”. nghĩ ngợi hồi, thản nhiên ra câu này.

      Lâm Đóa xoa xoa bên mặt, cuối cùng quay sang với dừng xe lại , tôi muốn về mình.”

      Trong xe mảnh yên lặng.

      “Lạc Thành, hiểu tiếng người à? Tôi nghi ngờ nhận thức của đấy”. Lam Đóa thực phát hỏa, muốn mở cửa xe, chẳng ngờ Lạc Thành nhanh tay hơn khóa cửa trước, căn bản thể mở được.

      “Hừ. . .” Lam Đóa cười lạnh. “ ghê tởm.”

      Đúng vậy, ghê tởm. Chán ghét nhất là loại đàn ông có tiền có thế, chỉ biết dùng phương thức này để phụ nữ khuất phục sao? vậy Hi Hi cũng bị như thế, đàn bà khi rơi vào tay đàn ông đều thể phản kháng, vậy trong thế giới này còn gì là công bằng, còn đâu là đạo lý, chỉ cần đàn ôngcao hứng, muốn gì được đấy, nghĩ gì đều phải theo sao ? Đều muốn quản cả tâm tình của phụ nữ?

      Lạc Thành há miệng thở dốc, muốn cái gì nhưng lại thôi.

      Khi xe dừng lại dưới nhà , mở miệng : “Có khoản tiền được gửi vào tài khoản của , trong thời gian này, mong chiếu cố Lâm tiểu thư tốt, đây cũng là ý của Tần tiên sinh.”

      Lam Đóa cười lạnh : “Các người yên tâm giao ấy cho tôi à? cho các người biết, tôi đối xử tử tế với ấy, tôi có thói quen làm bảo mẫu của người khác, đừng hy vọng tôi chiếu cố ấy. Cả ấy và đứa đều bị ta vứt bỏ, dựa vào cái gì mà người xa lạ như tôi phải để ý đến Hi Hi ? Các người biết chuyện này buồn cười thế nào hay sao?”

      Lạc Thành chưa bao giờ thấy này ăn khép nép hay khéo léo chút nào.

      Từ trước đến nay tính tình của đều bình tĩnh là thế, chưa từng có xúc động: “ làm thế đâu”

      Lam Đóa xoay người, lười biếng nhìn , mạnh mẽ chặn lại giọt nước sắp tràn ra nơi khóe mắt, oán hận xuống xe: “Tôi mặc kệ các người có lý do gì, có chuyện gì khó xử. . . Tóm lại, các người chết .”

      oán hận nện cửa xe tiếng, vang lên tiếng sập cửa khô khốc, tiếng giày cao gót va đập dưới chân phát ra thanh mạnh mẽ.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 189: có thể rời xa rồi




      Tiếng đập cửa vang lên, nàng giật mình gõ mạnh cái thìa vào trong bát, phát ra tiếng kêu.

      Thân ảnh mảnh khảnh tiến dần về phía cửa, ở đằng sau cửa, khuôn mặt Mục Thanh Ngôn bất ngờ xuất trước mặt nàng, Hi Hi chớp mắt ngạc nhiên, tiện thể nhìn , mi tâm giãn ra, cười yếu ớt: “Hi Hi, lâu gặp.”

      Yên lặng thoáng qua, nàng cũng để ý người đàn ông này sao lại xuất ở đây ?

      Mục Thanh Ngôn.

      Dù sao người này cũng làm nàng nổi lên tia bất an, lần gặp mặt ở Tần trạch, nàng thấy được khuôn mặt ôn nhu tuấn lãng của mang tia áy náy, mà giờ phút này, vẫn như cũ, thân Âu phục màu đen, là luật sư nổi tiếng, có ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nghiêm túc.

      lâu gặp.” lông mày Lâm Hi Hi có chút run rẩy, dịu dàng với : “ biết tôi ở đây?”

      vào được nửa đường, cước bộ của hơi ngừng lại, nghe thấy trong giọng của nàng mang vẻ khác thường.

      “Tôi có việc muốn trao đổi với .” nghiêm túc nhìn nàng, đột ngột ra lời giải thích.

      Lâm Hi Hi gật đầu, dẫn đến phòng khách.

      gian phòng khách tràn ngập ánh sáng, nàng mặc bộ quần áo mềm mại, cái bụng hơi nhô lên, nhàng kéo ghế ra. Trong khí phảng phất mùi hương dịu , trái tim Mục Thanh Ngôn cũng ấm áp lên vài phần.

      Nàng cái gì cũng hỏi, chỉ là giúp kéo ghế. “Trong nồi còn ít cháo, chắc là chưa ăn gì đúng ? Tôi lấy cho nhé.”

      Mục Thanh Ngôn lắc đầu: “ cần đâu Hi Hi, hôm nay tôi đến tìm là có việc.”

      Ánh mắt nàng lên tia vui vẻ, nhàng cười cười: “Để sau , cháo tôi còn chưa ăn xong. Nếu là tin xấu, chờ tôi ăn no rồi hãy , như vậy tốt hơn.”

      Trong lòng Mục Thanh cảm thấy như bị con dao hung hăng đâm vào.

      có biết tôi muốn với là tin tức xấu ?”

      Lâm Hi Hi lắc đầu, kéo cái ghế dựa ra, nhàng ngồi xuống, nàng có trả lời, ngược lại nhàng : “Là ai cho tôi ở đây? Là ai bảo đến chuyện với tôi ? Có chuyện gì vậy?”

      Như vậy mới đúng, mới là lời ràng.

      Mục Thanh Ngôn hơi nhíu mi, phiền toái trong lòng cũng giảm xuống, nắm chặt công văn trong tay, cảm thấy rằng tin tức mà sắp đây quả thực rất khủng khiếp, ngay cả chính còn tin được. Ở trong đêm khuya bị đánh thức bởi cú điện thoại, xác nhận kiện kia, hơn nữa là đích thân làm.

      Ngón tay thon dài siết chặt lại rồi buông ra, Mục Thanh Ngôn nhìn nàng, mở miệng : “Lâm tiểu thư, chồng của ủy thác tôi đến tìm .”

      thay đổi cả xưng hô.

      Lâm Hi Hi đặt lại cái thìa vào trong bát, phải vì thay đổi xưng hô, mà bời vì chữ ‘chồng’ kia.

      Là . . . Tần Dịch Dương.

      Là người đó, hôm qua còn ôn nhu đem nàng ôm trong ngực, kịch liệt triền miên cùng nàng, là người đàn ông mà nàng .

      nhàng hít hơi sâu, ánh mắt trong trẻo ngước lên nhìn người đối diện: “ ấy rất bận đúng ? Có chuyện gì thể đến trực tiếp với tôi?”

      Mục Thanh Ngôn lần nữa lại nâng lên ánh nhìn, chân thành : “Lâm tiểu thư, sáng nay có xem tin tức ?”

      gọi nàng là Hi Hi, tức là coi nàng như bạn bè, trong lúc ấy đều ân cần thăm hỏi, mà giờ đây, gọi nàng là Lâm tiểu thư, như vậy có nghĩa thuần túy là vì công việc.

      Lâm Hi Hi hơi hơi tự giễu, chính mình như thế nào lại ảo tưởng, quên mất rằng Mục Thanh Ngôn là luật sư của Tần Dịch Dương, tất cả hiệp ước quan trọng đều ủy thác Mục Thanh Ngôn xử lý.

      Ngón tay mảnh khảnh xoa xoa thái dương, nàng trả lời: “Tôi có thói quen xem tin tức buổi sang.”

      Lần trước thu mua Nhạc thị, trừ phi phải lợi dụng đến truyền thông, nếu nàng cũng bao giờ xem mấy cái tin tức lộn xộn vớ vẩn ấy, ảnh hưởng đến tâm tình, càng là vì những tin tức ấy đáng tin.

      Mục Thanh Ngôn mím môi, đứng dậy về phía bàn ăn, cầm lấy điều khiển, thấp giọng : “Tôi cảm thấy rất khó mở miệng về vấn đề này, tốt nhất tôi với cùng xem tin được ?”

      xong, bèn nhanh chóng ấn cái nút màu đỏ ở cùng, tivi bắt đầu phát ra tiếng .

      Tin tức sáng sớm bị biểu ngữ rất lớn chiếm mất.

      “Tối hôm qua, tập đoàn Bác Viễn Thế Kỷ tổ chức bữa tiệc rất lớn, quy tụ nhiều quan chức cao cấp. Chủ tịch Tần Dịch Dương ủy quyền toàn bộ cổ đông đem xí nghiệp Bác Viễn chính thức gia nhập liên minh Châu Á. Cũng thêm về kế hoạch rời Trung Quốc trong thời gian tới đây để quay về quê hương quốc. Tần Dịch Dương tiên sinh rốt cuộc xác minh với báo giới về cuộc hôn nhân của mình. Trong bữa tiệc, tiên sinh chính thức tuyên bố tình cảm vợ chồng với Lâm Hi Hi chính thức tan vỡ. Ngay trong ngày hôm nay giải quyết tất cả thủ tục liên quan đến vấn đề ly hôn. Trước khi Nhạc thị bị thu mua, cuộc hôn nhân này được công khai, phần lớn truyền thông đều hỏi nguyên nhân, mà Tần Dịch Dương tiên sinh đều khẳng định đây chỉ là trò chơi, khi kết thúc phải chấm dứt. . . Đây là tin tức trong ngày mà phóng viên cung cấp.”

      Hình ảnh chớp lên dần dần ổn định trở lại, đó là gian tỏa đầy ánh nắng, hình ảnh cao ngất tuấn tú của người đàn ông thành thục lộ ra làm cho người người cam nguyện thuần phục. Khóe miệng kia gợi lên ý cười lạnh, nhưng nàng quen.

      Lâm Hi Hi im lặng ngồi bên bàn ăn trong suốt bằng thủy tinh khắc họa đường nét tinh tế của ngón tay nàng, có vẻ lên yếu ớt. Nàng từ đầu đến cuối cũng có phản ứng gì, ngay cả khi màn hình còn phát tin tức ấy nữa.

      Tần Dịch Dương chính thức tuyên bố về nước. . . cũng là lúc chấm dứt quan hệ hôn nhân với nàng.

      Đây là toàn bộ nội dung.

      Mục Thanh Ngôn tắt tivi , trong lòng lắng lại ít lo lắng cùng nghiêm trọng, thản nhiên xoay người, ngữ điệu chậm dần lại: “Lâm tiểu thư, đây là mục đích tôi tới đây. . .”

      Thân ảnh cao lớn của lại gần, từ trong cặp lấy ra công văn cùng hiệp ước, đưa cho nàng.

      “Đối với cầu ly hôn của , Tần tiên sinh đồng ý, trước cũng ký tên rồi. tại chỉ cần chữ ký của nữa là hoàn thành. Có thể thỏa mãn nguyện vọng của .”

      tinh ý liếc nhìn nàng chút: “ xin lỗi, Lâm tiểu thư, tình lâu như vậy mới thông báo cho , có thể như nguyện ý rời khỏi người đàn ông ấy rồi.”

      Nàng chớp mắt cái, cả gian như bị vỡ ra thành hàng trăm khe hở, mưa tầm tã từ trời đổ ập xuống, dập tắt hết thảy sức lực cùng tình trong lòng nàng. Khuôn mặt nhắn tái nhợt, gắt gao cắn cánh môi mới có thể ngăn chặn từng đợt xé rách đau đớn trong tâm khảm.

      có biết. . . là tôi phải rời khỏi ấy. . . . hay là ấy vứt bỏ tôi?” Nàng bỗng nhiên mở miệng, giọng khàn khàn vô cùng, áp lực trong lồng ngực làm nàng thở nổi, chậm rãi hướng Mục Thanh Ngôn .

      Vẫn đứng tại nơi đó, thân thể tuấn cao lớn, khuôn mặt Mục Thanh Ngôn khẽ biến sắc, hơi nhíu mi, tâm bỗng nhiên hung hăng bị va chạm mà trở nên đau đớn.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 190: Tự tay bóp chết tình




      Mục Thanh Ngôn có chút thể kiên trì.

      phải Tần Dịch Dương, tuy ở bên cạnh từ rất lâu rồi nhưng vẫn như trước thể học được làm thế nào để tôi luyện con tim đến sắt đá. Ngưng mắt nhìn tiêm nhược nhu bạch ghế dựa kia, cuối cùng cũng thể giả bộ được nữa.

      “Hi Hi . . . . hãy tin tôi, phải cậu ấy vứt bỏ .” Thanh của Mục Thanh Ngôn hỗn loạn hơi khàn khàn, nhìn nàng .

      Ánh mắt trong veo như nước của Lâm Hi Hi dừng ở , có chút hơi nước ngưng tụ, nhưng hội tụ thành nước mắt yếu ớt, miệng nàng nhàng nổi lên nụ cười chua xót, giọng khàn khàn: “Đúng vậy, phải ấy vứt bỏ tôi, mà là ấy cần tôi, ngay cả con của ấy, ấy cũng cần.”

      Từ sáng sớm đến chiều muộn, khuôn mặt thanh lệ nhắn của tiểu nữ nhân kia hằn sâu nỗi tuyệt vọng thê thảm.

      nhàng hít hơi, nàng đè nén mọi đau nhức trong lồng ngực cùng sắc mặt tái nhợt, chậm rãi lấy mấy tờ giấy trong tay , nhìn thấy phần bản hiệp nghị mà trước đây chính tay hai người ký, cắn môi run rẩy hỏi: “Tôi phải ký tên ở chỗ nào? Chỗ này sao?”

      Mục Thanh Ngôn nhìn thấy bàn tay cầm bút của nàng bị siết chặt đến tái nhợt, vẫn còn run nhè , thương sâu sắc, hạ thấp giọng, cầm tay nàng: “Hi Hi! Từ từ!”

      Khí lực của nàng chưa bao giờ lớn như vậy, thực quật cường, ngòi bút bén nhọn sắp đem trang giấy đâm thủng.

      Mục Thanh Ngôn thực lo lắng cho hoàn cảnh tại của nàng, tuy rằng chuyện này là do chính miệng Tần Dịch Dương bảo đến hoàn thành nó, nhưng vẫn như cũ thể lý giải được. ràng nàng như vậy nhưng vì sao phải ra quyết định như vậy? này từ khi đối với hoàn toàn mất tín nhiệm đến bây giờ thương , sâu như vậy cần bao nhiêu dũng khí? bỏ được sao? Nhẫn tâm được ư?

      “Hi Hi . . . .” Mục Thanh Ngôn xoa dịu lực đạo của nàng, lại cảm giác được cả người nàng bắt đầu run rẩy, ánh sáng từ đôi mắt bị làn mi dài che giấu, biết được nàng phải chịu bao nhiêu nỗi thống khổ.

      “Mục Thanh Ngôn. . . . Tại sao?” Nàng hỏi.

      Người đàn ông trước mắt thân thể cứng đờ.

      Ngón tay nàng tái nhợt gắt gao nắm lấy trang giấy kia, vo thành nắm, cả người run rẩy.

      “Mục Thanh Ngôn, cho tôi biết là vì sao?” Nàng đột nhiên kích động đứng dậy, tựa như điên cuồng mà khóc lớn đem tất cả những gì bàn ăn hất hết xuống sàn nhà, bát cháo rơi tung tóe vỡ nát mặt đất.

      “Hi Hi!” Sắc mặt Mục Thanh Ngôn hoàn toàn thay đổi, cả kinh lùi về sau, rồi lại chạy nhanh tới đem nàng kéo ra, cho nàng chạm vào những mảnh vỡ này.

      Trái tim đập loạn lên, mắt thấy này lảo đảo chút tựa vào tường, trong lòng trận co thắt đau đớn.

      “Hi Hi, đừng như vậy. . .” Mục Thanh Ngôn áp chế run rẩy trong lời , buông tay nàng ra tận tới khi tay nàng còn chạm vào thân thể , chăm chú nhìn sâu vào mắt nàng : “Thực tôi biết giữa và Vinson xảy ra chuyện gì, chẳng qua là lúc đó, đích thực là Vinson muốn thả khỏi Tần Trạch, bây giờ cũng là đích thân cậu ấy ký tên lên đơn ly hôn, quyết định lập tức về nước. . . . Nếu tôi biết vì sao, nhất định tôi cho biết.”

      Thanh của lành lạnh mà ràng từng chữ.

      Cả căn phòng đều trở nên lạnh lẽo, thực rất lạnh, cánh tay Lâm Hi Hi run rẩy ôm lấy chính mình, dán lên vách tường từ từ tuột xuống. Nước mắt buông trĩu mi, cả người nàng đều lạnh đến thấu xương.

      Chính tay Tần Dịch Dương ký tên vào đơn ly hôn.

      Người đàn ông bí hiểm kia, dùng phương thức lạnh như băng lại bất ngờ đến kịp phòng bị mà bóp chết cuộc hôn nhân cùng tình của bọn họ.

      Ngay mấy tiếng trước thôi, trong phòng thay đồ của tiệc rượu, lửa nóng của xâm chiếm thân thể nàng, làm ý thức nàng mê muội, nghe nàng ngu ngốc , tùy tiện theo như thế nào. Chẳng qua là mấy tiếng sau, xuyên qua màn hình cao cao nàng chứng kiến tinh thần sáng láng, thân ảnh to lớn cao ngất, nhìn thấy từ miệng nổi lên nụ cười lạnh lùng.

      tao nhã mà , bất quá đây chỉ là trò đùa, giống như trò chơi bình thường.

      Quên . . . . . .

      Ngón tay lạnh lẽo đụng đến trán mình, nàng che mặt, thân thể bé yếu ớt cuộn chặt tại chỗ.

      “Hi Hi . . . .” Mục Thanh Ngôn thử gọi tiếng, từ xa tới, từ từ ngồi xuống nhìn bộ dáng của nàng.

      “Đừng nhìn tôi. . . .” Thanh khàn khàn mang theo cả nghẹn ngào từ trong cổ họng thoát ra, khuôn mặt nàng quay sang bên, dừng ở ánh sáng dần dần trở nên chói mắt ngoài cửa sổ, bàn tay gắt gao che chở bụng mình.

      Xin đừng nhìn bộ dạng chật vật như vậy của tôi.

      bàn tay ôm khuôn mặt nhắn chợt tái nhợt, mình được khóc, chính là trong đôi mắt trong trẻo lắng đọng tuyệt vọng mà lạnh lùng.

      Cuối cùng vẫn là lạnh lùng xoay người bỏ , nhìn nàng, nghĩ đến nàng, để lại cho nàng nửa câu giải thích.

      Chính là để người luật sư quan trọng đến, lạnh lùng với nàng: ‘Lâm tiểu thư, mời ký tên vào hiệp nghị, chúc mừng , có thể rời khỏi người đàn ông mà vẫn muốn thoát khỏi. ’

      Mày rốt cục cũng có thể rời khỏi .

      Lâm Hi Hi cương quyết đứng dậy.

      Mục Thanh Ngôn cả kinh, chạy nhanh đến giơ tay đỡ nàng, nàng cự tuyệt, chỉ là vẻ mặt lên vẻ hờ hững.

      “Hiệp nghị kia còn có gì ?” Lâm Hi Hi khàn khàn gian nan hỏi câu.

      Mục Thanh Ngôn buông tay, cho tới khi xác định nàng có việc gì mới từ từ xoay người trở về chỗ cũ, từ trong cặp công văn lấy ra phần nữa.

      Chính là khi xoay người trở lại trong nháy mắt bị hoảng sợ, bởi vì nhìn thấy trong lòng bàn tay nàng nắm chặt mảnh sứ sắc nhọn, cổ họng Mục Thanh Ngôn nghẹn lại, vừa định lên lấy mảnh vỡ kia ra khỏi tay nàng, lại phát nàng dùng mảnh vỡ cắt ngón tay mình.

      Cắt rất sâu, dường như trong nháy mắt máu liền xông ra.

      . . . .” Mục Thanh Ngôn ngây ngốc nhìn thấy nàng vứt mảnh vỡ sang bên, ngón tay xanh xao đọng giọt máu bước về phía .

      Ngón tay nàng run rẩy, ở vị trí cần chính mình ký tên in dấu tay đầy máu.

      muốn ký tên, như vậy có thể chứ? ” Nàng nâng mắt, trong ánh mắt trong veo tĩnh lặng như nước có tia khác lạ.

      Mục Thanh Ngôn mím môi gật gật đầu.

      Lâm Hi Hi mang theo ngón tay còn vết máu rời khỏi trang giấy, ánh mắt chăm chú nhìn sang bên cạnh, chữ ký của Tần Dịch Dương cứng cáp có lực mà đẹp đẽ. Chữ ký kia tiêu sái mà vô tình, tựa như mũi dao lạnh lùng mà sắc nhọn lợi hại.

      Nàng muốn , rất xa, rốt cuộc nhìn tới nơi chốn của .

      Tạm biệt. . . Tần Dịch Dương.

      Nàng đứng dậy ra ngoài, cũng để ý tới Mục Thanh Ngôn còn ở bên trong.

      Người đàn ông trong phòng đứng cứng ngắc vài giây, hoàn hồn vội vàng hỏi: “Hi Hi, đâu?”

      tới nơi chịu thu nhận tôi, nơi tôi có thể cũng nhiều lắm, so với hai bàn tay trắng còn tốt hơn chút.” Bóng dáng nàng tinh tế lại thẳng thắn, quật cường lộ ra chút yếu ớt.

      Lòng Mục Thanh Ngôn ê ẩm đau, thanh rũ xuống, giọng : “ cần phải rời , Vinson , chỉ cần muốn, vẫn có thể ở trong ngôi nhà này, ai dám đuổi .”

      Lâm Hi Hi nhàng cười cười.

      “Cám ơn!” Nàng chân thành lời cảm tạ, mở cửa xoay người, vẻ tươi cười mất hồn nhiên và hi vọng; “Chẳng qua đây phải nhà của tôi. . . Tôi có nhà.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 191: Muốn trở lại giải thích với nàng




      Cả bầu trời đều xám xịt u ám.

      Tay cầm giỏ, tựa như ngày đặc biệt trong năm nào đó, lần đầu tiên nàng vào thành phố C, cảm giác được thành phố này phồn hoa xa xỉ giống như trong mơ, tình cùng tương lai của nàng đều đơn giản như vậy.

      Tựa như rất nhiều năm, mà cũng tựa như vừa mới đây.

      Tại ngã tư của thành phố C phồn hoa, có thể nhìn thấy tóc dài tung bay, dọc theo khúc uốn quanh đường mà tới, xinh đẹp mà đơn như vậy, hình dáng đơn thuần như nước.

      Nàng mờ mịt , vẫn , biết nên nơi nào.

      đường lớn, ngựa xe như nước.

      Mặt trời có vẻ lớn, thân thể người phơi nắng hơi hơi thấm ra mồ hôi, Lâm Hi Hi cảm giác mình quãng đường rất dài, rất dài, xa tới mức nàng cũng biết đây là nơi nào, nàng mệt mỏi quá, đơn giản là ngồi xuống ven đường, chậm rãi thở dốc.

      Bụng có chút đau, nàng có chút hoảng hốt, che bụng nhàng xoa.

      Nàng lo lắng cho sinh mệnh bé bên trong như vậ , dám khóc, dám tức giận, dám làm cho cảm xúc có kích động quá lớn, thậm chí dám chạy ra đường lớn tìm cái chết . . . .

      Nàng thương đứa chưa thành hình này, trong đầu lên hình ảnh, là Tần Dịch Dương nhàng ôm lấy nàng, khẽ hỏi mọi thứ về đứa , giọng của luôn lãnh đạm thản nhiên, nhưng là thời điểm mà nàng về đứa , ánh mắt lại luôn luôn mềm mại như vậy. : ‘Hi Hi, em có nghĩ đến theo về ?’

      Thậm chí nàng từng mặc sức tưởng tượng qua.

      Nước , Công Tước, hoàn cảnh thần bí mà cường thế của , như thế nào lại có thể tạo ra hình ảnh tuyệt vời đến như vậy.

      Nhưng tất cả cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. . . . (đẹp nhưng thực). Khẽ chạm liền biến mất.

      Chính là xoay người, thản nhiên lưu lại cho nàng vẻ mặt lãnh liệt mà hờ hững, ngóe ngóe khóe miệng, sải bước rời . Để lại cho nàng tình trôi dạt khắp nơi, lưu lại cho nàng sinh mệnh bé vô tội trong bụng, để lại cho nàng tuyệt vọng trong thành phố trống vắng.

      Thế giới này, hoang vắng.

      Bụng thực đau quá . . . . Lâm Hi Hi gục đầu xuống, bàn tay nhàng vuốt ve bụng, làm dịu bi thống của chính bản thân mình, kích động, oán hận, chẳng qua là trong nháy mắt khi tóc dài rũ xuống kia, nước mắt nóng bỏng cũng rơi xuống.

      giọt, hai giọt, đem mặt đường nóng hầm hập tẩm ướt.

      ***

      chiếc máy bay xa xỉ hạ cánh xuống sân bay.

      Ánh chiều tà chậm rãi bị tầng mây bao phủ, những vệt hoàng hôn màu tím tuyệt đẹp, sặc sỡ tới chói mắt.

      Cổ tay áo màu bạc sáng lấp lánh trong ánh chiều tà, sơ mi trắng nổi bật trong Âu phục màu đen, cả người tản ra cao lớn mị hoặc, sắc mặt tia tái nhợt, nhìn người đàn ông chậm rãi tới.

      Đôi mắt màu nâu khoa trương trợn to, ý cười kiêu ngạo mà sâu xa, Bruce từ xa lại, hai tay mở lớn thực cái ôm lễ nghĩa, lớn giọng : “Ha, Vinson! lâu gặp, đây là lần đầu tiên tôi vào thành phố C, đây là Trung Quốc, nửa quê hương của cậu, tại sao cậu lại ở đây hưởng thụ thời gian, cũng giúp tôi hiểu biết về Trung Quốc nhiều hơn chút chứ?”

      Tần Dịch Dương cũng vươn tay vỗ lưng của , vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà đạm bạc, khóe miệng cong lên, thảm nhiên : “ có thể tiếp tục ở lại Trung Quốc quan sát tỉ mỉ, chuyện đó liên quan đến tôi. Mọi việc của tôi ở đây đều xong xuôi, tất nhiên phải về thôi, nếu muốn tiếp tục ở đây, tôi có thể sai người đưa gặp mặt từng người, nhất định cảm thấy hứng thú.”

      Khóe mắt Bruce hơi hơi nheo lại.

      Trời mới biết đến Trung Quốc vì cái gì, chẳng qua là muốn tóm được nhược điểm của Tần Dịch Dương, chính là vừa tới Trung Quốc có hai ngày mà thôi, chợt nghe được tin tức từ giới truyền thông đưa ra.

      Bác Viễn Thế Kỷ do chính tay Tần Dịch Dương ủy thác cho người khác, cũng cùng với người phụ nữ trong nước hoàn toàn giải trừ hôn ước, thân vướng bận bước lên máy bay về , như vậy ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?

      Bruce ngóe ngóe (giật giật) khóe miệng, cả người toát ra hơi thở giết chóc.

      “Tôi nghe , cậu cưới người phụ nữ trong nước.” Ánh mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn đứa em trước mắt có thực lực cạnh tranh với .

      Tần Dịch Dương gật gật đầu: “Xem ra điều tra rất ràng.’’

      Ánh mắt Bruce bỗng nhảy dựng, cảm giác được thèm quan tâm, chính là nghe , và người vợ Trung Quốc của ân ân ái ái, ngay cả Lily là mỹ nữ cực phẩm cũng bị đuổi phải chạy về , như vậy lại nhanh chóng ly hôn, làm sao có thể đơn giản như vậy?

      Bruce ha ha cười rộ lên: “Tôi chỉ là tò mò đàn bà mà cậu từng nếm thử có bộ dạng như thế nào thôi mà.”

      Ánh mắt xa xăm của Tần Dịch Dương nên tia sáng nhạt, ngóe ngóe khóe miệng, thản nhiên : “Đàn bà có trăm ngàn bộ dáng, chẳng qua là biết tới, phụ nữ Trung Quốc có ý nghĩ thâm căn cố đế – nếu chỉ là người đàn ông của ta, cả cuộc đời này bọn họ chết tâm mà tháp tùng. . . .”

      Đôi mắt Bruce chậm rãi trợn to.

      Tần Dịch Dương cười yếu ớt đứng lên, tao nhã tựa vào lan can, dùng thanh vô cùng khiêu khích : “ tin sao?”

      Ánh mắt Bruce có tia vằn đỏ, tự hỏi hình ảnh này, có chút tỉnh ngộ: “Chính vì vậy mà cậu cưới phụ nữ Trung Quốc làm vợ?”

      Tần Dịch Dương nhìn phương xa, ngừng lại rồi thở hắt ra. thể kiềm chế mà nhớ tới thân ảnh của nàng, nhớ tới từng vẻ mặt của nàng, thanh thản nhiên có chút khàn khàn : “Có lẽ.”

      Tình của nàng, chẳng qua là thể che giấu.

      Ánh mắt Bruce lắng đọng rất nhiều phức tạp, từ chối cho ý kiến, lạnh lùng cười gật gật đầu.

      “Em họ thân mến của tôi. . . .” nghiêng mặt, dáng người to lớn như đấu sĩ quyền suýt nữa khiến Âu phục nứt ra, thanh u ám : “Chúc mừng cậu khải hoàn rời khỏi Châu Á, chỉ cần cậu trở về, chúng tôi cũng lưu lại lâu như vậy, cạnh tranh giữa mọi người có thể quang minh chính đại. . . .”

      ràng là ánh mặt trời chiều quyến rũ chiếu rọi khắp nơi, nhưng toàn thân Tần Dịch Dương lại nổi lên lạnh lẽo.

      Khuôn mặt im lặng có chút biến hóa, chẳng qua là tao nhã mà chậm rãi xoay người, đến gần bên trong cabin.

      Ánh mắt Bruce nổi lên tia lạnh như băng, giấu rất sâu, nhưng khắc lộ ra kia làm cho người ta dựng tóc gáy.

      gần vào trong cabin, sắc mặt Tần Dịch Dương vô cùng tái nhợt.

      “Tần tiên sinh!” Lạc Thành đến, theo sát , luôn luôn bình tĩnh nhưng tại trong mắt lại có tia ngưng trọng mà lo lắng: “Có việc gì sao?”

      Thời điểm mạch đuổi tới đây, trời biết bọn họ gặp phải truy sát tàn nhẫn đến mức nào.

      Tần Dịch Dương ngồi xuống ghế dựa êm dày, sắc mặt buộc chặt giãn ra chút, ngón tay tao nhã xoa xoa mi tâm, nhưng tay kia động đậy, mà xuyên qua phản quang của cabin, người ta có thể nhìn thấy lòng bàn tay vết máu.

      Miệng vết thương nằm ở xương vai cánh tay bên trái, bị vỡ ra, ồ ồ chảy máu, tại thấm ướt vào bên trong áo sơ mi, chảy xuống lòng bàn tay, hơi nóng ấm, mang theo mùi máu tanh.

      Tần Dịch Dương nhắm mắt lại, mím môi dựa người vào ghế lời nào.

      Lạc Thành cũng dám gì, lại tựa như là khuyên : “Tần tiên sinh, khi nào chúng ta lên đường?”

      Đôi mắt nhắm nghiền kia rút cục cũng chậm rãi mở ra.

      “Có kịp quay về nhà trọ chuyến ?” vẫn tiếp tục xoa mi tâm, trong đầu lên thân ảnh Lâm Hi Hi, trong lòng đau đớn quặn thắt lan tràn, còn có ý nghĩ, quay về tìm nàng giải thích.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :