1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 146: Tôi yếu đuối như vậy


      Nhất định có đường ra.

      Nhất định có.

      Nàng bình phục tinh thần, do dự lát, nhìn về phía cầu thang màu trắng vừa mới chú ý tới lúc nãy.

      Cầu thang tròn tao nhã uyển chuyền vòng lên, nàng nhích chân bước tới, nhàng bám vào tay vịn, từng bước, từng bước hướng bên tới, càng càng nhanh. Váy dài màu trắng lướt qua mắt cá chân lạnh lẽo của nàng, ánh mắt nàng có tia kiên định, chút sợ hãi.

      Lầu hai thực trống trải, cách bài trí khéo léo, giống như phòng khách bình thường.

      Mà ở cuối hành lang dài, có căn phòng cửa được mở ra.

      Bốn phía tại đều có đường có thể ra ngoài, Lâm Hi Hi nhìn cánh cửa kia, vừa nhàng tiến lên vài bước, bị động tĩnh trong căn phòng kia dọa đến.

      Như là có người đánh mất cái gì ở đây, tập văn kiện tung bay, vài phần rơi mặt đất, giấy tờ bên trong đều ngổn ngang.

      Ngay sau đó tầng mù mịt bốc lên, như là khói.

      Có tiếng bước chân, chậm rãi tới gần, đến cạnh cửa.

      Thân ảnh cao ngất của Nhạc Phong tựa lên cửa, khuôn mặt tuấn dật có mệt mỏi cùng suy sụp, cũng có chút tà mị, khuy cài Âu phục bị cởi ra, có cởi cà – vạt, khói thuốc tĩnh lặng lượn lờ.

      giờ phút này, như là con thú bị dồn đến đường cùng, có răng nanh sắc bén cùng tuyệt vọng.

      nâng tầm mắt lên, thấy được như đóa tuyết liên tĩnh lặng đứng cách đó xa.

      Mái tóc mềm mại của nàng rơi rụng vai, đẹp đến mê người, máu cùng vết thương người cũng thực đáng sợ, nhất là chiếc váy dài bị xé rách kia, lại khiến cho người ta hồi tưởng lại.

      hung hăng hít ngụm khói, chăm chú nhìn ánh mắt trong veo của nàng.

      Đôi mắt kia, chỉ có tia sợ hãi trong nháy mắt, ngay sau đó, thân thể nàng đề phòng cứng đờ lên, ở giây phút mà tới gần, xoay người chạy về phía sau.

      Khoảng cách ngắn ngủn mấy bước, Lâm Hi Hi thể chắc chắn được mình có phần thắng hay , chỉ là theo bản năng mà chạy trốn.

      Mặt nàng tái nhợt, nghiêng ngả lảo đảo.

      Ánh mắt Nhạc Phong liếc qua cái, tựa như kẻ săn hung ác đuổi theo, hai ba bước đuổi kịp bước chân của nàng, vươn tay, lực đạo mạnh mẽ đem nàng xiết chặt trong lòng, từ phía sau lưng đem nàng gắt gao túm lấy, nàng đau đến mức hét lên tiếng nhưng vẫn như trước thể giãy dụa, cuối cùng hai người tựa như hai con vật cắn xé lẫn nhau cùng lăn xuống cầu thang.

      Phía sau bị đè nặng bởi thân thể đàn ông to nặng, cái chân chạm đến bậc thang tiếp theo của Lâm Hi Hi kịp thu hồi lại, bị giật cái mạnh, đôi chân tuyết trắng bị nện mạnh lên nền nhà.

      “A….” Đau nhức dữ dội truyền đến từ động tác té ngã của nàng,

      Đau …

      Đầu gối nàng, bị ngã đến đau tê liệt ….

      Người đàn ông phía sau gắt gao bẻ quặt tay nàng ra sau người, thân thể của đè mạnh lên người nàng, ngã xuống đất, cánh tay còn lại xiết chặt lấy thắt lưng nàng, khói thuốc giữa những ngón tay vẫn còn lượn lờ bay lên.

      “Đau …. Phải .” Nhạc Phong nheo hai mắt lại nhìn nàng, chút che dấu mê luyến của chính mình, “Biết đau còn chạy làm gì? Hi Hi, là , em nhận ra sao?”

      Nàng đương nhiên nhận ra.

      Người đàn ông này, dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.

      Gắt gao cắn chặt cánh môi chút huyết sắc của mình, làm cho trận đau nhức kia dịu … Lâm Hi Hi mở mắt ra, coi như vừa mới là cẩn thận, vật lộn với nam nhân này, nàng tuyệt đối thể thắng được.

      bắt tôi đến đây để làm gì?” Thanh của nàng có chút ám ách, ánh mắt lại trong veo như nước.

      “Đến ôn chuyện ….” Miệng ngậm thuốc, dùng sức cái đem nàng từ mặt đất xốc lên, nàng thống khổ mà nhíu mày, đầu gối căn bản thể cử động được, miệng lộ ra nụ cười đau lòng, từ phía sau đem nàng ôm vào trong lòng chính mình, cảm nhận được độ ấm từ thân thể mềm mại của nàng, tựa như đùa ghịch con búp bê mà vuốt ve thân thể của nàng, lực đạo chút ôn nhu.

      rất nhớ em …. lần trước qua là rất nhớ em ….. Em nhớ sao?” Cánh tay Nhạc Phong từ từ di chuyển lên , mãi cho đến khi bàn tay to lớn nắm trọn chiếc cổ mảnh mai của nàng, chậm rãi vuốt ve, “Chẳng qua là, ngay cả chút em cũng nhớ đến , chỉ nghĩ làm thế nào để hạ bệ , làm thế nào để thất bại, như vậy em mới vui vẻ, có phải hay , Hi Hi của tôi, từ khi nào em lại trở lên ác độc như vậy?”

      Từ cổ họng truyền đến cảm giác khó thở, khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Lâm Hi Hi mảnh tái nhợt, giơ tay gỡ bàn tay to lớn của ra, nhằm giảm lực đạo của , khó khăn : “Nhạc Phong độc ác sao, lúc trước khi nhìn thấy thi thể bị thiêu đến cháy đen của Viện Y, có cảm thấy bản thân thực là độc ác hay ?

      Cố gắng quay đầu lại, nhìn thân thể người đàn ông vô cùng sát vào thân thể chính mình này, ánh mắt hận thù mãnh liệt xinh đẹp tựa như bông cà độc dược nở rộ: “Thời điểm dùng tính mạng đứa con của Nhạc Cảnh San để uy hiếp chồng bà ta phải gánh tội thay mình, có cảm thấy bản thân mình vô cùng độc ác hay ?” “ hẳn là có … Bằng cũng bắt tôi đến nơi này.”

      Nhạc Phong chăm chú nhìn nàng lát, ánh mắt thâm thúy có tia mê mang thản nhiên, dần dần thanh tỉnh lại sau đó lại trở lên vô cùng thâm thúy mị hoặc lòng người, khóe miệng lên mạt cười, để ý đến bàn tay bé dãy dụa gỡ bỏ lực đạo của nàng, bàn tay ngày càng buộc chặt, xem nàng làm thế nào để chống lại uy hiếp trí mạng của , vô hình chung chỉ cần hơi dùng sức thêm vài phần đủ đem nàng bóp chết.

      “A …” Nàng thể hít thở được . . . . . . Khó chịu. . . . . . là rất khó chịu.

      “Em rất đúng, tôi cũng rất ác độc….” Miệng Nhạc Phong nồng đậm mùi vị thuốc lá, hung hăng rít ngụm khói cuối cùng, cúi người đem điếu thuốc nghiền nát vào trong gạt tàn ở bàn, mà ở trong lồng ngực cũng khụy người xuống theo, cái loạng choạng đứng vững mà qùy xuống đất, cũng thèm để ý, bàn tay lần nữa nhào tới hung hăng bóp chặt cần cổ của nàng.

      “…..” Lâm Hi Hi ngửa đầu, biểu tình vô cùng thống khổ.

      Nàng muốn chết, nàng chút cũng muốn chết, chẳng qua là nàng biết rất , Nhạc Phong dễ dàng như thế này mà giết chết nàng, tra tấn đến lúc nào thỏa mãn mới bỏ qua cho nàng, cho nên tại, bất quá chỉ muốn làm cho nàng thống khổ mà thôi.

      “Bởi vậy em nên lo lắng cho chính bản thân mình mới đúng, Hi Hi, bao nhiêu lâu em ở chung cùng tôi rồi?” “Có sợ ?” Thấy nàng thực khó thở tới trắng bệch mặt ra, Nhạc Phong chậm rãi thả lỏng lực đạo, túm nàng hướng bên trong thư phòng đến, khiến cho nàng nhìn thấy mảnh hỗn độn trong đó, “Đến xem thành quả của , Nhạc Thị tại sắp sụp đổ, trừ bỏ chuyển nhượng cho người chủ mới còn đường nào có thể nữa…. Hi Hi vừa lòng chưa?”

      Tay nàng bị cưỡng ép chống đỡ lên cửa, thở hổn hển, nhưng vẫn quên nhìn vào bên trong.

      Nàng nhìn đến văn kiện vung vãi đầy mặt đất kia, còn có đồ thị điên cuồng lao dốc màn hình máy tính kia, tất cả đều bị phá vỡ nát, ngữ khí của rất yếu ớt, bên trong tràn ngập thống hận muốn hủy diệt nàng.

      Khuôn mặt nhắn xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi, lạnh lùng mở lớn đôi mắt: “Những điều này tôi đều dự đoán được, có gì hay để xem hết.”

      Thỏa mãn, tại nàng thực thỏa mãn.

      Tranh đấu như vậy, cái gì cũng phải trả giá, bao nhiêu bức bách, bao nhiêu mệt mỏi đều có thể chấp nhận, thứ mà nàng muốn chính là kết quả ngày hôm nay, chính là Nhạc Thị hoàn toàn bị sụp đổ.

      “Phanh.” thanh vang lên, sau gáy nàng truyền đến trận đau nhức.

      Là Nhạc Phong bị khiêu khích tới nổi giận, đột nhiên dùng sức ném nàng vào vách tường, cả người nàng bị đập vào, đau đến ù cả tai, theo vách tường từ từ trượt xuống dưới.

      Chẳng qua là đợi cho nàng hoàn toàn xụi lơ mặt đất, Nhạc Phong đem nàng hung hăng túm đứng lên, áp lên giá sách.

      “A….” Bị bẻ oặt 90 độ, Lâm Hi Hi đau đến rên ra tiếng, cảm giác thắt lưng sắp bị bẻ gãy, thân thể to nặng của Nhạc Phong đè chặt phía , ngày càng ép xuống, thuận thế đem cổ tay nàng bẻ hết mức.

      “Hi Hi ….” thấp giọng kêu, mắt hằn đầy tơ máu mang theo sát khí lực đạo mạnh đến nỗi tựa như muốn đem nàng bóp nát. “ thực muốn Nhạc Thị gặp tai họa phải , thực hy vọng nhìn đến hoàn cảnh này của tôi phải ?”

      “Chúng ta tại sao lại biến thành như thế này chứ, tôi em như vậy, em cũng tôi phải sao, vì sao em lại muốn hủy diệt tôi, trả thù tôi?” Sắc mặt Nhạc Phong đanh lại, gầm hét lên, nắm chặt khuôn mặt nàng, nhìn sâu vào ánh mắt trong veo như nước của nàng, “Vì sao em lại lãnh đạm như vậy, sợ tôi hay sao? Trước kia phải em rất sợ tôi hay sao? Lâm Hi Hi?”

      Màng nhĩ bị tra tấn đến đau buốt, lông mi dài của Lâm Hi Hi nhắm lại, lại mở ra, ánh mắt trong veo như nước.

      “Tôi có yếu đuối như vậy, có cái gì đáng phải sợ chứ?” Nàng giọng , giọng nhu hòa tĩnh lặng, “Bất quá chính là bạo lực tàn nhẫn, thực giết tôi, cho dù có giết tôi cũng sao cả, loại người như có kết cục tốt đâu, có tôi, cũng vẫn có người giống như tôi tìm tính sổ, trốn thoát, giờ phút cũng trốn thoát được.”

      Trong mắt nàng đích xác chút sợ hãi, cho dù thân thể rất đau, nhưng đó cũng chỉ là đau thể xác mà thôi.

      có gì, cùng lắm , nàng ngại ở đây ngay trước mặt tên ác ma này hối tiếc mà tự liếm láp vết thương của chính mình.

      Khuôn mặt tuấn tú của Nhạc Phong hơi hơi đỏ lên, thực thể dùng hai từ ‘dữ tợn’ để hình dung nữa, quả thực có chút tẩu hỏa nhập ma .

      “Phải ?” lạnh lùng , bàn tay nâng cái gáy của nàng lên, cuốn lấy tóc nàng, cuộn vòng vào tay rồi hung hăng túm lấy, làm cho nàng đau đến ngửa đầu, chút cũng muốn nhìn thấy biểu tình này trong ánh mắt nàng.

      “Đau ?” ác liệt hỏi.

      Lâu Hi Hi liều mạng đè nén đau đớn da đầu, ngực chậm rãi phập phồng vài cái, thanh quật cường từ trong lồng ngực thoát ra: “ vấn đề.”

      “Ba…” tiếng tát giòn tan vang lên, nằm gọn mặt nàng.

      “Ô ….” Gáy Lâm Hi Hi bị giữ cố định lại, mặt lệch sang bên, lĩnh trọn cái tát hung hăng này.

      Khí lực của đàn ông so với đàn bà quả là trời vực, cái tát tung ra máu ứa ra khóe môi nàng, bàn tay in ràng khuôn mặt nhắn của nàng, nóng rát đau nhức.

      tại sao? Đau ?” Thanh của thực ngoan độc, “Người đàn ông của vì sao mà chưa tới cứu ?”

      Kiên trì lâu lắm, quật cường lâu lắm, nhưng chỉ câu này khiến nàng đau thấu tim, thanh của Lâm Hi Hi dừng lại, chịu đựng đau đớn bỏng rát mặt, tia mềm mại mẫn cảm từ trái tim dâng lên.

      Nàng lời nào, dùng lãnh đạm che giấu tia yếu đuối chợt lướt qua trong mắt kia.

      Nhạc Phong nhạy bén mà nhận ra điều này, rất nhanh giật lấy tóc nàng, cúi đầu : “Hi Hi, có biết nhược điểm lớn nhất của là cái gì hay ? Đó chính là dễ dàng tin tưởng người khác, rất dễ dàng làm vợ, lại dễ dàng sâu sắc như vậy, tựa như lúc trước tôi vậy …. cũng biết chồng của là loại đàn ông như thế nào, phải sao? lại ngay cả thân thể cùng trái tim đều trao cho , hối hận sao?”

      Lâm Hi Hi rốt cục cũng đối diện với ánh mắt của , trong mắt có tia đề phòng.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 147: Sợ tôi chạm vào em sao?


      xinh đẹp nằm ngửa dưới thân , tóc bị gắt gao túm lấy thể nhúc nhích, ánh mắt mát lạnh mang theo đề phòng mà nhìn …. Cảnh tượng này đẹp, nhất là, nàng từng nhu thuận như vậy mà đứng ở bên cạnh , ngốc nghếch mà , muốn nàng, tựa như là muốn nuốt nàng vào.

      rất thương phải ?” đối diện ánh mắt nàng, xuyên qua ánh mắt muốn nhìn thấu đến trái tim đập cuồng loạn của nàng, ghét sát khuôn mặt nhắn của nàng, “Ủng hộ cho mua Nhạc Thị, để mặc tiêu xài, chịu lấy , ở giường sao, phải rất thương sao, hương vị thân thể nhất định rất mê người, bằng vì sao lại tham luyến như vậy….?”

      Hơi thở nóng bỏng của rất gần, Lâm Hi Hi muốn quay đầu , bàn tay gáy lại xiết chặt thêm, da đầu nàng truyền đến trận đau đớn xé rách, chỉ có thể nhắm mắt lại, cả người run rẩy nhằm dịu lực đạo xé rách như dã thú kia.

      Chẳng qua là trong giây phút nhắm chặt mắt kia, tiếng tà mị của tựa như sương khói mà len lỏi vào trong tai nàng, kích thích từng nơron thần kinh của nàng.

      Nàng biết những vết thâm người nàng dày và đến mức nào, thỉnh thoảng khi ở giường Tần Dịch Dương đích xác là cố ý ôn nhu với nàng, còn hơn phân nửa thời gian là thể kiểm soát được, nếu như cường thế của có thể xem là dạng của tình , vậy nàng thực biết được mình bị chết chìm vào đó từ khi nào và có bao nhiêu phần cơ hội có thể thoát ra.

      Nhưng là, nàng thực muốn nghe mấy chữ này thoát ra từ trong miệng của tên ma quỷ này, hết thảy quá trình thân mật của nàng và Tần Dịch Dương trong lúc đó, cũng hy vọng được ra từ .

      Nhạc Phong tham luyến loại cảm giác này, cảm giác hứng thú khi đem nàng xiết chặt trong người mà tra tấn, dày vò.

      “Dấu vết người nhiều …. Tôi muốn nếm thử hương vị người .” Hơi thở của dừng cánh môi bị cắn chặt của nàng, nhớ rất thời điểm khi đem nàng trở về, nhìn thấy những dấu vết bị thương người nàng, khống chế được mà cắn lên đó, thẳng đến khi cảm nhận được mùi máu tươi mới buông tha, “Làm sao có thể thân mật với thằng đàn ông khác … Như thế nào có thể để cho ta tùy ý chiến giữ lấy thân thể ? Biết ? Ngay cả nơi này của cũng có dấu vết bị hôn qua.”

      rống lên tiếng tàn bạo, con ngươi đỏ rực, xé váy dài của nàng dò xét vào giữa hai chân của nàng.

      Lâm Hi Hi đau đớn kêu lên tiếng, khuôn mặt nhắn mang theo vết tát đỏ ửng ngẩng lên, cảm giác được tay mạnh mẽ mà sờ soạng da thịt mềm mại giữa hai đùi nàng, bàn tay đàn ông lạnh như băng kiêng nể gì.

      liên quan đến chuyện của …” Khuôn mặt nhắn của nàng tái nhợt lại, ánh mắt mang theo uất hận, thanh run rẩy, “Buông ra…”

      Nàng cảm giác chính mình bị xâm phạm, loại xâm phạm này là lọai bôi nhọ lên tôn nghiêm của nàng.

      Nàng có thể bị đau, có thể bị thương tổn, nhưng là thể bị kẻ khác dùng phương thức này để vũ nhục.

      “Hi Hi, sợ đau phải ?” Nhìn thấy biểu tình của nàng, Nhạc Phong tựa hồ lĩnh ngộ được điều gì đó, đè thấp thân thể, bàn tay lạnh băng ở bên trong đùi nàng lại dán chặt hơn chút, “ sợ tôi chạm vào phải ?”

      Cả người Lâm Hi Hi đều run rẩy, là loại run rẩy co quắp.

      Kiên cường lâu, vẫn thể chịu đựng được loại đau đớn này, nhưng là giờ khắc này, nàng mới chính thức cảm thấy sợ hãi, nửa khuôn mặt bị hung hăng tát cái ửng đỏ lên, lại bị nóng bỏng và lạnh lẽo cùng lúc tra tấn. Tay lạnh như băng trơn tuột như rắn nước, nàng muốn liều mạng dãy dụa, muốn tránh xa, nghĩ muốn hét lên đuổi cút xa chút đừng có đụng vào nàng.

      “Hi Hi, chuyện … sợ tôi chạm vào phải , lúc vừa mới tiến vào có sợ tôi, thậm chí còn muốn tự mình chạy trốn, trước kia làm sao mà có lá gan lớn như vậy?” Tay Nhạc Phong tự do hướng lên, bụng ngực cũng áp sát lên nơi mềm yếu trước ngực nàng, bàn tay túm chặt tóc nàng buông ra, vuốt ve trán nàng, đem tóc nàng vén ra phía sau, “Có phải tôi chạm vào xong về sau cũng muốn nữa, xem ra tôi đúng rồi, có thằng đàn ông nào cần trinh tiết của người đàn bà của mình…. Dù sao cũng từng bị cường bạo qua lần, lại bị lần nữa cũng có gì, xem có phải ?”

      Mối nguy hiểm ngập đầu len lỏi vào giữa hai thân thể dán chặt vào nhau, giống như ngọn lửa, chui vào trái tim và linh hồn nàng.

      “Cút ….” Ánh mắt trong veo của nàng dường như run rẩy, ngoảnh … tiếng mang theo nghẹn ngào cùng sợ hãi vỡ vụn thoát ra, “Cút ngay, đừng có đụng vào tôi.”

      Thanh của nàng run rẩy, lồng ngực dâng lên cỗ sợ hãi tựa như sắp bị phá hủy.

      Nàng muốn như thế này ….

      muốn lại bị xâm phạm, bị nhục nhã, bị nhiễm vào dơ bẩn ngàn năm rửa sạch.

      Nàng vất vả mới gặp được người đàn ông mà nàng thương, vất vả mới chiếm được hạnh phúc nhoi chẳng phải sợ hãi, nàng muốn hạnh phúc và tôn nghiêm của nàng bị kẻ khác chà đạp dưới chân, muốn ngay cả hi vọng duy nhất của nàng cũng bị hủy diệt.

      “Hi Hi …” Nhạc Phong khẽ gọi, trong lòng dâng lên cỗ cảm giác thỏa mãn, sung sướng khi nhìn thấy bộ dáng thê thảm của nàng, bị bức đến đường cùng, khóc lóc cầu xin tha thứ hoặc là tức giận chửi mắng , muốn chính là nàng mất kiểm soát, thực điên rồi, phải làm cho dưới thân này người duy nhất mà cũng điên theo , “ cần giãy dụa, đau …. phải cũng chưa từng làm cùng đàn ông, chống đối có tác dụng sao, thực mềm mại ….” “A ….”

      Nàng hét chói tai, là thanh vụn vỡ từ trong lồng ngực phát ra, liều chết giãy dụa, nhưng nhiều lần đều bị ấn chặt xuống.

      Váy dài mềm mại được làm bằng tơ tằm, tay nàng bị bàn tay to lớn khác gắt gao nắm lấy đặt ở đỉnh đầu, mỗi phần cơ thể bị động vào đều khiến nàng cảm thấy chán ghét, tràn ngập ghê tởm.

      Đây là lần thanh tỉnh duy nhất, nàng cảm nhận được tàn sát bừa bãi của tên ác ma này người mình, nàng giống như con thú bị xích lại mà cắn xé đẫm máu, thể trốn tránh. Nhạc Phong cẩn thận bị nàng hung hăng cắn vào bả vai, ra sức giật tóc nàng cũng có thể làm cho nàng buông ra, hơi chút lùi bước, chịu đựng da thịt bị cắn đau đớn xé rách, đột nhiên bóp chặt cổ nàng, túm lấy cánh tay nàng cố sức vặn ngược ra sau, cuối cùng bả vai cũng được buông tha.

      Hung ác đem nàng bóp chặt áp lên bàn, bộ mặt tàn nhẫn nhất của Nhạc Phong hoàn toàn bại lộ: “Còn có khí lực để cắn tôi phải Hi Hi, tôi làm cho đến chân cũng có biện pháp khép lại, nhớ kỹ lấy, nhớ cho kỹ lấy thằng đàn ông của , mẹ nó chứ, thằng đàn ông mà khăng khăng mực , chúng ta để cho xem, nhất định rất thích.”

      Hét lên, bắt đầu giơ tay cởi cà – vạt của chính mình, trong trái tim chính là cất dấu tàn nhẫn bạo ngược này, thích tranh đấu đẫm máu này, thích dùng bạo lực để , nhất là tình biến thái đối với nữ nhân này.

      Thuốc tê chút lại chút dịu tay, khớp xương bị trật được chỉnh về đúng vị trí.

      Trong mắt Lily còn có lệ, vừa mới tuôn ra ban nãy do đau đớn khi lấy lại khớp xương, bên nức nở, bên dừng ở cửa phòng bệnh, đợi hồi lâu cũng chưa có gặp lại thân ảnh xinh đẹp mà cũng thực chán ghét kia, vậy thực biến mất.

      Trong lòng phải sợ hãi, chẳng qua là loại sợ hãi này có mang theo vui sướng.

      Ít nhất tại biết, kia bị mang nhất định có kết cục tốt gì, sợ là có còn sống mà trở về, cũng có thể tiếp tục ở Tần trạch mà chỉ tay ra oai, trong lòng dâng lên cỗ sung sướng điên người.

      Nhưng là, còn có chuyện chưa có được giải quyết.

      nhớ là trước khi Lâm Hi Hi ra có dặn rất chị Tuệ, sau ba giờ thấy trở lại gọi điện báo cho Vinson. Hơn nữa càng khó giải quyết chính là, ngoài cửa còn có lái xe của Tần trạch, người kia nghe gọi là Lưu sư phó người đàn ông trung niên, phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được.

      Lấy ra di động trong túi xách, lập tức gọi tới Tần trạch.

      “Uy? Chị Tuệ phải ?” thể phối hợp hoàn cảnh mà kêu lên tiếng.

      Chị Tuệ ngẩn ra, chờ hồi lâu mới đáp lại “Lily tiểu thư sao?”

      “Vâng.” thoải mái . “Tay của tôi chưa được tốt lắm, tại mất thêm vài tiếng nữa, chúng tôi ở bên ngoài chuẩn bị cho xong trở về, chỉ hai người chúng tôi, chị gọi điện thoại bảo Lưu sư phó kia tự mình lái xe trở về , tôi thể ra bãi đỗ xe gọi ta được.”

      Sóng từng đợt, từng đợt truyền đến, chị Tuệ có chút nghi hoặc, nắm chặt ống nghe nhất thời gì.

      “À, vậy có sao chứ?” Giọng của chị cũng có chút xuống, “Vậy, Lily tiểu thư có thể đưa điện thoại cho phu nhân chút .”

      Trong lòng Lily chửi thầm tiếng ‘chết tiệt’, tại ở đây làm sao có thể biến ra Lâm Hi Hi mà chuyện với chị ta chứ.

      ấy toilet, tôi ở bên ngoài chờ ấy.” tiếp tục kéo dài thời gian.

      Chị Tuệ nhàng thở hắt ra hơi, lại vẫn kiên trì : “Vậy cũng được, tiểu thư nhớ về sớm chút, từ từ mới kêu lái xe trở về, đợi cho phu nhân ra bảo ấy gọi cho tôi tiếng là được rồi.”

      Đôi lông mày mang vẻ phong tình Tây phương của Lily nhíu lại, môi lộ ra nụ cười châm chọc: “Chị tin tôi?”

      “Lily tiểu thư, tôi có ý này.”

      “Chị có ý tứ kia hay , tôi thừa biết.” kéo dài ngữ điệu, “Tôi biết chị sớm muốn tiếp tục làm ở Tần trạch nữa, để tôi gọi điện thoại tiếng với Vinson … cho ấy biết người hầu này lễ phép đến mức nào, ngay cả chút thể diện cơ bản cũng cho tôi, tôi dựa vào đâu mà phải giữ chị ở lại, người mà coi tôi đâu vào đâu.”

      “Tiểu thư Lily.” Trong lòng chị Tuệ căng thẳng, kêu lên tiếng.

      “Được rồi. . . . . .” Lily an ủi , tôi chỉ đùa với chị chút thôi, Hi Hi ra tôi cùng ấy, chị nhớ gọi điện thoại kêu Lưu sư phó trở về .”

      xong liền cắt đứt cuộc gọi, cho chị Tuệ có cơ hội cãi lại.

      Lòng bàn tay run , còn toát mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt của Lily che giấu căng thẳng, trấn định hồi lâu mới tốt hơn chút. Chiêu trước đe dọa sau lại trấn an là học được từ Tần Dịch Dương, luôn có thể đem lòng người ta đùa giỡn lòng bàn tay, tuy rằng việc động vào cũng được giống lắm, nhưng là đối với người nhoi như chị Tuệ này cũng quá đủ rồi.

      “Tiểu thư này, sắc mặt của được tốt lắm, có cần kiểm tra lại ?” Y tá qua bên cạnh , tốt bụng .

      Lily ngẩng tầm mắt lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra tia châm chọc ngoan độc, “ tốt sao, tôi lại cảm thấy có chỗ nào tốt cả.”

      xong liền cất bước ra ngoài, đầu tóc quăn dài vương vãi vai, thực xinh đẹp.

      Nhất định thể để cho Lâm Hi Hi trở về, ngại dối để cho bất cứ cơ hội nào bị lộ ra.

      Trong phòng hội nghị nghiêm túc và trang trọng, chiếc ghế xoay tao nhã tàn nhẫn lướt vòng vô cùng đẹp mắt.

      Tần Dịch Dương xoay người lại, dừng ở bảng báo giá cùng hợp đồng hợp tác cần ký kết, khóe môi lộ ra nụ cười thản nhiên nụ cười kia quá nhạt khiến cho người ta thể hiểu được ý tứ, chỉ nhìn thấy ngón tay thon dài của khẽ đánh nhịp vài cái, sau đó liền tựa vào ghế xoay.

      Tựa như nghỉ ngơi, tự nhiên tao nhã, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tao nhã mị hoặc lòng người.

      Cả đêm thoả mãn khiến tinh thần sáng láng, chẳng qua là ở trong bầu khí u tĩnh này, hiểu sao lại nhớ đến nàng, điện thoại di động lạnh như băng trong lòng bàn tay bị chậm chạp xoay tròn, nhưng có vang lên như mong muốn.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 148: Số điện thoại ngoài vùng phủ sóng


      nghĩ rằng sáng sớm sau khi cuộc điện thoại kia được gọi về, nàng ít nhất cũng nên gọi lại lần, mà nên thản nhiên cho rằng người ta chủ động gọi lại. Đúng là khi thân mật có hơi dùng sức quá, vậy là nàng mệt mỏi, hoặc là còn chưa có rời giường .

      Những phỏng đoán này, vụn vặt đến mức chỉ là những chuyện râu ria quan trọng, nhưng là thể lái được.

      Người đàn ông tuấn nhã cao ngất, cả người đều tản ra hơi thở vương giả bức nguời, dù cho hồi lâu có lên tiếng cũng là loại áp chế.

      Nhân viên đàm phán phía đối phương là người da trắng cũng tuấn nhã kém, nghe giọng thuyết giảng dự án hợp tác trầm bổng của người bên mình, dè dặt mà nhìn chăm chú sắc mặt của Tần Dịch Dương ở phía đối diện, lại phát có chút động tĩnh. Người da trắng kia bắt đầu có chút bất an, bàn tay khẽ nắm lại, để ở môi, khẽ nhăn mày, nghĩ biết có phải do con số lợi nhuận bên mình đưa ra chưa đủ hấp dẫn hay .

      Có thể cùng Bác Viễn hợp tác là kế hoạch lâu dài, có lợi mà vô hại, cơ hội như thế này có người nào ngốc nghếch mà để tuột mất khỏi tay.

      Mãi cho đến khi dự án hợp tác được đề cập đến mục cuối cùng, tỉ lệ lợi nhuận được công bố ra, đều có nhìn thấy nửa điểm vừa lòng xuất trong ánh mắt của Tần Dịch Dương.

      Người da trắng bắt đầu khẩn trương, dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo hô lên: “Từ từ ….”

      Trợ lý bên cạnh dừng lại, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc mà khẩn trương của người da trắng kia, chỉ nghe thấy ta tiếp tục dùng tiếng Trung : “Tần tiên sinh, nếu còn cảm thấy hài lòng, chúng tôi có thể phân chia lại tỷ lệ lợi nhuận cho tới khi ngài vừa lòng mới thôi.”

      Tần Dịch Dương từ trong mơ màng bừng tỉnh lại, nhìn thẳng vào ánh mắt người bên kia bàn, khẽ nhếch môi, tiếng du dương như tiếng ngọc châu rơi xuống đất,

      khiếp người: “Bao nhiêu?”

      Người da trắng nhíu mi, đau khổ tựa như cắt thịt chính mình, ra điểm mấu chốt của chính mình: “Nhiều nhất là 5% năm.” là 5% năm.

      Con số lợi nhuận này khiến cho mọi người bốn phía xung quanh hít ngụm khí lạnh, ngay cả Nguyễn Húc cũng cứng đờ cả người, hiểu người này vì sao mà phải lấy máu để dâng cho Bác Viễn, sau đó khỏi mà lắc đầu trong lòng, hiểu Tần Dịch Dương, tên kia ban nãy vừa mới thất thần hồi, nhìn như yên lòng, liền khiến mọi người bị lừa cả rồi sao?

      Xoa xoa mi tâm, Nguyễn Húc nhịn ý cười, chuẩn bị kết thúc hội nghị.

      Tần Dịch Dương dừng ở người đàn ông thực tỏ thành ý ở phía đối diện, đúng là người Tây Ban Nha nhiệt tình tràn trề, ngay cả quyết định cũng có thể quyết đoán như vậy, trong đầu thực có câu trả lời thuyết phục, tuấn mi khẽ động đậy, thản nhiên : “4% năm, hợp tác vui vẻ.”

      nghĩ mới lần đầu tiên hợp tác đem đối phương ép đến đường cùng.

      Người da trắng ràng là kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Tần Dịch Dương, nhìn cánh tay Tần Dịch Dương giơ lên, lúc này mới dời tầm mắt vội vàng vươn tay bắt tay với người đàn ông này, phong độ của người đàn ông này khiến kẻ khác phải thán phục, làm việc lớn phải lúc nào cũng chỉ vì lợi nhuận, có đôi khi cần nhượng bộ chút, đôi bên cùng có lợi, hiệu quả và lợi ích khi đó lớn đến thể đong đếm, đây mới là người đàn ông có tầm nhìn xa trông rộng.

      khí nghiêm túc và căng thẳng dâng lên trong văn phòng, đại biểu song phương mặt đều lộ ra nụ cười yếu ớt, Nguyễn Húc cũng đứng lên, nghĩ nghĩ, chiêu này, hẳn có tên là ‘dồn vào chỗ chết rồi nhường cho đường sống’. ra khỏi phòng họp, cất bước rời khỏi mấy vị khách nước ngoài kia, Nguyễn Húc nhịn được hỏi: “Vừa mới cậu nghĩ cái gì?’

      Chiếc di động đắt đỏ màu xanh dương trong lòng bàn tay vẫn có động tĩnh, Tần Dịch Dương ngừng ngắm nghía, ngay cả ý cười nhạt nhẽo khuôn mặt tuấn lãng bức người cũng biến mất, ngưng trọng trong mắt đủ để đem người ta cắn xé.

      “Những chuyện còn lại cậu giúp mình xử lý, gần tối mình trở về chuyến.” thản nhiên mệnh lệnh. đôi mày tuấn nhăn lại, Nguyễn Húc hỏi: “Quay về Tần trạch?”

      tiếp vợ?” cảm thấy đùa càng vui, môi khẽ lộ ra nụ cười. Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương khẽ di chuyển trong trung, chăm chú nhìn vào chỗ, lưu lại hai chữ: “Có lẽ.” Nguyễn Húc thu hồi tầm mắt, nhìn về phía mà mới chăm chú nhìn ban nãy, nhìn đến đại sảnh lầu , Mục Thanh Ngôn bắt tay trêu chọc bắt đầu tiến vào.

      “Ồ, cậu ra đúng lúc, số di động của Hi Hi là bao nhiêu?” Mục Thanh Ngôn nhíu mày .

      Tần Dịch Dương từ lầu hai xuống cả người tản ra khí phách bức người, ánh mắt sắc lạnh, liếc cái: “Tốt nhất cậu cho mình lý do chính đáng khi ở trước mặt mình hỏi về chuyện của ấy, ai cho cậu lá gan to như vậy?”

      Sắc mặt Mục Thanh Ngôn có chút xấu hổ, lúc này mới cảm thấy câu hỏi của mình có chút thất lễ.

      “Mình có ý kia, mình mới từ Tần trạch đến đây, Hi Hi cùng Lily đều có ở đó, người hầu của cậu cho mình biết bọn họ ra ngoài, mình cũng có số di động của ấy, chỉ có thể hỏi cậu thôi.” kiên nhẫn giải thích.

      Bước chân của Tần Dịch Dương dừng lại, thân ảnh cao lớn lộ ra vài phần lạnh lùng, quay mắt về nhìn .

      “Chuyện khi nào? “

      “Vừa mới đây ….” Mục Thanh Ngôn bị ánh mắt sắc lạnh của khiến cho đông cứng lúc, nhạy bén cảm nhận được gì đó mới phản ứng lại, hòa hoãn : “Ý cậu hỏi là bọn họ bao lâu rồi? Đại khái là nhiều giờ trước, bệnh viện phải, cậu như thế nào lại làm cho ai bị thương thế?”

      Nghe là lái xe trong nhà đưa , theo lý thuyết có chuyện gì.

      Ánh mắt lạnh lùng của Tần Dịch Dương chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt , sải bước hướng cửa công ty đến, trong đầu nhanh chóng tự hỏi, mở di động ấn dãy số quen thuộc kia, lạnh lùng mà dán vào bên tai.

      Nguyễn Húc cùng Mục Thanh Ngôn cũng biết phát sinh chuyện gì, chỉ nhìn thấy thân lạnh lùng ra ngoài, ngay cả nhân viên chào hỏi cũng thèm để ý, lúc sau liền nhìn thấy chiếc Ferrari màu đen kia, mang theo khí thế như chẻ tre mà lao ra khỏi bãi đỗ xe, lướt đường kinh tâm động phách, càng lúc càng xa.

      “Xin lỗi, dãy số mà quý vị liên lạc nằm trong vùng phủ sóng ….”

      Ngoài vùng phủ sóng, cũng chính là nhận được tín hiệu đúng ?

      Ánh mắt lạnh như băng sẫm xuống, tốc độ xe kinh hoàng, Tần Dịch Dương lần thứ ba ấn di động, xác định nàng còn ở trong khu vực lân cận đây, tín hiệu thông tin thể phủ sóng hết toàn bộ thành phố C mà cũng có số nơi được phủ sóng, nhắm mắt suy nghĩ có mấy nơi như vậy, chính là cứ lần lượt mà tìm cũng chỉ mất thời gian mà nhất định chính xác.

      Ngón tay thon dài mở di động lên, ấn dãy số khác.

      Đơn giản vài câu, Tần Dịch Dương liền cắt đứt, chuyển hướng điên cuồng chạy sang phía bên kia.

      Gió rất mạnh đập vào cửa kính, trong đôi mắt thâm thúy của lên cảm xúc nồng đậm khó hiểu, ngón tay tao nhã dần nắm chặt lại, nhớ tới từng chi tiết lúc thân mật, cũng cảm thấy có tia khác thường nào. Trong đầu toàn là hình ảnh nàng ở dưới thân kiều ngâm nga, thân thể mềm mại nằm gọn trong ngực , nhàng mà hỏi: “Tần Dịch Dương, em ?” Chẳng qua là chút chú ý thân ảnh kia liền biến mất, biết nàng quá yếu đuối, chẳng qua là thể chấp nhận được bất luận kẻ nào động đến nàng, cho dù chỉ là điểm bằng mũi kim.

      Chiếc xe đen bóng hung hăng lượn vòng cung, thoáng cái xuyên qua con đường chen chúc dừng lại ở lối vào.

      “Phanh.” tiếng, cửa xe bị đóng lại, thân ảnh cao ngất của hướng bên trong vào.

      “Những chuyện đó đến phiên tôi phải quản, nhớ , thể để ta trở về, thậm chí có thể cũng được, bằng tôi làm lộ ra việc tôi gọi được điện thoại cho cái người tên Nhạc Phong kia, tôi chỉ có thể nó cho .” Trong lòng Lily kinh hoàng, ánh mắt cũng nhịn được mà trốn tránh ở trong đám người, mồ hôi đầu toát ra, có đôi khi là vì cẩn thận mà đụng phải cánh tay bị thương, có đôi khi là do sợ hãi trong đáy lòng tác quái, đương nhiên thể nghĩ ra bản thân mình làm thế nào để trốn tránh, muốn trốn được ra bên ngoài sóng yên biển lặng, chẳng qua ràng là thể, “ họ Kiều có phải hay ? Tôi mặc kệ cùng Nhạc Phong trong lúc đó làm chuyện thất điên bát đảo gì, tóm lại giúp tôi chuyển lời đến , được cho Lâm Hi Hi trở về.”

      vừa cắt đứt điện thoại, liền va phải người.

      “A …. sao lại thế này, có biết nhìn đường hay ?” Tay Lily bị va đau, đau đớn kêu lên lùi về phía sau, ngẩng mặt lên quát.

      Chính là chỉ giây sau đó máu toàn thân đều đông cứng lại, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

      “V…..” người đàn ông này giống như từ trời rơi xuống, Lily ở cầu thang cổng sau của bệnh viện hoàn toàn mất phương hướng, biết thế này là thế nào, càng biết từ nơi nào bay tới đây, vẫn là hơi thở bức người như trước, thân ảnh cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, Âu phục tối màu lộ ra cỗ hơi thở băng lãnh, từng bước từng bước tới gần .

      Tần Dịch Dương dừng ở Tây phương sáng sủa hoạt bát luôn luôn thiếu vẻ phong tình trước mắt, ngón tay thon dài nắm chặt tay túm lấy kéo vào trong lòng, động tác thong thả mà nhàng, tay nhàng cố định gáy , môi khẽ nhếch: “Người đâu?”

      Lily bị dọa đến ngây người, cả người run rẩy, thậm chí khi nhìn thấy thi thể bị thiêu trụi kia cũng có sợ hãi như lúc này, cảm giác được ánh mắt của khắp thiên hạ này đều ngưng tụ người , phát ra ngoan độc đáng ghê tởm của , tựa như có hàng trăm cánh tay dơ bẩn hướng về phía , nháo loạn đòi lại ta.

      Tay tựa như là trong nháy mắt có thể đem bóp nát vậy, Lily run rẩy, nước mắt như hạt đậu rơi xuống, nghẹn ngào : “Em biết …. Em thực biết …. nên nhìn em như vậy, cần ….”

      Ánh mắt lợi hại lạnh như băng, tựa như có thể nhìn thấu đáy lòng , nhìn đến bộ mặt xấu xa nhất của .

      thể tha thứ.

      Khuôn mặt tuấn lãng của chỉ khắc lên mấy chữ này, ‘ thể tha thứ’.

      Tần Dịch Dương trấn định trái tim bị đông lạnh đến băng giá kia, sắc mặt chưa từng băng lãnh như vậy, kìm ném xúc động muốn bóp chết này, bóp chặt gáy của ta, hàn khí bức người hỏi lại lần: “ cho tôi biết, Hi Hi ở đâu?”

      ở đây lãng phí giây, sau này trả lại cho đau đớn gấp trăm gấp ngàn lần.

      “Em biết, em thực biết…. Là Nhạc Phong mang ấy , phải em ….” Lily liều mạng lắc đầu, cảm giác được xương cổ mình sắp bị bẻ vỡ vụn ra, hai mắt đều đỏ bừng nước mắt ngừng tuôn rơi, cầu xin tia thương hại, “Em nghĩ đối phó ấy, em chỉ là muốn ấy tiếp tục ở bên cạnh …. đừng tìm ấy được ….”

      để cho ta biến mất, để cho ta chết, để cho ta từ nay về sau còn xuất trước mặt được ?”

      Nhạc Phong ….

      Môi Tần Dịch Dương đột nhiên trắng bệch, trong lòng dâng lên nỗi đau đớn ngập đầu, trời biết được cái tên biến thái kia làm ra loại tình gì. Mà trước người vẫn còn khóc hét, ra những cầu cực kỳ vô lý cùng những lời nguyền rủa tàn nhẫn nhất. hít sâu hơi, bàn tay túm chặt tóc của , giật mạnh.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 149: Trời sinh vốn đấu lại ấy


      Đầu bị bắt ngẩng lên, Lily nước mắt đầy mặt, cảm nhận được lãnh khốc cùng thống hận của .

      thực ràng. luôn được làm được, lãnh khốc và tàn nhẫn, cho tới bây giờ vẫn luôn lãnh khốc, trước đây còn có thể dựa vào thân thể xinh đẹp nóng bỏng cùng trái tim chút lòng dạ mà đổi lấy chút cảm tình của , nhưng là tại, ngay cả chút cảm tình của cũng có, nghe được thanh của , nếu tìm thấy Lâm Hi Hi, thực giết .

      Dốc hết sức lực gào thét, nguyền rủa nàng từ nay về sau biến mất thế giới này.

      có gì đau đớn hơn loại này, người đàn ông này người mà mình tới khắc cốt ghi xương, bóp chặt mạch máu của , tựa như muốn bóp chết mới thỏa lòng.

      “ ….” khóc rống lên, cả người mềm nhũn có khí lực, lực đạo tay Tần Dịch Dương khẽ buông lỏng liền xụi lơ mặt đất, tất cả những hy vọng trong đầu đều ầm ầm sụp đổ, trước mắt chỉ có bóng dáng cao lớn mờ nhạt này, mang theo sát khí lãnh liệt muốn phá hủy , càng lúc càng xa.

      “Em sai rồi! Dịch Dương em sai rồi, đừng bỏ mặc em, đừng …” đột nhiên hét thảm đứng dậy, sờ soạng nước mắt mặt, những đau đớn này thể thừa nhận.

      Cửa sau bệnh viện người rất thưa thớt, giờ phút này đều hấp ngụm khí mà nhìn điên cuồng này.

      Chiếc Ferrari màu đen sáng chói mà lãnh liệt, tru khóc thét lên, như là muốn dùng tính mệnh để chuộc lại lỗi lầm của chính mình, xoa dịu oán hận cùng lửa giận của . Giống như cầu xin tia thương cuối cùng của vậy.

      “Em sai rồi, em thực biết sai rồi, đừng bỏ mặc em, a a….”

      đầu tóc dài màu đen uốn quăn rối tung lên, theo động tác xe lướt phóng , cả người bị vấp ngã, nặng nề mà ngã sấp mặt đất.

      “Tìm tất cả những khu vực mà tín hiệu di động thể truyền đến trong thành phố C, tất cả bất động sản của Nhạc Thị đều điều tra địa chỉ và tên chủ sở hữu cho tôi, hiểu được ý của tôi chứ?”

      Ngữ khí lãnh liệt vào trong di động.

      chiếc di động ở chỗ khác, mắt kính trơn nhẵn lên tia sáng chói mắt, dáng người Lạc Thành cao ngất, ánh mắt dừng ở tư liệu màn hình máy tính bàn làm việc của chính mình, đáp lời: “ , Tần tiên sinh.”

      Phối hợp nhiều năm như vậy, Lạc Thành đương nhiên đoán được tìm người.

      Ngón tay thon dài chạm đến bàn phím, vài thao tác lướt qua đơn giản, đem tư liệu địa lý thành phố C mà hai năm trước chính mình điều tra mở ra, ba phút sau tập trung lại mấy khu vực, tài sản sở hữu của Nhạc Thị bọn họ cũng điều tra rất lâu rồi, quá khó khăn để có thể tìm ra những khu vực bất động sản đó, quả quyết phán đoán, lên cái địa chỉ cụ thể.

      Mở di động ra, ấn nút chức năng, tin nhắn thoại được gửi : “Hẳn là nơi này, sai.”

      căn nhà lớn thuộc khu phụ cận biệt thự Nam Sơn.

      Tần Dịch Dương thản nhiên liếc qua địa chỉ kia, tay lái cấp tốc chuyển hướng, ở giữa ngã tư đường lớn xoay đường cong đẹp mắt khiến kẻ khác kinh hồn đoạt vía, tốc độ của xe lại càng kinh hồn, ánh mắt thâm thúy u tĩnh, trong đầu tràn ngập cảnh tượng, nghĩ đến những chuyện mà tên Nhạc Phong biến thái kia có thể làm ra, tốc độ hoàn toàn đạt tới cực đại.

      biết vượt qua biết bao nhiêu đèn đỏ, môi tái nhợt, chiếc xe khiến cho kẻ khác sợ hãi kinh hồn.

      Ánh trăng soi sáng lên nóc tòa nhà lớn trước mắt.

      “Phanh.” tiếng cửa xe bị đóng lại, Tần Dịch Dương rút di động ra, cách cái cửa phòng, nghe được tia động tĩnh rất , cắt đứt di động, đừng ở cánh cửa màu trắng cùng khóa chốt kiểu cũ kia, lùi về sau hai bước.

      tia lãnh liệt nhanh chóng dâng lên trong mắt, chân thon dài của bước từng bước, cú xoay người đá mạnh lên cánh cửa.

      Cửa gỗ vô cùng thê thảm mà vỡ vụn ra, chốt khóa lạc hậu bị mảnh gỗ vỡ vụn vây lấy, đống hỗn độn, mà người lầu ràng cũng nghe được động tĩnh này, xuyên thấu qua , có thể nhìn thấy thân ảnh cao ngất màu đen ép tới gần, cửa gỗ rắn chắc cùng ổ khóa bị phá hủy tan nát, “Phanh.” tiếng vang lên trong nháy mắt, cả phòng đều là vụn gỗ cùng bụi đất bay tứ tung.

      Trong thư phòng lầu hai, thân ảnh hai người dây dưa bàn thực rơi xuống mặt đất, trong lúc liều chết giãy dụa, Lâm Hi Hi cẩn thận bị vách tường đập vào đầu trán có rơm rớm máu.

      Váy dài phía sau lưng nàng bị xé rách, nội y rời rạc, mà Nhạc Phong cũng tốt hơn là mấy, mặt bị nàng hung hăng cào vài vết rớm máu, đùi cũng bị mấy cú đá mạnh, giờ phút này thực đem nàng áp chặt mặt đất đưa lưng về phía , mặt vô cùng dữ tợn.

      Thực nghe được tiếng động ở dưới lầu, nhưng động tác của Nhạc Phong cũng chưa có dừng lại, chẳng qua là trong mắt lên tia ngoan.

      “Nhanh như vậy tới rồi sao?” áp sát bên tai nàng, hận thể bóp chết nàng, “Hi Hi, chừng nào thông báo cho người khác?” “Tất cả đồ đạc của đều ở chỗ của tôi, mẹ nó, như thế nào mà có thể tìm người tới cứu giúp ?”

      Bị thân thể to lớn của đàn ông đè chặt, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy tia hô hấp cuối cùng trong lồng ngực cũng bị cướp , nàng cả người yếu ớt nằm úp sấp mặt đất, máu đầu vẫn rỉ ra, làm cho nàng có cảm giác toàn bộ thân thể cùng đầu nàng đều bị kẻ khác dẫn đạp dưới lòng bàn chân …. Sau đó thanh rống giận kia, vẫn là đánh thức suy nghĩ của nàng.

      Lông mi dài dính máu, nàng hé mở mắt, nghe được động tĩnh dưới lầu, nháy mắt hốc mắt ướt át.

      cỗ kịch liệt chua xót từ đáy lòng dâng lên, như là trong tuyệt vọng mà tìm thấy tia hy vọng, làm cho nàng muốn khóc rống lên, muốn hét to lên.

      cần tôi cầu cứu …” Nàng cố trong hơi thở mong manh, tiếng nghẹn ngào mà mang theo tia kiên định, “Người đàn ông của tôi tự nhiên biết được tôi ở nơi nào, thể xác và tinh thần của tôi đều thuộc về ấy, cho dù có cường bạo tôi cũng thể thay đổi được điều gì hết, vẫn cứ là Nhạc Phong, cũng chỉ có thể bạo hành với tôi mà thôi, trời sinh đấu lại ấy.”

      Tiếng của Lâm Hi Hi thực vỡ vụn, câu cuối cùng tựa như là hét lên, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng mà trào phúng.

      Sắc mặt Nhạc Phong thực xanh mét đến tím đen, cánh tay dài vươn ra sờ soạn đến cái bút máy bàn, tháo lắp bút ra, lộ ra ngòi bút sắc nhọn bên trong, nhằm vào cần cổ tinh tế nhu bạch của nàng.

      “Tôi đấu lại đúng ?” Gắt gao túm chặt lấy tóc nàng bắt nàng ngẩng đầu lên, Nhạc Phong đem ngòi bút sắc nhọn đâm vào da thịt tuyết trắng của nàng, “Đối với , tôi có thể hủy diệt người đàn bà của , Hi Hi, tôi vốn nghĩ giết , tại là bức tôi, hiểu ?”

      Ngòi bút đâm vào da thịt, truyền đến trận đau dữ dội.

      “A.” Lâm Hi Hi cảm giác được ngòi bút kia mãnh liệt mà đâm vào tàn phá yết hầu của nàng, chính là tiếng bước chân bên tai càng ngày càng gần, nước mắt nàng lập tức tuôn trào, bàn tay dính máu mãnh liệt bắt lấy cái bút máy đâm vào kia liều chết ngăn cản lực đạo của .

      “Bịch.” tiếng vang lên, thân thể Nhạc Phong bị xốc lên mạnh, đập mạnh vào bờ tường.

      Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy sức nặng người rất nhiều, vũ khí sắc bén ở yết hầu cũng văng ra ngoài, lực đạo da đầu nàng cũng buông lỏng, cả thân thể mềm mại rũ xuống, tựa như đóa hoa tái nhợt nằm mặt đất.

      Trong tầm mắt lờ mờ, nàng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, đứng ở trước mặt nàng cách đó xa.

      “Ách…” ngón tay nàng trận run rẩy, ngay sau đó, liền cảm giác được lưng truyền đến cỗ lực đạo, mạnh mẽ mà ôn nhu đem nàng ôm lấy, cả người nàng rơi vào vòng ôm ấp.

      Sắc mặt Tần Dịch Dương cực lãnh liệt, bao vây bởi dày đặc lo lắng cùng đau lòng, cánh môi đều tái nhợt. Gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, bàn tay chống đỡ cái gáy vô lực của nàng, ánh mắt thâm thúy nóng rực đảo qua toàn thân nàng. Quan sát thương thế của nàng.

      “Dịch Dương ….” Lâm Hi Hi vô lực kêu lên tiếng, nhìn khuôn mặt của , lại theo bản năng dùng cánh tay dính đầy máu nắm chặt lấy quần áo của .

      Lưng Nhạc Phong đập vào vách tường, miệng ứa ra tia máu đứng dậy, sắc mặt xanh mép mảnh dữ tợn, nhìn hai người trước mắt.

      cỗ thống hận biến thái đến hủy diệt trời đất điên cuồng mà dâng lên, tay lại lần nữa nắm chặt lấy bút máy bén nhọn lúc nãy, mạnh mẽ lãnh khốc vững vàng tới. Lâm Hi Hi mẫn cảm mà nhận ra động tĩnh này, ngón tay đột nhiên dùng chút lực, kéo vạt áo Tần Dịch Dương, vội vàng : “Cẩn thận,”

      Trong lồng ngực Tần Dịch Dương dâng lên cỗ kinh hãi , nhất là nhìn đến cảnh tượng toàn thân nàng dày đặc vết thương máu me bê bết , thậm chí váy liền cũng đều bị xé rách, cỗ lãnh huyết chưa bao giờ từng có từ đáy lòng dâng lên, đôi mắt thâm thúy chỉ còn lại màu u ám, hủy thiên diệt địa, tựa như muốn đem cái gì đó cắn nuốt vậy.

      Ôm chặt trong lồng ngực, hôn mạnh lên cánh môi nàng, đem nàng an ổn đặt ở bên.

      Thân ảnh cao cao tại thượng chậm rãi đứng dậy, trong mắt toát ra băng lãnh run người.

      Hai người đàn ông trong lúc đó gì, chỉ có lãnh khốc giết chóc nguyên thủy, bút máy trong tay Nhạc Phong như con dao sắc nhọn, hung hăng mà đâm, ở giữa trung bị chặn lại, ngón tay thon dài trở lên trắng bệch hằn khớp xương, dùng toàn bộ khí lực, khuỷu tay hung hăng đâm thẳng vào lồng ngực Nhạc Phong, cú vật đẹp mắt đánh ngã lộn ngược.

      “A……” từ giữa trung bị hung hăng ném xuống mặt đất, mỗi khớp xương trong lồng ngực đều đau như vỡ vụn.

      Khuôn mặt tuấn tú của Nhạc Phong lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ

      Tần Dịch Dương khom thắt lưng chậm rãi đứng lên, ngón tay chậm rãi cởi cà – vạt ra, lạnh lùng nhìn : “Tiếp .”

      Âu phục khi mặc đều khá vất vả, chỉ đơn giản cởi hết toàn bộ, Nhạc Phong phía đối diện cả người bị thương nặng, cả người giống như con thú bị vây bắt mãnh liệt đánh trả, chiêu nào chiêu đấy đều ngoan mãnh liệt, dáng người Tần Dịch Dương cao ngất lại giống như được huấn luyện những tố chất của sát thủ, để cho đối phương có cơ hội thở dốc, mạnh mẽ đánh trả, tại đây ngay lúc này trực tiếp dùng nắm đấm thay lời .

      Lâm Hi Hi dựa vào bàn học lạnh như băng, cố gắng dịch chuyển thân thể chính mình, thấy màn kinh hồn bạt vía.

      Thời khắc cuối cùng cánh tay cường tráng bóp chặt cổ họng của Nhạc Phong áp chặt lên vách tường, sắc mặt hung hăng đỏ bừng, tựa như nửa giây sau mất hô hấp.

      “Muốn chết sao?” Hơi thở Tần Dịch Dương cũng hơi hơi hổn hển, ánh mắt thâm thúy lại như bị băng tuyết bao phủ, ngoan độc bức người.

      Nhạc Phong nên lời, mặt đổ đầy mồ hôi, mặt chuyển từ đỏ bừng sang tím thâm, dần dần trắng bệch.

      “Tao để cho mày dễ dàng chết như vậy.”

      lạnh lùng bỏ lại câu, để ở yết hầu của Nhạc Phong, đầu gối đột nhiên huých mạnh lên .

      “A.” Nhạc Phong thống khổ mà kêu lên tiếng, khóe môi ứa máu, yết hầu ngan lại rồi lại buông lỏng ra, cả người co quắp lại từ tường xụi lơ xuống dưới.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 150: Tần Dịch Dương, đừng làm em sợ.


      Trong căn phòng lớn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc thống khổ cùng nồng đậm mùi máu tanh.

      Tần Dịch Dương thân lãnh liệt buông Nhạc Phong ra, bình phục lại hơi thở ngắt quãng, hướng phía Lâm Hi Hi tới. Cả người nàng còn chưa có thoát khỏi màn kinh hồn đoạt vía này, đau đớn thân thể cùng sợ hãi còn chưa có rút , Tần Dịch Dương đến quỳ gối xuống đem nàng ôm vào trong ngực, cánh mi nàng khẽ run rẩy, chua xót trong lòng lúc này mới cuồn cuộn dâng lên.

      có việc gì rồi ….” Tiếng vừa mới còn lãnh liệt như băng của mềm hơn nhiều, tiếng đứt quãng nhưng rất dịu dàng, áp sát bên tai nàng .

      Lâm Hi Hi cảm giác được tay vỗ vỗ lưng của nàng, vừa nãy khi nhìn thấy Nhạc Phong bị đánh đến ngay cả hô hấp cũng đứt quãng bất quá vì đau đớn người mà ra lời, há miệng thở dốc, trong lòng lại chỉ có rung động cùng sợ hãi.

      “Đừng khóc. . . . . .” Thanh ôn nhu của Tần Dịch Dương vẫn còn tiếp tục, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhắn biết từ lúc nào chan chứa nước mắt của nàng.

      Lâm Hi Hi cũng đau tới mức khóc thành tiếng, gắt gao ôm lấy cổ , tựa như đứa trút toàn bộ kinh hãi.

      Chỉ có chính nàng mới biết nàng sợ hãi đến nhường nào, tuyệt vọng ra sao.

      “Đừng khóc. . . . . . Bảo bối, có việc gì . . . . . .” Trong lòng Tần Dịch Dương đau đến khó thở, giọng khàn khàn ngay đến cả chính cũng nhận ra đó là lời của mình, cánh môi nóng bỏng hôn lên mặt nàng, mắt nàng, ngập tràn ấm áp, cố gắng an ủi nàng.

      Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, Lạc Thành biết từ khi nào chạy tới đây.

      “Tôi báo cảnh sát, cũng gọi xe cứu thương.” trấn tĩnh , vào trong phòng lại nhìn đến trong lồng ngực Tần Dịch Dương, thân mình Lâm Hi Hi tựa như bị phủ lớp máu, ánh mắt run lên trầm giọng , “ có việc gì chứ?”

      rốt cục cũng hiểu được vì sao Tần Dịch Dương lại khẩn trương như vậy.

      Nhìn thấy máu me bê bết trong phòng cùng đống hỗn độn, Lạc Thành có thể đoán được vừa rồi diễn ra trận đánh nhau thảm khốc đến cỡ nào.

      Mà cho tới bây giờ Tần Dịch Dương cũng chú ý đến việc đến, chẳng qua là mềm an ủi bị lớn thương tổn cùng kinh hãi trong lồng ngực, trong đôi mắt kia lộ ra đau đớn cùng thâm tình, khiến cho Lạc Thành có chút giật mình.

      Tuy rằng biết Tần Dịch Dương thực động tâm với nàng, có thể đem Nhạc Phong đánh tới bộ dáng kia, quỳ gối đem ôm vào trong ngực dán chặt vào tim mà những lời thương, nhưng Tần Dịch Dương như thế này cũng khiến cho Lạc Thành cảm thấy có chút chấn động.

      Người đàn ông băng lãnh đến tột cùng kia, liền thay đổi đến mức này sao?

      “Làm cho cảnh sát phong tỏa tất cả tin tức.” Tần Dịch Dương ôm chặt thân mình ngừng tiếng khóc trong lồng ngực, lúc này mới với Lạc Thành, “ được để tin tức lọt ra nước ngoài, tội danh của cũng đủ để bị giam kín được tiếp xúc với người bên ngoài rồi, nếu cảnh sát thể phối hợp, câu biết nên làm thế nào rồi đấy.”

      Con ngươi sau mắt kính của Lạc Thành hết sức trong sáng, gật gật đầu: “Tôi hiểu.”

      Loại chuyện này dựa vào cảnh sát, là lần cuối cùng, nếu như còn thể đòi lại công bằng từ bọn họ, như vậy loại thủ đoạn này có hay cũng như nhau, Nhạc Phong thực kiêu ngạo quá lâu rồi, ai có thể tiếp tục dung túng cho nữa.

      Mà lúc này, Lạc Thành thực ra ngoài an bài hết thảy.

      Điều mà có chú ý tới chính là Nhạc Phong – kẻ bị đánh đến thân tàn ma dại kia lại có thể lắc lư đứng dậy, nắm chặt bút máy ban nãy lãnh hướng phía hai người tới.

      Lâm Hi Hi mẫn cảm mà nhận ra điều gì đó, níu quần áo của , hoảng hốt hô lên tiếng “Dịch Dương …” cánh tay dính đầy máu bỗng nhiên bám chặt bờ vai của .

      Động tác duy nhất của Tần Dịch Dương là nhanh chóng đem nàng ôm chặt vào trong ngực, lưng rộng lớn đem nàng bảo vệ vững chắc, thời khắc trận đau đớn vai truyền đến, ánh mắt thâm thúy của khẽ lay động chút, chăm chú nhìn sâu người trong lồng ngực.

      Lạc Thành nghe được động tĩnh chạy vọt vào, cú đá mãnh liệt đem Nhạc Phong hoàn toàn lật ngược.

      Khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng bỗng có chút tái nhợt cùng khẩn trương, Lạc Thành cũng quỳ gối xuống mặt đất, vạch bờ vai của ra: “Tần tiên sinh.”

      Lâm Hi Hi từ trong lồng ngực giãy dụa ra ngoài, hai mắt đẫm lệ mông lung, cả người khống chế được bắt lấy tay , : “ sao chứ? sao rồi, đừng làm em sợ, Tần Dịch Dương, đừng làm em sợ.”

      Sắc mặt tái nhợt, dùng cánh tay khác bị thương chống đỡ lên bàn học, cố làm cho chính mình ngã xuống.

      Quá lâu có bị thương, đau đớn kịch liệt kia như mũi khoan khoan thẳng vào máu thịt tứ chi, rất quen thuộc thực ràng. Tần Dịch Dương quay lại nắm lấy tay nàng, muốn nhìn thấy vẻ mặt thương tâm thống khổ của nàng, khàn khàn : “ có việc gì. . . . . . Đừng khẩn trương.”

      Tiếng xe cứu thương vang lên ở bên ngoài, Lạc Thành áp chế kinh hãi trong đáy lòng, trước mắt đành phải tin tưởng lời của .

      Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện vẫn như trước khiến người ta thấy cay mũi.

      Những vết thương của Lâm Hi Hi đều là vết thương ngoài da, não chỉ bị chấn động rất . Từ tất cả các miệng vết thương nứt ra cùng với vết thương rỉ máu đầu, chỉ cần uống thuốc cùng nghỉ ngơi sau đó có việc gì đáng lo, quần áo người nàng thực tan nát đến chịu nổi, trước mắt chỉ có thể thay y phục bệnh nhân của bệnh viện.

      Lạc Thành ở bên ngoài liên hệ với cảnh sát, hết thảy đều đâu vào đấy.

      Thời điểm mà Nguyễn Húc tới mặt cũng vô cùng tái nhợt, lạnh lùng đẩy bả vai của cảnh sát ra, lạnh giọng hỏi: “Bọn họ đâu rồi?” Lạc Thành thân cao lớn đẩy đẩy mắt kính: “Ở bên trong, đều có nguy hiểm lớn gì, cần quấy rầy nhiều.” Sắc mặt xanh mét của Nguyễn Húc dịu chút, vỗ vỗ bờ vai của rồi vào.

      giường bệnh, Lâm Hi Hi nằm vùi sâu ở giữa giường yên tĩnh ngủ say, đầu quấn đầy băng gạc, lộ ra khuôn mặt vô cùng tái nhợt của nàng, bàn tay mềm mại lộ ra bên ngoài chiếc chăn, da thịt tuyết trắng còn dính những vết máu rửa sạch.

      Trong lòng Nguyễn Húc hung hăng đau trận, bàn tay xiết chặt lại đứng ở cửa phòng đè nén chút tâm tình khó chịu này rồi mới vào.

      “Tại sao em thể khiến cho người ta yên tâm được ….” Giọng khản đặc rất thấp, đến, hai tay xanh tại hai bên người nàng, bàn tay rất rất vuốt ve vết thương cùng mấy sợi tóc của nàng, dám nhìn tới những nơi khác.

      Có lẽ chính là giờ phút này Tần Dịch Dương có ở đây, mới có thể biểu lộ ra chút cảm tình chân thành tha thiết như vậy.

      Khóe miệng nổi lên nụ cười châm chọc, Nguyễn Húc dừng ở cánh mi xinh đẹp cùng cánh môi đào trong lúc ngủ mơ cũng chịu thả lỏng của nàng, khàn giọng tiếp tục : “Em là lo lắng cho cậu ấy sao …. Em vẫn là cậu ấy rồi …. Nhớ , Hi Hi, nếu có ngày em phát ra mình nhầm người, ở đây chờ đợi em…”

      Hồi lâu có quá thân mật với nàng như vậy, khóe miệng Nguyễn Húc lộ ra nụ cười ưu thương thản nhiên, cúi đầu xuống nhàng mà hít lấy hương thơm tóc nàng, chẳng qua là mùi tanh tưởi của máu phá mùi hương tuyệt mỹ của nàng, cơ hồ có thể tưởng tượng ra nàng như thế nào mà giằng co với tên Nhạc Phong ma quỷ kia trong thời gian lâu như vậy, người bị thương nhiều như vậy, có lẽ đều là do bị đánh mà thành, còn nhớ được nữa, nàng thực kiên cường như vậy, kiên cuờng đến mức có thể phản kháng và bảo vệ chính mình.

      “Em đúng là người phụ nữ khiến người ta phải đau lòng …” thấp giọng, ở trong bầu khí yên tĩnh này đột nhiên quên mất chính mình, môi nhàng di chuyển ở khuôn mặt láng mịn của nàng, tựa như là sợ làm bẩn nàng mà dám hôn lên, “Hi Hi … nghĩ em mất rồi.”

      Giống pho tượng xinh đẹp của nữ thần, dám nhưng dám chạm vào.

      Sợ nàng bị thương, sợ nàng đau đớn, sợ nàng vui.

      Bàn tay ở bên hông nàng chậm rãi nắm chặt lại, Nguyễn Húc cúi người lâu cũng chịu đứng lên, có lẽ chờ đến lúc nàng tỉnh táo lại điểm cũng nhớ được, cũng nhớ được người đàn ông nào ở bên cạnh nàng nàng, cho nên giờ phút này chỉ thuộc về chính , sâu sắc đơn phương, hy vọng trong giây phút ngắn ngủi này mà mất cơ hội biểu lộ.

      Ngoài cửa có tiếng bước chân.

      Thân thể Nguyễn Húc cứng đờ, cảm giác được tiếng bước chân vọng lại rất gần kia, chính mình vừa nãy thế nào mà lại cảm giác được?

      tưởng là Lạc Thành.

      Chậm rãi đứng dậy, quay đầu, nhưng khi phát ra sắc mặt liền trắng bệch, lại là dáng người cao lớn, vẻ mặt mang theo ngạo mạn – Tần Dịch Dương.

      màn vừa mới kia, vậy thấy được? Nháy mắt thân thể Nguyễn Húc càng thêm cứng đờ.

      xong chưa? xong rồi ra .” Ngữ khí của chút gợn sóng, nhưng chút che đậy hàn ý, ánh mắt vẫn như trước chăm chú nhìn tiểu nữ nhân giường, lại chậm rãi di chuyển đến trước mặt Nguyễn Húc.

      Thân thể Nguyễn Húc cứng đờ lùi lại từng bước, khóe miệng lộ ra nụ cười, như là nhớ tới chuyện trước kia, thực buồn cười.

      “Vì sao? phải là trong lòng cậu tính toán khi nào đánh mình trận sao?” Người đàn ông này trước kia cũng phải chưa từng đánh .

      Đáy lòng Tần Dịch Dương lắng đọng chút mỏi mệt, từ lúc bắt đầu nhận thấy nàng có nguy hiểm, cho đến bây giờ đem nàng an toàn cứu ra, lo lắng trong lòng vượt xa tưởng tượng của , loại cảm giác tinh thần căng thẳng buộc chặt giằng co suốt mấy giờ, thân thể cũng mệt mỏi lắm, có mỏi mệt cũng chính là tinh thần.

      Chỉ có nhìn thấy ngủ say giường kia tâm tình mới có chút tốt hơn.

      Khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười châm chọc yếu ớt, lạnh như băng, kiêu ngạo mà phản kích lại: “Lý do là vì cậu kiêng nể gì mà người phụ nữ của tôi.”

      Thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương tới, bên vai bị băng gạc băng kín lấy, vẫn là cúi người xuống, nắm chặt tay chống đỡ thân thể chăm chú quan sát nàng. Loại tư thế này làm cho miệng vết thương của bị xé rách đau đớn, chỗ vừa mới được băng bó tốt máu lại ỉ rỉ ra, dường như có để ý nhiều như vậy, nhìn thấy khuôn mặt nàng, có thể khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần của đều thoải mái.

      Nguyễn Húc có chút bàng hoàng, sau đó chậm rãi phản ứng lại.

      Đúng vậy. Là bởi vì có năng lực thay đổi bất cứ điều gì.

      Hi Hi khăng khăng mực cậu ấy, thương cậu ấy, nàng là vợ danh chính ngôn thuận của cậu ấy, cậu ấy là chồng của nàng, tình cảm giữa bọn họ là tư mật tuyệt đối người ngoài thể lý giải nổi, cho dù Nguyễn Húc có thực Lâm Hi Hi, cũng có năng lực thay đổi gì chứ?

      Người đàn ông trước mắt này là Tần Dịch Dương, kiêu ngạo đến mức coi thường tất thảy, cho tới bây giờ cũng có lý do gì là ngoại lệ.

      Chua xót trong suốt thời gian qua tràn ngập trong phòng bệnh, trái tim Nguyễn Húc cũng cảm giác như bị bàn tay hung hăng bóp chặt.

      “Hãy quý trọng ấy.” Cuối cùng giọng khàn khàn lưu lại câu, Nguyễn Húc nhìn bóng dáng : “Mặc kệ ban đầu cậu có kế hoạch gì.”

      xong, chậm rãi ra khỏi phòng bệnh.

      Cả căn phòng khôi phục lại yên tĩnh, hai bàn tay nắm chặt của Tần Dịch Dương hồi lâu có buông ra, chắc chắn những hộ sĩ khi nhìn thấy vết thương của nhất định rất kinh ngạc. vươn tay, chậm rãi chạm đến hình dáng khéo léo xinh đẹp của nàng, nhìn thấy nàng ngủ mà vẫn tham luyến ấm áp này, vươn tay, tìm lấy tay , im lặng mà dán sát vào, lông mày nhíu chặt khẽ thả lỏng, lúc này mới càng thêm an ổn mà chìm vào trong mộng ngọt ngào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :