1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10 : Ở bên cạnh tôi, phải thay đổi.



      Tần Dịch Dương tao nhã cắt thịt trong đĩa, Lâm Hi Hi dám lên tiếng, cũng liền trầm mặc.

      Ăn chút bữa sáng, khí ngột ngạt mà thân mật.

      Lâm Hi Hi muốn khắc chế chính mình nghĩ đến chuyện tối hôm qua , nhất là trước mặt người đàn ông này, bình tĩnh làm cho mọi việc đều trở nên bé, giống như chuyện gặp phải tối qua chẳng là gì. Nàng cẩn thận nghĩ lại, ngày hôm qua thế nào lại ngất trong lòng ? Bị đưa đến khách sạn, chút ấn tượng nàng cũng có sao?

      Hơn nữa, suốt đêm, hẳn là có chạm vào nàng chứ?

      Nghĩ đến đây, mặt Lâm Hi Hi đỏ lên, thoáng bối rối, đưa tay cầm lấy cốc sữa, hề nghĩ ngợi gì liền uống ngụm , nhất thời bị mùi vị đặc thù của sữa xộc lên.

      Nàng từ thích mùi này, cũng có lý do gì đặc biệt.

      Nghe được tiếng ho khan, Tần Dịch Dương ngước mắt, thản nhiên liếc nhìn cái, liền hiểu tình trạng của nàng.

      nhàng mở miệng: “Uống hết .”

      Lâm Hi Hi cả kinh.

      Nàng nắm chặt ly, biết nên với thế nào, nàng trời sinh thích uống sữa.

      Tần Dịch Dương tựa vào ghế, lấy khăn ăn lau ngón tay, giọng điệu điềm đạm: “ nên ép tôi uy hiếp , tôi nhắc lại lần nữa, uống hết .”

      Lâm Hi Hi chưa bao giờ cảm thấy ai cứng ngắc như vậy.

      cũng phải là gì của nàng, nhưng là lần đầu tiên làm cho nàng áp lực lớn như vậy, nàng tuyệt đối tin tưởng được liền làm được. Mùi sữa từng đợt thổi đến, nàng thích, thậm chí là ghét cay ghét đắng.

      Cuối cùng cắn răng cái, nàng nín thở, cầm lấy ly sữa hơi uống sạch, dừng lại chút nào.

      Chất lỏng ấm áp trôi xuống yết hầu lại tiến vào dạ dày, Lâm Hi Hi cố nín thở, uống hết đến ngụm cuối cùng, nàng buông ly, cúi đầu thở ra, trong miệng toàn là mùi sữa, nàng liền mất hết cảm giác thèm ăn, muốn ăn thêm gì cả.

      Khi mùi sữa bắt đầu giảm , Tần Dịch Dương đứng dậy tới, cúi người tay chống vào hai bên sườn nàng.

      Ánh mắt thâm thúy, nhìn qua khuôn mặt quyến rũ của nàng.

      “Buồn nôn sao?” thản nhiên hỏi.

      Lâm Hi Hi toát chút mồ hôi, lắc đầu.

      Ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng, có chút làm cho người ta dám nhìn thẳng: “Chính là như vậy – nếu chán ghét loại thức ăn, chạm vào đều thể, ăn liền nôn ra, ngay cả cơ quan tiêu hóa cũng kịch liệt phản ứng lại. Nếu quả như vậy, tôi bắt ép .”

      Mặt Lâm Hi Hi bắt đầu ửng đỏ, đó phải là do ngượng ngùng, mà vì người đàn ông này có thể nhìn xuyên qua bề ngoài của nàng, đem từng chi tiết của nàng ra phân tích ràng.

      “Ăn xong lên lầu thu dọn chút, sau đó đến cửa khách sạn.” Tần Dịch Dương ném cho nàng câu, đứng dậy rời .

      Áp lực xung quanh cũng được giảm bớt.

      Lâm Hi Hi nhìn chiếc ly trống trơn bàn, tim cũng muốn trống rỗng theo.

      ……

      Tần Dịch Dương lái xe từ bãi đỗ xe đến cửa, hạ cửa kính xe xuống, gọi nàng bước lên.

      Lâm Hi Hi có chút kinh ngạc, nhìn chiếc xe đen bóng này, liếc qua nhãn hiệu xa lạ, trong lòng nàng rung động hồi lâu, lúc ngồi vào trong xe nàng vẫn có chút cảm khái.

      Kiến thức của nàng về xe cộ cũng nhiều, nhưng kia là biểu tượng Ferrari chói cả mắt, vẫn làm cho tim nàng đập nhanh mấy hồi.

      Đợi cho xe lái ra khỏi khách sạn, nàng mới nhớ tới việc.

      “Tần tiên sinh……” Lâm Hi Hi nghiêng mặt hỏi,“Ngài muốn đưa tôi đâu?”

      Tần Dịch Dương vừa định mở miệng, điện thoại di động của liền vang lên.

      thản nhiên vài câu, Lâm Hi Hi chỉ nghe đến câu cuối cùng, ,“Tôi đến muộn chút.”

      Ngắt điện thoại, Tần Dịch Dương tao nhã chuyển tay lái, mở miệng : “Ngồi cho vững.”

      Nhìn đường càng ngày càng quen thuộc, mắt Lâm Hi Hi càng mở lớn, tay nàng cũng khẩn trương giữ chặt cửa kính–

      Trước mắt nàng dần dần ra cao ốc Nhạc thị.

      Vì sao lại mang nàng tới đây?

      Chiếc xe chậm rãi dừng ở cổng trước công ty, Tần Dịch Dương tựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn ra cửa sổ.

      Cửa kính xe dần dần hạ xuống, thản nhiên : “ có mười phút để giải quyết nốt chuyện tối qua.”

      Lâm Hi Hi kinh ngạc.

      Tim nàng bắt đầu đập loạn lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. Nàng phải là hiểu ý đồ của Tần Dịch Dương. ràng biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nếu phải nhờ ra tay cứu giúp, nàng có lẽ

      Thế nhưng phải giải quyết sao đây?

      Người nàng chợt mềm nhũn, đôi mắt cũng dâng lên làn nước. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân cứng đờ khi trông thấy đôi nam nữ trong tư thế thân mật từ phía bãi đỗ xe tiến về phía nàng.

      Gió buổi sớm thổi từng cơn mát lạnh, tướng mạo Nhạc Phong vẫn chững chạc trong bộ quần áo Tây Âu, khuôn mặt ôn hòa mà vẫn lộ đường nét sắc sảo. Kiều Nhan lúc này vẫn lẽo đẽo theo , nhất thời nhịn được, vội chạy lên kéo lấy tay áo .

      “Phong, chậm chút…” Kiều Nhan khổ sở nhìn , cầm tay năn nỉ.
      Nhạc Phong dừng lại, lạnh lùng nhìn ta.

      Đôi giày cao gót mười phân được đẽo gọt tinh xảo quả làm khổ ta. Mặt Kiều Nhan đỏ lên, giọng : “ tối hôm qua ép buộc người ta mạnh liệt quá, giờ vẫn còn thấy đau, đừng nhanh như vậy mà…”

      Tối hôm qua nhìn , Nhạc Phong sở dĩ thích Lâm Hi Hi là vì thích khí chất của ta. giờ đây cũng có thể đỏ mặt, mềm giọng như Lâm Hi Hi. Nếu thích, có thể diễn cho xem.

      Ánh mắt Nhạc Phong quả nhiên liền dịu phần nào lạnh lùng tàn bạo.

      lại nâng dậy làm cho thân thể sát gần bên , cánh môi kề sát vào tai : “Đau ở chỗ nào?”

      Kiều Nhan thoáng ngạc nhiên, mặt ửng đỏ, mắt rơm rớm nước, uất ức trả lời : “…”

      Nhạc Phong nở nụ cười, vỗ mặt ta, miệng trêu chọc: “Đừng bắt chước ấy, Kiều Nhan, tôi thừa biết là hạng người gì. Ở giường của tôi mãnh liệt như vậy giờ lại diễn trò sao?”

      xong liền xoay người, lạnh lùng quát lớn: “Cố mà cho nhanh!”

      Sắc mặt Kiều Nhan tái nhợt, xấu hổ đến cực điểm, còn giả bộ nữa mà bước nhanh cho kịp với Nhạc Phong. Vẫn là cam lòng, cánh tay lại kéo lấy tay , lần này cũng tránh . thầm nghĩ, cho dù diễn giống Lâm Hi Hi nhưng ít nhất người bên cạnh lúc này chính là , chứ phải là Lâm Hi Hi xuẩn ngốc chỉ đáng làm trò đùa cho kẻ khác kia.

      Ngồi trong xe, cảnh tượng trước mắt làm tay chân Lâm Hi Hi trở nên lạnh lẽo.

      Nàng cố dằn mình nhìn nữa, gục đầu xuống, nước mắt rơi lã chã, giọng : “Tần tiên sinh…”

      Tần Dịch Dương cũng thôi nhìn nữa, tay để cửa kính xe, những ngón tay thon dài cuộn lại để dưới cằm, thản nhiên : “ còn chín phút nữa.”

      Bàn tay Lâm Hi Hi nắm chặt lấy ghế ngồi.

      Nàng lắc đầu: “Tần tiên sinh, tôi làm được…Tôi Nhạc Phong, tôi chỉ là thể ngờ lại có thể đối xử với tôi như vậy. Nếu chỉ đơn thuần là phản bội, tôi có lẽ phải đau khổ như thế này, bởi vì có thứ tôi vẫn chưa trao cho , thế nhưng chúng tôi nhau suốt bốn năm trời, cứ vậy mà ở bên cạnh tôi, giờ lại đem tôi đưa cho người khác…Tôi biết là vì sao…”

      Tia nắng ban mai ấm áp chiếu qua cửa kính xe, soi rọi khuôn mặt nhắn, xinh xắn của nàng.

      Khóe miệng Tần Dịch Dương hé lộ nụ cười lịch phảng phất vẻ lãnh đạm. trầm giọng chậm rãi lên tiếng: “Những lời này cần phải với tôi…Tôi phải là .”

      Đưa mắt nhìn đồng hồ tay, thản nhiên nhắc nhở: “ còn tám phút đấy.”

      Thời gian cứ trôi qua từng chút, từng chút .

      Lâm Hi Hi lần nữa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dáng đôi nam nữ càng chạy càng gần.

      Nàng nhìn bộ ngực đẫy đà của Kiều Nhan cọ sát vào cánh tay Nhạc Phong, ta vừa khấp khiểng, vừa chuyện với . ta bị gọi to tiếng, tay ta liền tiến vào bên trong bộ y phục của Nhạc Phong khẽ vuốt nhàng…

      Lâm Hi Hi chợt nhớ lại, tối hôm qua, Kiều Nhan khẽ vào tai nàng, “Tôi nghĩ hẳn cũng muốn biết bãnh lĩnh giường của ta ra sao”.

      Nàng nhớ hình ảnh Chu tổng vừa túm tóc nàng vừa , “là Nhạc Phong đem tặng cho tôi, chính là để tôi thoải mái đùa giỡn.”

      Nàng cũng nhớ nàng cố sức hướng về phía mà cầu cứu, van xin, trong khi vừa thảo miệng xong hợp đồng liền ôm eo khác rời .

      Bao nhiêu đau đớn ập đến vây quanh nàng. Đúng – sai đều có câu trả lời, nhưng chính nàng lại chẳng muốn đem ra phân định.

      Đôi tay bé rời khỏi tay lái, nàng chỉ còn lại có vài phút. Nàng quyết định mở cửa, xuống xe, đến trước mặt bọn họ.

      Ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên nàng càng tôn lên vẻ kiều diễm của nàng. Khuôn mặt nàng trong suốt, ánh mắt sắc đẹp mà sáng ngời!

      Nhạc Phong nghẹn thở, đứng chôn chân tại chỗ.

      Kiều Nhan lảo đảo chút rồi cũng dừng bước, khó chịu nhìn Lâm Hi Hi, lòng khỏi hoài nghi sao nàng lại đột ngột xuất ở đây.

      thế nào rồi?” Kiều Nhan lắp bắp hỏi, cố giữ cho nét mặt được tự nhiên, nhưng lại chột dạ nhìn lại nàng: “ tối hôm qua rốt cuộc hầu hạ có chu đáo ? phá hỏng chuyện của chúng tôi chứ?”

      Kiều Nhan này đúng là lúc nào là nghĩ đến việc dùng ác ngôn để lăng mạ nàng.

      Lâm Hi Hi lại thấy nhói lòng, nhưng ngay sau đó, nàng liền đến trước mặt Nhạc Phong, vung tay tát mạnh vào bên má .

      Nàng dồn hết tất cả sức lực còn sót lại vào trong cái tát ấy đến nỗi bàn tay nàng đau, nàng cũng màng.

      Nhạc Phong nghiêng mặt qua, Kiều Nhan kinh ngạc chợt kêu thất thanh thành tiếng.

      “Lâm Hi Hi” Kiều Nhan thét chói tai, “ điên rồi phải ? dám đánh Nhạc Phong sao?”

      “Tôi quả là phát điên rồi!” Lâm Hi Hi chợt òa khóc, cả người run run, hướng đôi mắt trong veo về phía Nhạc Phong, “Tôi điên rồi nên mới có thể , tin tưởng , tôi chờ đợi lời giải thích của , ngay khi tận mắt chứng kiến cảnh làm chuyện đồi bại, tôi cũng có dũng khí vạch trần ngay lúc đó. Nhạc Phong, nếu thương tôi, có thể cho tôi biết, tôi lập tức rời xa . Chỉ mong đừng dùng cách này làm nhục tôi. Tôi phải là kĩ nữ, phải là món đồ để các người trao tay nhau đùa giỡn.”

      Nàng hỏi và cũng muốn hỏi. từng là tình nhân, sao lại có thể nhẫn tâm đẩy nàng xuống vực sâu như thế. Trong nàng giờ đây chỉ toàn là nỗi sợ hãi, cuộc sống của nàng giờ đây chỉ toàn màu đen tối ảm đạm.

      Nhạc Phong bị cái tát bất ngờ của nàng làm cho mặt méo xệch , hô hấp cũng trở nên khó khăn.

      Kiều Nhan trừng mắt nhìn Lâm Hi Hi, xông lên tát lại nàng “Tiện nhân, ghen tị có phải ? ấy thương gì ! Sớm là như vậy. nay chỉ là ả đàn bà dâm đãng, qua tay ai mà chẳng như nhau!”

      bàn tay chợt vung lên, hung hăng nắm lấy cổ tay Kiều Nhan. Kiều Nhan đau đến nghẹt thở, khiếp sợ quay đầu, phát ra kẻ nắm cổ tay mình chính là Nhạc Phong.

      ngước khuôn mặt ôn nhu tuấn nhìn Lâm Hi Hi cười : “Hi Hi… hận tôi à?”

      Lâm Hi Hi lắc đầu, cảm giác cả người lạnh lẽo, nàng lui về phía sau, nghẹn ngào trong làn gió thoảng: “Tôi hận…Nhạc Phong, chúng ta từ nay chấm dứt, tôi cũng muốn nhìn thấy nữa…”

      xong, nàng bỏ chạy ngoái lại nhìn lần nào, cứ thế mở cửa xe ngồi vào trong.

      Mắt lồng lên lửa giận, Kiều Nhan hung hăng xông lên quyết đuổi theo Hi Hi. Nhạc Phong thấy thế liền nắm chặt cổ tay làm đau đớn, tức giận quát lớn: “ buông ra, tôi phải giáo huấn ta chút.”

      Thấy Nhạc Phong bị Hi Hi táng cho bạt tai mà lại phản ứng lại, cũng định làm gì càng khiến Kiều Nhan trào dâng lòng ghen ghét. Bản thân hiểu Nhạc Phong là người kiêu ngạo tự phụ, sao có thể để người khác lăng nhục mình được chứ? ràng là thương nàng, ràng là muốn cho nàng đau lòng.

      “Nhạc…!” Tiếp sau đó, yết hầu của Kiều Nhan bị lực mạnh mẽ bóp chặt khiến thể hô hấp được.

      bên mặt Nhạc Phong vẫn còn hằn dấu vân tay, ánh mắt lạnh như băng, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt.

      “Kiều tiểu thư, để tôi lại lần cuối cho , Hi Hi của tôi, chỉ có tôi mới có quyền đánh ta. Cho dù là hoàn toàn hủy diệt ta, cũng chỉ có thể tự tôi ra tay mà thôi, nghe hiểu rồi chứ?”

      Kiều Nhan chỉ cảm thấy trong nháy mắt người đàn ông này giẫm đạp hết sạch chút ít danh dự tốt đẹp còn sót lại của .

      nên lời, tay nắm lấy cổ, sắp hít thở thông.

      Đến khi mặt đỏ ửng lên, Nhạc Phong mới oán hận mà buông lỏng cổ ra. Gió lạnh thổi qua, cái tát của Lâm Hi Hi vẫn còn nóng rát mặt, lạnh lùng đến phía trước, ngón tay giơ lên, chạm đến nơi mà dấu bàn tay nàng để lại.

      A… Hi Hi của , ngón tay dài

      -------

      Xe vẫn chạy.

      Lâm Hi Hi cảm thấy chính tại đây trong thành phố này, nàng bị mất phương hướng, đôi mắt nàng tản ra mê man có tia hỗn loạn. Nàng nhìn ngoài cửa sổ, cảnh sắc theo dòng xe cộ lui dần về phía sau, trong đầu tràn đầy hình ảnh giằng co cùng Nhạc Phong lúc nãy.

      Lông mi dài của nàng nhắm lại, run nhè .

      Nước mắt lạnh, dính mặt có chút khó chịu.

      Xe chậm rãi dừng lại.

      Tần Dịch Dương thay nàng mở cửa xe, có tia sáng chiếu lại, Lâm Hi Hi hoảng hốt chút, khẩn trương mà nhu nhược tiếng “Cảm ơn.” rồivội vàng xuống xe, bước chân nàng có chút bất ổn, lảo đảo cái, may mà có cánh tay Tần Dịch Dương đỡ lấy nàng.

      Trong nháy mắt, hai người rất gần nhau.

      Tần Dịch Dương dĩ nhiên hiểu được tâm tình gợn sóng của nàng, người con yếu đuối này làm cho trái tim có chút quặn thắt lại, buông ánh mắt, “ rất hay!”, rồi “Ầm.” tiếng đóng cửa xe.

      Lâm Hi Hi sau lúc lâu, mới biết được ý là đề cập đến chuyện vừa rồi.

      Mặt đỏ lên, mang theo chút chua sót, nàng cuống quýt từ trong khuỷu tay ra, đứng vững.

      Mà ngay trong nháy mắt quay người lại, Lâm Hi Hi dừng bước, nàng ngẩng đầu, thấy được tòa cao ốc Bác Viễn Thế Kỷ đứng sừng sững, tráng lệ sừng sững, tạo áp lực chấn động lòng người, kể cả kiến trúc bên trong cũng rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

      Nàng cả kinh, ngực thầm kêu lên tiếng.. ‘Trời ạ…’

      Tần Dịch Dương đưa nàng tới Bác Viễn.

      ______đây là ngày làm đầu tiên của nàng, chủ tịch Bác Viễn tự mình đưa nàng đến công ty.

      Nếu Lâm Hi Hi hồi hộp là giả, lúc Tần Dịch Dương bước chân qua, nàng cũng có phản ứng nhiều, thậm chí cũng có dũng khí theo sau. Mà cũng quay đầu lại, tất cả đều như được tính trước, Lâm Hi Hi đảo mắt, bước nhanh theo sau.

      Cửa kính tự động mở ra, thảm đỏ được trải sàn nhà.

      Tần Dịch Dương vào, bên trong đại sảnh rộng lớn, tiếp tân đứng lên cung kính : “Chào chủ tịch”.

      Cùng thang máy với lên tầng mười bốn, trong thang máy chật hẹp, Lâm Hi Hi nhiều lần do dự, rốt cục có nên mở lời hay ?

      “Tần tiên sinh, xin lỗi, ngày hôm nay là ngày đầu tiên làm, tôi bị muộn, hơn nữa lại chuẩn bị kỹ lưỡng…”

      Nên tiếng xin lỗi trước, còn hơn là đợi phê bình.

      Tần Dịch Dương dựa người vào thang máy xoa xoa ấn đường, liếc nàng cái: “ cần chuẩn bị cái gì?”

      Lâm Hi Hi nghẹn lời.

      Nàng mở mắt nhìn , lại thấy được nét tinh trong đó, phảng phất trong mỗi câu của đều là chân lý, chí ít tại nơi này, có thể cho nàng cảm giác hoàn toàn được tin tưởng, ai có thể nghi ngờ.

      Cửa thang máy vừa mở ra liền có người chào đón.

      “Dịch Dương, cậu cuối cùng cũng đến…” Nguyễn Húc nhìn thấy thở dài hơi.

      Mắt đào hoa đảo qua hai bên trái phải, Nguyễn Húc sửng sốt chút, cười rộ lên: “A… Người đẹp, ở đây? đúng là trùng hợp? ngờ lại trùng hợp đến vậy?”

      ra, này mặc váy dài màu trắng ngà mỏng như vậy, khuôn mặt ửng hồng tươi mát đến động lòng người, viền mắt ẩm ướt giống như được nước mưa rửa sạch qua, đúng là làm cho … dám mở mắt.
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 11: hấp dẫn đàn ông

      Lâm Hi Hi bị chặn trước, ngay cả thang máy đều ra được.

      Bây giờ những khẩn trương đỏ mặt thực nhiều lắm. vươn tay, cười tủm tỉm: “Tôi là Nguyễn Húc, trợ thủ của Dịch Dương, là bạn đồng nghiệp của .”

      Lâm Hi Hi cũng vươn tay. “Tôi là Lâm Hi Hi.”

      Nguyễn Húc thần bí cười cười: “Tôi biết.”

      Ngay lúc Lâm Hi Hi có chỗ hơi nghi ngờ, Tần Dịch Dương bước ra cửa thang máy, để ý đến họ hàn huyên, đến bàn trợ lý, nhàn nhạt phân phó vài câu, viên trợ lý cung kính gật đầu.

      Chỉ trong chốc lát, mặc váy hồng bó sát người tới.

      là Lâm Hi Hi?” móng tay của cũng màu hồng, cầm sẵn tài liệu, chớp mắt hỏi.

      “Vâng.” Lâm Hi Hi gật đầu.

      “Lúc trước ứng tuyển chức vụ là trợ lý của chủ tịch, tại điều về tổ bí thư làm thư kí chủ tịch, chuyện này biết ?”

      Lâm Hi Hi hơi kinh ngạc, nghiêng mặt, vừa vặn thấy Tần Dịch Dương tay đóng cửa văn phòng.

      Tim nàng đập có chút rối loạn, lắc đầu: “Tôi biết.”

      cười cười, đôi mắt rất sáng: “Tôi đoán cũng biết, sao lại đến muộn thế? Thậm chí, cái cũng mang theo gì cả, cho rằng ở đây là chỗ để du lịch sao? Qua đây, chỗ này là vị trí của ?”

      Lời này làm Lâm Hi Hi nghẹn biết phải trả lời thế nào, mặt nàng ửng đỏ, theo sát sau ,suy tư chỉ trong chốc lát, thấy là nên giải thích, trong công việc, họ chỉ nhìn vào biểu của nàng, muốn nghe lý do của nàng.

      loạt về công việc, cuối cùng mới : “Tôi là Nguyên Đồng, cứ gọi tôi là chị Đồng.”

      Lâm Hi Hi vâng lời đáp lại: “Chị Đồng.”

      Nguyên Đồng nhìn nàng hai giây, cười cười, móng tay màu hồng gõ vào mặt bàn, xa xăm : “ cùng chủ tịch có quan hệ gì?”

      Lâm Hi Hi ngẩn ra, lâu mới hiểu người ta muốn đến là chủ tịch Tần Dịch Dương, trong giấy lát nàng thoáng chút trầm tư.

      “Em..” nàng đột nhiên biết nên giải thích thế nào.

      Quan hệ gì? Chẳng qua chỉ là quen biết mà thôi.

      “Rất khó có phải ? Là nhân tình, vợ bé? Hồng nhan tri kỷ? Hay là đàn em mà giám đốc thời hứng khởi đùa giỡn? Tôi xem lý lịch sơ lược của , tốt nghiệp cũng chưa được hai năm mà.” Nguyên Đồng thẳng thắn .

      Nhưng những lời này lại khuấy động Lâm Hi Hi, nàng cúi đầu xuống, đầu ngón tay run nhè .

      “Đều phải..” Lâm Hi Hi ngước mắt, ánh mắt lộ ra tia yếu đuối khó nén, nhàng , “Chị Đồng, tất cả đều đúng.”

      Nguyên Đồng suy tư, ra tiếng.

      Chí ít làm việc tại Bác Viễn nhiều năm như vậy, chưa từng thấy chủ tịch tự mình đưa người con nào đến công ty, thậm chí vừa tới liền phân công cho nàng làm thư kí. Kỳ thực chuyện xảy ra vào ngày Lâm Hi Hi phỏng vấn, sớm là chuyện nóng hổi tại công ty_____ lại thấy chủ tịch chủ động xuất tại trường thông báo việc tuyển dụng của công ty. Nếu những việc này đều phải do tự làm nhân viên tại bộ phận nhân dùng để làm gì?

      Nhìn qua bình hoa ly nơi bệ cửa sổ, Nguyên Đồng đưa ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua toàn cảnh bên trong phòng làm việc của chủ tịch, với Lâm Hi Hi: “ ấy rất có mị lực phải ? Tôi vẫn nghĩ được đứng bên cạnh ấy là chuyện rất hãnh diện, có thể được ưu ái ấy, là ước mơ của ít người…. ngẫm lại xem, người đối với các khác đều lãnh đạm như băng, hết lần này đến lần khác người đàn ông đó đối với lại có tình, có ý, điều đó phải rất thích thú sao?”

      Lâm Hi Hi nghe xong mấy câu đó mặt đỏ tới mang tai.

      Kỳ thực lời Nguyên Đồng cũng có gì ràng, chỉ là đối với cái loại quý mến này, Lâm Hi Hi khó có thể hiểu được, nàng trước đây bên cạnh Nhạc Phong đều tương đối bị động, mỗi ngày đều hưởng thụ thương và quan tâm của , mà đối với Tần Dịch Dương, nàng tạm thời chỉ có thể có cảm giác kính nể.

      nhàng câu, chính là do bị khí lực của vây quanh, tự chủ được mà kính nể nghe theo.
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12. Chị rất thích chủ tịch.



      Nguyên Đồng nhìn nàng lắc đầu, tự giễu cười cười: “Tôi với những điều này làm gì nhỉ?”

      Lâm Hi Hi ôm tập tài liệu đưa cho , tỏ vẻ quan tâm, : “Chị Đồng, em về chỗ ngồi trước.”

      Nguyên Đồng gật đầu, nhìn Lâm Hi Hi xoay người về chỗ ngồi, nhàn nhạt thêm câu: “Ở chỗ này nên biết điều tí, người ở tổ bí thư rất thân mật, thế nhưng nên chạm vào kiêng kỵ của các ấy, bằng biết bị họ ghen ghét đáng sợ đến nhường nào.”

      Lâm Hi Hi nghe xong, chợt lạnh cả người.

      Nàng quay đầu lại, thấy Nguyên Đồng bỏ , thân ảnh màu hồng đập vào mắt khiến người khác khó chịu.

      Lúc mới làm, những thứ mình cần học lúc nào cũng rất nhiều. Trời tối từ lâu mà Lâm Hi Hi vẫn ngồi bất động, lòng nặng trĩu. Khi đèn lầu tắt hết, nàng bất giác đứng dậy, lấy tài liệu mới nhận ra mọi người về hết.

      Tầng trệt vắng vẻ, chỉ còn mỗi mình nàng.

      Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

      “Alô?”

      “Hi Hi, sao giờ này cậu vẫn chưa chịu về hả?” tiếng của Tống Viện Y truyền đến.

      Lâm Hi Hi khép tài liệu lại: “Mình về ngay đây.”

      “Vậy được rồi, mình chờ cậu về cùng ăn cơm.”

      Lâm Hi Hi mỉm cười, lên tiếng.

      Nàng đứng dậy tắt đèn, đóng hết các phòng, lại phát phòng chủ tịch vẫn còn sáng đèn.

      Nàng nghi hoặc chút, qua, nhàng mở cửa.

      Nàng nghĩ bên trong chắc chẳng còn ai, có lẽ là do quên tắt đèn mà thôi, bèn nhàng giật cánh cửa phòng, cảnh tượng trước mắt khiến nàng khỏi run rẩy!

      _____ Đó là Nguyên Đồng. ta dựa nửa thân người vào bàn làm việc của Tần Dịch Dương, cánh tay nhắn cầm ly cà phê của , nhàng nhìn vào bên trong, thậm chí còn dùng lưỡi chậm rãi đảo qua mép ly, dáng vẻ mê ly mà mê người.

      Toàn thân Lâm Hi Hi toát mồ hôi lạnh, định lùi về phía sau, lại đụng phải tấm ngăn hai bên .

      Bên trong Nguyên Đồng vừa ngước lên, cũng thấy được cửa phòng hơi mở.

      Lâm Hi Hi ràng biết Nguyên Đồng nghe được động tĩnh bên ngoài, tại tầng trệt có ai, nàng cũng thể trốn đâu được, nàng chỉ có thể lẳng lặng đứng thẳng, kiềm chế sợ hãi, nghe tiếng giày cao gót từ bên trong truyền đến, càng ngày càng gần cho đến khi Nguyên Đồng mở cửa phòng làm việc, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía nàng.

      thấy gì?” Nguyên Đồng lạnh giọng hỏi.

      Lâm Hi Hi lắc đầu.

      !” Nguyên Đồng lớn tiếng quát.

      Lâm Hi Hi có cách gì để lảng tránh, bàn tay bé nắm lấy tấm ngăn, cũng còn căng thẳng như trước, nhìn thẳng vào mắt ta: “Chị Đồng, chị rất thích chủ tịch.”

      Mắt Nguyên Đồng chậm rãi trở nên sắc lạnh, quấn lọn tóc vào tay, hướng về phía nàng cười cười: “ cần xen vào.”

      Lâm Hi Hi nghĩ tới Nguyên Đồng này, bí mật bị bại lộ cũng hề lộ ra chút dáng vẻ căng thẳng nào. Lâm Hi Hi thở dài tiếng, đưa tay tắt ngọn đèn cuối cùng. “Chị Đồng, em về đây.”

      rất thông minh….” Nguyên Đồng từ chỗ sáng tới chỗ tối, nhìn nàng, “Tôi Dịch Dương rất nhiều, tôi tự mình biết là tốt rồi. có biết cũng thể ra, hôm nay tôi có với vài câu, nên vọng tưởng gì với Dịch Dương, bằng , tôi cho biết thế nào là tàn nhẫn.”

      Lâm Hi Hi nhìn ta, nghĩ, người con này đúng là có chút điên cuồng.

      Thế giới này chung quy cũng là say đắm trở lên điên cuồng, quấn quýt si mê, thế nhưng hồi tưởng lại chuyện của chính bản thân mình, nhớ lại cảnh Nhạc Phong cùng Kiều Nhan hoan ái mãnh liệt tại chính phòng làm việc, khóe mắt Lâm Hi Hi hơi ươn ướt, cũng vì thương tâm mà đau khổ.

      “Chị Đồng, chị yên tâm…. Em tạm thời còn tin tưởng vào đàn ông nữa.” Nàng giọng câu, xoay người bỏ .
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 13: Cuộc viếng thăm bất ngờ của Nhạc Phong



      Lâm Hi Hi cuốc bộ về nhà.

      Bác Viễn cách chỗ nàng ở trọ xa, nàng vừa vừa thả lỏng thân người. Ngọn gió đêm miên man thổi qua làm vơi phần nào suy tư trong lòng nàng. Điện thoại lại rung lên lần nữa. Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua số điện thoại lạ rồi uể oải nhấc máy.

      “A lô, tôi là Lâm Hi Hi.”

      Im lặng kéo dài. Chợt có tiếng động cơ ô tô, liền sau đó là tiếng hờ hững của Tần Dịch Dương: “Đây là số điện thoại của tôi, hãy nhớ lấy.”

      Hơi thở của Lâm Hi Hi cứng đờ, đột nhiên trở lên căng thẳng.

      Nàng dừng bước, thân thể mảnh mai tự chủ được đứng thẳng người, ngừng thở, nhàng “Dạ.” tiếng.

      Giá mà nàng còn đủ tỉnh táo, nàng có thể nhận ra được nhịp trống ngực loạn nhịp của mình.

      hãy nhanh mà thích nghi, còn có rất nhiều việc chờ xử lí đấy.” Tần Dịch Dương hờ hững dặn dò.

      Lâm Hi Hi giọng đáp lời. Khi sắp ngắt cuộc gọi nàng liền gọi : “Tần tiên sinh…”

      Ngón tay thon dài đưa lên mân mê điện thoại của nàng chợt dừng lại.

      Tần Dịch Dương im lặng chờ đợi câu bỏ lửng của nàng.

      Trong làn gió đêm ấm áp, nàng chợt nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, lòng lại trào dâng niềm đau đớn chua xót, giọng thành khẩn : “Cám ơn ngài.”

      Bất kể thế nào, vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng may mắn gặp được người đàn ông thiên thần.

      Tần Dịch Dương thở cái rồi ngắt máy.

      Bàn tay Lâm Hi Hi ướt đẫm mồ hôi. Nàng giơ điện thoại lên cao, nhìn vào dãy số trước mặt rồi thở phào nhõm.

      Vậy là nàng cũng ra được những lời đó, chí ít cũng có thể cảm nhận được thành tâm của nàng.

      Nàng lại dượm nhanh bước chân về phía nhà trọ.

      —————————–

      Nàng vừa mở cửa thấy Tống Viện Y nở nụ cười nham nhở.

      “Cậu về rồi…”

      Lâm Hi Hi liền giật mình. Nàng khẽ đóng cửa rồi nhàng “Ừ.” tiếng.

      “Cậu ăn tối rồi chứ? Thực xin lỗi, dù sao cũng là ở chung với nhau, lần sau mình chú ý.” Lâm Hi Hi vội mở lời xin lỗi.

      Tống Viện Y cười rộ lên, đong đưa cánh tay của nàng: “ sao cả, sao cả, bữa cơm có gì lớn! Hi Hi à, chỉ cần cậu thành trả lời mình là được rồi. Tối qua cậu đâu? Đây là lần thứ hai cậu về nhà ngủ nha. Lại còn chịu thừa nhận cùng Nhạc Phong làm “chuyện ấy” rồi . Cậu chả thành chút nào cả. mau, mau, nhanh thừa nhận chứ?”

      Tống Viện Y cứ mập mờ trêu chọc làm cho nàng khỏi bứt rứt.

      Đôi lông mi dài khẽ động. Nàng tháo giày cao gót đặt trở lại vào tủ giày, nhàng mở miệng: “Bọn mình chia tay rồi.”

      Tống Viện Y ré cười chói tai rồi lại ngây ngẩn cả người.

      “Sao… chia tay rồi?”

      Lâm Hi Hi gật gật đầu, nhàng cắn môi: “Mình và Nhạc Phong chia tay rồi, Viện Y à, từ nay về sau cậu đừng nhắc đến ta nữa, có được ?”

      Nàng vừa vừa vào phòng khách. Tống Viện Y đứng ngẩn lát rồi theo nàng, dè dặt thỏi: “Vì sao lại thế? Các cậu phải là rất mực thương nhau sao? Hi Hi…hai người…”

      Chẳng lẽ là cãi nhau? Tống Viện Y nghĩ mãi vẫn nguyên nhân.

      còn chưa kịp hỏi xong chuông cửa đột nhiên vang lên.

      Tống Viện Y còn đứng sững tại chỗ Lâm Hi Hi vội đứng dậy, thân hình tuyệt mỹ trong bộ váy dài sắc trắng đẹp đến mê người. Nàng nhàng cười thoáng cái: “Để mình mở cửa.”

      “Ấy, để mình mở, mình mở cho…” Tống Viện Y ràng thấy nàng thất tình đau khổ cùng cực mà sao vẻ mặt lại tươi cười như thế được chứ? vội đẩy Hi Hi ngồi xuống sofa rồi thở dài tiếng, chạy tới mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, Tống Viện Y vội tròn xoe đôi mắt.

      thành câu, nhìn người đối diện, mặt đỏ ửng, trống ngực đập thình thịch, khó nhọc thốt ra mấy chữ: “A…Nhạc…Nhạc Phong…”

      Lâm Hi Hi chợt thấy toàn thân mình chấn động!

      Hàng lông mi dài đột nhiên mở ra, đôi mắt trở nên trong suốt, đồng tử bắt đầu run rẩy.

      Người ngoài cửa vẻ mặt bình thản, trán lộ nét kiên định. Nhạc Phong nhìn Tống Viện Y nhàng cười, tay mở cửa, mạnh mẽ tới, nhàng : “Viện Y, lâu gặp…”
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14: So với kĩ nữ còn đê tiện hơn nhiều

      “Nhạc Phong, lâu gặp…” Tống Viện Y dựa người vào cửa, chợt có cảm giác bất lực, giọng thào trả lời.

      Mỗi lần nhìn thấy Nhạc Phong, trong lòng luôn dấy lên cảm giác đau xót hòa cùng chút ấm áp. Tuy rằng mới nghe Hi Hi khẳng định bọn họ chia tay rồi, nhưng vẫn chắc chẳn bọn họ chỉ là cãi nhau như mọi lần thế thôi thế nên cũng có lí do gì lại cho Nhạc Phong vào nhà.

      “Hi Hi đâu?” hai tay Nhạc Phong đút trong túi quần, ôn nhu cười, nhàng hỏi.

      Tống Viện Y ngẩn người nhìn, tay chỉ về hướng ghế sofa.

      chiếc ghế sofa màu nâu nhạt, sắc mặt của nàng khẽ biến thành tái nhợt, theo bản năng nàng vội cuộn mình phòng vệ.

      Nhạc Phong lướt mắt khắp người nàng, mải mê dứt ra được.

      “Viện Y…Tôi cùng Hi Hi có chuyện riêng cần với nhau, ra ngoài dạo lát được ?” Nhạc Phong chậm rãi từng chữ, ngước ánh mắt chờ đợi về phía .

      Tống Viện Y chợt hiểu ý, liên tục gật đầu: “Được được.”

      hiểu hai người bọn họ có chiến tranh lạnh, đương nhiên là phải tốn chút thời gian để giải quyết. vội bước , giọng : “Nhạc Phong, đừng có to tiếng quá, tâm trạng của Hi Hi tại được tốt cho lắm…”

      Nhạc Phong cười, lời nào.

      “Viện Y…” Lâm Hi Hi chợt thấy căng thẳng, ánh mắt hốt hoảng nhìn theo Viện Y.

      Tống Viện Y cười cười, trấn an nàng. cầm ví lên, bước ra ngoài. “ có việc gì đâu, hai người cứ thong thả trò chuyện…”

      Khoảng gian chợt trở nên ngột ngạt, im ắng. Lâm Hi Hi cảm giác mình sắp nghẹt thở. Nàng đứng dậy, muốn nhìn thấy . Nàng cũng muốn ra ngoài. Nhạc Phong cười tủm tỉm, trong nháy mắt ôm chặt eo nàng, quyết nới lỏng vòng tay làm nàng trào dâng lên cơn đau.

      “Hi Hi…Hi Hi, em định chạy đâu? Hả?” Nhạc Phong vẫn ôm chặt nàng, cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt nhắn của nàng, vội trấn an nàng.

      Đột nhiên bị ôm lấy, còn bị ghìm chặt lại. Nàng cảm giác được bàn tay của vuốt ve tóc nàng. Lâm Hi Hi sợ hãi, run rẩy ngước mắt nhìn : “Chúng ta chia tay rồi, Nhạc Phong, còn đến đây làm gì?”

      Nghe thấy hai chữ “Chia tay.”, Nhạc Phong cười rộ lên làm người nàng chợt cứng lại.

      “Chia tay? Hi Hi… còn chưa đồng ý, em định chia tay với ai đây?” Nhạc Phong hung hăng nắm cằm nàng, dần dần tăng thêm lực làm nàng đau, trong nháy mắt đôi mắt ươn ướt. “ đối với em tốt sao? em, nhìn xem, em đáp trả thế nào? tôi biết, tối qua hầu hạ chu đáo người đàn ông đó phải ? có biết ta chính là “gà đẻ trứng vàng” của tôi hả?”

      Hàm dưới của nàng đau đớn khôn xiết. Nàng có cảm giác như mình ở Địa Ngục.

      “Thả tôi ra…Buông ra!” Nàng kịch liệt giãy dụa, hệt như đáo hoa bách hợp yếu ớt bị lực đạo hung ác tàn phá. “Nhạc Phong, cút cho tôi! Cút càng xa càng tốt! Tôi hận …”

      Nhìn khóe mắt nàng trào lệ, trong lòng Nhạc Phong cũng trỗi lên đau xót. Nghĩ đến hình ảnh tối qua nàng giãy giụa giường gã đàn ông đó, có phải cũng giống dáng điệu đau thương của nàng lúc này? Dánh điệu này đúng là có thể kích thích dục tính của người khác…

      “Hận tôi?” Nhạc Phong thấp giọng cười, cánh tay như sắt thép bao vây lấy nàng. “Hi Hi…tôi cũng rất hận …Tôi cũng thương , muốn gì tôi đều đáp ứng cho , muốn kết hôn tôi cũng nhân nhượng chiều theo ý . Thế nhưng cho tôi được cái gì nào? Hi Hi, ngay cả trung thành cũng cho tôi…”

      Nhạc Phong cười như điên như dại, đôi mắt lộ vẻ khát máu cuồng bạo, bóp lấy gáy nàng, buộc nàng phải ngẩng khuôn mặt nhắn ướt đẫm lệ nhìn , gằn từng chữ: “Thân thể ràng là dơ bẩn, lại còn cố làm ra vẻ thuần khiết đoan trang, so với kĩ nữ còn đê tiện hơn nhiều…”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :