1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 116: Rốt cuộc có thể coi như là thuận lợi

      Ly cà phê lạnh càng làm tăng vị đắng của nó, nàng ưu nhã hưởng qua, vùng xung quanh lông mày cũng hề nhíu lại.

      “Tôi đương nhiên biết những thứ này có ý nghĩa gì, Nhạc Thị đương nhiên có thể xử lý. Tựa như hai lần trước tạo bằng chứng giả, hối lộ nhân chứng, tìm người gánh tội thay, những điều này… tôi đều nếm thử.” Nàng nhàng , ánh mắt trong veo nhìn Kiều Nhan, thanh càng ngày càng lớn.

      “Tôi chỉ muốn nhắc nhở chút, những khoản chi này, mỗi mục đều có chữ ký của , nếu như bị tiết lộ, Nhạc Thị nhất định vì bảo vệ danh dự mà điều tra lại, bất kể dùng biện pháp gì, Kiều thư ký, cho rằng có thể thoát khỏi liên quan sao?”

      Thanh cuối cùng từ từ hạ xuống, ánh mắt nàng trong veo nêu ra tội danh cùng uy hiếp.

      Khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Nhan có chút méo mó, tựa như ta vừa ngộ ra điều gì, ánh mắt ngơ ngẩn.

      ta đương nhiên biết bản lĩnh của Nhạc Phong là như thế nào, nếu như phần chứng này bị tiết lộ ra, mặc kệ dùng phương thức gì để trừng phạt, thế nhưng…

      “Hừ, cho rằng tôi vì bản thân mình mà bán đứng Nhạc Thị sao?” Kiều Nhan cười nhạt, “Lâm Hi Hi, nên mơ tưởng nữa! Vì Nhạc Phong, tôi chịu rất nhiều ủy khuất, tôi lẽ nào lại sợ những thứ này?”

      Trong quán cà phê rất yên tĩnh, hai mỹ lệ ngồi đối diện nhau, người trợn mắt nhìn người vẻ mặt thản nhiên, ngồi bên cửa sổ nhưng lại rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

      Trong ánh mắt Lâm Hi Hi lên chút sâu xa, dừng ở ta, đôi mắt trong như viên ngọc trai đen.

      “Tôi đây ngại phân tích chút,” Tiếng của nàng như tiếng suối chảy ồ ồ, lôi kéo tâm tư Kiều Nhan, “Tôi đem bảng số liệu này tung ra, Nhạc Phong tìm đủ mọi cách để che dấu, kiểm tra chút chỗ có vấn đề, cuối cùng tất cả mọi vấn đề đều có liên quan đến Kiều Nhan , có thể tưởng tượng chút dùng phương pháp gì giúp Nhạc Thị vượt qua cửa ải khó khăn này, có thể là do cẩn thận, có lẽ mọi người tin, mà tất cả các số liệu này được làm gọn ghẽ như vậy, sạch dút khoát, nhưng mà đường lối đúng mang tội, có đủ dũng khí để gánh tất cả mọi hậu quả sao?’’

      Kiều Nhan càng nghe càng sợ hãi, sống lưng phảng phất lạnh toát.

      thực có thể tưởng tượng ra, khi mà tất thảy mọi chuyện đều bại lộ, trở thành cái dạng gì!

      như vậy …” Kiều Nhan bế tắc , ánh mắt hung ác trừng lớn nhìn Lâm Hi Hi, “Lâm Hi Hi, cần dọa tôi, Nhạc Phong có thể tìm người gánh tội thay tôi! Tôi là người rất quan trọng đối với .”

      mở to hai mắt như là muốn điều gì, thế nhưng nghĩ hồi lâu cũng biết phải cái gì, ta là gì chứ?

      là thư ký của , bạn giường, còn là nhân tình?

      Những điều này, đủ là lý do để thương tổn đến sao?

      “Tôi cho biết, ấy hại tôi đâu!” Kiều Nhan dường như quát lên.

      Lâm Hi Hi thu hồi ánh mắt trong veo, ưu nhã dựa vào lưng ghế, tựa như là tiên nữ bất lực trước khói lửa của nhân gian, nhấm nháp từng ngụm cà phê, ý cười nhàng phơi phới môi: “Chuyện đó tôi cũng biết, có lần phiên tòa, người gánh tội thay hình như là dượng của , phải là người nhà Nhạc Thị, cho nên muốn đẩy là tương đối dễ, cần lo lắng quá nhiều, mà kết quả đều ràng.”

      Nàng nhìn qua Kiều Nhan, lịch gật đầu, thảm nhiên cười nhạt: “Xin lỗi, lâu lắm mới cùng các người liên hệ, cũng biết mối quan hệ của hai người là như thế nào, cũng có thể như , ta hạ thủ lưu tình chút.”

      Câu cuối của nàng có vẻ nhàng vô tội, nhìn Kiều Nhan, bộ dáng tràn đầy ý cười nguy hiểm.

      Sắc mặt Kiều Nhan tái nhợt, cả người mồ hôi lạnh toát. cách nào tưởng tượng ra tràng cảnh đó, đối với phải là trợ thủ đắc lực, cho dù có cố gắng đến mấy cũng xóa sạch được danh nghĩa tình nhân, như vậy đối xử với như thế nào? Đối với người bạn từng , có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, đối với tình nhân, có bao nhiêu tình cảm sâu đậm?

      vô cùng hoảng hốt, nhưng còn nhiều thứ phải sợ, sợ đến khắc cốt ghi tâm.

      Ngón tay run rẩy khẽ cầm lấy ly cà phê, nhấp ngụm để trấn tĩnh, thế nhưng ngờ tới vừa mới cầm lên tay run rẩy , ly cà phê đầu tiên tóe ra ít, vừa vặn đổ cả vào tà váy của .

      “Cẩn thận!” Lâm Hi Hi chứng kiến tràng cảnh kia, lôi khăn tay ra đưa qua bên đó, thân mật : “Kiều tiểu thư có việc gì chứ?”

      Kiều Nhan xuyên qua ly cà phê sóng sánh thấy được khuôn mặt vô cùng mỹ lệ của Lâm Hi Hi, chậm rãi buông ly.

      gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, sắc mặt bắt đầu trở lên tái nhợt, lạnh lùng : “Lâm Hi Hi, muốn gì?”

      tình tới mức này rồi, Lâm Hi Hi nhìn ta, rốt cục cũng thở dài hơi.

      Thu hồi chiếc khăn trong tay lại, nàng giọng mở miệng, chắc chắn và chăm chú: “Tôi muốn có danh sách thành viên trong hội đồng quản trị của Nhạc Thị, còn có tỉ lệ nắm giữ cổ phần của từng người… những thứ này đối với hẳn là khó khăn gì.”

      Sắc mặt Kiều Nhan càng kém, ngồi cứng đờ tại chỗ, nỗ lực tự hỏi.

      Tâm tình Lâm Hi Hi cũng buông xuống chút, nghĩ mình diễn quá mức người gây , thế nhưng nàng đột nhiên nhớ tới những lời mà Tần Dịch Dương , được cho đối phương thời gian do dự và lo lắng, nhất định được.

      Giơ tay nhìn đồng hồ. Lâm Hi Hi từ từ đứng dậy, động tác khiến Kiều Nhan giật mình.

      “Nếu như Kiều tiểu thư còn thấy khó xử, chúng ta đều biết hậu quả như thế nào, bằng chúng ta thực tế chút, xin lỗi Kiều tiểu thư, làm tốn thời gian của .”

      Kiều Nhan thở gấp, mắt thấy nàng xoay người, đột nhiên lớn: “ chờ chút!’’

      Lâm Hi Hi dừng lại bước chân uyển chuyển, xoay người chờ ta thỏa hiệp.

      “Tôi đáp ứng …” Ánh mắt Kiều Nhan lúng túng nửa ngày, rốt cục cũng ra câu, sắc mặt vô cùng thống khổ

      “Tôi đáp ứng còn chưa được sao?”

      Lâm Hi Hi nhìn ta : “Được, đồng ý, vậy lần hẹn sau, mong rằng tài liệu cung cấp là chuẩn xác, nếu là giả, đừng trách tôi tuân thủ hiệp ước.”

      “Chờ chút!” Ánh mắt Kiều Nhan nhìn nàng chằm chằm, “Lâm Hi Hi, tuy rằng tôi biết lấy tư liệu về cổ phần công ty để làm gì, thế nhưng nếu như tôi đáp ứng cùng giao dịch, nhất định phải đem những số liệu kia hủy . Bằng dự định dùng nó để uy hiếp tôi cả đời sao?”

      Suy nghĩ của còn chưa hồ đồ, muốn bị uy hiếp cả đời.

      Lâm Hi Hi lẳng lặng nhìn ta, “Kiều tiểu thư, nếu như ngày nào còn chưa có giá trị lợi dụng, tôi đương nhiên lại uy hiếp , những số liệu này tôi tất nhiên tiêu hủy, chào .”

      Nàng xong, lịch gật đầu, xoay người đến quầy thanh toán tính tiền hai ly cà phê, sau đó rời khỏi quán cà phê.

      Kỳ thực toàn bộ quá trình nàng vẫn rất khẩn trương, khẩn trương đến mức mà lòng bàn tay đều toàn mồ hôi.

      Điện thoại di động trong túi , phím tắt được cài đặt sẵn, khi có gì bất trắc xảy ra nàng gọi điện cho Tần Dịch Dương, thế nhưng tại xem có vẻ rất thuận lợi… Có lẽ mọi việc tiếp theo rất thuận lợi.

      Nàng có chút xấu hổ mà suy nghĩ chút, nở nụ cười, ngực ít.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 117: thể tha thứ cho người đàn bà này



      Nghĩ như vậy nàng mạch trở về công ty, nàng để ý đến chiếc Ferrari có rèm che đỗ bên cạnh quán cà phê, cũng để ý đến người đàn ông ưu nhã từ trong xe bước ra.

      Chính là nàng càng để ý tới phía sau cách đó hơn mười thước, chiếc xe hơi của nữ có rèm che chạy với tốc độ kinh hoàng, cuốn theo trận gió, hướng về phía nàng.

      Tóc dài nhu thuận bay theo làn gió, dưới cổ chân, chiếc lắc xinh xắn nhàng lay động theo làn váy.

      Tần Dịch Dương và Mục Thanh Ngôn từ trong xe ra, ánh mắt nhìn Lâm Hi Hi vừa từ quán cà phê ra, Mục Thanh Ngôn nheo mắt nhìn Phương Đông mỹ lệ kia, mà Tần Dịch Dương lại mẫn cảm chú ý tới chiếc xe màu hồng có rèm che từ phía sau nàng xông tới, chiếc xe kia tốc độ quả là có thể đem xương người nghiền nát.

      Sắc mặt Tần Dịch Dương tái nhợt, chạy vội qua. Cánh tay đan thành vòng bảo vệ, thân thể cao lớn đột nhiên bay dài ra, ngay tại lúc chiếc xe gầm rú xông tới, tay ôm lấy cả người Lâm Hi Hi, mang theo xung lực lớn đem nàng kéo vào trong lòng.

      “Ầm” tiếng, thân thể hai người thoát khỏi tầm chạy điên loạn của chiếc xe có rèm che, nằm chiếc biển quảng cáo bên cạnh.

      Ở phía đối diện bên kia đường, Mục Thanh Ngôn mắt thấy tràng cảnh này đứng ngây người, trong nháy mắt, sắc mặt cũng tái nhợt, vội vàng bước chân dài chạy qua, nhanh chân chạy đến bên cạnh hai người vừa kêu: “Vinson, hai người sao chứ?”

      trong lòng rên lên tiếng, khuôn mặt nhắn tràn đầy kinh hãi, chần chừ hồi lâu mới phát mình bị vòng tay gắt gao ôm vào lòng, đợi nàng phục hồi tinh thần mới nghe thấy bên tai tiếng trầm thấp gấp gáp: “Hi Hi!”

      Nàng ngây ngốc ngẩng đầu, còn biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng nhìn chiếc xe có rèm che phía xa xa kia, trong nháy mắt cũng hiểu ra ít nhiều. Nàng nhớ đó là chiếc xe của Kiều Nhan, lúc nàng rời khỏi quán cà phê để ý tới phía sau, nghĩ tới …

      Kinh ngạc lấy tay che miệng lại, chốc lát Lâm Hi Hi mới có thể ổn định tình hình tại.

      sao … Tôi sao…” thanh của nàng có chút tắc nghẹn, lắc đầu .

      Nhưng mà sắc mặt Tần Dịch Dương lại được tốt như vậy, gắt gao ôm lấy thân thể trong lòng, ánh mắt thâm thúy chưa bao giờ lộ ra sắc bén như vậy kiểm tra thân thể nàng, thẳng đến khi thấy nàng có chuyện gì mới từ từ buông lỏng, làn môi lạnh lẽo khẽ dán xuống khuôn mặt nhắn của nàng, bàn tay ôm lưng nàng khẽ trấn an.

      “Chết tiệt…” Mục Thanh Ngôn thấy bọn họ có việc gì mới an tâm chút, buông lời chửi câu, “Cái tên lái xe kia điên rồi chắc? Trực tiếp va chạm, nếu đụng vào người, chính nó cũng đâm vào chướng ngại bên đường.”

      Đôi mắt Tần Dịch Dương nổi lên tơ máu băng lãnh trầm giọng : “ ta đúng là điên rồi.”

      xong, đem người trong lòng giao cho , ngón tay thon dài nới lỏng cà- vạt, lạnh lùng : “Trông coi ấy giúp tôi, xảy ra chuyện gì tìm cậu hỏi tội.”

      Thân thể cao ngất của mạnh mẽ xa bọn họ, nghĩ lại người kêu ‘Kiều Nhan’ trong buổi tiệc tối hôm đó – người đàn bà ăn lỗ mãng, tại hận đến mức thể giết người ngay lập tức sao?”

      là lần thứ hai, có lý do bỏ qua cho người đàn bà này.

      “Vinson!” Mục Thanh Ngôn nhíu mày nhìn thân ảnh lạnh lùng của , hầu như nghĩ ra định làm cái gì, cũng biết làm cách nào có thể ngăn cản lại, rất nhiều năm rồi mới thấy người có thể làm cậu ấy tức giận đến mức độ này, càng thể nào ngăn cản.

      “Dịch Dương!” Lâm Hi Hi cũng nóng vội kêu lên tiếng, thân ảnh mảnh khảnh thoát khỏi vòng bảo hộ, gió thổi bay mái tóc dài của nàng, có chút hỗn loạn.

      Tần Dịch Dương nghe được thanh kia, nhưng vẫn lạnh lùng như trước ngồi vào xe, chậm rãi đẩy kính cửa sổ lên, khởi động xe.

      Chiếc Ferrari màu đen chậm rãi khởi động, nhanh chóng nhập vào đoàn xe, hướng phía chiếc xe kia cấp tốc đuổi theo.

      Kiều Nhan ý thức được có người đuổi theo.

      Sắc mặt của ta tái nhợt vàng như nghệ, lòng bàn tay mồ hôi đều toát ra ướt đẫm.

      Vừa mới lúc nãy nàng phải cố ý, phải là cố ý chỉ là do hận quá mất khôn, muốn Lâm Hi Hi biến mất. Như vậy bị uy hiếp, phải phản bội, Nhạc Phong cũng đem thân phận tình nhân hèn mọn cấp cho . Tất cả như vậy đều do Lâm Hi Hi tạo ra, chính là ta.

      Cho nên mới tỉnh táo … tỉnh táo rồi! muốn giết người, muốn.

      Cấp tốc quẹo sang hướng khác, quẹo lần nữa, nước mắt Kiều Nhan tuôn càng nhiều, nhìn kính chiếu hậu vội vàng được, chiếc Ferrari càng lúc càng áp sát, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. nhìn thấy người lái xe là Tần Dịch Dương, mới lần đầu tiên gặp mặt, nhận ra người đàn ông này vô cùng đáng sợ, thế nhưng nghĩ tới gặp phải trường hợp này.

      Đừng đuổi theo tôi… Tôi van , đừng đuổi theo tôi.

      Toàn bộ tinh thần Kiều Nhan đều bị dọa đến, chỉ biết là phải chạy trốn, thực chết là cái chắc. Tay lái loạn lên, đem toàn bộ nước mắt biến mất, di động rung lên cũng cố tình bỏ qua mà tiếp tục lái xe.

      đường, chiếc xe màu hồng có rèm che chạy phía trước, phía sau chiếc xe màu đen có rèm che đuổi sát phía sau.

      “Xoạt!” tiếng, tốc độ xe đều tới mức kinh khủng.

      Kiều Nhan biết mình ở nơi nào, nhận ra phong cảnh xung quanh, hình như là vùng ngoại ô, hoặc là nơi nào khác, phía sau có chiếc xe vẫn kiên trì đuổi theo, ngày càng đến gần, góc nghiêng chỉ lớn hơn chút, đâm thẳng chết chắc.

      Xe từ từ tăng tốc, hai chiếc xe dần dần tiếp cận, khi chiếc xe đen có rèm che kia tiến lên trước chiều dài vừa được nửa xe xoay ngang xe lại.

      Trong xe, khuôn mặt lãnh khốc của Tần Dịch Dương tản ra tia hủy diệt.

      Cả người Kiều Nhan run rẩy, buông lỏng tay lái, chỉ cảm thấy xe bị đâm sầm cái, “Két” tiếng, xe của bị đẩy ra khỏi mặt đường, săm lốp xe trượt dài mặt đường bén nhọn, cuối cùng tốc độ xe có giảm bớt, đầu xe đâm vào và bị chặn bởi cây cổ thụ.

      Trong chiếc Ferrari màu đen, người khẽ nhếch miệng, tốc dộ từ từ chậm lại.

      Tần Dịch Dương mở cửa xe, lạnh lùng bước xuống.

      Cánh cửa chiếc xe màu hồng có rèm che dính đầy máu mở ra, Kiều Nhan bị mảnh thủy tinh vỡ cắt bị thương, đầy người dính mảnh thủy tinh vỡ từ ghế lái ra ngoài, chật vật ngã xuống đất.

      “ …” Cả người đau nhức, ý thức được có nhiều người, trong nháy mắt nức nở, kinh hoảng tới cực điểm, “Đùng giết tôi … phải tôi cố ý. Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

      Tần dịch Dương từ từ tới, thân thể cao ngất ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài chống lên mặt đất, hờ hững nhìn chăm chú vào người đàn bà mặt đất.

      cuộn mình co quắt, chân có vết máu rỉ ra, cả người đều thảm hại.

      “Đau sao?” Làn môi trắng bạc của lạnh lùng phun ra ba chữ.

      “Đau… Rất đau … Van xin tha cho tôi, van cầu .” Kiều Nhan khóc thành tiếng, mặt nước mắt cùng máu ngân dài nhìn người đàn ông trước mắt.

      “Tôi xin thề bao giờ dám làm như vậy nữa, van xin tha cho tôi.”

      Ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng đảo qua khuôn mặt , xác định ta chết được, chậm rãi đứng thẳng dậy, từ cao nhìn xuống : “Đau nhớ kĩ, nếu có lần thứ ba, ngay cả cơ hội cầu xin tôi cũng cho .”

      xong, lạnh lùng rời , cả người hướng chiếc Ferari tới.

      Kiều Nhan nức nở lại càng co rúm lại, lúc xác định được bỏ , xe từ từ khởi động rời trong nháy mắt, cả người co quắp thành khối, tê tâm liệt phế, khóc thét lên, hận quá làm mất lý trí, nhưng lại phải trả giá đắt. Đau quá… Cả người đều đau quá! muốn chết!

      Trong chiếc xe rời , Tần Dịch Dương hờ hững cầm lấy điện thoại di động.

      “Vùng ngoại ô, hướng mười giờ, có vụ tai nạn xe, mời ghé qua xem lát.” xong liền cúp máy, đem di động ném sang bên cạnh.

      Đêm, càng sâu.

      Lâm Hi Hi đứng do dự hồi lâu trước cửa phòng Tần Dịch Dương nhưng vẫn chưa gõ cửa.

      Cổ tay mảnh khảnh giơ lên, nàng cắn môi, lại nhàng buông ra. Là do muốn nhìn thấy nàng sao? Cho nên từ lúc trở về đến giờ ngay cả điện thoại cũng gọi lần.

      “Hi Hi’ tiếng từ phía bên cạnh vang lên…

      Lâm Hi Hi nghiêng mặt, thấy thân ảnh Nguyễn Húc xuất có gì đó hơi khác, Âu phục người còn chưa thay, có chút nghi hoặc nhìn nàng, “Em làm sao vậy? Mấy hôm nay tôi sang HongKong công tác, bận quá nên liên lạc với em, em đợi Dịch Dương à?”

      “Tôi…” Lâm Hi Hi cũng biết như thế nào cho phải, “Tôi biết ấy trở về hay chưa.”

      , thang máy đầu hành lang “Đinh” tiếng mở ra, thân ảnh tuấn lãng của người xuất trước mặt bọn họ.

      Thứ mà Tần Dịch Dương chú ý tới đầu tiên là thân ảnh với vẻ mặt khẩn trương đứng chờ trước cửa phòng , tiện đà mới tới người đứng bên cạnh nàng – Nguyễn Húc, thoáng nhìn qua ánh mắt nàng, có vui mùng cùng hoang mang, tiện đà biến thành nỗi lo lắng.

      Xem ra nàng vô cùng chăm chú, điều này khiến cho biểu cảm nguyên bản lạnh thấu xương của nhu hòa ít.

      về à?” Ánh mắt Tần Dịch Dương nhìn Lâm Hi Hi cùng Nguyễn Húc .

      “Đúng, những chuyện cần đối phó với phía HongKong bên kia, mai mình làm.” Nguyễn Húc cũng xoay người đối diện , cùng báo cáo.

      Tần Dịch Dương gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn nàng cái.

      “Đợi lâu chưa?” Tay bao trùm lưng nàng, ôn nhu đem nàng tiến vào lòng, thấp giọng hỏi.

      Tâm tình căng thẳng của Lâm Hi Hi rốt cục buông lỏng chút, nhất là khi cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay và hơi thở ấm áp của , càng dễ chịu hơn chút, rất thành nhàng lắc đầu: “ quên, nhớ đợi bao lâu rồi.”

      Trong đôi mắt Tần Dịch Dương có chút ôn nhu, trong ngực dâng lên tia ấm áp.

      Vuốt tóc nàng, móc chìa khóa mở cửa, nghiêng mặt nhìn Nguyễn Húc hỏi: “Cậu còn có chuyện gì ? Nếu có, ngày mai đến công ty bàn lại.”

      Từ đầu tới giờ Nguyễn Húc mực sững sờ, nhìn hiểu nổi hai người kia làm gì. hình như cũng chỉ mới dời mấy ngày.

      Mối quan hệ của bọn họ sao lại có thể chuyển biến lớn như vậy? mẫn cảm nhận ra Lâm Hi Hi còn gọi Tần Dịch Dương là ‘‘Tần tiên sinh” nữa, mà cử chỉ thân mật của hai người cũng tự nhiên hơn rất nhiều, chí ít là vẻ thâm tình ôn nhu trong mắt cậu ấy, điều mà chưa bao giờ nhìn thấy.

      “A…” Nguyễn Húc hoàn hồn, ánh mắt thản nhiên đảo qua hai người, duy trì vẻ ưu nhã bình tĩnh : “ có việc gì.” Cứ như vậy nhìn hai người bọn họ vào phòng, thân mật tựa như người của nhau.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 118: nên để nàng mình đối mặt nữa

      Nguyễn Húc đứng yên tại chỗ hồi lâu mới cảm thấy có chút cứng ngắc, kéo hành lý, ánh mắt sâu xa lại liếc nhìn thoáng qua cửa phòng rồi mới chậm rãi bước về phòng.

      qua rồi, nghi hoặc cùng lạnh giá trong lòng ngày càng trĩu nặng.

      Hai người kia, rốt cục làm sao vậy?

      Đèn trong phòng được bật lên, ánh đèn nhu hòa chiếu sáng mọi nơi, bao phủ cả hai người.

      Tần Dịch Dương vừa vào khỏi cửa buông Lâm Hi Hi ra, nới lỏng cà- vạt, cởi áo khoác, thân ảnh cao ngất mang theo tia lãnh ý, làm cho Lâm Hi Hi đứng ở phía sau có chút lo lắng, rồi lại dám tới gần.

      Người đàn ông như vậy, rất vĩ đại mạnh mẽ, thực thần bí, nàng dám hỏi làm gì?

      Chẳng qua là nhìn thấy tốc độ lái xe của nhanh như chớp, tựa như bay ráo riết đuổi theo Kiều Nhan, đối xử với ta như thế nào?

      Những kẻ lãnh huyết như Tần Dịch Dương, cho tới bây giờ Lâm Hi Hi đều chưa gặp qua, cũng sợ hãi khi nhìn thấy.

      Nàng cứ như vậy đứng tại chỗ, giống như gốc cây bách hợp dịu dàng, thanh thuần động lòng người, dè dặt chờ mở miệng.

      Rốt cục Tần Dịch Dương cũng xoay người lại, nhìn nàng.

      “Hôm nay cùng ta chuyện thế nào?” Cách mấy bước, trong ánh mắt lạnh nhạt của còn tia khoan dung, khiến lòng nàng căng thẳng.

      Cố gắng xua tan chút sợ hãi cùng do dự, Lâm Hi Hi ôn nhu trả lời: “Tôi chỉ y nguyên như kế hoạch mà thôi, phần số liệu kia cũng phải dùng để uy hiếp Nhạc Thị, mà là khiến cho Kiều Nhan biết được chỗ sơ hở của ta, điều ta sợ phải là việc số liệu có thực bị tiết lộ ra ngoài hay , mà là sợ Nhạc Phong tàn nhẫn mà đẩy ta gánh tội thay , bị chính người đàn ông mà mình thích hủy diệt, đó mới là điều thống khổ nhất, ta muốn nếm thử, cũng dám nếm thử, nên chỉ có thể thỏa hiệp.”

      Thanh mềm của nàng cũng khiến vẻ mặt hòa dịu , ngược lại, ánh mắt càng tối hơn vài phần.

      “Cho nên em mới nhanh chóng bức ép ta đến vậy? Cuối cùng khiến ta chó cùng dứt giậu?” Thanh của Tần Dịch Dương vẫn lãnh đạm như trước.

      bức bách như vậy, tựa như là có hương vị trách cứ.

      Ánh mắt Lâm Hi Hi trong veo nhìn , cũng biết đến tột cùng là bản thân mình làm sai cái gì, kỳ thực nàng đạt tới mục đích đàm phán của chính mình, đoán trước được biểu tình dữ dội của Kiều Nhan, chẳng qua là nàng ngờ tới Kiều Nhan liều lĩnh đến mức muốn dồn nàng vào chỗ chết.

      Tư tưởng của người đàn bà kia cố chấp và cực đoan như vậy, nàng hề có phòng bị trước.

      Nếu phải xuất , có lẽ nàng thực

      Lông mi dài cụp xuống, trong lúc đó ánh mắt Lâm Hi Hi có chút thẹn thùng, giọng : “Tôi vẫn làm theo kế hoạch bàn với , ngờ như vậy… có lỗi, là tôi có chừng mực.”

      Bầu khí xung quanh lại trở nên trầm mặc, nàng nghe thấy thanh lãnh đạm kia nữa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân.

      Trong ánh mắt hạ xuống, xuất đôi giày da ở trong tầm mắt.

      Nàng có nhìn đến, ánh mắt Tần Dịch Dương nhu hòa rất nhiều, có biện pháp tiếp tục giả vờ lãnh đạm như vậy nữa, hai tay vòng qua nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, vuốt ve tóc nàng, hôn lên cái trán của nàng.

      Lâm Hi Hi cả kinh, theo bản năng mà đẩy lồng ngực ra, eo nhắn cùng lưng lại vẫn bị vòng tay chế trụ, chặt chẽ mà xiết vào trong ngực, hơi thở của nặng nề, tự do ở trán cùng hai má của nàng thương cùng xót xa mà hôn, thanh ỉu xìu cúi đầu câu: “Thực xin lỗi….”

      phải muốn trách nàng.

      Chẳng qua là trách chính mình, ràng ngờ tới việc sau khi đàm phán có thể xuất khả năng xấu, lại ngu ngốc tin rằng người đàn bà kia điên cuồng đến mức đó, nhưng mà, khi người ta thực bị uy hiếp sinh ra những hành động điên rồ thể đoán trước được.

      Tỷ như Kiều Nhan khắc kia, hoàn toàn đánh mất lý trí.

      thế nào lại trách nàng đúng chừng mực chứ? Vốn dĩ nên để mình nàng đối mặt với việc này.

      Lần đầu tiên chính tai nghe được Tần Dịch Dương “Thực xin lỗi” ba chữ này, khiến lòng Lâm Hi Hi kinh hãi thể thành lời, chỉ có thể ở trong lồng ngực ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo dừng ở mặt , muốn xác nhận kia là do chính miệng ra sao. Vẻ lạnh lùng của người đàn ông này giống như trong nháy mắt tan biến, lại trở về hình ảnh mà nàng thấy lúc ban ngày, thương cùng thâm tình, thậm chí so với lúc trước càng nồng đậm hơn.

      Khuôn mặt nhắn của nàng mê ly, vẻ mặt từ mơ màng đến nét, chút nào che giấu quyến luyến trong mắt mình.

      này… luôn có ma lực khiến cho thể khống chế được.

      Tần Dịch Dương nín thở, nâng khuôn mặt nhắn của nàng hôn lên đó, từ đuôi lông mày đáng đến khóe mi tinh tế của nàng, lại đến gò má ngọt ngào cùng chiếc cằm xinh xắn, lại trằn trọc đến cánh môi đào đỏ thắm của nàng, chút chút bao trùm, ngậm lấy, sâu vào đòi lấy.

      Ánh đèn nhu hòa buông xuống, cánh tay bé mềm lạnh của Lâm Hi Hi phúc trụ bàn tay to lớn của , lại bị động tác thâm tình của ngăn cản tất cả.

      Khoái cảm nóng bỏng từ đầu lưỡi, đại não theo động tác tàn sát bừa bãi của mà từng đợt trống rỗng.

      Nàng “ưm…” ra tiếng, xụi lơ ở trong lồng ngực .

      Đợi cho chậm rãi buông ra, hai gò má nàng muốn đỏ bừng lên, ánh mắt mê ly tựa như có thể tràn ra nước mắt, cánh môi hơi hơi sưng, dựa ở trong lòng , lồng ngực hoàn toàn chống đỡ thân thể nàng, nếu tại muốn nàng, nàng hoàn toàn có khí lực để phản kháng.

      … Hôm nay rốt cuộc làm gì với kiều Nhan?” Rốt cục Lâm Hi Hi cũng hỏi ra vấn đề hôm nay nàng muốn hỏi.

      làm gì cả.” Tần Dịch Dương chút cũng thèm để ý đến vấn đề của nàng, thản nhiên trả lời, “Chẳng qua là cho ta chịu chút trừng phạt tương xứng, cần phải xen vào.”

      Trừng phạt tương xứng? Đó là cái gì?

      Lâm Hi Hi nhiều ít cũng có chút kinh hồn bạt vía, còn dám hỏi thêm nữa, khăn lụa cổ nàng biết bị cởi ra từ lúc nào, nụ hôn nóng rực của in lên đó, chạm đến điểm mẫn cảm cần cổ nàng, Lâm Hi Hi theo bản năng mà ‘ưm’ tiếng, dựa vào cánh tay .

      Ánh mắt thâm thúy bức người của người đàn ông nhắm lại, vùi đầu vào cần cổ mẫn cảm của nàng, nụ hôn nóng bỏng buông tha tấc da thịt nào ở nơi đó, hơi thở Lâm Hi Hi dồn dập, khó có thể chịu đựng được kích thích cùng tra tấn như vậy, thân thể nàng và gắt gao dán vào nhau, dục vọng bị kích thích bùng phát chẳng qua là có biện pháp để dập tắt, nàng lại cắn môi, khuôn mặt thanh thấu nhắn từng đợt mê ly.

      thực điên cuồng, cơ hồ đem vòng eo của nàng bẻ gãy, rốt cuộc Lâm Hi Hi cũng đứng vững nữa, bị phen kéo chặt vào trong ngực, vẫn hôn đến cả người nàng hư nhuyễn, run giọng cầu xin tha thứ, lúc này mới ôm ngang lấy nàng, bước về phía phòng ngủ.

      Trong phòng ngủ đèn được bật lên, Lâm Hi Hi biết là mình được đặt giường lớn từ khi nào, tóm lại nàng vừa mới nâng tầm mắt lên đối diện ngay với thân thể người đàn ông ở phía , khuôn mặt tuấn dừng ở nàng, ánh mắt thâm thúy nhuốm đầy dục vọng, ngón tay thon dài của cởi ra áo sơ mi của chính mình, từng nút, từng nút , so với đêm kia, thời khắc này chân hơn rất nhiều.

      Quả thực là muốn để cho nàng thấy được, chiếm giữ lấy nàng như thế nào.

      Trong nháy mắt mặt Lâm Hi Hi đỏ bừng lên, quay đầu dám nhìn, lại đột nhiên, “A” tiếng, bên hông bị nhột trận, là do bàn tay của thình lình với vào bên trong áo sơ mi của nàng, từ lưng ong xinh của nàng nặng nề mà hướng về phía trước nhào nặn.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 119: Tiếng chuông bám riết ngừng




      …” Lâm Hi Hi co người lại, khuôn mặt nhắn trắng nõn đỏ bừng lên, trốn tránh tay , suối tóc vung vãi ra giường trắng muốt.

      loại xinh đẹp đến kiều mị, “ chút…. Đau quá!”

      Nàng nhíu mi, tựa như thực bị làm đau.

      Cúc áo sơ mi của Tần Dịch Dương cởi đến cái cuối cùng, lông mày tuyệt đẹp bị khiêu khích, cúi đầu đối diện với khuôn mặt nhắn của nàng.

      “Đau ở đâu?” trầm giọng hỏi, giọng điệu tràn đầy sủng nịnh, bàn tay xấu xa cố ý nhàng nhào nặn, đẩy nội y tối màu của nàng ra, men theo đường cong mà tiến về phía trước, xấu xa bao phủ lại, nhàng mà nhào nặn, “Đâu, đau ở đâu?”

      Khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc hỏa, Lâm Hi Hi có phần chịu nổi mà ngồi xuống chống đỡ, hai tay chống đỡ toàn bộ thân thể, nhìn thẳng , ánh mắt trong veo có tia xấu hổ cùng trốn tránh.

      Cho tới bây giờ nàng cũng biết Tần Dịch Dương lại như vậy, tác phong đứng đắn lại thay đổi thất thường như vậy, nàng có biện pháp nắm bắt được suy nghĩ của , tựa như lúc đầu biết vì sao lại tức giận, đến bây giờ lại vì sao mà tà mị bức người như vậy, tay rất càn rỡ.

      Ngực nàng bị nhào nặn rất căng nóng.

      … Tức giận sao?” Nàng cố gắng thay đổi đề tài, chuyện có chút lắp bắp.

      Suy đoán như vậy phải có căn cứ, nhìn bộ dáng mới vào cửa ban nãy của , rất dọa người.

      Động tác tay Tần Dịch Dương cũng dừng lại, chẳng qua là dục vọng mãnh liệt tựa như muốn đem nàng cắn nuốt có giảm chút, ánh mắt thâm thúy mê ly dụ làm say lòng người, thương mà ôm gọn thắt lưng của nàng, chậm rãi tăng thêm lực đạo âu yếm nàng: “Sợ sao?”

      Cổ họng Lâm Hi Hi nghẹn lại, biết nên như thế nào, cũng may mắn là thực tức giận, nàng nhàng cắn môi cam chịu lúc, vẻ lãnh đạm của làm cho người ta sợ hãi.

      Làn môi tao nhã kia, đột nhiên nổi lên nụ cười yếu ớt khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

      “Những gì hôm nay em làm đều sai, chỉ có chút đúng.” thu lại nụ cười, chậm rãi ra câu.

      mặt ra tia nghi hoặc.

      Loại vẻ mặt này gần đây nàng thường hay thấy, là mê hoặc, là suy tư, tựa như là mặt nước tĩnh lặng sau lại như đứa bé hướng khát cầu cái gì, mà thực tế, chỉ là đem suy nghĩ của nàng tìm tòi chút mà thôi, này, có kiên cường cùng dũng cảm của chính nàng.

      Tần Dịch Dương nắm cằm của nàng, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà bình tĩnh: “Về sau được mình. Chuyện gì cũng được.”

      Lâm Hi Hi bình tĩnh nhìn , tất cả thanh đều bị chặn ở cổ họng.

      Có lẽ là đầu óc bị choáng váng, có lẽ lại bắt đầu thất thần, ánh mắt buông xuống, tại thời điểm nàng say mê cởi ra áo sơ mi của nàng, chậm rãi cúi xuống chống khuôn mặt nhắn cùng chóp mũi của nàng, thanh có vẻ ám muội tự nhiên: “ … Được …”

      Mùi thuốc lá nhàn nhạt mang theo mùi hương bạc hà, Lâm Hi Hi hoảng hốt hoàn hồn, khuôn mặt nhắn mơ màng, theo lời : “Được.”

      Ngay sau đó, nàng khẽ kêu lên tiếng, bám trụ bờ vai của .

      “Dịch Dương…” Nàng nhịn được run giọng gọi tên của , cảm giác đau xót trước ngực, cỗ khoái cảm hư vô ập tới trong não, tay làm cái gì?

      “Làm sao vậy?” Tần Dịch Dương cũng để ý tới mất khống chế của nàng, tiếp tục áp sát khuôn mặt nhắn của nàng, bắt buộc hô hấp của nàng và giao hòa.

      Ngón tay cũng chịu buông lỏng ở bộ ngực tuyết trắng tàn sát bừa bãi cùng sủng nịnh thương.

      “…” Trừ bỏ khuôn mặt , nàng nhìn được gì khác, chỉ có thể bám chặt vào bờ vai của , mỗi biến đổi cùng động tình đều lọt vào trong mắt , mỗi điểm phản ứng của thân thể đều bị nắm vững.

      Ngọn lửa dục vọng nhanh chóng kéo đến, động tác của lại càng càn rỡ hơn, chút chút lại bắt được mất khống chế của nàng

      Đêm nay tựa như ma quỷ.

      Động tác chậm nhất là tra tấn trí mạng nhất, Lâm Hi Hi cảm nhận ràng được chiếm giữ của , cọ xát cực hạn khiến cho nàng run rẩy ngừng, ngôn ngữ đều bị nuốt hết, thanh của nàng đều thể phát ra được, chỉ có thể cho chiếc lưỡi mệt mỏi mà đau nhức được thời khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa cái hôn của , hô hấp của ngày càng nặng nề, giống như lực đạo ngày càng tăng thêm.

      Từng chút từng chút, tiết tấu của từ từ thoát khỏi tra tấn nàng, trở thành dồn dập mà mang tính xâm lược, dần dần mãnh liệt hơn.

      “Dịch Dương…” Nàng khó có thể chịu được mà gọi , trong mắt dâng lên tầng hơi nước cùng chua xót, nhịn được lùi về phía sau, “Chậm chút…. Đừng nhanh như vậy… Đừng …. A…”

      cắn cần cổ nhạy cảm phấn nộn của nàng, hôn mạnh, hoàn toàn thể khống chế đươc lực đạo mạnh mẽ cùng xung động.

      Trong đầu tràn đầy hình ảnh cái chớp mắt lúc ban ngày kia, làn váy của nàng bị thổi bay, khuôn mặt nhắn thanh nhã trắng nõn như nước, đẹp đến nỗi khiến tim kẻ khác loạn nhịp.

      Trong nháy mắt chiếc xe kia lao tới, trái tim bỗng nhiên bị bóp nghẹt. hao phí rất nhiều tinh lực mới bình ổn được quyết tâm phẫn nộ cực điểm đến lạnh như băng kia, khắc kia mềm mại mà thử nghe lời của ngay tại dưới thân này, bàn tay ngăn chặn vòng eo phập phồng của nàng, mãnh liệt mà xâm nhập vào, cúi đầu hôn lấy cổ nàng.

      Dịu dàng mà dụ dỗ.

      Nàng sớm mồ hôi đầm đìa, bị khoái cảm cực hạn kia xông lên duy trì biết bao lâu, tiếng ngắt quãng, ngón tay trắng noãn mảnh mai đều run rẩy, ánh mắt chan chứa dục vọng của hé mở, nghe được thanh khát vọng từ yết hầu tràn ra, cúi đầu hôn lên mặt của nàng, cánh tay kéo nàng qua, đè lên bờ lưng xinh non mềm của nàng, càng mạnh mẽ mà giữ lấy thân thể của nàng ….

      ***

      Tiếng chuông di động vang lên.

      vào mộng đẹp nàng ngủ sâu, vòng eo bị người ta giữ lấy, thể tỉnh lại.

      Tiếng chuông tiếp tục vang lên, bám riết tha.

      “….” Lâm Hi Hi khẽ nhúc nhích chút, lông mi dài hé mở, đẩy qua chút lồng ngực cường tráng. Ý thức của nàng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

      Chỉ biết là tiếng chuông vẫn vang lên, nếu thức dậy hỏng việc.

      Cánh tay bé vô lực chạm đến chiếc di động lạnh lẽo sau người.

      Mở di động ra, nàng đè nén giọng khàn khàn, cố gắng nhàng chậm chạp : “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi.”

      Nàng như bình thường tên, chẳng qua là tại nàng mở nổi đôi mắt buồn ngủ, chỉ có thể giọng như vậy.

      chiếc điện thoại ở chỗ khác, thanh vừa định phát ra nhất thời bị nghẹn lại.

      là … ai?” thanh của đối phương lộ ra ngạc nhiên, tinh tế nhưng bén nhọn, giọng tuy nhưng lộ ra run rẩy cùng lửa giận.

      Rốt cục nàng thể buồn ngủ được nữa, mở mắt ra, nhìn nhìn tình hình trước mắt.

      “Xin chào tôi là Lâm Hi Hi.” Mặt nàng hơi đỏ, lúc này mới phát ra người vẫn còn bị Tần Dịch Dương ôm lấy, thân thể xinh vô cùng phù hợp bị ôm thu tiến trong lồng ngực ngủ yên, cằm của đặt đỉnh đầu nàng, chẳng qua là vừa mới nhấc đầu nàng mới phát ra điều này.

      “Ai ui!” Đỉnh đầu đau nhức do đụng vào cằm của .

      Cánh tay bên hông bỗng siết chặt hơn.

      Tần Dịch Dương ngừng giây, ánh mắt thâm thúy hé mở, rất nhanh liền gạt buồn ngủ lúc sáng sớm, ánh mắt trong sáng hơn vài phần, ràng biết được trong lồng ngực nghe điện thoại, chẳng qua là chiếc điện thoại trong tay nàng chính là điện thoại của .

      “Lâm ?” Thanh của đối phương run rẩy, thậm chí nở nụ cười tức giận, “Là ?”

      Lúc này nàng mới cảm giác được thanh này có chút quen tai.

      Thân thể vẫn là những đau nhức quen thuộc, Lâm Hi Hi hơi chút giật mình liền nhịn được mà nhíu mi, chôn ở trong lồng ngực , “ưm” tiếng.

      Khóe miệng Tần Dịch Dương nổi lên nụ cười, cánh tay ôm thắt lưng nàng nâng lên, vuốt ve tóc của nàng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 120: thể thừa nhận



      “A…. làm cái gì? Lâm Hi Hi làm cái gì? ràng tại ở đâu, tại sao lại cầm di động của Vinson? , mau.”

      nơi khác tiếng rít gào vang lên, tiếng ủy khuất mà bén nhọn phá vỡ màng nhĩ của nàng.

      Cả người Lâm Hi Hi run lên.

      Khuôn mặt nhắn của nàng nhất thời tái nhợt hơn chút, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được đối phương chính là ….Lily.

      Hồi lâu thấy Lily, cư nhiên ấy lại gọi điện thoại lại đây.

      Có lẽ là có gì đó đúng, nghĩ vậy Lâm Hi Hi cầm lấy di động nhìn nhìn, chiếc điện thoại màu xanh dương đắt đỏ kia, ràng là nàng thường xuyên thấy trong xe của Tần Dịch Dương, nàng đột nhiên tỉnh ra, khuôn mặt nhắn càng thêm tái nhợt, cố tình vùng ra khỏi người đàn ông bên cạnh ngồi dậy, Lâm Hi Hi sợ tới mức buông thõng tay, di động rơi xuống giường.

      Trong điện thoại thanh bén nhọn vẫn rít gào, Tần Dịch Dương đứng dậy, ánh mắt thâm thúy mang theo tia ấm áp trìu mến dừng ở trong lồng ngực, hai tay vây tại hai bên người nàng, tao nhã mà cầm lấy di động bị nàng đánh rơi.

      “Chuyện gì?” thanh buổi sáng của thản nhiên mà đặc biệt có từ tính.

      “Vinson…” Lily vừa nghe được thanh này liền hoàn toàn sụp đổ, che miệng bắt đầu khóc, nước mắt như thế nào cũng ngừng được.

      Ngẫm lại cũng đủ biết, lúc này căn bản phải là thời gian làm, vì sao bọn họ lại ở cùng nhau?

      Ánh mắt Tần Dịch Dương thủy chung dời khỏi Lâm Hi Hi, khuôn mặt nhắn của nàng tái nhợt có vô thố cùng mờ mịt, đầy người là dấu vết bị thương, im lặng nằm trong lồng ngực . Ánh mắt lên tia mềm mại, vuốt ve tóc trán nàng, lộ ra vầng trán nhu bạch của nàng, câu vào tai nghe: “Là tôi.”, lời vẫn thản nhiên như trước.

      “Vinson, hai người cùng chỗ phải ? cùng với ta…. Các người phát sinh quan hệ có phải hay ? Vinson, em nên rời khỏi , em nên dỗi với , em quay lại được ? Em bao giờ … rời khỏi nữa, đừng cần em, van cầu …” Lily bắt đầu khóc, vạn phần đau thương quấy nhiễu lòng của nàng.

      Ánh mắt Tần Dịch Dương trầm chút.

      có việc quan trọng đừng làm phiền tôi lúc ngoài thời gian làm việc, điểm này tôi rồi.” Thanh của ràng đạm bạc trong veo như nước.

      Khiến cho người nghe cảm thấy có vẻ lạnh như băng, “Về chuyện của Hi Hi, có gì hiểu đến hỏi Thanh Ngôn.”

      xong liền cắt đứt điện thoại, động tác vẫn tự nhiên tao nhã như trước.

      trong ngực nhìn thấy mỗi động tác này, lòng cả kinh lên lời.

      Nàng thể thừa nhận, thanh của Lily vừa ra khiến cho lòng nàng ê ẩm đau, cũng phải thời gian lâu gì, cư nhiên nàng liền dễ dàng quên mối quan hệ giữa Tần Dịch Dương cùng Lily, mà giờ, nàng lại nằm dưới thân người đàn ông này, hơi thở nóng ấm chậm rãi hít ra thở vào của nhắc nhở nàng, khoảng cách giữa nàng và gần biết bao nhiêu.

      “… Mấy giờ rồi?” Suy nghĩ hồi lâu, nàng cư nhiên khó khăn hỏi câu.

      “6 giờ.” Tần Dịch Dương giọng , ánh mắt thâm thúy có thâm ý nàng nhìn hiểu, cúi đầu hôn lên khóe môi của nàng, thanh dễ nghe : “Mệt sao? Có muốn ngủ thêm lát ?”

      Có muốn ngủ thêm lát hay ?

      câu làm cho hốc mắt Lâm Hi Hi nóng lên, quan tâm ràng cùng thân thiết như vậy, thực giống như đối thoại của đôi vợ chồng nhau, nàng hẳn là phải làm thế nào đây? Nhắm mắt vùi vào trong ngực , nghỉ ngơi, hưởng thụ vòng ôm cùng cái nhìn chăm chú của , chẳng qua như là ngầm làm nũng với , vô luận nàng chưa gì, bọn họ đều cần.

      Nụ hôn của vẫn còn ở bên môi, mang theo hơi ấm, truyền đến nơi mẫn cảm tê dại. Lâm Hi Hi dựa vào bờ vai của , hít sâu hơi, hồi lâu mới nghe được thanh mơ hồ của chính mình: “Em mệt… Em muốn dậy.”

      Bàn tay nhu bạch nhắn vịn lên vai , ít nhiều khơi mào dục vọng của Tần Dịch Dương.

      Nhớ tới tối hôm qua nàng ở trong mộng bị giữ lấy, mệt đến mức nơi mềm mại tận cùng của cơ thể còn co rút nhanh, nhíu mi tiếp nhận ra vào, khoái cảm nhanh như vậy bao phủ cả đầu óc….

      Nụ hôn của mạnh thêm chút, ôm chặt vòng eo của nàng.

      “Dịch Dương.” Lâm Hi Hi nhịn được kêu lên tiếng, có chút thống khổ mà nhắm mắt lại.

      “Lúc mà phụ nữ tức giận đều giống như em bây giờ sao?” Thanh của khôi phục thanh tỉnh, ánh mắt thâm thúy có tia dò xét, ngồi thẳng người, dừng ở nàng.

      Lâm Hi Hi ý nên cũng ngồi dậy, cố gắng che phủ thân thể xinh, ánh mắt trong veo nhìn .

      Cái loại cảm giác đau đớn trong lòng này, là tức giận sao?

      Nàng hiểu.

      Nhưng mà có điều nàng rất ràng, mối quan hệ của bọn họ lúc này cũng chỉ là hiệp nghị mà thôi, qua đoạn thời gian này bất kỳ quan hệ gì cũng có, cũng đủ thỏa mãn, nhưng chỉ có loại chăm sóc này làm cho nàng hiểu lầm cũng như nàng rơi vào tay giặc, mỗi ánh mắt, động tác, nàng tưởng , chẳng qua là ngây ngốc mà tỉnh mộng, hết thảy có phải đều tồn tại hay ?

      Nàng nhàng lắc đầu, cố gắng cho phép chính mình lùi bước, ôn nhu : “Em có ý kia.”

      Con mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương sớm bắt giữ được giả bộ kiên cường của nàng, thản nhiên nhìn xuống nàng, cúi đầu hôn mạnh lên cánh môi của nàng, nàng bất ngờ kịp phòng bị, hô hấp đều trở nên đứt quãng, nụ hôn của lại mạnh bạo cùng điên cuồng như vậy, sắp đem nàng hoàn toàn phá hủy mất.

      “….” Nàng buồn bực ngâm ra tiếng, cảm giác ra giường trong tay bị ngăn lại, bị bàn tay to lớn của bao trùm, nàng lần nữa ở trong lồng ngực .

      mệt làm lại lần nữa, em cũng muốn mà, đúng ?” Tiếng trầm thấp của Tần Dịch Dương áp sát bên tai nàng, bàn tay tách hai chân của nàng ra, chạm vào nơi hoa viên mẫn cảm cùng mềm mại nhất của nàng, hơi hơi dùng lực chế trụ eo của nàng.

      !” Nàng sợ tới mức hét lên, cần cổ ngửa về phía sau, lại thoát khỏi lực đạo nóng rực hung mãnh của , rưng rưng , “ cần….đừng mà…”

      Nàng mệt mỏi quá, cũng có chút đau, theo bản năng mà bài xích. Chẳng qua là tay du ngoạn lên những điểm nhạy cảm cơ thể nàng, gáy tràn đầy hơi thở nóng bỏng đến tê dại, nàng muốn động tình, chẳng qua là thân thể phản bội nàng, những khiêu khích thành thạo của vĩnh viễn đều có tác dụng đối với nàng.

      “Đừng mà. . . . . . A. . . . . .” Nàng ngân lên, vô lực mà chống cự, cảm giác được thứ nóng bỏng kia muốn đâm tiến vào. Nàng biết, kháng cự của mình, đến tột cùng là kháng cự giữ lấy, hay vẫn là muốn bản thân mình bị rơi vào tay giặc.

      rồi sao?” Tiếng trầm thấp lộ ra từ tính nồng đậm, như là mộng ảo ma quỷ bao trùm ý thức của nàng. Tần Dịch Dương chăm chú quan sát ý thức mơ màng bị ngừng giữ lấy, dụ dỗ nàng, giọng hỏi.

      Lâm Hi Hi run rẩy như bị điện giật, cái chớp mắt sau thanh tỉnh, ra sức lắc đầu: “ phải. . . . . . Tôi có !”

      Khóe môi Tần Dịch Dương gợi lên nụ cười, cúi người càng tiến vào sâu hơn, cảm thấy thân thể non mềm của nàng mang đến cho khoái cảm chưa bao giờ có, thanh lãnh đạm : “ thương cảm thấy vui thích…. Em có biết em rất ngoan ? Hi Hi, ở trong lồng ngực , dối , cũng chỉ có thể dùng thân thể để trừng phạt em… Vừa khéo em luôn làm cho cảm thấy ăn đủ….”

      là làm, chút kiêng nể gì, chút chút lại gia tăng lực đạo khiến cho nàng ngửa đầu ngâm nga, sắp chịu được nữa.

      Sáng sớm, trong phòng ngủ của khu nhà trọ cao cấp, người đàn ông tuấn lãng bức người khống chế mơ màng dưới thân, hung ác mà giữ lấy nàng, biểu tình mặt vừa phức tạp lại ôn nhu, ở bên tai nàng mềm khuyên giải và an ủi gì đó, chan chứa thương.

      lâu chút….” Ở thời khắc cuối cùng kia, hôn lên cánh môi của nàng, thanh vỡ vụn có chứa đựng bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng, “Đừng hận …”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :