1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 101: Phải có trách nhiệm với lời của mình.




      “Lâm tiểu thư, vẫn luôn trả lời vào vấn đề chính mà truyền thông muốn hỏi, là vì bản thân chột dạ sao?”

      “Lâm tiểu thư, nguyên nhân gì thúc đẩy lần nữa chống án ?”

      “Lâm tiểu thư …”

      Bọn họ chen chúc chạy đến, tiếng huyên náo khiến cho Lâm Hi Hi cảm thấy hít thở thông, cũng cảm thấy cả người bị xô đẩy mãnh liệt.

      Microphone cơ hồ chạm được đến môi của nàng, có mùi vị của bức bách.

      “Đáng chết…” Nguyễn Húc tận lực che chở cho nàng bị bọn người đó quấy rầy đến, tại cảm giác được cái gì gọi là thế đơn lực bạc, mặc dù bản thân là đại nam nhân.

      Hẳn là so với phụ nữ mạnh hơn, nhưng mà ngu ngốc đối đầu với phải người mà là đám, hơn nữa còn là đám người sợ chết là gì, có hề hấn gì chứ.

      “Chúng ta vào bên trong trước !” chần chừ, Nguyễn Húc hướng bên tai Lâm Hi Hi hét tiếng, liền kéo nàng vào bên trong.

      “Lâm tiểu thư, chúng tôi phỏng vấn qua bố mẹ cùng người nhà nạn nhân tử vong Tống Viện Y tiểu thư, đối với việc bị cường bạo bọn họ tỏ thái độ tin tưởng , rất có thể phiên tòa họ đối kháng với , đối với tình huống như vậy có ý kiến gì?”

      cái gì? Bác Tống …. Bọn họ thế nào?” Ánh mắt Lâm Hi Hi chợt sáng lóe lên, tựa như là hỏi ra vấn đề quyết bỏ qua, tựa bị nhà báo đó bắt thóp được lời , khỏi hồi kích động.

      “Hi Hi!” Nguyễn Húc cau mày kêu nàng tiếng, che microphone của nhà báo kia, “Đừng tin! Bọn người này đều bừa đó.”

      Sắc mặt Lâm Hi Hi càng thêm tái nhợt, nhàng ngăn tay Nguyễn Húc lại, hỏi lại lần nữa: “Bọn họ như thế nào?”

      Nhà báo : “Theo cha mẹ Tống Viện Y tiểu thư cho biết họ thừa nhận việc cường bạo xảy ra, hơn nữa có thể tòa họ đứng về phía lập trường của bị cáo mà bác bỏ đơn tố tụng của . Chẳng lẽ Lâm tiểu thư biết sao? Đối với thái độ này của người nhà họ Tống có cảm tưởng gì?”

      “Chuyện đó, khẳng định sao?” Lâm Hi Hi giọng nhưng kiên định mà hỏi.

      Nhà báo tưởng mình mơ: “Lâm tiểu thư, là tôi hỏi .”

      cần có trách nhiệm với những lời mà mình sao?” Thanh êm ái của Lâm Hi Hi có chút đanh lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhà báo kia, “Tôi hỏi lần nữa, chắc chắn như vậy sao?”

      Sắc mặt nhà báo kia cực kỳ lúng túng, “Chuyện này chúng tôi chưa có chứng thực, chẳng qua chỉ là phỏng đoán.”

      Lâm Hi Hi thở phào nhõm, lãnh đạm nhìn ta, “Chuyện bị cường bạo là do bệnh viện giám định, mặc dù giờ tôi cảm thấy y đức của bệnh viện kia cũng thực khốn nạn, cư nhiên giúp đỡ bị cáo ngụy tạo chứng cớ, nhưng phơi bày trước mặt tôi mới quan trọng.” Nàng cười cười, thê lương nhưng lại đẹp như đóa bách hợp nở rộ, “ Chẳng phải chỉ là suy đoán sao? Các người biết cái gì. . . . . .”

      Câu cuối cùng kia, nàng rất , xong xoay người rời .

      Nguyễn Húc sửng sốt chút, đuổi theo, tiếp tục giúp nàng mở đường.

      Tiếng ồn bốn phía như muốn nhấn chìm nàng, trong đầu Lâm Hi Hi lên toàn bộ tình cảnh trong buổi tang lễ ngày hôm đó, bố mẹ Viện Y rốt cục có thái độ gì nàng chính là người biết nhất, thế giới này bạc bẽo.

      “Tần tiên sinh chưa tan họp sao?” Khuôn mặt nhắn của nàng tái nhợt, cắt đứt tiếng an ủi cùng giải thích liên hồi của Nguyễn Húc ở bên cạnh.

      Nguyễn Húc nhìn khuôn mặt nàng, than tiếng: “Chưa xong, ở phía đối diện.”

      Lâm Hi Hi nhìn về phía đối diện, tòa nhà ở rất gần, cách cửa sổ thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy thân ảnh cao ngất từ đầu tới cuối đều ngưng mắt nhìn thẳng nàng, ánh mắt thâm thúy.

      Lâm Hi Hi đứng thẳng lưng, dưới ánh mắt chăm chú của bước lên bậc thang, từng bước tùng bước rất kiên định. Sắc mặt nàng tái nhợt, xinh đẹp đến đau lòng người, nàng lại hoàn toàn biết, ánh mắt vẫn trong veo như trước.

      Sợ rằng lần này nàng phải đơn độc chiến đấu. Nàng cũng muốn đứng thẳng, bước uyển chuyển.

      Hai bên phản biện được nửa, luật sư biện hộ ngồi xuống, thấp giọng hướng về phía Lâm Hi Hi mấy câu, sắc mặt Lâm Hi Hi có chút u ám, chẳng qua là đả kích lần trước để lại cho nàng bóng ma quá lớn, nàng hoàn toàn mất lòng tin với tòa án.

      “Lâm tiểu thư, tôi sớm vụ án như thế này nằm trong phạm vi khả năng của tôi, cảm ơn tin tưởng tôi, tôi cũng cố gắng dốc toàn lực để dành chiến thắng, nhưng vụ kiện này, chúng ta ngây ngốc ở thế bất lợi, Lâm tiểu thư tôi chỉ có thể lời xin lỗi.” Dung mạo luật sư biện hộ thực xấu xí, thấp giọng lời xin lỗi với xinh đẹp nhu nhược bên cạnh.

      giúp được cho nàng, quả thực đáng tiếc. Cái đầu xinh đẹp của Lâm Hi Hi hơi cúi thấp, cánh môi có chút tái nhợt nhàng : “Tôi còn chưa có buông xuôi, nóng lòng như vậy làm gì?”

      Khuôn mặt luật sư biện hộ đỏ lên, cánh tay nắm chặt văn kiện hạ xuống, ngồi thẳng hơn chút.

      lâu sau, Nguyễn Húc xuất tại ghế nhân chứng.

      Luật sư phản biện đứng lên, vẫn là hình ảnh phong lưu phóng khoáng giống như trước kia, khóe miệng chứa đựng nụ cười : “Nhân chứng nguyên đơn, có thể chứng minh sau khi phiên tòa thứ nhất kết thúc, nguyên cáo là Lâm tiểu thư bị Nhạc tiên sinh bên phía chúng tôi gây khó dễ, dữ dội hơn như hạ thuốc mê phải , có thể hơn chút thành phần của thuốc mê chứ?”

      Nguyễn húc nhàn nhạt nhìn : “Thành phần thuốc mê có báo cáo của bệnh viện giám định, có thể xem.”

      Luật sư biện hộ : “Được, tôi biết. Nhưng là nghe ở hoàn cảnh lúc đó cũng chỉ có mình ở đó phải ? Trừ cùng người trong cuộc, còn có ai có thể chứng minh ?”

      Nguyễn Húc cười cười: “Câu hỏi này có chút ngây thơ nha, nếu như có thể , tôi rất hi vọng Nhạc Phong tiên sinh có thể tự mình đứng ra thừa nhận, nhưng mà có biện pháp, nhát gan, tôi chỉ có thể tự mình chứng minh mà thôi.” Căn phòng khẽ ồn ào.

      mặt luật sư biện hộ thoáng qua tia ngưng trọng, lại nhanh chóng biến mất: “Quan toà đại nhân, tôi có thể phản đối nhân chứng công kích nhân phẩm công nhân chứ?”

      Búa đánh tiếng ràng, “Phản đối có hiệu quả, tiếp tục phản biện.” “Vậy tôi tiếp tục hỏi, trong bản báo cáo thành phần thuốc mê của bệnh viện, như vậy lời là có thể chứng thực, như vậy xin hỏi mối quan hệ của cùng nguyên cáo là như thế nào?”

      “Chúng tôi là đồng nghiệp,” Nguyễn húc lãnh đạm , “Cụ thể mà , ấy chẳng qua chỉ là nhân viên của Bác Viễn mà thôi.”

      Luật sư biện hộ cười cười: “Nguyên cáo bạn của Lâm tiểu thư rất đẹp, chẳng lẽ cũng chưa có. . . . . .”

      “Phản đối, ” Nguyễn Húc giọng cắt đứt lời của , ánh mắt sắc lạnh giương lên, từng chữ từng chữ ràng, “Mời cần đứng ở ngoài cuộc mà suy đoán bừa bãi, để tránh ảnh hưởng đến danh dự người trong cuộc, tập đoàn Nhạc Thị các người phải chú trọng nhất là danh dự sao? Cũng xin hãy tôn trọng đối thủ của , đây là phép lịch tối thiểu.”

      Lâm Hi Hi lẳng lặng nhìn, tứ chi vốn là mềm yếu vô lực bỗng có thêm mấy phần khí lực, nhìn Nguyễn Húc đứng lên, trong lòng nàng dâng lên tia hy vọng nhoi, ánh mắt hai người gặp nhau khắc trong trung, Lâm Hi Hi có thể hiểu được khẩu hình từ môi của . Cố gắng lên.

      Nàng nhàng cắn môi, cho mình sức mạnh, cũng đè nén xuống ấm áp nơi hốc mắt.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 102: Chỉ muốn cùng lời.




      Ánh mắt Nhạc Phong lần nữa xuyên qua tòa án nhìn sang.

      Lần này giống với trước đây, Lâm Hi Hi ràng nhận thấy sắc bén cùng khôi hài trong mắt .

      nhìn nàng, con ngươi vằn đầy tơ máu.

      “Tiếp theo đến lượt phía bị cáo đưa ra chứng cứ phản bác.” Thanh trầm thấp của quan tòa vang lên, ở trong khán phòng vang lên ong ong mà uy nghiêm có hiệu lực, tựa tử thần tuyên án.

      Phía bị cáo người làm chứng lên, rất xa lạ Lâm Hi Hi chưa từng thấy qua.

      Nhân chứng chậm rãi nhớ lại, Lâm Hi Hi khó khăn nghe nguyên nhân làm chứng của nhân chứng, căn cứ vào điều tra của cảnh sát, ngày đó Viện Y có nhận được cuộc điện thoại khi lên xe chạy tới sân bay, hơn nữa bản thân cũng cài bom hẹn giờ làm nổ tung xe, ông ta cũng chính là người động chân động tay, cho nên vấn đề mấu chốt là ở cuộc điện thoại kia, cùng với hung thủ đứng phía sau, người trước mắt chính là… người tự thú.

      Lâm Hi Hi nắm chặt thành ghế ngồi, khuôn mặt nhắn dâng lên nghi ngờ mà tái nhợt.

      Hung thủ sát hại Viện Y , tới đây tự thú????

      Nàng nghĩ ra.

      “Vị nhân chứng này, mời ngài qua mối quan hệ của ngài cùng Nhạc Phong tiên sinh.” Luật sư biện chứng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú vào .

      Người làm chứng tuổi cao, toát mồ hôi lạnh chậm giọng : “Tôi…. Là mối quan hệ thân thuộc, là dượng của .”

      Ánh mắt luật sư phản biện bộc phát sắc bén, thanh nhàng chậm chạp vang lên: “Ông đứng ra làm chứng là muốn hung thủ của vụ án xe bị nổ chính là ông, đúng ?”

      “Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, hung thủ cũng chính là ông, nhưng ông có thể hơn chút hay , động cơ gây án của ông là gì? Còn có vấn đề quan trọng, nếu như ở phiên tòa thứ nhất tội danh cường bạo của Nhạc Phong tiên sinh thành lập, như vậy vì lý do gì lại đưa tiền hối lộ cho Tống Viện Y tiểu thư? Vị nhân chứng này, mời trả lời, thanh du dương vang lên, có chút lạnh lùng, bất kỳ là ai cũng có thể cảm nhận được bầu khí căng thẳng.

      Sắc mặt nhân chứng tái nhợt chút, cười cười tự giễu, khó khăn ngước mắt mà chống đỡ: “Vốn chính là tôi làm, động cơ, dĩ nhiên là muốn cho Nhạc Thị chịu oan khuất, tôi mặc dù là thân thích Nhạc gia , nhưng tôi cũng là nhân viên của Nhạc Thị, động cơ như vậy chưa đủ sao? Về khoản tiền bồi thường kia ….”

      Nhân chứng hơi thở dài cái, ánh mắt nhìn Nhạc Phong có chút né tránh, “Là do Nhạc Phong tiên sinh thương xót Viện Y tiểu thư, cho nên mới cho ấy khoản tiền bồi thường, để cho ấy ra nước ngoài nguôi ngoai nỗi buồn có gì đúng chứ?”

      Thanh có chút cậy mạnh, nghe rất được tự nhiên, nhưng cũng người nào có thể bắt bẻ chỗ nào đúng.

      Lâm Hi Hi yên lặng ngồi bên cạnh luật sư biện chứng, mười ngón tay gầy yếu co rút, cố gắng để cho mình run rẩy, nàng biết những người này dối, hết thảy bọn họ đều đối. Người trước mắt ràng gánh tội thay Nhạc Phong.

      thể nào. . . . . .” Thanh của nàng kéo dài như văn tế, trong đôi mắt to tròn phiếm đầy nước mắt, “Ngày đó là tôi gọi điện thoại cho Nhạc Phong, chính miệng thừa nhận qua là giết Viện Y …. Là hạ độc thủ!”

      Cái gì là thương xót, cái gì là đồng tình? Hết thảy đều là ngụy biện!

      Trong lòng Lâm Hi Hi đè nén rất nhiều lời muốn , ra, chỉ có thể an tĩnh ngồi, lòng bàn tay bởi vì oán hận mà toát đầy mồ hôi lạnh.

      Tay nàng run rẩy, nhàng vuốt tóc mai của mình, ánh mắt hoảng hốt nhanh chóng nhìn về phía dưới khán phòng, Tần Dịch Dương ngồi ở hàng cuối cùng, con mắt sắc như băng.

      Khí tức của bức bách ánh mắt mọi người, xa xa chậm chạp hướng về phía nàng nhìn qua, tựa hồ chờ biểu của nàng.

      Lâm Hi Hi cúi đầu, càng nắm chặt lòng bàn tay.

      thể thua!!!!!!!!!

      Cầu trời, thể thua!

      “Vị nhân chứng này, ông phải biết ngụy tạo chứng cứ tòa là tội danh nghiêm trọng đến mức nào.” Luật sư phản biện cáu kỉnh quát lên.

      Sắc mặt nhân chứng tái nhợt tựa như bệnh nhân suy nhược, thanh chậm chạp mà trầm thấp: “ phải là tội chết. . . . . . Tôi sợ.”

      tại đủ ràng rồi chứ?”

      tràng thanh tràn đến, phá vỡ trường an tĩnh, ngay cả quy tắc cũng phá vỡ, khiến tòa án mảnh nhốn nháo.

      khuôn mặt ôn hòa của Nhạc Phong dương dương tự đắc , ánh mắt lạnh dần, chậm chạp : “Hi Hi ….. tại đủ ràng chưa? Tôi chỉ là tùy việc mà làm, ấy rất đáng thương. Ai biết ấy gặp phải kẻ ngoan độc, có phải hay ?”

      câu khiến toàn hội trường xôn xao.

      Giây phút sắc mặt Lâm Hi Hi tái nhợt chút huyết sắc, quan tôà gõ búa duy trì an tĩnh của trường, “Bị cáo, bây giờ có quyền lên tiếng.”

      Nhạc Phong cười lên, ánh mắt lạnh hơn, gật đầu hướng quan tòa xin lỗi.

      Cho nên, kết quả như lần trước thực bày ra trước mắt, có phải hay ?

      Nàng vẫn như cũ có cách nào đả động đế dù là nửa phần, nào là điều tra lâu như vậy, dốc toàn lực, cũng có ccáh nào chứng minh người đàn ông trước mắt này có bao nhiêu độc ác phải ? cường bạo vô tội, giết ấy, thế nhưng bị trừng phạt dù là nửa phần có phải hay ?

      Lâm Hi Hi nhớ tới ngày mưa máu chảy đầm đìa đó, chiếc xe bị nổ tung thi thể bị cháy đen kia, thân thể run rẩy dữ dội.

      Ai có thể cho nàng biết nàng nên làm cái gì bây giờ?

      Luật pháp thể tin tưởng, cảnh sát thể tin tưởng, nàng còn có thể tin tưởng ai đây?

      Đây phải là vụ án bình thường, nó động đến mạng người. Bọn họ tại sao lại che dấu chân tướng, tại sao lại đem thực xấu xa như vậy phơi bày trước mặt nàng bắt nàng phải chấp nhận, bắt nàng phải gánh chịu mọi hậu quả???

      “Nguyên cáo liên quan, ông còn muốn ?”

      Đến đây, thời gian biện luận kết thúc, có người thấy được nguyên cáo lời chẳng qua là lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, khuôn mặt nhắn tràn đầy nỗi tuyệt vọng, chẳng qua là giai đoạn giữa từ tuyệt vọng đến kiên cường, cũng ai biết nàng phải trải qua quá trình như thế nào.

      Thanh của quan tòa vang lên, toàn hội trường im lặng, ngưng mắt nhìn ngồi yên lặng ở vị trí nguyên cáo.

      Lâm Hi Hi nhàng ngẩng đầu lên, giọng : “Tôi chỉ muốn cùng với bị cáo lời.”

      Được đồng ý của quan toà , nàng ưu nhã đứng dậy, ngưng mắt nhìn Nhạc Phong phía đối diện, đè nén xuống thanh run rẩy chậm rãi : “Tôi nhớ kỹ rốt cuộc làm gì, may thay, cũng ràng như tôi, cho nên kết quả ngày hôm nay cũng lên điều gì …”

      “Tôi để ấy phải ra oan khuất như vậy, bị báo ứng.”

      Tiếng ở trong khí trầm bổng, tất cả những người ở đây nghe được cơ hồ đều nín thở, cũng bao gồm cả Nhạc Phong.

      Trong trí nhớ của , Hi Hi trước đây giống với bây giờ, thanh thuần động lòng người, ngoan ngoãn nghe lời, là vô cùng đơn giản, nhưng mà chỉ cái chớp mắt, ràng nhìn thấy trong mắt nàng cả nhu nhược và kiên định cùng tồn tại, loại oán hận đó, khắc cốt.

      Nàng hận , nào là hai lần thua thảm hại ở hai phiên tòa, loại hận đó còn kéo dài mãi.

      Lâm Hi Hi ngồi xuống, an tĩnh chờ tuyên bố kết quả.

      “Trải qua thời gian bàn bạc, dựa vào điều tra của cảnh sát cùng biện luận phiên tòa, chứng cứ thực ràng và đầy đủ, nguyên cáo chống án nguyên nhân vụ án xe bị nổ tung sáng tỏ ngọn nguồn …..”

      Những câu tiếp theo nàng có nghe được, chẳng qua là nhiều ngày đêm mệt nhọc tiêu hao gần hết sức lực của nàng, nàng rất khó khăn mới có thể chống đỡ nổi thân thể, nàng có nghe thấy nàng phải nộp bao nhiêu tiền phạt, mà chỉ nghe được mấy chữ phía sau

      lời xin lỗi!”

      “Trước phiên tòa lời xin lỗi đối với Nhạc Phong tiên sinh và danh dự của tập đoàn Nhạc Thị.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 103: Tuyệt đối đánh mất lòng tự trọng




      Lâm Hi Hi liếc mắt nhìn qua, ở phía đối diện khán phòng, bố mẹ Nhạc Phong kiêu ngạo ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng mà chế giễu nhìn nàng.

      Ngay từ đầu, người con dâu này cũng khiến họ hài lòng, mà tại, rút cục cũng có thể đem nàng vùi dập dưới chân.

      Sắc mặt luật sư biện hộ cũng tốt, thấp giọng : “Xin lỗi, Lâm tiểu thư, tôi cố gắng hết sức.”

      “Lâm tiểu thư, tại đề nghị chính thức có lời xin lỗi đối với Nhạc Phong tiên sinh cùng tập đoàn Nhạc Thị, trả lại danh dự bị tổn thất – thứ mà phải cứ có tiền đều có thể bồi thường đầy đủ, Lâm tiểu thư xin mời.”

      Việc này là bắt buộc phải làm sao?

      Sắc mặt Lâm Hi Hi tái nhợt, đôi mắt mở lớn, viền mắt ngưng đầy nước mắt.

      “Tôi xin lỗi.” Nàng ràng.

      Quan toà nhíu mày.

      Tiếng động nho nhốn nháo trong khán phòng rộng lớn, đều bàn luận cái gì.

      “Kết luận của tòa án là chính xác, đó phải là ,” Nàng lần nữa cao giọng lên tiếng, “Tôi xin lỗi.”

      Tiếng nhốn nháo ngày càng lớn hơn nữa, sắc mặt bố mẹ Nhạc Phong trở lên khó nhìn.

      Tiền tài quyền lợi, có khả năng bị cướp đoạt tất cả, có thể bị phá hủy tất cả, thế nhưng nàng thể bị mất chút tự tôn cuối cùng của bản thân. Nàng còn lại chỉ có thứ này.

      “Bỏ . . .” Tiếng ôn nhu của người vang lên.

      Nhạc Phong cười nhìn nàng, ưu nhã đứng dậy, toàn thân mặc Âu phục hàng hiệu phẳng phiu xa xỉ, che đậy trái tim độc ác đen tối hướng phía nàng cười nhạt: “Xin lỗi đều phải là mục đích cuối cùng của tôi, Hi Hi, tôi chỉ muốn nhớ kỹ, thua, dù cho sắc đẹp tuổi thanh xuân của có thể kéo dài, thế nhưng, thân thể cũng dơ bẩn khiến ai thương.”

      Môi dưới Lâm Hi Hi run rẩy, mặt mấy sợi tóc do mồ hôi toát ra mà dính chặt lại.

      Tóc đen dán chặt da thịt trắng nõn, nàng chút sợ hãi mà nhìn , tựa như tập trung toàn bộ tinh thần đối mặt với cực hình lăng trì tàn khốc.

      “Vậy cũng tốt, lần này có người thân thiết phản bội , hẳn là phải cảm thấy quá khó khăn phải ?”

      Nhạc Phong nhíu mày, như là hiếu kỳ hỏi nàng câu, nhân tiện khoan thai cười cười, “Chưa tính tới tiền bồi thường có đủ, tôi bắt buộc, coi như là phí bồi thường tổn thất thanh xuân tôi đưa cho , dù sao cũng nhiều.”

      Cây chống đỡ trong ngực Lâm Hi Hi ầm ầm sụp đổ.

      Nàng cố nén cho nước mắt rơi xuống, thế nhưng mọi người trong khán phòng đều có thể nhìn ra yếu đuối mà kiên định của nàng, Nhạc Phong khẽ cười tiếng xoay người rời .

      Mọi người trong hội trường đều bắt đầu giải tán, nàng gắng sức đứng dậy, thu thập toàn bộ tài liệu bàn.

      Luật sư hai bên về tiền phí tổn, Lâm Hi Hi nghẹn lời : “Được”, mạch ra ngoài.

      Dù sao vẫn thể cứ như vậy tới đường cùng, thế nhưng, thế nhưng, để tất cả mọi người chứng kiến bản thân bị áp bức cùng vũ nhục, đúng là tuyệt vọng đến cùng cực.

      Lúc này nàng muốn ra ngoài, muốn thấy ánh mặt trời, muốn đối mặt mọi người.

      Lời của Nhạc Phong còn vang vọng bên tai

      “Chưa tính tới tiền bồi thường có đủ, coi như là phí bồi thường tổn thất tuổi thanh xuân.”

      Nàng dành hết tuổi thanh xuân để quen biết tên ác ma, kẻ giết người gươm, ngoài vòng pháp luật, tiêu diêu tự tại khốn nạn, là kẻ cặn bã.

      Phía bên ngoài có rất nhiều phóng viên nhà báo lần nữa nhào tới.

      Những từ ngữ châm chọc trực tiếp tấn công đến, ngăn cản đường của nàng, thân thể bé của nàng bị bao vây bởi rừng camera, thể thoát ra.

      Thậm chí có phóng viên còn hỏi “Nhạc Phong tiên sinh bỏ qua cho lời xin lỗi cùng với tiền bồi thường, có phải cảm thấy mình rất may mắn cùng cảm kích” , khuôn mặt nhắn của Lâm Hi Hi tái nhợt lại.

      Đám nhà báo kia bị giải tán, quả nhiên ngay sau đó trời bất ngờ mưa.

      Tựa như từ trời trút xuống, tiếng sét vang lên, sau đó từng hạt mưa lớn bồm bộp rơi xuống mặt đất.

      Tất cả mọi người chạy trú mưa, Lâm Hi chạy kịp, nên y phục người nàng sớm bị ướt nhẹp, rất phù hợp với bộ dạng chật vật lúc này của nàng.

      bậc thang của tòa án, thân ảnh nhu nhược bước từng bước xuống, sắc mặt thản nhiên bước ra ngoài.

      chiếc Ferrari màu đen chạy tới, đèn xe chói mắt bật lên, có chút thô bạo mà vòng đường, dừng ngay trước mặt nàng.

      Bên trong cửa sổ xe, người đàn ông với khuôn mặt lợi hại tựa như điêu khắc, đường nét hoàn mỹ tản ra điềm tĩnh lạ thường.

      đúng, lật lại chính là liều mạng.

      Lồng ngực cuối cùng hung hăng mà đau nhói, chua xót dâng lên, nước mắt theo nước mưa lạnh giá chảy xuống. Lâm Hi Hi mở cửa xe, để ý người đầy nước mưa mà ngồi xuống, đem toàn bộ ủy khuất cùng tuyệt vọng đóng xe lại.

      ***

      Đêm tối cuối cùng cũng buông xuống.

      Nàng chưa bao giờ thích đêm tối như vậy, như vậy ai nhìn thấy thất bại cùng khuất nhục của nàng.

      Cũng có người hỏi lại những oan khuất.

      “Tách.” tiếng vang , đền phòng tắm được bật lên, lên khuôn mặt nhắn của Lâm Hi Hi, đôi mắt bị kích thích tới.

      cỗ hơi thở ấm áp tiến sát đến bên tai mẫn cảm của nàng, nàng run rẩy, đón nhận hơi thở cùng với tiếng trầm thấp lôi cuốn: “Mở mắt ra.”

      Nàng cố sức mở mắt ra, lông mi bị nước mưa làm ướt nhẹp, có chút nặng trĩu, vất vả mới thích ứng được với những tia sáng mãnh liệt này.

      “Trước tiên tắm rửa, có chuyện gì sau.” Tần Dịch Dương nhìn trong lòng, thấp giọng .

      Từ đầu tới cuối nàng hề nửa câu, nhưng biết, trong lòng nàng thỏa hiệp, nếu nàng cũng ngồi lên xe của .

      Lâm Hi Hi nghe thấy cỗ hơi thở quen thuộc, so với hơi lạnh của nước mưa người hơi thở này dễ chịu hơn nhiều, nửa người nàng đều nằm trong khuỷu tay , nâng ánh mắt nhìn lên cổ áo sạch của .

      Nhận lấy quần áo cùng khăn tắm trong tay , nàng nỗ lực tự mình đứng lên.

      “Tôi biết rồi.” Lâm Hi Hi nghẹn giọng .

      sai, trong vòng tuần, quả nhiên nàng phải mở miệng cầu xin , vô luận điều kiện gì, cảm giác khi nàng thỏa hiệp với , tại cảm giác này, lại như ông chủ cùng với kỹ nữ, đầu tiên nàng phải chuẩn bị thân thể sạch , mới có thể khiến hài lòng.

      Tần Dịch Dương có ý định buông tha nàng, khóe môi nổi lên tràng cười, lần nữa đem nàng kéo vào trong lòng.

      “Em đúng là dám mạnh miệng tòa án. . .” cười đến là ấm áp, nhớ tới câu cuối cùng của nàng với Nhạc Phong, chắc chắn mà rất tự tin.

      “Vì sao lại khẳng định là tôi giúp em?”

      Lâm Hi Hi nhàng cắn môi, lên tiếng.

      Đây phải là thứ mà muốn sao? Tôi thất bại thảm hại, còn cách nào mới đến cầu xin .

      “Vậy ngài giúp tôi sao?” Nàng thấp thỏm, tiếng khàn khàn, vội vã hỏi đến.

      Tần Dịch Dương nhíu mi, chậm rãi : “Phải xem tâm tình .”

      Lâm Hi Hi cả kinh, ánh mắt trong veo nhìn , tất cả tốt sao? Chẳng lẽ còn muốn đổi ý?

      khí trong phòng tắm thực an tĩnh, lần nữa nàng cảm thấy bất lực cùng tuyệt vọng, thế nào lại lật lọng, chẳng phải bọn họ thỏa hiệp sao, còn muốn như thế nào nữa?

      Tần Dịch Dương cười ra tiếng, nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên, làn môi tuấn dật thu hồi nụ cười kia, đôi mắt dày đặc đam mê, thanh ám muội : “Lâm Hi Hi, em vẫn mãi dùng ánh mắt này để nhìn tôi, biết tôi muốn em bao nhiêu , nếu như tôi muốn em, em cả đời cũng đừng nghĩ tới trốn thoát.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 104: Nàng khiến trở nên hoàn hảo


      Lâm Hi Hi giật mình, khuôn mặt nhắn trắng bệch đầy khiếp sợ, mở mắt lớn nhìn .

      Nàng nhìn như thế, Tần Dịch Dương rất muốn hôn nàng, hôn đến khi cái miệng nhắn của nàng chỉ còn hơi thở của mới thôi. thích dũng cảm của này, dù cho bị đánh tới dậy nổi cũng tuyệt đối hạ thấp tự tôn của bản thân, mà tại, thuận theo chút, như vậy có thể làm thích.

      “Ngoan, tắm , tôi ở bên ngoài chờ em.” ôm lấy nàng, hạ giọng câu, vỗ vỗ khuôn mặt bé của nàng rồi buông tay.

      Trong căn phòng hai người ở của khu nhà trọ, Lâm Hi Hi có thể nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm.

      Hơi nước như sương mù bốc lên làm cho lớp thủy tinh càng thêm mờ ảo, nàng ngồi trong căn phòng xa lạ, cảm nhận được nước nóng tẩy rửa thân thể, tấm gương cách đó vài bước vẫn chưa bị hơi nước làm mờ, phản chiếu rệt hình ảnh nàng.

      Tóc bị ướt dán trước ngực, lãnh khí trong cơ thể đều bị xua tan bởi hơi nước dày đặc.

      Từ sau gáy đến xương quai xanh, đến hai vai, cùng với trước ngực nở nang, Lâm Hi Hi run rẩy nhìn thoáng qua, còn dám nhìn nữa.

      Thân thể như vậy, hai năm trước từng bị người khác chạm qua, lần cướp đoạt kia như cuồng phong vũ bão khiến nàng mê man ngất , quên đến chính nàng cũng dám hồi tưởng, loại đau đớn kia khiến nàng sợ hãi, làm cho nàng biết được cái gì là bị phá hủy.

      Thân thể bị hung hăng xuyên qua, cướp đoạt, tỉnh lại là lúc thân thể bủn rủn vô lực, toàn thân đầy dấu xanh tím, giống như bị người khác tra tấn.

      Lâm Hi Hi lắc lắc đầu, cho bản thân nghĩ tới.

      Tắm rửa xong, nàng mặc chiếc áo choàng mỏng manh ra ngoài, đai lưng thắt lại bên hông.

      Trong phòng khách, ánh đèn nhu hòa bao phủ nàng.

      ràng Tần Dịch Dương tắm rửa xong, trán còn dính vài giọt nước, áo choàng màu trắng mặc người che vài phần khí chất lãnh mạc mà nghiêm nghị của .

      Ôn nhu hơn chút, cũng quá đáng sợ.

      Chính là trong bầu khí như vậy, ám muội khiến người ta hít thở thông.

      Mái tóc ướt sũng của Lâm Hi Hi vương lả tả vai, hai chân thon dài nhắn mềm mại như nước, bàn chân mang dép lê bước từng bước , giống như người khách, hề có cảm giác thân thiết.

      Ngồi ghế xoay Tần Dịch Dương nheo mắt nhìn nàng trong chốc lát, ngoắc ngoắc khóe môi, ngoài trừ ánh mắt nhu hòa mơ màng kia, nàng thực có gì khiến có thể xoi mói.

      Tuổi còn trẻ, mỹ lệ, thanh thuần động lòng người, thân thể có tỷ lệ hoàn mỹ.

      Còn có vẻ mềm mại hòa cùng hương thơm nhàn nhạt thân thể nàng, hưởng qua vài lần, lần sau so với lần trước lại càng mê say, hoàn toàn bị hút vào.

      “Lại đây” khẽ hé môi, phát ra thanh trầm thấp.

      Lâm Hi Hi nghe theo qua đó, nhàng nghe ra tiếng động. Nhưng Tần Dịch Dương cũng biết nàng đến gần, bàn tay vươn ra, chuẩn xác mà ôm lấy thân thể nàng.

      Quả nhiên vẫn còn nhiệt độ sau khi tắm, còn có hơi nước ướt sũng.

      cầm tay nàng, mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay , cẩn thận vuốt ve.

      “Sợ sao?” an tĩnh mà nhìn màn hình máy tính, con ngươi đen láy sáng như ngọc cũng nhìn qua nàng.

      Lâm Hi Hi cảm nhận được cường độ từ lòng bàn tay , xoa dịu, cố gắng làm tổn thương nàng.

      Hình dáng của người đàn ông này lúc này, rốt cục đây là ôn nhu sao?

      Lâm Hi Hi nhìn sườn mặt tuấn dật hoàn mỹ của , ánh mắt dám di động, khẽ liếc mắt qua cổ áo choàng của .

      Nàng sợ cảnh tượng nơi nào đó khiến nàng sợ hãi mà chạy mất, ngày hôm nay nàng vô cùng mệt mỏi, lòng dạ bị tàn phá bừa bãi còn hình dạng, nếu như muốn làm gì với nàng, nàng cũng còn chút khí lực mà phản kháng.

      nhàng nâng đôi mắt, sau đó lông mi cùng với vẻ mê man trong ánh mắt dần dần rút lui, nàng cắn môi, chần chừ hỏi.

      “Ngài muốn tôi làm thế nào?”

      Tần Dịch Dương nghe nàng sửng sốt chút, khóe miệng cong lên mê người, càng lúc càng lớn.

      Tâm tình của vì câu hỏi này mà biến chuyển rất tốt, trong bóng đêm nhu hòa, ánh mắt nhu hòa nhiều.

      Chẳng lẽ từng việc nàng đều cần người khác dạy bảo sao, còn trông cậy nàng chủ động nữa sao?

      . . .” Tần Dịch Dương kéo bàn tay bé của nàng qua, “Ngồi sát lại đây.”

      Lâm Hi Hi sửng sốt, theo lực kéo của nhích tới gần , đột nhiên bị cánh tay của đem nàng kéo vòng ngã nhào vào trong lòng , nàng lại càng hoảng sợ, dùng bàn tay chống đỡ bờ vai của , mùi thơm nam tính sau khi tắm rửa ùa tới, khuôn mặt tuấn lãng của trong nháy mắt phóng đại trước mắt nàng.

      Hai tay Lâm Hi Hi vịn lên bờ vai của , thắt lưng bị xiết chặt, ánh mắt trong veo nhìn thẳng , thoáng cái khẩn trương.

      Hai thân thể dán chặt chỉ cách nhau tầng vải vóc, nàng ngồi người , thân thể nhắn xinh xắn khuynh đảo lòng người ngồi trong lòng , khuôn mặt hai người gần đến mức có thể nghe được tiếng thở gấp của nhau.

      Thân thể của nóng hơn của nàng nhiều lắm.

      “Ngài. . .” Lâm Hi Hi nửa ngày mới phun ra tiếng, biểu tình khuôn mặt nhắn trong nháy mắt thay đổi bất ngờ.

      Tư thế này, ám muội khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

      Thân thể của nàng lâu lắm cũng hề bị đàn ông chạm qua như vậy, chưa kể đến hơi thở nam tính bao vây nàng, ôm nàng vào trong ngực, giống như đây chính là người phụ nữ mà thương.

      Tần Dịch Dương cúi đầu hôn cánh môi của nàng, nàng sợ muốn trốn tránh, nhưng môi hai người chỉ chạm rồi buông ra.

      Lâm Hi Hi nhớ tới mình có việc cầu xin người ta, lại dám né tránh, mắt hai người mở lớn, vô tội nhìn nàng.

      “Tôi nóng lòng muốn ăn tươi em, đừng dụ dỗ tôi, biết chứ?” Khuôn mặt tuấn của cười khẽ, điên đảo chúng sinh.

      Nàng căn bản là có dụ dỗ người.

      Trong lòng Lâm Hi Hi gấp gáp, khuôn mặt nhắn lên chút uể oải.

      Thực nàng quá mệt mỏi, cái ôm của người đàn ông này rất ấm áp, rất rộng lớn, thời khắc được ôm có chút hỏang hốt nhưng cũng có chút cảm giác thương, nếu như có nguy hiểm, nàng thậm chí còn có chút trầm luân trong đó, loại cảm giác này thực rất . . . yên tâm, thoải mái, hề sợ hãi.

      “Mệt mỏi sao?” Tần Dịch Dương nhìn ra ủ rũ của nàng, vỗ vỗ đầu nàng, tiếng mang theo mị hoặc , “Nhìn xem bản kế hoạch này, nếu như em thích bắt đầu tiến hành.”

      Lâm Hi Hi hơi kinh ngạc, “Kế hoạch gì chứ?”

      Khuôn mặt nhắn có chút mê man nhìn phía màn hình máy tính, vừa nhìn tới tiêu đề bị làm cho khiếp sợ, do dự hồi lâu mới nhìn xuống phía dưới.

      Đây là bản báo cáo phân tích thị trường, nêu ra cách làm cùng khả năng và kết quả, tường tận khiến người khác sôi máu.

      Thu mua Nhạc Thị.

      muốn thu mua Nhạc Thị.

      Lâm Hi Hi nghĩ tới, có ngày hội đồng quản trị qua vấn đề này. Chỉ là nàng ngờ tới kế hoạch này lại được tiến hành nhanh như vậy, giống như thời gian khảo sát thị trường từ rất lâu, mới có thể khổ tâm tìm kiếm phân tích đưa ra bản kế hoạch chi tiết như vậy.

      Cho thấy khả năng và tốc độ làm việc của rất cao.

      Đó là bản kế hoạch tuyệt vời.

      Tần Dịch Dương ôm sát trong lòng, ưu nhã cúi đầu, ngăn cản tầm nhìn của nàng: “Xem xong chưa?”

      Khoảng cách của rất gần, hơi thở đều phun ra hít vào từ mặt .

      Tia khiếp sợ trong lòng Lâm Hi Hi còn chưa rút lui. Nhìn mặt , gật đầu.

      Tần Dịch Dương dừng ở khuôn mặt nhắn thất thần của nàng, nắm cánh tay nàng ôm nàng vùi mặt vào cổ , trầm giọng : “Em muốn bị trừng trị đích đáng, tôi từng hứa hẹn. Mà trước nay, niềm kêu hãnh lớn nhất của có gì ngoài Nhạc Thị, thứ gì giá trị khác” .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 105: Chờ nàng sẵn sàng để


      Lâm Hi Hi suy nghĩ chút, giọng mở miệng: “Thế nhưng. . . dễ dàng như vậy, cổ phần của Nhạc Thị tuy rằng phân tán, thế nhưng phần lớn nằm trong tay những người thân thích trong Nhạc gia, bọn họ còn cân nhắc tới mối quan hệ trong nhà. . . , giống như ngày hôm nay tòa án, có người thay Nhạc Phong nhận tội. Gia đình và nghiệp của ông ta đều nằm trong tay Nhạc Phong, tôi đoán hẳn là ông ta bị uy hiếp.”

      Nàng ý thức được động tác của hai người có bao nhiêu thân thiết, nàng nằm gọn cần cổ , dáng dấp thanh thuần động lòng người, ràng nhìn thấy ý cười môi đối với từng suy nghĩ của nàng, rất khen ngợi.

      sai, đúng là khó khăn.”

      Trong mắt Lâm Hi Hi lên tia nghi hoặc, “Vậy ngài còn muốn tiếp tục? Ngài cần . . . tôi làm gì?”

      Nàng mơ hồ nghĩ, lý giải hành động của Nhạc Phong, có lẽ nàng có chút giá trị.

      Tần Dịch Dương ôm chặt thắt lưng nàng, nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên: “Em ?”

      Cách lớp áo choàng đơn bạc mềm mại, Lâm Hi Hi có thể cảm nhận được thân thể nóng rực của , lộ ra khí thế cướp đoạt bừng bừng.

      Cánh tay chặt như vậy, chặt đến mức cho nàng mảy may cơ hội trốn thoát, dường như hô hấp của nàng ngưng lại trong nháy mắt!

      Ý đồ ràng kia, rất nhiều nguy hiểm rình rập.

      “Tần tiên sinh. . . việc này.” Lâm Hi Hi vô ý thức hô lên.

      Môi trong nháy mắt hạ xuống hôn nàng, thâm nhâp sâu, từ từ hút lấy ngọt ngào môi nàng.

      nên lúc nào cũng gọi tôi như vậy, tôi thích nghe!” hơi thở của và nàng nặng nề cùng chỗ, bên dây dưa cánh môi nàng, bên trầm giọng .

      Khác với những nụ hôn trước đây, tại như là dụ dỗ, làm giảm bớt khẩn trương của nàng, hôn đến khi hai cánh môi phấn nộn hồng thuận đáng lên, mới từ từ xâm nhập vào trong, cái lưỡi lửa nóng say mê dây dưa trong cái miệng nhắn của nàng, thưởng thức ngọt ngào của nàng.

      Cả người Lâm Hi Hi run rẩy, cánh tay mảnh khảnh ôm cổ tụt xuống, dừng ở ngực .

      Hôn càng ngày càng sâu, càng lúc càng mang tính cướp đoạt dọa đến nàng.

      Ngoại trừ lần chiếm doạt hai năm trước, nàng chưa từng tiếp xúc qua chuyện nam nữ thân mật, cho dù là cùng Nhạc Phong ở chỗ, chỉ cần nàng muốn, cũng miễn cưỡng nàng, mà người đàn ông trước mặt này lại như chờ thích ứng của nàng.

      Đêm nay phải làm gì, nàng rất ràng!

      Tần Dịch Dương săn sóc cũng đủ, nàng khó có thể tiếp nhận, động tác của chậm lại, chờ nàng thích ứng, thậm chí như thể là thói quen.

      Đầu lưỡi mẫn cảm bị chạm vào lần, lại lần, thẳng đến tận lúc gắt gao dây dưa, lại buông tha.

      Lâm Hi Hi bị nụ hôn thương cùng quyến luyến này làm mờ mịt ý nghĩ. Nàng bắt đầu thiếu tỉnh táo, khí lực thân thể bị mài mòn, tùy ý để bàn tay to lớn của chế trụ vòng eo, đem hai người chặt chẽ kết hợp lại với nhau.

      Tần Dịch Dương dời nụ hôn, lan tới mắt, lông mi, vành tai rồi thẳng tới cần cổ của nàng.

      Lâm Hi Hi bị ép buộc nằm trong lòng , đầu ngầng nên, cảm giác được tàn sát bừa bãi cần cổ nàng, trận trận tê dại lan tới. . . chảy khắp toàn thân.

      Cánh tay bé của nàng để vai , nhưng chút tác dụng cũng có.

      “Đừng. .” nàng bắt đầu kiểm soát được thân thể của chính mình.

      “A! . . .” Lâm Hi Hi khẽ kêu tiếng, là do miệng bỗng nhiên ngậm lấy cổ nàng truyền đến tia đau nhức! “Tần tiên sinh. . .”

      “Gọi là Dịch Dương.” Tiếng trầm thấp của lọt vào tai nàng.

      Sau đó, cả người Lâm Hi Hi bẫng, là do vòng tay ôm lấy cả người nàng, hướng về phía phòng ngủ.

      Giường lớn trắng noãn, hai thân thể dây dưa ở đó.

      Đèn cũng mở, chỉ có vài tia sáng yếu ớt từ phòng khách chiếu vào, Lâm Hi Hi chỉ thấy cánh tay bị thu vào vòng tay ôm ấp cực nóng của ai đó, cả người đều được vòng tay to lớn ôm ấp thương khiến nàng khỏi run lên.

      Hai năm trước, cũng là như thế này, đen tối làm sao cũng thể nhìn căn phòng, nàng ngay cả tiếng cũng thể phát ra được, chỉ nhớ miệng bị liều mạng che lấp, chỉ cảm thấy hai chân bị tách ra xa nhau tàn nhẫn mà xuyên qua, đau đớn . . . vô cùng nhục nhã mà . . đau đớn.

      “Đèn. . . Mở đèn! Van xin ! Mở đèn!” Nàng đột nhiên khóc rống lên.

      Tần Dịch Dương áp sát thân thể gần như sắp đem nàng tiến nhập vào trong cơ thể chính mình, hầu như cảm nhận được thanh tắc nghẽn mà trầm thấp, mang theo mị hoặc mê người, làm theo cầu của nàng, cúi đầu tiếng: “Được.”

      ôm nàng ngồi xuống, vươn tay bật đèn trong phòng.

      trong lòng bên vai bị lộ ra, áp choàng bị xả ra nhăn nheo bọc lấy nàng, ra da thịt tuyết trắng, trong ánh mắt kia tràn đầy lệ, bị đêm tối tia sáng dọa tới.

      Tần Dịch Dương nhìn nàng, ngực bỗng nhiên tê rần.

      việc hai năm trước đem đến cho nàng bóng ma ám ảnh, ra lại lớn như vậy.

      thích tắt đèn sao?” ôm hai bên hông nàng giọng hỏi, sủng ái dáng dấp của nàng.

      Lâm Hi Hi thanh tỉnh lại, nàng biết chính mình phá hủy hứng thú của , hẳn là đem mọi hành động tiếp theo sau của đàn ông chặn đứng lại.

      Thế nhưng lại chăm chú hỏi nàng nguyên nhân đòi bật đèn.

      Nàng tùy tiện gật đầu, lau nước mắt mặt, “Tôi . . . có chút sợ bóng tối.”

      Nàng chỉ có thể giải thích như vậy.

      Tần Dịch Dương vốt tóc nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.

      Lâm Hi Hi đột nhiên cảm thấy bản thân hẳn nên thỏa mãn, có những người nguyện ý ra tay giúp nàng, cầu của cũng quá đáng, chỉ là nàng quá mức lo sợ.

      Dù sao việc thu mua Nhạc Thị lớn như vậy đều dám làm, nàng còn có nguyên nhân gì chấp nhận chứ?

      Nghĩ tới đây, nàng chủ động tiến vào vòng ôm của Tần Dich Dương, cắn cắn môi, chăm chú nhìn nàng cởi dây lưng áo choàng.

      Tần Dịch Dương nhìn động tác của nàng, ánh mắt khó hiểu, sau đó dần dần trở nên phức tạp.

      Da thịt trắng ngần của nàng lộ ra, từng chút từng chút. . .

      “Mong muốn tôi em sao?” lạnh lùng hỏi.

      Ngón tay Lâm Hi Hi run lên, nàng ngừng mọi động tác.

      hàng lông mi nàng dính đầy nước mắt, biết có nên tiếp tục hay , nàng nghe được trong lời của chút hờn giận.

      “Mặc y phục, quay về phòng của em, nghỉ ngơi .” thích nhìn bộ dạng như vậy của nàng, khuất phục như bán thân, cảm thấy có hứng thú với nàng là , nhưng cũng muốn nàng rơi lệ mà chiếm lấy thiện cảm của mình.

      Lạnh lùng đứng dậy, Tần Dịch Dương lạnh nhạt buông xuống câu.

      Trong ngực Lâm Hi Hi trận đau nhức!

      Nàng chịu đựng ủy khuất trong ngực mà đau đớn kéo tay , bỏ qua toàn bộ suy nghĩ, cầu xin : “Vậy ngài vẫn muốn giúp tôi sao?”

      Nàng sợ hãi, sợ chọc giận , đổi ý!

      Cánh tay lạnh lẽo ôm lưng , có chút run rẩy, Tần Dịch Dương có thể cảm nhận được khẩn trương của nàng, hé ra khuôn mặt tuấn tú có chút lạnh lùng nhưng như trước đó, cầm lấy tay nàng, cúi người từ từ đến sát hai má nàng.

      “Chỉ cần em nghe lời, tôi , nhất định giữ lời.” Lời này như là uy hiếp lại như là cảnh cáo.

      liếc qua bộ ngực tuyết trắng của nàng, bàn tay bé của nàng hoàn toàn run rẩy cầm lấy vạt áo, nhàn nhạt : “Về phần tôi muốn gì, chờ cho em chuẩn bị tốt tiếp.”

      Làn gió thổi qua gương mặt, Lâm Hi Hi thay áo ngủ, nàng mở cửa sổ đón chút gió buổi ban mai.

      Điện thoại di động bên cạnh rung lên, nàng nhanh đến tiếp.

      “Đến cổng nhà trọ chờ tôi.”

      Giọng nam tính trầm thấp vang lên. Lâm Hi Hi nhanh chóng lấy quần áo, giọng : “Được, tôi đến ngay.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :