1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 86: Có muốn bị người khác bắt nạt




      Lily nhất thời luống cuống, tay cũng bỏng rát đau đớn, căn bản biết làm sao lại đánh ra được cái tát kia.

      “Vinson, em….” Nước mắt chất chứa trong hốc mắt chảy ra, Lily căn bản biết lên ủy khuất của mình như thế nào!

      Ở Trung Quốc đều là như vậy sao? mới là bạn của Vinson, nếu có người phụ nữ khác quyến rũ , vì sao thể giáo huấn chút, trong phim truyền hình phải đều diễn như vậy sao?

      Tuy rằng vừa mới đánh ra cái tát kia liền hối hận, rất thích Lâm, cũng xem nàng làm bạn!

      “Xin lỗi, Lâm, rất đau có đúng ? Tôi.. tôi phải cố ý..” Lily luống cuống, nhìn đến ánh mắt Vinson biết rất bực, hơn nữa là hơi thở lạnh đến tận xương, vội vàng xin lỗi.

      Tay của Lily xoa mặt Lâm Hi Hi, đôi mắt chứa lệ, giống như đứa trẻ làm sai chuyện chạm đến mảnh đỏ rực mặt nàng.

      Lâm Hi Hi run lên, cũng hít ngụm khí lạnh.

      Cũng phải đau, mà là cái tay vừa hung hăng đánh vào mặt, tại lại tới an ủi, nàng có chút đề phòng, có cách nào bình tĩnh tiếp nhận giống như chưa có việc gì xảy ra.

      Hơn nữa tình cảnh vừa rồi, đối với bất kì người nào cũng kích động phải sao? cái tát này cũng là chuyện đương nhiên.

      Bàn tay ấm áp xoa gương mặt, Lâm Hi Hi ngước mắt nhìn Lily, chịu đựng xấu hổ cùng khó khăn, giọng : “Tôi sao.”

      Lily cắn môi, biết nàng dối.

      Làm sao có thể việc gì, đánh mạnh như vậy, tay mình còn đau, Lâm Hi Hi lại có sao?

      Áy náy trong ngực, cam lòng, phẫn nội, ủy khuất, nhào thành khối, chính Lily cũng biết phải đối mặt như thế nào!

      Tần Dịch Dương giảm bớt lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy nhìn Lily trong chốc lát, thản nhiên : “Trưa nay có chuyến bay về , chuẩn bị , đừng bỏ quên đồ đạc.”

      Cả người Lily chấn động!

      cái gì?… Về nước? bảo về nước?

      …Vinson! được, em muốn về!” Lily cơ hồ lập tức rút tay mặt Lâm Hi Hi, nhào lên ôm Tần Dịch Dương, nước mắt vừa mới dừng lại trong nháy mắt lại rơi xuống, “Vinson, cầu xin , đừng bắt em trở về, em muốn ở đây cùng , em làm khó, em đảm bảo bao giờ…náo loạn nữa, đừng bắt em về nước..”

      khóc thê thảm, ôm , vẫn run rẩy.

      Thân hình cao ngất của Tần Dịch Dương chút cảm động, trong đôi mắt thâm thúy có ánh sáng trằn trọc, nhàn nhạt vỗ đầu , kéo vòng ôm của ra khỏi người mình.

      cần đợi nữa..” Tiếng du dương của có lực thể kháng cự, cũng lộ ra lạnh lùng chút nào thương tiếc, “Trở lại tìm Lan phu nhân, bà ấy biết cách an bài cho em, em tự do rồi.”

      Lily sững sờ bị ép buông ra, hiểu ý tứ từng câu từng chữ của , sắc mặt trở nên trắng bệch!

      cần. cần tự do.. cần!

      Đôi mắt Tần Dịch Dương dịu , kéo tay Lâm Hi Hi qua bên cạnh, ra phía ngoài.

      “Vinson!” Lily lần nữa xông lại ôm lấy , thanh khàn khàn vỡ tan, cánh tay như dây leo đem cuốn chặt lấy, “ được, cầu xin đừng như thế! Em muốn rời khỏi , cầu xin đấy…. Em phải cố ý muốn đánh ấy, em để ấy đánh lại là được chứ. Vinson, em lòng xin lỗi! Đừng bỏ em, em Vinson…”

      Chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, Lâm Hi Hi suy sụp giật mình, cảm giác trái tim bị xé rách, có chút đau đớn.

      Nếu , cũng có thể giống như vậy, ném tất cả tự tôn tới cầu xin, có phải hay ?

      Sắc mặt Tần Dịch Dương vẫn như thường, đem tất cả tuyệt vọng đều thu vào đáy mắt, trầm giọng : “Tôi thích dây dưa, em phải hiểu chứ.”

      “Vinson!…” Giống như là ôm hi vọng cuối cùng, bả vai Lily kịch liệt run lên, thống khổ khàn giọng mà kêu lên tiếng.

      Tần Dịch Dương chỉ là lùi lại nắm chặt bàn tay bé mềm mại trong lòng bàn tay, kéo nàng ra ngoài.

      Trong ngực Lâm Hi Hi có chút đau đớn, tránh khỏi tay Tần Dịch Dương, đôi mắt trong suốt nhìn , run giọng : “Xin lỗi, là lỗi của tôi…các người từ từ chuyện, tôi ra ngoài trước.”

      xong nàng chạy nhanh mở cửa phòng làm việc ra ngoài, rất sợ lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

      Mặt nàng ửng hồng lâu.

      Dùng khăn mặt lạnh đắp lên nửa ngày nhưng vẫn sưng như cũ, Lâm Hi Hi ở trong phòng trà ngây người lâu cũng dám ra ngoài.

      Thẳng đến khi Nguyễn Húc tiến vào.

      “Hi Hi” vừa tiến lên liền thấy nàng cầm khăn che mặt, nhíu mày cái, nắm tay nàng chậm rãi kéo ra, “Em bị sao thế?”

      Lâm Hi Hi cũng muốn giải thích, chẳng qua đắp khăn lại lần nữa, giọng : “ có việc gì.”

      Nguyễn Húc nhíu mày sâu hơn, nắm chặt cổ tay tới gần nàng, nhìn kỹ vệt đỏ mặt nàng chút, lạnh lùng : “Ai đánh?”

      Cổ tay bị nắm, vết thương cũng lộ ra, ánh mắt mát lạnh của Lâm Hi Hi liếc cái, nhất thời nghẹn lời.

      , ai đánh?” Nguyễn Húc ép hỏi.

      Lâm Hi Hi biết nên như thế nào, chẳng lẽ muốn , nàng cùng Tần Dịch Dương dây dưa , bị Lily thấy cho nên bị cái tát, loại chuyện này, ra cũng là nàng vô lý, cho dù như thế nào, phá hư tình cảm của người khác cũng phải là chủ ý của nàng.

      Lắc đầu cái, Lâm Hi Hi nhàng tránh kiềm chế của : “Đừng hỏi được ? Tôi sao, đắp khăn chút là ổn thôi.”

      Ánh mắt nàng nhìn dịu dàng, cho yên tâm.

      Nguyễn Húc biết cố hỏi cũng ra, chân mày nhíu sâu hơn, trong đôi mắt vướng mắc hai loại tâm tình: đau lòng cùng phẫn nộ, nhìn dáng vẻ như có chuyện gì của nàng, xem nhiệt độ khăn mặt của nàng lần nữa, đem khăn từ trong tay nàng kéo ra.

      nên dùng khăn lạnh để đắp, hiệu quả.” có chút tức giận tiếng, cầm lấy nước nóng đun sôi ở bên cạnh, rót ra chút, chờ nhiệt độ hơi giảm lại giúp nàng đắp lên.

      “Cảm ơn.” Lâm Hi Hi nhìn động tác của , giọng lời cảm ơn.

      “Em xảy ra chuyện gì thế?” Nguyễn Húc nhịn được nhìn nàng phát giận, “Lâm Hi Hi, em trời sinh thích bị khi dễ hay là như thế nào? Em quen tôi sao? quen Dịch Dương à? Công ty này ai dám đánh em?”

      Lâm Hi Hi là lần đầu tiên thấy trong cặp mắt đào hoa mê người của Nguyễn Húc tràn đầy tức giận, có chỗ trút căm phẫn.

      Nàng bị rống nên có chút luống cuống.

      Nguyễn Húc phát cáu xong, nhìn dáng vẻ ngẩn ra của nàng càng đau lòng, tới đẩy tay của nàng ra, sờ vào vị trí có chút nóng rực.

      Hít sâu hơi thấp giọng : “ cho tôi biết, ai làm?” này, có lẽ có biện pháp lấy được cũng có biện pháp bảo vệ, nhưng ít nhất cũng có thể giúp đỡ trong phạm vi nào đó, cho phép có người động vào nàng.

      Ngón tay ấm áp của đàn ông lướt qua mặt, Lâm Hi Hi run lên, cảm giác thân thiết này vượt qua phạm vi nàng có thể tiếp nhận.

      “Tôi…..” Nàng né cái, lui về phía sau, khuôn mặt nhắn trắng mịn thoáng qua tia xấu hổ xúc động lòng người, “Tôi sao, cũng phải là rất nghiêm trọng, đừng ép tôi được ?”

      Nắm tay Nguyễn Húc chậm rãi nắm chặt lại.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 87: Tìm được người đàn ông tốt hơn



      Thêm người nữa bước vào phòng trà, thấy Nguyễn Húc liền cười chào hỏi: “Nguyễn chủ quản khỏe chứ!”

      Nguyễn Húc mặt lạnh trầm mặc, hồi lâu mới rầu rĩ “À” tiếng.

      Người phụ nữ đung đưa vòng eo thoáng qua bên người Lâm Hi Hi, giả bộ kinh ngạc nhìn mặt nàng chút, ngây thơ : “A, bị đánh sao? Tôi còn tưởng đây là bọn họ đồn đại, có đau ?”

      Lâm Hi Hi ngẩn ra, nhìn người phụ nữ đột nhiên đến gần mình.

      Người phụ nữ nhìn thấu mờ mịt nơi đáy mắt nàng, cười cười : “Tin vừa mới truyền đây thôi, bạn chủ tịch tới đây kiểm tra, biết người đàn bà nào muốn xui xẻo quyến rũ chủ tịch, nghĩ tới là a, như thế nào lại là ? Tôi thấy ngày thường yên ổn như vậy, lớn lên cũng rất xinh đẹp, sao lại chạy làm kẻ thứ ba?”

      Trong nụ cười của người phụ nữ mang theo sắc bén, loại đùa cợt căn bản cần che giấu.

      Lâm Hi Hi hiểu , đôi mắt trong veo nhìn sang hướng khác, cũng muốn giải thích, hay phản bác lại.

      Vết tát mặt như đau hơn, tay nàng cũng nắm chặt hơn chút.

      đủ chưa? đủ rồi cút ra ngoài!” Giọng lạnh lùng của Nguyễn Húc vang lên đỉnh đầu, thẳng bức nụ cười rực rỡ mặt người phụ nữ vừa rồi.

      Người phụ nữ kinh ngạc, thiếu chút nữa đem nước nóng đổ lên mu bàn tay mình, nhìn sắc mặt xanh mét của Nguyễn Húc, cũng biết mình làm sai cái gì rồi, luống cuống tay chân pha xong cafe, mang theo chút oán giận liếc mắt nhìn Lâm Hi Hi, giọng thầm ra ngoài.

      Đều là đáng ghét, phải nàng chỉ quyến rũ chủ tịch thôi sao, thế nào bây giờ cả Nguyễn chủ quản cũng bênh vực nàng?

      Hồ ly tinh.. đúng chuẩn hồ ly tinh!

      Nguyễn Húc ở trong phòng trà nước ngẩn ngơ hồi lâu, lâu đến nỗi Lâm Hi Hi cũng cảm thấy có chút lúng túng, nàng cầm ly tới, tốt bụng hỏi : “ có muốn uống café ? Tôi pha ly cho .”

      Sắc mặt ngưng trọng của Nguyễn Húc hòa hoãn chút, gật đầu.

      Cổ tay trắng mịn tinh tế, động tác uyển chuyển, Lâm Hi Hi chế đủ lượng nước cùng nhiệt độ, cỗ mùi thơm tinh khiết tràn ra từ đầu ngón tay nàng, trong lúc còn hoảng hốt, tách café được mang tới trước mặt , nàng cười yếu ớt: “ cần phải ngẩn người ra có được ? Tôi cũng cảm thấy tôi làm sai chuyện.” Nụ cười kia, ngọt ngào mềm mại khiến người ta dời tầm mắt được.

      Nguyễn Húc đưa tay đón, chụp ở đầu ngón tay trắng nõn của nàng chịu buông ra.

      Cafe hơi bỏng tay, thấy nàng hơi nhíu mi.

      “Hi Hi” Nguyễn Húc thấp giọng kêu tiếng.

      “Hửm?” Nàng ngẩng đầu lên.

      Nguyễn Húc nhàng cười khổ cái, chịu đựng kích động muốn hôn nàng, nhả ra câu: “Em thích hợp với người đàn ông tốt hơn.”

      xong, hơi uống hết cafe, buông tách, ra ngoài.

      ***

      Gần tới chạng vạng, cửa phòng làm việc vẫn đóng, ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.

      Đem phần văn kiện cuối cùng sao chép xong, Lâm Hi Hi vòng qua người khác ngăn cách ở giữa, thấy chỗ ngồi trống , giọng hỏi người bên cạnh: “Chị Đồng đâu, hình như lâu rồi cũng thấy chị ấy.”

      “Chị ấy xin nghỉ, nửa tháng rồi, biết à?” Thư kí ở bên cạnh nháy mắt.

      Lâm Hi Hi ngẩn ra, suy nghĩ chút, trong khoảng thời gian này mình đúng là bị ít chuyện quấn thân, chú ý tới gì cả.

      Nàng đứng dậy muốn , thư kí lại thần bí gọi nàng lại: “À, Lâm Hi Hi.”

      Bước chân ngừng lại, Lâm Hi Hi nhìn sang.

      Thư kí suy nghĩ hồi mới vươn tay qua: “Tôi là Lam Đóa, mới vào công ty lâu, ra, tôi phải tò mò , tôi thực muốn biết vừa rồi ở trong phòng làm việc của chủ tịch, người phụ nữ kia sao?”

      Lâm Hi Hi có chút nghẹn lời, đối với vấn đề như vậy, nàng phải trả lời thế nào?

      Lam Đóa đợi hồi, thấy nàng bây giờ lúng túng, đơn giản cười khoát khoát tay: “Haha, đừng để ý tôi, muốn đừng , sao.”

      Trong lòng Lâm Hi Hi nhõm chút, có lẽ tính cách như vậy mới là tốt nhất, cần trăm phương ngàn kế ứng phó, suy đoán, trực tiếp đối mặt.

      “Đó là ngoài ý muốn.” Nàng thu thập xong văn kiện, khuôn mặt nhắn mê ly hơi hoảng hốt, giọng trả lời.

      Lam Đóa rất kinh ngạc, suy tư hồi lâu cũng chưa hoàn hồn, nơi nào thân mật ngoài ý muốn? Chủ tịch sao lại ôm người khác?

      Xa xa điện thoại di động mặt bàn rung, Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua, ôn nhu hướng Lam Đóa tạ lỗi: “ xin lỗi, tôi nhận điện thoại, lần sau chuyện được chứ?”

      Lam Đóa gật đầu liên tục: “Được, thành vấn đề.”

      Nhận điện thoại, bên trong là thanh xa lạ: “Là Lâm tiểu thư sao?”

      Lâm Hi Hi giọng đáp: “Là tôi.”

      “Là như thế này, buổi chiều thứ năm là tang lễ của Tống Viện Y tiểu thư, có thể tới tham dự ? Cha mẹ ấy từ xa đến, tâm tình rất ổn, muốn gặp lần. Còn nữa, gần đây cảnh sát tiến hành điều tra, thi thể ướp lạnh hỏa táng cũng cần phối hợp.” Giọng phía bên kia cũng rất lễ phép.

      Cha mẹ Viện Y đến đây.

      Trái tim Lâm Hi Hi giống như bị chạm vào, nàng biết, Viện Y là con , cha mẹ chỉ có đứa con.

      “Tôi biết rồi…..tôi nhất định đến.” Viền mắt ấm áp, Lâm Hi Hi giọng .

      “Còn nữa, việc phía cảnh sát tôi cũng biết,”

      Nàng giọng , “Vừa lúc muốn gặp bọn họ báo án, tôi chủ động liên hệ với họ.”

      Cúp điện thoại xong, nàng co mình lại ghế xoay màu đen, ôm hai vai mình, mái tóc mềm mại rơi xuống, giống như búp bê dễ vỡ.

      Cửa sổ sát đất to lớn chiếu ánh sáng ảm đạm, mặt trời buông xuống phía dưới chút, giữ lại được.

      Từ khi nào lại trở nên thể , hận thể hận như thế?

      Sức lực của nàng quá, đến nỗi ngay cả chạm vào chính nghĩa cũng cảm thấy vô vọng.

      Nàng có chứng cớ để chứng minh Nhạc Phong giết Viện Y, nàng mình lẻ loi như thế, làm sao thăm dò được? Làm sao để người khác tin tưởng ?

      có tiền tích cóp, cuộc sống của nàng đến mức nghèo nàn, thế nhưng muốn tiếp tục điều tra, nàng có năng lực.

      Lông mi dài chậm rãi khép lại, nếu bướm bị chặt đứt cánh, cách nào bay lượn được.

      Cửa phòng làm việc biết mở ra từ lúc nào, nàng cũng nghe thấy, cho đến khi tiếng tắt đèn lảnh lót vang lên, trước mắt lâm vào bóng tối, Lâm Hi Hi mới có phản ứng, có điểm kinh ngạc nhìn về phía sau.

      Đèn trong hành lang vẫn còn sáng, hai thân ảnh nam nữ dây dưa xuất trước mắt.

      Ánh mắt Lily sưng đỏ lợi hại, dính sát vào người đàn ông bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn , chỉ sợ có điểm nào chọc tức giận.

      Thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương xuất hành lang, thân hình mang đến cảm giác áp bách lớn.

      Vừa mới xoay người cái, mang đến tiếng động rất .

      ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng quét qua, giọng của Tần Dịch Dương du dương thuần hậu : “Còn có ai ở đó?”

      Có lẽ có vài người chính là trốn tránh được, Lâm Hi Hi khẽ thở dài tiếng, ưu nhã đứng dậy, bóng dáng mảnh khảnh giữa cảnh vật lộ ra mấy phần đơn bạc, giọng : “Xin lỗi, tôi quên giờ tan tầm.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 88: bỏ cuộc



      Nàng thu thập xong mặt bàn, cầm túi lên bước về phía bọn họ.

      Lily nhìn nàng, hơi đề phòng, theo bản năng hướng sát trong ngực Tần Dịch Dương, nắm chặt Âu phục của , thở mạnh cũng dám.

      Lâm Hi Hi nhạy cảm thấy được cảm giác của ta, như vậy, cách nào đau lòng.

      “Hai người trước, tôi tắt đèn trong này.” Nàng đưa tay tắt ngọn đèn tinh xảo trong hành lang, ánh mắt trong veo nhìn sang.

      Vừa dứt lời, cả người nàng run lên.

      Bởi vì trong chớp mắt ngước mặt lên, ánh mắt nàng đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Tần Dịch Dương, ánh mắt kia quá sắc bén, sắc bén muốn đâm thủng tầng bảo vệ mỏng manh của nàng, nhìn thấu cả người nàng.

      Trong đôi mắt như nước của Lâm Hi Hi có tia mềm yếu, thấy Tần Dịch Dương lạnh lùng cười tiếng, bàn tay vắt qua bả vai của Lily, bước về phía thang máy.

      Nàng phải thừa nhận, trong chớp mắt đó, ngực nàng có tia đau nhức.

      Lần lượt tắt tất cả đèn trong hành lang, lại đóng kín cửa, Lâm Hi Hi cũng về phía thang máy.

      Cửa thang máy từ từ mở ra, Lâm Hi Hi thấy bọn họ cư nhiên vẫn còn ở đó.

      Ánh mắt Lily ngập nước nhìn nàng chút, cắn môi, rất tự giác hướng lại gầnTần Dịch Dương, như chú chim nép người lọt vào cánh tay to lớn của .

      cũng biết mình làm sao vậy, vừa mới đây thôi, trong phòng làm việc, vẫn đau đớn cầu xin Vinson đừng bắt trở về nước, mà Vinson chẳng qua là trầm mặc ngồi trong ghế xoay, sắc mặt lạnh đến đáng sợ.

      khóc mấy tiếng, chỉ là lạnh lùng kháp cằm của , nhàn nhạt câu, “Đây là lần cuối cùng, nhớ kĩ, đừng có động tay với ấy, nếu tôi đủ đảm bảo vĩnh viễn đánh phụ nữ, hiểu ?”

      Lily khóc gật đầu, chịu đựng khuất nhục, cảm giác được bảo vệ người phụ nữ khác. Chỉ là lúc này, Vinson cũng hờ hững với Lâm Hi Hi, có phải hay chứng minh thích mình đây?

      Lily ôm chặt người đàn ông bên cạnh, hé ra khuôn mặt nhắn lã chã chực khóc.

      Đứng chung trong thang máy, Lâm Hi Hi cố gắng xem tồn tại của bọn họ, nhấn nút tầng trệt.

      “…. Lâm, chờ lát, rồi cùng chúng tôi trở về nhé?” Lily nghi ngờ hỏi câu, tại nếu như Vinson muốn cùng nàng trở lại, cũng dám có nửa điểm ý kiến.

      Cùng nhau trở về.

      Khuôn mặt nhắn mê ly của Lâm Hi Hi trắng nhợt, nhìn ta, nhàng lắc đầu.

      “Hai người trở về , tôi sao, tự tôi xe buýt là được rồi.” Nàng cũng nghĩ Lily cố ý tát nàng, trong giọng mềm của nàng có nhiều thân mật hơn.

      Lily càng cảm thấy hổ thẹn, lại biết xin lỗi thế nào.

      “Lâm, cùng nhau ……” Lily phát người Vinson phát ra hơi thở lạnh lùng, nhu thuận mà qua xin lỗi, cầm tay Lâm Hi Hi.

      “Dù sao cũng là thuận đường, như vậy Vinson mất hứng……….”

      Lâm Hi Hi cảm nhận được ấm áp, nhưng cảm giác phải thực thoải mái.

      mất hứng sao?

      Thế nhưng nàng biết phải làm thế nào mới có thể khiến vui vẻ.

      Thang máy chậm rãi xuống đến tầng thấp nhất, Lâm Hi Hi lắc đầu lần nữa, chưa kịp lời từ chối, thang máy “Đinh” tiếng.

      Tần Dịch Dương thẳng bước ra ngoài, mang theo hơi thở mạnh mẽ đưa mắt nhìn nàng cái, lạnh nhạt rời ánh mắt , ra khỏi thang máy. Lily nhường đường cho .

      Lâm Hi Hi đột nhiên bị đẩy mạnh, lưng va vào vách tường trong thang máy.

      Tần Dịch Dương xa cũng quay đầu lại.

      vẫn còn tức giận, Lily cả lòng hoảng sợ, vội vàng hất tay Lâm Hi Hi, kêu tiếng “Vinson” rồi bước nhanh theo sau.

      Lâm Hi Hi lặng người giây, lúc này nhận ra tay vừa mới bị hất vào tay vịn, đụng xanh mảng.

      phải là rất đau, chỉ vì da nàng rất mỏng, lực hơi mạnh chút lưu lại dấu vết. Lâm Hi Hi lấy tay xoa chút, rồi bước ra ngoài.

      Ngẫm lại, thân thiện của nàng cũng thể đổi lấy cái gì, lần sau vẫn cứ trốn xa chút có vẻ tốt.

      Trong đại sảnh trống trải của công ty, Tần Dịch Dương dừng bước, ném chìa khóa cho Lily, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Lâm Hi Hi phía sau, lạnh lùng : “ lấy xe lại đây.”

      Lily vội vàng thể nào tiếp được chìa khóa, trong ánh mắt có chút cam lòng, thế nhưng lần này dám nghe lời, chẳng thể làm gì khác hơn là rời .

      Trong gian to lớn, chỉ có hai người xa xa đối diện.

      Lâm Hi Hi có chút khiếp nhược mà nhìn , có dũng khí tới, thoạt nhìn rất tức giận, nàng cũng muốn chọc vào.

      “Qua đây.” Tần Dịch Dương lạnh giọng ra lệnh.

      Lâm Hi Hi run lên, đôi mắt trong veo đón nhận ánh mắt thâm thúy lãnh đạm của , bị khóa chặt chẽ.

      Nàng dĩ nhiên biết, trong đại sảnh chỉ có hai người bọn họ, đương nhiên là cho nàng nghe.

      Nhưng là …nàng dám bước tới.

      Hậu quả của yên lặng đương nhiên là lạnh lùng trong ánh mắt phát ra càng đậm, quả có thể làm nàng chết cóng.

      Mắt thấy chân Tần Dịch bước về phía nàng, Lâm Hi Hi hoàn toàn luống cuống, muốn né ra nhưng kịp nữa, cổ tay bị tóm lấy.

      Nàng buồn bực thở dài tiếng, cảm giác được lực đạo mạnh dọa người của , kế tiếp chính là lực kéo mạnh mẽ, Lâm Hi Hi ngã vào lồng ngực , vừa nhấc mắt liền thấy ánh mắt lạnh đến có thể giết người của .

      Nàng đương nhiên muốn chạy trốn.

      Chỉ là vừa mới quay người liền bị kéo lại, cánh tay to lớn ngang bên hông nàng, vững vàng kéo trở lại.

      “Tần tiên sinh…….….” khuôn mặt nhắn bị giày vò của Lâm Hi Hi đỏ lên, sức lực mất hết, cổ tay còn bị nắm, lực to lớn gỡ bỏ tất cả giãy dụa của nàng.

      Đau….có chút đau.

      Nàng đưa lưng về phía , sống lưng xinh xắn hoàn toàn dán chặt vào lồng ngực của .

      “Em rất thích thay tôi ra quyết đinh phải ?” Tần Dịch Dương từ cao nhìn xuống, cúi đầu bên vành tai mẫn cảm của nàng, lạnh giọng chất vấn, “Muốn người đàn bà nào, cuộc sống như thế nào, cũng muốn nhúng tay phải ?”

      Lâm Hi HI chút cũng giãy dụa được, cả người đều bị giam giữ trong lồng ngực , cơ hội xoay người đều có.

      Nàng chịu đựng sợ hãi nhàng lắc đầu: “ phải……tôi phải có ý đó, Lily là bạn của , nên đối xử với ấy như vậy.”

      ần Dịch Dương lạnh lùng: “ phải sao?”

      hung hăng vuốt ve bộ ngực nàng qua lần y phục, nghe nàng cắn môi gắt gao đè nén tiếng hét chói tai, môi lạnh như băng bức bách vành tai nàng.

      “Tôi có nhiều chuyện để làm lắm, Lâm Hi Hi, em ngăn cản được sao?”

      Đau đớn kèm với khoái cảm nhanh chóng lan khắp thân nàng.

      “………..” Lâm Hi Hi rên đau, cảm giác hi vọng thoát được khỏi khống chế của , thể làm gì khác là thả lỏng cả người, chịu đựng ấm áp trong mắt, run rẩy , “Xin lỗi……xin lỗi, là tôi sai……….. buông tay có được ?”

      Ban ngày ban mặt như vậy, nàng biết trong đại sảnh công ty còn có camera, bàn tay mạnh mẽ của cứ như vậy tùy ý xâm phạm nàng.

      Coi như cách lớp y phục, Lâm Hi Hi cũng cảm giác được nhục nhã ngập đầu.

      Ý cười lạnh lùng bên môi Tần Dịch Dương càng đậm, lực phóng chút, càng thêm mê hoặc quyến rũ.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 89: Lần thứ nhất hạ thấp tư thế




      vành tai truyền đến khoái cảm kịch liệt, làm cho Lâm Hi Hi phải cắn cánh môi, chịu đựng phát ra thanh.

      “Tần tiên sinh, đừng như vậy……” Lâm Hi Hi nghiêng mặt sang bên, tận lực chọc giận , run giọng khẩn cầu, “Lily về ngay, để cho ấy thấy được cũng tốt, tôi muốn có thêm rắc rối.”

      Nàng tới đây liền bắt đầu nghẹn lời, nàng cũng muốn vì thế này mà đối địch với Lily.

      ghen tị của phụ nữ rất đáng sợ, mặt nàng đến bây giờ vẫn còn chút đau buốt.

      Tần Dịch Dương gắt gao ôm lấy trong ngực, hận thể đem nàng bóp vụn trong lòng, lạnh lùng nhíu mày, tì vào bên cổ ấm áp của nàng khàn khàn : “Chính mình cũng lo được, còn suy nghĩ cho người khác….. Lâm Hi Hi, tôi , nhịn được muốn trừng phạt em!”

      Lâm Hi Hi run lên cái, cảm giác xương cốt cả người đều đau nhức.

      Nàng chịu nổi, bàn tay bé mát lạnh phủ lên mu bàn tay , muốn xoa dịu lực đạo của , vẻ mặt cực kì bi thương.

      Tần Dịch Dương hôn lên cái cổ trắng ngần của nàng, cảm giác được đau đớn cùng nhu thuận của nàng.

      nhíu mày, có biện pháp nhịn nữa.

      Đem cả người nàng xoay lại đây, đặt nụ hôn trán nàng, hơi thở nóng rực cùng hô hấp của nàng giao nhau, giọng khàn khàn: “Làm người phụ nữ cuả tôi!”

      Lâm Hi Hi chấn kinh, đau nhức ở thân thể còn chưa dịu , bị ôm ấp nóng rực của nhập vào bầu khí dày đặc tình dục thiêu đốt.

      Trong đại sảnh mờ tối, môi của Tần Dịch Dương rất nóng, từng tấc từng tấc hôn lên đường cong gò má nàng, ôm nàng rất chặt, thanh khàn đặc: “Làm người phụ nữ của tôi, nếu em ở bên người tôi, bất luận kẻ nào cũng dám động vào em, em muốn cái gì đều có thể, Lâm Hi Hi, tôi cho em ba giây để suy nghĩ!”

      Trong đầu giống như pháo hoa nổ tung, Lâm Hi Hi hoàn toàn nghẹn lời, tất cả thanh đều nghẹn trong cổ họng, phát ra được!

      .” bắt đầu đếm.

      Nhịp tim Lâm Hi Hi chợt hỗn loạn, đôi mắt trong veo ngẩng lên, chỉ thấy giữa ánh sáng đường nét như thiên thần cuả .

      “Hai.” Tần Dịch Dương buộc chặt hông nàng, giống như muốn đem nàng cùng dung nhập vào thể.

      Tay Lâm Hi Hi vẫn đặt ở lồng ngực rắn chắc chút sứt mẻ nào cuả , chóp mũi rỉ ra mồ hôi: “Tần tiên sinh…”

      “Ba.” thanh cuối cùng của , trầm thấp đến thể nghe nổi.

      được!” Lâm Hi Hi bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh tránh khỏi lồng ngực , giống như con thú bị hoảng sợ thủ thế phòng bị, lui ra phía sau vài bước, mãi cho đến cột ở đại sảnh mới thôi.

      nên như vậy….. Tôi thể vội vàng quyết định như vậy, Tần tiên sinh, tôi phải loại phụ nữ tùy tiện!” Giọng run rẩy có chút ngây ngô.

      Lâm Hi Hi gượng gạo cự tuyệt, trong lòng sợ hãi vượt qua khiếp sợ.

      Nàng biết “người đàn bà của ” trong miệng Tần Dịch Dương, chỉ là quan hệ thể xác, nàng thử đem thân thể cùng giao dịch, vốn là khinh thường! Lâm Hi Hi rất hoảng, nàng biết đến tột cùng là nhìn trúng cái gì, chỉ biết giống như cái ao sâu, rơi vào thoát ra được.

      khi đồng ý, nàng xác định mình còn cơ hội đổi ý!

      Giữa khung cảnh tối tăm, người đàn ông cao ngất trước mặt giống như thiên thần bị xúc phạm, cả người đều tản ra nguy hiểm.

      Lâm Hi Hi sợ hãi mà siết chặt nắm tay, bàn tay nàng bé.

      Nàng nhìn vẻ mặt của Tần Dịch Dương, nhưng theo bản năng cảm thấy cũng khá hơn chút nào.

      Bầu khí yên lặng làm người ta khó thở, nàng chỉ cảm thấy bóng dáng vẫn ưu nhã đứng thẳng tại chỗ, sau lát, hai tay đút vào túi quần.

      nhìn nàng cái, bước chân ra ngoài đại sảnh.

      gì.

      cư nhiên gì?!

      Nhịp tim Lâm Hi Hi kịch liệt từ từ dịu , ổn định lại tâm tình, thuận tiện sửa sang lại quần áo cùng tóc vừa mới bị làm rối lên, rồi mới ra ngoài, sắc trời bên ngoài dần dần hạ xuống, Lily lái xe chậm rãi dừng ở cửa.

      Thấy Vinson ra, Lily vội vàng xuống xe, đem vị trí lái nhường lại cho .

      “Lâm, xác định muốn cùng chúng tôi sao?” Lily tiếp tục lấy lòng.

      Đôi mắt trong veo của Lâm Hi Hi vẫn còn mang theo tia e ngại, lắc đầu, giọng có chút khàn khàn: “Tôi xe buýt.”

      lên.” Tần Dịch Dương ngồi vào trong xe, tiếng trầm thấp mang theo từ tính xung quanh.

      Lâm Hi Hi khó khăn hô hấp, ý tứ của .

      “Tiện đường, cần suy nghĩ quá nhiều.” Giọng của còn mang theo chút ám muội đầy tình dục vừa mới khơi lên, cũng nhìn nàng, nhàn nhạt .

      Đó là lần mất khống chế hiếm nhất của .

      ưu nhã tựa vào chỗ ngồi của người lái, khóe miệng ngoài ý muốn lên nụ cười khổ.

      Tần Dịch Dương, mày cũng có ngày hôm nay?

      “Tôi lại lần nữa, lên xe.” bắt đầu khởi động xe, hơi thở cường đại khắp người cho phép kháng cự.

      Lâm Hi Hi hít sâu hơi, cũng coi là thuận đường, ngồi vào phía sau.

      Dọc đường khí quỷ dị, Lily thỉnh thoảng cười quay đầu lại với nàng câu gì, vẫn như bình thường trước đây.

      Thân thể nhắn của Lâm Hi Hi ngồi ở giữa chỗ ngồi phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nàng gần đây có chút bất tri bất giác, cho đến lâu sau mới phát đường giống như có cái gì đúng, đó phải là hướng về nhà trọ. Đôi mắt trong veo của nàng ngước lên, muốn hỏi thăm chút, nhưng xuyên qua kính chiếu hậu lại phát Lily cười ngọt ngào cùng Tần Dịch Dương gì đó, nàng vừa hỏi ra miệng rồi lại thôi.

      Bọn họ đến nhà hàng Italia.

      Giữa ánh cầu vồng mê ly, Tần Dịch Dương từ trong chiếc Ferrari tới, cánh tay thon dài vung lên đóng cửa xe, Lily chạy chậm đến bên từ phía bên kia, quấn lấy cánh tay .

      Lâm Hi Hi cũng tới, ánh mắt có chút vô thố.

      Bồi bàn của nhà hàng liền lên nghênh đón, nụ cười vốn có chút tác nghiệp mặt bỗng trở nên lúng túng có thể là chưa từng gặp qua người đàn ông theo bên người có hai người phụ nữ mà người phụ nữ ngoại quốc xinh đẹp bên trong khuỷu tay của người đàn ông kia giống như là bạn , như vậy người phụ nữ châu Á ôn nhu tinh tế kia là ai?

      , Lily chợt quay đầu lại, hiếu kì nháy mắt mấy cái: “Lâm, thế nào tới đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm a!”

      Giờ phút này tâm tình của Lily khá hơn chút, cuối cùng cũng tìm được cảm giác của nữ chủ nhân, ra có thể luôn luôn quấn lấy khuỷu tay của Vinson, bị bài xích, coi như xác lập địa vị! Mà hôm nay trong phòng làm việc những hình ảnh đó……….Lily cắn môi, tự với mình cần lo lắng để ý.

      Trong màn đêm mê người, Lâm Hi Hi liếc mắt nhìn bọn họ, có điểm muốn theo.

      Bọn họ ăn cơm, liên quan gì đến nàng? Nàng chỉ muốn trở lại nhà trọ tắm nước nóng, dù cho phải chờ chút ở bên ngoài cũng được.

      “Lâm, tới đây, chúng tôi hai người rất buồn, đến đây , đến đây …” Lily cười rất vui vẻ, nhảy xuống bậc thang kéo cánh tay bé của nàng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 90: thể ăn hãy ói ra




      “Lâm, nhà hàng Italia này rất ngon, xem thử xem muốn ăn cái gì, tôi giúp gọi.” Lily lật lại thực đơn đưa cho nàng, cười ngọt ngào, người bồi bàn bên cạnh cũng im lặng chờ đợi.

      Lâm Hi Hi ngồi ngay ngắn nhận lấy thực đơn.

      Món ăn phía rực rỡ muôn màu, thoạt nhìn cũng rất đẹp, chỉ là có kiểu Trung Quốc, nàng xem có chút đau đầu.

      Ngước mắt, thấy Lily vòng cánh tay Tần Dịch Dương cười tươi như hoa, Tần Dịch Dương nhàn nhạt quét qua thực đơn, trầm thấp mở miệng: “Tôi dẫn đến đây lúc nào mà biết nhà hàng này tồi?”

      Lily sửng sốt, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, trở nên rất xấu hổ.

      “Chưa…..chưa từng.” Chẳng qua là ngồi bên cạnh , cũng rất muốn hướng Lâm Hi Hi đối diện khoe khoang mà thôi.

      có chút sợ hãi buông cánh tay Tần Dịch Dương ra, nâng mắt lên : “Lâm, chúng ta chọn giống nhau , tôi cũng phải gọi lại.”

      Lâm Hi Hi gật đầu, biểu thị tán thành.

      Hiệu suất làm việc của nhà hàng rất cao, món ăn chỉ trong chốc lát liền bưng lên, Lâm Hi Hi nhìn khối thịt trong đĩa vẫn còn tơ máu kia biết phải làm sao, thể học được cách cầm dao nĩa của Tần Dịch Dương, nàng rất ít ăn cơm Tây, nàng ngay cả cắt cũng làm rất khó khăn.

      “Lâm, vụ kiện của làm sao bây giờ a, tuần trước thất bại, chẳng lẽ định bồi thường tiền, còn phải xin lỗi với cái công ty của tên thủ phạm đó sao?”

      Lily mở miệng hỏi.

      vất vả mới cắt được lát, bên trong thịt thăn là màu trắng nhuyễn, cũng thấy khác các loại thịt khác chỗ nào. Lâm Hi Hi nhàng lắc đầu: “Tôi kháng án.”

      “Kháng án.” Lily giải thích được, quay đầu lại nhìn Tần Dịch Dương, thấy Tần Dịch Dương ưu nhã dựa vào ghế, khẽ nhấp ngụm rượu đỏ.

      Ánh mắt thâm thúy quan sát xung quanh yếu đuối trước mắt.

      Trong ngực trận đau nhức, Lily cắn môi, nghiêng đầu lại.

      cách khác, lại tiếp tục kiện phải ?” căn cứ theo ý mình hiểu hỏi lại.

      Lâm Hi Hi gật đầu: “Có thể như vậy.”

      “Thế nhưng người kia thoạt nhìn lợi hại, tôi nghe mấy người có chứng cớ đầy đủ, kết quả cũng còn thua, bạn của còn vì thế mà chết. Cái người đàn ông kia nhất định rất nguy hiểm” Lily ý thức được lời của mình có bao nhiêu thất thố.

      Dao trong tay dùng chút lực, cắt đến đĩa, trong đôi mắt của Lâm Hi Hi có ánh sáng chớp động.

      “Đúng………” Nàng buông lông mi xuống, giọng mở miệng, trong giọng giấu được rối rắm “Phải, rất nguy hiểm.”

      Nguy hiểm đến nỗi nàng biết phải làm gì bây giờ, hoàn toàn tia thắng lợi.

      Nếu phải Lily nhắc nhở, nàng cũng ý thức đến việc mình bị buộc đến nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, hở ra là thịt nát xương tan đến dậy nổi nữa.

      Trong lòng nàng gọi thầm tên của Viện Y, biết mình còn có tư cách gì, nhận thua sao?

      “Vậy kháng án là phải có tiền a, Lâm Hi Hi, mình có được ?” Lily nháy mắt mấy cái tiếp tục hỏi.

      thực tế Lâm Hi Hi chút đều thích nhắc đến vấn đề này.

      Nàng cũng thích đem tất cả trở ngại cùng khó khăn của mình bày ra trước mặt người đàn ông này.

      trầm mặc, lời nào, thế nhưng nắm giữ được tất cả nhược điểm của nàng, thấy ràng, Lâm Hi Hi nàng có bao nhiêu chật vật.

      “….Tôi tự nghĩ biện pháp…” Lông mi cánh bướm rung rung hai cái, Lâm Hi Hi hít hơi thở mong manh câu, máy móc mà hướng miệng đưa miếng đồ ăn, che giấu tất cả xấu hổ.

      Thế nhưng ngờ, mới vừa đưa vào trong miệng, nàng liền chịu nổi.

      “…” Dao nĩa rơi xuống đĩa phát ra tiếng giòn vang, Lâm Hi Hi che miệng lại, vẻ mặt thống khổ đứng lên.

      Tanh…rất tanh.

      Nàng nghĩ ra vật trong cái đĩa là thịt tươi ướp qua, còn lớp gia vị phía là sa tế, nàng lấy tay vịn bàn, trận buồn nôn.

      “Lâm, Lâm sao chứ?” Lily kêu tiếng.

      Tần Dịch Dương nhíu mày, buông rượu đỏ trong tay ra, thân thể cao ngất đứng lên vòng qua người nàng.

      ăn được cũng cần cậy mạnh, đến buồng vệ sinh nôn ra .” thấp giọng mát rượi mà thuần hậu, cúi người cầm cổ tay nàng, ngưng mắt nhìn nàng .

      Lâm Hi Hi hé ra khuôn mặt nhắn nhăn đến lợi hại, nàng là ăn trôi, quá khó nuốt.

      Tần Dịch Dương nhíu mày càng sâu, cầm bàn tay bé của nàng, kéo nàng về phía phòng vệ sinh.

      “Ai……..Vinson!” Lily ở phía sau kêu, nhìn bọn họ xa, đáy lòng quét qua trận tịch mịch.

      ***

      Trong phòng vệ sinh, Lâm Hi Hi nôn ra miếng thịt sống, nàng súc miệng rất nhiều lần.

      Có chút mê man đứng dậy, bên người đưa khăn giấy tới, Lâm Hi Hi giọng câu “Cảm ơn”, nàng lau khô nước đọng bên khóe miệng.

      Trong gương, phản chiếu thân ảnh hai người.

      Lâm Hi Hi lúc này mới cảm giác được có bàn tay vẫn đặt lưng giúp nàng thuận khí, nháy mắt ngước lên nàng sửng sốt, thấy Tần Dịch Dương đứng ở bên cạnh mình

      Đôi mắt thâm thúy giống như nước hồ sâu, chân mày hơi nhíu lại.

      Thân thể nàng lập tức có chút cứng ngắc, cảm giác cánh tay kia giống như có ma lực, ôn hòa hiền hậu mà ấm áp.

      “Khá hơn chưa?” Tần Dịch Dương hỏi

      Lâm Hi Hi có chút kinh ngạc, bàn tay bé nắm mép bồn, gật đầu cái.

      Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhắn mê ly của nàng, giống như là với nàng, rồi lại giống như lẩm bẩm: “Xem ra lần sau thể dẫn em ăn đồ Tây.”

      Lâm Hi Hi ngẩn ra, trong nháy mắt bị hút vào tròng mắt thâm thúy của , cái chớp mắt lóe lên kia, nàng có thể hiểu là sủng nịnh hay ?

      Chưa bao lâu, thời điểm bọn họ gặp nhau lần đầu cũng , “Người nào bài xích loại đồ ăn, căn bản là đụng tới được, ăn ói. Ngay cả bộ phận tiêu hóa cũng hết sức chống cự, nếu như em là như vậy, tôi ép buộc em.”

      Cho nên, tại ép buộc nàng nữa, phải ?

      Trong lòng nảy lên tia chua xót, Lâm Hi Hi cúi xuống, lắc đầu cái.

      “Tôi bị cưng chiều như vậy đâu”, nàng giọng , nhìn chính mình trong gương, thân ảnh mảnh khảnh, ngay cả khí lực để phản đối cũng có.

      bị ép tới bước đường cùng, ăn tươi nuốt sống đều có thể, làm sao bắt bẻ nhiều như vậy.

      Nàng có ý nghĩ như vậy, hiển nhiên là vừa bị câu của Lily kích thích ép sát.

      nhàng quay đầu, khuôn mặt nhắn của nàng giống như hoa bách hợp nở rộ: “Cho nên, có lẽ tôi , còn chưa tới lúc tuyệt vọng.”

      Dáng người Tần Dịch Dương cao ngất, lúc nàng chuyện với chỉ có thể ngẩng mặt, Tần Dịch Dương chú ý tới cánh môi no đủ thanh mát của nàng, bị nước rửa qua, mặc dù tô son trát phấn, cũng tự nhiên thủy nộn đỏ bừng, thuần khiết đẹp đẽ như vậy khiến cho tim người ta đập nhanh

      tính nhờ tôi, phải ?” Giọng Tần Dịch Dương trầm thấp giống như chuông kêu, chạm vào trong lòng nàng.

      Lâm Hi Hi giật giật môi, nhưng cuối cùng trầm mặc im lặng.

      Người đàn ông như vậy, bá đạo quá mạnh mẽ, nàng tóm lại là muốn dậy nổi, ở trong cái thành phố xa hoa như thế bản thân lại bé tầm thường, làm sao dám với tới, làm sao tin tưởng tâm, mà phải đơn thuần muốn chinh phục?

      Nàng cùng Nhạc Phong chính là chênh lệch quá lớn, cho nên tại nàng muốn đòi lại công bằng cũng khó khăn như vậy, cuộc kiện tụng, liền đem tất cả tôn nghiêm của nàng cùng sinh mệnh của bạn bè dẫm dưới chân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :