1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 76: Mẹ kiếp, làm gì vậy?



      Mê muội trí mạng, vai từ chỗ kim tiêm sắc nhọn, thuốc nhanh chóng lan khắp toàn thân.

      Lâm Hi Hi mẫn cảm biết được đấy là thuốc mê, đủ để nàng mất toàn bộ ý thức, thế nhưng có thể khiến nàng toàn thân vô lực thể cử động. Nàng há miệng thở dốc, muốn duy trì thanh tỉnh.

      muốn làm gì?” Bị Nhạc Phong ôm chặt lấy, Lâm Hi Hi cắn môi, gian nan thốt ra vài tiếng.

      Nhạc Phong ôm chặt thân thể trong lòng, nở nụ cười, nhàng hôn lên mắt nàng.

      Lâm Hi Hi muốn né tránh, nỗ lực quay đầu , lại bị Nhạc Phong túm chặt cằm, đôi môi lại càng hung hăng bao trùm lên mắt nàng.

      Nước mắt còn chứa trong đôi mắt trước đó, bị hôn đến.

      cỗ chua xót dâng lên, Lâm Hi Hi thể chịu đựng được kêu lên: “NhạcPhong, thả tôi ra!”

      Nhạc Phong tỉ mỉ nhấm nháp nước mắt nàng, vòng tay ôm ấp càng buộc chặt, dán chặt vào cổ nàng: “, buông tay, cả phiên tòa vẫn luôn nhìn em, em để ý sao? Hi Hi rồi, phụ nữ như em chỉ thích hợp nằm trong lòng mà rơi lệ, nên ngồi tòa án chống lại , nhớ kỹ chưa? Vậy mà hết lần này đến lần khác, em thế nào lại nghe lời ?”

      Hơi thở ấm áp của bao trùm, rất ấm áp, thế nhưng giống như cánh tay của xiết rất đau, rất đau rất đau.

      Lâm Hi Hi nhịn nổi nỗi chua xót, nước mắt lần nữa rơi xuống.

      thắng rồi… Thả tôi .” Thanh run run, tại giờ phút này, nàng mất hết khí lực, thể chống lại.

      “A…” Nhạc Phong khẽ cười tiếng, kéo khuôn mặt nhắn của nàng tỉ mỉ ngưng mắt nhìn, “ là kỳ lạ, tôi muốn ở đây đánh bại em, cho em biết mùi vị đau đớn như thế nào, để xem lần sau em còn dám dùng cách này để chống lại tôi hay , thế nhưng có cách nào… Hi Hi nhìn thấy yếu đuối của em lại thương, lại đành lòng, Hi Hi em cảm thấy được ? Tôi vẫn còn em, rất , rất em…”

      Tình hình trước mắt đều bại lộ trước mặt , Lâm Hi Hi trốn được.

      Tay vuốt ve khuôn mặt nàng, da thịt nàng, làn môi nàng, lần lại lần biết mệt mỏi là gì.

      “Hi Hi…” Nhạc Phong cúi đầu sát mặt nàng, hơi thở phun thẳng vào môi nàng: “Chồng của em đâu? Ngày đó tại bệnh viện, người đàn ông ôm em kia, đâu rồi? Tôi ngày hôm nay nghĩ muốn gặp , vì sao lại xuất ? Hi Hi… Em lừa tôi có phải , em làm gì có chồng, ngoại trừ tôi ra ai còn muốn em chứ?”

      Lâm Hi Hi muốn hít thở mùi vị của , dùng toàn bộ sức lực còn lại kịch liệt né tránh, Nhạc Phong mẫn cảm nhận thấy ý đồ của nàng, giơ tay xiết chặt chiếc cổ yếu đuối của nàng, cúi đầu hôn lên mắt nàng.

      được…” Lâm Hi Hi luống cuống, trong vòng tay của run giọng chống cự, “ được như vậy… Đừng!”

      Cánh môi Nhạc Phong gắt gao ngăn chặn miệng nàng, đầu lưỡi nóng hổi hung hăng tách hai hàm răng nàng, ôn nhu mà tàn sát bừa bãi.

      Lâm Hi Hi vẫn bị vòng tay rắn chắc của siết chặt, hai bàn tay đặt ngực , dùng hết toàn bộ khí lực đẩy ra, có trời biết thân thể bị tiêm thuốc mê yếu ớt thế nào, sức lực yếu ớt đối với vòm ngực rộng lớn của Nhạc Phong chút tác dụng, hầu như cần cố sức vẫn giữ tư thế hôn mà đem cả người nàng ôm chặt vào trong ngực.

      Toàn bộ hô hấp bị cướp , toàn bộ kháng cự của Lâm Hi Hi hoàn toàn sụp đổ!

      nên như vậy! Nàng hận !

      Chua xót mạnh mẽ cuốn lấy nàng, nước mắt từ khóe mi mãnh liệt rơi xuống, trong lúc , Lâm Hi Hi liều mạng giãy dụa, thống khổ “ưm” thành tiếng ngừng rên lên, càng thêm kích thích thú tính của Nhạc Phong.

      Nước mắt điên cuồng rơi xuống, Lâm Hi Hi chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, ngay cả lúc phiên tòa bị bọn họ phản bội nàng cũng tuyệt vọng như lúc này.

      “Ầm!” tiếng động lớn vang lên, cửa sắt của lối thoát hiểm bị chấn động mạnh phá hỏng, cửa chật vật bị mở ra.

      Nhạc Phong nhìn thoáng qua, ngừng động tác, đôi mắt lên tia lãnh khốc.

      “Hi Hi!” Nguyễn Húc nhào tới, vô cùng lo lắng trong nháy mắt nhìn bao quát hoàn cảnh trước mắt! “Mẹ kiếp!” hung hăng chửi tiếng, tiến lên đẩy Nhạc Phong ra, kéo Lâm Hi Hi từ trong lòng ra, để nàng dựa cả người vào .

      “Hi Hi, thấy thế nào?” Nguyễn Húc ôm thắt lưng nàng, cảm giác được nàng hề có chút khí lực nào dựa vào người , khuôn mặt nhắn tái nhợt tràn đâỳ nước mắt.

      Chỉ có làn môi sưng đỏ, đáng thương gì sánh được. Lửa giận trong lồng ngực Nguyễn Húc bỗng nhiên dấy lên, ánh mắt tức giận đến cực điểm đánh về phía Nhạc Phong, lạnh lùng nghiến răng hỏi: “Nhạc tiên sinh, khéo, ở đây, tôi có thể mạo muội hỏi câu , làm chuyện chết tiệt gì với Hi Hi vậy?”

      Đối mặt với ánh mắt hung dữ của Nguyễn Húc, vẻ u ám trong mắt Nhạc Phong từ từ nổi lên, sửa soạn chút cổ áo chỉnh tề, thân ảnh ưu nhã mà cao ngất, khóe miệng cong lên: “ là ai?”

      Hi Hi của , ngày càng thu hút đàn ông.

      Sắc mặt Nguyễn Húc nghiêm nghị im lặng vài giây, vừa định gì, vạt áo trước ngực bị Lâm Hi Hi khẽ kéo, khuôn mặt nàng tái nhợt vô cùng yếu đuối, nhưng kịch liệt thống hận cùng chán ghét, khàn khàn : “Dẫn tôi …”

      Nàng muốn tiếp tục nhìn tên ác ma này, nửa khắc [ khắc là mười lăm phút nha mọi người ^^] cũng muốn!

      Trong mắt Nguyễn Húc lên tia đau đớn, thương chống đỡ nàng, ánh mắt lãnh liệt nhìn phía Nhạc Phong.

      “Chuyện hôm nay tôi xin tiên sinh nhớ kỹ, Nhạc tiên sinh, chúng ta sau này thanh toán sòng phẳng!” Nguyễn Húc xong, ôm chặt thắt lưng Lâm Hi Hi, bên tai nàng nhàng thấp giọng tiếng, “Cố gắng chút, Hi Hi.”

      Giẫm lên những mảnh vụn cửa vỡ, Nguyễn Húc giây cũng chần chừ, ôm Lâm Hi Hi rời .

      Chân tay Lily có chút luống cuống, sắc mặt lo lắng: “Lâm, làm sao vậy?”

      Nguyễn Húc móc chìa khóa từ trong túi quần ra ném cho : “ lái xe, nhanh lên chút!”

      Lily nhanh chóng : “Được”, chạy vội lái xe, dưới cái nắng nóng bức ngày hè, Lily chuẩn bị tốt mới mở cửa xe.

      Nguyễn Húc mạch lái xe ngừng tăng tốc, Lily ở phía sau ôm Lâm Hi Hi mở to hai mắt hỏi: “Làm sao vậy? ấy bị té xỉu sao? Là bởi vì tòa án mọi người đều khi dễ ấy sao? Những người đó rất quá đáng! Tại sao có thể như vậy chứ?”

      Sắc mặt Nguyễn Húc nghiêm lại chú tâm lái xe, nghe được tiếng khẩn trương của Lily. đương nhiên biết tòa án xảy ra chuyện gì, có thể tưởng tượng ra thủ đoạn của Nhạc Phong, kỳ cũng gì hơn chuyện này, chỉ là đả kích với Hi Hi rất lớn, cái tên Nhạc Phong biến thái chết tiệt kia! Nguyễn Húc cố nhịn xuống hung hăng đập mạnh vôlăng, tiếng còi rất lớn vang lên khiến Lily run bắn cả người.

      Thuốc mê dần dần bắt đầu có tác dụng, đầu óc Lâm Hi Hi bắt đầu hỗn loạn.

      Đem dây an toàn phía sau cài vào thắt lưng nàng, vẻ mặt Lily lo lắng nhìn nàng hỏi: “Lâm, có khỏe ?”

      Sắc mặt Lâm Hi Hi tái nhợt, lông mi như cánh bướm mở ra, nàng nắm chặt tay Lily, an ủi tiếng: “Tôi sao, cần bận tâm, mọi việc qua rồi cũng tốt thôi.”

      Bên cạnh bọn họ, nàng biết chính mình thực an toàn, những chống đỡ kiên cường cũng buông xuống, nàng rốt cục hiểu được mình yếu đuối cùng ủy khuất.

      Trong hốc mắt còn lại mảnh ấm áp. Lâm Hi Hi muốn để cho bọn họ lo lắng, dứt khoát nhắm mắt lại lần thứ hai.

      Điện thoại trong túi xách bên hông đột nhiên rung lên.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 77: Ghé qua đây để nhận diện tử thi



      gượng nổi người, Lâm Hi Hi cố gắng mở mắt lần nữa.

      Vào lúc này, còn ai có thể gọi điện thoại cho nàng nữa?

      Lily nhanh trí cho tay vào túi lấy điện tthoại di động ra đưa cho nàng.

      “Vâng, xin chào.”

      “Xin hỏi đấy có phải Lâm Hi Hi tiểu thư ?” giọng đàn ông xa lạ truyền tới.

      Lâm Hi Hi hơi giật mình, giọng : “Là tôi.”

      “Là như thế này, Lâm tiểu thư, gần sân bay có xảy ra vụ tai nạn, xe ô tô bị nổ, chúng tôi thực điều tra, người chết là phụ nữ, vân tay của ấy vẫn còn nguyên, chúng tôi tìm bằng chứng để xác nhận thi thể là ai, muốn hỏi xem có phải là bạn của ? có thể tới xác nhận chút ?”

      Liên tiếp những tin tức tốt dội vào đầu, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy đầu óc mảnh hỗn loạn, nàng nỗ lực phân biệt tiếng của đối phương.

      … Cái gì?” Lâm Hi Hi cố gắng cựa người, sắc mặt tái nhợt, muốn nghe hơn chút: “Xe nổ? Cái gì tai nạn xe nổ?”

      “Tôi xin giải thích hơn chút, đây là đường cao tốc cách sân bay 2km, tại đường giao nhau xảy ra tai nạn, có chiếc ôtô bị nổ tung, nạn nhân là , tử vong… Lâm Hi Hi tiểu thư, có thể tới xác nhận thi thể chút ? Có lẽ nên nghĩ lại xem có bạn bè nào qua đây vào khoảng thời gian đó ? Chúng tôi tìm được giấy tờ bên trong người nạn nhân có ghi và nạn nhân có mối quan hệ khá thân thiết.”

      Sân bay…

      Đầu óc mơ màng của Lâm Hi Hi nghe được hai chữ này càng lúc càng tỉnh táo.

      Sân bay!

      Bàn tay còn lại của nàng đột nhiên nắm chặt, nhớ tới lời của luật sư lúc nãy, “Tống tiểu thư hẳn là đường tới sân bay, ấy vẫn có ý muốn ra nước ngoài, tại cũng coi như hoàn thành tâm nguyện…”

      Viện Y hẳn là đường tới sân bay. Là Viện Y!

      Sắc mặt Lâm Hi Hi thoáng chút trở lên trắng bệch, chậm chạp lắc đầu, có khả năng, có khả năng như vậy! Viện Y phải rồi sao?

      “Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư, còn đó chứ?” Tiếng xa lạ vẫn còn vang lên.

      “Tôi đây …” Tiếng của Lâm Hi Hi có chút run run, ngồi vững bị ngã xuống, khó khăn đáp lại đối phương, “Tôi lập tức tới đó, cảm ơn , bây giờ tôi tới ngay lập tức.”

      “Được, cảm ơn Lâm tiểu thư, chúng tôi chờ .”

      Cúp máy, Lily chớp mắt hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

      “Nguyễn Húc, quay xe lại, tới sân bay, làm phiền , nhanh lên chút, tới sân bay!” Lâm Hi Hi vịn vào ghế trước cạnh lái xe, trong mắt ngấn đầy lệ lóng lánh.

      Nhìn qua kính chiếu hậu, Nguyễn Húc thấy được tình hình của nàng, hơi nhíu mày: “Làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Là Viện Y! Có khả năng cậu ấy xảy ra chuyện, Nguyễn Húc, nhanh chút…”

      Thanh của nàng tràn đầy lo lắng, nghe thấy vậy, ngực Nguyễn Húc chợt thắt lại, tỉ mỉ suy nghĩ việc, cũng kịp hỏi nàng có chuyện gì xảy ra, cấp tốc phanh lại, nhanh chóng quay đầu xe hướng ra sân bay.

      Cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau, cả người Lâm Hi Hi khiếp sợ cùng đau đớn, toàn thân như trước chút sức lực, nàng chỉ có thể duy trì đầu óc thanh tỉnh, vạn lần cầu nguyện mọi chuyện như nàng nghĩ, ngàn vạn lần phải!

      ***

      đường cao tốc, màu vàng sáng chói của hàng rào bảo vệ trường của cảnh sát.

      Lái xe chạy tới, Nguyễn Húc mở cửa sau, đỡ Lâm Hi Hi xuống xe, bước chân của nàng có chút lảo đảo, tâm tình cũng ổn định, Nguyễn Húc có chút lo lắng nhìn nàng, trong giây phút đỡ nàng lúc đó, thấp giọng : “Chậm chút, đừng có gấp, Hi Hi, có chuyện gì xảy ra cũng đừng lo lắng, có chúng tôi ở đây.”

      Lâm Hi Hi chằm chằm nhìn mảnh xe cộ hỗn loạn tan nát cách đó xa. Tâm tình bất ổn, nghe được tiếng của Nguyễn Húc, ngẩng đầu nhìn cái, đôi mắt tràn ngập mờ mịt và yếu đuối, gật đầu.

      viên cảnh sát tới gần: “ là Lâm tiểu thư?’’

      Lâm Hi Hi nhìn chiếc xe kia, thanh mềm mang theo chút khàn khàn: “Làm sao lại có thể nổ như vậy?”

      Cảnh sát sợ run chút, mở miệng : “Những chuyện này chút nữa tôi giải thích cho , tại mời xác nhận chút, chiếc điện thoại di động này nhìn qua lần nào chưa? Có khả năng xác nhận nạn nhân chính là bạn ?’’

      ta giơ lên cái túi nhựa trong suốt, bên trong là chiếc điện thoại màu hồng tinh xảo.

      Lâm Hi Hi chìa tay cầm lấy, cảnh sát do dự chút đưa cho nàng, Lâm Hi Hi nhìn , chiếc di động kia Viện Y mua chưa được ba tháng bằng tiền lương chính thức của ấy, lúc đó di động trước của ấy bị mất trộm, là hai người cùng mua, hoa văn trang trí mặt truớc của nó, nàng vô cùng quen thuộc …

      “Viện Y… Viện Y!!!” Trong nháy mắt, cảm xúc của Lâm Hi Hi thể khống chế được, đôi mắt mờ mịt chứa đầy nước mắt, vừa kêu tên vừa chạy tới trường.

      “Hi Hi! Hi Hi, đừng kích động.” Nguyễn Húc nhanh tay chạy lên ôm lấy cả người nàng, cả người nàng chút khí lực nên dễ dàng có thể ngăn cản, Nguyễn Húc nhíu mày, quay đầu hướng phía cảnh sát quát lớn, “ cho tôi lời giải thích, rốt cục chuyện gì xảy ra?”

      Cảnh sát bị hành động trước mắt làm cho hoảng sợ, cũng rất mau khôi phục bình tĩnh: “Chúng tôi cũng vừa mới nhận đuợc điện thoại báo án, ngay lập tức liền tới đây, xe chạy tới đây bị nổ tung, trong xe chỉ có người chết, cũng biết được là bạn của vị Lâm tiểu thư này.”

      Cảnh sát liếc mắt nhìn thoáng qua, “Tâm tình của ấy tốt, có thể chờ chút mới nhận diện thi thể, bất quá tôi phán đoán mười phần là chính xác. Mọi người nên an ủi ấy chút. Được chứ?”

      Nguyễn Húc cũng vừa mới bừng tỉnh, từ trong khiếp sợ, lẽ nào , người chết trong xe là Tống Viện Y?

      phải ta vừa mới làm chứng tòa án sao?

      Nghi ngờ lúc, Nguyễn Húc ôm chặt trong lòng, nhíu mày nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng, nhìn vẻ mặt đau khổ đầy nước mắt của nàng, ngực dâng lên tia đau thắt: “Hi Hi … Hi Hi, bình tĩnh chút, đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc…”

      xoa tóc nàng, cảm giác được cả người nàng đều run, run rẩy tột đỉnh, thấp giọng an ủi bình ổn tâm tình của nàng, nhưng cách nào ngăn được nước mắt nàng hung hăng rơi xuống, toàn thân Nguyễn Húc căng thẳng tức giận có chỗ phát tiết, chỉ có thể càng ôm chặt lấy nàng.

      “Tôi muốn xem chút…” Tiếng của Lâm Hi Hi khó khăn phát ra, nhàng giãy dụa, ánh mắt mang theo đau đớn mỗi lúc tỉnh táo, kiên quyết cầu, “Đưa tôi nhìn thi thể …?” nhìn tận mắt, nàng tin!

      Nguyễn Húc do dự chút, hề buông lỏng sức lực. “Được, tôi cùng .”

      trường hỗn loạn, chỉ duy nhất thi thể được kéo ra để bên cạnh, vải trắng phủ toàn thân, Lâm Hi Hi có chút lảo đảo tới, run rẩy vạch vải phủ màu trắng ra. Cảnh sát đứng hai bên canh giữ, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

      Thi thể bên dưới ra, bị cháy đen.

      Toàn bộ màu đen bao trùm nửa khuôn mặt, mùi khét ai cũng có thể ngửi được, Lâm Hi Hi nhìn ràng đường nét nửa khuôn mặt chưa bị cháy xém, tay nàng lại kéo tấm vải xuống chút, cổ áo lộ ra vẫn là bộ y phục ấy mặc lúc ở tòa.

      Lần đầu tiên nhìn thấy tử thi, Lily chỉ nhìn thoáng qua rồi trừng lớn hai mắt, che miệng lại, chạy đến nơi có người “Uạ” tiếng, sợ hãi nôn ra!

      Nguyễn Húc cũng nhìn qua cái, vội vàng nắm tay Lâm Hi Hi, kéo vải trắng trong tay nàng ra che lại thi thể.

      “Được rồi, thấy cũng đủ ràng rồi.” trầm giọng , sắc mặt cũng lạnh băng dọa người.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 78: Nhạc Phong – kẻ giết người



      Thi thể kia bị cháy vô cùng thê thảm, đen thui hoàn toàn có huyết sắc, liếc mắt nhìn, biết buổi tối có gặp ác mộng hay .

      Tay Nguyễn Húc cũng có chút run run, hai tay nắm lấy bờ vai Lâm Hi Hi, khó khăn mở miệng: “Hi Hi …”

      Rất ràng xác định người chết chính là Tống Viện Y, đột nhiên biết gì an ủi nàng, Tống Viện Y với chỉ là người xa lạ, còn khó có thể chấp nhận, huống chi là Hi Hi?

      Nghe hai người là bạn học lâu năm, sau khi tốt nghiệp xin việc cùng nhau, thuê nhà ở chung, phải sao?

      Hi Hi cũng vì vụ kiện này mà tiêu tốn toàn bộ tiền tiết kiệm của mình, phải sao?

      Trong khoảng thời gian ngắn cảm giác trời đất đều sụp đổ, bàn tay Nguyễn Húc nắm bả vai nàng giám dùng sức, chỉ có thể chăm chú nhìn nàng, nhìn nàng quỳ gối mặt đất, hai tay chống đỡ thân thể nhu nhược, ngón tay vẫn còn túm lấy góc vải trắng, Nguyễn Húc có thể cảm nhận được nàng run rẩy, cũng có thể nhìn từng chút, từng chút biểu khuôn mặt nhắn của nàng, vài giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, thấm ướt mặt đất.

      Hẳn rất thống khổ, rất tuyệt vọng, nhưng lại biết gì để an ủi nàng!

      Nguyễn Húc lần đầu tiên cảm thấy, khi đối mặt với cái chết, con người bé biết bao!

      “Đưa tôi di động…” những thanh từ trong miệng Lâm Hi Hi tràn ra, cánh tay bé yếu ớt của nàng vươn ra, kìm nén run rẩy, hướng Nguyễn Húc , “Cho tôi mượn điện thoại …”

      Nguyễn Húc ngẩn ra, lấy di động của mình đưa cho nàng.

      đường cao tốc gió lạnh thổi lớn, làm tung bay tóc nàng, sợi, sợi phất phơ tứ tung, đẹp mê người.

      Lâm Hi Hi nhận lấy, xuyên qua làn lệ mông lung ấn dãy số, ngón tay càng lúc càng run rẩy kịch liệt.

      “Tút…tút” thanh kết nối kêu lên liên tục.

      “Hi Hi, gọi cho ai?” Nguyễn Húc nhíu mày, khỏi tới gần nàng chút, có chút lo lắng.

      Giây phút cuộc gọi được kết nối, giọng trầm thấp ôn hòa của người truyền đến: “A lô?”

      “Nhạc Phong.” Lâm Hi Hi chuẩn xác kêu tên của .

      Đối phương nhất thời lên tiếng, trong chốc lát tràn đến tiếng cười trầm thấp, tiếng nhanh chóng ôn hòa hơn rất nhiều: “Hi Hi, là em?”

      Giọng như của ác ma, chứa đầy rẫy đen tối, chỉ có nàng biết!

      giọt nước mắt nóng hổi dọc theo hai má chảy xuống, ngón tay Lâm Hi Hi gắt gao nắm chặt điện thoại, hai tròng mắt đỏ hoe, trầm giọng chất vấn: “Vì sao?”

      Nhạc Phong còn nhớ cảm giác kích thích vừa ôm nàng trong ngực vừa hôn nàng, bên môi nổi lên ý cười tà mị mà lãnh đạm, môi dán chặt di động, dường như có thể gần nàng hơn chút: “Cái gì vì sao?”

      vì sao phải xuống tay với Viện Y?” Lâm Hi Hi hét lên.

      tiếng hét của nàng làm toàn bộ mọi người xung quanh ngơ ngẩn, ngay cả cảnh sát cũng nhìn hướng nàng thăm dò.

      Tại trời đất bao la trong lúc đó, dường như chỉ còn thân ảnh bé yếu ớt quỵ mặt đất kia, đáy mắt nàng đau đớn cùng hận ý mãnh liệt.

      Nước mắt trong suốt chan chứa đầy mặt, khiến cho trái tim người ta như bị hung hăng nhéo vào.

      “Nhạc Phong, còn có nhân tính hay ? Rút cục có nhân tính hay ? Viện Y cho đến bây giờ chưa từng làm gì có lỗi với , cậu ấy cho tới bây giờ đều nợ ! thắng kiện còn chưa đủ sao? dựa vào cái gì mà làm như vậy, có quyền gì lấy sinh mạng của cậu ấy! Khốn nạn… Nhạc Phong - cái tên khốn nạn này!” Thanh sắc bén hoàn toàn thay đổi ngữ điệu, nàng khóc, cả người run rẩy!

      Nhạc Phong mím môi nghe tiếng hét của nàng, rất đau tai, nhưng lại muốn dời di động ra khỏi tai.

      “Đừng kích động … Hi Hi” Tiếng trầm thấp của như tiếng nhạc du dương trong đêm tối, ráo riết đòi mạng, “Tôi phải chỉ riêng với Viện Y là có cảm tình, mà trừ em ra, những người khác, tôi đều có cảm tình, Hi Hi, em nhớ ta lừa gạt em thế nào sao? nhớ ta phản bội em thế nào sao? Tôi giúp em bắt ta trả giá … tốt sao?”

      là kẻ sát nhân!’’ Sức chịu đựng của Lâm Hi Hi đến giới hạn, nàng nghiến răng oán hận, nỗi thống khổ trong lồng ngực bùng phát, nhưng nàng có cách nào, cái gì nàng cũng làm được, cái gì cũng làm được!

      “Trả lại cho tôi …” Chua xót dâng trào lên mũi, nước mắt dọc theo hai má chảy xuống, Lâm Hi Hi vô lực chống tay mặt đất, bi thương đến chết, “ trả Viện Y lại cho tôi!”

      Nhạc Phong bị cuốn vào trong tiếng của nàng, cười cười rồi cúp máy.

      đường cao tốc trong thời gian ngắn mảnh hỗn loạn.

      Điện thoại di động trong tay Lâm Hi Hi rơi xuống, vai kịch liệt run rẩy, cảnh sát điều tra đứng bên cạnh đều xúm lại hỏi gì đó.

      Người nào cũng nghe được miệng nàng kêu lên cái tên kia, xem xét tình hình, nàng có khả năng khẳng định như vậy cũng ngoài ý muốn.

      “Lâm tiểu thư, có thể trả lời chút, vừa gọi điện cho ai?” “Lâm tiểu thư, trước tiên nên kích động, trả lời câu hỏi trước được chứ?”

      “Lâm tiểu thư…”

      Câu hỏi của cảnh sát ngày càng gay gắt, Nguyễn Húc hé ra khuôn mặt lạnh băng ngăn cản Lâm Hi Hi, trầm giọng từ chối bọn họ, Hi Hi tại có khả năng trả lời những vấn đề này, rút cuộc tên khốn đó muốn làm gì?

      Điện thoại mặt đất lần nữa vang lên.

      Nguyễn Húc bên che chở Lâm Hi Hi, bên tiếp điện thoại: “Alô?”

      “Kết thúc rồi sao?” giọng trầm thấp nồng đậm truyền đến, quanh quẩn trong khí.

      Cả người Nguyễn Húc cứng đờ, trong nháy mắt trầm tĩnh lại, hắng giọng sắc mặt cũng chùng xuống ít, cắn răng chịu đựng tiếng động huyên náo xung quanh, thấp giọng : “Đúng, kết thúc rồi, cậu ở đâu?”

      “Vừa xuống máy bay’’ Tần Dịch Dương ngắn gọn , lời ngắn gọn mà mạnh mẽ, “Kết quả như thế nào?”

      Nguyễn Húc cắn răng đỡ lực đạo quá nặng, che chở trong lòng, ngực đau nhức trận.

      “Mình biết như thế nào, chính cậu đến xem .” cũng có chút tức giận, cụt hứng nhìn tình hình thực tế . “Bọn mình đường cao tốc cách đó 2km, ở đây có việc xảy ra… Hi Hi ổn.”

      Xuyên qua sóng điện thoại, có thể cảm thấy được chút hỗn loạn phía bên kia.

      người bình tĩnh như Nguyễn Húc có thể ra: “Thực tốt” ba chữ này, như vậy có thể tình thực ổn.

      Tần Dịch Dương ngắt điện thoại di động, dựa lưng vào ghế, ấn đường nhíu lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Bên trong chiếc xe Lincoln xa hoa, lái xe ngồi phía trước nhìn kính chiếu hậu : “Tần tiên sinh, trở về biệt thự Tần gia trước sao?”

      Tần Dịch Dương im lặng trong chốc lát, ánh mắt tâm thúy từ từ mở ra: “Lên đường cao tốc, nhanh chút.”

      Sắc mặt người ngồi trước trầm tĩnh như nước, nhưng lúc này cũng có chút ngạc nhiên, giọng nhắc nhở: “Tần tiên sinh, ngài từ ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, có muốn về biệt thự trước ?”

      môi Tần Dịch Dương lên nụ cười nhạt: “ muốn bị sa thải phải ?”

      Sắc mặt người phía trước đột nhiên tái nhợt, mím chặt môi, hận thể đem những lời vừa rồi nuốt vào trong bụng.

      Xe từ từ đổi hướng, nhanh chóng chạy tới đường cao tốc.

      Tình cảnh phía trước thoạt nhìn chói mắt, Tần Dịch Dương sớm khôi phục chú ý, mở miệng : “Dừng ở phía trước.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 79: Sao lại xấu hổ như thế này?



      Chiếc xe Lincoln đen bóng chậm rãi tiến vào chỗ đậu xe.

      Quả nhiên mảnh hỗn loạn.

      Người chú ý đến chiếc xe đầu tiên là Lily, ngồi bên đường nôn đến dạ dày đều co thắt, căn bản dám đến gần chỗ thi thể, nhìn thấy Lâm Hi Hi hét thê thảm vào điện thoại, cũng kỳ lạ mà rơi lệ, khóc, trái tim như bị xé rách đau đớn, nhưng biết nguyên nhân vì sao mình lại khóc.

      thân ảnh cao ngất từ trong xe ra, ngũ quan tuấn toát ra vẻ mị hoặc, trong nháy mắt làm cho tình cảnh trước mắt sáng ngời, cỗ hơi thở cường ngạnh bao trùm lên, cho phép bỏ qua.

      “Vinson!” Lily kêu tiếng, chạy tới nhào vào trong lòng !

      là khủng khiếp… Vinson, có người chết, ở bên kia, là khủng khiếp…’’ Toàn thân Lily run rẩy ôm lấy , mặt vùi vào trong ngực , nước mắt lã chã rơi xuống cùng sợ hãi.

      Ánh mắt Tần Dịch Dương liếc cái, mím môi , chỉ là vỗ vỗ đầu . “Tần tiên sinh…” Người ngồi trước theo xuống.

      Tần Dịch Dương nhàng đẩy Lily ra khỏi người, nhàn nhạt phân phó: “Đưa ấy vào trong xe.”

      “Vâng, Tần tiên sinh.”

      Cách đó rất xa, Tần Dịch Dương nhìn thấy quỳ trước thi thể, cả người nàng đầy mồ hôi, tóc dài bay toán loạn lưng, yếu ớt vô lực, đôi mắt mở lớn đựng đầy nước mắt, sưng lên.

      Xem ra nàng rất thống khổ, quá đủ rồi.

      di chuyển chân, hướng bên này từ từ tới.

      Cảnh sát còn có vấn đề nghi vấn, nhíu mày nhìn Lâm Hi Hi, mong muốn nàng đối mặt với bi thương.

      “Đừng hỏi ấy,” giọng lạnh thấu xương cắt đứt những câu hỏi rườm rà của bọn họ, thân ảnh to cao của Tần Dịch Dương tới gần, lạnh lùng đẩy những cảnh sát đứng xúm lại, khuôn mặt tuấn lãng trầm tĩnh như nước, “Có khả năng tự mình điều tra , ấy có nghĩa vụ trả lời chất vấn của các ông.’’

      xong cúi người, kéo mềm oặt vô lực mặt đất, vòng cánh tay của nàng qua gáy , cánh tay to lớn hữu lực ôm lấy thắt lưng nàng.

      Trước ánh mắt kinh hãi mông lung của nàng, đột nhiên ôm nàng vào lòng!

      Thân thể nàng mềm mại hư nhuyễn chút sức lực, Tần Dịch Dương cẩn thận nhận ra.

      Bỗng nhiên rơi vào vòm ngực ấm áp, Lâm Hi Hi có chút khiếp sợ, khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt ngẩng lên, da thịt tái nhợt mà lạnh giá, ngưng mắt nhìn người đàn ông như thiên thần trước mắt, hiểu sao lại lúng túng.

      “Làm sao lại thảm hại như vậy?” Hơi thở ấm áp phả vào mặt , thanh du dương rệt của Tần Dịch Dương xâm nhập vào tai nàng, “Tôi mới rời vài ngày?”

      Lâm Hi Hi đột nhiên nghẹn lời!

      Tất cả bi thương trong nháy đều phảng phất lộ ra có lý do, người đàn ông trước mắt, ánh mắt thâm thúy mà sâu sắc, dường như tình cảnh kinh hãi đều thể đả động đến .

      Đôi mắt màu nâu của nhàn nhạt đảo qua thi thể dưới chân, chút lay động.

      “Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài là ai?” người cảnh sát cam đảm hỏi.

      “Tôi là chồng của ấy.” Tần Dịch Dương đánh mắt, chỉ là dừng ở trong lòng, trầm giọng trả lời.

      Cả người Lâm Hi Hi đều run lên, cảm giác được cánh tay lưng xiết chặt hơn ít.

      Nàng muốn điều gì đó, nhưng cảm giác chậm rãi cúi đầu, hôn lên cái trán lạnh lẽo của nàng, cằm nàng bị ép buộc nâng lên bị tỉ mỉ quan sát, ngay cả chút tình hình thực tế cũng để ý, mặc kệ mọi người nhìn. Tư thế hôn của bọn họ, giống như là đôi do trời đất tạo nên.

      Ngay cả Nguyễn Húc ở bên cạnh cũng xấu hổ mà đứng thẳng dậy, có biện pháp đối mặt trước đau đớn của Lâm Hi Hi, nghĩ tới Tần Dịch Dương ngăn chặn được bi thương đó, có lẽ là, nàng bị hơi thở của chế trụ, căn bản có cách nào tiếp tục khóc nữa.

      “À, ra là như vậy,” Cảnh sát kinh ngạc đáp lại, giọng : “Tiên sinh, về vụ án chết người này, chúng tôi sau này có khả năng liên lạc với Lâm tiểu thư, xin hỏi ấy có thể phối hợp chúng tôi điều tra chứ?”

      Ánh mắt sắc lạnh của Tần Dịch Dương liếc qua người cảnh sát, lạnh nhạt : “Phải xem tâm tình của ấy .”

      xong, đem nàng ôm ngang lấy, trực tiếp hướng chiếc xe Lincoln sang trọng tới.

      “Tiên sinh … Vị tiên sinh này!” Mặt người cảnh sát đỏ lên, có chút oán hận phối hợp của , nhưng cũng có biện pháp.

      Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, Lâm Hi Hi mới hoàn hồn nhận ra “Tần Dịch Dương trở về…”, chưa từng kinh hãi như vậy, cửa sổ từ từ đẩy lên, nàng khẽ nhúc nhích người, nhìn thi thể ngoài cửa sổ, run giọng gọi: “Viện Y…”

      Tần Dịch Dương đè cổ tay nàng xuống, hai tay đặt bên hông nàng, hơi thở lạnh thấu xương.

      “Muốn nhìn ấy sau này tôi cho cơ hội đủ để nhìn, hay là muốn nhìn thi thể bị cháy đen?” ngưng mắt nhìn khuôn mặt nàng, miệng vẫn vô cùng lạnh lùng.

      Lâm Hi Hi giật mình, mãi cho tới khi xe từ từ chạy, nàng mới có chút bình tĩnh lại. ngăn cản, nàng thực thể nhìn Viện Y nữa…

      …. Viền mắt Lâm Hi Hi ấm áp, dời mắt nhìn đến .

      Vẻ lãnh đạm trong mắt Tần Dịch Dương cuối cùng cũng giảm bớt chút.

      Tay vòng ra sau lưng nàng, đem nàng ôm vào, giọng : “ tại nghỉ ngơi, có chuyện gì sau này .”

      Lâm Hi Hi chút khí lực, chỉ cảm thấy bị ôm vào vòng tay vô cùng ấm áp, mặt nàng dán chặt vào áo sơ mi của , cùng vòm ngực của chỉ cách lớp vải mỏng, cánh tay của nàng nằm trong khuỷu tay , thân thể của hoàn mỹ đến ngờ.

      Ấm áp lần nữa bắt đầu, nàng nhắm mắt lại mặc cho đau đớn cùng tuyệt vọng bao phủ mình.

      Bọn họ quá chuyên tâm ôm ấp, hoàn toàn bỏ qua tất cả.

      Người nào đó đều chú ý tới Lily ngồi phía trước, xoay người chăm chú nhìn bọn họ, xiết chặt ghế ngồi, lâu mới buông ra, xoay người ngồi thẳng.

      Hai bên tay nắm chặt lại, ủy khuất trong lồng ngực cũng bắt đầu dâng lên…

      Trong phòng khách rộng lớn của nhà trọ, Lily rót ly nước, đưa đến trước mặt Lâm Hi Hi.

      Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua ly nước, ánh mắt mờ mịt từ đầu đến giờ có chút khiếp sợ, nàng kinh ngạc đón lấy ly nước, lại nhìn chút phòng khách này, đây chính là phòng khách nhà Tần Dịch Dương, phải sao?

      Nhiệt độ của ly nước có chút lạnh lẽo, Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua khuôn mặt Lily, mới phát có gì đó ổn.

      Lily luôn hoạt bát vui cười, trong mắt lúc này cũng có dấu vết khóc lóc, có chút buồn bã mà nhìn nàng.

      Lâm Hi Hi tựa như vừa… vừa bị nước lạnh dội tỉnh, rốt cục cũng biết mình làm gì.

      Nàng khom lưng đặt ly nước lên bàn, động đậy thân thể cứng ngắc với : “Xin lỗi, Lily, tôi… Tôi trở về phòng mình, tôi biết đây là phòng của Tần tiên sinh…”

      Vừa rồi Tần Dịch Dương ôm nàng vào phòng, như vậy, Lily cũng nhìn thấy hết!

      Lâm Hi Hi buồn phiền, nàng làm sao khống chế được để đến mức này? Tại sao để ý đến mọi người xung quanh? “Tôi trước về phòng mình, Lily, …” Càng càng loạn, tiếng của Lâm Hi Hi có chút khàn khàn, đơn giản câu: “Tôi xin lỗi!” Rồi mở cửa, muốn ra.

      “Lâm!” Lily ở phía sau kêu to tiếng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 80: Lời mời mọc hấp dẫn



      Lâm Hi Hi dừng bước.

      Lily từ phía sau đuổi kịp, nhàng ôm lấy thắt lưng nàng, cằm dựa vào cổ nàng.

      “Lâm, tôi sai rồi…” Lily giọng , tiếng Trung chuẩn mang theo vài phần ủy khuất, “Tôi cho rằng mình có vấn đề gì, tôi cho rằng mình có thể chấp nhận người phụ nữ mà Vinson thích, tôi … Thực sai rồi, tôi Vinson, tôi thể chấp nhận những chuyện này, xin lỗi.”

      lưng Lâm Hi Hi mảnh ấm áp, nàng cảm nhận đuợc cổ mình chút ướt át, đó là nước mắt của Lily.

      Run sợ trong chốc lát, bắt đầu thấy vô cùng mệt mỏi, môi Lâm Hi Hi lên nụ cười tái nhợt, vỗ vỗ khuôn mặt vai, giọng : “ cần phải , tôi biết mà.”

      Nàng sớm nhận ra, tình cảm của Lily với Tần Dịch Dương rất sâu đậm.

      “Tôi về trước, ngày hôm nay gặp quá nhiều phiền phức, tôi… Muốn mình yên tĩnh chút.” Lâm Hi Hi giọng .

      Lily gật đầu, tiếp tục ôm nàng: “Lâm, tôi biết rất khó khăn, tôi có cách nào tưởng tượng ra việc khổ sở như vậy nhưng … phải kiên cường lên, chúng tôi giúp .”

      Lâm Hi Hi gật đầu: “Tôi cố gắng.”

      Đêm tối yên nặng, khiến người ta say mê.

      vất vả mới xử lý xong công việc của công ty, Nguyễn Húc thở dài cúp điện thoại ra sân thượng, nhìn Tần Dịch Dương.

      việc xảy ra hôm nay cậu tính thế nào? Tình hình Hi Hi tốt, trong khoảng thời gian tới ấy có thể bị cảnh sát quấy rối.” Nguyễn Húc muốn vòng vèo, thẳng vào vấn đề.

      Tần Dịch Dương nhìn tập tài liệu trong tay, nghe đuợc Nguyễn Húc , thản nhiên đáp lại: “Mình có muốn cảnh sát can thiệp sao?”

      Nguyễn Húc ngẩn ra!

      “Dịch Dương, cậu …”

      Ngón tay thon dài khép lại tập tài liệu, để sang bên cạnh.

      Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương ngước lên, đảo qua nội thất trong phòng, môi cong lên dị thường lạnh lẽo: “Tòa án còn thể tin tưởng, cậu tin cảnh sát sao?’’

      “…” Nguyễn Húc nghẹn lời, thế nhưng nghĩ lại, cũng đúng vậy.

      Nhạc Phong nếu có thể làm ra tình như thế này, như vậy cũng chuẩn bị đường lui cho mình.

      Chỉ là…

      “Dịch Dương…” Nguyễn Húc cúi đầu gọi tiếng, “Mình biết Hi Hi chủ động nhờ cậu giúp đỡ ấy, mình cũng biết cậu cảm thấy rất hứng thú với ấy, chỉ là có chuyện.”

      Khó khăn chút , Nguyễn Húc cắn răng hết, “Đừng quên còn có Lily ở đây, cậu như vậy đối với ấy công bằng, hơn nữa Hi Hi cũng thực tình nguyện.”

      Câu cuối cùng mới là trọng điểm.

      Lâm Hi Hi hẳn là tình nguyện.

      Thần kinh Nguyễn Húc căng thẳng, ánh mắt sắc bén, tại có thể xác nhận chuyện tình, mấu chốt chỉ có điểm này.

      Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương nâng lên, trong trung cùng ánh mắt chạm nhau.

      ấy tốt nhất là nên tự nguyện, dù sao mình cũng thích gượng ép mà ảnh hưởng tới lợi ích toàn cục, hiểu chứ?” đứng dậy từ từ , đến bên tủ rượu mở ra chai rượu đỏ, ưu nhã rót ly, nhưng chưa uống ngay, ánh mắt sắc lạnh đảo qua dừng ở Nguyễn Húc, “Còn nữa, đừng gọi ấy là Hi Hi, mình thích người phụ nữ của mình bị người khác gọi thân mật như vậy, hiểu chứ?”

      Nguyễn Húc bị nghẹn lại, nhịn được mà mắng. “Cậu tên bá đạo!” nhịn được nắm chặt tay thành nắm đấm.

      Tần Dịch Dương cố chấp mà nhìn , tỏ ý kiến gì.

      Nguyễn Húc đứng thẳng dậy, bước hai ba bước, nghĩ về xong lại muốn , cũng chờ đợi cái gì, thấy Tần Dịch Dương ngồi sôfa ưu nhã uống rượu trong ngực nổi lên tức tối, cách nào phát tiết.

      “Cậu gấp gáp cái gì?” Tần Dịch Dương nhàn nhạt liếc mắt nhìn .

      “Mình khẩn trương!” Tâm tình Nguyễn Húc lấy gì làm tốt quát, “Cậu nghĩ gì vậy, mình còn có thể ngu ngốc đến mức đoạt đàn bà của cậu sao?”

      môi Tần Dịch Dương nổi lên nhất mạt ý cười, uống xong ngụm rượu.

      “Thế tốt quá.” Ngậm miệng hưởng thụ vị thơm, nhàn nhạt .

      Nguyễn Húc chăm chú theo dõi , quả thực có chút điên tiết. Mãi cho tới khi cửa phòng mở ra, thân ảnh nhàng xuất .

      Tầm nhìn của Nguyễn Húc mới thay đổi, khóe miện nhếch lên câu lẩm bẩm hai tiếng, “ tới lượt mình gấp gáp, chuyện của cậu so với mình cứ từ từ mà giải quyết, mình quan tâm.”

      xong Nguyễn Húc cầm lấy áo khoác ra ngoài, giận dỗi ở cửa câu: “Thọc gậy bánh xe phải là làm được!”

      “Ầm” Cửa bị đóng lại.

      Lily vừa tắm xong bước ra, bị tình cảnh rối loạn của bọn họ làm cho ngạc nhiên, trố mắt chút, khăn tắm trước ngực rũ xuống chút, hơi cúi đầu.

      tới trước mặt Tần Dịch Dương.

      “Vinson, hai người chuyện gì a?” Lily cố gắng cười tươi như mọi ngày, chạy tới kéo tay , đem tay vòng qua eo mình, nằm trong lòng .

      Người đàn ông sôfa ánh mắt thâm thúy lạnh lùng, ngón tay thon dài nâng ly rượu, biết suy nghĩ cái gì.

      thân thể mềm mại nóng bỏng trong lòng, ánh mắt Tần Dịch Dương lúc này mới chậm rãi thu lại.

      Bàn tay vuốt ve thân thể kia, Lily cười cười bắt đầu vuốt ve thắt lưng , khăn tắm chầm chậm tụt xuống, ra hơn nửa khuôn ngực, lần vào trong áo sơ mi mỏng manh tại vòm ngực mà vuốt ve.

      Động tác giống như vô thức, Tần Dịch Dương vung tay, ánh mắt mê ly, nhàng xoa tóc Lily.

      Dáng điệu Lily rất khéo léo, hai chân quấn chặt lên người , gối mặt vào cổ , hơi thở gấp gáp : “Vinson, em biết ngày hôm nay Hi Hi xảy ra rất nhiều chuyện, chúng ta ngày mai giải quyết được chứ? Em tuần gặp , rất nhớ …”

      Khăn tắm người hoàn toàn buông lỏng, rớt xuống tận bên hông.

      Lửa nóng trong người bùng lên, mông cũng từ từ vuốt ve thân dưới nam tính của , trực tiếp mê hoặc .

      Tần Dịch Dương hơi ngửa đầu, hơi thở quen thuộc phả vào người .

      Đây chính là lời mời gọi hoan ái trực tiếp, cái này thực quen thuộc với Tần Dịch Dương. “Muốn sao?” nghiêng mặt, áp vào lỗ tai .

      Cả người Lily bủn rủn, dường như rất thoải mái, ánh mắt ngập nước nhìn , : “Đúng, người ta rất nhớ nha …” Tay hướng phía dưới xuống.

      rất hiểu thói quen của , thực thích chủ động với phụ nữ, càng thích phụ nữ nhu thuận mà chủ động chút, may mà nhìn thấy động tình của , cùng với ánh mắt kia cũng kích tình.

      Đai lưng bị cởi ra, Lily khẽ rên rỉ, dáng vẻ nóng vội lục lọi phía dưới.

      Tần Dịch Dương cảm thấy nhạt nhẽo, tâm tình cũng chú ý tới Lily người, nhàng vuốt ve tóc , có chút nghĩ ngợi.

      Nhìn thân thể mềm mại rũ rượi trong lồng ngực thấp giọng rên rỉ, nhớ tới hình dáng Lâm Hi Hi ban ngày nằm trong lòng tiếng động rơi lệ, nàng mềm mại như vậy, vô lực như vậy, ngay cả khí lực giãy dụa chống lại cũng có.

      Liếc mắt nhìn qua người nằm trong lồng ngực , thân thể mảnh khảnh nhu thuận nằm trong vòng ôm của , làm người khác có chút say mê.

      Tần Dịch Dương uống hết ngụm rượu cuối cùng, túm tay Lily.

      “Dừng lại.” nhàn nhạt tiếng.

      Cả người Lily run lên, ràng đôi mắt quyến rũ nhuốm đầy dục vọng, ướt át, sắp chịu nổi nữa, thế mà lại bảo dừng lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :