1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 71: Người bạn phản bội có nhân nghĩa



      “Tôi tới đây thời gian rất gấp, cái gì cũng mang theo!” Lily bưng khay đồ ăn trong tay nàng, cười cười hôn cái lên mặt nàng, “Thank you! Lâm!”

      Mặt Lâm Hi Hi đỏ lên, bàn tay sờ lên chỗ bị hôn, nghĩ tới lại làm như vậy… hề kiêng kỵ.

      tới đây ngồi , Vinson ở đây, có việc gì đâu.” Lily khom lưng đóng cửa tủ lạnh, gọi lớn.

      Câu cú chuẩn Trung văn nhưng lại khá thoải mái, Lâm Hi Hi cười yếu ớt ngồi xuống.

      “Lily, là người nước nào?” Nàng nhìn hồi lâu cũng nhận ra được.

      “Papa tôi là người Tây Ban Nha, mummy người Đức, nhà tôi ở London – .” Lily đáp rất trôi chảy.

      Ra là người lai, Lâm Hi Hi nhìn ánh mắt màu nâu của , có chút suy nghĩ.

      “Tôi cùng Vinson quen biết từ rất sớm, chẳng qua thân phận khác biệt, có thể quen biết ấy, là vinh hạnh của tôi.” Lily cắn quả nho, tựa lưng vào sofa : “Lúc mười ba tuổi, Lan phu nhân đưa tôi đến bên cạnh ấy, tôi trở thành bạn của ấy, ha ha, Vinson từng có người bạn khác ở bên ngoài a.”

      Lâm Hi Hi nghe xong hiểu ta gì.

      Thân phận, Lan phu nhân, tất cả là cái gì?

      Có lẽ chính là hoàn cảnh xuất thân của Tần Dịch Dương, nàng phải thừa nhận nàng có chút tò mò, khả năng cần chút thời gian, cái thế giới thượng lưu kia, nàng có dũng khí tìm hiểu.

      “Ngày mai còn phải làm, tôi phải nghỉ ngơi chút, có chuyện gì cứ gọi, điện thoại trong nhà đều có thể gọi được.” Lâm Hi Hi thân mật nhắc nhở .

      Lily cười trông rất quyến rũ, gật đầu: “Tôi biết rồi! Lâm, Vinson rất thích sao?”

      Lâm Hi Hi tới cửa nghe thấy câu đó lại càng hoảng sợ.

      Cánh tay nàng kéo cửa, ngoảnh mặt nhìn Lily, Lily thân mật cười, như là chờ đợi lời khẳng định từ nàng.

      “Lily, vì sao…Vì sao hỏi như vậy?”

      “Tôi nhìn thấy rồi, lúc ở sân bay, tôi nhìn thấy Vinson hôn , cởi áo khoác cho mặc, Vinson chưa bao giờ hôn phụ nữ, biêt sao?” Lily mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn nàng.

      ra ấy thực nhìn thấy.

      Sống lưng Lâm Hi Hi có cảm giác lạnh cứng, loại cảm giác này nàng thể lên nó là cái gì.

      “Đều phải, ý tôi là, để bụng sao?” ánh mắt trong veo nhìn trước mặt, Lâm Hi Hi giọng hỏi.

      phải như vậy, thế giới này làm gì có người phụ nữ nào để ý tới việc người đàn ông của mình thay lòng đổi dạ chứ?

      Lily suy nghĩ chút, bất đắc dĩ cười cười: “Tôi có biện pháp, hành động của Vinson tôi có quyền can thiệp, cũng có quyền hỏi đến, thân phận của chúng tôi giống nhau, tôi phải hoàn toàn nghe theo ấy, tôi có người đàn ông khác, ấy cũng có thể có người phụ nữ khác, thân thể của mỗi người là tự do, ấy mến cũng là chuyện bình thường!”

      Lâm Hi Hi cảm thấy chính mình hít thở thông.

      ấy rốt cuộc là sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, lại có thể tiếp thu nền giáo dục cùng tư tưởng như thế?

      người phụ nữ có chút cổ hủ, Lâm Hi Hi hoàn toàn thể nào tưởng tượng nổi.

      “Xin lỗi, chỉ là trong ý nghĩ của tôi, thể xác và linh hồn thể tách rời, thân thể vui vẻ hẳn là gắn liền cùng với tình cảm … như vậy, chẳng lẽ thấy đúng à?”

      vui!” Lily quả quyết : “Nhất định vui, khổ sở! Thế nhưng, địa vị của chúng tôi như nhau, Vinson có quyền làm như vậy.”

      Lâm Hi Hi nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp nhắn trong nháy mắt trở nên mơ màng.

      Nhưng mà … tại sao có thể như vậy? Đây phải thế kỷ 21 sao? Chẳng lẽ còn có phân biệt giai cấp giữa người với người?

      Lily nhận ra nghi hoặc của nàng, cười rộ lên, vuốt ve khuôn mặt nàng: “Lâm, rồi hiểu.”

      Lâm Hi Hi vẫn hiểu gì cả. Chỉ là ở cùng chỗ với Lily, tâm trạng của nàng cũng trở nên vui vẻ, có người bên cạnh luôn tươi cười có thể giúp người ta quên mọi phiền muộn, Tần Dịch Dương cũng bởi vì như vậy mới thích Lily, phải sao?

      Buổi tối sau khi tan tầm, Nguyễn Húc muốn đưa nàng về, Lâm Hi Hi dịu dàng từ chối.

      nàng còn có việc, tối nay nàng hẹn dẫn Viện Y gặp Lam luật sư.

      Lúc Lily cụp mắt thất vọng, Lâm Hi Hi chỉ cười yếu ớt, gọi chiếc taxi tới nhà hàng.

      Ánh đèn trong đại sảnh nhu hòa, có tiếng nước phun nho , từ xa Lâm Hi Hi nhìn thấy bóng dáng hai người, nàng gọi tiếng: “Viện Y,”.

      Nàng bước đến ngồi xuống, “ xin lỗi, đến trễ, mình phải tăng ca giờ.”

      Luật sư gật đầu, vẻ mặt biến đổi.

      “Cậu làm việc ở Bác Viễn thế nào? Bên đó đãi ngộ tốt chứ?” Tống Viện Y hỏi nàng.

      Lâm Hi Hi gật đầu; “Rất tốt. Lam luật sư, chúng ta có thể bắt đầu chưa?’’

      Ánh mắt luật sư nhìn nàng, nàng trả lời: “Được.”

      Thảo luận hồi, bọn họ trao đổi cho nhau ý nghĩ của mình, cũng qua những vấn đề cần đến trong phiên tòa. Tống Viện Y mực im lặng xấu hổ khi nhắc đến vấn đề này, mà tiếng của Luật sư vẫn nhắc nhở , nếu như đối mặt với vấn đề này, tội danh được lập thành, quá trình khó khăn hơn, nhưng những điều này đều rất cần thiết.

      Bên ngoài nhà hàng, màn đêm yên tĩnh, buổi thảo luật của bọn họ cũng kết thúc.

      xem xét rất nhiều tài liệu cùng kiến thức chuyên ngành à?” Ánh mắt luật sư nhìn Lâm Hi Hi.

      xinh đẹp ưu nhã trước mặt, thân hình nhắn xinh xắn, dịu dàng ngồi ở giữa, nhìn thực đáng .

      Lâm Hi Hi gật đầu, có chút xấu hổ: “Chỉ là hiểu được ít mấy vấn đề đơn giản, mong là có ích.”

      Luật sư hiếm khi tươi cười: “À phải rồi, hôm nay sao chồng cùng ? Hay là Tần tiên sinh bận quá?”

      Thân thể Lâm Hi Hi cứng đờ, tay nắm chặt ly thủy tinh hơi run rẩy.

      Nhớ tới chẳng qua là tạm thời chấp nhận hợp đồng kia, nàng biết có nên kiên trì hay , do dự, Tống Viện Y bên cạnh mở miệng: “Cái gì mà chồng ? Hi Hi, cậu còn chưa kết hôn mà? Như thế nào có chồng?”

      “Xin lỗi…” Lâm Hi Hi buông ly xuống, môi ra viền nước trong sáng mê người, nàng giọng : “Có lẽ là hiểu lầm, tôi còn chưa kết hôn.”

      Luật sư nhìn nàng, hiểu ý nàng, lại cười cười.

      Điện thoại di động trong túi rung lên, Lâm Hi Hi đứng dậy tiếp: “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi.”

      ở nhà hàng nào? Bây giờ tôi đón .” Giọng của Nguyễn Húc từ từ truyền đến tai nàng.

      Lâm Hi Hi ngờ tới vẫn còn nhớ chuyện này, giọng từ chối, thế nhưng Nguyễn Húc vẫn cứ khăng khăng, nàng có cách nào khác đành ra địa chỉ nhà hàng, cúp máy, nhìn bọn họ với ánh mắt áy náy.

      “Xin lỗi tôi có thể phải trước rồi,” nàng nghiêng mặt “Viện Y, nếu cậu còn có việc gì, có thể trao đổi cùng Lam luật sư, lần sau tớ cùng cậu, được chứ?”

      “Được rồi,” Tống Viện Y nhàng : “Cậu trước , mình có vấn đề gì.”

      Ánh đèn nhu hòa chiếu sáng, Lâm Hi Hi đứng dậy, gật đầu tạm biệt.

      Mãi cho đến khi bóng nàng khuất sau cánh cửa nhà hàng, Lam luật sư mới chậm rãi thu lại tầm mắt, nhìn Tống Viện Y.

      “Bạn của xem ra rất lo lắng cho , Tống tiểu thư, làm như vậy có chút nhẫn tâm đấy.”

      Tiếng trầm thấp của luật sư có điểm kích động Tống Viện Y, mặt có chút hổ thẹn, nhưng rất nhanh biến mất, nhìn “Ông cũng tử tế gì , làm luật sư nhận hối lộ bên đối phương, thua vụ mà có khoản tiền chi phí cả nửa đời còn lại, ông có gì tốt đẹp?”

      “Tôi muốn đem vụ này ra tòa, tôi nhận tiền là bình thường, bọn họ chỉ muốn tôi im miệng, đưa tôi ra nước ngoài, điều kiện tốt như vậy tại sao tôi lại đồng ý, lẽ nào đợi tôi thua kiện mất hết danh dự, sau đó ai thèm để ý đến tôi mới tốt à?”

      Cân nhắc đủ điều, Tống Viện Y hiểu ra mình được mất những gì.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 72: Tại lúc mất kiểm soát



      Luật sư nở nụ cười khó khăn, khuôn mặt tuấn tú mang tia thương tiếc.

      dịu dàng mỹ lệ kia, nhưng cũng thực ngây thơ, bị mọi người lừa gạt mà hề biết.

      “Cũng đúng,” Luật sư có chút thông cảm những lời , trầm giọng : “Quyết định như vậy mới thực sáng suốt.”

      Đôi mắt sau gọng kính nhìn chăm chú khuôn mặt : “Tôi có thể mạo muội hỏi chút, bố mẹ Nhạc Phong cho Tống tiểu thư được lợi gì, nhiều hay ít ?”

      Tống Viện Y ràng muốn đến vấn đề này, nghiêng mặt : “Ông yên tâm, món lợi của ông cũng .”

      Luật sư cười cười, chuyện phiếm thảm nhiên mở miệng: “Thích tiền có gì sai. Chỉ là vì sao muốn lừa gạt ấy?”

      Tống Viện Y im lặng, cắn môi, như là tố cáo mâu thuẫn của mình. “Hai chúng tôi giống nhau, nếu như tôi muốn rút đơn kiện, ấy nhất định đồng ý sau đó khuyên tôi. Ông biết , chuyện này căn bản có phần của tôi, đây căn bản là mâu thuẫn giữa ấy và Nhạc Phong, Nhạc Phong vừa vừa hận ấy, ngày đó Nhạc Phong cưỡng bức tôi căn bản là muốn làm Hi Hi đau khổ!”

      Tay Tống Viện Y nắm chặt thành ghế ngồi, nhìn chằm chằm luật sư, đôi mắt sáng lên, “Ông xem bọn họ tranh chấp vì sao lại kéo tôi vào? Tôi bị như thế này cũng bởi vì ta – Lâm Hi Hi!”

      Luật sư gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: “ muốn trả thù.”

      “Tôi có lỗi!” Tống Viện Y cãi lại, mặt hơi đỏ lên, đè nén nước mắt, bình tĩnh mở miệng : “Tôi biết Hi Hi tốt với tôi, vụ kiện này đều là tiền tiết kiệm của ấy bỏ ra, từng việc từng việc.”

      “Sau này ra nước ngoài rồi, tôi nghĩ cách giúp ấy, nhất định là thế.”

      xong câu ấy, ta lần nữa nghẹn lời, như là an ủi lỗi hổ thẹn của bản thân, cầm lấy ly nước lạnh bàn hơi uống hết, Tống Viện Y dựa sát vào ghế, làm dịu kích động trong lòng.

      Luật sư im lặng nhìn ta lát, sau đó nhàn nhạt dời ánh mắt.

      “Tùy vậy,” gập máy tính lại, trầm giọng : “ phiên tòa ngày đó vẫn cần Tống tiểu thư phối hợp, chúng ta đều có kế hoạch riêng, mong hợp tác thuận lợi.”

      vươn tay, Tống Viện Y cũng khẽ cắn môi, bắt tay .

      bậc thang bên ngoài nhà hàng, loạt những cây đèn pha lê, thoạt nhìn hơi chói mắt.

      Nguyễn Húc dừng xe bên cạnh nàng, có chút buồn cười hạ cửa kính xe xuống : “ nhìn gì thế? Sao chăm chú vậy?”

      Lúc này Lâm Hi Hi mới thu hồi ánh mắt, có chút kinh ngạc, vội vàng chạy sang bên kia mở cửa ngồi vào ghế phụ.

      có gì, hôm trước trong phòng Tần tiên sinh tôi thấy loại đèn này, khuôn mẫu rất riêng biệt, rất đẹp, cho nên mới nhìn chăm chú.”

      Lâm Hi Hi thắt dây an toàn xong, mới phát Nguyễn Húc toàn thân mặc quần áo ở nhà rất thoải mái, cười rộ lên, “Còn ? phải về nhà rồi chứ? Vì sao lại còn muốn đến đón tôi?”

      Nguyễn Húc cười nhạt khởi động xe, lắc đầu: “ biết, chính là muốn như vậy.”

      Ổn định chỗ ngồi xong, Lâm Hi Hi có chút ngạc nhiên, hiểu ý của , quay mặt nhìn , nhưng chỉ thấy sắc mặt vẫn như thường, thấy có gì lạ. “Trí nhớ của rất tốt nha, ngay cả đồ trang trí trong phòng Dịch Dương đều nhớ rất kỹ.” Nguyễn Húc trêu chọc .

      Lâm Hi Hi có chút nghẹn lời, chốc lát nhìn phía trước, cũng nở nụ cười.

      “Trí nhớ có đôi khi rất lạ.” Nàng chỉ có thể giải thích như vậy.

      “Mọi người chuyện thế nào rồi? Đủ tự tin chứ?” Đánh tay lái rẽ ra đường lớn, giây phút này Nguyễn Húc cảm thấy rất hài lòng, như là người chồng đón bà xã trở về, có chút cảm giác ấm áp.

      Chồng đón vợ trở về, cảm giác thực hạnh phúc.

      Tuy rằng đây là ví dụ rất xa vời, Nguyễn Húc nắm chặt tay lái, tự giễu mà cười cười.

      biết …. Tôi chỉ có thể cố gắng hết mình, hi vọng có khả năng thắng kiện.” Lâm Hi Hi giọng thầm, khuôn mặt nhắn mơ màng mà kiên định.

      Thực nàng rất hoảng hốt cảm thấy có gì đúng, thế nhưng lại lên lời, biết là đúng ở chỗ nào.

      Cảm giác như lạc vào hư vô, di động trong túi bắt đầu rung.

      Lâm Hi Hi bắt máy: “Xin chào.”

      làm gì?” giọng trầm thấp nồng đậm, du dương mà êm tai truyền tới.

      Sâu lắng mà mơ màng trong màn đêm, ngón tay Lâm Hi Hi tái nhợt cầm điện thoại, có chút run rẩy.

      “Tôi…” Nàng nghẹn lời vài giây, có chút thăm dò mở miệng: “Ngài là Tần tiên sinh?”

      Phía bên kia ngừng lát, sau đó tiếng tiếp tục vang lên: “ nhận ra tiếng của tôi, hay là lưu số tôi?”

      Như vậy trong nháy mắt, cần đoán Lâm Hi Hi cũng tưởng tượng ra vẻ mặt của , mang theo tia lạnh lùng, cùng với vẻ dữ tợn, nghĩ tới nổi giận đùng đùng.

      Lâm Hi Hi ngừng thở, giọng : “Có thể là do tôi nhận ra được.” Chỉ là dám khẳng định chính mình.

      Tần Dịch Dương có chút hài lòng: “ ở nhà chứ?”

      “Về ngay bây giờ.” Lâm Hi Hi nhìn hình ảnh thoáng qua cửa sổ xe, cân nhắc chút , “Lily ở đây rất tốt, tôi cố gắng, lúc tôi bận có Nguyễn Húc chăm sóc ấy.”

      Tần Dịch Dương hít sâu hơi, kêu nàng tiếng: “Lâm Hi Hi”

      “Vâng.’’ ngồi ghế phụ đáp lại, tay nắm dây an toàn, mực nghe theo mệnh lệnh đáp lại.

      rất thích chuyện về người phụ nữ khác với tôi à?”

      Hô hấp của Lâm Hi Hi căng thẳng, biết gì.

      “À… phải người phụ nữ khác, là bạn của ngài.” Nàng có chút khó hiểu.

      “Nếu như bằng lòng với khế ước của tôi, Lily ngay lập tức trở về , quang minh chính đại là người phụ nữ của tôi.”

      “Tần tiên sinh vệc này…” Lâm Hi Hi khẩn trương nghe nổi nữa, hoảng loạn cắt lời , “Tôi còn có đồng ý, hơn nữa … Khế ước kia chỉ là miệng.”

      Phía bên kia, Tần Dịch Dương im lặng.

      Lâm Hi Hi phát ra mình to gan, rất sợ lại chọc giận , nàng cứng đờ ngồi chỗ dám động đậy.

      Nàng thể nhìn thấy nụ cười mị hoặc điên đảo chúng sinh môi Tần Dịch Dương phía bên kia, cúi đầu quay điện thoại : “Ngoan, đừng kích động, chờ tôi trở về.’’

      Lâm Hi Hi hít sâu vài hơi, thêm vài câu nữa, đợi ngay lúc đồng ý mà cúp máy.

      Bóng đêm thực yên tĩnh.

      Nguyễn Húc vẫn yên lặng nghe nàng , nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Dịch Dương gọi phải ?”

      Ý nghĩ Lâm Hi Hi vẫn hỗn loạn như cũ, gật đầu.

      Nguyễn húc cười cười : “Hi Hi … Cậu ấy khiến tôi rất đố kị.”

      Lâm Hi Hi nhất thời phản ứng được gì, chỉ nghe được tiếnng cuối cùng, khỏi mở to hai mắt, phản ứng hỏi câu: “Cái gì?”

      Hiếm khi thấy Nguyễn Húc có vẻ kỳ lạ như vậy, lắc đầu: “ có việc gì.”

      Xe chạy tăng tốc, vốn có gì đó kỳ lạ, thế nhưng lúc rẽ trong nháy mắt, đột nhiên chiếc xe tải từ đâu lao tới, Nguyễn Húc phản ứng rất nhanh, thế nhưng chiếc xe kia lại giảm tốc độ mà hung hăng lao tới càng nhanh! Sắc mặt Nguyễn Húc đột nhiên chuyển biến, cấp tốc xoay tay lái, hung hăng đạp mạnh chân phanh!

      việc xảy ra quá đột ngột, Lâm Hi Hi chỉ nghe tiếng “Kétttttt”, sau đó là tiếng phanh gấp, ngay sau đó thân thể của nàng bị ép chặt xuống , thắt lưng bị dây an toàn thít chặt, cả người nàng bị va vào cửa xe, trận mê man ập đến!

      Nàng “ưm” tiếng, trời đất toàn bộ rung chuyển.

      Trong xe yên tĩnh lại, Nguyễn Húc thở gấp từng hơi, gấp gáp mà u, khi xác định xe dừng có gì nguy hiểm, chưa kịp để ý trán mình chảy rất nhiều chất lỏng ấm là gì, liền vội tháo dây an toàn, nhìn sang người ngồi ghế phụ, gấp rút kêu: “Hi Hi!”

      Lâm Hi Hi ngây ngốc trong chốc lát rồi mới mở mắt, tầm nhìn mơ màng ngày càng ràng, lúc này mới nhìn thấy cả người Nguyễn Húc, còn thấy trán chảy rất nhiều máu đỏ tươi, sắc mặt Lâm Hi Hi tái nhợt : “Nguyễn Húc, …”

      “Có vấn đề gì sao?” Sắc mặt Nguyễn Húc chưa bao giờ tái xanh như vậy, hắng giọng , cầm lấy hai vai của nàng, nhìn quét qua cả người nàng, nín thở hỏi : “ cho tôi biết, có đau nhức chỗ nào ?”

      Đôi mắt Lâm Hi Hi nổi lên tia kinh hoàng, nàng cảm nhận toàn thân, ngoại trừ lưng và vai đập vào cửa xe đau nhức có gì đặc biệt, nàng nhàng lắc đầu.

      Lúc này Nguyễn Húc mới hoàn toàn bình tĩnh lại, đôi mắt trong giây lát chùng xuống, ngay sau đó nổi giận đùng đùng.

      “Chết tiệt!’’ Thấp giọng chửi câu, Nguyễn Húc xuống xe, rất muốn tìm chiếc xe kia tính sổ.

      Ngay tại lúc mở cửa xe trong nháy mắt chiếc xe kia nhanh chóng tăng tốc tiếp tục hòa vào dòng xe cộ.

      Trong nháy mắt còn thấy tăm hơi, Nguyễn Húc cúi đầu thở hổn hển, nhìn phía mục tiêu, biểu tình như muốn giết người.

      Lâm Hi Hi cũng vội xuống xe, nhìn vẻ mặt Nguyễn Húc, nàng có chút sợ hãi.

      Nàng nhìn thoáng qua chỗ đường giao nhau, giọng : “Hình như chúng ta phạm luật, đây là đường chiều cho phép thay đổi phương hướng, nếu có đổi hướng cũng phải quan sát kỹ xe qua lại mới được. … Đừng để bụng.”

      Nguyễn Húc nhịn hồi lâu mới nén xuống tức giận, tại tìm được người gây tai nạn, chưa bao giờ tức giận như vậy.

      Vẫn ổn, Hi Hi vẫn bị sao.

      Nguyễn Húc xoay người nhìn tiểu mỹ nhân mặc đồng phục dưới ánh đèn, đẹp rung động lòng người, ma xui quỷ khiến thế nào lại đến ôm nàng vào lòng, dám dùng sức, thế nhưng lại muốn ôm, rất muốn ôm.

      “Hi Hi, … có sao ? Rất sợ phải ?” Nguyễn Húc khó khăn .

      Đột nhiên bị ôm lấy Lâm Hi Hi lại càng hoảng sợ, hương vị xa lạ người làm nàng thoáng giật mình, vô thức mà từ chối.

      … Đừng như vậy! Nguyễn chủ quản!’’ Lâm Hi Hi đột nhiên cố sức giãy ra, lảo đảo lùi lại mấy bước. Nguyễn Húc thoáng tỉnh táo lại.

      ấm áp trong lồng ngực đột nhiên rời xa, cứ như vậy ngây người trong chốc lát, Nguyễn Húc mới nhận ra mình làm gì.

      Chết tiệt… Vừa rồi thế nào kiềm chế được.

      Lâm Hi Hi cũng xấu hổ như , đầu óc hoàn toàn mông lung, khuôn mặt nhắn đỏ bừng xấu hổ, nàng nắm chặt túi xách trong tay, gian nan : “Tôi muốn , vết thương đầu chảy máu, có sao ?”

      Nguyễn Húc sờ soạng qua cái trán, quả nhiên đầy tay toàn là máu tanh. Đúng là chảy rất nhiều máu.

      Lâm Hi Hi kịp suy nghĩ hỏi xem vừa rồi thế nào vội vã đỡ lấy , vội vàng lấy khăn trong túi xách đưa cho , ý bảo lau chút.

      có thấy choáng váng ? Có cần tới bệnh viện băng bó ?” Nàng có chút lo lắng.

      có việc gì, có lẽ do cẩn thận đụng trúng, ngồi yên lát là ổn thôi.” Nguyễn Húc kéo khóe miệng, có chút xấu hổ. “Lên xe thôi…” Nguyễn Húc cũng muốn tiếp tục chuyện, giúp nàng mở cửa xe, nhìn ánh mắt kinh ngạc mờ mịt của nàng lúc này trong ánh mắt cười cười, nhìn nàng : “ cứ coi như vừa rồi tôi mất kiểm soát được ? Sau này vì bị tôi ôm lần mà nhìn tôi như mãnh thú chứ?”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 73: Lâm tiểu thư, xin cứ bình tĩnh



      Lâm Hi Hi đột nhiên nghẹn lời, ánh mắt trong veo nhìn vài lần, cắn môi ngồi xuống.

      Từ đầu đến cuối Nguyễn Húc vẫn nhìn nàng, thấy nàng cắn môi, tim bỗng nhiên đập loạn hồi, sau đó trong lòng cười nhạo chính mình, quả nhiên càng ngày càng thể khống chế chính mình, hay là do Dịch Dương có ở đây nên mới có thể làm càn như vậy?

      hiểu.

      mực im lặng vào nhà trọ, Lâm Hi Hi có chút hỗn loạn, cũng dám đến gần bắt chuyện với .

      Vết thương đầu Nguyễn Húc khô máu, dính vài sợi tóc mặt, mùi máu tanh có loại tà mị tuấn tú, nhìn Lâm Hi Hi nở nụ cười: “ biết đàn ông trong tình huống thế nào ôm phụ nữ ?”

      Lâm Hi Hi bị hỏi có chút mờ mịt, lắc đầu.

      Nguyễn Húc càng đùa dai, ngữ hề có chút tùy ý, chăm chú nhìn nàng: “Muốn thương tiếc , muốn thương , muốn giữ lấy , lại có mưu đồ với , nghĩ tôi là loại nào?”

      Ánh sáng trong thang máy có chút mờ mịt, ánh mắt Lâm Hi Hi cũng như vậy.

      Nàng chưa từng tự hỏi vấn đề này, hơn nữa suy nghĩ hỗn loạn, chỉ có thể hơi xấu hổ mà mở miệng: “Tôi nghĩ là chắc có ý đồ gì đó a….”

      Nguyễn Húc giật mình nhìn nàng hai giây, suýt nữa cười ra tiếng.

      hẳn là rất mệt, trở về nghỉ ngơi thôi.” mắt nhu hòa cụp xuống, giọng .

      Lâm Hi Hi tránh né ánh mắt ấy, gật đầu.

      Loại ôn nhu kia nàng phải thích, mà là nhớ tới trước kia Nhạc Phong cũng dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, nàng cho đến nay cũng dám lần nữa động đến tình , hay là lựa chọn khế ước kia tốt hơn, đây đều có kế hoạch, quyền lợi và nghĩa vụ rất ràng, phải , phải hổ thẹn, lại càng phải cân nhắc được mất.

      mệt chết được, nàng có chút gánh nổi.

      Nửa đêm bị tiếng phụ nữ gọi dậy mở cửa, Nguyễn Húc có chút xấu hổ, vung tay lấy áo móc mặc vào mới chạy ra mở cửa, ai dè ấy xua tay, lắc đầu : “Tôi vào đâu, tôi có chuyện muốn với .”

      Vừa ngủ dậy Nguyễn Húc vẫn còn mơ màng, vẻ mặt tím đen : “Tiểu thư, có chuyện gì mà thể để đến mai ?”

      Lily cười hì hì khiến người khác hận sôi máu: “Tôi chỉ muốn cho tiếng, cùng Lâm, có khả năng a.”

      Nguyễn Húc có chút thanh tỉnh, mơ hồ “À.” tiếng, nửa nghiêm túc nửa cười cợt kiềm chế được, thuận miệng hỏi: “Vì sao?”

      “Bởi vì Vinson cho phép! ấy thích Lâm!” Lily điềm nhiên trả lời.

      Nguyễn Húc gật đầu: “ biết người đàn ông của là thần thánh, muốn gì đều được, là cảnh tỉnh tôi chuyện này à?”

      Miệng nổi lên nhất mạt ý cười, nhàn nhạt, tựa như châm biếm, nhưng cũng như là bất đắc dĩ.

      Lily nhún nhún vai: “ ấy đúng là như vậy.”

      Vẻ mặt Nguyễn Húc khó chịu muốn đóng cửa, nửa ngày nghĩ thấy kỳ quái: “ làm sao biết tôi thích Hi Hi?”

      Lily vô tội chớp mắt vài cái: “Cảm giác.”

      Nguyễn Húc muốn tiếp tục cùng tranh luận qua lại, tay vỗ vỗ vai : “Được rồi, về ngủ .”

      Mãi cho tới khi đóng cửa phòng lại, mới chú tâm nghĩ lại những lời Lily , này mẫn cảm, thời gian dài đều nhàn nhạt coi , thế nhưng lại thích , chuyện này đúng là thể dùng câu để hết.

      Cánh tay Nguyễn Húc chống lên cánh cửa nửa ngày, thấp giọng ra câu: “Chết tiệt, ngủ được nữa.”

      Cuối tuần phiên tòa mở, Lily muốn , Lâm Hi Hi lay chuyển đuợc, còn cách nào khác là phải đồng ý. “Tôi chỉ ngồi dưới nghe thôi. quấy rối mọi người.” Lily trấn an mọi người.

      Lâm Hi Hi từ từ tới, đem tài liệu giá phân loại xong, nhìn thoáng qua , cười rộ lên: “Được.”

      Việc nàng lo lắng, cũng phải là vấn đề Lily có quấy rối hay .

      “Lâm, phải ngày mai mở phiên tòa hay sao? vì sao lại còn muốn tới đây tăng ca?’’ Lily nhìn ngoài cửa sổ, kỳ thực rất muốn đến những nơi mà Tần Dịch Dương hay đến mua sắm, thế nhưng Lâm lại thích ở công ty làm việc hơn.

      Động tác Lâm Hi Hi dừng lại chút, nàng nhìn phòng làm việc rộng lớn, tựa như ở đây toàn bộ đều lộ ra hơi thở mãnh liệt cuả người đàn ông nguy hiểm kia.

      Thân ảnh mảnh mai của nàng đứng trước cái tủ to lớn chỉnh tề có vẻ nhắn xinh xắn mà nhu nhược, suy nghĩ chút nhưng có câu trả lời. lâu lắm rồi nàng tiếp xúc với Nhạc Phong.

      Hẳn là từ lần ở bệnh viện nàng bị xô ngã, chưa gặp lại , nghĩ đến ngày mai phải đối mặt , ngón tay xanh xao của Lâm Hi Hi bỗng nhiên run rẩy chút.

      Ngày mai thực biết, có ai ở phía sau chống đỡ cho nàng, chính là nàng phải kiên trì chịu đựng.

      “Tôi biết ngày mai kết quả thế nào, cho nên ráng hoàn thành công việc, nếu như có việc gì ngoài ý muốn xảy ra, người khác cũng cũng đảm nhận tiếp được.”

      Lâm Hi Hi giọng , như là chuyện hề quan trọng.

      Lily mở to hai mắt: “Lâm, là phiên tòa rất nguy hiểm sao?”

      Lâm Hi Hi suy nghĩ chút, lắc đầu: “ biết, thế nhưng tôi muốn hoàn thành tốt dự định, như vậy cũng tốt.”

      “Vậy vì sao chuyện này với Vinson? Khẳng định ấy giúp mà.” Lily hiếu kỳ .

      Lâm Hi Hi mực im lặng

      Tần Dịch Dương nhất định giúp nàng, chỉ là có điều kiện mà thôi.

      nhàng hít hơi, Lâm Hi Hi nghiêng mặt: “Tối hôm nay có khả năng tôi phải thức chuẩn bị cả đêm, cần theo tôi, Tần tiên sinh có khả năng ngày mai trở về, sân bay đón ngài ấy sao?”

      Lily tỉ mỉ suy nghĩ chút, chăm chú : “ suy nghĩ kỹ, quyết định muốn cùng tới phiên tòa a.”

      Lâm Hi Hi cười rộ lên, này luôn luôn có suy nghĩ rất đặc biệt, tùy thôi.

      ***

      Xe mạch chạy tới tòa án.

      Đầu giờ chiều, ngày hè nhiệt độ mặt trời tưởng chừng như muốn nướng chín mọi thứ mặt đất, cầu thang vào cửa tòa án cũng trang nghiêm lạ thường, đoàn xe phía đối diện dừng lại, vô số nhà báo chen chúc ngừng, gần như làm ùn tắc giữa cửa.

      Lâm Hi Hi xuống xe liền mạch vào trong, lơ đãng đảo qua phía đối diện thấy Nhạc Phong cùng đoàn người theo, mặc Âu phục màu đen, trán lộ ra vẻ ôn hòa hiền hậu, làm cho trái tim cảm thấy ấm áp, giương mắt đảo qua mọi người, bảo vệ hai bên dẹp đường giúp cần trả lời bất cứ vấn đề hay câu hỏi nào.

      “Nhạc tiên sinh, phiên tòa này mở ra hầu như mọi người đều biết, mọi thông tin hoàn toàn bị phong tỏa, xin hỏi có phải Nhạc thị ra tay ngăn cản mọi tin tức ?”

      “Nhạc tiên sinh, nghe lệnh đường và lệnh tôn đều từ nước ngoài trở về, cụ thể trong trường hợp này họ đóng vai trò gì?”

      “Nhạc tiên sinh, xin hỏi đối với vụ kiện này ngài có lòng tin hay ? Đúng là đối phương cố ý vu khống chứ?”

      “Nhạc tiên sinh…”

      Với lực lượng hùng hậu mở đường, Nhạc Phong vững vàng tiến lên phía trước, sắc mặt bình tĩnh mang theo vẻ lãnh huyết.

      Lâm Hi Hi từ xa nhìn, lâu ngày gặp, nàng vẫn còn quen thuộc với vẻ mặt của .

      Vẻ trầm tĩnh mà bên trong nổi lên phong ba, cùng với bề ngoài của , tình này muốn lừa gạt bao nhiêu người nữa ?

      Nhạc Phong nhàn nhạt nhìn quét qua đoàn người, lúc bước lên bậc thang cuối cùng đôi mắt từ từ nheo lại, nhìn tiểu mỹ nhân trong góc phòng.

      Nàng tới rồi, thân ảnh xinh đẹp mỹ lệ kia, mang theo ánh sáng rực rỡ như pha lê, đập vào vành mắt .

      Hi Hi của hình như đẹp hơn chút.

      Nhạc Phong xa xa nhìn nàng, khóe miệng nổi lên nhất mạt ý cười, hề kiêng nể gì cả.

      Lâm Hi Hi cũng nhìn , khuôn mặt nhắn sáng sủa bình tĩnh như nước, tận tới khi điện thoại di động vang lên, luật sư nhắc nhở nàng quay lại, nàng giọng lên tiếng trả lời, thu hồi mọi ý nghĩ.

      Trong phòng khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau cặp kính, mắt luật sư ánh lên tia thản nhiên.

      “Sau ba tiếng chuông bắt đầu.” luật sư nhìn Lâm Hi Hi , “Tống tiểu thư xuất với tư cách người làm chứng, Lâm tiểu thư, làm tốt vai trò nguyên cáo tố cáo đối phương là ổn rồi, nếu có việc ngoài ý muốn cũng xin bình tĩnh.”

      Lâm Hi Hi gật đầu giọng : “Được.”

      Tống Viện Y ngồi ở bên cạnh vẫn gì, sắc mặt hơi trắng bệch, nghe tiếng “Được” kia, ngón tay đột nhiên cụp chặt.

      Tòa án rất trang nghiêm, lãnh khí như xâm nhập vào lồng ngực mọi người. “Hai bên tố tụng đều hoàn thành phản biện và hòa giải, tại mời luật sư bên bị cáo tiến hành hỏi nhân chứng, trong đó mời công kích đến vấn đề thân thể, bắt đầu.”

      Tống Viện Y lẳng lặng ngồi đấy, biểu tình cứng ngắc, trông giống như pho tượng.

      Cách đó rất xa, Nhạc Phong dựa lưng vào ghế, ngũ quan tuấn lãng, góc cạnh ràng, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm khẩn trương ngồi ở giữa, bàn tay bé của Lâm Hi Hi nhanh chóng toát đầy mồ hôi, ánh mắt trong veo mang theo tia cổ vũ nhìn bóng lưng Tống Viện Y, nàng cũng rất sợ, càng vui vẻ gì.

      Luật sư biện hộ đứng lên, khóe môi nhếch lên tỏ ý lịch nhưng tươi cười lạnh lùng, “Nhân chứng, cũng là người mà nguyên đơn tố cáo bị cưỡng bức – Tống tiểu thư, mời miêu tả lại chi tiết việc lúc đó, xác định việc xảy ra lúc đó, đồng thời khẳng định người cưỡng bức lúc đó là đương của tôi – Nhạc tiên sinh?”

      Khuôn mặt nhắn của Tống Viện Y bỗng nhiên tái nhợt, lâu lên lời. “Nhân chứng, xin mời trả lời.”

      Tống Viện Y cả người run rẩy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nhạc Phong, giống y như tưởng tượng của , đôi mắt của Nhạc Phong từ đầu tới giờ chỉ nhìn Lâm Hi Hi, liếc mắt nhìn cái.

      Điểm mấu chốt trong lòng bị động tới, Tống Viện Y chịu đựng lạnh giá toàn thân : “Tôi biết, ngày đó tôi chỉ nhận được điện thoại của Hi Hi gọi tôi đến, tôi thực qua, nơi đó rất tối, tôi nhìn là ai, về sau bị cưỡng bức thực , tôi trước đó chưa từng phát sinh quan hệ với bất kỳ ai, bệnh viện có thể chứng minh.”

      Luật sư biện hộ cười cười: “Tốt, cảm ơn câu trả lời của Tống tiểu thư. Tôi xin hỏi chút, cách khác là chính nguyên cáo là người xúi giục đến địa điểm đó, sau đó phát sinh loạt hành động ngoài ý muốn phải ? Đồng thời dưới mắt người ngoài, ngoại trừ có thể xác minh việc có xảy ra thể khẳng định điều gì khác, tóm lại hành vi dã man mà đương của tôi gây nên, là như vậy sao?”

      Tống Viện Y nghe được số tiếng động từ phía sau, cắn răng, kiên trì nhìn tới bên kia.

      “…. Đúng là như vậy.” Tiếng của có chút nghẹn lại.

      Lâm Hi Hi kinh ngạc khi nghe thấy tất cả, cả người giống như cứng lại, mồ hôi lạnh cũng đọng lại trong lòng bàn tay.

      “Cậu ấy gì vậy?” Lâm Hi Hi thấp giọng hỏi, tin tưởng nhìn luật sư ngồi bên phải, hỏi lại lần, “Đến tột cùng là cậu ấy gì vậy?’

      Luật sư lẳng lặng nhìn tất cả, thản nhiên đón nhận ánh mắt mỹ lệ của nàng, thưởng thức biểu cảm của nàng, lời nào. “Ngày đó tôi gọi cậu ấy tới, cậu ấy cũng biết người gọi là Nhạc Phong, tại sao lại như vậy? Lam luật sư, cậu ấy tại sao lại khư khư như vậy?”

      “Bình tĩnh.” Luật sư nhàng ra hai chữ cắt đứt lời của nàng, ánh mắt xuyên qua mắt kính nhìn nàng. “Lâm tiểu thư, xin bình tĩnh.”

      Tiếng của nàng rất rất , có lẽ nào làm ồn, làm quan tòa hài lòng.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 74: Thình lình bị đẩy vào vực thẳm



      Thế nhưng, làm thế nào Lâm Hi Hi có thể bình tĩnh .

      Khuôn mặt xinh đẹp nhắn của nàng nhăn nhó biểu lộ tin tưởng, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm luật sư.

      Luật sư cũng nhìn nàng hồi, ánh mắt mực thản nhiên, lúc luật sư biện hộ phía đối phương lên tiếng lần nữa, tầm nhìn lần nữa rơi vào từng cử chỉ của hai người.

      “Tốt lắm.” Ánh mắt lạnh lùng của luật sư biện hộ bị cáo đảo đến, quay phía quan tòa cùng người xem lớn giọng , “Mọi người nghe chứ? Về câu trả lời của Tống tiểu thư, chúng ta có khả năng lý giải được vụ cưỡng bức này ban đầu như thế nào, nhân chứng cũng thể chứng minh được đương của tôi là người ép buộc, cũng thể làm sáng tỏ đương là người tiến hành cưỡng bức, thế chúng ta có căn cứ xác minh những thông tin này, phải sao?”

      đến đây ánh mắt luật sư biện hộ chậm rãi nhìn Lâm Hi Hi, khóe miệng nổi lên nhất mạt ý cười, “Lâm tiểu thư, tuy rằng tôi biết việc tố cáo của có mấy phần là , thế nhưng tại xem ra, ràng hoàn toàn là bịa đặt, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, trước khi phiên tòa này mở ra đương của tôi có tiến hành hoà giải mục đích tìm kiếm thống nhất giữa hai bên, phải sao? Ngay cả người bị hại cũng thể xác định hung thủ là ai, Lâm tiểu thư làm sao có thể xác định chứ?”

      Cả hội trường ồ lên.

      Lâm Hi Hi ngồi ghế bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, nàng nhàng lắc đầu, đè xuống tiếng ong ong trong đầu, khó khăn mở miệng: “ phải như vậy, thực phải như thế này, việc ngày đó chúng tôi đều ràng! Tôi cùng Viện Y đều trải qua, chính là Nhạc Phong phạm pháp, Viện Y cậu cho bọn họ…”

      “Đinh đinh đinh,” ba tiếng búa vang lên, quan tòa nghiêm giọng nhắc nhở: “Đề nghị chú ý, trong lúc luật sư biện hộ chất vấn nhân chứng. Đương được can thiệp.”

      được can thiệp!

      Toàn bộ lời của Lâm Hi Hi đều bị nghẹn lại trong cổ, nàng nhìn ràng cái cười thương tiếc của luật sư biện hộ bên kia.

      Chuyện gì xảy ra? Có ai cho nàng biết chuyện gì xảy ra thế này?

      Lâm Hi Hi vô lực tựa vào ghế, cánh tay chống lên trán, ép buộc chính mình trấn tĩnh lại tự hỏi, bắt đầu nghe luật sư biện hộ đối phương cái gì, nàng chỉ biết rằng, tình huống bất lợi kéo đến càng lúc càng nhanh.

      Ngày đó..

      Ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, ba người bọn họ đều ràng!

      Nàng hiểu nổi tại sao mình bị đưa đến nhà máy bị bỏ hoang kia, gặp phải Nhạc Phong. Lúc sau Viện Y mới đến, khẳng định là Nhạc Phong điện thoại gọi ấy đến, lúc bị cường bạo…. Làm thế nào có chuyện ViệnY nhớ kẻ cưỡng bức ấy?

      Giống như bị mũi moocphin tiêm thẳng vào mạch máu, ánh mắt lành lạnh của Lâm Hi Hi bỗng nhiên mở lớn.

      Trong tầm nhìn của nàng, in đậm bóng lưng Tống Viện Y. “Tôi biết… Là Hi Hi cho tôi biết, ấy là Nhạc Phong bắt cóc ấy, sau đó ngược đãi ấy, tại nghĩ lại ấy rất hận Nhạc Phong, ấy vụ kiện này nếu thắng, ấy hẳn là có thể trả thù Nhạc Phong. Tôi cũng biết, tất cả đều là ấy cho tôi biết, ấy là bạn thân của tôi, tôi đương nhiên tin tưởng…”

      Tống Viện Y đưa lưng về phía nàng, Lâm Hi Hi nhìn thấy biểu tình của ấy, nhưng vẫn nghe được tiếng của .

      Tiếng nhàng chậm chạp, rất bình tĩnh, cũng vô cùng hoang đường. “Được, tôi biết.” Luật sư biện hộ gật đầu cắt ngang tiếng của Tống Viện Y. “ tại tôi đủ ràng, tất cả thực, tất cả tố cáo đều do mình nguyên cáo Lâm tiểu thư bịa đặt, mà Tống tiểu thư chỉ là người bị hại thành kẻ thế thân, thực cuối cùng là như thế nào, tôi tin tưởng so với người khác Lâm tiểu thư càng ràng hơn, tôi chỉ có thể khẳng định điều, những cáo buộc của nguyên cáo là vô căn cứ.”

      Hai bàn tay luật sư biện hộ nổi gân xanh nắm chặt đặt mặt bàn, nhìn bọn họ, hơi thở lạnh lùng : “Xin hỏi luật sư nguyên cáo, chẳng lẽ ràng, lừa dối quan tòa là việc ngốc nghếch như thế nào sao?”

      “Mọi vấn đề thắc mắc của tôi đến đây là hết, thưa quan tòa.” ưu nhã cười, tràn đầy vẻ lãnh đạm châm biếm.

      Ngay lúc ngồi xuống, bàn tay Lâm Hi Hi lạnh toát.

      Nàng đánh mắt nhìn bóng lưng Tống Viện Y, nàng vẫn nhìn mãi, nàng hi vọng người bạn thân thiết của nàng có thể xoay người lại nhìn nàng, có thể mang đến cho nàng cơ hội, để nàng có thể biết cuối cùng ấy nghĩ cái gì?

      chút ấm áp bao quanh viền mắt, đôi mắt Lâm Hi Hi đỏ ửng, khí toàn hội trường trở nên ồn ào, trong lúc mọi người thầm chỉ trỏ, triệt để mất ngôn ngữ.

      “Tiếp theo là thời gian luật sư nguyên đơn phản bác, xin hỏi đối với những nghi vấn của bị cáo, nguyên cáo giải thích như thế nào?”

      Quan tòa gõ búa, khôi phục lại yên tĩnh.

      Luật sư ưu nhã ngồi đó, nghe thấy lời của quan tòa chỉ khẽ nhúc nhích, làn môi khẽ nhếch, dùng thanh nhàng chỉ có cùng Lâm Hi Hi nghe được giọng : “Lâm tiểu thư nhớ những gì tôi .”

      gấp lại tập tài liệu trong tay, từ từ đứng lên, cúi đầu lớn: “Xin bình tĩnh.”

      Lâm Hi Hi cả người cứng đờ!

      “Thưa quan tòa, đối với những câu hỏi của bị đơn, cùng với những chứng cứ tôi có được, cũng chính là những gì tôi cung cấp cho khách hàng của mình, biện hộ mà kiểm tra tính xác thực của chứng cứ là sơ suất của tôi, các vị, thực xin lỗi.”

      Tiếng du dương hạ xuống, nhưng lại khơi lên hỗn loạn cả tòa án.

      Thanh ngạc nhiên từ đến lớn, quả thực thể tưởng tượng nổi, nguyên bản cục diện hoàn toàn sụp đổ!

      Lâm Hi Hi nhìn thấy tình cảnh mù mịt cùng với bộ dạng đáng ghê tởm trước mắt, cắn chặt môi.

      Nàng cắn rất chặt, làn môi trong nháy mắt ứa máu, có chút da bị rách.

      Nàng bắt đầu ràng, chuyện gì xảy ra

      Theo những lời khẳng định của Viện Y, cùng với phản bác của luật sư, từng bước từng bước , quả thực đều muốn đẩy nàng xuống vực sâu mà thôi.

      Nàng rốt cục bắt đầu ràng, vì sao mực nhắc nhở nàng: “Lâm tiểu thư, xin bình tĩnh!”

      Lâm Hi Hi căn bản là thể bình tĩnh nổi.

      “Chờ chút!” Hốc mắt Lâm Hi Hi ửng đỏ, cả người như bị dội nước đá, chỉ còn đôi mắt kiên định nhìn quan tòa, thanh khàn khàn có lực, “Ai chúng tôi có chứng cứ? Ngày đó bệnh viện chứng minh, căn cứ của chúng tôi rất đầy đủ.”

      Quan tòa nhíu mi: “Phải luật sư?”

      Dáng người luật sư cao ngất đứng tại chỗ, ánh mắt rất lãnh đạm: “Có chút.”

      Trong tập tài liệu mà chuẩn bị trước, xác minh của bệnh viện bất ngờ kẹp trong đó, có người đứng lên đem phần kết quả giám định mang đến trước mặt quan tòa.

      Lâm Hi Hi gắt gao nhìn bản báo cáo kia, sai, lúc Viện Y được đưa vào bệnh viện ngày đó nàng có xem qua bản giám định đó, lúc đó có cả Tần Dịch Dương cùng nàng, nàng nhớ rất ràng!

      Quan tòa lẳng lặng nhìn bản báo cáo nọ, biểu tình vẫn bình tĩnh, nhìn đến tờ cuối cùng mặt biến sắc.

      Có phần tức giận buông bản báo cáo ra, thanh của quan tòa trầm thấp mà hờ hững: “Nguyên cáo – đương Lâm tiểu thư, có thể giải thích chút, đây là chuyện gì vậy?”

      “Đây là phần bản báo cáo kiểm tra đêm hôm qua, kết quả trái ngược hoàn toàn với bản xác nhận của bệnh viện Nhân Dân thành phố, Lâm tiểu thư, cung cấp bản báo cáo như vậy, có mục đích gì?”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 75: Hi Hi, lâu gặp

      Ánh mắt Lâm Hi Hi bỗng nhiên run rẩy!

      đúng.

      Quan tòa , hoàn toàn đúng.

      Lâm Hi Hi hoàn toàn chấn động, ánh mắt nàng dừng ở bản báo cáo kia, có trời biết cố tình tạo bằng chứng giả tội danh nặng như thế nào, thế nhưng nó lại xảy ra.

      có khả năng…Chuyện này có khả năng” Tiếng của nàng nhàng tỏ ra kiên định, dùng chút ngoan cường cuối cùng chống lại cục diện dường như chỉ có mình nàng chiến đấu

      “Ngày đó tôi tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, tôi tự mình đưa Viện Y tới bệnh viện, báo cáo xét nghiệm cũng là tôi cầu bệnh viện làm, có khả năng là giả.”

      “Lâm tiểu thư,” Luật sư biện hộ bên kia cười cười: “Lâm tiểu thư hãy để tôi nhắc nhở cho hiểu tính xác thực của báo cáo, nhưng ai có thể chứng minh nó?”

      “Tôi đương nhiên là có!” Trong đầu Lâm Hi Hi bỗng nhiên lên hình ảnh Tần Dịch Dương, lên tiếng, thế nhưng ngay sau đó, kiên cường còn sót lại của nàng cũng bị sụp đổ, ngón tay lạnh lẽo run nhè , nàng cắn môi, hốc mắt càng thêm đỏ hoe, phát ra thanh khàn khàn đứng dậy, “ ta ở …”

      Tần Dịch Dương có ở đây.

      Tòa án rộng lớn như vậy, khí nghiêm túc đóng băng mỗi người, Lâm Hi Hi biết toàn hội trường có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn người nàng.

      Tên ác ma Nhạc Phong cười tà ác. Lạch lùng cùng gian ác, trong lồng ngực dâng lên nỗi chua xót, gần như tuyệt vọng.

      “Xin lỗi … Tôi có biện pháp chứng minh.” Lâm Hi Hi lắc đầu, đôi mắt mù sương, hơi thở mong manh .

      Toàn hội trường tiếng nhốn nháo càng lúc càng lớn.

      Sắc mặt quan tòa ngưng trọng nhìn nàng lúc, cúi đầu bàn bạc với nhau vài câu, dường như có kết luận.

      Phiên tòa kéo dài trọn hai giờ đồng hồ, Lâm Hi Hi biết được thế nào là bị lừa gạt cùng phản bội, luật sư ở bên cạnh ngồi xuống, tư thế ưu nhã, trán trong lúc đó cũng lên chút mất mát.

      “Thực ra rất công bằng, Lâm tiểu thư,” Trong lúc đợi bồi thẩm đoàn đưa ra kết luận cuối cùng, tiếng trầm thấp của luật sư vang lên, như lời khuyên chân thành “ thấy đấy, tôi đích thực nhận hối lộ của đối phương, đối với vụ kiện này của có như thế nào cũng thất bại, khi đó danh tiếng mà tôi vất vả gây dựng bấy lâu, Lâm tiểu thư…Tôi cũng rất khó xử.”

      Tiếng trầm bổng kia bay vào tai nàng, sắc mặt Lâm Hi Hi tái nhợt biểu tình, giống như bị mất linh hồn, dựa vào chiếc ghế ngồi, nghe được tiếng của , bàn tay nắm chặt lấy tay vịn, khớp xương trở lên trắng bệch.

      Luật sư cười cười: “Tất cả mọi người đều muốn yên ổn, cho nên Lâm tiểu thư… Xin lỗi.”

      Khiến xinh đẹp như vậy bị phản bội cùng thương tổn, cũng phải ý muốn của .

      lát sau, Bồi thẩm đoàn rốt cục đưa ra phán xét.

      “Nguyên cáo đương Lâm tiểu thư, mọi lý do đưa ra đều có khả năng chứng thực, hủy bỏ mọi cầu bồi thường, ngược lại, trường hợp của Nhạc Phong tiên sinh có ảnh hưởng to lớn tới danh tiếng của tập đoàn Nhạc thị, cầu bồi thường ba vạn nhân dân tệ…”

      Đây tựa như trò hề náo nhiệt.

      Cả hội trường ồ lên tiếng lớn, mãi cho tới khi kết thúc, toàn bộ phương tiện truyền thông cùng kí giả hầu như đều ùa lên, nhân viên bảo vệ của tòa án cùng với vệ sĩ của Nhạc thị vây quanh Nhạc Phong cùng luật sư biện hộ. Lâm Hi Hi đánh mắt nhìn, cảm giác toàn thân đều có khí lực, nước mắt ấm áp quanh viền mắt cuối cùng cũng rớt xuống, nàng nhìn ánh mắt chăm chú nhìn nàng của Nhạc Phong, kia hẳn là loại thương hại, kiểu thương đến cùng cực thương hại.

      Lâm Hi Hi thu thập tất cả tài liệu, thân thể bé yếu ớt vẫn bồi hồi bờ vực sụp đổ, toàn bộ tiếng động xung quanh đều liên quan đến nàng, nàng biết Tống Viện Y rời lúc nào, chỉ là luật sư vẫn còn đứng bên cạnh nàng, nắm tay lặng lẽ quan sát nàng.

      “Lâm tiểu thư, vui lòng khoan hãy rời .” Luật sư nhàng cản chút, lịch .

      Lâm Hi Hi yếu ớt cười tiếng, đó là nụ cười đẹp như đóa hoa mĩ lệ hé nở, làm viên luật sư hơi hoảng hốt chút, nàng giọng mở miệng, tiếng như tiếng suối êm tai: “Lam tiên sinh, còn phần ba chi phí tôi còn chưa đưa cho ông, thực xin lỗi, nhất định nhiều như Nhạc thị cấp, thế nhưng xin nên chê bai, dù sao danh dự của ông cũng bị hủy, khiến cho người ta thông cảm.’’

      Mảy may nghĩ tới nàng như vậy, luật sư kinh động hồi, sắc mặt càng trở lên xấu hổ, “Lâm tiểu thư xin chờ chút, Nhạc Phong tiên sinh muốn chuyện riêng với .” Luật sư dè xuống xấu hổ, giọng .

      Ánh mắt trong veo của Lâm Hi Hi chăm chú nhìn , ra nhanh như vậy, những người bên cạnh nàng đều trở thành người của Nhạc Phong.

      Những người đó điều phải ai khác, đều từng hứa hẹn cùng nhau kề vai chiến đấu, ra cho đến cuối cùng cũng chỉ có mình nàng nỗ lực chống đỡ, dù có thua nữa, sụp đổ nữa cũng chỉ có mình nàng gánh chịu.

      yếu đuối là giả. Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua chỗ nhân chứng. Mở miệng hỏi: “Viện Y đâu?”

      Luật sư khôi phục vẻ ưu nhã: “Tống tiểu thư hẳn là đường tới sân bay, ấy vẫn muốn ra nước ngoài, tại cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện.”

      Lâm Hi Hi nhàng mỉm cười, đem nước mắt hung hăng muốn rớt xuống đè nén lại, ôn nhu mở miệng: “Vậy ông giúp tôi chúc cậu ấy vạn như ý, trước đây tôi cứ mực theo ý mình để ý đến suy nghĩ cùng cảm nhận của cậu ấy.”

      Luật sư nhìn mặt nàng, giọng trả lời: “Tôi chuyển lời.”

      “Còn nữa, với Nhạc Phong,” Lâm Hi Hi ổn định tinh thần, ánh mắt lạnh nhạt nhìn . “ có chuyện gì cần phải gặp mặt nữa.”

      Nàng chút cũng muốn gặp tên ác ma kia.

      Luật sư chỉ lặng yên nhìn nàng, hề nhiều lời, Lâm Hi Hi hướng phía cửa ra ngoài, ngoài cửa nhà báo cùng phóng viên đông nghịt gây ùn tắc, thanh cùng tiếng người nhốn nháo, thân ảnh mảnh khảnh của nàng nhận ra có vấn đề gì lạ, ngoảnh mặt làm ngơ qua đại sảnh.

      Nàng ngờ tới, tại cửa phụ bên cạnh, có người đợi nàng.

      Vựơt qua hành lang, cỗ tối ùa đến trước mặt, Lâm Hi Hi run rẩy sợ sệt, đẩy lối thoát hiểm tiếp tục ra ngoài, nghĩ tới vừa tiến lên bước, vai truyền đến trận đau đớn! “Á…” Lâm Hi Hi kêu tiếng, nhìn thấy thân Âu phục phẳng phiu bên cạnh, cỗ khí xa lạ mà quen thuộc chợt ùa đến, trong nháy mắt nàng chưa kịp suy nghĩ mọi khí lực đều tan biến, trong nháy mắt suy yếu nằm trong lòng người.

      Thuốc mê rốt cục có tác dụng, Nhạc Phong nhìn ưm trong lòng, tay rút xilanh thuốc mê vai nàng nhét vào túi, ưu nhã mà nhàng xoa khuôn mặt nàng, giọng gọi: “Hi Hi..”

      Đầu óc Lâm Hi Hi hoàn toàn mê muội, toàn thân vô lực, đột nhiên bị ôm lấy, chút khả năng phảm kháng cũng có.

      Tận đến lúc bàn tay kia xoa khuôn mặt nàng, nhiệt độ nóng hổi khiến nàng thể nhìn.

      Ánh mắt mệt mỏi cố nhìn, thấy lúm đồng tiền của ác ma dán sát mặt mình, thân thể Lâm Hi Hi kịch liệt run rẩy.

      Thân thể rũ xuống nhanh chóng bị Nhạc Phong ôm chặt lấy, ánh mắt tràn ngập thương cùng mê luyến, dán sát vào khuôn mặt nàng thấp giọng nỉ non: “Hi Hi, lâu gặp.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :