1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 66: Tần Dịch Dương – tôi muốn chạm vào tôi




      Nàng chưa từng gặp phải hoàn cảnh như thế này, mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn chết.

      “Các người… lần sau làm việc này, nên ở trong phòng, đêm qua tôi có thể nhìn thấy e rằng nhiều người khác cũng có thể …”

      Tiếng của Lâm Hi Hi rất , khuôn mặt nhắn mỹ lệ lên vẻ mất tự nhiên.

      Tần Dịch Dương chăm chú nhìn nàng lát, bỗng nhiên cười khẩy.

      túm lấy cổ tay nàng kéo đến trước mặt, Lâm Hi Hi lảo đảo suýt nữa đứng vững, Tần Dịch Dương nhìn đôi mắt ngạc nhiên của nàng.

      Cúi đầu kề sát mặt của nàng, trầm giọng : “Lâm Hi Hi suy nghĩ gì vậy?”

      Cổ tay Lâm Hi Hi bỗng nhiên đau nhức, tựa như bị bẻ gãy!

      Nàng cắn môi, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.

      cho tôi biết, khi chứng kiến cảnh Nhạc Phong phản bội mình, có cảm giác thế nào?” Toàn thân Tần Dịch Dương toát ra hàn khí khiến người khác rét run, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn đem người nàng làm cho đông cứng lại.

      Sắc mặt Lâm Hi Hi bỗng nhiên trắng bệch, hiểu vì sao lại hỏi như vậy.

      thực tế nàng hoàn toàn có khả năng tự hỏi, bị ánh mắt nghiêm nghị của nhìn chằm chằm, sống lưng nàng nổi lên từng đợt tê dại.

      “Tôi…” Lâm Hi Hi chữ cũng lên lời, đôi mi thanh tú vì đau đớn mà ngước lên, tiếng như cầu xin tha thứ, “Tần tiên sinh, tôi … Đau quá, trước tiên ngài buông tay ra .”

      Lực từ tay rất lớn, cổ tay bé của nàng bị nắm lấy tia máu, xương cốt đều đau đến chết lặng.

      Tần Dịch Dương lạnh lùng nhìn nàng, chậm rãi buông lỏng lực đạo cổ tay .

      Khuôn mặt nhắn của Lâm Hi Hi khó khăn lắm mới có tia huyết sắc, bờ vai căng thẳng cũng buông xuống, chậm chạp , rất sợ khơi lên tâm tình nguy hiểm của .

      “Xin lỗi Tần tiên sinh, tôi thực là vô tình nhìn thấy. Tôi phải cố ý …”

      Hàng mi xinh đẹp như cánh bướm hạ xuống, tránh né ánh mắt , tiếp tục : “Tôi biết đó là việc riêng của ngài, tôi chỉ là nhân viên phòng thư ký, tôi nghĩ nhiều, cũng xen vào…”

      Lâm Hi Hi đè nén mọi cảm xúc của mình, chỉ tập trung nhìn , cầu mong tức giận.

      Cảm xúc của người đàn ông này rất khó đoán, cổ tay nàng thực rất đau.

      Phòng làm việc yên tĩnh khiến người ta hít thở thông.

      nghĩ như vậy à?” Tần Dịch Dương vẫn nắm cổ tay nàng, có dùng sức, nhưng vẫn từ từ vuốt ve lòng bàn tay.

      Lâm Hi Hi cắn môi, gật đầu.

      Tần Dịch Dương bỗng nhiên cười nhạt.

      Ngón tay thon dài giơ lên, di chuyển đến cổ áo, ưu nhã mà thong thả cởi cà-vạt ra.

      Lâm Hi Hi bị động tác của làm cho giật mình, ánh mắt trong veo từ trong ra ngoài hoàn toàn mê man, nàng biết muốn làm gì, đến khi ngón tay mị hoặc cởi bỏ hai cúc áo, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, nàng mới đột nhiên nhận ra có gì đó thích hợp, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, hơi nhíu mày chuyện gì xảy ra vậy? vì sao đột nhiên lại…

      Vài giây sau đó cỗ hơi thở nam tính mãnh liệt đến gần nàng.

      Lâm Hi Hi cả kinh, đôi mắt giương lên, suýt nữa bị khuôn mặt tuấn tú trước mặt làm hồn tiêu phách tán, Tần Dịch Dương mực trầm tĩnh ưu nhã lộ ra vẻ mãnh liệt hoang dã giống tối qua, nhàng vòng tay nàng về phía sau, Lâm Hi Hi chật vật ngã vào trong lòng !

      Nàng vội vàng dùng tay chống đỡ, nhưng vẫn rơi vào khoảng lồng ngực của .

      Chạm tay có thể động vào áo sơmi của , cách nhau lớp tơ lụa mỏng manh, Lâm Hi Hi cảm nhận được cơ thể cứng rắn của thả lỏng.

      “Tần tiên sinh… A!” định lùi về phía sau bỗng nhiên gáy nàng bị nắm giữ, ngay cả vòng eo cũng bị trói chặt trong lòng !

      Toàn thân Tần Dịch Dương tản ra vẻ nguy hiểm có thể đem nàng nuốt sống, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt nàng, trầm giọng : “Vốn muốn động tới sớm như vậy, nhưng khiến tôi qúa thất vọng.”

      Nụ cười môi khiến nàng khó hiểu, hờ hững : “Tôi cùng thử nghiệm chút xem thế nào?”

      Trong lòng Lâm Hi Hi cả kinh !

      Vừa xong đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu thong thả mà hôn xuống.

      Ngực Lâm Hi Hi đột nhiên thắt lại, nàng cảm nhận được khác biệt, nụ hôn kia rơi vào môi nàng, mà trực tiếp rơi vào cái cổ mẫn cảm của nàng, từ cằm lần xuống xương quai xanh, Tần Dịch Dương vẫn hôn đốt cháy da thịt nàng, hòa cùng bàn tay nóng bỏng của ! ôm chặt mông nàng tìm đúng vị trí mẫn cảm mà vuốt ve.

      Lâm Hi Hi trừng to hai mắt nhìn !

      “Tần tiên sinh, ngài … A!” Lâm Hi Hi kinh hãi kêu lên tiếng, cảm giác đau xót ở cổ, là do tăng thêm lực hôn, tại nơi mẫn cảm mang tới đau đớn cùng khoái cảm kích thích nàng!

      Lâm Hi Hi nỗ lực vùng vẫy trong lòng , thanh khàn khàn nổi lên lo lắng, “Tần tiên sinh, nên… Ngài muốn làm gì ?”

      Liều chết dây dưa.

      Tần Dịch Dương dễ dàng khống chế được bắt đầu giãy dụa trong lồng ngực, chút nào che giấu dục vọng của bản thân, hành vi hoàn toàn phơi bày người nàng, nàng đương nhiên vẫn giãy dụa, Tần Dịch Dương giữ chặt cổ tay nàng vắt ra phía sau người, mang theo ham muốn mãnh liệt đem nàng đè xuống sofa trong phòng làm việc.

      Bề mặt sofa cứng rắn mang đến cảm giác mát lạnh, mái tóc đen bóng nhu thuận của Lâm Hi Hi rơi lả tả mặt, cổ áo bị Tần Dịch Dương xé ra, tùy ý xâm phạm mặc nàng thét chói tai, vô luận giãy dụa thế nào cũng chống lại.

      Ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng nhìn dưới thân, chút nể nang, mỗi lần chạm đến đều là nơi mẫn cảm nhất người nàng, thân thể non nớt của Lâm Hi Hi bủn rủn, căn bản chịu nổi khiêu khích như vậy, hai ba động chạm là nàng có thể cảm nhận ràng ý đồ cả .

      tầng thứ hai mấy của tòa nhà, cửa sổ trong suốt chỉ có thể ra bầu trời rộng lớn cùng toàn cảnh thành phố, nhưng ai có thể giúp nàng, cứu nàng.

      Lâm Hi Hi kìm được nước mắt, liều mạng lắc đầu khóc thảm, Tần Dịch Dương ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay thon dài của kéo váy đùi nàng xuống, tham lam tiến vào dò xét, Lâm Hi Hi hét lên tiếng, hai mắt đẫm lệ mông lung.

      nên như vậy… Tần tiên sinh, tôi phải loại phụ nữ đó, xin ngài nên như vậy…” Nàng liều mạng đánh lên bờ vai to lớn của , nhưng dường như chỉ là phù du tia lay chuyển, ngón tay bừa bãi lần theo da thịt mềm mại tiến vào nơi sâu nhất của nàng, theo sau mỗi hành động khiêu khích của , tiếng kêu của Lâm Hi Hi mỗi lúc khàn, liều mạng khép chặt hai chân vẫn tránh khỏi xâm phạm của , nàng hầu như tuyệt vọng.

      Nhưng thể phủ nhận, người đàn ông này khiến cho nàng ngập chìm trong khoái cảm, trong người có loại cảm giác bị ép buộc, thống khổ mà vui sướng, dâng trào mãnh liệt khiến cho nàng có khả năng chống đối, Lâm Hi Hi vẫn nhớ việc xảy ra tối qua, nàng thể chịu đựng nổi, có khả năng chịu đựng được!

      Ngay tại lúc tay chạm tới cấm địa của nàng, Lâm Hi Hi thốt lên thanh khô khốc: “Đừng đụng vào tôi, Tần Dịch Dương được dùng bàn tay chạm qua người đàn bà khác đụng vào tôi.”

      Nàng hét lên tiếng vô cùng tuyệt vọng, nước mắt nóng hổi tuôn xuống, cả người căng thẳng run rẩy.
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 67: phải là nàng muốn như thế




      Động tác của Tần Dịch Dương ngây ngốc dừng lại.



      Mảng áo bên bờ vai Lâm Hi Hi bị xé ra, xương quai xanh bị cắn mút thâm tím, làn da non mềm trắng nõn lộ ra, nước mắt trong suốt hòa cùng đôi mắt chứa đầy oán hận, đẹp sao tả xiết.

      là người đàn ông bình thường, có khả năng dừng lại đúng là dễ dàng.

      Hơi thở nóng hổi áp bên cổ xinh đẹp của nàng, hồi lâu Tần Dịch Dương mới đè nén được ánh mắt u tối, ánh mắt liếc về phía khuôn mặt nàng, nước mắt kia trong sáng hốt hoảng mà bất lực.

      kỳ lạ, môi nổi lên ý cười, ưu nhã mị hoặc, điên đảo chúng sinh.

      Hai mắt Lâm Hi Hi đẫm lệ mông lung nhìn mà hoảng hốt, lực đạo cổ tay bỗng nhiên biến mất, nàng khẽ “Ưm…” tiếng, thân thể bị giam giữ cuối cùng cũng có thể động đậy.

      cổ tay bị nắm giữ, lên vết tím bầm.

      người Tần Dịch Dương ngoại trừ mấy cúc áo sơ mi bị cởi ra nhìn mất trật tự, môi vẫn mỉm cười, giúp đỡ nàng che lại bờ vai bị lộ ra, vô ý chạm vào da thịt nàng, Lâm Hi Hi run lên, cẩn thận nhìn .

      “Cứ kệ tôi.’’ Tiếng của nàng vẫn còn nghẹn ngào, né tránh đụng chạm của .

      Đây là lần đầu tiên, nàng đối với lạnh lùng trốn tránh.

      Tần Dịch Dương có chút mê muội nhìn trước mắt, nhớ tới câu vừa nãy của nàng “ được dùng bàn tay đụng đến người khác chạm vào tôi!”, ý cười môi càng , nàng là tức giận sao?

      Đối với chuyện tối qua, ra phải nàng có phản ứng, chính là như vậy lại khiến vui vẻ, rất kích thích.

      Tần Dịch Dương ưu nhã đứng dậy, đem từng cúc áo sơ mi cài lại, đôi mắt liếc nàng cái, kia thừa dịp đứng dậy chỉnh sửa lại nội y bị cởi ra, nàng mặc váy ngắn, thực rất khổ sở, cố gắng kéo vài lần cũng tác dụng.

      Tần Dịch Dương cười cười, cúi người ôm nàng, nhàn nhạt ra lệnh: “Thả tay ra”

      Lâm Hi Hi cả kinh, căn bản dám nhờ giúp đỡ, cuống quýt lắc đầu: “ cần, tôi có thể tự mình làm được.”

      Tần Dịch Dương cũng tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

      Ngón tay mảnh khảnh kéo nội y, vẫn run rẩy như trước, ngực Lâm Hi Hi phập phồng, nhìn : “Ngài được nhìn!”

      Tần Dịch Dương bỗng giật mình, những lời này, khiến có chút tức giận.

      này, khi bực mình cũng có thể đáng như vậy sao?

      lần nữa nở nụ cười, mạnh mẽ kéo tay nàng giúp nàng, Lâm Hi Hi vẫn như trước phối hợp, đầy nước mắt giãy dụa. Tần Dịch Dương thể kiên nhẫn hơn nữa, xiết tay nàng : “Đừng … động đậy, cẩn thận lại làm tôi tức giận, lần này tôi đảm bảo dừng lại nữa.”

      Lâm Hi Hi bị lời của làm cho khiếp sợ, trừng to đôi mắt lạ lùng nhìn . “Ngài … Ngài như thế nào có thể làm như vậy?”

      Giọng điệu Tần Dịch Dương có chút hòa hoãn, ngón tay thon dài dọc theo đường cong chiếc áo ngực gắn chặt bộ ngực xinh xắn của nàng, cảm thấy vị trí thích hợp, lại nhàng kéo dây áo, giúp nàng thấy thoải mái hơn chút.

      phải người đàn ông nào đến thời điểm này cũng có thể dừng lại, Lâm Hi Hi, nghĩ thử xem vì sao tôi lại buông tha ? Tôi đây phải Nhạc Phong, làm xong chuyện xấu lại bắt chịu hậu quả, nếu như tại tôi muốn , có khả năng có thể phản kháng, lại càng tí chứng cứ nào.” Tần Dịc Dương nắm cằm của nàng, ánh mắt lãnh đạm nhìn: “Hiểu ý tôi chứ ?”

      Lâm Hi Hi chữ cũng lên lời.

      Năng lực của phụ nữ quả nhiên kém cỏi, nàng phải thừa nhận, mỗi lời Tần Dịch Dương đều đúng.

      Lâm Hi Hi ngoái đầu…, đem khuôn mặt bị nắm lấy rời ra xa.

      Buồn bực chưa tan, nàng cũng muốn nhìn .

      Ánh mắt Tần Dịch Dương mềm mại chút, bàn tay giúy nàng vuốt tóc mặt, động tác chứa chút thương.

      này, phải tình thế bắt buộc, thế nên vội.

      “Xin lỗi,” giọng , khuôn mặt nàng đặt xuống nụ hôn, “Nếu như thực muốn làm, tôi nhàng hơn chút.”

      Cả người Lâm Hi Hi run lên, hoàn toàn kịp lời nào, cửa phòng nhàng có tiếng gõ.

      Tần Dịch Dương vuốt tóc nàng, ưu nhã đứng dậy : “Vào .”

      Cửa phòng mở ra, người phụ nữ khác bước vào, chỉ liếc qua Lâm Hi Hi ngồi sofa, Tần Dịch Dương khẽ xoay người lại.

      Nguyễn Húc nhìn thoáng qua Lâm Hi Hi, có chút kinh ngạc, lúc mới bừng tỉnh hướng Tần Dịch Dương : “Lily kêu ầm ĩ đòi gặp cậu, mình chỉ có lòng tốt đẫn ấy đến đây, cậu xem làm thế nào bây giờ?”

      mặt Nguyễn Húc nở nụ cười bất đắc dĩ.

      “Vinson.” mỹ nhân cao ráo tóc uốn từ phía sau Nguyễn Húc lên, chạy tới bên Tần Dịch Dương nhiệt tình ôm chặt lấy .

      “Vinson” làm gì mà tìm thấy, cả buổi sáng em tìm được , còn cách nào khác mới phải đến đây, mang em tìm được rồi nhưng mà rất kỳ cục, dám bắt em đợi?”

      xinh đẹp ánh mắt căm hận nhìn Nguyễn Húc, tiếng Trung của ta phát chuẩn, sai khá nhiều.

      Trong nháy mắt Nguyễn Húc có chút xấu hổ, rất kiên nhẫn nhìn ta giải thích: “Tiểu thư, đúng là oan uổng, đều phải tôi thất lễ, tôi với rất nhiều lần, phải sao?”

      xinh đẹp mếu máo, ôm chặt lấy Tần Dịch Dương: “ nhớ a, tôi chỉ nhớ tên tiếng Trung của Vinson”

      Nguyễn Húc suýt bị nghẹn chết, chữ cũng lên lời.

      Lúc này Lâm Hi Hi đứng bên cạnh bọn họ, cũng khiếp sợ lên lời, ánh mắt trong veo nhìn xinh đẹp trước mặt, ngờ ngợ nhớ đến, đây chính là gợi cảm xuất ban công nhà Tần Dịch Dương tối hôm qua, hôm nay ta mặc bộ quần áo màu xanh dương, da trắng cho lắm nhưng hết sức khỏe mạnh, khuôn mặt mỹ lệ lộ ra vẻ nhiệt tình cởi mở của người phương Tây.

      Lâm Hi Hi nhất thời như nằm mơ, biết bọn họ rốt cục là có quan hệ gì.

      Tần Dịch Dương nhàng nhìn qua Lily, vỗ vỗ vai ta ý bảo ta đứng dậy : “Em làm sao lại đến đây?”

      Lily ngoan ngoãn buông ra, oán hận : “Em rất nhớ a, em vượt bao xa đến Trung Quốc, ngày hôm nay lại làm, em mình rất buồn chán a!”

      ta vừa bỗng nhìn thấy Lâm Hi Hi bên cạnh, hơi ngạc nhiên nhìn chút: “Đây là ai?”

      đợi Tần Dịch Dương mở miệng, Nguyễn Húc khẩn trương trả lời: “Đây là Hi Hi, Lâm Hi Hi, nhân viên của công ty.”

      Lâm Hi Hi cũng nhàng hít hơi, lịch “Tiểu thư, xin chào.”

      Tần Dịch Dương ngồi vào bàn làm việc, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lâm Hi Hi, nhận ra nàng có chút biến đổi, nàng giơ tay vén mấy sợi tóc, cố gắng che dấu vết nụ hôn lúc nãy của .

      Miệng nổi lên tràng cười mê người, khiến người ta mất hồn

      “Xin chào, tôi là Lily, tôi là bạn của Vinson.” Lily nhàng tới, chìa tay cho nàng bắt.

      Toàn thân Lâm Hi Hi cứng đờ, hô hấp thông.

      Nàng cũng vươn tay, nhàng tiếng: “Hoan nghênh tới Trung Quốc.”

      Nàng ngây ngốc tưởng mình nghe lầm, Lily vừa tối hôm qua ấy mới tới Trung Quốc. Mà “bạn ” hai chữ này, sớm khiến lồng ngực Lâm Hi Hi nổi lên kinh hãi.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 68: Hay là động lòng với nàng rồi?



      Nàng cách nào gạt chấn động trong lòng, nàng mực nghĩ rằng kích tình mãnh liệt tối qua là phát tiết dục vọng bình thường của người đàn ông, tại mới hiểu , tất cả cũng phải như nàng nghĩ.

      Hoàn cảnh trước mắt, có chút ngoài sức tưởng tượng của nàng.

      Lily nắm tay nàng, ánh mắt quan sát nàng chút bỗng cười : “ thực là hình ảnh điển hình của con Trung Quốc, tay thực thực trắng, thân hình cũng rất mong manh a.”

      Lâm Hi Hi bị lời hơi quá của làm cho có chút xấu hổ, nhưng vẫn thân mật cười như trước.

      Dù sao trước mặt cũng có chút đáng , nàng muốn tâm tình của mình làm ảnh hưởng tới người khác.

      “Em trở về đúng lúc, buổi tối lên máy bay công tác, em phải ở đây, phải làm sao đây?” Tần Dịch Dương dời ánh mắt, tiếng du dương quanh quẩn trong phòng làm việc.

      Lily kinh ngạc, mặt chốc lát tràn ngập thất vọng cùng khổ sở, buông tay Lâm Hi Hi, chạy đến trước mặt .

      buổi tối rồi, như vậy cũng chỉ còn lại mình em!”

      Tần Dịch Dương im lặng nhìn lòng bàn tay đầy mồ hôi của Lâm Hi Hi, ngón tay mềm vuốt ve cằm, miệng thảm nhiên : “Em về nước cũng chịu tìm hiểu trước lịch trình của tôi, có cách nào thay đổi, hiểu rồi chứ, em ở lại hoặc quay về, em lựa .”

      “Em cùng được sao?” Lily dũng cảm đưa ra ý kiến của mình, ôm chặt cánh tay , dựa sát vào lồng ngực .

      Tiếng của Tần Dịch Dương ngừng lại chút, cả người tản ra hàn khí, chỉ có Lâm Hi Hi nhận ra chút cũng tức giận.

      công tác, thực nên theo.” nhàn nhạt .

      Tinh thần Lilly sụp đổ trong nháy mắt, hiểu ý tứ của Vinson, khi được, dù có cầu xin cũng ích gì, chỉ nên ngoan ngoãn nghe lời, khi tức giận là khủng khiếp.

      bao lâu, em ở đây chờ .” đáng thương ngồi lên đùi , bàn tay hề kiêng nể thăm dò bên trong áo sơ mi của , dụ dỗ mà lục lọi.

      Hô hấp của Lâm Hi Hi bỗng nhiên bị nghẹn lại, khuôn mặt nhắn trắng bệch, coi như nhìn thấy gì.

      Phải chăng con phương Tây đều rất cởi mở? Có thể làm trò kệch cỡm trước mặt người khác mà hề ngại ngùng, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra, tên Lilly này, chết mê chết mệt .

      Đầu ngón tay đẩy ra cúc áo sơ mi của , Lilly nhàng vuốt ve ngực , khát vọng ấm áp.

      Nét mặt Tần Dịch Dương chút biến đổi, chỉ là ưu nhã bắt lấy tay , cho tiếp tục.

      “Trước khi quay lại, em ở lại đây,” nhìn , chỉ là vòng tay qua thắt lưng đẩy ra khỏi lồng ngực, vỗ vỗ đầu , giọng : “Ngoan chút nào.”

      Lilly bị đẩy ra khỏi lòng, ràng luyến tiếc ấm áp của , thế nhưng lại dám dây dưa như trước.

      đứng dựa vào trước bàn làm việc của , ủy khuất quay đầu, nhìn Nguyễn Húc và Lâm Hi Hi.

      Người phụ nữ hoàn hảo như vậy ai có thể kháng cự chứ?

      “Cuối tuần có dự định gì chưa?” Tiếng trầm thấp của Tần Dịch Dương lần nữa vang lên, có ma lực hấp dẫn, lướt qua mấy bước trước mắt, nhìn đến đứng ngây người.

      Lâm Hi Hi tựa như đóa hoa bách hợp thanh khiết đứng im tại chỗ, ngây ngốc nửa ngày mới nhận ra hỏi mình.

      Nàng nhàng lắc đầu: “ có.”

      Ngoại trừ đến công ty làm việc cùng chuẩn bị hầu tòa, nàng thực còn việc gì khác. Mà nàng cũng biết sắp xếp cho mình như thế nào.

      Ánh mắt thâm thúy sâu sắc, Tần Dịch Dương nhìn nàng, tán thưởng rồi thốt ra câu ý nghĩa, Lâm Hi Hi nỗ lực đáp lại ánh mắt , bỏ qua suy nghĩ chống cự cùng oán hận trong đầu, đều giống như trò cười. Cùng bạn triền miên cả đêm qua có chỗ nào sai chứ?

      Lâm Hi Hi nghĩ mà xấu hổ, ảo não, hỗn loạn, thể bình tĩnh.

      Tần Dịch Dương gật đầu : “Trong khoảng thời gian này chú ý Lilly chút, công việc công ty có thể nghỉ, còn vấn đề gì nữa ?”

      Lâm Hi Hi ràng, hiểu ý tứ của .

      có vấn đề gì.” Nàng giọng .

      LilLy mở to mắt nhìn nàng chút, mặc dù có chút ngờ, nhưng vẫn mặc kệ kéo tay nàng : “vậy a, dẫn tôi shopping, những nơi mà bình thường Vinson thích tới, đều phải dẫn tôi đến xem.”

      số người nhiệt độ bàn tay thường rất cao, bốn mùa đều như vậy, Lâm Hi Hi cảm thấy ngón tay mình dâng lên chút ấm áp, nhìn Lily nở nụ cười: “Được, mặc dù tôi cũng lắm.”

      Thoạt nhìn tất cả đều bình thường, nhưng Nguyễn Húc lại nhíu mày nhìn Lâm Hi Hi lo lắng.

      “Cứ như vậy , mọi người ra ngoài trước, tôi còn việc cần xử lý.” Tần Dịch Dương dựa người vào ghế .

      Cả buổi sáng, Lilly đều ở trong phòng, dùng máy tính của Lâm Hi Hi lên mạng tìm thứ giải trí : “Oa, bọn họ đều kết hôn, Lâm, mau tới xem!” Lilly bật dậy, bắt lấy cánh tay viết thư pháp của Lâm Hi Hi giật lấy tờ giấy.

      Buông điện thoại, tới “Việc này là…” Lâm Hi Hi hơi cúi người, nhìn đôi vợ chồng trẻ quen biết màn hình.

      “Ở Florida họ rất nổi tiếng, có chút dòng dõi hoàng tộc, bây giờ họ kết hôn rồi, lần trước tôi cùng Vinson đến chơi, thời gian đó mối quan hệ của họ còn trục trặc, là kỳ lạ…” Lilly tiếp tục sụt sịt .

      Ánh mắt ngơ ngẩn của Lâm Hi Hi dần dần bị xua tan, nàng bắt đầu hiểu hơn về kỳ lạ bên cạnh, trong thế giới của ta vĩnh viễn chỉ có duy nhất ấy và Vinson.

      ta nhiều, rất nhiều, cũng thèm bận tâm tới người khác có hiểu những lời mình hay .

      “Lâm Hi Hi kho hàng bên kia có chút vấn đề, xem thử xem thế nào.” Tiếng của ai đó tự nhiên vang lên, là giọng phụ nữ mang theo vẻ bực bội, quẩn quanh bên nàng.

      Lâm Hi Hi đánh mắt, nhìn Nguyên Đồng đứng cách đó xa, với nàng nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lily.

      “Được, chị Đồng.” nàng giọng trả lời, sau đó cúi đầu vỗ vai Lily “ có muốn cùng tôi ?”

      Lily mở to hai mắt “Được chơi sao?”

      Lâm Hi Hi suy nghĩ chút : “ phải chơi, có chút phiền phức, ?”

      Lily suy nghĩ chút, nở nụ cười : “ gặp phiền phức, đương nhiên là rồi, để tôi với Vinson tiếng!”

      Mắt thấy Lily hướng phòng chủ tịch chạy vội tới, trong lòng Lâm Hi Hi có chút kiên định cùng mất mát, tiếng chế nhạo vang lên: “Lâm Hi Hi tôi hỏi có gì tốt? hao tổn tâm trí đoạt người đàn ông sớm có chủ, còn muốn giả bộ làm người tốt lấy lòng người ta, kết quả tốt chứ?”

      Lúc này Nguyên Đồng cười đến ngặt nghẽo, khóe miệng cong lên lên vẻ châm biếm.

      Ánh mắt trong veo của Lâm Hi Hi nhìn ta cái, cũng gì.

      chỉ riêng Nguyên Đồng, nàng cũng thể nào hiểu nổi chính mình. Những lời châm chọc này, mặc kệ nó, cần gì phải thanh minh.

      “Tôi với đấy, có nghe ?” Sắc mặt Nguyên Đồng thay đổi, đập vào vách ngăn.

      Lâm Hi Hi liếc mắt nhìn ta cái, đúng lúc Lily từ phòng chủ tịch ra, ôm lấy tài liệu, giọng : “Tôi nghe ấy và Tần tiên sinh rất xứng đôi, có gì cam tâm cả.”

      “Tôi xuống nhà kho trước, có việc gì cứ gọi.” Lâm Hi Hi lịch gật đầu với , ra ngoài.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 69: Khế ước càng nghĩ càng rối




      đường tới nhà kho, Lily sát nàng, giọng hỏi: “Lâm, có phải bà lúc nãy bắt nạt ?”

      Lâm Hi Hi suy nghĩ hỏi lại: “Gì cơ?” “Bà vừa bắt làm việc ý!” Lily lớn hơn chút, đôi mi thanh tú nhíu lại, nghĩ lại tình cảnh lúc nãy “ phải , tôi nhận thấy bà ta có thiện cảm với , có phải bà ta ức hiếp , tôi giúp bắt nạt lại bà ta.”

      Lâm Hi Hi có chút giật mình, bước chân chậm chạp nhàng đứng vững, thậm chí là để mặc cho Lily lôi kéo lên phía trước.

      Ức hiếp? Vì sao ấy lại nghĩ như vậy?

      “Cũng phải, chỉ là…” Lâm Hi Hi cẩn thận cân nhắc từ ngữ, ánh mắt trong veo bình tĩnh “Có lẽ là tính cách có vấn đề, hợp nhau mà thôi.”

      “A … cần gạt tôi, tôi nhận ra được.” Lily rất tự tin lôi kéo nàng về phía trước, quay lại nhìn nàng nở nụ cười rực rỡ.

      “Tôi ở bên cạnh Vinson lâu như vậy, ấy rất thông minh, tôi cũng ngu ngốc a!”

      ra khỏi phòng có điều hòa, hơi nóng ngoài trời ùn ùn kéo tới, khiến cho đầu óc mơ màng của Lâm Hi Hi bừng tỉnh.

      bên cạnh vẫn kể Vinson thế này thế kia.

      Nhớ đến người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị mà mị hoặc, nàng thể quên bọn họ dây dưa thế nào, ngón tay để lại hơi nóng làn da nàng thế nào.

      Trước ngực nàng, xương quai xanh, vẫn còn bỏng rát những dấu hôn của .

      Làn mi như cánh bướm run rẩy hạ xuống, Lâm Hi Hi vội vàng chớp mắt, cố gắng ép mình được nghĩ đến nó nữa.

      ***

      Lúc gặp Nguyễn Húc trong phòng pha trà, Lâm Hi Hi có gì ngạc nhiên.

      “Pha cà phê à?” Nguyễn Húc liếc qua cái ly trong tay Lâm Hi Hi.

      Lâm Hi Hi gật đầu, khuôn mặt nhắn xinh đẹp dính vài giọt mồ hôi, hơi nhíu mày, sắc mặt có chút yếu ớt : “Lily đòi uống đúng loại cà phê xuất khẩu từ London, tôi nghiên cứu hơn nửa ngày, nhưng đều thất bại, chắc là nước chưa đủ độ.”

      Nụ cười yếu ớt kia, như mũi kim đâm vào lòng , ê ẩm đau, làm cách gì cũng thoát khỏi.

      “Tôi có thể giúp .” Thấy nàng vươn tay lấy cái ly giá, Nhuyễn Húc vội vàng lấy giúp nàng, nhìn mặt nàng cười, do dự chút giọng : “Kỳ thực Lily ngoài tính cầu kỳ ra, cũng rất hòa đồng, ức hiếp người khác, Dịch Dương thích ấy chính là ở điểm ấy, cho nên mới giữ ấy ở bên cạnh.”

      Lâm Hi Hi chăm chú rót nước sôi, gật đầu: “Đúng vậy.”

      “Hi Hi …” nhìn khí sắc tốt của nàng, Nguyễn Húc có chút thiếu kiên nhẫn, vội vàng hỏi nàng: “ để ý có phải ? Về chuyện bạn của Dịch Dương.”

      Lâm Hi Hi khuấy cà phê, cánh tay từ từ chậm lại.

      Ánh mắt trong veo có chút mông lung đảo qua xung quanh, ánh mắt có mục đích, kỳ thực từ trước đến nay nàng hoàn toàn hiểu nổi đối với Tần Dịch Dương nàng có loại cảm giác gì, càng ràng đối phương có mục đích gì. Tại sao bạn hết lần này đến lần khác đều giúp nàng.

      Vì sao phải có ý nghĩ độc chiếm, vì sao triền miên thân mật, vì sao khống chế được?

      Trong thâm tâm nàng chỉ muốn trả hết món nợ theo như nội dung của bản hợp đồng kia, nàng nghĩ thông.

      Vợ chồng.

      Vì sao lại muốn nàng và xây dựng mối quan hệ này?

      Loại quan hệ này, mang ý nghĩa là đem cuộc sống hai người ghép thành chỗ, bất luận sau này có chuyện gì xảy ra đều thể thoát ra.

      nên hỏi tôi, tôi biết.” Lâm Hi Hi che giấu vẻ yếu đuối, xong câu đó, lần nữa đứng thẳng lưng.

      “Tôi trước.” nàng khẽ nở nụ cười, xinh đẹp động lòng người.

      Nguyễn Húc muốn bảo nàng ở lại nhưng mở miệng lại thốt lên lời, chỉ có thể nhìn nàng bước ra ngoài.

      ***

      Sân bay lúc nửa đêm.

      Trong phòng VIP, ánh đèn nhàng chiếu rọi, trong đại sảnh cũng nhiều người qua lại.

      Lily vẫn quấn lấy Tần Dịch Dương, dựa vào lồng ngực giọng , Tần Dịch Dương cũng chống cự, thỉnh thoảng trầm giọng đáp lại hai câu, mà Nguyễn Húc cùng Lâm Hi Hi ngồi ở ghế tựa từ xa nhìn hai người.

      “Công việc cuối tuần chuẩn bị đến đâu rồi?” Nguyễn Húc vô thức mà chuyển chú ý của nàng.

      “Cùng Viện Y gặp luật sư, thuận tiện đưa cho ông ấy 2/3 tiền thù lao. Ông ấy chưa từng gặp qua Viện Y, nên có nhiều chuyện cũng chưa thể xác nhận, chúng tôi phải phối hợp ăn ý mới được, dù sao vụ kiện cũng thể thắng nếu chỉ dựa vào luật sư.” Lâm Hi Hi nhàng giải thích, “Chỉ còn có vài ngày, tôi còn phải suy ngĩ xem bố mẹ Nhạc Phong bên kia xử lý việc này như thế nào, thể đề phòng.

      Nguyễn Húc lẳng lặng nghe, nhíu mày hỏi: “Vụ kiện này chuẩn bị đủ tiền chưa?”

      Lâm Hi Hi cười cười, hai tay ưu nhã vịn lên lan can màu bạc: “Tôi có tiền tiết kiệm.”

      Nàng mặc quần dài màu trắng, dáng vẻ của nó có thể tôn lên đường cong tuyệt đẹp, tuy vậy Nguyễn Húc có tâm tư để ý, buột miệng hỏi : “Tiết kiệm? Của ? đem toàn bộ giúp bạn mình sao?”

      Tiếng của có chút kinh ngạc, Lâm Hi Hi cũng cảm thấy có chút kỳ kạ.

      “Làm sao vậy? Có gì ổn sao?”

      Nguyễn Húc nghẹn lời đứng dậy, có chút thể hiểu nổi suy nghĩ của nàng, nàng quá tốt bụng hay là căn bản nàng cũng biết cái gì là tốt bụng, nó là bản năng làm người của nàng , dù cho giải thích hay nhắc nhở như thế nào cũng đều vô dụng?

      có gì… Chúc thành công, chính là vẫn câu kia, có việc cần giúp đỡ nhớ đến tìm tôi.” Nguyễn Húc chăm chú .

      Lâm Hi Hi gật đầu, cảm kích : “Cảm ơn, tôi nhớ.”

      Lại chuyến bay nữa cất cánh, trong đại sảnh tiếng phát thanh viên nhu hòa êm tai, Lily ôm chặt nằm trong lồng ngực Tần Dịch Dương, nhưng đột nghiên nhớ đến chuyện gì, với câu gì đó, hôn khuôn mặt , hướng bên kia sân chạy tới.

      “Hai người có biết gần đây có chỗ nào bán túi thơm trầm hương ?” Lily hỏi.

      Hai người đều ngây ngốc, Nguyễn Húc nhanh chóng đáp lại “Tôi biết nơi có bán, mà cần nó để làm gì?” Vinson rất thích nó! ấy lên máy bay ngủ rất ít, nhanh chút đưa tôi mua .” Lily nhìn .

      Sắc mặt Nguyễn Húc lần nữa tối sầm “, Nguyễn Húc.” “Ai nha, đừng có đứng ngẩn ra đó nữa, !” Lily trực tiếp kéo tay , hướng phía cửa sân bay mà chạy.

      Phòng chờ lớn như vậy, khí lạnh buổi tối xâm nhập tới cánh tay để trần của Lâm Hi Hi, nàng ôm chặt hai tay, giương ánh mắt trong veo nhìn mông lung, hẹn mà gặp, thân ảnh Tần Dịch Dương ngồi sofa mềm mại, Âu phục tối màu làm nổi bật nên dáng người cao lớn của , khí chất của cao quý như vậy, trong nháy mắt ánh mắt của nàng bị bắt gặp, thể nào lẩn tránh.

      Tần Dịch Dương đứng dậy, tới trước mặt nàng.

      Từng bước , tuấn lãng chói mắt tựa như thiên thần, từ từ bao phủ thế giới của nàng.

      “Lạnh à?” liếc qua hai cánh tay để trần của nàng.

      Lâm Hi Hi vô thức gật đầu, hoàn hồn chút, lại lắc đầu.

      Tần Dịch Dương đem áo khoác người cởi ra, khoác lên người nàng.

      Lâm Hi Hi giật mình, nhìn Âu phục đắt đỏ khoác người, suy nghĩ liền từ chối: “Đừng như vậy, Tần tiên sinh, tôi sao…”

      Tần Dịch Dương mặc kệ từ chối của nàng, đem cả người nàng ôm vào lòng, cúi đầu xoa tóc nàng, hướng trán nàng hôn .

      Tiếng của Lâm Hi Hi đều bị đụng chạm của trong nháy mắt làm biến mất, nàng bị hung hăng ôm lấy, lên lời.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 70: Lời hứa này là dành cho




      Chỉ trong chớp mắt, Tần Dịch Dương buông nàng ra.

      Thân thể cao ngất lãnh đạm rời , Lâm Hi Hi thoáng hoảng hốt, ấm áp người phảng phất ban nãy căn bản biến mất, chỉ có Âu phục vương lại mùi nước hoa nhàn nhạt nhắc nhở từng dựa sát, từng ôm nàng chặt chẽ như vậy.

      Lâm Hi Hi có chút kinh ngạc, quay mặt , phát đứng bên cạnh, đôi chân thon dài tùy hứng gập lại, dáng vẻ tùy hứng mà khiến kẻ khác si mê dứt.

      Ánh mắt sâu thẳm biết là nhìn đâu.

      gì, Lâm Hi Hi cũng chỉ biết trầm mặc.

      Xung quanh đều có người qua lại, mà bầu khí giữa hai người lại yên tĩnh lạ thường, khó có chút dịu dàng, Tần Dịch Dương đột nhiên vươn tay, kéo lấy bàn tay nhắn của nàng từ từ nắm chặt lại.

      Lâm Hi Hi kinh ngạc nhìn hành động của .

      “Cuối tuần tôi bay về gấp, chưa biết là mấy giờ, có thể bỏ lỡ phiên tòa. E là thể gặp ở tòa án, hiểu ?” nắm tay nàng, thanh du dương nhẫn nại .

      Trái tim Lâm Hi Hi thắt lại, tưởng tượng đến tình cảnh ngày hôm đó.

      Tuy nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng thực ràng, theo nàng biết, mục đích của đối phương đơn giản, nàng cảm thấy sợ, nàng cố gắng bỏ qua e ngại, ngay tại lúc có mặt, dường như lại càng lo sợ hơn, nếu như có mặt, nàng ngay cả cơ hội cầu cứu cũng có, đáng sợ.

      Nhịp tim có chút bất ổn, có chút đau nhức, Lâm Hi Hi nhàng cắn môi, gật đầu: “Tôi biết rồi.”

      Nắm tay Tần Dịch Dương có phần chặt lại, nàng rất đau, dám mở miệng.

      “Nhớ tự lo cho bản thân đấy.” Tần Dịch Dương xoay người, vẫn nắm chặt tay nàng, cánh tay còn lại đặt bên hông nàng, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, tràn ngập nguy hiểm.

      “Nhất là trong khoảng thời gian tôi vắng, tiếp nhận những gì tôi làm cho chút.”

      Lâm Hi Hi thoáng run rẩy, gian nan đáp lại ánh mắt thâm thúy của .

      Lời của hề cố ý vẫn làm người khác tim đập chân run.

      “Tôi …. cố gắng.” Nàng thừa nhận mình bị dọa chết, lời đều rất tùy tiện.

      cố gắng , cố gắng cái gì? Nàng thế nào lại biết xấu hổ thốt ra như vậy?

      Khuôn mặt Lâm Hi Hi trong nháy mắt đỏ bừng, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của .

      môi Tần Dịch Dương nổi lên tràng cười nhạt.

      có chút sợ hãi trước phản ứng của nàng, bàn tay kia của vuốt ve khuôn mặt nàng, cảm giác được độ nóng mặt mình khi nhìn lúc này đỏ mặt.

      Độ nóng của nàng cũng hơi phỏng tay, đáng .

      Lâm Hi Hi gì chỉ là chịu đựng, bàn tay kia, nổi bật so với khuôn mặt của nàng.

      “Lâm Hi Hi tại tôi chỉ muốn trói mang .” Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn nàng lúc, trầm giọng yếu ớt câu.

      Lâm Hi Hi cắn môi, chống lại khoái cảm da thịt do mang đến.

      “Tần tiên sinh,” Ánh mắt trong veo, nàng nheo mắt lại nhìn , “Ngài chú ý giữ gìn sức khỏe. Cố gắng đợi lúc nữa Lily cùng Nguyễn chủ quản quay lại, bọn họ thấy ngài bị lạnh, rất đau lòng.”, nàng có chút nghẹn lời, cố gắng suy xét kỹ lời , “ tốt.”

      Trong đôi mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương lóe lên tia lạnh lùng.

      “Đúng vậy ?” nhàn nhạt câu, bàn tay dọc theo khuôn mặt của nàng trượt xuống cổ, ngón tay thon dài lùa vào tóc nàng bỗng nhiên dùng sức chút, Lâm Hi Hi tưởng tượng gáy nàng như bị cỗ lực tóm lấy đem nàng nhấc lên lan can, hòa nhập vào vòng ôm ấm áp của .

      Bàn tay Tần Dịch Dương ôm sẵn gáy nàng, cúi đầu cười lạnh : “Có chỗ nào tốt?”

      Lâm Hi Hi cảm thấy đau buốt, cả người bị bao vây thể động đậy, chỉ có thể ngửa đầu nhìn , tùy tiện dựa vào khuỷu tay , ổn định thăng bằng. Trong mắt có chút sợ hãi: “Đừng như vậy …”

      Nàng thực luống cuống, có chút sợ hãi che giấu được.

      Hàn khí từ đáy lòng Tần Dịch Dương cứ như vậy tản ra, nhìn nàng, động tác lại dùng sức siết lại sau đó buông lỏng.

      này… Từ đáy lòng chỉ muốn đem nàng nuốt sạch, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn của nàng, nhìn nàng từ từ thả lỏng, đáy mắt trong veo như nước, cái trán nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, Tần Dịch Dương nhịn được vuốt ve mấy sợ tóc của nàng, đem nàng ôm vào lòng.

      có chút phòng bị nhìn , cũng phản kháng, ngẩng mặt có chút dũng cảm tham luyến hương vị của . Thực là mê người.

      “Hợp đồng tôi đưa cho , lần sau gặp lại tôi nó vẫn còn hữu hiệu, nhớ kỹ nội dung chưa?” Ánh mắt Tần Dịch Dương có thể nhìn thấu mọi thứ, tiếng trầm thấp chỉ cho mình nàng nghe được.

      Lâm Hi Hi khó khăn nhớ tới nội dung của hợp đồng kia, có chút xấu hổ cúi mặt gật đầu: “Nhớ .”

      “Vậy là tốt rồi.” Cánh tay Tần Dịch Dương ôm chặt eo nàng, nhận thấy nàng bỗng nhiên thở dài, vẫn giữ tư thế gắt gao ôm nàng vào lòng, môi áp bên tai nàng, “Lúc nào nghĩ thông suốt điện cho tôi, lúc đồng ý chính là lúc chúng ta công khai mối quan hệ, muốn gì ở tôi đều được. Lâm Hi Hi đây là hứa hẹn tôi dành cho .”

      Vành tai Lâm Hi Hi có chút run khẽ, khoảng cách gần như vậy, toàn bộ hơi nóng đều thoảng vào trong tai nàng.

      Toàn thân nàng toát đầy mồ hôi, vội vàng gật đầu, mong muốn nhanh chóng kết thúc loại dằn vặt này.

      Môi Tần Dịch Dương ngậm lấy vành tai nàng, mơ hồ : “ ngoan.”

      Lâm Hi Hi hít xuống tầng khí lạnh trong miệng!

      chỉ vì động tác thân mật của , hơn thế nữa lúc đó nàng nhìn thấy hai người từ cửa phòng chờ vào, Lily phía trước rất vui vẻ, Nguyễn Húc bất đắc dĩ theo phía sau.

      Bọn họ trở về !

      Sắc mặt Lâm Hi Hi trắng bệch, hấp tấp bờ vai rộng lớn của Tần Dịch Dương, run giọng : “Tần tiên sinh!”

      Trong lòng nàng nhảy loạn lên, mà Tần Dịch Dương nghe được lời của nàng chỉ từ từ đứng dậy, thậm chí chút lo lắng giúp nàng chỉnh sửa lại phần eo áo bị nhăn nhúm, xinh đẹp như vậy, bất luận dù là biểu tình lo sợ cũng đều đáng gì sánh được.

      Phía sau bọn họ, Lily cùng Nguyễn Húc đến càng gần.

      “Vinson! xem, ở đây thực có bán trầm hương, xem thử xem.” Lily giơ món đồ quý lên tới, cười tươi như hoa đưa cho .

      “Em còn nhớ thói quen của , vui chứ?”

      Hương thơm ưu nhã của trầm hương lan tỏa, từ rất xa đều có thể ngửi thấy, giúp người ta an tĩnh tâm hồn.

      Tần Dịch Dương cười cười, dáng người cao ngất, mặc kệ ôm lấy tay .

      Ánh mắt Nguyễn Húc cũng rất tự nhiên, có chỗ nào bất thường.

      Mấy người ngây ra hồi, tới tận lúc tiếng ngọt ngào của phát thanh viên lần nữa vang lên, tới thời gian làm thủ tục.

      đường tiễn Tần Dịch Dương, sau cùng Lily suýt nữa ôm mà khóc rống lên, Lâm Hi Hi giọng khuyên nhủ , thuận thế ôm Lâm Hi Hi bắt đầu khóc to lên, Nguyễn Húc buồn cười nhìn chút, hướng Tần Dịch Dương bắt tay, xem như là tiễn biệt.

      Lâm Hi Hi vỗ vỗ đầu Lily, tiếp theo nhìn qua, đón nhận ánh mắt Tần Dịch Dương.

      liếc mắt nhìn nàng cái, bình tĩnh mang theo vẻ nguy hiểm mị hoặc.

      Động tác của Lâm Hi Hi dừng lại chút, sau đó tiếp tục vỗ đầu Lily, cảm giác thân thể cứng đờ lần nữa kéo tới.

      Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Lâm Hi Hi gõ cửa phòng Lily, mang cho ly sữa cùng phần salat.

      “Chăm sóc chính mình, đói bụng sao, ngồi dậy ăn ,” Lâm Hi Hi cười yếu ớt giọng , “Đây là quần áo mà muốn, vì sao tới đây mà ngay cả quần áo cũng nhớ mang theo thế?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :