1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 61: Vô cùng thân thiết hề che giấu




      tầng thượng, nhiệt độ máy điều hòa vừa phải, nhưng Lâm Hi Hi vẫn cảm thấy hơi lạnh.

      Hôm nay nàng mặc áo sơ mi dài tay màu vàng, vạt áo thắt , lộ ra đường cong mỹ lệ ưu nhã, nhàng về phía cửa phòng họp, trước mặt là mấy người mặc Âu phục màu đen, khiến bầu khí có vẻ nặng nề.

      Im lặng, im lặng khiến người ta sợ hãi.

      Lâm Hi Hi thấy được người đàn ông ngồi ghế chỗ xa nhất, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan ràng lên vẻ nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm đảo tới, mang theo luồng điện bao trụ cả người nàng, ánh mắt kia quá sâu, sâu đến mức nàng dám đụng vào.

      nhàng hít hơi, nàng ôm chặt tài liệu trong lòng, đóng cửa lại.

      “Xin lỗi tôi tới muộn, xin lỗi.” Lâm Hi Hi hơi cúi đầu, vài sợi tóc mềm mại khẽ rớt xuống.

      Tần Dịch Dương nắm ngón tay thon dài lại đứng dậy, thản nhiên “Ngồi

      Lâm Hi Hi nghe vậy nhu thuận ngồi xuống, cách bàn công tác màu đen dài, nàng ngồi đối diện với , liếc mắt qua là có thể nhìn thấy cái cổ tuyết trắng cùng xương quai xanh khéo léo của nàng, cổ cùng cánh tay tựa có sức, cảm giác thiếu cái gì đó, cái loại cảm giác bé và yếu ớt, làm cho người ta rất muốn đến gần, rất muốn có được nàng, che chở cho nàng.

      phải như bây giờ, thân ảnh mảnh khảnh của nàng ngồi giữa đống những người mặc Âu phục cùng giầy da cao cấp, vẻ khôi ngô của họ làm nổi bật bé yếu ớt của nàng, ánh mắt dừng người nàng mà tìm tòi, soi mói đảo qua lại.

      “Lâm tiểu thư biết hội nghị ngày hôm nay mời tới là có mục đích gì chứ?” người đàn ông mở miệng .

      Lâm Hi Hi gật đầu, giọng : “Tôi biết.”

      Người đàn ông lật xem tài liệu trong tay chút, dựa vào thành ghế : “Tài liệu tố cáo này tôi xem qua. Tin tưởng Lâm tiểu thư cũng như vậy, tại tôi mong Lâm tiểu thư cho tôi lời giải thích, làm cho hội đồng quản trị các ngài cũng hiểu được tình, ?”

      Rất nhiều ánh mắt mang theo nghi vấn cùng bức bách đảo đến, yên lặng nhìn nàng.

      Ánh mắt Lâm Hi Hi trong veo giương lên, nhu hòa mà nhìn lại ánh mắt của người đàn ông vừa rồi, thanh trong vắt như tiếng suối chảy: “Về chủ tịch Nhạc thị Nhạc Phong, ta từng là bạn trai của tôi, chúng tôi là người . Chỉ là ngày mà tôi tiến vào Bác Viễn là ngày mà chúng tôi chia tay, đến bây giờ trừ bỏ ân oán cá nhân, có quan hệ nào khác, tôi ta có biết tôi làm việc tại Bác Viễn hay , nhưng đối với việc Nhạc thị ra tay thao túng tôi biết gì cả, ở đây tôi cũng chỉ công tác tại bộ phận thư ký, kế hoạch họat động cụ thể như thế nào tôi có khả năng tiếp cận…Đây là lời giải thích của tôi.”

      Ánh mắt mọi người có chút sâu xa, đặc biệt là khi nàng bọn họ từng có thời gian nhau, thầm cẩn trọng suy nghĩ chút.

      Người đàn ông cười cười vung tập tài liệu trong tay “Lâm tiểu thư, cảm ơn thừa nhận, như vậy chúng tôi thảo luận cũng thuận tiện hơn. Nếu như chân tướng đúng như , vậy tại sao lại có tài liệu tố cáo như vậy? Chúng tôi thể chỉ tin lời từ phía, Nhạc thị cùng Bác Viễn có tranh chấp trong kế hoạch xí nghiệp Hoành Cơ, Lâm tiểu thư, vì cái gì chúng tôi phải tin tưởng ?”

      Lâm Hi Hi tự suy nghĩ chút, lắc đầu : “Tôi có cách nào.”

      loạt tiếng ồ đồng thời vang lên, ánh mắt lưu luyến dừng người nàng bỗng trở lên phức tạp hơn.

      Đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, thanh của Lâm Hi Hi rất , rất , dừng ở vấn đề của người nọ, ánh mắt trong veo nhìn họ lần cuối rồi thu về, kiên định : “Vị tiên sinh này, tôi đích thị có cách nào giải thích, người ta luôn luôn nghi ngờ nhiều hơn đối với những lời thanh minh, tính xác thực của tài liệu này, cấp cũng thể đảm bảo, phải sao?”

      Giọng mềm mại của nàng như nước lạnh xối tới, thức tỉnh nhất loạt những người đàn ông tự đại.

      Mọi người hít khí lành lạnh, sắc mặt có chút xấu hổ.

      Sắc mặt người đàn ông vừa đưa ra vấn đề cũng dễ nhìn, nhìn nàng : “ đời này có lửa làm sao có khói, Lâm tiểu thư, biểu giả ngốc của cũng rất khá, trong công ty năng lực luôn khiến cấp nhìn nhận, tôi nghĩ cũng có người rảnh rỗi moi móc tình trước kia và bây giờ của xem tốt xấu hay , giả ngốc tất nhiên có nguyên nhân, phải sao?”

      cỗ khí lạnh thâm nhập toàn thân, mơ hồ làm đau vết thương.

      Lý luận kia yếu đuối mà buồn cười, thế nhưng rất trí mạng, ai có thể phản bác lại lý lẽ sai lầm ấy, nàng cũng vậy.

      Đôi môi bị cắn sít sao buông ra, lưu lại mảnh dấu răng non mềm đỏ bừng mê người, Lâm Hi Hi nỗ lực ngồi thẳng lưng, tiếng nhàng chậm chạp êm tai “Tôi biết…tiên sinh, tôi thực thể nào đoán được ý đồ của người tố cáo, tôi chỉ có thể xác định duy nhất việc, mối quan hệ trước đây của tôi cùng bạn trai cũng tốt như mọi người tưởng, tôi có thể kiềm chế chính bản thân mình, đối với ngài tôi cách nào khống chế lời đồn đại….Xin lỗi.”

      Tựa như lâm vào cục diện bế tắc, hội đồng quản trị có chút ồn ào, đây đó thấp giọng bàn luận gì đó với nhau.

      Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương vẫn dừng ở Lâm Hi Hi, ngón tay mặt bàn khẽ gõ, lộ ra vẻ uy nghiêm. Cục diện đột nhiên an tĩnh lại, tiếng lạnh lùng vang lên: “Đưa ra vài bằng chứng, tôi muốn tiếp tục nghe những tranh chấp vô vị.”

      câu làm những người đàn ông hai bên có chút xấu hổ.

      “Tôi từng kiểm tra qua số tư liệu cùng hỏi qua vài người, thế nhưng có bằng chứng xác thực.” Người đàn ông có chút dè dặt .

      mảnh trầm mặc nghiêm trọng, khóe miệng Tần Dịch Dương lạnh nhạt cười yếu ớt.

      đứng lên, xung quanh duy trì mảnh yên lặng. Thân ảnh cao ngất rời bàn họp dài, thanh du dương quanh quẩn trong khí: “ ra đây là kết quả mà các người chuẩn bị sao? Tôi có nên hay chuẩn bị người kiểm tra dối, đến xem tột cùng là ai , là như thế này sao?”

      khí lặng yên xơ xác, Tần Dịch Dương dừng ở bé mà yếu ớt kia, thản nhiên : “Còn ?”

      Cách bầu khí, ánh mắt Lâm Hi Hi nhìn , đôi mắt trong veo của nàng bỗng giật giật, mắt nhìn tới, hai tay chậm rãi đặt lên hai vai của nàng, cúi đầu : “ sắp tới phải ra hầu tòa à?”

      Hơi thở ấm áp của tỏa ra, Lâm Hi Hi cảm thấy phía sau lưng có cỗ lực uy hiếp.

      Nàng gật đầu, tay để bàn chậm rãi nắm chặt.

      Bàn tay Tần Dịch Dương vuốt tóc nàng, lạnh nhạt : “Khỏi phải cho tôi biết, cho bọn họ nghe .”

      thực tế, Lâm Hi Hi sớm bị bàn tay ấm áp của làm cho toàn thân cứng đờ.

      Hội đồng quản trị, trước mặt rất nhiều người đưa ra quyết định phản đối, đối nàng thân thiết chút nào che giấu! Hô hấp của Lâm Hi Hi đều trở nên khó khăn, có chút dám đối diện ánh mắt mọi người, cử chỉ tha thiết của Tần Dịch Dương có bao nhiêu mê người, mà tư thế nửa ôm lấy nàng từ phía sau có bao nhiêu sức thu hút ánh mắt người khác.

      “Lâm tiểu thư,” có người phá vỡ thế khó xử, mở miệng hỏi: “Có thể mạo muội hỏi chút hay , vụ kiện cáo của cùng cuộc họp của chúng ta hôm nay, có quan hệ gì?”

      Lâm Hi Hi có chút cứng đờ.

      Nàng trầm mặc, ngón tay chạm đến văn kiện phía dưới, nàng sớm chuẩn bị, hẳn là dùng đến.

      Thế nhưng đến giờ phút này, nàng đột nhiên phát chính mình đủ dũng khí.
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 62: biết nàng phải nhẫn nhịn




      “Vụ kiện đó là việc riêng giữa tôi và Nhạc Phong”. Lâm Hi Hi nhàng , tay từ từ nắm chặt túi tài liệu. Mọi người có chút giật mình, cùng nhau trao đổi ý kiến rồi : “Vậy, Lâm tiểu thư, có thể hơn chút, nội dung tố tụng là gì ?”

      “Đúng vậy, chúng tôi vẫn còn vấn đề thắc mắc, ví dụ như mối quan hệ của hai người phát triển đến mức nào, văn bản này đề cập đến. Rốt cục có động cơ gì khi tới đây làm việc.”

      Ánh mặt trời xuyên thấu phòng họp lớn, ánh nắng ban mai mờ nhạt chiếu rọi lên thân thể Lâm Hi Hi, ánh sáng tựa như mưa phùn lất phất.

      Nàng xác định, mình là kẻ nhát gan, nếu như có thể, nàng thà rằng lẩn trốn trường hợp này, phải hứng chịu những câu hỏi mổ xẻ nghi ngờ, cần phải như vậy.

      thực đau thương bị bọn họ phanh phui cấu xé, đáng để nàng tranh luận cùng phản bác, nàng làm sai điều gì, nhưng lại phải chịu đựng những ánh mắt nghi kị như thế này.

      Cục diện rối rắm, nàng ngay cả giải thích đều có sức.

      Mở túi xách lấy tập tài liệu bên trong ra, Lâm Hi Hi nhàng đẩy lên phía trước, đôi mắt trong veo như nước.

      Tần Dịch Dương trở lại chỗ ngồi, thản nhiên nhìn chằm chằm vào nàng.

      Mọi người nhìn tập tài liệu nọ, trong lòng nổi lên tia rối loạn, toàn căn phòng có chút chấn động, Lâm Hi Hi vẫn bình tĩnh ngồi yên.

      Sợi tóc nhu thuận rớt xuống trước cổ áo, đẹp khiến người ta thể dời mắt.

      “Lâm tiểu thư…” xem xong tài liệu, người đàn ông ngồi vị trí cuối cùng đưa mắt nhìn nàng “Vụ kiện này là chủ động khởi kiện, hơn nữa còn lấy danh nghĩa cá nhân à?’’

      Lâm Hi Hi nhàng gật đầu: “Đúng vậy ”

      Ánh mắt người đàn ông lần thứ hai lướt qua văn kiện, suy nghĩ hồi lâu bên môi mới lộ ra ý cười châm biếm: “ ngờ đương kim chủ tịch Nhạc thị lại là kẻ biến thái điên cuồng như vậy.”

      quay lại nhìn Lâm Hi Hi, lúc này mới cảm nhận được bên trong người bé yếu ớt này chất chứa nghị lực cứng cỏi đến mức nào, khỏi liếc nhìn nàng vài lần.

      “Lâm tiểu thư, cho phép tôi thẳng?” lại người khác lên tiếng, thanh bình thản nguội lạnh, “Phần thắng của lớn…”

      Nét mặt Lâm Hi Hi hề biến đổi, có chút kiên định “Cảm ơn nhắc nhở, tôi biết.” việc dường như lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, biểu tình mỗi người giống nhau khó mà lường trước, tài liệu lần nữa đưa trở lại tay, Ánh mắt trong veo của Lâm Hi Hi chợt giật mình, đón lấy tập tài liệu, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.

      “Lâm tiểu thư, tôi hỏi vấn đề cuối cùng,” người đàn ông đưa ra vấn đề lúc nãy nhìn nàng : “ khẳng định nội dung tài liệu tố cáo này hoàn toàn là bịa đặt, đúng thực, có phải hay ?”

      Lâm Hi Hi lên tiếng, chỉ lẳng lặng gật đầu.

      Hội đồng quản trị lần nữa thấp giọng bàn luận, có người cung kính hỏi ý kiến của Tần Dịch Dương, sau đó quay mặt nhìn nàng : “Trước mắt là như vậy, việc cụ thể chúng tôi xem xét lại, kể cả người tố cáo, chúng tôi cũng cần thẩm vấn lại, Lâm tiểu thư về trước , đại khái việc có thể tiếp tục làm việc ở Bác Viễn hay hai ngày sau .”

      “May ra”. Đối phương bình tĩnh xong cuối cùng bỏ lại hai chữ.

      Cuộc họp kết thúc, Lâm Hi Hi đứng dậy hướng hai người ngồi gần bắt tay, giọng : “Cảm ơn.”

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lông mi dài có chút ủ rũ cụp xuống, che giấu toàn bộ ưu tư trong mắt, ai cũng thể nhìn ra tâm tình của nàng như thế nào.

      Đứng dậy ra khỏi phòng họp, khí bên ngoài vẫn mát mẻ như cũ, điều kiện làm việc ở Bác Viễn trước giờ đều là tốt nhất.

      Bên ngoài hơi ồn ào, thanh bận rộn ngừng, cũng có người liếc mắt nhìn qua nàng, ánh mắt phức tạp.

      Lâm Hi Hi có thể nghe được những người này với nhau những gì, vẳng bên tai, từ phía sau tiếng mỗi lúc lớn.

      Nàng băng qua phòng họp dài, bấm nút thang máy mình bước vào.

      Ngón tay lạnh, rất lạnh.

      Nàng bấm nút lên tầng thượng.

      Làm việc tại Bác Viễn lâu như vậy, nàng cũng chưa từng lên tầng thượng nhìn qua, tòa nhà to lớn tráng lệ ba mươi mấy tầng, biết từ cao nhìn xuống phong cảnh thế nào.

      Nàng ngơ ngác đợi thang máy dừng lại rồi nhấc chân bước ra.

      Vượt qua mấy bậc cầu thang cuối cùng, nàng tới mở cánh cửa sơn màu đỏ, toàn bộ quang cảnh tầng thượng của Bác Viễn ra trước mắt.

      luồng gió lạnh trong nháy mắt thổi toàn bộ khí khô nóng ngày hè.

      Lâm Hi Hi ôm chặt tập tài liệu trong tay cho gió thổi bay, cánh cửa phía sau đóng lại, bỗng nhiên từ phòng điều hòa ra khí có vẻ nóng bức hơn so với thường ngày, gió rất lớn, thân thể bé yếu ớt của nàng được gió thổi rất dễ chịu.

      tại chỉ có mình nàng, có thể tỏ ra yếu đuối hay , có thể khóc ?

      Tâm tình bị đè nén, rất áp lực phải ai cũng thích phanh phui vết thương của mình cho người khác thấy, nàng muốn bị hiểu lầm, muốn bị thương hại, muốn trở thành mục tiêu bàn tán của mọi người.

      Giả vờ làm như có chuyện gì xảy ra… Mệt mỏi quá! Nàng ràng muốn khóc lớn hồi, thế nhưng nàng thể, như thế này quá mệt mỏi !

      Toàn bộ đồ trong tay đều rơi xuống đất, nàng cũng mặc kệ.

      độ cao ba mươi mấy tầng, nhiệt độ khí vô cùng nóng bức, Lâm Hi Hi đứng dựa vào lan can bảo vệ bằng men sứ trắng, cảm giác được gió lạnh thấu xương thổi bên tai.

      Quá khứ, nàng ôm chặt hai cánh tay ngửa đầu nhìn lên bầu trời, đem toàn bộ chua xót cùng yếu đuối bộc lộ dưới ánh mặt trời. Nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt chảy ra, nàng có chút bất ngờ.

      “Lên đây làm gì thế?” Kèm với tiếng trầm thấp, thân ảnh nam tính từ phía sau tiến đến bên nàng, mang theo khí phách thể kháng cự vòng tay ôm lấy nàng, hơi thở ấm áp theo tư thế nhàng cúi đầu xuống nhìn nàng.

      Cả người Lâm Hi Hi run rẩy!

      Nàng mở mắt, lực đạo mạnh mẽ từ phía sau khiến nàng có chút căng thẳng. Tần Dịch Dương cúi đầu nhìn bé trong lòng, nàng có chút giật mình quay đầu lại nhìn.

      Trong nháy mắt, ánh mắt thâm thúy có chút giật mình, lập tức đem cả người nàng ôm chặt vào trong ngực

      Lực đạo của rất lớn, giống như muốn đem nàng tiến nhập vào trong người.

      Lâm Hi Hi kinh hãi, cảm nhận được cỗ lực lượng chế trụ lấy thắt lưng, khuôn mặt tuấn lãng như tác phẩm điêu khắc áp vào trán nàng, dễ dàng nhìn thấy nước mắt của nàng, nàng kịp che giấu vẻ yếu đuối của mình, mà nước mắt lăn dài má, nàng muốn tránh cho thấy, nhưng sau gáy bị bàn tay chế trụ, cho nàng trốn tránh.

      Bàn tay cứng rắn nâng mặt nàng lên, mỹ lệ mà yếu đuối, thoạt nhìn đặc biệt mê người.

      Trốn thoát.

      Lâm Hi Hi ngừng giãy dụa, hề di chuyển, chỉ là tùy ý dựa vào , để cho dễ dàng nhìn thấy hoàn cảnh của nàng.

      Tần Dịch Dương mím môi . đương nhiên biết trong cuộc họp nàng phải nhẫn chịu đựng như thế nào, đó là điều mà trước đây nàng hoàn toàn thể làm được, chỉ là nghĩ đến vẻ yếu đuối của nàng có thể khiến người khác thương xót đến vậy, nhàn nhạt nở nụ cười. Tiếng ám muội cúi đầu than thở: “ này…”

      Ngay sau đó, thu hồi bộ dáng tươi cười, cúi đầu hôn nàng.

      vẫn luôn bá đạo như vậy, tránh né, Lâm Hi Hi chưa kịp phản ứng bị hôn tiếp, mùi thuốc lá nhàn nhạt ràng quẩn quanh nàng.

      Bắt đầu như cuồng phong khiến nàng kịp trở tay, tư thế hôn môi từ phía sau càng lúc càng sâu hơn, nàng hít thở từng ngụm khó khăn.

      Nhưng cằm bị ép buộc nâng lên, đón nhận cướp đoạt mãnh liệt.
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63: Công khai nắm tay nàng




      “Ưm…” khí, Lâm Hi Hi khó khăn hô hấp, chỉ có thể khép chặt hàm răng, chống cự .

      “Mở miệng ra…” Tần Dịch Dương thở gấp ra lệnh, bàn tay dọc theo cái cổ tuyết trắng trượt lên, xiết chặt làm xương cổ của nàng đau đớn.

      Đau đớn đến run rẩy khiến nàng mất hết kháng cự, tùy ý cướp đoạt ngọt ngào khiến kẻ khác si mê nàng, hung hăng cướp lấy.

      Ánh nắng hè nóng bức bao phủ hai người, nhưng nhiệt độ tay còn nóng hơn thế, từng chút từng chút vuốt ve, suýt nữa làm bỏng da thịt nàng!

      Lâm Hi Hi thể chịu đựng như thế, nước mắt tiếp tục chảy ra, quá nghẹn ngào với nụ hôn ép buộc của .

      Tần Dịch Dương cảm nhận được khác thường của nàng, đè nén dục vọng, chậm rãi buông lỏng lực đạo.

      Cả người Lâm Hi Hi bị xoay lại, tay bị buộc đặt lên thắt lưng của , tiếp tục hôn sâu. hề thô bạo như trước mà ôn nhu hơn rất nhiều.

      Nụ hôn nhàng tựa như thương, an ủi những thương tổn nàng phải gánh chịu, nước mắt xâm nhập vào trong nụ hôn, tại đầu lưỡi nóng bỏng của mà biến mất.

      hôn đến tận cùng đau khổ, mãi cho đến khi khoang miệng nàng chứa đầy hơi thở của .

      Tần Dịch Dương say mê trong vị ngọt ngào của nàng, chút hoảng hốt, còn muốn vĩnh viễn chìm đắm trong đó.

      biết nụ hôn khi nào chấm dứt, nước mắt Lâm Hi Hi cũng thôi rơi nữa, nàng có loại ảo giác, người đàn ông này đối với nàng mến gì sánh được.

      Ngón tay nóng hổi vuốt ve cái cằm non mềm của nàng, Lâm Hi Hi tránh được, chỉ có thể chịu đựng hơi thở bá đạo của , còn có thanh bá đạo: “ Tôi cho được phép khóc, nhưng từ nay trở nhất định phải ở trong lòng tôi, nghe hiểu chứ?” Tiếng của trầm thấp du dương êm tai, nhưng mang theo mệnh lệnh.

      Thân thể mềm mại trong lồng ngực bỗng nhiên run lên.

      “Tần tiên sinh…” Thanh của Lâm Hi Hi có chút nghẹn lại, chỉ được ba chữ, nàng muốn nàng đồng ý nội dung hợp đồng kia, thế nhưng nàng dám , nàng thể tưởng tượng ra hậu quả của nó, người đàn ông này cho dù có lúc vô cùng ôn nhu, nhưng cũng tiềm tàng rất nhiều nguy hiểm.

      Loại nguy hiểm này, ràng, khiến người ta mơ hồ nghĩ đến mà sợ hãi.

      làm rất tốt,” Tần Dịch Dương ôm lấy nàng , khóe miệng hơi cong lên chút, trầm giọng : “Tôi càng ngày càng muốn buông tha .”

      Lâm Hi Hi hiểu gì cả.

      Nàng thể hiểu nổi , khi lạnh lùng thờ ơ khi lại thân mật ấm áp, giống như tư thế ở trong cuộc họp, nàng ràng nghĩ là xem nàng diễn kịch, thế nhưng…

      Thế nhưng tại thời điểm quyết định, lại ra tay giúp nàng.

      Tư thế ái muội như vậy, tựa như là người tình.

      Lâm Hi Hi thể hiểu nổi cảm giác của mình, nàng giống như là người đàn bà của mà tựa như là con rối …dưới tay .

      nghĩ gì vậy?” Tần Dịch Dương kéo vài sợi tóc của nàng, quấn quấn vào đầu ngón tay, trầm giọng hỏi.

      Lâm Hi Hi giật mình cái, nhận thấy thực tức giận.

      Nàng mở miệng, cố gắng : “Cuối tuần mở phiên tòa, tôi suy nghĩ phải chuẩn bị những gì.”

      Tần Dịch Dương im lặng trong chốc lát, khóe miệng nổi lên tiếng cười hờ hững, buông nàng ra.

      Quả nhiên thiếu kiên nhẫn cũng tốt, luôn luôn giúp nàng xong lại hối hận, đối với đàn bà mê muội quả thực phải là chuyện tốt.

      “Cuối tuần này tôi công tác nước ngoài, cùng tôi, hoặc ở lại, tự quyết định .” Thân thể cao lớn của Tần Dịch Dương dựa vào lan can.

      Toàn thân khôi phục lại vẻ lãnh khốc, cái loại khí phách khiến người ta dám đến gần.

      còn giam cầm của , hô hấp của Lâm Hi Hi dễ dàng hơn nhiều, thời điểm ánh mắt dời , nàng sửa soạn lại cổ áo bị mở ra.

      Còn có tay áo nhăn dúm.

      Nàng có chút khẩn trương, cúi người ngồi xổm xuống thu dọn tài liệu rơi lả tả dưới đất, trong lúc gió thổi qua nhanh chóng tự hỏi theo , hay là ở đây, chọn cái nào?

      Nàng biết đây phải là quy định bắt buộc, tuy nàng là thư ký của , nhưng nếu chỉ định, như vậy theo hay là ở đây công tác cũng như nhau.

      Lâm Hi Hi đứng bên cạnh , suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, dám tùy tiện trả lời.

      “Tôi …tôi muốn ở lại đây, phiên tòa chuẩn bị mở rồi.” Khẩu khí nhàng, nàng nghiêm túc .

      Tần Dịch Dương gì, chỉ đáp tiếng “Được.”, căn bản cần nhiều lời vô ích.

      Lâm Hi Hi hoảng hốt cảm thấy có gì thích hợp, thế nhưng lại thể đúng ở chỗ nào.

      lời nào, nàng cũng như vậy, chỉ đứng bên cạnh an tĩnh suy nghĩ.

      Dù sao cũng là đứng dưới nắng nóng, mồ hôi sớm tuôn đầy người nàng.

      Tần Dịch Dương im lặng hồi lâu quyết định trở về, đôi mắt đảo qua khuôn mặt nàng, kéo tay nàng, trầm giọng : “Về thôi.”

      Từ trong thang máy cho đến khi đến nơi làm việc, vẫn luôn kéo tay nàng.

      ràng trở lại nơi có điều hòa đầy đủ, nhưng nóng bức người nàng vẫn giảm chút nào, trời biết được đường có bao nhiêu người nhìn bọn họ.

      Những người đó ngừng thở, câu cũng dám , đều cúi mặt xuống tiếp tục công việc.

      “Dịch Dương, ngày hôm qua kế hoạch quảng cáo của Hoành Cơ về đến đây, cậu … xem chưa ?” Nguyễn Húc tới , liếc mắt nhìn thấy bọn họ tay nắm chặt tay, thoáng cái thất thần, lại tiếp tục cho hết.

      “Để bàn của mình .” Tần Dịch Dương thản nhiên .

      Lâm Hi Hi ở sau lưng xấu hổ đứng thẳng lên, nghĩ đến Tần Dịch Dương quay người nhìn nàng, ngón tay thon dài nắm lấy cằm nàng, khuôn mặt tuấn lãng sát lại gần.

      Nàng nhanh chóng tự động né tránh, ai biết lại chậm rãi : “ trang điểm lại , mặt còn có nước mắt, như thế này, tôi thích hôn

      Lâm Hi Hi mở to hai mắt, bị làm chấn động hồi lâu lên lời!

      Tim nàng đập loạn lên, hoàn toàn biết làm gì, tiếng của du dương vừa phải, chỉ có mình Nguyễn Húc nghe thấy mà nhân viên làm việc hai bên đều có thể nghe được, nàng biết mặt mình có đỏ hay , chung chỉ có thể mở to mắt chằm chằm nhìn cũng dám di chuyển!

      Khó hiểu, sắc mặt Nguyễn Húc trắng bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Hi Hi.

      Cánh tay Lâm Hi Hi bị buông ra, Tần Dịch Dương vỗ vỗ đầu nàng : “ .”

      Nàng gần như là chạy trốn!

      Hoàng hôn mờ nhạt buông xuống, Lâm Hi Hi đợi cho tất cả nhân viên các phòng về hết mới chậm rãi đứng dậy.

      Tầng trệt yên tĩnh tiếng động.

      Nàng khẽ thở phào nhõm, khi ngang qua phòng họp, liếc nhìn mình trong gương, xác định có gì sơ suất mới tắt hết đèn về.

      Dưới ánh đèn, nghe có tiếng bước chân nàng giật mình hoảng sợ, quay đầu lại thấy Nguyễn Húc đứng ở phía sau.

      cười cười, dương dương tự đắc cầm trong tay tập tài liệu: “Tôi quay lại lấy tài liệu.”

      Lâm Hi Hi hiểu , cười yếu ớt gật đầu.

      “Chắc là phải tìm lâu, tôi tắt đèn, biết vậy nên chờ chút.” Nàng quan tâm hỏi.

      Nguyễn Húc sửng sốt chút, lắc đầu, đem tài liệu bỏ vào trong phòng họp rồi ra, nhìn nàng cười yếu ớt : “ thôi, tiện đường tôi đưa về, cùng ở khu nhà trọ, nhưng hiếm khi mới có cơ hội cùng nhau về.”

      Lâm Hi Hi do dự chút, vẫn là gật đầu.

      Cho tới nay nàng cũng nghĩ gì đặc biệt, bởi vì vào sống ở nhà trọ nàng mới biết những người ở trong đó là những loại người nào, hầu hết là những cán bộ cao cấp cùng nhà thiết kế quốc tế, tiền lương của họ hơn trăm vạn năm… Nàng dám nghĩ đến, lý do nào nàng có thể vào đây ở.

      “Cuối tuần Dịch Dương công tác, cùng cậu ấy à?” Nguyễn Húc Lái xe ra, thuận miệng hỏi.

      Lâm Hi Hi ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong, lắc đầu: “Tôi , à?”

      Nguyễn Húc có chút kinh ngạc nhìn nàng, hồi lâu mới : “Tôi cũng .”

      Thoáng cái bầu khí khác lạ bao trùm hai người.
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 64: Hay là động lòng với nàng rồi?



      Lâm Hi Hi cười cười, thấy Nguyễn Húc ngẩn cả người, nàng nhàng : “ sao chứ ?”

      Nguyễn Húc phục hồi tinh thần, cũng cười cười, khởi động xe.

      Người con bên cạnh vô cùng yên lặng, khiến cho tim người ta loạn nhịp, Nguyễn Húc vẫn giọng cùng nàng chuyện, thỉnh thoảng còn giỡn, nàng thỉnh thoảng cũng bị chọc cười.

      Chiếc áo sơ mi ca rô màu vàng làm lên thân hình nhắn xinh xắn của nàng, ưu nhã lộ ra vẻ khả ái, chiếc váy màu đen ôm sát bên hông, hai chân thon dài khép sát vào nhau, đẹp gì sánh được.

      Nguyễn Húc cố gắng rất nhiều mới có thể chuyên tâm lái xe, chìm đắm trong bộ dáng tươi cười của nàng, thưởng thức hồi lâu.

      “Tôi ổn, Dịch Dương lần này công tác tại sao lại mang cùng?” vươn người giúp nàng mở cửa xe, Nguyễn Húc nhìn nàng .

      Săn sóc đưa tay che ở mui xe tránh cho nàng va phải, “Tôi nghĩ cùng cậu ấy, cho nên mới chủ động cầu ở lại công ty.”

      Lâm Hi Hi có chút bối rối, hoàn cảnh hai người trong lúc đó có liên quan gì đến việc này?

      Nguyễn Húc nhìn nàng cười cười, “Tin tôi , Dịch Dương thích có kẻ quấy rối thời gian hai người cùng chỗ, tôi nghĩ mình cũng là người biết điều.”

      Lâm Hi Hi lúc này mới hiểu được ý tứ của , mặt hơi đỏ lên, cùng vào bên trong nhà trọ, giọng giải thích: “ phải như vậy, tôi cùng Tần tiên sinh phải loại quan hệ này.”

      Nàng khó khăn lắm mới xong, hiểu sao Nguyễn Húc lại nghĩ như vậy, nàng cùng Tần Dịch Dương cũng có quan hệ nhạy cảm gì.

      Nguyễn Húc cười cười, từ chối cho ý kiến.

      “Hi Hi tôi nhớ lầm tốt nghiệp được hai năm? Hai năm trước… cũng ở thành phố này?” Đợi thang máy khá lâu, Nguyễn Húc làm như vô tình hỏi.

      Lâm Hi Hi gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó tôi mới tốt nghiệp, cũng chuẩn bị làm ở đây, cho nên cùng Viện Y ra ngoài thuê phòng trọ, tất cả đều rất thuận lợi, tại lúc ấy nghĩ sau đó cùng Nhạc Phong kết hôn, ở thành phố này định cư, sinh hoạt thuận tiện hơn…Thế nhưng…”

      Lông mi của nàng cụp xuống, hiểu vì sao lại nghĩ đến việc hai năm trước, trong lòng có chút khó chịu, tiếp tục nữa.

      Nguyễn Húc nhìn sắc mặt nàng, cúi đầu giọng hỏi: “Nhưng mà thế nào? Có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với ?”

      Trong lòng Lâm Hi Hi căng thẳng, thiếu chút nữa cho rằng Nguyễn Húc biết chuyện gì.

      Nàng nhàng lắc đầu, hời hợt : “ có gì, bất ngờ chính là Nhạc Phong phản bội, chúng tôi chia tay, những dự tính trong tương lai còn …Thực có gì, loại chuyện này trong thành phố xảy ra hàng ngày, cuộc sống vẫn tiếp tục.”

      Giọng điệu của nàng rất , như là tự với bản thân, hơi thở mong manh.

      Nguyễn Húc thể dời mắt, mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, Lâm Hi Hi cất bước ra, dây túi xách may mắc vào dây lưng, nàng cả kinh, ngừng bước, Nguyễn Húc vội vàng giúp nàng cởi ra, hơi thở Lâm Hi Hi lúc này mới bình ổn.

      Khoảng cách của hai người rất gần, Lâm Hi Hi nhìn cười cười: “Cảm ơn.”

      Trong nháy mắt Nguyễn Húc cảm thấy mê muội, vừa rồi khoảng cách gần như vậy, cơ hồ nhìn thấy từng tấc da thịt mềm mại trắng nõn tia tỳ vết, cánh môi hồng phấn tươi đẹp ướt át, nếu phải đôi mắt trong veo kia nhìn , cơ hồ nhịn được mà hôn lên đó. Nguyễn Húc có chút tự giễu nở nụ cười, như thế nào chính mình cũng trở lên mất kiểm soát?

      “Khoảng thời gian này tôi vẫn đúng giờ trở về, có vệc gì cứ đến tìm tôi,” Nguyễn Húc nhìn nàng cầm chìa khóa mở cửa nhà, mở miệng , nhìn biểu tình nghi hoặc khuôn mặt nhắn của Lâm Hi Hi, chợt thấy có gì đó thích hợp, “Tôi muốn … thời gian Dịch Dương vắng mặt, có việc gì hãy đến tìm tôi.”

      đôi mắt trong veo chăm chú nhìn, Nguyễn Húc nghĩ mị lực của mình chưa bao giờ thấp đến như vậy, thế nhưng tại nơi này trước mặt , liên tục thất thố, mọi lời hôm nay đều ổn.

      là chết tiệt….

      Lâm Hi Hi cũng phản ứng chút, nhu thận gật đầu: “Cảm ơn Nguyễn chủ quản.”

      Nguyễn Húc buồn cười, khóe miệng nổi lên ý cười cân nhắc nhìn nàng.

      Lâm Hi Hi vội vàng đổi giọng: “Nguyễn Húc.”

      Cuối cùng cũng cười thỏa mãn.

      làm phiền nữa, vào thôi.” Thanh khàn khàn .

      Lâm Hi Hi lịch cười vào trong.

      Bóng đêm che phủ, Nguyễn Húc nhìn vị trí bọn họ cách nhau, cũng chỉ là bức tường, gần như vậy …

      Bàn tay nắm chặt khẽ buông ra, Nguyễn Húc cố gắng bình ổn ý nghĩ trong đầu. thừa biết Lâm Hi Hi là sở hữu của Tần Dịch Dương.

      phải có khả năng cướp lấy, cũng phải là thích, chỉ là trước tiên nàng phải nguyện ý mới được, nếu như nàng ở bên cạnh Tần Dịch Dương tốt, như vậy mới có cơ hội chiếm lấy nàng.

      Mười giờ đêm, Lâm Hi Hi từ phòng tắm bước ra, lên mạng tìm kiếm tài liệu pháp luật liên quan đến vụ kiện để tham khảo.

      Việc này nàng phải rất chú ý, ngoại trừ việc chuẩn bị tiền để thuê luật sư, nàng cũng muốn hiểu những thứ này mới được, mặc dù vụ kiện lần này tiêu tốn tất cả tiền tiết kiệm của nàng hai năm từ khi tốt nghiệp đến giờ. Thế nhưng còn cách nào khác, nàng đáp ứng phải giúp Viện Y. màn hình lên vài thuật ngữ khó hiểu, mặc dù rất khó hiểu, nhưng mà nàng vẫn rất nghiêm túc tìm hiểu.

      Điện thoạt sofa rung lên.

      Nàng xem hết đoạn văn bản, đứng lên qua tiếp điện thoại : “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi.”

      “Hi Hi, là mình.”

      “Viện Y?” Lâm Hi Hi giật mình, “Bây giờ cậu ở đâu ? Xảy ra chuyện gì rồi?”

      Tống Viện Y do dự trong chốc lát : “Hi Hi vừa có người đến tìm mình, hình như là người do bố mẹ Nhạc Phong phái tới, người khác nữa, đưa cho mình rất nhiều tiền, bảo mình rời khỏi nơi này, cũng có thể cho mình ra nước ngoài du học hoặc định cư, bảo mình nên tố cáo Nhạc Phong.”

      Trong lòng Lâm Hi Hi căng thẳng, ánh mắt xinh đẹp lên vẻ lo lắng. Nàng sớm đoán được, cùng với ý muốn thắng kiện, việc bố mẹ Nhạc Phong phải làm là ra tay ngăn cản vụ kiện này, như vậy danh dự của Nhạc Phong cùng tập đoàn Nhạc thị tổn thất.

      “Viện Y … Cậu đồng ý có phải ?” Nàng giọng hỏi muốn chứng thực ý nghĩ của mình.

      Người bên kia giật mình, Tống Viện Y có chút kích động : “Mình có, mình đương nhiên chấp nhận điều kiện của họ, mình có khả năng tha thứ cho , có những thứ vĩnh viễn mua được bằng tiền, mình dựa vào đâu có thể để mặc tiếp tục hành vi cầm thú? Hi Hi, dù có vì cậu mình cũng đồng ý, mình biết, chủ yếu là nhằm vào cậu, cậu cũng nghĩ buông tha kẻ ác ma này mà.”

      Nghe Tống Viện Y xong, Lâm Hi Hi thở phào cái.

      có là tốt rồi,” Nàng giọng , rất thân thiết hỏi : “Viện Y cậu phải cẩn thận chút mới được, bọn họ có khả năng tìm được cậu, liên hệ với cậu, như vậy có thể cậu rất nguy hiểm, bây giờ họ dùng thủ đoạn mê hoặc, sau đó nhất định như vậy. Viện Y, cậu ở đó an toàn, cậu đến ở cùng mình có được ?”
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 65: Nhìn bọn họ lửa hận lan dài




      Trong điện thoại, tiếng của Tống Viện Y dừng chút.

      “Mình … Mình sao a, mình có khả năng tự bảo vệ bản thân.” Tống Viện Y an ủi nàng. “Mình đóng cửa cho ai vào nhà, mấy công việc làm thêm trước kia của mình bị gián đoạn, mấy ngày nay mình muốn ra ngoài tìm việc mới, nhưng cậu cứ yên tâm, mình gặp chuyện gì may đâu.”

      Lo lắng quanh quẩn trong đầu, Lâm Hi Hi cũng biết gì an ủi .

      “Tốt lắm, nếu như cậu thấy chỗ nào ổn nhất định phải liên lạc với mình, biết ?”

      “Được, được , mình biết !”

      Cúp điện thoại, trong căn phòng yên tĩnh Lâm Hi Hi thầm sững sờ, nàng mơ hồ cảm thấy bất an, cũng thể xác định đó là gì.

      Tại nơi này chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, ban đêm khí rất lạnh, nàng bước ra ban công muốn hóng gió, vụ án lần này hết thảy đều phải lo lắng.

      lần nữa ánh sáng màu cam ban công chiếu rọi, ấm áp gì sánh được, trong đầu nàng chợt nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, tự nhủ với chính mình phải sẵn sàng chịu đựng việc tồi tệ hơn nữa, ánh mắt mát lạnh đảo qua ban công phía đối diện, đột nhiên giật mình.

      Nàng ngây ngốc nhớ lầm, phía đối diện hẳn là nhà của Tần Dịch Dương.

      Thế nhưng lúc này, cách xa khoảng hơn mười mét, dưới ánh đèn ban công nhà cánh cửa bị người mở ra, thân ảnh yểu điệu bước ra, khép lại khăn tắm trước ngực, buông tóc cho gió thổi khô.

      Ngực Lâm Hi Hi bỗng nhiên căng thẳng, có chút tin vào mắt mình.

      Người con kia dáng người rất nóng bỏng, dung nhan tinh tế gợi cảm, có đường nét của người phương Tây và đôi môi đỏ mọng quyến rũ. Thân thể Lâm Hi Hi cứng ngắc động đậy, đôi mắt trong trẻo tiếp tục nhìn, kia bỗng nhiên quay đầu lại, trán nổi lên tươi cười, bước chân xinh đẹp vào trong, thủy tinh trong suốt, Lâm Hi Hi thấy kia dường như bị ai đó áp vào thủy tinh, khăn tắm người ta từ từ tuột xuống, đôi cánh tay to lớn bao vây ta, chiếm giữ, lửa nóng tràn ra khắp nơi.

      màn kích tình mãnh liệt ra trước mắt, mặt Lâm Hi Hi bỗng nhiên ửng hồng, cúi đầu!

      Nàng thực thích nhìn trộm những trường hợp như vậy, chỉ là … Nàng nhớ rất đó là gian phòng của Tần Dịch Dương. Nàng bình phục hô hấp, lát sau tiếp tục nhìn lần nữa, kia toàn thân lõa lồ, lưng đè chặt lên thủy tinh, ngửa đầu rên rỉ, ánh mắt thỉnh thoảng chăm chú nhìn người đàn ông, nhiệt tình hôn .

      Người đàn ông cao ngất bị bóng tối che khuất, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy hình dáng.

      Người phụ nữ thống khổ mà sung sướng rên rỉ, nhiệt tình đón ý hùa theo, làn môi đỏ mọng hôn lên mặt lên cằm người đàn ông, thân ảnh mờ nhạt, trong lúc đó, Lâm Hi Hi có thể thấy khuôn mặt hoàn mỹ của , con ngươi thâm thúy sắc lạnh, tia gợn sóng, khuôn mặt tựa như tác phẩm điêu khắc của thượng đế, thâm tình hôn lên môi , bị nhàn nhạt đẩy ra, vòng tay ôm chặt thắt lưng mềm mại của ta, động tác kịch liệt điên cuồng như cái hôn ban nãy, khiến ta khóc nức nở cầu xin.

      Lúc này đây, Lâm Hi Hi cũng thấy đủ ràng.

      Dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt nhắn mỹ lệ của nàng nổi lên tia tái nhợt, bàn tay nắm lấy lan can có chút cứng ngắc.

      Nàng nhanh chóng dời tầm mắt, bao giờ… nhìn lần nữa !

      Khoảng cách xa như vậy, hẳn là thể nghe được tiếng động gì, nhưng nàng luôn cảm thấy thanh lửa nóng văng vẳng dội vào tai nàng, mạnh mẽ vang lên, càng lúc càng lớn.

      Nàng muốn nghe!

      Lâm Hi Hi rời ban công vào trong, đóng cửa lại, sau đó đem rèm cửa buông xuống.

      Người đàn ông kia, đúng là Tần Dịch Dương.

      Tim bỗng nhiên rối loạn, khỏi cảm thấy thất bại.

      Lâm Hi Hi bỗng nhiên biết làm thế nào, ma xui quỷ khiến tới trước tủ lạnh, ngón tay di chuyển giữa coca và hồng trà do dự nửa ngày, lại biết nên chọn cái gì, nàng có thói quen uống rượu, trong tủ lạnh căn bản là có rượu.

      Có chút cụt hứng đóng lại cửa tủ lạnh, đầu óc Lâm Hi Hi hoàn toàn hỗn loạn.

      Nàng nhớ về tất cả mọi thứ của Tần Dịch Dương, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy , đến bây giờ cùng có mối quan hệ thể giải thích, nàng nhớ ngày đó tại phòng làm việc kịch liệt xâm phạm, thấp giọng hỏi nàng “Biết tôi muốn gì chưa?”, nàng nhớ mỗi cái hôn của , mãnh liệt bá đạo cho kháng cự.

      Toàn bộ linh hồn nàng đều bị lấy , nàng cũng nhớ nội dung hợp đồng, bản hợp đồng đủ để cho nàng thân bất do kỷ mặc sắp đặt, nàng cự tuyệt, chỉ là bởi vì sợ, sợ phiền phức, tình hình tiến triển thể nắm trong tay, sợ rơi vào vòng tay nguy hiểm của !

      Thế nhưng tại xem ra nàng quá coi trọng bản thân.

      Nàng vẫn luôn nhút nhát, nghĩ phải bảo vệ chính mình, muốn quên thân ảnh lúc gần lúc xa của Tần Dịch Dương.

      Có phải muốn nàng trở thành người đàn bà của ? Nếu như nàng là người đàn bà của , có lẽ là, chỉ muốn thân thể của nàng.

      Thế nhưng, điều kiện như Tần Dịch Dương, muốn loại phụ nữ như thế nào mà chẳng được? Tại sao hết lần này tới lần khác chịu buông tha nàng? Hay là thực ra tại có người phụ nữ nào, nhất thời cảm thấy hứng thú, cho nên chọn bừa người gần mà thôi.

      Rốt cục suy nghĩ cũng thông suốt những …. chuyện này, Lâm Hi Hi khỏi cười khổ tiếng.

      Sớm biết như vậy, nàng tại sao phải tự cho mình là đúng? từng giúp đỡ nàng, có nghĩa là sau này vẫn giúp, phải sao?

      Đêm rất yên lặng, trong lòng cũng bình yên, ai có thể trả lời câu hỏi của nàng.

      Thu dọn xong tất cả, Lâm Hi Hi sớm ngủ, nỗ lực để ngoài tai những tiếng động từ căn nhà đối diện, ôm nỗi lo lắng nặng trĩu vào giấc ngủ.

      Sáng sớm, sau khi sửa soạn tốt bản kế hoạch, nàng vào phòng làm việc của chủ tịch.

      “Đây là lịch trình sắp xếp cho buổi trưa và buổi chiều, buổi tối mười giờ máy bay cất cánh, tám giờ sáng mai tới nơi,” đôi mắt Lâm Hi Hi nhìn người đàn ông trước mặt.

      “Tần tiên sinh còn có vấn đề gì ?”

      Ánh mắt Tần Dịch Dương nhìn màn hình máy tính từ xuống dưới, đảo qua bảng lịch trình nàng đưa, hít hơi: “Nghĩ kỹ rồi, đúng ?” tựa lưng vào ghế xoay, ngón tay thon dài để môi.

      Hoan ái ròng rã đêm. Tinh thần cư nhiên vẫn sáng láng như Tần Dịch Dương trước đây, vẻ ưu nhã cùng mị hoặc mê người lộ ra, nhất cử nhất động đều tác động đến trái tim Lâm Hi Hi. Lông mi dài rậm của nàng từ từ cụp xuống, xinh đẹp tựa như cánh bướm, giọng : “Tần tiên sinh lên đường thuận buồm xuôi gió, tôi cố gắng hoàn thành công việc tốt, sẵn tiện chúc ngài có chuyến du lịch tốt đẹp.”

      Tần Dịch Dương dừng chút.

      Từ khi nào nàng lại học được những lời lẽ khách sáo như vậy?

      “Ngài còn có gì sai bảo ? Tần tiên sinh, nếu còn việc gì, tôi ra ngoài làm việc.” Lâm Hi Hi cầm lấy tập tài liệu.

      Đôi mắt Tần Dịch Dương đảo thoáng qua, ngày hôm nay nàng mặc bộ váy màu đen đơn giản vừa vặn, áo măng – sét màu trắng khoác bên ngoài, lộ ra cái cổ trắng ngần ngọt ngào của nàng, xương quai xanh lúc lúc dưới làn tóc.

      đứng dậy tới, ngay tại lúc nàng cảm nhận được nguy hiểm đứng trước mặt nàng, hai tay đút trong túi quần, chăm chú nhìn nàng .

      “Tối hôm qua nhìn thấy những gì?” mở miệng, nhàn nhạt hỏi.

      Lâm Hi Hi bỗng nhiên run lên, đôi mắt ngơ ngác nhìn , trong mắt lên vẻ khiếp sợ.

      làm sao mà biết được ?

      “Tôi…” Lâm Hi Hi đột nhiên á khẩu, lẽ nào nàng lại tối hôm qua nhìn thấy cùng mỹ nữ triền miên nóng bỏng? căn bản giận nàng xem trộm sao?

      Việc bọn họ làm quá mức lộ liễu! Chỉ cách cái cửa kính mà hề kiêng kị hành động.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :