1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 56: Phải mình đối mặt với Nhạc Phong.



      người chậm rãi xuống từ bậc thang.

      “Lâm tiểu thư, Nhạc tiên sinh bọn họ chờ ở phòng họp phía sau từ lâu, thời gian cũng đến, rốt cuộc là có muốn vào hay ?”

      người trợ lý lễ phép hỏi nàng.



      Lâm Hi Hi nắm chặt điện thoại di động trước ngực, hít thở đều đều, ánh mắt trong veo nhìn người trợ lý, thanh có chút cầu xin: “Tôi cần gọi cuộc điện thoại, có thể chờ tôi chút chứ?”

      Trợ lý nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hề tỏ ra mất kiên nhẫn, gật đầu.

      Lâm Hi Hi thở ra hơi, bấm số gọi cho Viện Y lần nữa.

      tiếng, hai tiếng, ba tiếng.

      Nhiều tiếng “tút tút” trôi qua mà Viện Y vẫn có ý trả lời điện thoại. Lâm Hi Hi liền gọi cho bệnh viện, y tá phụ trách cho nàng biết Viện Y từ sáng đến giờ vẫn mực hề rời khỏi phòng bệnh.

      đúng hơn là cố ý tránh mặt.

      Như vậy đêm hôm trước, vì sao lại đáp ứng nàng cùng nhau tới tòa án, trái tim của Lâm Hi Hi bị bóp nghẹt đau đớn, nàng có chút cụt hứng tắt điện thoại di động,…

      “Lâm tiểu thư, mời bên này.” – Trợ lý lễ phép chỉ phương hướng, ở phía trước dẫn đường.

      Lâm Hi Hi có cách nào khác, chỉ có thể theo người trợ lý về phía trước, nàng tự nhủ dù chỉ có mình cũng phải kiên cường, bởi vì người mà nàng phải đối mặt phải ai khác chính là Nhạc Phong.

      Cái tên này như là ma chú,…, Lâm Hi Hi nắm chặt tay, đầu ong ong hồi tưởng lại dáng dấp tà ác ngày đó của Nhạc Phong lúc cường bạo Viện Y. Nàng tự nhiên trở nên dũng cảm hơn.

      Đều là làm sai, tại sao nàng lại phải sợ hãi?!

      Cửa phòng họp trống trải, trợ lý đưa nàng đến cửa rồi lui , để nàng mình vào.

      Lâm Hi Hi hít hơi sâu, đưa tay gõ cửa, : “Xin lỗi, làm phiền.”. Ánh mắt trong trẻo nhìn vào bên trong.

      bàn làm việc dài màu đen lộ vẻ nghiêm nghị, bốn phía sắp sẵn ghế, rèm cửa sổ kéo lên cao, đa số ghế vẫn còn trống, chỉ có người đàn ông kiệt ngạo tuấn nhã ngồi ở phía đầu. Người đàn ông trung niên chủ trì trông lạnh lùng nghiêm nghị, , đúng hơn là mặt lộ chút biểu cảm gì.

      Lâm Hi Hi hơi trì hoãn bước chân, đặc biệt là khi ánh mắt sắc bén của Nhạc Phong đảo qua, ngừng lại nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của nàng nàng cảm thấy giống như có đôi tay nhàng bóp chặt yết hầu của nàng làm hô hấp của nàng trở nên gian nan. cỗ ẩm thấp dơ bẩn cùng mùi máu tanh nồng xuyên vào não khiến nàng trở tay kịp.

      “Xin lỗi, tôi đến muộn.” – Lâm Hi Hi nhàng chậm chạp tới bên kia, ôn nhu với người chủ trì.

      Người đàn ông trung niên khoát khoát tay ý bảo nàng ngồi ở bên cạnh.

      “Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu.” – giọng trầm ổn của người đàn ông trung niên vang lên, để hai người bọn họ ngồi đối diện, chậm rãi trình bày như thể việc này hề liên quan đến mình, “Nhạc Phong tiên sinh, Lâm Hi Hi tiểu thư, tin rằng cần giới thiệu hai người cũng biết nhau, tố tụng lần này là do Lâm Hi Hi tiểu thư đưa ra mà Nhạc Phong tiên sinh là bị cáo, buổi giải hòa này với mục đích đôi bên cùng đạt được phương án giải quyết mâu thuẫn. Nếu đôi bên đồng ý hòa giải thành công, còn nếu việc này được đưa ra tòa. Hai người hiểu cả chứ?”

      Hoàn cảnh có chút u ám, cũng có thể cảm thụ được lãnh khí.

      Nhạc Phong nhìn về phía cách mình cánh tay, ánh mắt mê ly, cả người tỏa ra vẻ nguy hiểm cùng kiệt ngạo càng lúc càng ngưng trọng, bên môi nhàn nhạt cười, ngay khi chạm vào ánh mắt của nàng, tiếu ý biếng nhác lan tràn mà sâu xa.

      Hi Hi của cư nhiên mình đến gặp .

      Ngón tay thon dài ưu nhã chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay, Nhạc Phong có cảm giác nhịn được, thể ngừng nhìn nàng, chỉ cần nhìn nàng lại nhớ tới ngày đó nàng thân quần áo trắng tuyệt vọng hô khóc, cũng chỉ khi có hành động tàn nhẫn kia, toàn bộ chú ý của nàng mới ở tại người , mỗi động tác của đều cố kéo dài thống khổ của nàng, trời mới biết cảm nhận được loại cảm giác thỏa mãn vui sướng thế nào. luyến tiếc cảm giác này, ra làm cho nàng đau đớn lại khiến thỏa mãn như vậy.

      Những lời này Nhạc Phong cũng chẳng nghe được là mấy, chỉ là nhìn Lâm Hi Hi giọng mà kiên định : “ hiểu ”, đôi mắt của nheo lại, nụ cười yếu ớt thưởng thức.

      “Được, Lâm tiểu thư, mời đưa ra cầu.” – Người đàn ông trung niên trầm giọng .

      Lâm Hi Hi nhìn sâu Nhạc Phong, ép buộc chính mình phải đủ dũng khí được chùn bước, giọng mở miệng: “Tôi cầu xin lỗi Viện Y,.., đồng thời bồi thường tất cả các tổn thất của ấy, cụ thể bao nhiêu tôi thể thay ấy quyết định, chỉ như vậy thôi, đồng ý ?”

      Nhạc Phong cười tiếng, ngũ quan tuấn lãng có chút vặn vẹo, nheo đôi mắt lộ ra loại mị hoặc : “Xin lỗi cái gì?” Tiếng của ưu nhã lượn lờ trong khí, hơi thở mong manh rơi vào lỗ tai nàng, mỗi chữ mỗi câu tràn ngập mê hoặc, dị thường ràng, “Bởi vì ngày đó ở người ấy, ấy có chút chịu nổi sao? Hi Hi… có biết hay người ấy thích nhất vẫn là tôi, chừng, ấy cũng thích cảm giác tôi ở người ấy…”

      câm miệng! !” Lâm Hi Hi đỏ mặt, trong lồng ngực xuất phẫn nộ kịch liệt, bàn tay đặt lên bàn nắm lại thành quyền.

      “Mời nên công kích người khác, nhất là đối với người bị tổn thương. Nhạc Phong, nghiêm túc chút, nơi này là toàn án, nên khinh người quá đáng!” Thanh của Lâm Hi Hi đều là run rẩy, nàng hận thể khiến người đàn ông trước mắt cùng nụ cười quỷ mị của biến mất khỏi thế giới, thế nhưng nàng bất lực.

      Sức lực bạc nhược như vậy chỉ có thể chịu được những ngôn từ vũ nhục của , còn lại cái gì cũng đều làm được.

      “Ha ha..” Nhạc Phong điềm đạm đứng lên, nhìn vào ánh mắt như phát ra lửa của nàng.

      Hi Hi của quả nhiên chỉ thích hợp bị nhốt tại trong lòng đàn ông nhịn đau mà than ngâm, phải là kiên cường như thế này đối chọi cùng . Nàng quá mức ngây thơ khiến càng muốn ra tay hủy diệt nàng. “Nhạc Phong tiên sinh, xin chú ý lời .” Người đàn ông trung niên cũng biểu gì, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở.

      Tâm tình Lâm Hi Hi hơi chút ổn định, lần thứ hai giọng : “Tôi đề nghị như vậy, có đồng ý hay ?”

      “…” Nhạc phong vẫn như trước cười khẽ, lưng dựa vào ghế da chậm rãi ngồi thẳng , cánh tay để tại mặt bàn bắt được tay nàng để ở cách cánh tay trước mặt, Lâm Hi Hi run run, đôi mắt trong veo lên tia sợ hãi, muốn giãy ra nhưng tay càng quấn chặt vào bàn tay bé, cho nàng giãy ra.
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 57: có cơ hội cầu cứu.


      “Nếu như em muốn tôi đồng ý, tôi đương nhiên cự tuyệt, Hi Hi em hẳn là biết, nếu như em muốn tôi thân bại danh liệt, tôi đều đáp ứng…bất quá tôi có điều kiện, em đáp ứng tôi, trở lại bên cạnh tôi, tùy ý tôi làm gì em em cũng phản kháng, nếu như em có thể làm những việc này, tôi tự nguyện xin lỗi Viện Y, dù sao tôi cũng thực muốn ở người ấy, trong lòng tôi, tư vị của Hi Hi em mới mê người..”

      Tiếng trầm thấp của Nhạc Phong từ trong ngực phát ra, tựa như ma quỷ đem tâm hồn yếu ớt của nàng bóp chặt.

      Ngón tay bị hung hăng nắm đau nhức, Lâm Hi Hi thể giãy ra được, chỉ có thể run giọng : “ buông tôi ra.”

      Nhạc Phong có ý buông tha nàng, Lâm Hi Hi còn cách nào hơn là hướng phía người đàn ông cầu cứu: “Tiên sinh, tòa án các người có khả năng bảo vệ người đại diện hai bên chứ? Tình hình của tôi tại…” khuôn mặt nàng đỏ bừng mang theo tia thống khổ, “ được thoải mái.”

      Mặt người đàn ông trung niên chút biểu cảm nhìn nàng chút, vừa muốn mở miệng, tiếng trầm thấp bay bổng của Nhạc Phong lập tức phát ra, nhàng phiêu lãng đứng dậy: “Em hẳn là rất vừa lòng mới đúng, Hi Hi loại động tác này quá đáng, chúng ta trước đây là người , em cố ý phủ nhận cùng phản kháng như vậy, chỉ làm người khác nghĩ em giả làm người tốt trước mặt tôi, đùa nữa được ?”

      Lòng bàn tay Nhạc Phong vô cùng nóng bỏng, Lâm Hi Hi bị lời lẽ quá khích của kích động hai tròng mắt ẩm ướt, đau lòng cùng nhục nhã bao trùm, nàng biết mình đến đây là sai lầm, nàng căn bản là nên tới. Nhạc Phong căn bản là có ý hòa giải, bất quá chỉ muốn gặp nàng, nhục nhã nàng, may mà Viện Y tới, bằng cũng thể chịu nổi đả kích này.

      “Có đúng ?” Người đàn ông trung niên nghe được lời Nhạc Phong có hơi sững sờ, tiếp theo vô tình mà hướng về phía Lâm Hi Hi : “Lâm tiểu thư, nếu đúng như vậy, có phải vụ kiện này chỉ là hiểu lầm ? Người trong lúc đó tranh cãi cùng bất hòa nên ầm ĩ để tòa án can thiệp, như vậy với đôi bên đều tốt, hai người hẳn là tự mình giải quyết ”.

      khí lạnh của điều hòa len vào trong cổ áo nàng, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy có chút lạnh giá, khuôn mặt nhắn xinh đẹp cũng hơi tái nhợt, ràng bên ngoài cửa sổ trời nóng bức, nhưng ở đây lại lạnh lẽo quả là buồn cười.

      “Nhạc Phong buông ra, tôi rồi chúng ta chia tay, có quyền đối xử với tôi như vậy.” đôi mắt nàng mát lạnh yếu ớt nhưng lại kiên định lấp lánh, tiện đà sau đó nhàng hướng về phía người đàn ông trung niên, “Còn có, vị tiên sinh này, nếu ngài kỹ lưỡng xem xét vụ án của tôi, xin nên tùy ý kết luận, tôi hẳn là sai lầm khi tin tưởng năng lực làm việc cùng khả năng bảo hộ của các ngài, như vậy hòa giải là cần thiết.”

      xong nàng rút tay về, dùng toàn bộ khí lực, ngón tay vô tình đập mặt bàn, rất đau.

      Lâm Hi Hi nhíu mày chịu đựng đau đớn, tao nhã đứng dậy, xinh đẹp cao quý tựa như nàng công chúa.

      “Đến đây kết thúc , tôi trực tiếp đợi đến lúc phiên tòa mở, hi vọng cũng chuẩn bị sẵn sàng.” ngón tay trắng nõn có chút co quắp, Lâm Hi Hi lịch mà xa cách giọng câu, cầm lấy túi xách rời .

      Nhạc Phong chỉ là dừng ở nàng, ánh mắt kiêu ngạo nhìn theo nàng, mãi cho tới khi bóng dáng nàng biến mất.

      Đẩy cửa phòng họp ra , cỗ khí khô nóng tạt vào trước mặt, Lâm Hi Hi nhàng nhắm mắt, nhưng lại cảm thấy trước giờ chưa từng thoải mái như vậy. khí lạnh lẽo bên trong cùng với tên đàn ông ác ma, nàng tình nguyện để mồ hôi thoát ra, chút cũng ảnh hưởng.

      Trong phòng vẫn còn sót lại mùi thơm của nàng, người đàn ông trung niên đứng dậy kéo lại rèm cửa, lại nghe thấy Nhạc Phong cúi đầu : “Đừng mở, cứ để vậy .”

      Người đàn ông trung niên với thái độ rất cung kính, đứng dậy tới bên cạnh.

      Ý cười môi Nhạc Phong biến mất, thay thế vào đó là vẻ tà ác bất cần.

      “Thấy rồi chứ? Đây là người phụ nữ mà tôi …” yếu ớt , lời như là ma quỷ,“ đến hận thể hủy diệt chính ta…”

      khí rất yên lặng, yên nặng khiến người ta dè dặt.

      Đúng vậy, nếu như chiếm được, tình nguyện cứ như vậy hủy diệt nàng!

      Ngồi trong xe, trong lòng Lâm Hi Hi lắng tuyệt vọng xuống.

      Nàng lúc đầu định địa chỉ nhà trọ để quay về, thế nhưng do dự chút, lại bảo người lái xe bệnh viện.

      Ngón tay bé yếu ớt chống đỡ vầng trán, như là hao phí nhiều lắm tâm tình, Lâm Hi Hi biết nàng phải gặp Viện Y chuyến, chí ít muốn hỏi xem vì sao Viện Y lại lùi bước, vì sao lại để mặc nàng mình tại đó đối mặt, cuối cùng là muốn thế nào?

      Điện thoại di động rung lên.

      Lâm Hi Hi rối loạn, tim vẫn còn đau nhức, nỗ lực lấy lại tinh thần, tiếp điện thoại: “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi.” “Hi Hi là tôi.” Nguyễn Húc bên kia tựa như bận rộn gì đó, khẩu khí vội vàng, với nàng.

      Lâm Hi Hi nao nao, giọng :“Nguyễn chủ quản.”

      Nguyễn Húc ngoéo khóe miệng cái, có chút tự giễu: “Đừng gọi cái gì mà chủ quản chủ quản, nghe thoải mái, gọi Nguyễn Húc là được rồi. Buổi sáng ngày mai cuộc họp nội bộ cấp cao, chuẩn bị chút, chắc là có chút phiền phức”

      Bên trong điện thoại lời của Nguyễn Húc rất ràng, Lâm Hi Hi cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, vừa phiền phức, là có ý gì…

      “Tôi.. tôi cần chuẩn bị gì ?” nàng khẩn trương.

      biết… lý do sao, bọn họ muốn giải thích hợp lý, tính tình Nguyên Đồng toàn bộ người trong công ty đều , thế nhưng hội đồng quản trị lại nghĩ như vậy, cho nên lần này phiền phức rồi, chính là có thể bị Bác Viễn sa thải, kiện cáo cũng xong.” Nguyễn Húc hơi nhíu mày, mặc dù ngữ khí bình thản cũng đủ , nhưng biết, hẳn là dọa đến Hi Hi.

      Ánh nắng mùa hè nóng bức xuyên qua cửa kính xe, Lâm Hi Hi nâng mắt, hàng lông mi dài cụp xuống: “Tôi , tôi đối mặt.” Tiếng dịu dàng của nàng vang lên khiến người ta có chút thương tiếc.

      Mặc dù biết như vậy là thích hợp, nhưng Lâm Hi Hi vẫn giọng mở miệng, tiếng ngây ngô có chút mơ màng: “Ngày mai Tần tiên sinh cũng có mặt, phải ?”

      Nguyễn Húc nhịn được nhíu mày, đôi môi mỏng gắn sát điện thoại, thấp giọng : “Hi Hi,những lời này nên hỏi tôi, thế nhưng tôi mong hiểu, Dịch Dương từ trước tới giờ thương trường vẫn tính là người lương thiện đối với người mà cậu ấy muốn, đối với cậu ấy lại càng muốn nắm bắt. Nếu như là cậu ấy muốn , vậy phản đối cũng được, tôi phải phải khuất phục tuân theo, tôi chỉ muốn nhìn bị thương tổn, hiểu chứ?”

      Mấy câu thản nhiên ấy, xong lưng Lâm Hi Hi hơi run rẩy, gian nan : “Tôi hiểu rồi.”

      “Vậy là tốt rồi…” Nguyễn Húc cúi đầu câu, nhìn chút về phía phòng khách, giọng hỏi nàng, “Về chuyện ngày mai, Hi Hi, cho tôi biết, từ chối lời giúp đỡ của cậu ấy có phải ? cách khác, là từ chối điều kiện kia.”

      Nguyễn Húc hỏi trắng trợn, Lâm Hi Hi nhớ tới Tần Dịch Dương kịch liệt tùy ý xâm phạm tại văn phòng, nhịn được hơi hoảng loạn, nàng vuốt mấy sợi tóc hỗn loạn ra phía sau, chán nản : “Có lẽ…đúng vậy.”

      Nàng phải giải thích việc này….. thái độ phải rất ràng, phải sao..

      Bên kia Nguyễn Húc lâu mới lên tiếng.

      Phút chốc, nhàng lắc đầu, tiếng lộ ra tia bất đắc dĩ: “Tôi đây giúp được …Hi Hi, đối với cậu ấy thời điểm mấu chốt chỉ có lần, lãng phí thời gian này, cậu ấy lại cho … cơ hội lần nữa cầu xin đâu”
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 58: Cũng biết nàng có chồng




      Ánh nắng chói chang ngày hè hắt cả vào trong xe taxi….., nhiệt độ ngoài trời cũng đủ đem người ta nướng cháy.

      Lâm Hi Hi lẳng lặng nghe Nguyễn Húc , có cảm giác tựa như vỡ vụn..

      Nàng muốn cười tiếng cười bất đắc dĩ, nhưng là cười nổi, đối với rất nhiều chuyện đều trở lên vô lực, ngay cả từ chối cũng là mệt mỏi, nàng mệt chết được, thân thể nhu nhược dựa vào ghế ngồi, tay nắm chặt cửa kính xe, lâu gì.

      “Cảm ơn , Nguyễn Húc, tôi tự mình đối mặt là được rồi.” Lâm Hi Hi nhìn cửa sổ, nhàng .

      Nguyễn Húc gì nữa, chỉ kêu tiếng “Được”,sau đó cúp máy.

      Nếu cúp máy, bắt đầu thương tiếc thôi.

      này.. Nguyễn Húc nắm điện thoại di động chậm rãi suy đoán, nhưng từ đầu đến cuối cũng thể hiểu nổi nàng có ma lực gì, khiến cho cùng Tần Dịch Dương để ý nàng như vậy, hay chỉ là đồng tình. Là như vậy sao?

      Xe taxi từ từ dừng ở trước cổng bệnh viện.

      “Tiểu thư, nơi này thể dừng xe .” Tài xế quay đầu lại , cắt đứt suy nghĩ của nàng.

      Lâm Hi Hi khôi phục bình tĩnh, nhàng : “Tôi xuống chỗ này là được rồi, cảm ơn.”

      khí nóng bức trong nháy mắt bao trùm lấy nàng, nàng đóng cửa xe, lần thứ hai gọi số của Viện Y, nhưng vẫn như trước, có ai bắt máy, nàng hướng đến phòng bệnh, cảm nhận được chiếc xe to lớn màu đen theo sát phía sau nàng, tại góc khuất, chiếc xe đó bỗng nhiên quay ngược lại.

      Trong giây phút lạ lùng đó, Lâm Hi Hi cảm gác được từ phía sau xông lên cỗ nguy hiểm, trong chớp mắt nàng vô thức xoay người né tránh, nhưng ngờ tới bị xe va vào người, túi xách bay lên kính trước xe, cả người lảo đảo, khổ sở hét lên tiếng cả người ngã xuống đất. “Két —– !” tiếng phanh xe bất thường vang lên.

      “…” Toàn bộ người Lâm Hi Hi cuộn tròn mặt đất, cảm giác nửa người đều là đau đớn cứng ngắc, đặc biệt là lúc ngã sấp đập đầu xuống đất, nàng đau đến mức choáng váng, cánh tay bị thủy tinh xẻ đau đớn, dòng chất lỏng ấm nóng vây quanh nàng, nàng biết kia là cái gì.

      Cửa xe mở ra, thân ảnh hướng nàng tới.

      ngã mặt đất thống khổ cuộn mình, cánh tay bị thương bê bết máu, nghe thấy tiếng bước chân, nàng gian nan mở mắt, chỉ nhìn thấy thân Âu phục màu đen phẳng phiu, giày da sáng bóng, từng bước tựa như bức bách hướng nàng tới.

      hề xin lỗi, cũng hề kinh ngạc, đối phương ràng là cố ý.

      Trong long Lâm Hi Hi hiểu tình, tay chống xuống đất yếu ớt muốn đứng dậy, lại nghĩ rằng đối phương cúi người xuống đem nàng ôm lấy,ôm vào trong lòng, giọng nam trầm : “Hi Hi, làm sao vậy? Sao lại cẩn thận như vậy ?”

      Ngực cọ vào vết thương cánh tay nàng, Lâm Hi Hi đau đến ngừng thở, nước mắt đều ướt cả viền mi !

      Nàng bỗng nhiên nghe được tiếng của Nhạc Phong, chỉ là…khi nào? lại theo nàng tới bệnh viện.

      “Thả tôi ra…Đau quá!” Lâm Hi Hi đau đớn giãy dụa, cảm giác như bị ma quỷ ôm lấy.

      “Đừng nhúc nhích, em chảy rất nhiều máu,” Nhạc Phong trấn an nàng, cầm lấy cánh tay giãy dụa của nàng áp vào trong ngực, bộ dáng mực thương, “Tôi chỉ là dọa em, nghĩ muốn đả thương em, thế nào lại thành ra như vậy? Hả?”

      Lâm Hi Hi đau đớn run rẩy, cảm giác được tay luồn vào trong tóc nàng, có vẻ thương tuột độ, thân thể nàng nhịn được mà run cầm cập.

      “Nhạc Phong buông ra, nơi này là bệnh viện, rất nhiều người đều nhìn! là cố ý làm như vậy… đến tột cùng là muốn làm thế nào?” Cuối cùng nàng cũng khóc nức nở, hoàn toàn bị va chạm vừa rồi dọa cho sợ hãi.

      Nàng si ngốc né tránh, ngốc nghếch nghĩ nếu chiếc xe chạy nhanh hơn chút, nàng thực mất mạng.

      Trước đây nàng vẫn cho rằng tâm lý Nhạc Phong bình thường, nàng ngờ có thể làm ra loại đả thương này tới tính mạng con người. Thế nhưng có chuỵên gì mà làm được, biết cưỡng bức là phạm pháp nhưng vẫn làm, còn có chuyện gì dám làm ———!

      “Hi Hi, đừng khóc, ” Nhạc Phong giúp nàng lau nước mắt, tựa như thương giữ lấy khuôn mặt bé của nàng, cúi đầu hôn nàng, tuyệt để ý đến người nàng dính đầy vết máu, “Em biết hôm nay tôi đến tòa án chỉ là muốn nhìn thấy em, tôi rất nhớ em, nghĩ nhanh như vậy em , em biết tôi có bao nhiêu luyến tiếc— tôi mực theo em, sao em cũng quay đầu lại nhìn tôi cái?

      Nàng dĩ nhiên quay đầu lại, nàng làm sao biết ở phía sau?

      Trong lòng Lâm Hi Hi cả kinh, sợ hãi càng lúc càng nhiều, nàng đau quá, tất cả các khớp xương bị đụng vào đều đau quá.

      nên lại theo tôi, chúng ta có liên quan gì hết, biến thái!’’ Nàng thể chịu nổi nữa, rưng rưng lắc đầu, liều mạng giãy dụa.

      “Lâm Hi Hi, em đừng ép tôi…” Thanh của Nhạc Phong u ám, có chút chật vật mà cố sức ôm chặt nàng, gạt bỏ giãy dụa của nàng, gắt gao đè chặt cái đầu lộn xộn của nàng, cúi đầu hướng phía cánh môi đỏ bừng của nàng hung hăng mà cắn.

      “A ….” Lâm Hi Hi thống khổ rên , tay gắt gao vặn chặt cánh tay , muốn chạy thoát khỏi kiểm soát của .

      môi rất đau, phải là hôn mà tựa dã thú cắn xé.

      Hai người dây dưa chú ý tới xung quanh, chiếc Ferrari màu đen với tốc độ cả kinh, mang theo luồng khí nghiêm nghị lao đến, thân thể Nhạc Phong bỗng nhiên cứng ngắc, bị sức lực kia làm cho kinh hãi…., tận đến khi chiếc xe bỗng nhiên dừng lại trước mặt, mới thấy đó là chiếc xe tuyệt đẹp.

      Cát bụi bốc lên, thời gian phảng phất tựa như dừng lại.

      Tần Dịch Dương từ trong xe bước xuống, đôi mắt thâm thúy tĩnh lặng giống như đáy biển, nhìn tình cảnh trước mặt.

      “Ầm.” cửa xe vang lên tiếng, hướng về phía hai người bọn họ mà tới.

      Lâm Hi Hi nhân cơ hội này từ trong lòng Nhạc Phong giãy ra, cố gắng đẩy ra kìm hãm của , tay đầy máu chống đỡ mặt đất, đôi mắt chứa đầy nước mắt có chút sợ hãi, tóc dài tựa thác nước bao phủ đôi vai nhu nhược, gầy yếu của nàng.

      Tần Dịch Dương tới, cúi người ôm lấy mặt đất, đan cánh tay ôm chặt thắt lưng của nàng để nàng dựa vào thân thể , đem nàng thu vào trong lòng. đơn giản xem xét, ngoại trừ cánh tay phải trầy da còn vết thương nào khác, còn trong người thế nào nhìn được.

      “Thế nào, Nhạc tổng cảm thấy rất hứng thú đối với người đàn bà của tôi sao?” Xác định nàng tạm thời có việc gì, Tần Dịch Dương xoa tóc nàng khiến nàng ngoan ngoãn dựa vào trong lồng ngực mình, mi mắt ngước lên, mang theo lực đạo mạnh mẽ nhìn chằm chằm Nhạc Phong.

      người tán loạn vết máu, Nhạc Phong chật vật đứng dậy, khóe miệng nổi lên loạt tiếng cười, rất lạnh lẽo.

      là ai…?” Nhạc Phong nhìn , tiếng có vẻ u tối sầm.

      Tần Dịch Dương nhìn thoáng qua Lâm Hi Hi trong lòng, trong mắt nàng chứa đầy lệ, khuôn mặt trắng nõn nhắn, cánh môi sưng đỏ, nhu thuận vùi đầu vào trong lồng ngực .

      Đôi mắt thâm thúy của thoáng lên tia chiếm giữ, hướng về phía Nhạc Phong chậm rĩa vươn tay: “Tần Dịch Dương, chồng của ấy.”
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 59: Đau nhức chút chỉ biết trốn .




      Nhạc Phong tựa như bị sét đánh, sắc mặt trở lên tái mét, hồi lâu mới phản ứng, vươn ra bắt tay với .

      Chồng????

      Cho tới bây giờ cũng biết, Hi Hi của kết hôn chứ?

      Đồng thời trong lúc đó, Tần Dịch Dương cảm thấy thân thể trong lòng bỗng nhiên run nên, trong ngực Lâm Hi Hi sửng sốt ngẩng đầu, ngờ lại mạnh dạn tuyên bố như vậy, đáy mắt lên vẻ lạnh lùng ràng như vậy, nàng có biện pháp mở lời phủ nhận, bởi vì đối phương là Nhạc Phong, đối với kẻ ác ma, cầm thú kia nàng sớm có biện pháp chống lại, chỉ có thể ngừng thở, nhu thuận dựa vào trong lòng Tần Dịch Dương.

      “A …Phải ?” Nhạc Phong nhìn Lâm Hi Hi, trong mắt hận thể đem nàng bóp chết. “Tôi trước đây thế nào tôi lại biết, em kết hôn rồi?”

      Sống lưng Lâm Hi Hi cứng ngắc, trước giờ đều chưa cảm thấy sợ hãi như vậy, cánh tay của nàng vùi vào khuỷu tay Tần Dịch Dương, còn chưa mở miệng , cánh tay cảm thấy căng thẳng, cỗ khí lực bá đạo mà lạnh lùng đè ép xuống.

      “Muốn kết hôn hai người là đủ rồi, cần thiết phải báo cho những người quan trọng,” Tần Dịch Dương nhàn nhạt , chỉ có Lâm Hi Hi có khả năng thấy được đáy mắt nghiêm nghị lạnh lùng của , mắt hướng phía Nhạc Phong nổi lên nhất loạt ý cười, “Nhạc tổng tại hiểu chưa? Sau này nếu muốn động đến, cũng nên biết trước mình cùng ai đối mặt, phải lúc nào cũng gặp phiền phức, xem có phải ?’’

      Trong lòng Nhạc Phong căng thẳng, sắc mặt xanh đen hắng giọng.

      “Hi Hi, lừa tôi bao lâu rồi?” Đầu cũng thể suy nghĩ cái gì được nữa, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.

      Lâm Hi Hi mở lớn đôi mắt, lông mi dài giống như cánh bướm thức tỉnh, uể oải mà lộ ra kiên trì.

      Nàng quay đầu trừng mắt nhìn , trong mắt chút sợ hãi.

      lâu sau đó, tôi có lừa bao lâu, Nhạc Phong,” Lời lẽ của Lâm Hi Hi ràng, “Nếu như tôi muốn gạt cũng chỉ có chuyện này, mà phải giống như , lúc tôi thực rời xa tôi mới nhìn là loại người như thế nào.”

      Tiếng của nàng có chút run run, ổn định tâm tình, tiếp tục .

      “Chuyện của Viện Y, tôi nhất định khiến bị trừng phạt đích đáng, nhất định là vậy.’’

      Bàn tay bị ánh nắng làm bỏng rát, Nhạc Phong gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hi Hi, ánh mắt lạnh lùng gì sánh được.

      Thân thể nàng có chút chống đỡ được, Tần Dịch Dương nhạy cảm nhận thấy, siết chặt eo nàng, làm cho nàng hồi dựa vào người , ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng, nhàn nhạt câu: “Xin lỗi, ngại quá, thể tiếp chuyện với rồi”, ôm lấy nàng đến phòng cấp cứu .

      Cồn iốt lạnh lạnh sát vào da thịt, thoạt nhìn bị mảnh xanh tím ngấm vào.

      Rèm trắng bị giật lại, bác sĩ xoay người dặn nàng: “Đều là ngoại thương, tĩnh dưỡng cho tốt, Lâm tiểu thư sau này cẩn thận chút, tôi thấy gần đây rất hay bị thương.

      Lâm Hi Hi giúp y tá giữ chặt băng gạc, miếng gạc cuối cùng màu trắng dán vào.

      Nàng ngước đôi mắt trong veo lên, thân mật mà đáp lại: “Cảm ơn bác sĩ, tôi chú ý.”

      Bác sĩ đẩy kính để mắt nhìn chút phía sau nàng, cười rộ lên : “Khẩn trương lên, chồng vẫn chờ đấy.”

      Lâm Hi Hi giật mình, quay đầu lại, ngây ngốc nhìn thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương phía cửa.

      Nhớ tới vừa rồi với Nhạc Phong là chồng nàng, Lâm Hi Hi đột nhiên có chút dám đối mặt với .

      Cánh tay phải bị vết thương rất sâu, động chút là đau nhức, Lâm Hi Hi dè dặt cắn môi, tới trước mặt , “Tần tiên sinh, vừa rồi cảm ơn ngài”. Nàng rất thành .

      Ánh mắt nhìn nàng, kéo tay nàng, cánh tay to lớn đem nàng ôm lấy.

      “Lần sau nên đổi câu khác .” giọng điệu rất lãnh đạm. “Ngoại trừ cám ơn tôi, có việc gì khác để à?”

      câu khiến cả người Lâm Hi Hi run lên.

      Da thịt tiếp xúc, khiến nàng nhớ tới động tác cuồng nhiệt hề che giấu dục vọng của trong phòng làm việc, tưởng như giấc mơ thoảng qua, nàng đột nhiên cảm thấy thực tế. Miệng khô, lưỡi khô, nàng thể làm gì khác là chuyển hướng trọng tâm câu chuyện mà .

      “Ngài làm sao lại có mặt ở bệnh viện?” Lâm Hi Hi có chút kỳ quặc.

      Ánh mắt Tần Dịch Dương thâm thúy nhìn nàng, giống như muốn đem nàng nhìn thấu hết sạch. thể mở miệng , bởi vì nàng yếu đuối, để tránh có phiền phức cùng lo lắng, tự mình xem nàng mới tốt.

      Nàng cảm nhận được sao—, nàng mình ra đều là nguy hiểm, cư nhiên còn có thể bình thản đến vậy, lòng dạ sao lại đơn thuần đến thế.

      “Còn ?” dùng thanh du dương êm tai, dấu vết mà rời chú ý.

      Đôi mắt Lâm Hi Hi quả nhiên để ý nhiều như vậy, chăm chú suy nghĩ chút, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân ban đầu là muốn đến thăm Viện Y.

      “Tôi tìm đến Viện Y hỏi xem ấy sao cùng tôi đến buổi hòa giải, hơn nữa tôi…” Lâm Hi Hi có chút muốn ra, tập trung dũng khí can đảm “Tôi phá hỏng, Nhạc Phong căn bản là có ý sám hối, ngài vừa rồi hẳn cũng nhìn ra.”

      Khóe miệng Tần Dịch Dương nổi lên mạt ý cười.

      Việc này, cư nhiên bây giờ nàng mới cẩn thận suy nghĩ đến.

      Nàng cần nhắc nhở cũng cần bảo hộ, mà cần tự mình tiếp thu chút, thấy đau nhức tự nhiên lùi về.

      bắt đầu cảm thấy hối hận vừa rồi nóng vội cứu nàng.

      “Phải” nhàn nhạt câu, giấu diếm vết tích.

      Lâm Hi Hi đánh mắt nhìn , kỳ thực còn muốn rất nhiều chuyện, ví dụ như hợp đồng mà đưa ra, ví dụ như hội nghị cấp cao ngày may. Ví dụ như nguy cơ nàng phải ra hầu tòa, nàng biết đến, kia tất cả đều nằm trong tay của người đàn ông này, thế nhưng nàng thể mở miệng .

      Cầu xin , có cái gì khác chăng, nàng thể mở miệng được.

      Nàng đúng là ngốc nghếch nhát gan, chỉ có thể trốn tránh mọi việc, nàng luôn luôn ở phút cuối mới dám đối mặt.

      “Tôi muốn… thăm Viện Y, thuận tiện khuyên ấy ra tòa.” Lâm Hi Hi giọng .

      Nàng phải có khả năng rời khỏi , mà là tay nàng vẫn bị nắm lấy, nắm rất chặt, chút nàng cũng có khả năng thoát khỏi. Quan hệ này rất kỳ lạ, ràng lúc trước nàng gọi đều rất xa cách, động tác thân mật của với nàng, nàng cũng rất gượng ép.

      Tần Dịch Dương chỉ cảm thấy bản thân mình sao có thể kiên nhẫn đến vậy.

      ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, nhàn nhạt câu: “Được”

      Để mặc cho nàng lần cuối cùng lăn lộn, qua ngày hôm nay, nàng còn quyền quyết định chính hành động của mình nữa.

      ***

      nên những lời này với mình, chúng ta phải thống nhất rồi sao? Cậu còn tìm mình làm gì nữa?”

      Tống Viện Y ràng muốn đối mặt nàng, vội vã né tránh, thu thập đồ đạc của chính mình, chuẩn bị xuất viện.

      Lâm Hi Hi đứng bên cạnh giường bệnh lẳng lặng nhìn , chịu đựng vết thương mơ hồ còn đau, mềm mỏng mở miệng: “Thế nhưng mình hỏi qua luật sư, nếu cậu có mặt, chúng ta thực rất khó thắng kiện, dám đối đầu giằng co, làm sao có khả năng thắng?”

      Tay Tống Viện Y bỗng chốc run rẩy.

      “Mình muốn giằng co…mình cùng kẻ cầm thú kia giằng co cái gì?” sớm thay ra quần áo bệnh nhân, thoạt nhìn giống tiểu nha đầu Y Y trước kia, “Hi Hi mình sớm cậu phải mình, cậu thay đổi rồi, cậu cũng dũng cảm hơn.”

      Trong ngực Lâm Hi Hi dâng lên tia tuyệt vọng, nàng rốt cục bắt đầu hiểu được, nàng thực thể thuyết phục ấy.

      “Viện Y, vụ kiện lần này tốt cho cậu …” Lâm Hi Hi đè xuống thống khổ, nhẫn nại ra câu.

      “Có cái là tốt cho mình?” Tống Viện Y kích động đứng lên, xoay người đối diện với nàng, “Cậu hỏi qua mình chưa? Cậu có từng nghĩ đến mình có đồng ý hay ? Giúp mình đòi lại công bằng, kỳ thực là vì cậu hận Nhạc Phong phải sao? Cậu đừng là giúp mình!”
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 60: Thỉnh thoảng mê muội cũng tốt



      Trong phòng bệnh yên tĩnh có thanh cãi cọ, mọi người đều dừng lại nhìn vào bên trong.

      Mềm mại tựa đóa hoa bách hợp đứng im tại chỗ, Lâm Hi Hi nhìn Tống Viện Y, ánh mắt mang tia ảm đạm.

      Tống Viện Y hơi đỏ mặt, vẻ mặt cũng rất khó chịu.

      “Hi Hi…” qua ôm lấy Lâm Hi Hi, cằm gác tại vai nàng nức nở khóc : “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, mình thực có dũng khí, mình biết cậu đều là muốn tốt cho mình, mình cũng hối hận, mình hận chính mình vô dụng, Hi Hi cậu giúp mình, cậu đừng bỏ rơi mình, mình thực muốn bị trừng phạt thích đáng…”

      Nước mắt ấm áp rơi vai nàng, trong lòng Lâm Hi Hi có chút phức tạp, chỉ có thể nhàng ôm lấy Tống Viện Y, vỗ lưng .

      Nàng có thể lý giải tâm tình của ấy, chính là như vậy, nàng thà rằng người chịu thống khổ là mình.

      có khả năng biết trước được điều gì, thời gian tới kỳ thực rất đáng sợ.

      “Mình cố hết sức giúp cậu, đuợc chứ?” Thanh của Lâm Hi Hi mềm mang theo chút khàn khàn, an ủi .

      Ánh mặt trời buổi chiều vương vãi đầy mặt đất, ánh sáng đỏ rực khiến nàng mê muội.

      “Còn muốn tiếp tục sao?” thanh trầm thấp của Tần Dịch Dương lộ ra nhu tình ấm áp, giọng hỏi nàng.

      Bọn họ lái xe, chỉ là cùng ngồi ở ghế sau, nhìn ngoài cửa sổ, ánh chiều tà dần dần buông xuống. Ngoài kia rất đẹp, đẹp đến mức có thể khiến nàng tạm thời quên những tội ác đẫm máu, ánh mắt nàng mê ly, cổ tay mảnh khảnh để bên người, có chút vô lực.

      Nàng biết, việc hỏi đến chính là vụ kiện.

      “ …Còn muốn.” Lâm Hi Hi giọng , giọng điệu tựa như gió thoảng, mềm lại lộ ra tia cứng cỏi, “Tôi phải làm như vậy, Nhạc Phong hẳn phải bị trừng phạt đích đáng, thế nhưng tôi duy nhất …có thể phản kháng cũng chỉ có thế này, còn chuyện khác tôi thể động đến dù chỉ chút…Rất vô dụng có phải hay ?’’

      “Đúng là rất vô dụng.” Tần Dịch Dương tiếp nhận lời của nàng.

      Lâm Hi Hi hơi có tia kích thích, ánh mắt trong veo nhìn , nghĩ tới lại như vậy.

      “Là Tống Viện Y phải ?” lẳng lặng nhớ lại tên bạn cùng phòng của nàng, “ từng cứu ta, ngăn cản ta tự sát, tại giúp ta khởi tố, thế nhưng vừa rồi trong phòng bệnh, ngay cả toàn thân bị thương ta cũng hề thấy, Lâm Hi Hi, thực rất vô dụng.”

      Tiếng mát lạnh của rất êm tai, du dương lộ ra tia mị hoặc, khiến người ta mê say.

      Lâm Hi Hi bị như vậy, chẳng khác bị gáo nước lạnh hung hăng tạt vào người.

      Nhá nhem tối ngày hè, cửa sổ xe mở ra có chút oi bức, Lâm Hi Hi cảm thấy tâm tư của mình đều bị nhìn thấu, rất tàn nhẫn mà đúng tim đen, nàng thể trốn tránh, thậm chí thể cãi lại, chỉ có thể lẳng lặng thừa nhận.

      Đúng vậy… bọn họ ngay từ đầu biết, biết vì cái gì mà đưa đơn tố cáo.

      là kỳ quái, môi nàng nổi lên ý cười, rất trong sáng mỹ lệ, thoát tục khiến kẻ khác phải chú ý.

      “Đau quá…” những ngón tay mảnh khảnh của Lâm Hi Hi nhàng vuốt ve vết thương giống như nuối tiếc con thú bị thương, giọng mà , như là cho chính mình, “Vừa vặn cũng chưa từng nghĩ, tại thấy đau quá, tôi gần đây hình như thực rất dễ bị thương, trước đây chưa từng nghĩ đến lại yếu đuối như vậy, hơi chút là chịu nổi, trước đây cũng nghĩ tới thế giới rất ghê tởm, nhìn chỗ nào cũng là cạm bẫy…”

      Nàng nhàng cuộn mình ngồi ghế, đầu dựa vào vai Tần Dịch Dương: “Mặt trời chiều đẹp quá, thế nhưng cũng mau lặn xuống…”

      Thanh của nàng cũng bi thương, chẳng qua là hờ hững tự kể, rất bình tĩnh, yên ả.

      Vai Tần Dịch Dương rất rộng, rất thoải mái, Lâm Hi Hi vô thức mà dựa sát vào, mãi cho tới khi ngửi được mùi nước hoa nhàng khoan khoái người , mới ý thức được mình làm gì.

      Thời điểm này, nàng có chút xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, đón nhận ánh mắt chăm chú của .

      “Tôi…Tôi có thể dựa vào chút ?” Tay nàng chống lên ghế, giọng hỏi.

      Mặc dù tại có vẻ hơi muộn, thế nhưng nàng vẫn là có chút thất thố.

      Tần Dịch Dương đột nhiên cảm thấy thời gian chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, như vậy tốt, nàng nghĩ ngợi mà nhìn , giống cầu xin cùng tin tưởng, lạnh lùng như , cuối cùng cũng thể khước từ.

      Vòng tay túm lấy bàn tay của nàng kéo qua, đem cả người nàng ôm vào lòng, khiến cho nàng thoải mái mà nằm trong lòng .

      Lâm Hi Hi càng thêm kinh ngạc, nàng bất quá chỉ cầu xin bờ vai, nhưng lại mang tới vòng ôm ấp của người.

      Thân hình nàng vốn nhắn xinh xắn, tại trong khuỷu tay càng có vẻ mềm mại xinh đẹp, ngực rất rộng lớn và vững chắc, Lâm Hi Hi nhàng dựa vào, nghe sóng biển dâng trào trong tim, mái tóc mền mại rơi lả tả trong lòng . Đen và trắng, lớn và , mạnh và yếu, sắc nét tương phản rệt, lại đẹp đẽ khác thường.

      Những khớp tay thon dài của cùng ngón tay trắng noãn của nàng dây dưa, xinh đẹp, quấn quanh, đắm chìm và mệt mỏi muốn ngủ.

      Lâm Hi Hi quyết định buông thả chính mình lần, dưới ánh mặt trời chiều mỹ lệ, nàng muốn nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia, nàng cũng biết ngày mai khi mặt trời mọc lên, có lẽ Tần Dịch Dương đứng ở bên đối lập với nàng, miệng bình thản mà phán xét và ra quyết định số phận của nàng, thế nhưng lúc này đây nàng muốn nghĩ đến.

      Cuộc sống thực đầy rẫy những cuồng phong kéo đến, chờ chút trở lại.

      ***

      Sáng sớm, Lâm Hi Hi ở bên ngoài phòng làm việc gặp Nguyên Đồng.

      Vốn là hai người cùng chỗ, Nguyên Đồng hết lần này đến lần khác đều tránh đường, lẳng lặng nhìn nàng.

      “Chị Đồng, tôi vội tới phòng họp của hội đồng quản trị.’’ Lâm Hi Hi ôn nhu nhắc nhở.

      Nguyên Đồng nhìn nàng hồi, buồn bã : “Tôi biết hận tôi, thế nhưng tại tìm cách cầu xin tôi chút, e rằng tôi có thể rút về tài liệu, có khả năng phải rời Bác Viễn.”

      Lâm Hi Hi biết có chuyện tốt như vậy, ổn định tâm tình, giọng hỏi: “Xin chị cái gì?”

      “Tùy tiện cầu xin, đến khi tôi vừa lòng mới thôi.” Nguyên Đồng khinh miệt nhìn nàng cái, có khói thuốc tỏa ra từ tay ta.

      Từ ngón tay ta tỏa ra làn khói trắng, màu móng tay sơn đỏ càng làm nổi màu khói thuốc trắng, lộ ra nét xinh đẹp hoàn mĩ. Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua làn khói thuốc, khuôn mặt Nguyên Đồng bị khói thuốc che mờ làm nàng nhìn được lắm.

      Quên .

      “Chị Đồng, nhừơng chút được chứ? Chuyện cần phải đối mặt, tôi đối mặt.”

      Nguyên Đồng thoáng nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng: “Đều phải bảo cầu xin tôi sao? Lâm Hi Hi, tình nguyện bị sa thải cũng muốn hạ thấp tự tôn của mình đúng ?”

      Lâm Hi Hi lắc đầu: “Tự tôn của tôi cũng lớn, chỉ là tại tôi cầu xin, chị cũng thể vừa lòng, đời này khả năng có thể thỏa mãn chị chỉ có việc, đó chính là toàn bộ đàn bà thế giới đều chết hết, như vậy có người chia sẻ chủ tịch với chị… chị Đồng, điều này tôi cũng thấy đủ ràng, con người phải tu nhân tích đức, nên dùng loại thủ đoạn này đùa giỡn người khác, chị xem có đúng ?”

      Ánh mắt nàng lành lạnh ánh lên vẻ thông minh, mỹ lệ mà chói mắt.

      Ngón tay Nguyên Đồng run lên, ta trừng mắt nhìn Lâm Hi Hi, ánh mắt nổi lên tia ngoan độc.

      Lạnh lùng cười, ta tránh đường: “Vậy ngoan, tạm biệt, tiễn nhé.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :