1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 50: Tôi dạy nên làm như thế nào



      “Mình chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn cả.” Giọng du dương, cúi đầu xoay người đứng lên.

      Rượu vang bắt đầu phát huy tác dụng, men say chấp choáng.

      Nguyễn Húc sao mở lời, đôi mắt đào hoa mê li nhìn Tần Dịch Dương, biết nên gì cho phải.

      Người đàn ông này quá vô tình, trước sau vẫn vậy.

      chơi đùa thế này, sợ ngày nào đó Nhạc Phong bị bức đến đường cùng, làm chuyện thể cứu vãn được với Lâm Hi Hi sao? Nguyễn Húc mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, trong lòng cảm thấy khiếp sợ.

      ấy hôm nay chắc là dọn tới nhà mới rồi, cậu đến thăm à?” Lúc lâu sao, Nguyễn Húc nhịn được mới .

      Hé ra khuôn mặt tuấn tú đến từng góc cạnh, đôi mắt thâm sâu nhìn ánh đèn rực rỡ, Tần Dịch Dương nhấp ngụm rượu sau cùng, lạnh lùng thản nhiên : “ ấy tự lo được.”

      vừa xong, nghe tiếng gõ cửa nhàng.

      Nguyễn Húc đứng dậy mở cửa, Lâm Hi Hi ăn mặc gọn gàng đứng ngoài cửa, tóc dài mềm mại rũ vai, nàng đeo dải nơ mềm quanh thắt lưng mảnh khảnh, cổ tay vẫn còn buộc băng gạc. Nguyễn Húc nắm chặt cửa, cúi đầu kêu tiếng “Hi Hi”, nhất thời quên mời nàng vào.

      Lâm Hi Hi khẽ đỏ mặt, giọng : “Nguyễn chủ quản, tôi tìm Tần tiên sinh.”

      Nguyễn Húc sửng sốt lúc, nhìn lại phía sau, mở miệng : “Hai người cứ trò chuyện , tôi quấy rầy đâu.”

      xong cười với Lâm Hi Hi, rồi bước ra cửa.

      Vừa vào cửa nàng ngửi thấy mùi rượu vang tinh khiết thơm mát, Lâm Hi Hi nhìn lướt qua gian phòng khách xa hoa, Tần Dịch Dương nhàn nhã ngồi ghế sofa, đưa mắt nhìn nàng, nàng giọng : “Tần tiên sinh”

      “Ngồi xuống rồi .” Tần Dịch Dương ngẩng đầu, giọng trầm thấp làm tim nàng đập loạn vài nhịp.

      nhận được thông báo từ tòa án chưa?” hờ hững hỏi.

      Lâm Hi Hi khẽ gật đầu, ánh mắt trong veo mà kiên định: “Buổi hòa giải, tôi đến có được ?”

      Đôi mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương dừng ở ly rượu, chậm rãi suy ngẫm, từ chối cho ý kiến.

      Lâm Hi Hi nhàng thở hơi: “Tôi nghĩ, nếu như giữa chúng tôi có vấn đề, có thể nhờ người thứ ba can thiệp, có lẽ chỉ cần ngồi xuống vài ba câu là xong, cũng đến mức nháo nhào thế này, Nhạc Phong biết tính tôi, tôi muốn tiếp tục dây dưa nữa, cứ nghe theo quyết định của tòa án.”

      Màn đêm tĩnh lặng, khí thoảng mùi rượu tinh khiết và thơm nồng, Lâm Hi Hi được câu trả lời, có chút sốt ruột.

      muốn trực tiếp đến tòa án, có thể đảo ngược được sao?” Tần Dịch Dương nhã nhặn cầm ly rượu, đôi mắt thâm thúy bao phủ nàng, chậm rãi .

      Lâm Hi Hi cảm giác như có vật nhọn đâm vào người, khe khẽ cắn môi, bàn tay nắm chặt lại.

      Nàng lắc đầu: “Tôi biết, thế nhưng cũng nên thử lần…tôi chỉ muốn làm cái gì đó, coi như là làm thay Viện Y, nhất định phải làm được cái gì đó.”

      Tần Dịch Dương trầm ngâm trong chốc lát rồi đứng dậy, Lâm Hi Hi cảm thấy hoảng hốt, thân người cao lớn kia chậm rãi đè xuống nàng, nàng vô thức ngừng thở, thân thể dựa sát vào nàng, hơi thở của Tần Dịch Dương mang theo mùi rượu tinh khiết thơm nồng say mê áp xuống, cánh tay đặt bên người nàng, đè nàng chặt xuống ghế sofa.

      “Ly rượu này, để tôi dạy uống.” Giọng trầm thấp vang lên bên tai nàng, mang theo hơi nóng, đảo qua vành tai nàng.

      Lâm Hi Hi run rẩy chút, vai run run, nhìn chiếc lychân dài chứa đầy rượu vang đỏ, bàn tay run rẩy cầm lấy.

      “Tần tiên sinh, tôi…” hàng lông mi của nàng khẽ rung động, khuôn mặt nhắn trắng nõn, “Tửu lượng của tôi tốt.”

      Nếu như là hát, nàng còn có thể, đằng này ——

      Tần Dịch Dương cuốn sợi tóc nồng đậm của nàng vào tay, vững vàng khống chế thân thể nàng, lạnh lùng : “Tôi muốn làm ướt người , mau uống .”

      Ánh mắt Lâm Hi Hi khẩn trương, nàng nhìn dáng người , nhưng nàng có thể cảm nhận được lực bàn tay phía sau gáy nàng, lại càng ý đồ của . Nàng chỉ thấy được xương quai xanh từ trong cổ áo lộ ra, nàng khó khăn hô hấp, vị rượu cay cay kề bên môi nàng.
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 51: Khế ước làm nàng sợ hãi



      có biện pháp.

      Bàn tay nhắn của Lâm Hi Hi cầm ly rượu, nàng nhắm mắt, lắc đầu, bất lực uống vào ly rượu vang đỏ.

      Đầu lưỡi bị kích thích, còn có hương vị nhàn nhạt cay cay và thơm ngát, đôi mắt Lâm Hi Hi trở nên mơ màng, cồn trong người phát huy tác dụng, làm nàng chếch choáng say.

      Tần Dịch Dương ôm chặt người phụ nữ trong lòng, nhìn nàng nhíu mày nắm chặt áo sơmi của , nỗ lực khôi phục tinh thần, quả rượu rất mạnh. Ánh mắt Tần Dịch Dương nóng bỏng nhìn nàng, Lâm Hi Hi mơ màng kêu tiếng: “Tần tiên sinh”, nàng cảm giác được bàn tay luồn sâu vào tóc nàng, cằm Lâm Hi Hi bị ép nâng lên, hôn môi nàng, người đàn ông này mãnh liệt miết lên môi nàng, thọc sâu lưỡi vào khoang miệng ngọt ngào của nàng.

      Bị ép chặt vào ghế sofa, Lâm Hi Hi thở dốc, nàng chật vật cựa mình trong lòng , môi lại bị hôn chặt hơn nữa. Bàn tay đè sau gáy nàng rất mạnh, làm cho nàng dần dần mất ý thức, hít thở thông.

      Xuyên qua khung cửa kính, có thể thấy được hình ảnh người đàn ông cao lớn đè lên người phụ nữ nhu nhược yếu mềm, nàng bị ép buộc thể phản kháng được, chỉ có thể dịu dàng đáp lại . lâu sau đó, mới buông lỏng nàng ra chút, nhìn nàng thở dốc, khóe mắt ướt át, hàng lông mi khẽ rung, đôi môi hơi sưng đỏ.

      Mùi vị của nàng ngọt ngào.

      Ý thức dần dần quay lại, Lâm Hi Hi hoảng sợ, rốt cuộc cũng hiểu xảy ra chuyện gì, Tần Dịch Dương buông nàng ra, lạnh lùng với nàng.

      “Xem qua hợp đồng giao dịch này , sau đó kí tên vào.”

      “…” Lâm Hi Hi bất thình lình luống cuống tay chân, suy nghĩ của nàng có chút hỗn loạn, trong lòng cũng có chút sợ hãi, tay run rẩy cầm tờ giấy hợp đồng.

      Nàng chăm chú đọc, đọc nửa ngày mà nàng vẫn chưa hiểu gì cả

      hôn nàng.

      Có thể đây là lần thứ hai nàng chẳng biết vì sao lại hôn nàng.

      Đầu óc Lâm Hi Hi rối loạn, nàng lắm là vì sao, vừa ép buộc nàng uống hết ly rượu, lại hôn nàng mãnh liệt như vậy, cho dù lúc trước nàng ở bên cạnh Nhạc Phong cũng chưa từng trải qua chuyện này, cảm giác này giống như… vừa là ác quỷ vừa là thiên thần, làm cả người nàng đau nhức, đau đến tận các đầu khớp xương.

      Cảm giác rất đáng sợ.

      Môi cũng rất đau, Lâm Hi Hi,nỗ lực nhìn tờ giấy hợp đồng trước mặt.

      Sau lát, nàng hiểu.

      Thế nhưng sau khi xem xong, khuôn mặt nàng lại lộ vẻ khiếp sợ.

      Đôi mắt trong veo từ từ mở lớn, Lâm Hi Hi nhịn được đọc lại bản hợp đồng thêm lần nữa. Nàng chậm rãi buông tờ giấy xuống, nhàng mở miệng: “Tần tiên sinh, ý ngài là…”

      “Ý ngài muốn chúng ta làm hợp đồng vợ chồng, trong thời gian đó, tôi được tự ý quyết định gì cả, hơn nữa sau khi thắng vụ kiện tôi phải làm việc này cho ngài, có phải ?” Lâm Hi Hi dùng câu ngắn gọn khái quát toàn bộ nội dung bản hợp đồng, giọng mềm mà chật vật.

      có thể hiểu như thế.” Tần Dịch Dương đứng bên cửa sổ, nhàn nhạt .

      Thân thể Lâm Hi Hi trở nên cứng ngắc, trầm mặc im lặng. Đôi mắt trong veo lại ngước lên nhìn bóng lưng cao lớn, nàng quả hiểu được, chỉ là bóng lưng thôi mà, vì sao nàng lại sợ hãi như vậy?

      Nàng sợ cái gì chứ?

      Lòng bàn tay nàng tứa mồ hôi lạnh, Lâm Hi Hi suy nghĩ, nàng biết cha mẹ Nhạc Phong giúp giải quyết vụ này, nàng biết Nhạc Phong đưa ra ý định hòa giải là muốn hòa hoãn vụ việc, nàng dù có ngốc nghếch cũng đủ hiểu thể đồng ý việc hòa giải này, nàng phải giúp Viện Y đòi lại công bằng.

      Nàng nhớ Tần Dịch Dương từng , cho dù là có chứng cứ, cho dù xảy ra trước mắt, phần thắng của bọn họ cũng phải là nhiều.

      Nàng cần đến giúp đỡ của Tần Dịch Dương, cũng biết nếu như nàng nhờ , nhất định cũng giúp công! Dĩ nhiên là phải có điều kiện, thế nhưng nhất thiết phải thành quan hệ vợ chồng sao? Lâm Hi Hi nhíu mày suy nghĩ, nhưng nàng vẫn hiểu được.

      Nàng khó qua nổi tối nay rồi.

      Lâm Hi Hi đứng lên bước tới bên , cùng nhìn thành phố. “Chúng ta là vợ chồng, chỉ là tạm thời thôi, đợi sau khi thắng kiện, trở về như lúc đầu, phải thế ?” Lâm Hi Hi giọng hỏi, có chút dè dặt.

      Ý nguyện của nàng rất đơn giản, chính là bọn họ cùng diễn vở tuồng, ngoài ra có gì khác, chỉ là vợ chồng danh nghĩa, thế thôi. Lúc thắng kiện cũng là lúc hợp đồng kết thúc, trong thời gian đó, bọn họ phát sinh ra tình gì. Có phải thế ?

      Tần Dịch Dương cảm giác được nàng tới gần , đôi mắt thâm thúy nhìn sang bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng của bắt gặp ánh mắt mềm mại của nàng.

      Lâm Hi Hi nỗ lực ra lệnh cho bản thân được trốn tránh, phải hỏi cho vấn đề.

      “Việc này…phải xem thế nào ,” Tần Dịch Dương đưa tay, mu bàn tay lướt qua khuôn mặt mỹ lệ của Lâm Hi Hi, lần theo những sợi tóc rũ của nàng xuống dưới. “Tôi rồi tôi có lí do gì lại giúp đỡ vô điều kiện người phụ nữ cả, xưa giờ vẫn chưa có ngoại lệ.”

      “Trừ phi ở bên cạnh tôi, trở thành người phụ nữ danh chính ngôn thuận của tôi, lúc đó tôi mới có thể giúp được.”

      “Lâm Hi Hi… cứ suy nghĩ .” Ngón tay thon dài vuốt ve chiếc cằm trắng muốt của nàng, chậm rãi hướng lên, nhàng nắm cằm của nàng —— Tần Dịch Dương trầm giọng , hệt như là cảnh cáo nàng vậy.

      Chớp chớp mắt, Lâm Hi Hi cảnh giác, người nàng như bị điện giật, nàng lùi về phía sau, thoát khỏi vòng tay !

      Trái tim nàng đập “thình thịch, thình thịch, thình thịch” rối loạn, Lâm Hi Hi chống tay vào cửa sổ, ánh mắt đề phòng nhìn , đôi mắt run rẩy sợ hãi.

      Tần Dịch Dương nhìn nàng nhạy cảm đề phòng, khóe miệng lộ ra nụ cười, dời ánh mắt, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

      Cả thành phố đều sáng choang rực rỡ, hệt như ban ngày.

      “Tần tiên sinh…tôi…” bầu khí yên tĩnh này làm Lâm Hi Hi thấy sợ, nàng nhíu mày, hồi lâu mới xua tan được cảm giác xấu hổ vì mới bị chạm vào, nàng thở , dịu giọng , “Tôi nghĩ bản thân có chút lo lắng. Tôi cân nhắc đến việc đồng ý đến buổi hòa giải vào chủ nhật, nếu như Nhạc Phong có thể trả lại công bằng cho Viện Y.”

      “Dù sao tôi cũng muốn hỏi qua ý của Viện Y chút…”

      Lâm Hi Hi năng hỗn loạn, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi. “Chúng ta tạm thời cứ như vậy , cảm ơn ý tốt của ngài, chỉ là…” Chỉ là nàng đủ dũng khí để tiếp nhận.

      Chương 52: dạy tôi làm thế nào



      Lâm Hi Hi hít sâu hơi, : “ muộn rồi, Tần tiên sinh, tôi về trước…Cảm ơn ngài.”

      Dáng người to lớn đứng sát cửa sổ nhìn người phụ nữ bé , khuôn mặt trắng nõn của nàng có chút ửng hồng, bình thường, chỉ là nàng có chút hoảng sợ, Tần Dịch Dương cũng muốn ép buộc nàng, chỉ dùng đôi mắt thâm thúy của mình mà nhìn nàng, đôi bàn tay xinh đẹp của nàng cầm lấy túi xách, nàng im lặng gì.

      thấy trả lời, Lâm Hi Hi thể làm gì khác hơn là bước lùi mấy bước, thân người mảnh khảnh quay , cắn cắn môi : “Ngủ ngon.”

      Nàng xong liền bỏ chạy. Mồ hôi trong lòng bàn tay ngừng tứa ra, nàng vội vàng hoảng loạn.

      Mãi đến khi trở lại phòng mình, Lâm Hi Hi mới đỡ sợ hãi, bước đến rót cho mình cốc nước, chậm rãi bình phục tinh thần, nàng vừa nghĩ đến bản hợp đồng kia kia, cảm giác như bị ai đó đăng săn đuổi, chung quanh đều là bủa vây, nếu nàng đồng ý thể rời khỏi được, đôi mắt Tần Dịch Dương ngừng nhìn xoáy vào nàng, nàng hiểu ý trong đôi mắt đó, chỉ có thể trốn tránh.

      Đêm rất yên tĩnh, nàng cuộn thân người mảnh khảnh trong ghế sofa, thể hình dung được thần uy của Tần Dịch Dương lúc này.

      Nàng biết sau khi rời khỏi, đôi mắt Tần Dịch Dương càng thêm lạnh lùng, nàng càng biết, đây là cơ hội để nắm lấy nàng, đợi nàng, đợi nàng sập bẫy!

      đêm ngủ, Lâm Hi Hi cũng ngủ được.

      Sáng sớm bước ra khỏi phòng ở, nàng nhàng xoa xoa thái dương, giảm bớt phần nào cảm giác khó chịu, ngay lúc đó nàng thấy chiếc Ferrari đen tuyền đợi sẵn tự lúc nào, tim nàng đập “thình thịch” cái.

      Chiếc xe hơi đen tuyền, hệt như màu của đêm tối, làm nàng dám đến gần.

      “Hi Hi qua đây.”

      Vốn định xoay người bước , ai ngờ lại bị gọi lại, Lâm Hi Hi quay đầu lại, ra là Nguyễn Húc gọi nàng.

      “Đến công ty sao? Tôi đợi Dịch Dương, có muốn cùng ?” Nguyễn Húc lái xe đến bên nàng, hạ kính cửa sổ .

      Lâm Hi Hi khoát khoát tay: “ cần, cũng xa lắm, tôi tự được rồi.”

      Nguyễn Húc nắm tay lái cười cười: “Nếu tiện đường nên viện cớ nha, dù sao cũng cho tôi ga-lăng chút, sao hả?”

      Lâm Hi Hi nhìn nụ cười của , tựa hồ như chưa từng cười thoải mái như thế, bọn họ có chút quên mất phải cười như thế nào.

      Tần Dịch Dương bước tới, đón ánh nắng mặt trời, mặc quần áo Tây Âu được cắt may khéo léo, hé ra khuôn mặt tuấn tú, Lâm Hi Hi dám nhìn thẳng , nàng khẽ cười làm lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng, trong nháy mắt chạm được vào ánh mắt , nụ cười kia chợt tiêu tan, đôi mắt lên tia sợ hãi.

      “Tần tiên sinh.” Nàng vẫn giọng như xưa gọi , lễ phép mà xa cách.

      Nàng biết, bóng lưng nàng đưa về phía ánh mặt trời, xinh đẹp biết bao.

      Tần Dịch Dương nhớ lại tối qua lúc nàng bị ôm hôn trong lòng, cái miệng nhắn của nàng ngừng bật lên tiếng “Ưhm”, nàng rất mê say đáng . mở cửa xe ngồi vào trong, ánh mắt lạnh lùng ý.

      Nguyễn Húc cảm nhận được bầu khí giữa hai người bọn họ, hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu với Lâm Hi Hi, nhấn chân đạp ga, lái xe . Chiếc xe Ferrari màu đen làm cuộn lên làn gió, Lâm Hi Hi nhìn theo bóng chiếc xe hơi sang trọng bóng loáng, cũng hơi tự giễu mình.

      Chính nàng cự tuyệt giúp đỡ của , quyết định này, sai rồi sao?

      Lắc lắc đầu, nàng thư thái bước bộ, tiến về phía công ty.

      Trong phòng trà, Lâm Hi Hi vừa mở nước, vừa gọi điện thoại cho Viện Y.

      Phía bên kia, giọng trầm thấp của Viện Y vang lên: “Hi Hi”

      “Viện Y, hôm nay cậu thấy thế nào?” Lâm Hi Hi cố sức lấy lại tinh thần, cười chuyện với .

      Bên kia là giọng của Tống Viện Y, mặc bộ đồ bệnh nhân đứng bên cửa sổ, thân thể có vấn đề gì, chỉ là tinh thần vẫn phấn chấn lên được, thấp giọng : “Hi Hi, lần trước cậu với mình, cậu liên lạc với luật sư rồi đúng ?”

      Lâm Hi Hi khẽ giật mình, động tác chậm lại, giọng : “Phải rồi, Viện Y, cậu cũng đồng ý, phải sao”

      Tống Viện Y gật đầu, khàn khàn : “Phải, mình đồng ý rồi. Chỉ là tại mình hơi do dự chút, Hi Hi, nếu như mình thắng kiện, mọi người biết chuyện của mình, bao gồm cả đồng , bạn bè…Hi Hi, mình rất sợ, cậu cũng biết phải người phụ nữ nào bị cưỡng bức cũng có đủ dũng khí để khởi kiện, cậu có hiểu ?”

      Ngực Lâm Hi Hi như có vết dao đâm trúng, nàng tắt vòi nước, giọng : “Mình hiểu mà.”

      Nàng lấy lại bình tĩnh, ôn nhu : “Viện Y, cậu nên lo lắng, được ? Mình cố gắng hết sức, Nhạc Phong phải bị nghiêm trị đích đáng, mình đồng ý với cậu, mình nhất định làm được.”

      “Ừ,” Tống Viện Y mang theo vài phần oan ức, do dự chút rồi mở miệng , “Hi Hi, mình có thể nhờ cậu việc ? Đến lúc mở phiên tòa, mình có được ? Mình muốn xuất với bộ dạng yếu đuối thế này, phải cậu thay mời luật sư sao, vậy cậu thay mình đến tòa án luôn có được ?”

      Câu đó làm Lâm Hi Hi cứng người, nàng biết phải sao cả.

      Nếu ngay cả tòa án mà Viện Y cũng đến dự, vụ kiện này làm sao có thể thắng được đây?

      Lâm Hi Hi có chút hoảng hốt, giọng kêu lên: “Viện Y…”

      “Cứ quyết định như vậy !” giọng Tống Viện Y run run, bức bách khẩn cầu, sợ nàng đổi ý, “Hi Hi, cậu phải là mình, mình thể đứng trước tòa án được, Hi Hi, cậu hãy giúp mình, mình xin cậu đấy.”

      Bàn tay nhắn của Lâm Hi Hi xoa xoa thái dương, muốn cho biết căn bản chuyện này là thể, thế nhưng Tống Viện Y ngắt điện thoại.

      “Tút…tút…” thanh đó rơi vào bên tai Lâm Hi Hi, nàng đột nhiên cảm giác được tia tuyệt vọng.

      Nàng nhắm mắt, đôi lông mi mềm mại cũng rũ xuống, nàng khôi phục lại tinh thần, nghĩ đến bệnh viện lúc nào đó để khuyên nhủ Viện Y, nàng có thể hiểu được Viện Y khiếp sợ là điều hiển nhiên, nhưng ai có thể thay thế được cả.

      Trong phòng trà ngây người vài giây, Lâm Hi Hi mới giật mình bước ra ngoài.

      thân người nóng bỏng đứng ở cửa, ánh mắt yếu ớt nhìn nàng.

      Lâm Hi Hi dừng bước, nhìn người phụ nữ trẻ đẹp trước mặt, ánh mắt rơi xuống đôi môi đỏ mọng của , lễ phép khẽ kêu tiếng: “Chị Đồng.”

      Nguyên Đồng lẳng lặng nhìn nàng vài giây, ánh mắt trong veo lộ vẻ lạnh lùng, lát sau bước đến gần Lâm Hi Hi, mùi nước hoa người sực nức, ép Lâm Hi Hi đến góc phòng, mãi đến khi lưng nàng đập vào tường, ta mới chịu dừng lại.

      Người phụ nữ trong góc phòng hệt như đóa hoa bách hợp mềm mại làm lay động lòng người. “Lâm Hi Hi, bằng dạy tôi, phải thế nào đây?” Nguyên Đồng mở miệng, phải châm chọc hay lăng nhục, ngược lại rất bình tĩnh.
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53: Quan hệ thể giải thích được



      Lâm Hi Hi lạnh cả sống lưng, giọng : “Cái gì?”

      Nguyên Đồng dừng mắt ở làn da trắng nõn của nàng, hít sâu hơi, hạ giọng : “ dạy tôi , làm thế nào để bò lên được giường của Dịch Dương? Tôi thử qua rất nhiều lần, cũng tưởng ấy thích phụ nữ, nhưng đến ngày đó khi thấy ấy ôm tại phòng họp, vẫn chỉ là Hi Hi , dạy tôi phải làm sao?”

      Nghe xong mấy lời này, mặt Lâm Hi Hi nóng bừng lên, thể tin được những lời này lại do chính từ miệng Nguyên Đồng ra!

      Lâm Hi Hi lắc đầu, lắc lắc khuôn mặt nóng rẫy, chân thành : “Chị Đồng, em nghĩ…Em nghĩ chị tìm lộn người rồi, em có… có…” Đôi lông mi thanh tú của Lâm Hi Hi khẽ rũ xuống, nàng thành lời.

      Nàng cũng có cùng Tần Dịch Dương lên giường! Việc này, nàng làm sao có thể được?

      “A…” Nguyên Đồng nở nụ cười mê hồn, những ngón tay sơn màu bóng loáng quấn lấy tóc, đôi mắt sắc lẻm nhìn nàng, “Đừng với ta chưa làm gì cả, Lâm Hi Hi, tôi quá rộng lượng rồi, thấy tôi hề muốn so đo tính toán với sao? Chỉ cần cũng có thể chỉ dạy lại cho tôi ít, làm thế nào để có thể quyến rũ được ấy, tôi có thể bỏ qua hết mọi chuyện, phải hiểu rằng, người chỉ cần liếc mắt cũng khiến người khác phải e sợ như tôi, lại chịu như thế này cũng phải là điều dễ dàng đâu.”

      Trong gian phòng nho , Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy hô hấp đều trở nên cứng ngắc.

      Mùi nước hoa người Nguyên Đồng đậm, lại có thêm chút gì đó giống mùi chất gây nghiện, Lâm Hi Hi nhíu mày khó chịu, tay nàng phải chống lên bệ sứ lạnh mới có thể thấy đỡ đôi chút. Nếu cứ tiếp tục thế này chỉ có thể gây thêm nhiều hiểu lầm mà thôi, Lâm Hi Hi đưa mắt nhìn lại , giọng : “Chị Đồng, quan hệ giữa em và Tần tiên sinh phải như chị nghĩ đâu, chỉ là em có chút việc cần nhờ Tần tiên sinh giúp đỡ, cho nên mới ở gần ngài ấy, chị tin em được ?”

      Nguyên Đồng cười lớn làm người khác có chút run rẩy, lại càng làm Lâm Hi Hi sợ hãi.

      khuôn mặt cười của lộ ra nét dữ tợn. Nguyên Đồng nắm lấy hai vai nàng : “Lâm Hi Hi, giả bộ gì thế? Tôi phải tin à? thử xem, có thể tin người phụ nữ chủ động hôn người đàn ông ? Đê tiện, cố ý khoe khoang đúng ?”

      Những móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt nàng, Lâm Hi Hi đau đớn, nàng rụt vai lại nhưng đôi mắt của nàng lộ chút sợ hãi nào.

      “Chị Đồng, phiền chị buông tay ra, đây là công ty.” Lâm Hi Hi giọng .

      cũng biết đây là công ty à! Ở trước mặt tôi cũng chẳng kiêng nể gì, tôi phải cảnh cáo thế nào đây?”

      Lâm Hi Hi nhắm mắt, cảm giác càng giải thích càng hiểu lầm.

      Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ngước lên, lướt qua vai Nguyên Đồng nhìn về phía cửa, ánh mắt rơi xuống, kêu lên tiếng “Tần tổng”.

      Cả người Nguyên Đồng run lên, buông vai nàng ra, lưng căng lên cứng ngắc.

      Lâm Hi Hi chậm rãi thở hơi, nhân cơ hội đẩy ta ra, cầm lấy tách chậm rãi bước về phía phòng trà. Tiếng gọi lúc nãy quả nhiên có sức ảnh hưởng đến Nguyên Đồng.

      Lâm Hi Hi trở về bàn làm việc, tự nghĩ vừa rồi là tự mình ôm rơm nặng bụng. Vừa lúc đó có tiếng điện thoại vang lên, giọng của viên trợ lí vang lên lanh lảnh: “Lâm Hi Hi, Nguyễn chủ quản có việc tìm , xem xem.”

      “Vâng …. ta ở tầng hai mươi bốn đúng ?” “ ở phòng làm việc của chủ tịch, thẳng đến đó nhé.”

      Lâm Hi Hi cầm bút, chậm rãi đứng dậy, ra ngoài.

      Tần Dịch Dương ngồi ở bàn làm việc, dáng người nghiêm nghị khiến người khác phải kính nể, Lâm Hi Hi bước vào chỉ liếc cái, lưng vô thức căng cứng, nàng nhìn ngón tay thon dài của để bàn làm việc, nàng cũng dám nhìn lâu, chỉ dám nhìn sang Nguyễn Húc ngồi kế bên, nàng cảm giác như mình trở thành người thừa.

      “Có việc gì?” Lâm Hi Hi giọng hỏi.

      Nguyễn Húc nhìn nàng lát, cười cười, giơ tay vẫy vẫy nàng, đưa cho nàng xấp tài liệu: “ tự mình xem cái này .”

      Lâm Hi Hi hiểu gì, nhận lấy tập tài liệu.

      Đó là phần bản báo cáo nội bộ.

      Lâm Hi Hi mở ra nhìn vài tờ, đôi mắt trong veo đảo qua toàn bộ nội dung, mới nhìn chút thể chịu nổi, chậm rãi nắm chặt xấp tài liệu. Có điểm buồn cười, trước mặt biết là bản báo cáo của ai, điều tra sinh hoạt trước đây của Lâm Hi Hi, phát nàng và Nhạc Phong cấu kết với nhau, nàng vào Bác Viễn Thế Kỷ là có mưu đồ, hoài nghi nàng tiết lộ cơ mật của công ty, gần đây lại còn giở trò, làm cho kế hoạch của Bác Viễn đối với Hoành Cơ bị lộ tẩy, mức độ ra tay càng lúc càng lợi hại.

      chịu khó hồi tưởng chút, sáng nay tầng hội nghị, chính là nhắc đến vấn đề này.” mặt Nguyễn Húc thoáng nở nụ cười, “Lời lẽ trong đó có sức thuyết phục rất cao, tôi hoài nghi gần đây công suất của Hoành Cơ liên tục giảm sút, có liênn quan đến đấy.”

      Lâm Hi Hi trầm mặc im lặng.

      nực cười, nàng làm việc tại Bác Viễn cho đến bây giờ cũng tham gia vào chuyện định hướng của công ty, chỉ việc ra quyết định, ngay cả mảng tiêu thụ đều có phân công ràng, vì sao nàng phải dây vào?

      Cho nên điểm mấu chốt chính là tập tài liệu này, rốt cuộc là do người nào quá rảnh rỗi làm đây? “Cho nên tôi phải làm gì?” Lâm Hi Hi trực tiếp hỏi, khuôn mặt mỹ lệ lộ nét thản nhiên, “Tạm thời cách chức chuẩn bị điều tra, hay là làm cái gì khác?”

      Nguyễn Húc nhìn chằm chằm vào nàng, trong chốc lát bị vẻ nhu mì mà cứng cỏi của nàng thu hút, bên môi hé nở nụ cười nhàn nhạt.

      “Đừng hỏi tôi…Chuyện này do Dịch Dương quyết định, cậu ấy tạm thời có thái độ gì, dù sao ban giám đốc cũng phải là do cậu ấy người quyết định là được,” Nguyễn Húc đứng dậy, giọng , “ cùng cậu ấy chuyện , tôi ra ngoài trước.”

      tình phát sinh cũng có chút bất ngời, Lâm Hi Hi còn muốn gì đấy nhưng Nguyễn Húc cũng ra ngoài.

      thậm chí còn cẩn thận đóng cửa phòng làm việc lại.

      Trong nháy mắt, bầu khí phòng làm việc trở nên lạnh lẽo hơn hẳn, Lâm Hi Hi đứng yên tại chỗ dám nhúc nhích, nàng chà xát tay, cảm nhận được luồng khí lạnh. “Tần tiên sinh…” cuối cùng nàng cũng có dũng khí phá vỡ yên lặng.

      “Mười phút.” đôi mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương vẫn rời khỏi màn hình máy tính, lạnh lùng cắt ngang lời nàng, “Chờ tôi xử lí xong, mười phút nữa. ngồi xuống trước .”

      Lâm Hi Hi chỉ có thể ngồi xuống.

      Trong phòng làm việc trống trải, sợi tóc mềm mại của nàng rủ xuống, nắng mặt trời chiếu rọi qua làn da nàng. Tần Dịch Dương dừng tay, ngước mắt nhìn, cảnh tượng trước mắt đúng là làm say lòng người.
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 54: Khó có thể nắm bắt được ý đồ của .



      đứng dậy, hướng phía sofa tới.

      Lâm Hi Hi phục hồi lại tinh thần, thấy thân ảnh cao ngất của tới gần, lòng khỏi dâng lên sợ hãi.

      Tay nàng để bên hông, cánh tay nhắn nắm lại, đợi tới gần. Bọn họ trong lúc đó vẫn luôn tồn tại dạng quan hệ này, hề che giấu, nàng cũng dám né tránh. Đó là lý do khiến Tần Dịch Dương cúi người xuống ôm nàng vào lòng, sofa nàng có chút chìm đắm lâu, Lâm Hi Hi chút sợ sệt nào, chỉ là lưng vẫn cứng ngắc, có chút dám động đậy.

      Nhớ lại nụ hôn chiếm đoạt của tối hôm qua, nàng tự nhiên có chút cứng người lại. “ mới tới công ty vài ngày có phải ? Lại mang đến nhiều phiền toái như vậy sao?” Tần Dịch Dương dừng lại ở gương mặt trắng nõn của nàng, mở miệng .

      Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua văn kiện bàn làm việc, nhìn thẳng , ánh mắt trong veo mang theo nét mềm mại mà kiên định: “Đó là bịa đặt, tôi biết người nào đó tố cáo tôi, thế nhưng việc này… tôi làm.”

      Tần Dịch Dương vươn tay, nắm lấy cằm nàng, da thịt của nàng vẫn là mềm mại trơn bong như trước.

      Hơi thở của Lâm Hi Hi có chút khẩn trương, cùng ở gần nhau như vậy, Tần Dịch Dương chăm chú cảm nhận cảm giác đến từ lòng bàn tay, mang theo tiếng trầm thấp quanh quẩn bên tai nàng: “Tài liệu này hai ngày trước Nguyên Đồng đưa lên, Bác Viễn đối với việc này có thái độ xử lý rất nghiêm túc, Lâm Hi Hi…Cho tôi lý do để có thể tin tưởng xem.”

      Trong nháy mắt Lâm Hi Hi có chút kinh hoảng, văn kiện tố cáo đúng là do Nguyên Đồng viết, điều này ngoài dự liệu của nàng, thế nhưng từng việc của nàng cùng Nhạc Phong phát sinh trong lúc đó, Dịch Dương đều biết thế nhưng.. như thế nào lại… “Ngài …ngài biết mà..” Sắc mặt Lâm Hi Hi đỏ bừng, đôi mắt trong veo lộ ra tia khẩn trương lý giải nổi, “Tôi có khả năng lấy được tài liệu của Bác Viễn để cung cấp cho Nhạc Phong, càng có lý do giúp , chúng tôi thực có quan hệ gì hết…”

      vẫn là biết thế nhưng…

      Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị bóp nghẹt, rất nhiều điều thể lên lời, chỉ có thể chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn lãng bức người của Tần Dịch Dương, hơi thở của từng cho nàng cảm giác tín nhiệm cùng mê luyến, hôm nay lại khiến nàng sợ hãi.

      Khóe miệng Tần Dịch Dương nổi lên ý cười, rất lãnh đạm, rất xa xôi, buông cằm của nàng ra, cả người tản ra tia lãnh khốc.

      “Bác Viễn cũng phải chỉ mình tôi là được, nghĩ chút xem nên giải thích như thế nào với người trong ban quản trị.” đứng lên tới bên cửa kính thủy tinh, với tư thế lãnh đạm, yên tĩnh quan sát thành phố phía dưới, “Bọn họ có lý do gì để tin tưởng , cũng nhân viên bình thường mà hao tâm tổn trí nghĩ xem điều tra chuyện gì, tốt nhất là nên chuẩn bị thôi việc .”

      Phía sau , khuôn mặt nhắn của Lâm Hi Hi nhất thời trở lên tái nhợt, đứng lên.

      Là ý gì đây?

      Nàng vừa mới chuyển vào nhà trọ của nhân viên Bác Viễn, vừa mới thích ứng, lại gặp cảnh ngộ này…

      Tòa án bên kia còn có vụ kiện chờ nàng, thậm chí nàng còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt Nhạc Phong. tình hết thảy kéo tới, Lâm Hi Hi đột nhiên có cảm giác yếu đuối, đè lên hai vai nàng, nàng nỗ lực bình ổn chính mình, cố gắng suy nghĩ nên làm như thế nào.

      Nàng đứng dậy, chậm rãi tiến đến bên người Tần Dịch Dương, ngón tay nhàng chạm vào lớp thủy tinh lạnh lẽo.

      Cảm giác lạnh lẽo này cũng giống như người đàn ông bên cạnh, nàng vĩnh viễn nhìn thấy được vẻ ôn nhu của , vĩnh viễn biết nên làm thế nào chiếm được đồng tình của , luôn lãnh đạm như vậy, nàng muốn cầu xin giúp đỡ, nhưng cách nào mở được miệng.

      Sức mạnh của phụ nữ, lúc mất chỗ dựa, cuối cùng lại bé như vậy, yếu đuối như thế.

      “Tôi muốn..” Trong bầu khí yên lặng, giọng Lâm Hi Hi rất thấp, rất , hàng lông mi dài cụp xuống, che lấp vẻ yếu đuối thoáng qua, hơi thở nàng mong manh, “Tôi muốn thất nghiệp…” “Tôi đồng ý với Viện Y phải giúp ấy… nhưng dường như với chính bản thân mình tôi cũng thể bảo đảm…”

      Cánh tay bé yếu ớt vịn thủy tinh, lộ ra vài phần tái nhợt, Lâm Hi Hi cảm thấy chính mình thể kiên cường nữa, ánh mắt càng lúc càng mờ mịt. Từ khi nào bắt đầu, cuộc sống của nàng lại trở lên tối tăm như thế? Mất công việc, cũng là mất nơi ở, nàng có biện pháp duy trì sinh tồn của bản thân. Tại sao lại có thể như vậy?

      Sao lại đột nhiên trở thành như vậy?

      Nàng hiểu nổi, lại thể hiểu, chỉ có thể bộc lộ nỗi tuyệt vọng dưới ánh sáng ấm áp của căn phòng này.

      Tần Dịch Dương giơ tay dừng ở khuôn mặt nhắn yếu đuối của nàng, làn da trắng nõn mê người lộ ra chút ửng hồng, đôi mắt xoay chuyển, mờ mịt mơ màng, lạnh lùng xoay người, cánh tay chậm rãi đem nàng thu vào trong lòng.

      Lâm Hi Hi lúc đầu có chút giãy dụa, nàng chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, có chút thể tự thoát ra được.

      bé nhu thuận trong lòng, Tần Dịch Dương luồn vào tóc của nàng, đôi môi bạc kề sát trán nàng thấp giọng : “Sao học để tỏ ra yếu đuối chút hả? Tại thời điểm cần yếu đuối cũng đừng cố làm ra vẻ kiên cường…có hiểu ?”

      Trong lòng đều là ý nghĩ độc chiếm, rất ấm áp, Lâm Hi Hi hé mở đôi mắt ẩm ướt, nhàng lắc đầu: “Tôi biết…ngài…tôi nghĩ rằng ngài giúp tôi..tôi biết ngài suy nghĩ cái gì, tôi đoán được…”

      xong những lời này, lòng Lâm Hi Hi vô cùng hỗn loạn, thế nhưng tất cả đều là .

      Tần Dịch Dương ôm thắt lưng nàng, cúi đầu đem nàng nhàng áp cửa kính, hơi thở cực nóng tại đôi môi đào của nàng: “Vậy nghĩ tại tôi muốn làm gì?”

      Thủy tinh rất lạnh, thân thể cũng vậy,Lâm Hi Hi nén chịu ……, biết phải làm gì.

      Nàng nhớ tới bản hợp đồng mà từng đưa cho nàng, từng khi thắng kiện là lúc nàng phải đáp ứng điều kiện của , nàng lại hỏi điều kiện kia là gì vội chạy trốn .

      “Tôi biết, tôi…a!” Lâm Hi Hi bỗng nhiên bị ngăn lại cách hung hăng, lời lẽ trong nháy mắt bị cướp .

      Tần dịch Dương cúi đầu cướp đoạt vẻ mị hoặc ngọt ngào của nàng , đem toàn bộ thân thể của nàng thu vào trong lòng, ngón tay thon dài thâm nhập vào trong vạt áo của nàng, bàn tay ấm áp linh hoạt tại eo của nàng nhàng vuốt ve, lần theo đường cong duyên dáng hướng lên, tại ngực nàng tùy ý mà nhào lặn.

      Bị chạm vào khuôn ngực đẫy đà, nhắn trong lòng run rẩy hồi, tiếng thét chói tai bị cắn nuốt thể nào phát ra.

      Lâm Hi Hi liều mạng giãy dụa chống cự lại, cổ tay ngực ra sức đẩy nhưng có tác dụng, lưỡi vẫn là bị hôn đến đau nhức kịch liệt, nức nở tránh được, thân thể phản ứng ràng như vậy, chút cuốn hết khí lực của nàng .

      Tay đảo qua nhũ hoa hồng hồng của nàng, cả người Lâm Hi Hi run lên, hốc mắt nhất thời trở nên ấm áp.

      Tránh được … nàng căn bản tránh được!

      Khí lực toàn thân biến mất, cả người Lâm Hi Hi bủn rủn vô lực, si ngốc mặc cho cánh tay kiên cố của xiết chặt vòng eo, nàng trong suốt tựa như thủy tinh, có khí lực phản kháng, mỗi cử động của đều rang như vậy, như luồng điện lan tỏa toàn thân mang theo dục vọng, Lâm Hi Hi hưởng thụ nụ hôn của , vẫn ngừng run rẩy.

      Nếu như dừng lại, nhất định thể khống chế được tại nơi này mà muốn nàng.

      Tần Dịch Dương chậm rãi buông cánh môi của nàng ra, đôi mắt thâm thúy đem dục vọng áp chế xuống dưới, nhìn nàng hô hấp bất ổn, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt,cánh môi sưng lên đỏ bừng, nhàn nhạt mở miệng: “Bây giờ biết rồi chứ?”
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 55: Bắt đầu biết muốn gì?



      nghĩ muốn gì đều biểu đạt ràng.

      Lồng ngực rộng lớn toát ra vẻ nguy hiểm, hô hấp của Lâm Hi Hi yếu ớt, đôi mắt trong veo giương lên nhìn , khoảng cách gần như vậy, nàng có thể nhìn đồng tử màu đen chói mắt của , mị hoặc mà nghiêm khắc, lộ ra dục vọng dày đặc bị áp chế cùng với khí phách bức người. Thân thể kiều diễm của nàng lâu rơi vào khuỷu tay , toàn bộ thân thể đều mặc chống đỡ, thậm chí bàn tay vẫn như trước mang theo nhiệt độ cực nóng ở phía sau áo sơ mi mềm mại của nàng, khóa áo ngực bị mở ra, tay có thể khống chế được tấm lưng mềm mại của nàng, tạo nên cảm giác kích thích mẫn cảm cùng cực!

      Lâm Hi Hi cảm thấy toàn bộ thân thể đều cứ như vậy bị nhìn thấu, trong chốc lát viền mắt ấm áp, run rẩy, cũng nghĩ ra cách nào phản kháng! Cánh môi của nàng có chút sưng đỏ, khoang miệng vẫn lưu lại tất cả là hơi thở của , thậm chí nhũ hoa của nàng vẫn sót lại vết tích vuốt ve, người từng chút khoái cảm đều chưa rút. “Đừng…” dục vọng dày đặc kia làm nàng sợ hãi, Lâm Hi Hi lắc lắc đầu, dùng hết toàn bộ khí lực đẩy ra vòng ôm chặt chẽ của người đàn ông trước mặt! Nàng tay chống lên thủy tinh, tay còn lại gắt gao kéo lại cổ áo, nhìn !

      Kiện cáo, thất nghiệp, từng bước kéo tới, tình khiến nàng trở tay kịp, đầu óc Lâm Hi Hi hỗn loạn, cảm giác như chính mình rơi vào nước xoáy sao thoát ra được, nhìn ánh mắt thản nhiên mà thâm thúy của Tần Dịch Dương, nàng bắt đầu hiểu đến tột cùng là muốn gì ở nàng, thế nhưng …như vậy được, thể!

      Ánh mặt trời chói mắt rọi thấp xuống dần, toàn thân Tần Dịch Dương là bộ Âu phục tản ra khí thế tà mị bức người, đôi môi lạnh bạc hoàn mĩ hé mở, ưu nhã mà lười biếng nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng trầm tĩnh như nước.

      Lâm Hi Hi thể chịu đựng được khí như vậy lần nữa, nàng cố nén nước mắt nóng bỏng chực trào ra, tay chăm chú kéo lại cổ áo, hướng phía cửa phòng làm việc chạy ra ngoài, run rẩy chạy trốn, tựa như muốn thoát khỏi thế giới của , bên ngoài khí có phần ồn ào náo nhiệt, khuôn mặt nhắn của Lâm Hi Hi hé chút tái nhợt, nàng cắn viền môi hơi sưng đỏ, chạy tới phòng vệ sinh.

      Phòng vệ sinh rất yên tĩnh, nàng siết sao đóng lại cửa, mới cảm thấy có chút an toàn.

      Nàng tựa vào tường nhựa hồi lâu mới nén được cỗ ủy khuất kia xuống dưới, phía bên trong nội y sộc sệch, nàng so với lúc trước có vẻ ổn hơn, ngón tay trắng nõn run nhè , nàng đưa tay cài lại nút áo.

      Nơi mềm mại đẫy đà hoàn mỹ bên trong nội y – Lâm Hi Hi dám hồi tưởng lại vừa rồi Tần Dịch Dương càn rỡ vuốt ve như thế nào, nàng cố gắng xua cảm giác này, quên cảm giác thình lình cướp đoạt cùng chiếm giữ.

      Trong phòng vệ sinh yên tĩnh, nàng tựa như búp bê bị bỏ quên, gặm nhấm từng chút thương tổn, ôm chặt hai tay, tạo nên bộ dáng bảo hộ chính mình.

      Mơ hồ nghe được thanh từ bên ngoài, cửa phòng vệ sinh liền bị mở ra.

      phiền a, chị Nguyên Đồng ngày hôm nay làm sao biết? Giống như bị phát điên, làm ai cũng mệt chết.”

      “Chính là biết ai đắc tội nha.” “Hic…còn có ai vào đây? Chị Đồng tối kị nhìn kẻ khác cùng với chủ tịch có gì liên quan, lần trướctrước mặt chủ tịch tôi cẩn thận làm đổ ly nước, chị ta nghĩ là tôi cố ý, phụ nữ ghen tuông nổi lên điên cuồng đáng sợ.”

      phải đến Lâm Hi Hi đấy chứ? Ai da, tôi hình như cũng hai lần nhìn thấy chủ tịch nắm tay ta cùng ngồi vào trong xe nha.”

      nhìn lầm chứ? Công tác ra ngoài cùng là bình thường nha..”

      “Cái gì, từng cùng chủ tịch ra ngoài công tác sao?”

      …” “Tôi sai rồi sao? lúc rảnh rỗi nhớ theo Lâm Hi Hi học hỏi nha, có việc gì lại giả vờ chảy tý máu liền té xỉu và vân vân, có khi chủ tịch cũng có thiện tâm đưa bệnh viện cũng chừng .” “ ít xấu hơn tôi chắc, cũng chính là đố kị như tôi !” “Nhưng mà có đáng gì để mà đố kị chứ, nghe có người tố cáo a, lại nghe sáng sớm đều kinh động đến ban giám đốc, chừng ta giả ngốc cũng được bao lâu …”

      “Ha ha, sao? sao?”

      “Tôi sao phải lừa chứ ..”

      Mỗi công ty đều có kiểu lời đồn đáng sợ của nơi ấy, Lâm Hi Hi dựa lưng vào cửa, muốn nghe tới những lời thầm kiêng nể phía sau, tiếng cười hai người kia dần dần xa hơn, từ từ nghe thấy nữa, Lâm Hi Hi lúc này mới buông cổ áo bị nắm chặt ra, khuôn mặt nhắn mỹ lệ mang theo tia nhu nhược ngỡ ngàng.

      Thế giới này dường như có chỗ nào cho nàng.

      bên bị ghen ghét cố ý loại bỏ, bên tràn đầy nguy hiểm, tay Lâm Hi Hi dừng ở chốt cửa hồi lâu nhưng có dũng khí mở cửa, mãi cho đến lúc di động trong túi “ong ong” rung lên, nàng mới hoàn hồn. “Alô, tôi là Lâm Hi Hi.” Nàng mở cửa phòng vệ sinh ra, giọng .

      “Lâm tiểu thư, tôi là Lam luật sư.” Phía bên kia thanh rất cung kính.

      Lâm Hi Hi lập tức lên tiếng trả lời “Lam luật sư, ông vẫn khỏe chứ.”

      “Là như thế này… vốn là buổi hòa giải ngày chủ nhật chỉ có nhân viên trung gian hòa giải của tòa án và đại diện nguyên đơn của bị cáo có mặt, là luật sư tôi cũng tốt khi đứng ra, mạo muội hỏi chút, Tống Viện Y tiểu thư có thể có mặt chứ?”

      Lâm Hi Hi do dự chút, nhàng mà kiên định “Tôi khuyên ấy đến, dù sao biện pháp giải quyết chuyện này là vậy, chính ấy quyết định mới tốt, giả như ấy muốn, khả năng hòa giải cũng đổ vỡ.” “À, là như vậy”, phía bên kia Lam luật sư nở nụ cười, “Vậy chúc Lâm tiểu thư may mắn, hòa giải thành công.”

      “Cảm ơn ông, Lam luật sư.”

      Tắt điện thoại di động, Lâm Hi Hi vứt cảm giác hỗn độn trong ngực trở lên dũng cảm chút.

      Nàng hiểu rất ràng, có số việc nàng có khả năng xoay chuyển tình thế, nàng chỉ có thể tận lực cố gắng đối đầu là tốt rồi, tựa như lần này bị tố cáo, nàng chỉ có thể thản nhiên mà đối diện ban giám đốc, thế nhưng nếu bọn họ tin, nàng cũng còn cách nào.

      Có khó khăn, có chuyện, nhất định phải giải quyết, chí ít tạm thời vẫn còn chưa thất nghiệp, phải sao?

      Trở lại chỗ ngồi, Lâm Hi Hi để ý tới những lời to phía sau của mấy thư ký cùng ánh mắt đố kị nhìn nàng, nàng ngồi xuống chăm chú làm việc, nàng đảo mắt qua lịch công tác trong ngày, thứ năm, tốt rồi, nàng còn có ngày an tâm mà nghỉ ngơi.

      ***

      Trưa ngày chủ nhật, ánh mặt trời nóng bức chiếu xuống.

      Cầu thang tòa án mang vẻ trầm, sắc trắng trang nghiêm mà long trọng.

      Trong di động thanh “tút tút” vang lên nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi bắt đầu toát ra từ lòng bàn tay Lâm Hi Hi, đôi mắt mỹ lệ tràn đầy vẻ lo lắng, nàng cắn sâu vào đôi môi đào, nàng suýt thốt ra thanh tựa như phá vỡ trong ngực.

      Nghe điện thoại.

      Mình van cậu, Viện Y, nghe điện thoại !

      Ngày hôm qua tới thăm Viện Y, hai người ràng thống nhất đứng ở cửa tòa án đợi nhau, thế nhưng Lâm Hi Hi đến sớm tiếng, tại chỗ này chờ đợi cũng thấy Viện Y đâu. Nhiệt độ càng lúc càng cao, Lâm Hi Hi có chút tuyệt vọng, điện thoại vẫn thông, ràng là vẫn thông, khả năng là ấy tiếp!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :