1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45: Mình với cậu đều đê tiện như nhau

      Chiếc xe Ferrari chạy thẳng mạch đến bệnh viện.

      Lâm Hi Hi xuống xe, gió quất từng đợt vào mặt, nàng liếc mắt thấy được dáng người suy yếu mái nhà.

      “Viện Y!” Nàng kêu lên tiếng, chạy về phía trước, dưới lầu đầy chật người, họ đứng chỉ trỏ gì đó, Lâm Hi Hi ra sức chen vào, ngửa đầu nhìn lên tầng thượng, Tống Viện Y đứng trơ trọi mình, mặt đẫm nước mắt.

      Lâm Hi Hi che miệng lại, cưỡng lại nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng, nhưng viền mắt nhịn được mà ươn ướt!

      Viện Y..

      “Lên đó thôi.” Tần Dịch Dương biết tự lúc nào đến bên nàng, bình tĩnh quan sát xung quanh, kéo nàng tiến vào phía trong.

      “Xin lỗi ngài, tại thang máy bị phong tỏa, cảnh sát lên đó rồi, hai người…”

      muốn ấy tự tử đừng ngăn cản tôi.” Tần Dịch Dương lạnh lùng đáp trả viên cảnh sát chặn đường, bấm nút lên thang máy. Lâm Hi Hi bị đẩy vào trong, đôi mắt trong trẻo nhìn viên cảnh sát: “Tôi là bạn của ấy, tôi có thể khuyên nhủ được ấy!”

      Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

      Sân thượng rất rộng lớn, Tống Viện Y nắm chặt lan can, mặc bộ quần áo bệnh nhân to rộng, nghẹn ngào bảo mọi người “Đừng qua đây”, khuôn mặt tái nhợt còn chút máu, kí ức đáng sợ đó cứ quấn lấy , phong tỏa toàn bộ suy nghĩ của !

      “Viện Y—–“ Lâm Hi Hi len vào giữa những người cảnh sát, cấp thiết gọi tên , “ được nhảy xuống phía dưới, cậu nghe mình , Viện Y! Mình biết cậu rất đau khổ, thế nhưng mình xin cậu đừng nhảy xuống, cậu chết, Viện Y, tên khốn đó đáng để cậu làm như vậy!”

      “Hi Hi…” Tống Viện Y thấy Lâm Hi Hi, giọng nức nở hòa cùng tuyệt vọng.

      “Hi Hi, xin lỗi…Mình nên tin cậu, Hi Hi, mình ngốc quá phải …Cậu cứu mình với, mình muốn chết!”

      Lâm Hi Hi chậm rãi tới gần , đôi tay run run vươn về phía : “Mình biết cậu muốn chết, sao đâu, Viện Y, có việc gì đâu, cậu qua đây, chúng ta lại ở cùng nhau, chúng ta lại ở cùng nhau như trước đây có được ? Viện Y…”

      giống như trước được!!” Giọng Tống Viện Y thê thảm, khuôn mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng, nước mắt ngừng tuôn tràn, “Mình còn trong sạch nữa, mình còn trong sạch nữa! Mình bị vấy bẩn rồi! Sau này còn ai muốn mình nữa!! Lâm Hi Hi cậu nên khuyên mình nữa, cậu phải mình, cậu sao hiểu được chứ!! đời này có người đàn ông nào chấp nhận chuyện người phụ nữ của mình còn trong sạch nữa! Cậu biết gì chứ!! Cậu bị gì cả! Người bị cưỡng bức cũng phải là cậu!!”

      Trời cao kia hệt như chốn thiên đường, đầu óc Tống Viện Y hỗn loạn thét vang cả trời đất, đám người xung quanh tản bớt chút, Lâm Hi Hi vẫn đứng yên tại chỗ, khuôn mặt mỹ lệ cũng tái nhợt , đầu nàng ong ong nghe được gì cả, chỉ còn lại tiếng khóc thảm thiết của Viện Y, lần lần đánh vào trí não nàng, ngực nàng sớm trào dâng niềm đau đớn.

      Kí ước xa xôi ngày ấy, như cơn gió lạnh thấu xương quét qua thân thể nàng.

      Cũng phải cậu.

      Bị cưỡng bức cũng phải cậu!

      Viền mắt nàng lăn xuống hai dòng lệ nóng hổi, Lâm Hi Hi muốn khóc, nàng nhìn Tống Viện Y qua làn mắt thấm nước, nhàng : “Viện Y, nếu như mình cho cậu biết mà khiến cậu bình tâm lại được, mình ngại với cậu, mình với cậu, là cùng giống nhau. Mình cũng rất dơ bẩn, còn sạch nữa….Vì thế Nhạc Phong còn mình, cũng còn muốn mình nữa, cậu hiểu chưa?”

      Giọng mềm mại bị gió thổi bay , truyền đến đôi tai Tống Viện Y, khóc òa lên, run rẩy khiếp sợ.
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 46: Nàng vì thương tổn mà tuyệt vọng



      “Mình còn thê thảm hơn cậu chút, mình biết người đó là ai, mình cũng biết phải làm sao, ai biết cũng ai giúp mình…” Lâm Hi Hi nhợt nhạt cười rộ lên, nhìn về phía khác, lấy tay gạt mớ tóc bị gió làm rối, có nhiều người ở đó như vậy, nhưng nàng màng đến, đem nỗi đau thương từ sâu trong lòng ra, “Thế nhưng có vấn đề gì…Cũng chẳng sao cả, mình vẫn ổn, vẫn sống tốt, phải sao? Chia tay với Nhạc Phong, bởi vì đáng để mình , thân thể bị thương cũng thể trở lại như cũ được, mình chấp nhận, nhưng có nghĩa là mình phải chết —– Viện Y, ai vứt bỏ cậu, cậu cũng được vứt bỏ bản thân mình, có được ?”

      Tống Viện Y lẳng lặng nhìn nàng, nước mắt cứ thế tuôn ra: “Mình tin, cậu chưa hề với mình…”

      “Bây giờ mình cậu nghe,” Lâm Hi Hi chậm rãi bước đến, hướng về phía tay vịn lan can, đôi mắt rưng rưng, đôi môi hé nở nụ cười yếu ớt, “Trước đây mình run sợ, dám , giờ cậu biết hết rồi, cậu còn muốn nhảy xuống dưới sao?”

      Tống Viện Y nắm chặt lan can, tuyệt vọng gọi: “Hi Hi…”

      Hai tay Lâm Hi Hi đều vươn tới, đón : “Ngoan…Người cậu nóng rần lên, rất khó chịu đúng ? Mình đưa cậu về nghỉ ngơi, mình liên hệ được với luật sư rồi, Viện Y, mình để cho cậu phải chịu bất cứ thiệt thòi nào đâu, nào, mau xuống đây…”

      Bốn phía đều là tiếng gió thổi, Tống Viện Y bị ánh mắt nhu hòa của nàng làm lay động, trong chốc lát òa khóc thành tiếng, buông tay ngồi bệt xuống, Lâm Hi Hi ôm lấy , cả hai cùng ngồi bệt mặt đất.

      Dưới đất mọi người xôn xao, trời đất lúc bấy giờ tựa như chỉ có hai người, Lâm Hi Hi ôm chặt , khẽ vỗ về đầu , sắc mặt cực kì tái nhợt. Nàng vừa rồi bị Viện Y dọa làm cho sợ hãi, mặt mày vẫn còn xanh mét, hai chân mềm nhũn, cố nén lắm mới để nước mắt rơi xuống.

      “Hi Hi…cậu với mình, có người quan tâm mà mình…những lời cậu với mình, có …” đôi mắt Tống Viện Y sưng đỏ, ôm chặt nàng .

      có mà…” Lâm Hi Hi , thanh rất , mắt ướt lệ, đầu ngón tay run run xoa lưng Viện Y, nỉ non , “Nhất định là có…”

      Bốn phía cảnh sát đều thở dài hơi, thong thả tiến về phía hai người, trấn tĩnh Tống Viện Y cả buổi trời, mới đưa lại cho hộ sĩ đưa lại phòng bệnh, Lâm Hi Hi đứng dậy, nàng đón từng đợt gió mát lạnh, rất yên tĩnh, rất bình yên, chỉ có người nhận thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, đó là do nỗi đau thương cùng tuyệt vọng đến tột cùng bị dồn nén lâu ngày mà thành, lúc này đây nàng mỏng manh, yếu đuối.

      Đây là lần cuối cùng.

      “Hai ngày nữa được cử động, vết thương khép miệng tốt rồi.” Bác sĩ nhìn qua vết thương lát, lần nữa quấn vòng băng gạc lên tay nàng.

      Lâm Hi Hi gật đầu: “Cảm ơn.”

      Nàng nhanh chóng quay về công ty, tiện đường ghé vào phòng cấp cứu đổi lại số loại thuốc, Lâm Hi Hi xem miếng băng gạc, biết có người đứng sau mình, cho đến khi cánh tay quay nàng lại, Lâm Hi Hi mới giật mình, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng cùng đôi mắt thâm sâu của Tần Dịch Dương, nàng giọng : “Tần tiên sinh…”

      Nàng lúc này mới ý thức được, hình như cũng đợi rất lâu rồi.

      “Ổn rồi chứ?” nhìn cổ tay nàng.

      Lâm Hi Hi có chút kinh ngạc, vội gật đầu: “ ổn rồi.”

      Tần Dịch Dương vuốt tóc nàng, thản nhiên : “Vậy thôi.”

      Bác sĩ vừa bốc thuốc, vừa nhìn họ, thấy bọn họ bước ra cửa, vị bác sĩ gọi với theo: “Bà nhà quên cầm túi xách theo này!”

      Lâm Hi Hi ngẩn ra, quay đầu lại.

      Bà nhà?

      nàng sao?
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 47: Tôi chỉ lần

      Nàng lúc này mới nhận thấy mình để quên đồ, nhanh bước lại quầy lấy túi xách, gật đầu cảm ơn bác sĩ, xoay người bước về phía Tần Dịch Dương, nhìn dáng người cao ngất tuấn lãng trước mắt mình, Lâm Hi Hi có chút hoảng hốt, bọn họ thực rất giống vợ chồng sao? Vì sao đến đâu cũng có người hiểu lầm?

      Tần Dịch Dương ôm lấy thắt lưng nàng, cũng hướng về phía bác sĩ gật đầu, cùng nàng bước ra ngoài.

      Dọc đường , cánh tay ngừng bóp chặt, Lâm Hi Hi chỉ có thể theo bước , mọi người đều hướng ánh mắt thích và ngưỡng mộ về phía bọn họ như nhìn cặp đôi hoàn hảo, có cách nào cùng chuyện, mãi cho đến khi đến chỗ thang máy, nàng nhấn nút xuống lầu, Tần Dịch Dương nắm tay nàng, thang máy chậm rãi xuống, nàng nhìn vẻ mặt .

      “Tần tiên sinh…Chúng ta…” đôi lông mi dài của Lâm Hi Hi khẽ run, nàng gian nan mở miệng .

      “Chuyện gì?” Tần Dịch Dương lạnh lùng hỏi.

      Vẻ mặt Lâm Hi Hi căng thẳng, tay nàng vịn vào tay vịn lạnh lẽo trong thang máy, vô thức muốn thoát khỏi vòng ôm của , giọng : “Chúng ta sau này, nên để người khác hiểu lầm…có được ?”

      Tần Dịch Dương lặng im, đôi mắt thâm sâu tỏa ra nét sắc sảo. Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy thân thể trở nên bẫng, nàng bị đặt lên vách thang máy, thân thể cao lớn của Tần Dịch Dương ép sát vào nàng, dừng ở bên mặt nàng, trầm giọng hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”

      Thắt lưng Lâm Hi Hi đập vào tay vịn, lưng bị dựa sát vào vách, càng ngày càng ép sát nàng, nóng rẫy, mang theo bức bách, làm nàng muốn tránh cũng được. Lâm Hi Hi nỗ lực trấn tĩnh bản thân, ánh mắt thoáng nét yếu đuối, giọng : “Tần tiên sinh, cảm ơn ngài giúp tôi nhiều như vậy, việc cùng Nhạc Phong ra tòa sau này lại phải phiền ngài rồi, thế nhưng…”

      Nàng cắn môi chút, cánh môi đỏ lưu lại dấu răng, tiếp tục : “Thế nhưng ngài biết, tôi còn là người phụ nữ trong sạch nữa, nếu như bị hiểu lầm thành vợ chồng, làm ảnh hưởng đến danh dự của Tần tiên sinh…Xin lỗi, tôi tạm thời biết phải báo đáp ngài thế nào…chí ít…chí ít…”

      Chí ít nên mang đến cho phiền phức cùng rắc rối.

      Đây là mong mỏi duy nhất của Lâm Hi Hi.

      Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn nàng hồi, khóe miệng hé nở nụ cười yếu ớt nhưng mãnh liệt: “Lâm Hi Hi, nghĩ tôi vì sao lại phải giúp ?” Khuôn mặt tuấn lãng của sắc sảo đến từng góc cạnh, chậm rãi cúi đầu tới gần mặt nàng.

      Hơi thở giao hòa, hô hấp của Lâm Hi Hi trở nên khó khăn.

      Nàng ép buộc bản thân tự suy nghĩ, nhưng mãi cũng ra câu trả lời, nàng lắc đầu: “Tôi… biết…”

      Nàng biết, cho đến tận lúc này, vì sao lại giúp nàng vô điều kiện như vậy.

      Tần Dịch Dương nhìn nàng suy nghĩ hỗn loạn, tay khẩn trương xoa lưng nàng, kìm lòng được mà hôn nàng, từ viền mắt xuống cánh môi, cảm nhận được rung động của nàng, cánh tay càng bó chặt, nụ hôn nóng bỏng tràn đầy nam tính: “Lâm Hi Hi…”

      Đây là người phụ nữ duy nhất làm cho dù suy nghĩ mọi cách vẫn thể cắt đứt được.

      từng xem thường mềm yếu của nàng, rồi lại bị cứng cỏi sâu bên trong lớp vỏ yếu đuối của nàng hấp dẫn, muốn che chở nàng, bởi vì chỉ có Tần Dịch Dương biết lần đầu tiên của nàng thuộc về ai, mùi vị của nàng có bao nhiêu quyến rũ, trong thế giới của , Lâm Hi Hi trong sáng, thuần khiết thể kháng cự lại được.

      Ngưng lại nụ hôn, lần thứ hai bộc lộ mê hoặc huyễn thị, như là tự giễu bản thân. Tự giễu chính mình bị hút vào trầm luân.

      Ôm chặt người phụ nữ trong lòng, Tần Dịch Dương ghé vào bên tai trắng muốt non mềm của nàng, trầm giọng : “Nghe đây, tôi chỉ lần, từ hôm nay trở , tôi cho cái gì, tốt nhất là nên đón nhận, nên ngoan ngoãn nghe lời, nên hỏi tôi vì sao, tôi giải thích với . Hơn nữa, những lời lúc nãy, nếu muốn lại lần nữa, còn coi như hôm nay tôi nghe thấy gì cả—–’’

      sâu xa : “Vợ chồng, hai chữ này hình như nghe cũng tệ lắm.”
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 48: Ai là người chống lưng cho ta?



      Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tần Dịch Dương kéo tay nàng, bước ra ngoài.

      Lâm Hi Hi còn chưa kịp phản ứng, cả người đều khô nóng cứng ngắc, bị tùy ý kéo , nhớ tới những lời vừa , cảm giác kinh hoàng lướt qua nàng. Lòng bàn tay Tần Dịch Dương rất ấm, thế nhưng nàng muốn giãy cũng thoát ra được. Lâm Hi Hi ngọ nguậy khuôn mặt nhắn ửng hồng, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.

      Mãi cho đến khi ngồi vào xe, tay vẫn bị nắm chặt, vẫn có động tĩnh gì, Lâm Hi Hi mới dám từ từ rút tay ra, chỉ là tim vẫn ngừng đập phồng phập như trước.

      Qua kính chiếu hậu, nàng mơ hồ thấy được đôi mắt của Tần Dịch Dương, đôi mắt đầy mê hoặc mà lạnh lùng, toàn bộ thân người toát lên vẻ nguy hiểm khôn chừng.

      Nguy hiểm?

      Lâm Hi Hi bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi.

      Có lẽ là vậy…đầu óc nàng có chút bấn loạn, từ lúc gặp Tần Dịch Dương đến nay, nàng hiếm khi cảm thấy thoải mái, quan hệ của bọn họ sao lại biến thành thế này? Rốt cuộc là vì sao nàng lại từng bước, từng bước bị cuốn vào vòng xoáy mịt mùng thế này?

      ***

      Tại văn phòng làm việc của Nhạc thị, Nhạc Phong nhìn người đàn ông trước mặt, miệng hé nở nụ cười lạnh lùng.

      “Nhạc tiên sinh, tình là vậy.” luật sư trình bày việc, xuyên qua cặp mắt kính nhìn , “Vụ án Lâm tố cáo ngài do chính tôi thụ lí, đây là giấy triệu tập của tòa, phiền ngài chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.”

      “Cái gì mà giấy triệu tập?” Kiều Nhan nện gót giày từ đằng sau tiến đến, nhíu mày giật lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua liền đổi sắc mặt, đỏ mặt tức giận, cúi cùng đập tiếng “Rầm” xuống bàn.

      “Lâm Hi Hi điên rồi có phải ? Lam luật sư, ông có biết ta cũng chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt , vậy mà dám làm khó dễ cho tập đoàn Nhạc thị sao?” Kiều Nhan hết sức kinh ngạc, quát lớn.

      Luật sư liếc nhìn cái, cười cười, thèm để ý đến .

      “Địa vị của này, tôi tiện nhiều lời, Nhạc tiên sinh, đến lúc đó, mời ông đến đúng giờ.” Luật sư xong, lễ phép gật đầu đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc.

      “Rốt cuộc là ai cho ta lá gan khởi kiện ?” Kiều Nhan lại cầm lấy tờ giấy triệu tập, đó đề hai chữ “Cưỡng hiếp”, trong lòng trào lên lửa giận, “ ta cho rằng mình là ai chứ! Làm cho bị mất mười triệu, lần trước lại còn quấy rầy , vậy mà còn dám khởi kiện ! Nhạc Phong, sao lại phải mềm lòng với ta? Đối với loại đàn bà này, em có cách để ta biến mất.”

      Nhạc Phong khẽ nhắm mắt, mập mờ nhìn tờ giấy triệu tập.

      Hi Hi của …từ lúc nào lại tráo trở thế này?

      Là vì lần trước thân mật với người phụ nữ khác trước mặt nàng, cho nên nàng bị kích động sao? Nhạc Phong cười cười, ngón tay chậm rãi xoa cằm —— xem ra chơi đùa còn chưa đủ, nàng vẫn sợ, trái lại còn tỏ ra rất dũng cảm .

      Hi Hi, cho tôi biết, ai ở đằng sau chống lưng cho , hả?

      càng ngày càng có hứng thú muốn biết…

      đến tòa án, giúp tôi chuẩn bị việc hòa giải…Tôi muốn gặp ấy.” Nhạc Phong yếu ớt .

      Kiều Nhan ngẩn ra, ngực có chút hoảng loạn.

      “Nhạc Phong…chuyện này cần đứng ra, để em liên lạc với hai bác, bọn họ giúp được , về phần Lâm Hi Hi, giao cho em có được ? Em đảm bảo sau này ta còn xuất trong cuộc sống của nữa…”

      Kiều Nhan hạ thấp người ôm , tạo nên tư thế vô cùng thấp hèn trước mặt , bàn tay tiến vào quần áo , siết sao nắm chặt thắt lưng .

      Nhạc Phong nổi giận, giương nắm đấm về phía Kiều Nhan: “ quan tâm đến việc tôi có bao nhiêu người phụ nữ à?”
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 49: Vẫn là lợi dụng nàng



      Mặt Kiều Nhan tái nhợt, đôi mắt rung rung, kiên định : “Em quan tâm…dù sao chỉ còn mình em ở bên cạnh , em vì sao cần phải quan tâm nhiều thứ như vậy?”

      Nhạc Phong kiêu ngạo cười lớn, vỗ vỗ mặt : “ giúp tôi thu xếp vụ án …chờ tôi gặp Hi Hi, tôi quyết định giải quyết thế nào. Tôi muốn biết người đàn ông sau lưng ta là ai, ta rất xinh đẹp, ngoài tôi ra, ta còn có ai nữa…”

      thôi.” Nhạc Phong hờ hững , sau đó cởi bỏ quần áo của .

      ***

      “Cha mẹ Nhạc Phong cũng hành động rồi, nếu như mình đoán lầm, đoàn luật sư chúng ta thuê cũng bị bọn họ mua chuộc, cậu biết chứ hả? Tay luật sư họ Lam đó, cũng chuẩn bị tốt đường thoái lui rồi,” Nguyễn Húc nhìn Tần Dịch Dương, chắm chú , “Đây là án tử, nếu thua trận này, vẫn được lĩnh triệu tiền thù lao ra nước ngoài tị nạn — mình chính là triệu Euro đấy”

      Lại cạn ly rượu, Nguyễn Húc tiếp: “Nhạc Phong đưa ra giải pháp hòa giải, tòa án đồng ý hòa giải vào trưa mai, đến lúc đó, Lâm Hi Hi cũng chỉ là đồ chơi trong tay Nhạc Phong. Có trời biết, nếu như chủ tịch Nhạc thị bị dính vào vụ này, tập đoàn Nhạc thị sớm đời rồi, sở dĩ bọn họ từ thủ đoạn nào để dìm án tử này xuống, kết quả cuối cùng cũng chỉ có — là làm cho Hi Hi và Viện Y thua kiện, nếu bọn họ có được lẽ công bằng danh tiết của hai người bọn họ cũng bị mất hết.”

      “Dịch Dương…cậu cuối cùng là muốn làm gì?” Nguyễn Húc nhìn người đàn ông trước mặt, chậm rãi hỏi.

      “Cái gì?” ngón tay thon dài của Tần Dịch Dương khẽ động vào ly rượu, đứng bên cạnh cửa sổ, lạnh lùng quan sát thành phố, đôi mắt thâm thúy khó lường làm cho người khác e sợ.

      Biết trả lời, Nguyễn Húc hít vào hơi, mang theo nửa phần men say hỏi: “Cậu biết năng lực của nhà Nhạc Phong, thế nhưng vẫn giúp Lâm Hi Hi khởi tố, cậu là cố tình phải giúp ấy sao?”

      Tần Dịch Dương cười cười, lạnh lùng : “Cậu chắc chắn suy nghĩ đơn giản như thế, , cậu nghĩ thế nào.”

      Bị trúng tim đen, Nguyễn Húc có chút thất vọng, do dự vài giây, ngoắc ngoắc đầu, quyết định ra tất cả.

      “Hay là, cậu Lâm Hi Hi, muốn chờ ấy hoàn toàn thất bại, hai bàn tay trắng, làm cho ấy bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ xin cậu giúp đỡ —– cậu muốn dùng cách thức này ép buộc ấy, làm cho ấy vĩnh viễn yếu mềm bao giờ đứng lên được, như vậy ấy bao giờ có thể trốn thoát được khống chế của cậu, có đúng ?”

      Tần Dịch Dương lẳng lặng lắng nghe, nhấp ngụm rượu, vẻ mặt vẫn thản nhiên như .

      “Sản nghiệp của Hoành Cơ mới vào hoạt động, cho dù có đánh bại Nhạc thị, cũng mang lại hiệu quả gì to lớn, mình cần hệ thống để giúp đưa Hoành Cơ vào guồng máy…” Tần Dịch Dương nhàn nhạt , đôi mắt thâm thúy nhìn sang vẻ mặt hiểu gì cả của Nguyễn Húc, lạnh lùng “Nhạc thị hoạt động cũng tồi.”

      Nguyễn Húc bụm miệng, lúc này mới khiếp sợ mà bừng tỉnh, rượu trong người cũng bay được nửa phần.

      “Dịch Dương, đừng với mình ngay từ đầu cậu nghĩ như vậy nhé —— nắm lấy Nhạc thị, trận này lớn đấy, đơn giản đâu, trừ phi dùng mưu mẹo đặc biệt,” Nguyễn Húc chậm rãi , “Ví dụ như nắm được nhược điểm của Nhạc Phong, vậy cần phải dùng thương mại cũng có thể làm cho Nhạc thị suy sụp, nếu như bọn họ thua kiện, như vậy cổ đông tất nhiên rút vốn, đến lúc đó chúng ta mua cổ phiếu dễ dàng hơn nhiều…”

      Nguyễn Húc tỉnh ngộ, khó tin, khổ sở hỏi: “Cho nên cậu tìm Lâm Hi Hi, thoạt trông tưởng là cậu giúp ấy, mỗi lần cậu ra tay, đều là làm cho quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên gay gắt hơn, cậu biết ngày nào đó Nhạc Phong cũng gây ra chuyện, nếu cậu tìm được nhược điểm của , Lâm Hi Hi cũng buông tha cho …”

      Sắc mặt hơi đỏ lên, đôi mắt Nguyễn Húc bừng sáng, mỗi câu mỗi chữ đều nhấn mạnh : “Cho đến nay, cậu vẫn chỉ là lợi dụng Lâm Hi Hi, mình như vậy, có đúng ?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :