1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Tài, Tôi Yêu Chính Là Anh! - Y Nhược Tích (156C+5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phiên ngoại 3 :




      Nhan Mạt Hàn từ bệnh viện ra , cao hứng nâng bụng mình , đứa tất cả đều khoẻ mạnh.

      nở nụ cười nhìn Nam Cung Ảnh đứng ở dưới lầu , có nên cho biết?! Hay để sau hãy ? do dự , vẫn xoay người rời . Hoặc là thời gian ngắn nữa cho biết , có thể cho ngạc nhiên.

      Như vậy có ba đứa , ngôi nhà hạnh phúc.Nhìn thời gian , là đến giờ tới trường rước Austin cùng April.

      Nhan Mạt Hàn khởi động xe , lái xe rời khỏi cao ốc của Nam Cung Ảnh tới trường học cũng là vừa lúc.

      "Mẹ.." April chạy ra đầu tiên , nhào vào lòng ngực của Nhan Mạt Hàn.

      "April, hôm nay ở trường học có tốt ?" vừa mở cửa xe , vừa để cho April vào.

      Austin nghiêm mặt từ trường học ra:" Hôm nay là ngày buồn bực." Oán giận nhưng cũng vào xe.

      Nhan Mạt Hàn khoé môi nở nụ cười , bên lái xe nhìn Austin :" chuyện gì làm cho tiểu đại nhân Austin của chúng ta bực mình vậy?"

      Austin bĩu môi: " có gì"- Austin cũng muốn nghĩ tới , bởi vì cẩn thận nên nhầm WC nam sang WC nữ khiến cho người khác cười cả ngày.

      "Được rồi"- Nhan Mạt Hàn nhún nhún vai , bắt đầu chuyên chú lái xe .

      April che miệng cười trộm : " Mẹ... hôm nay hai làm chuyện tình rất đáng cười nhe."

      Austin mặt lập tức tối lại , đưa tay che miệng April : " Này , April , cho phép em ."

      April trốn bên: " Ha Ha Ha , hôm nay hai sai WC ! khanh khách khanh khách"

      Nhan Mạt Hàn vừa nghe , " Phốc" tiếng bật cười:" là như vậy?"

      Austin còn cách nào khác đành gật đầu: " đúng vậy."

      Nhan Mạt Hàn càng nghĩ càng thấy buồn cười: " Mẹ trước đây cũng từng như vậy , thường xuyên vào WC Nam nha , để cho người khác cười , cười cả mấy ngày đấy."

      Austin vừa nghe tựa như có được chút an ủi , hay tai nắm chặt buông lỏng chút: " Thôi .. đề cập tới nữa". xong liền nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      ****** NhanThuyVy ******

      tới thời gian tan ca của Âu Dương Dật , khẩn cấp muốn về nhà.

      Dạ Như tan ca sớm hơn , nên về đến nhà. Vừa về đến nhà , chuông cửa liền vang.

      " Đến đây.." buông túi xách liền chạy ra mở cửa , " Dật ! Bác ..." ngẩng ra , vốn tưởng là Âu Dương Dật trở về , kết quả thấy chỉ thấy mẹ Âu.

      Mẹ Âu khinh bỉ trừng mắt nhìn : " Đừng gọi con tôi là Dật ! Nghe ghê tởm."

      Dạ Như hơi cúi đầu: " Bác đến tìm ấy sao? tại ấy vẫn còn làm chưa về , bác có muốn vào nhà ngồi chút ?" cung kính.

      Mẹ Âu bất mãn nhìn cái :" Phòng của ở đâu?"

      Dạ Như theo sau , khoá cửa: " Ở lầu , bác muốn con dẫn bác lên xem ?"

      Mẹ Âu bĩu môi :" Tất nhiên , hừ!"

      Dạ Như gật gật đầu , lên trước , Mẹ Âu nhìn xung quanh vài lần , sau đó khinh bỉ nhìn bộ dạng người trước mặt , lên lầu , Dạ Như đẩy cửa ra: " Bác , đây là phòng !"

      Hé ra cái giường rộng thước tám , tủ đầu giường là màu lam nhạt , phòng lớn rất ấm áp. Nhưng quan trọng là còn có thể nghe thấy hương vị " Ân ái?

      Mẹ Âu lập tức nắm cái mũ , ghê tởm : " Tôi muốn hỏi , Dật ở đó?" thanh cao thêm vài lần.

      Quả nhiên ngoài dự kiến , Dạ Như đứng tại chỗ :" Ở nơi này".

      "Vậy còn ?" Mẹ Âu thể tin được , lại đề cao thanh.

      Dạ Như chỉ vào giường: " Dạ, cũng là nơi này" .. dừng chút :" Bác , con và Dật kết hôn , nên ngủ cùng nhau là chuyện bình thường."

      Mẹ Âu lập tức ra cửa: " Hừ ! kinh tỏm ! Con tôi cư nhiên lại ngủ cùng giường với ? đừng nằm mơ ! Tôi ở lại , chờ nó về rồi dẫn nó ! là phụ nữ buông thả lại muốn ăn thịt thiên nga sao? Tôi cho biết - Bao-Giờ-Có-Thể."

      Dạ Như hít sâu , cho chính mình tức giận , đúng , tức giận , cùng người như vậy cãi cọ đáng , đáng: " Tuỳ bác" .. xong , liền quay xuống lầu cũng hướng đến mẹ Âu mà cúi đầu.

      Mẹ Âu vừa nghe lập tức phát hoả: " Tôi hỏi , người phụ nữ buông thả kia, thái độ của vậy là sao ?"

      Dạ Như quay đầu: " Con cùng Dật kết hôn phải là cùng bác , bác đối tốt hay xấu có vấn đề gì". xong , liền xuống lầu , đến phòng bếp

      Âu Dương Dật chuẩn bị tan ca , thu thập số đồ , trong lòng cảm giác yên.

      Tổng cảm thấy có chuyện gì xảy ra , cũng biết Dạ Như về đến nhà chưa?

      Tâm" Thình thịch", dùng tay đè lại: " xảy ra chuyện gì"- Lầu bầu lầm bầm , thu thập đồ nhanh hơn.

      Rất nhanh sau đó khoá cửa văn phòng , đến gara lấy xe ... Bằng tốc độ nhanh nhhất xe chạy đến nhà , quả nhiên nằm ngoài dự đoán , ngoài cửa nhà có chiếc xe màu trắng.

      "Trời ạ , mẹ lại tới nữa?" Âu Dương Dật nâng đỡ mi tâm , chạy nhanh chuyển xe đến gara sau đó nắm công văn xuống xe.

      Nghe được thanh của động cơ , Dạ Như và mẹ Âu đều biết Âu Dương Dật trở lại.

      Dạ Như đầu tiên đứng dậy tắt TV , Mẹ Âu cũng ngồi đây cả buổi chiều.

      Mặc kệ bà châm chọc như thế nào , cũng để ý , cũng trả lời bà .. Điều này làm cho mẹ Âu có chút buồn bực.

      Biết là con trai trở lại , Mẹ Âu liền làm bộ mặt uỷ khuất đứng trước cửa.

      Rất nhanh , Âu Dương Dật mở cửa , giật mình: " Mẹ ! Mẹ đến đây làm gì?" trấn an chút , bất đắc dĩ nhìn Dạ Như cái.

      Dạ Như tiến đến , nắm tay Âu Dương Dật: " Dật , tối nay muốn ăn gì?" thanh ngọt ngào của là cho Âu Dương Dật có chút ngạc nhiên , nhưng cũng làm cho mẹ Âu càng tức giận.

      "Dật... Người phụ nữ này khi dễ mẹ , con hãy theo mẹ về nhà "- Mẹ Âu uỷ khuất , nước mắt chảy ra , nhìn Âu Dương Dật.

      Âu Dương Dật biết tình xảy ra : " Mẹ, mẹ muốn con bao nhiêu lần? Con rời bỏ Dạ Như.” nắm chặt tay Dạ Như: " mẹ đừng như vậy nữa , đừng làm rối bời lên nữa , con có khả năng rời ấy ."

      Dạ Như đắc ý hướng về phía mẹ Âu cười: " Dật , mẹ có thể sau này muốn ở lại đây , nhìn xem phòng nào trống , dọn vào." sợ , còn trẻ , còn nhiều thời gian cùng lão bà này mà đánh trận.

      Mẹ Âu tức giận , vẻ mặt thay đổiu , cũng ôm cánh tay Âu Dương Dật: " Chỉ cần mẹ chưa chết , để hai đứa hạnh phúc"- thanh của bà quanh quẩn trong biệt thự.

      Dạ Như rùng mình , bà ấy có thễ biến hoá thành nữ quỷ khủng bố điện ảnh.

      có việc gì mẹ Âu , chúng ta còn rất nhiều thời gian , xem ai sống hơn ai . cười , buông Âu dương Dật ra: " Dật , em nấu cơm , muốn ăn gì?"

      Âu Dương Dật cảm thấy đầu phải nổ mạnh , mẹ chồng nàng dâu cùng nhau khủng bố: " Mì sợi ."

      Dạ Như cười gật gật đầu :" biết" ,xoay người vào bếp.

      Mẹ Âu liền chạy theo :" Tôi sợ hạ độc con trai tôi , sau đó chiếm tài sản của nó."

      Được , Dạ Như nhịn: " Nếu muốn cháu đầu độc ấy từ rất nhiều ngày trước . Làm ơn , bác muốn làm Holmes cũng cần phải có căn bản chút." Lúc này khinh bỉ nhìn mẹ Âu, nhanh hơn tiến vào phòng bếp.

      Mẹ Âu bị chốc giận điên lên rồi , nữ nhân này chính là biết lớn : " Dật ! Con có nghe ? Con nghe ? Xem thế nào ấy đối xử với mẹ ! Mẹ khổ .. khổ ..." Mẹ Âu khóc , ngồi fa , ném túi: " Con ta như thế nào lại lấy người vợ như vậy ? .. Tôi khổ a , o o o o " Tiếp tục khóc sau đó rút khăn tay ra: " Bà nội của Dật trời có linh thiên , ngàn vạn lần đừng giận con , con muốn như vậy... a .."

      Âu Dương Dật day day thái dương: " Mẹ , đừng náo loạn nữa được ?” Ngữ khí có chút tức giận.

      Mẹ Âu vừa nghe lại càng khóc to hơn " A! Ô .... Con cư nhiên tức giận mẹ vì cái người phụ nữ kia mà hung hăng với mẹ? Ô ô , số phận khổ , khổ"- Vừa khóc vừa vỗ vào đùi , bộ dạng chết sống lại.

      Âu Dương Dật chịu nỗi , đau đầu muốn chết: " Mẹ ! Phải nhất định như vậy sao?" ngồi xuống , cầm tay mẹ Âu: " Mẹ , đừng làm loạn nữa , con ấy , con rời bỏ ấy."

      Mẹ Âu bỏ tay ra , cảm kích : " ấy? cái gì ? Con cho đây là tình sao? Con có biết người phụ nữ buông thả kia , chừng chính là mê tiền đó."

      Âu Dương Dật lắc đầu , muốn giải thích nữa . mệt mỏi.

      " là người đàn bà phiền toái" Trong bếp làm đồ ăn , nâng đỡ trán , Dạ Như kì cũng muốn tranh cãi cùng mẹ Âu , chính là bà rất phiền toái và đáng ghét.

      Trong phòng khác truyền đến thanh của người phụ nữ hét chói tai , nếu thanh mắng mỏ , Dạ Như nghiêm mặt làm cơm xong , bưng ra ngoài: " Dật , ăn cơm ". nhìn mẹ Âu , đem đồ ăn để lên bàn.

      Mẹ Âu liếc mắt: " Hừ , loại đồ này cũng có thể ăn?" Bà khinh bỉ nhìn thoáng qua.

      Dạ Như nâng đỡ trán , tin là người mẹ như vậy lại có thể sinh ra đứa con vĩ đại như vậy .Bất đắc dĩ.

      Lấy ra hai cái bát cùng hai đôi đũa mang lên bàn:" Dật , ăn cơm ".

      Âu Dương Dật nhìn thoáng qua mẹ :" Mẹ , cùng nhau ăn cơm ?"

      Mẹ Âu cầm túi hừ lạnh tiếng: " Tôi phải là người tuỳ tiện , đồ gì cũng có thể ăn." Ngẩng đầu , mang giày cao gót bước từng bước ra khỏi phòng khác , sau đó nghe thấy " Cạch" tiếng , cửa nhà bị mẹ Âu đóng sầm lại.

      Dạ Như cũng mệt mỏi , muốn tranh cãi . Chỉ lẳng lặng ngồi xuống , cầm đũa gấp mấy miếng đồ ăn.

      Âu Dương Dật nghĩ nghĩ , sau đó đuổi theo.

      "Mẹ ! Mẹ" gọi.

      biết vì sao bỗng nhiên Dạ Như có cảm giác mất .. Dù sao cũng là mẹ , lựa chọn bà cũng là điều đương nhiên.

      Tự lo cơm nước xong , Âu Dương Dật vẫn chưa trở về .Chẳng lẽ rời rồi? Đồ ăn bàn lạnh hết , đứng dậy lên lầu đứng trước cửa sổ , thấy Âu Dương Dật cùng mẹ cái gì đó . nhìn thần khí của , chỉ nhìn thấy bóng dáng.

      Có lẽ vài năm trước lựa chọn rời vẫn là tốt , tất cả mọi chuyện này đáng ra nên bắt đầu.

      tự giễu cười - Lâm Dạ Như , kiên cường nào Lâm Dạ Như - Lẩm bẩm , tiến vào trong chăn , kéo chăn qua khỏi đầu , đem chính mình cách ly cùng khỏi thế giới này.

      Thở dài , cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Nhan Mạt Hàn.

      Rất nhanh điện thoại có người bắt máy: " Này ? Dạ Như à?" Bên kia là thanh Nhan Mạt Hàn , thỉnh thoảng trong điện thoại còn truyền đến tiếng cười , hình như là Nam Cung Ảnh , Austin và April, cũng có tiếng cười của Nhan Mạt Hàn.

      biết vì sao , nước mắt rớt xuống: " Mạt Hàn .. cậu có tốt ? ." cực lực khống chế chính mình.

      Nhan Mạt Hàn ngẩng người , cảm thấy giọng Dạ Như có gì đó đúng " Làm sao vậy ? Tốt lắm , Dạ Như phải xảy ra chuyện gì chứ?”

      Dạ Như cầm điện thoại chui vào chăn , lắc đầu: " có , ha ha , tất cả đều tốt". Nước mắt tràn mi , nhưng lựa chọn che dấu.

      Có lẽ cùng Âu Dương Dật ở chung là sai lầm?

      "Kìa , nghe thanh của cậu như thế nào?" Nhan Mạt Hàn dừng lại.

      " có , chỉ là có chút hơi lạnh"- Dạ Như cố ý hít mũi: " Austin và April đều tốt chứ?" Khoé môi nở nụ cười , ngẩng đầu nhìn trần nhà ngây ngô cười. Nước mắt lại theo khoé mắt chảy ra , nhịn xuống ! Lâm Dạ Như , phải nhịn xuống ! tự cầu chính mình.

      Nhan Mạt Hàn cười cười: " Đương nhiên tốt , tại cùng Ảnh chơi đùa , còn cậu? Cùng Dật khẳng định rất hạnh phúc?" thanh của Nhan Mạt Hàn mang theo vẻ rất hâm mộ.

      Dạ Như che miệng lại , nghĩ chỉ muốn đem cảm xúc che giấu.

      Nghe Dạ Như lời nào , Nhan Mạt Hàn xác định hỏi :" Dạ Như ? Cậu sao chứ? Như thế nào lại lên tiếng?"

      Dạ Như hít sau hơi: " có việc gì... Mạt Hàn" Cuối cùng nhịn được vẫn khóc ra- " Chỉ có cậu mới hiểu tớ"

      "Dạ Như , làm sao vậy? Như thế nào lại khóc? Thanh của Mạt Hàn lập tức nóng nảy.

      "Tớ... Mẹ Âu tìm đến nhà..." Dạ Như nức nở , lần nũi dúi đầu vào chăn.

      Âu Dương Dật lúc này mới mở cửa trở về , cuối cùng cũng đuổi mẹ được.

      Nhìn thấy đồ ăn bàn , cùng chén cơm. biết , Dạ Như chắc chắn rất thương tâm .Cố ăn cơm hay chạy lên lầu?

      "Mạt Hàn , tớ biết nên làm cái gì bây giờ , cùng Dật kết hôn nhưng được chúc phúc ! Chịu đựng được chúc phúc , mình là phụ nhữ buông thả , mình cho Dật hạnh phúc được. " Dạ Như càng lúc càng thương tâm.

      Âu Dương Dật cước bộ , đứng tại cửa. Trong lúc nhất thời , đau lòng . Người phụ nữ bị đau , bị thương tâm. khóc như vậy chắc chắn rất đau , làm cho Âu Dương Dật thở thông.

      "Mạt Hàn ... Mình hạnh phúc ... hạnh phúc .. có, có" Dạ Như khóc rất lớn , thể khống chế chỉ gào to lên.

      Nhan Mạt Hàn trấn an :" Trước hết , cậu đừng như vậy , bình tĩnh chút , Dật cậu như vậy , lại đợi nhiều năm. "

      "Chính là bọn mình ở cùng nhau hạnh ..." Lời chưa dứt liền truyền đến thanh rống giận- " Cái gì hạnh phúc? Em cùng chỗ chính là hạnh phúc của ." Rất nhanh truyền đến thanh " Tút tútt.."

      Nhan Mạt Hàn biết là Âu Dương Dật vào phòng.

      bật cười , buông điên thoại.

      Dạ Như lau nước mắt: " vào làm gì?"

      Âu Dương Dật tức giận , ném điện thoại lên đầu giường :" Vì sao lại như vậy ? Vì sao?"

      Dạ Như gì , cúi đầu.

      "Chúng ta hạnh phúc như vậy , chỉ vì chút đả kích chịu được sao?" Âu Dương Dật kiềm trụ hai vai của , cưỡng chế làm cho nhìn thẳng vào mình.

      Dạ Như trốn tránh , nhưng thể trốn tránh được ánh mắt của .

      "Em chỉ cảm thấy được , mẹ thường xuyên đến đây , chúng ta nhất định rất mệt mỏi" . khóc đến đỏ mắt , nhìn .

      Nhất thời , trong long , trong tim bỗng nhiên như vỡ nát ra. mắng nữa , mà đau lòng ôm lấy : " Dạ Như , em buông tay." thanh của ngập tràn thương tiếc.

      Dạ Như gật đầu: " Đúng .. nhưng em mệt mỏi."

      Âu Dương Dật ôm càng chặt: " Mệt mỏi cũng buông tay." như ra lệnh.

      "Ha Hả , em cũng biết như thế nào mà lại coi trọng con vịt xấu xí như em vậy". Dạ Như nhún vai , khoé mắt lần nữa rơi ệ: " Em bất quá chỉ là đứa thuần mà thôi."

      " xem trọng em .. là vì tâm của em .... Người của em... tất cả của em" Âu Dương Dật ngập tràn từ tốn , lại lần nữa cho Dạ Như ăn thuốc an thần...

      "Nếu có thể , lần nữa , em nhất định lựa chọn " -Dạ Như cười khổ

      Âu Dương Dật sửng sốt , thuận thế ôm : " Đáng tiếc còn cơ hội hối hận."

      "Ừ" Dạ Như ừ tiếng , tựa vào vai .

      Sáng sớm hôm sau , Âu Dương Dật làm , Dạ Như đến cửa hàng bánh ngọt.

      Cả ngày đều thuận lợi... Hai người cũng ai biết có phải Mẹ Âu lại đứng trước cửa để chờ.

      Gần tối , Âu Dương Dật tới đón Dạ Như tan ca.

      Hai người gặp trước là nở nụ cười , nhưng trong lòng hai người đều nghĩ giống nhau.

      Trong lòng Dạ Như , có phải Mẫu Dạ Xoa đứng chờ trước cửa?

      Trong lòng Âu Dương Dật , có phải mẹ lại đứng chờ trước cửa ?

      Về đến nhà , nhìn cửa rỗng tuếch , có chiếc xe , hai người tâm coi như là nhõm.

      "Ha , mẹ đến."

      "Ha Ha , mẹ tới."

      Hai người đồng thời , sau đó lập tức nở nụ cười.

      Âu Dương Dật cầm tay Dạ Như: " Yên tâm , cho dù mẹ đến cũng buông tay em."Ánh mắt kiên định , làm cho Dạ Như hoàn toàn an tâm.

      "Ừ" Dạ Như gật đầu mạnh , hai người xuống xe.

      Phiên ngoại 4 :




      Qua vài ngày , trong nhà như trước rất yên tĩnh.

      Dạ Như Cùng Âu Dương Dật tận hưởng những ngày yên tĩnh.

      Nhan Mạt Hàn sờ bụng cũng thấy nó bắt đầu lớn lên chút , những lúc Nam CUng Ảnh hỏi , chỉ do phì thêm , Nam Cung Ảnh đúng là tin nên hỏi thêm gì.

      Nhưng Nhan Mạt Hàn biết , cũng giấu được bao lâu , bụng càng ngày càng lớn giấu được nữa . ràng mang thai , Nam Cung Tịch và Nam Cung Mạc đều biết , nhưng chính là gạt Nam Cung Ảnh vì muốn cho bất ngờ.

      Âu Dương Dật tan tầm , lái xe đến Cửa hàng bánh ngọt đón Dạ Như.

      "Em hôm nay mẹ có đến ? " Âu Dương Dật tuỳ tiện tìm đề tài.

      Dạ Như cười cười: " Sợ cái gì?" nghiêng đầu nhìn Âu Dương Dật.

      Âu Dương Dật nhún nhún vai: " sợ , chỉ là muốn hỏi chút."

      Dạ Như nghĩ nghĩ: " Em cảm thấy , hẳn là thể nào? Nhiều ngày như vậy tới?"

      Âu Dương Dật gật đầu , cầm tay Dạ Như , hai người vui vẻ lái xe về nhà.Xe còn chưa tới nhà , liền loáng thoáng nhìn thấy chiếc xe trước cửa sắt.

      "A .. Mẹ lại đến.." Dạ Như chỉ chỉ vào xe.

      Âu Dương Dật gật đầu , cũng thấy: " Ừ !" Ngữ khí của , lại bình tĩnh" Chúng ta có gì phải sợ , em là chuyện hiển nhiên rồi."

      "Ừ"- Dạ Như gật đầu , nắm chặt tay Âu Dương Dật.

      Rất nhanh , xe chạu đến cửa , thấy mẹ Âu và ba Âu đứng trước cửa.

      Đem xe vào gara , Mẹ Âu cùng ba Âu cũng theo cửa sắt.

      "Ôi ? Mới tan ca?" Mẹ Âu khinh bỉ nhìn Dạ Như.

      Ba Âu lôi kéo " Bớt chút"- Sắc mặt ngượng ngùng.

      Mẹ Âu Quay đầu " Thế nào? được?" bà trừng lớn hai mắt hung hăng nhìn chồng mình . bộ dạng dựa vào cái gì ông dám can thiệp vào.

      Dạ Như nhanh nắm tay Âu Dương Dật: " Xin chào bác trai bác " , Vẫn như cũ lễ phép chào hỏi , nhưng tựa hồ biết mẹ Âu đến là vì cái gì . Ngoại trừ can thiệp vào cuộc sống của họ , còn lý do nào nữa.??

      "Hừ" Mẹ Âu liếc cái , đứng bên cạnh chồng: " Chúng ta vào."

      Ba Âu nghiêm mặt , nhưng vẫn bị vợ túm đến trước cửa.

      "Ba , mẹ , hôm nay đến đây có chuyện gì?" Âu Dương Dật giả vờ biết gì , lôi Dạ Như cầm chìa khoá mở cửa.

      Ba Âu nở nụ cười hiền lành:" Nhìn xem các con , cuộc sống vợ chồng son hạnh phúc ."

      Mẹ Âu trực tiếp: " Con trai của tôi cùng loại phụ nữ này kết hôn làm sao có thể hạnh phúc?" Rất nhanh mồm miệng .

      Dạ Như trực tiếp xem " Bác trai , chúng con rất tốt" mặt lộ vẻ tươi cười

      Âu Dương Dật nhìn cái , cũng gật đầu: " Ba mẹ vào ". Mở cửa ra , cho ba mẹ vào.

      Hai người bước vào trong , mẹ Âu ngồi sofa , nhìn nhìn xung quanh: " biết người phụ nữ kia có cái gì tốt?"

      Dạ Như nghe được , nghiêm mặt lên lầu , cũng nghĩ là quay xuống.

      "Mẹ , đừng nữa". Âu Dương Dật nhíu mày: " có ở lại cùng ăn cơm ?Ba?"

      Ba Âu cười: " Được."

      Âu Dương Dật gật gật , vào phòng bếp.

      Mới vừa tiến đến phòng bếp mẹ Âu hét " A ! Con trai tôi như thế nào lạii vào bếp? Người phụ nữ kia đâu? Như thế nào lại xuống nấu cơm?" thanh bà rất lớn , lầu Dạ Như cũng có thể nghe thấy.

      Chẳng qua muốn lên thay quần áo , sau đó xuống nấu cơm. muốn hạ độc trong cơm của bà , nhưng cần làm vậy . Phải bình tĩnh , bình tĩnh !

      Dạ Như căm giận mặc quần áo , sau đó bước xuống.

      "A, còn biết xuống sao?" Mẹ Âu nhìn Dạ Như , tiếp theo xoay tay.

      Nhịn ! Dạ Như nhất định phải nhịn ! cười :" Ba Âu hôm nay ở lại cùng chúng con ăn cơm chứ?"

      Ba Âu gật đầu , cười: " Được , ha ha".

      Dạ Như " Dạ" tiếng , vào trong bếp, bắt đầu cầm dao.

      "Em làm gì"- Âu Dương Dật thấy thế liền phen đoạt lại , " Bà là mẹ ..." lo lắng , có chút sợ.

      Dạ Như ngẩn ra , sau đó cười khổ: " Em thái rau thôi , xin lỗi"- cúi đầu , hít hơi , đem đồ ăn ra cắt

      Âu Dương Dật ở bên , nhàng thu hồi :" Dạ Như......"

      "Tối lắm cần , nấu cơm ". chặn lại.

      Âu Dương Dật thở dài " xin lỗi... nên tức giận với em."

      Dạ Như oán hận ngẩng đầu , hai tròng mắt đỏ: " Em cần , có thể chuyên tâm nấu cơm kkhông?" thanh đề cao vài lần , tại mệt chết ! cái gì cũng muốn nghe , cái gì cũng muốn .

      Âu Dương Dật bị lớn tiếng , ngây cả người .Nhìn đôi mắt có chút ửng đỏ , hung hăng đứng lên.

      Phòng khách , nghe thấy bên trong có chút khắc khẩu , Mẹ Âu nâng khoé miệng " Tôi , người phụ nữ này cho Dật hạnh phúc".

      Ba Âu ngẩn ra: " Vợ , đừng thế , tôi còn chưa tới bà đâu". Ông cũng có chút kiên nhẫn .

      Mẹ Âu lập tức đứng dậy: " Ông cái gì? Đồ ông chồng chết tiệt."

      "Hừ" Ba Âu cười lạnh: " Lúc trước bà là người như thế nào ? Quên rồi sao?" Mẹ Âu lập tức sửng sốt ...Bà lúc trước..." Tôi.." lời còn chưa dứt

      "Chính là , tại đối xử với Dạ NHư như vậy , có quá ?" Ba Âu tận lực phóng thanh , nhưng trong giọng rất tức giận..

      "Nhưng tôi cũng vì hạnh phúc của con thôi" Mẹ Âu đứng tại chỗ

      Ba Âu bĩu môi:" Đúng vậy , tôi là ba cũng là vì hạnh phúc của con."

      "Tôi.." Mẹ Âu bị ba Âu làm cho á khẩu , bà còn có thể thêm cái gì? Lúc trước bà cũng chỉ là con vit xấu xít , bởi bì ba Âu bà , nên ông nội của Âu Dương Dật mới đồng ý cho hai người kết hôn . Thậm chí , Dạ Như và bà cũng giống nhau thôi.

      " Chính là bà hãy tự nghĩ lại" - Ba Âu liếc cái , bất đắt dĩ cúi đầu.

      Nghe lời của ba Âu , tựa hồi cảm thấy được chính mình có điểm quá: " Tôi.." -Bà nghẹn ngào nên lời.

      Bên trong phòng bếp , hai người gì nữa , Dạ Như cúi đầu cắt rau.

      Âu Dương Dật qua lại , biết nên làm gì: " Dạ Như... ...”- Vừa mở miệng , liền im lặng , đem lời nuốt vào trong.

      Cơm làm xong , Dạ Như đem chén đĩa ra, toàn bộ quá trình đều chuẩn bị kĩ , biết nước mắt có rơi vào cơm?

      hung hăng cắn môi dưới , hừ ! Dạ Như thể khóc.

      Cuối cùng , Âu Dương Dật mở cửa ra ngoài , Dạ Như hít sâu chút , giả vờ mỉm cười , bưng đồ ăn lên: " Đến đây , ăn cơm thôi." đem đồ ăn đặt bàn.

      Hồi lâu , mẹ Âu và ba Âu đều lên tiếng , Âu Dương Dật ngồi trước bàn cơm -" Ba Mẹ , ăn cơm thôi."

      Dạ Như vuốt trán , Mẹ Âu đổi tính à? còn nghĩ muốn hạ độc con trai quý của bà sao?

      Lúc này , mẹ Âu đứng dậy: " Tôi ăn , có chút việc." xong liền ra ngoài cửa . phía trước còn mang theo ánh mắt có lỗi với Dạ Như.

      Dạ Như như hoá thạch tại chỗ , trời ạ ? Mặt trời mọc hướng tây sao?

      Ba Âu cười: " Ừ , đúng , lần sau lại tới." Tiếp theo cũng ra cửa.

      Hai người rời , phòng khác cực đại chỉ còn lại Dạ NHư và Âu Dương Dật.

      khí xấu hổ làm cho Dạ Như tự nhiên , ngồi xuống cầm đũa , gấp đại mấy miếng , ăn mau còn ra xem TV , cảm giác này kì quái.

      Hơn 10phút sau , Dạ Như buông đũa , cúi đầu cầm chén vào bếp.

      Au Dương Dật ánh mắt từ đầu đến cuối hề rời khỏi : " Dạ Như ... Em"

      "Em ổn , lên lầu xem TV"- xong cười cười , liền xoay người lên lầu.

      Nhìn thấy bóng dáng của biến mất ở cầu thang , Âu Dương Dật hung hăng lỗ mãng buông đũa "Ba" tiếng.

      ảo não nắm tóc : “Chậc, tại nên làm cái gì bây giờ?" cũng mệt mỏi , phiền chán cảnh này , mỗi ngày về nhà đều yên ổn , bị chính mẹ mình châm chọc.

      Buổi tối , Dạ Như tắm rửa rồi chui vào trong chăn.

      nên làm cái gì bây giờ? Mặc kệ cố gắng như thế nào , đều làm tốt được. Nghĩ nghĩ , nước mắt lại chảy xuống. Cuộc sống như thế này có thể tiếp tục được bao lâu? Dật có thể tiếp tục được bao lâu? Chính có khả năng chịu được thêm bao lâu?

      biết qua bao nhiêu lâu , mới cảm thấy loáng thoáng có người giường lẩm bẩm : " Dạ Như ... em .. xin lỗi.."

      Tiếp theo cả người liền tiến vào cái ôm rắn chắc , cánh tay dùng sức ôm thắt lưng của . Loại cảm giác ấm áp an tâm này , làm cho nhất thời nhịn được khóc lên: " Dật... bao giờ buông tay nữa được ?" khóc ôm thắt lưng .

      tháng trôi qua . Cuộc sống của Âu Dương Dật và Dạ Như tựa hồ tốt hơn..

      Mẹ Âu đến , chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm.

      Dạ Như cảm thấy như là kì tích , mẹ Âu tại sao lại thay đổi như thế? Nhưng hỏi gì them.

      Bụng của Nhan Mạt Hàn ngày càng lớn , rốt cục cũng giấu được . Mấy ngày qua mặc quần áo rộng thùng thình , tận lực che bụng của mình.

      Nam Cung Ảnh sau khi tan ca , ăn cơm lên lầu ngủ trước.

      Nhan Mạt Hàn dọn dẹp chén đĩa , cho Austin cùng April xem TV , sau đó lên lầu tắm rửa.

      "A...Còn có thể giấu bao lâu?" nhìn cái bụng lúc càng to của mình , lúc này nên gọi đứa là gì? cười , mở nước sau đó vào...

      Ngâm trong nước ấm , thoã mãn nở nụ cười , cảm thán" thoải mái.." Lúc này mặt nước , lấy chút sữa tắm thoa lên người , mùi thơm ngát vây quanh...

      Rốt cục sau đó mới rời bồn tắm , cẩn từng bước mặt đất lát đá cẩm thạch rất trơn.

      Bỗng nhiên , cửa bị mở ra.

      "A"- Nhan Mạt Hàn theo bản năng xoay người: " ra ngoài."

      Nam Cung Ảnh đứng ở cửa , mái tóc rối tung cùng cặp mắt buồn ngủ biết chuyện gì xảy ra , ngay sau đó mới sửng sờ:" A? Mạt Hàn , em thế nào lại ở trong đây, mau phủ thêm khăn tắm ". Nam Cung Ảnh nhìn Mạt Hàn , thét chói tai , đem khăn tắm đưa cho .

      " ra ngoài ! Em tự biết "- Nhan Mạt Hàn hối ra , mặt đỏ ửng.

      "Làm gì , đều là vợ chồng có hai đứa con , em còn sợ gì? Làm như chưa từng thấy qua vậy.." Nam Cung Ảnh bộ dáng bình thản làm cho càng thêm xấu hổ.

      Theo thói quen dùng khăn phủ lên người : " A , bụng của em làm sao lại lớn thế..." ngốc nghếch ra câu làm cho gương mặt Nhan Mạt Hàn ửng đỏ ... Giờ khắc này , bàn tay to của xoa xoa bụng , bỗng nhiên dừng lại ... Bên trong bụng tựa hồ có cái gì ...

      Ngay sau đó , thét chói tai :" Ê , em lại..."

      Lời còn chưa dứt bị Mạt hàn lấy tay che lại: " Đúng"- gật đầu , "của ". nở nụ cười vui vẻ.

      Giờ khắc này , Nam Cung Ảnh cảm thấy hạnh phúc tựa hồ muốn phá nát lòng ngực mình: " Mạt Hàn ! tốt quá" . cười giống đứa trẻ , ôm Mạt Hàn xoay vòng.

      "Ha Ha , được rồi". Nhan Mạt Hàn bị xoay đến choáng váng đầu.

      Nhưng sau đó Nam Cung Ảnh thay đổi sắc mặt: " Sao em lại cho biết?"

      Nhan Mạt Hàn bĩu môi , phủ khăn tắm tới gần : " Em chỉ muốn cho bất ngờ" Tiếp theo trừng mắt nhìn .

      Nam Cung Ảnh thấy căng thẳng , sau đó ôm :" lớn rồi còn chơi trò này."

      "Em nào có"- Nhan Mạt Hàn cảm thấy chính mình vào miệng sói: " buông ra ! tổn thương đứa ."

      Nam Cung Ảnh cười " cẩn thận chút , nhàng tốt rồi."

      " được ! Này ! Buông em ra" Tiếp theo trong nháy máy tất cả lời của bị Nam Cung Ảnh nuốt vào trong.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phiên ngoại 5


      Dự tính ngày sinh của Nhan Mạt Hàn tới rồi , bụng ngày càng to cũng thể giấu Austin cùng April được nữa.

      Ba mẹ Âu Dương Dật cũng đến làm phiền nữa.

      "Ha Ha , Mạt Hàn lại mang thai"- Dạ Như tuy rằng cười nhưng bên trong có chút đau.

      "Ừ , Dạ Như , khi nào chúng ta có con?" Âu Dương Dật tiến đến cạnh

      Dạ Như lắc đầu -"". nghĩ cho biết , rốt cuộc có thể mang thai .

      " cái gì?" Âu Dương Dật có chút vội vàng.

      Dạ Như hít sâu hơi: " cho biết Dật... Em biết là em có khả năng mang thai hay nữa..."

      Âu Dương Dật vừa nghe , mặt liền khẩn trương :" Như thế nào có thể?"

      Dạ Như cúi đầu: " còn nhớkhông? Hai lần..Bất kể cái gì cũng có.." Ngữ khí của ngập tràn thất vọng.

      Âu Dương Dật mắng " Shit" Tiếp theo lại nhanh chóng đứng thẳng:" Có phải kì an toàn ?" quay đầu trừng to mắt.

      Dạ Như sửng sốt :”hả?". Phải ha, bởi vì . “ đúng có thể.”- lập tức vui vẻ "Hai lần kia đều là....Sao có thể ngu xuẩn như vậy.. ha..ha.." Hai người trong phòng khách cười trận.

      Ngày sinh Mạt Hàn tới , Nam Cung Ảnh khẩn trương biết cái gì.

      "Vù vù ! BaBa , hít sâu"- April cười khờ dại..

      Austin liếc mắt cái: " Lo gì lo , cũng phải là ba sinh đứa bé."

      Nam Cung Ảnh " ha hả " cười , dắt hai đứa con đến phòng bệnh cùng Nhan Mạt Hàn.

      lát sau Âu Dương Dật cũng đến.

      "Mạt Hàn"- Dạ Như cao hứng chạy tớ:i " Đứa tất cả đều ổn chứ?"

      Nhan Mạt Hàn gật đầu: " Đương nhiên , còn cậu và Dật khi nào?"

      Nhắc tới , mặt Dạ Như đỏ lên: " Còn tính toán.."

      Âu Dương Dật liền : " Rất nhanh thôi."

      "Này ! đừng lung tung"- Dạ Như vội ngăn cái miệng nhanh nhạy của lại. Mặt đỏ tựa như trái cà chua.

      Nam Cung Ảnh chọt Âu Dương Dật: " Này , tại đều hạnh phúc?"

      Âu Dương Dật quay lại cho quyền: " Đương nhiên , về sau chúng tôi sinh nhiều con hơn hai người."

      "Được a , tồi , đem Dạ Như thành máy móc sinh sản"- Nam Cung Ảnh vui đùa , rất nhanh hai người đánh nhau trận. Nhan Mạt Hàn cùng Dạ Như tán gẫu vui vẻ.

      Đột nhiên , Nhan Mạt Hàn ngẩn người , ui, bụng" A Ảnh.... E...mmmm" lập tức đỡ bụng ... Nam Cung Ảnh cùng Âu Dương Dật dừng lại.

      "Mạt Hàn phải là em sinh chứ? Mau kêu bác sĩ"- Dạ Như chạy nhanh kêu Nam Cung Ảnh gọi bác sĩ.

      Nam Cung Ảnh trợn to mắt , tiếp theo liền chạy ra ngoài: " bác sĩ , bác sĩ" .

      "A! Mau A" Nhan Mạt Hàn gào thét làm cho Austin cùng April lo lắng. Hai người cũng chạy ra hành lang: " Bác sĩ ! Mẹ phải sinh rồi."

      Dạ Như nắm chặt tay Mạt Hàn " Hít sâu ~ Hô~ thở ra.."

      Trải qua thời gian , mấy người ở ngoài phòng sinh mệt , mới nghe thấy " oa oa"

      "Ai là ba của đứa ? Là con trai" -bác sĩ nở nụ cười , mang đứa ra.

      Nam Cung Ảnh đứng lên: " Là tôi, là tôi."

      "Tất cả đều khoẻ mạnh ,lát nữa có thể thấy vợ ." Bác sĩ câu , làm cho mọi người an lòng .Dạ Như cùng Âu Dương Dật nở nụ cười.

      --

      5 năm sau

      "Âu Dương Hải , lại đây ăn cơm cho mẹ"- Dạ Như đứng trước bàn cơm hô to.

      đứa từ sofa nhảy xuống chạy đến bàn cơm , ngồi lên ghế " MẸ .. con còn muốn xem TV."

      "Ăn cơm"- Ngữ khí lùi của Dạ Như , chỉ vào bát cơm - " ăn cho xem".

      Âu Dương Dật rờ trán: " Từ từ , bà xã. Đừng hung hăng như vậy, đúng rồi , em có biết hôm qua nhận được lễ vật rất tốt." Âu Dương Dật ôm Dạ Như.

      Dạ Như đẩy ra ": Này , con ở trước mặt kìa"- Mặt ửng hồng.

      "sợ cái gì?" -Âu Dương Dật ôm chặt hơn.

      Âu Dương Hải " khanh khách" nở nụ cười , sau đó lại ăn cơm.

      " nhận được lời chúc phúc của ba mẹ" thanh của Âu Dương Dật từ tốn

      "?" Dạ Như thể tin vào nhữn gì mình nghe thấy. " tốt quá " cao hứng , nhảy vào lòng ngực của Âu Dương Dật :" Ông xã , về sau em có thể gọi là ba mẹ đúng ?"

      "Đương nhiên"- Âu Dương Dật sủng nịch ôm .

      " tốt .. ha ha ha" -Dạ Như cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện.

      Tại nhà Nhan Mạt Hàn , năm người ngồi trước bàn ăn, chuyện hàn thuyên.

      Hai người cuối cùng đều có gia đình hoàn mỹ ...

      Nam Cung Ảnh trước khi làm , mang ba đứa đến trường.

      " Ông xã.." Nhan Mạt Hàn gọi Nam Cung Ảnh.

      Nam Cung Ảnh xoay người trở về: " Sao vậy? Lại muốn em sao?" nhu tình trong lời đảo quanh bên tai Mạt Hàn.

      "Được rồi ! Đừng an ủi" Nhan MẠt Hàn cười.

      "Vậy muốn với cái gì?" Nam Cung Ảnh ôm , thuận thế hôn lên môi .

      "Này" Nhan Mạt Hàn quay đầu: " Ở trước mặt mấy đứa ..."

      "Hơ , có việc gì .. Đứa phải đều do như vậy mà được sinh ra sao?" Nam Cung Ảnh ôm chặt : " vợ , làm nha!"

      Nhan Mạt Hàn ôm vòng eo : " Biết , những năm gần đây.. Cám ơn ... Em .."

      " cũng em.." Nam Cung Ảnh cười: " thôi , buổi tối làm cơm chờ ở nhà."

      "Ừ"- Nhan Mạt hàn gật đầu , hướng tới chiếc xe phất phất tay.




      END.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :