1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Tài, Tôi Yêu Chính Là Anh! - Y Nhược Tích (156C+5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 133 : cần chơi trốn tìm


      Sáng sớm , Nhan Mạt Hàn mang theo cặp mắt gấu mèo xuất tại công ty của Nam Cung Ảnh, làm cho người ngồi trước quầy tiếp tân sợ khiếp.

      Cứ theo lẽ thường ngồi trước bàn lấy giấy vẽ bản thảo , đôi tay mảnh khảnh bắt đầu bay múa , thỉnh thoảng nhấp ngụm cafe đen

      Lúc này , di động vang lên.

      "Ai? Austin?"

      Vừa thấy dãy số của nhà gọi đến cần đoán cũng biết là Austin.

      "Này ! Mẹ à , mẹ ở đâu? April thấy mẹ , tại khóc ầm ngoài phòng khách". Giọng Austin mang theo vài phần bất đắc dĩ

      Nhan Mạt Hàn nhu liễu mi tâm - " phải sao? Hôm nay hai đứa ở nhà , con phải chăm sóc em . Bởi vì sáng giờ gọi cho Dì Dạ Như nhưng ai bắt máy , cũng biết nha đầu đó sống chết ở đâu".

      "A , mẹ , con ở nhà rất chán . Mẹ về chở con đến công ty "

      "Cái gì? con muốn đến công ty của mẹ? Điều này được ! được"

      "Làm ơn , bằng con khóc " xong , Austin cố ý mang theo thanh đáng thương , hít hít cái mũi.

      Tưởng tượng khuôn mặt của Austin và ánh mắt đỏ của April cùng chổ , trong tâm tê dại...

      "Được được , chờ mẹ"- xong cúp máy , day day hai bên thái dương , là hai đứa con phiền toái...

      Vừa mở cửa liền đụng phải Nam Cung Ảnh ngay hành lang . Trời ạ, như thế nào lại bất hạnh vậy?

      "Tô Phi Á tiểu thư muốn đâu sao?" thanh của đến gần.

      Nhan Mạt Hàn quay đầu lại: " Tôi phải về nhà chút , có số đồ bỏ quên".

      "Trong lúc làm , tự tiện rời ?"

      "Tôi có ý đó".

      "Vậy là..?"

      cười , tiến đến . Nhìn từ xuống , làm cho cảm giác rất rất lớn đè lên.

      Bất cứ giá nào :" Tôi về đưa hai đứa trẻ lên đây , hai đứa nhóc còn thể để ở nhà mình được".

      "Ha Ha Ha Ha ! dẫn theo đứa ? có thể quên dẫn con theo ? là buồn cười".

      Vừa nghe lời này , Nam Cung Ảnh ôm bụng cười to.

      Nhan Mạt Hàn mặt tối xầm: " Xin mời Nam Cung Tổng Tài tránh ra".

      nhíu nhíu mày , sau đó tránh ra lối , làm cho phải ép người dán vào thân thể của mới qua được...

      Khi ngang qua , mùi hương thơm ngát lại làm cho nhớ tới Nhan Mạt Hàn.

      " ấy phải là Nhan Mạt Hàn" thanh của Nam Cung Ảnh rất , lầm bầm lầu bầu , nhắc nhở chính mình , nhưng lại bị Nhan Mạt Hàn nghe thấy , trong tâm khẽ run lên.

      Biết phải là tốt rồi , nở nụ cười quay lại tiếp tục về phía trước . Có lẽ từ nay về sau bọn họ chính là như vậy chỉ là hai đường thẳng song song vĩnh viễn có cắt nhau , hoặc là từng tương giao qua nhưng tại còn lại cái gì cũng đều có.

      thương , cho nên mới ở trong bệnh viện chịu đau , sinh ra hai đứa . Trong lúc sinh , thiếu chút nữa mạng sống cũng thể giữ lại.

      Lái xe đường chạy vội vào nhà: " Austin , April , mau ra đây "

      Tiến vào cửa , Nhan Mạt Hàn đứng ở cửa cũng mang dép hướng tới trong phòng gọi.

      Nhưng trong nhà thanh yên lặng quỷ dị , ai trả lời..

      Nhan Mạt Hàn chau chau mày: " Này , Austin , April , hai con nhanh lên , đừng chơi trốn tìm nữa". xong , tay cởi giày cao gót , mại khai bộ tử bước vào trong , nhìn thấy nhà trống rỗng , bất đắc dĩ cười cười.

      "Được rồi , mẹ tiến vào tìm đây nha"- xong , từng bước từng bước đẩy cửa ra , nhưng cửa lại đóng lại

      Rốt cuộc , mở cửa phòng ngủ , nghe được chút thanh.

      Chương 134 : Bị bắt cóc rồi ?!


      Trong phòng , truyền đến thanh đứt quãng nức nở.

      Nhan Mạt Hàn trong tâm căng thẳng , chạy nhanh vào nhà.

      Dưới sàng truyền đến thanh , April nằm xấp xuống.

      "April?" Nhan Mạt Hàn chạy nhanh kéo con bé ra.

      Vừa thấy Nhan Mạt Hàn , April lại " Oa" tiếng , gắt gao ôm cổ của .

      "April? Con làm sao?" Trực tiếp ôm April vào trong ngực , tâm lập tức nghẹn tới cỗ.

      "Oa..Oa..Oa" April cái gì cũng , khóc càng lúc càng to.

      Nhan Mạt Hàn ôm April , vỗ vỗ sau lung.

      " trai , oa oa , trai" April chỉ khóc.

      "Austin làm sao?"

      " ấy bị khác bắt rồi , oa oa " xong , April lần nữa lại gào thét lên

      Trong lúc nhất thời , trong tâm hoàn toàn rối loạn.

      Con trai của , bị người khác bắt cóc rồi? Có người bắt cóc Austin? Để bán Austin? Trời ạ ! dám nghĩ tới , cắn chặt môi dưới , hai tay có chút run rẫy.

      Ngôn Lạc Thần ở NewZealand , chắc chắn thể giúp được ! Kia , còn ai có thể giúp? Dạ Như?

      "April , theo mẹ đến nhà Dạ Như , chúng ta kím ấy hỗ trợ , nhanh lấy búp bê của con , chúng ta ".

      xong , Nhan Mạt Hàn dắt tay April , cầm búp bế dưới đất lên , ôm lấy April

      April dùng sức khóc , Nhan Mạt hàn hốc mắt củng ửng đỏ , gật gaật đầu " Này , mẹ để cho Austin có việc gì , được ?".

      Khoá kỹ cửa , rất nhanh chạy xuống , sợ hãi.

      Lên xe thắt giây an toàn cho April , thời gian cũng giữa trưa.

      April lập tức nức nở , ôm búp bê trong tay , ánh mắt đỏ bừng.

      Đem xe dừng lại dưới lầu của nhà Dạ Như , dắt tay April chạy lên "Dạ Như , Dạ Như".

      Vừa đến , liền vội vàng gõ cửa , hai mắt có chút đỏ đỏ.

      Chỉ chốc lát sau , cửa mở ra

      "Dạ Như ! Mau , giúp mình xem April chút".

      "A , đại tiểu thư? Cậu như thế nào lại đến đây?"

      Âu Dương Dật ở trong nhà , Nhan Mạt Hàn chạy tới phải là bại lộ sao?

      "Dạ NHư , Austin bị bắt cóc rồi ! Mình phải tìm con trai , cậu giúp mình coi April chút".

      xong liền xoay người.

      Dạ Như có chút lo lắng :" mình cậu khẳng định là được".

      "Vậy muốn mình làm sao bây giờ? Sáu năm trước mình còn có thể tìm Nam Cung Ảnh , nhưng sáu năm sau sao? tại phải làm sao? Có thể tìm ai giúp đỡ nữa? Mình phải làm sao bây giờ? Mình sợ Austin xảy ra việc , mình muốn tìm cảnh sát".

      Nhan Mạt Hàn khóc lên , nước mắt nhịn được nữa trào ra , sợ.

      April hai tròng mắt đỏ bừng ngẩng đầu , ôm Nhan Mạt Hàn: " Mẹ , mẹ khóc , hai có việc gì , xem này , con cũng khóc"- April ngoan ngoãn dùng tay lau nước mắt cho Nhan Mạt Hàn.

      Nhan Mạt Hàn ngồi xổm xuống , khóc càng to hơn.

      Dạ Như che miệng ,trừng to hai mắt ! Trong lòng liên tục kêu thảm , xong rồi , xong rồi ! Nhan Mạt Hàn vừa những gì chắc chắc Âu Dương Dật bên trong nghe được ! Thảm rồi.

      Quả nhiên cửa phòng " cạch " tiếng , mở ra.

      Âu Dương Dật mặc quần áo vừa vặn , đứng ở cửa , trong ánh mắt mang theo vài phần kích động.

      Nghe được thanh , Nhan Mạt Hàn quay đầu , theo bản năng trừng lớn hai mắt.

      Chương 135 : Nụ hôn chờ đợi hơn nửa thế kỷ ...


      Game over rồi , cái này là game over rồi ! Thân phận bị bại lộ , cũng biết bí mật giữ được nữa.-

      "Em quả nhiên là Nhan Mạt Hàn" Âu Dương Dật mở miệng rất nhàn nhã nhưng trong lòng cực kì vui sướng.

      Nhan Mạt Hàn quay đầu , khó tin nhìn Dạ Như: " Hai người ?"

      "ừ , đúng , chính là giống em suy nghĩ đó".

      Âu Dương Dật nở nụ cười , ngồi ở sofa.

      tại , Nhan Mạt Hàn như kiến bò chảo nóng , biết nhiều như vậy.

      Thản nhiên nhìn thoáng qua Âu Dương Dật , quay đầu: " Dạ Như , mình báo cảnh sát , xem April dùm mình".

      xong , buông April ra xoay người chạy .

      Ngay tại cửa "Phanh" tiếng , Âu Dương Dật lập tức đứng dậy , gắt gao ôm Dạ Như.

      "Tại sao? Vì sao em sớm cho biết?"

      "Dật , bởi vì ấy muốn Nam Cung Ảnh đến tìm ấy" Dạ Như nhún nhún vai.

      "Bất quá , nghĩ tình huống tại khẩn cấp như vậy , bằng cho bọn họ vào kế hoạch để cứu đứa con?".

      "Được"- Dạ Như vui vẻ gật đầu , cầm điện thoại đưa cho Âu Dương Dật.

      Thông thạo gọi ngay cho Nam Cung Ảnh.

      --

      "Cái gì? Con tôi bị bắt cóc?" Còn ở trong hội nghị , Nam Cung Ảnh nhận điện thoại , câu đầu tiên ra làm cho cả phòng trợn mắt há hốc mồm

      "Nam Cung Tổng Tài có con?"

      "Như thế nào có thể?"

      "Con của nhiều a?"

      "##%#$%#$#^%$%#^$%"

      "$%^%^#%$%^$%^#;...$%^%^@#@$#@%$(@#"

      "Câm miệng hết cho tôi" Nam Cung Ảnh tức giận quát , hai tròng mắt đỏ ngầu . biết , sớm biết , Tô Phi Á chính là Nhan Mạt Hàn ! Chính là Nhan Mạt Hàn của ! đoán đúng...

      Cầm áo khoác lên , quay đầu lại chạy ra khỏi phòng hội nghị.

      Thẳng chân đạp ga , lại lần nữa gọi điền " Tiểu Dương , xác định vị trí của Tô Phi Á ! Lập tức , ngay bây giờ".

      xong cúp máy , rất nhanh truyền đến bản đồ , vị trí di đọng của ở Công An.

      Nam Cung Ảnh nhịn được nữa , bây giờ chỉ muốn thấy ấy ngay . Tất cả đều bỏ qua , mặc kệ là hiểu lầm , vẫn chờ thêm được nữa !

      Xe chạy vội đường , rất nhanh , nhìn thấy chiết xe màu vàng nhạt , ở phía trước.

      Hoàn hảo ! sai đường , tìm đúng rồi.

      Chạy đến cách ba thước so với chiếc xe màu vàng nhạy , quay xe chính mươi độ , hung hăng tắt máy lấy chìa khoá xe ra.

      Bên trong xe , Nhan Mạt hàn nhất thời bị doạ đến choáng váng.

      Đây là tình huống gì!? Người đầu đất nào ở phía sau chặn đường của ? muốn cứu con mình nha!

      Trong lúc nhất thời , mở cửa xe xuống , nổi giận đụng đùng tiến lên.

      "Tôi tiên sinh như thế nào lại vô lễ như vậy ! Tránh ra cho tôi ".

      xong liền kéo cửa xe Nam Cung Ảnh , chửi ầm lên , khả năng tiếp theo , người cứng đơ tại chỗ.

      Tay lơ lững nhất thời biết dấu ở đâu miệng mở to hình chử "O" , trợn mắt há hốc mồm.

      Theo bản năng , lui về phía sau , lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

      đường , các chiếc xe cũng hùng hùng hổ hổ , chỉ trỏ nhưng sau đó liền rời .

      Cổ tay căng thẳng , thân thể bị Nam Cung Ảnh túm vào lồng ngực của

      Chế trụ ót của , Nam Cung Ảnh thể nhịn nữa hôn lên môi của , nụ hôn này tựa hồ đợi nửa thế kỷ.

      Chương 136 : Như thế nào lại xúi quẩy như vậy


      Đứng ở trung gian đường cái , ở trong mắt người khác , giống đôi tình nhân nhau cuồng nhiệt , say sưa hôn nhau.

      Nhan Mạt Hàn nhất thời hỗn độn , gió thổi thổi tóc của .

      Lúc này mới phản ứng lại , hung hăng đẩy Nam Cung Ảnh ra , trong ánh mắt mang theo vài phần khủng hoảng . Theo bản nang xoay người chạy về hướng xe của mình.

      "Phanh" tiếng đóng cửa lại , ở trong xe Nam Cung Ảnh hạ chân ga đuổi theo xe của , đột nhiên xe thể thao của hướng phía trước chạy tới.

      đầu óc trống rỗng , lúc này di động vang lên.

      Số lạ gọi đến làm cho trong lòng càng rối loạn , tại như gốc cây trong gió có trụ , có cây .

      Gió lớn hơn chút nữa , trực tiếp bị thổi đứt ra.

      Nhìn thấy đằng sau có xe thể thao quen thuộc , đem xe đứng ở ven đường nhận điện thoại , đối phương là nữ , nhưng lễ phép chào hỏi .

      "Mạt Hàn , ha ha , trở về rồi sao?" thanh này , làm cho cảm thấy rất quen thuộc .. tựa như sáu năm trước....

      Sáu năm trước?!

      "Dịch Điều Vi?" thốt ra sợ hãi , thể tin được che miệng mình lại

      "Ha , đúng vậy ! Tôi "Chăm sóc " con của , thế nào? Muốn gặp nó ?"

      Dịch Điều Vi cười , đầu ngón tay bóp chặt cằm của Austin , xe đứng ở ven đường dã ngoại , trói Austin , bịt miệng thằng bé lại.

      Austin rất tỉnh táo , đôi mắt cứ hung hăng nhìn chằm chằm vào Dịch Điều Vi.

      " bắt con tôi như thế nào?!" Nhan Mạt Hàn cực lực khống chế tình cảm , nước mắt cũng trào ra , sợ , sợ !

      "Ha Hả , đến đại lộ XX núi , tôi chờ ở đó" Noi xong , Dịch Điều Vi cúp máy , lưu lại là là gương mặt của Nhan Mạt Hàn đầy nước mắt .

      " Người đàn bà đê tiện" Nhan Mạt Hàn hung hăng đem điện thoại ném về phía ghế sau , đập vào tay lái.

      Cuối cùng bụm mặt , hai vai kịch liệt run rẩy . Trong lòng đau đớn , thể mất Austin , thể!

      Bỗng nhiên cửa xe bị mở ra , lại ngã vào cái ôm chặt cứng.

      " biết con ở đâu , theo "

      Là Nam Cung Ảnh , Nhan Mạt Hàn ngẩn ra , con của !

      phải ! phải con của ! đúng đúng..

      "Nó phải con , phải" Dùng hết sức đẩy Nam Cung Ảnh ra , hai tròng mắt của đỏ bừng.

      "Nếu muốn cứu con trai mình đừng nhiều lời" xong , gọi điện cho Tiểu Dương đến đem xe của Mạt Hàn

      Trực tiếp kéo vào trong xe của mình , khí lập tức trở nên xấu hổ , biết như thế nào lại biết vị trí của Austin.

      Nhưng tại cấp bách , muốn tìm đến .

      "Còn chưa tới?" Xe chạy nhiều giờ , dần dần rời khỏi thành phố , Nhan Mạt Hàn rốt cục chịu được.

      " ấy phải núi?"

      " theo dõi ghi chép trò chuyện của tôi?"

      Nhan Mạt Hàn nóng nẩy , chút ngồi dậy nhìn thẳng vào .

      Nam Cung Ảnh nhún vai , gật gật đầu . Như thể đó là chuyện đương nhiên.

      Rốt cuộc hơn 10 phút sau , chính mình gặp xe ở ven đường , xe bên trái , là núi Thổ Lộ . có thi công.

      "Tới rồi" trước tiên Nhan Mạt hàn xuống xe , hướng tới phía núi chạy tới.

      "Chờ chút ! giày của em được" Nam Cung Ảnh vừa dứt lời cũng là lúc gót giày của Nhan Mạt Hàn lúng vào trong bùn đất.

      "A" Thân mình lập tức hạ xuống , làm cho Nhan Mạt Hàn mất thăng bằng , ngã mặt đất, quần áo dơ bẩn , dính đầy bùn đất.

      "Trời ạ , như thế nào lại xúi quẩy như vậy" ngồi mặt đất , cỡi giày ra.

      Chương 137 : Trượt xuống núi ! Cẩn thận


      ngồi dưới đất , tựa như sáu năm trước , bộ dạng ngây thơ.

      Cởi giày xong , cả người đều dính bùn đất làm cho Nam Cung Ảnh bật cười , nhưng muốn tận dụng thời gian.

      nhiều , tiến lên ngồi xổm xuống , cởi giày của ra cầm trong tay , thanh rất : " lên , cõng em".

      khon lưng xuống , ý bảo Nhan Mạt Hàn lên.

      Nhất thời giật mình , biết nên làm gì.

      "Lên " Chân có chút tê , thúc giục .

      Nhìn thấy cả người trước mắt còn nhúc nhích , Nam Cung Ảnh dũi cánh tay , trực tiếp kéo Nhan Mạt Hàn lên lưng , để cho có cơ hội cự tuyệt liền đứng dậy.

      Khoá trụ hai chân của , tự nhiên như có gì lên núi ..

      Tuy rằng Nam Cung Ảnh rất mạnh , nhưng dù sao cũng là sườn núi , mới qua mười phút ngắn ngủn , Nhan Mạt Hàn có thể cảm nhận được tim đập nhanh . Hô hấp dồn dập...

      Tâm , bỗng nhiên đau xót , rất muốn vươn tay giúp lau mồ hôi.

      Nhan Mạt Hàn có chút thoải mái : " Nam Cung Ảnh , thả tôi xuống trước , tôi có thể ".

      "Phốc? Chân trần? Đừng giỡn"- cố tình xoay tay , buồn cười nhìn , rất nhàng.

      "Nhưng mệt chết đó."

      "Em quan tâm ?" nháy nháy mi , tâm tình tốt.

      Nhan Mạt Hàn trở mình xem thường: " Được , tôi quan tâm , cho mệt chết luôn"- xong , liền dùng sức ôm cổ của Nam Cung Dật. Tận lực chính mình hiểu sức nặng toàn bộ đều gánh lên tay .

      Nam Cung Ảnh khoé miệng cong lên , ngẩnng đầu nhìn rừng cây . Đường này nên phải hết sức cẩn thận.

      " , gọi điện báo cảnh sát sao?" Nhan Mạt Hàn nghi vấn.

      Nam Cung Ảnh gật đầu: " Đương nhiên , bất quá trước mắt phải cứu được con , bọn họ liền xuất . Em yên tâm".

      Từng bước , rất cẩn thận.

      Hai tay ôm cổ của , có thễ cảm giác được ràng ướt át , đó là mồ hôi , nhưng Mạt Hàn hề thấy bẩn cũng như hề ghét bỏ . Có lẽ trong lòng tác quái , có lẽ còn .

      Theo bản năng , tay vòng qua lau mồ hôi người .

      Tại chỗ , Nam Cung Ảnh sửng sốt , khoé miệng nở nụ cười tươi , lúc này chính là nụ cười hạnh phúc .

      Nhan Mạt Hàn gì , hề cầu bỏ mình xuống , chỉ chuyên tâm lau mồ hôi cho .

      thèm để ý , thèm để ý mồ hôi của mình

      Nam Cung Ảnh trầm mặc , khoé miệng vẫn thuỷ chung nở nụ cười . cảm thấy được , bản thân có thêm nhiều khí lực , có thể cõng người phụ nữ này đừng là đến đỉnh núi mà cùng trời cuối đất cũng thành vấn đề.

      Bỗng nhiên , dưới chân trợt.

      "huỵch" tiếng , Nam Cung Ảnh theo lá khô dưới đường trượt xuống , thả tay , Nhan Mạt Hàn té ngã...

      "A" Nhan Mạt Hàn thét chói tai , thân thể khống chế ngã xuống ! Bên cạnh chính là Nam Cung Ảnh , dùng tay xung quanh cầm đồ vật này nọ , muốn dừng lại . Bên hông của căng thẳng , là cánh tay của Nam Cung Ảnh.

      "Cẩn thận đầu" Nam Cung Ảnh hung hăng ép Nhan Mạt Hàn vào lồng ngực , bảo vệ.

      “A” tiếng , cánh tay của Nam Cung Ảnh máu tươi văn khắp nơi …

      Hai người bắt đầu lăn xuống . Nhan Mạt Hàn gắt gao ôm thắt lưng của , lần trượt xuống , có thể cảm nhận Nam Cung Ảnh đem chính thân chống lên thân mình cho lục va chạm đụng vào.

      Gắt gao cắn môi dưới , người truyền đến cơn đau đớn , gắt gao ôm .

      Chương 138 : Con trai , baba cũng đến đây


      Theo lá cây truyền đến thanh , hai người ràng hiểu được tiếp tục trượt xuống.

      "Mạt Hàn , phải sợ"- Nam Cung Ảnh gào thét , hai tay gắt gao ôm chặt , sợ bị thương.

      Cúi cùng , cũng dừng lại , hai người choáng váng , lăn lâu , rốt cuộc cũng ngừng lại.

      Nam Cung Ảnh lăn xa , nằm mặt đất , hơi thở dồn dập.

      Nhan Mạt Hàn day day thái dương , khởi động thân mình: " Nam Cung Ảnh....Nam..."

      ngã trước , cánh tay chảy rất nhiều máu... rất nhiều

      " , cần ! Nam Cung Ảnh ! , phải , xảy ra việc gì" Nước mắt lại trào ra , tầm mắt mịt mờ..

      " ngu ngốc"- Nam Cung Ảnh tay khởi động liền ôm vào người , trong rừng cây thực im lặng.

      "Tại sao phải như vậy ? Tại sao? Ô..ô" khóc rất lớn , nhào vào trong lòng ngực , rất nhanh rờ rờ bên hông : " Cho em xem , bị thương ở đâu"- xong , Nhan Mạt Hàn lau nước mắt , bắt đầu cẩn thận kiểm tra thân thể.

      "Quần áo rách , da cũng trầy ! Cái trán ! A , nhiều chỗ bị thương ! Làm sao bây giờ".

      Nhìn thấy cẩn thận kiểm tra , trong nháy máy Nam Cung Ảnh liền thấy dù cho cơ thể có bị thương nhân vẫn đau , nhìn bộ dáng cúi đầu , nghĩ muốn hung hăng đẫy ngã giường.

      "Còn đau ? Còn chỗ nào bị thương ?" lo lắng , lông mày gắt gao nằm cùng chỗ , xé áo của mình băng bó cánh tay của .

      "Nơi này" Ngón tay thon dài , chỉ chỉ trước ngực mình.

      "A?! Đau tin?!? phải là bệnh tim ? Trời ạ?" Nhan Mạt Hàn xong , liền phủi quần áo đứng dậy kiểm tra , màu da màu lúa mạch , ràng nên cái gì cũng có.

      " đùa giỡn em hả!" lau nước mắt , ngồi dưới đất

      "Cứu con quan trọng hơn"- Nam Cung Ảnh cắn răng , khởi động thân mình " Tìm cách lên , nguy hiểm lăn xuống phải là dốc , bằng chúng ta cũng mất mạng . Đến , cầm tay " - xong , dũi tay ra.

      Nhan Mạt Hàn bĩu môi , hai tròng mắt ửng đỏ liếc : " Tự chính mình đứng dậy ".

      Nam Cung Ảnh buồn cười , khoé miệng nâng lên , hai chân chống dậy, gót chân liền truyền đến đau đớn.

      "A" kêu tiếng đau đớn thíu chút nữa ngã mặt đất.

      Phía trước xa , Nhan Mạt Hàn lập tức quay lại đỡ : " Nam Cung Ảnh , đừng làm em sợ ! Có thể tự được ?"

      "Mạt Hàn , làm cho chúng ta trở lại sáu năm trước ".

      Nam Cung Ảnh phen ôm , chiếc cằm nhàng cọ sát mái tóc mềm mại . Rất thơm , mềm mại.

      "Nam Cung Ảnh , đừng lời ngu xuẩn , còn muốn cứu Austin phải nhanh thôi"- nhàng đẩy ra , nhiều lời , đỡ vai của , khập khiễng tìm nhánh cây có thể chống đỡ sức của bọn họ , chậm rãi bước trở lại con đường .

      Hai người mặt sớm dính đầy bùn đất. Chờ rốt cục tới đỉnh núi , Dịch Điều Vi thể kiên nhẫn , uốn éo đầu , tức giận " Tôi , muốn đâm đầu vào chỗ chết lâu như vậy".

      Đến giây tiếp theo , cư nhiên thấy Nam Cung Ảnh , Nhan Mạt Hàn đỡ , khập khiễng.

      "Mẹ, mẹ.." Austin bị trói , gian nan thốt ra được hai chữ.

      "Austin ! Mẹ đến đây ! cần sợ ! cần sợ"- Nhan Mạt Hàn nhìn thấy đứa con trai bị trói , trong tâm hung hăng đau đớn.

      "Con trai , ba ba cũng đến đây".

      Chương 139 : Người đàn bà điên


      Dịch Điều Vi thể tin được trợn to hai mắt , Nam Cung Ảnh cư nhiên đến đây và miệng còn thừa nhận chính mình là ba ba?!

      "Ảnh.." Dịch Điều Vi có chút run rẩy.

      Nam Cung Ảnh nhìn thẳng Dịch Điều Vi: " Điều Vi , cần làm chuyện ngu xuẩn . Thả con tôi ra , có chuyện gì"

      "Ảnh ! Em , em "- Dịch Điều Vi điên cuồng gào thét , dao cầm trong tay loạn xạ khắp mọi nơi.

      Nhan Mạt Hàn cùng Nam Cung Ảnh nhìn nhau , hơi mở miệng: " Dịch Điều Vi , đưa con cho tôi , Nam Cung Ảnh , tôi để ấy ở lại nơi này".

      Nam Cung Ảnh bình tĩnh , Dịch Điều Vi trong lòng vui mừng.

      "Hừ ! Tôi con đàn bà đê tiện , có thể xử dụng ba ba để đổi lấy đứa ! Tiện Nhân"

      Dịch Điều Vi chịu thả người , đến gần Austin , đem day nhàng xẹt qua má Austin: " Nhan Mạt Hàn , tôi muốn cái gì khác , chỉ muốn chết "- Dịch Điều Vi hung tợn , tại lúc này Dịch Điều Vi như kẻ điên.

      "Điều Vi , thả đứa bé ra"- Nam Cung Ảnh nhàng đẩy Nhan Mạt Hàn ra , khập khiễng tới.

      "Ảnh ! cần lại đây ! Bằng em xuống tay"- Dịch Điều Vi , hai tròng mắt đỏ ửng , đứng phía sau , dao gâm đặt cổ trắng nõn của Austin.

      "Thả đứa bé ra" Nam Cung Ảnh tiếp tục tới gần . Khẩu khí lạnh lung: " Dịch Điều Vi , cần tự hành hạ mình như thế . Thả đứa ra".

      "A ! thích nghe , thích nghe ! Tôi phải giết các người ! Phải làm cho Nhan Mạt Hàn chết ! Tôi muốn Nhan Mạt Hàn chết". Dịch Điều Vi điên rồ hét chói tai , thanh vang vọng quanh vách núi.

      Austin nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt , ông ta chính là baba trong truyền thuyết? Quyền lực tốt , lập tức lại thêm nhiều thiện cảm với Nam Cung Ảnh.

      Cầm dao gâm , chạy tới trước mặt Nhan Mạt Hàn , đẩy -"Đến trước vách núi đen".

      Vách núi đen?! Người đàn bà điên rồ này phải muốn giết chết chứ?!

      Nhan Mạt Hàn chút do dự , chậm rãi mại khai cước bộ , trong lòng bắt đầu bất an , mỗi bước tim càng lúc đập nhanh hơn.

      "Dịch Điều Vi ! Tôi theo , đem Nhan Mạt Hàn và Austin thả ra"- Đứng trước cây , Nam Cung Ảnh nhanh cởi trói cho Austin , sau đó đứng lên , lôi áo Austin.

      "Ảnh ! em nhưng nếu người đàn bà này chết , chúng ta thể quay lại ! Nó phải chết"

      Lúc này , trung vang lên " Ong ong ong" Là trực thăng đến.

      Vừa nghe thanh , Dịch Điều Vi hoảng sợ ngẩng đầu . ra Nhan Mạt Hàn hề ngạc nhiên , bởi vì Nam Cung Ảnh trước điều này. yên tâm chút , vì tựa hồ sắp được cứu rồi.

      Cạnh vách núi đen , chỉ cần Dịch Điều Vi dùng sức chút Nhan Mạt Hàn té xuống dưới ..

      "Ảnh? Đây là gọi tới sao?"

      là thế lực của Nam Cung Ảnh đây là chuyện .

      "Là tôi ! muốn thế nào?" ngờ , người trả lời lại là Nhan Mạt Hàn ! nhàng quay đầu , nhìn thoáng Nam Cung Ảnh , liếc mắt cái , rất dài , khuôn mặt tràn ngập vẻ phức tạp.

      "Cư nhiên , người này là đàn bà điên"- vừa dứt lời , người trực thăng bước xuống , liền tiếng toàn bộ súng đều được nhắm đến.

      Trang phục màu đen , mỗi người ngồi tư thế chồm hổm , rất hoàn mỹ

      Nam Cung Ảnh ngồi xổm xuống , nhanh : " Austin , đứng nên cử động biết ? , đến phía sau khối tròn to kia , cần xuất ở đây !" xong , tách hai tay Austin ra.

      Tiến lên

      " cần lại đây ! Kẻ điên ! Đều là kẻ điên ! ! ! A..."

      xong , Dịch Điều Vi múa may dao gâm , hướng tới sau lưng Nhan Mạt Hàn.

      "Để cho.. cần" cái xoay người , Nam Cung Ảnh đẩy Nhan Mạt Hàn ra.

      Chương 140 : Vì cái gì lại trớ trêu như vậy?


      "Ngạch.. Đừng.." Lên tiếng trả lời sau đó ngã xuống đất , là Nam Cung Ảnh.

      Tiểu Dương chạy nhanh làm cho vài người khác cũng nhảy xuống.

      "A..! Ảnh.." Lúc này Dịch Điều Vi mới phát , chính mình cầm dao đâm vào phía sau lưng của Nam Cung Ảnh.

      " Nam Cung Ảnh ! Trời.." Máu tươi lại bắt đầu chảy ra , Nhan Mạt Hàn choáng váng , gắt gao ôm Nam Cung Ảnh

      "Người đàn bà đê tiện ! Đều là tại mày.." Dịch Điều Vi mắng to , nâng tay cho Nhan Mạt Hàn cái tát , nắm tóc của lên , thu tay , cùng nhau nhảy xuống vách núi đây .

      Nhưng tiếp sau đó kế hoạch lại thất bại , hai người đặc vụ liền bắt lấy Dịch Điều Vi , hung hăng đặt tại mặt đất.

      Nguy hiểm , chỉ còn thiếu thước nữa , Nhan Mạt hàn ngã xuống.

      Lập tức trở về , trở lại bên cạnh Nam Cung Ảnh.

      Nhìn thấy mặt đất toàn là máu , khóc nức ra: " như thế nào lại ngu ngốc như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì?"

      " Cứu ấy , có người nào , mau cứu ấy" Dùng sức ôm Nam Cung Ảnh , cố gắng nén đau đớn người: " Nhan MẠt Hàn , lúc này đây , đến lượt đỡ cho em , được chứ?"

      thanh của rất yếu , vết thương người làm cho còn sức.

      "Đỡ? đỡ cái gì? Em kêu đỡ cho em sao?"

      "Mẹ ..Mẹ" Bỗng nhiên , Austin từ đằng sau cây chạy đến.

      Nhan Mạt hàn há hốc mồm " Austin ! Con như thế nào rồi?"

      "Thúc thúc , thúc thúc .. mau mau cứu ba cháu".

      Austin chạy đến bên cạnh , nắm áo của người cảnh sát , Tiểu Dương củng theo dây thang nhảy xuống trực thăng chạy đến vách núi đen , động tác rất nhanh nhẹn.

      Lập tức chạy đến bên cạnh Nam Cung Ảnh.

      "Tổng tài ! Tổng Tài" – ta vội vàng kêu " Lấy cáng ! Mau , Trực thăng lại đây."

      "Ảnh ! Người đàn bà điên ! Người đàn bà điên" Dịch Điều Vi đầu tóc hỗn độn , cả người kịch liệt kích động , nhưng lại bị còng lại , tiếp theo nháy mắt miệng bị nhét vào cái miếng vải to , cho phát ra tiếng.

      "Tô Phi Á Tiểu Thư , xin chờ chút".

      Nhan Mạt Hàn bên cạnh Nam Cung Ảnh , nắm tay chịu buông..

      "Tiểu Dương .. Tôi muốn chuyện cùng ấy".

      "Phải" chạy nhanh ngồi xuống , đem lổ tai hạ xuống , chỉ cảm thấy chút nhiệt đến: " Nhan Mạt Hàn... Cho cơ hội nữa , để giải thích được ?"

      Khốn khiếp ! Chỉ cần có việc gì , trăm cơ hội em cũng cho" Nhan Mạt hàn gào khóc , giữ chặt Tiểu Dương: " Cho tôi cùng với các người được ! Tôi muốn nhìn thấy ấy xảy ra việc gì".

      Tiểu Dương nhìn thoáng qua gương mặt trắng bệch của Nam Cung Ảnh , thể chậm trễ nữa , gật gật đầu.

      Dọc theo đường , Nhan Mạt Hàn ôm Austin , khóc rất nhiều ...

      "Mẹ ! ông ấy có việc gì đâu , đao thương mà thôi , nhiều lắm là đau đau chút thôi."

      Austin vẻ mặt bất đắt dĩ nhìn chiếc áo bị nước mắt làm ướt hết.

      "Cái gì mà ông ấy?Ông ấy là ba của con".

      Ngồi ở hành lang , Nhan Mạt Hàn hai vai run run , chỉ chốc lát thấy Dạ Như cùng Âu Dương Dật , mang theo April chạy đến.

      April vừa thấy Austin cùng mẹ , cao hứng chạy tới: " trai ! Mẹ " April mở hai tay , Nhan Mạt Hàn ngồi xổm xuống cũng mở dạng hai tay

      Ôm April , ánh mắt lần nữa ngập tràn nước mắt.

      "Mạt Hàn..." Vẻ mặt Dạ Như lo lắng , ngồi xổm xuống nhàng vỗ lưng .

      "Ảnh ...Cậu ấy có việc gì đâu"- Âu Dương Dật ngồi ghế , bên cạnh Austin , với mọi người , nhưng chính là trong lòng cũng lo lắng ,bất quá chỉ là đao thương , chỉ cần mất quá nhiều máu , vấn đề.

      "Vì cái gì mà tình của chúng ta trớ trêu như vậy?" Nhan Mạt hàn khóc , ôm April , hai vai kịch liệt run rẩy . Dạ Như cắn chặt môi dưới cho chính mình khóc ra.

      April bàn tay xíu , vỗ vỗ sau lưng Nhan Mạt Hàn . biết xảy ra việc gì: " Mẹ .. khóc , khóc nha , mẹ khóc con cũng muốn khóc .."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 141 :


      Ngoài phòng bệnh , Nhan Mạt Hàn cùng Austin và April đứng trước cửa sổ.

      Phía sau cách đó xa , Âu Dương Dật ôm Dạ Như , nhưng đến.

      "Mẹ .. Mẹ có muốn vào ?" Austin mệt mỏi , đẩy đẩy Nhan Mạt Hàn.

      "Hư...Mẹ và các con ..." ngồi xổm xuống , ôm chầm hai đứa , tựa vào trong tường .. thanh rất - " Đến đây , mẹ cho các con biết ai là ba của các con được ?".

      April vừa nghe , mắt sáng rực lên , gật gật đầu.

      Austin nhún nhún vai , vươn tay chỉ , bình tĩnh - " Chính là người nằm bên trong phòng đúng ?"

      "Con thừa nhận?" Nhan Mạt Hàn nở nụ cười.

      rất vui , Austin thừa nhận Nam Cung Ảnh là ba.

      "Có ba ba ~ Có ba ba ~" April hưng phấn nhảy vào trong lòng ngực Nhan Mạt Hàn.

      Ôm April đứng dậy , người giường vẫn như vậy nằm rất bình tỉnh .. biết vì sao , mũi lại đau xót.

      "Dật .. Hay chúng ta trở về ?" Dạ Như vui mừng nở nụ cười , nhìn thấy Nhan Mạt Hàn ở trong phòng bệnh.

      "Ừ , cũng tốt" Âu Dương Dật gật gật đầu , kéo Dạ Như: " Về sau chúng ta cũng sinh hai người con , tốt nhất là long thai phượng.”

      "Liền ? Cắt.."

      Dạ Như nghịch ngợm đánh đầu Dương Dật, kết quả tiếp đó liền bị bế lên.

      "Vậy để cho em xem có được hay là nha"- xong , liền nhanh ra bệnh viện.

      "Nơi này là bệnh viện ! buông ra ! ha Ha , Dương.... Đừng chọc , em nhột .. ha ha"

      Dạ Như mặt đỏ bừng , nhưng khoé miệng cười rất hạnh phúc.

      ---

      Đem Austin cùng April đến bên giường.

      "Đến đây ... Austin , April , đây là ba ba của hai đứa , ông ấy là hùng .. Cứu Austin , cũng là cứu trai , biết ?"

      Austin đứng trước giường rất bình tĩnh , April vươn tay bé , nắm lấy bàn tay to của Nam Cung Ảnh : " Ba Ba , cần ngủ nha , mau đứng lên thôi . Ba Xem , con lớn như vậy , ba mau nhanh đứng lên nhìn con , sinh nhật của con ba phải bù đấp nha ".

      Nhìn thấy bóng dáng April khờ dại , Nhan Mạt Hàn lần nữa nước mắt chảy xuống.

      cắn chặt môi dưới , thanh có chút nghẹn ngào: " Ảnh .. Đây là sáu năm qua , lần đầu tiên như vậy gọi , em gọi là Ảnh... được ? mau tỉnh dậy , nhìn hai bảo bối.. chỉ cần hồi phục , em cho rất nhiều cơ hội để giải thích , được ?"

      Cuối cùng , nước mắt vẫn chịu nhịn lại , chảy xuống. vội vàng lau , vuốt ve lông mày của .

      Buổi tối , người của Austin cùng Nhan Mạt Hàn rất bẩn: " April , Austin , chúng ta thôi".

      Có chút lưu luyến rời nhìn thoáng Nam Cung Ảnh nằm giường bệnh , kéo hai tay của hai đứa nhóc.

      "Dạ"- April xong nhảy xuống giường.

      Austin ngồi sofa , tay chơi Ipod , Nhan Mạt Hàn kéo tay Austin , lấy túi xách , thấy April có chạy lại liền quay đầu.

      "April , thôi , ngày mai lại đến thăm ba được ?" xong , tiến lên ôm April.

      "Được , nhưng mà mẹ , xem tay của con.."

      Tiếp theo nháy mắt , Nhan Mạt Hàn thể tin vào mắt mình , là Nam Cung Ảnh ! Là bàn tay to của , gắt gao lôi kéo bàn tay bé của April ...

      Chương 142 :


      "Nam Cung Ảnh"- Nhan Mạt Hàn chạy nhanh đến , ngồi xổm xuống. Lần này là càng lớn hơn vì chấn kinh: " tỉnh rồi đúng ? Mở to mắt nhìn em xem.."

      Đôi mắt đào hoa chậm rãi mở ra , mang theo vài phần mệt mỏi , khoé miệng giật giật.

      " tỉnh rồi ! tỉnh rồi ! Ô , ô .. tốt quá , tốt quá ! Austin mau tới đây".

      Nhan Mạt Hàn kích động , dùng sức ôm Nam Cung Ảnh , tay ý bảo Austin lại.

      Austin bĩu môi , đến trước giường bệnh: " Chú à , tỉnh rồi..."

      Vừa nghe con gọi “chú” , Nam Cung Ảnh chau mày: " Chú?"

      " đúng , hai gọi sai rồi , là ba nha"- April cười bổ nhào ở giường bệnh , tay bé ôm chầm cánh tay Nam Cung Ảnh.

      (Hình như Tiểu Tịnh làm thiếu chút xíu chỗ này).

      "Đâu có , cho lần được giải thích" Nam Cung Ảnh , tay vuốt vuốt mũi Nhan Mạt Hàn nở nụ cười , tiếp theo sau đó , mày lại chau chau lên.

      Nhan Mạt Hàn lúc này mới phát có thể là chạm vết thương.

      "April , xuống dưới xuống dưới , ngồi sofa "- Sau đó liền ôm lấy April.

      Nam Cung Ảnh nở nụ cười , mở mắt nhìn đến , còn có hai đứa con , là chuyện hạnh phúc.

      ----

      "Dọn qua ở thôi"- Nam Cung Ảnh xuất viện , Nhan Mạt Hàn chở về nhà.

      Ngồi trong xe , chuyên tâm lái xe , hai tay Nam Cung Ảnh ôm ngực tựa người vào ghế.

      " cần". quyết đoán từ chối , nhìn thẳng phía trước.

      "Nam Cung Ảnh bĩu môi : " Vì cái gì lại , con em cũng sinh ra , hơn nữa là con của chúng ta!"

      Dừng ở đèn đỏ , Nhan Mạt Hàn chậm rãi ngừng lại rồi nghiêng đầu.

      " phải nguyên nhân sao? Em khoẻ cho cơ hội giải thích , lại chưa giải thích liền đòi dọn về ở chung ! Làm ơn.. Đại tổng tài , đừng có nằm mơ."

      xong , quay đầu nhìn , theo dòng xe phía trước , trở lại đường lớn.

      Nam Cung Ảnh trong lòng sớm có quyết định , muốn nhờ hai tiểu tử kia giúp đỡ.

      " Này , đêm nay ăn cơm"- Da mặt dày , Nam Cung Ảnh xong liền hướng ra ngoài cửa sổ.

      "Dựa vào cái gì?"

      " là chồng em".

      "Từ lúc sáu năm trước còn rồi".

      "Thế vật này là gì vậy?"

      Nam Cung Ảnh cầm tay lái xe , chỉ chỉ , đúng vậy , ngón tay là chiếc nhẫn , sáu năm qua hề tháo xuống.

      " Chết , chỉ là trang sức thôi"- phen đẩy ra , hạ chân ga đem xe bay chồm lên.

      Nam Cung Ảnh nhíu nhíu mày: " ra em cũng biết tăng tốc độ ha!"

      " Chạy nhanh cho tới nơi sớm chút để ký sinh trùng này xuống xe."

      " muốn xem hai đứa ! Hừ , vừa mới khỏi bệnh , em dám Austin cùng April gặp mặt sao?"

      Nam Cung Ảnh rốt cục đem hai đứa ra , biết đó là điểm yếu của Nhan Mạt Hàn.

      Vừa nghe đến Austin cùng April có thể muốn gặp ba của mình , nhấp hé miệng: " Chỉ đêm nay ! về sau được xằng bậy"- xong , lái xe vào ngã ba , tiến đến đường của nhà mình.

      Đến cửa , April hứng thú chạy đến: " Ba Ba , ba tới rồi tốt quá , hai mau ra đây".

      Nam Cung Ảnh cái xoay người , đem April ôm vào trong ngực.

      Nhan Mạt Hàn mang dép lê , dặn dò: " Này cẩn thận , vết thương lưng của ."

      Ngay sau đó chợt nghe " Phanh" tiếng , cửa bị Austin mạnh mẽ đá ra , đụng vào sau vách tường , phát ra thanh điếc tai.

      Chương 143 : Hắc hắc , đến nhà ba ba .




      "Này , người đàn ông đó tới ăn cơm sao?"- Austin cầm ipod , ra cửa phòng.

      " hai ! Là ba ba!"- April cười ôm cổ Nam Cung Ảnh , lại mặt "baba" hôn hai cái , cái này làm cho Nam Cung Ảnh hết sức vui mừng.

      Bất quá giật mình chính là Austin cũng quá thông minh.

      Nam Cung Ảnh day day thái thương , ngồi xổm xuống: " Này , ba là ba của con , như thế nào có thể lại kêu người đàn ông này , người đàn ông nọ , rất lễ phép, biết ?"

      xong , gõ trán Austin cái.

      "Stop"- Austin liếc cái , sau đó chạy đến ngồi lên ghế sofa , tiện tay cầm remote , mở TV.

      "Mau , chúng ta xem TV"- Kéo tay April , Nam Cung Ảnh cũng hấp ta hấp tấp chạy tới bên cạnh Austin ngồi xuống.

      Kết quả , giây tiếp theo , Nam Cung Ảnh sợ ngây người.

      vốn nghĩ , đứa năm tuổi thích phim hoạt hình linh ta linh tinh , nhưng lại thấy Austin coi kênh thăm dò thế giới , hồi lại chuyển qua động vật hoang dã , có cái gì mới.

      Này , này này này , xác định đây là đứa trẻ năm tuổi sao? Nhan Mạt Hàn , em xác định ôm sai con chứ?

      Tuy rằng ngũ quan của đứa này là phiên bản thu của , hơn nữa từ đến lớn cũng thông minh như vậy . Nhưng đứa này dù sao cũng lớn lên cùng Mạt Hàn , như thế nào lại có thể thông minh như vậy ? suy nghĩ , bất quá chợt có ý niệm trong đầu.

      Từ từ ! Nam Cung Ảnh ,suy nghĩ cái gì thế? Tên nhóc chính là con của đó ! Hơn nữa , Nhan Mạt Hàn cũng rất thông minh. Như thế nào lại có thể nghĩ vợ mình đần độn? đúng ?

      "Này ! Ăn cơm".

      Nhan Mạt Hàn mặc tạp dề người , kéo hai người con qua , gõ cửa"tinh thần rong chơi" của Nam Cung Ảnh.

      Sau khi ăn cơm chiều xong , Austin lại chạy tới sofa coi TV.

      Kỳ trong lòng Austin nghĩ , dù sao người đàn ông này cứu bé, cũng bảo vệ mẹ, bằng liền nhận ba ba, nhưng chú Ngôn Lạc Thần biết làm sao?

      Nam Cung Ảnh ngồi xổm xuống kéo April qua: " Ba Ba cùng con chuyện được ? Còn có hai."

      "Dạ." April cao hứng gật đầu.

      "Austin , cùng ba chuyện được ?"

      Nam Cung Ảnh đến sofa , theo lẽ thường tình ngồi cạnh Austin.

      Austin bĩu môi: " Tuỳ"- nhún nhún vai , sau đó bị Nam Cung Ảnh kéo vào trong phòng.

      "Làm cái gì thần bí vậy?"

      Ngoài cửa , Nhan Mạt Hàn dọn dẹp , vào phòng bếp , nhàm chán rửa chén , trong lòng nghĩ biết Nam Cung Ảnh tìm hai đứa có việc gì.

      Trong phòng , Austin ngồi giường.

      "Cái kia , ba muốn cùng con ..."

      "Từ từ ! Đừng thừa nước đục thả câu , trực tiếp vào vấn đề."-Austin vươn tay , che trước mặt Nam Cung Ảnh.

      Nhìn kìa, nhìn kìa ! Tiểu tử này muốn ăn cây? Nhưng được , nhiệm vù còn chưa hoàn thành huống chi đây là con .

      "Được , được , ba vòng vo ." Nam Cung Ảnh bất đắt dĩ bĩu môi , trực tiếp tiến vào vấn đề: " Các con có muốn đến ở căn phòng lớn hơn ?"

      "Căn phòng lớn?"- April vừa nghe , cao hứng liền gật đầu.

      Austin sờ sờ cằm , liếc nhìn Nam Cung Ảnh :" To cỡ nào?"

      Người làm ăn ! Tuyệt đối là người làm ăn!

      Nam Cung Ảnh đứng dậy: " Tối thiểu , tốt hơn nhà trọ này gấp mấy lần ! Chỉ là phòng ngủ to hơn ba bốn lần."

      Austin lo lắng chút: " Có máy tính?"

      "Đương nhiên" -Nam Cung Ảnh quyết đoán trả lời.

      "Ba Ba ...Kia , có phòng công chúa ?" April chớp chớp cặp mắt xinh đẹp , nhìn Nam Cung Ảnh.

      "Đương nhiên"- Nam Cung Ảnh lần nữa quyết đoán trả lời - " Hắc hắc , cho nên , đến nhà ba sống thôi."

      Chương 144 :




      Mười phút sau , Nam Cung Ảnh tay trái kéo Austin , tay phải kéo April.

      Xuất tại cửa phòng bếp , Nhan Mạt Hàn vừa dọn dẹp vài thứ , thấy ba người liền xoa xoa tay.

      "Thế nào?" cười , biết giờ phút này trong lòng Nam Cung Ảnh còn vui vẻ hơn.

      "Mẹ .. Ba , tới phòng ở của nhà ba lớn hơn , con nghĩ chúng ta nên đến đó thôi."

      April tiến lên trước , kéo tay Nhan Mạt hàn , làm nũng. Nhất Thời , mặt Nhan Mạt Hàn tối xằm.

      Khoé miệng run rẫy ! Nam Cung Ảnh ! Xem như lợi hại ! Cư nhiên lại giở ra chiêu này.

      "Đến đây , mẹ cho tụi con nha , phòng ngủ lớn , như vậy tối thể cùng các con kể chuyện cổ tích hơn nữa , hai của có phòng riêng của mình , buổi tối giúp con đâu."

      Nhan Mạt Hàn ngồi xuống ôm lấy April , sờ sờ đầu của April.

      April mở cái miệng nhắn: " Nhưng mà .. con có phòng riêng .. còn có giường công chúa , có rất rất nhiều búp bê ... Mẹ kể chuyện cũng sao .. con có thể vui đùa cùng búp bê."

      Nhan Mạt Hàn thíu chút nữa ngã quỵ , xác định đây là con của sao?! Nuôi dưỡng sáu năm mà ngay cả so với mười phút của Nam Cung Ảnh cũng bì được?

      "April ngoan , chúng ta thể ở cùng ba đâu."

      "Ai ! Mẹ , phòng quá ! Mẹ mẹ , ngay cả so với phòng ở bên Newzealand còn kém hơn ! Cả ngày ngoại trừ coi Tv và chơi Ipod , nếu con mốc meo lên "- Austin tiến lên chút , kéo tay Nam Cung Ảnh -" Phòng ở của nhà người đàn ông này có khả năng tốt hơn".

      "Này ! tiểu tử , ba là ba con nha"- Nam Cung Ảnh khó chịu , gõ lên đầu Austin , tay ôm lấy April.

      Tròng mắt tà mị , mang theo nụ cười: " Mẹ , ba mang tụi con được ?"

      "Nhưng mà.."- April do dự chút , nhìn thoáng qua gương mặt tối xầm của Nhan Mạt Hàn - " Con nghĩ .. nhớ mẹ đấy!"

      "Ai trở về? Chúng ta cùng , chỉ cần con nhớ mẹ liền chở con về đây thế nào?"

      Nam Cung Ảnh tại tinh thần mang theo phần thắng lợi biểu tình , kêu lên cái vui vẻ.

      " đừng nghĩ lừa dối mấy đứa "- xong , Nhan Mạt Hàn kéo Austin ôm bên cạnh.

      "Này .. Mẹ .. ra mà , con muốn , mẹ lôi kéo cũng vô dụng thôi."

      Vừa xong , Austin vui vẻ chạy đến bên cạnh Nam Cung Ảnh , chủ động nắm tay .

      "Bà nó ! Nam Cung Ảnh , khốn khiếp"- Nhan Mạt Hàn cầm dao làm bếp , nhào tới Nam Cung Ảnh.

      "Cẩn thận đứa ! Còn có , em làm gương cho con sao? Cư nhiên còn thô bạo vậy?"

      Đầu dao cách ngay người Nam Cung Ảnh năm phân , ngừng lại . Sau đó thu dao lại rồi đứng lên , làm cho Nhan Mạt hàn á khẩu được gì.

      Đúng Đúng ... thể cho mấy đứa nhìn thấy bộ dạng tốt ! Đáng giận .

      cung tay.

      " Được rồi , ba mang tụi con trước , hãy vào phòng lấy ít đồ cần thiết ! Trong nhà của tụi con có gì , nhà ba cũng có . thôi thôi."

      Buông April cùng Austin ra , nhìn hai bóng dáng nhắn chạy vào phòng , Nam Cung Ảnh thắng lợi tươi cười , nụ cười nán lại lâu có tán .

      "A ! Em giết aaaaaa"- Nhan Mạt hàn xong liền tiến lên , vươn song chưởng kháp trụ cổ của Nam Cung Ảnh.

      Trong nháy mắt , bị Nam Cung Ảnh bắt lại đè đến sát tường.

      chương 145 : Ba và Mẹ làm cái gì vậy?




      Nhan Mạt Hàn chống cự chút , bị Nam Cung Ảnh gắt gao đè lại. Rơi vào đường cùng , buông tay.

      "Được rồi .. thôi , nhưng nhất định phải mang con về đây thăm em."

      Cắn môi dưới , kỳ cũng muốn ! Nhưng muốn cho người đàn ông này thực được ý định...!

      "Cho nên em đến?"- Nam Cung Ảnh vài phần kinh ngạc , nghĩ cố chấp như thế.

      "Em làm chi ? Em và có quan hệ gì sao?" Nhan Mạt Hàn trừng lớn hai mắt , ngữ khí rất khó chịu.

      " có sao.."- Bỗng nhiên , khí trở nên ám muội, Nam Cung Ảnh gỡ bàn tay di chuyển đến gần cổ.

      " làm gì.."- Chỉ là chạm đến , thân thể liền phản ứng. Sáu năm , ai biết mỗi ngày người nhớ chính là .

      Nam Cung Ảnh cúi người xuống , thầm bên tai: “ Sáu năm , nhớ sao?”

      “Em..”- có thể cái gì? thẳng ra ngày ngày đêm đêm đều nhớ đến? Nhưng vẫn là trả lời có! Nếu có , chiếc nhẫn tay là sao? Còn có hai đứa ?

      Nếu , nhẫn tồn tại. Đứa cũng bị chút do dự mà xoá sạch chứ khp6ng phải vất vả mà sinh ra.

      Tất cả chỉ bởi vì , còn người đàn ông này.

      Tiếp theo nháy mắt , Nhan Mạt Hàn liền cảm giác được môi mình ướt át.

      thể tin được , trợn to hai mắt nhìn gương mặt trước mặt mình ! Đây là phòng bếp!

      Nam Cung Ảnh thông thạo cạy hàm răng của ra , đưa đầu lưỡi vào bên trong.

      thành công việc khơi dậy dục vọng của .

      Bàn tay to tham lam tiến vào trong áo , ở bên hông " dạo chơi".

      "...Phải"- Nam Cung Ảnh kéo Nhan Mạt Hàn ra , làm cho hai chân của khoá trụ bên hông mình.

      Nhan Mạt Hàn bất lực rên rĩ -"Nơi này là phòng bếp" -Nhân cơ hội , cắn môi dưới của Nam Cung Ảnh , hơi thở có chút dồn dập.

      " Ai ! Ba Ba ... các người làm gì.."- Bỗng nhiên , ở cửa truyền đến thành làm cho Nhan Mạt Hàn và Nam Cung Ảnh cứng lại rồi.

      "April? Con dọn xong đồ rồi?" Nam Cung Ảnh biến đổi sắc mặt , kéo Nhan Mạt Hàn , ôm đến trước người April.

      "Này .. Ba Ba ... Mẹ... hai người làm gì?"- April tò mò chớp chớp mắt , làm cho gương mặt Nhan Mạt Hàn ửng đỏ lên.

      "Ha , chỉ là ôm nhau ~ ba mẹ làm cho tình cảm thêm bền vững , cho nên thường phải tiếp xúc với đối phương , ba cùng mẹ ôm nhau .. tìm hai , liền mang hai đứa trở về nhà."

      Nam Cung Ảnh cười , nhàng đẩy April.

      April rời , Nhan Mạt hàn hơi chút run rẫy.

      " Thả em xuống "- thanh của rất yếu , lai nghe có vài phần tha

      Gặp Nam Cung Ảnh bất động , từ chối đứng dậy.

      "Em mà còn cử động ... cam đoan có thể khống chế chính mình nha."

      Lúc này , Nhan Mạt Hàn cảm giác được ở giữa hai chân có cái gì đó....

      "Côn đồ ! Khốn khiếp "- Nhan MẠt Hàn dám cử động , chỉ có thể ôm cổ Nam Cung Ảnh , miệng từ từ mắng...

      ---

      "Mẹ .. Chúng con ha."

      Bảy giờ tối , Nam Cung Ảnh dẫn hai đứa rời .

      Trong lòng lại thất vọng , Nhan Mạt Hàn còn đến. mèo nheo cả buổi tối , sau đó muốn dẫn hai đứa .

      " thôi thôi ... chơi vui vẻ." - Nhan Mạt Hàn sờ sờ đầu hai đứa , khoát tay .Trong lòng kêu cái muốn .

      Austin đùa bỡn Ipod trong tay - " Chúng ta thôi ... thể chờ thêm để được chơi chiếc máy tính coa cấp có màn hình lớn."

      xong , kéo Nam Cung Ảnh ra trước cửa.

      "Này.." Nhan Mạt Hàn mở miệng nhưng ba người xuống lầu.

      Tiểu Tử thúi Austin !Mẹ là mẹ con ! Cư nhiên vì máy tính mà bán đứng mẹ ! Tức chết tức chết ...

      Chương 146 : Cái ôm quen thuộc ...




      Trở lại trong phòng ở , Nhan Mạt Hàn ngồi sofa nhất thời biết nên làm gì.

      Cầm lấy remote , mở Tv , chuyển kênh qua lại rốt cục cũng tìm được cái mình muốn.

      " Các con mẹ có thể đến hay ??" xe , Nam Cung Ảnh lái xe , hai vị này ngồi đằng sau.

      Austin chơi Ipod , câu : " Có thể".

      "Mẹ nhất định đến tìm chúng con ! Mẹ nhất định đến"- April tay ôm búp bê , nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Thành phố M bắt đầu mưa , nơi nơi đều ướt sũng.

      Nhan Mạt Hàn lạnh run, lau tóc từ toilet ra.

      theo bản năng gọi to: " Austin , April , hai con ai tới trước?"

      Nhưng sau đó mới phát , hai đứa có ở nhà, bị Nam Cung Ảnh dẫn rồi ! Nhan Mạt Hàn tức giận lau tóc , trong nhà có ai làm cho thở thông.

      Ngồi giường , nghe tiếng mưa lấy điện thoại ra đùa nghịch. Cũng biết là chơi gì, vẫn là tốt.

      8g30... khó chịu đựng...

      đặc biệt sợ sét đánh , tại lại lại mưa , làm cho trong lòng cảm thấy được là ở nhà mình.

      Bỗng nhiên , trong phòng lên tia sáng , tiếp giây sau "Ầm" vang lên tiếng nổ , trong tâm Nhan Mạt Hàn căng thẳng , theo bản năng mở đèn ngủ lên , lúc này mới phát cúp điện , như thế nào cũng mở được ...

      Chạy nhanh lui về trong chăn , gắt gao nắm điện thoại trong tay.

      "Ai, sét đánh"- Austin quay đầu nhìn ra cửa sổ , sau đó tiếp tục chơi trò chơi.

      "Đúng vậy , mẹ của hai đứa còn chưa tới?"- Nam Cung Ảnh nhìn đồng hồ , 9giờ , chau chau mày , từ toilet ra.

      "À , mẹ còn rất quái gở , mẹ rất sợ tiếng sét đánh ! là , cái gì cũng sợ , ở NewZealand mạch liền lôi April cùng con đến phòng ngủ ! lớn rồi mà..."

      Austin vừa dứt lời , chỉ thấy Nam Cung Ảnh lổ mãng quăng khăn tắm , tiện tay nắm quần áo mặc vào chạy ra ngoài cửa.

      "Này ! Nhớ mang theo dù nha"- Austin bất đắt dĩ lắc đầu , nhắc nhở câu xong, tiếp tục việc làm, phản ứng gì them.

      Nam Cung Ảnh nở nụ cười: " Biết rồi ! Cám ơn con , chờ thấy mẹ các con đến !"

      xong liền mang giày , trực tiếp đến gara lấy xe, cước đạp ga , chạy trong mưa.

      Hoàn hảo , có chìa khoá nhà ở của Mạt Hàn , là Austin đưa cho .Nội tâm vài phần vội vàng .

      Trong nhà , mảnh tối đen bao trùm , Nhan Mạt Hàn vùi vùi trong chăn , trán đổ đầy mồ hôi , hai tai lạnh lẽo: " Đáng chết ! vô dụng"- Tưởng tượng bộ dạng bình thường sợ hãi nhưng làm được . Mắng , lại tia sét lên , theo bản năng che lổ tai lại.

      "Nhan Mạt Hàn"- Giờ khắc này , tựa hồ nghe có người gọi tên mình?!

      "Ai ? Là ai?" - Ngay sau đó nghe được tiếng mở cửa , hình ảnh cao lớn đứng trước cửa , sợ tới mức phải lui đến cạnh giường , giọng có chút run: ".. cần lại đây ! cần !"

      căn bản biết đối phương là ai , chỉ theo bản năng hét lớn.

      Nhưng sau đó , ngã vào cái ôm ấm áp. cái ôm rắn chắc , quen thuộc , mùi hương thoang thoảng , mê luyến ôm lấy.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 147 : xé nát hợp đồng




      "Nam Cung Ảnh?"

      ngẩn người ra , luyến tiếc đẩy ra.

      "Đừng sợ , ở đây"- Nam Cung Ảnh nhàng ôm lấy , cúi đầu hôn lên tóc. vừa mới tắm ,rất thơm.

      "Ô.."- Vừa biết mình an toàn , Nhan Mạt Hàn liền khóc.

      Gắt gao ôm : " đáng giận ! Mang Austin cùng April rời , tại ở đây làm gì?"

      "Vậy theo trở về.”

      " cần."

      Nhan Mạt Hàn trực tiếp từ chối , sáu năm trước chuyện còn chưa giải thích ràng đâu cả.

      "Tại sao?"- Nam Cung Ảnh có chút thất vọng , nhưng vẫn gắt gao ôm lấy .

      "Chính là trở về "- Chu chu miệng , ở người , có chút tham lam hít mùi hương vào.

      " ra ngày đó sáu năm trước , và Dịch Điều Vi hề có chuyện gì"- Giọng của rất nhàng , vỗ vỗ sau lưng .

      Cảm thấy im lặng , lại cúi đầu nhìn nhìn. nghĩ là ... ngủ rồi?!

      phải đâu, nhanh như vậy?? Nam Cung Ảnh khoé miệng run rẩy , vẫn duy trì nhưng có chút khó chịu.

      Đè nặng có chút khó chịu , bất quá bằng thừa cơ hội này bắt cóc về nhà?!?

      ---

      Hôm sau , bình minh sáng sớm , khí ngập tràn mùi thơm ngát.

      Nhan Mạt Hàn nhu liễu ánh mắt , thắt lưng có chút đau. Tối hôm qua biết tại sao ngủ gục?!?

      Thói quen sáng sớm liền xoay người , vung tay cái , ngờ đánh trúng vào “vật thể” bên cạnh.

      Chỉ nghe " vật thể kia" kêu tiếng đau đớn.

      Nhan Mạt hHàn nháy mắt bừng tỉnh " Mình ở đâu?" theo bản năng nhìn xung quanh. gian rất quen thuộc, giống như sáu năm trước ! đúng chính là nơi này.

      "A" Lúc này mới phát người nằm bên cạnh là Nam Cung Ảnh ! phen xốc chăn nhảy xuống giờng , nhưng cánh tay đem trở về trong lòng ngực của mình.

      Nam Cung Ảnh nhíu mày: " Mới sáng sớm , em mưu sát chồng sao?"

      Nhan Mạt Hàn gương mặt hơi đỏ: " làm sao lại mặc quần áo?"

      "Cùng vợ mình ngủ chẳng lẽ còn phải mặc quần áo?"

      "Để làm gì , cần" -Nhan Mạt Hàn trợn to hai mắt , ngay sau đó mặt ửng đỏ.

      Lúc này phát hai thân thể... Úi ….cũng loả lồ.

      "Mẹ nó ! Quần áo của em đâu?"

      "Xé"-Ngữ khí Nam Cung Ảnh rất bình thản , làm cho Nhan Mạt Hàn nổi điên!

      " rốt cuộc làm gì rồi?"- xoay người bóp trụ cổ Nam Cung Ảnh , tối hôm qua hỗn loạn liền ngủ . Kế tiếp lại làm "Xuân/Mộng" , hơn nữa cảm xúc chân lại như thế nào tỉnh...

      "Vợ à .. đói bụng..".

      Nam Cung Ảnh cầm hai tay Nhan Mạt Hàn , da mặt dày ôm chầm từ phía sau.. đầu vùi vào cổ của .

      "Trời ... Thừa lúc em ngủ .. đem emmm..".

      "Đúng"- Lời còn chưa dứt , Nam Cung Ảnh thành gật đầu.

      "Mẹ nó"- mắng sau đó đứng dậy , nhưng lại thể cử động.

      "Bà xã à , đừng .. hôm nay nghỉ nha"- Nam Cung Ảnh ôm Nhan Mạt Hàn chịu buông ra.

      " Xin đừng gọi "bà xã" cộng thêm hai chữ hai hợp đồng phía trước ! Stop"- xong , quyền đấm cước muốn đem Nam Cung Ảnh đá văng ra.

      "Hừ ! hợp đồng hợp đồng hợp đồng ! Chỉ biết hợp đồng! chỉ muốn đem nó xé nát ra".

      tức giận nhảy xuống giường , sau đó mở ngăn kéo tìm hợp đồng sáu năm trước.

      Nhìn bóng dáng , khoé miệng Nhan Mạt Hàn tự giác nâng lên.

      Chương 148 : cắt cỏ




      Rốt cuộc Nam Cung Ảnh tìm được tờ giấy .. Sáu năm trôi qua , vẫn bộ dạng như vậy.

      Nam Cung Ảnh cầm hợp đồng ngồi giường , làm trò trước mặt Nhan Mạt Hàn.

      Chỉ nghe tiếng " Xoẹt.. Xoẹt" Hợp đồng biến thành những mảnh .

      "Sao lại xé"- Những mảnh bay múa trong trung , Nhan Mạt Hàn nóng nẩy.

      "Em vẫn là vợ , giữ hợp đồng lại làm gì?" Nam Cung Ảnh duỗi cánh tay dài , đem Nhan Mạt Hàn về trong lòng ngực.

      "Vợ .. đói bụng... em biết ăn người chết "- cúi xuống , kéo chăn qua , nhàng hôn vành tai phấn nộn của Nhan Mạt Hàn làm cho cả người run lên.

      " ... Ý tứ còn ăn"- Nhan Mạt Hàn thôi đẩy , trở mình xem thường .. là người đàn ông nhàm chán..!

      " Tổng so với ăn còn tốt hơn ! đói bụng sáu năm .." xong , Nam Cung Ảnh bắt đầu khởi động ngón tay.

      Nhìn giống trẻ con , Nhan Mạt Hàn cười cười , vươn tay vỗ vỗ vào đầu " từ từ đếm..."- xong đứng dậy chuẩn bị rời giường.

      Nam Cung Ảnh lanh lẹ , đem túm trở về - " Đừng .."

      "Bỏ ra , em muốn dẫn Austin cùng April về nhà."

      "Đây là nhà."

      "Nhà ."

      "Cũng là nhà em! Là nhà của chúng ta."

      Nam Cung Ảnh cố chấp cho rời , cuối cùng Nhan Mạt Hàn buông thả thể từ chối.

      Rất nhanh , trong phòng lại là cảnh xuân quang. Người đàn ông giường rất bá đạo , đòi hết thẩy những gì muốn ... Người phụ nữ bất lực ưỡn người , hai tay ôm cổ . Ở mặt hung hăng cắn cái ...

      "Trời ạ ! buổi chiều"- Mở mắt nhìn đồng hồ ba giờ. Nhan Mạt Hàn nhanh ngồi dậy , mặc quần áo.

      Vừa thấy Nam Cung Ảnh nhàn rỗi ngồi sofa ôm máy tính , nhàn nhã coi phim.

      Thấy Nhan Mạt Hàn vội vàng đứng dậy , quay đầu: " Em gấp cái gì?"

      "Đúng đúng .. gấp cái gì?"- Lúc này mới nhớ đến là cuối tuần, ngày mai mới làm .. Ngay sau đó liền hỏi: " Austin cùng April đâu?"

      " chơi , rất vui vẻ ... Vợ à , phải là cho cơ hội giải thích sao?"

      Nam Cung Ảnh buông máy tính , ngồi giường nhàng ôm lấy .

      " chết , đừng gọi em là vợ"- Nhan Mạt Hàn đẩy ra , trở mình nhặt quần áo tán loạn mặt đất -" Về sau cho phép phát tình nữa."

      "Em nghe giải thích . Ngày đó em cũng biết , và Dịch Điều Vi có gì cả".

      Nam Cung Ảnh từ phía sau ôm chặt lấy vòng eo của , cho rời .

      "..." Nhan Mạt Hàn trầm mặc , cắn môi dưới biết nên cái gì.

      "Tha thứ cho , được ?"- Nam Cung Ảnh xoay người , làm cho Nhan Mạt Hàn nhìn thẳng vào .

      chớp chớp mắt , nhìn Nam Cung Ảnh: " Ừ .. Tha thứ cho , về sau chủ động rửa bát."

      ".." Nam Cung Ảnh thiếu chút nữa muốn ngã quỵ , mặt tối xầm -" Em xem microblogging nhiều hơn?" * JJ : còn có thể gọi là Weibo á*

      "Ừ ! Tất cả đều người đàn ông mê người chính là , vợ à hãy ra , rửa bát . Còn có , dọn dẹp , để kia , tới ... Như vậy mới là lúc người đàn ông quyến rũ... muốn em tha thứ cho , phải làm cho em lần nữa si mê đúng ?"

      Nhan Mạt Hàn cố nén cười , hai tròng mát đen lay láy chuyển nhìn .

      " Em lợi hại...”- Nam Cung Ảnh nghiếng răng thốt ra hai chữ , lỗ mãng bỏ rơi công việc trong tay , mang dép, mở cửa như gió ra ngoài.

      " đâu?"- Nhan Mạt Hàn tò mò.

      "Cắt cỏ."

      "Phốc."

      Chương 149 : Còn thân thể của em sao?!




      Dồn dập tiếng chuông , đánh gảy cước bộ định xuống lầu của Nhan Mạt Hàn .

      Trở về gian phòng cầm di động , màn hình biểu thị là Ngôn Lạc Thần , trong lòng khỏi căng thẳng.

      Như thế nào để với ấy?

      Rốt cuộc ra ban công nhận điện thoại.

      "Mạt Hàn , ở bên kia như thế nào? Ngôn Lạc Thần vẫn vậy vẫn như trước luôn quan tâm.

      "Thần ... Em"- do dự chút -" Rất tốt".

      " vậy?" Ngôn Lạc Thần nhu liễu mi tâm , mấy ngày nay mắt ngừng giật giật.

      "Ừ , đúng vậy "- Nhan Mạt hàn biết có nên đem việc cho biết.

      " Có gặp Nam Cung Ảnh ?" hiểu , cho nên chút liền đoán trúng.

      "Ừ , gặp".

      "Có phát sinh gì sao?" Ngữ khí mang theo phần lo lắng.

      " có."

      Nhan Mạt Hàn có chút do dự: " Thần ... em thể trở về nhanh được.." quay lại nhìn trong phòng có ai.

      "Tại sao?" Ngôn Lạc Thần nhảy dựng , ngay sau đó thanh mang theo vài phần cười nhạo - " Là bởi ví Nam Cung Ảnh sao?"

      "Ừ" -Nhan Mạt Hàn trả lời trực tiếp - " ấy nhận ra em , đứa đỏ cũng bị nhận ra."

      "Cái gì?" Ngôn Lạc Thần thể tin vào tai mình. Nhanh như vậy? Mới chỉ nữa tháng ngắn ngủi , Nam Cung Ảnh liền đem chuyện sáu năm trước làm ?

      Nhan Mạt Hàn nhấp môi , khoé miệng nở nụ cười . nhớ đến hình ảnh Nam Cung Ảnh bãi cỏ , chân đất cỏ dại: " Thần , nghe sai .Em chỉ muốn sáu năm qua cảm ơn . Chính cũng biết em thể , thể cho tình , còn nhữg mặt khác đều có thể ."

      Ngôn Lạc Thần tự giễu cười :" Còn thân thể sao?"

      "Thần! cái gì?"- Bị hỏi như vậy , Nhan Mạt Hàn kinh ngạc , bỗng nhiên trong nháy mắt còn nhận ra .

      " được sao? phải em vừa tất cả mọi thứ khác đều được, trừ tình ." Ngôn Lạc Thần khoé miệng nở nụ cười , tay đảo qua chén rượu , mạnh mẽ uống ngụm.

      Nhan Mạt Hàn giật mình , tay cầm di động , ngón tay trở nên trắng bệch: " Thần , đừng như vậy , có người con tốt hơn."

      Lòng có chút đau , muốn nhìn thấy như thế.

      "Mạt Hàn ... Tại sao... phải là ?" Ngôn Lạc Thần ép giọng , thanh rất .

      "Thần ... phải nhau là có thể bên cạnh nhau . Em hạnh phúc khi em , cũng hạnh phúc vì đời này có , dù cho phải là người cùng em đến hết đời . Buông tay , cần ngược đãi chính mình .. Sáu năm , phải biết.."- Nhan Mạt Hàn nhắm chặt mắt.

      " Chính là Nhan Mạt Hàn .. em "- Giọng của Lạc Thần mang theo vài phần nghẹn ngào , thể .

      "Thần.. xin lỗi.."- những gì còn lại chỉ có thể là xin lỗi. thiếu nợ , cả đời này thể trả hết được.

      Bên đầu điện thoại , bỗng nhiên truyền đến những thanh hổn loạn. Ngôn Lạc Thần hung hăng ném di động mặt đất , quyền đập vào bàn làm việc.

      Quờ quạng hất chén rượu , văn kiện toàn bộ nằm dưới đất. Hai mắt đỏ ngầu, ngã vào ghế , hai tay vò mái tóc rối tung.

      Nước mắt , theo hốc mắt chảy xuống , làm được gì cả , thể giúp Ngôn Lạc Thần .. thể cho được những gì muốn .

      Hết thẩy đều là do tạo ra , nếu xuất , tất cả mọi người cần đau.

      Ngồi xổm xuống , dựa vào vách tường , hay tai ôm lấy đầu gối. Đem mặt vùi chặt vào trong đầu gối.

      Chương 150 :




      Lảo đảo vào trong toilet , rất nhanh dùng nước lạnh tạt lên mặt mình. Lại phát , phía sau người tiến vào.

      Nhan Mạt Hàn ngẩng đầu , mới phát ra người đứng đằng sau làm hoảng sợ.

      "Trời ạ , muốn hù chết em?" - vỗ vỗ ngực , thở phào nhõm.

      Nam Cung Ảnh nhiều , nhàng kéo ôm vào lòng ngực , tựa hồ biết hết tất cả mọi chuyện.

      Bàn tay to lớn ôn nhu lau hai gò má của : " Làm sao vậy?"

      Nhan Mạt Hàn cự tuyệt , thuận thế ôm bên hông .. đem mặt vùi vào trong lòng ngực , chỉ chốc lát sau bắt đầu nức nở: " Em hy vọng người khác vì em mà tổn thương, hy vọng..."

      Nam Cung Ảnh đau lòng ôm lấy , nhàng vuốt tóc .

      Ôm , làm cho trong lòng ngực trút hết ra.

      ---

      "Tôi muốn Trung Quốc"- Ngôn Lạc Thần ấn hạ điện thoại nội bộ , bảo trợ lý mua vé máy bay cho mình.

      Trợ lí hiển nhiên có chút khó xử: " Tổng tài , tại phía sau .. thích hợp ?"

      "Có cái gì thích hợp? Tôi muốn ."

      Ngôn Lạc Thần hai tròng mắt đỏ ngầu , chiếm được tâm trí của Nhan Mạt Hàn , dùng phương thức đạt được cái khác từ để thoả mãn chính mình.

      Trong lúc nhất thời , bị xúc động làm cho "hôn mê" , ngay cả chính mình làm gì cũng biết.

      "Dạ.."- Cúp điện thoại xong , trợ thủ liền gọi điện dời tất cả hội nghị.

      Sao lại thế này , tổng tài bỗng nhiên phải về Trung Quốc , hiểu vì sao.

      --

      Thành phố M , Vân tẩu cười toe toét. .Sáu năm có gặp , thay đổi rất nhiều

      Buổi tối Nhan Mạt Hàn cùng Vân Tẩu ngồi sofa , trò chuyện cuộc sống sáu năm qua.

      Nam Cung Ảnh có đôi khi muốn đáp lời , chung quy lại bị Nhan Mạt Hàn kêu câm miệng , đàn bà trong lúc chuyện , đàn ông cần xen mồm , hơn nữa kêu Vân Tẩu phải nghỉ ngơi , bảo làm việc nhà.

      Vân Tẩu làm sao dám , nhưng vẫn bị Nhan Mạt Hàn chặn lại , giao việc nhà cho Nam Cung Ảnh.

      Cửa" Phanh: tiếng , bị mở ra , Nam Cung Mạc cùng ba mẹ Nam Cung Ảnh đứng trước cửa.

      "Cháu cố của ta đâu ! Cháu cố của ta đâu?"

      Nam Cung Mạc chống quải trượng , cước bộ nhanh chống.

      Nhan Mạt Hàn giật mình , nghĩ là Nam Cung Mạc , còn có Nam Cung Tịch và Mộ Dung Tịch đến đây.

      Ngay sau đó , ba người nhìn Nhan Mạt Hàn khiếp sợ.

      "Vị này chính là..." Nam Cung Mạc đẩy mắt kiếng lão , sáu năm , ông xác định được.

      Nam Cung Mạc cùng Mộ Dung Tịch nhìn nhau ba giây -" Nhan Mạt Hàn?!" Hai người quả thể tin được.

      A ! nghĩ tới , ba mẹ Nam Cung Ảnh mắt vẫn tốt hơn nhiều.

      Nhan Mạt Hàn khoé miệng run rẩy , nhanh chóng đứng dậy: " Ôi .. Mọi người khoẻ!"

      Theo vào cửa , Nam Cung Mạc liền thấy quen mắt , nhưng toàn bộ cái gì cũng thay đổi , khí chất cũng thay đổi ! Ông tưởng mắt mình bị mờ.

      "Trời ạ , Nhan Mạt Hàn trở về"

      Nam Cung Mạc kích động lỗ mãng đập đập quải trượng , tiến lên cầm hai tay Nhan Mạt Hàn . Hé ra nét mặt già nua tràn ngập kích động.

      Nam Cung Ảnh từ phòng bếp ra , gặp ba người , khoé miệng run rẩy: " Mọi người như thế nào lại đến đây?"

      Vân tẩu sớm đem trà nóng lên .Nam Cung Ảnh bình tĩnh bên cạnh Nhan Mạt Hàn , nhàng ôm , : " Vợ à , đem hai bảo bối xuống đây"

      " Con khỉ ! Kêu ai là vợ?"

      nổi giận : " Sáu năm trước chúng ta ly hôn ! nha , cẩn thận cái miệng kẻo em cắt " tiểu huynh đệ" của ."

      Trong phòng khác , Mộ Dung Tịch , Nam Cung Tịch cùng Nhan Mạt Hàn phía trước còn có Nam Cung Mạc , tí nữa té ghế phun bọt mép.

      Người phụ nữ này sáu năm thấy , cũng trở nên rất dũng cảm nhỉ!

      Chương 151 :




      Ngồi trước bàn ăn cơm , Nam Cung Mạc cười toe toét , đối diện , Nhan Mạt Hàn mặt tối xầm.

      "Cha , cháu cố trai , cháu cố của ta .. Ta là ông nội của các cháu."

      Austin cùng April liếc mắt mọt cái sau đó nhìn thoáng qua Mạt Hàn..

      "Ông nội?" April khó hiểu

      "Ông nội chính là ba của ba cháu"- Nam cung Mạc cười , tay sờ sờ vào đầu của April.

      ---

      tuần sau

      "Ở đây tuần ! Em phải "- Sáng sớm Nhan Mạt Hàn thu dọn đồ đạc , chuẩn bị rời .

      Nam Cung Ảnh lười biếng hà hơi: " Ở lại là tốt , cái gì"- tình nguyện đứng dậy.

      " được , em phải về".

      cố ý lấy vài món đồ , nhét vào túi xách.

      "Được rồi , được mang con về."

      "Tại sao?" Nhan Mạt Hàn bỗng cảm thấy túi xách nặng , quay người , trừng mắt liếc cái.

      "Bởi vì luyến tiếc , nếu về chỉ là mình em về , hai đứa để lại"

      Nam Cung Ảnh từ tốn mặc quần áo , mở cửa ra khỏi phòng ngủ.

      Nhìn thời tiết bên ngoài mưa: " Làm người tốt , tiễn em đoạn"

      "Cám ơn"- Nhan Mạt hàn hung hăng trừng mắt liếc cái , ngẩng đầu nhìn lên , luyến tiếc hai đứa .

      trong lòng nhiều phần muốn , đó là do .

      "Luyến tiếc đừng "- Nam Cung Ảnh ôm , Nhan Mạt Hàn cười cười: " Nếu như cuối tuần sau em chịu nỗi , liền suy nghĩ dọn đến."

      "Như vậy "- sảng khoái kéo tay , đem về nhà .

      Cũng biết vì cái gì lại phải quay về , nhưng chỉ tuần thôi , nhịn.

      Ngồi xe nhìn ra ngoài cửa sổ , Nhan Mạt Hàn thở dài , nên như thế nào để với Ngôn Lạc Thần?

      "Em vì cái gì lại muốn trở về?"- Thấy nắm chặt tay , Nam Cung Ảnh hơi nghiêng đầu.

      " sửa sang lại tình."

      Sửa sang lại dường như chính là tình cảm của mình , sửa sang lại dường như chính là cuộc sống của mình...

      Xe chậm rãi đến nhà , xuống xe , Nam Cung Ảnh rất nhanh chế trụ gáy của , hôn lên môi:. " chờ em , nhanh trở lại"

      cười cười , làm thế nào mà được? Nội tâm loạn xạ sớm bán đứng ? Làm thế nào lần nữa chính mình người đàn ông này .... tất cả chậm ...

      Huống chi , tại , chuyên tâm đợi mỗi chuyện .. giiống trước kia ...

      nghiệt ... biết về sau Austin có biến thành như vậy ?

      Có chút muốn bỏ , đứng dưới lầu nhìn thấy xe biến mất mới vào nhà .

      Như thường tình , mở cửa , bỗng nhiên thấy lưng lạnh, Nhan Mạt Hàn suýt nữa thét thành tiếng.

      "Ừm.. Là .."

      Phía sau , cư nhiên là giọng của Ngôn Lạc Thần?!

      cả kinh , vội xoay người -" Sao lại tới đây?"- Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi , đôi mắt thâm quần của , Nhan Mạt Hàn vội kéo vào nhà.

      ngồi sofa , trong phòng bếp lấy ly nước đá đem ra cho .

      " Mạt Hàn .. rất nhớ em".

      Nhan Mạt Hàn ngồi ghế , tiếp theo nháy mắt bị Ngôn Lạc Thần ôm vào trong sát lòng ngực.

      "Thần.. Đừng như vậy.." Nhan Mạt Hàn có chút sợ hãi đẩy ra.

      Từ ngày đó chuyện điện thoại , tựa hồ còn nhận ra ...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 152 : Chúng ta kết hôn .




      " Mạt Hàn , ngay cả cho ôm cái cũng được sao?"- thanh Ngôn Lạc Thần có vài phần thương cảm.

      "Thần.." Nhan Mạt Hàn hít hít cái mũi đau xót.

      Nhưng chỉ sau mười phút , mới cảm thấy thích hợp , tay của Ngôn Lạc Thần bắt đầu yên phận.

      "Thần.."- Nhan Mạt Hàn đứng dậy , nhưng lại bị chế trụ.

      "Mạt Hàn .. em , em"- xong , đôi môi của Ngôn Lạc Thần liền hạ xuống gắt gao dán vào môi của .

      "A.."- Nhan Mạt Hàn thể tin được , trợn to hai mắt , tứ chi hoàn toàn bị giam cầm.

      cần ! cần , Ngôn Lạc Thần , cần!

      Nước mắt nhục nhã rơi ra , chỉ biết như thế đẩy ra nhưng lại sợ tổn thương .

      Bàn tay to lớn của Ngôn Lạc Thần càng lúc yên phận , cư nhiên luồng vào trong áo của .

      "Oanh" tiếng , đại não nhất thời trống , cắn môi dưới của Ngôn Lạc Thần mạnh, mùi vị tanh của máu toả ra.

      Ngôn Lạc Thần đứng dậy , ngón tay thon dài quẹt qua môi dưới.

      "Hàn .. Em cắn ?"- Hai tròng mắt của đỏ ngầu .

      "Rầm rầm.."- thanh sét đánh vọng trong phòng khách

      Ngôn Lạc Thần khẽ nghiêng đầu , thể tin được , ngón tay quẹt qua vẫn mang mùi máu tanh , gương mặt đau đớn.

      "Thần, tại sao lại muốn vậy? Tại sao?" Nhan Mạt Hàn lùi về sau , nước mắt sớm thấm ướt gương mặt của ...

      "Mạt Hàn !...Em... cố ý" -Lúc này Ngôn Lạc Thần tỉnh ra mình làm sai cái gì rồi , tiến lên muốn xin lỗi nhưng Mạt Hàn vẫn lui về sau , cho đến khi lưng của dán bức tường lạnh lẽo.

      " Ngôn Lạc Thần , em van cầu ... đừng trừng phạt em như thế , em thể cho tình , thể "- Nhan Mạt Hàn ngồi xổm xuống , hai tay ôm chặt đầu gối .

      " xin lỗi"- Ngôn Lạc Thần ngồi xổm xuống , đụng vào người , cũng thêm gì.

      ---

      " Rầm rầm rầm " tiếng cửa dồn dập , truyền đến lỗ tai Nam Cung Ảnh , tò mò xuống lầu.

      Phát Vân Tẩu có ở nhà , giống như ra ngoài mua đồ , nhìn thoáng qua Austin nhàn nhã chơi đùa: " Con thế nào lại mở cửa?"

      "An Toàn ... , ngộ nhỡ là người xấu sao?" quay đầu lại , trong tay nhanh chống khống chế thao tác.

      "Tiểu Tử thông minh .”-Vỗ vỗ đầu Austin , nhanh đến , tiếng đập cửa vẫn tiếp tục.

      "Ai đó?" tay mở cửa , liền có thân nhào vào trong lòng ngực của Nam Cung Ảnh , sau đó khóc rống lên.

      Đứng yên tại chỗ , hoảng sợ , giây sau mới có phản ứng lại , là Nhan Mạt Hàn?! như thế nào lai tới đây? Toàn thân đều ướt sũng ! Trời ạ!

      Quay đầu nhìn Austin , tự giác thu dọn đồ , yên lặng lên lầu.

      "Mạt Hàn ? Làm sao vậy..?" Nam Cung Ảnh sờ vào mái tóc ướt sũng của , nhìn hai tròng mắt đỏ bừng , trong lòng tê dại.

      "Em.. Ảnh.. ô ô"- cái gì cũng , ôm , khóc thảm thiết.

      "Đừng khóc , rốt cuộc làm sao vậy?"

      ---

      Đem ôm lên lầu , đến phòng tắm lấy khăn tắm phủ lên người Mạt Hàn.

      "Thần đến tìm em..."- Ngay sau đó , đem tình kể lại từ đầu.

      "Cái gì?" Nam Cung Ảnh nhảy dựng , tựa hồ giây tiếp theo có thể lao ra đánh Ngôn Lạc Thần.

      "Cái gì cũng phát sinh , yên tâm .. Ảnh ".

      Ngâm mình trong bồn tắm , mới cảm thấy ấm áp được chút.

      "Nhan Mạt hàn , quyết định".

      "Quyết định cái gì?"

      Tiếp theo đó , bị Nam Cung Ảnh nhào đến ôm lấy , phủ khăn tấm lên người , động tác liền mạch lưu loát.

      " muốn làm gì?" Nhìn thấy đem mình tới giường , Nhan Mạt Hàn bỗng nhiên có loại cảm giác , dê vào trong miệng cọp.

      "Mạt Hàn , chúng ta kết hôn ".

      Chương 153 : Lại sinh hai.




      "Kết hôn?" Nhan Mạt Hàn dám tin trợn to hai mắt , nội tâm vui sướng nhưng vẫn có chút lo sợ.

      "Đúng vậy , cùng Dật và Dạ Như nữa".

      xong , Nam Cung Ảnh đưa ra thiệp mời , là thiệp cưới.

      "Xem , bọn họ kết hôn".

      Âu Dương Dật cùng Dạ Như kết hôn?!

      Nhan Mạt Hàn đứng lên: " Đáng chết ! Dạ Như cho em biết".

      "Vợ , yên tâm , chúng ta có hai đứa rồi , cũng phải kết hôn thôi"- Nam Cung Ảnh nhàng kéo vào trong lòng ngực.

      Nhan Mạt Hàn ngẩng người -" Chúng ta phải kết rồi sao?"

      Nam Cung Ảnh lắc đầu , nâng mái tóc của -" Lần trước tính , cũng chưa xuất trong hôn lễ . Lần này , mới là đúng nghĩa , hạnh phúc mới vừa bắt đầu". Cúi đầu , hôn lên môi của , ngoài cửa Austin cùng April ríu rít cười.

      " hai , xem , ba mẹ chơi trò hôn nhau , ha ha ha "- April giọng cười , lôi kéo Austin.

      "Ai nha , em đừng nhìn ! Trở về phòng nhanh, nhanh -" Sau đó Austin kéo April về phòng.

      " hai , đừng lôi , em cũng muốn chơi".

      April chu cái miệng nhắn , oán giận . Austin thíu chút nữa ngã quỵ , đúng là em dũng mãnh...

      Gần tối , di động Nhan Mạt Hàn vang lên , là Dạ Như.

      "Nha đầu chết tiệt , còn biết điện thoại cho mình?" trừng mắt , ra ban công.

      "Đương nhiên , Mạt Hàn , mình phải kết hôn thôi"- Dạ Như ở đầu giây bên kia , giọng ngập tràn hạnh phúc.

      "Mình biết" Thanh của Nhan Mạt Hàn ngập mùi thuốc súng.

      "A?Sao biết?"- Dạ Như giật mình.

      "Đúng vậy , cho cậu biết cái nha đầu chết tiệt kia , kết hôn cũng cho mình biết phải ? Hôm nay Ảnh cho mình biết ! Thiệp cưới gửi hết rồi như thế nào lại gọi điện cho mình biết chút tin tức? Mình cho cậu #@%#$^%#^%#$%#@%^&&$%#$@" đống thanh truyền đến , Dạ Như phải để điện thoại cách xa năm phân vẫn có thể nghe được ...

      "Được rồi , là lỗi của mình"- Được , Dạ Như giả bộ đáng thương , giả bộ đáng thương ...

      Nhan Mạt Hán quẹt miệng: " Quên , hạnh phúc là tốt rồi".

      "Nghe Dật , hai người cũng muốn kết hôn ? Còn là cùng ngày với mình"- Dạ Như nở nụ cười.

      Nhan Mạt Hàn quay đầu lại nhìn thoáng Nam Cung Ảnh tựa vào đầu giường , khoé miệng nở nụ cười to: " Chưa xác định được".

      "Được rồi , về sau mình cũng muốn sinh con , phải sinh ba đứa , hơn cậu , ha ha ha"- Dạ Như tự hào nở nụ cười.

      " sao , mình lại sinh hai"

      " Chết bà gruuu , là mãnh liệt. "

      Chương 154 : chúng ta quay về Jayz.




      tháng sau.

      "cái gì .. kết hôn cần phải đến nước Pháp đâu"- Dạ Như ngồi máy bay , nhàm chán xem tạp chí.

      "Vợ , cho em hôn lễ long trọng"- Âu Dương Dật sủng ái ôm chầm , ép vào trong lòng ngực.

      Phía sau , bốn người cùng loạt ói ...

      "Mẹ .. Vì soi dì Dạ Nh-ư buồn nôn như vậy" Austin bĩu môi , tưa ghế -" ấy là cấp bà , còn muốn lãng mạng."

      "Panh" Phía , Dạ Như hung hăng trừng mắt: " Cái tiểu quỷ này , ai là bà đó , mẹ của con. mới là bà , là bà "

      "Chết bà... Dạ Như mới là bà ! Còn lớn hơn mẹ ! Đánh chết cậu à"- Xong , Nhan Mạt Hàn nhảy dựng lên , nhặt tập chí liền hướng đến đỉnh đầu của Dạ Như mà " chào hỏi".

      " A.. Dạ Như , cẩn thận".

      "Mẹ , cẩn thận , April đến giúp mẹ ".

      "Mạt Hàn , cẩn thận ".

      "Bác chết tiệt ! A A A "

      " Bà chết tiệt"

      "....."

      ---

      Đứng giữa khoảng đồng Lavender , chung quanh bốn người.

      Phía đông là Âu Dương Dật và Dạ Như , phía tay là Nam Cung Ảnh và Nhan Mạt Hàn.

      "Hắc hắc , Ảnh ... là đồng Lavender lớn nha"- Nhan Mạt Hàn hạnh phúc , dùng chính chóp mũi của mình cọ cọ vào chóp mũi của , tiếp theo đó liền bị chế trụ cái gáy , đôi môi dán chặt lên môi của .

      "Ảnh... Chính là nghi thức , nhưng em và chụp hình cưới , em phải lưu lại cả đời .. Vĩnh viễn rời ."

      "Được"- nhàng dừng lại đôi môi của , khoé miệng cong lên , nở nụ cười hạnh phúc.

      Bọn họ biết chờ đợi ngày này bao lâu rồi , sáu năm , bảy năm. nghĩ là lâu như vậy , nhưng bọn họ vẫn giống nhau , có thể cùng ở bên nhau . Cảm tạ thượng đế , làm cho họ gặp nhau , đến cuối cuộc đời.

      Nhiếp ảnh gia đến , mặc chiếc áo cưới màu trắng . giữa chiếc cầu , bóng hình xinh đẹp tựa như thiên sứ , làm cho lâu thể rời mắt , liền muốn đem bổ nhào ở giường!

      Nhấn nút chụp , loạt hình ảnh hạnh phúc trong nháy mắt liền được nhiếp ảnh gia chụp , làm cho người ta phải ghen tị , nhiếp ảnh gia cũng nở nụ cười.

      Phía đông

      "Dật! Này ? Phải là tư thế này"- xong , Dạ Như đứng phía sau lưng Âu Dương Dật , gắt gao ôm cổ .

      Nhiếp ảnh gia day day thái dương nhưng sau đó vẫn nhấn nút.

      " tại phải đổi"- Dạ Như lại gắt gao ôm Âu Dương Dật.

      Âu Dương Dật bất đắc dĩ cười cười , ôm chặt lấy .

      Được , nhiếp ảnh gia nhịn , ấn nút.

      "Dật à , em nghĩ em ngồi vai ".

      Dạ Như chỉ chỉ vai của Âu Dương Dật.

      Nhiếp ảnh gia đổ mồ hôi lạnh...

      " Tiểu Thư , có thể hay chụp hình cho tốt , kiểu áo cưới hạnh phúc!"

      "....."

      ---

      Bên trong phòng 5120 , Nhan Mạt Hàn bị Nam Cung Ảnh ném đến giường.

      " Ha Ha Ha , cần , nhột em nhột..." Nhan Mạt Hàn trốn tránh , ánh mắt cười thành đường ngang.

      "Vợ , phải ăn em" - xong liền tiến đến.

      " được ! hồi Austin cùng April đến mà thấy được hay"- Nhan Mạt Hàn nằm trong lồng ngực , mặt ửng đỏ.

      Nam Cung ảnh nhàng hôn lên môi của , sau đó mân mẫn dời đến vành tai.

      " Được .. chúng ta quay về Jayz"-Giọng từ tính đầy tình cảm vang lên.

      Chương 155 : Hạnh Phúc rất đơn giản


      Hai tuần sau , Jayz.

      Trong đại sảnh đầy sắc màu , xanh xanh vàng vàng rưc rỡ , tràn ngập người và người.

      Luyến tiếc dịu dàng kéo kéo tay Nam Cung Ảnh , dẫm thảm đỏ.

      tìm Ngôn Lạc Thần nhưng thấy . Hôn lễ của , vẫn quyết định đến sao?

      "Đừng lo"- Nam Cung Ảnh cúi đầu , bên tai của .

      Nhan Mạt Hàn cười cười , gật đầu -" Đương nhiên , đâu phải lần đầu."

      "Nha đầu ngốc."

      Sũng nịch vuốt vuốt sống mũi của , dẫn đến gặp mọi người.

      Nhưng hôm nay , cảm thấy có chút yên lòng.

      Rốt cuộc bị Nam Cung Ảnh kéo ra góc , ôm lấy : " Hôm nay em làm sao? yên lòng?"

      "Ảnh .. , Thần có đến hay ?"

      tựa vào lòng ngực , trong lòng vô cùng ấm áp.

      "Như thế nào? Kết hôn còn muốn nghĩ đến người đàn ông khác?" Nam Cung Ảnh mang vị dấm chua nồng nặc.

      "Ai , dù sao , cũng là trai ! hay lắm , cho phép ghen." - Đôi bàn tay trắng như phấn nhàng vỗ vỗ vào ngực , nở nụ cười.

      "Tốt lắm , ăm giấm , ăn giấm, dù sao đêm nay em là của "- Cúi đầu , hôn lên môi , quyến luyến rời. "Ừ"- Tiếp theo , khẩn trương hôn lên môi …hôn cách say sưa …



      Ngay lúc hôn , cửa tiếng " Cạch" bị phá ra

      Là Ngôn Lạc Thần , mặc y phục , gặp qua vài người , cười: " xin lỗi , tôi đến trễ."

      Nhan Mạt Hàn nở nụ cười: " Ảnh... đến !"

      Trong lòng , Nhan Mạt Hàn cầu nguyện . Thượng đế , thỉnh cầu người nhất định phải làm cho Ngôn Lạc Thần hạnh phúc , mau cho ấy gặp gỡ được người con tốt.

      Tiếp theo lấy microphone: " Hôm nay , là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cuả tôi ! Nhưng là tôi hy vọng người dưới khán đài hạnh phúc hơn".

      Trước TV , Nam Cung Mạc , Nam Cung Tịch và Mộ Dung Tịch cười rạng rỡ , Vân Tẩu cũng vui vẻ nở nụ cười.

      Nhìn thấy này và thiếu gia hạnh phúc , Vân Tẩu vui mừng ..

      "Oa ! Dật ! "- Dạ Như kích động chỉ vào TV , ngồi trong biệt thự của Nam Cung Ảnh.

      Âu Dương Dật xoa xoa tóc: " đúng là khoác ."

      April chu chu cái miệng nhắn: " phải là ba và mẹ sao? Họ làm gì a?"

      Austin sờ sờ tóc April: " Em chỉ để ý xem là được . Ngày mai ba mẹ nhất định về"- Tiếp theo cúi đầu , đùa ngịch Ipod

      "Được rồi.."- April nâng hai tròng mắt , nhìn nhìn Dạ Như.

      "April ngoan lắm"- Dạ Như sủng nịch vò vò đầu April.

      ----

      Jayz , bên trong phòng

      Ngón tay thon dài của Nam Cung Ảnh đặt trước vết sẹo của Nhan Mạt Hàn.

      "Nơi này , đau bao lâu?" chau chau mày , đau lòng nhìn .

      Nhan Mạt Hàn nhàng vịn sau lưng : " Vậy nơi này , đau bao lâu?"

      "À .. tính lâu , vì lúc tỉnh lại liền nhìn thấy em đau"- Nam Cung Ảnh nở nụ cười xấu xa.

      Nhan Mạt Hàn vỗ vỗ chút lên đầu của : " Chỉ biết dối em."

      "Người khác cũng lừa dối..."

      " chết . "

      " Vợ ... em!"

      Nam Cung Ảnh cúi đầu hôn lên vết sẹo trước ngực .

      "Chồng .. em cũng "

      Tuỳ ý để choanh hôn và cũng đáp trả lại nụ hôn đó.

      Hạnh phúc , là rất đơn giản như vậy , phải sao?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 156 : Hôn em đến sông cạn đá mòn [ Đại Kết Cục]




      Sáng sớm , người Nhan Mạt Hàn đầy vết hồng hồng, tím tím...

      Nhìn Nam Cung Ảnh đứng đó , hai tay ôm ngực tà mị nhìn .

      " Đồ đểu"- nắm gối giường hướng tới phía mà chọi.

      Nhưng lại tránh được, tiếp theo liền tiến lên: " Vợ , nhớ hai đứa .”

      “Em cũng vậy."

      "Nhưng mà đói bụng..."

      Nam Cung Ảnh cọ cọ lên bả vai thơm mát của .

      " Vô lại"- Nhan Mạt Hàn đẩy ra.

      "Ừ , đúng nha , chồng cũng thể nổi dậy với cái danh hiệu này , xin lỗi..."

      xong , lại là trận triền miên . Trong phòng ngập cảnh [xuân quang]

      ---

      Trời xế chiều , mặt trời dần lặn , bốn người ngồi bờ cát.

      "Austin , April , đến đây ăn cái này"- Nhan Mạt Hàn đưa sandwich cho hai đứa .

      hạnh phúc của đơn giản chỉ là như vậy.

      Nam Cung Ảnh tinh thần vui vẻ , mặt trời dần buông xuống , nhìn hai đứa đùa nghịch bờ cát.

      "Mạt Hàn , muốn hạnh phúc chính là như thế này."

      "Ảnh , em cũng vậy. nhà sum vầy , mới là hạnh phúc.”- cười , tiến đến trong lòng ngực Nam Cung Ảnh.

      --

      Dưới bờ cát , hình ảnh hạnh phúc làm cho người khác phải ghen tị.

      Hạnh phúc mang theo ấm áp giản đơn , viễn vĩnh bao giờ mất.

      Hôn lên đôi môi , hy vọng giờ khắc này , thời gian có thể dừng lại.

      Hôn em... đến thương trường địa cửu.

      Hôn em... đến sông cạn đá mòn.

      Phiên Ngoại 1 .





      http://nhanthuyvy-share.blogspot.com


      tháng sau , Âu Dương Dật cùng Dạ Như cũng trôi qua cuộc sống " vợ chồng mới cưới" cũng rất hạnh phúc.

      Hai người tuần trăng mặt ngay sau đó , lúc này mới trở về.

      "Dật .. Hộp thư sao đầy ắp thế này nhỉ ?" Dạ Như bất đắc dĩ nhìn vào hộp thư , tay rút ra lá thư - " Mặt như thế nào lại còn có dấu son môi?" trợn to hai mắt , thế tin được lá thư lại có dấu son môi.

      Âu Dương Dật đem xe dừng lại , chạy nhanh đến: " Có chuyện gì ngạc nhiên thế?" Thái độ thản nhiên đứng bên cạnh Dạ Như.

      Dạ Như cầm lấy phong thư " Pia" đánh lên đầu : " Này , xem! Đây là cái gì? còn có nước hoa mùi ... và dấu son môi nữa? Đây là cái gì?" nhéo lổ tai Âu Dương Dật: " ràng ! trêu chọc ít phụ nữ?"

      Âu Dương Dật tự tiếu phi tiếu kêu: " Ôi... Đừng nhéo .. đừng nhéo aaa.. vợ! "

      Dạ Như nghiêm mặc ôm tất cả thư tín :" Được , được , cho em , vào nhà giải thích"- lỗ mãng mắng , bỏ lại mình , ôm đống thư bước vào nhà mới.

      Vừa vào cửa , đem tất cả quăng lên sofa , tính qua tính lại tuyệt đối dưới 50 lá thư!

      " Bình tĩnh, hít sâu .... hít sâu..." hít sâu , chút chút , hai tay đưa lên tới trước ngực sau đó lại xuống bụng , làm tới làm lui mấy chục lần...

      Âu Dương Dật đùa bỡn cái chìa khoá trong tay , buồn cười nhìn : " Muốn sinh?"

      "Phốc..." Dạ Như thiếu chút nữa ** , nắm gối ghế sofa: " Lại đây giải thích rang."

      Nhất thời như sư tử rống lên làm cho Âu Dương Dật cảm thấy bọn họ giống tân phòng...

      Âu Dương Dật nhún vai: " Được rồi , vậy em , em muốn biết cái gì?" tà mị ngồi thảm , nhìn Dạ Như.

      Dạ Như đảo qua phong thư , mở ra đọc lớn: " Dật thương , em biết kết hôn , lòng em đau lắm biết ? Em như vậy , buổi tối hôm đó làm cho em ấm áp .. Dật , van cầu đừng bỏ em được ? Dật ... #@%#$%$#%#%%#^#" , đây là cái gì? Ngày đó buổi tối? Hai người làm gì? Chuyện tình khi nào? rốt cuộc trêu chọc bao nhiêu người phụ nữ?"

      Âu Dương Dật cầm tay Dạ Như: " trêu chọc mấy , cũng chỉ có người.." Đặt ở trước môi , hôn lên mu bàn tay của .

      " Đừng dở trò ! giải thích đúng ? Vậy là chấp nhận?" Dạ Như căm giận rút tay về , dùng sức vò vò quần áo: " Hừ .. Như thế nào lại có thể cùng cầm thú kết hôn?" Bĩu môi , đứng dậy nhưng bị Âu Dương Dật bắt lấy.

      " đâu có trêu chọc người khác , còn nữa em gì? cầm thú? Vậy em là gì? Vợ của cầm thú? Hơn nữa làm sao phải chấp nhận , lúc trước là em rời bỏ . đợi em nhiều năm như vậy , em cũng về ... cuối cùng vẫn là gặp được em"- Âu Dương Dật đứng dậy ngồi bên cạnh Dạ Như: " Dạ Như , chúng ta kết hôn , những người phụ nữ đó là vì muốn quên đau khổ của chúng ta ... Đáng tiếc , rất nhiều nhưng ai có thể thay thế em" - Lời trữ tình của làm cho Dạ Như rùng mình.

      "Chỉ giỏi mồm mép...." ngẩng đầu vương ngón trỏ chỉ lên môi , " Chẳng qua là , Sorry ! Tỷ phải là loại phụ nữ bị những câu đó làm cho siêu lòng cho nên vô cùng tiếc, giải thích của được cứu xét."

      Âu Dương Dật hoàn toàn đổ mồ hôi , vương tay đỡ bụng Dạ Như- " Đừng tức giận , dù sao nơi này rất nhanh có kết tinh tình của chúng ta". xong nở nụ cười hạnh phúc, Dạ Như ngẩn ra.

      "Này... Em còn chưa muốn sinh con"- cúi đầu , đùa nghịch phong thư trong tay mục đích.

      lúc sau , "Tại sao?" Âu Dương Dật mang theo vài phần thất vọng , nụ cười lúc nãy cũng còn.

      Dạ Như lắc đầu: " có gì , chỉ là chuẩn bị tốt"- buồn bực vì lúc Nhan Mạt Hàn trở lại , Âu Dương Dật tìm đến đêm , sao lại mang thai?

      Âu Dương Dật ôm : “ Đừng lo lắng , cuộc sống tân hôn của chúng ta chỉ vừa bắt đầu , khi nào muốn , muốn . Chỉ cần em chưa chuẩn bị tốt chúng ta có con”. nhàng vỗ vỗ sau lưng , ngữ khí rất ôn nhu.

      Dạ Như thuận thế dựa vào vai thở dài.

      Sau lúc , " từ từ"- Dạ Như dường như nhớ cái gì đó , "Cọ" tiếng đứng dậy: " Này , em còn nợ em lời giải thích." bày qua bộ dạng người đàn bà chanh chua , hai tay xoa thắt lưng hai mắt nhìn Âu Dương Dật.

      "..." Âu Dương Dật đỡ trán , như thế nào để giải thích bản ghi chép của đào hoa công tử?

      " giải thích được?" Dạ Như trừng mắt: " thôi về nhà mẹ đẻ"- xong định xoay người lên lầu.

      "A.. Từ từ , được , giải thích .. Lên lầu giải thích." Âu Dương Dật kéo tay đem lên lầu.

      "Em , Đừng... Em giải thích sao ?" Dạ Như giãy giụa nhưng lại bị Âu Dương Dật áp chế.

      Âu Dương Dật tà mị nhìn : " Bởi vì..... Chỉ có cùng phụ nữ.... .. .....Mang"

      "Bá..." Dạ Như nhất thời nóng lên , gương mặt ửng hồng , có thể nghe được " Bá" tiếng ... tại hận mình còn đường nào để ! Như thế nào lại vào miệng cọp?

      " Được ... em tin , đứng lên." thôi đánh Âu Dương Dật , nhưng hai tay trong nháy mắt liền bị chế trụ . cúi đầu vùi vào cổ : " Như... Em thơm.."

      "Ngạch" .. Dạ Như rùng mình , cổ ngứa..

      Duy trì tư thế này , Dạ Như nằm bên dưới Âu Dương Dật , biết hai người nằm giường bao lâu.

      "Này , em đứng lên, em thở được.."- Dạ Như đẩy Âu Dương Dật.

      "Ừ ... đứng lên vận động chút"- xong thô lỗ xé rách quần áo người .

      "Này... Cái người này như thế nào , quần áo vừa mới mua…"

      "Trả lại cho em... Cầm thú Aaa.."

      "Đồ chết tiệt ! ... Phải lấy mạng của aaaaaa.."

      Buổi tối , mới tỉnh lại.

      Hai cánh tay thon dài của Âu Dương Dật buộc chặt , Dạ Như bình thản nằm trong lòng ngực .

      Trường hợp như vầy , đợi bao lâu rồi? Nhìn cái miệng nhắn của , nhịn được vẫn là hôn lên vài cái.

      Trong nhà hết thẩy đều là mới . Ghế mới, bàn trà mới , cái bàn mới , giờng mới...

      nghĩ tới hai người ngày đầu tiên nằm giường mới , lại hạnh phúc như vậy..

      Khoé miệng Dạ Như ngừng nâng lên , trong giấc mơ tựa hồ rất hạnh phúc.

      Âu Dương Dật luyến tiếc đánh thức , lại cử động , chỉ sợ vừa động làm thức giấc.

      Vẫn duy trì tư thế này , quyết định nhìn Dạ Như ...

      Ngày hôm sau , Nam Cung Gia.

      "Cái gì ?!? Mạt Hàn con lại mang thai sao?" Nam Cung Mạc , Nam Cung Tịch hai người trăm miệng lời hô ra.

      Nhan Mạt Hàn gật đầu: " có biện pháp , đứa con được ban tặng"- Tiếp theo bất đắt dĩ nhún vai.

      Nam Cung Ảnh lầu xuống: "Í? Ba , ông nội sao hai người đến đây?"

      Nam Cung Lão gia vuốt hàm râu dài: " Con có biết Nhan Mạt Hàn lại...."

      Lời còn chưa dứt Nhan Mạt Hàn chặn lại:" Là cảm thấy được ngày hạnh phúc"- cười đến bên cạnh Nam Cung lão gia :: " Ông nội , đừng cho ảnh biết , đây là tin vui."

      Nam Cung LÃo gia ý tứ hàm xúc " Ừ..."- tiếng , cùng Nhan Mạt Hàn hai người " Ha Ha Ha"

      Trong nhà mọi hưng thị , coi như là nguyện vọng của Nam Cung Ảnh được thực .

      lầu , hai tiểu tử kia còn ngủ , quấy rầy bọn họ , tỉnh ngủ tự nhiên chạy xuống tìm hai người...

      Dạ Như đúng là người mê ngủ, ngủ giấc là thẳng tới sang.

      Âu Dương Dật muốn động nhưng chính là chân tê cứng .... lại sợ làm tỉnh nên dám nhúc nhích.

      Nghĩ đến tỉnh lại , ai ngờ ngủ mạch đến sáng .

      "Oa! làm chuyện tốt "- Dạ Như nhanh xoay người nắm chăn trở lên thân thể của chính mình , nhìn thấy khối hồng hồng tím tím trước ngực , vai , cánh tay.." A! Khốn khiếp" - mắng định xuống giường.

      Âu Dương Dật mặt tối xầm vương cánh tay kéo về: " Chân của bị em đè lên tê rần còn chưa , cái vết thương này là gì?" oán giận , thậm chí bắt đầu làm nũng: " Người ta vì muốn đánh thức em , nên dám nhúc nhích.."

      Dạ Như dơ tay gõ sau ót : " So với người ta ! Có ác tâm hay .." làm cái "nôn" biểu tình.

      Âu Dương Dật mặt càng đen: " Em có phải là muốn lại gây sức ép cho em lần nữa ? Được? Hay là gây sức ép cho em khỏi rời giường? cho em còn ở nơi này ghê tởm?" xong liền xoay người ngăn chặn Dạ Như.

      "Bà nó ! nghĩ đến tỷ khi dễ nha , là ! Chết tiệt! " Dạ Như bị giam cầm trong lòng ngực , muốn động cũng được.

      Âu Dương Dật vừa lòng nở nụ cười :" Có rút ra kinh nghiệm ?"

      Dạ Như bĩu môi:" có.!" Âu Dương Dật xong , khoé môi bắt đầu nâng lên: " Nếu vậy , chỉ có thể gây sức ép cho đến khi em thể rời giường." Ra vẻ oan ức nhún vai: " Đây chính là lựa chọn của em nha!"

      "A! cần , em sai rồi , em rút kinh nghiệm được rồi!" Dạ Như lập tức cầu xin tha thứ , nếu gây sức ép lần nữa tới xương cũng rụng thành từng mảnh ...

      "Ngoan.." Âu Dương Dật xoay người nhảy xuống giường: " Được rồi , chiên trứng."

      "Phốc " Dạ Như bật cười: " Đừng đốt nát phòng bếp nha!"

      "Em đả kích ! liền chiên hai cái , cái cho , cái cho em xem rồi ăn .Ok? Cứ như vậy nha , xuống lầu." Âu Dương Dật lầm bầm mang dép xuống lầu.

      Dạ Như rốt cục nhịn cười được " ha Ha Ha Ha Ha " cái ăn , cái nhìn rồi đưa cho ăn? Chuyện như thế này sao có thể xảy ra? quyết định , là nhìn ăn chứ phải là nhìn ăn... tại phải bồi bổ chút , phải có bữa cơm no đủ , hai cái trứng hnư thế này làm sao no?

      Nghĩ nghĩ , Dạ Như vẫn là lo lắng , phòng bếp mới nếu dơ bẩn , là đau lòng nha . nhanh đứng dậy mặc quần áo , tuỳ tiện chải tóc , sau đó xuống lầu giúp đỡ Âu Dương Dật.

      " xào chiên nổ , phòng bếp mới có thể bảo trì mà xinh đẹp như vậy"- Dạ Như chạy nhanh đem tắt lửa :" Ăn trứng gà luộc tốt lắm."

      "......"

      Phiên ngoại 2.




      Âu Dương Dật sờ trán: " Dạ Như , chiên xào nấu vậy ăn gì?" vẻ mịt mờ.

      Dạ Như chuyên tâm đen hai trứng chim bỏ vào trong ly nước ấm: " Gọi đồ ăn bên ngoài hoặc chỉ là được đun luộc , nhớ kỹ " Luộc".”

      "A... cảm thấy như thế nào lại cưới người ngược đãi , hành hạ như vậy"- Âu Dương Dật Phát điên sờ sờ bụng: " Đói , Mau chết đói" . oán giận từ phòng bếp ra.

      Dạ Như bĩu môi: " Cho giảm béo"- Nhưng xong , vẫn nở nụ cười ... Cảm giác này hạnh phúc.

      Mới vừa luộc trứng , chuông cửa liền vang . Âu Dương Dật nắm tóc , thân áo ngủ ra mở cửa , ngay sau đó ngẩn người: " Ba ? Mẹ?" thanh của truyền đến lỗ tai Dạ Như , chén đĩa trong tay của xém tí rơi mặt đất , ba mẹ Dật đến đây? Kia có phải là bắt bọn họ ly hôn ?

      có chút lo lắng buông chén đĩa xuống , tự hỏi mình có muốn bước ra? Sau khi bước ra chào hỏi như thế nào? Thế nào mới có thể làm hai lòng hai người bọn họ?Mà ngay tại lúc này , vắt hết óc , Âu Dương Dật đến cửa phòng bếp " Dạ Như , ba mẹ đến , ra đón tiếp chút "- xong , vươn bàn tay . Dạ Như do dự :" Em sợ..." lùi về phía sau hai bước tựa vào cái bàn , có chút khiếp đảm.

      Âu Dương Dật nhìn thoáng qua , vào đóng cửa phòng bếp lại.

      "Đừng sợ Dạ Như , học cách đối mặt , có ở đây , có chuyện gì.” đến , cho cái ôm ấm áp.

      Sau lúc , ôm sát bên hông , gật gật đầu.

      "Ha ha "- Âu Dương Dật hài lòng , nở nụ cười , vuốt vuốt sống mũi của : " Thoải mái nào , có gì phải sợ . Chúng ta kết hôn , tại em là vợ , là chồng em".

      "Ba mẹ , vợ của con , Dạ Như"- Âu Dương Dật trực tiếp lôi Dạ Như đến trước mặt hai người , Dạ Như hơi cúi đầu: " Bác trai bác , xin chào!"

      Mẹ Âu Dương Dật , nhìn từ xuống: " cái này có phải là nhiều năm trước , con như thế nào vẫn chọn cùng ấy kết hôn?" Giọng mẹ của Âu Dương Dật cao lên , thanh nồng nặc mùi thuốc sung.

      Âu Dương Dật cầm chặt tay Dạ Như , ý bảo đừng khẩn trương: " Đúng , là ấy , con ấy nên mới lựa chọn sống cùng ấy".

      "Hừ ! Còn gì là phép tắc " - Mẹ Âu dương Dật khịt mũi , khinh bỉ nhìn Dạ Như.

      Ba Âu Dương Dật liền trấn an :" Vợ , tốt lắm . Đừng như vậy , tình của con như thế nào chúng ta làm sao quản được , qua nhiều năm mà bọn nó vẫn ở cùng nhau , đó là duyên phận". Ba của Âu Dương Dật tương đối khá hơn , nghe ông ấy vừa , Dạ Như cảm thấy hơn chút.

      Nhưng Mẹ Âu hề nể mặt , trở mình xem thường: " người phụ nữ buông thả như vậy mà con cũng muốn sao?"

      "Mẹ ! Mẹ cái gì?" Âu Dương Dật có chút phát hoả , nắm chặt tay Dạ Như.

      Phụ nữ buông thả? Trong lòng Dạ Như hung hăng đột kích. Vì cái gì lại có thể ? Tại sao lại có giá trị trong mắt người khác?!

      "Như thế nào? Mẹ sai sao? Chẳng lẽ phải ?" Mẹ Âu kích động lập tức đứng dậy , chỉ thẳng vào mặt Dạ Nnư.

      Âu Dương Dật đem kéo về phía sau: " Mẹ , đủ rồi , con nghĩ mẹ đến đây chính là chúc phúc tụi con , chứ phải đến đây châm chọc chửi rủa như thế này ! Nếu đến đây vì mục đích chúc phúc , hai người hãy ". quay đầu hề nhìn Mẹ Âu.

      "Cái gì? Con đuổi ba mẹ ?! Vì cái phụ nữ buông thả kia?"

      Ba Âu chạy nhanh đến kéo tay Mẹ Âu: " Chúng ta trước , Em như vậy đột nhiên làm cho bọn biết giải quyết như thế nào , trở về cùng nhau thương lượng thôi". xong , Ba Âu kéo kéo Mẹ Âu.

      "Ta cho các người hạnh phúc"- Mẹ Âu gào thét , theo ba Âu ra cửa.

      Âu Dương Dật đóng cửa , tay để sau lưng Dạ Như , nhìn đôi mắt có chút ửng đỏ của : " phải em là phải mạnh mẽ sao?"

      "Nhưng mẹ là bậc "- Dạ Như hít sâu , sau đó vẫn nở nụ cười: " có việc gì , về sau quen thôi , chỉ cần còn em , hết thảy đều tốt đẹp như trước".

      Nhìn thấy nở nụ cười . Âu Dương Dật vừa đau lòng vừa vui mừng , dũi dài tay ôm vào trong lòng ngực: " Dạ Như , em mạnh khoẻ là tốt rồi."

      Dạ Như cười , vòng qua vòng eo : " Được rồi , nghĩ nữa , ăn chút gì ."

      Âu Dương Dật kéo ngồi vào bàn: " Hắc hắc , ăn nhiều chút , liền cho chúng ta cục cưng."

      Dạ Như nóng nảy: " Còn chưa có cục cưng".

      " chừng lần này nữa à"- Âu Dương Dật vui vẻ ăn trứng luộc , lòng tràn ngập hạnh phúc.

      Tuy rằng vừa rồi Mẹ Âu đến làm ồn , nhưng trong lòng Dạ Như vẫn vui vẻ , dù sao tân gia này cũng thuộc về và Dật.

      "Tốt lắm , đừng giỡn , có khả năng"- Dạ Như ăn trứng luộc sau đó xem Tv.

      "Cuối tuần phải quay về công ty"- Âu Dương Dật thu thập tàn cuộc , thu dọn mọi thứ vào bếp.

      Dạ Như gật đầu " Ừ" tiếng.

      " Nếu mẹ tới , ngàn vạn lần đừng mở cửa"- Âu Dương Dật ngồi bên cạnh , dặn dò .

      Dạ Như vỗ vỗ vai : " Được rồi , em cũng phải tiểu bạch thỏ". cười nắm chặt tay .

      "Ok~ Good~" Âu Dương Dật giơ ngón cái lên

      --

      Đứng ở trước gương , Nhan Mạt Hàn sờ sờ bụng mình.

      "Ha Ha , cục cưng con tốt nha"- cười , tự chuyện với bảo bối ở trong bụng.

      Nam Cung Ảnh buồn bực: " Mạt Hàn em đứng ở đó làm gì mà lâu vậy?"

      Nhan Mạt Hàn thong thả ra: " có gì , tuỳ tiện xưng chút" . cười từ toilet ra , cũng muốn cho Nam Cung Ảnh nhìn ra cái bụng hơi nhô lên của .

      Nam Cung Ảnh sờ sờ cằm , nhiều lời , cầm quần áo vào phòng tắm chuẩn bị làm.

      vào phòng bếp , Nhan Mạt Hàn cầm ly sữa uống hết , tại là thời điểm thích hợp để dưỡng thai . bảo vệ đứa trong bụng cho tốt.

      "Austin ! April xuống lầu ăn sáng". Khoé miệng nở nụ cười , lấy ly rót thêm sữa , sau đó bỏ vài miếng bánh mì vào trong lò nướng .Loại ăn sáng mang đậm chất Châu Âu này là sở trường của , cũng là cách làm đơn giản nhất.

      Austin cùng April mang balo từ lầu chạy xuống , ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn.

      Nhan Mạt Hàn nghe tiếng động , cầm sữa ra ngoài: " Đây , nhất định phải uống hết. "

      Vừa nghe phải uống hết, April cùng Austin gương mặt rũ xuống.

      Nhan Mạt Hàn nghiêm túc :" uống hết đêm nay xem Tv". xong , xoay người vào phòng bếp , rất nhanh nghe thấy" cạch cạch" hài lòng gật đầu , vừa ra đến cửa liền thấy Austin cùng April uống hết hai ly sữa.

      "Ảnh ! Xuống đây". hướng về phía lầu hô , để ly sữa lên bàn.

      ****** NhanThuyVy ******

      Âu Dương Dật cũng bắt đầu làm lại , sáng sớm liền vào cao ốc của Nam Cung Ảnh.

      Nam Cung Ảnh bước vào trong văn phòng , chờ bên trong.

      "Này , hù chết người à? là , sáng sớm mà đến rồi?" Nam Cung Ảnh nghiêm mặt , buông cặp công văn , bàn sớm có rất nhiều văn kiện.

      Âu Dương Dật xoa xoa mi tâm: " Mẹ tôi vừa đến nhà làm ầm lên , tìm Dạ Như , chính là hy vọng tôi và Dạ Như li hôn. "

      Nam Cung Ảnh nhíu mày: " Tại sao?"

      Âu Dương Dật khó xử: " Bà ấy xem trọng Dạ Như."

      "Vậy làm cho bà ấy xem trọng hơn." Nam Cung Ảnh trả lời rất nhanh.

      " Tôi đương nhiên hy vọng mẹ xem trọng Dạ Như ! Nhưng chính là làm như thế nào bà ấy cũng khó chịu."

      Nhìn ấy vẻ mặt của Âu Dương Dật hoang mang , Nam Cung Ảnh gãi gãi tóc, tựa hồ chưa gặp qua tình huống này? Tối thiểu Nhan Mạt Hàn cũng có.

      "Cậu đến tìm tôi là vì việc này sao?" Nam Cung Ảnh trở mình bắt tay vào làm việc , đau đầu , biết nên làm gì để giúp Âu Dương Dật.

      Âu Dương Dật cấp bách đứng dậy: " Đúng vậy ! vất vả trong thời gian tới , đúng rồi , Doãn Thiệu Hàn đâu? lâu thấy..." xong lại ngồi xuống.

      Nam Cung Ảnh chau mày: " chừng làm việc cho mẹ . "

      "Thât là đứa con ngoan." Âu Dương Dật nghiêm mặt: " Gọi Tiểu Dương vào , muốn cùng tên đó tâm ."

      Nam Cung Ảnh bất đắc dĩ: "Cậu có ai chuyện đúng ? Ngay cả Tiểu Dương mà cũng muốn "- xong vẫn nhấn điện thoại nội bộ: " Tiểu Dương , đến văn phòng tôi chút , ừ , bây giờ."

      lát sau Tiểu Dương liền vào.

      "Tổng tài tìm tôi?"

      Nam Cung Ảnh ngẩng đầu: " đó , cùng ta chuyện phiếm ."

      Tiểu Dương hiểu , bất đắt dĩ : " Cùng Âu Dương Tổng Tài?"

      "Đúng vậy ,là tôi , thôi , đến phòng nghỉ." Âu Dương Dật nghiêm mặt đứng dậy , lấy cuốn tập chí hung hăng hướng đến Nam Cung Ảnh: " Tiểu tử chết tiệt , xem tôi hồi chỉnh cậu như thế nào.” xong căm giận ra khỏi văn phòng.

      Nam Cung Ảnh " Phốc" tiếng bật cười , lại cùng với Tiểu Dương chuyện phiếm! Ha Ha Ha Ha....

      Âu Dương Dật bên mặt khác , tôi TM hay giỡn cậu cũng tin!

      Hàn thuyên cả ngày , cuối cùng vẫn là thất bại chấm dứt...

      Chờ ở thang máy , Nam Cung Ảnh sờ sờ cằm: " Như thế nào? Thất bại?

      Âu Dương Dật xanh mặt: " đúng , Tiểu Dương biết cái rắm á."

      "Cậu biết cái rắm gì"- Nam Cung Ảnh câu đem ta ra chém chặt: " Cậu còn muốn biết, hỏi tôi này! là.." bất đắc dĩ lắc đầu: " thôi , Tươi đẹp. Tôi mời!"

      Nam Cung Ảnh mời khách , đương nhiên là tốt , Âu Dương Dật vẫn sảng khoái đồng ý rồi xuống , dù sao cũng cần suy nghĩ lại như thế nào để làm cho Mẹ vui vẻ ... Hao tổn tâm trí.

      Nhạc đinh tai nhức ốc quanh quẩn bên Nam Cung Ảnh và Âu Dương Dật.

      Ngồi trước quầy bar , Nam Cung Ảnh nhàn nhã uống rượu.

      "Mẹ cậu chừng nghĩ là Dạ Như cậu vì tiền "- Nam Cung ẢNh chậm rì mở miệng.

      Âu Dương Dật gật đầu: " Đúng ! Bà ấy nghĩ Dạ Như coi trọng tiền."

      Nam Cung Ảnh ý vị thâm trường -" Ừ"- tiếng , sau đó thêm gì.

      "Hay là có thể thử cuộc sống ở nông thôn." Đề nghị của Nam Cung Ảnh thiếu chút nữa làm cho Âu Dương Dật hộc máu.

      "Nè, tôi muốn là 1 chuyện, người khác chịu sao?”Âu Dương Dật trừng mắt ...

      Nam Cung Ảnh bĩu môi cười: " Ok , như vậy liền đem Âu Dương Dật phá nát , làm cho chính mình có tiền , xem Dạ Như còn cậu "- Đề nghị thứ hai của Nam Cung Ảnh làm cho Âu Dương Dật trực tiếp té ngã mặt đất.

      "Ngừng, ngừng .. Các phương pháp của cậu kinh điển ... tôi biết đến!" Âu Dương Dật mặt mày xanh mét , đánh giá chung quanh: " Tôi cũng biết , có thể thời gian làm mờ nhạt tất cả."

      "Ừ , có lẽ , nhưng nó làm mờ nhạt tình cảm của tôi và Nhan Mạt Hàn" -sáu năm phải là ngắn , đối với , sáu năm rất dài . Sáu năm qua có lúc nào ngừng chờ đợi Mạt Hàn , cũng ngừng đợi chờ tin tức của ... Lúc nào cũng nghĩ đến , muốn tìm .. Thậm chí muốn biết đứa như thế nào?

      Nhớ tới Dịch Điều Vi , khoé miệng lên vẻ khinh thường , người phụ nữ đó , nhìn lầm rồi.

      "Như thế nào? Nghĩ đến sáu năm qua sao?" Âu Dương Dật nhấp ngụm rượu " đúng là khoảng thời gian rất dài .. Từ lúc Mạt Hàn rời , Dịch Điều Vi thấy tâm hơi."

      Nam Cung Ảnh gật đầu: " Quen biết Dịch Điều Vi , đó là chỗ bẩn nhất của cuộc đời tôi".

      "Ha Ha " Âu Dương Dật gật đầu , lại uống rượu . cay...

      "Cậu uống ít chút , hồi phải lái xe"- Tuy rằng chính mình uống , nhưng vẫn quên dặn dò Nam Cung Ảnh , cũng muốn ngủ đường cái.

      Nam Cung Ảnh gật đầu , nhưng lại mở miệng nhấp rượu.

      Sau hồi Âu Dương Dật say , cuối cùng Nam Cung Ảnh cũng có thể về nhà, chỉ biết , Dật nhất định lại uống rượu.

      "Dạ Như ! Dạ Như"- đứng trước cửa nhà , Âu Dương Dật lảo đảo.

      Nam Cung Ảnh đỡ ta bên ấn chuông: " Chết tiệt , nặng chết được".

      Nghe chuông cửa , Dạ Như từ trong phòng chạy ra , nhanh mở cửa.

      "Trời ạ ! Dật" Dạ Như chạy nhanh đến đỡ : " Nam Cung Ảnh? cũng ở đây?"

      Nam Cung Ảnh gật đầu , đánh đánh cánh tay đau buốt: " Tôi chở về."

      Dạ Như cảm kích: " Cám ơn , cám ơn.."

      Nam Cung Ảnh xoay người rời .

      Dạ Như đem Âu Dương Dật vào trong nhà: " như thế nào lại uống nhiều như vậy"- vẻ mặt ảo não.

      Âu Dương Dật cười: " Ha Ha Ha , Dạ Như ! em"- xong nằm trong lòng ngực Dạ Như: " Nếu mẹ muốn tách chúng ta ra , nên làm gì đây?" lẩm bẩm , giống như đứa trẻ.

      Dạ Như nhanh che cái miệng của lại: " Này , đừng những điều đen đủi , có khả năng đó , em buông tay , lại càng , đúng ?" vuốt mái tóc của : " được những điều ngu xuẩn."

      Âu Dương Dật gật gật , uống rượu làm cho giống như đứa , oa trong lòng ngực Dạ Như , khoé miệng còn nở nụ cười, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Cả buổi tối , Dạ Như vẫn duy trì tư thế đó mà ôm Âu Dương Dật.

      Tâm tình của cũng phức tạp , được ba mẹ chúc phúc , đây phải là kết quả mà muốn.

      Huống chi... có lẽ sinh con được.

      "Dật ... Lúc này em thể buông "- Dạ Như nâng đỡ khuôn mặt ,sau đó chậm rãi ngủ.

      Sáng sớm , mặt trời lên cao , cánh tay Dạ Như ê ẩm.

      "Dật , nhanh lên phải làm " - lắc lắc đùi Âu Dương Dật.

      Âu Dương Dật chậm rãi mở mắt: " Mới mấy giờ a..." sửng sốt :" A... Như thế nào lại ngủ say như thế?" chạy nhanh xuống.

      Dạ Như mặt tối xầm: " biết ai tối hôm qua uống say , về nhà biết gì liền ngủ , đẩy như thế nào cũng được , đánh như thế nào cũng nhúc nhích?"

      Âu Dương Dật trấn an : " Tốt , là sai , sai rồi!"

      "Ngoan , sợ vợ là đàn ông tốt!" Dạ Như cười sau đó nhắc : " Thối chết ! Nhanh rửa mặt chải đầu còn làm."

      "A .. Được rồi"- lúc này day day thái dương , lên lầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :