1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Tài, Tôi Yêu Chính Là Anh! - Y Nhược Tích (156C+5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80 : Nam Cung Ảnh , đại khốn khiếp




      Nam Cung Ảnh ngây ngẩn cả người , cũng còn có thể biết gì .



      Nhưng trong tâm lại như có thanh muốn níu lại , muốn cho ra .. Bởi vì , hy vọng ra ..



      Ngay cả bản thân cũng biết , từ lúc nào trở nên dài dòng như vậy , phải ly hôn tự do sao?



      Xe chậm rãi mở cửa ..



      Bên trong xe hai người ai thêm gì ...



      “ Xuống xe , tôi ra ngoài có chút việc”- Nam Cung Ảnh mở miệng , Nhan Mạt Hàn gật đầu cái , mở cửa xe.



      “ Mạt Hàn về rồi à”- Vân tẩu thấy Mạt Hàn trở về , vui mừng bưng bữa ăn khuya lên.



      “ Dạ, Vân tẩu , cám ơn chị nha” Nhìn thấy bữa ăn khuya bàn , Nhan Mạt Hàn cảm thấy càng thể rời bỏ nơi này , Vân Tẩu thương như vậy , làm thức ăn khuya , chăm sóc chu đáo cho



      Nhan Mạt Hàn ngồi trước bàn , bên trong biệt thự có ai nữa ngoại trừ Vân Tẩu



      “Thiếu gia đâu?” Vân Tẩu hiểu , thấy Nam Cung ảnh trở về



      Nhan Mạt Hàn có chút mệt mỏi , ngẩng đầu lên - “ ấy có chút việc ra ngoài rồi . Vân tẩu nghỉ ngơi , cũng muộn rồi . hồi ăn xong tôi tự rửa chén”.



      “Như vậy sao được.”



      sao , chị mau .”



      Đẩy Vân tẩu vào phòng , Nhan Mạt Hàn thở dài .



      có chút mệt mỏi , nhìn biệt thự to lớn này chỉ cảm thấy nhớ đến là muốn khóc



      biết từ bao giờ , bắt đầu vô duyên vô cớ mà đau đớn..



      “Hơ , phải thể ta sao?”



      Lệ theo khoé mắt chảy ra .. Nhan Mạt hàn cười khổ , lấy mu bàn tay lau ..



      ta là đại tổng tài , tài sản rất nhiều , là cái gì? người cha mẹ ..Nếu ở chung chỗ xảy ra tình trạng giống Âu Dương Dật và Dạ Như , xứng với Nam Cung Ảnh.



      Nước mắt “cứng đầu cứng cổ” nghe lời của chủ nhân mà cứ rơi ra , cuối cùng ngã bệt mặt đất , nghẹn ngào mà khóc...



      (JJ: thú type đoạn này có hơi “ tự chủ được” T_T)



      hay lắm , ta , lưu luyến gì nơi này nữa”



      giọng , nhưng bả vai chế được , kịch liệt dưới lên xuống ...



      “ Nam Cung Ảnh , đại khốn khiếp .. ở trong hôn lễ bỏ tôi mình ! Bây giờ vì cái gì lại đối xử với tôi tốt như vậy?”



      -Tươi đẹp-



      “Omg! Ảnh , sao lại có thể rối rắm vì chuyện này?” Âu Dương Dật vuốt vuốt lông mày , tối hôm qua uống nhiều như vậy nên đến tối hôm nay mới rời giường .. Sau đó liền bị gọi đến -tươiđẹp-



      Doãn Thiệu Hàn cười cười



      nghĩ tới , nghĩ tới . Nam Cung Đại Tổng Tài động tâm à?”



      Nam Cung Ảnh càng thêm nhức đầu - “ ! tìm cho tôi phụ nữ” chỉ chỉ cửa , ý bảo Doãn Thiệu Hàn và Âu Dương Dật ra ngoài tìm nữ nhân rồi hãy trở lại



      “ hắc Hắc hắc , được được , tôi tôi , tìm người.”



      xong , Âu Dương Dật và Doãn Thiệu Hàn bước ra ngoài .. Chỉ chốc lát sau đem về rất nhiều mỹ nữ



      Các mỹ nữ nhìn thấy Nam Cung Ảnh ngồi ghế , hai người bên cạnh cũng rất đẹp trai . Trong tâm nở rộ hoa



      ta” Âu Dương Dật vừa nháy mắt mỹ nữ liền nhào đến



      đẹp trai , thế nào? Đến đây tìm niềm vui à?” Ngón tay của đặt ở trước ngực của Nam Cung ảnh , mập mờ vạch vạch hình vòng tròn ..



      “Dật , tôi xem cậu cũng cần người đó” Doãn Thiệu Hàn cười cười , chỉ chỉ mỹ nữ ngồi cùng Nam Cung Ảnh ghế



      Âu Dương Dật trừng mắt liếc Doãn Thiệu Hàn cái ..



      Doãn Thiệu Hàn bản thân rất tinh khiết , tuyết đối thể ở khắp nơi mà lưu tình



      “Tôi cá cậu chính là bị Gay” Âu Dương Dật vui .. Sau đó cùng Doãn Thiệu Hàn ra khỏi phòng đến quầy rượu uống

      Chương 81 : Chỉ là nhớ nhà..




      Nam Cung Ảnh nhiều lời , trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của mỹ nữ ngồi bên cạnh



      “Ưm..” rên rĩ tiếng , ma sát vùng nhạy cảm của Nam Cung Ảnh



      Ngồi người Nam Cung Ảnh , này cả người ma sát với .



      Bàn tay Nam Cung Ảnh dò vào quần áo của , vuốt ve khu vực mềm mại , mang theo bao nhiêu cảm xúc



      “ A...Ưmm” Mỹ nữ nhất thời cảm thấy cả người trống rỗng , cần gì...



      “ Đẹp trai... Cho em... Ưm..” Đôi tay kịp chờ đợi liền cỡi dây lưng quần của Nam Cung Ảnh.



      Đột nhiên lúc này , khuôn mặt nhắn tinh khiết xuất trong tâm trí của .. Mang theo nụ cười ngây thơ...



      Là Nhan Mạt Hàn ..Nhan Mạt Hàn...Nhan Mạt Hàn...



      “Shit” Nam Cung Ảnh liền lập tức đẩy phụ nữ người , liếc mắt nhìn , mặc quần áo lại ..



      “A? Thế nào , tiếp tục thôi..” Mỹ nữ dường như muốn mất hứng , chu môi lên .



      “Cút” - chữ , ngữ điệu lạnh như tảng băng .. Nam Cung Ảnh nghiêm mặt , tựa như nếu giây nữa bước ra , giết chết.



      Mỹ nữ liền bị doạ sợ đến chết , nhặt quần áo lên ra.



      Nam Cung Ảnh ngồi ghế salon , xoa xoa thái dương .. Là như thế nào? Tại sao là nhớ đến Nhan Mạt Hàn?



      lâu sau , Âu Dương Dật cùng Doãn Thiệu Hàn đẩy cửa vào



      “ Ây .. Mới vừa rồi thấy đó cuống quít chạy , đây là như thế nào?” Doãn Thiệu Hàn nhìn ra ngoài cửa sau đó nhìn bên trong gian phòng Nam Cung Ảnh , chau chau mày..



      “ Tôi phải tìm Nhan Mạt Hàn” .



      xong , Nam Cung Ảnh lập tức đứng dậy chạy ra ngoài



      Âu Dương Dật thọt Doãn Thiệu Hàn đứng bênh cạnh: “ Xem ra lần này lòng rồi”.



      Hai người cười tiếng , nâng ly rượu uống..



      “Mạt Hàn , cái tiểu ngốc này , muộn thế này rồi , có chuyện gì vậy?” Ngôn Lạc Thần bên trong biệt thự của thành phố M .. Nhan Mạt Hàn ngồi ôm chân ghế salon.



      “ Em ... Em phải rời rồi” tuỳ tiện biện ra cái cớ , Ngôn Lạc Thần rót ly sữa , đưa đến trước mặt của



      Nhan Mạt hàn đưa tay cầm ly sữa:- Cám ơn.



      “ Muốn .Thành phố A cách nơi này cũng xa.”



      Ngôn Lạc Thần ngồi xuống bên cạnh



      “Kia , ngày mai có xe ?”



      tiễn em.”



      Ngẩng đầu , Nhan Mạt Hàn chống lại con ngươi trong suốt của Ngôn Lạc THần cười cười , lắc đầu cái - “ cần , muốn làm phiền .. Em có thể tự mình .. Rất lâu rồi có ngồi xe , muốn thử nghiệm lại.”



      “ Mạt Hàn , có phải em và Nam Cung ảnh giận dỗi ? Em biết , con người của phải là nóng nảy , nhưng tuyệt đối để cho ai ăn hiếp em”. Ngôn Lạc Thần ngước mắt , liếc nhìn Nhan Mạt Hàn vẫn ngồi ghế salon , bộ dạng của thê thảm. Nhìn kỹ thấy cặp mắt có chút xưng đỏ , hỏi tại sao , chỉ là gió bụi bay vào thôi. Ngôn Lạc Thần cũng hỏi thêm gì...



      Nhan Mạt Hàn lắc đầu , hy vọng ai nhúng tay vào chuyện này –“ có , chỉ là em nhớ nhà thôi”.



      “ À , vậy tối em có về nhà ?” Ngôn Lạc Thần thở dài nhìn đồng hồ 11g đêm .



      , em có về nhà”- Nhan Mạt Hàn cười –“ Nhưng em có mang theo gì hết”



      Ngôn Lạc Thần sờ sờ tóc của - “ sao , bàn chãi đánh răng mới có , gian phòng cũng dọn dẹp sạch , bên trong có người chuẩn bị xong rồi.”



      nghĩ tới điều này , Ngôn Lạc Thần tỉ mỉ , đột nhiên cảm thấy , mình ngốc , tại sao ban đầu lại chọn Ngôn Lạc Thần? Mà để cho mình rơi vào bẫy của Nam Cung Ảnh.



      Chương 82 : Muốn quay về thành phố A




      Nam Cung Ảnh vừa đến nhà , phát ra trong nhà bóng người



      Vân tẩu ngủ , nhìn thấy bàn còn bữa ăn khuya dang dở



      Tìm khắp biệt thự vẫn thấy Nhan Mạt Hàn đâu



      “ shit ! Lại đâu rồi”- Vỗ tay lên bàn , thanh vọng lại trong biệt thự có chút ghê rợn...



      Trong căn hộ , Dịch Điều Vi ngồi trước máy tính , cầm điện thoại lên :“ Này Mark , là tôi”.



      Thanh của vô cùng tỉnh táo ...



      “A? Dịch Điều Vi?” Ở bên đầu điện thoại kia , Mark khẽ nhíu mày



      “Ừ , là tôi”



      ngờ còn gọi điện thoại đến cho tôi? Nghe Nam Cung Ảnh nhậm chức tổng tài rồi , phải vội vã muốn rời khỏi tôi?” Giọng điệu Mark mang theo vào phần khinh thường



      “ Ha Ha , đúng vậy , chúng ta là bạn bè cũ , tự ôn chuyện”- Dịch Điều Vi cười cười , bốn năm trước , dùng trăm phương ngàn kế để lên giường cùng Mark , theo con đường người mẫu để kiếm được nhiều tiền hơn , bây giờ lại rời bỏ Mark , tìm đến Nam Cung Ảnh.



      “ Đừng tìm tôi để cứu vãn quan hệ ! Đừng quên , chẳng qua chỉ là bạn giường của tôi ! Tôi cho cơ hội tốt , đừng nghĩ lại dựa dẫm vào tôi”



      “ Tôi muốn giúp đỡ tôi ! Cái kia toàn năng , những thứ khác , thứ gì tôi cũng muốn ngoài ấy.”



      Dịch Điều Vi giọng có chút nóng nảy ! Vì Nam Cung Ảnh , bằng bất cứ giá nào..



      “ A , tốt , giúp đỡ giao tế lần thôi .. Tôi chính là rất nhớ cơ thể của ”- Mark đốt điếu thuốc , kẹp trong tay. Tư tưởng xấu xa bao trùm trong đầu óc của .



      ! Được , đồng ý ! Địa điểm và thời gian.”



      “ Cuối tuần sau tôi đến Trung Quốc để hợp , vậy thành phố S , Đại Tửu Điếm . Chính là khách sạn cao cấp , cứ đến đó hưởng thụ ! Lấy lòng tôi , tự nhiên , trợ thủ của tôi vui vẻ mua vé máy bay để trở về Trung Quốc”. Mark xong , quả quyết cúp điện thoại.



      “Bà nó” Dịch Điều Vi ném điện thoại xuống đất , tục .



      Dịch Điều Vi cần có người trợ giúp đối với tình huống bây giờ của .. Cần ta tra ra hành tung của Nhan Mạt Hàn ! Trợ thủ của ta là máy tính thông minh , hơn nữa từng làm qua gián điệp , thủ thuật tinh xảo , lúc ấy ở nước Pháp vì nổi tiếng nên Dịch Điều vi mới có thể xin ta bảo vệ.



      Trong lòng Dịch Điều Vi lạnh giá , môi nâng lên nụ cười tàn nhẫn , bất quá đây là lần cuối..



      “ Pằng” đắp lên máy tính , có chút phiền não nắm tóc ..



      nhất định phải làm cho Nhan Mạt Hàn biến mất ... Vĩnh viễn biến mất



      --



      Suốt đêm , Nam Cung Ảnh tìm được Nhan Mạt Hàn



      Nam Cung Ảnh lái xe tấp vào ven đường , đốt điếu thuốc hung hăng hít hơi



      Nhan Mạt Hàn , rốt cuộc em đâu



      Lúc này bắt đầu thay đổi trở nên rối ren như vậy? Day dưa dứt



      Shit ! Nhan Mạt Hàn em mà xuất , tôi xử em đẹp mắt



      Trong lòng , hung hăng đau xót , đột nhiên lại sợ từ nay về sau nhìn thấy nữa .. Khuôn mặt tươi cười của , lúc ngẩn ngơ bóp bóp khuôn mặt của .. Tất cả những cử chỉ này đều quên được..



      biết bao nhiêu lần gọi điện thoại cho .. Nhưng kết quả chỉ nghe được giọng nữ vang lên ” Thuê bao quý khách gọi liên lạc điện , xin vui lòng gọi lại sau”.



      Hôm sau



      Nhan Mạt Hàn rời giường , lời tạm biệt cùng Ngôn Lạc THần , quyết định mua vé trở về thành phố A chuyến , ở đây lâu rồi. ngờ như vậy chia tay Nam Cung Ảnh , có thể hay tìm thấy .



      cùng Hạ Doãn Hi và Dạ Như dặn dò chút .. nhiều nhất hai tuần sau lẳng lặng quay trở lại.



      lắc đầu , muốn nhiều như vậy .. Ngôn Lạc Thần cầm chút y phục từ biệt thự ra , đồ dùng cá nhân , gói gọn trong cái túi , liền quyết định quay về thành phố A , trước tiên nên bình tâm lại.



      Chương 83 : tìm tới cửa




      “Tiểu Dương , lập tức điều tra vị trí của Nhan Mạt Hàn , tôi muốn biết cụ thể.”



      xe , Nam Cung Ảnh lấy di động ra gọi cho Tiểu Dương.



      “ Tổng tài , ngài nên làm rồi”.



      “Tôi muốn biết vị trí của ấy”- Nam cung Ảnh tức giận bừng bừng , tiểu Dương thấy thế liền cúp điện thoại , lâu sau lại gọi :“ Tổng tài , điện thoại của ấy có tín hiệu nên thể tìm ra vị trí cụ thể.”



      “Shit”- Nam Cung Ảnh mắng , cúp điện thoại , quay đầu về hướng Doãn Thiệu Hàn .



      Ngồi xe bus , Nhan Mạt Hàn lấy tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ , xe lái đến xa lộ cao tốc rồi , nơi này có tín hiệu.



      lấy điện thoại ra ngơ ngác nhìn chút , sáng sớm hôm nay mở máy cư nhiên cuộc gọi nhỡ nào , cũng có tin nhắn.



      , chắc chắn tìm ... Có lẽ thế , rời thời gian tất cả phai mờ thôi..



      Dù sao , thời gian làm làm mờ nhạt tất cả .. Tình cảm cũng có thể chứ?Ngay cả trong lòng đối với Nam Cung Ảnh như thế nào cũng



      “Người đàn ông đẹp trai chính là tai hoạ”- Nhan Mạt Hàn tự nhủ , nhàm chán đảo tay cuốn nhật ký.



      “ Cậu... Sáng sớm đến nhà tôi làm gì?” Doãn Thiệu Hàn dụi dụi mắt , nhìn trước mắt mái tóc có chút xốc xếch , mắt thâm quần như gấu trúc



      Nam Cung Ảnh gì , vào phòng khách , ngồi xuống xoa xoa mi tâm



      tìm được Nhan Mạt Hàn?” Doãn Thiệu Hàn tựa như biết tại vì sao rồi.



      Lấy ra cuốn ghi chép , đưa cho Nam Cung Ảnh.



      “Ừ , cái này nếu như tìm được vạn lần đừng trách tôi”.



      Doãn Thiệu Hàn bĩu môi , trong lòng Nam Cung Ảnh này quả điên rồi



      “Điện thoại của ấy có tín hiệu , ấy có thể đâu?”Nam Cung Ảnh la hét , đêm rồi có ngủ , lại thể tìm được Mạt Hàn , dường như phát điên rồi.



      “ Vậy sao hỏi những người bạn của ấy, biết đâu biết chút thông tin gì đó”- Doãn Thiệu Hàn dụi dụi mắt , ngáp dài



      Nam Cung Ảnh đột nhiên nghĩ ra cái gì , lại chạy nhanh rời khỏi nhà của Doãn Thiệu Hàn.



      Nhìn xe thể thao của Nam Cung Ảnh gào thét rời , Doãn THiệu Hàn lắc đầu cái ... Xem ra lần này Nam Cung Ảnh đúng là...



      “ Bác ”.



      Nhìn thấy mẹ của Ngôn Lạc Thần , Nhan Màt Hàn kích động hốc mắt đỏ lên..



      “ Nha đầu ngốc ! thể tưởng tượng là cháu , mau vào .”



      Mẹ của Ngôn Lạc Thần nhận lấy hành lý , đem Nhan Mạt Hàn vào phòng khách.



      “Thế nào? Ở thành phố M tốt sao? Sao tự nhiên lại đến thành phố A?” Mẹ Lạc Thần có chút bận tâm .



      Nhan Mạt Hàn cười cười , lắc đầu: “ có , chính là nhớ bác thôi”



      Mẹ của Lạc Thần chuẩn bị xong phòng cho , ngồi giường lớn , Nhan ạt Hàn đột nhiên có cảm giác trống vắng , hiu quạnh .



      Gian phòng trống rỗng , lòng bán đứng .. Bất chợt , rất muốn quay trở về để nhìn thấy Nam Cung Ảnh.



      Thành phố M , Nam Cung Ảnh có thời gian dọn dẹp thứ gì , với Vân tẩu mấy ngày sau về . Liền vội vã rời .



      “Tiểu Dương , tôi muốn đến thành phố A chuyến , tất cả các cuộc hẹn đều dời lại ba ngày.”



      xong , cúp điện thoại . Trong công ty Tiểu Dương cười cười , xem ra lần này Tổng tài rồi..



      Thành phố A , buổi tối mẹ Lạc Thần ra ngoài chơi mạc chược .. Ra cửa lúc lại chú ý xe thể thao màu bạc dừng ở cửa



      Nhan Mạt Hàn núp ghế salon , ôm bịch khoai tây chiên vừa xem Tv vừa ăn , muốn bản thân quên tất cả bắt đầu lại cuộc sống mới.



      Lúc này chuông cửa vang lên , Nhan Mạt Hàn để khoai tây chiên xuống, thầm nghĩ chắc bác quên cái gì.



      Mở cửa ra , cười : “ Bác , có phải lại quên gì rồi ?”



      Nhưng lên trong mắt .. Người ở trước mặt làm giật mình



      đứng trước cửa , mắt quầng thâm , mặt đầy mệt mỏi .. Nam Cung Ảnh chậm rãi mở miệng.



      “Nhan Mạt Hàn”- chữ , tiếp theo trong cái chớp mắt Nhan Mạt Hàn liền bị kéo vào lồng ngực rắn chắn , ôm rất chặt.

      Chương 84 :




      “ Nam Cung Ảnh?” Nhan Mạt Hàn ngớ ngẩn , đẩy người ôm mình rất chặt ra .



      Nhưng chút động đậy , ôm chặt rồi lại càng chặt hơn , tựa như sợ biến mất mãi mãi.



      “ Cái đó .. , ôm tôi chặt quá tôi thể thở được”- Nhan Mạt Hàn uốn éo cơ thể



      Thấy Nam Cung Ảnh sống chết bất động , chợt có cảm giác hạnh phúc mãnh liệt . Đôi tay cũng chầm chầm leo qua sau lưng , giãy dụa nữa.



      Rất lâu sau , Nam Cung Ảnh mới buông ra .. khuôn mặt mệt mỏi của , đều thấy được , chút đau lòng



      “Ặc, đến đây làm gì?” Nhan Mạt Hàn hiểu , lùi về phía sau bước



      Thế nhưng , Nam Cung Ảnh thêm lời nào , tiến lên bước bước bá đạo khống chế đằng sau ót của Nhan Mạt Hàn , đôi môi lấp đầy môi của .



      “A..Này”- Nhan Mạt Hàn như muốn cái gì , nhưng trước mắt là gương mặt này , để cho đem những lời muốn nuốt vào trong bụng.



      hơi quẩy người cái , nhưng cuối cùng vẫn thôi .. Hai người lảo đảo vào phòng , cho đên khi lưng của ” ình “ tiếng đụng vào bức tường lạnh lẽo , lúc này mới lập tức đẩy Nam Cung Ảnh ra.



      Thở hổn hển , nghiêng đầu rời .



      “ Mạt Hàn ... muốn ly hôn”- Nam Cung Ảnh mở miệng , Nhan Mạt Hàn cười cười.



      (JJ: thay đổi cách xưng hô nha , đến lúc này tình củm qá rồi phải gọi em thôi :”>) Nhanthuyvy



      “ Tôi ở lại được gì ? Giúp làm ấm giường ? Hay sinh cho đứa con ? Hay lại cùng diễn trò trước mặt ông nội?”



      Cuộc sống như thế khiến mệt mỏi , hoặc chính là lúc đầu gặp Nam Cung Ảnh là sai lầm.



      Nam Cung Ảnh nâng hai tròng mắt lên , có chút tức giận .. Hai tròng mắt đỏ ngầu , trải qua đêm chợp mắt , thât tức giận



      tay bóp cằm của Nhan Mạt Hàn , để cho nhìn thẳng vào mình .. Gương mặt hoàn mỹ tiến gần lại .



      cho em biết , nếu đồng ý kết thúc .. vĩnh viễn chúng ta thể nào ly hôn , nhất định em phải tiếp tục làm “ bạn giường” cho .”



      Hai chữ cuối , mập mờ bên tai của , thế nhưng chính là làm cho có chút sợ , ngoái đầu lại nhìn .



      Hung hăng nhìn , quẩy người cái cằm có chút đau:” Nam Cung Ảnh , phải tất cả phụ nữ muốn là đều có được ! Tôi có tự do của tôi , rất xin lỗi tôi cũng có ký “ Hợp đồng bán thân”.”



      Hàaaa...! Nam Cung Ảnh cảm thấy mắc cười , cảm thấy cái gì đó , lúc nào lại thất bại như vậy?



      đoán người phụ nữ này khi nào rời ?



      bây giờ nghĩ chỉ là muốn cái gì có cái đó .. Ngoại trừ Nhan Mạt Hàn , cái người con này làm cho rất phiền lòng



      Khoé miệng của Nam cung Ảnh nhếch lên , cười lạnh.



      “ À. Còn , người trong căn phòng lớn cảm thấy đơn? cá , em nhớ ...Thanh thuần... Tiểu nữ sinh?”



      Lúc này , Nhan Mạt Hàn nâng lên trước , nằm ở trong ngực của , có chút mập mờ vẻ vòng tròn .. Miệng đến gần tai của : “ như vậy , làm tôi rất muốn ở người của ..”



      Nam Cung Ảnh đột nhiên ôm lấy Mạt Hàn nâng lên , cước đá cửa phòng ngủ lại , hung hăng đem lên giường , đôi tay bó buộc . Nhan Mạt Hàn giãy giụa đứng dậy , nhanh chóng hướng góc giường bò ..



      “ Nam Cung Ảnh ! Chắc chắn là do quá đơn , bằng sao tự nhiên đến đây tìm tôi? sợ “ bậy bạ” bên ngoài dính bệnh đúng ? Tôi cho biết , tôi có chết cũng cho nằm người của tôi”.



      Ánh mắt của Nhan Mạt Hàn có chút đỏ , sợ , hôm nay phải là kì an toàn ... Nhìn tròng mắt đỏ ngầu của Nam Cung Ảnh căn bản phải nằm xuống giường rồi...



      “ Cũng phải do em”- Nam Cung Ảnh cởi bỏ y phục , khoá trái cửa . Trực tiếp đè lên người Nhan Mạt Hàn



      “ Nam Cung Ảnh ! cần quá như vậy ! Hôm nay phải là kì an toàn của tôi , tôi thể mang thai”- Nhan Mạt Hàn gào thét , thanh vang vọng trong phòng , Nam Cung Ảnh dùng tay xé quần áo của ra , quần áo biến thành mấy miếng vãi vụn bay xuống mặt đất.

      Chương 85 : Tôi cả đời cũng tha thứ cho ta.




      “Nam Cung Ảnh ! khốn khiếp ! cho phép..p..p! muốn tôn trọng tôi đấy!”



      Nhan Mạt Hàn cổ họng kêu ách rồi , hôm nay phải kì an toàn ! cần.



      Bên người đàn ông này có ý rời , ngược lại càng bá đạo xé rách y phục của .



      Nhan Mạt Hàn tứ chi giùng giằng , nước mắt theo khoé mắt chảy ra , cần có tình mang chất tình dục này .



      khóc nức nở , van cầu Nam Cung Ảnh: “ Xin , Nam Cung Ảnh , tôi xin ..”



      Nam Cung Ảnh căn bản để ý đến , tiếp tục hôn lên đôi môi , như trừng phạt , làm cho có chút đau.



      “ Leng keng ...”



      Chợt bên ngoài có tiếng chuông cửa .. Nam Cung Ảnh ngớ người , nhìn Nhan Mạt Hàn tựa như hỏi .



      Thừa cơ hội này , Nhan Mạt Hàn đẩy ra , lượm y phục dưới đất , tuỳ tiện kiếm cái áo sơ mi trong tủ mặc vào mở cửa ra.



      Trong phòng , Nam Cung Ảnh quẹt quẹt môi , tà mị cười . Cổ áo của mở ra nửa , lộ ra các tiểu mạch của cơ ngực



      “Bác? Bác quên gì sao?” Nhìn thấy mẹ của Lạc Thần đứng trước cửa , gương mặt của Mạt Hàn ửng đỏ..



      “Đúng vậy , bác quên mang theo điện thoại và chìa khoá , nửa đường rồi mới phát , bây giờ quay trở về lấy”



      xong , mẹ của Lạc Thần cười cười vào phòng nhưng giây kế tiếp: “ Trời ơi ! Mạt Hàn , đây là ai vậy?”



      Nam Cung Ảnh lúc này giường , đôi tay ôm ngực , quần áo xốc xếch



      cần đoán cũng biết , và Mạt Hàn làm gì rồi...



      “A.. ấy..” Nhan Mạt Hàn vừa định biết gì , nhưng lập tức phản ửng kịp , làm sao có thể biết?!



      “À , nhất định là tổng tài của tập đoàn Nam Cung? Chồng của Mạt Hàn đúng ?”



      Mẹ Ngôn cười cười . Nhan Mạt Hàn lập tức lúng túng..



      “ Bác..” giọng , kéo kéo áo của Mẹ Ngôn.



      xong , mẹ Ngôn chậm chậm chạy vào gian phòng cầm chìa khoá cùng điện thoại , lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nhà “ Cạch” tiếng cửa liền đóng .. Còn lại chỉ là Nam Cung Ảnh và Mạt Hàn



      Nhan Mạt Hàn liếc nhìn Nam Cung Ảnh tà mị cười , nhặt lại quần áo , lui về phía sau hai bước: “ Này , đây là nhà của bác tôi , đừng làm loạn nha.”



      Nhan Mạt Hàn nhìn chút , ngồi ghế salon.



      Nam Cung Ảnh ngồi bên cạnh :- điều tra bối cảnh của gia đình em.”



      “Cái gì?!?”



      “Ừ , cái này , cái đó , đương nhiên em phải hiểu nhất chứ.”



      “Vậy cũng thể tuỳ tiện điều tra bối cảnh gia đình tôi”- Nhan Mạt Hàn có chút oán giận nhìn .



      “Bảy tuổi , mẹ em qua đời? Sau đó lên mười liền được người ta nhận nuôi?”



      Nhan Mạt Hàn cúi đầu , trong lòng lại có chút khổ sở.



      gật đầu cái , mẹ Ngôn và mẹ ruột của đều như nhau .. nhiều năm như vậy , Nhan Nhậm chưa hề tìm , từ hồi năm 9 tuổi đến Nhi Viện chưa ai nghe qua về gia đình dù chỉ là chút.



      “Em có thử tìm ba chưa?”



      có.”



      Đối với Nhan Nhậm , rất hận , trong lòng vẫn nhớ ... có cách nào tha thứ cho ông ta , mẹ của vì ông mà tự sát.



      “Ông ta hại chết mẹ của tôi , tôi cả đời tha thứ cho ông ấy.”



      Nam Cung Ảnh có chút đau đớn , ôm chầm lấy



      mà đem chuyện vừa rồi với ai , tôi hận cả đời đó.” Nhan Mạt Hàn trừng mắt nhìn Nam Cung Ảnh.



      Nam Cung Ảnh chẳng qua là cánh tay buộc hơi chặt , Nhan Mạt Hàn cảm giác được ôm rất chặt.



      Loại cảm giác này đột nhiên ấm áp...

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 86 : Mau trở về thành phố M




      “Cái gì?? Ảnh thành phố A?” bên trong phòng làm việc của Nam Cung Ảnh , Dịch Điều Vi có chút tức giận ngồi ghế salon nhìn Tiểu Dương.



      “ Đúng vậy , tìm thiếu phu nhân rồi”- Tiểu Dương hề thích Dịch Điều Vi nên cố ý dùng chữ “ thiếu phu nhân”.



      Hừ ! Trong tâm Dịch Điều Vi cười lạnh ...



      “ Thiếu phu nhân? Khi nào Ảnh quay trở về?”



      Dịch Điều Vi nhìn tới Tiểu Dương , ngồi nhìn nhìn móng tay .. Trong miệng , vẫn như cũ nhai kẹo cao su.



      biết”0 Tiểu Dương nhún vai , mặt dù Tổng tài là ba ngày , nhưng chừng có thể về sớm hơn cũng có thể là tối nay.. Tóm lại Tiểu Dương muốn trả lời câu hỏi của Dịch Điều Vi.



      Dịch Điều Vi bĩu môi , Nhan Mạt Hàn ghê tỏm .. ! Chờ cho AJo tới , lực lượng của nhiều hơn ( chú thích : AJO là trợ thủ của Dịch Điều Vi..)



      “Dịch Tiểu Thư còn có chuyện gì sao? Chúng tôi sắp có việc cần giải quyết rồi”.



      Dịch Điều Vi đứng dậy , ngang đầu rời khỏi phòng làm việc của Nam Cung Ảnh , khinh bỉ nhìn Tiểu Dương.



      --



      “Này , tối nay có muốn kiếm khách sạn ?” Nhan Mạt Hàn mặc đồ ngủ , từ trong bếp bưng ly sữa ra , thọt Nam Cung Ảnh chăm chú xem Tv.



      Nam Cung Ảnh đứng dậy , kéo áo sơ mi .



      “Này , làm gì thế ! Đây phải là nhà tôi , hồi bác trở lại sao?” Nhan Mạt Hàn nóng nẩy , đem sữa đặt bàn , lời giữa chừng , áo của Nam Cung Ảnh rơi xuống đất.



      buông buông tay- “ em cảm thấy bây giờ còn có thể ?”



      “Vô lại”- Nhan Mạt Hàn khẽ cắn răng , uống sữa xong xoay người vào trong “Phanh” cửa đóng lại , còn đặc biệt khoá cửa .



      Bên ngoài phòng khách Nam Cung Ảnh cười cười , mặc quần áo vào , dù sao nhất định có chìa khoá , chỉ cần đợi mẹ Ngôn trở lại là được...



      Ban đêm , giường , Nhan Mạt Hàn lăn qua lộn lại ngủ được , cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó...



      “A...Aa...aaa , Nhan Mạt Hàn , mày bị bệnh thần kinh rồi” Nhan Mạt Hàn rốt cuộc ngồi dậy , có chút ảo não vuốt vuốt đầu tóc rối bời , bên trong gian phòng chỉ lưu lại ánh trăng.. Ánh sáng duy nhất kia . Chợt , tay cầm ở cửa động.



      Nhan Mạt Hàn lập tức về giường , chùm chăn kín mít chỉ giữ lại khe hở , nội tâm có chút sợ... biết đối phương là ai nhưng lúc này thấy người tiến vào rất quen thuộc.



      Tiếp theo cái chớp mắt , có cảm giác mình rơi vào cái ôm chặt , biết đó là Nam Cung Ảnh. muốn đẩy ra nhưng cuối cùng lại thôi...



      Hôm sau



      Nhan Mạt Hàn vừa rửa mặt xong sửa sang lại tóc , từ toilet ra nhìn Nam Cung Ảnh vẫn ở giường - “ Phơi mông cho mặt trời ! Nếu đứng lên tôi đạp xuống giường”.



      ”Làm gì... Ở lại thành phố A mấy ngày được à?” Nam Cung Ảnh nắm chăn che kín mít , lần đầu tiên nhàng như vậy , cần phải làm , thôi ở lại đây vài ngày , dù sao Tiểu Dương giúp dời các cuộc hẹn.



      “Này , cầu xin ,công ty của còn có công việc ! quay về giải quyết .” Nhan Mạt Hàn đánh răng , từ toilet thò đầu ra , năng ...



      “Phốc .. Tiểu thư , làm ơn ai lại đột nhiên chạy đến thành phố A này , sau đó lại náo loạn ly hôn?” Nam Cung Ảnh vén chăn lên , mắt liếc Mạt Hàn



      “Thôi , náo loạn ly hôn? Cái gì mà náo loạn ? Chúng ta vốn dĩ là nên ly hôn !” Nhan Mạt Hàn có chút kích động , bọt trong miệng bắn tung toé sàn nhà , xấu hổ rút đầu về , rửa miệng sạch sau đó ra phòng rửa tay.

      “Pặc..” Nhan Mạt Hàn vỗ vỗ vào mông của Nam Cung Ảnh.



      “Nè”- Nam Cung Ảnh rốt cuộc cũng ngồi dậy , tóc có chút rối , cặp mắt vẫn như cũ rất có sức hút..



      ngủ lâu rồi vẫn chịu dậy , mau trở về thành phố M ”- Nhan Mạt Hàn chọc chọc , kéo kéo cái chăn.



      Chương 87 : Xin thêm muối cùng hồ tiêu..




      “ Nè , cho phép em kéo , cho em biết tôi có mặc đồ”- Nam Cung Ảnh ôm chăn trước ngực , buông tay ra - “ Nếu như em nhìn cũng được , em biết rất chủ động lắm nha”. híp mắt lại nhìn Mạt Hàn.



      “Làm ơn , bị bệnh à”-Nhan Mạt Hàn nhìn nhìn , buông tay ra.



      “ Tôi mua trà sữa chân trau uống. Xí!” xong , từ giường đứng dậy mở tủ treo quần áo , lấy đồ thay .



      Cột tóc đuôi ngựa , Nhan Mạt Hàn từ phòng rửa tay ra: “ Này , Nam Cung đại tổng tài , hãy mau trở về thành phố M , cẩn thận phụ tá của , nhân viên nữa , coi chừng tất cả đều đình công đó”.



      “Cắt .. Làm sao có thể , em để ngủ thêm chút , vì tìm em mà đêm ngủ rồi ! Lái xe sợ xảy ra tai nạn”. Nam Cung Ảnh lộ ra nửa gương mặt , liếc nhìn Nhan Mạt Hàn , lật người lại dúi dúi đầu vào gối .



      Nhan Mạt Hàn khoa tay múa chân , đâm vào bóng lưng của Nam Cung Ảnh , lầm bầm : ” Đâm chết , đâm chết .”



      Nghĩ đến hành động tà ác hôm qua của ta , mở miệng: “ Này , cho biết , chuyện chúng ta ly hôn là sớm muộn” .



      Nam Cung Ảnh trợn mắt quay lại : “ Em đừng bao giờ nghĩ đến điều đó”. Sau đó quay trở lại chùi vào gối tiếp.



      “ Hừ , là đại tổng tài có nhiều tiền , rồi ngày đối với tôi chán ghét.” xong , Mạt Hàn mở bước mua trà sữa.



      “Này , giúp mua ly , à đúng rồi , có tiền vào xe của mà lấy , trong xe có tiền , chìa khoá để bàn trà”- xong , đắp mền lên đầu..



      Nhan Mạt Hàn phủi cái , muốn uống cái gì , cằn nhằn gì ~ mặt mũi còn thấy đâu.



      Cầm chìa khoá xe tay , phát bên cạnh bàn có lá thư , là mẹ Ngôn lưu lại , phía còn viết hai chữ Mạt Hàn , mở phong thư ra , bên trong hàng chữ rất chỉnh tề.



      Mạt Hàn , nghe Nam Cung Ảnh hai đứa giận nhau à , bác cùng với bạn , hai ngày sau về , Nam Cung Ảnh muốn cùng cháu chuyện . ra , Nam Cung Ảnh rất quan tâm cháu , cháu hãy quý trọng nó . À đúng rồi , có gì gọi điện cho bác.



      “Cái gì?!? Nam Cung Ảnh”



      Nhan Mạt Hàn nắm lá thư hướng vào nhà trong , phát tên đầu heo kia ngủ say , đành lòng đánh thức , Nhan Mạt Hàn bĩu môi..



      “Coi như số gặp may”- Lẩm bẩm để lá thư xuống ra cửa



      nghĩ buổi sáng tốt tốt như vậy , tay Nhan Mạt Hàn cầm tiền lẻ tâm tình tốt . Cảm giác , sáng sớm có khúc nhạc đệm làm cho thể rời khỏi Nam Cung Ảnh.



      Nhan Mạt Hàn ! Mày lại thương người rồi , phải ai cũng thương được , hiểu !



      Trong đầu , tự nhắc nhở mình cho đến khi ngu ngốc với chủ tiệm trà sữa -” Làm phiền ở ly thứ hai cho thêm chút muối và hồ tiêu.”



      (JJ : chết Ảnh ca rồi haha)



      Người chủ tiệm liếc nhìn Nhan Mạt Hàn hoảng hốt , cho là bị bệnh thần kinh , dám thêm gì , lấy bình muối và hồ tiêu trong ngăn kéo ra , liền hướng đến ly trà sữa mà cho vào



      --



      “Phốc , khụ khụ , Nhan Mạt Hàn”- Bên trong phòng khách truyền đến thanh hét to cùng nguyền rủa .



      Sau đó Nhan Mạt Hàn bị Nam Cung Ảnh nhìn bằng ánh mắt tràn đầy sát khí



      “Sao vậy, sao vậy , mùi vị của ly này sao lại kì lạ vậy , của tôi rất ngon nha! ”Nhan Mạt hàn hít uống ngụm của , rồi lại uống ngụm ly của Nam Cung Ảnh , thiếu chút nữa bị sặc chết.



      “Khụ , khụ khụ..” Hoàn toàn nhớ lúc nãy gì với chủ tiệm



      “Được ! Nhan Mạt Hàn , em tốt , tối nay nấu cơm.”



      xong , Nam Cung Ảnh bỏ rơi áo khoác người xuống , chân từ phòng bếp tức giận lấy tạp dề , chủ động mặc vào.



      “Vèo , người đàn ông của gia đình , ha ha ha” Nhan Mạt Hàn cười lăn lộn , vỗ bàn , cười đến mức đau bụng , bên khoé miệng Nam Cung Ảnh run rẩy , run rẩy , thíu chút nữa là sùi bọt mép.

      Chương 88 : Là ? Còn phân cảm giác?




      “Này , Nam Cung Ảnh , làm trứng chiên mà bên trong còn vỏ trứng ! Muốn đâm chết tôi à?” Nhan Mạt Hàn nhổ bải nước bọt bên trong có vài miếng vỏ trứng , liếc cái đối diện chế giễu người đàn ông.



      Ôi trời ơi ! Cái này là gà xé cay sao? Còn bao nhiêu là xương đây này?” Nhìn từng khối thịt gà , Nhan Mạt Hàn rất bất đắc dĩ lắc đầu cái , xem ra chịu nổi “người đàn ông của gia đình” này rồi.



      “Oh , my lady gaga , xem chút cái này của làm này”- Nhấc lên cây rau cải còn xanh mơn mởn , vừa bỏ vào nồi liền lấy ra .



      “Này , cố ý à...”- Rốt cuộc Nhan Mạt Hàn chịu được bĩu môi , đem chiếc đũa ”pằng” đặt lên bàn.



      “NO NO NO , vị nữ sĩ này em sai lầm rồi , đây tất cả là bổn thiếu gia ta làm , lần đầu tiên làm đó , em còn ghét bỏ sao?”- Nam cung Ảnh trợn to cặp mắt , thân thể chồm lên trước.



      “Thôi , mau trở về thành phố M , bớt ở chỗ này làm trễ nãi thời gian .” Nhan Mạt Hàn cầm chén đũa lên bỏ đồ ăn vào thùng rắc , lãng phí ! Tiếp đó lấy hai gói mì ăn liền , quăng cho Nam Cung Ảnh gói: “ chỉ có cái này để ăn thôi”.



      --



      “Tiểu tử chết toi , cậu đến thành phố A làm gì?” Điện thoại bên kia , thanh của Âu Dương Dật răng rắc truyền đến , Nam Cung Ảnh mở chế độ loa ngoài để xa tầm của mình chút.



      “Tôi tìm Nhan Mạt Hàn”.



      “Cái gì? ấy đến thành phố A rồi sao?”



      “Đúng vậy , thăm mẹ nuôi của ấy”- Nam Cung Ảnh suy nghĩ chút tiếp: “ Ông nội biết chuyện của chúng tôi , kêu chúng tôi ly hôn”.



      “Ly hôn?” thanh bên kia của Âu Dương Dật đề cao thêm tám lần , mà ngồi bên cạnh Doãn Thiệu Hàn lúc này thiếu chút nữa bị sặc champagne.



      “ Khụ khụ khụ..” Liên tục ho vài tiếng , Doãn Thiệu Hàn : ” Này , Ảnh , cậu có phải hiểu ràng”.



      “Đương nhiên.” Nam Cung Ảnh hướng điện thoại rống lên



      “Vậy công việc sao?”



      “Trì hoãn lại sau ba ngày , trễ nhất ngày mốt về”-Nam Cung Ảnh rút ra cây viết , có việc gì , trong phòng tắm có tiếng nước truyền đến.



      “Well , Đại Tình Thánh của chúng ta , we wish you will have a good time~tút tút ..” Âu Dương Dật cùng Doãn Thiệu Hàn ôm bụng cười lăng lộn .



      “Này Này ! Shit”- đầu dây bên kia truyền đến thanh , tiểu tử chết toi , lại thêm dầu thêm mở



      Rốt cuộc hôm sau , Nhan Mạt Hàn bị Nam Cung Ảnh lôi vào xe khoá cửa lại , trực tiếp quay về thành phố M .



      Cũng may là Nhan Mạt Hàn kịp thời gian lời tạm biệt cùng mẹ Ngôn.



      xe , quăng cho Nam Cung Ảnh ánh mắt xem thường -“ Cái này , bá đạo , đúng là cầm thú”- xe ngồi ôm đầu gối , đánh đánh vào đầu gối...



      em cho là nên trở lại thành phố M , nên làm , nên về nhà . cho phép đến chuyện ly hôn đấy. Nếu cảm thấy muốn, cả đời vĩnh viễn đừng mong rời xa.”



      “Tôi ......tính cho tôi chết già à?” Nhan Mạt Hàn dậm dậm chân , nhưng trong lòng dường như bán đứng , cho biết , muốn rời xa , suy nghĩ cuộc sống này là mãi mãi.



      Nam Cung Ảnh khoé miệng nở nụ cười , nhóc , tôi bây giờ thả em ..



      Có phải hay đây chính là ? biết cảm giác này là gì...



      Chương 89 : đời lừng lẫy.




      Thứ tư ở thành phố S.



      “Hi, Mark” -Dịch Điều Vi mang giày cao gót , trang điểm đậm , đeo cặp mắt kiếng to chính là muốn che giấu nét mặt chán ghét của mình ... nhìn Mark cười cười.



      Rất nhanh , người đàn ông liền ở giường ...



      “Lấy lòng tôi..” Mark hạ thấp giọng



      “Ừ...a~” Dịch Điệu Vi để cho mình rên rĩ càng lớn , ưỡn người hợp tác cùng Mark , lâu sao hai người đạt đến cao trào.



      Sau đó , Mark châm điếu thuốc , chậm rãi hít hơi..



      Dịch Điều Vi đứng dậy , mặt quần áo vào , khinh bỉ nhìn Mark -” Tuần sau , tôi hi vọng nhìn thấy .”



      xong , lưu loát xoay người dọn dẹp đồ đạc , cầm chi phiếu tủ đầu giường rời . Đây chính là cách bọn họ giao dịch..



      “Hừ , Dịch Điều Vi”- Mark nhếch môi , hừ lạnh tiếng đem điếu thuốc dập tắt .



      tuần lễ sau đó , Ajo đúng hẹn , đến gõ cửa nhà của Dịch Điều Vi .



      “Dịch tỷ”- cười chỉ cúi người xuống .



      “ Vào ” - Dịch điều Vi mở cửa ra cho Ajo vào , sau đó liền trực tiếp đưa máy tính cầm tay cho . http://nhanthuyvy-share.blogspot.com



      “ Công việc của , tôi muốn giải thích thêm.”



      Ajo nội tâm minh bạch ràng , người Dịch Điều Vi bốn năm trước là Nam Cung Ảnh , bốn năm sau vẫn là , chẳng qua là bốn năm trước vì ham mê danh lợi mà Dịch Điều Vi rời bỏ , trèo lên giường cùng Mark nên ở Pháp cuối cùng cũng có chút tên tuổi , những người khác đều biết chuyện này , ai cũng nghĩ Dịch Điều Vi tự dựa vào sức mình mà lên ..



      ai biết là dối bao nhiêu lời , cũng ai biết dễ dàng bước lên đài T.



      Ajo gật đầu cái , thêm gì nữa



      Tiểu Dương gõ cửa cái ,mở cửa phòng làm việc tổng tài vào.



      “Tổng tài, ngày 25 tháng sau là sinh nhật của thiếu phu nhân”



      Nam Cung Ảnh sửng sốt , ngày 25 tháng sau? Lễ Giáng sinh? 20 tuổi rồi sao?



      “Tốt lắm ,tôi biết rồi” Nam Cung Ảnh ngẩng đầu , cầm điện thoại lên ...



      “Shit ! Cái tên chết tiệt này , loàn loạn đồ của tôi”- Nam Cung Ảnh có chút nổi giận , Tiểu Dương biết được liền lui ra ngoài .



      Điện thoại bên kia , Doãn Thiệu Hàn miễn cưỡng : “Tôi và Dật chẵng qua chỉ là kiếm việc cho đỡ nhàm chán thôi , nên mở ngăn kéo bàn của cậu ra . Ôi cha , xấu hổ nha , ngay cả tờ báo cũng cắt ra , Ha Ha Ha.”



      “Tôi Bà nó... Tên chết tiệt đừng để tôi thấy cậu , nếu tôi thấy cậu liền đem tiểu huynh đệ phía dưới của cậu mà cắt bỏ đó”- Nam Cung Ảnh rống lên , bên ngoài Tiểu Dương có thể nghe thấy , kết quả giây kế tiếp thiếu chút nữa hoá đá ngã xuống đất , đây là tổng tài sao? Những lời như vậy cũng có thể ra?



      nghĩ là cậu phản ứng chậm như vậy , từ thành phố A quay về đây gần tuần , bây giờ mới phát Hahaha”- Doãn Thiệu Hàn cười , làm cho sắc mặt của Nam Cung Ảnh ngày càng đen ..



      Nhìn hộp vuông mà Âu Dương Dật cùng Doãn Thiệu Hàn dán gì đó , chỉ muốn lập tức đem hai người họ đè cho bẹp dí .



      từ thành phố A trở về có thời gian dàn xếp làm sao để ý đến việc sửa sang lại ngăn kéo?



      “Đại tổng tài , tôi rất vội nha , vì chuyện này liền gọi cho tôi sao? Ơ cha , thôi gọi cho Dật , tôi đây còn có vài hợp đồng phải giải quyết”.



      Doãn Thiệu Hàn xong , đem điện thoải mở chế độ loa ngoài , bắt đầu lật lật giấy tờ bàn.



      “Tên chết tiệt , tôi cho trợ thủ cầm dao đến..” xong , Nam Cung ảnh cúp máy , nhìn hộp vuông bàn , mặt ngày càng đen , phía có vẽ vẽ gì đó , thiếu nhi nên gì đó.. Nếu để cho nhân viên công ty hay Tiểu Dương thấy được , đời lừng danh của bị phá huỷ.

      Chương 90 : Cappucino.




      “Chát” cái tát , tay của nữ nhân rơi vào bên cạnh mặt của Nhan Nhậm , khóc :” Ông là đồ vô dụng ! tại nhà chúng ta gần phá sản rồi ! Nên nghĩ ra biện pháp gì ”.

      “Ba mẹ , các người đừng cãi nhau nữa , phiền chết rồi”- con riêng của Nhan Nhậm , Nhan Cầm tại 17 tuổi .

      Nhan Nhậm phen bóp cổ của người phụ nữ , hai tròng mắt đỏ ngầu -“ Cái con tiện nhân này , suốt ngày chỉ biết tiền tiền tiền.”

      “Cha , buông mẹ ra”- Nhan Cầm chạy lên , dùng sức kéo hai tay của Nhan Nhậm xuống.

      “Người đàn ông điên khùng”- Người phụ nữ bị ném mặt đất , hung hăng trừng mắt liếc cái -“ tìm con của ông , chừng nó sinh ra cháu cho Nam Cung Gia rồi , nó phải cùng Nam Cung Ảnh kết hôn được 10 tháng rồi sao?”

      Nhan Nhậm trong mắt thoáng qua tia độc ác , siết chặt hai tay thành quả đấm . Nếu cứ tiếp tục như vậy cả nhà bọn họ phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ , điều này là do người phụ nữ này suốt ngày chỉ biết tiêu tiền.

      --

      Cũng lâu sau , thành phố M có tuyết rơi.

      Nhan Mạt Hàn thò đầu ra , đưa tay đến ban công , tiếp sau đó những hạt tuyết bé rơi xuống .. Tuyết tuyết , cười cười..

      muốn làm , có theo ?” Sau lưng Nam Cung Ảnh nắm chặt càvạt , cầm tập công văn.



      “A..A , được” Nhan Mạt Hàn gật đầu cái , chạy vào trong cầm khăn choàng cổ và túi đeo lưng theo Nam Cung Ảnh xuống lầu.

      “Phu nhân , thiếu gia, đây là văn kiện từ nhà cũ chuyển đến.”

      Nam Cung Ảnh gật đầu cái , nhận lấy văn kiện mở ra bên trong là giấy thoả thuận ly hôn.

      dừng lại chút , sau đó giao cho Nhan Mạt Hàn.

      nghĩ đến , ông nội vẫn khăng khăng muốn cho bọn họ ly hôn? Nghiêng đầu nhìn Nhan Mạt Hàn phía sau , sắc mặt của có chút khó coi , thế nào? phải muốn rời sao?

      Rất nhanh sau đó Nhan Mạt Hàn cười cười -“ xem còn muốn ly hôn , bây giờ ông nội cũng gửi đến rồi nè” . quơ quơ tờ giấy thoả thuận ly hôn trong tay.

      “ Tôi đem hợp đồng của chúng ta cũng xé toang nha” - Nhan Mạt Hàn , nhìn tờ giấy thoả thuận ly hôn trong tay chút.

      “Lên xe”- Nam Cung Ảnh xanh mặt , đẩy Nhan Mạt Hàn vào xe , bên khác cũng mở cửa xe ngồi vào tay lái .

      “Tôi vẫn chưa chơi đùa đủ”

      “này , hôn nhân là vui đùa à?” Nhan Mạt Hàn liếc cái.

      “Dù sao cũng ký tên”- Nam Cung Ảnh đoạt lấy giấy thoả thuận ly hôn vứt xuống đằng sau xe.

      “Thôi , người như tôi ở bên cạnh có lợi gì đâu”- Nhan Mạt Hàn bĩu môi , Nam Cung Ảnh nhếch miệng , gì.

      ở bên cạnh để có thể cho giấc ngủ ngon, đây là điều tối thiểu sao?

      ở bên cạnh, có thể để cho mỗi ngày làm việc xong đều muốn về nhà? Hoặc đến cửa hàng bánh ngọt? Hoặc cùng ăn bữa cơm?



      ở bên cạnh có thể...”Linh..” tin nhắn điện thoại Nam Cung Ảnh vang lên , cắt đứt suy nghĩ của .



      Chở Nhan Mạt Hàn đến cửa hàng bánh ngọt , sau đó mở điện thoại ra “ Ảnh , bạn trai của em ở Pháp đến.”



      Đọc xong tin nhắn trong lòng Nam Cung Ảnh cảm thấy nhỏm , cuối cùng cũng “thoát ra khỏi” trái tim của Dịch Điều Vi , còn mắc nợ gì nữa , có bạn trái mới ràng cũng buông tay ra.



      “Ừ , có thời gian gặp mặt”Trả lời tin nhắn , Nam Cung Ảnh huýt sao khởi động xe , lái về công ty.



      Buổi chiều , sau khi tan học Dạ Như quay lại cửa hàng bánh ngọt , nghĩ là người đầu tiên bước vào là Dịch Điều Vi.



      Nhan Mạt hàn liếc nhìn đôi giày của , bỗng nhiên trong lòng thấy chán ghét , Dịch Điều Vi biết đóng kịch.



      “cappuccino” Dịch Điều Vi tìm vị trí thích hợp ngồi xuống , vỗ tay phát ra tiếng , tiếp đó lại :- thêm đường.



      “Này , Mạt Hàn , ấy là ai..” Dạ Như ngồi xổm xuống , giọng ..



      Nhan Mạt Hàn le lưỡi :“ chính là kẻ tiểu tam xấu xa”



      Lời vửa ra khỏi miệng , Hạ Doãn Hi cùng Dạ Như nhất thời hiểu được , hai người chưa cam tâm tình nguyện liền bắt tay vào làm việc.

      Chương 91 : tuyết lại rơi




      Dạ Như liền nghĩ đến điều gì đó , ngồi xổm xuống..



      "Mạt Hàn , người này hình như tớ gặp qua"



      "A?!?"



      " ấy , từ từ , suy nghĩ xem"



      "..."



      "A , chính là ta , người ở đối diện vơi mình , ấy ở chung khu , ở đối diện .



      Dạ Như kích động tay chân hạ thủ , Nhan Mạt Hàn phen ngăn chặn lại.



      " biết , biết"- Mạt Hàn sớm phát ra chuyện này - "Mau phục vụ cappuccino cho ấy , cẩn thận tránh ấy làm phiền chúng ta" -Nhan Mạt hàn đẩy đẩy Dạ Như.



      Hạ Doãn Hi đem cà phê đưa cho Dạ Như , Dạ Như quẹt quẹt miệng như tình nguyện bưng lên .



      Chỉ chốc lát sau , người đàn ông xa lạ tiến vào ngồi đối diện Dịch Điều Vi.



      "Ajo , người kia chính là Nhan Mạt Hàn"- Điều Vi nháy nháy mắt , Ajo nhìn thoáng qua gật gật đầu.



      "Muốn uống gì?" -Đưa cho AJO thực đơn .



      " cần Dịch Tỷ , cám ơn" - AJO cự tuyệt , bắt đầu tìm kiếm thông tin của Mạt Hàn.



      "Hôm nay chủ yếu cho đến xem diện mạo , về sau có thể hành động tốt hơn"- Dịch Điều Vi cười cười , nhấp ngụm cappuccino .



      --



      Nhan Nhậm mang mặt nạ bảo hộ mặt , trong tay cầm cái bao dính đầy máu.



      Hai tay run rẩy ông ta :- giết người ! Tôi giết người .

      Ở vùng ngoại thành có thi thể của phụ nữ nằm ở bãi cỏ khô héo.



      Tháng sau chính là sinh nhật Mạt Hàn , ông ta nhất định phải tìm được , sau đó tống tiền .



      ngờ là lão ra tay giết chết vợ thứ hai của mình . Vậy Nhan Cầm phải làm sao bây giờ?



      Bất quá lão cười phá lên ! Người phụ nữ này chính là gánh nặng của lão ! Trừ muốn tiền từ lão, còn những thứ khác đều biết làm gì , suốt ngày chỉ biết chửi rủa , lão là người vô dụng ! Rốt cuộc hôm nay nhịn nổi nữa nên ra tay.



      "A" Nhan Nhậm ném hung khí xuống vách núi , đem thi thể nhét vào bao tải to , cước đá thẳng xuống vách núi.



      Lão cười cách điên cuồng , thanh quanh quẩn đỉnh núi rất rùng rợn.



      Ở thành phố M , bên mắt của Mạt Hàn đột nhiên giựt giựt , thân thể nơi nào có chút đau.

      Vì sao lại cảm giác bất an như thế?



      Trời gần tối , Nhan Mạt Hàn dọn dẹp đồ đạt , chuẩn bị rời khỏi cửa hàng bánh ngọt



      chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế , vừa thấy Nam Cung Ảnh liền chạy đến



      "Làm Sao vậy?" Nam Cung Ảnh nheo nheo mắt lại , thuận tay vuốt vuốt , đối với , thể hạ quyết tâm



      "Chính là cảm thấy bất an" -Nhan Mạt Hàn lắc đầu , thêm gì



      "A.. Đêm nay em ngủ sớm chút" .



      Sau khi ăn cơm tối , Nhan Mạt Hàn ngâm mình trong bồn tắm , đem chính mình co rút lại thành đống , cho đến khi nước nóng có chút nguội.



      " Em xông hơi xong chưa vậy?"Ngoài cửa truyền đến thanh của Nam Cung Ảnh thúc giục .



      "À , xong rồi" Nhan Mạt Hàn đứng dậy , lau khô sau đó mặc quần áo ngủ vào , mở cửa ra



      Ngoài cửa sổ , tuyết lại bắt đầu rơi



      "Tuyết lại rơi"- Nhan Mạt Hàn chỉ chỉ ngoài cửa sổ , nở nụ cười có chút thê lương

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 92 : Muốn đánh gậy trượt tuyết




      Ban đêm có chút lạnh mặc dù mở lò sưởi trong phòng



      "Thành phố M càng ngày càng lạnh" Nhan Mạt Hàn nắm chặt cái chăn , xoay người đối mặt với Nam Cung Ảnh



      Nam Cung Ảnh tựa đầu vào giường , cầm sách trong tay , ngọn đèn mỏng manh rọi chiếu vào gương mặt của . khuôn mặt này rất hoàn mỹ



      gật gật đầu , chăm sóc rất kĩ cho Mạt Hàn, lấy cái chăn kéo qua người của



      "Xem kìa , sao còn ngủ?



      "Còn chưa xong , xong rồi ngủ."



      "Vậy tôi ngủ trước "- Nhan Mạt Hàn xoay người , nhắm mắt lại. Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi , rơi ngừng.



      Nam Cung Ảnh quay đầu , nhìn bóng dáng của Nhan Mạt Hàn cười cười , xem ra càng ngày càng lệ thuộc vào cuộc sống này , - Nam Cung Ảnh từ khi nào lại ỷ lại vào người khác như vậy?



      Hôm sau , bên ngoài cửa sổ bị tuyết phủ trắng xoá



      Tối hôm qua tuyết rơi rất nhiều , tại cũng ngừng . Đứng ở sát cửa sổ , Nhan Mạt Hàn cả người bò tới phía trước , nhìn thấy hoa viên chồng chất tuyết. Suy nghĩ , muốn chơi trò ném tuyết.



      "Này , em nghĩ gì thế?" Nam Cung Ảnh mặc quần áo , nhìn đồng hồ vẫn còn chút thời gian



      " có, chính là muốn đánh gậy tuyết "



      "Như vậy sao!" -Bất quá sáng nay có thời gian rồi



      "Em thay quần áo "- Nam Cung Ảnh lấy quần áo đưa cho Mạt Hàn



      " Khi nào tốt như vậy" Nhan Mạt Hàn châm chọc , chọt chọt vào mặt của Nam Cung Ảnh sau đó quay người vào toilet.



      Tay của nâng gương mặt lên , sờ vào nơi mới bị chọt , vui mừng nở nụ cười: " Chọt ? Muốn chết à" - lẩm bẩm .



      --



      "Nhan Cầm , tự lo cho mình " - Nhan Nhậm mang bộ dạng dữ tợn , thu nhập đồ đạt chuẩn bị ra .



      "Ba , rốt cuộc muốn đâu , thể bỏ lại con mình như vậy , con chỉ mới 17 tuổi"



      Nhan Cầm té mặt đất ôm lấy đùi của Nhan Nhậm.



      Nhan Nhậm cước đá văng ra , ném cho cái phong thư " Hãy tự tìm địa chỉ này ".



      xong , chút day dưa xoay người , trong nhà có gì đáng giá lão mang theo hết , chỉ để lại trăm tiền mặt cho Nhan Cầm.



      "Tôi hận ông ! Tôi hận ông" - Nhan Cầm bức tóc , mẹ thấy đâu ! Ba cũng bỏ ở lại mà . Căn bản biết mẹ mình xảy ra chuyện gì , chính là hôm qua sau khi rời khỏi đây trở về nữa , Nhan Nhậm , mẹ xuống thành thị với người bạn cho nên bây giờ ông muốn tìm .



      Cầm phong thư , Nhan Cầm lảo đảo trở lại phòng



      Thành phố M , buổi sáng đường ai cũng mặt áo bông dày cợm , da giày hoặc là giày vải bông.



      Hạ Doãn Hi đến cửa hàng bánh ngọt , lổ tai đông lạnh đến đỏ bừng..



      "Ha ha , Doãn Hi xem cái tai của cậu kìa"- Nhan Mạt hàn cười cười nắm lấy lổ tai của Hạ Doãn Hi



      Hạ Doãn Hi liếc cái -" Sống mũi của bạn củng tốt hơn đâu nha , giống như chú hề vậy".



      xe buýt , Nhan Nhậm biểu cực kì bình tĩnh , lão sớm cần người thân ! Lão cần tiền , cần tiền ! Ngày hôm qua giết người phụ nữ xong hôm nay liền đến thành phố M tìm Mạt Hàn



      Trong lòng thầm nảy sinh ác độc.



      Nam Cung Ảnh ngồi trong phòng , di động vang lên.

      "alo!" Nam Cung Ảnh bắt máy .



      Bên kia đầu dây là giọng của Dịch Điều Vi truyền đến - " Ảnh , trưa hôm nay có thời gian ăn cơm ? Muốn cho gặp bạn trai của em".



      Nam Cung Ảnh xém chút nữa quên việc này - " Được , gọi cho Mạt Hàn"



      Vừa nghe đến Nhan Mạt Hàn , Dịch Điều Vi chau chau mày -" Ảnh , đây là chuyện trong nhà của chúng ta". Tất nhiên Dịch Điều Vi mong Nhan Mạt Hàn đến.



      " ấy và chúng ta là người nhà."



      "Chậc, Ảnh quên , được rồi , hồi gặp nhau ở quán càfê dưới lầu" - xong cúp máy,có chút khó chịu: "AJO ! Ăn mặc cho tử tế chút". Dịch Điều Vi tức giận liếc cái.



      "Được" -Ngắn gọn, rất nhanh sau đó AJo ra , ăn mặc khéo , tựa như sinh viên vừa tốt nghiệp .Tuyệt đối nhận ra là gián điệp.



      Chương 93 : Ông phải là ba tôi




      Nam Cung Ảnh gọi điện thoại cho Mạt Hàn , là Dịch Điều Vi hẹn ăn cơm để gặp gỡ bạn trai của ấy . Mặc dù Nhan Mạt Hàn ưa Dịch Điều Vi , nhưng hình dáng bạn trai của Điều Vi như thế nào vẫn có chút hứng thú muốn biết. muốn biết dạng người như Dịch Điều Vi người dạng như thế nào.



      Sau khi gọi điện thoại , mười phút sau , Nam Cung Ảnh đón Mạt Hàn



      Trong quán cà phê , khúc nhạc du dương ...



      “Ảnh , bên này” Nhìn thấy Nam Cung Ảnh cùng Nhan Mạt Hàn đến , trong lòng Dịch Điều Vi có chút vui nhưng vẫn giả vờ chào hỏi Nam Cung Ảnh tựa như thấy Nhan Mạt Hàn.



      Nhan Mạt Hàn bĩu môi , thôi , thích nhìn thấy.



      “Xin chào” AJo đứng lên , ngượng ngùng cười



      " Xin chào , xin chào"- Nam Cung Ảnh cùng Nhan Mạt Hàn , ngồi ở vị trí đối diện.Hỏi thăm về AJO.



      Dịch Điều Vi nháy nháy mắt .

      " Tôi tốt nghiệp ở đại học T" Ajo giới thiệu .



      "Đại học T cũng tệ đâu nha" - Nam Cung Ảnh gật gật đầu , xem ra lần này bạn trai của Dịch Điều Vi cũng đến nỗi nào.



      chuyện tán gẫu lúc , giờ nghỉ trưa của Nam Cung Ảnh cũng hết , đến lúc phải . Nhan Mạt Hàn theo ra về



      Đợi sau khi hai người , Dịch Điều Vi nhấp ngụm café –“ Ajo , sau hai ngày hãy làm ra vụ tai nạn . Này , tôi muốn giải thích , tôi tin tưởng tay chân của cậu , rất lanh lợi và nhanh nhẹn , hy vọng để lại bất kì manh mối nào. Tôi muốn Nhan Mạt Hàn phải chết , sau khi nó chết , hãy liền rời , tôi khóc lóc đến tìm Nam Cung Ảnh an ủi , thời điểm người đàn ông đó yếu lòng , tôi nghĩ cơ hội dễ dàng hơn."



      "Được" -Ajo ngẩng đầu , nhìn thoáng qua Dịch Điều Vi , lòng có chút xót xa , theo Dịch Tỷ lâu như vậy , cuối cùng vẫn chọn người đàn ông khác?



      Hôm sau



      " Mạt Hàn , bên ngoài có người tìm cậu đó" Hạ Doãn Hi đẩy cửa tiến vào



      Nhan Mạt Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ , có người đàn ông tựa vào cửa , đội lưỡi trai hạ thấp mắt kính râm cực lớn che khuất nửa mặt



      " Cậu xác định đó là người tốt sao?" Nhan Mạt Hàn nhìn Hạ Doãn Hi , cùng đùa giỡn sau đó mặc thêm áo khoác ra khỏi cửa



      Trời bên ngoài rất lạnh , nhất thời gió tràn vào trong cổ của Mạt Hàn làm cho khỏi rùng mình



      "Tiên Sinh , ông là..?"



      Nhan Mạt Hàn thu thu quần áo , có chút tò mò nhìn người đàn ông cúi mặt này . Bỗng nhiên , người đàn ông ngẩng đầu..



      "Nhan Mạt Hàn" - Ba chữ lạnh lùng từ miệng của người đàn ông ra , Nhan Mạt Hàn kinh người , ông ta làm sao biết tên của ?



      " lâu gặp" Người đàn ông tháo kính râm xuống , lộ ra bộ mặt dữ tợn .Gương mặt này rất quen thuộc , ông ta là ai?



      Nhan Mạt Hàn nghiêng đầu , theo bản năng lùi về sau hai bước.



      "Ông là..?"



      "Ha ha , mười năm rồi gặp.."



      Người đàn ông vươn tay , sờ sờ vào má của Mạt Hàn , Nhan Mạt Hàn có chút chán ghét lui về sau cố ý tránh .



      Mười năm gặp? Là Ai? Nhan Nhậm?



      " Ông là? Nhan Nhậm?"



      "Ha Ha HA , đúng vậy"- Người đàn ông cười trận , thanh nghe rất quỷ dị làm cho Nhan Mạt Hàn cảm thấy lần này ông ta tìm đến mục đích hề đơn giản..



      Nhan Mạt Hàn lạnh lùng , cảnh giác -" Ông cò đến tìm tôi để làm gì?"



      Người đàn ông trừng mắt -" Ha Ha , ôn chút chuyện cũ thôi , dù sao ba vẫn là ba của con mà".



      "Ha" Nhan Mạt Hàn cười , thanh vang vọng cũng lạnh lùng như tuyết rơi ngoài trời kia . Nụ cười thê lương , người đàn ông này sau mười năm mới quay trở về , lại còn là ba của ? Chuyện này nực cười.



      "Ông phải là ba của tôi ! Ông phải , phải phải " -Nhan Mạt Hàn che lổ tai , thét chói tai , tiếp theo định quay lại cửa hàng bánh ngọt , cánh tay liền bị người nắm lại.



      "Hạ Doãn Hi ! Hạ Doãn Hi"- Nhan Mạt Hàn , gõ cửa kính thuỷ tinh , chỉ biết lần này Nhan Nhậm tìm là chuyện hề tốt.



      Bên trong Hạ Doãn Hi chuẩn bị bánh ngọt , nghe được tiếng ngoài cửa kiếng truyền vào , lập tức ngẩng đầu nhìn , kết quả thấy người đàn ông nhìn mặt mũi kéo Mạt Hàn , đem Mạt Hàn kéo vào trong xe.



      "Thảm rồi"- Trước tiên , Hạ Doãn Hi liền cảm giác được là Nhan Mạt Hàn bị bắt cóc .



      Chương 94 : Nhan Nhậm , ông định làm gì?!




      "Nhan Nhậm , rốt cuộc ông muốn làm gì?!"



      Trong xe , Nhan Nhậm mạnh mẽ trói tay của Nhan Mạt Hàn -" Ban ngày ban mặt mà ông dám làm chuyện này , ông sợ cảnh sát sao?!?"



      Ngoài xe , ở phía đối diện , Dịch Điều Vi nhìn thấy tất cả , tin lấy tay bịt miệng lại , nhìn lầm chứ?! Đó là Nhan Mạt Hàn mà?! Cái người đàn ông xa lạ kia là ai?! Mọi chuyện này đều do Ajo làm sao?



      xọt đôi giày thể thao vào, liền chạy ra .

      Nhan Mạt Hàn nhìn thấy xe bên ngoài và người đường liền kêu to: " Cứu mạng ! Cứu mạng".



      Chân tay của Mạt Hàn kích động kịch liệt , muốn giãy nhưng lại được , ngờ tới chính là Ba ruột của mình hạ độc thủ .



      Nhan Nhậm bộ mặt dữ tợn , cười to: " cho mày biết , tao sớm chuẩn bị , ở bên ngoài thấy được bên trong này" - xong , lấy miếng vải to nhét vào miệng của Nhan Mạt Hàn.



      Lệ , giọt , hai giọt... cứ rơi ra ... Trong lòng cảm thấy tổn thương , Mạt Hàn ngờ rằng có ngày Nhan Nhậm đối xử với như vậy ..



      Bên trong văn phòng - " Tổng tài , nghe tối hôm qua ở thành phố ZZ vách núi XX tìm được thi thể là phụ nữ, còn có hung khí nữa" -Tiểu Dương vào văn phòng , bưng cafe cho Nam Cung Ảnh. Nam Cung Ảnh gật đầu thêm gì , những việc này rất ít quan tâm đến.



      "Nghe người chết là vợ của Nhan Nhậm"- Tiểu Dương từ tốn , để văn kiện lên bàn.



      Nam Cung Ảnh nghe đến tên này , lông mày chau chau lại.



      "Nhan Nhậm?" Nam Cung Ảnh cảm thấy cái tên này rất quen thuộc , nhưng nhất thời thể nhớ ra . tay tiếp tục kí giấy tờ , thỉnh thoảnh lại ngẩng đầu nhìn vào màn hình vi tính.



      Tiểu Dương lui ra ngoài , chỉ chốc lát sau lại vào tay cầm theo điện thoại nội bộ..



      "Tổng tài , điện thoại là tìm ngài hình như có chuyện gì rất gấp" -Tiểu Dương giọng , sau đó đưa điện thoại cho Nam Cung Ảnh.



      Nam Cung Ảnh nhận điện thoại , nhìn thoáng qua số điện thoại là số lạ. Ngón tay thon dài nhấn nút để chuyển đến điện thoại riêng của mình sau đó trả lại cho Tiểu Dương.



      "Này này ... có phải là Nam Cung Ảnh ?! Nhan Mạt Hàn bị bắt cóc rồi"- Đối phương đầu dây bên kia là giọng của phụ nữ , thanh rất là gấp gáp nghe giọng có vẻ như rất sốt ruột .



      Nam Cung Ảnh vừa nghe :" Cái gì? Mạt Hàn bị bắt cóc?"



      "Đúng vậy , tôi tận mắt nhìn thấy có người đàn ông kéo ấy lên xe ...Xe vừa mới cách đây 10phút". Hạ Doãn Hi như là ngồi đóng lửa , sợ hãi khoá hết tất cả các cửa của tiệm bánh ngọt sau đó núp dưới quậy sợ hồi có người lại đến bắt ...



      "Như thế nào bây giờ mới gọi cho tôi?" Nam Cung Ảnh sốt ruột , nhảy vọt lên , Tiểu Dương thấy thế có chút hoảng sợ



      "Tôi vừa mới kiếm được số điện thoại của công ty thôi , trời à làm sao biết được tổng đài 114 lại chậm chạp như thế , lúc tôi gọi đến trợ lí của hỏi tôi cả đóng vấn đề nữa chứ" .Hạ Doãn Hi hét lên , Nam Cung Ảnh hơi nghiêng đầy , nhìn thấy vẻ mặt uỷ khuất của Tiểu Dương đứng ở cửa .



      " Tôi biết rồi , tôi điều tra tại ấy ở đâu , còn cứ ở yên đó đừng đâu hết" Nam Cung Ảnh cúp máy , lấy áo khoác chạy ra khỏi phòng làm việc



      Tiểu Dương lập tức đưa chìa khoá xe , điện thoại còn có thêm cây súng ngắn ,và dây thắt lưng để bỏ súng vào..



      "Coi như là cậu biết điều" Nam Cung Ảnh biết tình huống tại ổn , người bắt cóc có lẽ là muốn tống tiền



      Lúc này , chuông điện thoại của Nam Cung Ảnh vang lên , màn hình hiển thị là Nhan Mạt Hàn.



      "Này , Mạt Hàn" thanh của Nam Cung Ảnh mang theo tia rung rẩy , đầu dây bên kia trả lời nhưng lại là giọng xa lạ.



      "Nam Cung Đại Tổng Tài"- giọng của đàn ông làm cho Nam Cung Ảnh ngớ người ra.

      "Ông là ai?"



      "Ha , tôi là ai quan trọng , quan trọng là vợ của ngài ở trong tay tôi . Có muốn nghe giọng ấy chút ?" Người đàn ông nở nụ cười ma quái , sau đó lấy miếng vải trong miệng Mạt Hàn ra đưa điện thoại đến gần.



      Mạt Hàn thấy thế hét to lên:" Nhan Nhậm ! Tôi và ấy ly hôn ! Ông muốn tiền tôi cho ông , ông đừng liên luỵ đến người khác ! Huống chi ông nên trói tôi bởi vì căn bản tôi và Nam Cung Ảnh hề có quan hệ".



      Nam Cung Ảnh nghe được lời của Mạt Hàn , trong lòng khẽ run lên . được, dù bất cứ giá nào cũng phải cứu được ấy.



      " , muốn bao nhiêu tiền"- Giọng của Nam Cung Ảnh vô cùng bình tĩnh.



      Chương 95 : Triệu? Khẩu Khí Ghê Gớm




      Nam Cung Ảnh nghĩ đến Nhan Nhậm , chính là ba của Nhan Mạt Hàn , mười năm rồi thấy.



      Lại ngờ rằng , chính là ba ruột lại bắt cóc con để tống tiền , chuyện này rất là nực cười.



      quơ tay ý bảo Tiểu Dương xuống trước.



      "Nhan Nhậm , ông muốn bao nhiêu tiền?" Giọng điệu của Nam Cung Ảnh vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh . Bên kia , Nhan Nhậm sớm chuẩn bị súng lục , khẩu trang , nở nụ cười .



      " triệu tiền mặt"



      "A , khẩu khí ghê gớm " Nam Cung Ảnh nhếch miệng cười khẩy " Địa điểm ở đâu?"



      "Kho hàng thứ 3 XX , tốt nhất nên đến mình ! Nơi này hẻo lánh , bằng hãy đợi nhận xác của vợ mày "- xong , Nhan Nhậm ném điện thoại xuống đất , điện thoại bể tan nát , Nhan Mạt Hàn đầy nước mắt , đây là điện thoại của .



      Hai mắt của Mạt Hàn đỏ bừng , nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của người đàn ông trước mặt , khóc ? Khóc vì cái gì? Vì ba ruột của là loại người như vậy?



      Nhan Nhậm lấy xa con dao , chậm rãi tiến về phía Nhan Mạt Hàn



      Nhan Nhậm nở nụ cười quỷ dị , lạnh lùng , đôi mắt đỏ ngầu tà ác nhìn Mạt Hàn: " Biết , mẹ của mày chính là do tao hạ độc " .



      "Ầm Ầm" thanh nổ tung trong đầu của Mạt Hàn .. Cái gì? Ông ta hạ độc? còn tưởng là mẹ uống thuốc độc tự sát. Là ông ta ! là ông ta? Nhìn thấy Nhan Nhậm cầm con dao sắt bén tiến lại , hai giọt nước mắt chảy xuống..



      "Ư...Ư.." muốn chuyện nhưng miệng lại bị nhét miếng vải to tròn thể mở miệng ...



      "Mày là đồ vật tốt , cho mày biết , cách đây lâu tao vừa giết vợ thứ hai của mình , ha ha ha ha ha"- Nhan Nhậm ngửa mặt lên trời cười to , rất đắc ý .



      Nhan Mạt Hàn cảm thấy mình rất may mắn vì năm mười tuổi rời , rời khỏi tên cầm thú này . Nếu như ở lại có phải cũng sớm bị ba ruột của mình giết ? Nhan Mạt Hàn thở hổn hển , nhìn chằm chằm vào hai tay của Nhan Nhậm dính đầy máu... Tay của giết hai mạng người , còn có mẹ ruột của

      .

      "feng-zi! feng-zi" Nhan Mạt Hàn cực lực hét chói tai nên thanh có thể từ cổ họng thoát ra ngoài chút . Mười năm , có phá án cũng ai biết nguyên nhân mẹ chết là gì , ra chính là bị tên cầm thú này giết hại . Nhan Nhậm , người đàn ông khốn nạn này , là khốn nạn



      Nam Cung ẢNh gọi tiểu Dương đến " Tiểu Dương lập tức chuẩn bị triệu nhân dân tệ , tiền mặt , bỏ vào sau cóp xe cho tôi" Nam Cung Ảnh cầm điện thoại gọi cho Âu Dương Dật , chỉ cảm thấy buồn cười đó là Nhan Nhậm dám ra giá triệu , ha , mình lão ta có thể cầm được? Còn nếu đưa chi phiếu cho Nhan Nhậm ra ngân hàng lấy việc đó đồng nghĩa là tự thú tội ? ngu cái X ( JJ: lầm là cái L' , a men~ )



      "Dật , mau gọi cho Doãn Thiệu Hàn , Mạt Hàn bị bắt cóc rồi . Là ba ruột của ấy làm , địa điểm kho hàng thứ 3 XX , hai người mau đến tập hợp ở công ty của tôi ! Nhan Nhậm chỉ có thể người đến , hai người lúc đó chờ tôi ngoài quốc lộ"



      Nam Cung Ảnh cúp điện thoại , khoát áo lạnh vào . Đứng ở thanh máy nhấn nút xuống . Lúc này cửa thanh máy mở ra là Dịch Điều Vi.



      "Ảnh" Nhìn thấy gò má của Dịch Điều Vi có chút tái nhợt .



      "Điều Vi?" Nam Cung Ảnh thấy Điều Vi có chút ngạc nhiên , nhưng nhìn đồnng hồ tay , thời gian còn nhiều .



      "Ảnh , em biết hết , em thấy tất cả . thể , em cho , người kia bị điên rồi " Dịch Điều Vi nổi điên ôm lấy Nam Cung Ảnh , buông.



      Nam Cung Ảnh chau chau mày -" Em thấy?"



      "Là , là Ajo , ấy cho em biết . Lúc sáng ấy mua điểm tâm cho em ấy nhìn thấy" -Dịch Điều Vi dối , mặt biến sắc trái tim nhảy..



      "Điều Vi , em buông tay ra trước , biết em lo cho nhưng phải cứu Mạt Hàn" Nam Cung Ảnh quyết tâm kiên định , tại rất vội .



      " được ! Ảnh , van cầu đừng mạo hiểm , van cầu ! là người thân duy nhất của em" Dịch Điều Vi nhất thời hốc mắt đỏ lên , tiếp theo nước mắt chảy ra ngừng.



      Nam Cung Ảnh quay đầu , dùng sức gỡ bỏ cánh tay của Dịch Điều Vi ra.



      " phải " xong , hề để ý gì nữa liền xoay người chạy vào thang máy



      "Ảnh" Dịch Điều Vi ngã mặt đất , móng tay bấm vào da thịt của mình..

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96 : Lá gan của ngươi dám?




      Nhan Nhậm lấy miếng vải trong miệng Mạt Hàn ra - " Mày còn muốn , ha ha ha hồi đợi nó đến đây , tao cho tụi bây cùng nhau xuống địa ngục". Nhan Nhậm lấy súng lục ra , bỏ từng viên đạn vào rồi lên đạn..



      " Tôi với ấy chỉ là quan hệ hợp đồng ! Chúng tôi vừa mới kết hôn , ấy quan tâm đến tôi đâu". Nhan Mạt Hàn gào thét , gân xanh cổ toàn bộ đều .



      Nhan Nhậm lạnh lùng cười :"A , được thôi , chúng ta thử xem" . trong lòng độc ác :" Mày biết ? Tiểu Hàn , tao thích nhất là những người phụ nữ có liên quan đến tao , chết ở trước mặt tao"- cầm con dao lạnh như băng kề vào gò má của Mạt Hàn , nhàng di chuyển xuống cổ ...



      Nhan Mạt Hàn bị doạ đến phát sợ nhưng hai mắt vẫn ngước nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt khi dễ.

      đường , Nam Cung Ảnh như thi đua xe , tránh chiếc hai chiếc trực tiếp vượt qua đèn đỏ , hai tròng mấy ngập đầy sát khí ... Mục tiêu bây giờ là kho hàng thứ 3 X



      Nam Cung Ảnh nhấn điện thoại gọi cho Âu Dương Dật :" Này , Dật nhớ theo sát tôi"



      Nam Cung Ảnh ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu đằng sau là chiếc xe màu lam vẫn chạy sát xe , kế tiếp lại cước tăng tốc độ , xe cứ thế mà càng ngày tốc độ càng nhanh .



      "Á , dựa vào ! Con mẹ nó , Nam Cung Ảnh điện rồi"- Doãn Thiều Hàn xoa xoa cái trán mới bị đụng vào kính vì xe tăng tốc độ quá nhanh .



      Âu Dương Dật phiêu liếc ta cái , nắm chặt tay lái , bằng bất cứ giá nào cũng phải theo sát kịp Nam Cung Ảnh.



      Mười phút sau , mồ hôi hột của Mạt Hàn cứ như vậy mà chảy từ trán chảy xuống...



      " Như thế nào mà bây giờ còn chưa đến " Nhan Nhậm tức giận , nhìn ra hướng cửa kho hàng mà dò xét . Hai gò má của Mạt Hàn ửng đỏ , bởi vì vừa rồi Nhan Nhậm trận kề dao vào...



      Bỗng nhiên ,tiếng "Két" chói tay , chiếc xe "tức giận xuất " trước cửa kho hàng , bước xuống xe ai khác đó là Nam Cung Ảnh , đeo mắt kính râm màu rám nắng , tóc bị gió thổi tứ tung nhưng cũng chẳng quan tâm đến những việc đó nữa , nở nụ cười rất lạnh lùng .



      Nhan Nhậm lập tức quay trở lại bên cạnh Nhan Mạt Hàn , lấy súng ra kề sát sau ót của . Nhan Nhậm bây giờ điên rồi , gặp ai cũng đều giết. Nam Cung Ảnh ngu ngốc này tuyệt nhiên lại còn chui đầu vào .



      "Tiền đâu?"



      Vừa thấy Nam Cung Ảnh cất bước vào kho hàng , Nhan Nhậm liền nhất thời hết lo lắng nữa .



      "Ở đằng sau cóp xe . tin , hãy tự ra đó mà nhìn"- Nam Cung Ảnh chỉ chỉ ra ngoài kho hàng , Nhan Nhậm vừa rời được vài cm liền quay lại bên cạnh Mạt Hàn -" Tao có ngu như vậy".



      Xem ra , Nhan Nhậm có kinh nghiệm bắt cóc , khi gây án điều cơ bản chính là " đại não".



      Nam Cung Ảnh khoé môi nhếch lên " Tin hay tuỳ , còn tại thả ấy ra" . cầm hai túi tiền , chưa bao giờ lại bình tĩnh như vậy , Nhan Mạt Hàn lắc đầu ý bảo cần kinh động Nhan Nhậm.



      "Tụi mày , tụi mày ,lắc đầu gật đầu cái gì?" Nhan Nhậm lập tức luống cuống , lấy súng trong tay chỉa vào Nhan Mạt Hàn , sau đó lại chỉa qua Nam Cung Ảnh .



      Nam Cung Ảnh cười: " Can đảm còn có, còn đòi bắt cóc sao? Mở miệng liền ra giá triệu?"



      phía khác , Âu Dương Dật và Doãn Thiệu Hàn sớm báo cảnh sát , cảnh sát bao quanh kho hàng , chỉ tiếc nhìn thấy được vị trí của Nhan Nhậm , nhưng rất nhanh sau đó Âu Dương Dật phát ra đằng sau lưng của Nhan Mạt Hàn có cửa sổ .



      Liền ngay tức khắc , mười mấy điểm đỏ nhắm phía sau lưng của Nhan Nhậm.



      Chương 97 : Được , nếu chết chúng ta cùng chết !




      Nhan Mạt Hàn hề biết , bây giờ trong thế giới của chỉ còn tồn tại lại tiếng đập của trái tim



      "Mạt Hàn , em cần sợ"- Nam Cung Ảnh từng bước tiến đến .



      Nhan Nhậm lúc này như kiến bò chảo nóng :"Mày , mày còn bước đến tao nổ súng.."



      Nam Cung Ảnh dừng bước , nhún nhún vai , hiểu được tuy rằng có mười mấy điểm đỏ chỉa sau lưng Nhan Nhậm nhưng nếu Nhan Nhậm nổ súng , tâm điểm là đầu của vợ ! Chỉ cần bóp còi , Nhan Mạt Hàn liền chết .



      "Ông phải là muốn tiền sao? Tiền để trong cóp xe , tốt nhất ông hãy cầm lấy và thả ấy ra". Nam Cung Ảnh tựa như sợ chết , từng bước là tiến tới phía trước



      Lúc này , Nhan Nhậm có chút run run: " Mày , mày còn tiến đến nữa tao nổ súng lập tức giết chết hai đứa tụi bây" - Nhan Nhậm gào thét , cầm súng chỉa thẳng vào Nam Cung Ảnh

      .

      "Nhan Nhậm ! Ông buông xuống , cầm tiền , chúng tôi báo cho cảnh sát chỉ cần ông đừng làm điều gì tồi tệ là được"- Nhan Mạt Hàn ngẩng đầu , mang theo khủng hoảng khi nhìn thấy Nhan Nhậm chỉa súng vào Nam Cung Ảnh.



      " Ha ha ha ha ha ha ha , thả người?! ha ha ha , mày là vui tính , tao muốn hai tụi bây cùng nhau chết"- xong , nhanh chóng hướng tới Nam Cung Ảnh nổ súng nhưng tất cả viên đạn bị lệch hướng , chỉ còn viên duy nhất bị xẹt qua đầu , bắn tới đối diện , lúc này trong lòng Nam Cung Ảnh liền " nổi dậy".



      "Được , chết chúng ta cùng chết , tôi có vào lời muốn với Mạt Hàn , ông ra ngoài lấy tiền "- Nam Cung Ảnh chỉ chỉ , quơ quơ tay , thuận tiện che dấu " mười mấy điểm đỏ"" kia , nếu bị phát .



      Nam Cung Ảnh chỉ chỉ ra cửa , Nhan Nhậm nhìn xung quanh kho hàng nhưng phát ra cửa sổ đằng sau lưng của Mạt Hàn .



      "Được , thừa dịp còn chút thời gian tụi mày hãy với nhau " Nhan Nhậm quyết tâm , gật đầu nữa thân xoay người về phía cửa kho hàng



      "Cạch" tiếng cửa kho hàng bị khoá lại



      Nam Cung Ảnh lập tức ngồi xổm xuống , kéo kéo dây thừng người Mạt Hàn



      " Này , ngu ngốc tới đây cứu tôi làm gì?"- Nhan Mạt Hàn vặn vẹo cơ thể có chút tê dại.

      " Tiểu nha đầu ngốc , cứu em cứu ai?" Nam Cung Ảnh cốc vào đầu cái , nghĩ Nhan Nhậm ngu vãi X , kêu ra ngoài liền ra.



      Rất nhanh , dây thừng người Mạt Hàn được tháo bỏ , Nam Cung Ảnh nhìn bốn phía , có lối nào để thoát ra , bất quá chỉ có cánh sửa sổ có thể cho Mạt Hàn chui ra . Bỗng nhiên " Cạch" tiếng , cánh cửa bị đá văng ra



      "Được , cái con tiện nhận này , tao giết mày , cho tao triệu , tìm cớ để tao ra rồi tính trốn thoát à?"



      Nhan Nhậm nổi điên gầm rú , lấy súng chỉa ngay vào Nhan Mạt Hàn.



      Trong lòng Nam Cung Ảnh lập tức kêu réo , xong rồi , Âu Dương Dật và Doãn Thiệu Hàn bọn họ hành động thiếu suy nghĩ rồi.



      Nam Cung Ảnh liền kéo người Nhan Mạt Hàn về phía sau lưng , từng bước chậm rãi lui về sau



      Chợt Nhan Mạt Hàn thấy điểm đỏ ngay mi tâm , hiểu được , súng nhắm ngay .



      Mười năm gặp ba? Ông ấy lại muốn chết trước mặt ông ấy?



      Nhan Mạt Hàn muốn hỏi ông trời vì cớ gì mà đối xử với như vậy!



      "Tao giết tụi mày ...A..." Nhan Nhậm hung tợn tiến lên , nhấn còi súng ..



      "Đùng.." tiếng nổ , Nhan Mạt Hàn hề suy nghĩ cùng thời điểm 0" cần"- lập tức lao ra xoay qua ôm người Nam Cung Ảnh , cổ tay còn bị Nam Cung Ảnh nắm chặt.



      giây sau , tương dương với thời gian đó



      "Nổ súng , nổ súng" Doãn Thiệu Hàn cùng Âu Dương Dật bên ngoài gào thét , hai tròng mắt đỏ đậm , cái người đàn ông chết tiệt kia nổ súng bắn bọn họ.



      Máu , tựa như hoa túc , ở trán Nhan Nhậm " nở rộ" .. Hai mắt nhìn thân thể ở phía xa , "Phịch" rồi ngã xuống..



      "Mạt Hàn , Mạt Hàn" Nam Cung Ảnh thể tin được , trong tay của mình dính đầy máu tươi...



      Chương 98 " Hoa Túc nở.


      http://nhanthuyvy-share.blogspot.com




      Bàn tay run rẩy , Nam Cung Ảnh gương mặt tái nhợt



      "Ảnh ... có biết... Em phải điều này ... nếu sau này sợ còn cơ hội cho biết..." Nhìn Thấy Nam Cung Ảnh trong ánh mắt lên màu đỏ rực , trong lòng rất đau



      "Đứa ngốc , đứa ngốc ! Em là ngu ngốc nhất ! Da của rất dày , em vì sao lại đỡ cho ?" Nam Cung Ảnh ngồi xỏm mặt đấu , nhàng ôm vào lòng , vì sợ đau , gào thét: " Người đâu , người đâu , cứu ấy" - Ngồi chỗ ôm lấy Mạt Hàn , Nam Cung Ảnh tựa như con sư tử hoang dại , gào thét từ trong kho hàng thét ra .. Âu Dương Dật và Doãn Thiệu Hàn cùng những người cảnh sát liền chạy vào.



      "Shit ! Ảnh có trúng đạn?" Doãn Thiệu Hàn chạy vào , thấy Nam Cung Ảnh ôm Nhan Mạt Hàn trong tay , mà máu chảy rất nhiều , đứng ở phía xa cũng có thể thấy



      "Nam Cung Ảnh ... cho em cái ...cái cơ hội ... cho biết..." Nhan Mạt Hàn cố gắng nở nụ cười , đôi môi tái nhợt trở nên vô lực



      chỉ thấy mí mắt nặng: " Em muốn ngủ , ngủ xong .. liền cho biết..."



      "Đứa ngốc này , em cần phải lãng phí sức lực để chuyện ! Em được ngủ , hiểu ? Dùng sức mà thở , hãy nhìn ! Chúng ta ly hôn ! cảm thấy chưa vui đùa đủ với hôn nhân này , em thể , em biết hay ?!" ôm Mạt Hàn vào chỗ ngồi đằng sau rồi lái xe rời , Nhan Mạt Hàn vô lực nắm tay của Nam Cung Ảnh .



      "Đừng .. ôm em cái , có được . Coi như là cầu cuối cùng của em"- quá mệt mỏi còn chút sức lực nhưng trong lòng lại có quá nhiều quá nhiều lời muốn ra , ở bên cạnh người đàn ông này ba ngày cũng cảm thấy đủ nhưng vấn đề bây giờ còn lại được bao nhiêu thời gian?! biết . Lúc này , Doãn Thiệu Hàn và Âu Dương Dật theo sát lên xe , Nam Cung Ảnh thấy vậy , để đầu của Mạt Hàn nằm đùi của mình -" Dật , lái xe , lái xe".



      chảy rất nhiều máu nhưng từ đầu đến cuối cũng rời khỏi Nam Cung Ảnh , thể rời khỏi gương mặt tuấn tú của .



      Chợt , giọt nước ấm rơi má Nhan Mạt Hàn , khóc?



      Nhan Màn Hạt kinh ngạc , nhưng có sức để chuyện , Nam Cung Ảnh cuối đầu lau giọt nước mắt , kề tai vào sát miệng của Nhan Mạt Hàn.

      " Nam Cung Ảnh , là đàn ông , được khóc .. ra ... có nhiều lời ... ha ha ha , chưa có cơ hội ra cùng với ... nghĩ đến là em trước ... em chỉ sợ em tiếc nuối ... biết ? Em biết ràng trong lòng là nhưng vẫn muốn ly hôn ... có lẽ em rồi..."



      Nhan Mat Hàn tựa như đứa ngủ say , vừa dứt lời đôi mắt liền nhắm lại , trước mắt là khoảng đen vắng lặng ..



      "Mạt Hàn , Mạt Hàn , em vừa gì? ...?" Nam Cung Ảnh vừa khóc , vì sao những lời này sớm, hẳn là sớm chút cho nghe , sớm chút nên thừa nhận nguyên nhân sợ mất người con này? Thời gian ngắn ngủn của vừa trôi qua...



      Miệng của Mạt Hàn trào ra dòng đỏ tươi



      "Lái nhanh lên , nhanh lên" Nam Cung Ảnh hận tại thể liền đến bệnh viện , Doãn Thiệu Hàn cầm lấy dây an toàn , hai tròn mắt đỏ đậm , ghế sau xe nhuộm màu đỏ tươi của máu.. Doãn Thiệu Hàn nhắm mắt lại , chau chau mày , chuyện này mà là lần đầu Doãn Thiệu Hàn trải qua.



      Chương 99 : Chúng ta cố gắng




      "Người bệnh mất máu quá nhiều" Vài người y tá từ phòng cấp cứu chạy ra , mang theo khẩu trang hướng tới Mạt Hàn ...



      Nam Cung Ảnh tựa vào tường , nhìn hai bàn tay của mình dính đầy máu



      Doãn Thiệu Hàn cũng qua lại , đứng kế bên Nam Cung Ảnh: " Ảnh, sao đâu."



      "Đúng vậy ! Ảnh , hãy nghĩ ngơi chút , chờ tin tức " Âu Dương Dật ngồi ở ghế hai tay nắm chặt lại cùng nhau.



      "Nam Cung Tổng Tài , chúng tôi cần ngài kí cái này.." - người bác sĩ tới , đưa tờ giấy cho Nam Cung Ảnh



      "Đây là cái gì?!" Nam Cung Ảnh nhìn chăm chú " Đơn thông báo tình trạng nguy hiểm" (JJ" cái này dịch đại khái thôi nha , có lẽ sát nghĩa đâu"



      "Rẹt" Bàn tay to lớn vung lên , giấy kí kết bị xé làm hai , Nam Cung Ảnh tức giận nắm chặt hai vai của bác sĩ , hai tròng mắt đỏ ngầu:" Ông phải cứu ấy ! Cứu ấy ! lại mau nhanh chóng quay trở lại để cứu ấy , mau vào , con mẹ nó."



      Nam Cung Ảnh gào thét , tiếng thét vang vọng xung quanh hành lang .



      Trái tim của Nam Cung Ảnh bây giờ vô cùng đau đớn , giống như hàng vạn cây kim ghim vào .



      Doãn Thiệu Hàn , chịu được nhìn sang đèn đỏ bên phòng cấp cứu , biết còn phải đợi bao lâu.



      "Tôi ra ngoài chút" - Doãn Thiệu Hàn đứng dậy vừa ra cửa thấy Hạ Doãn Hi cùng Dạ Như chạy tới.



      Sau đó hai người dừng lại , lùi lại hai bước nhìn đến sau cóp xe của Nam Cung Ảnh.



      "Bà nó, quên mất "- Doãn Thiệu Hàn lúc này mới nhớ đến , sau cóp xe có rất nhiều tiền , tất cả đều là tiền mặt , Nam Cung Ảnh xe của , dùng xe riêng làm , nên nhìn qua cửa kiếng thấy hết tất cả mọi thứ.



      Dạ Như cùng Hạ Doãn Hi hai ánh mắt muốn rới ra rồi , dường như hai người đều có suy nghĩ giống nhau rồi lại hướng đến cửa bệnh viện mà chạy tới , gặp được Doãn Thiệu Hàn mới dừng lại.



      " ấy sao rồi? Mạt Hàn thế nào rồi?" Dạ Như sốt ruột hai khoé mắt đỏ lên , khẩn trương lay lay hai vai của Doãn Thiệu Hàn.



      Doãn Thiệu Hàn thở dài , cúi đầu , chỉ chỉ vào bên bệnh viện...



      " mau" Hạ Doãn Hi kéo Dạ Như , hai người chạy vào phòng cấp cứu



      "Mạt Hàn ! Mạt Hàn" Dạ Như vào , giọng liền gọi khắp nơi , mặc kệ ánh mắt của người khác nhìn mình , hốc mắt đỏ bừng , mũi càng ngày càng xót..



      Hạ Doãn Hi ánh mắt liền nhìn về phía Nam Cung Ảnh đứng dựa vào tường:" Ở đó , ở đó " . chỉ chỉ về hướng NamCung Ảnh.



      Khi Dạ Như chạy tới , thấy túi plastic bên cạnh ghế Âu Dương Dật , chỉ bình thản ngước lên sau đó rất nhanh nghiêng đầu về hướng khác . tự giễu cười , Lâm Dạ Như , mày còn mong đợi cái gì nữa?



      "Nam Cung Ảnh ! Mạt Hàn thế nào rồi? Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy . phải cứu ấy bảo vệ ấy sao?" Dạ Như quay đầu , nước mắt ngừng rơi , nhìn đèn đỏ vẫn còn sáng ở phòng cấp cứu , cắn môi dưới của mình..



      Nam Cung Ảnh dò đầu , hai tay nắm chặt.



      "Ô ! , phải bảo vệ ấy" Dạ Như khóc nất lên , Hạ Doãn Hi bên cạnh mắt cũng rưng rưng , Dạ Như lại ghế ngồi xuống.



      Kì lạ đối diện với Âu Dương Dật trong lòng khẽ run lên , thích nhìn Dạ Như khóc , nhìn yếu ớt , giống như búp bê tuỳ thời điểm mà có thể bể nát ra .



      Trải qua ba tiếng phấn đấu , rốt cuộc cũng lấy viên đạn ra được.



      Bác sĩ đổ đầy mồ hôi , ở bên cạnh có người y tá cứ lau lau cho .



      Tháo khẩu trang xuống , ra ngoài hành lang: " Nam Cung Tổng Tài , chúng tôi cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân mất máu quá nhiều.”



      Chương 100 :




      "Ông cái gì?" Nam Cung Ảnh hung mãnh tiến đến , kiềm trụ vai bác sĩ , Dạ Như cùng Hạ Doãn Hi khóc nức lên.



      Âu Dương Dật trong nháy máy có chút xúc động , muốn đem Dạ Như ôm vào trong lòng ngực của mình , giống như lần đầu tiên ôm cách đây hai năm về trước.



      " Nam Cung Ảnh ! bảo vệ ấy tại sao lại để cho mọi chuyện trở nên như thế này .. , "- Dạ Như gào thét , gần như phát điên tiến đến đánh vào vai của Nam Cung Ảnh , Hạ Doãn Hi bên cắn ngón tay của mình .



      Bác sĩ có chút đau đau ở thái dương - " Khoan , các người hãy nghe tôi . ấy có chết".



      " chết?!" Mọi người trừng mắt nhìn ông bác sĩ



      "Đúng vậy , các người là nôn nóng tôi còn chưa hết câu mà , còn , bộ dạng của giống như muốn giết người vậy" .Bác sĩ liếc nhìn Nam Cung Ảnh , lúc này y tá đẩy Nhan Mạt Hàn từ trong phòng cấp cứu ra , bốn người bọn họ đều tiến đến .



      Bác sĩ vui mừng cười cười , ông cứu mạng được người ở ranh giới giữa sống và cái chết , đây là phẩm đức của thầy thuốc , mạng người là hết.



      "Bệnh nhân cần nghĩ ngơi , mọi người hãy mua cái gì đó cho ấy tẩm bổ "



      xong , bác sĩ nhét khẩu trang vào trong túi áo xoay người rời .



      " có chuyện gì là tốt rồi"- Dạ Như và Hạ Doãn Hi kích động ôm nhau , lúc này Doãn Thiệu Hàn trở lại .

      "Ôi đại tẩu của ta ! Sao có thể ra như vậy"- Doãn Thiệu Hàn chạy đến , bổ nhào ôm Mạt Hàn khóc rống. (JJ có nghi ngờ về giới tính của nha Hàn ca :))))))))))))) ]



      Nam Cung Ảnh nghiêm mặt " Bốp " tiếng đánh đầu Doãn Thiệu Hàn , sau đó lạnh lùng : " ấy vẫn chưa có chết"



      Doãn Thiệu Hàn vừa nghe , sửng sốt: " chết? là tốt quá".



      Trở lại nhặt cái bao dưới đất , lấy đồ uống cho mọi người ... ly đồ uống thôi , trải qua việc này làm cho mọi người thấy quan hệ của bọn họ thân mật hơn.



      giường bệnh , Nhan Mạt Hàn vẫn nằm im , đôi môi tái nhạt , Nam Cung Ảnh khoá chặt chân mày , nhìn rời mắt.



      Dạ Như cùng Doãn Hi ngồi sofa , biết thầm cái gì , chỉ biết là Mạt Hàn xảy ra việc gì nên bọn họ rất vui ... Nhưng vô tình , Dạ Như cùng Âu Dương Dật bốn mắt đối diện với nhau giống như có luồng điện xẹt nhanh qua hai người...



      “ Thiệu Hàn , Dật , hai người về nghỉ ngơi chút . Hạ Doãn Hi và Dạ Như , tụi em cũng vậy”.



      Nam Cung Ảnh đứng lên nhìn đồng hồ tường , cầm di động gọi điện cho Vân Tẩu báo là tốt nay về , có gì đợi trở về sau.



      "Tôi ở lại"- Dạ Như xong , giả vờ bày ra tư thế muốn . Ngày mai là cuối tuần , nên cũng có thời gian.



      Doãn Thiệu Hàn lôi kéo Nam Cung Ảnh , ý là để cho Âu Dương Dật ở lại , tuy rằng Nam Cung Ảnh nở rời khỏi Nhan Mạt hàn nhưng vì hạnh phúc của đồng bọn phải hi sinh -" Đêm nay tôi về nhà , kêu Vân Tẩu làm mấy món tẩm bổ cho Mạt Hàn". Nam Cung Ảnh nhìn đồng hồ.



      "Dạ Như , bạn trai tôi đợi , tôi phải trước"- Hạ Doãn Hi cười cười ra khỏi bệnh viện.



      "Tôi cũng phải đây"



      xong , Âu Dương Dật chuẩn bị rời .



      Doãn Thiệu Hàn thấy vậy liền :" Ơ , từ từ , đâu vậy , cậu chẳng lẽ để Dạ Như ở đây mình? Có còn lương tâm vậy?"



      "Này , vậy sao cậu ở lại?"



      "Làm ơn , muốn thấy ngày mai mặt mũi tôi bầm dập bước ra khỏi nhà sao?"



      "Cậu.." Âu Dương Dật còn lời nào để , đặt mông ngồi lại sofa , hai chân vắt chéo.



      "Mèo nheo cái gì , Ảnh chúng ta trước , tôi cũng phải về xem có cái gì bổ để đem đến cho Nhan Mạt Hàn". xong , đợi Nam Cung Ảnh trả lời liền kéo ra khỏi phòng bệnh.



      Nam Cung Ảnh nghiêm mặt " Này! Tôi còn chưa lời tạm biệt với Mạt Hàn , cậu kéo tôi làm gì".



      "Trong lòng , trong lòng rất giống nhau."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101 " Quay về cuộc sống công tử nhà giàu




      Bên trong phòng bệnh , khí trở nên ngột ngạt .



      Dạ Như đứng dậy đắp chăn cho Mạt Hàn .



      sofa , Âu Dương Dật dùng ánh mắt ấm áp nhìn , chưa từng rời khỏi.



      Dạ Như cảm thấy có chút thoải mái: " Này , đừng nhìn ."



      Âu Dương Dật nghiêng đầu , biết có thể gì .Chợt , Âu Dương Dật đứng dậy.



      "Này , làm gì vậy?"



      " cho tôi biết , lý do rời của em hai năm về trước?"



      Âu Dương Dật rất là nóng giận , hai mắt lạnh như băng nhìn Dạ Như , trực tiếp kiềm trụ hai vai của đặt sát tường.



      " có lí do gì ! Chỉ là nhìn vừa mắt."



      Âu Dương Dật thêm lời nào , trực tiếp hôn lên môi của Dạ Như.



      "Này..Đừng.." Dạ Như giãy dụa tứ chi , ánh mắt nhìn có chút bối rối.



      "Bốp" thanh phát ra quanh quẩn ở bên trong phòng bệnh.



      Âu Dương Dật tóc dài có chút che khuất dấu ấn của năm ngón tay kia , đầu nghiêng qua bên.



      "ha ha" Âu Dương dật khẽ cười , buông Dạ Như ra , lùi về phía sau hai bước .



      "Âu Dương Dật... Tôi.." - Dạ Như thể tin là giáng cho cái tát , nhìn thấy vẻ mặt bi thương của , trong tâm tự nhiên cảm giác chua xót , giống như hai năm về trước vì bất đắt dĩ mà phải rời .



      "Tôi chỉ muốn biết "



      "Thực xin lỗi .. thể giúp gì cho ..."- Dạ Như cuối đầu xoay người rời



      Cổ tay bị Âu Dương Dật bắt lấy , gắt gao chịu buông .



      Hốc mắt cảm thấy trướng trướng , biết tại sao lại như thế này , hai năm qua muốn quên , lâu khóc nhưng vừa xuất .. tất cả giống như mây trôi lơ lửng.



      "Đủ rồi , đủ rồi ! Công Tử nhà giàu , hãy quay về cuộc sống giày sang của có được ? Hãy buông tôi ra , tôi chỉ đem đến nhiều phiền toái , bất hạnh cho thôi , thả tôi ra ". Dạ Như lắc lắc đầu, nước mắt tràn mi...



      " Em muốn tôi buông em ra như thế nào"- Âu Dương Dật có chút nóng nẩy , duỗi cánh tay dài ra , đem Dạ Như gắt gao ôm vào trong lòng ngực.



      "Chính là tôi mệt mỏi , hiểu ? Tôi mệt mỏi" -Dạ Như đẩy ra , khóc nức nở mở cửa phòng bệnh chạy ra ngoài.



      "Dạ Như ! Lâm Dạ Như mau quay lại"- Âu Dương Dật chuẩn bị chạy ra ngoài , nhưng chợt nhớ tới là có ai chăm sóc cho Mạt Hàn.



      "Shit ! nhóm tiểu tử chết tiệt này , tôi giết chết các người"- xong , Âu Dương Dật cầm điện thoại -" Này , Nam Cung Ảnh hãy quay lại bệnh viện , tôi muốn kiếm Dạ Như"- xong , liền cúp máy chạy ra ngoài.



      --



      Chỉ có thể , thời gian trôi qua rất nhanh , thành phố M gần 11 giờ , cả ngày đều giày vò.



      "Lâm Dạ Như"- Âu Dương Dật chạy ra ngoài bệnh viện , thấy Dạ Như đâu , mới chưa đầy hai phút , có khả năng chạy nhanh như vậy.



      "Lâm Dạ Như , em ra đây mau , tôi có chuyện cần với em".



      Âu Dương Dật có chút sốt ruột , nhìn người người đường nhưng gọi tên mãi mà thấy ai trả lời.



      Dạ Như núp ở gốc tường , che miệng để mình thốt ra tiếng , nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Dật , ngay cả áo khoác ngoài cũng chưa mặc , ban đêm lạnh như vậy chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh ra đường , hẳn chút là nhìn thấu hết? Hôn nay buổi sáng còn tuyết , chẳng lẽ tại lạnh?



      Lệ , vài giọt liền chảy xuống , nhanh chóng lau nó , phát nước mắt mặt nhanh kết thành băng.



      "Âu Dương Dật ... tha lỗi cho em.."



      khóc , xoay người cứ chạy về phía trước , trời lạnh như băng , cho dù gió có thổi rất nhiều nhưng cũng quan tâm chỉ đâm đầu chạy về phía trước



      Chương 102 : Tha lỗi cho em , vì còn




      Trong con hẻm , Dạ Như thở hổn hển..



      "Tiểu muội muội "- Bỗng nhiên , phía sau có thanh truyền tới , thanh nghe rất kinh tởm , Dạ Như theo bản năng xoay người , thấy khuôn mặt tởm lợm hé ra.



      " là ai?" Dạ Như lùi về phía sau , tiếp theo định chạy nhưng cổ tay bị giữ chặt lại.



      Trong lòng cả kinh , chẳng lẽ chính mình lại gặp sắc lang trong truyền thuyết?



      Bà nó , như vậy hay ho đâu phải ?



      "Buông ra , đồ chết tiệt"- Dạ Như ngọ nguậy cổ tay



      "Ôi , tiểu muội muội bình tĩnh nào , đây đơn rất lâu rồi , ngoan đến đây với " - xong , người đàn ông hung hăng đẫy Dạ Như té xuống đất , kéo vào đằng sau cái thùng nên bên ngoài nhìn vào thể thấy được . Ngõ này là tối , nên làm gì bây giờ?



      Người đàn ông làm bộ rờ rờ vào người Dạ Như -" Ôi , tiểu muội muội , làn da của em là đẹp nha". dùng cánh tay ghê tởm lướt qua gò má của Dạ Như , hai tay đè mặt đất lạnh giá ..



      " Ghê tỏm , đừng đụng vào tôi"- Dạ Như giãy dụa , chỉ nghe " Xoạt " cái , bên áo của bị xé ra , lộ ra làn da trắng noãn, định giãy dụa chạy nhưng cái chính là người đàn ông gắt gao đè xuống cho nhúc nhích , cảm giác buồn nôn , nghĩ muốn phun ra ngoài .



      "Tiểu muội muội ~ ân a..~ hãy thoả mãn ."



      xong , hai tay của cởi dây quần.



      "Shit ! Con mẹ nó , mày muốn sống nữa rồi."



      Âu Dươnng Dật vừa chạy qua ngõ , nhìn tình hình bên trong thấy quần áo bị xé nằm mặt đất , biết đó là Dạ Như.



      tiến đến , trực tiếp đấm vào mặt của người đàn ông.



      " Được , dám đánh bố mày à"- Người đàn ông đứng lên định đánh trả , lúc này Âu Dương Dật như con sư tử hung ác , liền tiến đến đánh bầm dập mặt mũi của người đàn ông , đánh cho đến khi bất tĩnh.



      Dạ Như núp ở góc , cả người run rẩy , miệng ngừng lẩm bẩm -" cần , đừng đụng tôi , đừng đụng vào người tôi."



      Âu Dương Dật ngồi xổm xuống , nhìn thấy áo của bị xé rách , đau lòng , vội vàng cởi áo ra khoác lên người của Dạ Như.



      "A , cần , cần đừng đụng vào tôi"- Dạ Như lui lui thân mình , cho đến khi đụng vào cái thùng.



      "Dạ Như , là , là Âu Dương Dật , em nhìn " - đau lòng phen liền tiến đến ôm vào lòng , mặc cho ngừng giãy dụa.

      " Ôi , đại khốn khiếp này , sao đến sớm hơn?"



      " xin lỗi , xin lỗi" .



      "ô .. Ô... có biết thiếu chút nữa ..." Lời còn chưa dứt , Âu Dương Dật liền cúi đầu , hôn lên môi của Dạ Như , sau đó lẩm bẩm : " ... ... vĩnh viễn ..."



      gắt gao ôm vào lòng , giờ phút này tựa như hai năm về trước.



      đường , trời khuya .



      " Hôm nay , cám ơn "- Dạ Như ngẩng đầu nhìn sang Âu Dương Dật.



      " có gì."



      "Em về đến nhà rồi , cũng trở về " - Dạ Như cởi áo khoác , nhàng đem trả lại cho Âu Dương Dật .



      Âu Dương Dật gì , tiếp nhận áo khoác.



      Dạ Như cảm thấy xấu hổ , đêm hôm nay mà hôn đến hai lần ! rất xấu hổ ! tại quan hệ của bọn họ là cái gì?



      Nhìn theo bóng dáng Dạ Như lên lầu , từ đầu đến cuối chỉ đứng đó ,nhưng phát ra Dạ Như đứng ở trước cửa sổ lầu , có mở đèn , nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ở dưới , trong đầu lại đấu tranh..



      "Âu Dương Dật , xin lỗi , hãy cho thứ cho em vì còn nhưng chúng ta thể ở bên nhau được"- Dạ Như thào , trong lòng đau xót , quay đầu cẩn thận kéo rèm cửa sổ lại .

      Chương 103 : là đồ ngu ngốc.




      Cũng biết là tên tiểu thử thúi Âu Dương Dật chờ lâu , nên sau khi bắt điện thoại mười phút sau Nam Cung Ảnh liền chạy đến bệnh viện .

      " Mạt Han , tại sao em lại phải làm như vậy?" Nam Cung Ảnh trong lòng đau xót , ngồi ở giường , sờ vào gương mặt tái nhợt của , trong lòng rỉ máu , đáng ra giờ này người nằm giường phải là , là chứ phải là ngu ngốc này.



      Nam Cung Ảnh cầm điện thoại: " Vân tẩu , ngày mai nhớ làm canh hầm."



      Cúp điện thoại , dụi dụi con mắt , xem ra Âu Dương Dật trở lại . Gây sức ép cả ngày , cũng hiểu được là rất mệt mỏi . Kia còn nguyên triệu tiền mặt , nghĩ là chút sứt mẻ nhưng lại giải quyết được tất cả.



      Sáng sớm , Nhan Mạt Hàn xanh xao , mí mắt có chút cử động , cảm thấy được chính mình vận động .. Có lẽ là vửa từ địa ngục trởvề , hoặc là cùng Diêm Vương đánh trận mới đem được mạng sống nhoi này trở lại.



      Ánh mặt trời chíu rọi vào phòng bệnh , giật giật ngón tay , cảm giác được có chút thân nhiệt bên cạnh , hơi nghiêng đầu là Nam Cung Ảnh.



      chính là ở bên cạnh , lông mày gắt gao chau chau lại , tựa như có cái gì đó vui hoặc là rất lo lắng.



      Nhưng khuôn mặt vẫn rất tuấn tú , hề mất khí phách . nằm đó ngủ như đứa trẻ.



      Nhan Mạt Hàn khẽ nâng cánh tay , nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Nam Cung Ảnh rồi rời xuống lông mi , ngón tay khẽ dừng lại ở sống mũi cao của .



      Ôi !Tiểu tử này là rất đẹp trai nha...



      Đảo qua đôi môi mềm mại , nở nụ cười mở to mắt: " Như thế nào? Sáng sớm vừa dậy lễ phép"chào hỏi" chồng của em sao?"



      Nhan Mạt Hàn ngẩn ra rồi bật cười: " Em khát , có thể lấy nước cho em ?"



      Nam Cung Ảnh nhìn thấy có thể được liền vui vẻ:" Được , đợi .” đứng dậy , cử động có chút khó khăn , hai chân run lại còn đau khắp cổ , lấy nước cho Mạt Hàn.



      Nam Cung Ảnh có nhiều điều khẩn trương muốn cùng , chính là biết có nên ra , trong khi còn yếu như vậy.



      Lấy ly nước khẽ nâng đầu ôm vào trong ngực: " Nếu em chết biết phải làm sao..."



      "Buồn bã , đơn chứ sao" Nhan Mạt Hàn cười cười , cầm ly nước uống hết



      Nam Cung Ảnh đổ mồ hôi: " em vì cái gì lại đỡ giùm ?"



      "Bởi vì em thà chính mình bị thương cũng đành nhìn người em bị thương . Như vậy , ràng chưa?"



      nâng hai tròng mắt long lanh , chống lại cặp mắt tà mị của Nam Cung Ảnh.



      hiểu , trong lúc nhất thời rất hạnh phúc , dường như tất cả có thể đâm vỡ lòng ngực : " Em sao?"



      "Được rồi , đúng là ngu ngốc" gì , trả lời ràng như vậy mà còn hỏi sao? là xấu hổ .



      "Em mới là..." Nam Cung Ảnh mắng , vuốt sống mũi của Mạt Hàn cười vui vẻ.



      "Này , những gì em hiểu sao?" Sợ hiểu , Nhan Mạt Hàn muốn xác định lại chút.



      Nhưng gì liền hôn lên môi , nhàng quấn lấy lưỡi của , quyến luyến chung thuỷ giữ lấy . Nụ hôn này , tựa như cho biết là của .



      Nhan Mạt Hàn cười cười , phải sớm là của sao? Chính cái đêm uống rượu , thuộc về rồi.



      --_____http://nhanthuyvy-share.blogspot.com



      "AJo , xem ra kế hoạch gây tai nạn kia phải lùi lại rồi"- Dịch Điều Vi khó chịu cầm ly sữa uống .



      "Tại sao?"



      "Nhan Mạt Hàn bị trúng đạn rồi ! Cụ thể hãy tự tìm hiểu " Dịch Điều Vi lười phải giải thích.



      "Được , Dịch tỷ yên tâm , chỉ cần ra lệnh , tôi hành động ngay"- AJo ngẩng đầu , nhìn thoáng qua Dịch điều Vi , xem ra Dịch Điều Vi thay đổi , thay đổi cách đột ngột khiến còn có thể nhận ra ... trước kia , làm sao có thể tự tay phá tan hạnh phúc của người khác?!



      " hồi tôi đến xem xét tình hình của Mạt Hàn"



      Dịch Điều Vi cảnh giác chút - " hãy xuống lầu mua chút trái cây."



      "Ừ , tôi biết".



      ---http://nhanthuyvy-share.blogspot.com http:/________/nhanthuyvy-share.blogspot.com

      Chương 104 : Hôm nay , là sinh nhật em






      Dịch Điều Vi trong tay cầm hoa quả , đến phòng bệnh . Vừa đến liền nhìn thấy Nam Cung Ảnh và Nhan Mạt Hàn ngồi giường vừa vừa cười.



      Dịch Điều Vi cắn cắn môi dưới: " Mạt Hàn , khoẻ hơn chưa??" Ra vẻ nịnh bợ liền đem hoa quả đặt ở đầu giường.



      "Tốt hơn nhiều" Nhan Mạt Hàn liếc Dịch Điều Vi , quay đầu tiếp tục đùa giỡn với Nam Cung Ảnh.



      "Điều Vi , tới rồi à . Đến đây , muốn hay cùng chúng tôi nghe chuyện cười"- Nam Cung Ảnh cười



      Nhìn thấy hai người tiếp tục cười , trong lòng Dịch Điều Vi khỏi ghen tị , móng tay nhấn chặt vào da thhịt , nhưng miệng vẫn nở nụ cười -"Woa , được , nghe chút rồi , Ajo đợi phía dưới."



      --



      hồi về đến nhà , Dịch Điều Vi tức giận lỗ mãng hét -" Ajo , tôi cần chuẩn bị cho tôi món đồ."



      "Cái gì?" -AJO theo phòng tới.



      " Thuốc kích thích tình dục"



      "Dịch tỷ , cái đó dùng để làm gì?"



      "tôi sử dụng , chuẩn bị , nhớ phải là liều cực mạnh"- xong , liền trở về phòng



      Trong lòng Ajo bắt đầu khó chịu nguyên nhân là Dịch tỷ vẫn đâm đầu người đàn ông kia? Mặc dù người đó hề đáp trả lại.



      Tốc độ của AJO rất nhanh , nội trong tuần liền đem tới rất nhiều . Dịch Điều Vi cầm lấy đem giấu .



      Vết thương người của Mạt Hàn cũng từ từ lành , từ ngày biết được bị thương , mỗi ngày Lạc Thần đều đến bệnh viện.



      Cuối cùng cũng đến ngày xuất viện



      "Này , em khoẻ rồi chết đâu , cần bế em"- Nam Cung Ảnh ôm Nhan Mạt Hàn vào trong lòng ngực , trực tiếp bế lên xe , cảm thấy hạnh phúc ở trong lòng ngực của nở nụ cười.



      "Cái gì cái gì chết , hừ hừ hừ"- quát rồi vuốt vuốt sống mũi của



      Đem đồ đạt quăng vào trong xe , ngồi trước tay lái , lái xe chở Nhan Mạt Hàn về biệt thự.



      "A , thiếu phu nhân , về"- Vừa vào cửa , Vân tẩu liền chạy đến giữ chặt cánh tay của Mạt Hàn , tháng nay thấy rồi.



      "Dạ, Vân tẩu , em cũng nhớ chị."



      --



      Thời tiết rất lạnh , tuyết lại rơi thêm nhiều ... Thời gian trôi qua nhanh , hôm nay ngày xuất viện cũng chính là sinh nhật tròn 20 tuổi của .



      Cuối đầu , rũ con mắt xuống , ở biệt thự cùng Nam Cung Ảnh 3 tháng , trải qua nhiều ngày như vậy nhưng ra chỉ có 3 tháng mà thôi , nghĩ cũng có lúc như vậy , hôm nay là sinh nhật của chẳng lẽ nhớ? thể như vậy.. Tiếng chuông điện thoại vang lên , cắt đứt suy nghĩ của Mạt Hàn.



      "Alo, Thần."



      "Sinh nhật vui vẻ tiểu nha đầu! Hôm nay cũng là ngày em xuất viện"- Ngôn Lạc Thần ở đầu dây bên kia cũng vui vẻ cười.



      "Ừ , em biết rồi vẫn là tốt nhất , là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cho em" đến người đầu tiên chúc mừng , thêm vài phần thương cảm , nghĩ là hôm nay sinh nhật Nam Cung Ảnh xuất sau đó ôm " Sinh nhật vui vẻ" nhưng đáng tiếc điều này xảy ra .

      Gần tối , Nhan Mạt Hàn dụi mắt xuống lầu.

      "Vân tẩu , Vân tẩu?" gọi nhưng thấy ai trả lời " Kì lạ" thầm , dưới phòng khách cũng có mở đèn.



      Bỗng nhiên , bàn có luồng ánh sáng thu hút tầm mắt của .



      Đứng tại chỗ , người cứng đơ , ngay sau đó bị kéo vào cái ôm ấm áp , ở bên tai truyền đến thanh -" Vân Tẩu hôm nay có nhà , ấy chỉ để lại "đồ vật" này cho em".



      "Hôm nay , là sinh nhật của em" Nam Cung Ảnh cúi đầu , chút do dự hôn trụ lên đôi môi của



      Chương 105 : Giả bộ cái gì thần bí đây...




      Bị Nam Cung Ảnh hôn đến " trời đất quay cuồng" , Nhan Mạt Hàn ôm lấy cổ của , giờ phút này nguyện ý trao tất cả cho .



      Cuối cùng , lưu luyến buông người ra -" Cho em ăn bánh kem."



      "Ừ"- Nhan Mạt Hàn gật đầu , chiếc bánh kem được cấm ngọn nến -" Em phải cầu nguyện".



      "Được , chỉ có điều ước thôi."



      "Ừh" Nhan Mạt hàn chấp tay hình chữ thập , nhấm hai mắt bắt đầu cầu nguyện. Nhìn thấy miệng giật giật nhưng phát ra thanh , Nam Cung Ảnh khoé miệng cong lên.



      Rất nhanh , mở mắt thổi tắt ngọn nến.



      " cho biết em cầu nguyện gì " Nam Cung Ảnh ngồi ở bàn đối diện , ngón tay quẹt qua kem bánh sau đó trét lên mũi của

      .

      "Này , trét kem lên mặt em , em cho biết đâu"



      "Hắc hắc , thôi , hồi giúp em "Sạch sành sanh"- lau kem mặt của .



      Mạt Hàn bĩu môi , " Em cầu nguyện rồi , âyda , thể với được."



      "."



      "Em ngại.."



      ""



      "Được rồi , em cầu nguyện từ nay về sau cùng với Nam Cung Ảnh mãi mãi bên nhau". nhún nhún vai , dù sao cũng tỏ tình lại lần nữa cũng sao.



      Thực ra , chưa bao giờ nghe " em" ... Ba chữ này , luôn mong đợi được nghe.



      Đây là nguyện vọng thứ hai của , chính là bao giờ nghĩ Nam Cung Ảnh ra ba chữ này.



      "Nhan Mạt Hàn , tiểu ngu ngốc , mãi mãi ở bên cạnh em". cười cười , hai tròng mắt híp lại -" Đây là Vân tẩu tặng cho em". Nam Cung Ảnh lấy chiếc hộp ra , mở ra là chiếc vòng ngọc tử rất đẹp.



      Ánh mắt nhìn thấu là rất đẹp , làm cho người ta có cảm giác mát mẽ -" Vân tẩu nhờ đem về?" đeo chiếc vòng vào tay , liếc mắt nhìn người đối diện.



      "Ừ" Nam Cung Ảnh lòng vòng , trực tiếp gật đầu.



      "Đáng ghét ! ngày mai cám ơn ấy."



      Nam Cung Ảnh cắt bánh ra , đưa cho miếng.



      Nhét miếng to vào miệng - " Ngon quá". lâu ai tặng quà sinh nhật cho , Ngôn Lạc Thần vẫn rất bận , cùng lắm chỉ có thể gọi điện chúc mừng.



      Đây là cái sinh nhật đúng nghĩa đầu tiên lại còn trải qua cùng Nam Cung Ảnh - " Này , cám ơn mua bánh cho em , nhưng còn quà sao" .



      "Quà tặng? còn chưa cho em xem đâu " Nam Cung Ảnh tà mị liếc nhìn , ngón tay ngoắc ngoắc , bảo ra , nhan mạt hàn chau chau đôi mi thanh thú , đứng dậy rời khỏi bàn ăn.



      "Giả vờ thần bí cái gì đây?"



      "Cái lổ tai lại đây"



      "Được rồi" kề sát lổ tai vào đôi môi Nam Cung Ảnh , kết quả giây kế tiếp , liền giật mình.



      Cảm giác tê tê dại dại bao phủ lấy cơ thể , đôi môi nhàng cắn vào vành tai của , tiếp đó liền đứng dậy kéo vào trong lòng ngực. Bá đạo hôn trụ đôi môi của , giữ lấy buông . lúc sau , đầu lưỡi bắt đầu chuyển động liếm chút kem còn dính mặt .



      Nhan Mạt Hàn quả giật mình , đại não trống rỗng ... Đây là lần đầu tiên sao? Xem như chân chính nhau sau cái lần đầu tiên kia?



      Hai tay , luồn qua lưng của Nam Cung Ảnh.



      xoay người , đem ngồi xuống ôm lấy , nhịn lâu , lâu rồi chưa "đụng chạm " với ! Hôm nay , thể tiếp tục nhịn nữa ... nếu típ tục " bệnh " mất



      cước liền đá rầm cánh cửa lại , đem Mạt Hàn nhàng đến giường , nôn nóng cởi bỏ những thứ còn vướng víu , cúi người tiến lên , đem đặt ở bên dưới ...



      “Đợi nào”- Nhan Mạt Hàn mở miệng , lấy tay chống đỡ lồng ngực của .



      Gương mặt ửng đỏ , hơi thở dồn dập , lúc này tại sao có thể ngừng lại?!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :