Tổng Tài Phúc Hắc: Không nên yêu anh - Dư Tiểu Thuần (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 15

      Chuyến bay kéo dài vài tiếng , cả bốn người đặt chân xuống Đài Loan rộng lớn.

      "Tiểu thư , chắc phải chia tay ở đây rồi." - Tiểu Đào mỉm cười.

      "Tại sao ?" - Dư Vũ Lam ngỡ ngàng lẽ Tiểu Đào định đâu !?

      "Hai người có cuộc sống riêng , em nên làm phiền!"

      " được !"

      "Tiểu thư."

      " cứ ở lại , sao." - Đường Lãnh Phong cất tiếng .

      "Phải đó , em cứ ở lại cùng ta." - dư Vũ Lam cố gắng thuyết phục Tiểu Đào. thể bỏ mặc ấy. Dù sao hay người còn thân thuíêt hơn cả chị em mà.

      "Nhưng...."

      "Được rồi , Vũ Lam em đừng lo . giúp em chăm sóc Tiểu Đào." - Hoàng Phủ Lâm chợt lên tiếng khiến họ ngớ người. nhếch miệng cười "Nhà tôi thiếu người , em cứ về nhà tôi." - xong liên đưa tay kéo .

      "Này , khoan , buông tôi ra." - Tiểu Đào vùng vằng . Sao có thể tùy tiện quyết định mọi việc như thế chứ ?

      Dư Vũ Lam ngây người đứng nhìn Hoàng Phủ Lâm kéo Tiểu Đào . lẽ.....

      "Được rồi , về nhà thôi." - Đường Lãnh Phong nắm tay bước . Để đống vali đằng sau cho vệ sĩ .

      "Nếu em mệt , cứ dựa vào vai . Khi nào về đến nhà . gọi em dậy." - đặt đầu dựa vào vai mình , cưng chiều .

      "Ưm..."

      --- ------ ---

      Chiếc xe dừng trước tòa biệt thự xa hoa , Đường Lãnh Phong giang tay bế ra khỏi xe , chậm rãi bước vào nhà. Trước cửa lão quản gia cùng toàn bộ người hầu trong nhà đều đứng chờ . Khi thấy xuất liền đồng loạt cất tiếng "Chào mừng ngài trở về. !" Đường Lãnh Phong nhàn nhạt liếc đám người trước mặt khiến cho họ phát run , đưa mắt nhìn chỉ thấy nhíu mày cái rồi rúc đầu vào lồng ngực tiếp tục ngủ mới thở phào lướt qua đám người hầu lên tầng . Lão quản gia già thở phào , trời ạ ! Xém chút nữa là toi cái mạng già này rồi!

      Nhìn khuôn mặt say ngủ của Dư Vũ Lam khóe miệng chợt giương lên , tạo đường cong ràng . Đôi môi đỏ mọng khẽ đóng mở xem ra giấc mộng đẹp. cúi người điểm lên môi nụ hôn rồi ra ngoài....

      --- --------

      Tại tòa cao ốc nguy nga , hoành tráng với 90 tầng được lợp lớp kính cách và chịu lực rất tốt. Trước cửa treo tấm bảng bằng mạ vàng với dòng chữ ràng "Tập đoàn chứng khoán Lãnh Phong." Đây là trụ sở chính của công ty. Chiếc siêu xe Aston Martin trắng sang trọng dừng trước cửa , vệ sĩ vội chạy đến cúi đầu chào . Đường Lãnh Phong bước xuống xe , khoác mình bộ Âu phục trắng , áo sơmi đen , hôm nay đặc biệt thắt cà vạt , cài hai nút để lộ lồng ngực vạm vỡ và quyến rũ . Tháo chiếc kính mát ra , thong thả bước vào. Mọi người trong công ty khi thấy liền cung kính chào mặt thêm vài bất ngờ , hơn ba tháng tổng giám đốc đến công ty vậy mà hôm nay đột nhiên lại xuất !???

      Cửa thang máy bằng mạ vàng giành riêng cho giám đốc mở ra , bước vào. Đến tầng 80 cánh cửa mở ra . ĐÂy là tầng giành riêng cho với đầy đủ tiện nghi.

      --- ------ -----

      "Em mang cơm đến cho ." - Giọng trong trẻo của Dư Vũ Lam vang lên qua điện thoại.

      " cần , như vậy rất bất tiện."

      " sao . Em muốn cùng ăn cơm với . bận về nhà được vậy em đến công ty cùng ."

      "Được . Nhớ cẩn thận. Phải rồi khi đến công ty cứ vào thang máy giành riêng cho ." - Đường Lãnh Phong cưng chiều dặn dò .

      "Vâng !"

      chợt cười , chỉ lát nữa thôi đến đây. Nếu phải bận kiểm tra đống hồ sơ này và vụ của Quách đổng về ăn cơm cùng rồi. Đưa tay bấm nút gọi điện thoại để bàn , cất giọng " lát nữa tên Vũ Lam đến tìm tôi cứ để ấy dùng thang máy của tôi." xong liền quay lại công việc . Phải nhanh chóng hoàn thành công việc để cùng về nhà.

      --- ------ ---

      *Cộc cộc.... "Phong....lâu lắm rồi em mới thấy làm đó?" - Thư kí Hách Linh mở cửa đến gần . Đường Lãnh Phong vẫn chú tâm làm việc thèm trả lời.

      Hách Linh vòng ra sau ôm ấy , nũng nịu tiếp " à....đừng như vậy mà !"

      "Buông ra !"

      "Phong...."

      "Chết tiệt , ......." - Vừa quay đầu lại , bị ả hôn bất ngờ . Đường Lãnh Phong tức giận đẩy Hách Linh ra , cơn tức giận đạt đến đỉnh điểm. Vừa định đưa tay lên đánh bên ngoài có tiếng người.

      " Phong...."

      giật mình quay lại , là ....người đứng trước cửa phòng là Dư Vũ Lam và Hoàng Phủ Lâm. vội vàng giải thích "Lam Lam..... phải...."

      "Em hiểu rồi !" - cắt ngang lời , bước đến bàn làm việc đặt hai hộp bento (hộp cơm) xuống , đẩy qua bên khiến sững người , tiến lên phía trước. Đưa mắt nhìn vẻ mặt đầy thách thức của Hách Linh " là ai ?"

      "Tôi sao !? Là thư kí cùng người của Phong !" - ả õng ẹo trả lời , còn tình tứ liếc nhìn Đường Lãnh Phong.

      Dư Vũ Lam nghe câu trả lời , nhất thời tức giận mà siết lấy vạt áo .... "Hừ... hoang tưởng . nghĩ hạng phụ nữ như mà lucky post có tư cách làm người của ấy sao. Nực cười..." - Dư Vũ Lam nhếch miệng cười hời hợt như có như lườm ả. Đường Lãnh Phong đứng bên nhìn thấy rất hứng thú . Hoàng Phủ Lâm vội kéo ra "Này...sao cậu can ?"

      "Cậu biết sao ? Phụ nữ đáng sợ nhất là khi gen . Tôi muốn biết , khi gen....Lam Lam như thế nào !" - Đường Lãnh Phong híp mắt cười đầy thích thú. Còn chỉ biết mắc đầu. Tên này... khó hiểu.

      "Vậy còn là cái thá gì ?" - Hách Linh tức giận hỏi.

      cười mỉa mai , giả vờ như suy nghĩ việc gì đó rồi mới trả lời "Tôi là vợ của Phong !"

      " Cậu nghe thấy chưa ? ấy mình là vợ tôi đấy !" - Đường Lãnh Phong cười ha hả , hất mặt về phía Dư Vũ Lam . ra là muốn biết đến mức nào sao ?

      "Hahaha.....phụ nữ đời này hầu hết đều mình là vợ của ấy. là người . là người xếp thứ mấy đây ?"

      "Phải , nhưng những người đó chỉ là hạng phụ nữ qua đêm rồi bỏ. Còn tôi...." - Dư Vũ Lam chầm chậm bước lại gần Hách Linh , nghiêng đầu , vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo " ở bên ấy hai năm thử xem....tôi đối với ấy như thế nào ?"

      "Tự kỷ ! biết đặt điều."

      " chỉ có thể chạm vào ấy khi ấy mất cảnh giác , còn tôi....dù là có hay , ban ngày hay ban đêm đều có thể chạm vào.....bất-cứ-lúc-nào-tôi-thích." - Nhấn mạnh sáu chữ cuối , Dư Vũ Lam hất mặt . Khiến ả gần như bốc hỏa còn đứng bên càng ngày càng hứng thú.

      "."

      "Sao hả !? Tức giận gì chứ !? trong lòng ấy đáng xu còn bày đặt lên mặt. Nè....thư kí à.... chỉ là thư kí quèn có tư cách gì mà tranh giành với tôi ?"

      "Khốn khiếp , vừa gì hả ?" - Hách Linh giận đến bốc khói , rất muốn bay đến nắm tóc mà đánh nhưng vì có ở đây phải giữ hình tượng cho mình.

      "Cần tôi nhắc lại sao ? Lỗ tai hết hạn sử dụng rồi à ?" - lắc đầu vài cái , lười biếng tiếp , kèm theo hành động đưa tay chỉ vào người ả "Chậc....chắc xinh đẹp gì đâu nhỉ. Thư kí à.... làm mà trang mấy tầng phấn thấy nặng mặt sao ? Hay cốt yếu là vào đây để quyến rũ chồng tôi ?"

      "Phải đó....tôi quyến rũ ấy sao hả ? Đường-phu-nhân . Là vì xinh đẹp nên mới thể giữ nổi chồng mình đấy !" - ả cười mỉa mai , cố ý hạ nhục Dư Vũ Lam. Trong lòng đầy thỏa mãn nhưng ngờ lại bị tạt gáo nước lạnh "Ồ....nếu gọi tôi là Đường phu nhân tôi chắc có quyền này chứ ?"

      *Chát.....* - Tiếng đánh vang lên trong căn phòng , Dư Vũ Lam đứng khoanh tay nhếch miệng cười . "Đó là cái giá phải trả cho ngu ngốc của khi dám với tôi những điều đó. Chẳng phải tôi là vợ ấy sao , tôi có quyền đánh kẻ dám hôn chồng mình đúng ?" - Đôi mắt to tròn thoáng chốc trở nên dữ tợn và đục ngầu . Hách Linh bụm bên mặt bị tát ,sững người nhìn Dư Vũ Lam. Mày đẹp nhíu lại , trừng mắt nhìn ả mà tiếp " Dù tôi xinh đẹp như hoa hậu hay lộng lẫy như người khác nhưng dù sao tôi cũng cần phải trang điểm đậm để quyến rũ đàn ông như !"

      "Chà....tôi ngờ Vũ Lam lại "mạnh mẽ" đến thế !?" - Hoàng Phủ Lâm trố mắt nhìn người phụ nữ trước mặt , ngờ lại dữ đến thế , lúc trước còn nghĩ chân yếu tay mềm...phụ nữ khi ghen đáng sợ.

      "Haha...." - Đường Lãnh Phong chỉ cười ha hả . Người phụ nữ của có bản lĩnh. Nhưng dù sao như vậy cũng đủ rồi , đến đây là để cơm cùng chứ phải để cãi nhau.

      Hách Linh như muốn nổi điên , bị hạ nhục như thế trước mặt Đường Lãnh Phong và Hoàng Phủ Lâm khiến cho lòng tự trọng của cũng bị hả nhục theo . Liền xông đến định đánh nhưng lại bị bàn tay khác giữ lại "Đủ rồi. ....mau cút !" - Thanh trầm thấp vang lên . Đưa tay kéo Dư Vũ Lam vào lòng đồng thời hất mạnh ả ra , lạnh nhạt cất tiếng "Tôi tính sổ với sau , còn bây giờ hãy cút khỏi đây và đừng bao giờ vào Tập đoàn Lãnh Phong nửa bước."

      Hách Linh run rẩy đứng dậy , cắn chặt môi dưới chạy khỏi phòng . Hoàng Phủ Lâm cũnng trở về làm việc . Lúc này trong căn phòng của giám đốc rộng lớn chỉ còn hai người , cánh tay đanng quàng vai liền bị cầm lấy chút thương tình mà cắn mạnh.

      "...em làm gì vậy . Lam Lam ....mau buông ra !" - Đường Lãnh Phong nhíu mày , trời ạ.... có phải là con.....à . Đau quá... Dư Vũ Lam mặc kệ lời của , càng cắt mạnh đến khi tay rướm máu mới chịu buông ra . Tức giận " , sau này dám để người khác hôn nữa hả ? mau , mau..." - hung hăng đánh liên tục vào người đầy giận dỗi. Đường Lãnh Phong vội giữ hai tay lại cưng chiều dụ dỗ "Đâu phải lỗi tại !"

      " biết , em biết . Là lỗi tại ! Nếu phải đề phòng đâu bị ta lợi dụng . là quá đáng , ràng là thấy em bước vào lại còn dám hôn ...hứ..." - giận dỗi trách mắng , hệt như đứa trẻ. Hừ mạnh cái . Đường Lãnh Phong mỉm cười dịu dàng trả lời "Được rồi , được rồi , là lỗi tại . . Là do sai , đừng giận nữa."

      "Hứ , đáng ghét !" - Dư Vũ Lam chu môi bất mãn , phụng phịu quay mặt hờn giỗi. Đường Lãnh Phong bật cười , chợt hôn , sao lại có người. đáng đến thế , thực khiến muốn nuốt trọn . Dư Vũ Lam cũng đứng im hôn . Đường Lãnh Phong nhéo má , cưng chiều "Em đó....sao lại hung dữ đến thế cắn đến nỗi chảy máu."

      "Ai kêu để em thấy cảnh đó." - Dư Vũ Lam bướng bỉnh cãi lại , càng tức giận đánh thêm vài cái.

      " Được , được ! Do sai !" - Kì lạ , bắt đầu trở nên ngang ngược từ lúc nào vậy ? Mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu . Haiz...nhưng ai bảo lại người phủ nữ này đến thế đành chấp nhận.

      Dư Vũ Lam đưa mắt nhìn , mím môi đưa tay cầm lấy cánh tay chảy máu của . Đường Lãnh Phong vội "Này...em định làm gì vậy !?"

      " chảy máu kìa , để em băng lại !" - lí nhí trả lời.

      Đường Lãnh Phong bật cười , ngồi xuống ghế , im lặng để băng bó vết thương. Băng bó xong đứng lên cầm hai hộp bento để lên bàn "Ăn cơm thôi , em đói rồi."

      Đường Lãnh Phong đưa tay kéo ngồi trong lòng mình , nỉ non " em." - Chưa kịp phản ứng, Dư Vũ Lam bị hôn , lucky post nụ hôn rất sâu. Ánh mắt tà mị nhìn "Khi em gen , là đáng sợ đấy...haha... ngờ em lại đến thế."

      "Ai...ai em gen chứ ?" - Dư Vũ Lam đỏ mặt vội chối cãi.

      " gen , vậy tại sao lại cắn , còn cãi nhau với ta ?"

      "Hứ....chỉ là....chỉ là em...."

      "Em sao hả ?" - Đường Lãnh Phong nở nụ cười gian ác nhìn , tiếns sát mặt mình gần mặt . Dư Vũ Lam né tránh , mặt càng đỏ hơn "Em.......em...... thèm với nữa." - Bàn tay nhắn đẩy ra , vùng vẫy đứng dậy nhưng lại bị giữ tay lại , kéo ngồi vào lòng mình vòng tay chắc khỏe giữ chặt lấy "Em định đâu ? phải đến đây để ăn cơm với sao ?"

      "Ưm.... muốn ăn nữa !" - hờn giỗi trả lời , Đường Lãnh Phong mỉm cười , quả rất đáng như đứa trẻ vậy khiến cho thể ngừng chọc ghẹo. " được , em đến đây rồi còn có thể tự do về sao ?"

      "Mặc kệ ! Mau buông em ra." - Dư Vũ Lam vùng vẫy , quên mất là ngồi chân . Đường Lãnh Phong đưa mắt nhìn , vẻ mặt xấu xa hẳn lên "Lam Lam..."

      Nghe gọi tên cách ôn nhu như vậy khiến lòng chợt mềm hẳn , liền im lặng . lại tiếp "Em đốt lửa ở đây...biết ?"

      Khuôn mặt trắng nộn bỗng chốc hóa đỏ , cũng cảm nhận được phía dưới của cũng nóng dần. Tim đột nhiên đập rất mạnh , lắp bắp "Em....em....muốn về nhà...."

      "Em châm lửa cho bốc cháy rồi bỏ dễ dàng vậy sao ?"

      Nhìn khuôn mặt gian xảo của , Dư Vũ Lam chợt run , trời ạ. Khuôn mặt dù xấu xa hay gian xảo cũng rất đẹp trai. "....muốn làm gì ?"

      "Em đoán thử xem." - Được nước làm tới, càng giữ chặt hơn , rồi đè xuống sofa.

      “Oái , làm gì vậy ?”

      “Em hỏi hoài câu đó thấy chán hay sao ?”

      “Đường Lãnh Phong……. được làm càn !”

      “Hữm !? thích làm càn vậy đấy !”

      Dư Vũ lam giật mình , phải định làm ở đây chứ ? Làm ơn…ai đ1o mau mau xuất … Ý nghĩ vừa thoaáng qua , tiếng mở cửa liền phát ra *Cạch…*

      Dư Vũ Lam và Đường Lãnh Phong quay sang nhìn , Hoàng Phủ Lâm đứng trước cửa , hơi sững người nhưng sau đó lại cười hì hì “À…tôi định mang bản báo cáo đến cho cậu…nếu cậu bận thôi vậy !...Hai người…cứ tiếp tục . Tôi thấy gì đâu nhé !” xong liền quay . Khuôn mặt thóang chốc đỏ mặt , dùng hết sức đẩy ra “ đó….ưm….” Cái miệng xinh vừa mở ra bị Đường Lãnh Phong chặn lại bằng nụ hôn . hiểu sao từ lúc ở bên , đều rất muốn hôn , có lẽ bị nghiện rồi , và đúng hơn , chính là liều thuốc gây nghiện.

      thở dốc , quay sang trừng mắt nhìn muốn em tắt thở sao ?” là , kĩ thuật hôn của rất tốt , nhưng mà… cần thiết phải cuồng nhiệt đến nỗi khiến thể thở được như thế chứ ? Đường Lãnh Phong mỉm cười “Haha….chẳng phải em vẫn còn thở đó sao ?”

      “Hứ…”

      “Được rồi , ngoan chút . Ăn cơm thôi !”

      " đó chỉ biết hiếp em thôi !" - Dư Vũ Lam cầm lấy hộp bento mở ra , quệt mồm ai oán .

      "Đó là thú vui của !" - Đường Lãnh Phong bình thản trả lời . trừng mắt nhìn , chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tươi.....

    2. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 16

      buổi sáng như thường ngày , nhưng lại khác lạ với Dư Vũ Lam. cảm giác cơ thể mình có gì đó rất khó chịu , như đáng bị ai đó ôm chặt , phía dưới lại có cảm giác gì đó mềm mại nhưng lại khiến đau đến hô hấp đều.. Vật gì đó vừa xâm nhập vào cơ thể . Dư Vũ Lam đành phải mở mắt , qua làn nước trong veo ở mi mắt thấy khuôn mặt Đường Lãnh Phong sát mặt mình. Thấy tỉnh dậy , liền nở nụ cười vui vẻ "Chào buổi sáng , bà xã !"

      "........" - Dư Vũ Lam khổ sở cất tiếng. Động tác của quá nhanh cơ hồ khiến thể bắt kịp lại càng còn sức chống đối.

      "Nếu buồn ngủ em cứ ngủ."

      " nghĩ....em có thể....ngủ được sao ?...Tha cho em....em rất mệt...." - cố gắng van xin nhưng hầu như những lời van xin ấy đều bị để ngoài tai. Lại tiếp tục đùa giỡn "Em cứ việc ngủ , làm việc của !"

      "Ưm........Nhưng người em...lại còn...A...." - Bàn tay siết chặt lấy ga giừơng , chịu nổi giày vò ngọt ngào này mà thở dốc , đến nỗi khóe mắt đọng nước. Đường Lãnh Phong hôn lên trán trắng nộn liên tục gọi tên cách trìu mến "Lam Lam....Lam Lam...."

      Dư Vũ Lam có thể cảm nhận được nhịp tim cùng hơi thở chậm rãi của , mồ hôi rơi từng giọt chạm vào thân thể tràn trụi , ra vào của ngày càng nhanh như mất kiểm soát , Đường Lãnh Phong tay nâng chân lân đặt lên vai mình tay ôm lấy thắt lưng , cử chỉ lại tăng thêm , như muốn đâm sâu vào cơ thể hòa nhập thành !

      "Phong....A.... ...... ...~" - Cao trào qua , Dư Vũ Lam mệt mỏi thở dốc , miệng khô khốc thốt lên nổi , Đường Lãnh Phong rút phần thân dưới ra , nhíu mày lại thở hổn hển . Màn chào đón của khiến như vừa từ thiên đàng rớt xuống địa ngục vậy. "N....ước...." - cố gắng ngồi dậy nhưng cả người lại còn sức . Đường Lãnh Phong bước xuống giừơng, đưa tay mở tủ lạnh mini ra lấy chai nước rót ra ly , dịu dàng nâng dậy cẩn thận giúp uống nước. Vừa uống xong Dư Vũ Lam gục vào lòng mà thiếp . Đường Lãnh Phong hôn lên môi cái rồi bật cười " ngờ sinh lý em lại yếu đến thế ! Bà xã à !"

      --- ------ ----

      Dư Vũ Lam nhíu mày mở mắt , cả người rất ê ẩm ! Đường Lãnh Phong , tên khốn khiếp ! Rủa thầm câu , cố gắng ngồi dậy , đau chết mất !....

      *Cạch....- Đường Lãnh Phong mở cửa vào . vội lấy chăn che lại , đặt khay thức ăn lên bàn , từ tốn "Cơ thể của em bị thấy hết rồi cần gì phải che !?"

      " là người có liêm sỉ sao ?"

      "Liêm sỉ tất nhiên cũng có...chỉ có điều là là nhiều thôi." - Đường Lãnh Phong híp mắt nhìn , vẻ mặt vô cùng gian xảo. Dư Vũ Lam nhíu mày "Sao cái gì cũng trả lời được hết vậy ?"

      "Đó là bản năng của !"

      "..."

      Đường Lãnh Phong đến bên tủ đồ lấy chiếc áo sơmi trắng của mình đưa cho . Đồ đạc của vẫn chưa chuyển hết sang phòng nên đành đưa mặc tạm cái này . Dư Vũ Lam cầm lấy mặc vào dù sao cũng đỡ hơn là mảnh vải che thân. dang tay bế lên đặt lên ghế sofa"Bữa sáng do làm ! Em mau ăn ."

      "Vâng !" - ngoan ngoãn nghe lời , cầm lấy đũa gắp thức ăn . Quả tài nấu nướng của rất tuyệt , còn ngon hơn cả đầu bếp năm sao nữa . Thấy nhìn chằm chằm , Dư Vũ Lam đỏ mặt hỏi "...sao vậy ?"

      "Lam Lam..." - Đường Lãnh Phong nỉ non gọi tên , giọng vô cùng ngọt ngào lại trìu mến khiến lòng như vừa ăn phải đường mật vậy lắp bắp trả lời "S...Sao ?"

      " có nên sang phòng lấy bra giúp em ? Để như vậy....khiến dục vọng của lại trỗi lên rồi !" - Mặt đỏ , lại lúng túng , từ đôi môi mỏng khiêu gợi phun ra câu như đâm nhát dao vào mộng tưởng của Dư Vũ Lam , chiếc đũa tay nhanh chóng rơi xuống bàn , như chết lặng , ....quả tên xấu xa vậy mà cứ tưởng câu gì đó rất ngọt ngào với ... ngờ....chết tiệt ! Dư Vũ Lam tức giận cất tiếng "Đường Lãnh Phong , thể nghiêm túc quá phút hay sao ?"

      "Chắc là thể !"

      "Đường Lãnh Phongggggg !" - Cơn tức giận lên đến đỉnh điểm , hét toáng lên . Đập mạnh bàn đứng lên . Đường Lãnh Phong vẫn điềm đạm gọi tên "Lam Lam !"

      "Em ở trước mặt , có gì , tại sao cứ gọi hoài vậy ?"

      "Lam Lam.!"

      " cố ý..."

      "Gả cho !" - Chặn ngang lời cùng cơn tức giận của bằng câu rất nhàng và chất đầy thương . Dư Vũ Lam tin nổi , đứng trừng mắt nhìn . Đường Lãnh Phong kéo vào lòng mình "Lam Lam....gả cho ! Cả đời này chỉ mỗi em !" cầm lấy tay , đeo chiếc nhẫn bạch kim vào ngón áp út , lặp lại câu vừa nãy "Đồng ý gả cho !" Tuy có chút khác lạ khi cầu hôn trong hoàn cảnh như thế này nhưng cũng khiến cảm động đến rơi nước mắt. "Em đồng ý !"

      Đường Lãnh Phong điểm lên môi , ôm vào lòng cưng chiều "Chiếc nhẫn này là vật đính ước của và em . Cả đời này em được phép tháo ra !"

      "Vâng !" - Dư Vũ Lam mỉm cười , hai bên gò má thoáng xuất dòng nước trong veo . Ngay lúc này cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian....

      --- --------

      Dư Vũ Lam đứng ngoài vườn , đưa tay vẽ những đường nét đầy màu sắc tờ giấy trắng . Ngày cuối hè vừa qua , công việc thường ngày của chỉ là vẽ vời lúc làm . Thường đến công ty cùng . Mọi nhân viên trong công ty đều ngỡ ngàng còn nhân viên nữ buồn rầu vô cùng có lẽ là vì Nam thần của họ có chủ...Kể từ ngày cầu hôn cũng được tháng . đợi khi giải quyết hết công việc tổ chức đám cưới. Dư Vũ Lam chợt cười , rất mong đợi đến lễ cưới của hai người.... cũng nghe hình như Hoàng Phủ Lâm cố gắng để theo đuổi Tiểu Đào....

      Dạo gần đây hình như sức khỏe tốt , rất mệt mỏi . nghĩ lẽ lại có thai , lúc trước khi mang thai đứa bé kia cũng thấy mệt trong người nhưng lần này còn khó chịu hơn lần trước . Chắc phải đâu...Dư Vũ Lam thở dài... *Cạch...* - Đột nhiên tay còn sức , chiếc cọ bị rơi xuống đất. Cúi người xuống nhặt , nhưng ngờ vừa cúi xuống , người liền mất hết sức ngồi phịch xuống đất. , đầu óc choáng váng , đưa tay xoa xoa mi tâm , thở hổn hển.

      "Tiểu thư , sao chứ ?" - Tiểu Đào đột nhiên xuất . Đỡ lấy . Dư Vũ Lam gượng cười "Ta sao !"

      Dìu ngồi xuống chiếc ghế gần đó , Tiểu Đào lo lắng hỏi " thấy ổn sao ?"

      "Ừ ! Đừng cho ai biết nhé."

      "Vâng !"

      "Phải rồi , sao em lại sang đây đột ngột như vậy ?",

      "Em sang thăm tiểu thư."

      "Vào nhà chuyện thôi."

      Hai người chuyện khá lâu , gần trưa Tiểu Đào mới về . Dư Vũ Lam ngồi xem ti vi ghế sofa dưới sảnh. mệt mỏi nằm xuống . Chợt ngoài ccửa có giọng "Sao lại nằm ở đây ?"

      Dư Vũ Lam theo phản xạ đưa mắt nhìn , bóng dáng cáo lớn che mất áng sáng , vui vẻ ngồi dậy tươi cười cất tiếng " về rồi à !?"

      "Phải !" - Đường Lãnh Phong nhếch miệng cười , ngồi xuống ôm lấy .

      "Hôm nay về ăn cơm trưa sao ?"

      "Ừ , việc ở công ty cũng giải quyết gần hết rồi." - nhìn , chợt nhíu mày "Sắc mặt em tốt , bệnh sao ?"

      " có , chắc do em buồn ngủ thôi." - Dư Vũ Lam xua tay lắc đầu . muốn để biết , việc ở công ty rất nhiều rồi , muốn lại lo nghĩ chuyện này.

      " sao ? Nếu khỏe phải cho biết , thấy dạo này em hay mệt mỏi !" - áp tay vào mặt Dư Vũ Lam cưng chiều .

      "Em sao mà !" - dựa đầu vào người , dù có mệt mỏi như thênào cũng muốn làm gánh nặng cho Đường Lãnh Phong...

      --- ------ ------

      Buổi tối , cho đầu bếp về sớm . Để có thể nấu bữa tối cho . Ngày trước phải nấu cho ăn bây giờ làm ngược lại. Dư Vũ Lam ngồi chờ ở bàn , chăm chú nhìn đứng bếp , cất lời chọc ghẹo " dáng vẻ đứng bếp rất phong độ...bây giờ em mới thấy đó nha."

      "Thấy thế nào , có phải rất phong độ ?" - Đường Lãnh Phong bật cười hỏi.

      "Rất giống bà nội trợ...haha..."

      "Em vừa gì ??" - khựng lại quay mặt nhìn Dư vũ Lam , chầm chậm tiến gần . Nhìn khuôn mặt xấu xa của , vội rút lại lời "Ách...em sai , rất giống người chồng phong độ."

      Đường Lãnh Phong cau mày , nhéo cái mũi của "Em càng ngày càng to gan."

      "Hihih...để em giúp để thức ăn lên bàn." - Đưa tay xoa xoa mũi , Dư Vũ Lam híp mắt cười . bắt đầu cầm lấy những đĩa thức ăn hấp dẫn, tay nghề của cao siêu chỉ cần nhìn thôi là thấy thèm rồi.

      Bỗng chốc , thân hình bé nghiêng người, ngã xuống phía sau lưng Đường Lãnh Phong......*Xoảng....choangg....g...* - Những đĩa thức ăn tay cũng đổ vỡ . Nghe thấy tiếng động mạnh . giật mình quay lại . Chỉ thấy nằm bên đống mảnh vỡ . Vội đỡ dậy , sắc mặt càng trở nên thảm hại , gầm lên "Mau gọi bác sĩ...người đâu ? Quản gia...mau gọi bác sĩ...."

      ... .....

      "Thế nào ?" - Đường Lãnh Phong ngồi bên giừơng nhìn vị bác sĩ trung niên khám cho , lạnh nhạt cất tiếng.

      "Phu nhân sao ạ. Phụ nữ khi có thai thường hay mệt mỏi thôi !" - Vị bác sĩ cung kính trả lời! Cặp đồng tử đen láy phát sáng , hỏi lại "Ông...vừa gì ?"

      "Thưa , phu nhân có thai hai tuần . Còn là cặp song sinh ạ."

      Đường Lãnh Phong vui mừng đến nỗi muốn nhảy cẩng lên . có thai , là con của còn là sinh đôi. Vị bác sĩ kia lại ngập ngừng tiếp "Nhưng....do trước kia phu nhân từng bị thương nên có lẽ vẫn còn di chứng...mang thai khiến cơ thể người phụ nữ hay mệt mỏi....mà đây còn là thai đôi...nên cơ thể phu nhân càng bị suy nhược hơn..."

      Câu của ông như gáo nước lạnh tạt vào mặt Đường Lãnh Phong , dập tắt niềm hạnh phúc vừa mới có "Ông vừa gì ?? Vậy là sao ?"

      "Ý...ý của tôi....là cơ thể phu nhân vốn tốt....nay lại mang thai đôi...chỉ lo...cơ thể càng suy nhược...phải chăm sóc cẩn thận." - Ông run rẩy trả lời. trầm mặc hồi rồi lên tiếng "Ra ngoài..." Bác sĩ vội vã mở cửa chạy ra khỏi phòng.

      "Quản gia...."

      Lão quản gia già nua cúi đầu nhận lệnh "Vâng !"

      " bác sĩ tình trạng của Lam Lam , cách chăm sóc tốt và tất cả thông tin về phụ nữ có thai đưa cho tôi." - Ánh mắt vẫn say nhìn Dư Vũ Lam , bàn tay vẫn mực chung thủy nắm tay ra lệnh.

      "Vâng ! Thuộc hạ làm ngay !" - xong ông cũng lui ra ngoài.

      "Lam Lam , em yên tâm bảo vệ mẹ con em , để xảy ra chuyện gì bất trắc." - hôn lên trán nụ hôn đầy thương. Vì đây là bảo vật của nên phải bảo vệ. Có lẽ Thượng Đế bù đắp cho đứa con ngày trước mất nên lần này là cặp song sinh...

      Dư Vũ Lam mơ màng tỉnh dậy , Đường Lãnh vội đỡ "Để giúp em."

      "Sao em lại ở đây ?"

      "Vừa nãy em đột nhiên ngất , là chẳng phải nếu mệt phải cho biết rồi mà..." - trách vài câu , quả lúc ngã xuống tim như ngừng đập , lo sợ rất nhiều .

      "Em xin lỗi , em chỉ sợ làm phiền thôi." - Dư Vũ Lam lí nhí trả lời. thở dài , vuốt mặt , dịu dàng cất tiếng "Được rồi , sau này cẩn thận chút. Em có thai rồi !"

      "Hả ?" - Đôi mắt to tròn mở căng ra , bất ngờ hỏi lại .

      "Em có thai rồi là cặp song sinh !" - cưng chiều đưa tay vuốt tóc , điều làm rất vui đến nỗi khóe mắt thấy cay cay ! Khóe môi khẽ giương lên ! lại tiếp "Vì mang thai đôi nên cơ thể em rất yếu . Phải cẩn thận. chăm sóc em !"

      "Ưm... sao , Tiểu Đào giúp em là được."

      " cần , để chăm sóc em . muốn tự tay chăm sóc cho mẹ con em ! Việc ở công ty có người khác lo rồi , nghe lời . Phải cẩn thận !"

      "Vâng ! Em biết rồi."

      Dang tay ôm lấy vào lòng , đặt nụ hôn đầy thương lên mái tóc màu hạt dẻ của ! Bằng mọi giá để xảy ra chuyện.....

    3. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 17

      Từ khi có thai cơ thể Dư Vũ Lam càng ngày càng suy nhược , dù Đường Lãnh Phong có chăm sóc hay bồi bổ thế nào cũng khá lên được . Bây giờ là cuối đông , bụng cũng to hơn trước . Dù việc ở công ty giao hết cho Hoàng Phủ Lâm nhưng cũng có số giấy tờ cần xét duyệt , vào những ngày đó Tiểu Đào đều chăm sóc .

      "Tiểu thư , uống chút canh tẩm bổ ! Đầu bếp Thái nấu cho đấy !" - Tiểu Đào đưa chén canh cho Dư Vũ Lam. cầm lấy uống chút rồi đặt xuống bàn. "Được rồi , ta nhắc em bao nhiêu lần rồi.

      Đừng gọi ta là tiểu thư nữa mà !"

      "Hi...em quen rồi !" "Phải rồi , chuyện của em và Phủ Lâm thế nào rồi ?" - Dư Vũ Lam mỉm cười , buông lời chọc ghẹo Tiểu Đào "Ta nghe , Phủ Lâm cố gắng theo đuổi em hả ?"

      "Tiểu thư....à chị..." - cất tiếng nhưng khi nhìn thấy Dư Vũ Lam trừng mắt nhìn liền thay đổi cách xưng hô " có , chắc ta chỉ đùa cho vui thôi ! Chẳng phải ta rất đào hoa sao ?"

      " là em có chút tình cảm nào với ấy ?" "Tất nhiên rồi , ta rất đào hoa . Lần trước ngồi ăn cơm có hết hai đến tìm rồi !" - Tiểu Đào đầy oán trách. Nhìn điệu bộ của , Dư Vũ Lam bật cười , nhìn xem , thái độ của ấy phải là gen sao ? "Mà thôi , đừng nhắc đến nữa , chị à . Còn chuyện của hai người sao ? Lê cưới phải hoãn lại à ?"

      "Ừ , Lãnh Phong chờ sau khi ta sinh em bé tổ chức lễ cưới luôn ! Hai đứa bé cũng có mặt."

      "Nhìn chị hạnh phúc !" - Tiểu Đào thầm ngưỡng mộ , hai người phải vượt qua bao nhiêu sóng gió mới đến được với nhau. Chắc bù cho Hoàng Phủ Lâm.... Nghĩ đến đây chợt thở dài chán nản...

      "Tiểu Đào...em thực có cảm giác với Phủ Lâm."

      "Em chắc chắn là . Nếu ta rồi em sớm chết thôi." "Tại sao ?" - Dư Vũ Lam sững người , ý là sao đây !??? Xem ra chuyện tình cảm Hoàng Phủ Lâm và Tiểu Đào có tương lai rồi...

      "Haiz.....Nếu đồng ý ta ngày nào em cũng bị những người bạn cũ của ta chọc cho ghen mà chết !"

      "Phụt...ha...hahahaha..... Em có tưởng tượng qua vậy ?" - Dư Vũ Lam bật cười.

      "Phải đó ! Em có quá vậy. Sao lại xấu tôi như thế ?" - Giọng bất mãn của Hoàng Phủ Lâm vang lên ngoài cửa, Dư Vũ Lam đưa mắt nhìn , híp mắt cười tươi "Phong !"

      " về rồi !" - Đường Lãnh Phong ngồi xuống ôm lấy , cưng chiều hôn lên vầng trán rộng. "Sao hôm nay về sớm vậy ?"

      "Công việc vừa giải quyết xong nên về sớm."

      "Chào , Phủ Lâm !" - Dư Vũ Lam nghiêng người chào Hoàng Phủ Lâm. gật đầu vui vẻ "Chào em !"

      " uống canh sao !?" - Ánh mắt vừa nhìn chén canh để bàn , vừa hỏi .

      "Vâng !"

      "Nè , cậu đến đây rồi , gặp được người cậu muốn gặp rồi về ! Tại sao lại ngồi đây làm phiền vợ chồng chúng tôi ?" - Đường Lãnh Phong đưa mắt nhìn cậu , lạnh nhạt cất tiếng .

      Hoàng Phủ Lâm nhíu mày "Ý cậu là muốn đuổi chúng tôi !?"

      "Phải !" "Này , cậu có phải là huynh đệ tốt của tôi nữa vậy ?" "Tất nhiên là có !"

      "Thôi được rồi , Chị à , em về nhé !" - Tiểu Đào đứng dậy cúi chào rồi ra về. Hoàng Phủ Lâm thấy vậy liền lên tiếng đuổi theo "Tiểu Đào , chờ tôi !" Dư Vũ Lam nhìn bọn họ chợt cười thầm "Ưm...công nhận Phủ Lâm có rất nhiều bạn nhưng chỉ lòng Tiểu Đào thôi."

      "Tất nhiên rồi , dù đàn ông có trăng hoa đến đâu nhưng chỉ cần là người họ bỏ lại tất cả để theo đuổi ấy thôi."

      "Ha.... hiểu quá nhỉ...ừm mà dù sao lúc trước còn trăng hoa hơn ấy mà."

      "Em vừa gì ?" - nhíu mày quay sang nhìn , Dư Vũ Lam giật mình , vội rút lại lời "... có ! Em chơi thôi !" Đưa tay nhéo cái mũi xinh của Dư Vũ Lam , cúi người hôn lên môi .

      --- ------ ---

      Ăn cơm tối xong , Dư Vũ Lam ngồi dựa đầu vào vai , vòng tay to khỏe ôm lấy . Ngồi dưới sảnh. "Phong , nghĩ tên cho con chưa ?"

      "Ừm....để xem....hay là đợi đến khi em sinh chúng ta cùng đặt tên cho hai đứa bé ! Được ?" - Đường Lãnh Phong cưng chiều .

      ".....Vâng !"

      "Phải rồi , đám cưới xong cả nhà bốn người chúng ta cùng hưởng tuần trăng mật nhé ! Em muốn đâu ?" - đưa quyển tạp chí về nơi du lịch và nghỉ mát cho xem . Dư vũ Lam lật vài trang , trầm mặc lúc mới lên tiếng "Ưm...Osaka vào mùa Xuân có hoa sakura nở , nhưng ở Hawaii cũng rất tuyệt . Pháp nữa....em khô ng biết nên đâu !"

      "Hay cả ba !" " được , ba nơi tốn chi phí lắm . Với lại em chỉ muốn chọn nơi phù hợp thôi !"

      "Vậy em suy nghĩ ! Mọi việc đều do em quyết định ! Bà xã !" - Đường Lãnh Phong cười tươi , nhéo cái má trắng nộn của Dư Vũ Lam , nhu tình như nước mà .

      "Để em xem....ưm....." - Chợt đầu nhói lên , mọi vật như xoay chuyển , khó chịu nhắm chặt mắt lại . Thấy sắc mặt trở nên xanh xao , lo lắng hỏi "Lam Lam , sao vậy ? Em khỏe sao ?"

      "....Vâng...em hơi mệt....chúng ta bàn sau nhé !" - thều thào trả lời , dựa vào vai .... bây giờ rất khó chịu....

      siết chặt vai , ước gì ngay lúc này có thể san sẻ bớt đau khổ và mệt mỏi giúp ....

      Cẩn thận đặt Dư Vũ Lam nằm giừơng , vuốt những sợi tóc vương khuôn mặt xanh xao , Dư Vũ Lam gượng cười trấn an Đường Lãnh Phong "Em sao... đừng lo....xin lỗi....làm mất hứng chọn nơi du lịch..." Nhìn gắng gượng như vậy , lòng càng thêm đau , tự trách bản thân rất nhiều. "Là do tốt....người phải xin lỗi là ! Biết em mệt như vậy lại còn hỏi em nhiều thứ !"

      "Em sao mà....chỉ cần ngủ giấc là ổn thôi !" - Nụ cười nhợt nhạt khẽ xuất khuôn mặt , đôi mắt từ từ nhắm lại , hơi thở trở nên có chút nặng nhọc. vuốt tóc , tự nhủ , nếu như xảy ra chuyện gì phải lựa chọn giữa và đứa bé , dù cho có hận thêm lần nữa , vẫn lựa chọn giữ lại .....và bỏ hai sinh linh vô tội kia......

      --- --------

      Cảm giác ấm áp lan ra toàn cơ thể Dư Vũ Lam , lười biếng mở mắt . Sau làn nước đọng là khuôn mặt tuấn tú , rất tuấn , môi lại xuất ý cười , Đường Lãnh Phong mỉm cười vén tóc gọn qua bên "Chào buổi sáng....bà xã...."

      Dư Vũ Lam đăm đăm nhìn , nghĩ đây là giấc mơ , vì vậy muốn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ để giấc mơ này biến mất . Khóe miệng chợt giương lên mấp máy vài chữ "Em ...." Đường Lãnh Phong bật cười từ khi nào trở thành con sâu ngủ vậy hả ???

      --- ------ -----

      "Phong à....phải rồi hôm nay là ngày giỗ của mẹ em . Em muốn viếng mẹ !" - Dư Vũ Lam ngồi ghế sofa kéo áo .

      "Em định bây giờ sao ?" - Tuy chú tâm đọc báo nhưng cũng quên chú ý đến người phụ nữ bên cạnh.

      "Bây giờ vẫn còn sớm . Hay chúng ta cũng tranh thủ mua ít đồ cho hai tiểu bảo bối nha !" đặt tờ báo xuống bàn , vui vẻ gật đầu "Ừ !"

      Dừng chân trước cổng nghĩa trang lớn , Dư Vũ Lam cùng Đường Lãnh Phong vào trong , trước ngôi mộ màu trắng , đặt bó hoa vào lọ , ngạc nhiên khi nhìn thấy ngôi mộ rất sạch đẹp bị cỏ dại bao quanh , ràng là hơn năm qua chưa quay lại đây làm sao có thể chăm sóc cho phần mộ của mẹ được. Thấy đứng ngẩn người , cất tiếng "Sao vậy ?"

      "Phong à , lạ quá , năm trước em chưa từng đến đây để dọn dẹp mộ của mẹ. Tại sao vẫn rất sạch ?"

      "Lúc trước thường đến đây để thăm mộ của mẹ em !" "Sao ?" - bất ngờ , chưa từng cho biết ngày mẹ mất mà.....sao có thể !? " biết em nghĩ gì , tất cả những điều về em biết rất !" - Đưa tay xoa đầu , nỉ non .

      "Cảm ơn !" - Dư Vũ Lam mỉm cười . Đặt những thứ mang xuống đến , thắp nén nhang cắm vào mộ , vui vẻ "Mẹ à , con đến thăm mẹ nè ! ấy là Phong . Mẹ cũng biết mà phải ?"

      "Chào mẹ !" - Đường Lãnh Phong cúi người , vẻ mặt niềm hạnh phúc. Dư Vũ Lam chợt đỏ mặt "Nè , đó là mẹ em , phải mẹ của nha !"

      "Mẹ của em cũng là mẹ của thôi . Chẳng phải chúng ta là vợ chồng sao ?" "Em chưa lấy mà !"

      "Chẳng phải em chấp nhận rồi sao ."

      "Ưm...." - cứng họng , thể thêm câu gì. Thấy vậy Đường Lãnh Phong mới dỗ ngọt "Chúng ta đến để thăm mẹ em mà phải ? Em có gì muốn với mẹ mau !"

      "Hừ...." - Dư Vũ Lam hừ mạnh tiếng , quay sang bức hình đặt mộ "Mẹ à , chúng con sắp có con rồi đó. Là cặp song sinh. ấy là chồng con , sau khi con hạ sinh hai đứa bé làm đám cưới đó...."

      "Mẹ yên tâm con sống rất hạnh phúc , mẹ đừng lo !"

      "Con chăm sóc cho ấy tốt !" - Đường Lãnh Phong ôm lấy , dịu dàng . "Mẹ yên tâm , cả đời này con thay mẹ lucky post chăm sóc cho Lam Lam luôn ở bên ấy." Dư Vũ Lam ôn nhu nhìn , khóe miệng giương lên càng rệt. dòng nước trong chảy dài gò má xin đẹp , Đường Lãnh Phong đưa tay lau những vệt nước , cưng chiều nhìn "Sao lại khóc ?"

      " biết , dạo gần đây rất thích khóc , chỉ cần tốt với em chút là nước mắt lại tuôn ra !" - Dư Vũ Lam thút thít trả lời , như đứa trẻ dụi dụi đôi mắt ướt nhẹp. "Khờ quá , tốt với em , em cũng khóc sao ? Ngoan , đừng khóc nữa !"

      "Phong , em hứa với , em sinh hai bảo bối của chúng ta khỏe mạnh !" - Hai bàn tay nhắn đặt lên bụng , đôi mắt to tròn trong veo hệt có nước , hạnh phúc .

      "Ừ...." - Đường Lãnh Phong cúi người hôn , nụ hôn chất đầy thương! Nhìn nở nụ cười hạnh phúc như thế khiến mọi bất an đều tan biến hết...

      --- ------ -------

      Gần đến ngày sinh , sức khỏe cũng ngày càng tệ nên phải nhập viện để theo dõi. Đường Lãnh Phong hầu như cũng ở lại bệnh viện cùng .

      "Ăn thêm chút nữa!" - đưa chén cháo còn dở , hối thúc ăn thêm. Dư Vũ Lam lắc đầu chán nản từ chối "Ưm....em no rồi ! thể ăn thêm nữa."

      " no."

      "Vâng !" "Em có muốn ăn trái cây ? lấy cho em." - Đường Lãnh Phong để gọn chén cháo sang bên , vuốt tóc . Dư Vũ Lam gật đầu , gọt táo cũng rất thành thạo vừa nhanh lại vừa đẹp mắt. lấy nỉa cắm vào muíêng táo vừa gọt đưa cho Dư Vũ Lam. "Ưm....rất ngọt ! cũng ăn !"

      "Được !" - Bàn tay to rộng vươn ra nắm lấy tay kéo gần miệng , Đường Lãnh Phong há miệng cắn miếng táo ăn , ngước mắt nhìn , rất thỏa mãn "Ừm...quả rất ngọt."

      ".... là...tại sao tự lấy ăn !?" - Dư Vũ Lam đỏ mặt lúng túng . Chỉ nhận được nụ cười xấu xa của "Ăn như vậy mới ngon miệng !"

      "Hừm... lúc nào cũng giỡn được."

      "Hahah....." - cười vui vẻ để lộ hàm răng trắng đều , nhìn vẻ mặt của khuôn mặt chợt đỏ ửng... quả là người đàn ông nghiệt mà...

      *Keng...Cạ ch.......*Chợt bụng Dư Vũ Lam nhói lên , cơn đau quặn thắt phát ra , đau đớn ôm bụng . Đường Lãnh Phong hoảng hồn vội kêu.

      "Lam Lam , em sao vậy ?"

      "Đau.....hộc....cccc.....bụng em...hic...." - Bàn tay siết lấy áo , đau đến phát khóc. "Bác sĩ....mau đến đây....MAU LÊN...BÁC SĨ !"

      --- ------ ------

      "Bác sĩ , ấy đau dữ quá !" - Y tá vội lay bác sĩ , lo lắng .

      "Vậy là sao ? phải tuần nữa mới sinh sao ?" - Đường Lãnh Phong đứng ngồi yên , tức giận gầm lên.

      "Thưa tổng giám đốc , phu nhân mang thai sinh đôi thường là sinh non. Vấn đề bây giờ , trong hai đứa là thai nghịch , tình hình có vẻ chuyển biến xấu....mong ngài hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất...." - Bác sĩ nữ trả lời , sững người khi nghe tin ấy , cả người như phát run , rít qua từng khẽ răng "Chết tiệt , cần biết , bằng mọi giá các người phải bảo toàn cả hai nếu ....tôi giết các người."

      "Thưa , việc này là thể . Nếu trong tình huống phải lựa chọn ngài chỉ có thể chọn thôi."

      "Á....ư....Phong...." - Dư Vũ Lam nằm bàn mổ đau đớn gọi tên , đau quá.....tại sao lại đau đớn như thế này ? - Trong lòng Dư Vũ Lam rất hoảng sợ , phải mạnh mẽ lên...

      "A.... ....."

      "Lam Lam...em đừng sợ , có ở đây...." - nắm chặt lấy tay nhìn đau đớn như thế ngay cả bản thân cũng thấy đau , cảm thấy bản thân mình vô dụng trong lúc này lại thể giúp nguôi bớt cơn đau thắt.

      "Chị à." - Đúng lúc Tiểu Đào cùng Hoàng Phủ Lâm vừa chạy đến , chỉ thấy tình trạng ngày càng xấu .

      "Bác sĩ , huyết áp càng lúc càng tụt xuống , nếu như vậy ..." - Ý tá đứng bên thông báo.

      "Tổng giám đốc , xin ngài hãy quyết định !" - Nữ bác sĩ lúng túng mở lời."Giữ lại mẹ hay giữ hai đứa bé ạ ?" Đường Lãnh Phong chết lặng , đủ can đảm để quyết định . chưa từng như lúc này , hèn nhát lại vô dụng. Thấy trả lời , Hoàng Phủ Lâm lay vai "Lãnh Phong mau quyết định..." "

      Tôi..."

      Bỗng , bàn tay nắm lấy áo , Dư Vũ Lam đau đến phát khóc , nước mắt liên tục tuôn ra "Phong...đừng lo cho em , mau cứu hai đứa bé...Nếu như....nếu như em xảy ra chuyện gì..... hãy thay em...chăm...sóc con.....Nếu như.....có kiếp sau.... hãy tìm kiếm em..... nhé !"

      " được...Lam Lam...chẳng phải em hứa bao giờ rời xa rồi sao ? Em sao đâu..." - Sống mũi Đường Lãnh Phong bất chợt cay cay , đôi mắt đỏ ngầu , nước mắt cũng rơi xuống chạm vào bàn tay nắm lấy "Dù cho em có hận thêm lần nữa cũng được , thể mất em , thà bỏ hai đứa trẻ còn hơn là ...mất em..."

      "A......Phong...." - Dư Vũ Lam giật nảy người , cơn đau càng ngày càng tăng lên.

      "Lam Lam....giữ lại người mẹ , mau lên !"- Đường Lãnh Phong gầm lên . Bàn tay được nắm chợt buông lỏng , còn chút sức . vội quay sang , bất lực sợ hãi gọi tên "Lam Lam...mau tỉnh dậy......cầu xin em....LAM LAM...."

      .

      .

      .

      .

      Trong vô thức , Dư Vũ Lam mơ màng thấy mình đứng giữa gian màu trắng mờ ảo , bàn chân trần bước chậm rãi , sau màn sương xuất bóng người , Dư Vũ Lam đưa tay chạm vào , xa xăm nghe thấy giọng vô cùng dịu dàng giống như mẹ của "Tiểu Lam...cố lên.... "

      .

      .

      .

      .

      *Bíp....* . *Bíp...*

      "Oe...Oe...." - Tiếng khóc hai sinh linh bé vang lên khắp căn phòng , đôi mắt to tròn dần dần mở ra...giọng thều thào "Lãnh....Ph...ong...." Đường Lãnh Phong giật mình ngước nhìn ....nỗi lo toan , đau khổ đều biến mất . vui mừng siết lấy bàn tay bé "Lam Lam....em giỏi lắm...."

      "Đây là hai đứa bé của ngài." - Y tá bế tay hai đứa trẻ xinh xắn trắng trẻo. đưa tay ôm lấy , đặt lên giừơng cho .

      Dư Vũ Lam bật khóc khi nhìn thấy hình hài bé kia. "Em giỏi lắm. Bà xã của ...Cảm ơn em...cảm ơn em vì vẫn còn bên ." - hôn lên vầng trán trắng rộng , cưng chiều ôm lấy cùng hai đứa trẻ . Dư Vũ Lam biết gì ngoài việc khóc....

      Tiểu Đào cũng bật khóc , siết lấy Hoàng Phủ Lâm... là may quá....

    4. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 18

      "Hai đứa bé kháu khỉnh đấy. Là trai nữa nè." - Tiểu Đào ôm đứa bé trai tay , da vẻ nó hồng hào trắng mịn , cặp mắt đen láy khẽ mở ra , bàn tay xinh đưa lên , khi thấy đưa tay chạm vào mặt mình liền nắm lại , híp mắt cười. chắc sau này lớn lên nó cậu bé rất tuấn , hệt như cha nó vậy.

      "Cả bé cũng rất đáng " - Hoàng Phủ Lâm vui vẻ , nhìn xem đứa trẻ này rất giống mẹ nó , đôi mắt to tròn , lông mi dài cong vút , cái miệng xinh , vừa nãy mới thức bây giờ nằm ngủ rồi. "Mà nè , cậu đặt tên chưa ?"

      "Đợi chút nữa Lam Lam tỉnh dậy tôi bàn với ấy !" - Đường Lãnh Phong ngồi bên giừơng điềm đạm trả lời.

      "Ừ !" - Hoàng Phủ Lâm gật đầu , rồi quay sang nhìn đứa bé nhắn trong tay.

      --- ------ -----

      Dư Vũ Lam nhíu mày mở mắt , mùi thuốc khử trùng khắp nơi , đây là bệnh viện.....Phải rồi , lúc vừa hạ sinh đứa bé xong quá mệt nên ngất ... Đưa tay tìm kiếm hai sinh linh bé ấy , mới phát ra có bên cạnh . Dư Vũ Lam cố gượng dậy....

      *Cạch.......* Tiếng mở cửa phát ra , Đường Lãnh Phong vội chạy đến đặt hai bảo vật trong tay lên giừơng "Em còn mệt sao lại ngồi dậy...."

      "Đứa bé....."

      "Nó ở đây !" - đưa xem cặp song sinh đáng . Dư Vũ Lam đưa tay bế đứa lên , ôm vào lòng , hình hài bé kia vừa ấm áp lại rất mịn màng ! Nước mắt lại chực rơi , niềm hạnh phúc khi có gia đình lần đầu tiên có thể cảm nhận được. Đường Lãnh Phong khẽ cười , lau những dòng nước mắt lăn dài " có đặt tên cho con rồi em nghe xem có được ?"

      "Vâng !" "Con trai là Khả Minh nghĩa là thông minh , lanh lợi ! Con là Đường Khả Du nghĩa là tự do , khoái lạc"

      "Đẹp lắm ! Rất có ý nghĩa !" - Dư Vũ Lam híp mắt cười . cúi người hôn lên môi ..... "Đợi khi nào em hết mệt , chúng ta về nhà !"

      "Vâng !"

      "Lam Lam...." - Đường Lãnh Phong vuốt tóc , dịu dàng nhìn khuôn mặt trắng nộn xen chút xanh xao , giọng trầm thấy khẽ vang lên "Cảm ơn em !"

      "Vì chuyện gì ?" - ngạc nhiên hỏi . "Vì em sinh cho hai bảo bối khỏe mạnh và đặc biệt hơn...em vẫn bên !" Dư Vũ Lam mỉm cười dựa vào lồng ngực rắn chắc của , đối với lúc này tràn ngập hạnh phúc.

      --- ---------

      năm sau , tại nhà thờ ở trung tâm Đài Loan diễn ra lễ cưới nho , dâu là Dư Vũ Lam và chú rể là Đường Lãnh Phong. chỉ muốn tổ chức lễ cưới , mời bạn bè thân thiết đến dự chứ cần phải linh đình . Hôm nay đặc biệt có góp mặt của hai bảo bối xinh xắn là Khả Minh và Khả Du , cả hai vừa tròn tuổi....

      dâu xinh đẹp khoác mình chiếc váy cưới cúp màu trắng nhìn vừa xinh đẹp lại thuần khiết , mái tóc màu hạt dẻ được uốn cong xõa bên vai , đôi mắt to tròn , đôi môi luôn nở nụ cười hạnh phúc , bế tay bé xinh xắn đứng bên cạnh là Đường Lãnh Phong , mặc bộ lễ phục màu trắng , tóc chải gọn sang bên để lộ cặp chân mày tuấn , hôm nay đặc biệt rất ôn nhu lại dịu dàng hề mang vẻ mặt lạnh lùng sắc bén như xưa. Bế tay cậu con trai kháu khỉnh , tinh nghịch quơ tay lung tung . Hào quang hạnh phúc văy xung quanh gia đình bé của .

      "Chị à , chúc mừng chị nhé !" - Tiểu Đào vui vẻ , giống như mọi khi , hôm nay đặc biệt mặc cái đầm màu xanh nhạt có dây buộc ở cổ , tóc uốn cong buộc gọn bên vai .

      "Cảm ơn em !" - Dư Vũ Lam híp mắt , tay cũng cười thích thú. "Dễ thương quá , bé Du à , sau này con chắc chắn xinh đẹp như mẹ của con thôi."

      "Này , em nhanh như vậy để làm gì ?" - giọng của Hoàng Phủ Lâm vang lên phía sau , cũng chẳng thèm để ý quay lại. Dư Vũ Lam gật đầu chào.

      "Cho tôi bế chút !" - đưa tay vỗ vai Đường Lãnh Phong , ánh mắt ham muốn bế đứa bé tay , nài nỉ.

      "Được rồi !" - Đường Lãnh Phong giao đứa bé cho Hoàng Phủ Lâm bế. "Cậu thích trẻ con như vậy. Sao mau kết hôn ."

      "Haiz.....tôi cũng muốn lắm chứ nhưng Tiểu Đào đồng ý , khó khăn lắm ấy mới chịu tôi đấy !"

      " ngờ , kẻ miệng lưỡi ong bướm như cậu lại thể chinh phục ấy." - cười châm chọc .

      "Nếu như có thể dễ dàng như cậu tôi đâu phải khổ sở thế này." - Hoàng Phủ Lâm thở dài đầy chán nản , đưa mắt nhìn Tiểu lucky post Đào vui vẻ đứng chuyện với Dư Vũ Lam. "Vậy là em đồng ý làm bạn của Phủ Lâm." - ồ lên , cười tươi . "Vâng !"

      "Tại sao em đồng ý lấy ấy !? Chị thấy ấy rất tốt với em mà."

      "Hừm....chưa biết được. Dù rằng ấy lăng nhăng nhưng biết đâu những bạn cũ của ấy đến tìm nữa sao ?"

      "Em đa nghi đó ! Đàn ông tốt rất ít , nếu em cũng Phủ Lâm đồng ý lấy ấy ."

      "Haiz...." - Tiểu Đào trả lời , chỉ thở dài. ra cũng rất muốn nhưng cứ nghĩ đến chuyện sau này thấy mới bỏ cũ phải rất đau khổ sao ??

      "Lam Lam , lại đây !" - Đường Lãnh Phong cất tiếng , đưa tay ra ý tứ như muốn tiến lại đứng gần . Dư Vũ Lam bước đến híp mắt cười.

      "Xin chào !" - Chợt giọng thân quen vang lên , quay lại , bất ngờ khi người vừa lên tiếng chính là Vương Trấn. "Vương Trấn !?"

      "Haha...sao lại ngạc nhiên như thế ?" "Sao biết mà đến !? Em thể liên lạc với mà !?"

      "Là Lãnh Phong gửi thiệp cho ! Đám cưới của em sao có thể vắng mặt được !" - Vương Trấn cười tươi trả lời. Lúc này mới để ý người phụ nữ đứng bên cạnh , đó có làn da trắng mịn , cặp đồng tử màu xanh xinh đẹp cùng với cái mũi cao , chắc hẳn là người Mỹ. "Đây là bạn , ấy là Jenny !"

      "Xin chào !" - Dư Vũ Lam mỉm cười cúi chào. Người con kia cũng lịch cúi đầu "Oh...Xin chào !"

      "Chàa , đứa bé đáng !" - Jenny đưa tay chạm vào cái má phúng phính của bé Đường Khả Du."Tôi có thể biết tên đứa bé ?"

      "Là Đường Khả Du. có muốn bế thử ?" "Được sao ?" "Tất nhiên !" giao đứa bé cho Jenny , khi gặp , Đường Khả Du híp mắt cười , đưa bàn tay nhắn chạm vào mặt Jenny.

      "Là song sinh sao ?" - Vương Trấn nhìn cậu bé tay Đường Lãnh Phong liền cất tiếng. "Phải !" - điềm đạm trả lời. "Cho tôi bế chút !"

      "Tại sao ?" - Đường Lãnh Phong hời hợt trả lời , bảo bối của , sao có thể tùy tiện cho ai chạm vào là chạm chứ. Vương Trấn nhíu mày "Này , tôi chỉ bế chút thôi mà , chứ đâu phải là giữ luôn. Sao cậu mọn như thế ?"

      "Tôi thích."

      "Phong , đưa bé Minh cho Vương Trấn bế . Chỉ chút thôi mà." - Thấy hai người đàn ông chuẩn bị cãi nhau , Dư Vũ Lam vội quay sang giải hòa. Đường Lãnh Phong nghe mới chịu đưa con cho Vương Trấn. Hoàng Phủ Lâm đứng bên cạnh bật cười "Quả là chỉ có Vũ Lam mới khiến cậu nghe lời !"

      "Cậu vừa gì ?"

      "Ưm...chị à , sắp tới giờ rồi , khách cũng đến đông đủ , mau thôi." Tiểu Đào cất tiếng nhắc nhở Dư Vũ Lam. gật đầu rồi khoác tay vào trong. Hàng chục người trong nhà thờ đều im lặng nghe thời khắc thiêng liêng nhất của cặp vợ chồng kia. "Đường Lãnh Phong , con có đồng ý lấy Dư Vũ Lam làm vợ ? Cho dù ốm đau , bệnh tật , giàu sang hay nghèo đói ,....cũng chia lìa ?"

      "Con đồng ý !" - chút do dự hay suy nghĩ , Đường Lãnh Phong liền cất tiếng.

      "Dư Vũ Lam con có đồng ý lấy Đường Lãnh Phong làm chồng ? Cho dù ốm đau , bệnh tật , giàu sang hay nghèo đói ,....cũng chia lìa ?"

      "Con đồng ý !" "Kể từ lúc này , ta tuyên bố hai con là vợ chồng , con có thể hôn dâu." Hai người quay mặt nhìn nhau , ánh mắt nhu tình như nước . Đường Lãnh Phong cúi người đặt môi mình lên cặp môi đỏ mọng của Dư Vũ Lam ! Bao nhiêu khó khăn , hờn giận , trách móc từ lúc này chính thức biến mất . Thay vào đó là niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng son ! Tiếng vỗ tay vang lên , Dư Vũ Lam đỏ mặt nhìn , mỉm cười , điểm lên trán "Bà xã.... em !".....

      *2 năm sau.... ...... ....

      Sau lễ cưới của và Đường Lãnh Phong lại đến lễ cưới của Tiểu Đào và Hoàng Phủ Lâm. Trước đó Tiểu Đào cũng mang thai được tuần . tại cả bốn người du lịch ở Osaka...và lucky post hôm nay là ngày cuối cùng họ ở lại.... "Bé Du , cẩn thận coi chừng ngã !" - Dư Vũ Lam chạy vội theo sau , bé Đường Khả Du . Vừa dứt lời phịch xuống thảm cỏ. Đau nhức mà khóc toáng lên "Oa...oa....aaaaaaa..." - vội chạy lại đỡ lấy , cưng chiều dỗ dành "Ngoan đừng khóc , ma mi thương ! "

      "Sao vậy ? Tại sao bé Du lại khóc ?" - Giọng trầm ấm vang lên phía sau . Dư Vũ Lam thở dài "Ngã rồi !"

      "bé Du , ngoan đừng khóc ! Phải nghe lời , Cho bé Du kẹo nè !" - Cậu bé tên Hoàng Văn Trác chìa tay ra đưa mấy viên kẹo cho Đường Khả Du. Thấy thế , bé liền nín ngay , cầm lấy những viên kẹo híp mắt cười "Cảm ơn Tiểu Văn !"

      "Hả !? Sao em dỗ nín , tiểu Văn dỗ nín ngay...hừm..." - Dư Vũ Lam xụ mặt , kì lạ con bé Đường Khả Du này , mỗi lần khóc lóc hay giận dỗi chỉ cần Tiểu Văn lên tiếng nín ngay.

      "Haha...có lẽ bé Du có cảm tình với Tiểu Văn rồi." - Đường Lãnh Phong bật cười ôm đứng lên. "Mami...mami đừng buồn . Còn có Daddy và Tiểu Minh mami nhất !" - Đường Khả Minh ngồi tay nhướn người hôn lên má cái , tươi cười lên tiếng. Dư Vũ Lam bật cười "Phải rồi , có Tiểu Minh mami mà !"

      "Ứ.... chịu đâu ! Du Du cũng thương mami mà !" - Đường Khả Du phụng phịu , kéo váy , nhăn mặt . Dư Vũ Lam đưa tay bế bé lên "Mami cũng thương bé Du."

      "Tiểu Văn , lại đây nào." - Hoàng Phủ Lâm đưa tay ngoắc Hoàng Văn Trác lại. Cậu bé ngoan ngoãn chạy đến xà vào lòng . Tiểu Đào nhoẻn miệng cười "Chuển bị xong hết rồi , thôi."

      "Được !" - Đường Lãnh Phong nắm tay ra chiếc xe đậu ở ngoài cửa. Dư Vũ Lam quay lại nhìn căn nhà , dù sao ở đây hai tháng , cũng có chút nỡ. Đường Lãnh Phong vuốt tóc , ôn nhu cất tiếng "Bà xã , thôi."

      "Dư Vũ Lam mỉm cười , "Vâng !"

      "Khoan ." "Có chuyện gì sao ?" - Dư Vũ Lam ngẩn người , vốn định cúi người hôn nhưng Dư Vũ Lam vội ngăn lại "Ưm...có con nít ở đây !"

      "Có sao đâu , lấy tay che mắt chúng là được chứ gì !" - tỉnh bơ , bàn tay to rộng che cặp mắt đăm nhìn còn che đôi mắt trong trẻo của bé , đáp nhận nụ hôn nồng nhiệt của . Rất dịu dàng mà quyến luyến , dây dưa rất lâu với . Hai đứa bé bị ép chặt chính giữa khó chịu la lên "Mami , chật quá !" Dư Vũ Lam giật mình buông ra , lúng túng cất tiếng "A....xin lỗi bé Du !"

      "Bé Du hư quá , Daddy hôn Mami đó ! Sao lại phá hoại gian như thế !?" -Đường Khả Minh đưa tay làm ám hiệu *suỵt* , Đường Khả Du nghe thấy liền gật đầu đưa tay bụm miệng lại .Nghe thấy câu của con trai khuôn mặt Dư Vũ Lam đỏ ửng , biết làm sao . Đường Lãnh Phong bật cười xoa đầu cậu "Giỏi lắm , Tiểu Minh."

      " đó , toàn dạy con những điều linh tinh!" - vờ trách hờn , vào xe. cười tươi " chỉ dạy những điều cần thiết thôi !"

      "Hừm...." Chiếc xe BMW nhanh chóng rời khỏi căn biệt tự đến sân bay , máy bay dành riêng cho gia đình và Hoàng Phủ Lâm được chuẩn bị sẵn. Bước cẩn thận lên , Dư Vũ Lam ngồi kế Đường Lãnh Phong , ôm lấy cặp song sinh kháu khỉnh đầy tinh nghịch , đằng trước là vợ chồng Hoàng Phủ Lâm cùng cậu con trai thông minh. Máy bay cũng cất cánh đưa họ rời khỏi Osaka về với Đài Loan . Dư Vũ Lam dựa đầu vào vai , khi ngủ khóe miệng khẽ đóng khẽ mở "Em ....ông xã....sau...này chúng ta....lại đến đây nhé..." Đường Lãnh Phong mỉm cười , hôn lên môi . Cặp mắt to tròn của Đường Khả Du mở ra , liền thấy ám hiệu 'im lặng' của trai , khẽ gật đầu rồi híp mắt cười.....vì muốn quấy phá Daddy và Mami nên hai nhóc chỉ giả vờ ngủ ! Cứ ngoan ngoãn nằm trong tay daddy và mami trở về Đài Loan...

      End.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :