Tổng Tài Phúc Hắc: Không nên yêu anh - Dư Tiểu Thuần (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 10

      Buổi trưa , có hẹn với đối tác làm ăn . Hoàng Phủ Lâm và Đường Lãnh Phong vừa đến thấy người đàn ông trung niên ngồi bên cửa sổ sát đất trong quán cafê Violet .

      * Từ khúc này giao tiếp bằng tiếng Pháp.

      "Mr.Spike , rất vui khi được gặp câu !" - Người đàn ông thanh niên kia đứng dậy , niềm nở bắt tay . Ông là giám đốc của công ty đá quý Pensky - Mark Jackson. Đó cũng là công ty của Đường Lãnh Phong bên Pháp.

      "Xin chào !" - Đường Lãnh Phong gật đầu rồi ngồi xuống.

      " rất lâu rồi , tôi được gặp cậu . Công ty của cậu càng ngày càng phát triển . Thực là nhân tài hiếm có."

      "Quá khen . Chuyện tôi nhờ chú , chắc làm xong ?"

      "Phải , đây là toàn bộ giấy tờ , cổ phần và tiền bạc mà tôi làm giúp cậu. Tổng cộng là hơn 100.000 đôla và 30% cổ phần của tập đoàn "Lãnh Phong" , người đứng tên là..."

      "Được rồi , cảm ơn chú !" - Đường Lãnh Phong cắt ngang lời của ông . Đưa tay cầm lấy xấp hồ sơ. " vất vả cho chú."

      " có gì...haha..." - Ông bật cười vui vẻ.

      đưa xấp hồ sơ cho Hoàng Phủ Lâm cất giữ , rồi ngồi chuyện phiếm với Mark. Đột nhiên , Đường Lãnh Phong đứng bật lên .

      "Lãnh Phong , chuyện gì vậy?" - Hoàng Phủ Lâm thắc mắc hỏi. cũng trả lời vội vàng chạy ra ngoài. "Lãnh Phong..."

      "Cậu ấy sao vậy ?" - Mark ngỡ ngàng . Lúc nãy chuyện cùng ông nhìn ra cửa sổ rồi đứng bật dậy bỏ .

      "Mark , rất xin lỗi . Lần sau chúng ta chuyện tiếp nhé !" - Hoàng Phủ Lâm đứng lên cúi chào rồi đuổi theo Đường Lãnh Phong.

      Tại thủ đô Paris , rất nhiều người qua lại . Đường Lãnh Phong chạy vào đám đông , nhìn xung quanh , như tìm kiếm ai đó. Lúc nãy vô tình nhìn thấy dáng người rất giống Dư Vũ Lam nên mới vội đuổi theo...

      "Tiểu thư , ở đây rất đông . phải nắm chặt tay em đó." - Tiểu Đào căn dặn.

      "Ta biết rồi." - Dư Vũ Lam gật đầu . năn nỉ Vương Trấn rất lâu mới cho phép ra ngoài chơi. xung quanh cảm nhận khí vui vẻ tấp nập như vậy tốt hơn là gian yên tĩnh. Chợt , đám người ùa tới , khiến bị đẩy ra xa , buông mất bàn tay Tiểu Đào. Dư Vũ Lam giật mình , vội vàng gọi tên Tiểu Đào "Tiểu Đào...Tiểu Đào..."

      sợ hãi , đứng run rẩy giữa đám người qua lại , thấy đường , lỡ như..."Tiểu Đào...em ở đâu...." - Tiếng người ồn ào lấn áp tiếng gọi của , đột nhiên dòng người chen lấn đẩy ngược về phía sau. Dư Vũ Lam loạng choạng đứng vững , cánh tay to lớn đỡ lấy , nắm lấy tay kéo ra khỏi đám người kia . Dư Vũ Lam thở dốc , người này có mùi hương rất quen thuộc , là mùi hổ phách...Đường Lãnh Phong !?? giật mình khi nghĩ về cái tên ấy , vội rút tay lại nhíu mày hỏi "Là ai vậy ?"

      Đường Lãnh Phong lặng người , là , cuối cùng cũng tìm được . Lúc này , rất muốn ôm chặt nhưng nếu làm vậy , lại chạy trốn , hít hơi mạnh , thay đổi cả giọng " sao chứ ?"

      "Tôi... sao...cảm ơn !"

      " thấy đường tại sao lại dám mình ?"

      Nhận ra giọng phải là Đường Lãnh Phong , mới thở phào an tâm ."Tôi có cùng bạn , nhưng bị lạc. là người Trung sao ?"

      "Phải , tôi ở Đài Loan ! Tôi đưa đến ghế đá gần đây chờ bạn nhé."

      "Được...cảm ơn ."

      Đường Lãnh Phong đỡ đến ghế đá gần đó. Sắc mặt tốt hơn trước , chỉ có điều...sao lại ốm hơn trước ??

      "Tôi có thể biết tên ?"

      "Tôi là Đươ..." - chợt ngưng lại , nên để cho biết , trầm mặc hồi mới tiếp "Cứ gọi tôi là Spike."

      "Tôi là Dư Vũ Lam." - dịu dàng .

      "Tôi có thể biết nhà ?"

      "Tôi ở phố Rivoli. Còn "

      "Tiểu Thư..." - Tiếng gọi của Tiểu Đào chợt vang lên . đứng dậy , vội rời . Dư Vũ Lam thấy trả lời liền hỏi "Spike... còn ở đó ?"

      "Tiểu thư , sao chứ ?" - Tiểu Đào chạy lại nắm lấy tay lo lắng hỏi "Em xin lỗi..."

      "Ta sao , em đừng lo . Lúc nãy cũng may có người giúp ta. !" - Dư Vũ Lam xoa đầu Tiểu Đào , dịu dàng .

      "Chúng ta về nhà thôi !" - đỡ Dư Vũ Lam đứng lên , chầm chậm bước . Đường Lãnh Phong đứng gần đó ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng người phụ nữ kia . Cơn đau lại phát ra . Dáng người Dư Vũ Lam rất bé , và cũng yếu mềm như bao người phụ nữ khác . Cặp đồng tử đen láy nhìn dần biến mất trong đám đông , giờ làm sao có thể chuyện với với tư cách là Đường Lãnh Phong . Từ trong sâu thẳm tâm can , từng cơn đau thắt , giày xéo trái tim . Khi nhìn dáng người kia, chỉ muốn ôm chặt vào lòng để che chở ....

      Đường Lãnh Phong quay , khóe mắt cay cay , hít mạnh cái để kìm nén cảm xúc , bước dọc đoạn đường đầy người qua lại... Nỗi đau này đến lúc nào chấm dứt.

      --- ------ ---

      "Cậu bỏ đâu vậy ?" - Hoàng Phủ Lâm ngồi trong phòng chờ lâu.

      Đường Lãnh Phong năằm xuống giừơng , đưa tay xoa xoa mi tâm . thanh buồn rười rượi vang lên "Tôi gặp ấy..."

      "Vũ Lam !?"

      "Phải !"

      Hoàng Phủ Lâm im lặng , biết lúc này nên hỏi thêm . Chỉ im lặng...

      --- ------ ---

      Dư Vũ Lam sau khi về nhà , liền vào phòng nằm nghỉ giừơng . suy nghĩ về người đàn ông lạ tên là Spike , người ta cũng tỏa ra mùi hương phổ phách giống Đường Lãnh Phong... thở dài , chắc do suy nghĩ quá nhiều thôi , thể tìm được dễ dàng như vậy...

      *Cốc , cốc - Từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa . ngồi dài lên tiếng "Vào !"

      "Tiểu Lam , là !" - Vương Trấn vào phòng , vui vẻ .

      "Có chuyện gì sao ?"

      "Hôm nay ra ngoài chơi có vui ?" - ngồi xuống bên giừơng , vuốt mái tóc . Ôn nhu .

      "Rất vui. Phải rồi, hôm nay em có gặp người . ta cũng là người Đài Loan."

      "Là ai vậy ?"

      " ta tên là Spike !" - nhàn nhã trả lời. muốn giấu Vương Trấn chuyện gì , vì dù sao kết bằng hữu cũng phải là chuyện xấu.

      Cái tên ấy rất quen , hình như nghe ở đâu đó rồi , điềm đạm hỏi "Tại sao em lại biết ta ?"

      " ấy giúp em. Có chuyện gì sao ?"

      "À... có gì . Em quen được bạn ở đây cũng tốt."

      "Ừm !"

      "Em nghỉ , ra ngoài." - Vương Trấn xoa đầu , Dư Vũ Lam gật đầu...

      Cảnh hoàng hôn ở Paris rất đẹp , hệt như bức tranh vẽ. Đường Lãnh Phong đứng ở ban công ngoài hiên trước ! lặng người ngắm nhìn xung quanh . Khiến nhớ lại lúc trước cũng đứng ở đây chờ , và cũng là dáng vẻ đơn. Hoàng Phủ Lâm đứng đằng sau nhìn , bóng lưng rộng kia nhìn rất đơn. Nếu người chỉ cần nhìn bóng lưng cũng thấy được đơn tâm hồn người đó còn hiu quạnh thế nào ? Có lẽ cần phải giúp Đường Lãnh Phong.....

      --- ------ -----

      Hoàng Phủ Lâm lái xe đến ngôi biệt thự đường Rivoli . bấm chuông cửa , cũng là giọng già nua vang lên "Là ai vậy ạ ?"

      "Tôi là bạn của Vương Trấn!" - điềm đạm trả lời.

      "Thiếu gia vắng rồi ạ !"

      "Vậy tôi ó thể vào nhà chờ cậu ấy ? Tôi có chuyện rất quan trọng !"

      Im lặng lúc , bà lại lên tiếng "Vâng !" Cánh cửa sắt cao tự động mở ra , thong thả lái xe vào nhà . Quản gia đứng trước cửa chào "Mời cậu vào nhà !"

      gật đầu vui vẻ vào ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách. nhìn những căn phòng tầng , thực muốn biết đâu là phòng của Dư Vũ Lam. Đột nhiên cánh cửa mở ra , bé bước chậm ra ngoài , tay cầm cây gậy gắn hai quả chuông kêu leng keng rất vui tai , mò mẫm xung quanh tìm đường bước xuống dưới. Hoàng Phủ Lâm đứng dậy . Là Dư Vũ Lam....chỉ có điều người cần gặp phải mà là Tiểu Đào.

      "Vũ Lam..."- Hoàng Phủ Lâm lên tiếng gọi Dư Vũ Lam .. ngớ người chút rồi trả lời. "Phủ....Lâm !?"

      Nhìn biểu lo lắng và sợ hãi khuôn mặt , liền “Lãnh Phong có ở đây !”

      Dư Vũ Lam giật mình , biết nghĩ gì sao ? “Tại sao lại ở đây ?”

      công tác , phải rồi , em định đứng đây chuyện với sao ?”

      “À……. ngồi !” – lắc đầu , bước từng bước xuống cầu thang , Hoàng Phủ Lâm bật cười , ngồi xuống ghế sofa , lại mở miệng “Tiểu Đào đâu ?”

      “Em ấy , mau ít đồ !”

      “Phải rồi….em cho tôi số điện thoại của ấy nhé !”

      …cần gì sao ? lẽ…”

      “Ấy , đừng hiểu lầm , tôi chỉ kiếm ấy chút chuyện thôi.” – vội , chỉ gật đầu cho qua rồi đọc số điện thoại cho , tự hỏi lẽ để ý Tiểu Đào…

      “Vũ Lam.”

      “Chuyện gì ?”

      “Em…còn giận Lãnh Phong sao ?”

      im lặng , giận !? chưa từng giận Đường Lãnh Phong , đối với là hận , căm hận ấy hằng đêm như giày xéo tâm tư . Mỗi lần nhắm mắt hình ảnh đứa bé đáng thương kia lại ra , cái này tồi tệ ấy như bóng ma ám ảnh , đeo bám lấy . Dư Vũ Lam cười “Em chưa từng giận ta , đối với ta em…chỉ có chữ hận ! Cả đời này cũng thể tha thứ được !”

      “Thời gian quá lâu để cho Lãnh Phong sửa sai . năm qua cậu ấy luôn tìm em , tự dằn vặt bản thân . Cậu ấy em , nhưng chỉ là nhất thời nhận ra thôi ! Em hãy cho cậu ấy cơ hội…”

      …em thể ! Nếu như là em có thể tha thứ cho kẻ giết chết đứa con mà thương ?” – thể quên được chuyện mà làm với . Tội lỗi ấy sao có thể dễ dàng tha thứ ? muốn cả đời này phải tự dằn vặt bản thân , thấu hiểu được cảm giác đau đớn mà gánh chịu…

      “Vũ Lam , là con người ai cũng có lúc phải lầm lỗi , hai người nhau thời gian còn rất dài để tạo dựng gia đình , nếu em còn cậu ấy sao phải làm khổ cả hai ? Vũ Lam , em…”

      “Đừng nữa , làm sao có thể hiểu được cảm giác của em , đó là đứa con đầu lòng…là đứa bé mà em luôn ấp ủ hi vọng để khiến Lãnh Phong càng thương em . Nhưng tại sao ? Tại sao lại lừa dối em ? Nỗi đau ấy…người ngòai như có thể hiểu được sao ?” – Dư Vũ Lam cắt ngang lời , hét lên , nước mắt lại tuôn ra , nỗi đau năm trước lại lên . đau khổ òa khóc.

      " có hiểu được cảm giác khi người mẹ thể bảo vệ đứa con của mình như thế nào ? Em phải đau khổ dằn vặt như thế nào trong năm qua ? Là Đường Lãnh Phong...chính ta khiến em như bây giờ." - chợt run rẩy hét lên .

      "Vũ Lam...bình tĩnh lại . chỉ là..." - đứng lên , ngăn lại.

      "Đủ rồi , đừng nữa...Tránh...tránh xa tôi ra...TRÁNH RAAAA !" - khụy xuống , ngồi co mình ôm lấy đầu khóc nức nở. Hoàng Phủ Lâm nhíu mày , khơi lại nỗi đau cho , đưa tay định vỗ về Dư Vũ Lam giọng lạ vang lên.

      "Tiểu Lam..." - Đột nhiên Vương Trấn trở về nhìn thấy cảnh tượng trước mắt , tức giận bước đến ôm chặt lấy Dư Vũ Lam , cố gắng trấn an "Tiểu Lam...bình tĩnh lại...đừng sợ. Có ở đây ! Bình tĩnh lại !"

      Dư Vũ Lam như đứa trẻ ôm chặt lấy mà khóc , rất sợ nhắc lại chuyện ngày trước , nỗi sợ hãi đến đau khổ kia như muốn xé toạc trái tim . Hoàng Phủ Lâm im lặng đứng nhìn Dư Vũ Lam , đoán sai , năm phải là khoảng thời gian dài để quên nỗi đau ấy !

      "Tiểu thư ? Xảy ra chuyện gì vậy ?" - Đúng lúc Tiểu Đào trở về nhà , vội chạy đến bên Dư Vũ Lam.

      "Đưa Tiểu Lam vào phòng !" - Vương Trấ n buông ra , đưa cho Tiểu Đào dìu lên phòng . đứng lêntrừng mắt nhìn Hoàng Phủ Lâm "Cậu đến đây làm gì ?"

      "Tôi đến gặp ấy !" - lạnh lùng ttrả lời .

      "Đường Lãnh Phong cũng ở Pháp."

      " ! Chỉ có tôi ở đây !" - phủ nhận , nếu để cho Vương Trấn biết xảy ra chuyện hay , dù sao đến đây cũng sai lầm lớn.

      "Cậu dối." - Vương Trấn nhíu mày .

      "Cậu muốn tin hay tùy ! Tôi về đây !" - quay mặt bỏ . Vừa bước đến cửa Vương Trấn chợt lên tiếng. Cặp mắt u ám nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Lâm như muốn ăn tươi nuốt sống , thanh trầm thấp vang lên "Tôi cảnh cáo cậu , đừng hòng nghĩ đến việc đưa Tiểu Lam !"

      Hoàng Phủ Lâm dừng chân , quay mặt nhìn , mày đẹp nhíu lại , khẽ nhếch miệng "Cậu có quyền cấm tôi ? Vương Trấn...cậu thể đấu lại Lãnh Phong."

      "Cậu nghĩ , ấy quay về với ."

      "Có thể !" - Hoàng Phủ Lâm nhún vai , hời hợt cất tiếng "Cậu cứ chờ thử xem." xong liền quay , thong thả bước ra ngoài , bàn tay đưa lên vẫy vẫy như cố ý thách thức Vương Trấn. Vương Trấn tức giận. Bàn tay siết chặt hình quả đấm.

    2. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 11

      Hoàng Phủ Lâm trở về biệt thự của và Đường Lãnh Phong . Bây giờ gần tối , bước vào nhà , chỉ nhìn thấy Đường Lãnh Phong ngồi ghế sofa thưởng thức ly rượu Wishky.

      "Này , tôi có chuyện muốn hỏi cậu !" - cất tiếng , ngồi xuống chiếc ghế đối diện . "Tôi đến vặp Vũ Lam."

      Câu của Hoàng Phủ Lâm khiến khựng lại chút , thanh buồn rười rười vang lên"Cậu đến đó làm gì ?"

      "Có vẻ như ấy vẫn còn rất hận cậu."

      "Tôi biết !" - Đường Lãnh Phong đặt ly rượu xuống bàn , ngả người ra phía sau hai tay xoa xoa mi tâm , mệt mỏi trả lời.

      "Cậu trả lời cho tôi biết , cậu có Vũ Lam ?"

      Đường Lãnh Phong quay sang nhìn Hoàng Phủ Lâm , chán chường "Ý cậu là gì ?"

      "Tôi.. giúp cậu và ấy gặp nhau. Và cậu hãy bắt đầu lại từ đầu , để khiến ấy có thể tha thứ cho cậu."

      "....cậu ấy ?"

      Câu hỏi của khiến Hoàng Phủ Lâm ngớ người , bật cười " , từ trước đến nay tôi chỉ xem ấy là bạn hay đơn giản...là em và cậu là bạn thân nhất của tôi. Tôi muốn thấy hai người như bây giờ." Ngưng lại chút , thở dài , đưa mắt nhìn Đường Lãnh Phong "Lãnh Phong , cậu phải sống cho tại , đừng nghĩ về quá khứ , Vũ Lam... ấy cậu chỉ là vết thương trong tim ấy quá lớn nên..."

      "Tôi biết...Khi ấy rời xa tôi , tôi mới biết được , tôi ấy như thế nào...Bây giờ tôi chỉ cần ấy , mình Vũ Lam là đủ..." - Giọng của trở nên khàn khàn , đưa bàn tay to rộng ôm lấy khuôn mặt tuấn , im lặng ngước lên trần nhà....

      --- --------

      * 12[​IMG]m... Biệt thự Vương gia...

      Căn biệt thự xa hoa chìm trong màn đêm yên tĩnh , gió hiu hắt thổi , bóng đen cao lớn xuất gần đó , thoáng chốc lên tới ban công tầng , đưa tay cạy khung cửa ra , điềm đạm bước vào . Ánh trăng to sáng chiếu lên chiếc giừơng tròn êm ái , thân hình nữ nhân lên . Đường Lãnh Phong chầm chậm đến bên giừơng , rất cẩn thận và nhàng phát ra tiếng động nào , đưa tay vuốt sợi tóc vương khuôn mặt xinh đẹp kia , ánh mắt ôn nhu ngắm thực kỹ Dư Vũ Lam..."Lam Lam... xin lỗi..." - Thanh buồn rười rượi khẽ vang lên. "Là do khiến em ra nông nổi này...cầu xin em...chỉ lần này thôi...Hãy tha thứ cho ...!"

      "Chỉ cần em đồng ý... chấp nhận mọi oán trách chỉ cần em ở bên ! Để chăm sóc cho em..."

      ....

      "Lam Lam...từ khi em ....ngay cả thở cũng thấy rất mệt !"

      Đường Lãnh Phong cúi người hôn lên cánh môi của , ánh mắt chất đầy đau khổ , trái tim thắt chặt lại...

      "Lam Lam...em tìm được đường vào trái tim rồi...và cũng trở thành điều quan trọng nhất của cuộc đời ..."

      "Nếu phải đánh đổi cả mạng sống để đổi lấy tha thứ của em... cũng chấp nhận..."

      đứng im nhìn yên giấc , cặp đồng tử đen láy chung thủy ngắm nhìn , phút cũng rời...cơ hồ cơn đau nhói từ ngực trái chợt lên khi nhìn thấy khung hình bàn , tấm hình mà chụp cùng Vương Trấn , dù môi chỉ nở nụ cười nhưng cũng có thể cảm nhận được trong lúc đó rất vui... Đường Lãnh Phong hít mạnh , tự hỏi phải chăng Vương Trấn ???

      "Em có còn ? Dù là chút cũng được ?" - Câu vang khẽ trong màn đêm tĩnh lặng , chợt biết mất trong trung , giừơng như chỉ mình mới nghe được ....

      "Còn ....vạn kiếp luôn em !" - Câu bất chợt vang lên đầy bi ai , từ đáy lòng Đường Lãnh Phong luôn muốn đứng trước mặt đường đường chính chính mà cho biết, chỉ là...tâm khi đó cho phép làm vậy cũng vì nhu nhước với quá khứ mà đánh mắt , thở dài cái quay người ra ngoài , cẩn thận đóng cửa lại cho như bóng ma biến mất khỏi tòa biệt thự phương Tây này...

      "Hic..cc..." - Dư Vũ Lam bụm miệng , nấc lên thực khẽ...đau đớn mà rơi nước mắt...Là ... sớm biết là , khi bàn tay to lớn lạnh lẽo kia chạm vào mặt , nhận ra có người trong phòng nhưng chỉ nghĩ là Vương Trấn nên im lặng...nào ngờ lại là Đường Lãnh Phong. Hoàng Phủ Lâm dối ...

      "Huhuhhhh.....hhh...." - úp mặt xuống gối , nước mắt cứ rơi nhiều ướt hết chiếc gối trắng , theo quy luật nào mà tuôn ra , cả tim cũng thắt lên. Tại sao Đường Lãnh Phong lại xuất ? Tại sao lại những lời bi ai đó ? Tại sao lại đến tìm ?? Rất nhiều câu hỏi do đặt ra nhưng lại có câu trả lời . Từng lời từng chữ mà đều nghe rất , ngay cả câu hỏi của cũng nghe , cuối cùng là câu trông chờ suốt năm khi ở Đường gia.

      "Còn ...vạn khiếp luôn em !" - Lời của Đường Lãnh Phong liên tục lặp lại trong đầu Dư Vũ Lam... đau khổ , siết lấy tấm chăn dày , vùi đầu vào gối mà khóc....Cảm giác lần nữa lại tổn thương...nhưng tổn thương ấy chính là những câu quá muộn của Đường Lãnh Phong...

      --- -------

      Sáng sớm , Hoàng Phủ Lâm ra ngoài , Đường Lãnh Phong đến Pensky khảo sát tình hình , công ty đó giao cho Mark hơn 10 năm đây cũng là lần đầu kể từ 7 năm trước sang Pháp để khảo sát công ty.

      --- -----

      "Xin lỗi , tôi thể giúp ngài." - Tiểu Đào nhíu mày trả lời , kiên quyết từ chối lời đề nghị của Hoàng Phủ Lâm.

      "Tại sao ?"

      "Ngài còn hỏi lý do sao ? Chính Đường Lãnh Phong khiến tiểu thư của tôi ra nông nỗi này chịu bao nhiêu tổn thương , uất ức vậy mà ngài còn muốn tôi giúp hai người đó quay lại ? hoang đường" - thực là quá đáng , sáng sớm gọi điện thoại hẹn gặp nếu đến gặp Dư Vũ Lam , hiểu và Đường Lãnh Phong là hai người có hai tính cách khác nhau tại sao lại có thể làm bằng hữu lâu như vậy lại còn khăng khăng bênh vực ta ?

      " hiểu Lãnh Phong bằng tôi , là do cậu ấy tự giam mình trong cái quá khứ 15 năm trước . Cậu ấy chỉ nhất thời nhận ra tình cảm của mình thôi." - Hoàng Phủ Lâm thở dài , điềm đạm cất tiếng, người có thể giúp chỉ có mình Tiểu Đào.

      "Nhất thời !? Cũng vì nhất thời nên tiểu thư mới phải đau khổ như vậy!" - tức giận , đứng bật dậy "Xin lỗi , tôi rãnh để chuyện với ngài. Tôi phải về."

      "Khoan ...." Hoàng Phủ Lâm níu tay Tiểu Đào , lấy máy ghi đưa cho "Đây là những lời từ tận đáy lòng của Lãnh Phong . hãy nghe ..."

      Tiểu Đào đưa tay cầm lấy , ngồi xuống , bật lên ! Trong đó là toàn bộ những tâm của Đường Lãnh Phong do Hoàng Phủ Lâm ghi . Tiểu Đào nghe từng chữ , mày đẹp khẽ nhíu lại.

      "Vũ Lam vẫn còn cậu ấy , dù Vương Trấn có tốt nhưng trong tim ấy cũng chỉ có Lãnh Phong . Nếu cứ để cả ba người họ như vậy . thấy rằng người đáng thương nhất là Vương Trấn sao ? "

      Phải , nếu làm như vậy kẻ đáng thương nhất chính là Vương Trấn . Dư Vũ Lam và Đường Lãnh Phong nhau dù cho còn hận nhưng trong tim luôn có hình bóng của . Dù ở bên Vương Trấn cũng xem cậu như bạn , há phải chăng Vương Trấn tự chuốc đau khổ về mình ? Trầm mặc hồi , Tiểu Đào mới quyết định "Tôi giúp ngài . phải vì Vương thiếu gia hay Đường Lãnh Phong chỉ là tôi muốn thấy tiểu thư phải đau khổ !"

      "Được ! Vậy phải thường xuyên đưa Vũ Lam ra ngoài ! Mọi chuyện còn lại cứ để tôi lo." - Hoàng Phủ Lâm mỉm cười Tiểu Đào đứng lên cúi đầu chào “Tôi về đây !”

      Hoàng Phủ lâm gật đầu , đưa mắt nhìn theo bóng lưng , khóe miệng khẽ giường lên , cầm lấy áo khoác thong thả bước .

      --- ------ -----

      “Tiểu thư , dậy rồi sao ?” – Tiểu Đào mở cửa phòng Dư Vũ Lam , ánh mắt nhìn thấy ngồi thẫn thờ giường , hai bàn tay đan vào nhau , khuôn mặt chẳng có chút biểu tình . Tiểu Đào đến bên cạnh khẽ lay vai “Tiểu thư !”

      Dư Vũ Lam giật mình , vội trả lời “Có chuyện gì sao ?”

      “Bữa sang chuẩn bị xong rồi ạ.”

      “Được rồi... xuống thôi !” – đứng dậy , bước chậm rãi ra ngoài , Tiểu Đào đỡ xuống dưới , trong nhà bếp Vương Trấn ngồi chờ sẵn , thấy xuất liền đứng lên đỡ ngồi xuống “Nào , lại đây !”

      đưa muỗng cho , vui vẻ “Ăn thôi , bữa sang là do chuẩn bị ! Ăn thử xem !”

      “Ừm !” – lấy muỗng múc miếng canh bỏ vào miệng , rồi lại cất tiếng “Ngon lắm !”

      “Vậy ăn nhiều chút.”

      Tiếu Đào ngồi xuống bàn nhìn sắc mặt của Dư Vũ lam , có cảm giác như có tâm , và rất đau long , rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?

      --- ---------

      “Tiểu thư , tâm trạng hình như tốt , hay là em đưa ra ngoài dạo nhé !”

      Dư Vũ Lam đứng bên cửa sổ , điềm đạm trả lời “Ra ngoài ? Được rồi , ta cũng muốn dạo chút !”

      “Vâng , vậy để em lấy áo khoác cho !”

      Dư Vũ Lam cùng Tiểu Đào bước chậm con phố , tiếng người ồn ào náo nhiệt hẳn lên . vừa vừa suy nghĩ rất nhiều về chuyện tối hôm qua , những câu của Đường Lãnh Phong khiến lòng vô cùng rối rắm , lúc này biết phải làm sao ? Trong lòng cứ nhói lên…

      Tiểu Đào chợt dừng lại khiến cho dòng suy nghĩ của Dư Vũ lam bị gián đoạn “Có chuyện gì sao ?”

      Người đứng trước mặt là Đường Lãnh Phong , vẫn dáng vẻ cao ngạo và lạnh lung , Tiểu Đào nhíu mày , ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Dư Vũ Lam , dù cho hứa với Hoàng Phủ Lâm nhưng biết phải sao với đây ???

      “Là tôi !” – Thanh trầm thấp khẽ vang lên , Dư Vũ Lam mở to mắt khi nghe thấy giọng đó , cất tiếng hỏi “Spike ?”

      còn nhớ tôi sao ?”

      “Phải , ngờ lại gặp ở đây !” – Dư Vũ Lam khẽ cười , Tiểu Đào ngây ngốc nhìn , chuyện này là sao ? có tên là Spike bao giờ ? “Tiểu Đào đây là người giúp ta , ngày hôm qua chính ấy giúp ta ra khỏi đám người kia đó."

      "Vậy sao !" - Tiểu Đào ngập ngừng nhìn sau đó quay sang Dư Vũ Lam "Tiểu thư , hai người cứ chuyện , em mua chút đồ !"

      "Ừ !"

      "Để tôi giúp ngồi xuống ghế đằng kia." - Đường Lãnh Phong dìu đến chiếc ghế gỗ gần đó. rất lâu , được gần gũi với như thế này , ràng là rất quen thuộc nhưng phải giả vờ xa lạ !!

      " rất hay dạo sao ?" - Dư Vũ Lam cất tiếng hỏi , quả , khiến có cảm giác rất quen thuộc , nếu có thể nhìn thấy khuôn mặt hay biết mấy..

      "Ừ, tôi...có thể làm bạn với ?"

      "Tất nhiên ! Phải rồi , cứ gọi tôi là Vũ Lam !" - mỉm cười thân thiện , nụ cười chỉ lên giây rồi tắt lịm . Nhưng cũng khiến trái tim rung động . Đường Lãnh Phong gật đầu "Cứ gọi tôi là Spike !"

      " đến Pháp để du lịch ?"

      " , sang Pháp để bàn công việc ! Phải rồi , em...còn ai nữa trừ kia." - Đường Lãnh Phong chợt hỏi , muốn xác định thêm lần nữa xem và Vương Trấn có ở cùng với nhau

      "....Trong nhà còn người nữa."

      "Là ai vậy ?" - Câu trả lời của khiến tim chợt ngừng đập , lẽ Vương Trấn.

      "Ừm...nếu ấy là trai em phải nhưng nếu là bạn trai càng đúng ! ấy...như ân nhân của em vậy !" - Dư Vũ Lam ngập ngừng , ra sống cùng Vương Trấn lâu nhưng vẫn thể xác định được , ...là gì đối với . Nếu nhờ câu hỏi này của có lẽ đến bây giờ vẫn biết được Vương Trấn ở trong lòng là gì.

      "Ân nhân !? Tại sao vậy ?" - Đường Lãnh Phong thầm vui mừng , ra là vậy , , quá tốt.

      "Vì..." - chợt im lặng , phải trả lời câu hỏi ấy quả rất khó . Đường Lãnh Phong nhìn biểu của , liền cất tiếng "Nếu là chuyện buồn em... cần phải ra."

      Dư Vũ Lam thở dài , ngước mắt lên cao , chợt nhắm mắt lại , khóe miệng khẽ nhếch lên "Phải , đó là chuyện rất buồn...rất rất buồn !... Bởi vì cái quá khứ ấy cướp tất cả của em..."

      Câu của như mũi dao đâm sâu vào tim Đường Lãnh Phong , quá khứ ấy phải chăng mãi mãi là nỗi ám ảnh của ? nhíu mày , cánh tay tự chủ mà ôm lấy , thốt lên từng chữ bi ai "Xin lỗi... nên làm như vậy."

      Dư Vũ Lam giật mình , giọng của như chất chứa nỗi buồn đau khổ. sững người hỏi "Sp...Spike..."

      Đường Lãnh Phong bừng tỉnh, vội buông ra "Xin lỗi...chỉ là.... nên hỏi về chuyện đó."

      " sao !" - gật đầu , ra là chuyện đó . Làm tưởng là Đường Lãnh Phong ! Dư Vũ Lam mỉm cười " đừng để tâm."

      Đường Lãnh Phong thở phào nhõm , chút nữa là xảy ra chuyện rồi. muốn bị phát sớm như vậy , muốn chuyện với nhiều dù phải thân phận Đường Lãnh Phong.....

      --- ------ ------

      " điều tra chưa ?" - thanh lạnh lẽo vang lên. Người đàn ông bên cạnh cung kính đáp "Thưa , thể tìm được ạ. Người đàn ông tên Spike đó rất bí . Chỉ biết là chủ tịch của tập đoàn quỹ quốc tế Pensky - Spike Pensky"

      Quỹ quốc tế ? Spike ? Cái tên này nghe rất quen hình như gặp ở đâu rồi , còn cái công ty đó...!??? Vương Trấn nhíu mày suy nghĩ , Spike Pensky rốt cuộc là ai ???? "Được rồi , lui ra !" - phẩy , đến cửa sổ , ánh mắt lạnh lẽo thoáng lên tia lửa giận. Người đứng trước cửa nhà là ai. Sao Dư Vũ Lam lại bước ra từ xe , vì tán cây to trước cổng che mất mặt của nên thể nhìn được . Chỉ có điều...Dư Vũ Lam cười vui vẻ với gã đàn ông xa lạ kia. Vương Trấn hung hăng đóng mạnh cánh cửa vội xuống dưới. Đúng lúc vừa vào đến cửa.

      "Em vừa đâu vậy?" - Cố kìm nén cơn lửa giận , chậm rãi hỏi.

      "Em dạo!" - dịu dàng trả lời.

      "Với ai ?"

      "Với Tiểu Đào và Spike !"

      "Tại sao em lại cùng ta ? Em chỉ mới biết ngày hôm qua mà."

      "Em chỉ tình cờ gặp ấy thôi . sao vậy ?" - Dư Vũ Lam khó hiểu hỏi . hôm nay tại sao lại hỏi nhiều như vậy. Từ trước đến nay dù đâu ra ngoài làm gì cũng hỏi nhiều như thế.

      , chỉ lo em bị người khác gạt thôi. Được rồi , lại đây , em mau tắm , gần chiều rồi." - Vương Trấn vội gạt qua bên câu hỏi của . Đỡ vào phòng. Tiểu Đào theo sau , đoán chừng lát nữa Vương Trấn hỏi thôi...

      Đúng như những gì Tiểu Đào đoán , sau khi đưa vào phòng Vương Trấn đến hỏi " là ai ?"

      bình tĩnh trả lời "Ngài ấy tên là Spike!"

      " phải Đường Lãnh Phong ?"

      "Vâng !"

      thở dài , chỉ gật đầu cái rồi bước . lắc đầu , chỉ hi vọng điều làm là đúng !....

    3. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 12

      Vài ngày sau đó Dư Vũ Lam thường xuyên ra ngoài gặp Đường Lãnh Phong , Vương Trấn dạo này công việc rất nhiều nên để ý đến việc đó . Vì thường về nhà trễ nên biết , chỉ nghĩ rằng ở nhà vẽ hay ngồi hóng gió đến ngày mới phát ra...

      Vương Trấn chậm rãi vào nhà , căn nhà vẫn yên ắng như thường , lên tầng mở cửa phòng ra , căn phòng trống , bóng người . Vương Trấn nhíu mày , lấy điện thoại ra để tìm vị trí của . Lúc trước vì sợ bị lạc nên cài chế độ GPS ....

      "Vũ Lam , ăn thử xem !" - Đường Lãnh Phong đưa cho miếng bánh quy Chocolate , dịu dàng .

      "Ừm." - đưa tay lên , thấy vậy cầm miếng bánh bỏ vào tay . Dư Vũ Lam bỏ vào miệng ăn thử . Lúc nãy , hai người dạo rồi trò chuyện rất lâu . Những ngày gần đây tâm trạng đặc biệt rất tốt , bây giờ mới biết ở bên cạnh thực rất vui .

      Hoàng Phủ Lâm và Tiểu Đào đứng từ xa nhìn thấy hai người kia vui vẻ như vậy trong lòng cũng cảm thấy rất vui.

      --- ------ ---

      Vương Trấn lái xe đến công viên , tìm kiếm bóng dáng và Đường Lãnh Phong , khi thấy hai người vui vẻ truyện , lửa giận trong lòng tăng lên.

      *Bốp..... - hung hăng xông đến đấm mạnh vào má phải Đường Lãnh Phong , nghe thấy tiếng động mạnh , Dư Vũ Lam giật mình hiểu xảy ra chuyện gì.

      "Khốn khiếp , cậu dám tiếp cận ấy ?" - Vương Trấn tức giận nắm lấy cổ áo , gầm lên từng chữ.

      "Vương Trấn...xảy ra chuyện gì vậy ?" - lo lắng hỏi .

      " chính là Đường Lãnh Phong , người mà em gọi là Spike !"

      Dư Vũ Lam ngẩn người , cả chiếc bánh tay cũng rơi xuống đất , cảm giác như bị lừa dối lại lên , tức giận đứng lên , lùi lại vài bước . ...lại là trò cười của !? " lại đêm tôi ra để giễu cợt ?"

      Đường Lãnh Phong hất Vương Trấn ra , vội nắm lấy tay , cố gắng để giải thích "Vũ Lam... phải... ..."

      "Đủ rồi , tránh xa tôi ra ! " - cắt ngang lời , hất tay ra , tức giận thét lên.

      "Vũ Lam..." - Đường Lãnh Phong đau đớn nhìn , phải , tất cả phải như nghĩ , hề có ý định đem ra bỡn cợt. " cố ý , chỉ sợ nếu là Đường Lãnh Phong , em... em chuyện với ! Nên ...Vũ Lam...cầu xin em hãy tin , xin lỗi..."

      "Đủ rồi , im ! Đừng bao giờ xuất trước mặt tôi nữa." - cắn chặt môi , ngăn cho nước mắt tuôn ra , Vương Trấn thấy vậy liền đến đỡ quay .

      "Vũ Lam... phải làm sao em mới có thể tha thứ cho . ? Chỉ cần em đồng ý tha thứ cho , chấp nhận làm tất cả . Vũ Lam....cầu xin em...đừng ..." - cố níu lấy tay , lúc này trong tim dâng lên loại cảm xúc đau đến khó tả , cảm xúc kia tuyệt đối là vô bi vô hỉ .

      "Vậy ....biến khỏi thế giới này !" - Dư Vũ Lam lạnh nhạt cất tiếng , cảm giác bị đem ra làm trò cười là loại cảm giác tức giận và nhục nhã nhất đối với . Ngay lúc này thể nhớ lại những ngày quan tâm mà là nỗi căm phẫn dành cho . Đường Lãnh Phong ngẩn người , từng cơn gió lạnh thổi qua vô tình quất lên khuôn mặt thất thần của , dường như mang theo vô vàn nỗi phẫn hận , người qua lại nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.

      "Vũ Lam , em thể tha thứ cho Lãnh Phong sao ?" - Đúng lúc Hoàng Phủ Lâm chạy ra . Dư Vũ Lam nhếch miệng cười khinh miệt "Tha thứ !? Chẳng phải ta từng làm tất cả để tôi tha thứ sao ? Vậy ...Đường Lãnh Phong , hãy chết trước mặt tôi !"

      "Vũ Lam...em..." - Hoàng Phủ Lâm nhíu mày , Vương Trấn đứng bên cạnh nhìn , quả thực rất hận Đường Lãnh Phong , phải chăng lại trầm cảm như trước???

      “Được , vậy em hãy chính tay giết !" - Đường Lãnh Phong rút khẩu súng Beretta-92 từ sau lưng đặt vào tay Dư Vũ Lam sau đó đưa lên ngực trái nơi trái tim đập rất chậm… giật mình , nhưng sau đó lại bình tĩnh , chỉ nghĩ cố tình thử , chỉ là hù dọa thôi . Khuôn mặt chút biểu tình , lạnh lùng lên tiếng “Đường Lãnh Phong đừng tưởng tôi dám giết !”

      “Vậy em hãy bắn ! Nếu cách này…khiến em nguôi giận…” – Khuôn mặt đau khổ cất tiếng . “ từng nếu phải đổi mạng sống để nhận lấy tha thứ của em cũng chấp nhận !”

      hít mạnh , ngăn cho nước mắt rơi , khẽ nhếch miệng cười hời hợt “ là điều sai lầm nhất đối với tôi…và tin là điều ngu xuẩn nhất tôi từng làm.” *Cạch…Dư Vũ Lam đưa tay lên đạn , lúc này Đường Lãnh Phong hiểu , cả đời này cũng tha thứ cho , khóe mắt chợt cay cay , hiểu bản thân lúc trước làm chuyện rất tồi tệ với tuyệt nhiên… thể tha thứ cho .

      “Tiểu thư , định làm gì vậy ?” – Tiểu Đào lên tiếng , đám người xung quanh đứng xôn xao nhìn chằm chằm bọn họ , ai dám gì , có người lại định gọi cảnh sát , nhưng lại bị ánh mắt lãnh khốc của Hoàng Phủ lâm dọa cho sợ khiếp vía đành bỏ chạy . Ở nước Pháp này , lẽ lại sắp xảy ra vụ giết người ???

      Đường Lãnh Phong đưa tay lên vuốt tóc , dịu giọng “ luôn muốn đứng trước mặt em để lên câu này : Vũ Lam… em và …xin lỗi .”

      Bàn tay to rộng đặt lên khẩu súng , Dư Vũ Lam giật mình chỉ giật tay nhưng kịp , đưa tay đặt lên ngón tay trỏ để lên cò súng , do dự mà bóp cò… *Đoàng…

      Hoàng hôn ở Pháp rất đẹp nhuộm màu tím buồn , mảng trời thơ mộng kia phủ xuống thủ đô Paris và cả con đường Rivoli nhộn nhịp người qua lại , tiếng súng vang lên , bóng người cao lớn ngã xuống , máu từ ngực trái tuôn ra xối xả vô tình bắn vào khuôn mặt trắng nộn xinh đẹp của người phụ nữ đứng đối diện…Dư Vũ Lam sững người , tay vẫn còn cầm lấy khẩu súng giơ giữa trung, dù mắt thể nhìn thấy những gì diễn ra trước mặt , nhưng nghe rất tiếng súng , tiếng la hét của những người xung quanh , và tiếng ngã xuống đất…

      “Lãnh Phong…mau cầm máu….”- Hoàng Phủ Lâm chạy đến , ngồi phịch xuống đất , cởi chiếc áo mặc chèn lại vết thương chảy máu , nghe tiếng hét của Hoàng Phủ Lâm , Dư Vũ Lam mới định thần ngồi khuỵa xuống , đưa tay tìm , khi chạm vào người run rẩy “Lãnh…Lãnh Phong…”

      “Xin lỗi… làm mặt em…dính máu…xin…lỗi…” – Đường Lãnh Phong thều thào , đưa tay lau vết máu mặt . Lúc này dòng nước trong veo chảy dài mặt Dư Vũ lam , tay nắm lấy tay , tay giữ chặt vết thương “Tại sao lại làm vậy ?...hic…tại sao lại làm chuyện ngốc nghếch như thế ?...tại sao ??” nức nở khóc , nghe thấy câu trả lời của , Dư Vũ Lam hoảng sợ hét lên “Mau gọi cấp cứu…mau cứu ấy…Lãnh phong… được chết…. ĐƯỢC CHẾT…đừng màààààààààààà…~”….

      --- ------ ------ -----

      “Huyết áp giảm…cầm máu mau lên !”

      “Bác sĩ…nhịp tim của bệnh nhân giảm….”

      “Mau tiếp oxi…”

      *Lạch cạch….cạch*

      Tiếng gấp gáp của bác sĩ và y tá vang lên rất nhiều , Đường Lãnh Phong được đưa đến phòng cấp cứu , Tiếu Đào , Hoàng Phủ Lâm , Vương Trấn và Dư Vũ Lam đều chạy theo .

      “Tiểu lam , cẩn thận , coi chừng té.” – Vương Trấn đỡ lấy , lo lắng , nhưng để ngoài tai những lời quan tâm của , chạỵ theo mọi người , bàn tay cũng chung thủy nắm lấy tay , cả phát run lên , cảm giác sợ hãi mất thứ gì đó lại trỗi dậy trong tâm . Đến phòng cấp cứu , y tá liền gạt tay ra , cúi đầu “Xin các vị hãy đợi bên ngoài…”

      Khi bàn tay Đường Lãnh phong rời tay , Dư Vũ Lam thống khổ kêu “Đừng…làm ơn…để tôi theo ấy…”

      “Tiểu thư , bình tĩnh lại…”

      “Ta làm sao có thể bình tĩnh được…” – Dư Vũ Lam khuỵ xuống sàn , nước mắt càng rơi nhiều hơn , chỉ định hù dọa thôi , phải cố ý bắn đâu…Tim dâng lên từng cơn thắt , thể nào diễn tả được nỗi đau của lúc này như thế nào , chỉ biết…loại đau đớn này còn đau hơn lúc người khác rạch dao vào tim… cứa sâu vào…đau đến tận xương tủy….

      “Tay em dơ rồi , để giúp em lau sạch…” – Vương Trấn ngồi xổm , nhìn khuôn mặt thất thần kia đau lòng , đưa khăn lau sạch vết máu bàn tay mảnh khảnh , Dư Vũ Lam lại thút thít “Là máu của lãnh Phong….Vương…Trấn , em phải muốn bắn ấy… phải đâu…em chỉ…chỉ….muốn hù dọa ấy thôi…em…em….” Dư Vũ Lam hoảng loạn nắm lấy áo Vương Trấn cố gắng giải thích , càng càng run rẩy sợ hãi.

      hiểu mà , phải em cố ý…đừng sợ…bình tĩnh lại…” – Vương Trấn dỗ dành , cố gắng trấn an , dù thế nào cũng được , Đường Lãnh Phong được chết , nếu phải đau đớn giày vò cả đời…

      “Vũ Lam , sao đâu , em đừng lo , Lãnh Phong cậu ấy ổn thôi !” – Hoàng Phủ Lâm cũng ngồi xuống an ủi . Dư Vũ Lam khổ sở lắc đầu , nấc lên từng tiếng , từng trận đau thắt lần lượt trỗi lên , bây giờ bị ai đó rạch đường rất sâu vào tâm đến nỗi ngay cả thở cũng rất đau .”Nếu lỡ như… ấy… ấy… được , em phải vào trong đó…em phải ở cạnh Lãnh Phong !” – chợt loạng choạng đứng dậy , tìm trong bóng tối cánh cửa phòng cấp cứu . Tiểu Đào vội chạy đến “Tiểu thư , đừng như vậy…bình tĩnh lại”

      “Buông ta ra…mau buông…Ph….ong….” – Cả người giường như còn sức mà ngất , Cả ba người sợ hãi gọi “Vũ Lam…Vũ Lam…”

      “Tiểu thư… sao vậy ??”

      --- ------ ------ -----

      Dư Vũ Lam nằm chiếc giường màu trắng , trong mơ thấy mình và Đường Lãnh Phong ngồi cạnh nhau , tay còn bế đứa bé kháu khỉnh vô cùng hạnh phúc nhưng đột nhiên , ngã xuống , máu từ đầu tuôn ra , sợ hãi lay người , nhưng nhận được bất kỳ phản ứng nào từ . chỉ biết khóc lóc và bất lực mà gọi tên ….

      “Lãnh Phong…Lãnh Phong…LÃNH PHONGGG.” – Dư Vũ Lam bật dậy , mồ hôi thấm ướt khuôn mặt bé , thở dốc , vội bước xuống giường…

      “Tiểu thư… định đâu ?” – Tiểu Đào vừa bước vào thấy vội vã tìm đường ra ngoài , liền chạy lại đỡ .

      “Ta phải tìm Lãnh Phong… ấy… ấy…”

      đừng lo…ngài ấy sao !”

      sao ?” – Dư Vũ lam tin vào những gì mình vừa nghe nên hỏi lại.

      “Vâng , bác sĩ cũng may viên đạn bị lệch trúng tim nên nguy hiểm đến tính mạng , chỉ là ngài ấy mất máu quá nhiều thôi . nằm ở phòng hồi sức.”

      như còn sức để đứng vững , phải dựa vào Tiểu Đào , may quá , sao…”Ta…muốn thăm ấy.”

      “Khoan , trước tiên phải thay đồ , ngủ hơn đêm rồi , bây giờ là buổi trưa ! thay đồ rồi em dẫn Tiểu thư sang phòng ngài ấy.” – Tiểu Đào mỉm cười , quả ngủ từ chiều hôm qua cho đến trưa hôm nay , lúc đầu tưởng rằng xảy ra chuyện nhưng khi bác sĩ thông báo chỉ bị kích động nhất thời mà ngất thôi…

      “Được…ta thay đồ.”

      “Để em giúp !” ….

      Sau khi thay đồ xong , nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm "Đưa ta gặp ấy."

      "Tiểu thư , phải ăn chút gì , từ chiều hôm qua đến giờ chưa ăn gì mà."

      "Ta sao , mau đưa ta gặp Lãnh Phong !"- đưa tay níu lấy Tiểu Đào nài nỉ. Chỉ đành gật đầu đưa Dư Vũ Lam đến phòng Vip nơi Đường Lãnh Phong nằm.

      *Cạch - Cánh cửa khẽ mở ra , Hoàng Phủ Lâm nhìn thấy hai người liền đứng dậy "Em tỉnh rồi sao ?"

      "Lãnh Phong... tỉnh chưa ?"

      "Chưa , bác sĩ cậu ấy mất máu khá nhiều nên hôn mê hơi lâu."

      Dư Vũ Lam nghe , lại tự trách bản thân , đau lòng rơi nước mắt thêm lần nữa. Tiểu Đào dìu đến bên giừơng , Dư Vũ Lam ngồi xuống , tìm kiếm bàn tay , áp vào mặt , nghẹn ngào " mau tỉnh dậy ...chẳng phải... muốn bù đắp cho em sao ? Vậy ....hãy mau mở mắt ra ...hic...Lãnh Phong...."

      Hoàng Phủ Lâm thở dài , quay lưng bước ra ngoài .....

      Dư Vũ Lam cầm khăn lau mặt cho Đường Lãnh Phong , rất cẩn thận , bây giờ tối , ăn vẫn chưa tỉnh dậy . Dù là hôn mê nhưng ai cho biết khi nào tỉnh khiến càng thêm lo lắng.... Khi bóng đêm bao trùm bầu trời , ánh trăng sáng loe loét chiếu xuyên qua khung cửa khép chặt , bóng dáng bé ngồi bên chiếc giừơng bệnh , thẫn thờ nắm lấy tay . thích phải chờ đợi trong vô vọng như bây giờ , nghĩ lại lúc đưa súng trước mặt tâm vốn hề định bóp cò chỉ hù dọa . Nhất thời tức giận thôi... Những ngày qua cũng có thể cảm nhận được tình cảm dành cho ......chỉ là giận dỗi nên mới biến mất khỏi thế giới này...

      "Lãnh Phong....em xin lỗi , mau mau tỉnh dậy....nếu em lại giận đấy..." - Dư Vũ Lam chạm vết thương bên ngực trái , chua xót khẽ cất tiếng "Là do em bướng bỉnh , sớm nhận ra tình cảm của nhưng lại giả vờ biết....có phải cũng trách em !??....Lãnh Phong.... mau mau tỉnh lại...."

      --- -------

      *Cạch...- Vương Trấn đẩy cửa vào , thấy nằm gục bên giừơng , đưa tay lấy áo khoác phủ lên người , nhìn bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy tay Đường Lãnh Phong , trong lòng chợt đau nhói. thở dài , rốt cuộc vẫn chọn Đường Lãnh Phong mà chọn ! Cũng phải , đối với sâu đậm như vậy làm sao có thể quên được !? Vương Trấn quay sang nhìn Đường Lãnh Phong , nhếch miệng cười hời hợt thực khẽ "Mau tỉnh dậy , nếu tôi cướp lại ấy đấy !" Sau đó , bước chậm ra ngoài , bóng lưng vô cùng độc....

      Ánh mặt trời ấm áp len lỏi chiếu vào căn phòng , cảm nhận được ấm áp kia , Đường Lãnh Phong từ từ mở mắt , điều đầu tiên thấy là khăn phòng màu trắng , và cảm nhận được tay mình bị nắm chặt , đưa mắt nhìn bên cạnh.... Dư Vũ Lam !? ngớ người khi thấy , giấu được niềm hạnh phúc chợt cười , đưa tay vuốt mái tóc .... Khi hôn mê , nghe bên tai có giọng của vậy có nghĩa là Dư Vũ Lam ở cạnh cả đêm... Cảm thấy người chạm vào đầu mình , Dư Vũ Lam nhíu mày mở mắt , thấy nhìn chằm chằm , đôi mắt mở căng .

      "Làm em thức giấc xin lỗi..." - Đường Lãnh Phong mỉm cười , ánh mắt ôn nhu nhìn .

      Đôi mắt chợt nhòe , ôm chầm lấy , khóc nức nở , có phải nằm mơ !??? tỉnh vả lại còn chuyện với , thấy òa khóc , xoa đầu Dư Vũ Lam vội hỏi "Sao vậy ?"

      "Em xin lỗi , em phải cố ý ! Lãnh Phong.... may quá... sao !" - Dư Vũ Lam vừa khóc vừa , cả người chợt run lên.

      " sao , cần phải xin lỗi , người câu đó là ...cả đời này cũng thể chuộc lại lỗi lầm. Vũ Lam...em hãy tha thứ cho !" - buông ra , cặp đồng tử đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Dư Vũ Lam "Cho thêm cơ hội nữa , lần này...."

      "Vâng !" - Dư Vũ Lam cắt ngang lời , hiểu định gì , vì nghe rất nhiều lần . luôn ray rứt vì những lỗi lầm qua càng chứng minh tâm .

      " Em...vừa gì ?" - tin vào những gì mình vừa nghe , vội hỏi lại.

      "Em đồng ý tha thứ cho !"

      Đường Lãnh Phong ôm chặt lấy , vui mừng khôn xiết ! bật cười , để lộ hàm răng trắng sáng , câu trả lời này chờ rất lâu , cuối cùng cũng được nghe. Dư Vũ Lam vội đẩy ra "Vết thương..."

      " sao !" - Đường Lãnh Phong nỉ non , nâng cằm , đặt lên đôi môi đỏ mọng nụ hôn thực sâu , hơn năm được ngắm nhìn , được ôm vào lòng , bây giờ muốn cảm nhận tất cả. Đôi môi nóng bỏng bá đạo chiếm giữ môi , mạnh mẽ vào, mặc kệ cố vùng vậy, tách thẳng hàm răng của ra, quấn lấy đầu lưỡi của , nhiệt tình mút lấy những ngọt ngào của .

      Mùi vị này, mong chờ quá lâu, nhớ muốn điên lên...

    4. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 13

      Hơn năm từ ngày mưa tầm tã đó , ngày mà Dư Vũ Lam bỏ khiến tim Đường Lãnh Phong như rạn vỡ cuối cùng cũng tha thứ cho !...Kể từ khi bị thương Dư Vũ Lam luôn ở bên cạnh quan tâm và chăm sóc nhưng vì mắt nhìn thấy gì nên phải nhờ Tiểu Đào giúp đỡ. Mùa đông cũng sắp đến , vết thương của cũng sắp lành , Vương Trấn thường xuyên đến bệnh viện chủ yếu là để gặp Dư Vũ Lam .

      "Vết thương lành rồi. , cần phải nhờ em chăm sóc nữa." - Đường Lãnh Phong ngồi giừơng bên đưa tay vuốt mặt . Dư Vũ Lam nghiêng đầu , khuôn mặt xinh xắn nở nụ cười " sao , đợi khi lành hẳn ."

      Nhìn ngày nào cũng tất bật chăm sóc cho , Đường Lãnh Phong luôn tự trách bản thân , chẳng phải cũng cần người chăm sóc , khẽ thở dài "Người cần chăm sóc chính là em , hứa chăm sóc cho em nhưng bây giờ ngược lại...thực xin lỗi..."

      Dư Vũ Lam đưa tay chạm vào bàn tay to lớn đặt bên má , đôi mắt lấp lánh trong veo như có nước híp lại " sao , đợi khi nào khỏe , chăm sóc cho em cũng được. Bây giờ em còn muốn nghe câu xin lỗi nữa."

      Nghe lòng như vừa ăn phải mật đường , hạnh phúc vô cùng ra luôn dịu dàng và đáng như vậy , vậy mà bấy lâu nay nhận ra , đáng trách , nhướn người hôn lên môi , dịu dàng liếm mút , cảm nhận hương thơm ngọt ngào của , chút thô bạo mà cảm thụ.

      Cánh cửa màu trắng đóng lại , dựa lưng vào cánh cửa , đôi mắt chất chứa vô vàn đau khổ ngước lên , Vương Trấn thở dài , nếu có thể vui vẻ phiền não như trước ... trả lại Đường Lãnh Phong . Dù biết trước kết quả nhưng sao tim vẫn rất đau... , đến từng huyết mạch. đến mức tính mạng cũng màng đến. Nhưng đáp lại tình cảm của là gì chứ? Vương Trấn cười khổ hít hơi mạnh chậm rãi bước .

      "Vũ Lam..." - Đường Lãnh Phong đột nhiên gọi .

      "Vâng !?" - Dư Vũ Lam ngồi trong lòng , nghe gọi tên liền trả lời.

      "Chúng ta về nhà nhé !"

      "Nhà !?"

      "Phải , hãy về căn hộ của ở Paris , đợi khi nào em phẫu thuật chúng ta về Trung Quốc , có được ?" - đặt cằm vai , càng ôm siết lấy thân hình bé kia hơn . Dịu dàng . hơi bất ngờ , phẫu thuật!?? "Phẫu thuật gì vậy ?"

      "Mắt của em ."

      "Có thể trị được sao ?"

      "Tất nhiên ." - hôn lên tóc , giọng đượm buồn nên hiểu lo lắng , ánh mắt nhu tình cưng chiều cất tiếng "Em đừng lo , thành công mà !"

      "Nhưng , nhiều lần em đến khám bác sĩ đều là do tâm lý bị kích động nên.." - Thoáng có chút buồn bã khuôn mặt . Phải , rất nhiều lần đến bệnh viện để khám nhưng bác sĩ đều máu bầm đều tan hết chỉ là do bị kích động về tâm lý nên mắt cũng bị ảnh hưởng vài phần . Phải tự mình vượt qua kích động ấy đôi mắt cũng sáng lại.

      Đường Lãnh Phong đau lòng ôm lấy chặt hơn , cưng chiều "Vậy giúp em có những ngày tháng vui vẻ. Có được ? Bác sĩ cũng , máu bầm

      trong não em phải là nguyên nhân chính mà. cần phải lo."

      "Vâng !" - Dư Vũ Lam mỉm cười , dựa vào lồng ngực rắn chắc của Đường Lãnh Phong . Chợt nhớ tới chuyện quan trọng , vội lay "Lãnh Phong , em muốn gặp Vương Trấn...Em..."

      " hiểu mà , chiều đưa em về biệt thự của cậu ắy !"

      "Ừm..." - thở dài... phải làm sao với đây !?

      --- ------ ----

      Chuẩn bị xong mọi thứ , vệ sĩ của Đường Lãnh Phong lái xe đến đứng chờ phía dưới bệnh viện. vệ sĩ vào phòng đỡ bước ra , còn Tiểu Đào dìu .

      Chiếc xe sang trọng rời khỏi bệnh viện đến căn biệt thự ở đại lộ Montaigne . Dừng trước căn biệt thự màu gỗ nhạt , Dư Vũ Lam chầm chậm bước xuống xe.

      "Để đưa em vào." - Đường Lãnh Phong níu tay , thanh trầm thấp khẽ vang lên.

      " sao , Tiểu Đào đưa em vào là được rồi !"

      Nhìn bóng lưng , biết rất khó xử dù sao cũng ở bên Vương Trấn hơn năm , cậu còn chăm sóc rất chu đáo ...làm sao có thể khiến Vương Trấn tổn thương ???

      Cánh cửa hình chữ nhật mở ra , Vương Trấn đọc báo thấy có người bước vào nên ngước mắt nhìn , thoáng có chút ngạc nhiên đứng dậy , vẫn dịu dàng chào đón "Tiểu Lam , có chuyện gì sao ?"

      trầm mặc hồi , điềm đạm cất tiếng "Vương Trấn , em đến để với , em.. "

      "Em sống cùng Đường Lãnh Phong ?" - Cắt ngang lời , Vương Trấn vẫn giữ bình tĩnh mà khiến cho sững người , chỉ gật đầu. "Em xin lỗi Vương Trấn và em...cũng cảm ơn thời gian qua bên cạnh chăm sóc em. Vương Trấn...thực xin lỗi !"

      Vương Trấn nhìn , trong tim... cơn đau nhói chợt phát ra , khiến mở lại cũng rất khó , chỉ sợ để phát ra đau khổ đến phát run.... Dư Vũ Lam thấy im lặng đưa tay ra chạm vào người "Vương Trấn.......hãy tìm người thích hợp với ....em xin lỗi..."

      "Tiểu Lam...."

      "Vâng !?"

      "Món quà em tặng để đáp lại tình cảm đó chỉ là hai chữ "xin lỗi" ?" - Câu của Vương Trấn như mũi dao đâm thẳng vào tim , Dư Vũ Lam lặng người , biết phải trả lời như thế nào . "Đường Lãnh Phong tốt hơn sao, ở điểm nào chứ, xin em lần cho biết "tại sao". thay đổi, nguyện lòng vạn nhất thay đổi vì em." - Vương Trấn nắm hai bả vai , đặt ra câu hỏi mà tài nào trả lời được . Chỉ thấy khóe mắt đỏ ngầu , vài giọt thủy tinh lấp lánh rơi xuống hai bên gò má trắng nộn . đưa tay lau , vẫn là cử chỉ hết mực dịu dàng "Đừng khóc...có lẽ....chính cũng biết câu trả lời của em ! Em sâu đậm như vậy người ngoài như sao có thể thay thế chỗ !"

      "Vương Trấn em...hic..." - Dư Vũ Lam muốn mở miệng nhưng lại biết gì , mặc cho những giọt nước lạnh lẽo thấm vị mặn đau nhói chảy dài má .

      " trả em lại cho cậu ta nhưng nếu cậu ta khiến em đau khổ , làm em tổn thương , nhất định cướp em lại !"

      trách , lời oán hận , ngược lại còn dịu dàng với cũng chính những điều đó khiến càng thêm đau nhói , phải muốn đau mà vì thể ....ngoài việc xin lỗi ra Dư Vũ Lam còn biết phải làm gì . cảm thấy bản thân mình tàn nhẫn với ....

      Vương Trấn đứng trước cửa nhìn theo bóng lưng , chợt dòng nước chảy dài khuôn mặt tuấn , lặng người đứng nhìn , như kẻ mất hồn , ra....ngay từ đầu là kẻ thua cuộc...Tim lúc này như vỡ vụn từng mảnh , chưa từng khóc vì ai , nhưng là người phụ nữ đầu tiên Vương Trấn này sâu đậm , là người phụ nữ đầu tiên mà đồng ý bỏ tất cả để theo đuổi...vậy mà....những nổ lực ấy chỉ được đền đáp bằng câu xin lỗi... rất muốn với rằng "Nơi cuối con đường , vẫn có bóng người đứng chờ em...tình trong tim vạn nhất thay đổi ! Chỉ cần em thấy mệt hãy quay đầu lại.... vẫn đứng đây chờ đợi !." - nhưng chỉ sợ càng khiến đau lòng và khó xử, thở dài quay vào ngồi nhà trống vắng đầy hiu quạnh....

      Đôi chân bé từ từ rời khỏi cửa biệt thự , cố gắng thế nào cũng ngăn được dòng nước mắt , Tiểu Đào kéo vali bên cạnh cũng cảm thấy Vương Trấn rất đáng thương.

      "Có phải ấy rất đau ?"- Dư Vũ Lam chợt hỏi Tiểu Đào , ngẫm nghĩ rồi mới cất tiếng "Vâng ! Đôi mắt ngài ấy cũng dần hóa đỏ..."

      "Vũ Lam..."- Tiếng gọi của Đường Lãnh Phong vang lên , đứng dựa vào xe chờ rất lâu , khi thấy bước ra , nhưng lại cúi mặt mà , tự hiểu khóc...Dư Vũ Lam dừng lại , dù phía trước là bóng tối , cũng có thể cảm nhận được đứng trước mặt

      Rất gần....

      Rất gần...

      "Lãnh Phong....." - Dư Vũ Lam òa khóc chạy đến ồm chầm lấy , Đường Lãnh Phong để mặc cho khóc vì biết rất khó xử và đau lòng , sao....chỉ lần này thôi.... đồng ý để khóc vì người đàn ông khác...

      Dư Vũ Lam siết chặt lấy , lần đầu tiên khiến Vương Trấn khóc , luôn tốt với vậy mà lại làm tổn thương , trả ơn bằng cách này sao !??? Tim Dư Vũ Lam thực rất đau nhói....

      Dư Vũ Lam dựa đầu vào vai Đường Lãnh Phong , vừa mới thiếp . Chiếc xe chạy dọc đại lộ Montaigne , rời khỏi khu đường tấp nập rất nhanh , dừng trước tòa biệt thự thự màu trắng , Đường Lãnh Phong mở cửa xe , ôm vào lòng , chậm rãi bước vào nhà. Hoàng Phủ Lâm đứng chờ ở cửa mắt thấy bế định hỏi , nhưng Đường Lãnh Phong liền cất tiếng " ấy ngủ !" xong lướt qua người Hoàng Phủ Lâm vào nhà , mở to mắt khó hiểu lại có chuyện gì sao ?

      Đặt nằm xuống , đưa tay chạm vào khuôn mặt còn vương vài giọt nước mắt , giọng chùn xuống , khẽ "Dù có là ích kỷ cũng được , muốn trong tim em mãi mãi chỉ có , được khóc vì người khác !" - Rồi cúi người hôn thực sâu lên đôi môi đỏ mọng , như đánh giấu chủ quyền chỉ thuộc riêng ....

      --- ------ ---

      Dư Vũ Lam ngủ lúc lâu mới tỉnh dậy , đưa tay dịu dịu đôi mắt ướt nhẹp , ngồi dậy cẩn thận bước xuống giừơng , nơi đây có mùi hương là quen thuộc...là trầm luân kết hợp với hương lavender . Hương thơm này khiến nhớ lại căn phòng trước kia , chợt mỉm cười , bước chậm rãi Dư Vũ Lam đưa tay tìm kiếm cánh cửa.

      Theo hương thơm phát ra đến nơi phát ra hương thơm ấy , biết là ai nấu ăn , có thể là rất ngon , tiếng chuông leng keng phát ra từ cây gậy tay Dư Vũ Lam , Đường Lãnh Phong xào nấu thứ gì đó liền quay lại , mắt thấy vào , đưa tay tắt bếp rồi bước đến ôm lấy thân hình bé trước mặt "Em dậy rồi sao ?"

      "Vâng ! nấu cơm sao ?"

      "Phải !" - mỉm cười dìu đến cái ghế ở bàn ăn dịu dàng lên tiếng "Nào , ngồi xuống đây , đợi nấu xong cho em ăn thử !"

      "Ừm." - Dư Vũ Lam gật đầu híp mắt cười. Cứ thế ngồi trong bếp chờ . "Thực rất muốn nhìn dáng vẻ đứng bếp của !" Câu khiến cho khựng lại chút , cả cũng sững người, vốn chỉ suy nghĩ thôi , ngờ lại ra .

      " nhanh thôi , em thấy dáng vẻ phong độ của !" - Đường Lãnh Phong đùa.

      " đứng bếp có gì phong độ ? Bất quá chỉ giống ông chồng đảm thôi." - Dư Vũ Lam quệt mồm , ngờ lại cao ngạo và tự kỷ như thế . nhíu mày "Người đàn ông của em dù chỉ đứng im cũng rất phong độ rồi , huống chi là việc nấu nướng cỏn con này !"

      bật cười , ai.... sao có thể tự cao quá mức như thế ? "Haha... tự kỷ sao ? Hahah...." Nhìn cười vui vẻ như vậy rất hài lòng , khóe miệng giương lên"Đợi lát nữa em biết được tài nghệ của thôi !"

      "Lãnh Phong , Phủ Lâm và Tiểu Đào có ở nhà sao ?"

      "Tiểu Đào mua ít đồ , còn Phủ Lâm giải quyết số việc !"

      "Ừm !"

      --- ---------

      lát sau , đồ ăn được bày ra bàn Hoàng Phủ Lâm và Tiểu Đào cũng vừa mới về , nên vào bàn ăn chung . Đường Lãnh Phong đưa muỗng cho , xới nhiều cơm để trước mặt . Dịu dàng "Để đút cho em."

      "Ưm.... cần !"

      "Nào , ngoan chút . Để đút ! Há miệng ra !" - cố dụ dỗ.

      Dư Vũ Lam ngập ngừng , đâu còn , thực xấu hổ "Tiểu Đào và Phủ Lâm ở đây mà !"

      "Họ có ở đây !"

      Đường Lãnh Phong tỉnh bơ , còn hai người ngồi bên cạnh ăn cơm liền khựng lại , ngước mắt nhìn kẻ vừa ra câu đó. Hoàng Phủ Lâm nhíu mày , có ở đây ? dám xem cậu là khí hay sao ? ràng là ngồi ăn mà. Hoàng Phủ Lâm định mở miệng bắt gặp ánh mắt sắc bén của Đường Lãnh Phong , ý tứ như 'Cậu hãy im lặng mà ăn !'

      "Vừa nãy phải hai người đều ở đây sao ?"-Dư Vũ Lam nhíu mày , họ rời lúc nào ?

      "Có công chuyện nên cả hai đều rồi , được rồi nghe lời . Há miệng ra !"

      Dư Vũ Lam đành phải nghe lời , nhai nhai hồi cất tiếng "Woa...ngon quá !"

      "Thế nào ? Rất ngon phải ?"

      "Ưm...rất ngon...hihihh.." - Dư Vũ Lam híp mắt cười tươi , ngờ lại nấu ăn ngon như vậy. Câu trả lời của khiến rất hài lòng . Cứ thế vừa ăn vừa đút cho . Hoàng Phủ Lâm và Tiểu Đào vẫn im lặng ăn cơm , làm đúng vai trò của mình là khí trong bàn ăn này. Trong lòng vô cùng bực bội , cái tên Đường Lãnh Phong chết tiệt , dám đối xử với như vậy....

    5. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 14

      Dư Vũ Lam nằm chiếc giừơng êm ái trong phòng , lăn qua lăn lại thể ngủ được ! "Ưm..." - Ngáp cái , hiểu sao thấy rất khó ngủ , chợt cánh cửa phòng mở ra. Dư Vũ Lam giật mình , vội kéo chăn giả vờ ngủ. Bóng đen cao lớn bước chậm rãi đến bên giừơng , Đường Lãnh Phong ngồi bên mép giừơng , tim đập rất mạnh sợ đến nỗi phải nín thở.

      "Tại sao lại nín thở ?" - Đường Lãnh Phong nở nụ cười tà mị nhìn đăm đăm vào khuôn mặt bé kia , sớm nhận ra còn thức.

      "... ...... ....." Dư Vũ Lam vẫn bướng bỉnh giả vờ ngủ.

      "Em có thể chịu đựng được bao lâu ?"

      Dư Vũ Lam mở mắt , đỏ mặt hỏi "...vào đây làm gì ?"

      tự nhiên ngồi lên giừơng , kéo tấm chăn bông người ra , tỉnh bơ nằm xuống . Dư Vũ Lam giật mình " làm gì vậy ?"

      "Em còn hỏi sao ? Tất nhiên là ngủ rồi !"

      "Sao ngủ ở phòng !?"

      " thích." - Quăng cho hai chữ ngắn gọn , Đường Lãnh Phong nhắm mắt mà ngủ , chẳng cần biết xấu hổ hay tức giận , cứ bình tĩnh mà nằm bên cạnh .

      "Đường Lãnh Phong...mau tránh ra ! Đây là phòng của em , ai cho phép tự tiện vào hả ?" - giận dỗi xua đuổi.

      Quay mặt sang nhìn Dư Vũ Lam , từ tốn mà mở lời "Nhưng đây là nhà ! muốn ngủ ở đâu cũng được."

      Dư Vũ Lam giận đến bốc khói , chết tiệt , sao lại ngang ngược đến thế nhưng.... .......đây quả là nhà của ....mà khoan ....dù sao tại đây cũng trở thành phòng của , phải có quyền chứ. Tính cách bướng bỉnh của Dư Vũ Lam cho phép mình chịu thua , nên cãi lại " giao căn phòng này cho em rồi , vậy em là chủ. mau ra ngoài."

      "Dù có giao cho em hay đây vẫn là nhà của ! Hơn nữa....em có trả tiền để mua căn phòng này hay sao ?" - vẫn giữ bình tĩnh , Đường Lãnh Phong thích thú trả lời. Khiến ấm ức thể chịu được , liền vùng vằng ngồi dậy "Được , nếu thích ngủ ở đây , em ra ngoài...hứ..."

      "Oái..." Vừa định bước xuống giừơng , từ đằng sau cánh tay to khỏe của Đường Lãnh Phong , kéo ngược lại , khiến thân hình bé ngã vào lòng . Dư Vũ Lam đỏ mặt hờn giỗi " làm....ưm...." Đường Lãnh Phong nhanh chóng chặn cái miệng xinh lại bằng nụ hôn , cho nên mọi lời đều bị nuốt trôi hết . Đầu lưỡi dịu dàng quấn lấy lưỡi , quá khẩn trương mà tiến sâu vào cả hơi thở cũng bị chiếm đoạt , Dư Vũ Lam mở to mắt , hai tay đánh liên tục vào lồng ngực , muốn thoát khỏi ,nhưng lưỡi linh hoạt chui vào, vướng víu , làm cách nào thoát ra, ngược lại đê mê lý trí, dần dần say đắm trong cái hôn này. Hồi lâu sau , Đường Lãnh Phong mới lưu luyến buông ra , ôm vào trong lòng , thanh trầm thấp khẽ vang lên " muốn ôm em lúc ngủ ! rất muốn ôm em vào lòng."

      "... ...... ...." - Dư Vũ Lam trả lời , nhíu nhíu mày buông ra , vừa cúi xuống bàn tay bé của đưa lên che mắt ".... được nhìn !"

      "Tại sao ?" - Đường Lãnh Phong khó hiểu hỏi , đưa tay kéo tay ra

      "Em cho nhìn mà !" - Dư Vũ Lam hét lên , vừa đúng lúc kéo tay ra khỏi mặt , đôi mắt chợt mở căng ra . Người phụ nữ trước mặt ....quả thực rất đẹp...Khuôn mặt đỏ ửng , đôi mắt to tròn nhìn , dù cho thấy được gì , nhưng sâu trong ánh mắt vẫn xuất hình bóng của , mái tóc màu hạt dẻ xõa gối . Áo ngủ bị trượt xuống , nơi đẩy đà của thoắt thoắt dưới lớp áo mỏng , có lẽ vì bị hôn quá lâu nên mặt càng đỏ hơn , Dư Vũ Lam lúc này rất quyến rũ gần như mê hoặc . ".... .....em....em ra ngoài !" - Dư Vũ Lam bối rối đẩy ra , nhưng Đường Lãnh Phong lại giữ lại đè xuống giừơng . sợ hãi hỏi "....muốn làm gì ?"

      "Em thử nghĩ xem !" - Đường Lãnh Phong nở nụ cười gian ác cuúi người xuống bên tai thổi khí , hơi thở nóng bỏng gần như muốn thiêu rụi , Dư Vũ Lam run cái "Em...làm sao biết được ?"

      "Em còn có thể giả vờ biết sao ?" - cắn vành tai đỏ ửng , phát 'ưm' rất khẽ , khuồn mặt càng thêm đỏ .

      "Đừng lo , dịu dàng với em !" - Lời ngon ngọt vang lên bên tai , Dư Vũ Lam vốn bị mê hoặc từ lâu nhưng vẫn cứng đầu chống đối " được , em muốn ! Buông em ra !"

      "Em muốn !? Vậy làm em muốn !" - bàn tay luồng vào trong áo ngủ rộng thùng thình của , chơi đùa vỗ về. càng chống đối, Đường Lãnh Phong càng sờ hăng hai hơn. Tỉ lệ lớn , mềm mại của đều làm cho rất hài lòng, sờ rất thoải mái, nỡ buông tay. Dư Vũ Lam thở dốc , kiều rên lên !

      "Lãnh Phong....dừng lại !"

      Chặn luôn cái miệng nhắn lải nhải của , kéo tay ra, đặt ngay ở nơi sưng vù của mình, hai mắt đỏ hoe nhìn . "Em có cảm nhận được ? bây giờ muốn em!"

      Vừa dứt lời, liều kéo cao áo ngủ của lên, cắn cái vào nụ hoa đáng của , ở đó xoay tròn dịu dàng liếm mút, nó đưa đến cảm giác như có từng luồng điện làm cho tê dại, làm quên hết mọi chống trả.

      Đầu óc của bị chiếm giữ, bị lấp đầy bởi ham muốn, ở dưới càng ngày càng nóng.

      bàn tay của Đường Lãnh Phong xoa nơi nữ tính của , bàn tay ngay lập tức ẩm ướt , liền nở nụ cười xấu xa. "Em xem, em còn muốn hơn cả .... ....."Dư Vũ Lam xấu hổ , khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín , trách ngược lại "Là cố tình....ưm....." Ngón tay đâm sâu vào vùng cấm địa , thong thả trêu đùa , lúc chậm lúc nhanh . mở to mắt , hai tay che miệng lại cho những thanh dâm dục kia phát ra. Đường Lãnh Phong nhếch miệng cười "Tại sao phải che miệng ?" Cúi người liếm bàn tay của , Dư Vũ Lam giật mình , theo phản xạ mà buông tay ra , lợi dụng thời cơ đưa lưỡi mình vào miệng , hôn thực sâu hút hết mật ngọt trong miệng . Phía dưới , ngón tay thon dài rút ra , vật nam tính của cũng bắt đầu xâm nhập . Dư Vũ Lam siết chặt lấy , cắn chặt môi dưới .

      "Ưm.... ......em chặt quá.... .....Lam Lam....thả lỏng !" Đường Lãnh Phong bây giờ hoàn toàn chìm đắm, thể kiểm soát được tốc độ, động tác càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh,giống như đâm thủng ngừng nghỉ. Tiếng hét rít qua từng kẽ răng , thở dốc , ở dưới thân thể mà vặn vẹo , đầu óc choáng váng chỉ biết gọi tên "Ưm....Lãnh....Phong !"

      "Gọi tên !" - Hơi thở Đường Lãnh Phong cũng chậm lại , cúi xuống bên tai thầm , mồ hôi từng giọt.

      "Ph....Phong !" - Hai cánh tay mảnh khảnh leo lên cổ , Đường Lãnh Phong ôm chặt lấy , lực chạy nước rút ngày càng nhanh , ánh trăng mờ ảo bên khung cửa chiếu rọi lên khuôn mặt bé của đẹp đến mê người khiến dục vọng tham muốn càng cao như lấp đầy lí trí .

      "Lam Lam.... em ! em.......!"- Lời mật ngọt biến mất đôi môi mỏng khiêu gợi của Đường Lãnh Phong , cùng lúc đó ôm đến thiên đường....

      Sóng gió trôi qua , Dư Vũ Lam nằm trong lòng giận dỗi. Đường Lãnh Phong vuốt mặt , nỉ non "Còn vương vấn sao ?"

      "Vương cái đầu ! Hứ...." - thụi đấm vào lồng ngực rắn chắc , bặm môi trả lời.

      "Lam Lam...."

      "Chuyện gì ?"

      "Lam Lam..."

      cau mày khó hiểu "Em vẫn nghe mà !"

      " em , vạn kiếp luôn em , Lam Lam......." - Câu của khiến chợt sững người , sống mũi cay cay , rúc đầu vào lồng ngực , nước mắt chợt lăn dài "Em cũng !"

      Vòng tay chắc khỏe ôm chặt lấy như còn kẽ hở "Sau này đừng rời xa nữa , được ?"

      "Vâng !" - mỉm cười , hai người cùng nhắm mắt lẳng lặng chìm vào giấc ngủ !

      --- ------ -----

      Sáng sớm , ánh nắng ban mai dần hé lộ sau tấm rèm cửa , Đường Lãnh Phong ngồi dựa vào giừơng , để đầu gối lên chân mình , ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Dư Vũ Lam.

      Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hồng hào của , Dư Vũ Lam nhíu mày , lâu sau đó mới mở mắt ra . Ánh mặt trời hôm nay đột nhiên trở nên ấm áp , khẽ phủ lên tán lá non bên ngoài cửa sổ sát đất . Lắng tâm nghe , có thể nghe được tiếng chim hót. Lần đầu tiên thấy ban mai lại ấm áp và dễ chịu như vậy . Paris hôm nay đẹp.... ngồi dậy , dịu đôi mắt ướt nhẹp , vô tình thấy vẻ mặt tuấn tú rạng ngời của "Phong...ưm..." - Chợt nhận ra người mảnh vài che , liền gập người xuống đè lên người . Đường Lãnh Phong mỉm cười "Chào em !"

      "Chào !" - Dư Vũ Lam ngước mặt lên nhìn , vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc . Đôi mắt híp lại , trong mắt còn ý cười hai gò má ửng hồng . xinh đẹp hệt như thiên sứ . Trong thoáng chốc , Đường Lãnh Phong cứ ngỡ phải người , mà là tiên nữ hạ phàm....

      đưa tay đè gáy , ép vào lòng mình , quay mặt sang chỗ khác , cũng phát ra mặt mình đỏ ửng. " là.......tại sao lại nhìn bằng ánh mắt đó !?" Dư Vũ Lam khó hiểu ngước mặt lên , đưa mắt nhìn "Sao mặt lại đỏ như vậy ?"

      "Làm gì có !" - vội phủ nhận . Dư Vũ Lam cười hì hì "Haha....chắc phải là xấu hổ đó chứ !?"

      "Em dám chọc ?" - Đường Lãnh Phong áp tay vào mặt , nở nụ cười gian ác nhìn .

      "Em...em... có chọc , em chỉ thôi !" - Khuôn mặt đỏ ửng , vội né tránh . Đường Lãnh Phong chợt sững người , thấy đỏ mặt !? Vậy có nghĩa là..."Lam Lam , em vừa gì ?"

      "Em đúng !"

      "Câu trước !"

      "Khuôn mặt đỏ ửng !"

      "Em có thể thấy được rồi sao ?"

      "Phải rôôi..." - bất ngờ , thấy được rồi . Cuối cùng cũng thoát khỏi bóng tối . Cả đời này cần phải nhờ người khác giúp đỡ . Đường Lãnh Phong vui mừng , ôm vào lòng, có thể nhìn thấy. xoa đầu , nỉ non "Lam Lam... em!"

      Dư Vũ Lam mỉm cười , dòng nước mắt lăn dài , rúc đầu vào lồng ngực , khẽ cất tiếng "Em cũng !"

      --- ------ ---

      "Tiểu thư , thấy lại rồi sao ? hay quá !" - Tiểu Đào nắm lấy tay vui vẻ .

      "Ừ !" - dịu dàng trả lời

      "Phải rồi , Lãnh Phong . Tôi vừa nghe trợ lý Mã , Quách đổng làm loạn ở công ty." - Hoàng Phủ Lâm vỗ vai , khuôn mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

      "Làm loạn !?"

      "Phải , ông ta tự ý lấy tiền công ty đem đấu thấu những thứ vô nghĩa , còn dám lén bán cổ phần của công ty."

      "Hừm...ông ta to gan hơn tôi nghĩ...." - Đường Lãnh Phong nhếch miệng cười hời hợt , thực ngờ người của lại dám làm phản , xem ra phải nhanh chóng trở về Đài Loan thôi... Cặp đồng tử đen láy chùn xuống , chợt xuất tia lạnh lùng khiến người khác sợ đến nễi ngay cả thở cũng dám. Cả khuôn mặt như đen hết nửa đủ biết tức giận đến mức nào...

      "Phong...." - Cánh cửa chợt mở ra , cái đầu bé ló ra , theo giọng ánh mắt của hướng ra cửa , mọi tức giận thoáng chốc đều biến mất trong trung thay vào đó là khuôn mặt vô cùng dịu dàng "Lại đây !"

      Dư Vũ Lam bước chậm rãi đến gần , cánh tay rắn chắc vươn ra kéo ngồi lên đùi mình , nỉ non hỏi "Tìm có chuyện gì sao ?"

      "Ưm...vừa nãy có nghe trở về Đài Loan."

      " cần vội , nếu em muốn ở lại đây chơi thêm vài tháng cũng được!" - Đường Lãnh Phong mỉm cười dịu dàng , điểm lên má nụ hôn.

      "Phong....ở công ty có chuyện sao ?" - Dư Vũ Lam ngập ngừng hỏi , phải nghe lén mà vì vừa tới phòng cảu nghe thấy nên định gõ cửa nhưng sợ làm gián đoạn chuyện của và Hoàng Phủ Lâm.

      "Ai da....gọi tên thân mật như vậy sao , là...tôi chịu nổi cảnh tượng kinh khủng này đâu . Hai người cứ tự nhiên ha." - Hoàng Phủ Lâm rùng mình cái , sao bọn họ có thể đứng trước mặt mà thân mật như thế là kinh dị... lắc đầu bỏ ra ngoài , trước khi đến cửa cũng quên buông lời trêu chọc "Vũ Lam...thân mật quá coi chừng cậu ta nổi thú tính đấy !"

      chợt đỏ mặt , Đường Lãnh Phong bật cười , áp tay vào mặt , cưng chiều "Em muốn ở lại Paris bao lâu cũng được , đừng lo."

      " cần , em muốn về Đài Loan."

      " phải em rất thích Paris sao ?"

      "Em muốn về nhà !" - ôm cổ , giọng trả lời.

      "Được , ngày mai chúng ta về Đài Loan."

      "Ừm...Trước kh em muốn gặp Vương Trấn !"

      "Em muốn sao cũng được , tùy em quyết định." - Đường Lãnh Phong nhéo , híp mắt .

      --- ------ ------

      Ngày hôm sau , khi chuẩn bị hết hành lí , Đường Lãnh Phong lái xe đưa Dư Vũ Lam đến nhà Vương Trấn. Đứng trước cửa , đưa tay bấm chuông cửa , bấm rất nhiều lần nhưng có người trả lời. Dư Vũ Lam nhíu mày , lẽ vắng.

      "Lam Lam..." - Đường Lãnh Phong cất tiếng , đưa cho bức thư tay. " thấy trong hộp thư. Là của em." - đưa tay cầm lấy , những dòng chữ được viết rất ràng .

      Tiểu Lam , khi em đọc bức thư này rời khỏi Pháp . muốn du ngoạn khắp nơi . Em đừng lo , cảm thấy buồn nữa đâu . Phải rồi , khi nào hai người làm đám cưới nhớ gửi thiệp cho . Tiểu Lam....cảm ơn em trong năm qua luôn bên !

      Giọt nước lấp lánh rơi xuống bức thư , làm nhòr vài chữ. Đến phút cuối vẫn cảm ơn !? Đường Lãnh Phong ôm vào lòng , bàn tay nhắn siết lấy áo nức lên từng tiếng , nợ Vương Trấn rất nhiều.

      Máy bay cất cánh đưa rời khỏi Paris trở về với Đài Loan . Nơi và Đường Lãnh Phong gặp mặt nhau.... ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :