Tổng Tài Phúc Hắc: Không nên yêu anh - Dư Tiểu Thuần (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 5

      Mưa vẫn ngớt , càng ngày càng to hơn , Đường Lãnh Phong lấy chút củi khô trong hang để nhóm lửa .

      Ánh mắt vô tình liếc nhìn Dư Vũ Lam . Chỉ thấy liiên tục run lẩy bẩy.

      " sao vậy ?"

      "Lạnh....lạnh quá."- Dư Vũ Lam thều thào trả lời , cánh tay mảnh khảnh tự ôm lấy mình để sưởi ấm.

      đưa tay lên sờ trán , sốt rồi ! Đường Lãnh Phong cởi lớp áo bên ngoài của , Dư Vũ Lam vội ngăn lại " làm gì vậy ?"

      " sốt , nếu mặc đồ ướt chỉ tăng thêm nhiệt độ thôi." tiếp tục cởi áo ra , Dư Vũ Lam mệt mỏi còn sức đẩy ra , chút sức lực mà ngã vào người , ngất . Đường Lãnh Phong nhìn , khuôn mặt nhợt nhạt , cả hơi thở cũng nóng bừng . Cởi bỏ hết quần áo người Dư Vũ Lam ra , Đường Lãnh Phong cũng cởi áo sơmi để gọn bên đống lửa . Đưa tay kéo , ôm vào lòng . Vòng tay chặt chẽ siết lấy . Dư Vũ Lam nằm trong lòng , khóe mắt chợt ngấn nước , cảm nhận được có người bao bọc lấy nhưng cảm giác ấy càng làm buồn bã hơn . Chỉ sợ cảm giác ấy mau chóng biến mất...

      "Mẹ ơi...." - mê sản ngừng gọi mẹ , Đường Lãnh Phong cúi đầu nhìn , chỉ thấy khuôn mặt thấm đầy nước .

      "Mẹ ơi...mẹ đâu rồi.....mẹ đâu rồi....đừng bỏ con...đừng mà....làm ơn...."

      "Cứu con với....mẹ ơi....dẫn con theo với...đừng bỏ con ở lại....Mẹ ơi..." - Bàn tay mảnh khảnh siết lấy tấm áo đắp người , cả cơ thể ngừng run lên . Đường Lãnh Phong để mặc cho gọi , để khóc , có thể hiểu mơ thấy gì. Lúc trước khi phái người điều tra , biết được , mười năm trước mẹ của Dư Vũ Lam tự tử vì bà thể chịu đựng cha được nữa , bà luôn bị đánh đập , gả cho ông nhưng lại bị ông hắt hủi , có lần bà thấy ông cùng người phụ nữ khác ngủ cùng nhau...

      Đối với lúc này , cảm thấy đáng thương . Khi bàn tay to lớn vừa chạm vào tóc , bị bàn tay nhắn nắm chặt.

      "Mau cứu mẹ tôi....cứu bà ấy...cứu bà ấy mà....huhuhu...." - Dư Vũ Lam hoảng sợ hét lên , đôi mắt to tròn ngấn đầy nước , níu lấy người nài nỉ , van xin.

      "Được rồi...bình tĩnh lại..." - cố trấn an , nhưng vẫn ngừng run rẩy mà khóc . Tiếng khóc nghẹn lại thành lời. Vòng tay to khỏe ôm lấy mà dụ dỗ "Nghe lời tôi...đừng lo . Ngoan ngoãn ngủ . Tôi cứu mẹ em..."

      Nghe những lời của , tâm Dư Vũ Lam chợt hẳn , chôn đầu vào lồng ngực rồi thiếp . vừa vỗ về vừa nhìn những dòng nước mắt cứ lăn dài khuôn mặt . Những giọt nước mắt ấy như những mũi kim đâm vào tim . Lúc này trong tâm can chợt lên cỗ cảm xúc khó hiểu , chỉ biết rằng thứ cảm xúc ấy khiến rất khó chịu , tim đau thắt. Đường Lãnh Phong nghĩ có lẽ bị lây bệnh rồi. Chợt thở dài , vòng tay vẫn chung thủy ôm lấy mà chìm vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau , khi tiếng chim hót ríu rít vọng lại từ trong khu rừng. Dư Vũ Lam từ từ mở mắt ra , mơ màng nhìn xung quanh , chợt bàn tay chạm vào ngực , vừa nắn vừa bóp , phút định thần giật bắn người lên , tiếng hét thất thanh vang vọng làm Đường Lãnh Phong thức giấc , nhíu mày cất tiếng "Em hét cái gì ?" Lúc nãy mơ thấy cái gì đó nên mới đưa tay bắt lấy thứ đó ai ngờ , vô tình chạm vào ngực .

      "Đường...Đường Lãnh Phong...sao có thể thừa nước đục thả câu với tôi chứ ?" - lấy tấm áo che người lại.

      "Tôi làm gì em ?"

      "Vừa nãy chạm vào ngự...." - Dư Vũ Lam vội dừng lại tiếp , khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng lên vì xấu hổ. Nhìn thấy biểu của , chợt nhếch miệng cười "Dù sao đây cũng phải lần đầu tôi với em gần gũi."

      "Cái gì !?"

      "Trời sáng rồi . về thôi." - đứng dậy , lấy áo mặc vào rồi nhìn "Em muốn sống ở đây luôn sao ?"

      "Tôi....đồ của tôi ở bên chỗ ." - chỉ tay về xấp đồ bên đống lửa tàn . đứng bên cạnh dửng dưng trả lời "Tự qua lấy."

      "Ưm..." - Dư Vũ Lam bặm môi , cái áo khoác của chỉ che được phía trước lại chỉ dài gần bắp đùi . Nếu đứng lên đến chẳng phải bị thấy hết sao ?? Hai tay đút vào túi quần , đứng chắn trước mặt , ý tứ như muốn cho lấy đồ. Dư Vũ Lam tức giận " tránh ra !"

      "Tôi thích đứng đâu là việc của tôi . Em có quyền cấm sao ?"

      "...!?" - Dư Vũ Lam nhíu mày , lời cũng có lí , thực là chọc tức mà. đành phải cố gắng vòng qua . Nhưng khi chuẩn bị đến gần bên ngoài cửa hang có tiếng người...

      "Ông chủ , ngài có sao ?" - Tiếng của hàng chục người vang lên rồi sau đó chạy ùa vào. Dư Vũ Lam giật mình, mặc đồ...phải làm sao đây , làm sao , làm saooo ??? lúc cuống cuồng cánh tay vươn ra kéo lại , bao bọc lấy thân hình nhắn vào lồng ngực rắn chắc của . Dư Vũ Lam tròn mắt , ôm ? Che chắn cho !?

      "Cút hết ra ngoài !" - quay lưng về phía đám người áo đen kia , quay đầu lại , Thanh trầm thấp vang lên mang chút giận dữ . Ngay lập tức toàn bộ đám người kia đều khỏi.

      "Mau mặc đồ vào." - Đường Lãnh Phong buông ra , lạnh nhạt cất tiếng. gật đầu rồi cầm lấy quần áo mặc vào.

      "Xong rồi." - Ít phút sau bước đến kéo áo .

      " thôi." - chậm rãi bước ra , đám người áo đen thấy liền cung kính cúi chào. Dư Vũ Lam theo sau. Hoàng Phủ Lâm thấy Đường Lãnh Phong và về tươi cười "Chậc , tôi bảo cậu tìm ấy , nào ngờ cậu lại ở bên ấy cả đêm."

      Nghe lời trêu chọc của Dư Vũ Lam khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng , còn Đường Lãnh Phong vẫn bình thản vào nhà nghỉ. Nhân viên trong công ty xôn xao , bàn tán lời ra tiếng vào rất nhộn nhịp.

      *Chát...

      Đột nhiên , Phương Khả Nhu xông ra , hung hăng tát mạnh vào mặt Dư Vũ Lam khiến kịp phản ứng mà ngã xuống đất cũng chính lúc đó Đường Lãnh Phong bước gần tới cửa , mọi người đột nhiên im bặt.

      "Con khốn , mày làm gì với ấy ? Mày dám dụ dỗ nggười của tao ?" - Phương Khả Nhu tức giận hét lên , phun ra từng lời cay nghiệt "Mày vốn dĩ chỉ là người ở , ăn bám ấy . Có tư cách mà quyến rũ ấy sao. Dư Vũ Lam mày quả là mặt dày . Dám cướp Phong của tao sao con khốn !" - xong liền bay lại định nắm lấy tóc của . Nhưng Dư Vũ Lam kịp thời né sang bên , đứng dậy , quệt vết máu bên khóe miệng, lạnh nhạt cất tiếng " thấy tôi quyến rũ ta sao ?"

      " ràng là vậy ? Nếu tại sao ấy lại ở lại cùng qua đêm. Đồ phụ nữ rẻ tiền."

      "Vậy tại sao lúc ta chạy theo tôi. giữ lại , níu kéo ấy. Đó chẳng phải đối với Đường Lãnh Phong cũng giống với hạng phụ nữ rẻ tiền. Hay đúng hơn , tôi....có giá trị hơn ." - Dư Vũ Lam nhếch miệng cười hời hợt. Tất cả cũng tại mới ra nông nỗi này.

      "....khốn khiếp . có liêm sỉ. Chỉ là kẻ hầu mà dám lớn tiếng với tôi. Đúng là hạng kỷ nữ" Phương Khả Nhu như bốc hỏa nắm lấy áo mà đẩy về đằng sau . Dư Vũ Lam nhíu mày , cổ lucky post chân chợt nhói lên , thể đứng vững mà sắp ngã xuống đất. Thừa lúc đó ả cũng định giơ tay đánh Dư Vũ Lam . Hoàng Phủ Lâm thấy vậy vội chạy lại đỡ nhưng lại bị bóng dáng cao lớn nhanh chân chạy lên đỡ trước đồng thời cũng chụp lấy cánh tay định đánh Dư Vũ Lam.

      "Ph...Phong !" - Phương Khả Nhu ngớ người .

      " làm loạn đủ chưa ?" - thanh lạnh lẽo vang lên, Dư Vũ Lam khỏi ngỡ ngàng khi thấy đột nhiên muốn bảo vệ .

      "Tại sao ? Tại sao lại...."- Phương Khả Nhu tức giận định hét lên nhưng cổ tay lại bị siết chặt khiến cho ả đau đớn thể tiếp.

      Đường Lãnh Phong hất tay ả ra , hời hợt "Đó là việc của tôi !" Sau đó bế vào trong.

      "Oái... làm gì vậy ? Mau thả tôi xuống." - Dư Vũ Lam bất ngờ bị bế lên hoảng sợ . Đường Lãnh Phong để mặc la hét thong thả bế .

      "Được rồi , mọi người vào nhà !" - Hoàng Phủ Lâm nhoẻn miệng cười , ra lệnh cho tất cả mọi người vào , chỉ có Phương Khả Nhu là thất thần đứng sững người . lắc đầu , vui vẻ vào trong. Lí do vui như thế ai biết được....

      --- ------ ---

      " muốn làm gì hả ?" - Dư Vũ Lam ngồi giừơng , bặm môi nhìn .

      "Em tự cho mình là có giá trị hơn Phương Khả Nhu sao ? có bản lĩnh." - kéo chiếc ghế ngồi đối diện , nhếch miệng cười nhạt.

      "Tôi tự biết đối với tôi là gì." - Chợt ngưng lại...tự mình ra câu kia khiến tim nghẹn lại , hít hơi mạnh , lại tiếp "Nhưng lúc đó...tôi phải vậy để bảo vệ chính mình. Dù sao , cũng đâu cần phải quan tâm làm gì."

      "Bảo vệ chính mình ? Vậy còn chân của em ?"

      "Tôi...." - ngập ngừng , mím môi nhìn xuống chân của chính mình .

      " biết lượng sức mình !"

      "Mặc kệ tôi !"

      Đường Lãnh Phong nhìn , cũng biết mình làm gì . Đột nhiên lại quan tâm như vậy . Chắc là chỉ tội nghiệp thôi.

      "Ưm..." - Dư Vũ Lam ngáp cái , thực cảm thấy mệt mỏi.

      đứng dậy bước lên giừơng , kéo nằm xuống. Dư Vũ Lam giật mình , vội đẩy ra "......"

      "Nếu mệt em cứ ngủ." - Đường Lãnh Phong nhắm mắt lại , vòng tay chắc chắn ôm trọn vào lòng. Hai người lúc này chỉ cách nhau mỗi lớp áo. Dư Vũ Lam dùng sức đẩy ra nhưng toàn bất lực , thân hình to lớn vốn cách nào để lay chuyển , đành phải lặng im , mặc cho ôm. Nghĩ kỹ lại , cứu rất nhiều lần , dù là vô tình hay cố ý , những hành động ấy cũng khiến càng thêm hơn.

      "Cảm ơn !" - Dư Vũ Lam khẽ , vẫn chưa câu cảm ơn với . Thấy ngủ say mới mở miệng . Đôi mắt từ từ nhắm lại . Ngay lúc này có thể cảm nhận được hương thơm dịu mùi hổ phách từ . Hơi thở như trung hòa với nhau trong trung .

      ________________________

      Nếu đây là giấc mơ em cầu mong giấc mơ này biến thành ác mộng...

      --- ------

      "Dư Vũ Lam....tao nhất định tha cho mày. Tao bắt mày phải trả giá....nhất định...!" - Phương Khả Nhu rít lên từng tiếng . Bàn tay siết chặt thành quả đấm...

      Gần trưa khi mọi người ra ngoài chơi , Dư Vũ Lam mới mơ màng tỉnh giấc , nhìn xung quanh , có lẽ ra ngoài rồi. . Bước vào trong phòng tắm , rửa mặt sạch rồi thay bộ đồ mới.

      ngày giữa trưa mùa thu , tán lá phong ngoài vườn khu nhà nghỉ đều đổi màu , theo cơn gió từng chiếc lá khẽ rơi xuống đất. Dư Vũ Lam nhặt chiếc lá lên , giơ cao lên bầu trời , nhoẻn miệng cười. thích nhất là mùa thu và cũng rất thích lá phong. tự hỏi đến bao giờ Đường Lãnh Phong mới !?

      " là khách du lịch ở đây sao ?" - Chợt , tiếng lạ lẫm phát ra , Dư Vũ Lam theo phản xạ quay đầu lại nhìn. Người đàn ông kia lại tiếp "Xin chào , tôi là Vương Trấn !"

      "Xin chào !" - Dư Vũ Lam chỉ trả lời ngắn gọn , rồi định quaay nhưng người kia lại có ý níu lại "Tôi có thể biết tên được ?"

      "Tôi nghĩ , nên !" - nhàn nhã trả lời cách rất e dè , và muốn chuyện . Vương Trấn nhíu mày , là người đầu tiên dám cự tuyệt . nhếch miệng cười "Tôi cũng là khách du lịch ở gần đây . Chẳng phải chúng ta nên làm quen sao ?"

      Mày đẹp nhíu mày , là dai quá . Chẳng phải cố tình muốn chuyện với rồi sao. thở dài "Tôi là....Dư Vũ Lam!"

      "Ồ...tên nghe rất hay lại đẹp giống như vậy !"

      " tán tỉnh tôi sao ?"

      Nghe câu của , Vương Trấn bật cười , rốt cuộc là loại người gì đây ? Sao có thể thẳng thắn như thế. đưa tay nâng cằm lên , híp mắt cất tiếng "Em là người của Đường Lãnh Phong phải ? Nếu vậy tôi nghĩ chúng ta có dịp gặp lại nhau thôi."

      Dư Vũ Lam đẩy tay ra , lườm Vương Trấn cái "Tôi thực muốn gặp lại !" Sau đó bỏ , Vương Trấn nhìn theo bóng lưng của . Dư Vũ Lam là người con cá tính mạnh mẽ và lạnh lùng nhất mà từng gặp . Tuy xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại có sức hấp dẫn riêng biệt. Chúng ta nhất định gặp nhau sớm thôi ! - Trong lòng Vương Trấn thầm nghĩ....

      Từ cao , Đường Lãnh Phong nhìn xuyên qua cánh cửa sổ . nhìn thấy những hành động của Vương Trấn và . Chỉ thấy môi nở nụ cười nhạt. ...lại sắp có kịch hay để xem rồi...

      --- -------

      Hai ngày sau , chuyến nghỉ mát của mọi người cũng kết thúc , Phương Khả Nhu cũng thấy xuất nữa . Buổi chiều , tất cả mọi người đều lên xe về nhà chỉ còn Dư Vũ Lam , Hoàng Phủ Lâm và ở lại về sau. loay hoay chuẩn bị đồ đạc để xếp vào balô. Rồi ra ngoài , lại phải nhờ xe với Hoàng Phủ Lâm...

      Dư Vũ Lam thong thả bước xuống dưới , đứng chờ hai người đàn ông kia bước ra , hồi lâu sau mới thấy bọn họ nhàn nhã bước ra. liền lại bên Hoàng Phủ Lâm.

      "Em làm gì vậy ?" - Đường Lãnh Phong nhíu mày nhìn .

      "Tôi chung xe với Hoàng thiếu. Chẳng phải lúc đầu cũng vậy sao ?" - Dư Vũ Lam khó hiểu trả lời. kì lạ !

      "Tôi đưa em về !" - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt cất tiếng , sau đó bước . Như thể ép buộc phải nghe theo lời , được cãi lại. Dư Vũ Lam đứng ngây người, thấy vậy Hoàng Phủ Lâm mới cười tươi cất tiếng "Em nên nghe theo lời cậu ấy !"

      Dư Vũ Lam đành bước nhanh theo sau , cùng đống vali của . như tinh linh , tay xách nách mang rất nhiều đồ hầu như toàn là hành lý của Đường Lãnh Phong. cố gắng nhanh để có thể bắt kịp . Đến nơi để xe , Đường Lãnh Phong bước vào xe , rồi mở máy . Dư Vũ Lam vội hét lên.

      "Tôi vẫn chưa lên xe mà."

      "Tôi thích chờ người khác." - lạnh nhạt cất tiếng . Dư Vũ Lam bặm môi , hì hục chạy đến , mở cửa xe bước vào . Miệng ngừng lẩm bẩm "Đồ đại ma vương !"

      "Em chửi thầm tôi sao ?"

      ".... có !" - Dư Vũ Lam bịt miệng , xua tay phủ nhận. cúi đầu ai oán , thực là đáng ghét. Đường Lãnh Phong ngồi bên cạnh nhếch miệng cười thích thú....

      --- ------ -----

      "Chào ông chủ." - Quản gia cùng toàn người hầu trong nhà đều cúi đầu chào . Đường Lãnh Phong mặt chút biểu tình thẳng vào trong . Dư Vũ Lam theo phía sau. Đến phòng của , để vali vào trong rồi ra ngoài

      "Đứng lại."- Chính là lúc định bước ra ngoài chợt cất tiếng . Dư Vũ Lam quay lại nhìn . lại tiếp "Sắp đồ vào trong tủ. " Rồi bước lên giừơng , ngồi dựa vào đầu giừơng đọc sách. tròn mắt nhìn . Sao lại thích hành hạ như thế. hậm hực kéo vali vào trong sắp từng bộ đồ vào trong tủ gọn gàng . Trong tủ của có rất nhiều đồ , áo sơmi , cà vạt , áo ay dài.... Nhìn loay hoay với đống đồ, Đường Lãnh Phong nhếc môi cười. Có lẽ bây giờ trong có chút chuyển biến nhưng chỉ là do nhận ra....

    2. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 6

      Vài ngày sau đó , cơ thể Dư Vũ Lam đột nhiên có những chuyển biến kì lạ . thường hay mệt mỏi , lại khó chịu trong người. Đường Lãnh Phong cũng thường xuyên chuyện với hơn trước . Dù vẫn còn lạnh lùng nhưng dịu dàng của vẫn nhiều hơn . Khi mùa thu , đông lại tới. Tiết trời càng lạnh hơn , cơ thể Dư Vũ Lam cũng khá hơn , nhưng muốn khiến lo lắng nên đành phải im lặng.

      "Em khỏe sao ?" - Đường Lãnh Phong vừa nhàn nhã ăn cơm vừa liếc nhìn . Sắc mặt hình như được tốt lắm.

      "Hả !?... có ! Em sao ." - Dư Vũ Lam khẽ cười , đành phải lảng sang chuyện khác "Hôm nay cho em ra ngoài chút nhé."

      "Cần mua gì sao ?"

      "Vâng ! Em mua chút đồ ."

      "Được rồi ! Tôi sai người đưa em !"

      " cần , em tự được !" - vội từ chối , vốn là định bệnh viện để khám sức khỏe . muốn cho biết tình trạng của mình.

      "Được." Đường Lãnh Phong gật đầu rồi lại tiếp tục ăn sáng .

      --- -------

      Chuẩn bị đồ xong , Dư Vũ Lam bước xuống cúi đầu chào quản gia rồi mới ra ngoài. Đây là lần đầu tiên sau bốn tháng ở Đường gia được phép ra ngoài. Có lẽ , cuộc sống ở bên ngoài thay đổi rất nhiều. Bước chậm bên đường , hàng người tấp nập nhộn nhịp. Khiến nhớ lại những ngày tháng còn có tự do .

      Đến trước cổng bệnh viện đa khoa , hồi hộp bước vào . Ngồi chờ dãy ghế dài khiến tim ngừng đập mạnh. Chỉ sợ rằng mắc bệnh gì đó.

      "Tiểu Lam !" - giọng của đàn ông phát ra , đưa mắt nhìn . Là Vương Trấn !??? thực có thích người này chút nào. Vương Trấn thấy trả lời lại tiếp tục "Em biết lịch là gì sao ?"

      "Tôi quen ! Tại sao phải trả lời ?" - Dư Vũ Lam lạnh nhạt cất tiếng.

      "Tôi biết tên em , em cũng biết tên tôi. Chúng ta từng chuyện. Đó phải là quen biết sao ?"

      " phải !"

      "Em là người đầu tiên dám chuyện với tôi bằng giọng điệu đó đấy !" - Vương Trấn bật cười . Quả cực phẩm ! Trước giờ luôn là người có tiếng tăm, người phụ nữ nào thấy đều e dè. Chỉ cần lên tiếng biết bao phụ nữ ngã vào như con thiêu thân."Em bị bệnh !?"

      "Liên quan gì đến ?"

      "Đây là bệnh viện của nhà tôi !"

      Dư Vũ Lam chán nản thèm trả lời. Với kiểu người lãng tử trăng hoa như Vương Trấn tốt nhất là nên dính vào. đứng lên , ngang người bước vào phòng khám , để mặc cho Vương Trấn thích thú dõi theo.

      Ít phút sau , Dư Vũ Lam vui vẻ bước ra . khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc , nhưng khi nhìn thấy Vương Trấn vẻ mặt liền thay đổi . ngang qua người , Vương Trấn nhíu mày nhìn ! quả là cực phẩm !

      Dư Vũ Lam nhanh , muốn về nhà ngay bây giờ . phải cho biết . Trong bụng sinh linh lớn dần. Chỉ là nhận ra đằng sau có đám người theo . Đến con hẻm gần đó , Dư Vũ Lam định chọn đường tắt để có thể nhanh về nhà. Vừa bớc vào đám người đó liền xuất .

      " là Dư Vũ Lam !?" - trong đám đàn ông to lớn kia cất giọng hỏi. Dư Vũ Lam quay lại .

      "Phải."

      *Chát - Vừa dứt lời , tên đó liền tát , khiến ngã xuống đất. Dư Vũ Lam sững người , khóe miệng xuất vết máu.

      "Mày to gan khi dám động vào người đó. Còn dám lớn tiếng hạ nhục ngài ấy." - Tên có khuôn mặt bặm trợn ngồi trước mắt , cất tiếng.

      "Tôi biết chủ của các người là ai . Nhưng tôi chưa từng đụng chạm ai cả !" - cắn răng . Lau vết máu miệng , cặp đồng tử màu nâu xuất tia lửa giận.

      " có !? Chẳng lẽ mày quên..." - Chợt giọng phụ nữ phát ra , đám người côn đồ nhường đường cho ta .

      "Phương Khả Nhu ?" - Dư Vũ Lam mở to mắt. ra là ta gây ra chuyện này !?

      "Hừ...tất cả cũng tại mày nên Phong mới rời ra tao . Con khốn !"

      "Là do thể giữ ấy. Liên quan gì đến tôi."

      "Mày còn dám !?" - ả hung hăng nắm tóc Dư Vũ Lam , tức giận hét lên "Bên cạnh Đường Lãnh Phong có biết bao phụ nữ , đêm xong rồi vứt bỏ. Mày cũng chỉ là trong số đó thôi , đừng tự đắc."

      "Nếu vậy. cũng là những người đó. Chỉ có điều tôi khác . Tôi có thể bên ấy lâu hơn ! Phương Khả Nhu... người xinh đẹp như . ngờ lại bỉ ổi như vậy ?" - Dư Vũ Lam nhếch miệng cười hời hợt.

      "Mày....hứ....để tao xem mày còn hống hách đến đâu!" - Phương Khả Nhu bật cười , ả lấy con dao ra , đung đưa trước mắt . Dư Vũ Lam hít mạnh để giữ bình tĩnh ."Với khuôn mặt đầy vết cắt mày quyến rũ được ai đây." Quay sang đám người kia ả hất mặt "Giữ chặt nó lại."

      "Mấy người làm gì vậy ? Mau buông tôi ra." - Dư Vũ Lam vùng vẫy , con dao sắc bén chuẩn bị sượt ngang mặt , Dư Vũ Lam hốt hoảng , được , cố gắng vùng vẫy lại càng bị giữ chặt hơn. Khi con dao gần chạm vào mặt tiếng súng vang lên , viên đạm cắm vào tay Phương Khả Nhu khiến con dao rơi xuống đất . ả đau đớn ôm lấy bàn tay chảy maú .

      "Chậc... đám người như vậy lại bắt nạt sao ?" - Giọng lạ vang lên , kèm theo giọng điệu chế nhiễu . Dư Vũ Lam quay sang nhìn . Là Vương Trấn !??

      "Giết....giết ..." - Phương Khả Nhu cắn răng . Ngay sau đó cả đám người bặm trợn xông lên , bao vây lấy Vương Ttấn. Dư Vũ Lam vì còn sợ nên thể đứng lên , chỉ có thể ngồi im nhìn cảnh vật trước mắt. Người đó có đôi mắt rất ngoan cường , chỉ trong chốc lát hạ gục đám người ấy. Ánh mắt sắc bén nhìn , bước chậm đến bên Dư Vũ Lam "Em sao chứ ?"

      Dư Vũ Lam đưa mắt nhìn người đàn ông trước mắt , khuôn mặt thất thần lên lời . Vương Trấn lau khóe miệng , dịu dàng "Để tôi đưa em về."

      đỡ đứng dậy , nhưng vừa đứng dậy cả cơ thể như còn sức , mắt chợt hoa lên ngã vào người Vương Trấn.

      "Này , Tiểu Lam ! Em sao vậy !??" - Vương Trấn hốt hoảng gọi . nhíu mày , chết tiệt , ngờ lại đến trễ khiến cho hoảng sợ đến ngất xỉu. Vương Trấn bế ra khỏi con hẻm định vào xe , nào ngờ Đường Lãnh Phong lại xuất trước mặt .

      Mày đẹp nhíu lại , đôi đồng tử đen láy u ám nhìn chằm chằm Vương Trấn như muốn ăn tươi nuốt sống . Thấy vậy , Vương Trấn cất tiếng "Cậu để ấy mình , nếu có tôi xảy ra chuyện rồi."

      Đường Lãnh Phong bước đến , từ tay Vương Trấn ôm vào lòng. Vẫn giữ nguyên ánh mắt tức giận , quay mặt bỏ . Vương Trấn nhìn bóng lưng Đường Lãnh Phong , khóe miệng giương lên "Thứ tôi muốn nhất định phải có được !"

      --- -----

      Đường Lãnh Phong ngồi giừơng ngẩn người nhìn , ánh mắt dừng lại bên khóe môi . ràng là có người vừa tấn công Dư Vũ Lam . Ngón tay chạm vào vết thương , lau vết máu còn đọng khóe môi của . Lúc thấy Vương Trấn bế tay hiểu tại sao rất muốn xông đến cho chạm vào dù chỉ là sợi tóc . Bởi vì là của , vạn kiếp chỉ có mình mới có thể chạm vào . chợt giật mình , tại sao lạ có cái suy nghĩ ấy . rốt cuộc làm gì đây ? Đường Lãnh Phong rút tay lại , , cho phép mình , ngay từ đầu chẳng phải Dư Vũ Lam chỉ là trò tiêu khiển . cười nhạt , tự huyễn hoặc bản thân mình , kiếp này chỉ mỗi Đường Vũ Nhi . Còn ...đơn giản là người xa lạ vô tình bước vào cuộc sống của chút giá trị...

      Đôi mắt Dư Vũ Lam từ từ mở ra , nhìn xung quanh . Đây là phòng của . Tại sao lại ở đây ?

      " xảy ra chuyện gì ?" - giọng trầm ấm vang lên bên tai . Dư Vũ Lam quay đầu, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Đường Lãnh Phong , vội trả lời " có gì."

      "Em nghĩ là tôi biết gì sao ?"

      Dư Vũ Lam ngập ngừng , còn nhớ lúc đứng dậy , đột nhiên cả người còn sức , tiếp theo đó lại thấy mình ở đây. Dư Vũ Lam đành cho nghe mọi chuyện

      "Lúc nãy , có người tấn công em."

      "Là ai ?" - Vẫn vẻ mặt lạnh lùng . Đường Lãnh Phong lạnh nhạt hỏi.

      "Phương Khả Nhu."

      Nghe cái tên ấy , Đường Lãnh Phong chợt nhíu mày . Phương Khả Nhu lại là người ranh mãnh đến thế sao !?

      "Lãnh Phong , em..."

      "Em nghỉ , tôi ra ngoài." - đứng lên xoa đầu rồi bước . Dư Vũ Lam ngây ngô nhìn , đặt tay lên bụng trong lòng thầm nghĩ , sao , từ từ cho ấy biết cũng được. Kéo tấm chăn dày bao bọc lấy cơ thể . Dư Vũ Lam nhắm mắt lại , nghĩ về đứa bé trong bụng lớn dần...

      --- ------ ---

      "Chuyện gì ?" - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt cất tiếng.

      "Tôi muốn hợp tác cậu về dự án sắp tới. Tôi đầu tư vốn cho cậu." - Vương Trấn dựa lưng vào ghế , hai chân bắt chéo vô cùng cao ngạo.

      "Cậu nghĩ tôi đủ vốn ?"

      "Ấy , tôi có ý đó. Chỉ có điều nếu hợp tác với tập đoàn tài phiệt PNK của tôi. Chẳng phải cả hai rất có lợi sao ?

      "Điều kiện của cậu là gì ?"

      "Quả hổ danh là Đường Lãnh Phong ! Rất thông minh . Điều kiện của tôi là : Dư Vũ Lam."

      Có chút ngỡ ngàng với câu của Vương Trấn , Đường Lãnh Phong nhếch miệng"Vương thiếu đây...ngay cả người hầu cũng có hứng sao ?"

      "Phải, dù sao tôi cũng nên đổi khẩu vị." - Vương Trấn vui vẻ trả lời. muốn biết phản ứng của Đường Lãnh Phong như thế nào.

      "Được thôi !" - trả lời , Vương Trấn nhíu mày . Đường Lãnh Phong đối với chút tình cảm sao !?

      "Hẹn gặp cậu ở bữa tiệc tuần sau. " - đứng lên , lạnh lùng . Sau đó quay ., để mặc cho Vương Trấn suy nghĩ cái gì đó....

      --- ----

      Dư Vũ Lam ngồi chờ dưới sảnh , khi nghe tiếng bước chân của , vội đứng dậy "Lãnh Phong."

      "Có chuyện gì sao?" - Đường Lãnh Phong hỏi .

      "Ừm... cho phép Tiểu Đào đến nhà nhé ! ấy là bạn của em !"

      "Được !" - gật đầu xoa đầu , rồi bước thẳng lên phòng . Dư Vũ Lam vui vẻ lấy điện thoại gọi cho Tiểu Đào . phải cho em ấy biết tin vui của mình.

      --- ------

      "Tiểu Đào , em biết . Ta có thai 2 tuần rồi." - Dư Vũ Lam vui vẻ nắm tay Tiểu Đào .

      "Là con của Đường Lãnh Phong sao ?"

      "Phải."

      "Tiểu thư , ngài ấy lắm sao ?"- Tiểu Đào nhìn , biết chủ Đường Lãnh Phong bao nhiêu chỉ có điều thấy tình cảm mà dành cho Dư Vũ Lam giống với tình cảm của chủ dành cho .

      "Ừ , ta ấy rất nhiều . Em biết , ấy là người đầu tiên ta lòng đấy !" - Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của khi về Đường Lãnh Phong khiến Tiểu Đào ngỡ ngàng . chưa từng thấy vẻ mặt đó . Niềm hạnh phúc của Dư Vũ Lam trong lời khuôn mặt trái xoan trắng nộn . Tiểu Đào mỉm cười " tốt . Cuối cùng tiểu thư cũng được hạnh phúc."

      "Ừm... Phải rồi , hôm nay em ở lại đây ngủ với ta nhé." - Dư Vũ Lam híp mắt .

      "Được sao ?"

      "Ừm , ta xin phép Lãnh Phong rồi , em yên tâm."

      "Vâng !"

      --- ------ ---

      Đường Lãnh Phong cầm ly rượu lắc . nhìn xuyên qua dòng nước đỏ , vào buổi đấu giá tuần sau . ở đây nữa. Chính lúc đó , ... thuộc về Vương Trấn . quyết định bán lại cho Vương Trấn chỉ vì muốn chối bỏ và phủ nhận tình cảm của mình dành cho Dư Vũ Lam . tự ép bản thân tuyệt đối đc . chỉ là người hầu , cũng như bao phụ nữ khác , chỉ đêm là chấm dứt tất cả vì vậy đc . Uống cạn ly rợu vang tay , bỏ vào phòng . sao , phụ nữ bên có vô số ! Mất hay thêm người cũng chẳng sao . Nên cần phải suy nghĩ nhiều làm gì....

      chiếc giừơng to êm ái , Dư Vũ Lam chuyện với Tiểu Đào . "Lâu rồi chúng ta chưa ngủ chung nhỉ !?" - Dư Vũ Lam bật cười , híp mắt .

      "Vâng ! hơn 3 năm rồi. nhớ lúc còn .".

      "Phải. Ta và em lúc đó luôn bên nhau. Haha..."

      "Tiểu thư , định khi nào mới cho ngài ấy biết ?"

      Dư Vũ Lam khẽ nhắm mắt , khẽ cười "Ta biết . Dạo này ta thấy ấy rất bận . Em đừng lo , ta sớm thôi."

      "Nhưng , tại sao ngay bây giờ ?"

      "Em đừng lo mà , phải rồi...tuần sau là sinh nhật của Lãnh Phong. Lúc đó , ta cho ấy biết ! Là ngày mùng 5 tháng 3." - ngẫm nghĩ hồi lâu . Sắp đến sinh nhật Đường Lãnh Phong. muốn tặng quà cho . Là món quà tuyệt vời.

      Nhìn Dư Vũ Lam vui vẻ như vậy khiến Tiểu Đào cũng vui theo. lâu khuôn mặt chưa từng xuất nụ cười hạnh phúc thế kia . Tiểu Đào quay sang , vui vẻ "Nếu ngài ấy biết chắc chắn vui lắm."

      "Ừ...ta cũng mong như vậy lắm."

      "Trời khuya rồi . Nên ngủ thôi , phụ nữ có thai nên thức khuya ."

      "Ừm." - Dư Vũ Lam thở dài . Aiz... nôn nóng đến tuần sau quá . Thực rất muốn cho biết ngay lập tức . Nhưng chỉ sợ bận việc có thời gian dành cho ...

      --- -------

      Sáng hôm sau , Tiểu Đào dậy sớm cùng chuẩn bị bữa sáng . Dư Vũ Lam lên phòng Đường Lãnh Phong , định đưa tay lên gõ cửa cánh cửa màu trắng chợt mở ra . Dư Vũ Lam rút tay lại , cất tiếng "Bữa sáng xong rồi."

      "Được rồi. xuống !" - lạnh nhạt trả lời , rồi bước xuống . Dư Vũ Lam chậm rãi theo sau . Đến phòng ăn Tiểu Đào cúi đầu chào .

      " ăn trước . Lát em cùng ăn với Tiểu Đào."

      "Tôi chỉ uống cà fê thôi. Em cứ ăn . Còn nữa , nếu muốn cứ để cho ấy ở lại cùng em." - Đường Lãnh Phong cầm ly cà phê lên uống.

      " sao." - Đôi mắt to tròn sáng rực khi nghe vậy .

      "Hôm nay cần chờ tôi. Em cứ ngủ trước . Tôi về trễ." - Đặt ly cà phê xuống bạn . xong liền quay mặt bỏ . Dư Vũ Lam chỉ trả lời ngắn gọn rồi vui vẻ ngồi xuống bàn . Tiểu Đào cùng ăn bữa sáng trông rất hạnh phúc.

      --- ------ ----

      "Thông tin về hai tập đoàn lớn mạnh vừa hợp tác với nhau lan ra toàn nước . Theo như phóng viên vừa : Tập đoàn chứng khoán Lãnh Phong vừa qua thu mua ba công ty lớn , số cổ phiếu tăng vọt. Tổng giám đốc của tập đoàn - Đường Lãnh Phong cũng vừa kí kết hợp đồng với tập đoàn tài phiệt PNK. Theo đó cho thấy Tập đoàn chứng khoán ngày càng lên với cương vị là tập đoàn lớn mạnh nhất Đài Loan..."

      "Chà , xem ra cậu đồng ý hợp tác với PNK." - Hoàng Phủ Lâm ngồi ghế sofa dài , hai chân bắt chéo thưởng thức ly rượu vang.

      "Có lợi tại sao phải từ chối." - Đường Lãnh Phong tắt ti vi . Nhàn nhã .

      "Tuần sau là ngày sinh của cậu phải ? Nghe cậu muốn tổ chức buổi đấu giá."

      "Phải ! Bữa tiệc đó đấu giá rất nhiều thứ."

      "Coi bộ rất thú vị. Phải rồi, cậu và Vũ Lam thế nào ?"

      "Vẫn như cũ."

      "Hả ? Vẫn có tiến triển gì sao ? Sao cậu..."

      "Xem ra cậu rất rảnh nhỉ?" - cắt ngang lời Hoàng Phủ Lâm , khuôn mặt chút biểu tình ra lệnh " làm việc !"

      "Này , tôi chuyện với cậu." Hoàng Phủ Lâm nhíu mày , ai oán trả lời . Cái tên này sao đột nhiên lại lảng sang chuyện khác chứ ? là.

      "Cậu muốn nghỉ việc." - đanh mặt lại , lườm Hoàng Phủ Lâm. Khiến ta đứng lên , gật gật đầu bất mãn "Được rồi , được rồi."

      Đường Lãnh Phong uống cạn ly rượu vừa rót , mắt trở nên u ám khác thường ! Cứ để Dư Vũ Lam tận hưởng những ngày còn có thể sống trong Đường gia...

      --- --------

      Ngày 5 tháng 3 là sinh nhật của Đường Lãnh Phong . Dư Vũ Lam nôn nóng chuẩn bị quà cho . Chiếc khăn choàng len đan rất lâu , cũng hoàn thành . Trong tòa biệt thự to lớn này , mọi người vẫn bình thường . Vẫn gian lặng im như thế . Tiểu Đào ra ngoài mua đồ giúp , tại , Dư Vũ Lam ăn sáng cùa .

      "Chiều nay chuẩn bị sớm , cùng tôi dự tiệc." - lạnh nhạt cất tiếng.

      "Dự tiệc cùng sao ?"

      "Phải. Sáu giờ tôi đưa em đến buổi tiệc."

      "Vâng !" - Dư Vũ Lam híp mắt . Kể ra đây là lần đầu cùng dự tiệc . là hay quá... Đường Lãnh Phong nhìn khuôn mặt hí hửng của , trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Nụ cười ấy gần như muốn bóp nát trái tim .... Nhưng vẫn giữ vững cái suy nghĩ bán cho Vương Trấn....

      Dư Vũ Lam chuẩn bị từ sớm chỉ chờ đến khi đến , lập tức ra ngay . Đúng sáu giờ , Dư Vũ Lam mở cửa phòng , xuống dưới , Đường Lãnh Phong ngồi chờ ở dưới sảnh . mặc bộ vest màu đen lịch lãm , mái tóc chải gọn bên , để lộ đôi lông mày rậm , cặp mắt đen láy . đưa mắt nhìn . Dư Vũ Lam khoác mình bộ váy dạ hội bằng voan màu hồng phấn , dài ngang đầu gối , để lộ đôi chân thon dài trắng nõn . Sa mỏng của làn váy dao động , trong trẻo nõn nà , tôn lên làn da trắng mịn . Cả người như đóa hoa thuần khiết , gợi người khác thương .

      Váy thiết kế cổ chữ V , lộ ra đường rãnh no tròn đẫy đà . Ở thắt lưng còn gắn thêm chiếc nơ màu trắng , nhìn lúc này hệt như tiên nữ.Dư Vũ Lam đứng trước mặt , thấy gì mới lên tiếng "sao vậy ? đẹp sao ?"

      "À... có ! thôi !" - bừng tỉnh , vội giấu vẻ mặt lúng túng . Đường Lãnh Phong trả lời . gật đầu , rồi bước theo . Chiếc siêu xe McLaren MP4-12C mui trần rời khỏi cổng của Đường gia , lướt như bay về phái trung tâm Đài Loan...Làn tóc màu hạt dẻ của Dư Vũ Lam bồng bền trong gió , ngồi bên cạnh , khiến rất hồi hộp , món quà mà cố gắng làm tặng được bảo quản rất kỹ , chỉ chờ đến thời điểm thích hợp tặng ra tin vui của hai người.....

    3. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 7

      Tại nhà hàng Pentol , hàng chục người ra vào . Đường Lãnh Phòng nắm tay Dư Vũ Lam bước xuống xe , chậm rãi bước vào trong . Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía . đưa vào căn phòng kế bên nơi xảy ra yến tiệc . "Em ở đây chờ tôi , đừng lung tung."

      "Vâng !" - Dư Vũ Lam gật đầu . buông tay ra . Ngoan ngoãn ngồi giừơng , cánh cửa màu đồng đóng lại , đặt tay lên bụng , ánh mắt chăm chú nhìn chiếc khăn choàng len màu đỏ nâu . hi vọng hôm nay cho biết mọi việc....

      * Phòng kế bên...

      "Hửm , cậu đưa Vũ Lam đến sao ?" - Hoàng Phủ Lâm nhìn xung quanh , thắc mắc hỏi.

      " ấy ở phòng kế bên." - lạnh nhạt trả lời! Hoàng Phủ Lâm nhíu mày "Sao cậu lại để ấy mình."

      "Xin chào , Đường tổng ! Cậu giữ đúng lời hứa chứ ?" - Vương Trấn cầm hai ly rượu Wishky bước đến trước mặt Đường Lãnh Phong , nở nụ cười nhạt.

      "Tất nhiên ! Nếu Vương thiếu đây có hứng thú có thể gặp ấy." - nhận lấy ly rượu từ tay Vương Trấn , khóe môi giương lên lại tiếp "Phòng bên cạnh !"

      "Vậy làm phiền !" - Vương Trấn uống cạn ly rượu , rồi sải bước . Hoàng Phủ Lâm hiểu chuyện gì liền hỏi "Chuyện này là thế nào ?"

      "Tôi bán Dư Vũ Lam."

      "Cho Vương Trấn !?"

      "Phải !"

      "Sao cậu có thể làm vậy ?" - Hoàng Phủ Lâm tức tối . ngờ Đường Lãnh Phong lại có thể nhẫn tâm làm vậy với ? Xem như món hàng muốn bán cho ai bán.

      Đường Lãnh Phong vẫn bình tĩnh thưởng thức ly rượu tay , nhàn nhã trả lời "Ngay từ đầu , tôi giá trị của ta là gì !?"

      "Chẳng lẽ những ngày qua cậu có chút tình cảm với Vũ Lam sao ?"

      " !" - trả lời dứt khoát , chỉ chữ là đủ trả lời cho những thắc mắc của Hoàng Phủ Lâm . Khiến cho ta tức giận mà nắm lấy cổ áo của Đường Lãnh Phong "Lãnh Phong , cậu giả vờ hay thực biết tình cảm của ấy dành cho cậu ?"

      Vì tiếng hét của ành mà khiến mọi người đều quày sàng nhìn hết sức ngỡ ngàng . Đường Lãnh Phong hất tay Hoàng Phủ Lâm ra , chỉnh lại áo , mày đẹp nhíu mày hời hợt " tôi !? Cũng vì cái gia tài đồ sộ này thôi. Loại phụ nữ đó , cậu bảo tôi phải lại sao ? Thực nực cười !"

      "Vì gia tài của cậu ? Vậy ấy từng lấy của cậu đồng nào chưa ?" - Hoàng Phủ Lâm rít lên từng tiếng . Nhưng chỉ nhận lại im lặng của , chiếc ly pha lê dày cộm tay Đường Lãnh Phong phút chốc bị bóp bể . thực nổi giận rồi...

      Cùng lúc đó , phòng bên cạnh , Dư Vũ Lam say sưa ngắm nhìn chiếc khăn choàng , chợt tiếng mở phát ra . vui vẻ đứng lên "Lãnh Phong , ..." - Nụ cười tắt lịm khi thấy người đứng trước cửa phải là mà là....Vương Trấn.

      "Gặp tôi , em vui sao ?" - Vương Trấn khẽ cười , đóng cánh cửa lại , chậm rãi tiến đến gần .

      "Tại sao lại là !?" - Dư Vũ Lam khó hiểu hỏi . Tại sao Vương Trấn lại biết ở đây ?

      "Em đoán thử xem ?"

      ngớ người , lẽ.... thể nào . Đường Lãnh Phong làm vậy . đối xử với như vậy . tự trấn an bản thân .

      Thấy trả lời , lại tiếp "Là Đường Lãnh Phong bán em cho tôi. Giờ em là của tôi ." - Cánh tay vươn ra chạm vào sợi tóc vai . Dư Vũ Lam vội hất tay ra , bàn tay bé siết chặt lấy chiếc khăn choàng . tin những gì Vương Trấn , tức giận hét lên " đừng bịa đặt . Lãnh Phong làm vậy với tôi."

      "Hửm !? Vậy là em biết rồi...trong mắt cậu ta em chỉ là món đồ chơi , món hàng dùng để trao đổi." - Nhìn biểu của , càng khiến muốn trêu chọc hơn . "Tiểu Lam... để em ở đây và cho tôi biết . Chẳng phải mọi chuyện quá ràng rồi sao."

      Dư Vũ Lam lùi vài bước , tin đó là . Đôi mắt chợt đỏ ngầu . Cơ thể run lên , biết là tức giận hay tuyệt vọng . Chỉ thấy khuôn mặt rất thống khổ. Nhận ra những điều khiến đau lòng , Vương Trấn vội nắm lấy cánh tay "Tiểu Lam , loại người như . Em nên . Hãy theo tôi."

      " , buông tôi ra . Các người xem tôi là gì chứ !? Mau buông tôi ra !" - Dư Vũ Lam vùng vẫy , đau đớn hét lên . Giờ hiểu , tất cả những việc Đường Lãnh Phong làm trong thời gian qua chỉ là giả dối . Chỉ là đùa giỡn với . bất lực mà khóc thét lên . Vương Trấn nhìn đau khổ như vậy , khiến rất khó xử .

      "Tôi mang lại hạnh phúc cho em . Theo tôi về nhà."

      "Tôi cần . cần thương hại." - vùng vẫy , cố chống trả . Dùng hết sức để đẩy ra . Vương Trấn tức giận "Em cần gì loại người đó !" - hất mạnh tay , nhưng lucky thực ngờ hành động đó lại vô tình khiến Dư Vũ Lam mất đà mà ngã xuống cửa sổ . Vương Trấn hoảng sợ , vội chạy lại níu lấy nhưng quá trễ "Tiểu Lam !???"

      Dư Vũ Lam rơi từ cửa sổ tầng , nước mắt ngừng rơi . tự hỏi , trong lòng Đường Lãnh Phong là gì ? tin lời Vương Trấn . muốn Đường Lãnh Phong chính miệng với . Lúc rơi xuống trong tay vẫn nắm chặt lấy chiếc khăn choàng , tay ôm lấy bụng...

      *Phịch... - Cơ thể nhắn , đập mạnh xuống thảm cỏ . Máu từ đầu Dư Vũ Lam loang ra , nhuộm đỏ cả thảm cỏ xanh mướt . Mọi người gần đó hốt hoảng chạy đến khi nghe thấy tiếng động . Trước mặt họ là người phụ nữ mặc chiếc đầm màu hồng phấn nằm vũng máu.

      "Tiểu Lam , Tiểu Lam !" - Vương Trấn chạy xuống , ngồi bên cạnh nâng người Dư Vũ Lam dậy , lo lắng gọi tên nhưng chỉ nhận lại im lặng . vội bế lên , phải đưa đến bệnh viện ngay lập tức. Đám người xung quanh cũng tản ra nhường đường cho ...

      --- -------

      Tiếng nhạc êm dịu của bữa tiệc khiến mọi người cảm thấy rất dễ chịu . Bữa tiệc rất nhộn nhịp . Đường Lãnh Phong nhàn nhã chuyện với khách mời vừa ồm eo thần mật với người phụ nữ khác . đột nhiên Hoàng Phủ Lâm chạy đến "Chết tiệt , Đường Lãnh Phong cậu còn có thể ở đây mà chuyện phiếm với người khác nữa sao ?"

      "Chuyện gì ?" - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt hỏi.

      "Vũ Lam rơi từ tầng xuống . Giờ trong bệnh viện , vậy mà cậu !???"

      Đường Lãnh Phong sững người ba giây, sau đó lại nhàn nhã cất tiếng "Có liên quan đến tôi sao ?"

      "Nếu phải tại cậu ấy đâu như vậy !?"

      "Tôi quan tâm !" - Đường Lãnh Phong uống ly rượu do người phụ kế bên đưa , khuôn mặt như chẳng hứng thú với việc Hoàng Phủ Lâm .

      "Cậu...Được rồi . Nếu cậu tuyệt tình nhơ thế . tôi cũng cần tốn sức để đứng đây cãi với cậu." - tức giận , cười lạnh cái . Rồi bước , xưa nay đều biết Đường Lãnh Phong là tên máu lạnh nhưng ngờ cậu ta lại có thể nhẫn tâm với Dư Vũ Lam như thế. Thực khiến thất vọng...

      Đường Lãnh Phong trầm mặc hồi lâu . Người phụ nữ kia thấy vậy vội nhõng nhẽo "Phong...xảy ra chuyện gì sao . Người ta gọi nãy giờ rồi đó." Bị tiếng gọi của làm bừng tỉnh . Đưa tay vuốt mặt , nhếch miệng cười " có gì."....

      --- ---------

      * Bệnh viện...

      " xin ngài hãy cho tôi biết tiểu thư như thế nào ?" - Tiểu Đào hấp hối chạy lại hỏi. Vừa nãy nhận được tin Dư Vũ Lam xảy ra chuyện , sợ hãi chạy tức tốc đến đây .

      " là ai ?" - Hoàng Phủ Lâm quay sang Tiểu Đào.

      "Tôi là người hầu của ấy. Làm ơn hãy cho tôi biết . xảy ra chuyện gì ạ ?"

      Hoàng Phủ Lâm nhìn vẻ mặt lo lắng của đành ngắn gọn cho biết mọi việc. Nghe xong gần như phát điên , muốn phanh thây Đường Lãnh Phong ngay lập tức.

      "Đây là quà mà ngốc ấy muốn tặng cho ." - Vương Trấn đưa cho xem chiếc khăn len , bị rách và bị bung ra vết máu ấy "Cho đến phút cuối , ấy còn nắm chặt lấy cái này."

      Tiểu Đào nhận lấy chiếc khăn choàng . đau đớn đến bật khóc . Tại sao tiểu thư lại phải chịu đựng nỗi đau này !???

      * Cạch... Cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở ra . Cả ba người đều chạy lại . Lo lắng đồng thanh hỏi "Bác sĩ , ấy..."

      "Nhờ những tán cây to và thảm cỏ nên ấy sao . Chỉ có vài vết thương ngoài da. Nhưng vết thương nặng nhất là ở đầu...vì đập mạnh xuống đất nên máu bầm tụ lại trong não và che mất thị giác....cho nên...tiểu thư thể thấy được." - Vị bác sĩ già cung kính đáp.

      "Vậy ấy có thể thấy lại được ?" - Hoàng Phủ Lâm vội hỏi.

      "Việc đó phải chờ thời gian thích hợp để máu bầm giảm và tình trạng sức khỏe của ấy. Có lẽ là phải chờ thời gian dài."

      "Bác sĩ , còn đứa bé !?" - Tiểu Đào níu lấy áo ông , cất tiếng hỏi. Câu hỏi của khiến hai người đàn ông kia sững người.

      "Xin lỗi...đứa bé còn....Chúng tôi đưa ấy sang phòng hồi sức." - Ông cúi đầu bỏ . Cả cơ thể Tiểu Đào như đông cứng . Đứa bé mất rồi , vậy Dư Vũ Lam ra sao đây ?

      "Tiểu Đào , đứa bé là sao ?" - Hoàng Phủ Lâm giữ chặt hai vai . Vội hỏi.

      "Là con của tiểu thư và Đường Lãnh Phong .... Hic....là đứa bé mà ấy luôn thương . Cố gắng bảo vệ...Tiểu thư chờ đợi đến hôm nay để cho ngài ấy biết....tiểu thư tin tưởng vào ngài ấy...tại sao...ngài ấy lại đối xử với tiểu thư như vậy , làm sao tôi có thể cho ấy biết được ?" - Tiểu Đào cúi mặt khóc nức nở , phải làm sao đây ? Hoàng Phủ Lâm vỗ vai mà an ủi.

      "Tên khốn đó !" - Vương Trấn tức giận đấm mạnh vào tường . Đáng lẽ nên tức giận mà hất tay ra nên làm kích động nếu mọi chuyện đâu như vậy. Cả ba người cùng vào phòng vip , chiếc giừơng màu trắng , người phụ nữ nằm đấy khuôn mặt tiều tụy , trán lại băng vải băng màu trắng . Cánh tay mảnh khảnh đầy những vết thương .

      *Cạch...- Tiếng mở cửa phát ra , Đường Lãnh Phong chậm rãi bước đến.

      "Cậu đến đây làm gì ?" - Vương Trấn nhếch miệng cười đểu. Đường Lãnh Phong trả lời , càng bước đến gần Dư Vũ Lam hơn.

      "Ngài được đến gần tiểu thư . Ngài còn mặt mũi để đến gặp ấy sao ?" - Tiểu Đào đứng chắn đường , ngăn cho bước đến gần.

      " có tư cách gì ?" - Thanh trầm thấp vang lên .

      "Vậy còn ngài ? Ngài khiến ấy bị mù , hại tiểu thư mất đứa con đầu tiên của mình. Ngài còn tư cách để đến đây sao ?" - tức giận trả lời . Người đàn ông này đến phút cuối còn cao ngạo như thế ?

      Đường Lãnh Phong sững người , nhíu mày hỏi lại " vừa cái gì ?"

      *Bốp...rầm...- Vương Trấn hung hăng lao tới đấm mạnh Đường Lãnh Phong . "Để tôi cho cậu biết . Chính cậu hại Tiểu Lam mất tất cả. Chính hôm nay , ấy định cho cậu biết ấy có thai , lucky post còn ngu ngốc đan khăn choàng cho cậu . Đến phút cuối vẫn nắm chặt chiếc khăn này . Vẫn tin cậu đối xử nhẫn tâm với ấy ." - ném chiếc khăn cho Đường Lãnh Phong . Định túm cổ áo đánh thêm vài cái nhưng lại bị Hoàng Phủ Lâm giữ chặt lại "Dừng lại , đây là bệnh viện . Đừng quấy rầy ấy nghỉ ngơi."

      "Cậu hãy tự ở lại đây mà xem lại tình cảm của mình !" - Hoàng Phủ Lâm kéo Tiểu Đào cùng Vương Trấn ra ngoài .

      Trong căn phòng bệnh yên tĩnh. Đường Lãnh Phong đứng dậy . ngồi chiếc ghế kế bên giừơng . nhìn chiếc khăn choàng tay , đường đan rất tỉ mỉ và đẹp dù bị hư hại gần hết nhưng vẫn có thể biết được dành bao nhiêu công sức để đan. đó còn dính rất nhiều máu. đưa tay chạm vào khuôn mặt , thanh trầm thấp vang lên thực khẽ "Tại sao cho tôi biết !? Tại sao em lại giữ kín mình ?"

      "Vì ấy muốn tạo bất ngờ cho ngài !" - Tiếng của Tiểu Đào vang lên phía sau lưng . quay lại vẫn chăm chú nhìn Dư Vũ Lam.

      "Ngài có biết Tiểu thư từng rất đau khổ vì ngài ? Dù biết đối với ngài ấy chỉ đơn thuần là món đồ chơi nhưng ấy lại ngài . Cố chấp ngài ! Khi biết được mình mang thai ấy hạnh phúc như thế nào ngài biết ? Tiểu thừ còn đan sẵn bộ đồ cho đứa bé . Niềm hạnh phúc của ấy rất đơn giản , chỉ cần ngài ấy , đồng ý đứa bé ấy . Vậy mà , ngài lại nhẫn tâm đối xử với tiểu thư như vậy sao ?..." - trong nước mắt . Bao nhiêu uất ức của Dư Vũ Lam , Tiểu Đào đều thay ra ... Đường Lãnh Phong từ đầu đến cuối chỉ im lặng . Tiểu Đào nhìn bóng lưng của , muốn thay Dư Vũ Lam trách , đánh nhưng...dù có làm vậy , mọi chuyện cũng trở lại như ban đầu...

      --- -------

      Đường Lãnh Phong ngồi yên nhìn Dư Vũ Lam ngủ cho đến tận sáng vẫn nhúc nhích . Chợt hàng mi của cử động , từ từ mở mắt ra , đúng lúc Tiểu Đào cùng Hoàng Phủ Lâm bước vào . vội chạy lại nâng Dư Vũ Lam ngồi dậy "Tiểu thư , tỉnh rồi sao ? Có khó chịu trong người ?"

      Dư Vũ Lam nắm lấy tay Tiểu Đào , thều thào hỏi "Tiểu Đào , trời vẫn còn tối sao ?"

      "Tiểu thư...." - nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ là sáng sớm...Tiểu Đào định cho Dư Vũ Lam biết đột nhiên lại cất tiếng...

      "Phải rồi...đứa bé...con của ta..."

      "Tiểu thư....em xin lỗi...."

      " xảy ra chuyện gì ? Con của ta đâu , đứa bé đâu !?" - Dư Vũ Lam hét lên , lắc mạnh người Tiểu Đào .

      "Bình tĩnh lại , Vũ Lam !" - đưa tay giữ người lại , điềm tĩnh .

      "Lãnh Phong !? Mau....mau cho em biết....đứa bé ở đâu ?" - Nhận ra tiếng của , quay sang níu lấy áo , nài nỉ. "Chuyện ở bữa tiệc chỉ là hiểu lầm phải ? Em tin làm vậy. cho em biết...con của em..." - Tiếng khóc nghẹn lại ở cổ họng , khiến giọng bị đứt ngoãng , lúc này thực rất đáng thương "Lãnh Phong... đừng im lặng nữa....mau cho em biết mà...huhu...."

      Nhìn như vậy Hoàng Phủ Lâm thấy rất tội nghiệp, trong lòng rất đau. Dù Đường Lãnh Phong ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong tâm cũng rất đau xót "Vũ Lam...xin lỗi...đứa bé mất rồi , mắt của em tạm thời thể nhìn thấy gì !?"

      Nghe câu của , Dư Vũ Lam như chết lặng . Bàn tay nhắn chợt run lên , từ từ buông cánh tay ra . lắc đầu , đau đớn " gạt tôi..... phải . Tôi phải kiếm bảo bảo . Phải tìm nó...." - giật mạnh cây kim tay cố gắng đứng dậy , nhưng lại sơ ý ngã xuống đất . Đường Lãnh Phong vội đỡ nhưng lại bị hất ra , tức giận hét lên " , tại sao lại đối xử với tôi như vậy ? Tôi làm phật lòng điều gì chứ ? Tại sao lại ném tôi cho người khác ???" Đường Lãnh Phong nhíu mày , để mặc cho dùng sức đánh , chỉ lạnh nhạt vài chữ "Vì tôi cần em !"

      "Lãnh Phong sao cậu có thể như vậy ?" - Hoàng Phủ Lâm cất tiếng . Đến nước này mà còn có thể như vậy sao ?

      "Nhưng đó là lúc trước , còn bây giờ khác !"- Thanh lạnh lẽo lại phát ra . Khiến cho Hoàng Phủ Lâm và Tiểu Đào đều im lặng .

      Dư Vũ Lam ngồi dưới đất , siết chặt lấy áo , đầy oán hận "Đường Lãnh Phong...tôi cho biết từ trước đến nay , tôi chưa từng biết hận ai , nhưng ... là người đầu tiên Dư Vũ Lam tôi oán hận..." - Nước mắt lăn dài khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi. Nhưng người đàn ônng ấy , mặt vẫn lạnh tanh , có chút gì thương tiếc điềm đạm cất tiếng "Chỉ cần em còn hận tôi , trong tim em vẫn còn hình bóng tôi."

      tức giận giật mạnh áo , dùng hết sức mà hét lên , bao nhiêu oán hận đều ra

      " đừng mơ tưởng đến việc đó . Dù tôi có chết cũng bao giờ tin ! Đối với loại người máu lạnh , bỉ ổi , còn tệ hơn loài chó như Dư Vũ Lam tôi , dù có chết cũng bao giờ . Tôi cũng là con người , cũng có tôn nghiêm của mình , cần đứa bé ấy cũng được , hà cớ chi phải hại chết nó ?"

      Đường Lãnh Phong mặt vẫn lạnh , tai vẫn nghe , mắt vẫn thấy những hành động , căm phẫn cùng những giọt nước mắt của , tuy rằng trong lòng có cỗ lucky post khó chịu dâng lên nhưng vẫn bình thản "Dù thế nào , đời này em...chỉ có thể tôi ! Dư Vũ Lam em cuối cùng cũng là của tôi." ....

      Dư Vũ Lam hét lên "Mau cút ra ngoài . , tôi muốn nghe thấy giọng của nữa . Mau cút . ngay."

      "Lãnh Phong , tạm thời ra ngoài . Để ấy bình tĩnh lại." - Hoàng Phủ Lâm kèo đứng dậy . ra ngoài để cho Tiểu Đào ở lại với .

      "Tiểu thư.... đừng như vậy !" - Tiểu Đào ngồi xuống đất, cố gắng trấn an .

      "Của ....ta là của ta sao ? Bắt đầu từ khi nào vậy !?...ha...haha...." - Dư Vũ Lam bật cười , đau đớn ôm lấy Tiểu Đào . Nỗi đau này có ai thấu hiểu được cho ? Tình của bị phản bội , bị chính người mình lừa dối, mất đôi mắt , mất đứa con , làm sao có thể bình tĩnh mà vượt qua được . Dư Vũ Lam bật khóc nức nở , con của , đứa con đầu lòng của ....sao ông trời lại có thể nhẫn tâm với như vậy . Bao nhiêu tổn thương mà phải gánh chịu suốt bao năm qua vẫn chưa đủ hay sao ? "Mau trả con lại cho tôi...là mẹ thể bảo vệ con....bảo bảo...là mẹ tốt...mẹ tốt..." - tự đánh bản thân mình , đau khổ mà khóc thành tiếng. Tiểu Đào vội ngăn lại "Tiểu thư , đừng làm vậy !? Vẫn còn có em ở bên mà..."

      "Tiểu Đào...ta mệt mỏi lắm rồi , thực rất mệt mỏi...." - Dư Vũ Lam chợt ngất .

      "Tiểu thư , bác sĩ, Bác Sĩ..." - vội hét lên , dùng sức để lay Dư Vũ Lam nằm bất động. Nghe thấy tiếng gọi của Đường Lãnh Phong và Hoàng Phủ Lâm vội chạy vào . Nhìn thấy nằm sàn , Đường Lãnh Phong chạy lại bế đặt giừơng . Lúc này , bác sĩ cùng các y tá mới xuất ...

      Sau ít phút , vị bác sĩ già mới lên tiếng " ấy vừa tỉnh lại , sức khỏe chưa hồi phục nên cơ thể chịu được kích động mới ngất . Mọi người phải cẩn thận được làm ấy kích động."

      "Tôi biết rồi. Cảm ơn ông !" - Hoàng Phủ Lâm cất tiếng . quay sang nhìn Đường Lãnh Phong chỉ thấy trầm mặc...

    4. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 8

      Dư Vũ Lam ngồi dựa lưng vào đầu giừơng . Đôi mắt vô hồn chung thủy nhìn ra ngoài cửa sổ. biết bây giờ là sáng hay tối. Đối với bây giờ , xung quanh chỉ toàn màu đen . lặng im ngồi cả tiếng đồng hồ , bàn tay đặt bụng buông . Khi nghĩ đến đứa bé , nước mắt lại rơi .

      "Tiểu thư , ăn sáng thôi." - Tiểu Đào lay vai , nhưng Dư Vũ Lam chỉ im lặng , phản ứng . "Tiểu thư , phải ăn mới có sức !"

      *Cạch....Đường Lãnh Phong bước vào , tay xách theo hộp giữ nhiệt , đặt bàn , lạnh nhạt "Tôi có mang cháo cho em . Mau ăn ."

      im lặng , vẫn trả lời , ánh mắt chút sức sống . Đường Lãnh Phong múc cháo ra cái chén . ngồi bên cạnh đút cho , muỗng cháo vừa đến miệng , Dư Vũ Lam liền hất ra khiến muỗng cháo rơi xuống đất. Đường Lãnh Phong nhíu mày "Em..."

      " cút khỏi đây ....cút ...."- nhàn nhã , hét lên , tức giận mà đánh . lúc này còn như lúc trước . Tình của đối với chết theo đứa bé...

      "Nếu em muốn trả thù , muốn tiếp tục hận tôi em hãy ăn . Để có sức mắng tôi , hận tôi." - đặt chén cháo xuống , lạnh lùng bỏ . Tiểu Đào cúi người nhặt chiếc muỗng lên . ngồi xuống bên cạnh Dư Vũ Lam nắm lấy bàn tay bé , dụ dỗ "Tiểu thư , để em đút cháo cho . Là cháo em tự làm." - đưa muỗng lên miệng Dư Vũ Lam , lại tiếp tục "Là cháo gà đó . Chẳng phải rất thích cháo gà hay sao ? Nguội rồi . ăn !"

      Dư Vũ Lam cuối cùng cũng chịu ăn . Tiểu Đào vui vẻ đút cho , từng muỗng từng muỗng .

      "Ăn cùng ta..." - lên tiếng , Tiểu Đào chỉ gật đầu "vâng" cái rồi lại đút cho . Ăn xong , Tiểu Đào giúp lấy thuốc uống . Dư Vũ Lam buồn bã "Nếu....ta mãi mãi bị mù sao ?"

      " đừng lo , bác sĩ khỏi mà. Nếu cả đời này em chăm sóc cho ." - đùa , vui vẻ mà cười. Dư Vũ Lam khẽ cười trừ.

      *Cộc cộc... - Tiếng gõ chợt vang lên . Tiểu Đào quay sang , đứng lên , cúi đầu chào. Vương Trấn chậm rãi bước đến gần . "Tiểu Lam , tôi đến thăm em."

      Dư Vũ Lam trả lời , Vương Trấn lại tiếp "Xin lỗi , là do tôi."

      "Tôi biết rồi !" - lạnh nhạt trả lời. trách , phải lỗi của . Tất cả là do tay Đường Lãnh Phong tạo nên.

      "Tiểu thư , chuyện với Vương thiếu , em ra ngoài." Tiểu Đào cúi đầu ra ngoài , Vương Trấn ngồi ghế , chăm chú nhìn , nhìn gương mặt Dư Vũ Lam , tiều tụy rất nhiều , chợt cất tiếng "Em...định như thế nào ?"

      im lặng , trả lời câu hỏi của . Cômệt mỏi nhắm mắt lại . muốn phải suy nghỉ bất cứ điều gì .

      "Tôi giúp em nằm xuống." - đứng dậy , đỡ nằm xuống . Dư Vũ Lam vẫn giữ im lặng . Nằm im giừơng , nước mắt lại rơi , dòng nước ấm lăn dài. Vương Trấn nhìn đau khổ như vậy khiến rất muốn ôm vào lòng . Nhưng nếu làm vậy ghét , chỉ đành lặng im nhìn khóc trong lặng câm.

      Khi mặt trời vừa lặn , Đường Lãnh Phong lại đến bệnh viện thăm . Nhìn thấy nằm ngủ giừơng , nhàng bước đến gần . khuôn mặt trắng nộn ấy còn vương vài giọt nước mắt . Ngón tay thon dài , đẹp như nghệ sĩ piano chạm vào khóe mắt , lau vệt nước còn đọng lại. biết mình sai nhưng lại cứ cố chấp phủ nhận tất cả , vẫn đối xử lạnh lùng với . Đường Lãnh Phong vuốt mái tóc , người phụ nữ này ra nông nỗi như bây giờ đều là do . Vì muốn chối bỏ tình cảm của lại vô tình khiến tổn thương . Còn hại con của và... vĩnh viễn biết mắt khỏi thế gian này . biết rất hận , nhưng biết mình phải làm gì để có thể bù đắp lại cho ...

      "Tôi phải làm gì để bù đắp lại cho em..." - thanh trầm ấm khẽ vang , rất khẽ , ai có thể nghe thấy được . Chỉ có mình Đường Lãnh Phong là có thể nghe...

      --- ------ ---

      Dư Vũ Lam đưa tay cầm lấy miếng trái cây mà Tiểu Đào đưa . Sắc mặt hôm nay tốt hơn , Vương Trấn hằng ngày thường xuyên đến thăm . Mỗi lần Đường Lãnh Phong đến đều bị xua đuổi nên chỉ đến lúc ngủ.

      "Tiểu Lam." - đột nhiên lên tiếng.

      "Chuyện gì ?"

      "Tôi....đưa em ra ngoài hóng gió !" - Vương Trấn ngập ngừng , muốn điều gì đó nhưng lại lảng sảng chuyện khác...

      " cần , tôi muốn ra ngoài. Ở đây được rồi." - quay mặt sangg cửa sổ , dù thấy gì nhưng đối với , như vậy là được rồi. thở dài... Vương Trấn nhìn , thực rất thương xót...

      --- ---------

      Đêm khuya yên tĩnh , Dư Vũ Lam yên giấc giừơng . bóng đen cao lớn xuất , nhàng tiến đến bên giừơng . Đường Lãnh Phong đưa tay bế lên . Rất nhàng gây ra tiếng động cũng làm thức giấc. nhanh chóng bế ra ngoài ... Lên xe rời khỏi bệnh viện.

      Dư Vũ Lam vừa mới thức dậy , giật mình khi phát ra đây phải là bệnh viện , trong căn phòng này thoang thoảng mùi hương trầm luân . vội vã bước xuống giừơng . thực sợ hãi , đây là đâu ? Tiếng mở cửa phát ra rất như cố ý để nghe được.

      " dậy rồi sao ?" - Tiếng trầm ấm khẽ vang . lùi lại vài bước. Là !?

      "Mau ăn sáng." - bước lại gần , đặt chén cháo xuống bàn . Nắm lấy cánh tay , Dư Vũ Lam vùng vẫy "Đây là đâu ? bắt tôi đến đây làm gì ?"

      "Đây là phòng của tôi. Tôi tự tay chăm sóc em."

      "Tôi cần , buông tôi ra !" - Dư Vũ Lam tức giận hét lên . đánh mạnh vào người . Khốn khiếp ! quả là tên khốn khiếp , khiến ra nông nỗi này còn chưa đủ hay sao . Vậy mà bây giờ còn bắt nhốt ?

      "Dư Vũ Lam !?" - Đường Lãnh Phong gầm lên , siết lấy tay , hằn lên từng vết đỏ đau đớn. "Em là gì mà dám chống đối tôi ?"

      Dư Vũ Lam chút sợ sệt , lười biếng trả lời "Tôi cũng là con người , phải loài súc sinh tùy tiện để cho hạ nhục , muốn làm gì làm."

      Đường Lãnh Phong cười nhạt "Em nợ tôi rất nhiều , bao nhiêu đó dù cho có làm cả đời em cũng thể trả hết !? Tôi là chủ của em , em sao dám chống đối ?"

      tức giận trả lời , môi nở nụ cười khinh miệt "Tôi nợ ? Vậy còn ? nợ tôi đứa con , nợ tôi đôi mắt , nợ tôi cuộc sống tự do , nợ tôi cả đời con ! Vậy nghĩ cả đời này có thể trả đủ sao ?"...

      lên án của khiến sững người . ...từ trước đến giờ luôn tùy ý mình kiểm soát tất cả. Chưa từng nghĩ mọi chuyện ra nông nỗi này . dịu giọng , buông lỏng tay "Chỉ cần em đồng ý , tôi bù đắp lại tất cả cho em."

      " có biết cái gì đáng sợ nhất ?" - Ánh mắt vô hồn híp lại , bật cười , nụ cười rất thống khổ "Đó phải là ..."

      ". đời này đáng sợ nhất là phản bội...và tồi tệ nhất là bị lừa dối." - hất tay ra , gương mắt bé ấy xuất hàng nước dài...chầm chậm lăn xuống . Đường Lãnh Phong nhìn cố gắng lau nước mắt , vết hằn đỏ cổ tay. Tim lúc này như bị hàng vạn cây kim đâm thủng . đưa tay vốn định ôm vào lòng . Ôm lấy tấm lưng quay mặt , nhưng lại sợ bị cự tuyệt...

      "Tôi muốn nghe thấy giọng nữa... . Tôi cầu xin đừng bao giờ bước vào cuộc sống của tôi nữa !" - Dư Vũ Lam khụy xuống , đau đớn nắm chặt lấy vạt áo . Khóc thành tiếng. Đường Lãnh Phong bước đến ôm chặt lấy từ phía sau , dịu dàng "Hãy tin tôi , lần này thôi. Hãy để tôi bù đắp lại những tổn thương của em..."

      "Tôi cần...đủ rồi !..."

      "Phải làm sao em mới có thể tha thứ cho tôi ?" - gầm lên , nắm lấy bả vai .

      "Vậy ...trả con lại cho tôi ! Trả đứa bé lại đây !"

      Hai bàn tay run lên thực khẽ . buông ra . biết phải trả lời làm sao . Vết thương gây ra quá lớn đối với . Dư Vũ Lam lại lên tiếng " được phải ? Vậy đừng làm phiền tôi nữa... Cả đời này...tôi bao giờ tha thứ cho ."

      muốn để lại mình nên giả vờ đứng dậy rời vờ đóng cửa lại rồi lặng im nhìn . Dư Vũ Lam nghỉ ra khỏi phòng , liền òa khóc nức nở. ngồi bệt dưới đất , cả cơ thể run lên . "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy ?"

      "Đường Lãnh Phong...tôi hận !"

      "Tiểu Đào , em ở đâu ? Mau cứu ta....cứu ta ra khỏi đây !???"

      Nghe những lời oán hận của , tim Đường Lãnh Phong thắt lại . lặng yên nhìn đau đớn mà khóc lớn . rất muốn chạy lại ôm lấy , nhưng lại thể. Lúc cự tuyệt , là lúc nhận ra mình ...

      --- -----

      * Bệnh viện...

      " thấy Tiểu Lam ở đâu hết." - Vương Trấn tức giận . Lúc nãy vừa nhận được tin đột nhiên biến mất khỏi bệnh viện , hại lo lắng đến nỗi xém chút nửa là xảy ra tai nạn đường .

      "Làm sao có thể như vậy được. tìm khắp nơi chưa ?" - Hoàng Phủ Lâm thở dốc , tìm quanh bệnh viện hai lần rồi nhưng vẫn chưa thể tìm được Dư Vũ Lam.

      "Hay là...." - Vương Trấn chợt nghĩ đến Đường Lãnh Phong.

      *Reng....reng... - Tiếng điện thoại của Hoàng Phủ Lâm vang lên.

      " ấy ở nhà tôi. Nếu muốn , cậu cứ đễn !" - Tiếng của Đường Lãnh Phong phát ra qua điện thoại. Chỉ câu rồi cúp máy .

      "Tên khốn đó." - Vương Trấn giận đến phát run . tức tốc lấy xe chạy đến nhà của Đường Lãnh Phong.

      --- ------ ----

      "Đường Lãnh Phong , cậu là tên khốn khiếp!" - Vừa đến nơi Vương Trấn xông vào đưa tay định đấm , Đường Lãnh Phong nhàn nhã đưa tay chặn nắm đấm lại""Chúng ta đều là người có văn minh . cần gặp là gây như vậy."

      "Văn minh sao ? Loại người như cậu mà dám ra câu đó sao ? Thực biết liêm sỉ . Cậu dám bắt Tiểu Lam." - Vương Trấn cười nhạt .

      "Tôi cho cậu biết ấy ở đây . Cậu biết ơn thôi còn ở đây làm càn."

      "Cậu có tư cách để ở bên ấy sao ?"

      "Tôi có tư cách , chẳng lẽ cậu có ." - nhếch miệng cười đểu , ánh mắt chứa đầy khiêu khích."Nếu cậu khiến ấy kích động , ấy đâu như vậy !?"

      "Cậu..."- Vương Trấn tức giận . Thực ngờ Đường Lãnh Phong lại có thể như vậy. quy hết mọi tội lỗi cho Vương Trấn.

      "Vưng Trấn....mau cứu em ra khỏi đây . Cứu em..." - Tiếng khóc Dư Vũ Lam vang lên tầng , khi nghe thấy tiếng của Vương Trấn . cố gắng tìm đường ra ngoài , biết lúc này chỉ có Vương Trấn mới có thể cứu . Dư Vũ Lam tìm đường trong bóng tối , hai tay quơ giữa trung . Đường Lãnh Phong thấy vậy vội lên tầng . Chỉ sợ vấp ngã xuống dưới. Quả nhiên ý nghĩ ấy vừa dứt . bị hụt chân té xuống cầu thang . Vương Trấn và đồng thời chạy lên đỡ . Đường Lãnh Phong nhanh tay đỡ lấy , ôm vào lòng , tay giữ lấy thành cầu thang. thở dốc , lo lắng "Em ...."

      Chưa hết câu Dư Vũ Lam đẩy ra , loạng choạng đứng vững , lại cánh tay nữa vươn ra đỡ lấy . định đẩy ra nhưng thanh trầm khẽ vang lên "Là tôi." Nhận ra đó là Vương Trấn , bàn tay nhắn siết lấy áo "Mau đưa em ra khỏi đây....hic...huhuhhhh..."

      "Được , tôi đưa em ra khỏi đây." - Vương Trấn vỗ vai . nắm tay Dư Vũ Lam , ra gần tới cửa , Đường Lãnh Phong nhíu mày , chạy lại giữ lấy tay còn lại của . Tức giận "Em được !"

      "Bỏ ra..." - Dư Vũ Lam vùng vẫy , cố gắng rút tay ra , nhưng Đường Lãnh Phong vẫn nắm chặt . " làm gì vậy ? Buông ra."

      "Em được phép ra khỏi đây." - lạnh nhạt trả lời.

      " có quyền gì cấm ấy ?" - Vương Trấn nhíu mày , gạc tay ra , kéo Dư Vũ Lam về sau lưng . Che chở cho .

      "Cậu im . Đây phải chuyện của cậu."

      Đường Lãnh Phong nhìn sợ hãi núp sau lưng Vương Trấn , tim chợt thắt lại . Cố gắng kìm nén nỗi đau , cất tiếng , như lời khẩn cầu "Vũ Lam , ở lại !"

      " , tôi muốn ở lại đây . Tôi quá mệt mỏi rồi . làm ơn buông tha cho tôi ! ...muốn giày vò tôi đến mức nào đây ?" - Nước mắt thấm ướt hai bên gò má , tiếng khóc chất đầy uất ức , khổ sở. , đau đớn và đầy tuyệt vọng . "Tôi còn , cả đời này...tôi cũng bao giờ tha thứ cho ...Hoặc là người xa lạ hoặc trở thành kẻ thù của tôi... Đường Lãnh Phong , luôn tự cho mình là người tài giỏi , luôn cho rằng mọi điều làm là đúng...vậy có từng nghĩ...những điều làm là sai.... khiến người khác bị tổi thương ?" - Nuốt nước mắt vào trong , hít hơi mạnh , cương quyết tiếp "Buông tôi ra !"

      Bàn tay to lớn từ từ buông tay ra , bất chợt run lên . Mưa cũng bắt đầu rơi , mưa tầm tã phủ trắng cả khoảng trời to lớn . Thanh cũng trở nên khẽ run " Vậy... chờ em...đợi đến khi nào nỗi đau trong em nguôi phần nào . tìm em. Cho hai tháng , nhất định bù đắp lại tất cả."

      Dư Vũ Lam quay mặt , níu lấy tay Vương Trấn . vòng tay bế lên , dịu dàngg "Dựa đầu vào vai , mưa rất lớn , tốt cho em lúc này. đưa em ra xe !" nghe lời , rúc đầu vào vai . Nước mắt vừa được kìm nén lại chợt tuôn trào . biết là do Vương Trấn đối xử tốt với hay do những lời của Đường Lãnh Phong mà càng khiến đau lòng...

      Đường Lãnh Phong đứng dưới mưa nhìn Vương Trấn bế rời , trái tim đau đến nghẹn thở . "Tôi còn , cả đời này...tôi cũng bao giờ tha thứ cho ...Hoặc là người xa lạ hoặc trở thành kẻ thù của tôi... Đường Lãnh Phong , luôn tự cho mình là người tài giỏi , luôn cho rằng mọi điều làm là đúng...vậy có từng nghĩ...những điều làm là sai.... khiến người khác bị tổi thương ?" - Từng lời oán trách của lặp lại rất nhiều trong tâm trí . chưa từng nghĩ những điều làm khiến tổn thương !?

      Hoàng Phủ Lâm ngồi đối diện với Đường Lãnh Phong . Lúc chiều khi đến đây , thấy cậu ta ngồi uống rượu với bộ dạng ướt sũng . Khuyên mãi cũng thay đồ .

      "Tôi phải làm thế nào đây ? Vũ Lam lúc này rất hận tôi... ấy bảo muốn nghe thấy giọng tôi phút nào nữa.... ấy theo Vương Trấn rồi..." - Giọng Đường Lãnh Phong trở nên khàn khàn , uống hết ba chai rượu , ắt hẳn rất say . Hoàng Phủ Lâm thể làm gì , chỉ đành ỏ mặc Đường Lãnh Phong tự trách móc bản thân. Tuy những việc cậu ta làm là sai nhưng dù sao Đường Lãnh Phong vẫn là em tốt của trong hai mươi mấy năm qua . trở nên như vậy cũng là do cái chết của Đường Vũ Nhi . Cái chết ấy khiến trở nên ngày càng lạnh nhạt , hờ hững với cuộc sống và mọi người này. Hoàng Phủ Lâm giật lấy chai rượu từ tay , cất tiếng "Cậu uống nhiều rồi ."

      "Phủ Lâm... Cậu biết , tôi từng nghĩ chỉ xem Dư Vũ Lam như bảo người phụ nữ khác , chơi chán rồi bỏ. Nhưng càng ngày.... ấy lại càng khiến tôi quan tâm đến ấy hơn . Ngang nhiên bước vào trái tim tôi lúc nào hay..." - say , khi say mới có thể trút bỏ hết tâm của mình . Như lời thú tội của chính bản thân "Tôi phủ nhận tình cảm của mình đối với ấy , mỗi khi nghĩ đến Vũ Nhi , tôi lại muốn Vũ Lam . Nhưng...đến khi tôi nhận ra mình thực ấy ấy lại rời bỏ tôi. Tại sao...tại sao tôi lại khiến ấy tổn thương như vậy. Ngay cả đứa con của tôi và Vũ Lam cũng còn...haha....Thực nực cười....tôi làm bao nhiêu chuyện tồi tệ đó...rốt cuộc là vì lí do gì ? - Đường Lãnh Phong ngã người ra phía sau , ngước mặt lên cao , thanh đượm buồn "Vũ Lam... xin lỗi... sai rồi..."

      Hoàng Phủ Lâm im lặng nhìn . Lúc này mới phát ra khóe mắt Đường Lãnh Phong dòng nước ấm chợt xuất , lăn dài khuôn mặt tuấn tú của cậu ta . giờ mới hiểu , tình cảm của Đường Lãnh Phong dành cho rất sâu đậm...

    5. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 9

      Vương Trấn lái xe trở về nhà , bế vào trong . Lúc nãy vì quá mệt nên ngủ thiếp . Ngôi biệt thự của cách Đường gia rất xa , quản gia thấy liền cung kính cúi đầu chào . Bà ngạc nhiên khi thấy bế người phụ nữ lạ về nhà. Tuy người đàn ông rất trăng hoa nhưng cũng chưa lần đưa phụ nữ về nhà. Tiểu Đào ở dưới sảnh chờ khi thấy xuất vội đứng lên .

      "Mau thay đồ cho ấy." - đợi Tiểu Đào lên tiếng , Vương Trấn mở lời. gật đầu theo lên phòng.

      Đắp chăn cẩn thận cho , Tiểu Đào mới ra ngoài gọi Vương Trấn ." với quản gia nấu chút cháo cho Vũ Lam."

      "Vâng !"

      Vương Trấn đẩy cửa vào . lặng yên đến bên giừơng , ngắm nhìn khuôn mặt Dư Vũ Lam . Từ bây giờ chăm sóc cho ...

      --- -------

      "Đây là đâu ?" - Dư Vũ Lam ngồi dậy , dựa vào đầu giừơng .

      "Đây là nhà !" - Vương Trấn khẽ .

      "Vậy sao !"

      "Tiểu Lam...nếu em muốn mua cho em căn hộ gần đây để sống cùng Tiểu Đào."

      "Em muốn rời khỏi đây. Trong tài khoản ngân hàng em có số tiền . giúp em...chuẩn bị mọi thứ để qua Pháp !"

      " cùng em."

      "Vậy còn công ty của ?"

      "Đừng lo , giao phó cho người khác. đưa em khỏi Đài Loan !" - vuốt tóc , dịu dàng . muốn rời khỏi đây cũng tốt , Đường Lãnh Phong cũng làm phiền nữa.

      --- ------ -----

      * Đường gia...

      Đường Lãnh Phong từ từ mở mắt , đầu khá là nhức . Hôm qua uống rất nhiều rượu . đứng dậy vào toilet , nhìn đồng hồ đeo tay bảy giờ liền vội bước ra cửa . Quản gia thấy liền cung kính chào. Đường Lãnh Phong nhíu mày , thanh trầm thấp vang lên "Vũ Lam đâu ? chuẩn bị bữa sáng cho tôi chưa ?"

      Ông sững lại chút rồi trả lời "Thưa , Vũ Lam hôm qua rời khỏi rồi ạ . Ngài nhớ gì sao ?"

      lặng người , quên mất là rời khỏi đây , thở dài bước vào bàn ăn. Chỉ cần chờ hai tháng thôi. Dù có là chân trời góc bể , vẫn tìm được .

      Nhưng hề biết rằng , ngay lúc này rời rất xa ... Cách cả nửa vòng trái đất...

      --- -----

      * hai tháng sau...

      Đường Lãnh Phong dậy khá sớm , hôm nay là kì hạn hai tháng . đến nhà Vương Trấn để gặp Dư Vũ Lam . Cầm chìa khóa xe lên , ra ngoài . Nhanh chóng lái xe rời khỏi nhà.

      Đứng trước tòa "biệt thự gỗ" (biệt thự xây bằng gỗ liêm) . Tâm rất rối bời. Trầm mặc trước cửa rất lâu , đưa tay lên định bấm chuông nhưng lại buông xuống , rất nhiều lần . Đường Lãnh Phong hít mạnh nhấn mạnh bấm vào. giọng già nua vang lên.

      "Cho hỏi là ai ạ ?"

      "Tôi là Đường Lãnh Phong , tôi đến tìm Vũ Lam!"

      "Xin lỗi , Vũ Lam rời khỏi đây từ hai tháng trước rồi ạ !"

      Đường Lãnh Phong như chết lặng , rời khỏi đây cùng Vương Trấn . muốn trốn tránh ? tức giận đấm mạnh vào tường tạo vết nứt . Tại sao ? Chẳng phải bù đắp tất cả cho rồi sao ??? Dư Vũ Lam...em ở đâu ?. Đường Lãnh Phong tức giận bỏ về . bước vào phòng , hung hăng ném tất cả đồ đạc , vang lên những tiếng đổ vỡ khắp căn nhà. ngồi phịch xuống đất , bất lực nhìn về phía cửa sổ. Ngày trước là luôn chờ . Còn bây giờ ngược lại. Đường Lãnh Phong bỏ lại đống đổ nát phía sau lưng vào phòng . Căn phòng đơn giản , luôn tỏa ra hương thơm dễ chịu. Tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn . Hằng ngày thường vào phòng ngắm nhìn xung quanh , còn sai người dọn dẹp cẩn thận để chờ ngày trở về nhưng....

      Bàn tay to lớn chạm vào khung hình bàn trang điểm . trong hình có đôi mắt xinh đẹp diễm lệ , đôi môi bé , khẽ nhếch lên. Dù cười mỉm nhưng sâu trong ánh mắt chất chứa đầy nỗi buồn , Dư Vũ Lam mang vẻ đẹp thoát tục . Đường Lãnh Phong nhớ lúc về buổi nghĩ mát , vui đến độ muốn nhảy cẩng lên, khuôn mặt xuất nụ cười hạnh phúc . Đó cũng là lần đầu thấy cười . Lần thứ hai là chuyện bữa tiệc . hào hứng chuẩn bị từ sớm... siết lấy khung hình. Nụ cười của do tạo nên rồi cũng chính tay phá nát. Cả cái hạnh phúc bé của Dư Vũ Lam cũng bị làm cho đổ vỡ! Tim dâng lên từng cơn thắt , tận sâu trong tâm can nhiễu loạn. Cảm giác đau đến khó thở truyền đến . Nơi ngực trái , tim ... rất đau . tự trách bản thân , tay gây nên chuyện này để làm gì ? Ánh mắt đen láy nhìn bộ đồ bè xinh xắn để bên giừơng cùng đôi giày . Đó chính là bộ đồ mà cất công chuẩn bị cho đứa bé kia. Đường chĩ rất ngay ngắn , ắt hẳn , Dư Vũ Lam bỏ rất nhiều công sức cùng thương vào trong ấy. ôm bộ đồ vào lòng , nên làm thế nào đây ? ở đâu !?? Làm sao mới có thể tìm được ....

      Đường Lãnh Phong cầm ly rượu Vodka uống cạn . Căn nhà này từ khi vắng mọi thứ trở nên rất yên tĩnh và buồn chán . Tiếng của cũng còn vang vọng ở đây nữa . khẽ cười...Nỗi đau mà từng chịu khi chờ đợi...có lẽ... hiểu được...

      người phải cùng nhau nhìn về phía chân trời chứ phải là hai người ở hai phía nhưng lại cùng nhìn hướng... Đó quả thực là điều rất đau !

      phải tìm được , nhất định phải tìm được ...Nhất định...

      __________________________________________

      "Dù cho có là chân trời góc bể hay gian hoàn tuyền nhất định tìm được em."

      --- ------ ---

      *Pháp - 10:am.

      "Tiểu thư ! ăn thêm !" - Tiểu Đào gắp miếng thịt bỏ vào chén Dư Vũ Lam hối thúc ăn nhiều thêm chút. Sức khỏe của cũng tốt hơn rất nhiều . Sang Pháp được hai tháng nhưng vẫn ăn uống điều độ , ăn lại rất ít. Vương Trấn luôn căn dặn Tiểu Đào phải hối thúc ăn nhiều.

      "Ta biết rồi." - Dư Vũ Lam ậm ừ cho qua. "Vương Trấn vẫn chưa về sao ?"

      "Chưa ạ !"

      Lúc sáng ra ngoài có chút việc vậy mà đến giờ vẫn chưa về. cũng mầy quan tâm chỉ hỏi cho có lệ. Ăn xong Dư Vũ Lam ngồi chiếc xích đu màu trắng ngoài vườn. khí ở Pháp rất tốt , dễ chịu hơn ở Đài Loan. thường ngồi ở đây mình để hóng gió . Đôi lúc lại nhớ đến Đường Lãnh Phong . muốn biết làm gì , nếu biết rời khỏi Đài Loan như thế nào. Mỗi lần nghĩ đến , lại rất đau lòng , tự hứa với chính bản thân nhớ đến . Trong tim chỉ chứa chữ hận đối với Đường Lãnh Phong . Nhưng...cứ mỗi lần nghĩ đến ...nước mắt lại rơi....đau đến thấu xương.... ở cùng Vương Trấn . luôn tốt và trân trọng , nhưng tim lại thể chứa hình bóng !???

      "Sao em lại ngồi ngoài này ?" - vang thân thuộc , dịu dàng khẽ vang lên . Dư Vũ Lam nhàng "Em muốn hóng gió ! về rồi sao ?" - đứng dậy , đưa tay để kiếm .

      Vương Trấn nắm lấy tay , mỉm cười " về rồi ! Mau vào nhà , ngoài này lạnh lắm !"

      "Được !" - nắm tay , theo vào nhà .

      " có mua quà cho em !"

      "Là gì vậy ?"

      "Là bánh Pancake chocolate mà em thích đấy !" - Tiểu Đào cầm lấy chiếc bánh mà ăn đưa , vào trong bỏ ra dĩa rồi đặt lên bàn cho Dư Vũ Lam.

      "Em muốn ăn thử !"

      "Được , để đút cho em ! Há miệng ra."

      Dư Vũ Lam há miệng , nhận lấy miếng bánh từ . nhoẻn miệng cười "Rất ngon !"

      Vương Trấn đăm đăm nhìn . Đây là nụ cười đầu tiên khi sang Pháp mà nhìn thấy . nhếch miệng cười , cười rất đẹp , hệt như thiên sứ. thích ăn bánh như vậy . ngày nào cũng mua bánh cho để có thể cười vui như thế !

      "Sống ở đây tốt như vậy . em...có muốn mãi mãi ở đây ?" - Vương Trấn chợt hỏi.

      "Em cũng muốn nhưng thể suốt đời ở bên em . Em muốn vì em mà bỏ tất cả mọi thứ ở Đài Loan."

      "Ngốc quá , bàn giao tất cả lại cho người khác. Ở đây cũng có chi nhánh mà. Chỉ cần em đồng ý...suốt đời ở bên eem."

      "Em..." - ngập ngừng... muốn hủy hoại mọi thứ của Vương Trấn , Vương Trấn ... biết nhưng.... thể chấp nhận được tình cảm của vì...

      "Được rồi , chuyện này để sau . Nào , để đút bánh cho em !" Vương Trấn cắt ngang dòng suy nghĩ của . Dù sao cũng muốn làm khó xử. biết Dư Vũ Lam vẫn còn chút tình cảm với Đường Lãnh Phong.

      "Ngày nào cũng mua bánh cho em !" - vương Trấn xoa đầu . Dư Vũ lam gật đầu "Vâng !"

      Nhìn khuôn mặt bé kai , lòng Vương Trấn lại nhói đau... tự hỏi phải làm sao mới có thể xóa sạch hình bóng của Đường Lãnh Phong trong tim !???.....

      * Đài Loan - 10[​IMG]m

      "Đủ rồi , cậu muốn uống đến khi nào đây ?" - Hoàng Phủ lâm đưa tay giật lấy chai rượu tay Đường Lãnh Phong . Từ lúc biết tin Dư Vũ lam rời khỏi Đài Loan , như phát điên lên đập vỡ tất cả đồ đạc , lại uống rất nhiều rượu

      "Buông ra...Mặc kệ tôi !" - Đường Lãnh Phong đẩy Hoàng Phủ Lâm ra , loạng choạng đứng dậy , tới quầy rượu lấy chai khác . Hoàng Phủ Lâm tức giận "Bỏ mặc cậu ? Nếu làm được tôi làm rồi . Nếu cậu phải là người bạn thân nhất của tôi lúc cậu làm tổn thương Dư Vũ lam tôi đánh chết cậu rồi ! Là tôi có ý tốt giúp cậu nhận ra tình cảm của mình , vậy mà cậu lại khiến ấy ra nông nỗi này." đấm mạnh Đường Lãnh Phong cái khiến Đường Lãnh Phong ngã xuống , cả chai rươu đắt tiền củng bể thành những mảnh thủy tinh vụn vỡ. "Đường Lãnh Phong...nếu cậu rãnh rỗi ngồi ở đây uống rượu tại sao tìm ấy ? sao cậu bù đắp lại cho ấy. Lãnh Phong...chẳng phải cậu rất kiên cường hay sao ?"

      "Bù đắp ?" - Đường Lãnh Phong cười nhạt , khuôn mặt nỗi khắc khổ "Tôi phải bù đắp thế nào cho ấy đây ? Ngay cả ấy ở đâu tôi còn biết , tôi...còn làm được gì ?"

      Nhìn Đường lãnh Phong bất lực ngồi dưới đất , Hoàng Phủ Lâm thấy vừa đáng trách vừa đáng thương !

      --- ---------

      * năm sau...

      Kể từ ngày biết tin Dư Vũ Lam rời khỏi Đài Loan , Đường Lãnh Phong phái người khắp nơi để tìm nhưng đều bất lực . vẫn đến công ty đều đặn , như lúc trước chỉ biết uống rượu rồi thầm trách . Dù hằng đêm , phải uống rượu mới có thể ngủ được . nhớ , nhớ đến phát điên . năm...là khoảng thời gian ngắn cũng dài đối với đời người. Nhưng năm ấy đối với như cả thế kỉ , năm ấy chưa từng chạm vào người phụ nữ khác , dù có là buổi tiệc lớn cũng , suốt ngày giam minhtròng phòng để chờ tin tức của . rất muốn biết lúc này sống ra sao ? ....có còn ? ...ở bên Vương Trấn có khi nào ? Rất nhiều câu hỏi tự đề cập ra nhưng hoàn toàn có câu trả lời . Đường Lãnh Phong chờ đến khi gặp được , chỉ cần gặp được Dư Vũ Lam.. làm tất cả để chuộc lại lỗi lầm của mình.

      "Cậu sắp sang Pháp để giải quyết số việc phải ? Cần tôi trợ giúp ?" - Hoàng Phủ Lâm đưa cho sấp tài liệu dày cộm.

      "Được , cậu cứ theo tôi . Việc ở đây cứ để trợ lý Văn và Thành đổng lo liệu." - nhàn nhã thưởng thức tách trà thơm ngon , gật đầu cái. "Ngày mai xuất phát , máy bay cũng chuẩn bị."

      "Tôi biết rồi !"

      --- ---------

      Chuyến bay kéo dài vài tiếng , cuối cùng cũng đến sân bay Quốc tế Charles de Gaulle của thủ đô Paris tại Pháp . Đường Lãnh Phong cùng Hoàng Phủ Lâm kéo vali bước xuống . chiếc xe BMW chờ sẵn hai người ở ngoài cửa , gã vệ sĩ mặc áo vest đen cúi đầu chào hai người . Mở sẵn cửa cho Đường Lãnh Phong bước vào rồi mới lên xe.

      Dừng chân trước khách sạn Ritz . Là trong những khách sạn nổi tiếng và đặc biệt sang trọng ở Paris. Hai vệ sĩ kéo vali của Hoàng Phủ Lâm và Đường Lãnh Phong vào trong . bước vào căn phòng được đặt trước , ngã mình xuống chiếc giừơng êm ái , nhắm mắt lại hình bóng xinh đẹp lại ra . còn nhớ, từng rất muốn sang Pháp , buổi sáng dạo ở con đường hoa , còn buổi tối ngắm tháp Eiffel . Vì biết thích nước Pháp nên cũng thử phái người đến đây tìm nhưng vẫn có tin tức gì.

      "... rất nhớ em....Lam nhi..Em ở đâu !?..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :