CHƯƠNG 6: CHUYỂN ĐẾN BIỆT THỰ như vậy lang thang cả trưa đến chạng vạng. Tới nhà cũng có tâm trạng nào mà ăn cơm nữa. nằm nghỉ, chỉ nghe Na Na gọi tới, cả nữa, bảo là có việc gì nữa rồi. dù tâm trạng có vui sướng gì, nhưng vẫn cười mấy câu chúc mừng. Làm nhân tình gì đó nhất định hạnh phúc, mà cũng qua rồi, chỉ cần vài ngày chán, phải sao??? Vượt qua mấy ngày này rồi ổn thôi. Bắt đầu dọn dẹp quần áo, nghe sang mai có người tới đón. Nhìn lại lần lượt nơi này, khi sinh ra là trẻ mồ côi, cha mẹ đều mất, nơi này gắn bó mười mấy năm nay, nước mắt lại bỗng chực trào ra. ngờ, nhân tình! Lại là có ngày cũng nhục nhã thế này. Nghĩ nghĩ lại, Tiểu Na, và cả nhi viện nữa, đều trân trọng thương hết, cũng cần bọn họ biết chuyện này. Đêm đó, khóc, Thụy Du khóc cả đêm, cho mãi đến trời sáng, mệt quá mới ngủ được lúc. Thức dậy, nhìn mình trong gương, đêm nhận ra bản thân mình rồi, cũng muốn ăn sáng, tự nhủ có chuyện gì, lần nữa nằm xuống giường, rồi nghe tiếng gõ cửa. -chào ! Tôi là do tổng tài đưa đến, có thể ????-nhìn thoạt qua là tài xế cười, thân thiện dễ gần nhưng trường hợp này là cười sao được đây??? Ngồi xe, khung cảnh ngoài xe lùi về phía sau, nhanh. Nghĩ tới chuyện gì đó, lên tiếng hỏi tài xế: -tổng tài các người. tên ???? -à chính là tổng tài chúng tôi tên Hà Lãnh Hàn, biết??? cười trừ, cái tên nghe muốn lập tức đá văng khỏi đầu, muốn nhớ rồi. Xe dừng lại trước căn biệt thự, nhìn cách cổng thôi biết, rất sang trọng, tiền bỏ ra nhiều đến thế sao để cho nhi viện . Tên ma quỷ. Vừa bước vào trong, hẳn là nằm ngoài dự đoán, rất sang trọng, đắt tiền. há hốc cả mồm. ở đây cũng thấy bóng người giúp việc. tài xế đưa lên phòng, ta bảo ở đây có thuê người giúp việc, đều đặn tuần có người dọn dẹp. đâu hẳn hôm nay cuối tuần bọn họ tới. mà như vầy cũng tốt, phải đối mặt với bọn họ trong cái danh là người tình. được đưa tới căn phòng cuối dãy cầu thang, được dọn dẹp sạch . tốt, ngờ nơi này cũng có cửa sổ, thích lắm. mở cửa rèm, làn khí mát mẻ tràn vào, mỉm cười. đột nhiên cảm thấy đau đầu, lại chóng mặt, rồi thân thể trụ được, ngã nhào xuống đất, nhanh chóng là màn đêm. ... Khi tỉnh dậy, nhận ra ở trong bệnh vện, mùi thuốc khử trùng nhanh chóng tràn vào mũi, cau mày. -Tiểu thư! tỉnh rồi! may quá! - là??? sao tôi ở đây được- dùng tay xoa trán, đau quá -tôi là người dọn dẹp, lúc vào phòng thấy dưới đất, vội đem đến bệnh viên, nhưng yên tâm, chỉ là thân thể suy nhược, cứ nghỉ thêm, lát nữa có thể ra viện.-người giúp việc cười hiền, rồi bỗng tiếp-nhưng à, tuy có báo với cậu chủ, nhưng cậu ấy bảo cứ đưa đến bệnh viện cần thiết tôi tự lo liệu, đừng quấy ầy cậu, hiểu cậuấy nghĩ gì nữa, nghe Tiểu Lưu(tài xế) bảo là bạn cậu chủ, chả nhẽ vô tâm thế sao??? -cảm ơn, cũng cần quan tâm tôi- Thụy Du cười khẽ, giúp việc sai rồi. là tình nhân kìa. Sau khi nghỉ nghơi, được đưa về nhà là 8h tối. lên phòng ngủ, chợp mắt lâu nghe tiếng bước chân, có thể là . -a này kì quá! đừng nôn nóng thế chứ! em làm vui vẻ mà!- giọng nữ ẻo lã phát ra, ta đem về nhà. -tôi sắp phát điên lên- ầm Sau đó nghe tiếng đóng cửa, ngay cạnh phòng . đêm đó thể nào chợp mắt, tiếng rên rỉ cùng gầm liên tục chui vào tai, cơ thể kiệt sức, lại nghe phải thứ hoan ái đó, chỉ muốn nhảy lầu chết cho rồi. người giúp việc về từ sớm, có dậy nổi làm sao mà chạy ra khỏi phòng đây. đến 1h sáng, tiếng giày cao gót vang đều. -tạm biệt! lần sau nhớ đến em!-giọng ta dường như có mật ra ta về ồi, cần Thụy Du nghe tiếng đó nữa, phù. hiểu sao nước mắt lần nữa trào ra mãnh liệt, tủi thân vô cùng. đau đớn lắm rồi.... dần ý thức được, ánh mắt trở nên mông lung, chỉ thấy thân ảnh cao lớn trước mặt, nhưng nhìn mắt dần khép lại.
CHƯƠNG 7: LÀM Sáng hôm sau, mơ màng, đầu vẫn còn đau chút, muốn ngủ thêm tý nữa cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, gắng lắm mới bước tới cửa. Là ! Khi mặc đồ thể thao rọng rãi thế này nhìn rất phóng khoáng nha, nhưng cái mặt vẫn ác khí nhường nào. -Tôi đói rồi, nhanh chút- xong mạch xuống lầu đọc báo. Còn vệ sinh xong, vội vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Trong tủ lạnh như trống trơn, chỉ có thể làm sandwich với trứng ốp la được thôi, khi bê hết ra bàn sững người lại, vô ý làm 2 dĩa thức ăn đập mạnh xuống bàn. ta… ta sáng ra dắt người tình về nhà rồi, ta ngồi đùi và vòng tay qua cổ , bàn tay cũng yên phận mà sờ mó lung tung. Hẳn là hai người này quan tâm đến diện của . Bất giác mặt Thụy Du nóng bừng, ta khinh thường . Cuối cùng hai bọn họ cũng ngừng lại, quay sang : -! ta??? - cần quan tâm, tình nhân thôi! -sao đối em như thế chứ!- ta giọng như tức giận, nhưng cũng có làm gì quá lố. ta thích kiểu như này chút nào a. -thế em nghĩ em là gì, khác ta??? đó cũng có dám gì thêm nữa. Thụy Du cũng biết mình cũng có là gì, chỉ ngồi xuống định lấy dao nĩa bắt đầu ăn, có để ý bọn họ làm gì bỗng ta lạnh lùng châm biếm: -Xin lỗi a. Hình như cũng chỉ có hai phần, cần ăn sao??? Vậy ăn sau! chỉ biết câm lặng mà đứng lên, uất ức thôi. Sắp kìm dược nước mắt, nhưng trước mặt cũng muốn cho ta thấy, Thụy Du bước thẳng lên lầu -khoan! Tôi sắp xếp rồi, sáng nay tới văn phòng tôi nhậm chức. gì, bước lên phòng mạch. Vừa mở cửa phòng, lập tức nhào đến giường lớn,úp mặt xuống giường, nước mặt cứ như nhịn nhục rất lâu đều tuông cả ra. muốn làm việc cùng cái tên cặn bã đó. Sai lầm rồi, lúc đầu còn tưởng tên đó là ca ca lúc xưa quen được, bây giờ có đánh chết cũng tiin mà. Khi chuẩn bị xong để đến công ty, xuống lầu thấy , ra làm rồi. nhìn sắp trễ chuyến xe bus, vội vàng ra khỏi biệt thự. Tới công ty, được tiếp tân chỉ dẫn,chỉ cần tới thẳng văn phòng tỏng giám đốc luôn. Vừa định gõ cửa, bóng dáng lúc sáng lao ra khỏi phòng, quần áo xộc xệch, là rất gấp, cứ như ma đuổi bằng, còn khóc nữa phải. Cũng quan tâm nhiều, bĩu môi khinh thường, thẳng tiến vào trong(t/g: Du Du! Đừng vào!) -tôi tới rồi- lạnh lùng , ánh mắt rất nhanh chú ý rèm cửa được đóng lại, có ánh sánh gì cả, nghĩ dến lúc nãy xộc xệch như thế…uầy. Chưa kịp làm gì, rất nhanh cảm nhận được khí lạnh sau lưng, cũng chưa có kịp xoay lưng, cơ thể bị đẩy vào tường, lập tức sợ hãi a. Định hét lên, môi bị ta phủ lên, đầu lưỡi linh hoạt tiến sâu trong khoang miệng , tận hưởng ngọt ngào… -a! nụ hôn đầu!- ấm ức - căn bản là còn rồi- ta nhả ra mấy chữ. nghi vấn ta có ý gì. vội dùng sức đẩy thân thể cao to ra, nhưng Hà Lãnh Hàn ghì chặt, cơ bản nhúc nhích được. Tay ta lúc đầu ấn mạnh lên tường, giờ thả long ra, tường màn hôn sắp kết thúc, cũng ngờ bàn tay yên phận bắt đầu lần vào trong váy ngắn của , tay còn lại xoa ắn khuôc ngực đầy đặn, lửa nóng ngày càng mãnh liệt, gần sắp nướng chín rồi. vì hành động này càng sợ hãi, cố sức đẩy ra -tên cầm thú- hét lên-buông ra. ta nhăn mày khó chịu, giãy giụa của ta khiến khó chịu, tay phải bóp chặt cổ , siết lại. -ưm- thở được, ta có điên , định giết chết sao, đôi tay gỡ tay ra, nhưng được, mặt đỏ lên, rồi xanh mét. Thấy dần xụi lơ, ta mới buông tay, vì thiếu oxi nên giãy giụa nữa, phần vì hôm qua bệnh nữa. Hã Lãnh Hàn ôm thân thể lộ cả nội y bên trong, đem tới sofa, nhanh chóng cởi hết quần áo ra, lửa nóng nhanh được bùng cháy. Màn kích tình……(t/g: ta trong sáng, có đánh tiếp đoạn này nha, m.n tự nghĩ)
@Từ Thanh Lam truyện đã dừng lâu quá, em nên post để hoàn, sau 1 tuần nếu em post tiếp chị ban nick em nhé!