1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Tài Bức Hôn Ngạo Thê Khó Thuần Phục- Yến Ngữ Yên Nhiên (72 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chap 62:






      “Hai người làm gì?!”



      thanh lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, Hạ Tử Tinh và Chris đồng thời ngẩng đầu, thấy Lâm Lập Phong đứng ở phía sau bọn họ.

      Trong lòng Hạ Tử Tinh mảnh lạnh băng. Trong đêm tối, tròng mắt Lâm Lập Phong lộ ra vẻ đen nhánh và sắc bén đặc biệt, làm nhìn thấy cảm xúc chân chính của . Chỉ có thể mơ hồ cảm nhận cơn giận của !

      Sau đó, Hạ Tử Tinh phát còn cùng Chris ôm nhau chặt. Hạ Tử Tinh lập tức nhảy ra cách xa Chris.

      Lâm Lập Phong bỏ qua từng nét bối rối mặt Hạ Tử Tinh. lại dám ngả vào trong ngực người đàn ông khác? Trong mắt còn có người chồng là ?

      “Tôi mới vừa nhắc đến ly hôn, em nhanh chóng tìm đối tượng như vậy?” Lời của Lâm Lập Phong như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào sâu thẳm trái tim Hạ Tử Tinh.

      Hạ Tử Tinh chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, mặt tái nhợt .

      cắn cắn môi, “Đúng! phải bảo tô tìm người đàn ông tốt để sao? Tôi chỉ làm đúng theo lời của mà thôi.”

      Lâm Lập Phong căng thẳng, nàng đáng chết này! Họ còn chưa chính thức ly hôn, vội dính lấy người đàn ông khác sao? Bên tai như còn thấp thoáng tiếng vọng câu của “em ”!.

      Tại sao mới mấy ngày, trở nên lợi hại như thế? người dễ thay đổi!

      Lâm Lập Phong phát bắt được tay nàng, lạnh băng: “! Theo tôi về nhà!”

      Hạ Tử Tinh hất mạnh tay ra, quật cường: “Tôi muốn trở về. Tôi muốn ở lại đây.”

      “Sau đó cùng ta ở chung chỗ?! Hạ Tử Tinh!” Lâm Lập Phong căm tức nhìn , ánh mắt cơ hồ muốn khiến đốt thành tro bụi.

      “Đúng! ấy muốn cùng ở với tôi!” Chris lập tức kéo tay Hạ Tử Tinh, “Hai người phải muốn ly hôn sao? Vậy sớm ly hôn . Tôi vô cùng mong đợi!”

      Lâm Lập Phong nhìn bọn họ nắm tay nhau, lửa giận bừng bừng thoáng chốc đốt thiêu rụi. đẩy Chris ra, kéo Hạ Tử Tinh về ngực mình, mặt tràn đầy ý cảnh cáo: “ đừng quên ai mới là chồng ấy?”

      Hạ Tử Tinh sợ hãi đón nhận ánh mắt của , “Dù sao rất nhanh phải nữa!”

      “Em——!” Lâm Lập Phong tức giận cơ hồ muốn bóp chết nàng trước mặt này.

      “Lâm Lập Phong, đừng khinh người quá đáng!” Chris cứng rắn tách Hạ Tử Tinh ra khỏi Lâm Lập Phong, “ giờ Tử Tinh muốn theo ! đừng quá phận!”

      “Em muốn với tôi?” Lâm Lập Phong nắm chặt đấm tay.

      “Đúng! Tôi muốn!” Hạ Tử Tinh lạnh lùng. Dù sao, cũng muốn ly hôn với , phải sao? vô tình vô nghĩa làm trái tim trở nên băng giá!

      “Tốt!” Ánh mắt Lâm Lập Phong sắc bén nhìn chăm chú lúc lâu, sau đó quyết định xoay người rời .

      Hạ Tử Tinh nhìn bóng lưng rời , trong lòng có chút vui vẻ nào. Chỉ có vô tận bi ai! hiểu cơn giận của , nhưng có hiểu tấm lòng của ?

      cần ! muốn ly hôn với , còn cần thiết lưu luyến buông ? Nếu kết quả là tan vỡ, vậy dứt khoát chút!

      Câu “ly hôn” đó làm lòng nát tan! có biết?

      “Lập Phong, Lập Phong, muốn đâu?” Dư Tuyết Lâm nhìn vẻ mặt Lâm Lập Phong lạnh lẽo, lập tức chạy theo kéo tay .

      phải về.” Lâm Lập Phong nhịn được hất tay ta ra.

      “Em cũng vậy. Có thể đưa em đoạn đường ?” đáng thương kéo tay .

      “Ừ.” hừ tiếng, kéo tay cùng rời ……

      xe, Lâm Lập Phong vẫn gì, tức giận và buồn bã của hoàn toàn rơi vào mắt Dư Tuyết Lâm. Trong lòng Dư Tuyết Lâm tức giận thôi! phải quên mất người ta sao? Sao vừa nhìn thấy ta ở chung cùng người đàn ông khác lại căm tức như vậy?

      Chẳng lẽ bắt đầu nhớ lại chuyện trước kia?

      được! Phải nghĩ biện pháp giữ lại! Trong mắt Dư Tuyết Lâm sóng sáng tia nhìn khác thường.

      Trong đầu Lâm Lập Phong vẫn tái hình ảnh vừa rồi Hạ Tử Tinh và Chris ôm nhau. đáng giận! này vừa thương , dứt lời nhảy vào ngực tên đàn ông khác?

      Đây là tình của đối với ?! buồn cười! là tình rẻ mạt!

      Chết tiệt! tức giận đập tay vào thành xe, xe hơi lập tức phát tiếng “rầm” chút.

      “Á!” Dư Tuyết Lâm nhìn xe bọn họ sắp đâm vào lan can phòng hộ ven đường, sợ hãi thét lên.

      Lâm Lập Phong nhanh nhẹn đánh tay lái, chiếc xe lập tức trở về quỹ đạo vừa .

      Dư Tuyết Lâm thở phào nhõm, còn nghĩ là xảy ra tai nạn chứ? cúi đầu đánh giá gương mặt Lâm Lập Phong như có chuyện gì xảy ra, quan tâm đến người kia như vậy sao? Trong lòng lạnh lẽo.

      Nếu so sánh, ở điểm nào cũng đều thua người kia!

      “Đến nhà em rồi. Tuyết Lâm.” Lâm Lập Phong vô cùng bình tĩnh nhắc nhở.

      Dư Tuyết Lâm nhìn chút, đến cửa nhà rồi.

      Cánh tay bóng loáng trắng nõn mềm mại vô hạn kéo xoa tay Lâm Lập Phong, với Lâm Lập Phong: “ vào uống ly cà phê nhé? Lập Phong.”

      Lâm Lập Phong nhìn Dư Tuyết Lâm cười quyến rũ, trong lòng cảm thấy chút ảm đạm. Chẳng bao lâu trước đây, mặt Hạ Tử Tinh cũng là nụ cười xinh đẹp như vậy, mà tại……

      Trong lòng bỗng đau nhói. Tâm tình rất tồi tệ!

      “Ừm, được ? Lập Phong.” Ánh mắt mù sương hơi suy tư, tiến tới gần , đôi môi đỏ bừng ở trước mắt .

      “Xin lỗi, hôm nay thoải mái. Lần sau .” từ chối nhã nhặn.

      “Vậy, được.” Dư Tuyết Lâm lộ ra nụ cười mất tự nhiên. Cương quyết hôn lên mặt cái, mới tỏ vẻ rất tình nguyện xuống xe.

      Đợi ta xuống xe xong, xe phóng vù như gió lướt qua. Dư Tuyết Lâm nhìn rời chút lưu luyến tức giận tới mức đứng dậm dậm chân!

      đáng ghét! tức giận cắn môi dưới. Lâm Lập Phong, chờ xem, tôi muốn dù thể cũng phải thành có thể bắt được !

      Lâm Lập Phong tức giận nằm giường, nhìn chằm chằm đồng hồ để bàn cạnh đầu giường, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Tử Tinh vẫn chậm chạp chưa về!

      Giờ là 2h sáng mà vẫn chưa về! Chẳng lẽ đêm nay ở chung với Chris?!

      Vừa nghĩ tới việc giờ phút này Hạ Tử Tinh trong ngực Chris, tức phát điên!

      Cầm điện thoại, lại để điện thoại xuống; nhấc lên lần nữa rồi lại lần nữa để xuống!

      thể gọi cho ! Tại sao lại gọi cho chứ? Đó chẳng phải là với rằng chờ về sao?

      thể gọi điện cho ! thể yếu thế trước mặt được!

      Nhưng, đáng chết! Trái tim lại lo lắng yên, thể bình tĩnh nổi!

      phải là quan tâm đến sao? Trong lòng phải chỉ Dư Tuyết Lâm thôi sao? Tại sao bây giờ lại tức giận như vậy? Lại đau lòng như vậy?

      nhắm mắt lại, để mình tiếp tục suy nghĩ về ! Nhưng, càng muốn nghĩ đến bóng dáng lại càng ràng trong !

      Trong đầu, hình ảnh Hạ Tử Tinh và Chris thân mật lên…… Lúc này có họ ở cùng nhau ? muốn ở cùng Chris sao?



      Lâm Lập Phong ở giường nhìn thời gian từ từ trôi qua, sắc trời ngày càng sáng lên, mà phòng bên cạnh vẫn hề có tiếng phát ra.

      Điều này chứng minh Hạ Tử Tinh vẫn chưa về!

      Tâm tình Lâm Lập Phong càng ngày càng tệ hại! Trời sáng mau chóng mà vẫn chậm chạp chưa về!

      Tối qua “hồng hạnh xuất tường”? Cùng tên Chris kia ở cùng nhau cả đêm?

      Tâm tình Lâm Lập Phong vô cùng phức tạp! Là giận? Là hận? Hay là lo lắng, đau lòng? Lúc này, thấu hiểu chính tâm tư của mình nữa.

      từ giường đứng dậy, mở cửa phòng bên cạnh, mùi thơm đặc biệt chỉ thuộc về Hạ Tử Tinh ập vào mặt . Nhưng trong phòng hề có .

      về! Trong lòng bỗng thấy mất mát.

      xuống dưới, thấy Ngọc tẩu chuẩn bị bữa ăn sáng.

      “Ngọc tẩu, bà có thấy Tử Tinh ?” chờ mong nghe được đáp án khiến mình vui mừng.

      “Từ tối qua đến giờ tôi chưa thấy thiếu phu nhân.” Ngọc tẩu bình tĩnh đáp.

      Ánh mắt buông xuống, trở về! Cả tối về! nàng đáng ghét này! Rốt cuộc ở đâu?

      “Chờ ấy về bảo ấy đến công ty tìm tôi!” Lâm Lập Phong hơi tức giận đối với Ngọc tẩu.

      “Vâng.” Ngọc tẩu gật đầu, sau đó thấy Lâm Lập Phong xoay người rời .

      “Thiếu gia, cậu còn chưa ăn điểm tâm.” Ngọc tẩu ở phía sau gọi .

      ăn.” Lâm Lập Phong cũng quay đầu lại mà bước thẳng .

      Ngọc tẩu nhìn rời , khỏi than thở. Đôi vợ chồng này biết còn có thể tiếp tục duy trì hay ?

      Lâm Lập Phong trong phòng làm việc chờ suốt ngày, vẫn thấy Hạ Tử Tinh đâu, thậm chí ngay cả điện thoại cũng nghe!

      Lông mày rậm nhíu chặt, đầy bụng tức giận! muốn thế nào? gọi điện thoại về nhà, nghe điện thoại là Ngọc tẩu: “Thiếu phu nhân về chưa?”

      “Còn chưa về.”

      “Cái gì?! Đến giờ vẫn chưa về?” Lâm Lập Phong cầm điện thoại gào lên.

      “Đúng vậy, thiếu gia.”

      Lâm Lập Phong dập điện thoại, lập tức bấm số điện thoại của Hạ Tử Tinh, muốn hỏi , rốt cuộc muốn thế nào?

      Hạ Tử Tinh nhìn điện thoại biểu thị Lâm Lập Phong gọi tới, lạnh lùng cười tiếng, tìm làm gì? phải là quan tâm tới sao? phải là muốn ly hôn với sao?

      lười biếng ấn nút nghe, lạnh băng hỏi: “Chuyện gì?”

      “Em ở đâu?” Thanh tức giận của vang lên như mang theo đè nén.

      Hạ Tử Tinh ở trong điện thoại cười lạnh: “Tôi ở đâu có quan trọng ?”

      “Em đừng với tôi là cả đêm qua em cùng tên Chris kia ở chung chỗ đấy?!” híp ánh mắt nguy hiểm.

      “Vậy sao?”. sợ hỏi lại.

      “Em dám!”. Lâm Lập Phong quả thực tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      “Có gì mà tôi dám? Rất nhanh thôi tôi lại độc thân. Tôi phải nắm chặt cơ hội quen biết người đàn ông mới.” Hạ Tử Tinh cố ý chọc giận .

      “Em——!” Lâm Lập Phong giận muốn bẻ gãy cổ . ” Hạ Tử Tinh, tôi cảnh cáo em, tốt nhất em nên về nhà trong vòng 30 phút nữa! Nếu hãy tự gánh lấy hậu quả!”.

      “Hừ!” Hạ Tử Tinh hừ lạnh tiếng, “sập” tiếng đóng di động.

      lại dám ngắt máy?! Lâm Lập Phong giận thể tha thứ! Điện thoại trong tay đập vào vách tường lạnh lẽo, nát bấy.

      Tiêu Quân thấy Lâm Lập Phong tức giận bừng bừng từ phòng làm việc ra, nhìn lại điện thoại thành sắt vụn mặt đất, bất đắc dĩ lắc đầu. Đây là chiếc điện thoại thứ ba lừng lẫy hy sinh.

      Xem ra lực sát thương của Lâm thiếu phu nhân rấy cường đại nha!

      “Tiêu Quân, gọi điện về Lâm gia gặp Dương quản gia, tôi muốn lúc sau nhìn thấy Hạ Tử Tinh!”.

      “Vâng.” Tiêu Quân cung kính.

      “Tôi ở nhà đợi.” Câu Lâm Lập Phong vừa dứt thấy vội vã rời rồi.

      Tiêu Quân thở dài hơi, đến giờ mà tổng tài vẫn chưa trong lòng mình ai quan trọng nhất sao? Hi vọng có thể sớm giác ngộ chút.

      Khi Hạ Tử Tinh thấy Dương quản gia dẫn đoàn vệ sĩ Lâm gia xuất trước mặt mình, chỉ lộ ra vẻ cười lạnh.

      “Thiếu phu nhân, thiếu gia muốn gặp . Mời mau chóng về nhà.” Dương quản gia cung kính với Hạ Tử Tinh.

      “Xin lỗi, tôi muốn gặp ta.” Hạ Tử Tinh lạnh lùng.

      “Nếu hai người có hiểu lầm nên bình tĩnh chuyện, nên để hiểu lầm ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng.” Dương quản gia khổ khẩu bà tâm khuyên nhủ .

      Hiểu lầm? Bây giờ muốn ly hôn với ? Bọn họ còn có cái gì tốt đẹp?

      Hay là muốn về nhà bàn chuyện ly hôn. biết là chuyện gì tới vĩnh viễn cũng tránh khỏi.







      ——————————————-


      Về đến nhà, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Lập Phong xám xịt ngồi ghế salon, lông mày nhíu chặt, căng thẳng.

      Xem ra rất tức giận! Ngọc tẩu đứng bên cạnh vẻ mặt lo lắng. Hạ Tử Tinh cười với Ngọc tẩu tiếng.

      “Thiếu gia, thiếu phu nhân về, có chuyện gì nữa tôi về Lâm gia.” Dương quản gia cung kính với Lâm Lập Phong.

      “Vất vả rồi.” Lâm Lập Phong vẫn lạnh lùng. “Ngọc tẩu, bà cũng xuống .”

      Hạ Tử Tinh lạnh mắt nhìn Ngọc tẩu và Dương quản gia rời , tự mình lên tầng hai, trở về phòng.

      Lúc đóng cửa, cánh tay Lâm Lập Phong nhanh chóng chặn cửa phòng. Sau đó, nhanh chóng bị Lâm Lập Phong áp đảo, ngã xuống giường.

      muốn thế nào?” Hạ Tử Tinh lạnh lẽo nhìn Lâm Lập Phong.

      Lâm Lập Phong khinh miệt cười tiếng, ” Tôi muốn thế nào? Là em muốn thế nào mới đúng? Hạ Tử Tinh! Tối hôm qua em đêm về, rốt cuộc em đâu?”

      “Chuyện của tôi, cần quan tâm!” Hạ Tử Tinh quay mặt qua chỗ khác.

      “Em đừng quên tôi là chồng em!” Lâm Lập Phong khẽ gầm lên.

      “Vậy sao? Rất nhanh phải nữa!” lạnh lùng, trái tim cũng lạnh băng.

      nắm cằm : “ ngày chúng ta chưa ly hôn, em vẫn là người của tôi! Hạ Tử Tinh.”

      Hạ Tử Tinh cười nhạt, xem thường lời của .

      bỗng nhiên xé mở áo , da thịt trắng nõn lập tức ra trước mắt , bàn tay to lớn ấm nóng của đặt lên cổ , khỏi chấn động cả người.

      rốt cuộc muốn thế nào?” Tròng mắt trong suốt nhìn chăm chú .

      “Tối hôm qua tên Chris đó có phải vuốt ve em như vậy ?” Tròng mắt đen nhánh của tràn ngập nguy hiểm.

      ——!” Hạ Tử Tinh nhất thời chán nản. ràng nghĩ rằng tối qua ở cùng Chris. vĩnh viễn cho biết, tối qua ngủ ở nhà mẹ đẻ.

      càng để ý và Chris ở chung chỗ, lại hết lần này tới lần khác cùng Chris dây dưa , muốn tức giận, muốn càng tức giận, muốn phát điên!

      Muốn cùng ly hôn sao?! tàn nhẫn tổn thương trái tim , cũng để sống tốt!

      “Đúng! ấy đối với tôi vô cùng nhàng, tôi vô cùng hưng phấn.” Hạ Tử Tinh lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng.

      “Em ——!” Lâm Lập Phong tức giận nâng tay lên.

      Hạ Tử Tinh nhìn giơ tay lên cao, đôi mắt đen căng thẳng, “ muốn đánh tôi? Cứ đánh ! Dù sao cũng phải lần đầu tiên!”

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chap 63:


      Hạ Tử Tinh nhìn giơ tay lên cao, đôi mắt đen căng thẳng, “ muốn đánh tôi? Cứ đánh ! Dù sao cũng phải lần đầu tiên!”

      Lâm Lập Phong căm tức nhìn , trước mắt bỗng nhiên lên gương mặt sưng đỏ bi ai…… lắc đầu, cố vứt bỏ ảo giác trong đầu.

      trước từng đánh sao?



      Lâm Lập Phong bỗng nhiên cảm thấy nhức đầu, lật người qua bên, nhắm mắt vỗ về trán đau nhức. Mấy ngày gần đây, đầu óc óc thi thoảng lại lên những hình ảnh mơ hồ, mỗi lần hình ảnh đó xuất nhất định khiến đau đầu kịch liệt.

      ” Lập Phong, làm sao vậy?” Hạ Tử Tinh thấy Lâm Lập Phong vỗ trán, bộ dạng thống khổ chịu nổi liền hỏi thăm.

      ” Đầu rất đau!” Lâm Lập Phong lẩm bẩm.

      ” Có muốn uống thuốc giảm đau ?” Hạ Tử Tinh lo lắng hỏi.

      cần.” lắc đầu: ” Nghỉ ngơi chút là tốt rồi.”

      Tay Hạ Tử Tinh mềm mại xoa bóp hai đầu lông mày Lâm Lập Phong, nhàng mà xoa chân mày . Dưới động tác ôn nhu vuốt ve của cơn đau đầu của Lâm Lập Phong từ từ thuyên giảm.

      chậm rãi mở mắt, nhín ánh mắt Hạ Tử Tinh lo lắng, trong lòng khỏi xao động.

      ” Cám ơn em.” Lâm Lập Phong khàn giọng.

      Hạ Tử Tinh tự nhiên cười.

      nghỉ ngơi chút .” đứng lên rời .

      ” Em định đâu?” lập tức kéo tay .

      kinh ngạc nhìn , ” Em ra ngoài, quấy rầy nghỉ ngơi a.”

      ” Ừ. Lúc ăn cơm gọi .” nhắm mắt lại.

      Hạ Tử Tinh nhàng giúp đắp chăn.

      ” Tử Tinh, muốn ly hôn với em chẳng qua là muốn làm em vui. phải là cần em.” Lâm Lập Phong vẫn nhắm mắt.

      Cả người Hạ Tử Tinh chấn động, ” Em hề vui.”

      ” Nhưng thấy em ở bên cạnh giống như rất thống khổ.”

      Hạ Tử Tinh thở dài hơi: ” Chỉ là em có chút khổ sở, lại nhớ ra em.”

      xin lỗi, cố gắng nhớ lại em.” Lâm Lập Phong mở mắt nhìn .

      ” Cám ơn.” Hạ Tử Tinh rũ mắt xuống, trong lòng ôm hi vọng lớn. hiểu bị mất trí nhớ rất khó nhớ lại được, có mmọt số người chỉ qua mấy ngày, mấy tháng khôi phục trí nhớ. Nhưng có những người cả đời thể khôi phục trí nhớ trước kia.

      ” Em hiểu ? Trong lòng lo lắng nếu cả đời cũng nhớ nổi chuyện tình của chúng ta lúc trước, muốn em sai lầm cả đời.” Trong mắt toát ra vẻ áy náy thôi.

      . Cho dù nhớ nổi chuyện trước kia của chúng ta, cũng sao cả. Chúng ta có thể bắt đầu cuộc sống của chúng ta từ bây giờ.” Khuôn mặt Hạ Tử Tinh tràn đầy chờ mong nhìn Lâm Lập Phong.

      Lâm Lập Phong nhìn ánh mắt tràn đầy chờ đợi, đành lòng cự tuyệt . Nhưng từ đáy lòng chút cảm giác với . Mà cảm giác này bồi dưỡng như nào được đây?

      Trong lòng lúc này Dư Tuyết Lâm, căn bản có chút khoảng trống có thể đặt vào đó. Lời tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể biết đây?

      Nhưng vừa nghĩ đến việc đẩy ra xa mình, trong lòng nỡ!

      rốt cuộc muốn thế nào? Trong lòng người, bên cạnh lại muốn giữ lấy người!

      Từ lúc nào trở nên do dự như vậy?

      Đầu lại thấy đau đớn! Tay xoa trán, lông mày nhíu chặt.

      “Sao vậy? Lại đau đầu?” Hạ Tử Tinh khẩn trương.

      “Cho chút thời gian, để suy nghĩ kỹ .” Lâm Lập Phong nhắm mắt lại thấp giọng .

      Có phương án nào vẹn toàn đôi bên ?

      “Được rồi, nghỉ ngơi .” Hạ Tử Tinh thất vọng đóng cửa lại, mình tới vườn hoa.

      Khí trời dần dần nóng lên. Mùa hè sắp tới! Nhưng tại sao trái tim lại lạnh như băng đây?

      Vừa nghĩ tới tương lai của mình và Lập Phong, lại cảm thấy trước mắt đen ngòm! nhìn thấy được tương lai!

      Trong lòng vẫn luôn ghi nhớ Dư Tuyết Lâm sao? Người trong lòng thích nhất là Dư Tuyết Lâm sao? Nhiều khi nghĩ, mình cứ tiếp tục như vậy có ý nghĩa gì?

      Trái tim của cũng , còn ở đây đau khổ cố bám chặt lấy làm gì? Hay là thành toàn cho và Dư Tuyết Lâm. Mặc dù rất đau khổ, nhưng ít nhất vui mừng!

      Ba người đau khổ, chi bằng để mình đau khổ thôi!

      tựa vào cây cột trong vườn, nhắm đôi mắt đau khổ lại, cũng nên xác định quan hệ của họ. Là rời , hay ở lại, nên xác định ràng, phải sao?

      Nhưng muốn xác định điều này, có lẽ rất đau khổ!

      Đến giờ ăn tối, Hạ Tử Tinh tới phòng bên, thấy Lâm Lập Phong nhắm chặt hai mắt, cặp mày kiếm kiên nghị, sống mũi cao thẳng, trán rộng, đều biểu ra khí.

      kìm lòng được khẽ xoa đôi mày kiếm kiên nghị của , lại phát bàn tay mình nóng lên.

      thất kinh! Bàn tay xoa khuôn mặt Lâm Lập Phong, rất nóng! Hiển nhiên nóng rần lên! chạy xuống dưới tìm Ngọc tẩu.

      “Ngọc tẩu, bà có thuốc hạ sốt ? Người Lập Phong nóng rần lên rồi.”

      “Có.” Ngọc tẩu vội vàng đến hòm thuốc tìm thuốc hạ sốt. ” Có cần gọi bác sĩ tư tới ?”

      “Tạm thời cần, để ấy uống thuốc rồi xem tình hình thế nào .”

      Hạ Tử Tinh và Ngọc tẩu hơp lực cố gắng đút thuốc cho Lâm Lập Phong, mờ mịt chìm vào mê man.

      Hạ Tử Tinh ngồi bên giường dùng khăn lạnh xoa khắp trán , cả đêm ở bên cạnh chăm sóc .

      ngắm khuôn mặt ngủ say, lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt đỏ bừng, giờ chắc rất thoải mái.

      đưa trán mình gần sát trán , cảm nhận trán nóng hổi, ngửi mùi hương đặc biệt người . bao lâu họ thân thiết như vậy rồi?

      Hình như từ sau khi sẩy thai, họ lâm vào cục diện bế tắc. Hai tháng rồi, hai tháng bọn họ hề ở gần nhau.

      hoài niệm cuộc sống trước kia! Mặc dù phải rất ngọt ngào, nhưng bọn họ cũng sống vui vẻ! Còn như bây giờ, họ như hai người xa lạ vậy.

      ràng là người thân mật nhất, nhưng bây giờ lại xa cách như cách nhau cả biển rộng! Ai cũng nhảy qua được!

      Hạ Tử Tinh cúi người, nhàng mà hôn gương mặt , chiếc mũi, ánh mắt, cái trán, tinh tế hôn, cuối cùng lưu luyến rời hôn lên đôi môi mỏng của .

      Bỗng nhiên đôi cánh tay có lực giữ chặt hông , thoáng chốc bị đặt trong lồng ngực Lâm Lập Phong. Sau khắc, môi bị che lại, đôi môi nóng hổi của cắn nuốt môi , mãnh mẽ hôn .

      Hạ Tử Tinh ưm tiếng, lưỡi thuận lợi xâm chiếm khoang miệng .

      Vồng ngực quen thuộc, mùi hương quen thuộc, tất cả quen thuộc giữa bọn họ dường như trở lại. Tay vây quanh cổ , cùng triền miên. Mặc kệ là giấc mộng hay là cuộc chơi, muốn để mình tỉnh lại.

      Nếu bọn họ chỉ có đêm này, cũng đồng ý đánh đổi tất cả!

      Bởi vì rất ! Quả thực tha thiết!



      Khi tất cả kích tình dịu lại, Hạ Tử Tinh từ trong mê hoặc trở lại thực tế. nhìn người đàn ông bên cạnh, thân thể to lớn làm cho mê luyến, khuôn mặt tuấn tú làm cho mê muội.

      Nhưng hiểu, mộng đẹp như vậy tồn tại nữa. Đợi ngày mai, sau khi tỉnh lại, tất cả triền miên còn ở trong đầu .

      lưu luyến đặt nụ hôn sâu môi , sau đó vào phòng tắm.

      Sau đó, lấy chiếc khăn lông lau người , cẩn thận giúp mặc đồ ngủ thích.

      Chuẩn bị xong xuôi rồi, nằm xuống bên cạnh , ôm hông , cùng ngủ. hiểu, qua tối nay, còn cơ hội ôm ngủ như vậy nữa.

      ngả đầu lồng ngực , hít hà thụ mùi hương người , chậm rãi nhắm mắt lại.



      ——————————

      Sáng sớm, khi Lâm Lập Phong tỉnh lại, cảm thấy mình đầu còn có chút váng vất, cảm giác cả người vô lực.

      Nhìn lại đồ ngủ người, có chút kinh ngạc. biết từ lúc nào thay đồ ngủ giúp rồi?

      Tối qua ngủ quá nặng nề, tận buổi sáng hôm sau mới tỉnh lại.

      Hơn nữa còn mơ mộng xuân! Trong giấc mơ, áp Hạ Tử Tinh ngã xuống giường…… Có phải bắt đầu thấy khát vọng ? Tại sao lại mộng xuân như vậy?

      Mà giấc mộng này cũng quá chân , dường như trong mũi vẫn còn mùi hương đặc biệt người Hạ Tử Tinh vờn quanh.

      phải Dư Tuyết Lâm sao? Tại sao đối với Dư Tuyết Lâm, lại có ảo tưởng như thế? Ngược lại, đối với Hạ Tử Tinh lại có phản ứng?

      Bản thân cũng mơ hồ! Ở nơi sâu nhất trong trí nhớ của vẫn là Dư Tuyết Lâm. Nhưng vì sao mỗi lần nhìn thấy Hạ Tử Tinh, lại có cảm giác mình càng thêm bị cuốn hút?

      Đối mặt với cả hai người, nên nghe theo tim mình hay là cảm giác của mình đây?

      kỳ quái, phải sao? Trái tim Dư Tuyết Lâm nhưng Hạ Tử Tinh lại làm vô cùng rung động.

      Hạ Tử Tinh là vợ , nên chung thủy với , phải sao? Nhưng muốn vứt bỏ Dư Tuyết Lâm trong lòng, trái tim cảm thấy mơ hồ đau đớn. nỡ!

      Song, nếu đẩy Hạ Tử Tinh bên cạnh ra, tim cũng đau đớn như vậy!

      Nhưng đối mặt với chuyện giữa ba người, phải giải quyết. Còn kéo dài như vậy, đối với ai cũng đều tốt.

      Mấy ngày nữa, tới Pháp họp, khoảng tuần. có thể lợi dụng cơ hội suy nghĩ cẩn thận tâm tư của mình.

      Lúc này, cửa phòng được mở ra, Hạ Tử Tinh đến, trong tay cầm cái khay. cười nhàng đến gần , tay sờ lên trán , “Dường như hạ sốt rồi.”

      “Tối qua sốt sao?” Chẳng trách, tối qua luôn mơ mơ màng màng, luôn muốn ngủ.

      “Tối qua có chút sốt. Giờ chắc là sao rồi.” đưa chén nước và thuốc cho . “ uống thuốc . mau chóng khỏe lại thôi.”

      Lâm Lập Phong nghe theo, uống thuốc. “Cám ơn em. phải làm.”

      ” Hôm nay khỏe đừng làm nữa.”

      Khóe miệng khẽ run: “ có chuyện gì đâu.”

      Hạ Tử Tinh cũng cười tiếng, “Đừng để lại sốt lại, tự phải để ý chút.”

      biết.”

      Làm việc trong phòng đến tận trưa, Lâm Lập Phong lần nữa cảm thấy đầu mình đau nhức, sờ sờ ái trán, cảm giác nhiệt độ khá cao. lại nóng rần lên rồi. chống đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Bỗng nhiên hương thơm dìu dịu thoáng qua, mở mắt nhìn thấy Hạ Tử Tinh y phục trắng toát như tiên nữ hạ phàm.

      nhàng tới trước mặt , lo lắng hỏi: “ thoải mái ở đâu à?” .

      miễn cưỡng cười tiếng, “Xem ra là ổn.”

      “Chờ em, em mang cho ly nước.” Hạ Tử Tinh để thuốc hạ sốt tới trước mặt , xoay người ra ngoài.

      Lâm Lập Phong nhìn thân ảnh rời , khỏi trố mắt nhìn. cố ý tới đưa thuốc cho mình? người vợ nhu thuận!

      lúc sau, Hạ Tử Tinh cầm chén nước vào, nhét thuốc vào trong tay , ” mau uống thuốc .”

      Nhìn Lâm Lập Phong uống thuốc xong, Hạ Tử Tinh mỉm cười thỏa mãn.

      ” Nếu uống thuốc rồi mà còn hạ sốt xem bệnh nha.”

      ” Chắc là có chuyện gì.” Lâm Lập Phong đồng ý.

      “Em nghe Tiêu Quân hai hôm nữa sang Pháp công tác, lại ngã bệnh cũng hay.”

      “Vậy cũng được.” Lâm Lập Phong cười tiếng.

      “Em có mang theo cơm trưa, ra ghế sa lon bên kia ngồi chút, em ra ngoài lấy vào.” Hạ Tử Tinh xoay người ra ngoài.

      Lâm Lập Phong ngồi ghế salon, trong lòng ấm áp. ấy chính là người vợ người mẹ hiền thục, đảm !

      Hạ Tử Tinh mang cơm trưa vào, đặt xuống bàn trà trước ghế sô pha, có đĩa cá cá rắc hoa quế, đĩa sườn xào tỏi, đĩa cải trắng, còn có bình súp.

      Trước tiên, múc chén canh cho , “Trước khi ăn cơm nên uống súp, thân thể khỏe mạnh.”

      hé miệng cười, “Trước kia em cũng thường tới đưa bữa trưa cho à?”

      phải… hôm nay mới lần đầu tiên.” Hạ Tử Tinh có chút ngượng ngùng.

      “Xem ra là ‘vì bệnh được phúc’!” Lâm Lập Phong cười giỡn .

      “Nếu thích, ngày nào em cũng đưa cơm trưa cho .”

      “Vậy em quá vất vả.” Lâm Lập Phong mặc dù vậy, nhưng trong lòng rất là ấm áp. càng ngày càng cảm thấy ” vợ này” rất tốt!

      , em thấy vất vả. Chỉ cần ghét bỏ việc ngày ngày nhìn thấy em là được.” Hạ Tử Tinh đỏ mặt. Nếu có thể ngày ngày thấy , rất nguyện ý mỗi ngày đưa cơm trưa cho .

      “Vậy ổn. muốn em quá mệt mỏi.” Lâm Lập Phong kiên trì.

      “Vậy , tuần 2 hoặc 3 lần vậy?” Hạ Tử Tinh đề nghị.

      Lâm Lập Phong thấy Hạ Tử Tinh kiên trì như vậy, gật đầu.

      Bọn họ cùng ăn cơm, Hạ Tử Tinh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Lâm Lập Phong, xới thêm cơm, dịu dàng săn sóc. Lâm Lập Phong cũng gắp thức ăn cho , khung cảnh vô cùng ấm áp, lãng mạn.

      Mà hình ảnh bọn họ rơi vào trong mắt Dư Tuyết Lâm đứng ở ngoài cửa phòng làm việc. ta trợn to mắt nhìn, tức giận thiêu đốt trong mắt.

      ngờ trưa nay cố ý tới tìm Lâm Lập Phong ăn cơm lại thấy màn chói mắt như vậy! phải là Lâm Lập Phong quên Hạ Tử Tinh rồi sao? Từ khi nào bọn họ bắt đầu tốt đẹp như vậy?

      Chẳng lẽ là vì ở chung nhà? Ngày đêm chạm mặt nên dễ nảy sinh tình cảm? Hay là trong lòng Lâm Lập Phong, tình cảm với Hạ Tử Tinh bắt đầu nảy mầm? Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng nửa năm, chắc chắn cũng có tình cảm.

      Chả lẽ tình cảm của Lâm Lập Phong đối với Hạ Tử Tinh từ từ thức tỉnh?

      được! nghĩ pháp, nàng thể cho thêm cơ hội bọn họ ở cùng chỗ. muốn tách bọn họ ra, cần biết dùng biện pháp gì cũng phải tách rời bọn họ!

      mới nghe được nhân viên của Lâm Lập Phong , hai ngày nữa Lâm Lập Phong Pháp công tác, khoảng tuần lễ.

      có thể nắm bắt cơ hội này tiếp cận Lâm Lập Phong…….

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chap 64:


      Sáng sớm hôm nay, Lâm Lập Phong Pháp công tác. Hạ Tử Tinh chuẩn bị hành lý cho từ tối qua, để phía sau xe.

      Lần này Lâm Lập Phong khoảng tuần mới trở về. Hạ Tử Tinh say sưa nhìn bóng lưng cao ngất của Lâm Lập Phong, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát.

      cả tuần lễ. nỡ! Từ khi họ kết hôn tới nay, chưa từng rời xa . Mặc dù trong nửa năm có rất nhiều xung đột, hiểu lầm, có nhiều tai nạn, nhưng chưa từng rời xa!

      Lần này rời , Hạ Tử Tinh cảm giác lòng mình giống như bị lấy mất gì đó! Trống rỗng!

      Lâm Lập Phong xoay người lại nhìn Hạ Tử Tinh, phát ra vẫn nhìn rời. Trái tim thoáng chốc siết chặt!

      Lúc rơi , thậm chí có vọng động, muốn đưa cùng với mình!

      muốn nhìn thấy u buồn, khổ sở trong đôi mắt !

      Về lý, họp mặt, có thể đưa vợ cùng . Nhưng muốn xem xét trái tim mình, muốn xem trong thời gian ở Pháp, trong lòng mình suy nghĩ đến ai? Rốt cuộc muốn chung sống với ai cả đời?

      muốn lại lưỡng lự giữa hai người, muốn đồng thời tổn thương cả hai người. Nếu như chỉ có thể chọn , hi vọng chọn được người mình nhất.

      Bây giờ cũng trong lòng mình ai nhất nữa? Vậy tất cả giao cho trời cao quyết định .

      phải , mình em tự chăm sóc mình cho tốt.” Lâm Lập Phong cười nhàng với .

      cũng muốn phải tự chăm sóc mình. Bây giờ ở Pháp là mùa đông. hãy chú ý giữ ấm.” Hạ Tử Tinh đưa mắt nhìn chặt, tròng mắt trong suốt bắt đầu dâng lên sương mờ. biết mình sắp nhịn được nước mắt trào ra.

      “Tạm biệt.” khoát khoát tay với .

      “Tạm biệt.” đờ đẫn nhìn về phía khoát tay.

      Lâm Lập Phong xoay người rời , nhìn từng bước từng bước rời xa, rốt cục chịu đựng nổi chạy đến ôm chặt từ phía sau.

      Lâm Lập Phong ngẩn người, hề chuyển động.

      “Đừng bỏ em lại, được ?” lẩm bẩm, trong thanh có chút nghẹn ngào.

      “Tử Tinh……”

      “Đưa em cùng , em muốn cùng .” thấp giọng cầu khẩn .

      Lâm Lập Phong nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác như hít thở nổi trong lòng mình. tự bảo mình thể mềm lòng, thể thay đổi quyết định trong lúc quan trọng này được.

      “Em rất yên tĩnh, quấy rầy công việc của .” Hạ Tử Tinh đảm bảo.

      Lâm Lập Phong hít hơi sâu, dùng sức kéo tay ra, sau đó với : “Lần này e rằng được, em ở nhà chờ .”

      Trái tim Hạ Tử Tinh chợt lạnh, muốn đưa cùng . Nước mắt buồn bã lập tức tràn mi, muốn để thấy mình rơi lệ, xoay người chạy .

      Lâm Lập Phong nhìn thân ảnh vội vã rời , thở dài hơi.

      “Thiếu gia, thiếu phu nhân rất cậu. Ai cũng có thể nhìn ra được! Vì sao cậu lại quý trọng ấy?” Ngọc tẩu thấy Lâm Lập Phong vô tình quá.

      “Tôi hiểu.”

      “Cậu hiểu vì sao còn đối xử với ấy như vậy? Mọi người có van xin cậu thế nào cậu vẫn lạnh lùng vô tình như vậy! Theo lý, cậu xuất ngoại nên đưa ấy cùng.”

      “Tôi tự có đạo lý của mình.”

      muốn đưa ấy theo sao, cậu muốn đưa Dư Tuyết Lâm cùng chứ gì?!” Ngọc tẩu hừ lạnh.

      Lâm Lập Phong hiểu nhìn Ngọc tẩu, “Bà và Dương Vũ hình như đều thích Tuyết Lâm cho lắm, tại sao vậy?”

      “Bởi vì ta là người tồi tệ!” Khuôn mặt Ngọc tẩu tràn đầy khinh bỉ……

      “Đó là do bà hiểu ấy.”

      “Là chính cậu hiểu ta! Thiếu gia ạ! ta là người dối trá. Cậu đừng để vẻ bề ngoài của ta lừa gạt.” Ngọc tẩu nhắc nhở.

      “Tôi biết.” Lâm Lập Phong vuốt cằm, “Tôi công tác rồi, chuyện trong nhà nhờ bà trông nom.”

      ra , muốn nhờ bà chăm sóc Hạ Tử Tinh. Nhưng lời đến khóe miệng lại thay đổi thành như vậy.

      “Được. Thiếu gia, chúc cậu lên đường thuận lợi!”

      Lâm Lập Phong gật đầu với Ngọc tẩu, ngẩng đầu nhìn về phía phòng Hạ Tử Tinh.
      lúc lâu sau mới lưu luyến rời xoay người bước .

      Hạ Tử Tinh tựa cửa sổ nhìn rời , nước mắt lại tràn lên hốc mắt.

      Vì sao chịu đưa cùng ? Về lý, họp mặt cũng được đưa vợ mình cùng. Vì sao lại đưa theo? Chẳng lẽ, muốn dẫn Dư Tuyết Lâm cùng ?

      nhắm hai mắt lại, nước mắt trượt xuống gương mặt. Nếu người đau khổ như vậy, có thể lựa chọn nữa ?

      Khi Lâm Lập Phong và Tiêu Quân ngồi máy bay, nhìn thấy dáng người thướt tha vào khoang hạng nhất, nhìn lại, ngờ là Dư Tuyết Lâm.

      Khuôn mặt bỗng kinh ngạc! Chuyện đến Pháp công tác hề cho Dư Tuyết Lâm biết, vì sao có thể ở chỗ này?

      Lâm Lập Phong nhìn về phía Tiêu Quân, vẻ mặt Tiêu Quân cũng kinh ngạc như .

      Lâm Lập Phong nhíu mày, xem ra là nhân viên nào đó trong công ty cho biết . đột nhiên cảm thấy tức giận!

      “Tiêu Quân, tôi đổi chỗ với được ?” Dư Tuyết Lâm cười cười nới với Tiêu Quân.

      Tiêu Quân bất đắc dĩ đứng lên nhường vị trí lại cho Dư Tuyết Lâm. là, rất thích này! Chuyện ta vứt bỏ tổng tài năm đó, còn nhớ như ra trước mắt! tại thừa dịp tổng tài bị mất trí nhớ, ta lại dính lấy tổng tài, biết liêm sỉ!

      Ngược lại, Lâm thiếu phu nhân so với ta tốt hơn biết bao lần, đáng tiếc tổng tài lại quên hết chuyện giữa bọn họ.

      là kết quả trêu ngươi!

      “Lập Phong, là trùng hợp! cũng Pháp sao?” Dư Tuyết Lâm cười nhàng nhìn Lâm Lập Phong, vẻ mặt làm bộ tình cờ gặp.

      “Đúng vậy, em cũng trùng hợp Pháp sao?” Lâm Lập Phong cũng khách khí, xuyên thấu ta.

      “Đúng vậy nha. Em tới thăm bạn, tùy tiện dạo chơi chút.” trả lời hợp lý chê vào đâu được.

      “À, phải ?” Lâm Lập Phong nhướng chân mày.

      qua đó làm việc sao? Lập Phong.”

      “Đúng, ta muốn mở cao phong có.” Lâm Lập Phong thành cho biết.

      “Làm việc bao nhiêu ngày?”

      ” Khoảng 2 ngày.”

      “Vậy thời gian còn lại, chúng ta có thể kết bạn mà ?” Dư Tuyết Lâm gần sát , khẽ phả hơi .

      “Vậy đợi sắp xếp thời gian rồi lúc đó tìm em.” Lâm Lập Phong cười với Dư Tuyết Lâm tiếng.

      “Được, em chờ .” Dư Tuyết Lâm quyến rũ cười tiếng.

      Lâm Lập Phong nhìn Dư Tuyết Lâm, đột nhiên cảm giác này giả dối! Tại sao trước kia mình nhìn ra chứ?

      ràng là cố ý theo còn làm bộ là vô tình gặp gỡ? ngược lại thích ràng với muốn cùng . Như vậy, thấy rất dễ thương! Chứ phải “dối trá” thế này.

      Có lẽ cần mở to hai mắt ra xem rốt cuộc là người như thế nào? tồn tại trong lòng trước kia ràng thay đổi.



      Sau khi Lâm Lập Phong rời , Hạ Tử Tinh nhận được điện thoại của Chris. Chris muốn mời cùng Châu Âu tuyên truyền nhãn hiệu của Nại Nhĩ Tư.

      Hạ Tử Tinh vốn muốn cự tuyệt, nhưng sau đó lại nghĩ, đến vài quốc gia Châu Âu hẳn là có qua nước Pháp. có thể thuận tiện tìm Lâm Lập Phong.

      Nại Nhĩ Tư tuyên truyền đầu tiên là ở , hai ngày sau lại đặt chân tới nước Pháp. Sau khi tuyên truyền ở Pháp xong, còn dư ra thời gian nửa ngày.

      Hạ Tử Tinh vô cùng cao hứng, bảo Chris: “Chris, tôi muốn thăm người bạn.”

      “Thăm bạn?”

      “Đúng vậy. Tôi có người bạn cũng mới tới Pháp.”

      cũng định ra ngoài chút. Vậy chúng ta cùng chứ?” Chris tươi cười.

      “Cái này, e rằng tốt.” Hạ Tử Tinh lập tức cự tuyệt. muốn cho Chris biết mình tìm Lâm Lập Phong. hiểu mỗi lần họ gặp mặt đều đối chọi gay gắt. muốn họ vì mình mà phát sinh xung đột nữa.

      Chris nghe vậy, ánh mắt lập tức ảm đạm. Nhìn Hạ Tử Tinh rời , trong lòng cực kì vui.

      Cho dù bây giờ Lâm Lập Phong quên , vẫn thủy chung nghĩ đến ta. Ngay cả chút cơ hội cũng cho .

      Trái tim quá kin, muốn bước vào khó khăn.

      Hạ Tử Tinh biết Lâm Lập Phong nghỉ tại lại ở khách sạn của tập đoàn. muốn cho Lâm Lập Phong nhọn bất ngờ, nên lúc đến hề gọi điện thoại cho .

      Khi tới đại sảnh khách sạn đúng lúc gặp Tiêu Quân. Hạ Tử Tinh vô cùng vui mừng gọi.

      “Tiêu Quân, Lập Phong đâu?” Hạ Tử Tinh tươi cười đến trước mặt Tiêu Quân. ngờ gặp được “quý nhân”. Tiêu Quân ở khách sạn, có lẽ Lập Phong cũng ở khách sạn.

      Tiêu Quân nhìn thấy Hạ Tử Tinh sắc mặt biến đổi, nghĩ tới Hạ Tử Tinh cũng tới Pháp. Mà lúc này tổng tài cùng Dư Tuyết Lâm ăn cơm ở phòng ăn…… Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên.

      Trong đầu trống rỗng, thất thố vạn phần. Suy nghĩ chút, với Hạ Tử Tinh: ” Tổng tài vừa ra ngoài, bằng lên phòng chờ .”

      “À, được. có chìa khóa ?”

      “Để tôi ra trước sân khấu lấy chìa khóa. ở nơi này chờ lát.”

      “Ừm.”

      Tiêu Quân nhìn Hạ Tử Tinh ý “xin lỗi”, lừa gạt là vạn bất đắc dĩ.

      Hạ Tử Tinh ngồi ở hành lang khách sạn chờ Tiêu Quân, nhìn chung quanh, khách sạn này trang trí vô cùng cổ điển mà cao nhã. Mỗi đồ vật, cái đèn cũng có mùi vị cổ kính vô cùng. Thoạt nhìn, mỗi vật nơi này đều có giá trị lịch sử.

      nhìn đến thất thần, nghe phía sau vang lên thanh quen quen: “Đồ ăn vừa rồi ngon đấy!”

      tệ.”

      “Chúng ta dạo chút ở đâu ?”

      “Tùy em thích đâu cũng được.”

      Hạ Tử Tinh chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lập tức gặp ánh mắt Lâm Lập Phong. nhìn tay và Dư Tuyết Lâm, ngây ngẩn cả người. Lâm Lập Phong cũng ngây ra.

      Thời gian dường như dừng lại! Thời khắc này, gian này, giống như chỉ có ba người Hạ Tử Tinh, Lâm Lập Phong và Dư Tuyết Lâm.

      Hạ Tử Tinh nhìn Dư Tuyết Lâm khuôn mặt hạnh phúc, nghe thấy lòng mình vỡ vụn.

      chịu đưa tới Pháp, là vì muốn dẫn Dư Tuyết Lâm cùng! còn đau khổ cầu khẩn nữa? đột nhiên cảm thấy mình là ngu ngốc, ngu xuẩn!

      Ở trong lòng , vĩnh viễn bằng nửa phần Dư Tuyết Lâm!

      Nước mắt đau đớn muốn tràn bờ mi, cố hết sức nhịn xuống, để chúng chảy ra.

      “Đây chính là nguyên nhân chịu dẫn em tới?” Hạ Tử Tinh hỏi Lâm Lập Phong.

      Lâm Lập Phong đẩy tay Dư Tuyết Lâm ra, đến bên cạnh Hạ Tử Tinh, thử giải thích: “ phải, bọn chẳng qua là vô tình gặp nhau.”

      “Vô tình gặp nhau? Em tới nước Pháp tìm , cũng là vô tình gặp nhau. Lâm Lập Phong!” Hạ Tử Tinh ngay từ đầu hoàn toàn tin tưởng.

      đứng lên ra ngoài. Còn ở lại nữa, nhất định ức chế được nước mắt của mình. muốn rơi lệ trước mặt Dư Tuyết Lâm! càng muốn bị yếu thế trước mặt Dư Tuyết Lâm.

      Lâm Lập Phong lập tức đuổi theo, kéo tay : ” Tử Tinh, em nghe , chỉ là trùng hợp mà thôi. phải như em nghĩ!”

      Hạ Tử Tinh dùng sức hất tay ra: “Buông!”

      “Tử Tinh……” Khuôn mặt Lâm Lập Phong tràn đầy buồn bã nhìn .

      phải muốn cùng ta dạo phố sao? Mau a! Tôi quấy rầy !” Hạ Tử Tinh xong, chút lưu tình thẳng rời .

      “Tử Tinh ——” Lâm Lập Phong muốn đuổi theo nhưng Dư Tuyết Lâm từ phía sau kéo tay lại.

      Lâm Lập Phong xoay người nhìn về phía Dư Tuyết Lâm, thấy ánh mắt của hồng lên nhìn rất đáng thương.

      “Lập Phong, bây giờ gì với ta cũng đều vô ích thôi. Giờ ta tức giận, đợi lúc hết giận cũng chưa muộn.” Dư Tuyết Lâm kéo tay Lâm Lập Phong.

      Lâm Lập Phong thở dài hơi, hất tay ta ra, lạnh lùng rời . Dư Tuyết Lâm nhìn bóng lưng Lâm Lập Phong rời , trong lòng như rơi xuống. Cuộc chiến với Hạ Tử Tinh, bây giờ là thắng thế, nhưng bảo đảm là có thể thắng lợi đến cuối cùng.

      Bởi vì hiểu Hạ Tử Tinh có tồn tại trong lòng Lâm Lập Phong. Hơn nữa địa vị ! Chỉ cần hơi chút buông lỏng, Lâm Lập Phong trở lại bên cạnh Hạ Tử Tinh.



      —————————————-


      Hạ Tử Tinh chạy ra ngoài, thẳng, thẳng…… thẳng đến khi bản thân mình mệt mỏi, thở hổn hển, mới dừng lại.

      ngồi bên dòng suối giả phun nước, lấy tay giấu mặt lí nhí khóc. chịu đưa tới Pháp, đáng lẽ phải nghĩ ra là đưa Dư Tuyết Lâm tới.

      Vậy là gì? là vợ , tới Pháp đưa mà đưa Dư Tuyết Lâm tới?

      Lúc ấy, còn đau khổ cầu khẩn …… nghĩ đến đây, cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương!

      sao lại đối xử với như vậy!
      đau lòng cực điểm! Lâm Lập Phong, em như vậy, em được cái gì? giờ rơi vào kết cục này là do tạo ra! nên ! nên người đàn ông oán hận mình!

      sai rồi! Hôn nhân của bọn họ vốn là sai lầm! Mà lại càng thêm kéo dài sai lầm này!

      Đáng đời ! đáng đời! thể oán hận ai được!

      quá ngây thơ, quá u mê! cho rằng mình có thể cùng cả đời! cho rằng tình của mình có thể thay đổi được !

      ra tất cả chỉ là mình tự nguyện!

      Cuộc sống trước kia từng chút từng chút chỉ là giấc mộng, tại mộng hết, cũng nên tỉnh lại rồi.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chap 65:


      “Tử Tinh, sao em lại ở đây?” Bỗng nhiên tiếng kinh ngạc vang lên bên người .

      Hạ Tử Tinh giương ánh mắt sưng đỏ lên, thấy Chris đứng trước mặt mình. Chris nhìn ánh mắt đỏ hồng, trong lòng co rút đau đớn.

      Tay thương tiếc xoa mặt , dịu giọng hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”



      “Chris……” điềm đạm nhìn .

      “Sao vậy?” Chris ngồi bên cạnh , lấy khăn giấy giúp lau nước mắt mặt.

      Hạ Tử Tinh nhìn Chris, sau đó chợt phát ra mỗi lần khóc vì Lâm Lập Phong đều là người này bên cạnh lau nước mắt cho mình.

      Ánh mặt trời chiếu đỉnh đầu Chris, khiến thoạt nhìn giống như mang mình vầng hào quang.

      tựa như thiên sứ, thiên sứ bảo vệ , mỗi lần đau lồng rơi lệ, đều là người cuối cùng ở bên cạnh bảo vệ .

      Trong lòng đột nhiên dâng lên dòng nước ấm. Lâm Lập Phong cần , mà còn có Chris ở bên làm bạn. phải người đơn nhất!

      Tình thể miễn cưỡng! Tình của Lâm Lập Phong như bày ra trước mặt. Lựa chọn của , cũng hoàn toàn hiểu được. Có còn cần thiết đau khổ theo đuổi ? Có còn cần thiết đau khổ dây dưa nữa ?

      Lâm Lập Phong Dư Tuyết Lâm, muốn cùng Dư Tuyết Lâm ở bên nhau, chúc phúc cho họ! Mặc dù xem thường Dư Tuyết Lâm! Thậm chí là khinh bỉ ta! Nhưng bất đắc dĩ là Lâm Lập Phong lại ta sâu đậm!

      tình nguyện thành toàn bọn họ! Chỉ cần Lâm Lập Phong cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi!

      Hạ Tử Tinh hít mũi cái, cười với Chris, nụ cười khổ đau như uống phải thạch tín vậy.

      “Tôi sao, có chút mâu thuẫn với bạn mà thôi.”

      Tròng mắt bích lục của Chris dâng lên vẻ ưu thương, đưa mắt nhìn lúc lâu, sâu kín : “Quên ta . ta đáng giá để em thương tâm rơi lệ.”

      Hạ Tử Tinh cả người cứng đờ. mở to mắt nhìn Chris.

      ta có thể cho em cái gì cũng có thể cho em tất cả; ta thể cho em chung tình, cùng em cả đời say đắm, nhưng có thể cho em điều đó. Chỉ cần em gật đầu, lập tức dẫn em rời .” Ánh mắt Chris sâu sắc, tràn ngập thâm tình.

      Đối mặt với lời tỏ tình sâu sắc của Chris, nước mắt Hạ Tử Tinh lại lần nữa dâng trào hốc mắt. Lần này phải là nước mắt khổ sở, mà là nước mắt cảm động.

      Vì sao Lâm Lập Phong thể sâu đậm như vậy? Người lại . Người , lại thương! Đây chính là điều bất đắc dĩ trong cuộc đời! Cũng là bất đắc dĩ của !

      Đời này bi kịch của chính là tìm người thích hợp để , cho nên mới rơi vào cục diện tan nát cõi lòng hôm nay.

      cần gì phải như vậy? có thể tìm được người tốt hơn em.” Thanh Hạ Tử Tinh bất đắc dĩ sâu sắc.

      Chris ôm vào lòng, chân thành : “ chỉ em thôi. Tử Tinh.”

      “Người giống em, có gì xứng với chứ? Chris, có thể nhận được tốt hơn.” Nước mắt chảy xuống, thấm ướt cổ áo .

      “Em chính là người tốt nhất gặp được!” ôm chặt, sợ biến mất trong chớp mắt.

      “Cám ơn , làm lòng tự tin của em quay trở lại.” Hạ Tử Tinh nhàng đẩy ra, khóe miệng mang theo nét cười thản nhiên.

      Chris ngây dại. Sau khắc, kìm lòng được, in hôn xuống môi . Hạ Tử Tinh trừng mắt hồi lâu. Sau đó nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của .

      Đôi môi dịu dàng hôn môi , có cưỡng đoạt, mà là nhàng thương tiếc vô hạn. , chân , đáng tin!

      Hạ Tử Tinh nghi ngờ tình của với mình. Nhưng bây giờ còn sức lực đương nữa. Đây là . Cho nên, đồng ý để hôn mình. Cho dù họ thể cùng nhau, cũng muốn cho đoạn trí nhớ khó quên.

      Bỗng nhiên ngoại lực kiên quyết tách hai người họ ra, Chris bị đẩy té ngã mặt đất……


      Hạ Tử Tinh ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt thịnh nộ của Lâm Lập Phong. Lòng thoáng cái như rơi xuống. Nụ hôn vừa rồi rơi vào trong mắt Lâm Lập Phong sao!

      Tại sao ở đây? Hạ Tử Tinh mở to hai mắt nhìn , tim đập nhanh lên.

      “Hạ Tử Tinh, em dám cùng tới Pháp nghỉ phép?” Lâm Lập Phong tức giận nhìn chăm chú Hạ Tử Tinh, ngọn lửa giận từ cặp mắt bốc cháy hừng hực chiếu vào Hạ Tử Tinh.

      lo cho nên mới cố ý chạy ra ngoài tìm ! mấy con phố mới tìm được, ngờ lại nhìn thấy và tên Chris này ôm hôn thân mật!

      Chris từ mặt đất nhảy dựng lên, tức giận: “Lâm Lập Phong! đừng quá đáng! có thể đưa tình nhân tới Pháp nghỉ phép, vì sao tôi cùng Tử Tinh lại thể?”

      “Cái gì?!” Lâm Lập Phong giận đến gào lên.

      “Chris sai!” Hạ Tử Tinh đẩy Lâm Lập Phong ra, sắc sảo: “ có thể cùng Dư Tuyết Lâm tới, vì sao tôi lại thể cùng Chris tới?”

      “Hạ Tử Tinh! Em biết liêm sỉ sao?!” Lâm Lập Phong phẫn nộ gào thét. Lúc này giống như con sư tử thịnh nộ, tùy lúc đều có thể nhào về phía trước xé nát .

      “Tôi biết liêm sỉ?! Vậy là gì? Lâm Lập Phong! Chúng ta chỉ là bên tám lạng bên nửa cân mà thôi!” Hạ Tử Tinh sợ cùng đối đáp.

      Người đàn ông này biết ngượng sao! Bản thân mình mang theo tình nhân tới Pháp là “quang minh chính đại” , cùng Chris tới Pháp là “ biết liêm sỉ”?

      và Dư Tuyết Lâm chẳng qua là vô tình gặp mặt! phải đưa đến! Vì sao em tin?”

      “Ai tin được chứ?” Hạ Tử Tinh ngay từ đầu tin tưởng .

      “Em muốn thế nào mới tin đây?” Lâm Lập Phong có chút vô lực.

      cần! Có tin hay , còn quan trọng sao? Bây giờ phải là ta ở bên sao? Vậy tôi là gì?! Lâm Lập Phong! Trong lòng tôi là gì?!” Hạ Tử Tinh đau lòng, ép hỏi .

      Lâm Lập Phong khỏi sửng sốt. là gì? Vậy là gì?! Đây là vấn đề cũng cố ý trốn tránh! Đúng vậy! là vợ ! người vợ bị quên lãng!

      Trong lòng , là gì? lắm! xác định được địa vị! Rất mơ hồ! Mà muốn cùng sống cả đời ? Vấn đề này cũng quá lớn! còn chưa nghĩ tới!

      Chẳng qua, mỗi lần nhìn và ngừoi đàn ông khác ở chung chỗ, lại đố kỵ đến nổi điên! cũn , trong lòng ràng Dư Tuyết Lâm, nhưng trái tim đối với lại luôn yên lòng.

      biết mình là người đểu cáng! mình ai, muốn ai. Chỉ muốn giữ cả hai ở bên! muốn buông ai ra cả!

      Lần này tới Pháp vốn để cho mình nhận tình cảm với hai người, nhưng ngờ lại thành phiền toái thế này, càng thêm khúc mắc!

      ! Em theo tôi trở về!” Lâm Lập Phong kéo tay Hạ Tử Tinh.

      “Buông!” Hạ Tử Tinh hất tay của ra, “ đừng quên! Tôi và Chris cùng tới. Sao có thể theo được?”

      “Em——” Lâm Lập Phong giận đến nghiến răng.

      về mà tìm Dư Tuyết Lâm của ! Tôi với ! Tôi còn muốn cùng Chris du lịch Âu Châu bồi dưỡng tình cảm.” Mặt Hạ Tử Tinh mang theo vẻ mỉm cười, kích thích .

      Khuôn mặt Lâm Lập Phong căng thẳng, tròng mắt tức giận như lưỡi kiếm sắc bén nhìn Hạ Tử Tinh. Mà Hạ Tử Tinh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào , chút dấu hiệu mềm hoá nào.



      “Hạ Tử Tinh! Em đừng quên thân phận của mình! Em vẫn là vợ của Lâm Lập Phong tôi!” Lâm Lập Phong lần nữa bắt lấy tayHạ Tử Tinh.

      còn nhớ có người vợ là tôi ? Lâm Lập Phong.” Hạ Tử Tinh cười lạnh.

      ……” Lâm Lập Phong lại thử giải thích.

      “Đừng! cần giải thích nữa! Giờ có giải thích cũng chẳng khác nào che dấu cả!” Hạ Tử Tinh từng câu từng chữ , ánh mắt đen nhánh bị tầng mờ mờ che.

      “Hạ Tử Tinh! Rốt cuộc em muốn thế nào?!” Ánh mắt sắc bén của Lâm Lập Phong nhìn chăm chú .

      “Ai đường người ấy!” Hạ Tử Tinh lạnh lẽo. Nếu có ý định quay đầu lại, vậy quyết định được đau lần luôn thể.

      Lâm Lập Phong căng thẳng! Ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Tử Tinh khiến hoảng hốt.

      “Ý của em là, em muốn cùng ta?” Lâm Lập Phong tức giận chỉ vào Chris.

      “Đúng! Tôi muốn cùng Chris.” hất tay ra, cười cười kéo tay Chris, với : “Tạm biệt! Lâm tiên sinh.”

      “Em xác định muốn cùng ?!” Lâm Lập Phong thể tin được nhìn chăm chú . này luôn thương sao? Đây là dịu dàng mang bữa trưa cho sao?

      Thoáng cái thể nghĩ hai hình ảnh đó là người!

      mặt lộ ra nụ cười lạnh. ra con người thay đổi rất nhanh, rất kinh khủng! Rốt cục thấy rồi!

      “Hạ Tử Tinh! Rốt cục tôi nhìn em rồi!” Lâm Lập Phong cắn môi oán hận.

      “Chúc mừng ! Tôi cũng nhìn thấu rồi! Lâm Lập Phong.” Hạ Tử Tinh chút yếu thế đáp lại câu. cũng quay đầu lại mà kéo Chris rời .

      Lâm Lập Phong nhìn bóng lưng họ rời , hai tay nắm chặt. Lúc này đau lòng, đau đớn sâu sắc, ràng! Ai cần ? quan tâm đến tới mức trái tim cũng đau đớn!

      “Em có chắc muốn rời xa ta ?” Chris vỗ vỗ cánh tayHạ Tử Tinh. Bỗng nhiên, giọt nước mắt ấm áp rơi tay Chris, kinh ngạc nhìn , thấy rơi lệ đầy mặt.

      Trong lòng kinh ngạc! Cảm giác đau lòng lan tràn toàn thân!

      giơ tay lau nước mắt mặt , đau lòng hỏi: “Vì sao phải tự gạt mình? Em ta hãy ra cho ta biết! Cần gì phải hành hạ mình?”

      Hạ Tử Tinh đáp: “Tình của tôi, đối với ta đáng giá chút nào! Tôi muốn vứt bỏ tôn nghiêm để ta!”

      “Em bỏ được sao?” Trái tim Chris mơ hồ đau đớn. Đối với si tình của , vừa , vừa hận, vừa đau lòng.

      có bỏ được cũng phải bỏ! Trong tình , chỉ có ! , mà chấm hết!” Hạ Tử Tinh vô cùng kiên quyết.

      “Nếu quả em có thể từ bỏ, cũng vui mừng thay em. Chỉ hi vọng, sau này em hối hận.” Chris nhắc nhở . Mặc dù, rất vui khi thấy định buông tha tình với Lâm Lập Phong, nhưng cũng mong sau này hối hận.

      Hạ Tử Tinh lộ ra nụ cười khổ, “ . Chuyện tôi quyết định, tuyệt đối hối hận.”

      Từ khi bị ép gả cho Lâm Lập Phong, từ khi co Lâm Lập Phong, cho đến bây giờ muốn rời khỏi Lâm Lập Phong, tất cả, chỉ có thể là ông trời trêu ngươi!

      Nếu như đời này và Lâm Lập Phong thể làm bạn đến già cũng nên nghe theo thiên mệnh mà rời xa thôi.

      Trong tình , miễn cưỡng thể có hạnh phúc, dù có cũng thể lâu dài. Chỉ có thương, cam tâm tình nguyện mới có thể có hạnh phúc, mới có thể có tương lai.

      giương tròng mắt mông lung lên nhìn ánh trăng nơi chân trời, trong lòng lạnh lẽo.

      Nếu còn nữa, có phải là nên rời ?



      Sáng sớm ngày thứ hai, Chris và Hạ Tử Tinh lên máy bay rời Pháp, Thụy Sĩ. Công tác tuyên truyền ở Thụy Sĩ vừa hoàn thành, Chris cố ý đưa Hạ Tử Tinh trượt băng, hi vọng có thể làm thả lỏng tâm tình. Lại ngờ rằng, sân trượt tuyết gặp Lâm Lập Phong và Dư Tuyết Lâm.

      Quả là tình địch gặp nhau hết sức ngứa mắt!

      Hạ Tử Tinh nhìn nụ cười ngọt ngào khuôn mặt Dư Tuyết Lâm cảm thấy cự kì chói mắt. Mà Lâm Lập Phong gương mặt lại lạnh băng như là băng tuyết vạn năm.

      nhìn Hạ Tử Tinh kéo tay Chris, cũng thấy chói mắt vô cùng.

      cố ý kéo tay Chris qua bên, giữ khoảng cách với họ. Ở đó, Chris dụng tâm dạy Hạ Tử Tinh trượt tuyết. Lực thăng bằng của Hạ Tử Tinh xem ra tốt, thường xuyên đứng vững, dễ dàng té ngã.

      Bọn họ cười vui vẻ, rồi ngã xuống lại ôm nhau, cùng ở chỗ nghịch tuyết, thoạt nhìn như là trẻ con đùa bỡn. Vô cùng vui vẻ và lãng mạn!

      Nhìn lại, trong mắt Lâm Lập Phong chất chứa đau khổ khiến tức giận muốn chém người.

      Lâm Lập Phong ngừng từ cao lao xuống, biểu diễn các động tác có độ khó cao và mang tính mạo hiểm, hấp dẫn khá đông người dõi theo, tiếng thán phục liên tiếp vang lên.

      Dư Tuyết Lâm ngồi ở bên nhìn Lâm Lập Phong trượt tuyết, bản thân mình lại nhàm chán đến chết. Ngoài mặt giả bộ vui mừng nở mày nở mặt, như là chiếm được Lâm Lập Phong từ tay Hạ Tử Tinh.

      Nhưng hiểu, ở trong lòng Lâm Lập Phong, Hạ Tử Tinh có tồn tại. Nếu , thấy Hạ Tử Tinh và Chris ở chung chỗ lạnh băng như thế!

      liều mạng trượt tuyết, là phát tiết tức tối sao?

      ràng đố kỵ! đố kỵ với Chris!

      Nghĩ vậy, Dư Tuyết Lâm cảm thấy cả người lạnh băng. Trong lòng lại bắt đầu oán hận!

      Hạ Tử Tinh có tài đức gì? Có người chồng ưu tú như Lâm Lập Phong, lại còn có tình nhân cực phẩm như Chris, hơn nữa cả hai người đàn ông đều chung tình với ta!

      Điều này làm cho vô cùng oán giận! Dư Tuyết Lâm có gì thua kém Hạ Tử Tinh chứ? Vì sao hết lần này tới lần khác so với Hạ Tử Tinh đều tốt số hơn?

      Thế giới này công bằng!

      Đôi mắt tràn đầy oán hận của Dư Tuyết Lâm nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Tinh. Nếu ánh mắt sắc lạnh có thể trừng chết người sợ rằng Hạ Tử Tinh chết cả trăm ngàn lần rồi.

      Ánh nhìn của Lâm Lập Phong dừng đến Chris bên cạnh Hạ Tử Tinh, châm chọc: “ chỉ ở đây dạy người khác trượt tuyết thôi sao? Chris. Chi bằng chúng ta so tài trận !”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chap 66:

      Lâm Lập Phong trượt đến bên cạnh Chris và Hạ Tử Tinh, đùa cợt với Chris: “ chỉ tới đây để dạy người ta trượt tuyết thôi sao? Chris, chi bằng chúng ta so trận !”

      Tròng mắt bích lục của Chris chống lại ánh mắt tràn đầy khiêu chiến của Lâm Lập Phong: “Được! Chúng ta so tài ván !”

      hãy để tâm chút, Chris.” Hạ Tử Tinh biết kỹ thuật trượt tuyết của Lâm Lập Phong vô cùng cao siêu. muốn Chris vì thắng Lâm Lập Phong mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      có chuyện gì đâu.” Chris vỗ vỗ tay Hạ Tử Tinh, an ủi , “ chuẩn bị chút. Em đừng linh tinh.”

      “Ừm. Em ở khán đài xem .” Hạ Tử Tinh nhàng.

      Chris nở nụ cười rực rỡ với Hạ Tử Tinh rồi mới rời .

      Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tinh quan tâm Chris như vậy, phẫn nộ trong lòng càng tăng lên.

      ở trước mặt quan tâm đến người đàn ông khác, với lại chẳng thèm ngó ngàng tới! Trái tim thoáng chốc kết băng! mặt tỏa ra khí lạnh bức người!

      khí chung quanh trở nên lạnh băng, lúc ấy khí chất lạnh lẽo từ gương mặt càng khiến khuôn mặt lộ ra vẻ đẹp trai hơn, càng hấp dẫn người khác hơn. Lạnh lùng giống như sứ giả từ địa ngục vậy!



      Hạ Tử Tinh lạnh mắt nhìn Lâm Lập Phong, hiểu lúc này rất tức giận! vô cùng quen thuộc khí quanh mỗi lần tức giận. Chẳng qua là lựa chọn cố ý để ý tới điều này.

      Bởi vì, hiểu mình lạnh lùng càng làm lửa giận của thêm rừng rực!

      Cho tức chết?! Đó phải là hi vọng của sao?

      Hạ Tử Tinh lạnh lùng liếc nhìn Lâm Lập Phong cái, xoay người muốn tới khán đài bên kia xem hai người tranh tài. Đúng lúc xoay người rời , bỗng nhiên kéo tay .

      làm cái gì!” lập tức hất tay ra, trong mắt đề phòng.

      “Chồng em muốn xuất chiến, em định chúc phúc cho sao?” Khóe miệng Lâm Lập Phong lên vẻ cười lạnh, ánh mắt sắc bén hề rời khuôn mặt tinh sảo của .

      “Vậy tôi chúc gặp nhiều may mắn!!! Chồng ạ.” Hạ Tử Tinh giả vờ cười với tiếng.

      “Chỉ như vậy?” Ánh mắt Lâm Lập Phong nheo lại nhìn nguy hiểm.

      “Vậy còn muốn thế nào nữa?”

      “Ít nhất cũng phải hôn chúc may mắn chứ!” Lâm Lập Phong lộ ra tiếng cười tà ác, tay kéo vào lòng. Khi ý thức được định làm gì đôi môi mỏng đó mạnh bạo bắt lấy môi làm tù binh, hung hăng trừng phạt.

      “Á……” Hạ Tử Tinh nhịn được kêu đau, nhưng lại là cơ hội khiến xâm nhập sâu trong miệng mình hoàn toàn đoạt lấy môi lưỡi.

      Nụ hôn của mang theo ý trừng phạt mãnh liệt, nụ hôn mạnh bạo có dịu dàng thương tiếc, mà là hung hăng mút thỏa thích môi , làm đau.

      Hạ Tử Tinh nắm chặt tay đấm vào lồng ngực , cảm nhận được giãy dụa của , lại càng tăng thêm lực ấn lên môi , cho đến khi thấy hơi hướm tanh tanh mới buông ra.

      Hạ Tử Tinh đẩy ra, liều mạng thở hổn hển, cắn môi mình, tức giận phun trào từ đôi mắt!

      “Như thế nào? Hôn chồng mình mà tình nguyện đến vậy sao?” Lâm Lập Phong tràn đầy châm chọc.

      “Đúng! Tôi rất muốn!” Hạ Tử Tinh khàn giọng trả lời.

      nàng thủy tính dương hoa này! Cùng tình nhân hôn môi say mê muốn chết, hôn chồng mình lại tức giận! Em từng học đạo đức chưa? Hạ Tử Tinh!” Lâm Lập Phong cố ý chế nhạo .

      Hạ Tử Tinh cười lạnh: “Đạo đức?! Lâm Lập Phong, mang tình nhân tới tham gia họp mặt có đạo đức chắc? Quả là nực cười!”

      “Em——!” Lâm Lập Phong nhìn giận đến nỗi lòng dạ cũng thấy tức đến phát đau. chịu tin tưởng chút nào!

      Vì sao nàng này lại cố chấp như vậy chứ? Cố chấp và quật cường, khiến vừa tức giận vừa đau lòng!

      nhanh . Chris chờ ! Tôi cũng muốn nhìn Chris thắng cuộc. Nhất định vẻ mặt khi đó rất tuấn tú!” Hạ Tử Tinh cố ý chọc giận Lâm Lập Phong.

      Lâm Lập Phong mặt lạnh, trầm giọng: “Em cứ đợi đến lúc thất bại quay về . Nhất định làm em cả đời khó quên!”

      Đôi môi đỏ tươi của Hạ Tử Tinh nhấc lên nụ cười xinh đẹp, “Cho dù Chris có thua trong suy nghĩ của tôi, ấy vẫn là hùng!”

      hùng?” Lâm Lập Phong hừ lạnh. “ buồn cười! Thua tài mà là hùng, lần đầu tiên tôi nghe thấy.”

      dũng cảm của ấy khiến tôi khuất phục, chân thành làm tôi cảm động. Cho tới giờ ấy đối với tôi đều là tâm chân ý! chút giả dối! hai mặt giống người khác.”

      “Tại em chịu tin tưởng !” Trong lời của Lâm Lập Phong chứa đựng bất đắc dĩ.

      “Điều này có quan trọng ? chọn Dư Tuyết Lâm rồi, phải sao?” Hạ Tử Tinh đưa mắt nhìn : “Trở về Trung Quốc chúng ta ly hôn.”

      Lâm Lập Phong nhếch khóe miệng, nhìn chăm chú , đôi mắt thâm trầm làm người khác nhìn ra tâm tình. Cuối cùng, xoay người rời ……

      Ở nơi cao nhất khán đài, Hạ Tử Tinh và Dư Tuyết Lâm đứng hai bên, hiển nhiên là vui vẻ gì. Dư Tuyết Lâm hướng về phía Hạ Tử Tinh, mỉm cười kiêu ngạo, Hạ Tử Tinh đáp trả là nụ cười lạnh băng giễu cợt.

      Cuộc thi bắt đầu, Chris phóng ra xa vượt lên đầu tiên, Lâm Lập Phong phía sau bình tĩnh ứng chiến. Tới nửa lộ trình, Lâm Lập Phong vượt xa Chris.

      Nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, Hạ Tử Tinh và Dư Tuyết Lâm cũng khẩn trương chạy xuống khán đài, đuổi theo họ.

      biết chạy bao lâu nhưng vẫn nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, hai người mới dừng lại thở hổn hển.

      “Xem ra, cũng có thể chạy xa phết.” Dư Tuyết Lâm với Hạ Tử Tinh.

      cũng kém.” Hạ Tử Tinh đáp lễ.

      “Ơ——? Nhìn kìa, là chồn bạc!” Dư Tuyết Lâm bỗng nhiên chỉ vào chỗ sâu trong rừng.

      Hạ Tử Tinh lập tức ngẩng đầu nhìn, quả thấy chồn trắng toát đứng bên cây đằng xa kia nhìn hai người. Toàn thân nó là lông tơ mềm mại trắng như tuyết, trong ánh nắng như tản ra ánh sáng chói mắt, cặp mắt xám nhìn chăm chú hai người, hấp dẫn toàn bộ chú ý.

      xinh đẹp!” Hạ Tử Tinh sợ hãi than thành tiếng, “Chưa bao giờ tôi thấy con chồn bạc xinh đẹp như vậy.”

      “Hạ Tử Tinh, chúng ta thi chạy , xem ai tới cạnh chồn bạc trước.” Dư Tuyết Lâm đề nghị.

      “Ý gì thế? bằng chúng ta lén đến gần nó để chụp hình lưu niệm .”

      “Được.” Dư Tuyết Lâm lập tức lấy ra máy ảnh cổ ra, muốn tới gần để chụp hình.

      “Nhưng tôi mang theo máy ảnh.” Hạ Tử Tinh bỗng nhiên rất ảo não.

      Dư Tuyết Lâm đưa máy đưa , cả vùng đất: “ sao. Dùng tạm máy của tôi này. Chụp xong đưa tôi.”

      Hạ Tử Tinh vui vẻ nhận máy ảnh, “Cảm ơn.”

      cầm lấy máy ảnh hưng phấn đến gần chồn bạc chụp ảnh, có để ý đến ánh mắt tràn đầy oán hận của Dư Tuyết Lâm.

      Hạ Tử Tinh vừa chạy đuổi theo chồn bạc, vừa bận rộn chụp ảnh, loay ha loay hoay. Khi cảm thấy mệt mỏi, sắc trời cũng tối dần. lấy lại tinh thần, ngoái nhìn, thoáng ngây người. Rừng cây mịt mờ mảnh, nhìn từ góc độ nào cũng mịt mờ y hệt nhau.



      Trong đầu ầm vang! Tầm mắt cũng mơ hồ.

      nhìn chung quanh, tìm được đường về. bối rối chạy trong rừng cây, chạy toán loạn, sau đó phát ra dù mình có theo hướng nào cũng lại trở về vị trí xuất phát.

      Tim đập cuồng loạn, sắc mặt tái nhợt, mắt thấy sắc trời tối dần, loáng thoáng nghe thấy tiếng tru của sói. sợ đến rớt nước mắt.

      Có ai? Ai tới cứu với?

      Trời tối xuống. Trong rừng cây bóng tối sâu thẳm, nghe thấy tiếng tru của sói càng tiến tới gần phía mình. hoảng sợ, hỗn loạn chưa từng thấy! Hạ Tử Tinh vừa mệt vừa đói, nhưng dám dừng lại. thẳng về phía trước, liều mạng về phía trước.

      Cứ thẳng cho tới khi cả người vô lực, tay chân mệt rũ, mất hết thể lực té xỉu ở trong đống tuyết. Trong miệng kêu , trong đầu các hình ảnh xoay quanh ngừng, chỉ có cái tên —— Lâm Lập Phong…….



      Khi Chris và Lâm Lập Phong phát ra Hạ Tử Tinh biến mất, họ đều hoảng loạn. Dư Tuyết Lâm nhìn Lâm Lập Phong khẩn trương lo lắng cho Hạ Tử Tinh như thế, trong lòng vô cùng tức giận!

      Sau đó, nghe được Lâm Lập Phong muốn cùng Chris vào rừng tìm Hạ Tử Tinh, Dư Tuyết Lâm càng kiêng dè gì, kéo chặt áo Lâm Lập Phong chịu buông tay!

      Khu rừng tăm tối như thế, khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm, sao có thể để mạo hiểm tính mạng tìm Hạ Tử Tinh được?

      “Buông tay! Tuyết Lâm.” Lâm Lập Phong mạnh tay kéo tay Dư Tuyết Lâm ra.

      “Em cho ! Lập Phong!” Dư Tuyết Lâm kéo áo chịu buông ra.

      phải ! phải tìm ra ấy!”

      phải muốn ly hôn với ta sao? sống chết của ta liên quan gì đến chứ?” Dư Tuyết Lâm lạnh lùng .

      Lâm Lập Phong tức giận đẩy tay ta ra, “Rốt cuộc em muốn gì vậy? Đó là tính mạng! Tại sao em có thể máu lạnh như vậy?!”

      Lâm Lập Phong thể tin được nhìn trước mặt mình! Tại sao có thể ra lời như thế? Lạnh lẽo vô tình? Coi thường sinh mạng như vậy?

      “Nhưng khu rừng này rất nguy hiểm. phải là có cảnh sát ra ngoài tìm ta rồi sao? còn lo lắng cái gì?” Dư Tuyết Lâm bất kể gì cũng để Lâm Lập Phong ra ngoài tìm Hạ Tử Tinh.

      ấy là vợ ! Dư Tuyết Lâm! Cho dù thế nào cũng thể vì thế mà lo lắng!” Lâm Lập Phong tức giận hất tay ra.

      “Vậy nên mới dễ dàng đẩy em ra quan tâm nữa? Có phải thế ?” Dư Tuyết Lâm chất vấn .

      Lâm Lập Phong dừng chút, trầm giọng : “Em hờ hững khiến tôi xa lạ, lạnh lùng khiến tôi kinh hãi! Tuyết Lâm, đừng để tôi quá thất vọng!”

      xong, cũng quay đầu lại mà thẳng bước . Dư Tuyết Lâm nhìn thân ảnh vội vã rời , vô lực trượt xuống mặt đất. có thể vì Hạ Tử Tinh mà tình nguyện mạo hiểm lớn như vậy! Thậm chí cả tính mạng cũng có thể để ý!

      ta? Ai tin được chứ?



      Chris và Lâm Lập Phong mỗi người hướng phát động nhân lực cùng tìm Hạ Tử Tinh, bọn họ đều quan tâm nguy hiểm tính mạng, lao vọt vào bóng tối, trong rừng cây u tìm kiếm Hạ Tử Tinh.

      Trong rừng vô cùng đen đúa, những cây đại thụ chọc trời che lấp bầu trời, ánh trăng sáng cách nào soi vào, đưa tay thấy được năm ngón.

      Lâm Lập Phong nắm chặt đèn pin trong tay, vừa vừa kêu tên Hạ Tử Tinh, hi vọng có thể nghe thấy tiếng gọi của mình. Nhưng hiểu suy nghĩ này cỡ nào xa vời!

      Rừng rậm này phải tới mấy héc-ta, muốn tìm người trong khu rừng rậm lớn như vậy quả thực là mò kim đáy biển, hơn nữa trời đông giá rét, tuyết rơi, tối đen đến nỗi đưa tay thấy được năm ngón.

      Trái tim như rơi xuống đáy vực! hiểu, tỷ lệ kỳ tích có thể xảy đến là rất thấp! Nhưng vẫn chờ đợi kỳ tích xuất !

      thở ra khói trắng, mặt và tay cũng đông cứng lại. Trời càng ngày càng tối, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp.

      Lâm Lập Phong lại khắp rừng rậm đen nhánh mục đích cố tìm kiếm Hạ Tử Tinh, từng cơn rét lạnh thổi qua, đau đớn như bị dao cạo vậy.

      Buổi đêm lạnh lẽo như vậy, rốt cuộc đâu? Bây giờ thế nào rồi?

      Lâm Lập Phong gấp gáp vội vã, trong đầu đột nhiên ra chữ “chết”! Trong lòng cả kinh! Có thể ?

      Lòng như bị dao cắt! ! thể nào! Tại sao lại “chết” được? Mấy giờ trước còn vô cùng hung ác gầm lên quát ! Người có sinh lực tốt như , sao lại dễ dàng chết được?

      nhìn bốn phía rừng rậm chung quanh, cảnh sắc nơi này, từ hướng nào nhìn lại cũng đều là giống nhau. vào như mê cung, sợ rằng chỉ có thể vào, thể ra được!

      cười khổ, phát ra bây giờ ngay cả chính cũng lạc đường! Huống chi là Hạ Tử Tinh?!

      cầm đèn pin chiếu mặt tuyết, hi vọng có thể tìm được chút dấu vết. tìm được Hạ Tử Tinh, thề ra ngoài!

      Bỗng nhiên, đèn pin tay lia qua vật lóe sáng, vội vàng chạy tới lớp vát tuyết ra, nhìn thấy chiếc cài tóc thủy tinh. Đây là cài tóc của Hạ Tử Tinh!

      cố gắng vát tuyết, chốc lát, gương mặt tinh sảo của Hạ Tử Tinh ra trước mặt .

      “Tử Tinh ——” Lâm Lập Phong vô cùng vui mừng ôm lấy Hạ Tử Tinh, nhưng thân thể lạnh băng lại làm cho lo lắng. vội vàng đưa tay để lên mũi cảm nhận hơi thở của co.

      May quá! Còn có hơi thở! Lâm Lập Phong lập tức thở phào nhõm.

      vuốt ve khuôn mặt Hạ Tử Tinh, gọi tên . Nhưng có chút phản ứng nào. chắc hôn mê bất tỉnh rồi! lập tức rút điện thoại ra, muốn gọi trung tâm cứu trợ.

      Nhưng kinh sợ phát ra, ở nơi này điện thoại hề có chút tín hiệu nào!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :