1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Tài Bức Hôn Ngạo Thê Khó Thuần Phục- Yến Ngữ Yên Nhiên (72 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chap 57:
      Ngày thứ hai, những tấm hình Chris và Hạ Tử Tinh hôn nhau ở bờ biển liên tiếp xuất báo chí, trở thành đầu đề của mỗi tờ báo.

      Lâm Lập Phong nhìn hình ảnh Hạ Tử Tinh và Chris thân mật ôm hôn nhau báo, nghe được thanh tan nát cõi lòng.

      nhắm hai mắt lại, vì sao là ta? Vì sao lại là Chris? Chẳng lẽ có tư tình?

      rất muốn tin tưởng ! Nhưng lại lần nữa làm cho thất vọng!

      Người đàn ông mang tên Chris này, có phải vì bọn họ mà tới ? Kể từ sau khi xuất , cuộc sống yên tĩnh của bọn họ bị rối loạn.

      rốt cuộc muốn thế nào? Nếu như còn ở lại Trung Quốc, có lẽ bọn họ cũng thể có cuộc sống yên bình nữa.

      nên giải quyết vấn đề khó khăn này như thế nào? Khóe miệng Lâm Lập Phong lộ ra nụ cười tàn nhẫn, trực tiếp đuổi khỏi Trung Quốc? Hay là trực tiếp tìm người xóa sổ ?





      ——————————-





      Trong trại an dưỡng thanh u, Lâm Thế Hiên nhìn cảnh vật bất biến bên ngoài cửa sổ, 20 năm như , ông cảm giác mình chẳng khác gì thi thể. mình còn sống ở thế giới này vì cái gì đây?

      Tĩnh lặng, đơn như thế, ông sắp chịu nổi nữa. Vì sao ông còn chưa chết? Ông biết tự hỏi mình bao nhiêu lần rồi? Cuộc sống như này, ông còn phải chịu đựng bao lâu?

      Tiếng bước chân vững vàng từ xa tiến lại, Lâm Thế Hiên ngẩng đầu nhìn người đến. khí nơi đây từ từ ngưng kết, cả người ông xơ xác tiêu điều làm bất kể ai cũng thấy run rẩy.

      “Hắc…… Hổ……?” Thanh Lâm Thế Hiên ngạc nhiên. Là cơn gió nào đem bang chủ giới hắc đạo Hắc Hổ tiếng tăm lừng lẫy tới đây? nhiều năm bọn họ gặp rồi.

      “Thế Hiên đại ca, lâu ngày gặp.” Khóe miệng Hắc Hổ giương , lộ ra vẻ cười đạm mạc.

      “Còn chưa chết.” Lâm Thế Hiên khàn giọng tiết lộ ra bao nhiêu ưu thương.”Cơn gió nào thổi cậu tới đây?”

      “Hắc hắc, là con trai ông – Lâm Lập Phong thổi ta qua.” Hắc Hổ cợt nhả.

      “Lập Phong?” Lâm Thế Hiên trong lòng cả kinh! Lập Phong tìm Hắc Hổ làm gì? Chẳng lẽ muốn làm chuyện gì trái pháp luật? “ chuyện ràng.”

      “Con trai ông muốn ta giải quyết người tên là Chris, ta nghĩ nên để tàn phế nha, hay là trực tiếp ‘bẻ gãy’ coi như xong.” Hắc Hổ làm tư thế “chết”.

      Lâm Thế Hiên thoáng run rẩy cả người! Lập Phong lại tìm Hắc Hổ giải quyết Chris? Hơn nữa còn muốn giết chết Chris?!

      Ông nghĩ đến đây, ngay cả đôi môi cũng tím bầm lại.

      “Nguyên nhân gì?” Ông lớn tiếng hỏi.

      Hắc Hổ nhún bả vai cái: “Ông biết chúng ta làm việc chỉ biết tiền, cũng hỏi nguyên nhân!”

      “Nó đưa cậu bao nhiêu tiền?”

      trăm vạn.”

      “Tôi trả cậu gấp đôi giá tiền! được đáp ứng nó!”

      Hắc Hổ lạnh lùng cười tiếng, “Được rồi, đây chuyện của cha con hai người. Tôi tới cho ông biết là nghĩ tới chúng ta có giao tình nhiều năm. Tôi từ chối vụ làm ăn này, ông và con trai mình hãy chuyện .”

      “Cám ơn cậu, Hắc Hổ.” Gương mặt Lâm Thế Hiên lộ ra đầy cảm kích.

      cần! Tiện tay mà thôi.” Hắc Hổ thư thái rời , để lại Lâm Thế Hiên cảm xúc lạnh lẽo.

      Ông khỏi rùng mình cái! Lập Phong muốn giết Chris? Rốt cuộc chuyện gì làm hai đứa tới nước này?

      Ông phải ngăn cản! Hai đứa đều là con trai ông! Ai đúng, ai sai còn quan trọng nữa! Quan trọng là … chúng phải bình an vô !





      Buổi tối, khi Lâm Lập Phong về đến nhà, kinh ngạc nhìn thấy ba mình ngồi trong phòng khách, bên cạnh còn có Hạ Tử Tinh.



      Hai người họ xem ra chuyện rất vui vẻ. biết chuyện gì? Nhìn thấy trở lại, họ lập tức kết thúc cuộc chuyện dang dở.

      ” Lập Phong, ta có lời muốn với con.” Lâm Thế Hiên nhìn con trai, trầm thấp.

      ” Được.” Lâm Lập Phong , ” Chúng ta đến thư phòng chuyện.”

      đẩy xe lăn cùng rời , trước khi rời , nhìn Hạ Tử Tinh cái đầy thâm ý. Gần đây sắc mặt cũng rất yếu ớt. Tại sao lại biết tự chăm sóc mình?

      tới thư phòng, Lâm Thế Hiên thở dài sâu tiếng, giọng già nua và khàn, đau lòng hỏi Lâm Lập Phong: “Tại sao con tìm Hắc Hổ đối phó Chris?”

      Lâm Lập Phong hừ lạnh tiếng, “Tôi muốn đối phó ai, có phải cần ông đồng ý ?”

      Trong lòng Lâm Thế Hiên cứng lại, ông thở hổn hển: “Ta muốn biết nguyên nhân!”

      “Tôi thấy thuận mắt!” Lâm Lập Phong ngắn gọn mà tàn khốc……

      “Chính là vì vậy? Con phải tìm Hắc Hổ giết nó?” Lâm Thế Hiên dám tin con trai mình có thể máu lạnh như vậy.

      Hạ Tử Tinh cầm cà phê ngoài cửa khỏi giật mình, cà phê trong khay rơi đầy đất. Lâm Lập Phong muốn giết Chris?! Chẳng lẽ tất cả là vì ?

      “Đúng ! Đúng là như vậy!”

      “Ba ” tiếng, cái tát trầm mạnh rơi vào khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Lập Phong. Lâm Lập Phong che gương mặt phát đau của mình, thịnh nộ nhìn chăm chú ba. Lâm Thế Hiên vịn xe lăn chậm rãi đứng lên, tay ông run run tỏ vẻ bây giờ ông rất tức giận.

      Ngay sau đó là thanh Lâm Thế Hiên té ngã xuống mặt đất. Hạ Tử Tinh nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ của Lâm Thế Hiên, lập tức đẩy cửa vào.

      chạy đến bên Lâm Thế Hiên đau đớn ngã mặt đất, mà Lâm Lập Phong chỉ tức giận nhìn chăm chú ông, hoàn toàn có ý đỡ ba mình dậy.

      Hạ Tử Tinh rất tức giận! lập tức đỡ Lâm Thế Hiên dậy ngồi lại xe lăn, quan tâm hỏi: ” Ba, ba sao chứ?”

      “Ta sao.” Lâm Thế Hiên thở hổn hển.

      Hạ Tử Tinh lập tức giúp ông vỗ sau lưng, muốn ông bớt đau.

      “Tại sao ông đánh tôi?” Hai tròng mắt Lập Phong trong đêm tối cuồng nộ như muốn giết người.

      “Ta muốn đánh con! Tên hỗn đản này! Tại sao con có thể tìm Hắc Hổ đối phó với Chris?” Lâm Thế Hiên đau lòng chỉ trích .

      “Tôi tìm người đối phó liên quan gì tới ông?” Lâm Lập Phong quả thực tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      “Chuyện của nó dĩ nhiên có liên quan đến ta! Bởi vì nó là con trai ta! Nó là em trai cùng cha khác mẹ với con!” Lời của Lâm Thế Hiên như quả bom nổ tung bên tai họ.

      Lâm Lập Phong cả người cứng đờ! Hạ Tử Tinh quả thực ngây dại!

      Làm sao có thể? Chris lại là em trai cùng cha khác mẹ với ?! Vẻ mặt Hạ Tử Tinh kinh ngạc nhìn chăm chú Lâm Lập Phong, vẻ mặt lại trầm làm đoán ra trong lòng suy nghĩ gì?

      Lâm Lập Phong lộ ra biểu tình gì, sải bước rời thư phòng. Hạ Tử Tinh nhìn rời , biết nên gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn rời !

      Trong lòng cũng chịu nổi! Bỗng nhiên Chris thành em chồng , cũng thể tiếp nhận nổi! Huống chi là Lâm Lập Phong, bỗng nhiên bắt nhận người em trai, hơn nữa còn là người hận thấu xương!

      Đối với chẳng phải là cú sốc nặng nề sao? Giờ khắc này, biết nên an ủi thế nào? Để tự yên tĩnh chút hơn.

      “Ta hiểu, là ta làm bậy! Vì sao báo ứng đổ hết lên người ta chứ?” Lâm Thế Hiên chôn mặt trong lòng bàn tay, đau khổ khó nhịn.

      Hạ Tử Tinh nhìn Lâm Thế Hiên đau khổ, trong lòng mình cũng khổ sở theo.

      Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?

      “Chris biết Lập Phong là trai mình ba?” Hạ Tử Tinh nghi ngờ hỏi Lâm Thế Hiên.

      Lâm Thế Hiên gật đầu, “Nó có biết.”

      Hạ Tử Tinh lúc này càng thêm kinh ngạc. Nếu Chris biết Lập Phong là trai cùng cha khác mẹ với mình, tại sao lại đối xử với như vậy? Bọn họ rốt cuộc có ân oán gì đây?

      “Chris biết Lập Phong là trai mình, vì sao phải gây xích mích khắp nơi cho chúng con đây?”

      “Bởi vì nó hận ta! Hận Lập Phong! Cho nên nó cố ý từ Mĩ về báo thù!”

      “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ạ?” Hạ Tử Tinh hiểu hỏi.

      “Năm đó là do ta vứt bỏ Chris, cần Lập Phong chứ cần nó. Nó ghi hận trong lòng, cho nên nhiều năm sau, từ Mĩ trở về tiến hành trả thù chúng ta.”

      Giờ khắc này Hạ Tử Tinh rốt cuộc hiểu , ân oán của họ tồn tại từ 20 năm trước.







      —————————

      Chris là em trai cùng cha khác mẹ với con! Chris là em trai cùng cha khác mẹ với con! Lời của ông giống như cái xích vô hình lởn vởn quanh tai Lâm Lập Phong, lâu cách nào tan biến.

      cảm thấy mình giống như bị người ta làm mắc kẹt ở cổ họng, cách nào hô hấp nổi. nắm chặt vô lăng, chân ga dưới chân từ từ gia tăng tốc độ. Chiếc xe tựa như mũi tên trong đêm tối lao vun vút. d hư nhìn thấy đích đến, trong cả mắt là màn đêm đen quánh, trong đầu là lời bi thiết của cha.

      Tại sao? Tại sao tên Chris ghê tởm kia là em trai của ? Tại sao lại là ta? lộ ra nụ cười lạnh khổ sở, Chris đáng hận! Ba đáng hận!

      Năm đó, ba vì tên Chris ghê tởm này vứt bỏ và mẹ! giờ, tên Chris ghê tởm ấy khắp nơi đối địch với !

      Xem ra bọn họ trời sanh chính là thế bất lưỡng lập! Có Lâm Lập Phong có Chris, có Chris có Lâm Lập Phong!

      Song, chuyện tới bây giờ, còn muốn Hắc Hổ tiến hành hành động ?

      Lâm Lập Phong hừ lạnh! Trong lòng hận thể làm Chris chết ngay lập tức! Hậu quả, tuyệt đối ép điên ba!

      nhắm ánh mắt khổ sở, móc điện thoại, bấm số Hắc Hổ.

      “Hắc hắc, Lâm Lập Phong, thế nào? Muốn bắt đầu hành động ?” Trong điện thoại truyền đến thanh Hắc Hổ kềm chế được.

      “Hủy bỏ hành động!” Lâm Lập Phong lạnh lùng.

      “Ơ! Vậy, tốt! Cậu hẳn là hiểu tác phong làm việc của chúng tôi?”

      “Tôi hiểu. Số tiền đó tôi lấy lại!” Thanh của vẫn lạnh băng.

      “Tốt. Cám ơn.”

      Lâm Lập Phong ngắt điện thoại. Trong lòng khỏi cảm thấy đau nhói! tức giận ném điện thoại, chiếc điện thoại rơi vào ghế ngồi cạnh rồi hung hăng đập ngược trở lại vào trán , nhíu mi tâm.

      Lúc này, bóng đen vọt qua, nhìn thấy đứa bé chắn ở giữa đường của mình, bẻ mạnh tay lái, cuống quít thắng xe, nhưng tốc độ xe vốn rất nhanh, muốn dừng lại ngay là thể……

      “Rầm” tiếng! Xe của đâm vào cột đèn đường, đầu bị va đập mạnh, thoáng chốc trước mắt tối sầm……

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chap 58:




      Trong bệnh viện, người của Lâm gia lại lần nữa tụ tập ở chung chỗ. Lâm Lập Phong xảy ra tai nạn đặc biệt nghiêm trọng phòng cấp cứu.

      Sắc mặt Bạch Lệ Như tái nhợt ngồi ở bên, trong vòng 2 tháng con trai bà liên tiếp xảy ra chuyện, làm cho lòng bà như như bị xát muối lên. Rốt cuộc là nghiệp chướng gì? Tại sao trời cao đối xử với bà như vậy? Đó là con trai duy nhất của bà, là hi vọng duy nhất để bà dựa vào!

      Nếu con trai có mệnh hệ gì, bà sống như thế nào đây? Bà còn gì nữa! mất chồng, giờ tính mạng con trai lại gặp nguy hiểm, bà khóc ra nước mắt. Tất cả chỉ biết nghe theo mệnh trời!

      Hạ Tử Tinh ngồi bên cạnh mẹ chồng, cả người run rẩy lạnh lẽo, biết tâm tình tốt, nên theo chứ nên để mình ra ngoài.

      rất hối hận! Nhưng muộn rồi! gấp gáp nhìn cánh cửa phòng bệnh cấp cứu, trong lòng lo lắng đau khổ.

      Sau đó, phát tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kì dị nhìn mình. cúi đầu xuống, hiểu trong ánh mắt mọi người hàm chứa điều gì?

      “Lệ Như, chúng ta đều hợp với mạng ta! Bà thấy đấy, ta mới gả vào cửa được mấy tháng, Lâm gia chúng ta gặp tai họa liên tục. Lập Phong cũng 2 lần xảy ra chuyện. Mỗi lần đều là họa tới tánh mạng!” bà có họ hàng xa nào đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn , nể tình npói với Bạch Lệ Như.

      Trái tim Hạ Tử Tinh như rơi trong biển lạnh! Dường như cảm nhận được trận gió lạnh lẽo thổi qua người. Cả người lạnh băng!

      biết, tất cả mọi người đều thích mình! Đặc biệt là từ sau khi gả vào cửa, Lâm gia liên tiếp gặp chuyện may, Lập Phong cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn hai lần, nghĩ thời gian mình có thể sống ở Lâm gia cũng còn nhiều nữa. chỉ hy vọng Lập Phong có thể bình an vô , còn chuyện khác để ý nữa.

      Nếu lần này Lập Phong có thể bình an, muốn rời Lâm gia hay muốn làm gì cũng nguyện ý.

      Cánh cửa phòng cấp cứu bỗng mở ra, Lâm Lập Phong được đẩy ra ngoài, mọi người lập tức vây lại hỏi.

      “Bác sĩ, thế nào rồi? Lập Phong như thế nào?” Tất cả mọi người gấp gáp hỏi thăm bác sĩ.

      “Bệnh nhân có gì đáng ngại. Chỉ là não có chút chấn động.”

      sao?”

      “Chúng tôi còn phải đợi bệnh nhân tỉnh lại, kiểm tra cẩn thận mới có thể xác định chắc chắn.”

      Hạ Tử Tinh nghe bác sĩ vậy, lập tức thở phào nhõm. May quá! May mắn là có việc gì! vui mừng quá đỗi, lấy hai tay che mặt của mình, ngăn cho nước mắt trào ra.

      Hạ Tử Tinh ngồi ở ngoài phòng bệnh của Lâm Lập Phong cả ngày, cho tới khi nghe thấy người bên trong tỉnh lại. chạy ù vào, Lâm Lập Phong mở to đôi mắt còn mù sương có phần yếu ớt nhìn mọi người.

      Hạ Tử Tinh chen đến trước mặt Lâm Lập Phong nắm tay , mừng rỡ hỏi: “Lập Phong, sao chứ? cảm thấy có chỗ nào thoải mái ?”

      Lâm Lập Phong mơ màng nhìn Hạ Tử Tinh, hồi lâu mới câu: “ là ai?”

      Tất cả mọi người hít hơi khí lạnh! Cả người Hạ Tử Tinh run lên. Tại sao? Tại sao nhận ra ? Mặt tái .

      “Lập Phong, em là Tử Tinh.” gấp gáp.

      “Tôi biết .” hất tay ra, lạnh lùng.

      Mọi người cũng kinh ngạc mở to mắt. Chẳng lẽ sau khi Lập Phong xảy ra tai nạn xe cộ bị mất trí nhớ? Lúc này cả người Hạ Tử Tinh nổi da gà. , lại nhận ra ?

      “Em là Tử Tinh! Lập Phong. Em là vợ , là Hạ Tử Tinh!” thể tin được nắm lấy tay .

      “Vợ tôi?” mê hoặc nhìn : “Tôi kết hôn lúc nào? Tôi còn học ở Harvard mà.”

      Tất cả mọi người ngây ngẩn! Trí nhớ của chẳng lẽ chỉ dừng lại ở giai đoạn học ở Harvard thôi?

      “Tôi và Dương Vũ, Tuyết Lâm mới xuống trực thăng. Dương Vũ đâu? Tuyết Lâm đâu?” bối rối hỏi người thân bên cạnh.

      Mọi người rơi vào trạng thái tôi nhìn , lại nhìn tôi, trong lòng đều nghĩ xảy ra chuyện rồi? chỉ nhớ trở lại trước giây khắc xuống trực thăng hồi học Harvard mấy năm trước kia.

      Đó là giai đoạn thương mãnh liệt nhất của và Dư Tuyết Lâm……

      ” Bác sĩ, mau gọi bác sĩ tới !” Sắc mặt Bạch Lệ Như tái nhợt bảo người bên cạnh.

      Mọi người bối rối chạy tìm bác sĩ. Hạ Tử Tinh cảm thấy cả người vô lực, trong đầu trống rỗng, bên tai nổ vang ngừng, ánh mắt mơ hồ, nhìn bất kỳ vật gì, cũng nghe được bất kỳ thanh gì.

      ” Aizz……, mau! Mau đỡ ấy! ấy ngất xỉu……”

      Hạ Tử Tinh té xỉu giữa những tiếng hô kinh hoảng. Mọi người cuống quít đỡ thân thể từ từ trượt xuống.

      Nếu như có thể, tình nguyện cả đời cần tỉnh lại nữa…….



      Khi Hạ Tử Tinh tỉnh lại, phát mình nằm ở giường bệnh. bật dậy, để tâm giật mũi kim truyền dịch tay ra, đau đến cau mày lại.

      Dương Tuệ Lan ở bên lập tức tới giữ tay lại.”Tử Tinh, con nên cử động.”

      Hạ Tử Tinh ngước mắt nhìn mẹ mình, lại đau lòng, nước mắt lập tức xông lên hốc mắt: “Mẹ……”

      “Đứa này, con làm sao vậy?” Bà đưa mắt nhìn con mình, hốc mắt cũng hồng lên, trong lòng cũng rất khổ sở.

      “Con phải kiên nhẫn, bệnh tình Lập Phong tốt lên.”

      “Mẹ……” Nước mắt Hạ Tử Tinh rốt cục kìm giữ được nữa, chảy xuống gương mặt. Trong lòng đau khổ thế nào ai có thể thấu hiểu.

      Lúc này, quan hệ của và Lập Phong lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, giờ vừa mất trí nhớ. Người của Lâm gia nhất định mượn cớ này bức ép rời xa .

      Chẳng lẽ duyên phận giữa và Lập Phong chỉ mỏng manh như vậy?

      ” Lập Phong…tình huống ấy bây giờ thế nào?Mẹ.” Hạ Tử Tinh thấp giọng hỏi mẹ. Giờ khắc này, trong lòng vẫn luôn canh cánh về .

      “Thân thể nó có việc gì. Chẳng qua là mất phần trí nhớ. Vừa lúc, vừa lúc lại là……” là đoạn trí nhớ khi bọn họ kết hôn. Bà phải cho con mình như thế nào đây, phải làm thế nào mới có thể giảm bớt thương tổn đối với Tử Tinh đây?

      ấy có nhớ được người nhà ?”

      “Người nhà nó, nó căn bản cũng khá nhớ được.”

      “Chẳng lẽ ấy chỉ quên mỗi con?” Hạ Tử Tinh bi thiết hỏi mẹ mình.

      “Ừ……” Dương Tuệ Lan nhàng đáp.

      Hạ Tử Tinh như nghe thấy thanh cõi lòng mình tan nát. Chẳng lẽ đến lúc rời xa? Nhân duyên của họ hết?

      gương mặt trắng bệch cố nặn ra nụ cười buồn khổ, nước mắt lăn dài.

      Dương Tuệ Lan vội cầm khăn giấy giúp lau nước mắt ngừng rơi, bà thấy con mình đau khổ thế này, trong lòng cũng tràn đầy bi ai.

      sao. Nó rất khỏe. Con phải có lòng tin.”

      Hạ Tử Tinh mím môi, tiếng nào, yên lặng rơi nước mắt.

      “Con nên khổ sở, các con dù sao cũng là vợ chồng. Cho dù nó mất trí nhớ cũng thể thay đổi chuyện này. Con phải kiên nhẫn.” Dương Tuệ Lan ngừng an ủi .

      là có thể thế ?Mẹ.” Trong thâm tâm chút lòng tin cũng nàng cảm giác thế giới của mình ở tan biến.

      “Dĩ nhiên có thể! Con phải có lòng tin. Mẹ tin hai đứa sau này tốt đẹp hơn. Trước tiên con hãy quan tâm bản thân tốt, rồi mau chóng sinh em bé. Hai con bên nhau cả đời.”

      Hạ Tử Tinh nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Cả đời? Cả đời sao mà dài quá!”

      phải. ra cả đời cũng rất nhanh! Chỉ chớp mắt cái trôi qua rồi. Con phải có lòng tin, hai đứa có thể được cả đời.”

      Có thể mẹ đúng, phải điều dưỡng thân thể mình cho tốt, sau đó còn chăm sóc Lập Phong. tin dù cho Lập Phong mất trí nhớ cũng quá vô tình với . Chỉ cần kiên nhẫn, bọn họ trở thành đôi hạnh phúc. nhất định phải có lòng tin!


      Lúc Hạ Tử Tinh lần nữa vào phòng bệnh Lâm Lập Phong, thấy bên cạnh vị mỹ nữ đầy khí chất đứng, bộ dáng quyến rũ xinh đẹp. Bọn họ cử chỉ thân mật, Lâm Lập Phong nhìn ta dịu dàng, nàng xinh đẹp kia còn đút canh cho .

      mặt Hạ Tử Tinh cứng đờ. nàng này là ai đây? nhận thấy tia nguy hiểm.

      là ai?” Hạ Tử Tinh lạnh lùng nhìn ta, hỏi.

      ta quyến rũ cười tiếng: ” Tôi là Dư Tuyết Lâm. Lần đầu gặp mặt, Hạ tiểu thư.”

      Trái tim thiện lương của Hạ Tử Tinh giống như bị xe tăng mạnh bạo lăn qua. nàng xinh đẹp động tâm này chính là Dư Tuyết Lâm? Là người trong lòng Lâm Lập Phong thích nhất!

      cảm thấy thân thể mình như lay động. Thoáng chốc cả người lạnh run. cảm nhận áp lực trước nay chưa có.

      Trong lòng khổ sở vô tận. quên mất ,nhưng nhớ kỹ Dư Tuyết Lâm. Vậy ra ở trong lòng , Dư Tuyết Lâm vĩnh viễn quan trọng hơn nàng.

      nhìn Lâm Lập Phong, ánh mắt của nhìn Dư Tuyết Lâm lại dịu dàng, thâm tình như vậy. Ánh mắt này, xuất với mấy lần?

      Trong nội tâm bỗng nhiên rất bi ai, nỗi buồn vô tận như xông kín đầu óc.

      ” Chào , Dư tiểu thư.” Khóe môi Hạ Tử Tinh nhếch lên tia cười bình thản, tới trước mặt Lâm Lập Phong: “Lập Phong, cảm thấy thế nào?Có khỏe ?”

      “Tôi rất khỏe.” nhìn , ánh mắt biến thành lạnh lẽo.

      Hạ Tử Tinh lộ ra ánh mắt bi thương, “ sao là tốt rồi.”

      “Thân thể của tôi rất tốt. có chuyện gì có thể rời .” Lời của lạnh lùng giống như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào trái tim .

      cảm thấy trái tim mình đột nhiên ngừng đập, lời lạnh lùng của làm lòng đau đớn. Chẳng lẽ đối với mình, chút ấn tượng cũng nhớ? là thế phải ?

      thấy hốc mắt mình dần dần ẩm ướt.

      Nhưng hiểu, thể rút lui! Nếu trước mặt Tuyết Lâm này mà biểu yếu ớt, biểu rút lui, chẳng phải Lập Phong hoàn toàn thuộc về Dư Tuyết Lâm sao?

      ” Tôi nghĩ Dư tiểu thư hẳn là còn bận rộn nhiều chuyện quan trọng phải ? Dư tiểu thư.” Hạ Tử Tinh ổn định lại tâm tình, dũng cảm nghênh diện khuôn mặt Dư Tuyết Lâm sáng rỡ tươi cười.

      Dư Tuyết Lâm nhấc khóe miệng: ” sao, hôm nay tôi rất rảnh rỗi.”

      ” Cho dù rảnh rỗi, chuyện gì so với việc ở bên chồng của người khác cũng quan trọng hơn sao?” Hạ Tử Tinh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      Gưỡng mặt Dư Tuyết Lâm khỏi đỏ lên.

      ” Xin lỗi, Hạ tiểu thư……”

      ” Là Lâm thiếu phu nhân, Dư tiểu thư ạ.” Hạ Tử Tinh lập tức cắt đứt lời của ta. Cố ý nhấn mạnh trọng lượng từ “Lâm thiếu phu nhân”, để cho Dư Tuyết Lâm hiểu thân phận của mình.

      Gương mặt Dư Tuyết Lâm tái . Lời của Hạ Tử Tinh làm thấy tổn thương! hối hận! Năm đó vì nhất thời mê hoặc tên minh tinh có tiền đồ kia, còn cùng bỏ trốn, làm tổn thương Lập Phong, cũng làm tổn thương người nhà của mình.

      Bây giờ còn bị tên minh tinh kia vứt bỏ! Trong nội tâm vừa giận vừa hận! Từ Mĩ trở về, chỉ muốn người nhà có thể tha thứ cho mình. Vừa hay nghe tin Lâm Lập Phong xảy ra tai nạn xe, liền chạy tới thăm.

      Nào ngờ phát mất trí nhớ trước kia, quên mất đoạn kí ức lúc trước phản bội , hơn nữa ánh mắt còn thâm tình vô hạn nhìn .

      Mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng trong đầu vẫn còn lưu giữ kí ức tốt đẹp của bọn họ năm đó, chứng tỏ bản tthân mình trong lòng có địa vị rất lớn.

      phải nắm bắt cơ hội này để cùng bắt đầu lại! Mặc kệ việc có vợ! Trong thâm tâm cho tới bây giờ cũng có mấy cái đạo đức xã hội! Chỉ có !

      dễ dàng buông tha cho Lâm Lập Phong! muốn cùng người phụ nữ trước mắt này tranh giành!

      Lời của Hạ Tử Tinh kích thích ý chí chiến đấu trong lòng Dư Tuyết Lâm, dũng cảm đón nhận ánh mắt lạnh băng của Hạ Tử Tinh, khinh miệt: ” Lâm thiếu phu nhân? ấy có nhớ ra ? Dường như ấy chỉ nhớ tôi phải.”

      Sắc mặt Hạ Tử Tinh tối sầm, ánh mắt chuyển thành thị uy! Con người biết xấu hổ này! Rốt cuộc ta muốn thế nào? Chẳng lẽ trở lại là muốn phá hỏng mối quan hệ của mình và Lập Phong ?

      Năm đó phải là ta cùng người đàn ông khác chạy trốn, vứt bỏ Lập Phong sao? Bây giờ còn có mặt mũi trở lại? Rốt cuộc ta có biết thẹn hay ?

      Hạ Tử Tinh tức giận nhìn chăm chú Dư Tuyết Lâm, muốn cướp Lâm Lập Phong từ tay ? có cửa đâu!



      Trong mắt Hạ Tử Tinh bốc lên ngọn lửa hừng hực! bất kể Lâm Lập Phong có nhớ ra mình , cũng quản Lâm Lập Phong còn mình , muốn giao cho ả Dư Tuyết Lâm vô sỉ này!

      Lâm Lập Phong nhìn trong mắt của hai người dấy lên ngọn lửa kịch liệt, tranh đấu sắp bắt đầu.

      “Tuyết Lâm, em về trước . có lời muốn với cùng Hạ tiểu thư.” cảm thấy phải làm ràng chuyện này.

      Dư Tuyết Lâm nghe Lâm Lập Phong vậy, lộ ra nụ cười kiều mỵ rời . Trước khi rời vẫn quên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Tử Tinh.

      Hạ Tử Tinh nhìn Lâm Lập Phong vẻ mặt lãnh đạm, trong lòng ngừng lay động. lại gọi là “Hạ tiểu thư”? Trong nội tâm khổ sở khó chịu! là, chút ấn tượng đối với mình cũng có?

      Tình cảm thương, chẳng lẽ chỉ là giấc mộng? tại tỉnh mộng, phải hay chăng?

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chap 59:
      chậm rãi tới trước mặt , nước mắt chảy xuống gương mặt. lẳng lặng nhìn nước mắt mặt , cảm thấy khỏi đau lòng.

      Tay gạt nước mắt mặt , có chút lạ mắt. Đối với , xa lạ như vậy, hình như chưa từng gặp ! Nhưng buồn rầu gương mặt làm rung động thâm tâm , ở nơi sâu thẳm trong linh hồn tiếng than : đừng làm tổn thương ! nên thương tổn !

      là ai? Vợ ? Tại sao chút ấn tượng nào đối với ? từng xinh đẹp động lòng người này sao?

      Tại sao nhớ nổi ? Nhưng nhìn đau lòng rơi lệ, cũng cảm thấy đau lòng khó nhịn.

      nắm tay đặt mặt mình, bỗng giật mình. muốn rút tay về nhưng bị nắm rất chắc. Đôi mắt trong suốt tràn đầy bi thương, đưa mắt nhìn , nước mắt nóng hổi chảy xuống tay , trái tim , làm tâm hồn cũng đau đớn.

      “Em là vợ tôi?” Đôi mắt mê hoặc dám khẳng định, hỏi .

      “Đúng! Em là vợ !” Thanh của đầy xúc động hỏi: “ hoàn toàn quên mất em? có chút ấn tượng nào sao?”

      rũ mắt xuống, đau lòng: “Xin lỗi.”

      sao. sao.” lắc đầu: “Chúng ta có thể từ từ nhớ lại.”

      “Nhớ lại?” nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong vắt đó. tại ràng trong lòng Dư Tuyết Lâm. nên đối xử thế nào với “ vợ” này đây?

      “Đúng vậy. Có thể nhớ lại. Em tin từ từ nhớ lại chuyện của chúng ta.” cầu khẩn . Hi vọng dễ dàng từ bỏ đoạn kí ức đó!

      Lâm Lập Phong nhìn vẻ mặt thương tâm, lời tới cửa miệng lại nuốt trở về.

      “Chúng ta cùng nhau cố gắng, được ?” Khuôn mặt tràn đầy chờ đợi nhìn chăm chú , chờ câu trả lời của .

      Từ khi tỉnh lại, muốn nhìn thẳng mắt . muốn suy nghĩ kỹ nên xử lý đoạn hôn nhân của như thế nào?

      cúi đầu, tựa đầu vào bả vai , mái tóc dài quấn quanh cổ , mặt , mùi thơm đặc biệt người ngừng xông vào mũi , cảm thấy hoa mắt, bị mê hoặc.

      Dường như ngửi qua mùi này ở đâu đó? Như ở nơi xa xôi, rất xa xôi, xa đến nỗi nhớ nổi. Chỉ cảm thấy rất đỗi quen thuộc!

      Đôi tay mềm nhẵn của từ từ rời hông , vuốt ve khuôn mặt , làm có cảm xúc tuyệt diệu, nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác nhịp nhàng hài hòa với nhịp đập con tim này.

      Bỗng nhiên ấm áp mềm mại bao trùm môi , trong thoáng chốc mở mắt, thấy đôi mi dài của . nhắm mắt, nhệ nhàng hôn , hai tay thuận thể ôm cơ thể , cơ thể mềm mại đáng mềm mại dán chặt người , toàn bộ bị vây quanh bởi hơi thở ngọt ngào của .

      Trong lòng như có ngọn lửa rực cháy, theo bản năng ôm thân thể mềm mại của vào lòng, xâm lược môi mềm kiều diễm, từ bị động biến thành chủ động. ôm nhau thắm thiết, chìm vào triền miên, dùng hết sức lực lượng hôn !

      muốn hiểu được, ! Rất , rất thương ! thể mất !

      cuồng nhiệt dây dưa trong miệng , hồn nhiên mê muội làm chính cũng cảm thấy bất ngờ. nàng xinh đẹp này quả là có năng lực ép điên ! Mặc dù chỉ là nụ hôn nhưng lại có thể khơi dậy sóng tình mãnh liệu như triều cường từ tận đáy lòng .

      bỗng nhiên đẩy ra, trong tròng mắt nóng bỏng lộ ra nồng đậm ***. Gương mặt Hạ Tử Tinh đỏ bừng như quả táo đỏ, làm người khác nhịn được vọng động muốn cắn cái.

      Lâm Lập Phong nhìn xa lạ trước mắt, chắc chắn tinh! Mới chỉ nụ hôn đơn giản thôi làm “dựng thẳng”.

      lại là “vợ” ! Như thế, hẳn là rất ? Nếu dễ dàng bị trêu chọc khiến cả người bốc cháy bừng bừng như vậy?

      thở hổn hển đưa mắt nhìn , trong lòng anhcó Dư Tuyết Lâm, nhưng lại thể kháng cự được hấp dẫn của . phải vẫn rất Dư Tuyết Lâm sao? Tại sao lại kết hôn với ? Nguyên nhân rốt cuộc là gì?

      Có lẽ kí ức đánh mất là đoạn kí ức cực kì quan trọng! phải mau chóng nhớ lại đoạn trí nhớ đó mơi được. Nhưng mỗi khi cố gắng suy nghĩ về chuyện đó, hiểu vì sao đầu lại đau đớn như vậy?

      Chẳng lẽ là kí ức đó sống rất đau khổ?

      “Lập Phong, em ……” cúi thấp đầu, nở nụ cười, dịu dàng vô cùng nhìn .

      Cả người chấn động! Đôi mắt chứa đựng xấu hổ, làm tận trong nội tâm nảy ra ý nghĩ thương.

      này ! sâu sắc! Tình cảm thương này làm trái tim bỗng cảm thấy đau nhói.

      Lúc trước hẳn là bọn họ nhau sâu đậm? Nếu , đôi mắt có ánh nhìn chan chứa sâu sắc như vậy!

      Hạ Tử Tinh ngồi bên cạnh ôm lấy , ngả người vào lồng ngực rộng lớn ấm áp của , hít thở mùi hương đặc trưng của riêng . tưởng tượng nổi, nếu ngày mất , cuộc sống của ra sao?

      nghĩ thế là lại có cảm giác tim mình vỡ vụn.

      Nếu , linh hồn trọn vẹn nữa! Nhất định trở thành người sống có linh hồn! Cuộc sống như trong nước sôi lửa bỏng, là cuộc sống địa ngục có ánh mặt trời.

      Cho nên, bất kể thế nào cũng muốn cạnh tranh! Bất kể gặp khó khăn gì, cũng buông tay ! Càng để cho Dư Tuyết Lâm giả tình giả ý tiếp cận !

      đối với có ấn tượng? sao, làm lần nữa! Bất kể dùng thủ đoạn gì, cũng thể thua!

      Thua cuộc, đánh mất , chính là thua mất hạnh phúc cả đời! muốn giữ chặt , bên cạnh hạnh phúc trọn đời!

      đừng cần em, Lập Phong.” ngẩng đầu từ trong lòng ngực thấp giọng nài nỉ.

      Lâm Lập Phong sửng sốt. Tiếng kia nhàng thánh thót vang lên quanh tai , tràn tới chỗ sâu nhất tâm hồn .

      nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim mình vì nhịp đập mãnh liệt. Nhưng trong đầu lại cách nào tìm kiếm được chút trí nhớ về .

      nên đối xử với như thế nào? Vào lúc này trái tim vô cùng hỗn loạn.







      ——————————–

      Lâm Lập Phong nhìn bữa ăn sáng mặt bàn, nhìn lại nụ cười mặt Hạ Tử Tinh. Dường như vẫn rất vui vẻ, mặt là nụ cười sáng rỡ, dường như rất thỏa mãn.

      biết mỗi sáng sớm dậy làm bữa sáng cho mình. Sau đó hài lòng nhìn ăn xong bữa sáng.

      vợ hiền thục! Đối mặt với chăm sóc dịu dàng của , trong lòng cảm thấy rất áy náy. Vì sao mình nhớ nổi chuyện về ?

      “Lập Phong, tối nay có thể về sớm chút ?” Hạ Tử Tinh nhìn Lâm Lập Phong hỏi.

      “Ừm, tối nay có việc gì sao?” Tối nay có hẹn ăn tối với Dư Tuyết Lâm.

      Hôm nay là sinh nhật mà! Em chỉ muốn về bên em. – Trong lòng lặng lẽ đáp. Nhưng lời đến lại nên câu. hiểu, sau khi tan làm ở cùng Dư Tuyết Lâm.

      cầu gì lớn, chỉ hi vọng có thể về trước 12h tối nay, cùng ăn bánh sinh nhật mà thôi.

      ra cũng có chuyện gì. Tối nay có thể về trước 12 giờ là tốt rồi.”

      “Sao? Có gì hay dành cho à?” mím môi cười.

      “Đúng vậy. Cho nên nhất định phải về trước 12 giờ.”

      cố gắng.” gật đầu.

      Trong gian phòng xa hoa, ánh mắt Dư Tuyết Lâm đưa tình nhìn Lâm Lập Phong. Luận về tướng mạo, gia thế, Lâm Lập Phong lựa chọn tốt nhất, hiểu lúc đó làm sao mình lại coi trọng cái tên minh tinh có thành tựu mà ruồng bỏ Lâm Lập Phong chứ?

      là trúng tà rồi!

      May là, giờ đây còn có cơ hội đoạt lại cực phẩm nam nhân này, lần này có thế nào cũng bỏ lỡ nữa.

      “Lập Phong, tôm hùm này rất thơm ngon. thử chút .” đưa phần tôm hùm mình cắt đưa tới trước mặt .

      nghiêng người qua định ăn tôm hùm, đột nhiên cảm giác có ánh mắt chung quanh dừng người, chỉ thoáng phát giác động tác của mình và Dư Tuyết Lâm vô cùng thân mật. Trong mắt lập tức ra ánh cười nhàng, lại nhớ mình là người có gia đình, có “vợ” , chồng người khác.

      Chậm rãi, khôi phục tư thế ngồi như cũ, với Dư Tuyết Lâm: “ cần. Tự em ăn .”

      “Ùm, được.” có chút mất mát rút tay về.

      Trước kia, đút cho ăn cái gì, đâu có cự tuyệt? giờ mặc dù mất trí nhớ với kia, nhưng lại còn là Lâm Lập Phong trước kia biết nữa.

      Trong nội tâm mơ hồ cảm thấy trong tận sâu trái tim có lẽ cất giấu con người kia! phải mau chóng ra tay, phải làm gì đó để cho con người kia hết hy vọng. Hay là để Lâm Lập Phong rời !

      khuôn mặt tuyệt mỹ toát ra nụ cười đầy mưu. ”Tối nay qua nhà em chơi chút .”

      “Nhà em?” nhíu mày. còn nghĩ tới việc đến nhà , giờ gia đình đối xử với như thế nào?

      “Em chuyển qua chỗ khác ở.” hiểu áp lực trong lòng . Dù sao bây giờ vẫn còn là chồng kẻ khác, gia đình cho ở cùng . Trừ phi, ly hôn. Khóe miệng xinh đẹp lộ ra nụ cười tự tin, chuyện ly hôn chắc là cũng nhanh thôi.

      Lâm Lập Phong nhìn đồng hồ tay chút, mới 9 giờ, thời gian còn rất sớm. Nhưng, cũng đáp ứng là tối nay về nhà sớm. ”Tối nay muốn về nhà sớm nghỉ ngơi. hơi mệt.” Lâm Lập Phong bốc phét.

      “Vậy, được.” Khóe miệng Dư Tuyết Lâm giật giật. hiểu phải là người thích cố tình gây , nhất định phải kiên nhẫn cùng con người kia đấu trí.







      ———————————-

      Hạ Tử Tinh ngồi trong vườn hoa, nhìn ánh sao bạt ngàn nơi chân trời, đêm nay trăng sáng lung linh mê hoặc, tối nay đẹp……

      có về sớm nhỉ? đồng ý với , nhưng liệu có rời Dư Tuyết Lâm về bên cạnh ? Trong lòng thoáng chốc đau đớn co rút! Trong tim giờ này chỉ có Dư Tuyết Lâm thôi sao? Vậy là cái gì? Trong lòng , nàng được coi là gì đây?

      rất muốn hỏi ! Nhưng lại lo sợ mình nhận được đáp án làm mình tan nát cõi lòng!

      Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng xe dưới gara. biết về. chạy vội xuống phòng bếp mang bánh sinh nhật chuẩn bị từ trước châm nến rồi mang ra ngoài.

      Khi Lâm Lập Phong mở cửa, thấy ánh sáng từ những cây nến cắm bánh ngọt sáng lung linh trong đêm tối. Mà Hạ Tử Tinh cầm bánh ngọt cười dịu dàng lại gần .

      Tim rung động mạnh mẽ! Hôm nay là sinh nhật sao? suy nghĩ chút, dường như là đúng vậy. bảo về sớm là muốn cùng ăn mừng sinh nhật chăng?

      Trái tim chậm rãi ấm áp. ra ghi nhớ từ trong tận thâm tâm mình! Điều này làm rất cảm động.

      “Sinh nhật vui vẻ! Lập Phong.”

      cầm bánh ngọt tới trước mặt , nở nụ cười mê người: “ ước điều gì trước, sau đó thổi nến.”

      Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tinh dưới ánh nến lay động, lại đau lòng hết mức. thanh nhã dịu dàng này, là vợ của ! nên quý trọng sao?

      Nhưng khuôn mặt kiều diễm của Dư Tuyết Lâm lại lần nữa lên trước mắt . Trong lòng ràng là Dư Tuyết Lâm. Tại sao còn sinh ra tình cảm thương tiếc nàng trước mắt này?

      Rốt cục phát ra ra dây dưa với cả hai người là việc rất buồn khổ!

      Năm đó ba cũng trải qua dây dưa nhì nhằng như vậy sao? Ông khi đó cũng buồn khổ như chăng? Đột nhiên còn hận cha mình như vậy nữa!

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chap 60:

      “Lập Phong, thổi nến .” Hạ Tử Tinh nhắc lần nữa.

      Lâm Lập Phong thổi, nến tắt, ánh mắt vẫn dừng mặt .

      “Chúng ta ra vườn hoa ăn bánh ngọt .” Hạ Tử Tinh cầm bánh ngọt dẫn Lâm Lập Phong tới vườn hoa, ngồi xuống bàn đá bên cạnh.

      Lâm Lập Phong ngồi cạnh bàn đá, thấy bàn để rất nhiều món, nào nước trái cây, đồ ăn, còn có cả rượu đỏ. Xem ra chuẩn bị tất cả chờ trở về.

      “Trước khi cắt bánh ngọt, em cũng ước nguyện xem sao.” Hạ Tử Tinh ngồi trước mặt , hai tay nắm chặt, cầu khẩn: “Hi vọng sức khỏe Lập Phong sớm hồi phục.” Mau chóng nhớ ra em! Câu phía sau là lặng lẽ từ dưới đáy lòng. muốn bị áp lực tâm lý, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện trong lòng mình.

      Ánh trăng nhu hòa hắt ánh sáng lên mặt , như tầng sương mỏng, làm càng thêm thanh lệ động lòng người.

      Bọn họ ngồi đối diện cùng ăn bánh ngọt, chung quanh vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng côn trùng phát ra.

      Hạ Tử Tinh ngẩng đầu nhìn chút bánh ngọt dính khóe miệng Lâm Lập Phong, cầm khăn giấy nhàng giúp lau vệt dính.

      “Cám ơn.” khẽ mỉm cười với , trong giây lát thất thần trong ánh mắt mông lung sâu đậm của .
      lộ ra nụ cười mê hồn, sau đó đúng lúc chiếc đinh hương liếm qua khóe miệng . Cả người sững sờ! Mùi thơm người bao trùm chóp mũi , thoáng chốc mê hoặc trái tim .



      Khi xoay người lại, cười nhàng nhìn , vẫn chưa hết kinh ngạc.

      “Bánh ngọt ăn ngon ?” Khuôn mặt nén cười nhìn . Dĩ nhiên thể bỏ qua vẻ mặt thất thần của .

      “Ăn ngon.” trầm giọng.

      “Vậy ăn thêm miếng nữa.” đem khúc bánh ngọt đặt vào đĩa .

      cúi đầu ăn bánh ngọt nhưng lại biết nó có vị gì. Trong đầu óc , là mùi hương của , rất lâu cách nào tan biến.

      “Ăn xong bánh ngọt em cho xem thứ.”

      giương đôi tròng mắt ngăm đen lên nhìn chăm chú , “Thứ gì?”

      cười tiếng: “Đợi lát nữa biết.”

      Đến khi nhìn thấy pháo hoa tay , rốt cục lộ ra nụ cười lâu thấy.

      “Em cũng thích chơi cái này?” có chút kinh ngạc nhìn . Dư Tuyết Lâm sợ nhất đốt pháo. Trước kia, mỗi khi chơi pháo hoa, ấy đều sợ hãi trốn bên. ngờ, lại có cùng sở thích.

      Điều này làm tăng thêm ít hảo cảm của với !

      “Trước kia chúng ta thường cùng nhau chơi như thế, ở khách sạn lưng chừng núi.” Hai mắt cong cong như cười nhìn , hi vọng có thể nhớ ra chút gì đó.

      bỗng u mê, có chuyện này sao? nhắm mắt lại, thoáng qua hình ảnh mấy người rất mơ hồ. Bọn họ thường xuyên chơi pháo hoa sao?

      “Rất tiếc, nhớ nổi.”

      sao.” rất kiên nhẫn. phải từ từ đợi nhớ lại tất cả. nhất định phải có lòng tin, nhớ ra , nhớ lại tình cảm ngọt ngào của họ lúc trước, kể cả đau khổ!

      Có đôi khi phân vân, trí nhớ trước kia về của làm để quá đau khổ nên mới cố ý quên chăng?

      “Chúng ta cùng nhau chơi .” đưa cây pháo cho .

      nhận lấy pháo vương chút khói, khói pháo hoa nhanh chóng bao phủ quanh hai người. Buổi đêm ở đây rất đẹp, bọn họ được bao phủ bởi màn khói mờ ảo, dường như quay trở lại thời khắc lúc ấy bọn họ ở khách sạn lưng chừng núi.

      Hạ Tử Tinh có chút hoảng hốt, gần như coi là thời khắc tốt đẹp của họ trước kia. ngơ ngác nhìn , tới trước mặt , gương mặt đẹp trai như vậy, vui vẻ như vậy, nhưng còn là của ngày xưa!

      thà bị hành hạ, bị lạnh lẽo châm chọc, hay là bị giam cầm! Cũng tình nguyện bị hận như trước kia! Trước đó còn nhớ !

      bây giờ, vừa ôn hòa lại thân mật như vậy, làm cảm thấy rất xa lạ!

      thà để cả đời làm kẻ địch của cũng muốn làm người xa lạ với ! Nước mặt nóng hổi chảy cuồn cuộn cách nào ngăn được.

      “Cái này cho em.” Lâm Lập Phong vui vẻ đưa tép pháo hoa vào trong tay .

      chớp chớp lông mi, giọt nước mắt ấm áp rơi vào tay . ngẩn người, ngẩng đầu nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt, trái tim rúng động.

      “Tại sao khóc?”

      Hạ Tử Tinh vội vàng lấy tay lau nước mắt, “ có chuyện gì. Em sao.”

      Trong lòng buồn bực thôi, cảm giác này làm thể hô hấp được. Vì sao khóc trước mặt ? Chẳng lẽ làm quá đau khổ?

      “Nếu như, nếu em cảm thấy đau khổ. Chi bằng, chúng ta ly hôn vậy.” cũng thấy khổ sở.

      “Cái gì?” Hạ Tử Tinh đột nhiên đứng lên, tức giận: “ muốn ly hôn với em?!”

      muốn nhìn em đau khổ. Nếu ở cùng nhau mà đau khổ như thế vì sao phải cố miễn cưỡng mình?” thở dài hơi.

      cảm thấy đau khổ sao? Vì thể bên người Dư Tuyết Lâm của ?!” đau lòng lên án .

      ……” Trong trí nhớ của , quả chỉ Dư Tuyết Lâm, bỗng dưng xuất vợ” làm thấy bối rối.

      chỉ hi vọng em đau khổ như vậy.”

      “Vậy nhớ lại em , nhớ lại em !” ngồi bên cạnh ôm lấy .

      Lâm Lập Phong cúi đầu nhìn trong ngực, biết mình làm tổn thương rất sâu đậm.

      “Xin lỗi, nhớ ra em.”

      ngẩng đầu vuốt ve mặt , da diết đau lòng hỏi: “Vì sao? Vì sao hết lần này tới lần khác nhớ ra em?”

      biết.” cũng rất khốn khổ.

      “Có phải kí ức về em làm chịu đựng được? Cho nên mới nhớ nổi em?” thê lương hỏi .

      muốn làm mất thời gian của em.” ra ý nghĩ trong lòng mình.

      hề làm mất thời gian của em!”

      “Dù sao em còn trẻ như vậy. Em có thể tìm được người đàn ông tốt.” khó khăn, chẳng biết tại sao trái tim mình đau như vậy?

      để em tìm người đàn ông khác?” Hạ Tử Tinh kinh ngạc đưa mắt nhìn .

      Thời gian mới qua chẳng bao lâu mà độ lượng đến mức này sao? Trước kia chỉ cần nhìn thấy ở gần người đàn ông khác, khó chịu, điên cuồng, trở nên lạ lùng, cố tình gây .

      tại lại muốn tìm người đàn ông khác?

      Trong lòng như bị ai đó hung hăng bóp ngẹt! thể tin nhìn , nếu trước kia Lâm Lập Phong là “ma quỷ” bây giờ quả là “satan tái thế”!

      lại có thể ra lời vô tình vô nghĩa như vậy? Vì muốn cùng Dư Tuyết Lâm là vợ chồng nên vứt bỏ thương tiếc?!

      Trong đầu nhớ lại câu của từ rất lâu “Cả đời này phụ em!”, câu đó mới chỉ cách đây tới hai tháng! Nhanh như vậy quên mất?

      cả đời phụ em! Lâm Lập Phong! còn nhớ hay ?” tan nát cõi lòng lên án .

      Lâm Lập Phong cả người sửng sốt! Thoáng chốc mặt tái nhợt.

      Cả đời này phụ em! Tử Tinh.

      Trong đầu ầm vang tiếng nổ. Thoáng như nhớ ra cái gì đó, nhưng nó quá mơ hồ.

      “Lâm Lập Phong! nghe đây! Em ly hôn với ! Mãi mãi !” Hạ Tử Tinh đứng lên hung hăng , rồi lấy tốc độ nhanh nhất xoay người rời .

      Lâm Lập Phong nhìn bóng lưng ảm đạm buồn thương rời , trong lòng như bị cây bông nhồi vào, có cảm giác thở được.

      muốn rời sao? là vợ , dù có mất trí nhớ hay cũng nên tùy tiện bảo rời chứ?
      Có phải quá vô tình? Chỉ do nhìn buồn khổ đau đáu trong mắt , có chút đành lòng. chỉ hi vọng phải đau khổ quá mà thôi, mỗi lần nhìn rơi lệ lại thấy tim mình đau đớn như bị bóp nát.

      Hạ Tử Tinh rơi nước mắt chạy về phòng, đóng sầm cửa lại, yếu ớt ngồi trượt xuống đất. nghĩ đến lời khách sáo xa cách của mà đau lòng! hiểu đây chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Nếu kiên quyết muốn ly hôn, thể phản đối nổi!



      “Cả đời này phụ em! Tử Tinh..

      Cả đời này phụ em! Tử Tinh.

      ……”

      Trong đầu ngừng quay quanh những lời này! phụ em! Nhưng tại sao tới 2 tháng mà thay đổi rồi?

      nguyện cho là có thể cùng cặp tay Gong độ cả, nghĩ tới hết thảy cũng là bọt nước Kính Nguyệt? khi tỉnh lại, chẳng còn gì cả!

      Chẳng lẽ tất cả ngọt ngào đó chỉ là giấc mộng đẹp? giờ nên tỉnh mộng?

      Vì sao hết lần này tới lần khác quên , mà lại nhớ kỹ Dư Tuyết Lâm? Nguyên nhân trong đó là gì chứ?

      có nên lẳng lặng rời , thành toàn cho bọn họ đây?





      ————————-





      Sáng sớm tỉnh lại, Lâm Lập Phong ngồi vào bàn ăn, thấy khuôn mặt Hạ Tử Tinh nhàng mỉm cười đâu mà là môt Ngọc tẩu lạnh lùng. Buổi sáng hôm nay, xuống ăn sáng cùng rồi.

      Trước đây mỗi sáng sớm, gương mặt đều mang vẻ hạnh phúc tràn đầy nhìn ăn sáng. Chắc còn tức giận. Ánh mắt của khỏi nhìn lên tầng hai, nơi cửa phòng của .

      Nhìn lại bữa sáng hôm nay, quả đen sẫm kia biết là thứ gì? Nhìn lại gương mặt Ngọc tẩu, vẫn như băng sương ngàn năm vậy!

      “Đây là cái gì? Ngọc tẩu.”

      “Trứng gà.”

      “Trứng gà sao lại đen như vậy?” Lúc trước trứng gà trắng bóc, trông vô cùng ngon lành.

      có cách nào cả, thiếu phu nhân tức giận, xuống làm bữa sáng. Chúng tôi chỉ là những hạ nhân tay chân vụng về, dĩ nhiên làm được trứng gà ngon như thế.” Khẩu khí Ngọc tẩu vô cùng tốt.

      “Ừm.” ra là bà ấy tức giận . cúi đầu, uống hớp cà phê. Gì chứ! là đắng mà! Cơ hồanh muốn phun ngay ra. “Đây là cái gì? Đắng như vậy?”

      Ngọc tẩu liếc nhìn cái: “Đắng? Tôi cảm thấy điều này là rất đúng khi so sánh với nỗi khổ trong lòng thiếu phu nhân, còn bằng phần vạn?”

      Lâm Lập Phong cười khổ. phát ra tức giận chỉ có Hạ Tử Tinh. Ngay cả Ngọc tẩu chăm nom lớn lên từ cũng tức giận ! Hạ Tử Tinh có cái sức mạnh gì mà ngày cả Ngọc tẩu cũng lãnh đạm với đến thế?

      “Ngọc tẩu……”

      “Đừng gọi tôi nữa! Tôi cho cậu biết, thiếu gia, nếu như cậu ly hôn với thiếu phu nhân, tôi cũng muốn ở lại nữa.” xong, Ngọc tẩu hiên ngang rời . Mà mấy giúp việc đứng bên cạnh bà cũng bất bình tức giận theo sát rời .

      Lâm Lập Phong mở to mắt, phản rồi! Phản rồi! Người làm nhà hoàn bộ bị Hạ Tử Tinh mua chuộc! Họ đều là những thân tín của , tại lại biến thành người của Hạ Tử Tinh? Sức ảnh hưởng của Hạ Tử Tinh rất lớn a!

      Ly hôn? Trong đầu lại lên chữ này. muốn ly hôn với ? Tại sao trái tim mơ hồ đau thương đây?

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chap 61:
      Tối nay ánh sao rực rỡ, giới thương nhân, chính khách, thân sĩ giàu có và các tài tuấn tú tinh đều ở chung chỗ. Vì sao vậy? Bởi vì hôm nay là buổi lễ trao giải mỗi năm lần nhằm tôn vinh những nhân vật phong vân. (nổi tiếng, gây ảnh hưởng quan trọng)
      Trong hội trường trao giải đều có thể nhìn thấy khuôn mặt mọi người hào hứng, quần áo đầu tóc chỉnh tề.

      Hạ Tử Tinh khoác tay Lâm Lập Phong vào hội trường, lập tức thu hút lấy rất nhiều ánh đèn loang loáng, cùng đám ký giả vây quanh.

      Tối nay, Lâm Lập Phong là vai chính. Ai ai cũng biết là nhân vật phong vân nhận được nhiều phiếu nhất, được tung hô nhiều nhất, tuổi trẻ nhất. Có gia tộc thương nghiệp khổng lồ là nền tảng!

      Giá trị con người hiển hách, khuôn mặt lại tuấn tú, mỗi cử động giơ tay nhấc chân cũng cao sang, khỏi làm mọi người điên cuồng. Hạ Tử Tinh thừa nhận các ánh mắt hâm mộ, nhưng trong lòng hề thấy chút vinh quang nào.

      thà rằng chồng mình là người đàn ông bình thường, bị áp lực nặng như vậy.

      Ngưng mắt nhìn những ánh mắt như lang như hổ chung quanh, trong lòng cười khổ.

      Tối nay tới nhận giải, có lẽ muốn cùng Dư Tuyết Lâm đến đây? Trong lòng khổ sở nhưng vẻ tươi cười khuôn mặt tuyệt mỹ che dấu vô cùng tốt!

      Ở khúc quanh, nhìn thấy thân ảnh Dư Tuyết Lâm bên vài người. Nhìn lại ánh mắt Lâm Lập Phong, cũng vừa hướng về phía đó. Chắc cũng nhìn thấy Dư Tuyết Lâm ở bên cạnh mấy tên công tử nhà giàu ân cần lấy lòng chứ?
      Tròng mắt ngăm đen thâm thúy, làm người khác nhìn thấu tâm tình. Chắc đố kỵ??

      Hạ Tử Tinh hừ lạnh tiếng, thấp giọng hỏi : “ muốn qua đó chào hỏi ?”

      chuyển sang nhìn , trong mắt tràn đầy vẻ bi thương, vì sao còn muốn vậy? Chẳng lẽ cũng hi vọng giờ phút này về phía Dư Tuyết Lâm mà làm cho khó xử?

      ràng rất tức giận chuyện tối qua muốn “ly hôn”!

      sao? sợ Dư Tuyết Lâm của bị người khác bắt cóc?” Lời lẽ của lộ ra chút chanh chua.

      thở dài: “Nếu dễ dàng bị bắt cóc đáng được quý trọng.”

      Trong lòng Hạ Tử Tinh bỗng thê lương. Năm đó Dư Tuyết Lâm phải là người đàn ông khác chạy trốn sao? Vì sao bây giờ còn muốn quý trọng ta? Khẩu thị tâm phi!

      tức giận muốn rời khỏi. Nhưng lúc này nghe thấy thanh buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu. đành ngồi xuống.

      Đợi đến khi kết thúc lễ trao giải, rốt cục ngồi yên được, ra ngoài.

      Việc có thể làm vì , cũng làm ít! Ở trước mắt người ngoài giữ vinh dự cho , ở trước mặt mọi người sắm vai người vợ tốt. Mặc dù tức giận vô tình, cũng để cho mình thành chướng ngại vật làm rối tiền đồ của .

      Chẳng qua là đằng sau đó, tấm lòng của , ai có thể hiểu được?

      Dương Vũ nhìn Hạ Tử Tinh bên cạnh Lâm Lập Phong lặng lẽ rời , Dư Tuyết Lâm lập tức nhảy vào vị trí của , trong lòng có chút khinh thường, cũng có chút vì Hạ Tử Tinh mà thấy đáng giá!

      Lâm Lập Phong là tên siêu cấp ngu ngốc! Tại sao bỏ rơi người tốt như Hạ Tử Tinh mà cái Dư Tuyết Lâm thể chịu nổi này chứ?

      Chẳng lẽ tin cậu ta mất trí nhớ là ?

      Dương Vũ ngạo mạn, lạnh lùng về phía Lâm Lập Phong và Dư Tuyết Lâm. Dư Tuyết Lâm thấy Dương Vũ vẻ mặt lạnh lẽo vô tình, trong lòng cả kinh. ta chuyện năm đó bỏ Lập Phong cho biết đấy chứ?

      “Xin lỗi, Dư tiểu thư, tôi có vài lời muốn với Lập Phong, mời tránh mặt chút.” Dương Vũ lạnh lùng nhìn Dư Tuyết Lâm.

      Sắc mặt Dư Tuyết Lâm như gặp nạn, vẫn gật đầu rời .

      “Tại sao? Có chuyện gì quan trọng mà Tuyết Lâm thể biết sao?” Lâm Lập Phong chuyện trò vui vẻ, cầm ly rượu uống.

      Dương Vũ lập tức cướp ly rượu trong tay : “Còn muốn uống say sao! Cậu say đủ rồi đấy!”

      Lâm Lập Phong nhướng chân mày, hiểu nhìn Dương Vũ: “Tôi nào có say? Tôi rất tỉnh táo!”

      “Nếu cậu tỉnh táo ở cùng Dư Tuyết Lâm như vậy!” tức giận.

      “Cậu làm sao thế?”

      “Người như Hạ Tử Tinh cậu biết quý trọng! Hết lần này tới lần khác cứ dính lấy Dư Tuyết Lâm biết liêm sỉ như vậy! Xem ra phải cậu mất trí nhớ mà là bị xe đâm hỏng đầu óc rồi!”

      “Hôm nay cậu ăn phải hỏa dược gì à?” Lâm Lập Phong nghe ta vậy, cũng có chút nổi giận.

      “Tôi ăn hỏa dược! Còn cậu ăn phải thuốc ngu si! Lâm Lập Phong! Người tốt đẹp như Hạ Tử Tinh cậu cũng muốn, là ngu si!” Dương Vũ lên tiếng chút cố kỵ.

      “Cậu ra mà nhìn!” đẩy Lâm Lập Phong ra, nhìn thấy hình ảnh Hạ Tử Tinh ngồi ghế.

      “Cậu muốn bỏ ấy sao! Cả đám đàn ông chờ ăn tươi nuốt sống ấy đấy?”

      Lâm Lập Phong cảm thấy vô cùng chói mắt! Hạ Tử Tinh ở cạnh rất nhiều tên đàn ông cười rực rỡ, quyến rũ như vậy.

      “Cậu thấy chưa? Vợ cậu là hàng bán chạy! Nếu cậu cần ấy có nhiều người đốt pháo ăn mừng.”

      “Tại sao? Cậu cũng coi trọng ấy chăng?” Lâm Lập Phong híp ánh mắt nguy hiểm nhìn Dương Vũ.

      Dương Vũ hừ lạnh, đôi mắt dài chống lại ánh mắt nguy hiểm của Lâm Lập Phong: “Nếu như cậu cần ấy, tôi ngại nhận đâu.”



      “Cậu——!” Ánh mắt Lâm Lập Phong trở nên sắc bén vô cùng, hung hăng nhìn Dương Vũ, lạnh lẽo đáp trả: “Cậu cần cố chọc giận tôi! Dương Vũ.”

      “Hừ! Cậu vì ấy mà tức giận?” Dương Vũ bỗng nhiên tới sát bên tai : “Điều này chứng minh có trong lòng cậu có ấy ?”

      “Đó là chuyện của hai chúng tôi, cần cậu quan tâm!” Lâm Lập Phong hơi giận.

      “Tôi cho cậu biết, chuyện của ấy, tôi nhất định quan tâm.” Dương Vũ sợ hãi đón nhận tròng mắt Lâm Lập Phong giận giữ.

      “Cậu coi trọng ấy?” Lâm Lập Phong thể tin được nhìn chằm chằm Dương Vũ.

      “Cậu đúng đó.”

      Lâm Lập Phong lộ ra vẻ cười lạnh: “ phải cậu có bệnh thích sạch sao? Dương Vũ. ấy là người của tôi.”

      Lâm Lập Phong cố ý tăng thêm lượng mấy chữ “người của tôi”, biết mặc dù Dương Vũ hoa tâm, nhưng động đến phụ nữ có chồng.

      Dương Vũ lộ ra ánh cười lạnh lùng, “Nếu là ấy, tôi thà vứt bỏ kiên trì của mình lúc trước!”

      “Cậu ——!” Lâm Lập Phong nắm cổ áo Dương Vũ, cảnh cáo: “Nếu cậu dám động đến ấy, tôi tuyệt đối tha cho cậu!”

      phải cậu có Dư Tuyết Lâm sao? Vì sao còn buông ấy ra? Chẳng lẽ cậu muốn hai tay hai người đẹp? Tận hưởng hạnh phúc?” Dương Vũ châm chọc.

      Lâm Lập Phong đẩy ra, “Chuyện của tôi, cần cậu lo.”

      “Xin lỗi! Tôi quản chuyện của cậu, tôi quan tâm tới chuyện vợ cậu thôi mà.” Dương Vũ hừ lạnh tiếng.

      Sau đó thấy mái tóc lóng lánh lướt qua tầm mắt, đến gần Hạ Tử Tinh. lộ ra nụ cười để lại dấu vết.

      “Xem ra, có người so với ta còn nhiệt tình hơn đây.” Giọng của Dương Vũ tràn đầy châm chọc, “Cậu biết là ai ?”

      Lâm Lập Phong nhìn về phía kia, trong lòng bỗng tức giận. Người đó là ai? ràng nhận ra , nhưng vì sao khi thấy đến gần Hạ Tử Tinh, lại tức giận đến vậy?

      ta là ai?” Lâm Lập Phong lớn tiếng hỏi Dương Vũ.

      là tình địch lớn nhất của cậu! Người theo đuổi Hạ Tử Tinh mãnh liệt nhất—— là tổng đại lý tập đoàn quốc tế Nại Nhĩ Tư, Chris!”

      Chris?! Mặt Lâm Lập Phong tái ! Cái tên này làm xao động kinh khủng! Tại sao vừa nghe đến cái tên này, trong lòng lại có phản ứng lớn như vậy?

      Đột nhiên, cảm thấy đầu rất đau! Rất đau! Rất choáng váng! Suy nghĩ của bắt đầu hỗn loạn. ngồi qua bên ghế, nhắm mắt lại.

      “Cậu sao chứ, Lập Phong?” Dương Vũ thấy Lâm Lập Phong sắc mặt tái nhợt, có chút lo lắng. Vừa rồi vậy là cố ý khiêu khích cậu ta! chỉ hi vọng Lập Phong dễ dàng từ bỏ Hạ Tử Tinh, rất hi vọng Lập Phong có thể cùng Hạ Tử Tinh thiện lương là đôi, mà phải là cái ả Dư Tuyết Lâm thủy tính dương hoa!

      Vì sao Lập Phong vốn nhìn bản thân mình? nhìn thấu con người dối trá Dư Tuyết Lâm?

      “Tôi sao.” Lâm Lập Phong lắc đầu, “Chẳng qua là có chút đau đầu.”

      “Vậy hẳn là di chứng vụ tai nạn.” Dương Vũ lo lắng hỏi: “Có cần đưa cậu về nhà nghỉ ngơi ?”

      cần. Tôi nghỉ ngơi chút là khỏe rồi.” Lâm Lập Phong nhắm mắt lại hỏi: “Tử Tinh ở đâu?”

      Dương Vũ nhìn về phía vị trí Hạ Tử Tinh, thấy đâu nữa. Chẳng lẽ rời cùng Chris rồi? Chẳng lẽ Hạ Tử Tinh mất lòng tin với Lập Phong rồi sao?



      —————————–

      Chris và Hạ Tử Tinh bước chậm rãi ở ngoài vườn hoa bữa tiệc, tối nay có ánh trăng, vị trí bọn họ đứng,, giơ tay thấy được năm ngón. Trong bóng tối như vậy, Hạ Tử Tinh lại thấy an lòng kì lạ.

      biết là suy nghĩ gì mà lại cùng tới nơi vườn hoa yên tĩnh này. Trong vườn hoa trừ bọn họ ra, có ai khác. Đối với hẳn là rất nguy hiểm.

      Dù sao Chris có ý đồ với , trong nội tâm hiểu nhất. Hay là do quá u sầu nên mới ra đây dạo chút……

      “Tối nay tâm tình tốt?” Chris thở dài hơi hỏi .

      “Ừ.”

      “Chuyện gì vậy? Tối nay Lâm Lập Phong là người chiến thắng đó. Em là vợ ta sao lại vui?”

      “Phu quý thê quang vinh! Phải ?” Hạ Tử Tinh châm chọc.

      “Đúng vậy. Người Trung Quốc phải là rất coi trọng cái này sao?” dừng lại, đưa mắt nhìn . Cặp mắt ở trong đêm tối lộ ra ánh sáng rất .

      Hạ Tử Tinh nhàng lắc đầu, khổ sở: “Ngược lại thế, tôi hi vọng trong lòng ấy chỉ có tôi hơn.”

      Chris có chút kinh ngạc nhìn , ” Trong lòng Lâm Lập Phong phải chỉ có mình em thôi sao?”

      Hạ Tử Tinh cười lạnh, trong lòng Lâm Lập Phong có ? dám xác định chút nào. Nếu như trong lòng vì sao sau tai nạn xe cộ lại hết lần này tới lần khác quên mất ?

      Hơn nữa, giờ bên người là Dư Tuyết Lâm, Hạ Tử Tinh ở trong lòng là cái gì?

      mở miệng là muốn ly hôn. có nên lưu luyến nữa ? Hay là cố gắng tác thành cho bọn họ đây? Nghĩ vậy, nước mắt lại cầm được mà chảy ra.

      Chris trong bóng đêm nhìn thấy nước mắt lóng lánh mặt , trong lòng cứng lại! kìm lòng được, đưa ta chạm mặt : “Sao thế? Có chuyện gì rồi phải ?”

      đẩy tay ra, lắc đầu: “ có chuyện gì.”

      “Có phải ta làm chuyện gì có lỗi với em ?” nhíu mày hỏi.

      có.”

      “Hãy để chăm sóc em, được ? Tử Tinh.” ôn nhu hỏi, đôi mắt thâm tình nhìn đau đáu.

      Hạ Tử Tinh cười lạnh, “ nên giỡn. Chris, tôi là chị dâu của !”

      Chris kinh ngạc cả người, “Em biết?”

      “Đúng vậy. biết.”

      thừa nhận Lâm Lập Phong là trai mình ! Vĩnh viễn !” Chris chắc như đinh chém sắt.

      “Nhưng ấy là trai , điều này thể thay đổi!” Hạ Tử Tinh cười, trong nụ cười mang theo nước mắt.

      “Hừ! ta cũng xứng?” Chris lạnh lùng.

      “Bất kể có xứng hay ấy vẫn là trai .” Hạ Tử Tinh thở dài.

      quan tâm người khác nghĩ gì! chỉ quan tâm em nghĩ gì thôi! Vì em, ta nhưng lấy cha tẫn người trong thiên hạ!” Ánh mắt Chris sắc bén nhìn , minh chứng kiên quyết của mình.

      Hạ Tử Tinh ngẩn người, trong lòng cảm động. Biết lâu như vậy, lần đầu tiên có cảm giác cảm động thế này!

      ngập tràn nước mắt nhìn , thấp giọng: “Cám ơn , Chris.”

      kéo vào lòng, ôm chặt, “Em biết ? rất em, rất , rất em!”

      Hạ Tử Tinh tựa vào trong ngực , đau lòng rơi nước mắt. Lâm Lập Phong cho tới giờ cũng từng “ ”. Trước kia nghĩ biết “” , giờ mới phát ra là !

      “Tại sao phải ấy? Tại sao ấy tôi?” bi thiết hỏi.

      Trái tim Chris đau nhói, đau khổ: “ ta em nhưng em!”

      “Nhưng tôi……”

      Chris lấy tay che miệng . “Đừng ! hiểu. chờ em, chờ đến ngày em nguyện ý.”

      Hạ Tử Tinh nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy xuống lòng bàn tay của , “ cần gì phải thế?”

      tự nguyện. Tự nguyện chờ em! Dù là cả đời!” Chris thâm tình nhìn đôi mắt ngập tràn nước mắt.

      Hạ Tử Tinh nhàng lắc đầu “ đáng đâu, hiểu ?”

      “Đáng giá! Có đáng giá!”

      Bỗng có tiếng quát vang lên: ”Hai người làm gì?!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :