Tổng tài bất luân tình nhân - [Drop]

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      ta thích nhí nhố đấy [​IMG] , nàng nhí nhố ko đc, GATO à [​IMG] [​IMG] [​IMG] NÀNG HÀ LINH [​IMG] [​IMG]
      quỳnhpinkyhonglak thích bài này.

    2. Hà Linh

      Hà Linh Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      565
      Được thích:
      6,084
      ghét em @eloite
      quên, ta căm thù mụ Trụy lạc!!!
      yuiluvlayhan, Chó Điên, quỳnhpinky3 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @eloite nàng chỉ đc cái đúng [​IMG] [​IMG]
      quỳnhpinky, honglakeloite thích bài này.

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      :))))))))) em chỉ lên quan điểm của 1 người đứng ở vị trí trung lập thôi mà
      Mòe Mốc, quỳnhpinky, honglak2 others thích bài này.

    5. Hà Linh

      Hà Linh Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      565
      Được thích:
      6,084
      CHƯƠNG 2
      Editor: Hà Linh

      Sau khi hầu trà Tống gia trưởng bối và mẹ Lý Bích Châu, qua nghi lễ rườm rà phức tạp mất đến nửa ngày, Đường Uyển Du cuối cùng cũng có thể đến gặp Tống Nhân Khánh.

      nằm giường bệnh trắng toát, sắc mặt tái nhợt, trông thấy nàng liền vui mừng rạng rỡ, dang tay đón nàng ôm vào ngực.

      « bị bệnh nặng lắm sao ? » Nằm trong ngực , nàng vẫn kinh ngạc, bởi vì sau 2 lần gặp mặt, nàng cũng hiểu hết được con người Nhân Khánh.

      « Chính là căn bệnh máu trắng, nhưng vấn đề gì đâu ! » Tống Nhân Khánh bình tĩnh . mê luyến nhìn người con ngày thường ngây thơ ngọt ngào, hôm nay, bộ váy cưới biến nàng thành mỹ nữ xinh đẹp, níu giữ chặt tâm hồn .

      « Xin lỗi, Uyển nhi, là tùy hứng, để cho trai thay thế làm chú rể, em trách chứ ? »

      Uyển Du nhìn lên người đàn ông nho nhã, lời trầm ấm trước mặt ; được gặp người như vậy, phải là may mắn của nàng mới đúng chứ ? « Là giúp cho cơ nghiệp của cha em bị phá sản, là em phải cảm kích mới đúng ! »

      « À, phải rồi, đưa tay đây, để trao nhẫn cho em ! » Tống Nhân Khánh vội vàng kéo tay mình, đưa nhẫn nhận lại từ trai xỏ vào tay nàng, tiếc thể cho nàng hôn lễ long trọng.

      Đường Uyển Du cười rạng rỡ, chìa tay để xỏ nhẫn cho nàng, lại giúp xỏ nhẫn, lúc này nghi thức hôn lễ mới hoàn thiện. Bỗng nàng nhớ tới Tống Thế Kiệt ở giáo đường, tự chủ phát run cái. hiểu sao, người đàn ông lạnh lùng đó khiến cho nàng xao động, tự chủ được.

      « Đúng là khiến em tủi thân rồi, bồi thường em, ngày mai chúng ta tuần trăng mật nhé ! » Tống Nhân Khánh tay ôm nàng, trao nàng nụ hôn của tuyên thệ.

      « Nhưng mà còn bệnh của ? »

      « Chỉ cần nhìn em là đủ phấn chấn tinh thần rồi, có thể ra ngoài chơi 15 trận bóng rổ ngay bây giờ ! » xong chàng trai trẻ làm ra vẻ khoe cơ bắp, cánh tay gầy gò khiến nàng cười đến thoải mái.

      Tuy bề ngoài yếu ớt nhưng bản tính hài hước, lạc quan, khiến nàng cảm thấy yên tâm dựa dẫm.

      Ngày hôm sau, họ đáp máy bay tới đảo Bali, bắt đầu 1 tháng trăng mật khắp các địa điểm lãng mạn nhất châu Á và châu Âu.

      Tống Nhân Khánh thể lực tốt, khiến nàng luôn sát bên người, tấc cũng rời. Sau nửa tháng của kì trăng mật, nàng mới biết bị bệnh máu trắng bẩm sinh, nhưng giấu cho người ngoài biết, kể cả người vợ tương lai là nàng. Nhưng từ sau khi cưới, thể trạng của Nhân Khánh ngày khả quan, khiến cho Đường Uyển Du cũng thấy vui mừng.

      Vốn tưởng hạnh phúc của nàng là đây, bỗng tai nạn bất ngờ ập đến, đem hạnh phúc của nàng biến thành giấc mơ.

      Đó là vài ngày sau kì trăng mật, bọn họ về nước được mấy ngày, Tống Nhân Khánh mua nước hoa quả tươi mà nàng thích nhất mà ở nhà có, ngờ chân phanh bị kẹt, khiến xe lệch đường rơi xuống vách núi.

      Nàng vẫn ở trong biệt thự chờ đợi, biết rằng người chồng dấu mắc kẹt trong chiếc xe tai nạn, dòng máu đỏ chảy lan ra cỏ rừng.

      CHƯƠNG 3

      Sắc trời u ám, mưa phùn trắng trời trắng đất, che mờ mắt con người.

      Tống Thế Kiệt lại uống thêm ngụm rượu, đôi mắt sắc bén nhìn sâu ra ngoài cửa sổ.

      ngôi mộ mới, vẫn đông những người bạn thân tới phúng viếng, đem hoa đặt ở quan tài. Hạt mưa vẫn đánh tí tách vào khung cửa sổ buồn bã.

      « Nhị Tống thiếu gia Tống Nhân Khánh hạ di chúc, sau khi ra , tài sản và cổ phần thuộc về vợ ngài. » Luật sư đọc xong di chúc vẫn còn ngỡ ngàng.

      Bệnh tình của em trai vất vả mới có chuyển biến tốt, vậy mà ngờ lại xảy ra tai nạn. khỏi nghi ngờ, có phải người phụ nữ kia có mưu gì ?

      Đương nhiên, đây là phán đoán như vậy, bởi vì biết, phụ nữ tiếp cận đến Tống gia chỉ có mục đích duy nhất là tiền tài mà thôi. Bình thường, quây xung quanh đều là các ngôi sao danh nữ, dáng người hương diễm, làm mọi thứ để chú ý, cũng chỉ có mục đích là để được gả vào Tống gia mà thôi. có gì đáng trách khi nàng vì tiền mới đồng ý gả cho cậu em trai đau ốm này.

      « có cách nào thay đổi di chúc sao ? »

      « Trừ phi tổng tài cưới Đường tiểu thư, nếu , tài sản của Nhân Khánh thiếu gia thuộc về Tống thị nữa. » Luật sư ra điều này cũng có chút xấu hổ. « Đây là di chúc định, pháp luật phải bảo vệ nó. »

      Tống Thế Kiệt đáp lại, lại nhấp thêm ngụm whiskey, chất cồn như đốt cháy thêm nỗi tức giận của . Bình thường, ghét mùi rượu, trừ khi phải xã giao, nhưng bây giờ phải mượn rượu để tiêu sầu.

      nghĩ về 15 năm trước, đêm mưa lớn, còn là thiếu niên, nhìn thấy mẹ mình cơ thể đẫm máu nằm ở trước cổng nhà.

      Là con trai cả, từ chỉ thấy cha mẹ mặt lạnh đối xử với nhau, thầm oán cha mình nuôi dưỡng nữ nhân bên ngoài, làm cho tâm hồn ngây thơ của biến lạnh dần dần. Mãi cho đến khi người đàn bà kia mang đứa trẻ đến Tống gia ở, ngòi nổ giữa cha mẹ được châm lên, cuộc sống của mẹ bị người cha phụ bạc đày đọa, bị người phụ nữa kia chen chân vào đẩy ra, khiến mẹ bị khóa trong thế giới lạnh lẽo, bất công, tự mình tìm lối thoát duy nhất khi vẫn còn trẻ.

      Sau đó, bỏ nhà ra , bị người cha kia sai người tìm về ; gặp lúc Tống thị có người kế nghiệp vì cậu em trai lương thiện ấy mắc căn bệnh hiểm nghèo, người cha đành cầu xin cậu ở lại.

      Khi đó cha gần đất xa trời, bệnh chuyển nghiêm trọng, từ được cha kì vọng để kế nghiệp nên thừa hưởng nền giáo dục cực kỳ khắc nghiệt, cộng với việc cuộc sống được hạnh phúc, khiến cho lúc nào cũng nhìn người bằng đôi mắt sắc bén như thấu tâm can họ. là kẻ ít , liếc mắt cũng nhìn thấu người, nên rất thích trò ngụy trang để kẻ khác thể đoán ra là ai, nghĩ cái gì.

      được cha nuôi dạy tốn nhiều tâm lực, tiếc rằng, đoạn tuyệt mối quan hệ rời , và cái giá nhận được là trả thù. Người Tống gia dạy cho rằng, ở đây, tìm kiếm tình thân là việc hết sức buồn cười. Chỉ có quyền lực và tiền tài mới có thể làm chỗ ngồi vững chắc mà thôi, chỉ có đoạt lấy mới có thể đứng đỉnh núi, mới có thể thu thập được ánh mắt sùng bái của mọi người, mới có thể tạo ra lợi ích để thu về lợi ích mà thôi.

      Tuy rằng oán hận cha và dì , nhưng thể nào oán hận cậu em trai ấy được – Tống Nhân Khánh thiên chân, vô tư, luôn quan tâm đến trai của mình, khiến tâm hồn sắt đá của chỉ mềm lại khi ở cùng em trai mà thôi.

      Đúng vậy, hận dì Lý Bích Châu lưu lại giọt máu của cha để sinh ra tiểu đệ đệ - người mà thương chiều chuộng, cũng là người mà hận.

      Trong cảnh tịch mịch oan tang, ngụm rượu xuống lại thiêu bỏng lên lý trí của , bàn tay tự giác nắm lại chặt.

      Vì tài sản Tống gia rơi vào tay người ngoài, em trai mất, nếu muốn lấy lại nửa tài sản của Tống gia, phải cưới người phụ nữ kia, nhưng làm vậy đâu.

      Ngoài cửa sổ, trời vẫn rơi mưa, mênh mông u ám, buồn bã phác họa cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cốt nhục chí thân sinh ly tử biệt.

      « Nhân Khánh… Nhân Khánh của ta… »

      nhìn người phụ nữ khóc ngất kia, tia trắc .

      Bi kịch của mẹ dạy cho rằng, người phụ nữ đó chỉ làm bộ làm tịch mà thôi, mục đích của ta là dục vọng vật chất, dùng thân thể xinh đẹp dơ bẩn mê hoặc đàn ông, để thỏa mãn. Hừ, chỉ là công cụ ấm giường và nối dõi tông đường mà thôi.

      « Tổng tài ! Bây giờ phải làm thế nào ? » Phía sau, luật sư nhìn , đôi mắt lạnh lùng ánh lên đôi kính già nua.
      hangbaby123, dunggg, JupiterGalileo20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :