1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài đưa cục cưng cho tôi - Mạc Ngôn Biệt Trí (168 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 54 :



      Trong nhà Trình Mộ Thanh , Ngôn Dục ngồi sofa , Trình Mộ Thanh trong tay cầm thuốc đến trước mặt ta sau đó giúp ta bôi lên.

      " cần bệnh viện?" - Trình Mộ Thanh nhíu mày hỏi.

      " cần , chỉ là vết thương giúp tôi thoa thuốc là được ... à thuận tiện thổi cho tôi nữa nếu khôg đau đó.." - Ngôn Dục nháy mắt , cũng quên phát ra mị lực ..

      Trình Mộ Thanh để ý , cầm cồn để vào vết thương ..

      "A——Muốn giết người sao" - Đột nhiên Ngôn Dục hét to lên , băng bó cánh tay của chính mình , đau đến mặt mày nhăn nhó , nhe răng nhếch miệng ...

      "Tôi làm sao muốn mưu sát? ràng tôi loại bỏ độc ra khỏi vết thương cho " -Trình Mộ Thanh trong sạch vô tội .

      " ràng là cố ý" - Ngôn Dục chu môi , oán giận nhìn .

      "Đúng"- Trình Mộ Thanh khẳng khái thừa nhận - " Cho nên tốt nhất an phận chút" - xong , cầm thuốc bôi bôi lên vết thương.

      Theo bản năng , Ngôn Dục muốn rút tay về.

      "Đừng nhúc nhích" -Trình Mộ Thanh giọng quát , thanh có chứa uy nghiêm như đối với phạm nhân vậy.

      Quả thực , Ngôn Dục nhìn cái động đậy nữa , chỉ là đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào ..

      tệ , mặc dù tính tình có chút đáng ghét nhưng tóm lại cũng làm cho người ta chán ghét ..

      Dùng sức băng bó vết thương , Trình Mộ Thanh đứng dậy - " Tôi chỉ xử lý đơn giản thôi , kêu bệnh viện , đến khi có việc gì đừng trách tôi".

      "Yên tâm tôi ổn , chẳng qua là hai ngày rồi ngủ , bây giờ tôi cần ngủ trước rồi có gì sau”- xong , Ngôn Dục đứng dậy tìm nơi ngủ.

      "Này , hả?" -Trình Mộ Thanh thắc mắc , hỏi ta.

      "Ừ đúng vậy , tôi cũng có nơi nào để ! Thôi nữa , muốn ngủ cái để duy trì sắc đẹp , đúng rồi tôi ngủ ở đâu?"- Ngôn Dục cũng xem mình là người ngoài.

      " được , sao lại ?" Trình Mộ Thanh hỏi

      "Nếu như tôi tự tìm ! Được , cái phòng này " - Ngôn Dục hướng đến phòng của Trình Mộ Thanh.

      "Này , đó là phòng của tôi" - Trình Mộ Thanh đối với người đàn ông biết khách khí này muốn phản cảm.

      Quay đầu lại , Ngôn Dục hất tóc dài , đôi mắt quyến rũ hướng đến -" Muốn cùng nhau ngủ ?"

      Trình Mộ Thanh khỏi rùng mình , xong Ngôn Dục hướng đến phòng , Trình Mộ Thanh lúc này mới phản ứng kịp vội hối hả chạy theo.

      Đúng là chết bầm , Ngôn Dục đùa nghịch đồ trang điểm của .

      "Ê , làm gì vậy?"

      "Ai nha , có nhiều đồ trang điểm , nhưng cái này có bằng Lamer , thôi quên , chậc , đắp mặt nạ ẩm chút là được" - xong , ta lấy ra cái mặt nạ chuẩn bị đắp rồi ngủ.

      Trình Mộ Thanh thể bình tĩnh , ra phen nắm quần áo của ta quát lớn -" Này , rốt cuộc là đàn ông hay đàn bà hả?"

      Ngôn Dục nửa tỉnh nửa mê nhìn nhìn , lộ ra cái vai trắng nõn , sau đó cười quyến rũ -" Vậy cần đàn ông hay đàn bà."

      A...A...A !

      Trình Mộ Thanh trực tiếp kéo ta ra ngoài, đến phòng khác , trực tiếp đẩy ta -" , ngủ ở đây ".

      "Buổi tối tốt nhất an phận chút , đừng có ra mà doạ người"- xong , trực tiếp rời .

      Chương 55 :



      Trình Mộ Thanh vừa ra ngoài , Ngôn Dục lúc này còn nghe tiếng động bên ngoài nữa mới lấy 1 vật dụng người ra.

      "Tuyệt , này chút cũng đáng "- Há mồm , Ngôn Dục liền oán giận .

      "Này đối với cậu mà là trừng phạt nên tốt nhất an phận cho tôi" - Hách Liên Tuyệt

      "Ghét , chỉ biết tổn hại tôi" -Ngôn Dục

      "Nhỡ kỹ mục đích của mình lần này , cũng nhớ đừng làm cho ấy biết là tôi phái cậu " -Hách Liên Tuyệt phân phó.

      "Được rồi , được rồi....Tôi biết".

      "Ừ , tôi còn có việc , cúp trước đây".

      "Chờ chút".

      "Còn có chuyện gì?"

      "Tuyệt , này có phải thích phái nữ ? đúng a , cho dù là thích phái nữ cũng trốn nỗi mỹ mạo của tôi a.."

      "............"

      Ngôn Dục lúc sau ngủ , nhận được điện thoại của Hách Liên Tuyệt trực tiếp gọi từ Mĩ về , cũng chưa tròn giấc nên cúp điện thoại liền ngủ tiếp...

      Mà quan hệ của Ngôn Dục và Hách Liên Tuyệt chỉ câu , hai câu là giải thích ràng được , tóm lại Hách Liên Tuyệt giao Trình Mộ Thanh cho ta , vậy cũng có thể hiểu được ý nghĩa như thế nào rồi..

      Ngủ giấc , thẳng đến 8g ..

      Trình Mộ Thanh còn ngủ , Ngôn Dục tiến vào , trực tiếp lôi Mộ Thanh bước

      "Này này này ...... làm gì vậy? Muốn dẫn tôi đâu?"

      "Mua chút đồ vật này nọ.."

      "Mua cái gì a....."

      " biết"

      Bên trong khu trung tâm mua sắm , tất cả mọi người nhìn thấy người đàn ông xem ra còn đẹp hơn so với phái nữ ba phần , ai cũng quay đầu nhìn lại , bất quá bên cạnh ta dắt theo người phụ nữ nên có điểm chướng mắt.

      Mặc chiếc áo sơ mi chữ T kết hợp váy ngắn, tóc dài tuỳ ý buông xoã mặt còn đeo cái mắt kính thoạt nhìn như vừa tỉnh ngủ .. ít người hướng đến Trình Mộ Thanh hâm mộ lẫn ghen tị.

      Làm ơn , Trình Mộ Thanh chút cũng muốn cùng chỗ với người đàn ông nam ra nam , nữ ra nữ thế này đâu , đường cố gắng cách xa ta hoặc nếu liền che mặt lại.

      Ngôn Dục mới cho là vậy , ta ước gì người ta thưởng thức đẹp đẽ của ta , quỳ dưới chân ta mà cầu xin..

      "Này , rốt cuộc muốn mua gì ?" -Trình Mộ Thanh hữu khí vô lực hỏi ...

      "Tới rồi" - xong , Ngôn Dục bước đến gian hàng -" Cho tôi RéVive Intensité Volumizing Serum”.

      "Được".

      Trình Mộ Thanh đột nhiên mở to mắt , qua trước mặt ta -" Này , cái đó giá phải là 600$ nha".

      "Tôi biết".

      "Biết sao còn mua".

      "Bình thường tôi vẫn dùng loại này a" - Ngôn Dục vô tội .

      Trình Mộ Thanh tại hiểu vì sao ta đồ trang điểm của là thấp kém rồi , vì thế cái khu trung tâm mua sắm lớn như thế này , cũng biết cái mũi thính của Ngôn Dục như thế nào mà ta chạy tùm lum nhưng mọi thứ ta mua đều là đồ tốt nhất _Quần áo , Áo Ngủ , Giày , ngay cả dép lê ta cũng mua loạt tốt nhất ..

      Cũng biết mua nhiều đồ như vậy có thể khẳng định chính là , ta phải người bình thường , hẵn phải rất có tiền , rốt cuộc lai lịch của ta là như thế nào?

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 56 :



      chiếc xe Ferrari màu hồng , cùng bộ mặt của Ngôn Dục hợp , giống như hoa và bươm bướm vậy ..

      Như vậy càng làm cho Trình Mộ Thanh tò mò - " Này , rốt cuộc là ai? làm gì? Vì cái gì lại ở lì trong nhà tôi chịu ?".

      Ngôn Dục xoay người ... liếc liếc mắt , hé ra nụ cười còn đẹp hơn với phụ nữ ba phần , chớp chớp cặp mắt đào - " Như thế nào? Có phải phát ra tôi tốt lắm? Muốn dự định ôm ấp tôi? Tôi tuỳ lúc nào cũng hoan nghênh a..."

      Trình Mộ Thanh thầm nghĩ gặp phải người tinh thần bình thường ..

      Nhìn thấy nhíu mày , Ngôn Dục mới khôi phục lại đứng đắn chút - " yên tâm , tôi làm thương tổn chuyện của , thời cơ đến tôi tự nhiên rời ".

      Trình Mộ Thanh liếc ta cái -" Xì , ai sợ tổn thương a?" - xong , xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ

      Ngôn Dục nhìn Trình Mộ Thanh , khoé miệng khỏi cong lên.

      "Dừng xe" - Bỗng nhiên Trình Mộ Thanh hô lớn.

      "Két——“ - tiếng , xe lập tức dừng lại , Ngôn Dục xoay người , khuôn mặt xinh đẹp có vài phần khó hiểu - " Để làm chi?"

      Trình Mộ Thanh tháo giây an toàn , đẩy cửa ra - "Ở đây đợi tôi chút" - xong liền chạy vào KFC.

      Ngôn Dục nhíu mày , vốn định xuống xe nhưng vì thấy ngoắc ngoắc nên bất đắt dĩ đành xuống.

      Ngôn Dục vừa vào , người bán hàng thiếu chút nữa đứng hình vì ta ..

      "Kêu tôi vào đây làm gì?" Ngôn Dục hỏi , tuy rằng gương mặt có chút giống nữ nhưng vóc dáng của ta so với Trình Mộ Thanh vẫn cao hơn cái đầu.

      "Lấy tiền ra , tôi có mang theo tiền" -Trình Mộ Thanh vươn tay .

      Ngôn Dục run rẩy chút , sau đó lấy tiền đưa cho , cũng ngại lấy tiền rồi thanh toán , nhưng người tính tiền như là dạo chơi ngoài vũ trụ vậy.

      "Tiểu Thư , cần nhìn nữa , ta là nữ nha , lấy tiền " Trình Mộ Thanh đưa tiền .

      Ngôn Dục đứng bên lại lần nữa run rẩy . Nghe được lời của Trình Mộ Thanh người nữ phụ vục hoàn hồn , bên lấy tiền bên ánh mắt tiếc hận nhìn Ngôn Dục.

      À , ta chán ghét ánh mắt như vậy !!

      Lúc Ngôn Dục vừa muốn làm sáng tỏ mình chính là con trai Trình Mộ Thanh liền ôm trụ ta ra ngoài -" thôi"

      "Này , người phụ nữ này buông ra..." - Ngôn Dục tỏ vẻ bất mãn , người phụ nữ này có chút gì là giống phụ nữ cả , là thô lỗ !

      Nhìn thấy ôm mấy bao đồ ăn , Ngôn Dục liền tỏ vẻ ghét bỏ " Này , tất cả thứ này là thực phẩm rác rưởi".

      "Cũng phải cho ăn" -Trình Mộ Thanh trả lời

      "Trong nhà chúng ta chỉ có hai người , phải chúng ta ăn còn có ai a?" -Ngôn Dục hỏi.

      "Con tôi..."

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 57 :



      Trình Mộ Thanh thoải mái ôm phần KFC , còn Ngôn Dục cầm mấy túi đồ của ta , chậm chạp bước đằng sau.

      Vừa đến nhà , Ngôn Dục nhịn được phát lao -" Này , biết giúp tôi sao".

      "Ai mua người đó xách"- Trình Mộ Thanh lắc lắc eo rồi vào.

      Vừa vào trong , liền thấy bé trai đứng trong phòng.

      "Mẹ , mẹ trở lại?" - Nhìn thấy Trình Mộ Thanh bước vào , Tiểu Trạch chạy đến cầm lấy KFC -" Cám ơn mẹ"- nhìn thấy KFC , ánh mắt Tiểu Trạch sáng lên , hôn cái.

      "Ngoan".

      Nhìn thấy Tiểu Trạch , nhất thời đồ đạt trong tay Ngôn Dục rơi xuống há hốc mồm nhìn mẹ con bọn họ.

      " có con?"

      "Vô nghĩa , nghĩ rằng tôi giỡn sao?" -Trình Mộ Thanh liếc ta cái.

      " là mẹ ruột của đứa bé?" -Ngôn Dục vẫn là thể tin.

      "Ngôn Dục , có thể hay đừng hỏi những câu vô nghĩa nữa?"- Trình Mộ Thanh kiên nhẫn , sau đó đến sofa ngồi xuống- " Tây Tây , hôm nay ở lại ăn KFC".

      lâu có nghe thấy ai trả lời , quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng Kiều Tây Tây chảy nước miếng ngắm nhìn Ngôn Dục.

      Trình Mộ Thanh phủ mi , này là cái thói đời gì vậy?

      "Mẹ , ông đó là ai vậy?" -Tiểu Trạch nhìn Ngôn Dục , vì cái gì mà ta nhìn mình ánh mắt quái dị như vậy ..

      "À , chú ấy tên Ngôn Dục".

      Ngôn Dục ngồi xổm xuống , hai tay cầm lấy tay Tiểu Trạch - " Cháu tên gì?"

      "Tiểu Trạch"- Thằng bé thành trả lời.

      "Ba cháu đâu?"

      Tiểu Trạch sửng sốt , sau đó nhìn Trình Mộ Thanh ngồi sofa , sợ hãi -" Tiểu Trạch có ba".

      " có ba? Như thế nào lại vậy? Ba cháu phải........." đến nửa , Ngôn Dục thắng lại kịp.

      Thằng bé này phải là con trai của Tuyệt chứ? Nếu đúng ,vậy Tuyệt đề cập đến , nhưng trước giờ chưa từng nghe qua! Cho nên cái này có thể rất căng thẳng ! Chẳng lẽ Tuyệt thích người có con rồi sao? Sao chuyện rối rắm thế này? Này là chuyện lớn nha!

      Nhìn Thấy Ngôn Dục hỏi , Kiều Tây Tây lấy lại tinh thần , bước đến trước mặt Trình Mộ Thanh -" Thanh Thanh , cậu khi nào tìm được người đẹp trai đến vậy? Sao lại cho mình biết?"

      "Cậu xem ta là nam?" -Trình Mộ Thanh nhíu mày hỏi lại.

      "Vô nghĩa , giọng là nam hơn nữa theo quan sát của mình , ta có trái táo ngay cổ nha" -Kiều Tây Tây hưng phấn .

      Trình Mộ Thanh trừng mắt liếc Tây Tây - " Quan sát cẩn thận , cẩn thận".

      "Điều đó là đương nhiên".

      ****

      Nhìn thấy Ngôn Dục còn kinh ngạc , bất tri bất giác Tiểu Trạch chậm rãi nhìn đến di động của ta , tất cả chuyện tình đều sáng tỏ , nguyên lai người này là ba phái tới !

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 58 :



      Ngôn Dục còn trong tình trạng khó hiểu , chờ đến khi ta lấy tại tinh thần Trình Mộ Thanh , Kiều Tây Tây và Tiểu Trạch ngồi xuống cùng nhau ăn KFC.

      "Này , các người làm gì đợi tôi?" -Ngôn Dục hỏi.

      Trình Mộ Thanh gặm chân gà , gọng kính che khuất hơn nửa khuôn mặt -" Là chính đây là thực phẩm rác rưởi , nên mới gọi ".

      "--" - Ngôn Dục nhìn Trình Mộ Thanh , người phụ nữ này biết cách chọc giận người khác.

      "Dễ nhìn , muốn hay đến ăn chút"- Kiều Tây Tây vừa ăn vừa hỏi.

      "Chính là thực phẩm rác rưởi"- Ngôn Dục nhấn mạnh từng chữ , lấy di động gọi dãy số - " Này , là khách sạn Kiều Lệ Tư phải ....."

      Ngay sau đó , bàn xuất màn ..

      Trình Mộ Thanh , Kiều Tây Tay , Tiểu Trạch ngồi ăn KFC , còn - bên tao nhã ăn thịt bò uống rượu đỏ...

      Cái tình cảnh này là thập phần khôi hài..

      Ngôn Dục để ý đến bọn họ , chậm rãi ăn thịt , ngược lại Kiều Tây Tây và Tiểu Trạch tợn tròn mắt nhìn ta ăn miếng thịt bò , nha , cái thịt bò này là loại a !!!

      Kiều Tây Tây nhìn nhìn , thừa dịp này Ngôn Dục muốn hỏi thăm Tiểu Trạch ba thằng bé rốt cục là ai , nghĩ tới Trình Mộ Thanh là người phụ nữ có con , như thế nào cũng thấy xuất cùng?

      Ngôn Dục hỏi lâu cũng đề cập đến Hách Liên Tuyệt , nhưng Tiểu Trạch cũng ba mình là ai , có lẽ đáp án này chỉ còn có thể gặp Hách Liên Tuyệt thôi.

      Cấp bách gọi cho Hách Liên Tuyệt , nhưng có cách nào liên lạc được nên cách cuối cùng là Ngôn Dục phải ngủ.

      Nhìn bóng dáng của Ngôn Dục , Tiểu Trạch trộm nở nụ cười , hết thẩy chuyện tình đều tiến triển , có lẽ rất nhanh ba biết đến tồn tại của mình , xem ra , mất ngày nay ăn mặc tốt chút ...

      --Ngày hôm sau---

      Ngôn Dục xuất hiên ở phòng của Hách Liên Tuyệt , đặt mông ngồi sofa , đôi môi đỏ tươi hừ lạnh tiếng.

      Hách Liên Tuyệt xem tài liệu , nhìn thấy Ngôn Dục ,khép tài liệu lại hai tay khoanh trước ngực - " Ai đắc tội với cậu?"

      Lúc này , Ngôn Dục xoay người , vẻ măt hài lòng - " Tuyệt , phải là thích Trình Mộ Thanh rồi chứ?"

      (JJ : xưng hô vậy biết có hợp ta??)

      Hách Liên Tuyệt dự đoán được ta hỏi vấn đề này , con ngươi hẹp lại chút sau đó cười cười - " ấy lại làm gì cậu rồi?"

      " ấy làm gì tôi , là đúng hơn , tôi nghĩ tới thích người phụ nữ có con rồi nha , hay là cái đứa đó là của ?" - xong , Ngôn Dục đứng lên , nhấc mông đặt lên bàn , hai tay chụp lên vai , thân hình nhào về phía trước chấn vấn.

      (JJ : nếu dùng cách xưng hô có sai xót xin bỏ qua~ )

      "Đứa ? Cái gì đứa ?" - Hách Liên Tuyệt nhíu mày.

      " Đừng biết".

      "Cậu , Trình Mộ Thanh có con?" - Hách Liên Tuyệt hỏi ngược lại , thanh mang theo chút độ mạnh yếu.

      Ngôn Dục chớp chớp con mắt , nhíu mày - " biết? Đứa phải của ?"

      "Đáng chết" - Hách Liên Tuyệt đột nhiên đứng dậy , kéo cổ áo của Ngôn Dục -" Đem mọi việc làm sáng tỏ cho tôi".

      Ngôn Dục chớp chớp con mắt đào , nghĩ Hách Liên Tuyệt kích động như vậy , đối với mình ta rất ít như vậy a ! ..

      Sau đó , Ngôn Dục gật gật đầu.

      Chương 59 :



      Ngôn Dục chuyện với Hách Liên Tuyệt xong , nghe được Kiều Tây Tây ở công ty này làm việc nên Ngôn Dục chỉ có thể lén lúc xuất nhưng vấn đề ta là như đẹp mĩ như vậy , để cho người khác phát cũng hề khó.

      tại , đầu óc của Hách Liên Tuyệt xoay quanh lời của Ngôn Dục , Trình Mộ Thanh thế nào lại có con ..

      Tiểu Trạch... là đứa ngày đó gặp sao? Hèn gì , chả trách được vì sao cảm thấy đứa đó quen thuộc đến như vậy . Nhưng phải mẹ thằng bé là Kiều Tây Tây sao?

      Nghĩ đến đây , Hách Liên Tuyệt ấn điện thoại nội bộ - " Gọi Kiều Tây Tây vào đây".

      Kiều Tây Tây còn buồn bực , Ngôn Dục thế nào lại xuất ở đây? lúc sau liền bị thư kí gọi vào văn phòng Tổng Tài.

      Đứng bên ngoài , Kiều Tây Tây biết rằng có chuyện ổn xảy ra , ngoại trừ tâm lý tiếc hận Tổng Tài ba phút giường còn gì khác.

      Hách Liên Tuyệt nhìn , ánh mắt ngưng lại -" Kiều Tây Tây , tôi nhớ hẳn là chưa kết hôn?".

      Kiều Tây Tây đột nhiên ngẩng đầu , vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hách Liên Tuyệt , Tổng Tài khi nào cũng quan tâm đến đời tư của người khác a?

      " , có" -Kiều Tây Tây biết làm sao , có điểm mờ mịt.

      "Ở hồ sơ của ghi ở đây chỉ có mình , ba mẹ đều ở nước ngoài đúng ?"

      ".......Đúng".

      Cái tư liệu này mọi người ai cũng biết !

      "Vậy con sao?" - Hách Liên Tuyệt hỏi

      "Đứa con? Tôi đâu có con" - Kiều Tây Tây lập tức phủ nhận , chính là vừa xong lập tức tỉnh lại chẳng lẽ đứa con mà Hách Liên Tuyệt chính là ........... Tiểu Trạch?

      "A , là Tiểu Trạch sao ? Đúng thằng bé là con tôi"- Dặn dò của Mộ Thanh là để cho ta biết nên Kiều Tây Tâu chỉ còn có thể kiên trì thừa nhận.

      Hách Liên Tuyệt liếc Tây Tây , thực hiển nhiên sau khi dối theo bản năng người ta phủ nhận cho nên đó là .....

      ta cầm tư liệu đập lên bàn , sau đó quăng ra -" cầm tư liệu đến phòng nhân lấy tiền lương tháng này ".

      "A?!"- Kiều Tây Tây ngẩn cả người -" Vì .. vì cái gì?"

      " bị đuổi việc".

      Kiều Tây Tây thể tin được , có công việc này ăn khí để sống sao?

      "Tổng Tài , làm ơn cho tôi lời giải thích chẳng lẽ bởi vì đứa mà đuổi việc tôi?"- Kiều Tây Tây can đảm hỏi.

      " , bởi vì TCL cần nhân viên dối" - Hách Liên Tuyệt .

      Nhìn đến bộ dáng lãnh đạm của ta , chẳng lẽ chính là bởi vì chuyện này?

      Suy nghĩ lát , Kiều Tây Tây nhìn Hách Liên Tuyệt -" Tổng tài , kỳ đứa phải là con tôi mà là con của người bạn".

      "A? Phải ?" - Hách Liên Tuyệt chọn mi , tuy rằng biểu tình thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng trong lòng sớm giữ được xúc động.

      "Đúng vậy , đúng vậy" -Kiều Tây Tây nhanh chóng thừa nhận.

      Ngay giây tiếp theo , Hách Liên Tuyệt đến trước mặt , thân hình cao to 1m8 , con ngươi tản ra kiều diễm -" đến bạn của là Trình Mộ Thanh sao?".

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 60



      "Hả?" Kiều Tây Tây ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tuyệt , cái ánh mắt của như nhìn thấu nội tâm của nên làm cho có cách nào mà nối dối nữa.

      "Đúng hay là ?" - Hách Liên Tuyệt dồn ép tra hỏi.

      "Đúng" - Kiều Tây Tây cắn răng thừa nhận.

      Mộ Thanh , xin lỗi cậu , trở về rồi cậu muốn giết muốn chém thế nào tuỳ cậu ...

      "Vậy ba đứa đó là ai?" - Hách Liên Tuyệt tiến về phía trước kích động hỏi , Kiều Tây Tây sợ hãi lui về sau , thiếu chút nữa ngã xuống đất - " , tôi biết... Năm năm tôi có gặp ấy , đến khi ấy trở về mang Tiểu Trạch theo rồi"

      Con ngươi hẹp dài nheo lại , Hách Liên Tuyệt dừng lại hai tay gắt gao nắm chặt , trong đầu lên cảnh năm năm trước ..

      "Là " - Kiều Tây Tây trộm nhìn , gật gật đầu .

      Đảo mắt qua Kiều Tây Tây cái , Hách Liên Tuyệt mở cửa chạy ra ngoài.

      Kiều Tây Tây đứng trong văn phòng nhìn bóng dáng của , cuối cùng thở dài hơi , nghĩ nghĩ , lấy điện thoại gọi cho Trình Mộ Thanh.

      Vô luận gọi thế nào , bao nhiêu lần cũng chỉ có câu " Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được , xin quý khách vui lòng gọi lại sau".

      Nhìn bóng dáng Hách Liên Tuyệt , lời vừa rồi Kiều Tây Tây cố ý vì đương nhiên biết ba của Tiểu Trạch là Hách Liên Tuyệt , chính là ta hết thảy phát phải sao?

      Cũng tương tương là ám chỉ cho ta ... Nếu như Trình Mộ Thanh có thể hạnh phúc , cũng cao hứng !

      ************

      Hách Liên Tuyệt chạy xe thẳng đến nhà Trình Mộ Thanh nhưng chính là tới cửa lại do dự !

      Nhìn phòng lầu , tại quan trọng nhất chính là xác định cái đứa kia rốt cuộc có phải của hay , nghĩ đến đây , lấy điện thoại gọi cho Ngôn Dục.

      "Ngôn Dục , là tôi...."

      Mười phút sau , Ngôn Dục mang Tiểu Trạch đến nhà ăn.

      "Tốt lắm , tôi mang thằng bé đến , hai người tán gẫu với nhau , lát nữa xong tôi quay lại đón thằng bé" - xong , Ngôn Dục ngồi xổm nhìn Tiểu Trạch - " Tiểu Trạch...."

      "Yên tâm , cháu sao , cháu và chú ơi này quen biết mà" - Tiểu Trạch cười .

      Ngôn Dục có chút kinh ngạc , nhìn Tiểu Trạch ...

      "Tuyệt" - quay đầu lại , Hách Liên Tuyệt cũng rời tầm mắt khỏi Tiểu Trạch , có số việc cần phải tự mình phát ra !

      Lúc sau , Tiểu Trạch nở nụ cười nhìn Hách Liên Tuyệt -" Chú ơi , tìm cháu có việc gì sao?"

      ra , trong lòng Tiểu Trạch rất cao hứng , nghĩ ba đến tìm mình nhanh như thế , may mắn chuẩn bị nên phải thất lễ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :