1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài đưa cục cưng cho tôi - Mạc Ngôn Biệt Trí (168 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 161

      Lúc Hách Liên Tuyệt trở về , Tiểu Trạch an vị ngồi sofa đợi ta , tuy rằng Hách Liên Tuyệt là ba nhưng người Tiểu Trạch thương nhất vẫn là Trình Mộ Thanh , nếu Hách Liên Tuyệt làm cho mẹ hạnh phúc Tiểu Trạch liền mang mẹ rời . . . . . .

      Đây là Tiểu Trạch , cũng chính là nguyên tắc của Tiểu Trạch !

      Chỉ cần mẹ hạnh phúc là được ..

      Tiểu Trạch vĩnh viễn quên , mẹ khổ sở như thế nào mới sinh được Tiểu Trạch ra , mẹ cho Tiểu Trạch mạng sống cũng vất vả để nuôi nấng Tiểu Trạch , mặc kệ bị người khác xem thường ,mẹ luôn lạc quan , nở nụ cười và bảo vệ Tiểu Trạch. . . . . .

      Kia ,có huyến thống quan hệ là cha con cũng chẳng thể so sánh được .. Mặc dù luôn khát vọng có người ba , nhưng mạng sống , hạnh phúc của mẹ mới là quan trọng nhất. . . . . .

      Nhìn thấy Tiểu Trạch ngồi sofa , khuôn mặt nanh ta lộ vẻ vui , Hách Liên Tuyệt bước qua "Con sao trễ rồi còn chưa ngủ?" Hách Liên Tuyệt sờ sờ cái đầu , ôn nhu hỏi

      Tiểu Trạch nhìn chằm chằm vào "Ba à , ba làm mẹ hạnh phúc sao?"

      Nghe được câu hỏi của Tiểu Trạch , Hách Liên Tuyệt nhíu mi , bất an -"tại sao bỗng nhiên con hỏi vậy?"

      "Ba , 5 năm trước , mẹ thân đến Milan, rất khổ sở mới sinh con ra được , mặc kệ người ta xem thường , mẹ vẫn chưa bao giờ ruồng bỏ con , cũng có trách con câu nào , thời điểm đó con khao khát có người cha , có thể bảo vệ mẹ , chăm sóc cho mẹ. . . . . ." Tiểu Trạch , ánh mắt có chút ẩm ướt "Nhưng tại , con phát mẹ ở cùng chỗ với ba , mẹ rất khổ sở , con đau lòng lắm , dù cho con khát vọng có ba , nhưng so sánh mẹ vẫn quan trọng hơn nhiều. . . . . .Ba có hiểu ?" Tiểu Trạch ra từng chữ

      Hách Liên Tuyệt nắm tay Tiểu Trạch , lúc mạnh lúc ..

      Tiểu Trạch biết , ba hiểu , nếu như ba thể quý trọng mẹ như lời hứa , Tiểu Trạch liền mang mẹ quay về Milan , dù sao dựa vạo địa vị tại ở Ngục Môn , ước chừng cũng đủ nuôi mẹ cả lời ..

      "Hôm nay , mẹ ngày ăn gì , tối con dắt mẹ ra ngoài ăn , chính là gặp người bạn trai 5 năm trước , mẹ còn bị ta châm chọc , cuối cùng mẹ ăn gì rồi về. . . . . ." Tiểu Trạch đem tình huống hôm nay đại khái cho Hách Liên Tuyệt biết

      Hách Liên Tuyệt nhíu mày , tản ra rét lạnh "Được ba biết rồi , con lên lầu ngủ "

      "Vâng"Những gì xong , Tiểu Trạch liền lên lầu

      Hách Liên Tuyệt nhìn Tiểu Trạch , con ngươi dần trở nên u ám , đứng dậy cũng lên lầu

      đẩy cửa ra , phòng mảnh đen tối , tuy rằng là ban đêm nhưng cũng có thể thấy thân ảnh gầy nằm giường , nhàng bước qua , ngồi xổm xuống , Trình Mộ Thanh nhắm mắt lại , thở đều đều , ngủ rồi ..

      bỗng nhiên nhớ tới lời của Tiểu Trạch , hôm nay ăn gì , mà ta mua đồ ăn cho cuối cùng cũng chẳng trở về ..

      Nhìn người phụ nữ nằm giường , lộ re vẻ mặt độc nhất vô nhị của , trong lòng khỏi tự trách ..

      Nhìn đôi mắt của , càng nồng nàng và nóng rực , cúi người hôn lên cái trán cái rồi đứng dậy bước vào phòng tắm . . . . . .

      Lúc này , người nằm giường chậm rãi mở mắt , nghiêng người , dư quan nhìn bóng dáng của , trong lòng vô vị thành lời ..

      Nụ hôn vừa rồi , trán , làm cho cảm thấy mê đắm , biết phương hướng. . . . . . tiếp tục giả vờ ngủ?Hay đứng dậy hỏi cho ràng?

      Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào , Trình Mộ Thanh nằm giường căn bản ngủ được , ra cho dù ta chưa về , vẫn nằm giường và có ngủ , tại về rồi cũng vẫn là ngủ được. . . . . .

      Tiếng nước khi nào nghe cũng biết , chỉ biết lưng có đôi tay , Trình Mộ Thanh hoảng hốt , vừa định giả vờ ngủ hiểu sao lại mở mắt ra , sau đó đôi môi mềm mại bị bao trùm lên. . . . . .

      "Bà xã , muốn em. . . . . ." thanh của có chút áp lực , thân thể cũng mạnh đặt người , còn tán ra mùi sửa tắm ..

      Chẳng lẽ biết giả vờ ngủ? Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ , chính là bàn tay của an phận dò xét vào bên trong áo ngủ của " cần. . . . . ." Trình Mộ Thanh theo bản năng , bật thốt lên

      Hách Liên Tuyệt rời môi của nhưng tay đình chỉ , đặt bộ ngực mềm mại của , con ngươi u lục nhìn nhìn , giọng " biết em ngủ. . . . . ."

      ra , biết. . . . . .

      Trình Mộ Thanh bắt lấy cánh tay , giọng ngọt cũng lạnh " là cố ý?"

      Hách Liên Tuyệt cúi người cắn vào vành tai của , thanh khàn khàn , lại mang theo tia**" bên cạnh , làm sao em ngủ được"

      ra , cũng biết. . . . . .

      Trình Mộ Thanh gì , trong lòng lại lạnh lẽo , bởi vì câu giải thích cũng có ..

      Hách Liên Tuyệt cúi người tiếp tục hôn , liếm vành tai mẫn cảm , sau đó đến mặt rồi đến cổ ..

      Hạ thân sớm bành trướng thôi , cánh tay đặt bên hai bên , nhàng mở hai chân của ra , dùng sức mạnh tiến vào bên trong cơ thể của . . . . . .

      Cái loại thoả mãn này , chưa từng có , lần này thậm chí những động tác dạo đầu cũng có liền hung hăn tiến vào bên trong cơ thể của ..

      Trình Mộ Thanh gắt gao nắm chặt ra giường , cắn môi chịu ra tiếng , thân thể có phản ứng nhưng đáy lòng vẫn lạnh lẽo , cố gắng ngăn chặn lại ..

      Nhìn cố cố gắng kiềm lại , động tác của nhanh hơn , cũng tăng thêm lực , mỗi lần đều dùng hết sức thâm nhập vào nơi sâu nhất của , như là muốn xuyên thẳng qua người vậy

      "A..."Cuối cùng , Trình Mộ Thanh chịu được vẫn kêu ra tiếng

      Hách Liên Tuyệt đem chân của để lên thắt lưng của mình , sau đó nâng mông lên để có thể xâm nhập vào nơi sâu nhất của ..

      "Mộ Thanh , kêu ra . . . . . ."Giọng áp lực của phát ra trong đêm , hơn nữa càng tăng thêm phần ái muội cùng tính cảm ...

      Trình Mộ Thanh cắn môi , muốn để ý đến , chính là thân thể phản ứng , bán đứng ...

      càng kêu ra động tác của càng lúc càng nhanh , càng dùng sức , thậm chí như hận thể xuyên thẳng qua người vậy ..

      "A. . . . . .Đau. . . . . ." Trình Mộ Thanh nhịn được báu chút , kêu ra tiếng , hôm nay thô bạo , làm cho khỏi rơi nước mắt , cũng biết là do uỷ khuất hay đau mà khóc ra , thanh nghẹn ngào kia làm cho đáy lòng Hách Liên Tuyệt sinh lên cỗ xúc động

      "a. . . . . ." Hách Liên Tuyệt gầm tiếng , dùng sức nâng mông lên để phóng thẳng vào bên trong cơ thể ..

      Sau khi kích tình qua , ra ngoài , mà cúi người hôn , Trình Mộ Thanh nằm yên , gì , để hôn , hôn môi , hôn mặt , cuối cùng khi phát ra hương vị , liền giật mình . . . . . .

      Hai tay ôm mặt "Em sao vậy?"

      " có gì , trễ rồi , ngủ " Trình Mộ Thanh thản nhiên

      Hách Liên Tuyệt nhìn , cuối cùng nằm xuống , Trình Mộ Thanh quay lưng về phía , có thể cảm giác được hơi thở ồ ồ của , nhưng thấy gì ..

      khóc , phải vì đau , mà vì trở về câu giải thích cũng có , liền ôm cùng làm. . . . . .

      Cảm giác được thân thể nhàng run rẩy , vươn tay , trụ thắt lưng , gắt gao ôm " xin lỗi. . . . . ."

      Trình Mộ Thanh cũng , giải thích là ý gì?

      Hách Liên Tuyệt nhàng ôm lại , sau đó lau những giọt nước mắt "Đừng khóc , rất đau lòng. . . . . ."

      Nhìn thấy khóc , trong lòng ta rất đau. . . . . .

      Trình Mộ Thanh nhìn , cố gắng làm cho chính mình như bình thường "Hách Liên Tuyệt , xem , trong lòng rốt cuộc em là gì? Công cụ tình dục sao?"

      Sắc mặt Hách Liên Tuyệt trầm xuống "Em được vậy , em phải công cụ mà em là người . . . . . ."

      mặt Trình Mộ Thanh xẹt qua tia cười khẽ , chính là xem ra cái đó lại châm chọc Hách Liên Tuyệt

      bá đạo ôm vào lòng ngực "Em đừng cười như thế được ? cho phép" Nụ cười như vậy giống chả quan tâm gì , làm khó chịu

      " Hách Liên Tuyệt , bá đạo , ngay cả em cười ra sao cũng muốn quản à?" Trình Mộ Thanh bất mãn

      "Mộ Thanh , xin lỗi"

      Trình Mộ Thanh trầm mặc

      Hách Liên Tuyệt ôm lấy "Mộ Thanh , muốn với em việc nhưng hi vọng em đừng tức giận"

      Trình Mộ Thanh vẫn gì , con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm vào , muốn cho biết tức giận nhưng biết bản thân thiếu lời giải thích sao?

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 162 :

      "Hôm nay , ở bệnh viện , gặp Chu Lâm Na , ấy bị ung thư dạ dày" Hách Liên Tuyệt

      Trình Mộ Thanh trừng to mắt , lâu thể 'tiêu hoá' lời của , nguyên bản chỉ nghĩ Chu Lâm Na bị bệnh chứ nghĩ lại bị ung thư dạ dà ..

      chớp chớp mắt "Là thời kì đầu hay. . . . . .?"

      "Thời kì cuối"

      Hô hấp của Trình Mộ Thanh trở nên cứng lại , nhớ tới lúc Chu Lâm Na cầm tay Hách Liên Tuyệt , nhất thời cảm thấy hành động đó có gì quá đáng

      " ấy nhất định rất đau buồn?" Trình Mộ Thanh ưu sầu , nhân chi đem tử cái gì cũng trở nên mơ mồ , cái gì cũng còn quan trọng ..

      Hách Liên Tuyệt kéo vào lòng ngực , ôm lấy " chỉ mong em đừng hiểu lầm , người tại là em , còn với ấy chỉ là tình nghĩa , dù sao lúc thống khổ ấy cũng giúp , bây giờ ấy bị bệnh thể mặc kệ được..."

      câu , người tại là em , đối với chính là đồng tình .. có những lời này rồi , còn so đo gì ?

      Trình Mộ Thanh gắt gao ôm lấy - "Em giận , em chỉ tức là vì tiếng liền bỏ , ngay cả điện thoại cũng gọi cho em , em gọi cũng tắt máy . . . . . . Trở về lời giải thích liền đem em ra làm, em vui , câu giải thích cũng có" Trình Mộ Thanh chậm rãi ra những gì mình nghĩ

      ra , chỉ cần thẳng cho nhau biết xảy ra việc gì ..

      "Xin lỗi ,điện thoại của hết pin , trở về là bởi vì. . . . . .rất muốn em" xong , vươn lưỡi đùa giỡn với đôi môi của

      "Được rồi , đừng náo loạn nữa" Nụ hôn như vậy , nhất thời cảm giác xương cốt đều rã ra , cả người như có luồng điện .

      "Chính là làm sao đây? vẫn muốn em"

      " phải chúng ta vừa mới sao?. . . . . .Sao bây giờ lại muốn?" Trình Mộ Thanh hờn dỗi

      " có cách nào cả , thế nào cũng chẳng đủ. . . . . ." xong , xoay người đem Trình Mộ Thanh đặt ở dưới

      "A , từ bỏ. . . . . ." Trình Mộ Thanh kêu tiếng , hai tay đánh đánh -" mau đứng lên , nặng quá. . . . . ."

      "Nặng?" Hách Liên Tuyệt nhíu mi , cái xoay người liền đổi vị trí , Trình Mộ Thanh ở ở dưới ..

      Đối với việc tự nhiên vị trí bị hoán đổi , Trình Mộ Thanh có điểm chịu được , mặc dù ở cường thế nhưng để cho chủ động bên làm chuyện này làm được

      " làm gì , mau để em xuống" Trình Mộ Thanh tổng cảm giác ngượng ngùng

      Hách Liên Tuyệt hay tay , để lên gối "Em phải nặng sao? để em lên rồi. . . . . ."

      Trình Mộ Thanh lắc đầu "Em muốn" xong định xuống chính là cánh tay bị nắm lại , nâng mông lên , đột nhiên dùng sức tiến vào bên trong

      "A. . . . . ."

      "A. . . . . ."

      Hai người đồng thanh kêu ra tiếng

      Kia hướng đến cảm giác ngập tràn thoả mãn , mọi tức giận đều trút bỏ

      Trình Mộ Thanh theo bản năng ngượng ngùng ngồi người , biết phải làm sao , Hách Liên Tuyệt lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của , nhích lên cái làm cho động chính người , ngay từ đầu còn ngại chính là dần dần , bị cảm giác thoải mái này thay thế , quên hết tất cả. . . . . .

      Bỗng nhiên , Hách Liên Tuyệt xoay người , đem đặt dưới thân lại "Tiểu Ngu Ngốc , em ở nhưng chỉ toàn dùng sức , sắp mệt chết rồi , vẫn là để cho em bên dưới " xong , lại tiến sâu vào bên trong cơ thể của , bắt đầu dùng sức va chạm ..

      Ban đêm , thanh da thịt đụng vào nhau , từng đợt từng đợt truyền ra , cùng với vui sướng và thoả mãn. . . . . .

      **************

      Ngày hôm sau , Hách Liên Tuyệt còn chưa tỉnh lại Trình Mộ Thanh ra ngoài làm điểm tâm , tuy rằng đêm qua mệt gần chết nhưng tâm tình cũng trở nên tốt hơn , cho nên thay đổi , buổi sáng làm điểm tâm chút ..

      Lúc Hách Liên Tuyệt tỉnh dậy , theo bản năng , sờ sờ bên giường chính là có ai , ngẩng đầu thấy bóng dáng đâu , đành đứng dậy mặc quần áo mở cửa bước xuống ..

      Dưới lầu , trong phòng bếp , thân ảnh nanh ta mang theo tạp dề , bận rộn làm đồ ăn , nhìn , khoé miệng chậm rãi nhếch lên , nhớ tới lời nóicủa Tiểu Trạch hôm qua với , chưa ăn gì , chính là đêm qua biết sao lại có sức làm nhiều lần. . . . . .. . . . . .

      Nghĩ đến đây , lại tự trách .. Trình Mộ Thanh vừa từ phòng bếp ra , mang theo dĩa jăm-bông , còn nở nụ cười " tỉnh rồi sao?Mau tới ăn sáng "

      Hách Liên Tuyệt qua , phen trụ thắt lưng của " xin lỗi. . . . . ."

      "Sao tự nhiên lại xin lỗi?" Từ đêm qua đến giờ ta từ này rất nhiều lần rồi

      "Hôm qua em ăn gì , còn gây sức ép cho em , hôm nay còn bắt em phải dậy làm đồ ăn sáng cho . . . . . ."

      Trình Mộ Thanh đỏ mặt "Được rồi , mới sáng mà cái gì đâu à , nhanh rửa mặt rồi ăn sáng"

      Hách Liên Tuyệt cúi người hôn cái " thơm. . . . . .Được , rửa mặt đây" xong liền hướng vào phòng tắm

      Trình Mộ Thanh nhìn theo , mặt khỏi đỏ lên , đem đồ ăn sáng ra ngoài , sau đó Trình Mộ Thanh liền lên lầu

      Đẩy cửa phòng Tiểu Trạch ra , Tiểu Trạch còn cuốn chăn ngủ , tuy rằng bé nhưng chuyện rất uy nhgiêm , đúng với tuổi của Tiểu Trạch

      Trình Mộ Thanh lấy tay đánh vào cái mông của Tiểu Trạch "Nè , Tiểu Trạch dậy ăn sáng"

      Tiểu Trạch trở mình tiếp tục ngủ

      Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ , trực tiếp kéo chăn sang bên "Tiểu Trạch , con rời gường cho mẹ ——"

      Tiểu Trạch bên trong mặc cái quần , cảm giác mát mát , nhất thời mở mắt "Mẹ ,sao dậy sớm vậy?"

      "Hôm nay dậy sớm như vậy , mau , đứng dậy ăn sáng" xong , Trình Mộ Thanh quên vổ vổ cái mong của Tiểu Trạch

      Tiểu Trạch cúi đầu , nhìn thấy cái quần bị lộ ra ngoài , còn lại cũng mặc gì , nhất thời đỏ mặt , nhanh lấy chăn che lại "Được , con biết rồi ,mẹ ra ngoài "

      Là mẹ của nó phải nên làm chuyện này theo lẽ thường sao? Nhưng thấy bộ dạng của囧囧 của Tiểu Trạch

      Trình Mộ Thanh cảm thấy mắc cười ! Kia biểu tình giống Hách Liên Tuyệt !

      "Còn mau ra ngoài" Tiểu Trạch hổn hển hô tiếng , chết tiệt , về sau ngủ phải khoá cửa lạ

      "A..A" Trình Mộ Thanh ra 2 tiếng rồi ra ngoài

      Sau đó , đến phòng của Kim Sa , gõ cửa tiếng nhưng ai để ý , vốn định gọi Kim Sa ra ăn sáng nhưng đẩy cửa ra bên trong phòng rất ngăn nắp , sạch như ai ngủ vậy , chẳng lẽ Kim Sa ở trong phòng?

      Nghĩ đến công phu của Kim Sa , Trình Mộ Thanh cũng yên tâm xuống lầu , Hách Liên Tuyệt ngồi bàn ăn , nhìn bộ dạng vui vẻ của Trình Mộ Thanh , tâm tình cũng tốt lên.

      "có gì mà vui vậy?" Hách Liên Tuyệt hảo tâm hỏi

      Trình Mộ Thanh nghĩ , qua đem chuyện vừa rồi cho Hách Liên Tuyệt , sửng sốt , lập tức cười nghĩ đứa con này giống y chang !

      Lúc này , Tiểu Trạch bước qua , nhìn thấy Trình Mộ Thanh nhịn được lườm cái , mặt cũng hơi ửng đỏ ..

      Trình Mộ Thanh biết Tiểu Trạch rất tự trọng , nên dám chọc , chỉ cười cười chào đón Tiểu Trạch ăn sáng ..

      bàn ăn , nhà 3 người , nhìn rất hạnh phúc ..

      Tiểu Trạch vừa ăn sáng vừa đánh giá hai người , thoạt nhìn , tệ. . . . . .

      bàn ăn , Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt cũng chuyện với nhau , tiếng cười truyền khai , cả biệt thự nhìn rất ấm áp

      Tiểu Trạch ăn sáng , tuy rằng ăn vô nhưng mặt vẫn nở nụ cười ..

      Sau khi ăn xong , Hách Liên Tuyệt lên lầu thay áo , chút sau , điện thoại bvang lên , nhìn thấy là dãy số của Chu Lâm Na , .tiếp

      "Alo?"

      "Tuyệt"

      " nghe"

      "Tuyệt , tới với em được , em biết sau nhưng cảm thấy cả người khó chịu. . . . . ."

      Hách Liên Tuyệt mày túc khởi "Được , em đợi , liền tới"

      "Ừ" Chu Lâm Na lên tiếng liền cúp điện thoại

      Trình Mộ Thanh đứng bên nghe được những lời đó , liền xoay người hoàn tụ cánh tay ta" sao vậy?"

      "Chu Lâm Na có điểm thoải mái , phải đến xem" Hách Liên Tuyệt

      Trình Mộ Thanh giật mình , sau đó ôm vô cùng thân thiết "Tuyệt , em với được ?"

      Hách Liên Tuyệt nghiêng đầu , đánh giá "Em muốn ?"

      Trình Mộ Thanh gật đầu "Em muốn cùng "

      Hách Liên Tuyệt chút do dự , liền cười "Được"

      *********

      Trong bệnh viện , sau khi cúp điện thoại Chu Lâm Na nằm giường , bộ dạn ngoan ngoãn chờ Hách Liên Tuyệt đến , quả nhiên nghe đến thoải mái ta rất khẩn trương ..

      Nửa tiếng sau , bên ngoài vang lên tiếng bước chân , Chu Lâm Na nhanh nằm xuống , lúc cửa đẩy ra còn cười nhưng sau đó nhìn người vào nụ cười dần mất

      Chu Lâm Na tin Hách Liên Tuyệt mang theo Trình Mộ Thanh vào đây , hai người mười ngón tương giao chỗ , thoạt nhìn biết đặc biệt châm chọc ..

      Nửa người Chu Lâm Na ngồi giường , sắc mặt tốt nhìn Trình Mộ Thanh

      Trình Mộ Thanh nở nụ cười "Chu Tiểu Thư , ngại khi tôi vào đây chứ?"

      Chu Lâm Na miễn cưỡng nở nụ cười "Đương nhiên , ngại. . . . . ."

      Ngoài miệng ngại nhưng trong lòng khó chịu thôi , nghĩ tới Trình Mộ Thanh lại vào đây ...

      "Em sao rồi? Vừa rồi trong điện thoại em thoải mái , bây giờ sao?" Hách Liên Tuyệt dò hỏi

      "A , sao rồi , bác sĩ vừa lại kiểm tra cho em" Chu Lâm Na thản nhiên , giọng điệu rất nhàng , thoạt nhìn giống người bệnh 10 phần

      Trình Mộ Thanh cũng bước lên "Nếu thoải mái nhớ kĩ đừng ăn đồ cay , chua , kích thích dạ dày"

      "Đồ ăn bệnh viện toàn là rau , như thế nào cho người bệnh ăn đồ cay độc đâu" Chu Lâm Na lại , ngữ khí chó chút tốt

      Trình Mộ Thanh trong nháy mắt sửng sốt , chỉ muốn quan tâm chút nhưng giọng điệu của Chu Lâm Na vẫn như là tình địch ..

      Đôi mắt chợt lướt qua hận ý , vẫn là bắt giữ cái ràng ..

      Nghe được lời Chu Lâm Na , Hách Liên Tuyệt vẻ mặt có chút vui "Mộ Thanh chỉ là quan tâm em thôi"

      "Em. . . . . ." Chu Lâm Na sửng sốt "tôi biết rồi , xin lỗi , tôi phải cố ý , chỉ vì bệnh mà trong lòng thoải mái , đừng để bụng"

      Trình Mộ Thanh lắc lắc đầu , chính là ánh mắt có loại quan tâm này , bởi vì cảm giác được ý của Chu Lâm Na , hận thù của ấy rất mãnh liệt. . . . . .

      Cuối cùng , Chu Lâm Na lôi kéo Hách Liên Tuyệt này nọ , rồi làm nũng , nhớ lại chuyện của bọn họ , hoàn toàn kiêng kị có mặt Trình Mộ Thanh ở đây , mà Trình Mộ Thanh cũng biết là Chu Lâm Na cố ý ..

      Từ đầu đến cuối , Trình Mộ Thanh đứng đó , mặt chút thay đổi , trong lòng nghĩ gì người ta cũng biết . . . . . .

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 163

      Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Chu Lâm Na , Hách Liên Tuyệt và Trình Mộ Thanh đến thăm Uất Sâm Dạ và Vivi , lúc ra khỏi Trình Mộ Thanh cũng gì ..

      Hách Liên Tuyệt liền chú ý "Làm sao vậy?Em giận sao?"

      Trình Mộ Thanh ngẩng đầu , liếc cái -" có giận"

      "Còn giận ?Mặt của em viết bốn chữ tôi rất giận kìa"- tay Hách Liên Tuyệt nhéo nhéo cái mặt của chút.

      Trình Mộ Thanh né ra -"Em , em có giận , chỉ ngờ ấy bây giờ bệnh mà còn mãnh liệt hận em như vậy".

      Hách Liên Tuyệt hạp mâu , ôm lấy -" tại ấy vậy đừng so đo làm gì , về sau gặp lại là được".

      Trình Mộ Thanh gật gật đầu -" thôi , thăm Vivi".

      _Trong phòng bệnh_

      Vivi tỉnh lại , khi thấy Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt tới , cặp ngươi trong suốt có chút lặng lẽ.

      Bọn họ hạnh phúc vậy Sâm Dạ ca sao?

      "Vivi , tỉnh rồi?" Trình Mộ Thanh giọng hỏi.

      "Ừ" -Vivi gật đầu , sau đó nhớ tới cái gì -"Cám ơn cứu tôi".

      Trình Mộ Thanh ngồi xuống , cầm tay Vivi -"Đừng cám ơn , tỉnh lại là tốt rồi ! À , Uất Sâm Dạ đâu?"- Trình Mộ Thanh hỏi , vừa rồi ngang phòng của cũng thấy.

      đến đây , sắc mặt của Vivi tối vài phần "Sâm Dạ ca có chuyện , vội . . . . . ."

      Nghe vậy , Trình Mộ Thanh cũng đoán ra được , dùng sức nắm tay Vivi -" Vivi , tôi biết hiểu lầm tôi cái gì , nhưng tôi chỉ muốn những lời ngày đó với tôi tôi đáp ứng , hạnh phúc là tự tay mình nắm bắt được , nên nếu lòng thích Sâm Dạ phải tranh thủ ".

      Vivi nhìn Trình Mộ Thanh , đôi mắt nhàng chớp chớp , sau đó nhìn lên trần nhà , tranh thủ sao? tranh thủ mười mấy năm rồi phải kết quả vẫn vậy sao?

      nụ cười chua sót nở lên môi -"Cho dù tranh thủ , tâm tư của Sâm Dạ ca cũng thuộc về tôi , ấy chỉ có thể xem tôi là em ".

      Nụ cười như vậy , lại nở mặt của mười mấy tuổi , Trình Mộ Thanh khỏi căn thẳng , lúc bằng tuổi Vivi cũng là lúc gặp Hách Liên Tuyệt , sau đó mình đến Milan nhưng lại mang thai , nhìn đến Vivi cảm thấy giống mình trước kia , chính là tại có thể gì? Chuyện tình cảm của người khác mình thể đụng tay vào .

      Uất Sâm Dạ vẫn hi vọng nên hiểu sớm chút ..

      Cùng Vivi mấy câu Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt trở về nhưng là về công ty .

      Tốt hay xấu tại Trình Mộ Thanh cũng là thư kí của Tổng Tài TCL.

      Trình Mộ Thanh vốn phải tự chính mình vào , nhưng Hách Liên Tuyệt cho , lôi kéo tay qua đường , trêu chọc ít ánh mắt , Trình Mộ Thanh đỏ mặt cúi đầu , chính là Hách Liên Tuyệt lại cố tình ngẩng đầu , hận thể cho mọi người biết , này là của tôi.

      Cái loại hạnh phúc này ,t ất cả đều dạt dào thể ra.

      mặt Trình Mộ Thanh cũng đõ rực , nhiều người nhìn thấy như vậy , ánh mắt nào cũng có , hại ngại chết .

      Lúc vào thang máy , mặt ửng đỏ đến mang tai , vươn tay định đánh - "Đều là tại ".

      Hách Liên Tuyệt ôm trụ lại , đột nhiên đem ôm vào lòng ngực , tà mị nở nụ cười -" sao?"

      " nên rêu rao như vậy? thấy bọn họ đều dùng ánh mắt kì dị nhìn em đâu. . . . . ."- Trình Mộ Thanh hờn dỗi

      "Nhìn nhìn , em chính là người phụ nữ của , làm cho bọn họ đều biết để khỏi nhớ mong em"- xong , Hách Liên Tuyệt giữ chặt , đối với đôi môi của mà hôn lên.

      "A..." Trình Mộ Thanh đẩy đẩy ra- "Nơi này là thang máy !"

      " việc gì , ai thấy".

      , đinh tiếng , cửa thang máy mở ra , Hàn Dã đứng bên ngoài , nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy , ngây ngẩn cả người ..

      Mà Trình Mộ Thanh bị che khuất , dư quan nhìn thấy Hàn Dã , bật người đẩy Hách Liên Tuyệt ra.

      Hách Liên Tuyệt xoay người , nhìn thấy Hàn Dã , ánh mắt tựa hồ muốn nuốt sống Hàn Dã , quên Hàn Dã cũng có thể dùng thang máy này !

      "Cái kia , tôi thấy gi hết , gần đây mắt tốt lắm. . . . . ." xong , Hàn Dã liền vào bên trong thang máy.

      Trình Mộ Thanh đỏ mặt , đẩy Hách Liên Tuyệt rồi chạy nhanh ra ngoài.

      Hách Liên Tuyệt cũng bước ra , trừng mắt nhìn Hàn Dã -"Cẩn thận tôi điều cậu đến Châu Phi".

      Hàn Dã đứng đó , dạng mang theo - tôi thấy gì , tôi thấy gì cả. . . . . .. . . . . .

      *****************

      Sau khi Hách Liên Tuyệt rời bệnh viện , Chu Lâm Na nằm giường , vẻ mặt cam lòng , lúc này Phó Gia Tuấn đến , nhìn thấy Chu Lâm Na , nét mặt biểu lộ nụ cười quái dị "Thế nào?Có khá hơn chút nào ?"

      " tới đây làm gì?" Thấy Phó Gia Tuấn , sắc mặt Chu Lâm Na vui.

      Phó Gia Tuấn thân hàng hiệu , thản nhiên bước vào , ánh mắt khinh mọn "Thế nào? Sau khi lợi dụng tôi rồi muốn vứt tôi sao?"

      Chu Lâm Na liếc ta cái , cũng thêm gì.

      "Thế nào? câu cũng ?" Phó Gia Tuấn hỏi.

      "Mặc kệ chuyện của "- Chu Lâm Na tức giận

      "A , mặc kệ chuyện của tôi , em có đừng quên tôi đầu tư ít tiền cho em, bây giờ em mặc kệ tôi." Phó Gia Tuấn

      " yên tâm , tiền tôi trả lại"- xong , xốc chăn xuống giường -"Tôi phải xuất viện".

      Phó Gia Tuấn làm hiệu "Ok"

      Ban đêm , di động của Hách Liên Tuyệt vang lên , cầm di động tiếp nhận -"Alo. . . . . ."

      "Là Hách Liên Tuyệt phải ?"

      "Đúng là tôi".

      "Tôi là Phó Gia Tuấn , bây giờ đến quán bar Hạ Tuý Nhân , Chu Lâm Na uống rượu , ngừng gọi tên . . . . . ."

      Hách Liên Tuyệt nhíu mày -" ấy phải ở bệnh viện sao?"

      "Đến rồi sau "- xong , điện thoại trực tiếp bị cúp

      Hách Liên Tuyệt cầm di động trong tay , nhíu mày , Trình Mộ Thanh nằm trong lòng ngực , cũng nghe được , ngẩng đầu nhìn -" "!

      "Nhưng mà. . . . . ."

      " yên tâm , em nghĩ lung tung nữa , về sớm chút"- Trình Mộ Thanh quan tâm .

      Hách Liên Tuyệt cúi người hôn lên khuôn mặt nhắn của cái "Bà xã , em tốt".

      "Ai là bà xã của nha" Trình Mộ Thanh đánh vào lòng ngực cái.

      "Đương nhiên là em , chờ chuyện này chấm dứt , chúng ta liền kết hôn". xong , triền miên hôn lên đôi môi mềm mại của , mấy phút sau mới đứng dậy.

      "Được rồi , ai , trời tối rồi"- Trình Mộ Thanh , dùng chăn bao vây bản thân .

      "Ừ" Hách Liên Tuyệt đứng dậy , thay chút quần áo.

      " nha"

      "Ừ" Trình Mộ Thanh gật gật đầu

      Hách Liên Tuyệt nhiều liền vói vào trong chăn , ánh mắt nheo lại "Làm sao đây? bỏ em được. . . . . ."

      Trình Mộ Thanh sợ hãi , nhanh đem chính mình cuốn lại -"Thôi được rồi , đừng loạn nữa , mau ".

      Hách Liên Tuyệt nhịn xuống , thu lấy tay lại "Em ở nhà ngoan ngoãn đợi , rất nhanh liền trở lại".

      "Ừ..ừ" Trình Mộ Thanh liên tục gật đầu

      Hách Liên Tuyệt đứng dậy , hướng ra ngoài

      "Tuyệt. . . . . ." Trình Mộ Thanh gọi lại

      Hách Liên Tuyệt quay đầu

      " đường cẩn thận. . . . . ." -Trình Mộ Thanh giọng

      Khoé miệng Hách Liên Tuyệt gợi lên -"Ừ , đợi về."

      Ở quán bar , Chu Lâm Na ngồi trong chỗ , uống say như chết , Phó Gia Tuấn ngồi cạnh nhưng ngừng kêu tên Hách Liên Tuyệt .

      Phó Gia Tuấn thể kéo được , cho uống nhưng lại cố tình uống !

      Lúc Hách Liên Tuyệt tới nhìn thấy Phó Gia Tuấn , bước qua cầm tay Chu Lâm Na –“ Em xuất viện lúc nào?Em có biết tình trạng bây giờ của mình thế nào ?Lại còn ở đây uống rượu? Em muốn sống nữa?"

      Nghe được giọng của Hách Liên Tuyệt , Chu Lâm Na chậm rãi ngẩng đầu "Tuyệt?Là sao?. . . . . .Là phải ?"

      "Là , tại em lập tức theo trở về bệnh viện "- xong , Hách Liên Tuyệt muốn kéo Chu Lâm Na

      " , em muốn quay về bệnh viện , muốn. . . . . ." Chu Lâm Na bỏ tay ra "Em muốn trở về. . . . . ."

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 164 :

      "Em đừng náo loạn nữa , em có hiểu tình trạng sức khoẻ bây giờ của mình ?" Hách Liên Tuyệt hô lên.

      "Em muốn trở về , muốn trở lại bệnh viện , em muốn lẻ loi mình. . . . . ."-Giọng điệu của Chu Lâm Na thoạt nhìn rất đau khổ.

      Hách Liên Tuyệt nhíu mày , nhìn cái dạng này của , có chút đành lòng.

      Phó Gia Tuấn đứng dậy -" ấy tôi giao cho , tôi trước"- xong ,liền ra ngoài.

      Hách Liên Tuyệt nhìn thấy người phụ nữ khóc lóc sofa , biết lại đưa đâu bây giờ ..

      Mà Phó Gia Tuấn đứng bên ngoài , quay đầu nhìn Chu Lâm Na , ánh mắt lên tia khó dò , cuối cùng lên xe , chạy nhanh ..

      còn cách nào , Hách Liên Tuyệt đem Chu Lâm Na đến khách sạn . . . . . .

      Hách Liên Tuyệt ôm Chu Lâm Na , bây giờ vẫn được mọi người quan tâm, nên chỉ có thể tránh đại sảnh vào bên trong phòng ..

      "Tuyệt , rời bỏ em , rời bỏ em. . . . . ." Chu Lâm Na tựa người vào lòng ngực của Hách Liên Tuyệt , cũng biết say rượu hay giả vờ say rượu , ra câu.

      Hách Liên Tuyệt rất nhanh ôm Chu Lâm Na vào phòng , chính là cảnh này đều bị camera thu vào.

      " , trước nằm xuống , lấy cho em ly nước" Hách Liên Tuyệt mang Chu Lâm Na tới giường , đứng dậy lấy nước.

      " cần , em muốn uống nước , đừng rời em...Ói , mắc ói"- Chu Lâm Na vừa xong , nhịn được liền ói ra

      Mà Hách Liên Tuyệt ôm lấy nên tất cả những gì Chu Lâm Na ói đều dính lên người , nhíu mày nhưng có nhúc nhích.

      Trải qua màn ói mữa , tựa như tỉnh chút , Chu Lâm Na nhìn Hách Liên Tuyệt , ánh mắt xẹt qua tia xin lỗi -"Tuyệt , xin lỗi , em phải là cố ý. . . . . .".

      " sao"- Hách Liên Tuyệt

      "Kia , vào phòng tắm thay đồ , em giặt quần áo cho ". xong , Chu Lâm Na định rời giường chính là bị Hách Liên Tuyệt ngăn lại -" sao , em nằm xuống , đừng cử động nữa".

      "Nhưng mà quần áo của . . . . . ." Chu Lâm Na cau mày , bộ dáng có lỗi.

      " sao , tự giặt chút là được ". xong , Hách Liên Tuyệt hướng đến phòng tắm , mà lúc này di động của vang lên .

      Nhìn thấy di động sáng sáng , Chu Lâm Na ngồi dậy , cầm di động nhìn vào , nhưng thấy đến tên điện thoại , ánh mắt trở nên ràng hơn ,Hách Liên Tuyệt cũng vừa lúc ra ..

      Chu Lâm Na gấp gáp , nhấn tiếp nghe , sau đó đặt dưới gối.

      "Alo..." Trình Mộ Thanh chuyện , nhưng chính là bên kia ai rtả lời , nhíu mày , gọi chỉ muốn hỏi tình trạng của Chu Lâm Na chút , nhưng bên kia lại truyền đến ——

      "Tuyệt. . . . . ." thanh nhàng của Chu Lâm Na mang theo chút khiêu khích.

      "Em thế nào lại cử động rồi?" Hách Liên Tuyệt hỏi.

      "Thế nào?Rửa được ?" Chu Lâm Na ngắn giọng hỏi

      "Ừ , rửa rồi , mau nằm xuống , em uống rượu đó , đừng để mình bị cảm"- thanh của Hách Liên Tuyệt cũng rất từ tính.

      "Ừ"- Chu Lâm Na nhu thuận gật đầu , ra vẻ bất đắc dĩ muốn lên giường .

      Mới vừa đến giường , Chu Lâm Na lôi kéo làm cho cả người Hách Liên Tuyệt đè ở ..

      "A..." Chu Lâm Na phát ra thanh hài hoà -"Tuyệt , đè em đau quá. . . . . ."

      Hách Liên Tuyệt nhanh chóng đứng dậy -" xin lỗi , .."

      Lời của Hách Liên Tuyệt còn chưa xong , Chu Lâm Na liền bưng kín cái miệng của ta -"Tuyệt , sao , em trách . . . . . ."

      xong , buông tay ra , nhàng hôn lên môi của Hách Liên Tuyệt " Tuyệt , em . . . . . .. . . . . ." vậy làm cho Hách Liên Tuyệt có chút sửng sốt , trong đầu lên khuôn mặt nhắn của Trình Mộ Thanh , sắc mặt liền thay đổi , muốn đẩy Chu Lâm Na ra nhưng ta cứ như sam dính lấy , gắt gao ôm , thuần thục hôn lên miệng . . . . .

      Hách Liên Tuyệt phen ngăn lại - "Em ——"

      Tiếp giây theo , Chu Lâm Na nhíu mày , hai tay che bụng -"Đau quá , tuyệt , em**. . . . . ."

      Hách Liên Tuyệt ngẩng ra , nhìn đến bộ dạng thống khổ của Chu Lâm Na , động tác của trở nên mềm mại lại -"Em sao chứ?. . . . . ."

      Chu Lâm Na lắc đầu -" chút em đau. . . . . ."

      ***********************

      Hách Liên Tuyệt cảm giác lời của Chu Lâm Na có gì đó lạ lạ , nhưng giải thích được.

      Mà bên kia điện thoại , Trình Mộ Thanh từng giọt nước mắt rơi xuống , bây giờ còn gì nữa? thanh ái muội như vậy? phải ra tất cả rồi sao?

      Giọng của Hách Liên Tuyệt , giọng của Chu Lâm Na. . . . . .

      Sau khi cúp điện thoại , Trình Mộ Thanh nắm chặt điện thoại trong tay , cuối cùng đứng dậy trức tiếp đá văng cửa phòng Tiểu Trạch , Tiểu Trạch còn ngủ nghe thanh lớn , bật người ngồi dậy ..

      Nhìn người trước mặt , Tiểu Trạch nhất thời tức giận "Mẹ , đây là buổi tối , mẹ còn làm gì vậy?"

      " Tiểu Trạch , thu dọn đồ , đặt vé máy bay , chúng ta !!"

      Vốn chưa định lại tinh thần , cộng thêm câu này , Tiểu Trạch cả kinh "Mẹ ,mẹ gì?"

      "Thu dọn đồ , chúng ta quay về Milan" Trình Mộ Thanh từng chữ , ngũ quan thanh thuần phát ràng

      Trình Mộ Thanh lập tức đè ép , làm cho Tiểu Trạch dám hỏi gì liền nhanh rời giường , sau đó gọi cho Kim Sa , đặt vé máy bay Milan.

      Ngôn Dục biết tin này , mặt dày mày dạn theo , vô luận Kim Sa và Tiểu Trạch gì hăn cũng theo .. Đối với sắp xếp này , Kim Sa rất vừa lòng .. Ít nhất đến Italy , vào Ngục Môn cũng được Mà trước khi lên máy báy , Trình Mộ Thanh tắt máy .. Hách Liên Tuyệt , nhất định hối hận !

      * * *

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 165 :

      buổi tối , Chu Lâm Na cảm thấy ngừng nhớ lại chuyện bọn họ trước kia , nhớ đến bọn họ vui vẻ cùng nhau .. vừa , Hách Liên Tuyệt vừa nhíu mày , lòng toàn nghĩ về Trình Mộ Thanh ..

      Giờ phút này làm gì?Có đợi ?

      Tới gần rạng sáng , Chu Lâm Na mệt nên ngủ , mà lúc Hách Liên Tuyệt muốn liền cầm di động ở cái gối , chính là di động lại lên chấm dứt trò chuyện. . . . . .

      Hách Liên Tuyệt nhíu mày , bản ghi ghép lại là Trình Mộ Thanh , lúc gọi là 2g10p , thời gian chuyện là 30phút

      loại cảm giác bất an tràn ra , như có bàn tay vô tình bóp nát trái tim , như vậy những gì Chu Lâm Na , Trình Mộ Thanh đều nghe sao?

      Sợ Trình Mộ Thanh hiểu lầm , Hách Liên Tuyệt muốn đứng lên , chính là giờ phút này Chu Lâm Na lại mở mắt -"Tuyệt , muốn đâu?"

      Hách Liên Tuyệt ngoái đầu nhìn lại , ánh mắt tức giận "Chu Lâm Na , giỏi lắm!"

      Lời lạnh như băng , ánh mắt u ám làm cho Chu Lâm Na cả kinh, chỉ qua buổi tối mà thay đổi như vậy , nhìn di động trong tay , Chu Lâm Na hiểu ra được !

      "Phanh" tiếng , cửa bị đóng lại , trái tim của Chu Lâm Na cũng tan vỡ ra ..

      Lúc Hách Liên Tuyệt trở về , cả phòng trống , chẳng có ai trong nhà , cũng biết kết quả thế nào , ta vọt lên lầu , nguyên bản nghĩ Trình Mộ Thanh trong phòng đợi , nhưng sau khi vào , người có , giường cũng thu dọn rất sạch ..

      loại cảm giác bất an , nghĩ đến tủ quần áo , liền mở ra , trong nháy mắt đáy lòng như rơi xuống vực thẩm , tất cả quần áo của Trình Mộ Thanh còn nữa ..

      Trái tim của như bị ai khứa vào , những cái này đều chứng minh những gì hôm qua Chu Lâm Na Trình Mộ Thanh nghe được ..

      chạy đến phòng của Tiểu Trạch , và cũng chẳng còn gì .. Lấy di động , gọi dãy số , nhưng bên kia tắt máy ..

      Hách Liên Tuyệt bật người xông ra ngoài tới nhà Ngôn Dục , cửa cũng khoá trụ , vô luận gõ thế nào cũng ai mở cửa ..

      lại lấy di động gọi cho Ngôn Dục nhưng điện thoại của Ngôn Dục cũng tắt máy .

      "**" Hách Liên Tuyệt mắng tiếng , liền ném di động trong tay , nhưng dừng lại , gọi cho Hàn Dã Trình Mộ Thanh từ chức ...

      Di động lập tức bị vỡ nát. . . . . .

      ***********

      Liên tiếp vài ngày , Trình Mộ Thanh bốc khỏi thế giới , tìm thế nào cũng ra , Hách Liên Tuyệt sắp điện rồi , vừa tức giận , vừa sốt ruột vừa hận Trình Mộ Thanh cho giải thích liền bỏ .. chỉ cần nghĩ khỏi tức giận ..

      Trong phòng , mảnh tối đen , Hách Liên Tuyệt ngồi giường lấy thuốc ra hút , cả phòng yên lặng ..

      Mà tàn thuốc cũng rơi rớt đầy quần áo của .. lúc sau , Hàn Hàn Dã gọi tới ..

      "Ông chủ. . . . . ."

      "Tìm được rồi sao?" thanh của Hách Liên Tuyệt có chút áp lực

      "Đúng. . . . . ."

      "Tôi điều tra được , chuyến bay vào ngày 24 , bọn họ và Trình Mộ Thanh Milan .. Ngôn Dục cũng theo "- Hàn Dã

      Milan? Hách Liên Tuyệt nắm chặt điện thoại trong tay.

      "Đặt vé Milan cho tôi ,càng nhanh càng tốt". xong , Hách Liên Tuyệt trực tiếp cúp điện thoại.

      Trình Mộ Thanh thế nhưng lại chạy đến Milan , dù là chân trời gốc biển , cũng tìm được em ..

      Vừa cúp , di động lại vang lên , thấy số của Hàn Dã , ngữ khí của Hách Liên Tuyệt càng thêm tốt -"Còn chuyện gì nữa?"

      "Ông chủ , tốt nhất ông nên mở máy tính để xem.." xong , Hàn Dã trực tiếp cúp điện thoại vì muốn vô cớ bị mắng.

      Nhìn thấy điện thoại cúp , Hách Liên Tuyệt nhíu mày , mở vi tính để xem ,=...

      Trình Mộ Thanh thân mặc lễ phục màu trắng , đeo trang sức tao nhã , gương mặt thanh thuần mang theo nụ cười tự tin , cả người nhìn như đoá hoa sen.

      Gần ảnh chụp , Trình Mộ Thanh có chút ngẩn người , chính là nhìn thấy kéo tay người đàn ông khác , thiếu nữa máy tính của Tiểu Trạch bị Hách Liên Tuyệt ném nát bấy ..

      cực lực nhịn xuống , nhìn tin tức vi tính ..

      Hoàng Tử Italy mang theo bạn tham gia buỗi lễ , tuyên bố chuyện tốt tới gần !

      Chuyện tốt tới gần ! Nhìn thấy bốn chữ này , Hách Liên Tuyệt hận thể bóp chết người đàn ông kia , sau đó hung hăng giáo huấn Trình Mộ Thanh chút ..

      Thế nhưng phân biệt đúng sai , liền rời , lại còn cùng chỗ với người đàn ông khác ! thể tha thứ ..

      Hách Liên Tuyệt đứng dậy liền ra ngoài .. lúc sau , điện thoại của Hách Liên Tuyệt vang lên , là số của bệnh viện ..

      "Hách Tiên Sinh , có chuyện gấp mong ngài đến bệnh viện chuyến "- Bác sĩ bên kia

      " có thời gian , tôi có việc phải "- Hách Liên Tuyệt lạnh giọng , vừa định cúp điện thoại bên kia lại truyền đến thanh -"Là về tình trạng của Chu Tiểu Thư , tôi mong ngài có thể đến chuyến".

      "Chuyện của ta? Tôi hứng thú"- Hách Liên Tuyệt lạnh lung , tại trong lòng chỉ muốn đến Milan , kéo người phụ nữ kia về ..

      " hứng thú sao?Tôi chính là thành tâm muốn cho Hách Tiên Sinh biết việc "- Bên kia , bác sĩ .

      Hách Liên Tuyệt khỏi tò mò – Hừ, chuyện gì?"

      "Nếu tôi ra , lần này hy vọng tuyển cử danh sách y học là của tôi."

      "Vậy để xem tin của ông thế nào nữa "- Hách Liên Tuyệt là thương nhân , ở phương diện "trao đổi điều kiện" tất nhiên chịu thiệt thòi.

      " ra , chuyện bệnh tình của Chu Tiểu Thư là giả "- Bác sĩ nghĩ nghĩ vẫn là ra.

      Hách Liên Tuyệt nắm chặt di động "Thế nào?"

      " ấy nhờ tôi làm giả giấy xét nghiệm , căn bản ấy chỉ bị loét dạ dày chứkhông phải ung thư"- Nếu phải lâm vào đường cùng , bác sĩ cũng ra , nhưng lần tuyển cử này , với ta mà quan trọng hơn ..

      Chỉ cần nhớ tới Chu Lâm Na lừa gạt mình , Hách Liên Tuyệt tức giận thôi , nhưng tại có việc cần làm hơn ..

      "Được , tôi cúp máy trước , tôi có việc phải , vè phần chuyện này , đợi tôi trở về sau"- xong , Hách Liên Tuyệt trực tiếp cúp điện thoại.

      Nửa tiếng sau , Hách Liên Tuyệt đến sân bay , lúc này điện thoại vang lên , là dãy số của Chu Lâm Na , mặt xet qua tia cười lạnh , cuối cùng nhấn từ chối ..

      Vừa định , điện thoại lại vang lên , kiên nhẫn nên tiếp " muốn gì?"

      "Tuyệt , dạ dày của em đau quá ,em muốn gặp . . . . . . đến đây được ?" Bên kia truyền đến giọng yếu ớt của Chu Lâm Na.

      Nghe được Chu Lâm Na vậy , Hách Liên Tuyệt có chút châm chọc -"Phải ? Hay là loét dạ dày liền biến thành dạng này?" Hách Liên Tuyệt căm ghét

      Nghe được , Chu Lâm Na sửng sốt , giả vờ như hiểu gì "Em biết gì , mau tới được , em đau quá. . . . . ."

      "Đau tìm bác sĩ , tìm tôi chỉ vô dụng thôi , còn nữa Chu Lâm Na , tôi nguyên bản nghĩ thay đổi , nhưng ngờ lại lợi dụng lòng tốt của tôi , tôi thất vọng về , tại tôi muốn nghe giọng của nữa , về sau cũng đừng xuất trước mặt tôi , đời này tôi chỉ Trình Mộ Thanh , vô luận giở trò gì đều thể thay đổi"- Hách Liên Tuyệt từng chữ , mỗi chữ đều như cây kim châm vào trái tim Chu Lâm Na.

      Tàn khóc như vậy , đau đớn như vậy , dứt khoát như vậy ..

      Bên kia , truyền đến giọng có chút nghẹn ngào của Chu Lâm Na " đều biết hết?"

      Hách Liên Tuyệt nở nụ cười lạnh lùng -"Từ nay về sau đừng gọi cho tôi nữa".

      "Tuyệt , em lừa , tất cả em làm đều vì , tại sao tin em .. Tuyệt , tới với em được ?Em nhớ . . . . . ."

      "Quý khách Milan vui lòng chú ý. . . . . ." Lúc này , Hách Liên Tuyệt cúp điện thoại , xoay người làm thủ tục.

      Bên kia , Chu Lâm Na trợn trờn mắt , nghĩ tới biết tất cả. . . . . .

      Mà Hách Liên Tuyệt xoay người vào , sắc mặt mang theo hàn khí, Trình Mộ Thanh , em đợi , nhất định mang em trở về .Đừng mơ tưởng rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :