1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài đưa cục cưng cho tôi - Mạc Ngôn Biệt Trí (168 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 156

      _Tại bệnh viện_

      Trình Mộ Thanh có trở ngại gì , ngược lại Vivi và Uất Sâm Dạ bọn họ ai cũng bị thương , Uất Sâm Dạ bị thương đùi , có tổn hại đến gân cốt chỉ mất máu quá nhiều , còn Vivi vai cũng bị trúng đạn , chỉ có mất máu nhiều mà còn bị ảnh hưởng đến khung xương của , muốn lấy đạn ra rất nguy hiểm ..

      Uất Sâm Dạ lo lắng cho Vivi nên từ chối trị liệu , chỉ muốn đợi đến lúc Vivi ra , Trình Mộ Thanh kêu bác sĩ làm phẩu thuật cho ta , vì chân của ta làm phẩu thuật bị tàn phế ..

      Hách Liên Tuyệt hiển nhiên còn tức giận , nhưng cũng rời mà lặng lẽ chờ đợi cùng Trình Mộ Thanh , biết bây giờ dù cho đem về cũng chịu , lại càng thêm an tâm , hiểu nhất ..

      Vivi cùng Uất Sâm Dạ đều bên trong phòng phẩu thuật , Hách Liên Tuyệt , Tiểu Trạch và Trình Mộ Thanh ở bên ngoài , Ngôn Dục cùng Kim Sa xử lý vài chuyện

      Trình Mộ Thanh xoay người ... còn Hách Liên Tuyệt con ngươi u lục tức giận , từ đầu đến cuối câu gì , thấy được ra tức giận , Trình Mộ Thanh bước qua , hai tay nắm cánh tay của , ngẩng đầu nhìn " giận sao?"

      Hách Liên Tuyệt vốn muốn chất vấn nhưg chạm đến con ngươi trong trẻo như nước đó , tất cả tức giận đều tan chảy " có" , phủ nhận

      "Nhưng ràng mặt viết ba chữ 'tôi giận' kìa" Trình Mộ Thanh

      "Nếu như em để ý rằng có tức giận em nên làm việc lỗ mãng như vậy , em biết lo thế nào ? Tiểu Trạch cũng lo cho em thế nào ?" Hách Liên Tuyệt đột nhiên hỏi" Nếu em xảy ra chuyện , hai cha con làm sao?" Giọng của lớn những mỗi câu đều uy nghiêm.

      Trình Mộ Thanh sửng sốt , ngờ những lời này là do ra , nghe được cảm thấy xúc động , thanh của có chút vô lực , làm cho bình tĩnh của bị đả kích chút , nhìn , Trình Mộ Thanh chậm rãi vươn tay , sờ sờ cái mặt của , trong lòng khởi lên cỗ áy náy " xin lỗi , lúc đó em nghĩ nhiều như vậy , Uất Sâm Dạ giúp em rất nhiều , em thể trơ mắt mặc kệ ấy , nhưng em hứa với , lần sau em làm chuyện như vậy nữa .. có chuyện gì em liền báo cho , được ?!"

      Nghe được Trình Mộ Thanh hứa , tâm dần dần thả lỏng , nắm lấy tay của Trình Mộ Thanh " Về sau đừng làm chuyện như vậy , rất sợ".

      Trời mới biết có bao nhiêu sợ hãi sau khi Tiểu Trạch trong tình trạng như thế , nếu xảy ra chuyện , cũng biết nên ở lại thế giới này như thế nào nữa ..

      Sợ hãi!

      Nghe được hai từ "sợ hãi" từ trong miệng của người đàn ông ra , những cảm thấy kinh sợ mà ngược lại Trình Mộ Thanh càng thêm cảm động , người đàn ông này bao nhiêu , quan tâm bao nhiêu , cuối cùng biết ...........

      nhìn Hách Liên Tuyệt , chậm rãi ôm lấy " Em biết , rất xin lỗi ! Về sau em vậy nữa..........."

      Nghe được hứa , Hách Liên Tuyệt cũng dần dần buông tâm , thể hi vọng là xảy ra chuyện mà cố sức bảo vệ để xảy ra gì ngoài ý muốn ..

      Nhìn hai người ôm nhau , Tiểu Trạch trong lòng cũng cao hứng , nhưng mặt cũng là biểu tình ê ẩm , lúc này , cửa mở ra , Uất Sâm Dạ bị đẩy ra

      Trình Mộ Thanh lập tức qua nhìn bác sĩ " Bác sĩ , bạn tôi sao rồi?"

      "Viên đạn được lấy ra có gì đáng ngại , cần tĩnh dưỡng , để chúng tôi đưa bệnh nhân đến phòng thường mọi người có thể vào thăm"

      "Còn người bạn của tôi nữa , đâu rồi?" Trình Mộ Thanh hỏi

      " ấy còn làm phẩu thuật , tình trạng của ấy phức tạp hơn , còn thế nào phải lấy đạn ra mới biết được" xong , bác sĩ tháo khẩu trang rời

      Trong lòng thở đột nhiên nghe xong lại căng thẳng , cảm giác này thể diễn tả thành lời chỉ biết nó rất khó chịu

      Hách Liên Tuyệt đến , cầm tay Trình Mộ Thanh " Em yên tâm , ấy xảy ra việc gì"

      Trình Mộ Thanh ngẩng đầu , chống lại ánh mắt của Hách Liên Tuyệt , trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều

      Tuy rằng kêu Vivi là nương nhưng biết cũng phải quen thân , chỉ gặp qua 2 lần , nhưng chính là Trình Mộ Thanh ghét Vivi , huống gì do Vivi thích Uất Sâm Dạ mới làm vậy ... mà Uất Sâm Dạ giúp quá nhiều ..

      Nửa tiếng lại trôi qua...........

      Cửa phòng phẩu thuật mở ra , Vivi được đưa ra , Trình Mộ Thanh ngồi ghế nghe tiếng động lập tức chạy tới " Bác sĩ , ấy sao rồi?"

      "Phẫu thuật rất thành công , mạng sống còn gì đáng ngại , nhưng do mất máu quá nhiều nên bây giờ vẫn hôn mê , để tỉnh lại phải chờ thêm thời gian nữa" Bác sĩ

      Nghe được lời của Bs , Trình Mộ Thanh cũng biết có cảm giác gì , mạng sống có gì đáng ngại nhưng phải cần thời gian nữa để tỉnh lại , như thế nào cũng chẳng làm cho người ta có thể lòng

      "cám ơn bác sĩ" Hách Liên Tuyệt qua , giọng lời cảm tạ , bác sĩ gật đầu rồi bước

      cầm tay " Đừng lo , ấy sao rồi , chỉ còn đợi ấy tỉnh lại thôi".

      Trình Mộ Thanh gật gật đầu ..

      Bên trong phòng bệnh của Uất Sâm Dạ , Trình Mộ Thanh ngồi trước giường , mà Tiểu Trạch và Hách Liên Tuyệt mua chút đồ nên ra ngoài , biết cần thời gian ..

      " sao rồi? Chân có đau ?" Trình Mộ Thanh hỏi , chính là sau khi hỏi ra hận mình thể cắn đứt đầu lưỡi , trúng đạn như thế nào có thể đau?

      Uất Sâm Dạ xoay người .. nhìn nhìn " Lần này , cám ơn em"

      "Nếu phải cám ơn em nên với mới đúng?" Trình Mộ Thanh hỏi lại

      Uất Sâm Dạ nâng khoé miệng , nhìn ra cửa sổ " Trình Mộ Thanh , kể chút chuyện xưa cho em nghe được ?"

      Chuyện xưa? Trình Mộ Thanh nhíu mày , cuối cùng vẫn gật đầu " Được"

      "Mười mấy năm trước , có cậu bé 8 tuổi , trong đêm đó , cha mẹ của cậu bé bị người sát hại , mà chính cậu bé cũng bị người ta đuổi giết , cậu bé chạy đến tắt để núp nhưng vô tình đụng phải bé , cả người cậu bé dính đầy máu nhưng bé ấy cũng sợ hãi gì , lại mang cậu bé cùng núp theo , núp trong tầng hầm , bởi vì dạng này , mà nhà của bé đó bị phá hư , tất cả mọi thứ đều bị đập nát , chính là cậu bé cảm thấy dậy nổi bé này , còn cười có gì cùng lắm con người quan trọng nhất là mạng sống , mạng sống còn lưu lại mấy thứ này có ý nghĩa gì? xong , bé đưa cho cậu bé viên thuỷ tinh , viên thuỷ tinh rất đẹp , có thể chiếu sáng tâm hồn của người , để cho người đó cảm thấy đơn , và soi sáng tương lai phía trước cho người .........."

      Nghe xong câu chuyện xưa này , Trình Mộ Thanh trừng to mắt , che miệng , nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần ".. chính là cậu bé đó?"

      Uất Sâm Dạ quay đầu , ánh mắt nhìn thẳng , gật gật đầu " Em còn nhớ sao?"

      "Em đương nhiên là nhớ , em ra tìm đồ cho ăn , chính là nghĩ tới cứ vậy mà rời ..........." Trình Mộ Thanh kinh ngạc , nghĩ là nhiều năm sau bọn họ có thể gặp lại , duyên phận đúng là chuyện kì diệu

      "Cái lúc đó , bị người trong gia tộc tìm được , muốn chờ em về nhưng kịp bị mang " Uất Sâm Dạ giải thích

      "Em đâu" Trình Mộ Thanh trong lòng kinh hỉ thểdiễn tả bằng ngôn từ , nhiều năm qua vậy còn có thể gặp - " Nhưng , làm sao biết là em?"

      " phát ra là lúc ở Milan , có thời điểm , em ở đường , ngoài ý muốn nhìn thấy vết sẹo vì cứu mà lưu lại tay em , nên liếc cái liền nhận ra em , chính là em nhớ " .Uất Sâm Dạ đáng tiếc

      Trình Mộ Thanh nở nụ cười , nhớ tới lúc ấy , vì cứu tay bị lổ hỗng to , nhìn như hình trăng lưỡi liềm vậy , xấu nhưng nhiều năm rồi vẫn có mờ , ngờ còn nhận ra.

      "Vậy tại sao lúc đó cho em biết?"

      " sợ em quên , nên chỉ có thể thầm giúp đỡ em , nghĩ tới em mang thai , cũng sinh đứa , nghĩ em kết hôn rồi , muốn quầy rầy em nữa , nhưng chính là..........."

      "Em ngờ còn có thể gặp lại , em nghĩ ..........."

      "Nghĩ rằng chết rồi sao?" Uất Sâm Dạ chọn mi hỏi

      Trình Mộ Thanh suy nghĩ , xấu hổ gật đầu " Đúng"

      " trở về tìm em nhưng biết em dọn đâu rồi" Uất Sâm Dạ cũng

      Trình Mộ Thanh càng thêm kinh ngạc , chính là trong lòng lại bình tĩnh rất nhiều " Lúc đó , em cũng chuyển nhà , khi chuyển rồi em cũng nhớ " Lúc đó , trả hết sợ , chờ nhưng rốt cuộc cũng gặp được , sau đó bất đắc dĩ phải chuyển

      "Nếu lúc đó , có thể tìm được em , có phải trở nên giống với...........?" Uất Sâm Dạ bỗng nhiên nhìn Trình Mộ Thanh hỏi

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 157 :

      Trình Mộ Thanh cũng nhìn , hiểu ý trong lời của là gì nhưng có thể trả lời , cũng rất đơn giản

      "Nếu có nhiều từ "nếu" như vậy , tại"

      Uất Sâm Dạ cũng nhìn , cuối cùng gật đầu " hiểu rồi"

      "Nếu hiểu nên chú ý người bên cạnh mình chút , phát ra người đáng cho quý trọng"

      "Cho dù em thích , cũng cần đem giao cho người khác đâu ! Vivi là em của " Uất Sâm Dạ

      "Có lẽ chỉ có xem ấy là em " Trình Mộ Thanh nở nụ cười

      "Mặc kệ thế nào cũng là em của " Uất Sâm Dạ nhấn mạnh

      "Nếu nghĩ vậy , kiên trì như vậy , em hi vọng có ngày phải hối hận" Trình Mộ Thanh nhắc nhở ta

      qua Uất Sâm Dạ vô cùng quan tâm thương Vivi , vượt qua suy nghĩ của , chính là tâm tư của đều dựa theo lý trí , căn bản chú ý cảm giác của mình lúc Vivi trúng đạn là gì nữa ..

      Có lẽ , người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc ..

      Cùng Uất Sâm Dạ chuyện chốc lát , Hách Liên Tuyệt trở lại , Tiểu Trạch và Hách Liên Tuyệt mua ít đồ để lưu lại trong bệnh viện , Trình Mộ Thanh phải về , ngày mai lại đến thăm Uất Sâm Dạ

      Tiểu Trạch ngồi tán gẫu cùng Uất Sâm Dạ chút lại , Trình Mộ Thanh cũng gì cùng Hách Liên Tuyệt về trước

      _Hải Á Loan_

      Trình Mộ Thanh vừa lên lầu liền trực tiếp cầm quần áo đến phòng tắm , lúc Hách Liên Tuyệt lên , vừa đẩy cửa phòng ra liền thấy Trình Mộ Thanh mặc chiếc áo ngủ màu trắng , chân mang dép , bên dùng khăn lau tóc ..

      Do áo ngủ rộng nên lúc mặc bộ ngực , làm Hách Liên Tuyệt nuốt nước miếng chút ..

      Trình Mộ Thanh tuỳ ý nhìn cái " đến rồi , mau tắm ".

      lời như vậy cứ giống như người vợ ân cần thăm hỏi chồng mình vậy , tại biết có bao nhiêu say mê con người a !

      Hách Liên Tuyệt bước qua , phen giữ chặt Trình Mộ Thanh , đối với môi của mà hôn lên

      "A..........." Trình Mộ Thanh cả kinh , ánh mắt phóng đại , cái khăn trong tay lập tức rơi xuống đất

      Hách Liên Tuyệt xem môi như cánh hoa , tham lam hôn nó , đôi môi mềm mại làm cho muốn dừng lại , thầm nghĩ thêm chút , cướp đoạt nhiều chút .. Nụ hôn triền miên , bức làm cho Trình Mộ Thanh choáng váng , chậm rãi đẩy ra , thở phì phò , bộ dáng đáng kia làm cho hận thể nuốt ngụm

      ".. có muốn tắm trước hay ?" Trình Mộ Thanh đặt tay ở giữ , đỏ mặt hỏi

      Hách Liên Tuyệt đột nhiên tới gần , kề sát vào , nỏ bên tai " chờ kịp" xong liền cúi người trực tiếp bế lên giường

      Bàn tay ma lực đem áo choàng tắm rơi xuống bả vai , cúi đầu hôn lên thân thể của , Trình Mộ Thanh ngâm ra tiếng , gắt gao nắm tay .

      "Em vẫn mẫn cảm như vậy" xong , cắn vào vành tai của , bàn tay to vói vào trong áo choàng tắm , sau đó hôn lên đôi môi của , ôn nhu , say đắm , chỉ cẩm thấy người phụ nữ dưới thân mình mềm mại như làn nước làm cho phấn khởi , làm cho mãnh liệt muốn

      Bỗng nhiên , rất muốn chơi trò khác...........

      tay cởi bỏ áo choàng tắm của , bên trong căn bản Trình Mộ Thanh có mặc nội y , khi áo choàng tắm cởi xuống , nhất thời cảm thấy mát mát , vừa định cầm chăn che lại bị ném ra , trực tiếp đem ép lên tường.

      "Này , làm gì?" Trình Mộ Thanh khỏi kinh hô

      Hách Liên Tuyệt để ép tường , lấy thắt lưng -" hôm nay , chúng ta chơi đùa chút giống vậy".

      "Như thế nào giống?" Trình Mộ Thanh hỏi , tuy rằng bọn họ làm chuyện thân mật cũng chỉ vài lần thôi.

      Loã lồ trước mặt , vẫn cảm thấy khó chịu ..

      " cái có thể xỏ xuyên qua chuyện của em"- xong , khởi cái chân của để lên lưng , cái đĩnh mạnh tiến vào bên trong cơ thể.

      "A..........." Trình Mộ Thanh nhịn được , ninh mi , ngâm nga tiếng

      Cơ thể của rất chặt , làm cho điên cuồng thôi , thề là ta ôn nhu nhưng tại chính là giam cầm , nét đẹp của làm cho toàn thân co rút lại ..

      Động tác của rất nhanh , mỗi lần tiến vào đều dùng sức thẳng vào nơi sâu nhất của , cùng với động tác của , Trình Mộ Thanh ngâm nga vài tiếng kiều

      " , cần...........em , chịu nổi..........." Trình Mộ Thanh cầm tay , cảm giác thoải mái lại đau đớn quả làm phát điên

      Nhìn Trình Mộ Thanh , Hách Liên Tuyệt càng thêm dùng sức , trán đổ đầy mồ hô , thanh da thịt chạm vào nhau càng kích thích hai người...........

      " cần ........... chút...........em chịu nổi..........."

      Nghe cầu xin tha thứ , càng dùng thêm sức, bỏ chân của xuống , xoay người đè lên thân thể , sau đó từ đằng sau mà tiến vào ...........

      Động tác như vậy làm cảm thấy thẹn thùng , định phảng phán nhưng bị ngăn lại , chút tiến vào , làm cho vô lực bất chấp theo .

      Trình Mộ Thanh cũng hiểu tại sao tinh lực của lại tốt như vậy , gây sức ép , gây sức ép , từ mặt đất đến giường , làm cho còn chút khí lực , mềm liệt nằm giường , lúc này gầm tiếng , phóng thẳng vào trong cơ thể của .

      Hách Liên Tuyệt mệt mỏi , ghé mặt vào lòng ngực của Trình Mộ Thanh , cũng quá mệt mỏi đưa tay đẩy ra , nhưng lại xoay người ôm chặt , nhắm mắt lại , hưởng thụ mùi hương người

      " được , nóng quá , em muốn tắm..........." Trình Mộ Thanh lẩm bẩm , trải qua cao trào vừa rồi , cả người đổ đầy mồ hôi , cảm thấy thoải mái nhưng chính là đôi chân nặng như chì , thể nhấc dậy nổi

      Hách Liên Tuyệt mở mắt , ôm lấy " Được , chúng ta cùng nhau tắm..........."

      "A?" Trình Mộ Thanh còn chưaphản ứng lại ôm vào phòng tắm.

      Trình Mộ Thanh nghĩ đơn giản tắm chút là được rồi , ngờ đem để trong bồn tắm , cả người cũng bước vào

      "Này , làm gì?"

      "đương nhiên là tắm uyên ương..........." xong , liền nhào tới

      ... Thế là , lại trận kích tình diễn ra........

      ********************

      "Tuyệt , khi nào Vivi tỉnh?" Trình Mộ Thanh dựa vào lòng ngực Hách Liên Tuyệt hỏi

      Hách Liên Tuyệt nằm giường , nhắm mắt lại chớp mắt " Có thể cho chúng ta chút thời gian riêng tư ? Bây giờ muốn chuyện của người khác"

      Trình Mộ Thanh vừa nghe liền nở nụ cười , ngẩng đầu híp mắt nhìn " Nghe lời này , thế nào cảm thấy chua quá nha"

      Hách Liên Tuyệt mở to mắt , tay cầm trụ , bá đạo " Chính là chua , tại là thời gian riêng tư , muốn nghe tên người khác ! Còn nữa , chuyện lần này em tự tiện hành động , còn chưa tính sổ"

      Trình Mộ Thanh khẽ cười , lè lưỡi " Được , vậy muốn nghe cái gì?"

      Hách Liên Tuyệt cúi người , cắn mạnh lên người , sau đó bàn tay chạy đến bụng , Trình Mộ Thanh còn tưởng định làm việc kia , sợ ôm đồm lấy cánh tay " Đừng , em mệt chết được..........."

      Hách Liên Tuyệt câu thần , ngăn tay " cần cái gì? Em suy nghĩ nhiều quá rồi" xong , ngón tỏ chuyển chuyển bụng " Mấy ngày tốn ít sức đâu .. khi nào em sinh cho đứa con nữa? Lúc em sinh Tiểu Trạch có bênh cạnh em , tại em hãy sinh cho thêm tiểu công chúa , muốn đích thân chăm sóc em , bồi thường cho em"

      Trong lời của cảm động , Trình Mộ Thanh cái mũi thút thít , mặt ửng hồng " Ai muốn sinh ..........."

      "Đương nhiên là em"

      "Mới cần , em sinh cho đứa rồi , người ta sinh hơn đứa con mau già , em sinh đâu"

      " được , nhất định phải sinh , ai già , có đàn ông làm dịu phụ nữ mau già đâu" Hách Liên Tuyệt lỗ mãn

      "Cái gì làm dịu a? hưu vượn cái gì đâu?" Trình Mộ Thanh mặt càng thêm hồng , người đàn ông này sao vậy , lời thế cũng ra được a

      "Em thẹn thùng gì nữa? Em thấy tại em rất quyến rũ sao? Người phụ nữ khi trở nên rất đẹp , này phải kết của do làm ra sao?"

      " Hách Liên Tuyệt, đúng là cái gì cũng được .." Trình Mộ Thanh xong , trực tiếp lấy chăn che hết thân lại

      " , dù sao cuối cùng vẫn là làm ..........." xong , cũng xốc cái chăn chui vào

      Vì thế , lại cảnh xuân quang vô hạn a...........

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 158 :

      Chu Lâm Na ngờ Trình Mộ Thanh lại bị bắt cóc mà mạng lớn nên chết , tức giận tức giận

      lúc sau , Chu Lâm Na cảm thấy đau bụng , hai tay che lại , khó chịu loan đến toàn cơ thể , dạ dày càng lúc càng đau , cái trán đổ đầy mồ hôi , vừa định lên giường lấy điện thoại chính là cả người lảo đảo té lên mặt đất , dạ dày như bị cái gì cắt vào , đau đau

      Thân mình chậm rãi hướng tới , vươn cánh tay lấy điện thoại liền gọi cho Hách Liên Tuyệt

      Trình Mộ Thanh thay quần áo , Hách Liên Tuyệt cũng vừa thay xong ,vừa định xuất môn thấy di động vang lênn , là ba chữ Chu Lâm Na ra

      Hách Liên Tuyệt ngước mắt ,nhìn nhìn Trình Mộ Thanh , cuối cùng quyết định từ chối

      "Sao vậy?" Trình Mộ Thanh cười tới " Ai gọi cho vậy?"

      " có gì , là người công ty thôi , bọn họ hôm nay được quấy rầy "- xong , Hách Liên Tuyệt bỏ điện thoại vào trong túi

      "Nếu công ty có việc bận , trước , cần đợi em" Trình Mộ Thanh quan tâm

      Hách Liên Tuyệt phen cầm tay lại , đặt lên miệng nụ hôn " Hôm nay đáp ứng phải cùng em làm được , mới cho em về sau ông xã chuyện giữ lời"

      Trình Mộ Thanh cũng nở nụ cười , tuy rằng quan tâm nhưng càng muốn bên cạnh nhiều hơn , cứ cho là tâm tính tiểu nữ nhân , vì thế hai người ôm nhau ra ngoài

      Mà Chu Lâm Na bên kia , nghe điện thoại truyền đến thanh " Thuê bao quý khách vừa gọi bận , xin quý khách vui lòng gọi lại sau"

      Chu Lâm Na lại khhông cam tâm gọi lại nhưng bên kia tạm thời thể liên lạc ..

      Thân thể đau , trong lòng cũng đau , cắt đứt điện thoạicủa ... thể thở được , cả người lại rất đau ..

      Cuối cùng , bất đắc dĩ gọi cho dãy số " Alo , Phó Gia Tuấn , cứu tôi.. mau..........."

      ****************

      Trong bệnh viện , lúc Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt vào , nhiều người đứng bên ngoài phòng bệnh của Vivi , mà Uất Sâm Dạ cũng bên ngoài , vốn bác sĩ cho ta xuống giường nhưng ta mực đòi ra , cuối cùng còn cách nào đành để ta ngồi xe lăng mà đẩy

      Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt đứng bên ngoài , còn bác sĩ bên trong khẩn trương , trong lòng bàn tay Trình Mộ Thanh đổ đầy mồ hôi , Uất Sâm Dạ mang theo vẻ trầm ngồi xe lăng , ánh mắt thuỷ chung rời phòng bệnh .. khẩn trương lo lắng đều mặt ta

      Lúc sau , bác sĩ bước ra , vẻ mặt khẩn trương " trong các người ai là nhóm máu A , người bệnh rất yếu cần truyền máu"

      "Tôi" Uất Sâm Dạ chút nghĩ ngợi liền giơ tay , kết quả bác sĩ nhìn chút " Nếu truyền máu , người sau này cần cấp cứu "

      Uất Sâm Dạ vẻ mặt xấu hổ vài phần ..

      Trình Mộ Thanh bước ra " Tôi là nhóm máu A"

      Vừa định lên liền bị Hách Liên Tuyệt kéo tay lại , sau đó Trình Mộ Thanh quay lại nở nụ cười với " sao , đừng lo lắng cho em , chỉ là truyền máu thôi mà"

      "Sáng nay em chưa ăn gì" Hách Liên Tuyệt , lúc này hận mình phải là nhóm máu A để giúp truyền

      "Vậy giúp em mua chút đồ ăn , yên tâm , rất nhanh em trở lại" Trình Mộ Thanh vỗ vỗ tay , cho nụ cười để yên tâm , rồi bước vào phòng bệnh

      Nhìn bóng dáng của , Uất Sâm Dạ cảm thấy bản thân mình nợ nhiều , cũng chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác đó ..

      Hách Liên Tuyệt xoay người , chuẩn bị mua đồ ăn cho Trình Mộ Thanh , chính là kia khắc , chống lại ánh mắt sâu thẳm của Uất Sâm Dạ

      "Tôi lập tức kết hôn cùng ấy" Hách Liên Tuyệt ra câu , xoay người bước

      biết vì sao nhưng tại phải bá đạo tuyên bố chút

      Người phụ nữ của mình được người đàn ông khác thương , cũng nên khoe ra chút , nghĩ đến đây khoé miệng Hách Liên Tuyệt chậm rãi nhếch lên

      Sau khi mua đồ trở về , Hách Liên Tuyệt vừa qua khúc cua qẹo , liền đụng phải người , theo bản năng vươn tay đỡ người đó lên , nhưng lúc nhìn khuôn mặt người trước mặt , ta nhíu mày "Là em?"

      Sắc mặt Chu Lâm Na tái nhợt , nghĩ tới ở đây lại gặp , bay vào lòng ngực , khuôn mặt dù cho có trang điểm nhưng cũng thể che khỏi sắc mặt tái nhợt kia , nhìn Hách Liên Tuyệt , nhất thời đôi mắt nổi lên sương trắng .

      "Tuyệt..........."

      Hách Liên Tuyệt nhíu mày " Em làm sao vậy? Sắc mặt của em tốt lắm"

      "em...........em" Lời còn chưa xong , nhất thời nhíu mày , hai tay đè bụng

      "Em làm sao?" Hách Liên Tuyệt phát ra Chu Lâm Na có điểm khoẻ nên nhanh đỡ lấy

      "Đau , đau quá..........." Chu Lâm Na hai tay ấn bụng , thân mình dần dần trượt " Tuyệt , cứu em , cứu em , đau quá..........."

      Hách Liên Tuyệt nhíu mi , hai lời liền ngồi xổm ôm lấy Chu Lâm Na tìm bác sĩ

      Chu Lâm Na nằm giường bệnh , sắc mặt tái nhợt , nhưng đỡ hơn còn đau đớn như vừa rồi

      Lúc này , bác sĩ đến , nhìn hai người rồi nhìn kết quả trong tay , có điểm tiếc nuối lắc đầu

      "Bác sĩ , sao rồi?" Hách Liên Tuyệt liền hỏi

      Bác sĩ lắc đầu , đến gần Chu Lâm Na" Gần đây có phải rất hay đau dạ dày ? Còn có buồn nôn đến phát ngất"

      Chu Lâm Na nằm tren giường , gật gật đầu "Đúng"

      bác Sĩ nhìn tờ kết quả xét nghiệm trong tay , mím môi , cuối cùng nâng ngươi " Kết quả kiểm tra của bị ung thư dạ dày"

      "Ung thư dạ dày?" Hách Liên Tuyệt trừng to mắt , có chút thể tin , nhìn nhìn bác sĩ hỏi " Thời kì đầu hay là.."

      "thời kì cuối" câu , như là tuyên bố sống chết của con người giống nhau

      Hách Liên Tuyệt xoay người nhìn Chu Lâm Na nằm giường , vẻ mặt đau đớn , thống khổ ...

      Số mệnh của con người giống quả bom , có thể tuỳ lúc phát nổ tuyên bố sống chết ..

      "Còn bao lâu thời gian nữa?" Hách Liên Tuyệt hỏi , ta nghĩ chính mình bộ mặt của Chu Lâm Na nhưng lúc nghe được tin này khỏi được mà đau lòng

      Dù sao lúc trước cũng là Chu Lâm Na giúp vượt qua giai đoạn khó khăn , tại xảy ra chuyện thể mặc kệ được ..

      "Nếu đồng ý trị liệu còn năm...........Nhưng nếu trị liệu có thể chỉ là 3,4 tháng..........."

      ......................

      Trong phòng bệnh im lặng ...

      Bác Sĩ ra ngoài lúc nào Hách Liên Tuyệt cũng biết , ta chậm rãi bước đến ngồi cạnh Chu Lâm Na "Chuyện này bắt đầu khi nào?"

      Chu Lâm Na mắt đầy lệ "Em biết , bỗng nhiên hôm nay em cảm thấy đau dạ dày , em có gọi cho nhưng dù thế nào cũng bắt máy"

      Hách Liên Tuyệt nhớ tới hôm nay Chu Lâm Na có gọi cho nhưng vì sợ Trình Mộ Thanh hiểu lầm nên nhận điện thoại , còn cố ý liệt kê số điện thoại của Chu Lâm Na vào trong danh sách đen , nghĩ tới tìm là vì việc này ..

      " xin lỗi , còn nghĩ em là..........."

      "Tuyệt , có biết từ trước giờ em có trách " Chu Lâm Na nhìn Hách Liên Tuyệt , nước mắt tràn ra , nghẹn ngào

      Hách Liên Tuyệt gắt gao cầm tay Chu Lâm Na " Em yên tâm , nhất định nghĩ ra cách để cứu em , nếu được sang Mĩ..........."

      Có thể nghe vậy , Chu Lâm Na cảm thấy cảm động , nhưng lắc đầu " Vô dụng thôi ... em sắp chết rồi"

      "Em yên tâm , nhất định nghĩ ra cách để cứu em" Hách Liên Tuyệt nắm tay Chu Lâm Na , kiên định

      "Tuyệt , em rất sợ , rất rợ .. em có người thân , tại em chỉ còn mình . Tuyệt , em nên làm gì bây giờ? Em rất sợ ..." Chu Lâm Na nằm giường khóc nức nở

      Hách Liên Tuyệt sửng sốt , lập tức nắm lấy cánh tay "Em yên tâm , bỏ lại em , bên cạnh em..........."

      " sao? gạt em chứ?" Chu Lâm Na ngẩng đầu , tin nhìn .

      "Ừ" Hách Liên Tuyệt gật gật đầu

      Tiếp giây theo , Chu Lâm Na vươn tay ôm lấy - "Tuyệt , đừng rời bõ em nữa , chính là người thân duy nhất thế giới này của em , nếu ngay cả cũng cần em bằng tại em chết cho xong" Chu Lâm Na từng chữ

      "Đừng bậy , em chết"

      "Ừ..ừ" Chu Lâm Na liên tục gật đầu , giờ khắc này còn mang theo bộ dạng của Đại Minh Tinh nữa , mà chỉ là đứa con điềm đạm đáng

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 159:

      Trình Mộ Thanh sau khi truyền máu xong liền ra tìm kiếm Hách Liên Tuyệt nhưng thấy bóng dáng của đâu

      Uất Sâm Dạ thấy ra , nhanh đẩy xe lăn tới "Em sao rồi?"

      Trình Mộ Thanh ngồi ghế , môi có chút trắng bệch" sao , chẳng qua chỉ rút chút máu , phải mổ xẻ gì nên có sao"

      "Em nên nghỉ ngơi trước" Uất Sâm Dạ , ánh mắt lại nhìn vào trong phòng bệnh

      " yên tâm , bác sĩ Vivi rất nhanh tỉnh lại" Trình Mộ Thanh nhìn bộ dạng lo lắng của Uất Sâm Dạ , lúc này muốn cầm di động chụp mặt của lại đến lúc đó cho xem để biết rằng lo lắng đến cỡ nào

      Nghe được lời của Trình Mộ Thanh , Uất Sâm Dạ nhíu mày , xoay người " thay Vivi cám ơn em"

      Trình Mộ Thanh chính là cười gì , mà lúc này bác sĩ bước ra , Uất Sâm Dạ nhanh đẩy xe lăn vào ..

      Trình Mộ Thanh ngồi bên ngoài , chưa có vào , vậy cũng là tin tức tốt , vừa rồi xem ánh mắt bác sĩ biết ngay ..

      Hách Liên Tuyệt mua cho đồ ăn , nhưng chạy đâu rồi?Sao còn chưa về?

      Nghĩ đến đây , Trình Mộ Thanh đứng dậy bước ra ngoài .. , tới , tới , bỗng nhiên cảm thấy mệt , loạn choạng bàn tay bám vào tường mà , nhưng lúc này bên trong phòng bệnh truyền đến thanh quen thuộc..

      "Tuyệt , đừng rời em được , cần rời em..........." Chu Lâm Na lôi kéo cánh tay của Hách Liên Tuyệt , mang theo bộ dáng khóc nức nở , sợ buông lỏng rời ..

      Hách Liên Tuyệt vốn định chờ Chu Lâm Na ngủ xong ra ngoài tìm Trình Mộ Thanh , chính là nghĩ tới còn chưa động đậy gì Chu Lâm Na tỉnh lại , ôm tay , sống chết để

      Bất đắc dĩ , Hách Liên Tuyệt ngồi xuống " , đáp ứng với em rời em , em yên tâm mà ngủ ..........."

      Chu Lâm Na ngước mắt nhìn , nghe đảm bảo mới gật gật đầu rồi nhắm mắt lại ..

      Trình Mộ Thanh đứng ở cửa , cửa mở ra , có thể nhìn thấy những gì trước mắt ..kia khắc , biết đầu mình suy nghĩ gì , quanh quẩnh bên trong tâm trí đều là lời ôn nhu mà Hách Liên Tuyệt với Chu Lâm Na ..

      ta rời ..Là thế này sao? Là thế này sao?

      Trong lòng Trình Mộ Thanh cảm thấy bế tắc , truyền máu còn tại sao lại ở chỗ này?

      Chính là nhìn đến Chu Lâm Na nằm giường bệnh , sắc mặt tái nhợt , có lẽ do ta bệnh nên Hách Liên Tuyệt đến thăm , cũng có gì là quá ..

      hẳn là tinh tưởng .. Nghĩ đến đây , Trình Mộ Thanh hít sâu hơi xoay người rời ..

      vừa , Hách Liên Tuyệt đến phòng bệnh của Vivi , nhưng Uất Sâm Dạ rồi , Hách Liên Tuyệt nhíu mi , nghĩ muốn cầm di động để gọi nhưng điện thoại lại liên lạc được ..

      Hách Liên Tuyệt định trở về , liền thấy Chu Lâm Na bước ra , cả người suy yếu vịn vào cửa "Tuyệt..........."

      Hách Liên Tuyệt quay đầu , nhìn thấy Chu Lâm Na , bước qua đỡ lấy" Em sao lại nằm giường? Xuống đây làm gì?"

      Chu Lâm Na mở to mắt , vịn trụ cánh tay ta "Em thức dậy , thấy đâu..........."

      " mà" xong , Hách Liên Tuyệt bước qua , ôm lấy đến phòng bệnh

      Đặt Chu Lâm Na giường sau đó đắp chăn cho

      "Tuyệt , em làm vậy có phải đúng hay ? Em nên giữ ở lại đây ...Em chỉ là sợ , sợ ..........."

      "Được rồi , em đừng nghĩ nhiều nữa , có việc gì đâu" Lời của Chu Lâm Na còn chưa xong liền bị Hách Liên Tuyệt đánh gảy

      "Ngủ , ở đây với em" Hách Liên Tuyệt

      "Ừ .. ừ" Chu Lâm Na gật đầu ,nhắm mắt lại

      Hách Liên Tuyệt cầm điện thoại trong tay , nghĩ muốn dùng điện thoại của Chu Lâm Na gọi vì sợ Trình Mộ Thanh hiểu lầm , nên gọi ..

      *********************************

      Sau khi Trình Mộ Thanh trở về , ngồi sofa , trong đầu ngừng nghĩ đến cảnh tượng ở bệnh viện , lời của với Chu Lâm Na và bộ dáng ôn nhu đối xử với ấy...........

      Tuy rằng Trình Mộ Thanh lần lượt với bản thân là phải tin Hách Liên Tuyệt , nhưng trong lòng nhịn được mà nghĩ loạn xạ

      Lòng dạ của phụ nữ đều hẹp hòi , cũng vậy thôi có ngoại lệ gì đâu .. Ngồi sofa , mở TV , tự ôm lấy mình , nghĩ nghĩ giờ khắc này rốt cuộc ta làm gì?

      Nhìn di động bên cạnh , từ lúc trở về lên gi , cứ ngừng cầm lên nhìn xem rồi lại để xuống nhưng chớp lấy lần , khỏi hỏi bây giờ Hách Liên Tuyệt làm gì và tự hỏi mình có muốn gọi điện thoại cho ..



      ra , cũng chỉ là phụ nữ , tuy rằng tin tưởng nhưng trong lòng vẫn ghen theo lẽ thường...........

      có muốn gọi điện thoại hỏi chút ?

      Nhưng mà... Trong lòng rối rắm , cũng chẳng biết có nên gọi hay là ?

      Mặc kệ mọi thứ , gọi gọi , quan hệ của bọn họ là người , gọi điện thoải hỏi chút có làm sao?

      Hạ quyết định , Trình Mộ Thanh cầm điện thoại , gọi cho , di động đặt bên tai , trong lòng có chút khẩn trương mà cũng chẳng biết khẩn trương vì cái gì ..

      " xin lỗi , thuê bao quý khách vừa gọi đóng .."

      Điện thoại truyền đến câu này , làm cho trong tâm Trình Mộ Thanh trở nên lạnh chút , điện thoại còn tay , rớt xuống ..

      Tắt máy , tại sao lại tắt máy? Trong lòng của Trình Mộ Thanh lại suy nghĩ đủ điều ..

      lúc sau , cánh cửa mở ra , Trình Mộ Thanh bật người ngồi dậy "Tuyệt , là sao?"

      Đứng dậy thấy Tiểu Trạch và Kim Sa đứng đó

      Khuôn mặt nanh ta tràn đầy thất vọng "Là con sao Tiểu Trạch? Con đâu vậy?"

      Thấy bộ dạng thất vọng , hụt hẫng của Trình Mộ Thanh , Tiểu Trạch bước qua "Con và Kim Sa ra ngoài ăn cơm a ! Làm sao vậy?Ba ở nhà sao?"

      "Ừ , ba con có việc ra ngoài"Trình Mộ Thanh giả vờ bình tĩnh

      "Mẹ , mẹ sao vậy? Sắc mặt sao lại tái nhợt thế?" Tiểu Trạch có điểm lo lắng hỏi

      " sao , hôm nay mẹ có truyền máu cho Vivi"Trình Mộ Thanh

      "Truyền máu?Khi nào?" Tiểu Trạch mày túc khởi

      "Sáng nay..........."

      Tiểu Trạch nhíu mày dữ dội " Mẹ ăn gì ?"

      "..........."

      "Cả ngày hôm nay mẹ ăn gì rồi" Tiểu Trạch đề cao giọng

      Trình Mộ Thanh nâng ngươi nhìn ra ngoài cửa sổ , ra trời tối rồi sao..Bất tri bất giác gần tốt , cũng ngồi sofa ngày rồi...........

      "Mẹ , mẹ" Tiểu Trạch kêu hai tiếng , Trình Mộ Thanh mới lấy lại tin thần "Làm sao?"

      "Mẹ mới là làm sao đó? Như thế nào như người mất hồn vậy? Có phải mẹ cãi nhau với ba ?" Tiểu Trạch hỏi

      " có , mẹ có cãi nhau với ba , có" Trình Mộ Thanh khẳng định

      "Được rồi , con mang mẹ ăn chút gì" Tiểu Trạch

      Vừa dứt lời , cái bụng của Trình Mộ Thanh cũng kêu réo ầm ĩ

      "Được rồi" Trình Mộ Thanh đứng dậy , chính cả cảm giác cả người vô lực ,mềm nhũn ..

      "Kim Sa , lái xe đến đây" Tiểu Trạch

      Kim Sa gật gật đầu , ngay lập tức lái xe chở Tiểu Trạch và Trình Mộ Thanh hướng đến khách sạn ..

      bàn đầy đồ ăn , Trình Mộ Thanh trừng to mắt nhìn Kim Sa và Tiểu Trạch , hai người cầm đũa đều động vào ..

      "Các người ăn sao?" Trình Mộ Thanh hỏi

      "Vừa rồi ăn ..........." Kim Sa , nhìn mấy thứ này dù cho muốn ăn nữa cũng thể nhét nổi

      Trình Mộ Thanh trợn to mắt "Như vậy bàn này là?"

      "Cho mẹ ăn" Tiểu Trạch "Cả ngày nay mẹ ăn gì rồi , bây giờ ăn nhiều chút..........."

      Trình Mộ Thanh chớp chớp mắt "Mẹ cũng thể ăn hết những thứ này a.........."

      "Cũng có bắt mẹ ăn hết đâu , mẹ thích ăn gì ăn đó" Tiểu Trạch giọng điệu giống như ăn tuỳ thích , thích gì cứ ăn , ăn xong mẹ tự trả tiền

      Giọng điệu của Tiểu Trạch làm cho trong lòng Trình Mộ Thanh dâng lên cỗ ấm áp , vẫn là con trai tốt nhất .. thiệt thòi khi năm đó sinh ra Tiểu Trạch ..

      Lúc sau , người tới "Trình Mộ Thanh?"

      Trình Mộ Thanh ngẩng đầu , nhìn đến người đó , đôi mắt xẹt qua chút khinh bỉ "Có chuyện gì ?"

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 160

      Nhìn thấy người tới , động tác của Trình Mộ Thanh dừng lại chút , khỏi nghĩ về năm năm trước , và ngày đó khi ta chuyện với Chu Lâm Na , hôm nay khi ra ngoài chắc xem lịch rồi , nếu thế nào lại gặp toàn những "cực phẩm" nha ..

      Ở trong lòng , Trình Mộ Thanh ghét ta tới cực hạn rồi , chính là cũng cố gắng nở nụ cười , nửa khinh nửa trọng , nửa châm chọc "Vị tiên sinh này , tôi và ngài có quen biết nhau sao?"

      câu của làm sắc mặt Kiều Tang trở nên xấu hổ , ánh mắt như vậy làm cho ta đố kị

      "Thế nào?Em nhớ sao?Hay nhắc nhở em chút" Kiều Tang

      "được , cứ nhắc nhở chút xem" Trình Mộ Thanh , con mẹ nó định uy hiếp ai vậy?Xem ai sợ ai? Chuyện 5 năm trước bị ta bán , lão nương đây còn chưa tính sổ đâu nha

      Kiều Tang có chút sửng sốt , nghĩ tới người phụ nữ này thay đổi nhiều như vậy , hay là ta ra chuyện 5 năm trước ..còn nhớ 5 năm trước , có tiểu nương mỗi ngày đều lẽo đẽo theo ta , cứ như kẻ ngốc vậy , vô luận là ăn cơm hay mua đồ đều do trả tiền , thậm chí ta tán cũng lấy tiền từ mà ra

      Cái thời điểm có , giống kẻ ngốc , chỉ cần ra 1,2 câu liền hắc hắc cười , nhưng bây giờ từng hơi thở gnười đều tản ra cỗ phúc hắc , là thay đổi hay bản chất của sẵn như vậy?

      "Sao lại ?" Trình Mộ Thanh nhìn ta hỏi , hôm nay tâm tình của tốt , thấy ta điều đó càng tồi tệ hơn

      Kiều Tang sửng sốt , ánh mắt trầm tư , tựa hồ như có phục hồi tinh thần lại

      Tiểu Trạch nhìn vẻ mặt Kiều Tang cũng chán ghét , người này chính là bị coi thường "Mẹ , đây là ai a?"

      Trình Mộ Thanh nhìn Tiểu Trạch , khoé miệng nở nụ cười khinh miệt " cực phẩm đê tiện, chuyên thích lừa tiền của phụ nữ" Trình Mộ Thanh khách khí

      Nếu muốn trách chỉ có thể trách ta xuất đúng lúc , còn dám chọc giận !

      Sắc mặt Kiều Tang thay đổi "Trình Mộ Thanh , gì?" ta khỏi giận dữ

      Tuy rằng đó là thân nhưng thân là đàn ông , bị vạch trần vẫn cảm thấy mất mặt

      Trình Mộ Thanh nhìn ta , ánh mắt tràn đầy châm chọc "Thế nào?Tôi sai gì rồi sao?Kiều Tang?"

      " Trình Mộ Thanh , đừng chuyện quá đáng như vậy ——"

      "Tôi chuyện còn chưa quá lắm đâu"

      "Ý của là gì?" Kiều Tang nhíu mày

      "Có ý chắc nên biết hơn , chuyện 5 năm trước là tổn thương tôi , tôi thu hồi lại gấp trăm lần lại"cơn tức giận của Trình Mộ Thanh nhất thời phát nổ , tất cả tức giận hôm nay đều trút lên người Kiều Tang

      " ——" Kiều Tang vừa định đập bàn Kim Sa liền đứng lên ngăn tay ta lại , vẻ mặt làm cho người ta phát sợ , ánh mắt của lạnh lùng , tàn nhẫn , hoàn toàn giống người phụ nữ

      Kiều Tang trong lòng hoảng sợ , nhưng cho dù vậy , ta cũng muốn để lại cho chính mình chút thể diện , ta thế nào lại sợ người phụ nữ?

      "Tôi cảnh cáo đừng để tôi nổi nóng , nếu tôi giáo huấn cả ba " Kiều Tang ra từng chữ

      Tiếp giây theo , Kim Sa cầm tay ta , dùng sức bẻ ngược lại

      "A ——" tiếng hét thảm vang vọng cả nhà hăn

      "Cực phẩm , tiện nhân" Kim Sa gằng từng chữ , ánh mắt khinh thường , cho dù bây giờ có giết ta , sắc mặt cũng thay đổi

      Trình Mộ Thanh ngồi chỗ kia , hoàn toàn ngăn cản , mặt lộ vẻ giận dữ , tình lần trước thả cho ta con đường , nghĩ tới bây giờ ta còn dám xuất trước mặt của

      Tiểu Trạch cũng ngồi ở chỗ cũ , sắc mặt lộ ra vẻ tao nhã , khách gì Hách Liên Tuyệt " Cái chú này gọi là ——Kiều Tang sao?"

      Kiều Tang đứng đó , mặt đỏ bừng dám tái hành động thiếu suy nghĩ nữa

      "đúng , thế nào"

      " gì , tôi nhớ kỹ "

      *****************

      Tiểu Trạch cũng vào vấn đề chính , chỉ vòng do , càng làm cho Kiều Tang phục , nhưng cái tiểu hài tử này có thể làm gì?


      , ta biết , Tiểu Trạch có thể đảo lộn bầu trời , đương nhiên , sau !

      "Trình Mộ Thanh , tôi ghi nhớ lại , tuyệt đối để yên cho " Kiều Tang

      "Chờ chút" Trình Mộ Thanh ra tiếng , Kiều Tang quay đầu nhìn lại

      "Công ty của gọi là gì nhĩ?" Trình Mộ Thanh giả vờ hỏi

      Kiều Tang cảm thấy bất an , mày trau lại ..

      "Quên , tôi cũng cần ra tay để phá công ty đó , con trai , lên mạng tra chút , mẹ có việc cần làm"

      " muốn làm gì?" Kiều Tang cơ hồ gào thét hỏi

      Trình Mộ Thanh vô tội nhíu mày " phải muốn hợp tác cùng tập đoàn TCL sao? Tôi coi như giúp tay , để TCL thu mua công ty của ..........."

      " ——" Kiều Tang vừa muốn lên tiếng , sau đó bỗng nhiên nhìn chằm chằm , rồi nở nụ cười " cho Hách Liên Tuyệt thu mua sao?"

      Trình Mộ Thanh nhìn ta , quay đầu lại , thừa nhận tức giận nên , cũng muốn thua ..

      " Trình Mộ Thanh , biết tại bây giờ Hách Liên Tuyệt làm gì ? ta ở trong bệnh viện cùng Chu Lâm Na , bọn họ mới là đôi , vĩnh viễn chỉ là món đồ chơi của người khác thôi , 5 năm trước là vậy , 5 năm sau cũng là vậy" Kiều Tang ra câu độc ác , nhưng cũng đánh trúng tim đen của Trình Mộ Thanh

      (TT: chậc chậc , cái chú Tàng Kiêu này , kết quả thảm rồi --' )

      Tuy rằng trong lòng trầm xuống , nhưng biểu tình vẫn như có gì "Cái này, tôi xem xét lại "

      Sắc mặt Tiểu Trạch trở nên đáng sợ , gã đàn ông này dám trước mặt của Tiểu Trạch chuyện với Trình Mộ Thanh như thế "Phải ? Kiều Tiên sinh , ngài vẫn là nên trở về bảo vệ tốt công ty của mình chút "-Khuôn mặt nhắn mang theo phần tàn ác.

      Sắc mặt Kiều Tang lại trầm xuống , liếc nhìn Trình Mộ Thanh cái rồi vội vàng rời ...........

      Nhìn thấy ta rồi , Trình Mộ Thanh ngồi ở bàn ăn , còn muốn ăn gì nữa , tuy rằng mặt có biểu tình gì nhưng trong lòng cũng yên

      "Mẹ , đừng quan tâm đến cái loại đó , ăn cơm " Tiểu Trạch

      "Mẹ no rồi" Trình Mộ Thanh cười cười "Chúng ta về nhà "

      "Mẹ ăn gì đâu?" Tiểu Trạch hỏi

      " còn muốn ăn nữa , a , về nhà. . . . . ."

      Nhìn thấy bộ dạng miễn cưỡng nở nụ cười của Trình Mộ Thanh , Tiểu Trạch trong lòng nổi lên trận run rẩy đau đớn , nhớ tới lời của Kiều Tang , chẳng lẽ ba ở bệnh viện cùng Chu Lâm Na?

      Mày càng lúc càng túc khở , càng lúc càng bất an. . . . . .

      Tiểu Trạch khuyên Trình Mộ Thanh khôn được , trực tiếp lấy thẻ ra tính tiền , sau đó thuận tiện mua chút đồ này nọ , đóng gói đem về , vì sợ tối nay Trình Mộ Thanh đói bụng có gì mà ăn . Trong mắt Trình Mộ Thanh , Tiểu Trạch như tri kỷ ...Vừa chua xót , vừa trơn tru ..

      Mặc kệ là 5 năm trước hay 5 năm sau , chưa từng hối hận vì sinh ra Tiểu Trạch , chưa từng hối hận. . . . . .

      Là thằng bé chống đỡ giúp 5 năm này , là nghị lực sống và để cho nhận biết được được từng bước của mình . . . . . .

      Tiểu Trạch cũng nhìn Trình Mộ Thanh , muốn hỏi, rồi lại sợ vui, nên dọc theo đường đều trầm mặc .

      Cho đến sau khi về nhà , Trình Mộ Thanh mệt , trực tiếp lên lầu ngủ , trong long Tiểu Trạch cũng hề vui vẻ gì …..

      *****************

      Tại bệnh viện , chỉ cần Hách Liên Tuyệt nhích bước là Chu Lâm Na cứ như liền tỉnh lại , ôm lấy ta , sợ hãi ..

      Hách Liên Tuyệt ngay cả bước cũng , mua đồ ăn nhưng Chu Lâm Na cũng cho ..

      Hách Liên Tuyệt nhẫn nại , trong lòng nhớ Trình Mộ Thanh

      "Tuyệt , phải là chứ?Có phải lại bỏ em ?" Chu Lâm Na lôi kéo cánh tay Hách Liên Tuyệt

      "Lâm Na , chỉ muốn về với Mộ Thanh tiếng , ở đây với em cả ngày rồi , ấy nhất định rất lo" Hách Liên Tuyệt ra từng chữ

      Chu Lâm Na trong lòng trầm xuống , nghĩ tới ta còn nhớ nhung Trình Mộ Thanh , chẳng lẽ trong lòng sao?

      , tin , nếu thương ở lại đây cùng . . . . . .Chỉ cần bằng lòng bỏ ra chút thời gian , Hách Liên Tuyệt nhất định quay trở lại. . . . . .

      Chu Lâm Na dần thả lỏng tay , mặt nở ra nụ cười yếu ớt "Em biết rồi , xin lỗi , em nên giữ lại bên cạnh , em quên. . . . . .Tuyệt , về nhà "

      Hách Liên Tuyệt nhìn Chu Lâm Na , con ngươi trở nên phức tạp nhưng cuối cùng gật gật đầu "Em ở đây nghĩ ngơi cho tốt , mai lại đến thăm"

      "Ừ" Chu Lâm Na gật đầu , Hách Liên Tuyệt là người thế nào hiểu rất , nếu giữ chặt kết quả ngược lại thôi , cho nên tình nguyện cho chút thời gian , làm cho tự đau lòng , tự trách bản thân mình. . . . . .

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :